Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 451: Cả khu Đông
Tô Tô chỉ vào người phụ nữ mập, quay người nói với nhóm Diệp Dục phải kiểm soát tình hình. Diệp Dục liền nghiêng đầu, ra hiệu cho mấy người của anh. Bọn họ cầm súng lên, đi kiểm soát tình hình hỗn loạn này. Còn Tô Tô thì bế Tiểu Ái, ở nguyên tại chỗ. Không đợi người phụ nữ mập kia mở miệng nói chuyện, Tô Tô đã cầm súng lên, chĩa thẳng vào đầu mụ ta, nghiêm giọng nói:

“Bà đừng nói chuyện, tôi vừa nghe thấy cái giọng the thé của bà là đã thấy bực bội rồi, muốn giữ cái mạng chó của bà thêm một lúc thì câm mồm cho tôi!”

Nghe xong, hai chân mụ ta mềm nhũn, sợ đến mức tè ra quần, quỳ khuỵu xuống đất, muốn mở miệng xin ta. Mụ ta vừa mở miệng, Tô Tô đã làm thế muốn nổ súng khiến mụ ta chỉ có thể ngậm miệng, nuốt lời muốn nói vào trong. Mụ ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ đành quỳ run rẩy trên mặt đất.

Mụ ta thực sự mờ mịt không hiểu sao tại họa này lại bất ngờ ập đến. Trong ấn tượng của mụ ta, mụ ta chưa chưa từng đắc tội với cô gái đang bế con này. Sự xuất hiện của Tô Tô đúng như từ trên trời rơi xuống. Với hạng người bình thường như mụ mập này, mụ ta hoàn toàn không thể chống lại được dị năng giả có thể biến ra một cây cầu vượt.

Một lúc sau, những người muốn chạy trốn đều bị nhóm người Diệp Dục khống chế. Bọn họ xếp thành một hàng dọc, chui từ trong các ngóc ngách của căn nhà ra, ôm đầu ngồi xồm ở góc tường. Bạch Hằng bắt đầu đếm: “Một, hai, ba, bốn…”

Cũng có người lần mò theo cầu vượt tìm đến, bao vây bên ngoài sân. Nhưng bởi vì dấu vết trên cây cầu vượt này quá lớn, những đội dân quân đó cũng hiểu, bên trong hai chiếc xe có dị năng giả hệ băng cấp cao, rất khó đối phó. Vì vậy, họ chia nhau thành từng tốp bao vây ở chỗ xa, âm thầm quan sát chứ không dám xông vào trong tứ hợp viện.

Chỉ có một số binh sĩ, vì mang nghĩa vụ nên đành phải cố xông lên. Diệp Dục và Hộ Pháp trèo lên nóc nhà, cầm súng canh gác. Tên nào đến bắn chết tên đó, qua một lúc lâu, đám binh sĩ tạm thời dừng tấn công.

Bọn họ chỉ dám ở xa quan sát, không dám lại gần.

Bên trong sân, Bạch Hằng đếm xong số người liền quay lại nói với Tô Tô: “Tổng cộng có mười người phụ nữ, hai mươi lăm người đàn ông, tính cả mụ béo tổng cộng là ba mươi sáu người.”

“Xin tha mạng, anh hùng, nữ hiệp xin tha mạng. Tôi không làm gì hết. Chúng tôi chỉ là bạn bè, tụ tập với nhau, thực sự không làm gì hết!”

Nghe xong câu nói của Bạch Hằng, mụ béo lại kêu lên the thé. Tô Tô cau mày, bế Tiểu Ái bước lên trước, đá mụ béo ngã nhào ra đất, bực bội nói:

“Không phải bảo bà câm miệng rồi sao. Tôi nói rồi, nghe bà nói tôi rất bực, bà còn nói!”

Một lúc sau, mụ béo đau đớn lắp ba lắp bắp mím môi lại. Tô Tô tìm một cái ghế sau đó ngồi xuống, đặt Tiểu Ái đứng sáng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mụ béo kia, nói:

“Tiếp theo, tôi hỏi gì, nếu đúng thì bà gật đầu, nếu sai thì bà lắc đầu. Không được phép nói chuyện!”

“U U U!” Mụ béo vội quỳ ngay lưng, ôm ngực gật đầu. Vừa rồi, Tô Tô chỉ đá nhẹ một cái, mụ ta đã cảm thấy khó thở. Lúc này dù có muốn, mụ ta cũng không dám mở mồm nói nữa:

“Bà tên là Hải Yến đúng không?”

Mụ béo gật đầu.

“Ở chỗ bà có một người tên là Bạch Tuyết Lê đúng không?”

Mụ ta gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tô Tô cau mày, cúi đầu nhìn mụ ta. Thấy Tiểu Ái sắp đứng không vững, Tô Tô bế cô bé lên, xoay người mở cửa xe, để Tiểu Ái bò chơi trong xe. Cô ngồi trên ghế sau, hỏi:

“Bà gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì? Rốt cuộc bà có biết cô ta không?”

Mụ béo nghĩ ngợi một lúc, bi thương mở miệng, thấp giọng nói: “Cô Bạch sao có thể chơi với người ở tầng lớp như chúng tôi? Cô xem, chỗ tôi thật ra là chỗ ăn chơi bình thường thôi… Cô gái, chi bằng cô nói thẳng với tôi, mục đích hôm nay cô đến đây là muốn làm gì đi. Tôi, tôi, tôi sợ…”

“Bà sợ?” Tô Tô híp mắt, nhìn mụ béo Hải Yến đang quỳ trên mặt đất, cười lạnh một tiếng, “Lúc giết người phóng hỏa, dụ dỗ phụ nữ, sao bà không sợ? Lại còn tôi sợ??? Tôi nói cho bà biết, đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay báo ứng của bà đến rồi!”

Mụ béo này được gọi là Hải Yến béo, Tô Tô biết mụ ta. Năm đó mụ ta cũng được xem như là má mì của Bạch Tuyết Lê, là má mì chuyên quản lý một đám gái điếm. Nhưng mụ ta không hề dụ dỗ Bạch Tuyết Lê mà là tự cô ta sau một khoảng thời gian làm gái an ủi quân lính, cô ta tự tìm mụ ta, muốn nhà mụ ta giới thiệu đám đàn ông giàu sang hơn.

Nói đến mụ Hải Yến béo này, mụ ta đã ở Xuân Thành. Dù là trước hay sau mạt thế thì mụ ta vẫn làm công việc má mì. Cho nên, sau mạt thế, mụ ta leo nhanh hơn rất nhiều cô gái trong nghề, không nhưng quen biết được rất nhiều cán bộ cấp cao trong quân đội của Xuân Chính Tông, trong tay cũng có rất nhiều hàng mới. Vì thế, kiếp trước, Bạch Tuyết Lê quen biết nhiều đàn ông cao sang đều là do Hải Yến béo dắt mối.

Nhưng kiếp này, điểm xuất phát của Bạch Tuyết Lê rất cao, cô ta cũng không cần mượn tay của Hải Yến béo để bò lên. Hải Yến béo cũng không cần phải có Bạch Tuyết Lê mới được. Nhà chứa của bà ta chỉ cần mười cô gái đã có thể tiếp đón rất nhiều đàn ông mặc quân phục. Cho dù không mặc quân phục, cũng là mặc vest phẳng lì, ăn mặc gọn gàng chỉnh tề thuộc tầng lớp thượng lưu.

Đúng vào lúc này, Bạch Hằng lại đi đến, cúi người chỉ vào một người đàn ông đang ôm đầu ngồi trong đám người, nói: “Tô Tô, tôi đã hỏi rõ rồi. Tên này là cháu trai của Xuân Chính Tông, Xuân Thập Tam.”

“Ồ…” Tô Tô không nhịn được cười, ngồi trong xe nhìn Hải Yến béo đang quỳ bên ngoài, nói bằng giọng kỳ quái, “Chỗ bà chỉ là nhà chứa bình thường thôi so? Cháu trai của Xuân Chính Tông cũng ở đây, còn bình thường?”

“Vâng… Là bình thường, bình thường.”

Hải Đường béo sắc mặt xám ngoét, nghiêng đầu nhìn Xuân Thập Tam. Tên Xuân Thập Tam này đã bị sợ tè ra quần, đâu còn có thể nhìn thấy sắc mặt của mụ ta nữa. Cho dù có nhìn thấy, cũng hết hy vọng. Hắn đã sớm khai hết thân phận của mình cho Bạch Hằng nghe. Không chỉ hắn, ngay cả những người đàn ông mặc quân phụ hôm nay đi cùng hắn đều bị bại lộ thân phận hết rồi.

Thì ra, hôm nay Tô Tô đánh bậy đánh bạ không trúng vào tụ điểm giấm người của Hồ Tam Đao mà lại đúng vào nơi ăn chơi đàng điếm của phe Xuân Chính Tông. Cũng có nghĩa là hai mươi lằm người này toàn bộ đều là cán bộ cáo cấp của phe Xuân Chính Tông cắm ở khu Đông. Bọn họ là cán bộ cao cấp đến tham dự hoạt động hữu nghị do Xuân Thập Tam tổ chức.

Hôm nay, Tô Tô không túm được Hồ Tam Đao mà lại bắt sống được cả tầng lớp quyền lực của cả khu Đông.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 452: Kháng chiến trường kỳ
“Ha ha ha…” Tô Tô nhìn tên Xuân Thập Tam, cười thoải mái, chợt Tô Tô nghiêm mặt, giơ súng lên chỉ thẳng vào Xuân Thập Tam, dặn dò Bạch Hằng: “Bảo những người không an phận ngoài kia an phận đi, bằng không tôi sẽ bắn một phát chết tên Nhị thế tổ này!”

Khi Tô Tô vừa dứt lời, Xuân Chính Tông không biết đang trốn ở căn phòng nào tham dự yến tiệc gia đình, ông ta đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào tốp cấp dưới đang đứng báo cáo trước mặt, trầm giọng quát:

“Cái gì? Khu đông bị tấn công? Vậy các người còn ở đây để làm gì? Còn không mau đi chặn?”

“Chuyện này… Thủ trưởng, phòng tuyến khu Đông đã bị phá rồi.”

“Phòng tuyến bị phá thôi, các người không biết tổ chức phản công lại sao? Làm lính bao nhiêu năm rồi? Cái này cũng cần tôi phải dạy à?”

Xuân Chính Tông tức giận muốn đạp đồ, ông ta tìm khắp bàn, phát hiện một bát đũa của ông ta đã bị mấy đứa cháu trai cháu gái ôm vào lòng. Vì thế Xuân Chính Tông cau mày, trừng mắt hung dữ quát với mấy đứa cháu đang hoảng sợ của mình:

“Đưa cho ông.”

Mấy đứa cháu của ông ta ôm bát ù té chạy!

Đúng vào lúc này, ông ta lại nghe thấy cấp dưới báo cáo: “Thủ trưởng, bộ máy quản lý của khu đông đã bị tê liệt hoàn toàn… Bây giờ bên đó, không ai có thể làm chủ được.”

“Cái gì???” Xuân Chính Tông đột nhiên cao giọng nói. Âm lượng này còn cao hơn cả lúc ông ta nghe nói khu Đông bị tấn công. Ông ta hỏi: “Đối phương là ai? Vậy mà lại có thể hủy đi bộ máy quản lý một khu của ông đây chỉ trong một lần?”

