Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 555: Chuẩn bị hai phương án
Cục diện nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc, khiến tinh thần của mọi người ở Xuân thành căng như dây đàn. Ngoài khu đông thì ba khu còn lại đều bắt đầu náo loạn. Buổi tối, Tô Tô ôm chăn gối đi ra khỏi nhà, không nói năng gì, đi thẳng đến trước mặt tên ăn mày xấu xí. Cô vứt cái chăn dày cho hắn, sau đó lẳng lặng quay về phòng ăn cơm.

Cô vừa ăn được một miếng thì có người báo có một nhóm ở khu nam dẫn hơn một trăm người đánh ra từ cửa giữa khu nam và khu đông.

Cũng không biết hơn một trăm người đó đã đi đâu, lên phía bắc hay xuống phía nam, chỉ biết lúc họ xông ra ngoài, quân đội của Phương Hữu Mạo ở trên tường thành, buộc phải ra tay giúp đỡ họ giữ chân một đám zombie, để cho họ đi ra thuận lợi hơn.

Sau đó, bây giờ mọi người đều lan truyền rằng muốn đi thì nhân cơ hội đi sớm, bởi vì Phương Hữu Mạo vẫn còn nhân lực và vật lực, quân đội của ông ta còn có thể ra tay giữ chân zombie.

Tô Tô cúi đầu, cầm đũa bới cơm. Cha Tô và mẹ Tô lo lắng nhìn Tô Tô, Diệp Dục ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm trọng cho Tiểu Ái ăn cơm. Tô Tô không nói gì, cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì về chuyện này. Mọi người ngồi đó cũng không tiện lên tiếng bày tỏ suy nghĩ của mình.

Đợi sau khi người báo cáo tình hình đi ra ngoài, Tô Tô mới nhíu mày, dặn dò Diệp Dục, “Ngày mai, anh có thời gian thì đến khu đông xem xem, chuẩn bị một cái xe, trùng tu cho chắc chắn một chút, chuẩn bị sẵn sẵn hai phương án. Tôi đoán Xuân thành này sẽ càng ngày càng náo loạn.”

Vốn dĩ chỉ cần đồng tâm hiệp lực là có thể vượt qua cửa ải khó khan nhưng lúc này các nhóm kia lại không biết hy sinh vì đại cục, e rằng sẽ biến cục diện đã gay go trở nên càng nguy cấp hơn. Nói là tám máy bay bị chim biến dị tấn công, đường hàng không gặp trục trặc nhưng chỉ cần cho Phương Hữu Mạo thời gian, từ từ sửa sang một con đường thì sẽ lại có thể tiếp tục cung cấp đồ đạc từ thôn Bát Phương.

Nhưng ai chịu cho Phương Hữu Mạo thời gian đây? Mặc dù Phương Hữu Mạo đã chuẩn bị sẵn hai phương án, ông ta cũng đã nói cố gắng điều động nhiều người nhất có thể, tính toán cho trường hợp xấu nhất. Nhưng cục diện xấu nhất lại do chính các nhóm ở Xuân thành gây ra.

Ngộ nhỡ Phương Hữu Mạo không giữ được nữa, áp lực của khu đông và khu bắc sẽ đột ngột tăng cao. Mặc dù đồ đạc của khu đông và khu bắc luôn thiếu thốn, nhưng miệng đời đáng sợ, lòng người tự tan rã mới chính là cái không thể ngăn cản được.

Diệp Dục không nói gì gật đầu, nhíu chặt mày. Cha Tô và mẹ Tô cũng im lặng ăn cơm. Cả bàn ăn trừ tiếng nói bi bô vô tư của Tiểu Ái, thì mọi người đều không ai lên tiếng.

Đến chín giờ tối, Tô Tô dỗ Tiểu Ái đi ngủ xong thì đi gội đầu. Gội đầu xong cô xõa tóc, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn diện mạo cực kỳ trẻ trung của mình trong gương, thở dài. Một đôi tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy vai cô. Diệp Dục đứng sau lưng cô, cúi đầu, khẽ hỏi:

“Sao lại thở dài? Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ mọi người.”

“Tôi không thở dài vì chuyện này.” Tô Tô cười nhẹ, nhìn Diệp Dục trong gương, “Tôi chỉ cảm thấy Xuân Thành có vẻ như đã hết hy vọng, khu đông thì vẫn đang thoi thóp giãy chết.”

Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng nổ phát ra từ bên tường khu đông. Tiếng nổ to đến mức làm Tiểu Ái đang nằm trên giường run bần bật. Trần nhà phòng của Tô Tô và Diệp Dục còn rơi một lớp bụi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dục. Trong mắt hai người hiện lên sự căng thẳng. Diệp Dục nói, “Em trông chừng Tiểu Ái và cha mẹ, anh ra ngoài xem.”

“Được!”

Tô Tô gật đầu, nhìn Diệp Dục vội vàng mặc xong áo rằn ri sa mạc, chuẩn bị đầy đủ vũ trang, mở cửa phòng chạy vọt ra ngoài. Tô Tô vội bế Tiểu Ái đang ngủ say trên giường lên, đi đến phòng của mẹ Tô.

Một lúc sau, Hộ Pháp gõ cửa nhà Tô Tô, dẫn theo Trạc Thế Giai đang bế Thiên Tứ đến. Bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, Hộ Pháp đương nhiên muốn cùng mấy người Diệp Dục ra ngoài xem tình hình nên anh dẫn theo vợ con đến giao cho Tô Tô bảo vệ.

Thiên Tứ không bạo gan như Tiểu Ái. Cậu bé vừa ngủ thì bị tiếng nổ làm cho giật bắn người tỉnh dậy. Lúc này đang khóc oa oa trong lòng Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai mặc đồ ngủ bằng bông, khoác một chiếc áo lông vũ rất rộng. Hộ Pháp đưa vợ con đến xong liền xoay người đi tụ họp với Diệp Dục cùng xem xét tình hình.

Từ tiếng nổ có thể phán đoán nó phát ra trong khu đông, chỗ gần lỗ hổng. Những chuyện xảy ra vào buổi sáng ở khu nam khiến mọi người đều lo lắng, liệu các nhóm ở khu đông có vì không chịu được cám dỗ mà chuẩn bị phá tường khu đông rời khỏi Xuân thành hay không?

Nhóm người Xuân Lai cũng nhanh chóng điều động quân lính chạy về hướng phát ra tiếng nổ. Tô Tô chỉ nghe thấy bên ngoài nhà dường như có rất nhiều người đang chạy. Trong nhà, cô dặn dò mọi người không được ra khỏi cửa, tránh bị đám người đang chạy loạn bên ngoài giẫm đạp phải.

Vẻ mặt của cha Tô, mẹ Tô và Trạc Thế Giai vô cùng căng thẳng. Thấy Tô Tô chỉ bế Tiểu Ái rồi nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường, mẹ Tô không kìm được hỏi:

“Tô à, con nói xem có phải khu đông cũng sắp loạn rồi không? Tiếng nổ kia chắc không phải do các nhóm phá tường thành nhỉ!”

Tô Tô vừa đặt Tiểu Ái xuống giường xong, quay đầu lại nhìn mẹ Tô rồi lại nhìn Tiểu Ái đang ngủ say, có chút bất đắc dĩ nói, “Con cũng không biết. Mẹ, vào giờ phút này, chúng ta cũng đừng đoán bừa, chăm sóc tốt cho bản thân mới là quan trọng nhất.”

Cục diện càng hỗn loạn, việc hậu phương vững chắc không cần lo lắng đến sự an toàn càng quan trọng hơn. Bây giờ Tô Tô cũng không quan tâm nhiều như vậy, nhóm Diệp Dục đã ra ngoài xem xét tình hình, nhiệm vụ của cô là bảo vệ tốt cho người già, phụ nữ và trẻ nhỏ trong gia đình. Những cái khác, Tô Tô thực sự không có tâm tư và sức lực lo lắng nữa.

