Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 461: Nựu Nựu tỉnh rồi
Tô Tô giao lại việc ăn uống của Tiểu Ái cho Diệp Dục rồi bàn bạc về vấn đề sinh nở với vợ Xuân Lai. Bạch Hằng vừa ăn vừa nhìn Xuân Lai hỏi, “Lúc sau có thể bảo người của anh bí mật đưa tôi ra khỏi khu đông không?”

Anh luôn bay đến thôn Bát Phương nên không thèm món thịt gà lắm, chỉ ăn rau xanh trên mâm cơm. Nhìn nhà Xuân Lai với mấy người bác sĩ đang nhìn mâm cơm thèm nhỏ dãi là Bạch Hằng biết rằng một bữa ăn có thịt với bọn họ là chuyện hiếm hoi xa vời.

Xuân Lai sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tô Tô đang thản nhiên trò chuyện với vợ mình, Tiểu Ái đang vòi vĩnh món gà xào ớt chuông với Diệp Dục.

Xuân Lai hỏi Bạch Hằng, “Sao anh lại ra ngoài? Anh muốn tách khỏi đội à?”

“Mai tôi có việc phải làm, cần về khu tây.”

Việc… Việc của bọn bắt cóc không phải đi bắt cóc người à? Bọn cướp này có chuyên nghiệp hay không?

Không biết Bạch Hằng nói mình làm việc gì với Xuân Lai vì tiếng gió hơi to nhưng Xuân Lai vẫn gật đầu, “Yên tâm đi. Tôi lo tất, đảm bảo anh sẽ về khu tây mà không ai hay biết.”

“Vậy là được rồi! Cảm ơn nhiều.”

Cảm thấy công việc lái máy bay của mình vẫn còn, Bạch Hằng thở phào nhẹ nhõm yên tâm ăn sáng. Một lúc sau Tô Tô lên tiếng nói chuyện:

“Xuân Lai, tôi nghĩ với tình hình của con gái anh bây giờ thì nên để con bé đi theo Bạch Hằng. Nếu anh không tin tưởng Bạch Hằng, không an tâm để con gái đi theo anh ấy thì anh nên đánh tiếng với bên ngoài, trả giá cao để mua máy chụp CT. Xuân thành không có máy móc nhưng chả nhẽ bên ngoài lại không có?”

Xuân Lai yên lặng trong phút chốc. Không hiểu vì sao Tô Tô lại nói rằng Nựu Nựu đi theo Bạch Hằng sẽ ổn chứ không phải là Tô Tô không tin tưởng anh ta, bắt cóc anh ta còn muốn khống chế con gái anh ta?

Tuy Tô Tô đã cứu Nựu Nựu nhưng chẳng phải lúc đó cả nhà bọn họ vẫn đang là con tin trong tay Tô Tô? Vì sao lại phải đi cùng Bạch Hằng? Xuân Lai lắc đầu thể hiện quan điểm không muốn xa con gái, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mua máy CT như Tô Tô gợi ý.

“Hiện nay Xuân thành bị giới nghiêm, các đội ngũ không thể ra ngoài làm nhiệm vụ. Đầu tiên là tôi không có nhiều tinh hạch, mà kể cả có nhiều thì cũng không thể tổ chức nhóm ra ngoài tìm máy CT.”

Xuân Lai đau khổ suy nghĩ. Thật ra hiện giờ tình hình khu đông rất nghiêm trọng, nếu không phải chuyện xe bị cướp trên đường áp giải từ khu đông đến khu quân sự phía bắc thì Xuân Chính Tông hoàn toàn không muốn quản lý khu đông. Người trong khu đông sống rất nghèo khó, quan chức ở khu đông cũng nghèo đến không còn gì để mất.

Tô Tô cũng nói, “Giờ anh đang quản lý khu đông, tổ chức mấy người ra ngoài không có gì khó. Anh không có tinh hạch phải không? Tôi có. Anh giúp tôi tìm ra Hồ Tam Đao trong khu đông này, tôi cho anh năm mươi nghìn tinh hạch.”

Năm mươi nghìn tinh hạch… Mấy người Xuân Lai kinh ngạc nhưng Diệp Dục lại thản nhiên không hề chớp mắt. Bạch Hằng ngồi bàn bên cạnh cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy phản ứng của mấy người này như kiểu chưa bao giờ được thấy tinh hạch. Năm mươi nghìn tinh hạch thôi mà? Anh bay một chuyến từ thôn Bát Phương mang đồ cho Tô Tô thì còn có mấy lần năm mươi nghìn đó.

Xuân Lai thật sự dao động. Nói thật làm con tin như anh ta sợ rằng trước nay chưa từng thấy. Không chỉ có thể mặc cả với bọn cướp, còn kiếm được cả tinh hạch từ chúng?! Mà chức vị này của anh ta nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, còn nhiều cấp trên mới đến Xuân Chính Tông, nhưng hiện giờ toàn bộ lực lượng phòng thủ của khu đông chỉ nghe lời anh ta.

Đương nhiên những đội ngũ ngoài kia có nghe hay không thì không biết, nhưng còn lại thì đã trở thành hai mươi lăm con tin trong tay Tô Tô rồi!

Vì thế có thể thấy rằng hiện giờ, khu đông hoàn toàn chỉ nghe một mình Xuân Lai. Hải Yến béo đã biến mất. Nếu Xuân Lai có thể sai thuộc hạ tìm được Hồ Tam Đao trong khu đông thì năm mươi nghìn tinh hạch sẽ thành của anh ta. Anh ta lên đến cấp bậc này cũng chỉ được năm nghìn tinh hạch một tháng. Năm mươi nghìn tinh hạch tương đương với mười tháng tiền lương của anh ta!

Về chuyện mở cửa khu đông, Xuân Lai suy nghĩ một chút, cầm đũa nói với Tô Tô, “Tường thành khu đông vốn có một lỗ hổng, không cần phải mở cửa lần nữa. Cô muốn tìm Hồ Tam Đao cũng dễ chỉ cần truyền tin tức muốn giết Hồ Tam Đao ra khỏi lỗ hổng, hắn sẽ nghĩ cách ra khỏi khu đông. Chỉ cần chúng ta chặn ba đường đến ba khu kia, Hồ Tam Đao cùng đường sẽ phải đi qua lỗ hổng đó để ra khỏi thành. Vấn đề là giờ chúng ta không biết ngoại hình Hồ Tam Đao như thế nào.”

“Tôi biết!”

Tô Tô nhướn mày tự tin. Cô theo đuổi Hồ Tam Đao mười năm trời, làm sao có thể quên gương mặt đó. Kể cả hắn có hóa thành tro bụi cô cũng nhận ra.

Hải Yến béo xù cô, Xuân Chính Tông không đáng tin cậy, Tô Tô đành phải tay làm hàm nhai, tự tay đi tìm Hồ Tam Đao.

“Anh cứ mở lỗ hổng đó ra, tìm một cơ hội thả một nhóm người sống sót ra ngoài. Đến lúc đó, tôi âm thầm theo dõi là được. Chỉ cần liếc mắt tôi cũng nhận ra Hồ Tam Đao.”

Tô Tô đang trò chuyện với Xuân Lai thì vợ Xuân Lai cũng ăn xong. Cô mang cơm cho Nựu Nựu. Mọi người cũng vừa ăn uống vừa bàn bạc cách bắt Hồ Tam Đao. Đột nhiên, cánh cửa phòng Nựu Nựu bật mở, vợ Xuân Lai ngạc nhiên đứng bên trong nói với chồng:

“Xuân Lai, anh đến đây nhanh lên. Nựu Nựu tỉnh rồi!”

Xuân Lai vội vàng đặt đũa xuống, mấy người bác sĩ cũng không ăn mà chạy vào phòng Nựu Nựu.

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Tỉnh là tốt rồi, chỉ sợ hôn mê mãi không tỉnh thì sẽ phải lấy được một máy CT để chụp chiếu cho con bé.

Gương mặt ai nấy đều sáng rực nét vui mừng. Sau bữa tối, Tư Đồ Thiện dọn dẹp mâm cơm, Tô Tô lấy một quả bóng cao su sau cốp xe rồi chơi với Tiểu Ái.

Bé con này thích chơi cùng người khác. Dù Tiểu Ái chưa biết đi nhưng đứa con trai tám tuổi của Xuân Lai là Xuân Minh đã nhanh chóng đến bên cạnh con bé, dạy Tiểu Ái chơi ném bóng qua lại.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 462: Đời sống có hy vọng
Tô Tô ngồi xổm sau Tiểu Ái, kẹp tay dưới nách con bé, nhìn con bé cười tươi hớn hở miệng đầy rớt dãi khiến cô cũng vui lây. Xuân Minh cũng vui tươi, đứa bé xinh trai khiến cặp vợ chồng Xuân Lai thỉnh thoảng ngang qua cũng thấy dễ chịu.

Con gái hai người bọn họ bị thương nên họ không có thời gian đề phòng Xuân Minh. Dường như kẻ bắt cóc Tô Tô rất quan tâm đến trẻ con, để Xuân Minh chơi với con gái mình nên hai người họ cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cuộc hẹn vào khoảng tám giờ tối. Sau khi xác định rằng não bộ đứa bé không bị tổn thương, các bác sĩ ra khỏi phòng. Vì còn phải tiếp tục quan sát, một vài người ở lại tứ hợp viện. Tư Đồ Thiện chuẩn bị một phòng để bọn họ ở lại nghỉ ngơi.

Xuân Lai cũng gọi vài thuộc hạ để bọn họ bí mật dẫn Bạch Hằng ra khỏi khu đông, đưa vào khu tây.

Trời dần về khuya, Xuân Minh bắt đầu ngáp, có vẻ chán chơi bóng cùng Tiểu Ái nên thằng bé và Tô Tô cũng ngồi xuống bậc thang trên hành lang. Tô Tô đỡ nách Tiểu Ái đặt con bé đứng cạnh gối mình.

Phía sau họ là căn phòng của bé gái kia. Vợ chồng Xuân Lai đang ở trong phòng đi đi lại lại. Đầu đứa bé quấn băng gạc trắng, đôi mắt to xinh đẹp trào nước mắt. Cô bé nhìn cha mẹ mình vì vất vả cả năm mà đã có tóc bạc, nghẹn ngào:

“Cha, mẹ… con xin lỗi.”

Tự tử không thành, cha mẹ phải bận tâm bôn ba vì mình.

“Không mà, con à… Con đừng xin lỗi bố mẹ. Người con cần xin lỗi là bản thân.”