“… Là… là…”

Tên cấp dưới ấp úng, không dám nói nguyên nhân thật sự với Xuân Chính Tông. Xuân Chính Tông trừng mắt, cực kỳ chán ghét quát:

“Nói!!!”

“Là cậu Thập Tam. Cậu ấy nói gần đây mọi người giới nghiêm vất vả, cho nên… cho nên đã mời các sĩ quan quản lý khu Đông… tụ tập ở chỗ Hải Yến béo… giải trí!!!”

“Bịch.”

Xuân Chính Tông tức giận đùng đùng, ngồi bịch xuống ghế, trừng mắt nhìn tên cấp dưới, không nói được câu gì. Ông ta có thể nói gì đây? Bảo thủ trưởng như ông ta vào lúc này đây nói cái gì cho phải? Nói cháu trai ông ta thương cấp dưới, mời cấp dưới của ông ta tụ tập đi nhà chứa, kết quả bị bắt gọn cả ổ, khiến cho khu đông mất hết sức chiến đấu sao?

“Khốn kiếp!”

Xuân Chính Tông không nhịn được chửi thề một câu! Ông ta chán nản ngồi trên ghế, rồi bỗng nhảy bật dậy mất hết hình tượng, gào thét với thuộc hạ:

“Bảo bọn bắt cóc giết chết Xuân Thập Tam đi, giết luôn đi! Ông đây không có họ hàng như nó!”

Đám cấp dưới bị Xuân Chính Tông dọa sợ hết hồn. Tên nào tên nấy cúi gằm mặt, không hẹn mà cùng lùi về sau mấy bước. Có một tên cấp dưới vội vàng chạy ra ngoài, giống như muốn đi truyền lệnh của Xuân Chính Tông, bảo đám người Tô Tô giết Xuân Thập Tam đi. Xuân Chính Tông thấy vậy vội đứng dậy, hét gọi tên thuộc hạ chạy đi kia:

“Đứng lại! Quay lại cho ông!

Tên cấp dưới kia không biết phải làm sao, chần chừ đứng tại chỗ, rồi quay người chạy lại. Chỉ thấy Xuân Chính Tông đi đi lại lại, nhìn đám cấp dưới rồi lại nhìn đám cháu và người làm trong phòng đang tròn mắt nhìn ông ta.

Xuân Chính Tông thở dài thườn thượt, chỉ vào một tên cấp dưới, sa sút tinh thần nói: “Cậu đi hỏi bọn bắt cóc, muốn điều kiện gì mới chịu thả Thập Tam ra! Các cậu cũng tạm thời án binh bất động, đừng phái người đi phản công, tất cả đợi cứu được Xuân Thập Tam ra rồi tính tiếp!”

Xuân Chính Tông khác với Phương Thúc Ế. Mặc dù ông ta có dã tâm, có thủ đoạn, đồng thời, ở Xuân Thành nhà ông ta có gia nghiệp lớn, nhưng cũng có rất nhiều vướng bận, đặc biệt là những hậu bối trẻ tuổi của Xuân gia. Đám hậu bối không có ai có thể giúp ông ta được gì, còn làm liên lụy đến ông ta.

Xuân Thập Tam chính là một kẻ như vậy. Với đức tính của hắn, nói một cách thẳng thắn là kém cỏi vô học, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng. Xuân Chính Tông không mong hắn có tiền đồ gì, chỉ mong hắn sống vô công rồi nghề là được! Cho nên Xuân Thập Tam bị bắt, còn kéo theo cả bộ máy quản lý của khu Đông bị bắt, Xuân Chính Tông có thể không cứu sao?

Xuân Thập Tam chính là con của người em trai đã chết của Xuân Chính Tông. Nhớ lại người em trai đã chết vì bệnh tật hơn mười năm trước, Xuân Chính Tông lại có cảm giác mệt mỏi, nói thế nào thì Xuân Thập Tam cũng là do ông ta thay người em trai một tay nuôi lớn!

Vì thế, cho dù Xuân Chính Tông có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn thế nào đi nữa, cũng không thể để Xuân Thập Tam bị lột da, rút gân. Tất cả đều là vì muốn giữ lại huyết mạch duy nhất cho người em trai của ông ta.

Đám cấp dưới gật đầu đáp lại, rồi lần lượt đi ra. Lệnh của Xuân Chính Tông rất nhanh chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ đã được truyền đến khu đông. Trong một tiếng này, Xuân Thập Tam bị lôi lên mái nhà, Diệp Dục dùng một chân đạp vào lưng hắn, tay cầm chắc súng, mỗi tay cầm một cây súng. Một cây chĩa vào Xuân Thập Tam, một cây chĩa ra bên ngoài của tứ hợp viện.

Lôi Xuân Thập Tam ra, quả nhiên không có ai dám xông vào căn tứ hợp viện này. Ban đầu, nhóm Tô Tô định đánh nhanh rút nhanh, sau khi vào khu đông giết được Hồ Tam Đao sẽ rút. Bây giờ vì bắt được 25 tên đàn ông này mà sức chiến đấu của toàn bộ khu đông đã bị tê liệt. Cơ hội tốt như vậy bày ngay trước mắt, đám người Tô Tô không nắm lấy thì quá tiếc. Cho nên, bọn họ không thể không thay đổi chiến lược, lấy căn tứ hợp viên này làm căn cứ điểm, định kháng chiến trường kỳ.

Trong xe, Tiểu Ái ngồi ở ghế sau nghịch súng ngắn chán, ngáp dài một cái, đã đến giờ cô bé buồn ngủ. Tô Tô liền bế Tiểu Ái, đi vào bên trong tứ hợp viện, định tìm một phòng cho Tiểu Ái nghỉ ngơi tạm. Bạch Hằng tìm mấy cái dây thừng, cùng với Tư Đồ Thiện trói 25 tên này lại. Đám phụ nữ được đưa hết vào hai gian phòng nhỏ, bên cạnh gian nhà chính, và được trông chừng nghiêm ngặt.

Hải Yến béo vẫn bị giữ ở ngoài sân, đợi một lúc sau Bạch Hằng có thời gian, sẽ tiếp tục thẩm vấn mụ ta. Cho nên, mụ ta bị trói trên một cây cột, cả người run rẩy trong gió đêm lạnh.

Tô Tô bế Tiểu Ái đi một vòng trong khu tứ hợp viện, tìm được mấy căn phòng có thể nghỉ ngơi. Nhưng bên trong mấy căn phòng này, ngập tràn mùi son phấn lẫn với mùi tinh dịch của đàn ông khiến Tô Tô cau mày. Cô lại bế Tiểu Ái đi ra ngoài, quay về xe Jeep quân dùng, ngả ghế trước và ghế sau ra, rồi dọn hết đồ đạc ở sau xe, làm thành một cái giường nhỏ cho Tiểu Ái bú rồi dỗ cô bé ngủ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 453: Đàm phán điều kiện
Khoảng ba giờ sáng, Tô Tô tỉnh dậy trong xe Jeep, bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông lạ. Cô liền đắp chăn mỏng cho Tiểu Ái đang nằm bên cạnh. Chiếc chăn mỏng này bình thường cô hay cất trong ba lô bà bầu, phòng lúc cần dùng đến.

Sau khi đắp chăn cho Tiểu Ái xong, Tô Tô ngồi dậy, mở cửa xuống xe. Bên trong sân, 25 tên sĩ quan bị bắt cũng bị Bạch Hằng trói nhốt trong một căn phòng nào đó. Diệp Dục và Hộ Pháp đang ở trên nóc nhà canh gác. Cát Tử và Lập Hạ chia nhau ngồi hai bên sân, tay ôm súng chợp mắt. Chỉ đợi nghỉ ngơi đủ, lát nữa còn thay ca cho Diệp Dục và Hộ Pháp.

Người đàn ông lạ nói chuyện là một tên mặc quân phụ, biểu cảm nịnh nọt lấy lòng, giống như ở bên ngoài đến, tay còn cầm một lá cờ trắng đang ngồi ở hành lang, cúi đầu nói chuyện với Bạch Hằng. Thấy Tô Tô từ trong xe Jeep đi xuống, hắn ta cầm cờ trắng, cười đứng dậy, chào Tô Tô, thấp giọng nói:

“Xin chào, tôi là người được thủ trưởng của chúng tôi phái đến, phụ trách đàm phán điều kiện với cô.”

“Thủ trưởng của các anh? Xuân Chính Tông?” Tô Tô nhìn hắn, khẽ cau mày, quay người kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Xuân Chính Tông định đàm phán điều kiện gì với tôi?”

“Là thế này.” Tên đàn ông cầm cờ trắng cũng ngồi xuống, vẫn ngồi ở hành lang cùng với Bạch Hằng. Hắn cười với Tô Tô nói: “Ý của thủ trưởng chúng tôi chỉ là muốn cô thả cậu Thập Tam ra, muốn bao nhiêu tinh hạch, đồ đạc, cô cứ ra giá!”

“Những thứ đó tôi đều không thiếu!”

Tô Tô hơi nheo mắt, bộ dạng không hề động lòng. Thật ra cô muôn hỏi đối phương rằng nếu như có thể lấy mạng của Xuân Chính Tông ra đổi, thì cô có thể thả Xuân Thập Tam bất cứ lúc nào. Nhưng nghĩ lại, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Cho dù có bắt được 10 tên Xuân Thập Tam cũng không thể bảo Xuân Chính Tông tự sát.

Vì thế, Tô Tô nghiêng đầu nhìn tên đó, nói: “Chi bằng thế này đi, thật ra tôi đến khu đông của các anh chỉ là muốn giết một người mà thôi, giết được người đó rồi, tôi sẽ đi. Bắt được Xuân Thập Tam hoàn toàn chỉ là mèo mù vớ cá rán, bây giờ tôi nói cho các anh biết tên người tôi muốn giết. Hắn tên là Hồ Tam Đao, trước đây, hắn cùng với Bạch Tuyết Lê đã mua hơn 20 đứa trẻ khu đông của Xuân Thành. Các anh chỉ cần giao đầu của tên Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê đến cho tôi, tôi tự nhiên sẽ thả cậu Thập Tam của các anh.”

“Chuyện này…”

Biểu cảm của tên đến đàm phàn có chút bối rối, hắn không hiểu, tên Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê kia không phải chỉ mua hơn 20 đứa trẻ mà thôi, có liên quan gì đến chuyện bắt cóc này chứ? Đầu năm nay, mua bán trẻ con không còn là chuyện gì mới mẻ khiến lòng người căm phẫn. Hung hăng xông vào khu Đông chỉ vì để giết hai kẻ buôn người thôi sao?

Hắn liếc trộm Tô Tô, nghĩ xem nên đàm phán điều kiện này thế nào. Nghĩ mãi hắn cảm thấy thật ra Tô Tô cũng không có đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Lúc trước khi đến đây, hắn đã nghĩ sẵn. Nếu như bọn bắt cóc muốn đòi núi tinh hạch và biển đồ đạc… thì hắn nên đối phó thế nào. Nhưng bây giờ bọn bắt cóc chỉ đòi có hai cái đầu người mà thôi, cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng.

Vì thế, tên đàm phán chỉ có thể thành thật nói với Tô Tô: “Cái tên Bạch Tuyết Lê này tôi đã từng nghe, nhưng còn Hồ Tam Đao là ai? Cái này… Cô cũng biết đấy. Bây giờ là mạt thế muốn tìm một người không có tiếng tăm gì như mò kim đáy bể. Nếu như muốn tìm ra Hồ Tam Đao trong cả Xuân Thành rộng lớn e là hơi khó.”