Trên bầu trời cao tít dường như cũng chịu ảnh hưởng của vụ nổ, nhiệt độ ấm hơn khiến những con zombie bên ngoài hoạt bát hơn. Tiếng zombie vui sướng gào rống lên từ xa truyền tới. Bên ngoài nhà Tô Tô, tên xấu xí co ro trên đất, cuộn tròn chiếc chăn Tô Tô tặng cho hắn trên người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cổng cô nhi viện ở phía trước. Hắn giống như một tên vệ sĩ, âm thầm bảo vệ cô nhi viện này và những người sống bên trong đó.

Chỉ một lát sau, người qua người lại đã tản đi hết. Khu vực này chỉ còn lại mấy binh sĩ của Xuân Hữu Nguyệt, đảm nhận nhiệm vụ canh phòng. Ở nơi tối tăm cuối ngõ có một chiếc xe đang lái đến. Đèn xe rọi sáng trong đêm tuyết lạnh, chiếu trên mặt tên xấu xí, sau đó dừng trước cổng cô nhi viện.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 556: Cứu con tôi với
Tên xấu xí dựa vào tường, nhìn Hình Cát Kha cầm súng bước xuống xe, có vẻ lo lắng gõ cửa trại trẻ mồ côi.

Một người phụ nữ trẻ tuổi vội vàng ra mở cửa. Cô ấy tưởng là quân lính của Xuân Hữu Nguyệt nhưng nhìn thì không phải người mặc quân phục nên nghi ngờ hỏi, “Xin hỏi anh tìm ai?”

Hình Cát Kha hầm hầm không nói lời nào, giơ tay đẩy người phụ nữ kia ra, đi thẳng vào trong. Người phụ nữ kia khó chịu, định quát hỏi thì người đàn ông vào sau Hình Cát Kha bổ tay vào gáy cô, khiến cô ấy ngất ra đất.

Ở gần Tô Tô có thể sẽ bị Tô Tô phát hiện, Hình Cát Kha đã dặn mọi người đừng làm ra âm thanh quá lớn.

Hình Cát Kha mặc áo lông màu đen đi phía trước vào trong trại trẻ, tiến về phía phòng nghỉ của giáo viên. Dường như hắn ta đã từng đến đây, quen đường quen nẻo đến cửa phòng Thạch Hâm, cuối cùng cũng thấy bà bầu Thạch Hâm sắp đến ngày đẻ.

Hình Cát Kha đẩy cửa phòng ra, ánh mắt thâm độc nhìn Thạch Hâm. Thạch Hâm đang chuẩn bị giáo án cho ngày mai quay sang nhìn, kinh ngạc hỏi:

Anh Kha? Sao anh lại đến đây?”

“Anh đến đón em…” Hình Cát Kha bước chầm chậm đến chỗ Thạch Hâm, vẻ mặt xa lạ chưa từng thấy, “Em sắp sinh rồi. Anh đưa em về sinh!”

“Không cần đâu,” không biết vì sao, có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, cũng có thể là trực giác của người làm mẹ, Thạch Hâm cảm thấy ý tưởng về chờ sinh cùng Hình Cát Kha không hay lắm. Cô ta đứng dậy lắc đầu, “Ở đây có bác sĩ giỏi lắm. Em muốn ở đây nhờ cô ấy đỡ đẻ.”

“Ai? Trạc Thế Giai?” Hình Cát Kha nghiến răng lạnh lẽo hỏi. Hắn ta cố gắng hạ giọng nhỏ nhất, tiến lại gần Thạch Hâm hai bước, “Em đừng quên, Hâm nhi, em đang ở bên cạnh kẻ thù của chúng ta. Trạc Thế Giai là người của Tô Tô, em còn định bảo kẻ thù đỡ đẻ cho em? Về theo anh!”

“Em không quay về!”

Thạch Hâm cũng bắt đầu cố chấp. Cô ưỡn bụng vòng qua Hình Cát Kha, vừa ra ngoài vừa quay đầu nói:

“Anh Kha, anh đừng tưởng em không biết ngày nào anh với Bạch Tuyết Lê cũng dính chặt lấy nhau trên giường của em. Chuyện nào em cũng biết hết, em không muốn quản anh, anh cũng đừng xen vào chuyện của em.”

Thạch Hâm vốn định ra cửa phòng, đứng ở sân gọi Tô Tô. Cô ta đã nhận ra Hình Cát Kha bây giờ không phải Hình Cát Kha ngày trước. Hình Cát Kha lúc này còn khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm hơn cả Tô Tô, vì thế Thạch Hâm vẫn còn thông minh chán.

Nhưng cô ta chưa kịp hét lên thì Hình Cát Kha xông ra túm lấy vai Thạch Hâm, bịt miệng Thạch Hâm lại rồi kéo ra ngoài.

Bụng Thạch Hâm giờ rất khó chịu. Cô ta vốn chỉ cảm nhận ác ý của Hình Cát Kha bằng trực giác, nhưng bây giờ tiếp xúc thì cô ta dám khẳng định Hình Cát Kha có ý đồ xấu với cái thai của cô. Khi Hình Cát Kha ấn xuống, bụng Thạch Hâm bị ép lại rồi bắt đầu đau nhức vô cùng.

Cô ta thấy mình sắp sinh rồi, nhưng giờ vẫn còn ở trong tay Hình Cát Kha. Hình Cát Kha bịt miệng cô ta, cô ta không thể gọi ai cả. Bụng cô ta rất đau, rất nguy hiểm, cô ta cần Trạc Thế Giai!

Đúng lúc này, người đàn ông xấu xí ngoài cửa trại trẻ đột nhiên bật dậy, hất chăn ra. Cái chăn bùng lửa lao thẳng vào hai tên tay chân của Hình Cát Kha.

Hai tên hét lên. Biến cố xảy ra, Hình Cát Kha không ngờ chốn này của Tô Tô ngọa hổ tàng long. Hắn ta cứ nghĩ mình chỉ cần âm thầm giết lính của Xuân Hữu Nguyệt, vào khu vực này sẽ thuận lợi. Không ngờ vừa bế Thạch Hâm ra đến cửa đã gặp phải một tên ăn mày dị năng đẳng cấp cao đáng gờm.

Nhìn tên ăn mày đốt cháy tay chân của mình trong nháy mắt, Hình Cát Kha đành phải thả Thạch Hâm ra, vung nắm đấm lên.

Hình Cát Kha vốn là dị năng giả sức mạnh, đối phó với một tên ăn mày thiếu dinh dưỡng vẫn ngang cơ. Có lẽ nếu kéo dài Hình Cát Kha sẽ thua, nhưng trước mắt thì hai người vẫn đang hòa.

Tên ăn mày hét “a…a…” với Thạch Hâm đang thất thần, chỉ về cửa phòng Tô Tô rồi tiếp tục đánh nhau với Hình Cát Kha. Thạch Hâm chợt hiểu ý anh ta: bảo cô đi tìm Tô Tô giúp đỡ?

Thạch Hâm không đoái hoài đến cơn đau cùng cực, vội vàng leo lên từng bậc thang tiến về cửa phòng Tô Tô. Máu đang chảy ra dưới chân cô ta. Nhưng vừa đến bậc thang cao nhất, chẳng biết từ đâu một con đàn bà xuất hiện, đẩy Thạch Hâm ngã lăn xuống.

“Á…”

Thạch Hâm thét chói tai. Cửa phòng Tô Tô đột nhiên mở ra. Tô Tô tức giận khi nghe thấy tiếng đánh nhau. Nhìn ra ngoài, cô thấy Thạch Hâm máu me đầm đìa, bụng úp xuống đất, mặt trắng bệch. Thạch Hâm ngẩng đầu rên rỉ:

“Tô Tô, cứu con tôi với. Tôi xin cô, cô cứu con tôi với…”

“Hâm nhi!!!”

“A…a…”

Hai tiếng kêu to cùng vang lên từ Hình Cát Kha và tên ăn mày. Hai người đàn ông không hẹn mà cùng ngừng đánh nhau, chạy về phía Thạch Hâm đang nằm trên tuyết. Thạch Hâm đưa bàn tay đầy máu về phía Tô Tô, nước mắt nhòe nhoẹt.