Vợ Xuân Lai nghe vậy thì dừng việc đang làm, dịu dàng ngồi xuống bên giường, nhìn con gái xinh xắn của mình rồi vuốt ve gương mặt:

“Con nhìn xem, ngoài kia có bao nhiêu người trải qua những tháng ngày khổ sở hơn chúng ta rất nhiều mà họ vẫn cố gắng trong cuộc sống, chỉ để hít thở thêm một lần. Con sống tốt hơn bọn họ nhiều nhưng lại muốn kết thúc cuộc đời chỉ vì trinh tiết. Mạng sống không dễ có, con hãy trân trọng nó.”

Con sống không phải vì cha mẹ, không phải vì người ngoài mà phải sống cho chính mình. Vì thế, con gái không cần xin lỗi vì khiến cha mẹ vất vả, mà phải cảm thấy có lỗi vì bản thân chưa bị ai làm tổn thương đã tự hại chính mình đến nước này.

Trong quan điểm của vợ Xuân Lai, đàn bà mất trinh thì đã sao? Thủ thân như ngọc, dùng cái chết thể hiện ý chí là cách cô chưa bao giờ ủng hộ.

Con người dù thế nào cũng phải kiên cường mà sống. Đây chính là cách khẳng định tốt nhất sự tồn tại của bản thân mình trên thế gian này.

Nhưng sống cũng trở thành gánh nặng, cuộc sống nặng nề không chịu đựng được thì phải làm sao giờ?

Bên ngoài, Tô Tô ngồi trên bậc thang lắng tai nghe mẩu chuyện của hai mẹ con rất rõ ràng. Dưới ánh trăng cô nhìn bàn tay bé xíu kia. Thân là một người mẹ, đương nhiên cô cũng mong Tiểu Ái có gặp khó khăn gì trong cuộc sống cũng có thể kiên cường đi tiếp. Cô chắc chắn rằng mình sẽ tìm được ta, đưa Tiểu Ái thoát khỏi khó khăn.

Tiểu Ái chỉ cần chờ Tô Tô đến cứu là được.

Nhưng kiếp trước Tô Tô đã tự tử là vì cô quá đau khổ, sống tiếp trở thành một gánh nặng. Cha mẹ không còn, con gái đã mất, kẻ thù cũng hết, cô còn tiếp tục sống ở cái này vong tình bội nghĩa, lạnh lẽo u ám đấy làm gì?

Vì thế, phụ nữ lấy chồng cũng khác nhau. Tô Tô cảm thấy con người tiếp tục sống bằng hy vọng. Khi tất cả hy vọng không còn, con người chỉ còn là một xác chết trống rỗng thì sẽ dễ dàng kết thúc cuộc đời mình.

Nhưng vợ Xuân Lai không nghĩ thế. Cô dạy con gái rằng bản thân luôn chỉ có một mình, dù chuyện gì xảy ra cũng phải chịu trách nhiệm với bản thân. Cuộc sống khổ đau thì hóa giải khổ đau. Sống luôn có hy vọng, dù tương lai là bầu trời đêm ba mươi.

Như thế cũng thật tốt, sáng sủa hơn Tô Tô nhiều. Nghe nói vợ Xuân Lai là thầy giáo, tư duy của giáo viên có phần khác biệt với người phàm tục như Tô Tô. Tô Tô quyết định tìm cách đưa vợ Xuân Lai về thôn Bát Phương. Trẻ con trong thôn Bát Phương cũng sắp đến tuổi đi học tiểu học rồi, vợ Xuân Lai cần về đó dạy tiểu học cho chúng thôi.

Đêm đã thật khuya, vầng trăng tròn treo cao trên không trung. Ngoài vài ngọn đèn hiếm hoi đang sáng, gần như toàn bộ Xuân thành chìm trong bóng tối vĩnh hằng. Nhìn từ trên cao, Xuân thành trông giống đầu một con thú lớn bị thương, đang gào thét muốn sống sót khi bị xích cổ nhưng lại có vẻ bất lực.

Trên tường thành, các lính canh vẫn đang hăng hái chiến đấu với zombie bất kể ngày đêm. Trong tường thành, sự tranh chấp giữa người với người không bao giờ dừng lại.

Xuân Lai toan tính định kiểm soát toàn bộ khu đông, nghiêm cấm người của ba khu còn lại lui tới. Bên ngoài tứ hợp viện, hắn cho đặt mấy quầy hàng. Tô Tô bỏ vốn tìm các dị năng giả hệ thổ, trả mỗi người một trăm tinh hạch một ngày công để lấp kín các đường thông ra ba khu tây nam bắc, chỉ để lại một cửa nhỏ vừa cho một chiếc xe ra vào.

Tô Tô muốn chặn đường thông với ba khu kia là vì cô cảm thấy hiện giờ khu đông quá thu hút sự chú ý. Bọn họ cứ ở lại tứ hợp viện thì chẳng biết ngày nào Xuân Chính Tông sẽ xuất hiện để chiếm lại địa bàn. Phải biết rằng Xuân Chính Tông mới mất hai khu tây nam vào tay Phương Hữu Mạo, hiện nay khu đông lại bị Tô Tô quản thúc, còn lâu Xuân Chính Tông mới chịu thua!

Giờ hắn chưa ra tay là vì Xuân Thập Tam vẫn đang là con tin trong tay Tô Tô.

Nhớ đến Xuân Thập Tam rác rưởi, Tô Tô cảm thấy phải cho hắn ăn uống no say. Dù trước đây Tô Tô nói rằng nếu không đưa đầu của Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao đến, cô sẽ cho chặt ngón tay của Xuân Thập Tam, mỗi ngày một ngón nhưng thật ra cô nuôi hắn rất tốt. Chỉ cần Xuân Thập Tam ở đây một ngày, Xuân Chính Tông sẽ không dám cho người đánh úp khu đông.

Sau khi các dị năng giả hệ thổ chặn đường đến ba khu kia, Tô Tô phái Xuân Lai đi thống kê dân số trong khu đông. Khu đông và khu nam là khu vực hỗn loạn của Xuân thành, trị an bất ổn nhất. Thêm vào đó, phương pháp cai trị của Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo khác nhau nên số người ở khu đông đông hơn ba khu còn lại nhiều.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 463: Khu Đông
Vì sao rõ ràng khu đông trong tay Xuân Chính Tông là khu vực có điều kiện sinh tồn kém nhưng lại có nhiều nhân khẩu nhất trong bốn khu? Bởi vì khu đông tiếp nhận rất nhiều dân tị nạn. Đương nhiên Xuân Chính Tông là kẻ ngang ngược, thủ đoạn khiến kẻ khác ghê tởm nhưng lại là người duy nhất nhận tất cả người tị nạn – không từ chối một ai.

Chỉ cần là người có khả năng xông qua lớp zombie bên ngoài, không cần giao nộp tinh hạch, không cần giao nộp đồ đạc cũng có thể trở thành dân tị nạn trong khu đông hoàn toàn miễn phí. Sau khi vào khu đông, ai tự quản của người nấy, Xuân Chính Tông không cung cấp cho họ miếng ăn nơi ở. Mọi người sống trong lớp vỏ bảo hộ của Xuân Chính Tông, tự sinh tự diệt tự giết lẫn nhau.

Vì không có quản lý nên những người dân tị nạn này có ảnh hưởng đến toàn bộ trị an của khu vực. Đây cũng là lý do vì sao chợ người lại xuất hiện ở khu đông chứ không phải khu tây.

Theo thống kê không đầy đủ của Xuân Lai, toàn bộ khu đông – bao gồm cả dị năng giả, người già của dị năng giả, người thường, dân tị nạn… tổng cộng khoảng hai trăm nghìn người. Con số này đang giảm dần mỗi ngày vì phần lớn mọi người đều không chịu được gian khó, bị đói hoặc bị đánh mà chết là bình thường.

Muốn tìm được Hồ Tam Đao trong số hai trăm nghìn con người này là việc không dễ dàng. Điều kiện quan trọng nhất là hắn vẫn phải đang ở khu đông!

Tờ mờ sáng, Diệp Dục quay về phòng ngủ sau một đêm canh gác trên nóc nhà. Tô Tô đang đút cháo cho Tiểu Ái ăn ngoài sân, lắng nghe con số Xuân Lai báo cáo rồi cười:

“Lần trước đến chợ người, tôi thấy hồ có cá. Khu đông các anh ngày nào cũng có rất nhiều người chết đói, sao không bắt cá mà ăn?”

“Chuyện này…” Xuân Lai bất ngờ khi thấy điều Tô Tô quan tâm lại là dân sinh, anh ta cười khổ, “Mạt thế rồi, ai lo việc người nấy, nào ai nghĩ đến chuyện bắt cá cho mấy người thường kia? Cá trong hồ cũng là cá biến dị, trời sinh tính tàn bạo, người thường không bắt được, lại không biết có an toàn hay không. Ngộ nhỡ có độc thì sao? Người thường không dám ăn đâu.”

“Tôi ăn rồi, hoàn toàn khỏe mạnh,” Tô Tô nhún vai đút thìa cháo cho Tiểu Ái rồi nói với Xuân Lai, “Chuyện này thì tôi cũng hiểu. Sau mạt thế, lo lấy thân còn khó, làm gì có thời gian mà đi lo lắng cho chuyện sống chết của người khác. Người cầm quyền chỉ lo lợi ích cá nhân, không cầm quyền lại không đủ bản lĩnh. Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa.”

Thế giới này, nơi nơi đều như nhau, ngay cả Phương Hữu Mạo cũng vậy. Đừng thấy Phương Hữu Mạo nhiều đồ đạc thừa thãi mà muốn gia nhập quân đội của ông ta, phục vụ để đổi đồ là hay. Những người bình thường sống dưới đáy xã hội cũng chết đói cả, khu nào cũng thế thôi.

Người có quyền sẽ mặc kệ những người thường sống dưới đáy xã hội, để họ tự sinh tự diệt. Họ phải sống thấp hèn là vì họ không có dị năng, không có bản lĩnh tự kiếm sống, kể cả muốn ăn cá trong hồ cũng không ai bắt được loài cá đó.

Xuân Lai gật đầu định nói gì đó thì nghe Tô Tô bảo, “Như thế này đi: anh phái người đi chuẩn bị cá mang đến chợ người. Chỉ cần ai có thể đưa ra tin tức về Hồ Tam Đao thì được lĩnh mười con cá.”

“Được. Tôi phái người đi làm ngay.”

Xuân Lai gật đầu chạy ra cửa chính của sân. Tô Tô ngồi trong sân nhìn anh ta ra khỏi cửa thật lâu, lòng vẫn tự hỏi liệu có phải cô vừa tự thả Xuân Lai đi không?

Không biết từ lúc nào mà bọn họ không canh chừng Xuân Lai nữa, để Xuân Lai tự do ra vào trong tứ hợp viện. Không để ý, Xuân Lai chạy mất không về thì sao?