“Hồ Tam Đao?” Một giọng nói the thé vang lên, chính là giọng nói của Hải Yến béo đang bị trói ở cột. Cơ thể đẫy đà của mụ ta bị trói thành một đống trên cột, thấy quắc mắt, mụ ta vội nói: “Tôi biết Hồ Tam Đao. Tôi biết. Tối qua hắn còn đến chỗ tôi nói là muốn thuê một phòng chỗ tôi. Hắn nói bây giờ trong tay hắn có hàng tốt, còn hỏi tôi có muốn không.”

“Bà nói muốn chưa?”

Tô Tô hơi ngẩng đầu lên nhìn Hải Yến béo bị trói trên cột. Bà ta lúng túng cười với Tô Tô, trang điểm trên mặt nhòe ra như hát tuồng, nói:

“Cô gái, tôi cũng là người ăn cơm sống qua ngày, có hàng tốt, sao lại không muốn chứ?”

“Được. Bà câm miệng đi.”

Tô Tô không có kiên nhẫn nghe mụ ta nói tiếp, chỉ nghe mụ ta nói thôi cô đã cảm thấy đau tai rất muốn giết người này. Bởi vì giọng mụ ta the thé nên kiếp trước Tô Tô đã không chịu được mà giết mụ. Kiếp này, Tô Tô định giữ mụ lại thêm một thời gian.

“Thế thì tốt rồi. Nếu như tên Hồ Tam Đao đã muốn thuê phòng của Hải Yến béo, chi bừng chúng ta để bà ta lấy công chuộc tôi, dụ Hồ Tam Đao ra?”

Tên đến đàm phán hỏi dò Tô Tô. Tô Tô nhướng mày cười lạnh một tiếng, phất tay biến ra một con dao băng bay đến cắt đứt dây thừng đang trói trên người mụ Hải Yến béo. Thấy cơ thể mụ ta trượt xuống, ngồi phịch xuống đất, Tô Tô đứng dậy, nói với tên đến đàm phán:

“Dẫn Hải Yến béo đi, tôi cho các người thời gian một ngày. Một ngày sau, cứ cách một giờ, tôi sẽ cắt một ngón tay của Xuân Thập Tam. Cắt hết ngón tay, tôi sẽ cắt ngón chân của hắn. Cắt hết ngón chân, tôi sẽ xẻo thịt hắn. Đến lúc các người mang đầu của Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao đến, thì lúc đó tôi sẽ thả Xuân Thập Tam.”

“Vâng. Vâng. Vâng. Chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng hết sức có thể!”

Tên đến đàm phán vội nghiêng mình chào Tô Tô sau đó đỡ Hải Yến béo, lảo đảo đi ra ngoài cánh cửa Lập Hạ canh giữ. Lập hạ đứng dậy, nhường đường. Hải Yến béo tay run rẩy, mở cửa, theo tên đàm phán ra ngoài.

Tô Tô thả Hải Yến béo là bởi vì tên đàm phán kia nói rất có lý. Muốn tìm ra được Bạch Tuyết Lê thì dễ nhưng muốn tìm ra tên Hồ Tam Đao không tên tuổi gì thì cực kỳ khó khăn. Bây giờ khu đông đã hỗn loạn như vậy, chỉ sợ mấy ngày này Hồ Tam Đao sẽ không ló mặt ra ngoài. Nếu hắn đã có giao dịch với Hải Yến béo thì mụ ta đương nhiên sẽ biết cách để có thể tìm ra hắn ta.

Cho nên, Tô Tô mới thả mụ ta đi. Người của Xuân Chính Tông muốn cứu được Xuân Thập Tam, nhất định sẽ tạo áp lực cho Hải Yến béo. Vì vậy, Tô Tô quyết định buông tay, để mặc cho người của Xuân Chính Tông và Hải Yến béo bố trí bẫy Hồ Tam Đao, cô kiên quyết không nhúng tay vào.

Nếu đã mặc kệ rồi, thì những việc còn lại chỉ là chờ đợi. Có Xuân Thập Tam và 25 sĩ quan quản lý khu Đông trong tay, bọn họ chỉ cần canh chừng cái tứ hợp viện này thật tốt là được, cũng không có gì nguy hiểm. Tô Tô bảo Bạch Hằng thẩm vấn 25 tên sĩ quan bị bắt kia, để tìm ra tên sĩ quan phụ trách phòng thủ của cả khu đông.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 454: Hoa lưỡng sinh của Xuân Thành
Nhân lúc trời tờ mờ sáng, Tiểu Ái vẫn chưa tỉnh dậy. Tô Tô ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có một tên đàn ông khoảng 35 tuổi, mặc quân phục màu xanh đậm, trước ngực còn đeo rất nhiều huân chương. Hắn có gương mặt chữ điền, trên mặt còn có râu. Hắn nói hắn tên là Xuân Lai, là bà con xa của Xuân Gia.

Xuân Lai phụ trách phòng thủ cả khu đông, cũng chính là chỉ cần có Xuân Lai trong tay thì có thể đều động cả phòng tuyến của khu đông. Đồng thời, khi điều động binh lực phòng thủ, cũng có thể điều động rất nhiều đội dân quân tự vệ. Bởi vì ở khu đông, phòng tuyến của binh lính móc nối chặt chẽ với đội dân quân. Có lẽ là bình thường, phòng tuyến của Xuân Thành không thể nghe lệnh của một mình Xuân Lai, nhưng bây giờ 24 tên sĩ quan đã bị bắt, khu đông chỉ còn một mình Xuân Lai có tiếng nói. Cho nên, phòng tuyến của khu đông đều chỉ đành nghe lệnh của Xuân Lai.

Mà lúc này, Xuân Lai đã bị trói hai tay sau lưng, đứng bên ngoài cửa xe của Tô Tô.

“Nói thế nào thì Xuân gia các người cũng là cường hào ác bá ở Xuân Thành, sao lại lơi lỏng phòng phủ của khu đông vậy?”

Tô Tô gác tay lên trên cửa xe, ngón tay búng một tầng ánh sáng êm dịu. Cô lại đưa mắt, nhìn vẻ mặt buồn bực, không muốn nói nhiều, cô cười nói:

“Nếu như các người đã phòng thủ khu đông lỏng lẻo như vậy, vậy thì tôi sẽ tân trạng lại cho các người. Anh truyền tin ra bên ngoài, bảo bọn họ ai làm việc nấy. Người nào phòng thủ cứ phòng thủ, người nào tuần tra cứ tuần tra. Từ giờ phút này, không cho phép bất kỳ ai vào trong, kể cả người của Xuân Chính Tông!”

“...”

Đây là Tô Tô có ý muốn nắm lấy khu đông sao? Xuân Lai ngẩng đầu lên không nói gì, nhìn Tô Tô ngồi bên trong xe. Mệnh lệnh này một khi truyền đi, cả khu Đông sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi sự cai quản của Xuân Chính Tông nữa. Những binh sĩ bên dưới và đội dân quân không quan tâm mệnh lệnh có phải nhằm vào Xuân Chính Tông hay không, họ chỉ biết nội dung mệnh lệnh là không cho phép bất kỳ ai ra vào, bao gồm cả người của Xuân Chính Tông. Đây không phải là một khu đông độc lập sao?

Tô Tô không cho phép Xuân Lai do dự, cô ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vuông chữ điền của hắn ta, nói thẳng: “Anh không có lựa chọn khác, chết hoặc là hạ lệnh, anh tự chọn đi.”

Xuân Lai lựa chọn hạ lệnh tuyên bố giới nghiêm, cũng không phải bởi vì hắn sợ chết là bởi vì hắn còn có vợ mà hai đứa con, một trai một gái. Cho nên, hắn muốn sống tiếp.

Cùng lúc đó, yêu cầu thả con tim của Tô Tô cũng đã được truyền đến tai Xuân Chính Tông. Ông ta ngồi trên ghế sofa, bộ quân phục trên người tùy ý mở ra, tay cầm một miếng vải, và một khẩu súng lục đen thẫm sáng loáng. Ông ta vừa nghe cấp dưới báo cáo, vừa tỉ mỉ lau khẩu súng trong tay. Khi nghe cấp dưới nói yêu cầu của bọn bắt cóc không phải là đòi tinh hạch hay đồ đạc, mà chỉ muốn đầu của Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao, Xuân Chính Tông hơi khựng tay lại, trừng mặt nhìn, ngạc nhiên hỏi:

“Hai kẻ Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao là ai? Có quan hệ gì với bọn bắt cóc? Bọn chúng làm náo loạn cả Xuân Thành chỉ là vì muốn đầu của hai kẻ đó thôi sao?”

Một tên cấp dưới đứng sau ghế sofa, cúi người xuống, ghé sát vào tai Xuân Chính Tông bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ về Bạch Tuyết Lê. Còn người tên Hồ Tam Đao thực sự không có danh tiếng gì, cho nên thuộc hạ của Xuân Chính Tông chỉ tóm lược sơ qua. Chỉ nói là Bạch Tuyết Lê tìm một tên đồng bọn cùng buôn bán người.

“Nói như vậy, tôi nhớ ra rồi, Bạch Tuyết Lê?” Xuân Chính Tông rung chân, một tay cầm súng, tay còn lại vuốt cằm. Ông ta đột nhiên nhớ ra, nên quay đầu lại hỏi cấp dưới đứng sau: “Chính là đóa hoa tiếp khách mà đám người nhà họ Bạch đần độn tiến cử sao?”

“Đúng vậy. Chính là cô ta.”

Tên cấp dưới gật đầu. Nói đến Bạch Tuyết Lê có lẽ Xuân Chính Tông không có ấn tượng gì, nhưng nhắc đến Bạch gia thì ông ta lại có ấn tượng sâu sắc. Hồi đầu, Bạch gia chạy nạn đến Xuân thành, còn bị Xuân Chính Tông chơi cho một vố đau. Khi đó Xuân Chính Tông suýt chút nữa đã vơ vét sạch đồ đạc mà Bạch gia mang đến Xuân Thành.

May mà sau đó, Bạch Tuyết Lê kịp thời phản ứng lại, nhắc nhở Bạch gia giữ lại ít đồ đạc đang có. Đồng thời, vào lúc này, Bạch Tuyết Lê được Bạch gia ra sức mai mối. Ban đầu, họ định giới thiệu làm bạn gái của Xuân Thập Tam, nhưng tên Nhị thế tổ Xuân Thập Tam chơi đùa với cô ta hai ngày đã chán.

Nghĩ đến Bạch gia này cũng thật buồn cười. Đã thời đại nào rồi, còn muốn dựa vào một người đàn bà để kết làm thông gia với Xuân gia. Sau đó, Xuân Thập Tam đá Bạch Tuyết Lê. Tiếp đó, Bạch gia lập tức tìm nhà tiếp theo cho Bạch Tuyết Lê, chính là sĩ quan phụ tá của Xuân Thập Tam, cũng làm việc cho quân đội của Xuân Chính Tông.

Bạch Tuyết Lê đã bị Xuân Thập Tam chơi chán rồi, sĩ quan phụ tá của Xuân Thập Tam sao có thể đối đãi thật lòng với cô ta chứ? Cũng chỉ chơi vời vài ngày rồi lại giới thiệu cho một người bạn khác của hắn ta. Cứ bị đùn đẩy qua lại, bản thân Bạch Tuyết Lê cũng nghĩ thông suốt. Thời buổi này, chỉ cần có thể sống sót, có thể trèo lên cao, dùng thủ đoạn, con đường gì không quan trong, quan trọng là kết quả.