Tô Tô vội vã nhảy xuống cầu thang, ngồi xổm xuống trước mặt Thạch Hâm, nắm chặt lấy bàn tay dính máu. Cô cau mày, quay về phía sân nhà Trạc Thế Giai:

“Bác sĩ Trạc, bác sĩ Trạc, cứu người! Bác sĩ Trạc!”

Cô ngẩng lên trợn mắt nhìn Bạch Tuyết Lê còn đứng ở cầu thang. Bạch Tuyết Lê định bỏ chạy thì Tô Tô bế Thạch Hâm lên, chỉ ngón tay đầy máu của Thạch Hâm vào Bạch Tuyết Lê quát:

“Bạch Tuyết Lê, cô còn tỏ vẻ vô vội? Cô tưởng tôi không biết cô? Định chạy cơ à?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 557: Chuẩn bị sinh mổ
Bạch Tuyết Lê định tranh thủ lúc náo loạn để chạy thì hai chân bị đông cứng lại, ngã ụp xuống đất. Băng lạnh bao phủ cô ta, chết trong nháy mắt.

Có lẽ đến chết cô ta cũng không hiểu được. Cô ta đi theo Hình Cát Kha từ khu bắc đến đây chỉ để tìm cơ hội giết Thạch Hâm. Cô ta cho rằng mình đẩy Thạch Hâm một cái, Hình Cát Kha bận đánh nhau với tên xấu xí kia sẽ không để ý rồi bỏ trốn!

Nếu Hình Cát Kha có nghi ngờ thì cô ta cứ bảo tại Thạch Hâm tự ngã thôi.

Cô ta không ngờ Tô Tô lại chạy ra, chỉ liếc mình một cái, không cho mình cơ hội giải thích, không hỏi han xem có phải do mình đẩy Thạch Hâm không đã giết mình luôn rồi. Chuyện xảy ra quá nhanh, Bạch Tuyết Lê không kịp suy nghĩ gì.

Hình Cát Kha bò đến cạnh người Thạch Hâm giờ mới kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết Lê. Hắn ta không quan tâm đến sống chết của Bạch Tuyết Lê, chết thì chết thôi, Hâm nhi mới quan trọng.

Gương mặt Thạch Hâm mỗi lúc một trắng. Tô Tô đưa tay đặt lên bụng Thạch Hâm để ngăn cản máu tiếp tục chảy. Thạch Hâm run rẩy, miệng sùi bọt mép.

Tên xấu xí sốt ruột kêu ầm lên, nước mắt chảy ào ạt. Tình huống khẩn cấp, Trạc Thế Giai chạy ra, nhìn Thạch Hâm rồi kêu:

“Không ổn rồi, sản phụ nguy hiểm. Phải sinh mổ thôi không thì cả mẹ và con đều không cứu được.”

“Aaaaa!” Tên Xấu Xí lắc đầu liên tục, dường như quá sốc.

Hình Cát Kha bên cạnh Thạch Hâm vươn tay bóp cổ Trạc Thế Giai đến trợn mắt, lạnh lùng nói, “Phải đảm bảo tình trạng của Hâm nhi. Nghiệt chủng trong bụng sống chết không quan trọng, nếu Hâm nhi có bề gì ta giết cả nhà cô.”

“Anh thử xem?! Xem ai giết ai nhỉ?!”

Tô Tô ôm Thạch Hâm lạnh lùng nhìn Hình Cát Kha. Cô cầm lấy bàn tay đang siết cổ Trạc Thế Giai, bàn tay đó lập tức tức biến thành màu sáng bạc. Một lớp băng lần lượt kết từ bắp tay Hình Cát Kha xuống bàn tay, năm ngón tay cũng trở nên lạnh buốt.

Khi Tô Tô đang tức giận định giết luôn Hình Cát Kha thì đột nhiên hắn ta hùng dũng giật đứt cánh tay bị đóng băng rồi quay người bỏ chạy.

Hiện giờ Tô Tô không có thời gian đuổi theo Hình Cát Kha. Trạc Thế Giai ôm cổ ho sù sụ nhưng vẫn không quên việc kiểm tra thai cho Thạch Hâm. Cô lắc đầu, vừa ho khan vừa nhắc Tô Tô:

“Không kịp… Tô Tô, thai của Thạch Hâm ngôi ngược, khụ khụ… cô ấy…”

“Cứu con tôi, cứu con tôi với…” Thạch Hâm run rẩy sùi bọt mép, thân hình bầu bì có rúm lại rồi cứ thế mở tắt thở. Khi chết, cô ta vẫn mở to hai mắt nhìn Tô Tô đầy mong chờ.

Cô ta mong mỏi rằng con mình được ra đời.

Xấu Xí bên cạnh khóc òa lên, có vẻ rất đau lòng. Hình Cát Kha ôm vết thương cánh tay đã đứt chạy đi, nghe tiếng Xấu Xí khóc thì hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống. Dù tiềm thức hắn ta hiểu rằng Thạch Hâm đã chết nhưng ý thức của hắn ta vẫn chưa nắm được chuyện gì đang xảy ra.

Trạc Thế Giai thăm dò hơi thở Thạch Hâm, lắc đầu với Tô Tô sau đó sờ cái bụng vẫn còn ấm áp. Đứa bé trong bụng đạp một cái, Trạc Thế Giai đứng lên:

“Đứa bé này vẫn cứu được. Mọi người đưa cô ấy lên phòng, chuẩn bị sinh mổ!”

Sau đó, Trạc Thế Giai chạy vội về nhà mình tìm hộp thuốc. Trong đó có thuốc sát trùng. Hình Cát Kha ở ngã rẽ nghe vậy thì rồ rồ lên, quát, “Người đã đi rồi thì đứa bé này giữ làm gì? Làm gì?!!!”

Xấu Xí khổ sở ôm bụng Thạch Hâm, áp mặt lên cái xác còn hơi ấm, khó chịu không nói nên lời.

Thấy Xấu Xí không định buông Thạch Hâm ra, Tô Tô quát, “Đứa bé này là sự tiếp nối của Thạch Hâm. Dù Thạch Hâm khổ đến mấy nhưng vẫn luôn mong đợi nó ra đời. Anh đừng có trì hoãn cuộc đời nó. Thạch Hâm mong có con, muốn con ra đời. Nguyện vọng cuối cùng của cô ấy là đứa bé này được sống!!!”

Xấu Xí lập tức tình táo lại, phối hợp với Tô Tô đưa xác Thạch Hâm vào trong trạm xá. Tô Tô chỉ vào căn phòng, Xấu Xí lập tức đưa Thạch Hâm vào đặt lên giường.

Trạc Thế Giai cầm hộp thuốc bước vào. Cô mở hộp thuốc, lấy các dụng cụ mổ ra rồi liếc nhìn Xấu Xí:

“Điều kiện có hạn, anh là dị năng giả hệ hỏa đúng không? Khử trùng hết chỗ này giúp tôi”

Xấu Xí bắt đầu dùng lửa đốt những dụng cụ này của Trạc Thế Giai. Sản phụ đã chết nên căn cứ theo nguyên tắc tôn trọng thi thể, Trạc Thế Giai dùng dao phẫu thuật thẩm mỹ cho Thạch Hâm. Khi Trạc Thế Giai chuẩn bị hạ dao, tường thành khu đông có tiếng nổ lớn, giường cũng lung lay. Trạc Thế Giai vội vàng rút tay lại, ổn định rồi mới rạch một nhát lên bụng Thạch Hâm.

Thiên Tứ mãi mới được mẹ Tô rủ ngủ, nghe tiếng nổ lại tỉnh dậy òa khóc nức nở.

Nghe tiếng con trai mình khóc bên cạnh, Trạc Thế Giai cảm thấy thật bức bối, nhưng bức bối thì sao? Cô là một bác sĩ sản khoa kỹ thuật cao, chịu được áp lực. Giờ cô không phải người mẹ, cô chỉ là bác sĩ, chỉ là bác sĩ mà thôi!!!