Tô Tô cảm thấy hơi hoang mang. Cô nghĩ Xuân Lai sẽ không bỏ trốn như Hải Yến béo vì Xuân Lai còn con gái Nữu Nữu, con trai Xuân Minh, còn cả vợ đều đang ở trong tay Tô Tô.

Nếu Xuân Lai dám một đi không trở lại? Cô thề cô sẽ đưa vợ con Xuân Lai về thôn Bát Phương hết, để Xuân Lai cả đời không bao giờ được gặp lại vợ con anh ta nữa.

Tô Tô hậm hực ăn cơm trưa thì Xuân Lai về. Anh ta không hề nhận ra sóng gió trong nội tâm Tô Tô, thật thà nói:

“Tôi vừa đi kiểm tra tường ngăn khu đông với ba khu kia. Xây xong rồi. Lỗ hổng ở khu đông cũng có người canh gác. Dán thông báo truy nã có thưởng đối với Hồ Tam Đao. Chuyện đánh cá tôi đã sai người làm. Mỗi người đánh cá một ngày được năm mươi tinh hạch, cô thấy được không?

“À… thôi cứ thế đi.”

Tô Tô còn chưa kịp phân tích xem mình đang quản lý khu đông thế nào thì toàn bộ Xuân thành đã bất ngờ với động tĩnh của khu đông rồi.

Đầu tiên là vì chuyện ba bức tường ngăn. Trên mỗi tường đục một cánh cửa nhỏ. Nếu không có lệnh của Tô Tô, không ai được phép mở cửa – cho thấy rõ ràng thái độ đoạn tuyệt với ba khu còn lại. Xuân Chính Tông gào thét ra lửa, tức giận giật súng trong tay thuộc hạ bắn vài phát lên trời:

“Đám cướp kia đã nói là chỉ cần Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao thôi cơ mà? Hả? Định thế nào đây? Rõ ràng là muốn độc lập không trả khu đông cho ông đây…”

Thuộc hạ cúi thấp đầu, rất muốn nói rằng họ chưa đưa Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao đến cho người ta đâu nên đám cướp quá khích cũng là bình thường. Dù sao cũng hơn chặt mười ngón tay của Xuân Thập Tam.

Xuân Chính Tông hùng hổ, “Thằng phản trắc Xuân Lai vong ân phụ nghĩa. Còn các ngươi đến giờ vẫn chưa tìm được Xuân Thập Tam cho ông! Chỉ vì thằng nhãi ranh mà ông đây sắp mất cả địa bàn rồi đấy!”

“Sếp à… Sếp… sếp còn khu bắc!”

“Khu bắc cái gì? Trước đây ông có bốn khu! Bốn khu!!!”

Xuân Chính Tông trợn mắt giơ bốn ngón tay. Tên thuộc hạ xấu hổ cúi đầu thấp hơn cả lúc trước không dám nói thêm.

Đã từ có bốn khu, giờ chỉ còn một, quả thật đây không phải chuyện gì vui vẻ!

Một lúc nữa, Xuân Chính Tông bớt giận được chút thì một tên khác vội vã chạy vào vườn báo cáo:

“Báo cáo thủ trưởng, chúng ta lại mất dấu Bạch Tuyết Lê rồi.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 464: Phương Hữu Mạo phát hiện rồi
“Cút! Nhanh không ta bắn chết ngươi!”

Tên này lại tiếp tục mang tin dữ đến, Xuân Chính Tông tức giận trắng bệch mặt, giơ súng lục lên đạn. Tên thuộc hạ vừa báo tin mất dấu Bạch Tuyết Lê vội vàng chạy đi, chỉ sợ không kịp sẽ bị Xuân Chính Tông bắn chết.

Hiện tại trong tay Xuân Chính Tông chỉ có Hải Yến béo biết mặt mũi Hồ Tam Đao, còn lại tất cả đều mù mờ nên bọn họ tập trung vào Bạch Tuyết Lê. Không biết nội bộ có gián điệp hay thế nào mà Bạch Tuyết Lê đã chạy mất rồi.

Căn cứ theo dấu vết, vốn Bạch Tuyết Lê định đi vào khu đông nhưng khu đông bị bọn cướp giới nghiêm nên cô ta chuyển sang khu tây. Khu tây là địa bản của Phương Hữu Mạo, Xuân Chính Tông không thể công khai xông vào tìm người nên Bạch Tuyết Lê đã cải trang lẻn vào đó.

Chẳng hiểu sao Bạch Tuyết Lê lại như con cá trơn trượt, tưởng bắt được vào tay rồi lại tuột mất như có thần tiên hỗ trợ. Giờ trước vừa có tin về Bạch Tuyết Lê, giờ sau cô ta đã chạy khỏi đó.

Vì thế nhiều ngày rồi mà họ chưa bắt được Bạch Tuyết Lê. Còn Hồ Tam Đao thì không ai biết thế nào. Hải Yến mập biết nhưng khả năng hội họa thì quá kém, nét phác thảo của Hải Yến như tranh trừu tượng. Cầm bức tranh đó đi tìm người thì ai ai cũng giống Hồ Tam Đao.

Vì thế Xuân Chính Tông gặp phải ngõ cụt. Hắn hận đám bắt cóc kiêu ngạo ở khu đông kia đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đám thuộc hạ không bắt được Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê, khu đông không thả Xuân Thập Tam. Bọn bắt cóc không thả Xuân Thập Tam, Xuân Chính Tông không dám trả thù. Vì thế Xuân Chính Tông rất tức giận đám tay chân bất lực của mình, chỉ một con đàn bà cũng không bắt được.

Động tĩnh của khu đông không thể tránh được khỏi tai mắt của Phương Hữu Mạo. Từ khi nhận được tin tức kẻ cầm đầu đám cướp là một người phụ nữ có con, Phương Hữu Mạo nghĩ đến Tô Tô từng xuất hiện ở khu tây. Đầu năm nay, phụ nữ vừa có thực lực vừa có tâm trạng bế con đi khắp nơi chắc chỉ có Tô Tô, không có người thứ hai.

Phương Hữu Mạo không hề làm gì cả. Ông ta bảo Phương Thúc Ế mời Mai Thắng Nam ăn một bữa cơm thân mật. Phương Thúc Ế bảo cô đến ăn một bữa cùng Phương Hữu Mạo cô cũng vui vẻ đi. Đêm đó, sau khi quay về, cô lấy một xe ô tô nhỏ bảo Bạch Hằng đưa mình đến chân tường rào khu đông.

Lính canh tường rào đã biết mặt Bạch Hằng nên mở cửa ra, để xe Mai Thắng Nam vào. Mai Thắng Nam ngồi ghế phụ lái, tay bóp trán, gương mặt hơi say, ánh mắt đung đưa lúng liếng nhìn bầu trời khu đông.

Hôm nay đường khu đông không một bóng người. Không cần thông báo cũng biết mấy hôm nay khu đông đổi chủ, mọi người ngoan ngoãn ngồi nhà không dám ra ngoài gây sự. Ngay cả chợ người đông đúc náo nhiệt giờ cũng vắng vẻ, không mấy ai dám xuất hiện bán người.

Bạch Hằng lái xe đến tứ hợp viện của Tô Tô. Hiện nay, tứ hợp viện này đã được Xuân Lai phái quân đội canh gác, bên ngoài là lính canh cầm súng, người ngoài vào phải báo cáo mới được cho qua.

Có điều cũng chỉ là một bức tường mà thôi, Mai Thắng Nam và Bạch Hằng nhanh chóng tiến vào sân. Bên trong có hai chiếc xe đang đỗ. Tô Tô, Diệp Dục, Tiểu Ái, vợ chồng Xuân Lai, vài lính đặc công dị năng, nhóm Tư Đồ Thiện đang cùng nhau ăn tối.

Thấy Bạch Hằng và Mai Thắng Nam vào, Tô Tô vội vàng bảo Tư Đồ Thiện lấy hai cái ghế để hai người ngồi xuống ăn chung. Mai Thắng Nam ợ hơi rượu lên, xua tay:

“Thôi thôi tôi vừa ăn xong. Cô ăn trước đi. Tôi chờ cô ăn.”

Cô xoay người, tìm một chỗ ngồi gần Tô Tô. Thấy vậy, Tô Tô đặt bát cơm ăn dở xuống, bảo Diệp Dục cho Tiểu Ái ăn tiếp rồi ra cạnh Mai Thắng Nam hỏi:

“Không có việc gì cô sẽ không đến khu đông tìm tôi. Sao? Chuyện gì thế?”

Hai người bước lên bậc thang vào phòng ngủ. Mai Thắng Nam đóng cửa vào, nói với Tô Tô, “Phương Hữu Mạo phát hiện ra cô rồi.”

“Đâu có gì lạ. Đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi mà.”

Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, chỉ cái ghế rồi cả hai cùng ngồi xuống:

“Tôi biết là mình tự đến Xuân thành sẽ bị người nhà họ Phương phát hiện ra. Cô làm sao thế? Uống rượu nhưng lại có vẻ không vui lắm?”

“Vừa rồi Phương Hữu Mạo tổ chức tiệc rượu tại nhà, bảo Phương Thúc Ế dẫn tôi theo. Ông ta không hề nhắc đến cô nhưng ba lần bốn lượt khẳng định rằng Phương Thúc Ế sẽ cho tôi một danh phận.”

“Thế không phải chuyện tốt sao? Sau này chắc phải gọi là mợ Phương rồi nhỉ?”

Nghe chuyện Mai Thắng Nam sắp có danh phận, Tô Tô lại cảm thấy vui thay cho Mai Thắng Nam. Thật tốt, tốt vô cùng. Mai Thắng Nam đời này cuối cùng cũng có một gia đình, cuộc sống sẽ sáng sủa hơn thời gian ngàn người gối vạn người cười trước kia nhiều lắm.

Mai Thắng Nam không vui vẻ lắm. Cô ta liếc nhìn Tô Tô, dựa người vào ghế rồi thờ ơ nói trong ánh sáng yếu ớt:

“Tốt nhất cô nên đảm bảo rằng thôn Bát Phương và thị trấn nhộng sẽ mãi mãi vững mạnh như thế, không thì vị trí mợ Phương của tôi e là không vững đâu.”

Ý chính là Phương Hữu Mạo nể mặt Tô Tô mới để Phương Thúc Ế cho Mai Thắng Nam một danh phận? Không, lời này cũng không đúng lắm. Nói đúng phải là Phương Hữu Mạo nể mặt thị trấn nhộng và thôn Bát Phương nên mới chịu để Phương Thúc Ế cho Mai Thắng Nam một danh phận.

Tô Tô cúi đầu suy nghĩ, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mất bớt sự vui vẻ. Cô thở dài nhìn Mai Thắng Nam:

“Nhiều năm vậy rồi mà cô không muốn nghỉ ngơi à? Quan tâm lý do nhà họ Phương muốn kết hôn với cô làm gì? Cô có một nơi ổn định chẳng phải tốt lắm sao?”