Vì thế, không cần người bên cạnh chủ động giới thiệu, cũng không cần Bạch gia mai mối, càng không cần phải đến tìm Hải Yến béo, cô ta tự trở thành đóa hoa giao tiếp, còn càng ngày càng thành công. Cô ta nhanh chóng tích góp được một vài thế lực, cùng Mai Thắng Nam ở khu Nam, được gọi là hoa lưỡng sinh của Xuân Thành!

Trong mắt của người đời, mặc dù Mai Thắng Nam cùng Bạch Tuyết Lê được gọi là hoa lưỡng sinh, nhưng hình tượng của Mai Thắng Nam xinh đẹp hơn một chút. Mai Thắng Nam chính là một đóa hoa mẫu đơn đen lộng lẫy quý phái, còn Bạch Tuyết Lê lại giống một đóa hoa lê trang nhã sau mưa. Hai người đều có nét đẹp riêng.

Nhưng mọi người đều biết, thể xác và tâm hồn của Mai Thắng Nam thuần khiết hơn Bạch Tuyết Lê một chút. Mai Thắng Nam cũng thận trọng hơn Bạch Tuyết Lê nhiều. Bởi vì ở Xuân Thành, muốn lên giường của Mai Thắng Nam gần như là điều không thể được, nghe đồn Mai Thắng Nam vẫn còn thuần khiết. Nhưng nếu như muốn lên giường với Bạch Tuyết Lê, đi nhờ vả, qua vài người giới thiệu là được.

Vì thế, cho dù hai người được xưng là hoa lưỡng sinh của Xuân Thành, nhưng trong mắt mọi người, dường như Mai Thắng Nam được tôn trọng hơn một chút. Còn nhắc đến Bạch Tuyết Lê, đa số đều có biểu cảm xem thường.

Bởi vì được ví von cùng Mai Thắng Nam, cho nên thủ đoạn và kiến thức của Bạch Tuyết Lê đương nhiên cũng gần bằng Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam khéo léo nhanh nhẹn, những người bên cạnh Phương Thúc Ế gần như đều biến mất trong tầm mắt của cô ta. Bạch Tuyết Lê cũng đang cố gắng phát triển thế lực của mình. Khuông Thế Quốc chết rồi, nhưng cô ta lại kết giao với một người tên là Hoa Hoa cùng Hồ Tam Đao bán hơn 20 đứa trẻ con, để lấy lòng Hoa Hoa.

Nhưng có lẽ đây là lần đâu tiên Bạch Tuyết Lê làm chuyện buôn bán người, còn là bán trẻ con, cho nên cô ta không thể không tìm người giúp cô ta dẫn đường. Đương nhiên, Hồ Tam Đao – kẻ chuyên chui rúc trong chợ buôn người chính là lựa chọn tốt nhất của Bạch Tuyết Lê. Hồ Tam Đao có ánh mắt nhìn con gái rất tốt. Chỉ cần liếc nhìn mấy bé gái, liền có thể biết được đứa bé đó sau này lớn lên, sẽ có diện mạo thế nào, có xinh đẹp hay không.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 455: Dốc toàn lực đáp ứng nhu cầu bọn bắt cóc
Bởi vì Hồ Tam Đao có con mắt nhìn bé gái cho nên đây cũng chính là lý do chủ yếu Bạch Tuyết Lê cấu kết với hắn ta. Hồ Tam Đao muốn mua các bé gái xinh đẹp, Bạch Tuyết Lê tự cảm thấy cũng sẽ có ngày mình già đi. Vì thế, cô ta bỏ ra tinh hạch, Hồ Tam Đao lựa chọn người. Ngoài đưa đến chỗ Hoa Hoa 20 đứa trẻ, bọn họ còn mua thêm mấy đứa bé có gương mặt xinh đẹp, chuẩn bị đào tạo.

“Bởi Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao đã cùng nhau mua hơn 20 đứa bé, nên đã đắc tội với nhóm bắt cóc kia. Vì thế đám bắt cóc mới hùng hổ bắt cóc Thập Tam, phá hủy phòng tuyến vũ trang của ông?”

Xuân Chính Tông ngồi trên ghế sofa, sắc mặt khó coi. Hắn nghĩ ngợi rồi khoác màn hành quân đứng dậy, xoay người lại nhìn cấp dưới đứng sau, sờ cái đầu hói, đột nhiên hỏi:

“Hoa Hoa muốn mua 20 đứa trẻ để làm gì?”

“...” Tên cấp dưới ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào. Nhưng dưới ánh mắt tra hỏi của Xuân Chính Tông, hắn ta nói: “Bên phòng thí nghiệm nói, không có người trưởng thành làm thí nghiệm có thể dùng trẻ con. Vaccine mạt thế vốn dĩ là vaccine dùng cho trẻ nhỏ. Nếu như dùng trẻ con để làm thí nghiệm, khả năng thành công sẽ cao hơn một chút.

“Chính là cái người mà Nam Nam Mộc đem đến tên là gì nhỉ, Hạ An? Trong tay hắn ta có vaccine mạt thế?”

Xuân Chính Tông không thể nhớ nổi mấy chuyện vớ vẩn này. Ông ta dường như nhớ rằng khi đó phát Nam Nam Mộc chạy đến phá hoạt thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, Nam Nam Mộc có báo cáo với ông ta về chuyện vaccine mạt thế. Khi đó, Xuân Chính Tông còn cực kỳ cảm thấy hứng thú, cho rằng bản thân mình có thể lợi dụng vaccine mạt thế để tạo ra một đội quân dị năng giả, đến lúc đó, ông ta sẽ đứng đầu thế giới.

Nhưng mà lâu dần, đầu tư nhiều cũng thất bại nhiều khiến hy vọng dần biến thành thất vọng. Sau đó, Xuân Chính Tông phát hiện, chung quy cũng chỉ là ông ta tự lý tưởng hóa chuyện này, cái gì mà tạo ra một đội quân dị năng giả chứ? Một loại vaccine không thành công, tiêm cho ai là người đó chết, chưa thấy người trưởng thành nào sau khi tiêm vaccine mạt thế có thể tiến hóa thành công thành dị năng giả.

Đương nhiên, bây giờ ông ta vẫn đầu tư nhân lực, vật lực và tài lực vào đó. Nhưng giờ ông ta đã không còn hứng thú nhiều như trước, đặc biệt là vì vaccine mạt thế này đã đem đến cho ông ta phiền phức lớn như vậy, còn gián tiếp khiến Xuân Thập Tam bị bắt cóc. Xuân Chính Tông ít nhiều cũng có chút chán ngán thất vọng.

Ông ta không nhịn được nghiêng đầu, cởi quân phục, đứng trong phòng khác, hỏi cấp dưới: “Hơn 20 đứa bé bị Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao bán đi, có đứa nào là thân thích của bọn bắt cóc không?”

Tên cấp dưới lắc đầu, tỏ ra không biết. Xuân Chính Tông liền nổi giận: “không có thân thích của bọn chúng, bọn chúng muốn làm gì? Định làm anh hùng hành hiệp trượng nghĩa, giữa đường thấy chuyện bất bình lên tiếng à? Bắt mấy đứa trẻ thì liên quan quái gì đến chúng?”

“Nghe, nghe nói… bên trong đám bắt cóc có một người phụ nữ, còn rất trẻ, đem theo một đứa bé, đứa bé đó chưa được một tuổi. Có người nói, người phụ nữ đó gọi là Tiểu Tô?”

“Tiểu Tô!” Xuân Chính Tông lại nghĩ ngợi một lúc, ông ta ngước mắt nhìn trời nhìn thấy đèn thủy tinh treo trên trần nhà, tự lẩm bẩm: “Ai nhỉ? Còn dẫn theo con nhỏ? Chắc chắn là một con đàn bà ngu xuẩn, định cứu thế giới ư. Mặc kệ cô ta, các người dốc toàn lực đáp ứng yêu cầu của bọn bắt cóc, nhất định phải cứu được Xuân Thập Tam nguyên vẹn trở về.”

Tên cấp dưới đứng thẳng hai chân, giơ tay chào rồi đi ra ngoài. Xuân Chính Tông ở lại phòng khách xa hoa, được trang trí theo phong cách kiểu Trung Quốc. Phía sau lưng ông ta có mấy đứa trẻ đang chạy qua chạy lại, hình như đang tranh giành một cái máy bay. Xuân Chính Tông liếc nhìn chúng, tâm trạng bực bội, miệng ngậm điếu xì gà, chắp tay sau lưng đi lên lầu.

Nhưng ông ta vừa mới đi, thì một người trong số đám bảo mẫu của cháu ông ta dặn dò người bên cạnh vài câu, tìm lý do chuồn ra khỏi phòng khách. Người đó vội vã đi ra vườn hoa sau nhà, tìm một người làm công đang tưới hoa, dặn dò gì đó. Người làm công kia lập tức vứt bỏ ống nước trong tay, gấp gấp đi ra sân sau nhà.

Chỗ hắn ta muốn đi cách ngôi biệt thự của Xuân Chính Tông không xa. Anh ta đi ra khỏi sân sau, rẽ mấy con ngõ nhỏ, tìm một sĩ quan phụ trách cảnh giới bên ngoài, nói mấy câu gì đó. Sau đó, sắc mặt viên sĩ quan kia cực kỳ hoảng sợ, tạm biệt người làm công, nhanh chóng xoay người đi đến trước một căn nhà.

Căn nhà này nhìn bên ngoài không có gì khác với những căn nhà khác. Nhưng trong những căn nhà khác không khí trầm lặng, không có một tiếng động, từ ngoài đi vào cũng không biết có người hay không. Căn nhà này thì khác, lắng tai nghe có thể nghe thấy tiếng động của người sống.

Trong căn nhà trước mặt tên sĩ quan, mơ hồ truyền đến tiếng nhạc. Hắn tiến lên trước gõ cửa, liền có một tên đàn ông nhìn có vẻ khá hèn hạ mở hé cửa. Đợi sau khi nhìn rõ người đến là ai, tên đàn ông kia mới mở cửa rộng ra một chút. Vốn dĩ tên đàn ông hèn hạ kia định cho viên sĩ quan kia vào, nhưng viên sĩ quan lại chỉ đứng ngoài nhìn đồng hồ, nói với tên kia:

“Tôi không vào trong đâu, nói ngắn gọn là các người mau bảo cô Bạch trốn đi, thủ trưởng muốn lấy mạng cô ấy!”

“Cái gì?”

Tên đàn ông hèn hạ ở trong phòng sợ hãi, viên sĩ quan ở bên ngoài cửa nhìn trái nhìn phải như sợ bị người nào đó phát hiện. Hắn xoay người rời khỏi ngôi nhà. Với hắn Bạch Tuyết Lê chẳng qua chỉ cùng nhau trải qua một đêm ngắn ngủ, có thể giúp Bạch Tuyết Lê đến đây hắn đã cố gắng lắm rồi.