Tô Tô đứng bên giường nhìn Trạc Thế Giai quỳ giữa hai chân Thạch Hâm, liên tục thay đổi loại dao phẫu thuật, mồ hôi rịn đầy đầu thì tự tay lấy khăn mặc sạch lau trán cho Trạc Thế Giai, định cổ vũ Trạc Thế Giai chút thì tiếng nổ thứ ba lại vang lên.

Hôm nay là ngày gì thế này? Mức phát nổ này chắc không phải do các nhóm tự phát gây ra, dường như có người cố tình muốn phá hủy tường thành khu đông.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 558: Thiên sinh
Tô Tô cau mày, đứng cạnh Trạc Thế Giai nhưng không hề nói ra thắc mắc của mình. Giờ cô có chút nghi ngờ nhưng không thể làm ảnh hưởng đến Trạc Thế Giai trong thời khắc mấu chốt này được.

Trạc Thế Giai nhanh chóng lấy được đứa bé trong bụng Thạch Hâm ra. Tô Tô lấy một chậu nước sạch sẽ, bảo Xấu Xí hâm ấm nước rồi Trạc Thế Giai lau rửa cho đứa bé, bỏ lên giường sạch sẽ rồi bắt đầu khâu lại xác Thạch Hâm.

Tô Tô đi tìm quần áo trẻ con cho đứa bé. Cô giao đứa bé cho Xấu Xí ôm. Anh ta chảy nước mắt ôm đứa bé lạnh cóng tím ngắt, cố gắng sưởi ấm cho đứa bé bằng nhiệt độ cơ thể rồi ngây ngốc chờ Tô Tô cầm đồ trẻ con quay lại.

Một lúc sau, Tô Tô cầm đồ sơ sinh của Thiên Tứ sang. Dù quần áo của Tiểu Ái nhiều hơn Thiên Tứ nhưng con của Thạch Hâm là con trai, lại sinh non nên rất bé, trong khi đồ của Tiểu Ái là đồ con gái lờ loẹt rực rỡ, đến đồ của đông mẹ Tô cũng cố tô điểm cho nữ tính, không hề hợp với con trai của Thạch Hâm.

“Ra đây. Quần áo sạch sẽ đấy.”

Tô Tô đặt quần áo lên bàn, bế con trai Thạch Hâm rồi cẩn thận đặt vào quần áo của Tô Tô, dịu dàng xỏ ống tay ống chân. Đây là đồ Thiên Tứ thường mặc trong cùng nhưng vẫn hơi rộng so với một đứa bé vừa ra đời.

Tên xấu xí đứng cạnh không biết làm gì, chỉ nhìn Tô Tô chăm lo cho đứa bé rồi thi thoảng len lén cúi đầu chùi nước mắt.

Sau khi mặc đồ cho đứa bé xong, Tô Tô nhìn xung quanh rồi lấy cái mũ thóp đội lên đầu cho nó. Nhìn đứa bé cứ như đầu bếp nhí vậy! Tô Tô nhìn nó mà thở dài, bé xíu như con thỏ nhỏ vậy. Cô bảo Trạc Thế Giai đang khâu xác Thạch Hâm:

“Trẻ con sinh ra ở mạt thế đứa nào cũng khổ, nhưng đứa bé này còn khổ hơn. Cha mẹ qua đời, không hề có người thân.”

Lời nói này không hề khiến Trạc Thế Giai có phản ứng gì nhưng tên xấu xí lại không nhịn nổi nữa, ùa ra quỳ bên cạnh Thạch Hâm mà bắt đầu khóc.

Tô Tô cảm thấy kỳ lạ. Hình như anh chàng xấu xí này có quan hệ gì đó với Thạch Hâm? Liệu có phải thầm mến cô ta như Hình Cát Kha không? Không thì Thạch Hâm chết sao lại buồn?

Trạc Thế Giai khâu xong bụng Thạch Hâm thì đứng lên, chưa kịp dọn hộp thuốc thì Xấu Xí đã đứng dậy lau nước mắt rồi mặc quần áo cho xác Thạch Hâm, bế cái xác ra khỏi phòng.

“Này…”

Trạc Thế Giai dợm bước theo Xấu Xí nhưng lại quay đầu nhìn Tô Tô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trạc Thế Giai hỏi:

“Anh ta cứ thế mang Thạch Hâm đi được không?”

“Kệ anh ta đi. Anh ta không mang đi thì xác Thạch Hâm để chỗ này cũng không tiện.”

Nếu đưa xác Thạch Hâm cho Tô Tô thì cùng lắm Tô Tô cũng chỉ tìm một chỗ để chôn xác, hơn nữa còn không tự làm chuyện này. Cô vốn không có cảm tình với Thạch Hâm, từ đầu đến cuối luôn thờ ơ lạnh nhạt. Hôm nay cô tử tế như vậy vì cô coi trọng sinh mạng nhỏ trong bụng Thạch Hâm.

Tô Tô không hề định tự mình đi mai táng Thạch Hâm. Cùng lắm là cô bảo Xuân Hữu Nguyệt đi làm. Xuân Hữu Nguyệt cũng sẽ bảo vài người đưa xác Thạch Hâm đi. Có khi những anh lính này còn vứt xác Thạch Hâm vào xó nào đó cho tự phân hủy, thà để Xấu Xí an táng cô ta còn hơn.

Cô không biết Xấu Xí an táng Thạch Hâm xong thì có quay lại không, mà cô cũng không quan tâm. Cô nhìn đứa bé trong lòng mình, cảm thấy khó khăn. Nó nhỏ quá, mới ra đời chưa một tiếng, trại trẻ mồ côi cũng không nuôi được. Giao cho Trạc Thế Giai cũng không được! Thật ra Trạc Thế Giai có một Thiên Tứ ốm đau đã đủ nhức đầu rồi, chịu thôi, Tô Tô đành tạm thời nuôi đứa bé không cha không mẹ không chốn nương thân này vậy. Sau này cô sẽ đưa nó về thôn Bát Phương.

Phải nói trước rằng dù nhận nuôi nó, Tô Tô cũng không thể coi nó như Tiểu Ái nhà mình. May mà cạnh cô còn người bà luôn tràn ngập tình thương với trẻ con. Từ khi Tô Tô bế đứa bé này về, mẹ Tô đã nhận luôn trách nhiệm chăm nom cho nó.

Bà dỗ Thiên Tứ ngủ, đặt cạnh Tiểu Ái rồi bắt đầu tìm sữa bột để pha cho con Thạch Hâm. Tô Tô ngáp dài, đặt đứa bé lên giường rồi nghe mẹ Tô vừa pha sữa vừa nói:

“Con đặt tên cho thằng bé chưa? Con nhận nuôi nó, có nghĩ đến việc sẽ có tình cảm với nó không? Rồi con lại định đưa nó về thôn Bát Phương? Mấy năm sau liệu con có nỡ lòng nào làm thế? Liệu nó có cảm thấy bị bỏ rơi không? Theo mẹ thì con đã nhận nuôi thì cứ coi nó là con trai con. Nó không có người thân, đặt tên theo họ Diệp Dục nhé? Diệp gì nhỉ?”

“Diệp gì giờ?” Tô Tô nằm cạnh thằng bé, vừa vỗ về vừa cau mày, “Hay mình gọi nó là Thiên Sinh đi mẹ? Một Thiên Tứ, một Thiên Sinh, nghe hợp nhỉ?”

Giờ nói chuyện nuôi đứa bé này như con trai ruột vẫn có vẻ xa vời với Tô Tô quá. Cô chưa từng nghĩ xa như vậy, cứ đặt tên cho nó rồi nuôi, sau đó tính tiếp.

“Diệp Thiên Sinh à?”

Trạc Thế Giai ngồi uể oải, định thảo luận chút về tình hình đứa bé. Cửa phòng mẹ Tô mở ra, Xấu Xí lo lắng đứng ngoài. Cơn gió tuyết mát lạnh cuốn vào trong phòng.

“Đóng cửa lại, bọn trẻ con đang ngủ.”