“Không tốt, không phải điều tôi muốn,” Mai Thắng Nam quay mặt đi chỗ khác khép mắt, gò má ửng hồng vì hơi men. Có lẽ do hôm nay uống hơi nhiều nên Mai Thắng Nam lộ ra chút gì đó yếu đuối. Cô ta tiếp tục nói, “Tô Tô, có đôi lời này tôi nói chắc sẽ khiến cô thấy tôi mơ hão. Người như tôi… thực ra lại luôn khát vọng một chút tình yêu thật sự từ tận đáy lòng…”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 465: Hiện thực
Cuộc sống càng hỗn loạn, càng đứng giữa vòng danh lợi, Mai Thắng Nam càng hiểu đàn ông thì càng nhận ra rằng cô và Phương Thúc Ế có thể làm tình nhân, có thể làm bạn, thậm chí có thể làm tri kỷ, nhưng Phương Thúc Ế lại không thể cho cô một cuộc tình thuần túy toàn tình yêu.

Tâm hồn và thể xác cô khao khát một tình yêu đơn thuần như vậy. Thế gian hiếm thấy, Mai Thắng Nam cũng chưa từng gặp. Khi nhà họ Phương muốn giữ quan hệ hợp tác với Tô Tô mà đối xử tử tế với cô ta, Mai Thắng Nam hoàn toàn không thấy vui vẻ.

Nhưng cô vẫn ra vẻ rất vui vẻ đi dự tiệc của Phương Hữu Mạo, tỏ ra ngạc nhiên bất ngờ khi Phương Hữu Mạo hứa hẹn xa xôi. Kỹ năng này đủ để đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Oscar rồi!

Bởi Mai Thắng Nam hiểu cuộc sống vẫn còn một thứ: hiện thực.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa,” Mai Thắng Nam vắt vẻ đôi chân. Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu vàng, chân đi đôi giày cao gót cao ngất ngưởng. Cô yểu điệu đưa tay vuốt tóc nói với Tô Tô, “Hôm nay tôi đến, ngoài để thông báo chuyện nhà họ Phương đã phát hiện ra sự tồn tại của cô ở Xuân thành thì còn chuyện nữa là: Phương Hữu Mạo định mở đường bay từ căn cứ Kinh thành đến thôn Bát Phương. Trụ sở nhà họ Phương ở Kinh thành đã khôi phục liên lạc với Phương Hữu Mạo. Nhu cầu của bên kia chỉ sợ sẽ cao hơn Xuân thành rất nhiều.”

“Căn cứ Kinh thành nhiều người, nhu cầu gấp rút cũng là điều dễ hiểu.”

Tô Tô nói mà hoàn toàn không chớp mắt. Thôn Bát Phương đã tận lực phát triển tái sản xuất, của cải dồi dào, là thiên đường mạt thế. Đừng nói mở một đường bay mà mở n đường bay cô cũng cung cấp được. Chỉ cần nhà họ Phương chịu trả tinh hạch là không thành vấn đề.

Được Tô Tô cho phép, Mai Thắng Nam nhướn mày có chút giễu cợt, “Được rồi. Chuyện cần làm cho nhà họ Phương đã xong. Nhờ lời khen ngợi của Phương Hữu Mạo và mối quan hệ với cô, tôi có thể kiếm được cả gia tài ở nhà họ Phương được rồi.”

Mai Thắng Nam không chờ Tô Tô trả lời đã lại nói tiếp, “Cô nói xem, cô gây chuyện lớn ở khu đông như vậy là định xưng vương xưng bá ở đây đấy à? Cô muốn cướp đất của Xuân Chính Tông?”

“Tôi đâu có định làm loạn như vậy,” Tô Tô thở hắt ra, cũng tựa người về phía sau, “Tôi chỉ muốn giết Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao thôi.”

“Cô ấy à, cô đã ngồi ăn cùng một mâm với vợ chồng nhà Xuân Lai rồi. Dù cô có muốn hay không thì trong mắt người đời, cô đã chiếm khu đông!”

“Ờ, đúng nhỉ. Thế thì khu đông đã thuộc về tôi. Tôi cũng mong thế lắm. Hay tôi kinh doanh gì ở khu đông nhỉ?”

Tô Tô cũng cười cợt, bắt đầu thả sức tưởng tượng tương lai cùng Mai Thắng Nam. Cô sẽ mở một con đường tơ lụa giữa khu đông và thị trấn nhộng. Cô không muốn mở đường bay vì chim muông rất nhiều, đường bay trở nên nguy hiểm. Tuy đi đường bộ khổ hơn và chậm hơn nhưng một khi con đường tơ lụa xuất hiện, nó sẽ an toàn hơn hàng không nhiều.

Nói về chuyện này, dường như Tô Tô nhớ ra điều gì đó, lại nói với Mai Thắng Nam, “Mấy hôm nay cô có thấy tự nhiên nhiều chim biến dị bay trên trời không? Đường không dường như không an toàn lắm, cô bảo Bạch Hằng đi, đừng tham gia đội vận chuyển hàng không của Phương Hữu Mạo nữa.”

“Chim biến dị?” Mai Thắng Nam ngây ngốc ngẩng đầu nhìn, ngoài căn phòng dường như mọi thứ không thay đổi, “Bây giờ tôi chưa thấy cũng chưa từng nghe chim cũng biến dị à?”

“Chim còn ăn được mà.”

“Tôi về nói chuyện với Bạch Hằng. Cũng đúng lúc gần đây tên nhóc này không muốn làm ở chỗ Phương Hữu Mạo nữa.”

Mai Thắng Nam cũng thấy tiếc khi Bạch Hằng không làm lính phi công chỗ Phương Hữu Mạo nữa vì trước đây Bạch Hằng là người truyền tin cho Mai Thắng Nam, cô phải bỏ rất nhiều công sức mới tìm được. Có điều đó chính là bản chất của con người: ở bên nhau càng lâu, mọi người đều sẽ có cảm tình. Bảo Bạch Hằng cầm lái ở vị trí nguy hiểm này, Mai Thắng Nam vẫn cảm thấy không nỡ.

Hai người nói chuyện rất nhiều, khi có khi không, sau đó Mai Thắng Nam lên xe để Bạch Hằng đưa về.

Bạch Hằng quay lại trước khi Tô Tô cho Tiểu Ái ngủ. Anh khuân đồ trên xe vào phòng Tô Tô. Đồ đạc lần này nhiều hơn mọi khi vì Bạch Hằng đã kể lại toàn bộ hành động của Tô Tô cho cha mẹ cô. Hai ông bà sợ hãi, chỉ tiếc không thể nhét cả thôn Bát Phương vào máy bay của Bạch Hằng. Tô Tô chơi hơi quá tay, đồ đạc và tinh hạch cầm theo quá ít, không thể xử lý được.

Vì thế khi nhìn bốn thùng gỗ lớn Bạch Hằng mang vào, Tô Tô cảm thấy thật xúc động. May mà cô có cha mẹ tốt, bằng không với tốc độ tiêu tốn tinh hạch thế này, chẳng bao lâu nữa cô sẽ lôi cả Diệp Dục cùng ra ngoài giết zombie săn tinh hạch.

Một lúc sau, Bạch Hằng lại mang thùng gỗ khác vào, nói với Tô Tô, “Tô Tô, chuyện cô và Mai Thắng Nam nói tôi cũng đồng ý, nhưng tôi thấy cô đang phát triển nơi này, cần dùng nhiều tinh hạch và đồ đạc. Tôi định chạy thêm vài chuyến về thôn Bát Phương, ít nhất cũng lấy thêm chút đồ cho cô!”

“Chuyện đồ đạc tôi đã báo cho Xuân Lai rồi. Anh ta đi đánh cá, cá biến dị cũng ăn được. Tôi đã thấy chim biến dị, nhưng giờ có nói các anh cũng không tin.”

Tô Tô cau mày. Nghe ý của Bạch Hằng thì là anh tạm thời không muốn rời khỏi đội vận chuyển cả Phương Hữu Mạo thì phải? Nhưng cô biết nói thế nào với Bạch Hằng đây? Nói rằng cô đã trùng sinh, đã gặp chim biến dị? Chim biến dị bắt đầu xuất hiện tràn lan sau mạt thế hai năm, tính ra cũng vào khoảng thời gian này.

Đối với lời khuyên của Tô Tô, Bạch Hằng chỉ cười không nói gì. Anh đặt cái thùng xuống rồi ra ngoài tìm Tư Đồ Thiện trò chuyện. Diệp Dục kiểm tra sân một lần rồi về phòng, nhìn Tiểu Ái lăn lộn hỏi:

“Em gặp chim biến dị bao giờ? Anh chưa bao giờ thấy?”

“Kiếp trước.”

Tô Tô liếc Diệp Dục. Ai cũng không tin cô, cho là cô đang suy nghĩ lung tung sao? Không cẩn thận có ngày bị chim đâm rơi đấy.

Chim đến thì không phải một hai con đâu. Chúng kéo đến che khuất cả một vùng trời!

“Anh còn gặp cả trong mơ đấy.”

Diệp Dục cười, không để bụng lời Tô Tô nói. Anh đi tìm Hộ Pháp. Hai người họ dù sao vẫn có thực lực mạnh hơn Ca tử và Lập Hạ nên bọn họ nhận trách nhiệm canh gác buổi tối. Ca tử và Lập Hạ nghỉ ngơi ban đêm, canh gác ban ngày.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 466: Người tên Hồ Tam Mao
Sáng sớm hôm sau, Bạch Hằng không cần bay đến thôn Bát Phương. Nhờ quan hệ với Xuân Lai mà mọi người không cần phải lén lút trong tứ hợp viện nữa. Tất cả hớn hở rủ cả Tư Đồ Thiện cùng nhau lái xe đưa Tô Tô, Tiểu Ái và Xuân Lai ra ngoài đi dạo trong khu đông.

Sáng ra tâm trạng của mọi người đều rất tốt. Trời nắng ấm, cảnh xuân vô hạn, Lập Hạ mở cửa sau sân thì thấy người đến là tay chân của Xuân Lai, tên là Xuân Hữu Nguyệt chứ không phải ai mang đầu người đến. Xuân Hữu Nguyệt đứng bên ngoài, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đón ánh mắt mọi người, nói rằng:

“Đội trường, chuyện là… người của khu đông chạy ra, ai ai cũng bưng chậu để tiếp nước…”

“Nước từ đâu tới?”

Xuân Lai cau mày. Anh ta vừa nợ Tô Tô một ơn huệ, mà điều kiện duy nhất của Tô Tô chỉ là quản lý thật tốt khu đông. Mới chỉ vài ngày mà tay chân của anh ta đã báo cáo chuyện mất mặt như vậy rồi. Khu đông có tận hai trăm nghìn người, ai nấy đều chạy ra thì ngoài đường quá hỗn loạn.