Thấy viên sĩ quan bỏ lại một câu rồi chạy đi luôn, tên đàn ông hèn hạ trong phòng vội đóng chặt cửa. Trong phòng, mấy tên đàn ông đang ngồi đánh bài, thấy tên kia quay lại đã vội vàng chạy lên tầng hai. Một người đàn ông đang chơi bài, vứt ra một lá bài, cảnh cáo nói:

“Trần Tam Nhi, bây giờ đại ca đang vui vẻ với cô Bạch. Mày nghĩ cho kỹ, chuyện có gấp thế nào cũng phải đợi đại ca vui vẻ xong rồi nói.

Tên đàn ông có gương mặt hèn hạ vừa ra mở cửa chính là Trần Tam Nhi, hắn vội đến mức nhảy tưng tưng trước cầu thang, thấp giọng nói: “Bây giờ có chuyện vô cùng gấp, liên quan đến tính mạng của cô Bạch. Đợi đại ca vui vẻ xong thì người của Xuân Chính Tông đã giết đến nơi rồi.”

Nói xong, Trần Tam Nhi vội vàng leo lên lầu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hắn lắng tai nghe tiếng kêu động lòng người trong một căn phòng nào đó, cắn răng gõ cửa, đứng trước cửa phòng khẽ hô lên:

“Đại ca, đại ca, có chuyện rồi!”

Tiếng kêu rên nhỏ hơn một chút, nhưng Bạch Tuyết Lê ở bên trong vẫn rên rỉ, Lục Nhậm đang đè trên người cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, rút cậu nhỏ to lớn thô kệch ra khởi cơ thể của Bạch Tuyết Lê, mang theo một bãi nước. Hắn khoác tạm một bộ quần áo, không để ý đến Bạch Tuyết Lê chưa thỏa mãn dục vọng đang rên hừ hừ, đi thẳng ra của, mở cửa nghe Trần Tam Nhị ở bên ngoài báo cáo.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 456: Lục Nhậm
Một lúc sau, Lục Nhậm gật đầu, khuôn mặt u ám khóa cửa lại. Suy nghỉ vẩn vơ quay về giường, vừa ngồi xuống, cánh tay trắng muốt nõn nà, mềm mại của Bạch Tuyết Lê đã vòng lên cổ hắn. Cô ta muốn dụ dỗ Lục Nhậm làm nốt chỗ dở thì thấy hắn nói:

“Hôm nay đến đây thôi, Xuân Chính Tông muốn lấy mạng của em, anh sẽ bảo Trần Tam Nhi đưa em ra ngoài trốn tạm.”

“Thế là thế nào?”

Bạch Tuyết Lê trần truồng, chợt sững người. Đôi chân từng mảng xanh tím của cô ta là do một đêm mây mưa, giày vò mà nên. Khuôn mặt trái xoan được chăm sóc kỹ càng, đôi mắt long lanh diễm lệ, vô cùng yếu đuối, thực ra ẩn sâu trong đôi mắt ấy chính là sự toan tính.

Lục Nhậm không thèm để ý cô ta, giống như rất thờ ơ, đưa tay nhặt quần áo dưới chân giường lên. Hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Tuyết Lê như sắp khóc, cười lạnh nói:

“Tôi nói này, cô Bạch, tôi cũng không biết vì sao cô lại đắc tội Xuân Chính Tông, nhưng tôi chỉ là một nhóm tự phát, sau này còn dựa vào Xuân Chính Tông. Cô nói tôi cũng chẳng tội gì mà vì cô lại đi lật lọng với Xuân Chính Tông. Tôi bảo Trần Tam Nhi đưa cô đi trốn tạm, tôi cũng coi như là có nghĩa lắm rồi, một đêm vợ chồng cả đời nhân nghĩa, chúng ta có duyên thì hẹn gặp lại!”

Hắn thấy Trần Tam Nhi thuộc hạ của hắn thường ngày cũng rất ân cần với Bạch Tuyết Lê, điều này sớm đã làm Lục Nhậm không thoải mái. Trần Tam Nhi là gì chứ? Chẳng qua chỉ là một con chó của hắn, thế mà cũng đòi dùng chung một người phụ nữ với hắn sao?

Thực ra hắn không phải rất thích Bạch Tuyết Lê, đương nhiên vì Bạch Tuyết Lê là người phụ nữ phiền toái.

Bây giờ Bạch Tuyết Lê đã gặp phải rắc rối lớn, không hiểu vì sao lại chọc phải Xuân Chính Tông. Lục Nhậm vô cùng ghét bỏ Bạch Tuyết Lê, hắn còn muốn sống thêm vài ngày chứ không muốn đắc tội chủ nhà, bài học ở thôn Bát Phương còn chưa đủ sao?

Nếu đã thế, bảo Trần Tam Nhi đưa Bạch Tuyết Lê đi trốn, một mũi tên trúng hai đích. Vừa thỏa mãn mơ ước xa vời của Trần Tam, vừa trọn tình vợ chồng với Bạch Tuyết Lê.

Nghe Lục Nhậm muốn rũ bỏ quan hệ, khuôn mặt vốn trực khóc của Bạch Tuyết Lê chợt thay đổi thành bộ dạng đáng yêu như đổi một chiếc mặt nạ vậy. Cô ta cười khanh khách, vươn tay cánh tay trắng nõn như con rắn trườn lên cổ Lục Nhậm, cười vừa lẳng lơ vừa nịnh nọt. Rõ ràng nguy hiểm sắp ập đến nhưng cô ta tỏ ra không liên quan gì đến mình, cười ỏn ẻn nói:

“Ôi chao, anh Lục à~~ người ta biết anh đối với người ta thế nào mà, vào thời khắc quan trọng anh nhớ phải giúp em nhé. Đương nhiên em sẽ ghi nhớ ân huệ của anh, anh Lục~~~ Tuyết Lê thích anh lắm, nếu có ngày Tuyết Lê thoát khỏi cảnh khó khăn này, anh Lục nhớ phải tìm Tuyết Lê làm vợ chồng tiếp nhé!!!”

“Được! Có ngày đó rồi nói sau!”

Lục Nhậm cũng cười, chỉ cần vào thời khắc quan trọng, Bạch Tuyết Lê không khóc, không ăn vạ bắt hắn phải bảo vệ cho cô ta thì hắn cũng vui vẻ mà thưởng thức người đẹp, cùng với người đẹp vui đùa vài câu.

Hai người sờ mó nhau vài cái, quyến luyến bịn rịn không nỡ chia tay nhau như trong phim. Trần Tam Nhi theo sự căn dặn của Lục Nhậm, hớn hở dẫn Bạch Tuyết Lê lên một chiếc xe tuần tra, đi về phía nam. Còn Lục Nhậm ngồi trong phòng hút thuốc, nói với đám thuộc hạ đang lên phòng:

“Chơi gái mà cũng không suôn sẻ, chúng mày nói xem ở khu bắc có hàng nào ngon không? Mau đưa đến cho tao.”

“Ở khu bắc có một hộ gia đình, con gái vẫn còn là trẻ con, mới mười một tuổi, nhìn rất phổng phao, nhưng……” Tên thuộc hạ nhìn trái ngó phải, thấy Lục Nhậm có vẻ không vui nên tiến lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Nhưng cha của con bé hình như đang làm nhiệm vụ trong đội của Xuân Chính Tông, nghe nói là họ hàng xa.”

“Họ hàng xa?!” Lục Nhậm cười khẩy, vẻ khinh thường, hắn là một dị năng giả hệ thủy cấp ba, dẫn một nhóm khá đông người mà không đọ được một tên họ hàng xa của Xuân Chính Tông sao? “Khắp Xuân thành này chỗ nào chả là họ hàng của nhà họ Xuân, họ hàng xa của Xuân Chính Tông à, không có hàng nghìn cũng có hàng trăm lượng, đi bắt con bé đó về đây cho tao!”

Thuộc hạ nhận lệnh rời đi, để lại Lục Nhậm ngồi một mình trong phòng cho con bé con. Giống như chuyện hắn đã từng không ít lần cưỡng ép con gái nhà lành khác, dù có lúc bé gái hoặc người phụ nữ nào đó khóc lóc khiến người khác cảm thấy cách này thật tàn nhẫn. Nhưng hắn nghĩ, lúc đầu tìm mọi cách để chạy khỏi thôn Bát Phương không phải vì muốn thoải mái chơi gái sao, muốn chơi loại gái gì thì chơi loại gái đó.

Thuộc hạ của Lục Nhậm nhắm tới cô bé mười một tuổi, họ hàng xa của Xuân Chính Tông. Cùng lúc đó, khu đông đang trang bị vũ trang, chẳng tới mấy tiếng sau, lúc chẳng ai để ý, mọi chuyện sẽ xoay theo chiều hướng bất ngờ. Phòng ngự của khu đông đã bị cướp, không ai được đi lại dễ dàng khu đó kể cả là người của Xuân Chính Tông cũng không được.

Thông tin bùng nổ, chớp mắt truyền khắp Xuân thành, truyền tới cả Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo, cả hai cùng sững sờ. Bởi vì từ khi khu đông được lập ra, thì đã tuyên cáo với tất cả người trong Xuân thành rằng Xuân thành này chỉ có hai thế lực lớn như cán cân, giờ lại có người mới vào, muốn lập thành thế chân vạc với Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo?

Khu tây, trước một bức tường toàn màn hình camera, còn có một phần lớn những máy chưa được sửa chữa. Lúc đầu lửa của Thạch Anh đã làm hư hại quá nặng, khiến cho rất nhiều các con đường của khu tây bị hư hại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới những camera cũ.

Lúc này, Phương Hữu Mạo mặc một chiếc áo lông kiểu anh màu trắng, phấn chấn đứng trước màn hình giám sát, nhìn vào chiếc xe nhỏ trong màn hình. Lúc chiếc xe đó quay đi, Phương Hữu Mạo giơ tay, hét, “Dừng! phóng to.”

Trên màn hình, hình ảnh được dừng lại dần được phóng to, Phương Hữu Mạo chỉ vào ghế sau xe, khuôn mặt người ngồi sau hiện ra. Phương Thúc Ế ngồi trên ghế sô pha đang định nói chuyện, lúc ngẩng đầu kinh ngạc hét lên:

“Tô Tô?”

“Đây là Tô Tô?” Phương Hữu Mạo quay đầu, ngón tay chỉ vào Tô Tô trên màn hình, mắt nhìn Phương Thúc Ế, cười nói: “Cháu nói nhân tài mấy ngày nay quậy tưng bừng khu tây là ai cơ? Thì ra là Tô Tô?”

Thực ra rất lâu trước đây, khi Tô Tô còn chưa tới Xuân thành, ảnh của cô đã bị Phương Hữu Mạo chụp lại. Nhưng Phương Hữu Mạo không nghĩ rằng một người phụ nữ có con lại giỏi như thế, chắc sẽ không bỏ con lại thời buổi loạn lạc thế này để ra khỏi thôn Bát Phương và thị trấn nhộng.

Kết quả thì đây là ai?!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 457: Người đến là khách
Lúc nhìn thấy Tô Tô trong màn hình camera ghi được, Phương Hữu Mạo còn chưa kịp liên tưởng dung mạo cô gái trẻ đó và trưởng thôn Bát Phương với nhau. Bây giờ nghe Phương Thúc Ế nói thế, Phương Hữu Mạo mới phát hiện, thì ra Tô Tô không để con lại thôn Bát Phương, một mình lang bạt bên ngoài mà cô đưa theo đứa bé cùng ra ngoài.