Tô Tô quát Xấu Xí thô lỗ, Xấu Xí vội vàng liếc nhìn trong phòng, thấy Thiên Sinh nằm trên giường mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xin lỗi Tô Tô rồi vào phòng đóng cửa lại, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Thiên Sinh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 559: Bồ tát bằng đất sét qua sông
Lúc này mẹ Tô đã pha sữa bột xong, đi đến cười với tên xấu xí rồi ngồi bên cạnh anh ta, nói vô cùng ân cần:

“Những đứa trẻ này thật đáng yêu nhỉ? Cháu có muốn cho Thiên Sinh uống sữa không?”

Tên xấu xí hơi ngạc nhiên nhìn mẹ Tô, dường như rất bất ngờ khi thấy mẹ Tô hiền dịu như vậy. Anh ta giơ tay định nhận lấy bình sữa trong tay mẹ Tô, suy nghĩ một lúc thì lại cảm thấy không dám nên thôi. Anh ta sợ mình vụng về sẽ làm đau đứa bé.

Mẹ Tô không để bụng, ôm lấy Thiên Sinh đang nhắm mắt, động tác vô cùng thuần thục cho Thiên Sinh ăn sữa. Tô Tô ở bên cạnh nhìn thoáng qua tên xấu xí rồi tiếp tục nói chuyện với Trạc Thế Giai:

“Tên là Thạch Thiên Sinh đi, cho nó theo họ của mẹ. Dù sao mẹ nó chửa đẻ cũng rất khổ cực.”

“Nếu lấy họ Thạch sau này có người tọc mạch hỏi, nói nó không phải con ruột của Diệp Dục thì phải làm sao bây giờ? Cháu phải biết có một số đứa trẻ sẽ bị tổn thương khi biết mình không phải con ruột.”

“Họ của Tiểu Ái cũng có phải là Diệp đâu!” Tô Tô chẳng quan tâm đến chuyện họ gì, “Tương lai có người hỏi thì tính sau, với lại nó có cha mẹ ruột mà cháu nhận nó là con mình thì cháu sợ Thạch Hâm đã chết cũng không nhắm mắt.”

“A, a, a~~~”

Trạc Thế Giai nói chuyện cùng Tô Tô không nói gì nhưng tên xấu xí đang ngồi ở mép giường lên tiếng. Anh ta a a a chỉ Thiên Sinh trên giường rồi lại chỉ Tô Tô, có vẻ như muốn nói hãy cho Thiên Sinh theo họ của Tô Tô đi. Xem ra anh ta vẫn luôn lén lút nghe cuộc trò chuyện của Tô Tô và Trạc Thế Giai. Anh ta cũng rất sợ sau này Thiên Sinh lớn lên bị nghi ngờ không phải con ruột của Tô Tô và Diệp Dục sẽ bị tổn thương trong lòng.

Tô Tô chỉ cười không để ý đến tên xấu xí, tiếp tục nói chuyện với Trạc Thế Giai. Trò chuyện một lúc thì Diệp Dục trở về.

Vẻ mặt Diệp Dục rất khó coi, anh đi vào rồi khép cửa phòng lại. Sau khi nhìn lướt mọi người trong phòng, anh đứng đối diện với Tô Tô nói rằng:

“Tô, bảo mọi người dọn đồ chuẩn bị sẵn sàng đi. Có lẽ không giữ được Xuân thành rồi.”

“Ồ? Nhanh thế sao?” Tô Tô hơi ngạc nhiên đứng lên, cau mày hỏi, “Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cha mẹ Tô, Trạc Thế Giai và tên xấu xí vẫn ngồi trông chừng ở mép giường đều nhìn Diệp Dục. Lúc này Diệp Dục mới chợt nhận ra chuyện sắp nói sẽ khiến cái đại gia đình này hoang mang, liền giơ tay kéo Tô Tô ra ngoài cửa, đứng ở ngoài cửa nói rằng: “Em còn nhớ cái nhóm người bị xử lý mấy tháng trước không, cái nhóm mà đội trưởng tên là Lục Nhậm ấy?”

“Nhớ rồi, hắn chạy mất thì phải? Xuân Lai vẫn luôn tìm hắn mà không có tí tin tức nào.”

“Có tin rồi đây. Hôm nay bọn anh bắt được hắn ở tường thành. Hắn ta chôn thuốc nổ khắp chân tường thành khu đông.”

“Tường thành sao rồi?”

Tô Tô nhíu mày. Vừa nghe thấy chuyện Lục Nhậm chôn thuốc nổ khắp chân tường thành, cô đoán được đại khái là ba tiếng nổ vang lên ngày hôm nay có khả năng liên quan đến Lục Nhậm. Nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp, không phải lúc truy cứu xem tại sao Lục Nhậm lại phải làm như vậy, tường thành khu đông quan trọng hơn Lục Nhậm nhiều.

Diệp Dục cao hơn Tô Tô rất nhiều, đứng ở đối diện, lắc đầu định nói gì đó thì ở bên ngoài Xuân Lai vội vã mở cửa tiến vào sân, đứng ở bên cạnh Tô Tô và Diệp Dục, nói nhỏ:

“Tuy đã bắt được Lục Nhậm, không để cho hắn phá hỏng tường thành nữa nhưng tường thành vốn lành lặn bị nổ ba lỗ hổng lớn. Hiện tại Xuân Hữu Nguyệt đang dẫn người đi khắp nơi bắt zombie xổng vào nên có lẽ lực lượng quản lý khu đông thời gian này sẽ không nhiều. Tô Tô, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Làm gì bây giờ?” Tô Tô rũ mắt nhìn xuống đất, nở nụ cười, “Tất nhiên là băm vằm Lục Nhậm rồi đi tìm Phương Hữu Mạo xem bên phía ông ta có thể nhanh chóng đưa ra kế hoạch không. Dù sao hai khu của ông ta ngày nào cũng có người chạy mất, không bằng tập trung người còn sống lại nhanh chóng đi về phía bắc.”

Vốn dĩ khu đông có thể ổn định nhưng sau đêm nay chắc lòng ai cũng không yên. Nếu tất cả mọi người muốn rời khỏi Xuân thành mà giữ họ lại thì cũng khó, huống chi Tô Tô cũng không có khả năng lo lắng an nguy cho hai mươi vạn người, còn phải làm công tác tư tưởng cho mấy người có suy nghĩ không an phận nữa. Cho nên để cho những người muốn đi đi sớm một tí, gánh nặng của khu đông sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Xuân Lai gật đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ và đau xót. Nhưng mặc kệ ai rời đi, anh ta chắc chắn sẽ không đi. Nếu đã quyết định tử thủ thì hãy cứ im lặng nhìn mọi người rời đi, nghĩ về lí tưởng trong lòng của mình.

Anh ta xoay người đi sang khu tây tìm Phương Hữu Mạo. Bên ngoài ngõ nhỏ truyền tới tiếng người huyên náo, trong u ám Diệp Dục nắm chặt lấy tay Tô Tô, nhìn cô đang nhìn xa xăm nói rằng:

“Tô, người khác anh không quan tâm nhưng cái đại gia đình này anh nhất định sẽ đưa ra ngoài an toàn.”

“Được.”

Tô Tô nhìn về phía chân trời xuất thần, quay đầu lại nhìn Diệp Dục rồi nắm chặt tay anh coi như cho anh một câu trả lời. Cô luôn nghĩ rằng mọi chuyện vốn là như thế, cô chưa từng chịu ơn của hai mươi vạn người khu đông nên cũng chẳng cần phải liều sống liều chết vì hai mươi vạn người này. Đến thời khắc mấu chốt, cô và Diệp Dục cũng chỉ là bồ tát bằng đất sét qua sông, có thể lo cho bản thân và người nhà là quá tốt rồi.

Một đêm vội vội vàng vàng trôi qua, tường thành khu đông bị nổ ba lỗ lớn, một chốc một lát không thể lấp được. Hơn nữa khắp mọi nơi trong khu đông lắp ống nước nóng. Nhiệt độ phía bên trong tường thành và bên ngoài tường thành chênh lệch rất lớn, đám zombie bị đông cứng chậm chạp bên ngoài tường thành theo bản năng hướng về lỗ thủng tường thành khu đông.