“Chuyện này…” người kia liếc nhìn Tô Tô, “Cầu vượt bằng băng… tan ra… coi như là nước lọc miễn phí nên ai nấy đều muốn ra lấy nước.”

Không rõ Tô Tô đã rút dị năng đi lúc nào nên cây cầu đông lạnh không còn duy trì được nữa, mặt trời lên là bắt đầu tan ra thành nước. Có người không đợi được lúc băng tan hẳn đã cầm công cụ ra đục băng.

Nước ở khu đông là một thứ khan hiếm. Người bình thường muốn uống nước phải bỏ ra rất nhiều công sức. Dị năng giả hệ thủy hoặc đã tham gia quân đội của Phương Hữu Mạo, hoặc tham gia các đội nhóm khác, vì thế có thể tưởng tượng rằng cây cầu vượt băng tan của Tô Tô có tác dụng như mưa rơi ngày hạn, không thể không khiến người ta khao khát.

Chuyện đã thế này người của Xuân Lai không quản lý được. Nếu ra tay thì sẽ có bạo động.

Tô Tô gật đầu nói với người đó, “Vậy thì anh cứ theo chân bọn họ, nhắc nhở bọn họ giữ trật tự. Dán cả thông báo tuyển dị năng giả hệ thủy nữa. Dù sao cây cầu băng kia cũng chỉ tan trong một ngày thôi. Còn chuyện đánh cá…”

“Chuyện đánh cá đang tiến hành rồi. Hai ngày nay chúng tôi thu được không ít thông tin về Hồ Tam Đao, tất cả đã được ghi trên tờ giấy này. Thật không ngờ trong hai trăm nghìn người ở khu đông này, có tận một trăm chín mươi người tên Hồ Tam Đao.”

Tay chân của Xuân Lai đứng ngoài cửa, đưa cho Lập Hạ một xấp giấy A4 dày dặn, ghi rõ thông tin của một trăm chín mươi Hồ Tam Đao kia, còn dán nhãn các màu sắc khác nhau để phân biệt. Tất cả giấy tờ này đều được viết tay, chứng tỏ Xuân Hữu Nguyệt cũng bỏ rất nhiều công sức trong chuyện này.

“Thôi không cần đưa tôi. Anh cho tôi biết, trong một trăm chín mươi người này, kẻ nào cặn bã nhất?”

Tô Tô không nhận giấy từ tay Lập Hạ mà chỉ nhìn Xuân Hữu Nguyệt hỏi. Xuân Hữu Nguyệt hơi khựng một chút rồi đáp lời:

“Trên cùng, tag màu đỏ thẫm. Tên Hồ Tam Đao khốn nạn nhất.”

Lập Hạ rút tập giấy dán nhãn màu đỏ thẫm ra đưa cho Tô Tô. Tô Tô nhận xong bắt đầu nhìn kỹ càng. Chữ được viết bằng bút lông đen, ghi chi tiết các chuyện về Hồ Tam Đao, còn có cả chút thông tin bí mật.

Chữ trên giấy khá nhỏ nên ba tờ giấy cung cấp cho Tô Tô rất nhiều thông tin, bao gồm cả thời thơ ấu của Hồ Tam Đao khi hắn ta bị lừa đến Sa Trấn, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chơi bời lêu lổng rồi đi theo ông trùm xã hội đen ở Sa Trấn. Sau mạt thế, ông trùm biến thành zombie, Hồ Tam Đao đã dẫn đám đàn em và gái bán dâm đến Xuân thành.

Chuyện sau khi đến Xuân thành thì càng chi tiết hơn, chi tiết đến độ Hồ Tam Đao đã bỏ bao nhiêu bé gái chết đói, đánh chết bao nhiêu cô gái trưởng thành, chiếm đoạt bao nhiêu cô gái còn trinh, mỗi ngày chỉ cho những người này ăn nửa cái bánh bao… Quan trọng nhất, tờ giấy này còn chỉ ra Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê cấu kết với nhau thế nào.

Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê bắt tay với nhau thông qua một tên đàn ông tên Lục Nhậm. Khi đó, Hồ Tam Đao đã có mặt ở Xuân thành được một thời gian vì Sa Trấn rất gần đó. Khi thế giới vẫn còn đang hỗn loạn, Hồ Tam Đao đã bắt ép các cô gái đứng đường ngoài Xuân thành rồi.

Lục Nhậm chạy nạn vào Xuân thành sau này. Lục Nhậm là dị năng giả hệ thổ cấp ba nên nhanh chóng được ăn sung mặc sướng. Khi đó, Lục Nhậm tự cho rằng đội ngũ của mình đã phát triển lớn mạnh ở khu đông nên dời đến khu bắc. Khi còn ở khu đông, hắn là kẻ hám gái nên cũng mua dâm nhiều lần với gái đứng đường.

Những người phụ nữ rơi vào tay hắn cũng bị hành hạ khổ sở, nhiều thủ đoạn khác nhau. Đôi khi hắn còn ăn thuốc kích dục, một khi đã bắt đầu thì sẽ không giữ được hành động đúng mực nên rất nhiều bé gái xinh xắn của Hồ Tam Đao đã chết trong tay hắn.

Các bé gái… lớn nhất mười một tuổi, bé nhất… năm tuổi!

Hồ Tam Đao đương nhiên điên lên nhưng hắn không bắt đền Lục Nhậm mà tỏ ra bợ đỡ, nịnh hót Lục Nhậm. Cứ có gì mới mẻ thì hắn đem cho Lục Nhậm đầu tiên. Lục Nhậm không từ chối ai hết nhưng hắn cực kỳ thích các bé gái, tuổi càng nhỏ hắn càng hăng hái, tinh hạch cho Hồ Tam Đao cũng nhiều hơn.

Vì thế, Bạch Tuyết Lê cứ thế quen Hồ Tam Đao qua Lục Nhậm rồi hai kẻ cùng nhau mua hai mươi bé gái ở chợ người.

Trong danh sách những người bị Hồ Tam Đao giữ, chỉ có một cô gái duy nhất còn sống sót, là người Hồ Tam Đao dẫn từ Sa Trấn ra ngoài. Cô gái đó tên A Ngọc.

“Cô A Ngọc này… giờ đang ở đâu?”

Tô Tô cau mày nhìn ba tờ giấy trước mặt. Đúng là ác giả ác báo. Hồ Tam Đao chắc không ngờ rằng sẽ có ngày mình bị gái mại dâm trong tay bán đứng! A Ngọc hiện nay chính là nhân vật then chốt, vì ba tờ giấy nhiều chữ nhưng tuyệt nhiên không một dòng nào ghi Hồ Tam Đao đang ở đâu.

Xuân Hữu Nguyệt đứng ngoài cửa nhìn Tô Tô có vẻ do dự, cuối cùng vẫn nói, “A Ngọc… tôi biết cô ấy ở đâu, nhưng có lẽ không ổn lắm.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 467: Tôi bị ốm
“Sao thế?” Tô Tô ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi. Có thể khai thác được tường tận thông tin về cuộc đời của Hồ Tam Đao như vậy thì cũng có thể cử quân đội đến bảo vệ mà?! Tại sao lại không ổn?

“Tôi đưa cô ấy tới, cô tự xem nhé.”

Xuân Hữu Nguyệt vội vàng quay đi chạy xa. Lát sau, Tô Tô đang khom người đỡ Tiểu Ái tập đi thì mấy người đàn ông khiêng cáng cứu thương từ bên ngoài vào, người nằm trên cáng là cô gái tên A Ngọc.

Người A Ngọc tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc. Tô Tô cau mày bế Tiểu Ái lùi về sau hai bước. Xuân Lai đưa Xuân Minh cho vợ mình, vợ Xuân Lai vội vàng bế con vào phòng rồi khóa hai đứa bé bên trong, còn bản thân thì chạy ra ngoài xem có thể giúp gì được không.

Diệp Dục ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi hôi tanh thì cau mày hỏi, “Vị đạo trưởng nào thế?”

Anh cúi đầu, thấy Tô Tô đặt con gái vào lòng mình, “Bế đi. Con gái anh muốn tập đi. Tôi đã giúp nó cả sáng rồi.”

Diệp Dục bế Tiểu Ái vào lòng. Tô Tô rảnh tay mới lại gần cáng cứu thương, nhìn A Ngọc nằm trên băng ca. A Ngọc nhìn cũng còn trẻ nhưng gầy chỉ còn da bọc xương, làn da trắng bệch chảy xệ, cánh tay còn có mấy vết lấm chấm đang rữa lộ ra cả thịt đỏ bên trong, cạnh đó… là một vệt mốc dài?

“Cô… bị ốm à?”

Giờ Tô Tô mới hiểu vì sao Xuân Hữu Nguyệt lại chần chừ khi nói đến A Ngọc. Một người cơ thể đã sắp sửa rữa nát hết, chưa trở thành zombie thì chỉ có thể là bị bệnh rất nghiêm trọng. Liên hệ với nghề của A Ngọc có thể đoán rằng cô ấy bị bệnh lây qua đường tình dục.

“Đúng tôi bị ốm.”

A Ngọc vẫn khá là tỉnh táo. Cô nằm trên băng ca nhìn bầu trời xanh thẳm, nụ cười tiều tụy vẫn rất đẹp. Có thể nhìn ra cô ấy có phẩm chất của một người hiểu biết phẩm hạnh, chắc là có học.

“Chắc các cô rất muốn hỏi tôi rằng giờ tôi còn cần gì? Thật ra tôi khai Hồ Tam Đao ra không phải là vì mười con cá biến dị, mà là sau một thời gian dài bị đàn ông chà đạp, tôi đã lây nhiều bệnh tình dục, chỉ sợ thời gian trên đời này không còn nhiều nữa. Trước khi rời khỏi cuộc sống, tôi không mong gì, chỉ mong rằng Hồ Tam Đao có thể chết sớm đi một chút là an tâm rồi.”

Cô nhẹ nhàng nói, đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Tiếng nói dừng lại, vươn cánh tay gầy gò bệnh tật ra, ngón tay vuốt ve bầu trời vô hình, đôi mắt ngấn lệ. Đôi mắt A Ngọc cực kỳ trong và sáng, thứ duy nhất trong lòng đen mắt là sắc xanh lồng lộng. Đột nhiên cô hỏi:

“Các người sẽ giết Hồ Tam Đao đúng không?”

“Đúng. Tôi cam đoan.”