Phương Thúc Ế cũng buông quyển sách trong tay, chầm chậm tiến lên phía trước. Anh không dám tin, nhìn vào Tô Tô trên màn hình, lẩm bẩm, “Cô ấy thật sự đến Xuân thành rồi, lúc đó cháu nói với cô ấy có thời gian rảnh đến Xuân thành chơi. Cứ tưởng cô ấy chỉ nghe bỏ đó, không để trong lòng.”

“Nếu đã đến rồi, thì cứ coi là khách đi. Cháu đi tìm cô ấy, hỏi thăm một chút rồi cho đổi chỗ ở tốt hơn cho cô ấy.”

Phương Hữu Mạo không để ý việc Phương Thúc Ế tự lẩm bẩm một mình, lúc này trong lòng đã lóe lên vô số ý tưởng, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì Tô Tô đã đến Xuân thành. Dù là vì cái gì, cô ấy im hơi lặng tiếng chạy đến Xuân thành, ông phải lôi kéo tình hữu nghị, thiết đãi vị thôn trưởng thôn Bát Phương này mới được.

Nhưng, Phương Thúc Ế đưa người đến khu tây ở Xuân Thành, nơi mà Tô Tô từng ở lại chẳng có ai. Lúc này, căn hộ sớm đã bị người ta bỏ trống, mấy ngày nay camera giám sát còn hỏng, họ cũng không biết Tô Tô đi đâu.

Đến khi Phương Thúc Ế hậm hực trở về, thông báo cho Phương Hữu Mạo biết người đã bỏ đi rồi, Phương Hữu Mạo khuyên: “Không phải cháu nói, bên cạnh cháu có một cô gái tên Mai Thắng Nam, lúc ở thôn Bát Phương có quan hệ rất tốt với Tô Tô sao? Tô Tô đến Xuân thành có khi nào sẽ đi tìm Mai Thắng Nam không?”

Đôi mắt hoa đào của Phương Thúc Ế chợt lóe sáng, vội vàng gật đầu, đang đinh dẫn người đi tìm Mai Thắng Nam thì Phương Hữu Mạo cười ha hả nói:

“Chú thấy cô Mai Thắng Nam đó cũng có tình cảm với cháu, nếu cháu cũng thích cô ta thì bao giờ nói với cha cháu một tiếng, cho cô ta một danh phận chính thức? Cứ để một cô gái mang tiếng là gái bao, qua lại với cháu như thế không đẹp mắt đâu.”

“Chú hai...” Phương Thúc Ế bất lực quay lại nhìn Phương Hữu Mạo, thở dài, “Chuyện này cần cha cháu đồng ý mới được!”

Hình như ông không chỉ một lần nhận được thư của Phương Hữu Lễ, nhấn mạnh Phương Thúc Ế đã hội ngộ với Kiều Tư, Kiều Tư đã vì nhà họ Phương sinh một cậu con trai thì Phương Thúc Ế đời này chỉ được cưới Kiều Tư, vậy Mai Thắng Nam thì sao?! Theo ý của Phương Hữu Lễ, chỉ được làm tình nhân, còn danh phận là thứ Mai Thắng Nam đừng hòng mơ tới.

Nghe xong, Phương Hữu Mạo cười, xua tay, không thèm để ý tới sự phiền não của Phương Thúc Ế, “Cha cháu tư tưởng cổ hủ, chờ chú về căn cứ kinh thành, chuyện này chú sẽ nói giúp cháu. Giờ cháu cứ yên tâm giúp chú hai xử lý việc ở Xuân thành đi.”

Phương Thúc Ế há miệng, định nói điều gì đó nhưng lời ra đến miệng lại chợt ngừng lại, không nói nữa. Anh gật đầu, nói với Phương Hữu Mạo, “Vậy sau này phiền chú hai rồi.” Nói rồi anh dẫn người đi tìm Mai Thắng Nam.

Thực ra Mai Thắng Nam với Phương Thúc Ế chưa đến mức không cưới nhau không được, Phương Thúc Ế chỉ không muốn lấy Kiều Tư mà thôi. Dù Kiều Tư tình cảm sâu đậm với anh, nhưng từ lúc bắt đầu tới giờ, chỉ coi Kiều Tư như em gái.

Chuyện thay đổi từ khi Kiều Tư bẫy anh lên giường, Phương Hữu Lễ vốn đã luôn nhớ thương mẹ Kiều Tư, sau khi xảy ra chuyện Kiều Tư lên giường với Phương Thúc Ế, Kiều Tư lại liều mạng sinh cho nhà họ Phương một cậu ấm. Bây giờ trong lòng Phương Hữu Lễ chỉ muốn Phương Thúc Ế cưới Kiều Tư.

Những ân ân oán oán trong gia đình dòng dõi quý tộc, mỗi lần nhớ tới Phương Thúc Ế lại cảm thấy mệt. Hơn nữa Mai Thắng Nam như một người bạn tâm giao, không than phiền, không hờn dỗi cứ thế ở bên cạnh anh. Phương Thúc Ế nghĩ, cưới Kiều Tư chẳng bằng cưới Mai Thắng Nam, ít ra Mai Thắng Nam sẽ không vo ve cả ngày bên cạnh anh. Lúc anh muốn một mình, không cần anh nhắc, Mai Thắng Nam cũng tự ra ngoài.

Vừa đi vừa nghĩ, Phương Thúc Ế đã đến chỗ Mai Thắng Nam ở, nhưng chưa kịp hỏi tung tích của Tô Tô, thì khu đông đã xảy ra chuyện lớn!

Khoảng buổi chiều, đầu của Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê mãi không đến, Tô Tô chờ đến mất kiên nhẫn. Tiểu Ái ăn rồi lại ngủ, rồi đi dạo quanh sân của căn tứ hợp viên, con bé vừa khóc vừa ăn vạ đòi ra ngoài nhìn ngắm thế giới to hơn. Con bé khóc lóc đến mức Diệp Dục cũng phát phiền.

Khi đó, cửa lớn có tiếng gõ, là người của Xuân Lai, hình như tên là Xuân Hữu Nguyệt, là anh em họ hàng xa gì đó của Xuân Lai. Đây đều là quan hệ họ hàng xa với Xuân Lai, còn cách Xuân Chính Tông đến hàng trăm nghìn cây số, nên cũng chỉ có thể làm chức phó quan nho nhỏ trong đội của nhà họ Xuân. Xuân Hữu Nguyệt đứng ở cửa sân, hét lớn với Xuân Lai đang bị trói chặt:

“Không xong rồi, đội trưởng, chị dâu ôm cháu gái quỳ ở cửa đường Đông Chính khóc. Người con bé toàn máu là máu, con bé... con bé sắp đi rồi! Mau đến khu đông...”

Khuôn mặt vuông chữ điền của Xuân Lai chợt trắng toát, hắn vốn định ngồi xuống ăn cơm, Tư Đồ Thiện đứng sau lưng hắn chuẩn bị cởi dây trói. Trước mặt Xuân Lai có một cái bàn vuông, trên bàn có một bát cơm trắng, đùi gà và rau xanh, những món ăn đều là đồ của người bên Tô Tô làm.

Nghe thấy tin đó, hắn liền đứng dậy đột ngột, tay còn đang bị trói, đầu gối đập vào cạnh bàn khiến cái bàn suýt bị đổ nhào. Mặt hắn trắng bệch nhìn Tô Tô, Tô Tô đang ôm con, cau mày nói với Xuân Hữu Nguyệt ngoài cửa:

“Anh đi đưa vợ con của anh ta đến đây.”

Đề phòng có bẫy, dù là có người nói vợ con của Xuân Lai quỳ ở đường Đông Chính khu đông khóc lóc, Tô Tô cũng không thể thả Xuân Lai ra. Xuân Lai là người nắm toàn bộ lệnh điều động phòng thủ ở khu đông, nếu cô thả Xuân Lai ra, chẳng may thông tin này là giả, Xuân Lai đi mất có thể khiến toàn bộ hỏa lực phòng thủ của khu đông chĩa thẳng về nơi Tô Tô ở.

Người bên ngoài nghe thấy, vội vàng chạy đi. Chẳng bao lâu sau hắn vội vàng chạy về. Trong tay Xuân Hữu Nguyệt ôm một bé gái mười một tuổi người đầy máu, đằng sau là một người phụ nữ khóc nức nở, người phụ nữ còn dắt theo một bé trai tám tuổi.

Lúc này, Tư Đồ Thiện sớm đã được Tô Tô dặn dò nới lỏng dây trói cho Xuân Lai, Xuân Lai vừa nhìn thấy cô bé mà thuộc hạ mình đưa đến sân, liền khóc lóc nhào tới sau lưng Xuân Hữu Nguyệt, hét với người phụ nữ dắt đứa bé trai:

“Chuyện gì thế này? Không phải em đang yên ổn ở khu bắc sao? Đây là thế nào?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 458: Bốn người nhà Xuân Lai
“Là, là Lục Nhậm... Thuộc hạ của Lục Nhậm đột nhiên xông vào nói muốn đưa Nựu Nựu đi, đi đi... đi hầu hạ Lục đội trưởng. Nựu Nựu không đi, lúc em giằng co với bọn chúng, con bé, con bé nhảy từ trên cửa sổ tầng hai xuống... lão Xuân, con gái đáng thương của chúng ta...”

Lục Nhậm? Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải! Tô Tô vừa bế Tiểu Ái, vừa nhún vai đứng cách xa người nhà này, nhìn con bé đầu đầy máu. Hình như con bé còn đang thở, nhìn lại thì, thực ra vết thương trên đầu không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng là vết thương ở chân. Hình như lúc nhảy từ trên tầng hai xuống, chân bị vật gì đó nhọn cứa vào tạo thành vết rách lớn, khiến máu cứ thế chảy ra ngoài.

Vì thế cô nói với vợ Xuân Lai đang khóc nức nở kia: “Con của cô còn cứu được, trước tiên phải cầm máu đã, bị thương thành thế này rồi, sao cô không đi viện trước đi?”

“Tôi…” Vợ Xuân Lai nhìn Tô Tô, không có thời gian tìm hiểu thân phận của Tô Tô, chỉ vội vàng nói: “Không phải tôi không muốn đưa Nựu Nựu đi viện, bệnh viện của khu bắc không phải Xuân Lai đích thân đưa đi thì không được vào!”

Nên cô mới sốt ruột cầm giấy thông hành khu bắc, lái xe. Cô đưa Nựu Nựu từ khu bắc giới nghiệm đến đường Đông Chính của khu đông, để muốn Xuân Lai đưa Nựu Nựu đi viện, nhưng ở đường Đông Chính bị chặn lại, nói là đường Đông Chính bị giới nghiêm, dù có giấy thông hành khu bắc cũng không được tự do ra vào khu đông!

Vợ Xuân Lai là người nội trợ, nào biết khu đông đã xảy ra chuyện gì, cô thấy Nựu Nựu ngày càng chảy nhiều máu, cô mới không nhịn được bế con bé từ trên xe xuống, quỳ ở đường Đông Chính khu đông khóc lóc.

May là người canh gác ở đường Đông chính là sĩ quan phụ tá của Xuân Lai – Xuân Hữu Nguyệt, anh ta nhận ra vợ Xuân Lai, bình thường cứ chị dâu chị dâu ngọt xớt, giờ thấy Nựu Nựu như thế liền vội vàng chạy đến tứ hợp viện thông báo cho Xuân Lai.

Cũng may, nhóm bắt cóc Tô Tô không đến mức đánh mất nhân tính, lập tức cho vợ con Xuân Lai vào trong.