Xuân Hữu Nguyệt dẫn người đi dọn dẹp zombie, thật vất vả mới dọn xong thì phát hiện ba lỗ thủng bị zombie chen chúc nới rộng ra, tường thành mất đi tính liên kết, rất nhiều chỗ vốn không bị nổ mà có cảm giác sắp sập.

Trời lạnh như vậy, người khu đông lại đa số được hưởng ấm no, muốn tuyển bọn họ ở chỗ rét mướt lại bị zombie uy hiếp tu sửa tường thành là vô cùng khó. Xuân Hữu Nguyệt đã phái thêm người canh chừng bên cạnh ba lỗ hổng rồi, anh ta sẽ không bận tâm đến chuyện tìm người đi sửa tường thành.

Vì vậy trong im lặng, toàn bộ khu đông đều đang đồn đại tường thành khu đông sắp sập rồi, khu đông sẽ bị tiêu diệt chỉ trong vài ngày.

Buổi sáng, Tô Tô nghỉ ngơi tạm mấy tiếng rồi ngồi trong nhà kề chờ Xuân Lai trở về từ chỗ Phương Hữu Mạo. Diệp Dục dẫn mấy người Hộ Pháp đi giết zombie giúp Xuân Hữu Nguyệt. Bọn họ truy quét ở khu đông đồng thời lưu ý một số đường tương đối thích hợp để mang đại gia đình rời đi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 560: Tôi đã giết rất nhiều người rồi
Xuân Lai chỉ muốn nhờ Tô Tô dẫn vợ con mình theo. Thời khắc Tô Tô rời đi, anh ta và vợ con sẽ phải chia tay nhau, vì vậy anh ta muốn biết gia đình mình còn bao nhiêu thời gian bên nhau?

Dù sao lần này chính là sinh ly tử biệt… Chỉ sợ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại.

Tô Tô nở nụ cười nói với Xuân Lai, “Anh yên tâm, chắc chắn tôi không phải người đầu tiên rời Xuân thành.”

Nhìn nụ cười của Tô Tô mà Xuân Lai thấy nghẹn ngào. Anh ta cúi đầu, chỉ sợ mình khóc ở đây thì mất mặt trước Tô Tô và Phương Thúc Ế. Xuân Lai cầm bản kế hoạch quay đầu đi, chỉ còn lại Phương Thúc Ế đau buồn, Tiểu Ái ngây thơ và Tô Tô vẫn đang cười chưa dứt.

Phương Thúc Ế hít thật sau, quay sang nhìn Tô Tô rồi chợt cảm khái, “Tô Tô, chúng ta sắp chia xa. Thế giới lớn như vậy, từ nay về sau… cô hãy sống thật tốt nhé.”

Anh ta không mời Tô Tô đi căn cứ Kinh thành. Dù sao thế giới cũng quá rộng lớn, anh ta không biết liệu mình có thể cố thủ ở Xuân thành đến thời khắc cuối cùng hay không. Ngộ nhỡ anh ta mời Tô Tô đến Kinh thành rồi, Tô Tô đến nhưng anh ta mãi mãi ở lại Xuân thành thì chẳng phải là lỡ hẹn sao?

Tô Tô gật đầu nhìn Phương Thúc Ế, gương mặt cũng phảng phất nỗi buồn ly biệt. Cô không cảm tính như Phương Thúc Ế, trước giờ luôn suy nghĩ rất bình tĩnh.

“Những ngày tiếp theo, có lẽ mọi người sẽ rất vội vàng. Tôi không chắc sẽ còn cơ hội ngồi trò chuyện an lành thế này nữa. Trước đây có chuyện tôi chưa nói với anh, giờ phải nói thôi. Phương Tiểu Thập nhà các anh là đứa bé ngoan, hoạt bát hiếu động, xinh xắn nhanh nhẹn nhưng hai vú nuôi chăm sóc thằng bé thì tôi không hài lòng. Bọn họ luôn tỏ thái độ khinh thường người khác. Hơn nữa, cô Mai… anh định đưa cô ấy đi căn cứ Kinh thành hay để cô ấy theo tôi về thôn Bát Phương?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”

Phương Thúc Ế mỉm cười, một nụ cười vừa lưu luyến vừa đau xót. Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi Phương Thúc Ế vội vã rời đi, đến chỗ Mai Thắng Nam.

Phương Thúc Ế không nói nhiều với Mai Thắng Nam. Dù Mai Thắng Nam đã hiểu rõ tình hình phần nào, không cần anh ta nói thêm nhưng nếu Phương Thúc Ế không nói gì, Mai Thắng Nam cũng không hỏi. Anh ta mang cả xe tải lớn chất đầy đồ sang chỗ Mai Thắng Nam, cả kho hàng ở cửa hàng của cô chật cứng.

Sau đó, Phương Thúc Ế ôm cô một cái và rời đi.

Phương Thúc Ế vừa đi, Xuân Hữu Nguyệt lôi một kẻ run lẩy bẩy vào sân nhà Tô Tô. Tô Tô ôm Tiểu Ái lạnh lùng nhìn kẻ này. Toàn thân hắn đầy bùn và tuyết, mặt bị đánh sưng vù, chân tay rách chảy máu.

Đương nhiên kẻ này đã bị Xuân Hữu Nguyệt tra tấn

Tô Tô cau mày hỏi Xuân Hữu Nguyệt, “Đây là ai?”

“Lục Nhậm. Hắn nói trước khi chết muốn gặp cô.”

Xuân Hữu Nguyệt đừng ngoài cửa phòng, phẫn nộ nhìn Lục Nhậm, giơ chân đạp Lục Nhậm ngã quỵ xuống mặt tuyết.

Tuyết bay trên trời dường như nhiều hơn, trong tuyết còn có những mảnh băng vụn. Mẹ Tô mở cửa phòng, cha Tô bế Thiên Tứ ra cùng Trạc Thế Giai. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đi qua Lục Nhậm thì tò mò ngoái nhìn.

Lục Nhậm bị đánh đập khá nhiều nên hắn nằm trên tuyết nhũn ra, miệng chảy máu. Màu trắng tuyết, màu đỏ máu, tất cả đều thật nổi bật. Lục Nhậm quỳ rạp trên đất cười khành khạch:

“Tô Tô, Tô Tô, cô còn nhớ ta không? Haha…”

“Không nhận ra, tôi không có ấn tượng gì hết,” Tô Tô thản nhiên ôm Tiểu Ái, vỗ đùi, “Thường thì tôi không ghi nhớ đám tép riu…”

Cô chỉ biết kẻ này tên Lục Nhậm, cô giết đội của hắn ở Xuân thành. Lục Nhậm từng sống ở thôn Bát Phương một thời gian, sau đó đi theo Liễu Truyền Phong, lúc quay về thôn Bát Phương thì Tô Tô không tiếp nhận nữa. Trong ấn tượng của cô, Lục Nhậm chỉ là một cái tên mơ hồ. Nếu không phải do Mai Thắng Nam nhắc nhở, cô chắc cũng quên mất rồi.

Sự thờ ơ đãng trí của Tô Tô khiến Lục Nhậm cảm thấy căm hận. Hắn bị đánh đến mất hết sức lực nhưng vẫn phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô trong nhà kề:

“Ta là Lục Nhậm. Lục Nhậm bị ngươi giết. Sao ngươi lại không nhớ? Sao ngươi lại không nhớ?”

“Tôi giết nhiều người rồi, sao tôi phải nhớ đến anh?”

Nhìn vẻ căm giận bất bình của Lục Nhậm, Tô Tô cảm thấy buồn cười. Cứ như thể chuyện cô không nhớ ra hắn là chuyện gì to tát lắm vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng mẹ Tô lại mở ra. Xấu Xí bế Thiên Sinh được bọc kỹ càng ra ngoài. Hình như Thiên Sinh muốn uống sữa nên Xấu Xí bế thằng bé đi tìm mẹ Tô.