Tô Tô dừng lại ngồi xổm cạnh cáng cứu thương. Cô nhìn A Ngọc, gương mặt A Ngọc lặng lẽ nở một nụ cười với nét yên lòng mơ hồ. Ánh mắt không nhìn bầu trời nữa mà chuyển sang hướng Tô Tô:

“Hồ Tam Đao đang ở khu đông, vẫn ở khu đông, có điều hắn đang định dời đi. Chỉ chờ lỗ hổng kia mở ra là hắn sẽ đi. Giết hắn đi, nhất định phải giết hắn, nếu không… hắn sẽ hại nhiều cô gái hơn nữa. Đến lúc đó, cô mang đầu Hồ Tam Đao đến cho tôi nhìn được không? Nếu không tôi chết không nhắm mắt…”

“Vậy cô nói cho tôi… Hồ Tam Đao đang trốn ở đâu?” Tô Tô cau mày, thấy giọng A Ngọc mỗi lúc một nhỏ thì cũng sốt ruột. Một hồi lâu rồi mà A Ngọc vẫn không nói ra Hồ Tam Đao đang ở đâu.

Không rõ A Ngọc hận Hồ Tam Đao đến dường nào nhưng ánh mắt của A Ngọc tuy nhẹ nhàng nhưng trợn trừng lên. Tô Tô muốn hỏi thêm nhưng hỏi mãi không thấy A Ngọc trả lời. Tô Tô xòe tay khua trước mặt A Ngọc thì cặp mắt sáng ngời đó không hề di chuyển. Tô Tô hít sâu, ngẩng đầu nhìn Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt cũng đang ngồi bên cạnh:

“Cô ấy chết rồi.”

“Tên Hồ Tam Đao này nên bị băm vằm ra thành từng mảnh.”

Vợ Xuân Lai đã xem xong thông tin về Hồ Tam Đao, đôi mắt đỏ hoe, tức giận đến mức chỉ muốn tự mình cầm dao đâm chết Hồ Tam Đao. Cô cũng là người nuôi con gái, vì thế cảm nhận rất rõ sự tức giận của cha mẹ thương con.

Trước con gái suýt bị Lục Nhậm bắt, vợ Xuân Lai đã cầm hai con dai thái rau định cá chết lưới rách với đám của Lục Nhậm. Có điều chúng sợ lớn chuyện, khi thấy Nữu Nữu nhảy từ tầng hai xuống, chảy nhiều máu thì tưởng con bé chết rồi, tất cả bỏ đi.

Xuân Lai càng khó chịu hơn. Từ khi biết Hồ Tam Đao và Lục Nhậm cấu kết bẩn thỉu như vậy thì Xuân Lai càng không thể buông tha cho bọn chúng. Anh ta ngồi xổm dưới đất, đưa hai ngón tay thăm dò hơi thở của A Ngọc, xác nhận là A Ngọc đã chết rồi đứng dậy nói với Tô Tô:

“Tôi cho người đi bắt tất cả các cô gái đứng đường ở đây lại, hỏi từng người một, chắc chắn truy ra được Hồ Tam Đao.”

“Ừ, đi thôi…” Tô Tô gật đầu đứng dây, bẻ khớp ngón tay răng rắc. Chợt cô nhớ ra một điều nên quay lại bảo Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt, “Vậy mấy anh cũng quản lý người của mình cho tốt. Tôi không muốn chuyện hà hiếp đàn bà con gái xảy ra trong quân ngũ.”

“Được, tôi sẽ lưu ý.”

Xuân Lai trịnh trọng gật đầu với Tô Tô rồi cùng Xuân Hữu Nguyệt đưa xác A Ngọc ra ngoài. Hai người đi ra cửa, Xuân Hữu Nguyệt đi sau Xuân Lai bước nhanh lên, đuổi kịp Xuân Lai và khẽ nói:

“Đội trưởng, anh ở cùng kẻ bắt cóc này lâu như vậy, có biết cô ta có thân phận gì không?”

Xuân Lai đang đi hơi chậm lại, định nói tên Tô Tô ra nhưng lại thôi. Bọn họ sống cùng gia đình Tô Tô đã nhiều ngày, rút ngắn khoảng cách tiếp xúc, đương nhiên có thể biết được tên thật của Tô Tô khi mọi người gọi nhau, nhưng biết thì sao? Xuân Lai nghiêng đầu liếc nhìn Xuân Hữu Nguyệt:

“Sao thế?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 468: Đầu quân theo Tô Tô
“Em nghe nói…” Xuân Hữu Nguyệt nhìn ngó xung quanh rồi hạ giọng nhỏ hơn nữa, “Người của đám bắt cóc này tên Bạch Hằng, là phi công trong đội của Phương Hữu Mạo. Đêm qua hắn mang bao nhiêu là đồ đạc đến đây, toàn là đồ do thôn Bát Phương gửi đến!”

“Bạch Hằng làm gì anh?” Xuân Lai trách cứ Xuân Hữu Nguyệt, “Không việc gì thì theo dõi Bạch Hằng làm gì? Phi công trong đội Phương Hữu Mạo thì sao? Là đồ người của thôn Bát Phương đưa tới cho… bọn cướp thì sao? Giờ cả nhà tôi đang ở trong tay họ, tôi trách ai bây giờ?!”

“Ôi… đại ca, anh không hiểu em rồi…” Xuân Hữu Nguyệt thấy Xuân Lai có vẻ bực bội thì vội vàng giải thích, “Ý của em là… người phụ nữ mang theo trẻ con kia… nếu như… cô ấy là Tô Tô thôn trưởng thôn Bát Phương thì chúng ta hoàn toàn có thể nhờ tay Tô Tô để hoàn thành chuyện trước đây mình chưa hoàn thành.”

Xuân Hữu Nguyệt minh mẫn nhìn Xuân Lai, thấy Xuân Lai không ngăn cản mình lên tiếng thì càng khẳng định thân phận của Tô Tô. Không sai, người phụ nữ to gan lớn mật dám đến Xuân thành gây sóng gió chắc chắn là Tô Tô. Đứa bé cô mang theo là bằng chứng thân phận!

Thôn Bát Phương là chốn đào nguyên chỉ có trong truyền thuyết. Hiện tại thôn trưởng thôn Bát Phương đang ở khu đông, quản lý toàn bộ nơi này. Xuân Hữu Nguyệt ngẫm nghĩ: dưới sự quản chế của thôn trưởng thôn Bát Phương, bọn họ có thể làm được gì?

Đầu tiên là không cần lo lắng về đồ đạc. Một khi không còn vấn đề về nguồn cung, bọn họ có thể thẳng tay làm điều mình muốn. Xuân Hữu Nguyệt lại nói với Xuân Lai:

“Qua nhiều ngày em thấy cô Tô Tô này cũng không phải kẻ vô nhân tính. Chẳng phải anh muốn làm một trận lớn sao? Trước đây khi ở trong đội của Xuân Chính Tông, anh không đối nhân xử thế tốt, đắc tội với người ta nên có chí mà không nên, có tài mà lại phải vào ổ gái nịnh nọt Xuân Thập Tam. Em thấy chi bằng chúng ta quy thuận theo Tô Tô. Em tin rằng chỉ cần Tô Tô thật sự trở thành chủ nhân của khu đông, những chuyện trước kia chúng ta không dám làm trong nơi này sẽ trở thành chuyện dễ dàng rồi!”

Xuân Lai đã nhìn ra điều Xuân Hữu Nguyệt muốn nói từ đầu. Anh mím môi cau mày. Thật sự Xuân Lai cũng động lòng.

Chuyện này không hề liên quan đến Trung-Lễ-Nghĩa-Trí-Tín hay gì cả, mà là hoài bão từ khi mạt thế bắt đầu của Xuân Lai. Nguyên nhân là vì thời thế quá u ám, khiến người ta thất vọng cực độ, thất vọng hơn trước mạt thế rất nhiều.

Ở xã hội này, người yếu không ai lo ai hỏi thăm, chỉ có thể tự chìm đắm lăn lộn kiếm sống. Người mạnh một chút thì vô nhân tính, không hề xót thương kẻ khác. Người có chút khả năng thì phân chia địa bàn, mở rộng thế lực rồi cũng chỉ để đàn áp kẻ yếu hơn.

Đàn ông bán vợ, bán con gái. Khắp chợ người vang lên tiếng rên khóc của phụ nữ nhịn nhục. Trẻ con chết đói nằm trên đất chưa từng có ai bố thí đồ ăn. Người người ngồi sau cánh cửa đóng kín chỉ chăm chăm lợi ích nhỏ nhặt của bản thân. Người đương quyền nhu nhược ăn hại, chơi bời lêu lổng như Xuân Thập Tam đây vẫn cứ được người ta nịnh nọt, quà cáp. Xuân Lai muốn nhờ Xuân Thập Tam làm chuyện gì còn phải đi chơi gái cùng Xuân Thập Tam, tranh thủ lúc Xuân Thập Tam vui vẻ mới xong việc!

Có điều hiếm hoi lắm ổ mại dâm mới khiến Xuân Lai cảm thấy có giá trị để ghé vào. Vì anh ta bị bắt cóc, bị Tô Tô bắt cóc rồi còn có thể không đáng giá sao?

Cuối cùng đây là thời đại gì? Thời đại này đã khiến Xuân Lai khó chịu từ rất lâu rồi. Nếu khu đông đã được quản thành như bây giờ thì Xuân Hữu Nguyệt nói cũng có lý. Không biết có thể thoát khỏi bàn tay của Xuân Chính Tông bao lâu, có thể tự do bao lâu, cũng không biết khi nào Tô Tô mới giết được hết những kẻ cô muốn giết, không bằng tranh thủ cơ hội này để thực hiện hoài bão của Xuân Lai. Tô Tô chỉ bảo Xuân Lai quản lý khu đông chứ không nói cụ thể phải làm kiểu gì.

Vừa nghĩ như thế, lông mày Xuân Lai lại nhăn vào. Anh khẽ lắc đầu nhẹ đến mức người khác khó nhận ra, khoác tay qua vai Xuân Hữu Nguyệt, hai người sóng vai vừa đi vừa nói:

“Người anh em… chú cũng không biết cô Tô Tô này đâu. Nhiều ngày nay anh đã cẩn thận quan sát người phụ nữ này. Cô ấy không hề khao khát nhiều với cuộc sống hay với xã hội. Chú nói cô ấy là thôn trưởng thôn Bát Phương thì đến anh cũng có lúc nghi ngờ đấy. Cô gái thế này sao có thể xây dựng một nơi bồng lai tiên cảnh như vậy trong mạt thế được? Bởi vì… trừ những gì xung quanh mình ra, cô ấy không hề quan tâm, không hề để ý đến điều gì. Thậm chí mạng người, tình đời cô ấy cũng không để trong lòng.

Một người như vậy, bọn họ có thể chờ mong gì? Bọn họ giao mạng mình cho Tô Tô cũng không thể bảo Tô Tô đem điều này cho khu đông, đem diều này cho Xuân thành, thậm chí là khiến xã hội này tốt hơn một chút.