Chỉ có điều khu đông không có bệnh viện, bệnh viện của khu bắc đang giới nghiêm, chỉ cho quân đội cao cấp vào chữa bệnh. Người nhà của tầng lớp đó, bắt buộc phải được người quân đội cao cấp dẫn vào mới được.

Mà Xuân Lai không phải là quân đội cao cấp trong đội ngũ của Xuân Chính Tông, chỉ là anh mới được chuyển đến làm chức chỉ huy phòng thủ khu đông, công việc có chút khỏi sắc nên mới hưởng chút quyền lợi, được vào bệnh viện khu bắc.

“Cô ơi cô, cô cũng là người làm cha mẹ rồi, tôi xin cô. Tôi sẽ giao hết cho cô, dấu của tôi, súng của tôi, tôi đưa cho cô hết. Tôi xin cô, để tôi đưa Nựu Nựu của tôi đến bệnh viện khu bắc, cô thả tôi đi, tôi xin cô!”

Xuân Lai đang im lặng, đột ngột xoay người, khuôn mặt bi thương quỳ xuống lê vài bước đến chỗ Tô Tô, khóc lóc dập đầu với cô. Anh ta dập đầu xuống nền đá xanh nghe bộp bộp, chẳng được mấy cái, trán của anh ta bị trầy trụa, có thể thấy anh ta dập đầu rất mạnh.

Thấy cảnh đó, vợ Xuân Lai hình như cũng phát hiện ra, dường như sự tự do của chồng cô nằm trong tay Tô Tô, vì thế vợ xuân Lai thả tay đứa bé đang cầm, cũng quỳ xuống lê đến trước mặt Tô Tô, khóc:

“Cô à, con gái tôi sắp không xong rồi, nếu không cứu thì con gai tôi sẽ chết mất, cô để chồng tôi đưa con gái tôi đi viện đi. Tôi xin cô đấy, tôi để con trai tôi ở đây, để con trai tôi làm con tin thay chồng tôi được không? Con trai, con gái đều là hai máu thịt của chúng tôi, anh ấy sẽ quay lại, thật đó.”

Con của Xuân Lai nhìn rất xinh đẹp, có vẻ như nhà bốn người này chỉ có vợ chồng Xuân Lai xấu, hai đứa con nhìn rất xinh đẹp. Đứa trẻ tám tuổi này vốn đã bị chị nó dọa đến sợ trắng bệch cả mặt, lúc này thấy cha mẹ nó đều quỳ trước mặt Tô Tô, nó cũng bắt đầu khóc vang lên.

Mẹ cậu bé thấy thế vội vàng quay lại, kéo thằng bé cũng quỳ trước mặt Tô Tô. Một gia đình ba người đều dập đầu trước mặt Tô Tô, tiếng kêu than, cầu xin đầy ai oán.

Tô Tô cúi đầu thờ ơ, nhìn gia đình bốn người họ, khung cảnh đúng là khá bi thảm, chủ yếu là hai vợ chồng họ, khóc đến thương tâm, đến cả đứa bé trai tám tuổi cũng bị dọa đến khóc oang oang. Thuộc hạ của Xuân Lai cũng khóc, Tô Tô ngẩng đầu nhìn, đến cả Tư Đồ Thiện cũng không cầm được nước mắt, cúi đầu lau nước mắt.

Tô Tô cười lạnh, cô cảm thấy cả thế giới này chỉ có mình cô là trái tim sắt đá, cô cảm thấy khung cảnh thế này rất bình thường, nhưng dù Tô Tô không có cảm giác muốn khóc, cũng bế Tiểu Ái đến gần cô bé người đầy máu, đưa tay lên, tay cô xuất hiện dị năng, cầm máu ở đầu và chân cho Nựu Nựu.

Mặc dù hiện giờ tình hình không quá an toàn, Tô Tô cũng không thể làm như lúc cầm máu ở trán cho Diệp Dục, lúc đó cô phải tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng chỉ cần làm cho máu không chảy nữa, cô có thể làm mà không tốn quá nhiều dị năng.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Xuân Lai và vợ anh đang quỳ dưới đất nhìn máu trên người Nựu Nựu từng chút một trở về bên trong cơ thế, khuôn mặt tái nhợt của Nựu Nựu giờ đã hơi hồng hào lên…

“Cái…cái này…” Trên khuôn mặt chữ điền của Xuân Lai còn tèm lem nước mắt nước mũi, vì dập đầu hơi mạnh nên trên trán của anh ta toàn máu. Anh ta nhìn Tô Tô đang bế Tiểu Ái, khuôn mặt vô cảm.

Vợ của anh ta ở bên cạnh là người phản ứng trước, vội vàng quỳ lết đến trước hai bước, rơi nước mắt cảm kích, cao giọng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã cứu con gái tôi, tôi cảm ơn cô!”

Xuân Lai cũng kịp phản ứng lại, lau nước mắt nước mũi nói cảm ơn Tô Tô với vợ mình.

Tô Tô thả lỏng đôi mắt, nhìn máu trên người Nựu Nựu không chảy nữa, thu lại dị năng trong tay, nói với Xuân Lai: “Máu ngưng rồi, không cần đến viện nữa tôi không thể thả anh ra. Chỗ tôi nhiều người thế này, tôi không thể vì con gái anh mà mạo hiểm được. Thế này đi, anh nhớ xem ở khu đông có ai có tay nghề cứng một chút, bảo thuộc hạ của anh gọi đến.”

Cô suy nghĩ một lúc, rồi đi đến chiếc Jeep đang đỗ trong sân, mở cốp xe, lấy ra một hòm thuốc bên trong, đưa cho Xuân Lai dặn dò:

“Thuốc bên trong này toàn là thuốc tôi dùng cho con gái lúc nó chạy ngã. Anh tự xem xem có thuốc khử trùng và muối iot, bôi cho con gái anh phòng nhiễm trùng.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 459: Bị bắt cóc rồi
“Cảm ơn, cảm ơn…”

“Cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô…”

Xuân Lai luôn miệng nói cảm ơn, giống như không cần tiền cũng tự nôn ra vậy. Tô Tô không muốn nghe, ôm Tiểu Ái quay người rời đi, trong lúc lơ đãng đâm phải Tư Đồ Thiện. Ôi mẹ ơi, sợ chết khiếp, Tư Đồ Thiện nhìn chằm chằm cô, vừa bái phục, vừa cảm kích, vừa kích động, còn đem theo một chút thề chết cũng trung thành theo cô nữa.

Cứ như là người cô vừa cứu là con trai Tư Đồ Thiện không bằng!

Thực ra Tô Tô cảm thấy, nếu chuyện này diễn ra vào lúc bình thường, thả Xuân Lai đi cũng được, nhưng giờ đang vào thời khắc mấu chốt, Xuân Lai không thể được thả ra, Tô Tô thấy con gái hắn cũng đáng thương nên cô mới tiện tay cứu mà thôi.

Nếu nói cô có tâm địa bồ tát thật lòng muốn cứu người là quá coi trọng cô, nên cô không cần vợ chồng Xuân Lai cảm ơn, cô cũng không cần lời cảm ơn đó!

Một lúc sau, vì phải chuẩn bị kháng chiến trường kì nên Diệp Dục dọn một căn phòng, đón Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, cả nhà vào phòng nghỉ ngơi. Nửa đêm, Diệp Dục còn phải lên nóc nhà để canh gác, nên anh nằm lên trường, Tô Tô để Tiểu Ái nằm cạnh Diệp Dục, cho Tiểu Ái đùa chơi với Diệp Dục đang ngủ.

Cô lấy đồ Tiểu Ái thay ngày hôm qua cho vào chậu, định đem đi giặt.

Vừa ra khỏi cửa phòng, đã thấy có ba người đứng ở trong sân, tay cầm ống nghe run rẩy, đang kiểm tra vết thương ở đầu và chân cho Nựu Nựu. Vì khoảng sân có hạn, những phòng đó chưa kịp dọn dẹp, Nựu Nựu chưa được vào phòng, Tư Đồ Thiện chuyển một cái đệm ra cho Nựu Nựu. Anh đặt đệm ở trong sân, để Nựu Nựu nằm lên cho mọi người khám.

Những người đó đều là bác sĩ mà thuộc hạ của Xuân Lai tìm được, ở cái xã hội tạp nham này, bác sĩ trong bệnh viện không nhất định phải là bác sĩ có nghề, còn những bác sĩ không mặc áo blouse chưa chắc đã kém hơn các bác sĩ trong bệnh viện.

Những người này kiểm tra vết thương của Nựu Nựu một cách cẩn thận, rồi thay phiên nhau cầm đèn pin kiểm tra đồng tử của con bé. Một người trong số đó nói với vợ Xuân Lai đang lo lắng bồn chồn:

“Chỉ cần cầm máu được thì không có vấn đề gì lớn, trước mắt tính mạng con bé vẫn giữ được. Chú ý lúc con bé tỉnh dậy không được rung, lắc con bé. Vết thương ở đầu nhìn bên ngoài thì không có gì nghiêm trọng, lúc nhảy xuống chắc là chân chạm đất trước, nhưng chúng ta vẫn phải chú ý xem con bé có bị nôn mửa không. Tốt nhất là đi chụp CT, xem vết thương ở đầu có chảy máu trong không.”

Bạch Hằng và Tư Đồ Thiện cầm súng đứng bên cạnh đám người đó, nghe xong, cùng với hai vợ chồng Xuân Lai, tất cả trùng hợp đều nhìn Tô Tô đang ngồi ở hành lang, chuẩn bị đi giặt đồ.

“Máy CT? Xuân thành làm gì có máy chụp CT?” Một bác sĩ cầm ống nghe khoảng bốn mươi tuổi, tức giận nhìn Tô Tô, “Đừng nói khu đông không có, đến cả trong bệnh viện của khu bắc, khu tây hiện giờ cũng không có loại thiết bị y tế này.”

“Vì sao?”

Tô Tô xoa mấy bộ quần áo của Tiểu Ái, đây đều là những vết bẩn dính lại lúc Tiểu Ái chảy dãi và ăn dặm. Cô ngẩng đầu, vẻ khó hiểu nhìn mấy người bác sĩ.

Một vị bác sĩ trong số đó tiến lên tố cáo: “Bởi vì lúc bắt đầu mạt thế, cả Xuân thành đều náo loạn, rất nhiều người cướp đồ lung tung. Những thiết bị đó vốn đang yên ổn trong bệnh viện, bị bọn họ chuyển đi khắp nơi, cuối cùng mọi người tạm thời không dùng tới, những thứ đó bị vứt như rác, hoặc tiêu hủy, hoặc chuyển đến thôn Bát Phương.”

Hình như... có chuyện như thế thật!

Tô Tô nghiêng đầu, ngồi trên hành lang suy nghĩ lại, không phải lúc đầu cô cũng chuyển rất nhiều thiết bị y tế vào biệt thự Quả Táo sao? cuối cùng lúc chạy, những thiết bị đó to quá nên để ở biệt thự Quả Táo.

May là bây giờ biệt thự Quả Táo đã trở thành cứ điểm của cô, thi thoảng cô qua đó nghỉ ngơi, cũng có lúc sử dụng đến những thiết bị đó, ví dụ…lúc Tô Tô sinh con là dùng tới rồi!