Mẹ Tô vừa vào nhà kề, còn đang nghĩ xem cái tên Lục Nhậm sao quen thế. Chợt bà nhớ ra đây không phải những kẻ đầu tiên phản bội thôn Bát Phương sao? Thấy Xấu Xí bế Thiên Sinh ra, bà tức giận nói:

“Đứa bé mới có vài ngày tuổi, đừng bế ra chỗ lạnh. Cảm lạnh là nguy to đấy.”

Xấu Xí hoảng sợ, định quay về nhưng Thiên Sinh lèo nhèo vì đói, chẳng nhẽ anh ta lại quay vào cho Thiên Sinh uống sữa? Vì thế Xấu Xí quyết định không làm, vội vàng bước vào nhà kẻ, bế Thiên Sinh sang tay mẹ Tô. Mẹ Tô quay vào nhà kề tìm sữa bột.

Căn phòng này vốn để không, sau này mẹ Tô đổi thành phòng bếp. Hiện giờ tất cả mọi người đều ăn uống nấu nướng ở đây, nhà kề có rất nhiều đồ ăn, kể cả sữa bột cũng cất ở đây.

Sữa bột do nhà họ Phương cung cấp, vốn để cho những đứa trẻ còn nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Có điều trẻ con bé trong trại trẻ rất ít, sữa bột nhà họ Phương mang đến rất nhiều. Các hộp sữa giai đoạn một-hai-ba tháng thừa rất nhiều, mẹ Tô lấy mấy hộp cho Tiểu Ái, Thiên Tứ và Thiên Sinh ăn, không thì sữa sẽ hết hạn mất.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 561-562: Nghe môt chút là được rồi
Ngoài cửa, Lục Nhậm nằm dưới đất nhìn thân thể nhỏ bé của Thiên Sinh, hét lớn với Tô Tô, “Cô đừng có giả vờ là thánh mẫu, cô nhận những thứ gánh nặng vô dụng này hết lần này đến lần khác. Những người có năng lực chiến đấu như bọn tôi thì bị cô vứt đi như giày rách. Tô Tô, đầu óc cô chắc chắn có vấn đề rồi. Khó trách trước đây cô không giữ những dị năng giả như bọn tôi lại, vì cô chỉ là một người phụ nữ thôi. Phụ nữ trời sinh là không làm được chuyện lớn, thôn Bát Phương có cô sớm muộn gì cũng bước tới con đường diệt vong.”

“Suy nghĩ của anh thật vớ vẩn.”

Tô Tô đứng dậy thả Tiểu Ái xuống bên cạnh bàn, đẩy cha Tô ngồi xuống rồi cô nhàn nhã đi ra cửa nhà kề, đứng bên cạnh đầu Lục Nhậm, cúi xuống hỏi:

“Thôn Bát Phương đâu phải một mình tôi xây? Nếu như thôn Bát Phương bởi vì có tôi mà bước tới con đường diệt vong thì thôn Bát Phương huy hoàng ngày hôm nay đáng ra sẽ không tồn tại. À tôi nhớ ra rồi… các anh trước đây rời khỏi thôn Bát Phương bởi vì đãi ngộ của dị năng giả các anh và người bình thường trong thôn không khác nhau là mấy? Sự thực chứng minh đãi ngộ của dị năng giả và người bình thường nên giống nhau. Anh xem cái Xuân thành này đi, bây giờ náo loạn như thế là cũng là do quyền lợi của dị năng giả quá lớn.”

“Ngụy biện, ngụy biện, ngụy biện!!!” Lục Nhậm gào lên giống như phát điên. Hắn cố sức ngẩng đầu nhưng vẫn không nhìn thấy rõ mặt của Tô Tô, chỉ có thể nói, “Cô suốt ngày rêu rao bản thân vô cùng từ ái mà thực tế tâm địa như rắn rết. Bọn tôi đã làm gì sai? Bọn tôi chỉ muốn rời khỏi thôn Bát Phương mà bị cô ghi thù, giết sạch không còn một mống!”

Sau đó, Lục Nhậm đột nhiên rướn người lên nhìn Xuân Hữu Nguyệt, cười ha ha nói, “Mấy người các anh bây giờ khăng khăng một mực bán mạng cho cô ta nhưng khi các anh làm cô ta không vui, cô ta sẽ không niệm tình xưa đâu. Cô ta sẽ giết sạch toàn bộ các anh, toàn bộ!!!”

Nghe thấy mấy lời khích bác ly gián Tô Tô chẳng thèm nhíu mày. Mẹ Tô vốn đang ở bên cạnh pha sữa cho Thiên Sinh bùng nổ. Bà ôm Thiên Sinh giao cho tên xấu xí rồi lao đến chỗ Lục Nhậm nói:

“Đó là bởi vì các người dẫn nhộng mặt người về thôn Bát Phương, hết lần này đến lần khác bọn tôi mới ra tay với nhóm các người. Anh có biết chỗ nhộng mặt người đó hại chết bao nhiêu người trong thôn không?!”

“Vậy thì sao? Cuối cùng các người vẫn giải quyết hết chỗ nhộng mặt người đấy còn gì?!”

“Thế nếu không giải quyết được thì sao? Trong thôn Bát Phương có bao nhiêu phụ nữ có thai và trẻ con như vậy, nếu không giải quyết được thì sao?” mẹ Tô tức giận gào, “Tất cả đều nói con gái tôi ích kỷ máu lạnh. Lúc các người sống tốt có bao giờ thấy biết ơn con gái tôi đâu. Lúc các người sống không tốt thì ai cũng biến con gái tôi thành người xấu nhất thiên hạ để oán hận. Vậy công bằng với con gái tôi không? Có công bằng không?”

“Thắng làm vua thua làm giặc, đương nhiên bây giờ các người nói gì chả được. Những người chết trong tay của mấy người sớm muộn gì cũng có ngày biến thành lệ quỷ đến đòi mạng con gái bà thôi, rồi sẽ đòi đến cháu...!!!”

Không để cho Lục Nhậm nói hết câu, Tô Tô kị nhất mấy lời này. Vẻ mặt cô u ám, tay giơ lên, một lưỡi đao băng xé gió bay tới chém bay đầu Lục Nhậm. Tô Tô xoay người, giống như sợ bẩn nhìn thoáng qua Xuân Hữu Nguyệt. Xuân Hữu Nguyệt lập tức gật đầu xoay người gọi thuộc hạ kéo xác Lục Nhậm và đầu hắn ra ngoài.

Trong nhà kề, cha Tô ngồi chung một chỗ với Tiểu Ái, đôi mắt tinh tường nhìn Tô Tô, bên cạnh ông là Thiên Tứ cũng nhìn Tô Tô. Hai đứa trẻ trong lúc không ai để ý đã nhìn thấy hết dáng vẻ giết người không chớp mắt của Tô Tô.

Giết người xong, tuyết trên đất cũng nhuộm đỏ, Tô Tô khó tránh khỏi có chút lạnh, biểu tình trên mặt cũng không ôn hòa nữa, cảm giác lạnh lùng khát máu. Tên xấu xí đứng ở bên cạnh bàn nhìn thoáng qua Tô Tô, trong mắt toát ra vẻ muốn nói cái gì đấy nhưng đáng tiếc lại không nói được.

Tô Tô vươn tay ôm mẹ Tô đang tức đến nổ phổi. Hai mẹ con cùng nhau trở về nhà kề. Mẹ Tô mãi vẫn không hết tức, đen mặt ôm lấy Thiên Sinh trong tay tên xấu xí, tiếp tục công cuộc pha sữa bột của mình.

Cha Tô ở bên cạnh bàn dặn dò Tô Tô, “Về sau tốt nhất không gặp loại không ra gì thế này. Mẹ con nói không sai, lúc bọn chúng sống tốt, cho rằng mọi thứ con làm là chuyện đương nhiên. Lúc sống không tốt lại cho rằng những cực khổ của chúng là do một tay con tạo thành mà không nghĩ đến bản thân sai ở đâu. Loại người như vậy chỉ biết bản thân thôi, làm tất cả mọi người đều buồn bực.”

“Con biết rồi.”