“Đại ca… chuyện này… thật ra anh không hiểu rõ từ đầu rồi,” Xuân Hữu Nguyệt cũng thay đổi xưng hô, không gọi Xuân Lai là “đội trưởng” mà gọi “đại ca.” Trong con hẻm dài, Xuân Hữu Nguyệt nói, “Người gọi là cấp trên ấy, người ta rất ít khi quản tiểu tiết. Cô ấy có nhiều người dưới thế để làm gì? Chúng ta đi theo Tô Tô, đưa cho cô ấy thành ý của chúng ta. Tô Tô chỉ ra phương hướng chính là được, còn chi tiết đương nhiên do chúng ta làm. Đại ca, chẳng phải anh đã muốn tiêu diệt chợ người từ lâu rồi sao? Chỉ cần chúng ta đi theo Tô Tô, chắc chắn cô ấy sẽ ủng hộ chúng ta!”

Xuân Lai vẫn lẳng lặng khoác vai Xuân Hữu Nguyệt, khép mắt một mực đi về phía trước. Xuân Hữu Nguyệt vẫn tiếp tục vạch kế hoạch:

“Đầu tiên tiêu diệt bọn buôn người. Các nhóm dị năng giả mỗi ngày phải nộp lên một trăm cân cá biến dị. Tập trung hết chỗ cá này nấu canh trong khu đông cũng chỉ đủ mỗi người một bát miễn phí.”

Phải thành lập trung tâm nhiệm vụ ở khu đông, cổ vũ các dị năng giả ra ngoài tìm đồ, làm hệ thống phòng thủ, còn phải có bầu cử.

Quan chức không được phép cưỡng bức, các đội dị năng giả cũng không thể ép buộc phụ nữ làm chuyện họ không muốn. Ý tưởng này khá giống với thị trấn nhộng…

“Thế cũng được, nhưng bây giờ rầm rộ làm mấy chuyện này anh thấy không ổn lắm.”

Xuân Lai ngắt lời Xuân Hữu Nguyệt. Nữu Nữu còn chưa khỏe hẳn, Xuân Hữu Nguyệt luôn muốn lôi kéo anh ta phản bội Xuân Chính Tông. Đương nhiên giờ không thể quay về chỗ Xuân Chính Tông được, chuyện đã đến nước này chỉ có thể theo Tô Tô là tốt nhất. Nhưng Xuân Lai… giờ chỉ thầm mong vết thương của con gái nhanh chóng khỏi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 469: Phong cảnh đẹp
Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt đang thảo luận kịch liệt xem có nên dẫn đội ngũ đầu quân cho Tô Tô hay không thì có mấy binh sĩ vội vã từ ngoài ngõ chạy tới đuổi theo Xuân Lai. Nhân lúc hai người quay lưng lại, mấy binh sĩ kia đứng nghiêm, hành lễ với hai người, một người trong đó báo cáo:

“Báo cáo đội trưởng, đường Đông Bắc truyền tin tức đến, phát hiện có đàn em của Lục Nhậm đang hoạt động.”

“Lục Nhậm?” Xuân Lai vừa nghe thấy cái tên này, trong mắt lóe lên sự hung ác. Hắn vẫy tay với Xuân Hữu Nguyệt, “Đi thôi, Lục Nhậm với Hồ Tam Đao cấu kết với nhau. Người của Lục Nhậm đã xuất hiện ở khu Đông, chắc chắn là biết Hồ Tam Đao ở đó, chúng ta đi bắt chúng!”

Xuân Lai đưa ra quyết định này, một mặt là do hắn cảm thấy bây giờ bên ngoài hỗn loạn, khắp nới đều là dân tị nạn bưng chậu tranh cướp nước, gái đứng đường chưa chắc đã là ra ngoài hành nghề. Đi bắt hết gái đứng đường ở khu Đông không bằng đi bắt mấy tên đàn em của Lục Nhậm, chưa biết chừng mấy tên đó còn rõ hành tung của Hồ Tam Đao hơn cả gái đứng đường.

Mặt khác, Xuân Lai cũng vì lý do riêng. Bây giờ, hắn hận Lục Nhậm thấu xương bởi vì Lục Nhậm đã ép con gái hắn phải nhảy lầu. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, Xuân Lai sẽ không tha cho Lục Nhậm và đám tay chân của hắn ta.

Chính vì điều này, Xuân Lai đã từ bỏ kế hoạch bắt gái đứng đường thành dẫn người đi về đường Đông Bắc. Vì thế, Tô Tô đợi trong khu tứ hợp viện hai tiếng đồng hồ, cuối cùng không nhịn được nữa. Sau khi dặn dò Lập Hạ, Hộ Pháp và Tư Đồ Thiện trông chừng vợ và con cái Xuân Lai và hai mươi tư con tim trong đó có Xuân Thập Tam thật kỹ, Tô Tô liền kéo Diệp Dục bế theo Tiểu Ái, bảo Bạch Hằng lái xe đi đến chỗ lỗ hổng.

Lỗ hổng nằm ở tận cùng phía đông, thuộc khu vực được phòng thủ lỏng lẻo nhất. Bởi vì khu Đông vốn dĩ do đám lính trước mạt thế đầy nhiệt huyết của Xuân Lai bảo vệ một cách tự phát. Cho nên, so với các khu vực khác, khu Đông vốn là khu vực phòng thủ yếu. Mà điểm nằm ở tận cùng phía đông từ sau khi bị mấy con nhộng mặt người đâm thủng, tu sửa mãi vẫn chưa xong.

Mấy ngày này, bởi vì Tô Tô quản lý kiểm soát khu Đông, khiến cho công việc tu sửa tường thành tạm thời bị đình trệ. Mấy binh lính canh giữ lỗ hổng không có cách nào khác, chỉ đành đóng chặt cửa thép dày, lâu dần nơi đây trở thành phong cảnh đẹp.

Đứng trong khu Đông, chỉ có thể nhìn thấy đám zombie đang gào thét bên ngoài, phong cảnh quả thật không tệ!

Bây giờ, lỗ hổng bị binh lính canh giữ, không hề mở đường thông ra ngoài. Cho nên, bên ngoài cánh cửa thép chỉ có thể nhìn thấy lũ zombie đang gầm ghè, chứ không hề nhìn thấy đội dị năng giả đi ra ngoài giết zombie.

Tứ hợp viện của Hải Yến béo thực tế chính là nằm bên cạnh lỗ hồng, cách có mấy con đường. Tô Tô ngồi trên xe, nhìn lỗ hổng đổ nát rất lâu, lúc này mới bảo Bạch Hằng lái xe đi định quay lại tìm Xuân Lai. Nhưng chưa đi được mấy mét, đã nhìn thấy phía trước có một đám người đang chạy băng băng đến. Người nào người nấy trên tay cầm chậu, thùng chuẩn bị đi đến bên cầu vượt băng hứng nước. Xe của bọn họ liền dừng lại.

Trong lúc nhất thời, cho dù Bạch Hằng có kỹ thuật lái máy bay cao siêu đi nữa, cũng không có cách nào lái xe bay qua đầu đám người kia. Xe chỉ có thể dừng tại chỗ, đợi đám người đi qua. Tô Tô cũng không có hứng thú tiếp tục đi dạo tiếp. Cô ngồi nguyên trên xe, bảo Diệp Dục và Bạch Hằng đi tìm kiếm Xuân Lai.

Cô và Tiểu Ái ở trên xe chờ hai người họ dẫn Xuân Lai quay về.

Ở trên xe quá lâu, xe lại đứng im không chuyển động, Tiểu Ái cảm thấy chán, khóc ầm ĩ đòi đi ra ngoài: “Ra, ra, ra…”

“Ra, ra, ra, ra cái gì hả. Bên ngoài rất hỗn loạn!”

Tô Tô cau mày, cúi đầu khẽ quát. Tiểu Ái mím môi tỏ vẻ đáng thương như thể “Bị mẹ mắng, con rất buồn.”

“Ôi, con lại giở chiêu này rồi!”

Tô Tô bất đắc dĩ, nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Ái cô lại mềm lòng, cũng đau lòng đành thở dài, mở cửa xe, ôm cô bé xuống xe.

Tô Tô nhìn trái nhìn phải, sau khi đại khái biết được tứ hợp viện của Hải Yến béo ở hướng nào liền bế Tiểu Ái đi lòng vòng trên con đường này.

Lúc này, người chuẩn bị đi tranh giành nước trên đường đã giải tán khá nhiều, chỉ còn lác đác vài người đang vội vã bảo vệ nước bưng trên tay hấp tấp vụt qua hai mẹ con Tô Tô như sợ bị cướp mất nước vậy.

Một lúc sau, Tô Tô bế Tiểu Ái đi trên đường, Tiểu Ái chỉ vào một con ngõ tối tăm. Cô liền bế cô bé chầm chậm đi vào con ngõ đó.

Đi được vài bước, cô đã nghe thấy sau lưng có âm thanh rất khẽ. Tô Tô lập tức nổi da gà, đề phòng cảnh giác, nhanh chóng điều động ngũ thức của cơ thể. Tô Tô một tay bế Tiểu Ái, lập tức xoay người, trừng to mắt nhìn ra lối vào ngõ. Cô thấy một bóng hình màu đen, đang cười khì khì bước tới, để lộ ra gương mặt của hắn ta. Kẻ đó không phải ai khác, chính là Hồ Tam Đao – người mà Tô Tô tìm kiếm bấy lâu.

Tên Hồ Tam Đao này, nhất định phải chết!

Trong đầu Tô Tô nảy ra một suy nghĩ, bởi vì lúc này Hồ Tam Đao vẫn chưa trở thành ông trùm của khu phố đèn đỏ của khu Bạch Hổ. Bây giờ hắn chỉ là một tên khốn kiếp dựa vào việc ép buộc phụ nữ để làm giàu.

Mười một năm sau, Hồ Tam Đao chính là ông trùm mặt sẹo khét tiếng của khu Bạch Hổ. Da dẻ trắng nõn, liên tục có vệ sĩ là các dị năng giả cấp cao bảo vệ 24/24, khiến người khác cực kỳ khó tiếp cận. Hơn nữa, hắn còn ẩn mình sâu trong khu phố đèn đỏ, quanh năm không biết trốn ở sào huyết nào trong khu đó.

Nếu không phải có Mai Thắng Nam giúp đỡ, Tô Tô vẫn không thể dụ hắn ta ra ngoài được!

Cô lại nhìn tên Hồ Tam Đao bây giờ, cả người gầy gò đen đúa, hai mắt như con chuột bẩn thỉu sống trong bóng tối, nhìn Tô Tô và Tiểu Ái lé lên sự tham lam. Ánh mắt đó khiến cho Tô Tô hận đến nghiến răng.