Lại nói, lúc đầu Phương Thúc Ế chuyển rất nhiều thiết bị y tế đến thôn Bát Phương, vì lúc đó mọi người không dùng đến thiết bị y tế. Dù lúc đó có người cần những thiết bị này những không biết sử dụng nên Phương Thúc Ế nói, những thiết bị y tế đó bị đóng bụi rồi. Anh không tặng cho thôn Bát Phương thì cũng đi thiêu hủy như rác.

Sau này khu bắc khu tây xây bệnh viện, nhưng hai bệnh viện đó hoàn toàn không giống khái niệm bệnh viện trước mạt thế. Vì những bộ phận này, được người cầm quyền gây dựng sau khi thế cục ổn định, nhưng lúc đó, thiết bị y tế và thuốc men sớm đã bị hỏng hóc. Bệnh biện được thành lập nhưng thiếu thốn thuốc men, thiết bị y tế bị hư hỏng nặng, các y tá trong bệnh viện cũng không hẳn là quá giỏi nghề.

Có những ví dụ hơi quá, nghe nói bác sĩ ở khu bắc có lần muốn làm phẫu thuật cưa chân cho bệnh nhân, máu chảy thành sông làm cho mấy y tá ở bên cạnh sợ quá ngất. Hỏi ra mới biết mấy cô y tá đó chưa nhìn thấy cảnh cưa chân bao giờ, có người thậm chí còn thấy máu là ngất, có người trước mạt thế vừa tốt nghiệp trong, còn chưa thực tập, bình thường cứ tiêm là khóc mất nửa ngày.

Nên, ngành y bị đẩy tới bước đường này, thân là những bác sĩ có tay nghề, sao lại không phẫn uất và căm tức xã hội này chứ?

Tô Tô ngồi trên lan can, nhìn chậu đồ dưới chân mình, nghe các bác sĩ mỗi người một câu lên án xã hội này bất công với họ như thế nào, cô ngẩng đầu lên nhìn những người đó cười lạnh:

“Các anh tưởng mình bị đối xử không công bằng? Mạt thế tới, ngành nghề nào trong xã hội mà không bị biến tướng? Các anh tưởng nghề y là đáng thương nhất? Đáng khiến cho người khác cảm thấy thương xót? Đừng có đùa.”

Vì mối quan hệ với mấy người Trạc Thế Giai nên Tô Tô vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với những người làm nghề y. Đương nhiên cô chỉ thuận mồm đàm đạo chuyện đời, vì cô không thích những người than trời trách đất. Mấy người bác sĩ này là bác sĩ tốt, nhưng những quan niệm oán trách trời đất, hình như muốn cả thế giới này phải đối xử tử tế với họ, nếu không thì là đối xử bất công với họ thì Tô Tô không thích.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 460: Ông trời phái xuống để gây rối
Thực ra, mạt thế đến làm gì có ngành nghề nào may mắn thoát khỏi khó khăn?

Mọi người đều là người, đều yêu mến công việc của mình, đều nhiệt tình muốn cống hiến cho xã hội, tại sao mạt thế đến phải ưu ái một người nào đó? Hoặc nên từ bi với một ngành nghề nào đó?

Vợ Xuân Lai ngồi trên đệm, nhìn Nựu Nựu đang nằm, gật đầu thêm vào: “Đúng thế, đúng thế, ở thời buổi này, chẳng ai trong chúng ta có thể oán trách cái gì. Như tôi trước đây là giáo viên, nhưng giờ ai còn đọc sách học chữ nữa? Chồng tôi nói là họ hàng xa của nhà họ Xuân, nhưng trước mạt thế lúc nào cũng bị gạt đi, khắp nơi còn đấu đá, sống rất chật vật. Cứ tưởng mạt thế tìm được công việc tốt hơn… nhưng còn chưa ức hiếp ai đã bị người khác ức hiếp rồi. Cứ tưởng thân thiết bắt quan hệ được với Xuân Thập Tam, ai dè chưa thân thiết được, còn bị...”

Bị bắt cóc!

Nói đến đây, vợ Xuân Lai không nói nữa mà có lỗi nhìn Tô Tô. Lúc này, thực ra cô ta không hề oán trách Tô Tô, dù Tô Tô bắt cóc chồng cô ta nhưng nếu không có Tô Tô, con gái cô không chừng đã phải bỏ mạng lại.

Nên xã hội chính là xã hội như thế, chế độ cũng chính là chế độ như thế Nếu Tô Tô không bắt cóc Xuân Lai, chờ tới khi cô ta ôm Nựu Nựu người đầy máu chạy đến khu đông rồi lại kéo Xuân Lai chạy tới bệnh viện khu bắc. Đi đi lại lại khéo Nựu Nựu mất máu mà qua đời.

Nếu không mất máu chết trên đường, nói không chừng cũng bị những bác sĩ y tá không lành nghề ở bệnh viện khu bắc làm chết.

Nên vợ Xuân Lai thật sự không hề nói nửa lời oán trách Tô Tô, ngược lại, giờ phút này cô ta còn cảm thấy Tô Tô vô cùng tốt. Tô Tô nói gì cô cũng cho là đúng!

Nghe xong, Xuân Lai xấu hổ cúi đầu, anh ta mặc một bộ quân phục, ôm đứa con trai tám tuổi vào lòng. Không phải vì anh bị Tô Tô bắt cóc mà thấy xấu hổ, mà nghe vợ anh nói, anh đến đâu cũng phải đấu đá, khó khăn lắm mới có được một vị trí ổn ổn trong mạt thế. Cuối cùng người ta chỉ coi anh như cọng hành, muốn hà hiếp thế nào thì hà hiếp.

“Chỉ cần tôi còn sống trở về, tên Lục Nhậm này tôi nhất định sẽ trả thù cho Nựu Nựu.”

Ngập ngừng mãi, Xuân Lai chỉ có thể an ủi vợ mình như thế, nhưng không đợi vợ của anh nói, Tô Tô đã giặt xong quân áo, vẩy nước trên tay nói với Xuân Lai:

“Anh yên tâm, tôi không phải người thích giết người vô tội, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, giám sát khu đông cho tốt. Chỉ cần Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao rơi đầu thì chúng tôi sẽ đi ngay.”

Xuân Lai và vợ của anh nhìn nhau, không biết nên đáp lời Tô Tô thế nào. Nói thật, sự tình tới mức này, Xuân Lai giúp Tô Tô hướng họng súng vào người của Xuân Chính Tông, nhưng Tô Tô đi rồi Xuân Lai còn có thể ở Xuân thành sao?

Chuyện tương lai, nghĩ nhiều chỉ thêm lo nhưng trong tình hình hiện tại không thích hợp để lo nghĩ. Bây giờ đối với hai vợ chồng Xuân Lai, việc cấp bách nhất là chỉ cần Nựu Nựu có thể tỉnh lại, Xuân Lai nghĩ, có được làm chức vụ cao ở khu đông hay không cũng chẳng sao.

Bàn luận của mọi người tạm thời dừng lại vì Tô Tô đã rời đi, tất cả mọi người chỉ chờ Nựu Nựu tỉnh lại. Cho tới nửa đêm, đầu của Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao chưa thấy dâng tới, Bạch Hằng đã phải đi, vì sáng sớm ngày hôm sau anh phải lái máy bay về thôn Bát Phương.

Tư Đồ Thiện dùng thức ăn của Tô Tô nấu một bữa tối thịnh soạn, cho Diệp Dục và Lập Hạ đang đứng gác trên nóc nhà. Anh lôi một chiếc bàn mạt chược trong phòng anh ra ngoài. Sau đó anh cùng vợ Xuân Lai chuyển Nựu Nựu chưa tỉnh về một căn phòng đã dọn sạch sẽ. Chờ Tư Đồ Thiện ra ngoài, Diệp Dục đã bế Tiểu Ái, ngồi nói chuyện với Bạch Hằng, hai người đàn ông ngồi bên bàn mạt chược, bắt đầu cầm đũa gắp thức ăn.

Tiểu Ái đứng trên một chiếc ghế bên cạnh Diệp Dục, ngón tay mũm mĩm của con bé nghịch đồ ăn trong bát. Tô Tô ở bên cạnh làm đồ ăn dặm. Tư Đồ Thiện suy nghĩ một lúc mới gọi vợ chồng Xuân Lai và mấy người bác sĩ, tìm một chiếc bàn lớn, ngồi bên cạnh chiếc bàn mạt chược cùng ăn cơm.

Con tin còn lại, gồm cả Xuân Thập Tam đều bị nhốt trong một căn phòng nào đó trong tứ hợp viện, Tư Đồ Thiện định sau khi ăn xong, sẽ làm chút cơm trắng cho mấy người họ.

“Ngồi đi, ngồi xuống. Con nhìn anh kia kìa, ngồi xuống bàn ngoan ngoãn ăn cơm rồi đấy. Sao con cứ đứng thế?”

Tô Tô ngồi cạnh Tiểu Ái, vòng chân bảo vệ chiếc ghế dưới chân Tiểu Ái, cô sợ Tiểu Ái ngã từ trên ghế xuống. Miệng cô cứ càm ràm bắt Tiểu Ái ngồi xuống, đôi mày trên mặt cau chặt, như đang vô cùng phiền não với việc cho Tiểu Ái ăn cơm. Cô còn chỉ đứa trẻ tám tuổi, trắng trẻo, xinh đẹp bên cạnh Xuân Lai. Ý muốn Tiểu Ái học theo đứa trẻ tám tuổi đó, ngoan ngoãn ăn cơm.

Thực ra cô đã cho Tiểu Ái vào ghế ngồi trẻ con, buộc chặt vào ghế. Tiểu Ái không ngồi, một đứa trẻ mười tháng tuổi đã thể hiện ra là một người rất có chính kiến, cứ nhất định đứng trên ghế, phải cao bằng cha cô mới ăn cơm.

Con của Xuân Lai ở bên cạnh, bị Tô Tô lôi ra làm gương, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên vài phần ngượng ngùng, cúi đầu, cố kéo miếng thịt gà trong bát. Cha cậu ở bên cạnh, thấy con trai mình như thế, rồi nhìn một mâm thịt gà, rau xanh, gạo trắng, chỉ có thể cảm thán những ngày bị bắt có khi còn tốt hơn cả những ngày tháng anh làm chức vụ cao ở khu đông.

Vợ Xuân Lai dịu dàng nhìn Tiểu Ái cười, nói với Tô Tô: “Cô đừng sốt ruột, con gái tôi ở tầm tuổi này, lúc ăn cơm cũng như thế đó, tôi cứ cố gắng bắt con bé ngồi xuống. Nếu nó không thích, cô cũng đừng ép nó.”

“Vốn dĩ, lúc tôi một mình chăm nó, con bé ngồi xuống ghế ăn dặm ăn rất ngoan. Giờ nó thấy bố nó thì cái gì cũng học theo bố nó!”

Tô Tô để thìa trong tay xuống, oán trách nhìn Diệp Dục, chuyện gì thế này? Tiểu Ái kiếp trước ăn ngoan ngủ ngoan tốt bao nhiêu, kiếp này có thêm một ông bố, kết quả là ăn cơm cũng thành vấn đề khó khăn, Diệp Dục được ông trời phái xuống để làm loạn phải không?

Giống như nhận được ánh mắt oán giận của Tô Tô, Diệp Dục cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Tô Tô, vội vàng cúi đầu và sạch cơm trong bát, đón cái bát trong tay Tô Tô, nịnh nọt cười:

“Để anh, để anh. Em ăn cơm đi…”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top