“Ha ha ha, người đẹp, cô có định bán đứa bé trong tay không?”

Hồ Tam Đao nhe hàm răng vàng khè ra, trên răng còn dính khói bẩn đen sì. Hôm nay hắn thật sự rất vui, hiếm khi ra ngoài một chuyến lại bất ngờ gặp được một bé gái xinh đẹp. Da dẻ trắng trẻo mịn màng, đôi mắt long lanh trong veo như nước.

Quan trọng là bé gái này rất thông minh, khác một trời một vực so với những đứa trẻ cùng độ tuổi, luôn có dáng vẻ ngây thơ ngu ngốc. Sau này, cô bé lớn lên chắc chắn sẽ vừa thông minh lại xinh đẹp, tính cách vui vẻ hoạt bát, khiến người ta ham muốn phá hủy.

Loại búp măng cực phẩm này mang về dạy dỗ thêm, sau này chắc chắn sẽ bước vào xã hội thượng lưu.

Cho nên Hồ Tam Đao mới bất chấp bây giờ có người phát lệnh truy nã hắn hay không, gặp được hàng tốt, không ra tay đợi hàng vuột mất thì sẽ mất đi cơ hội bước vào tầng lớp thượng lưu.

Vì thế, lúc này Hồ Tam Đao mới luôn mồm thuyết phục, muốn mua Tiểu Ái trong tay Tô Tô.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 470: Cô hận hắn
Trong thế giới của Hồ Tam Đao, sao có thể có người nuôi được một đứa bé. Cho dù trong thời đại này, người có thể nuôi trẻ nhỏ cũng sẽ không để cho một người phụ nữ một mình bế theo con nhỏ ra ngoài dạo chơi.

Hắn lại nhìn cô gái đang bế con nhỏ này. Cô mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đỏ tím. Chất liệu của chiếc áo rất bình thường, cũng cực kỳ thoải mái, được giặt sạch sẽ nhưng vẫn thấy rõ là áo cũ. Chỉ có thể nói mặc quần áo này lên người sẽ khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái chứ không hề thấy đẳng cấp.

Cô mặc một chiếc quần sooc thể thao màu đen giống như quần hay dùng đánh tennis. Cô đi một đôi giày thể thao mùa hè thoải mái, tóc dài, có lẽ vì chăm sóc con nhỏ nên không có thời gian chăm chút, cũng có khả năng do sau mạt thế không còn tâm trạng chải chuốt kỹ càng, chỉ dùng kẹp tóc keo sơ qua thành một túm, hơi lộn xộn.

Mặc dù cô gái này cũng sạch sẽ, trông cũng xinh đẹp, mỏng manh nhưng không thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành được. Quan trọng là cô còn rất trẻ, mang hơi thở thuần khiết của thiếu nữ. Hai quả đồi nhìn không lớn nhưng lại đàn hồi, cao vút. Da dẻ mịn màng trắng nõn, cho nên Hồ Tam Đao có ý muốn dụ dỗ cô đi về với hắn.

Nhưng ấn tượng chung Tô Tô đem đến cho người khác chính là “có người quản”. “Có người quản” chính là có người nhà, có đàn ông, hoặc có tập thể, có bạn bè. Muốn dụ dỗ người phụ nữ như vậy quay về khá phiền phức nhưng cũng không phải không có khả năng.

Vì thế, Hồ Tam Đao quyết định nói điều kiện mua bán Tiểu Ái với Tô Tô trước. Hắn đi về phía trước, thấy Tô Tô không đáp lời, đôi mắt trong veo chỉ ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm, giống như một kẻ ngốc. Hồ Tam Đao lấy ra một nắm tinh hạch to, hỏi Tô Tô bằng giọng điệu dụ dỗ:

“Cô có muốn không? Chỉ cần cô bán đứa bé trong tay cho tôi, số tinh hạch này sẽ là của cô.”

Tô Tô vội ôm chặt Tiểu Ái vào lòng. Tiểu Ái dường như cảm thấy chút cảm xúc của mẹ, khi Hồ Tam Đao tiến dần đến, ngón tay nhỏ bé cũng ôm chặt lấy Tô Tô hơn, biểu cảm như sắp khóc, dường như cô bé rất sợ tên Hồ Tam Đao này bắt mình đi mất.

Tô Tô không có phản ứng gì, nội tâm cô đang dậy sóng dữ dội. Oán hận, căm giận, đau xót, tức giận – những cảm xúc này cuồn cuộn dâng trào, đan xen lẫn lộn. Từng cảm xúc suốt mười năm qua lóe lên trong đầu Tô Tô khi Hồ Tam Đao tiến lại gần.

Cô ăn ngói nằm sương, chịu đói chịu rét, cô phát điên giết người, cô trèo đèo lội suối tìm kiếm khắp nơi. Cô sợ con mình khóc, cô không dám nhắm mắt lại ngủ. Cô ghét nhìn thấy cảnh người thân đoàn tụ. Tính cách cô lập dị, khép kín không có bạn. Cô cả năm cũng không muốn mở miệng nói chuyện dù chỉ là một câu, giống như cô đang trừng phạt bản thân mình. Một bữa cô chỉ ăn có một phần ba sức ăn của mình. Cô muốn tự mình chịu khổ. Cô muốn đày đọa bản thân mình để thể hiện sự áy náy vì làm mất Tiểu Ái.

Tất cả những chuyện đó đều là do tên đàn ông tên là Hồ Tam Đao trước mặt này. Hắn là ngọn nguồn cho sự đau khổ của cô, cũng là cơn ác mộng suốt mười năm của cô. Cô hận hắn, hận hắn đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Cô từng ăn năn hối hận vô số lần, kiếp trước đã khiến Hồ Tam Đao chết quá dễ dàng! Quá, dễ, dàng rồi!

Người như vậy, sao có thể để hắn chết luôn được chứ? Người khốn nạn như hắn sao có thể chết đơn giản như vậy?

Tô Tô rũ mắt, suy nghĩ vấn đề của cô. Hồ Tam Đao lại cho rằng cô đang sợ hãi, sợ hắn tiến lại gần.

Cũng đúng, giờ là mạt thế, bất kể cô gái bế con nho này vì sao lại xuất hiện một mình trong con ngõ nhỏ này thì đối diện với sự tiếp cận của người lạ mặt, chỉ cần là phụ nữ có tâm trí hỏi bình thường đều sẽ cảm thấy sợ.

Điều này cũng chứng minh một khía cạnh là cô gái này yếu đuối mỏng manh y như vẻ ngoài.

Rất dễ đối phó.

Nghĩ như vậy, Hồ Tam Đao liền cất tinh hạch trong tay đi, nhìn Tô Tô, cố ý bày ra vẻ mặt giận dữ, nói:

“Tôi nói, cô chỉ lo sợ hãi ngay cả nói cũng lắp bắp? Tôi nói tôi muốn mua đứa bé trong tay cô, rốt cuộc cô có đồng ý không? Cô chê ít tinh hạch quá à? Nhưng trong tay tôi cũng chỉ có từng ấy thôi, bằng không thì cô đi theo tôi, tôi quay về tìm cô chủ của chúng tôi lấy nhiều tinh hạch hơn cho cô?”

“Cô chủ?” Tô Tô ngước mắt lên, nhìn Hồ Tam Đao. Ý của hắn là cho rẳng cô chỉ là một người bình thường? Vậy cô chủ trong lời của hắn là ai? Bạch Tuyết Lê?

“Ồ, ha ha ha, đúng vậy, có biết cô Bạch không? Cô ấy chính là người giàu có nổi tiếng ở Xuân Thành, cô ấy rất thích trẻ con.” Hồ Tam Đao cười híp mắt, vẻ mặt càng trông hèn hạ. Hắn làm bộ quay lại đi hai bước rồi quay đầu nhìn Tô Tô: “Cô gái, cô có đi với tôi không? Tôi dẫn cô đi gặp cô Bạch, đến chỗ cô ấy lấy tinh hạch cho cô. Cô muốn bao nhiêu tinh hạch sẽ cho cô bấy nhiêu.

Rõ ràng, Hồ Tam Đao đang coi Tô Tô là con ngốc!

Tô Tô im lặng nhìn Hồ Tam Đao giống như đang nhìn một người chết. Cô suy nghĩ rồi giơ chân bước lên trước một bước, định theo Hồ Tam Đao đi tìm “cô Bạch” lấy tinh hạch!

Cô Bạch này chắc là Bạch Tuyết Lê rồi. Đúng vậy, Bạch Tuyết Lê đương nhiên là người giàu. Hàng ngày hầu hạ nhiều đàn ông như vậy, có thể không giàu sao?

Tô Tô lại sải bước đi tiếp. Hồ Tam Đao ở phía trước cho rằng đã dụ dỗ được một con ngốc, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy khát nước. Chút khác lạ của cơ thể này hắn không hề để tâm, trong lòng vẫn còn vui vẻ trù tính, cách bồi dưỡng đứa bé chưa đến một tuổi trong tay con ngốc này.

Hiện giờ, trong tay hắn là có năm, sáu bé gái tư chất khá tốt. Đứa lớn nhất là mười ba tuổi, nhỏ nhất chính là đứa bé trong tay con ngốc này.

Trên đời này, cho dù con người phải chịu biến cố loạn lạc gì, vẫn luôn có những bé gái có tư chất tốt. Năm, sáu bé gái đối với Hồ Tam Đao là hơi nhiều, chỉ đợi khống chế được con ngốc và đứa bé trong tay con ngốc đó, Hồ Tam Đao tính sẽ bán đứa bé tám tuổi có tư chất kém nhất đi.

Lục Nhậm không phải rất thích trẻ con sao? Chi bằng bán cho hắn, chỉ là Lục Nhậm này gần đây vì khu Bắc giới nghiêm, hắn không ra khỏi Xuân Thành được, đồ đạc và tinh hạch trong tay sợ cũng không nhiều, còn tiền chơi gái. Nếu như đưa đứa bé gái tám tuổi kia cho Lục Nhậm, hắn chơi đùa chết rồi thì không thu lại được tiền thì mất nhiều hơn được.

Nghĩ như vậy, cổ họng Hồ Tam Đao thấy rát như lửa đốt. Hắn thực sự hơi kỳ lạ, thực ra hắn cũng không thiếu nước uống, sao lúc này lại cảm thấy khát chứ?

Dẫn theo Tô Tô và Tiểu Ái theo sau, Hồ Tam Đao đi thẳng về phía trước. Khi đến một căn tứ hợp viện gần khu Bắc, hắn đã hận không thể cắm cổ đầu vào trong nước uống lấy uống để. Nhưng hắn vẫn không ý thức được có bất kỳ chỗ nào không đúng, chỉ gật đầu với hai gã đàn ông đứng canh cổng, rồi dẫn Tô Tô đi vào trong.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top