Tô Tô hít một hơi rồi từ từ thở ra, nhìn qua có cảm giác tâm tàn ý lạnh. Xuân Hữu Nguyệt ở bên ngoài thấy thế, vô cùng chân thành nói với Tô Tô:

“Tô Tô, cô yên tâm. Tôi và đội trưởng của chúng tôi sẽ không bao giờ vong ân phụ nghĩa giống như tên Lục Nhậm này.”

Tô Tô ngẩng đầu cười với Xuân Hữu Nguyệt nhưng không nói gì, cũng không tỏ ý kiến. Nói cái gì mà sẽ không bao giờ vong ân phụ nghĩa chứ, cô chưa bao giờ muốn Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt thần phục. Nếu có một ngày Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt phản bội cô, cô cũng chẳng lấy làm lạ. Vậy nên lúc Xuân Hữu Nguyệt nói sẽ không bao giờ vong ân phụ nghĩa, Tô Tô cảm thấy nghe một chút là được rồi, không cần cho là thật.

Một lát sau, mẹ Tô dùng một tay pha sữa cho Thiên Sinh xong, Tô Tô liền rất tự nhiên giơ tay nhận lấy Thiên Sinh, cho Thiên Sinh ăn sữa. Mẹ Tô cũng xoay người lấy màn thầu sớm đã cho vào trong nồi hấp ra, vẫy tay với tên xấu xí đang đứng ở một bên nói:

“Đến đây ăn sáng nào. Bận rộn cả buổi sáng rồi, ngồi xuống ăn chung đi.”

Tên xấu xí do dự nhìn Tô Tô. Tô Tô nào có thời gian để ý đến anh ta, cô đang bận cho Thiên Sinh ăn sữa và cho Tiếu Ái ăn màn thầu.

“Em trai, em trai!”

Năm ngón tay nhỏ bé của Tiểu Ái cầm màn thầu chỉ vào Thiên Sinh trong lòng Tô Tô cười. Tô Tô gật đầu, vẻ u ám trên khuôn mặt biến mất trong nháy mắt, dịu dàng nói với Tiểu Ái:

“Đúng, bây giờ Tiểu Ái có hai em trai rồi. Một em trai tên là Thiên Tứ, một em trai tên là Thiên Sinh, phải không?”

“Phải!”

Tiểu Ái gật đầu, tuy vẻ mặt ù ù cạc cạc nhưng vẫn đồng ý với lời Tô Tô nói. Vì vậy tất cả mọi người đều nở nụ cười. Sáng sớm, một sân máu làm hỏng cả tâm trạng cũng nhờ vậy mà từ từ tan biến trong lòng mọi người.

Tên xấu xí cúi đầu, lặng lẽ ngồi ở một chiếc ghế dựa bên cạnh bàn. Mẹ Tô cho anh ta một cái màn thầu, anh ta liền cúi đầu không nói một lời, cầm màn thầu ăn. Không ai đuổi anh ta đi cả, Tô Tô không yêu cầu anh ta rời đi, người xung quanh cũng ngầm chấp nhận người đàn ông xấu xí này ở lại. Anh ta vô cùng cảm kích, thận trọng thở phào, thận trọng ở lại căn nhà này, thận trọng sáp nhập vào cuộc sống của Tô Tô.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 563-564: Đánh đổi cả tính mạng không tiếc
Ý là ngay cả sĩ quan phụ tá của Xuân Chính Tông cũng đã phái người mang tin đến, cơ bản có thể xác định thái độ lúc này của Xuân Chính Tông vô cùng chân thành, nhưng tại sao Tô Tô phải đi gặp Xuân Chính Tông? Cô nghiêng đầu nói với Xuân Hữu Nguyệt:

“Muốn đi thì các anh bảo Xuân Lai đi đi. Dù thế nào tôi cũng không đi, không phải là không dám đi mà là tôi sợ sẽ giết Xuân Chính Tông. Đi đi rồi lúc về nói cho tôi biết rốt cuộc Xuân Chính Tông muốn làm cái gì?!”

“Phải, không đi!” mẹ Tô ở cạnh bàn đang xới cơm cho mọi người cũng phụ họa Tô Tô, “Nhớ ngày đó Xuân Chính Tông giết bao nhiêu người của thị trấn nhộng? Hôm nay Xuân thành gặp nạn lại muốn bắt tay giảng hòa với chúng tôi? Tại sao chúng tôi phải đi bàn bạc làm như thế nào để giúp Xuân thành vượt qua khó khăn với ông ta? Hay là ông ta muốn thôn Bát Phương cung cấp đồ miễn phí?”

“Chuyện này… ha ha, đường bộ và đường hàng không bây giờ không đi được. Cho dù chúng tôi có ý định này thì tiến hành cũng tương đối khó.”

Trên mặt người đưa tin đầy xấu hổ, nghĩ cuộc sống này đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Ngày xưa Xuân Chính Tông căm thù Tô Tô đến mức chỉ muốn đập một phát chết luôn, bây giờ vì Xuân thành xảy ra chuyện lại không thể không hợp tác với Tô Tô. Cũng không thể trách được Tô Tô không phối hợp, không nể mặt.

Lúc này Xuân Chính Tông đúng là nghĩ cho Xuân thành, thực sự muốn cùng Tô Tô và Phương Hữu Mạo ba bên ngồi xuống, bàn bạc chuyện làm thế nào để có thể giữ được Xuân thành.

Tô Tô và hai ba đũa ăn hết bát cơm rồi nhìn thoáng qua Thiên Tứ và Tiểu Ái. Hai bạn nhỏ này bây giờ đang ngồi ở ghế ăn trẻ con ăn cơm. Tô Tô đứng dậy ôm Thiên Sinh trong tay tên xấu xí để cho anh ta rảnh tay đi ăn cơm với mọi người đang ngồi trên bàn.

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, ánh sáng vàng tỏa ra từ chiếc đèn treo ở phía trên. Người đưa tin ngửi thấy mùi thức ăn từ trong phòng kề truyền lại, nghe thấy cha Tô ngồi bên cạnh Tiểu Ái và Thiên Tứ nói gì đấy dạy hai đứa trẻ cách cầm thìa, trong lòng người đưa tin chiến đấu quanh năm chợt trở nên mềm mại.

Anh ta nhìn Tô Tô. Trước đây anh ta chỉ nghe qua tên Tô Tô. Tô Tô trong truyền thuyết của mọi người giống như một kẻ biến thái giết người không gớm tay nhưng lúc này Tô Tô vừa ôm một đứa trẻ dỗ dành vừa đi tới đi lui bên cạnh bàn. Người đưa tin cảm thấy nếu kẻ biến thái giết người không gớm tay cũng có lúc sống ấm áp như thế này thì thật ra Tô Tô cũng rất quyến rũ.

Vì vậy người đưa tin không tự chủ được cười với Tô Tô rồi giải thích, “Thật ra thủ trưởng của chúng tôi cũng rất ân hận với những gì đã làm. Có điều ông ấy đã lớn tuổi rồi, tính tình lại cố chấp cho nên phần lớn đều không chịu nhận sai. Nếu không thì thế này đi, cô đi gặp thủ trưởng của chúng tôi rồi ông ấy sẽ giải đáp hết nghi hoặc của cô, chẳng hạn như chuyện vì sao trước đây chúng tôi muốn bắt Thiên Tứ.”

“Ồ ~~~ Nghe hấp dẫn đấy!” Tô Tô ôm Thiên Sinh cười lạnh, nhìn thoáng qua người đưa tin rồi nói, “Tôi muốn biết vì sao các người muốn bắt Thiên Tứ thì bây giờ có thể trói anh lại, dùng cực hình cạy miệng anh tôi cũng có thể biết.”

Người đưa tin hít một hơi sâu, cảm thấy thất bại nhìn Tô Tô, “Tô Tô, Xuân thành nguy khốn, thân là người phụ trách Xuân thành thủ trưởng cũng không có bất cứ mong muốn gì, ông ấy ngay cả điểm mấu chốt cũng không giữ, ông ấy chỉ muốn bảo vệ tốt Xuân thành, bảo vệ tất cả mọi người trong thành.”

Vì nó, đánh đổi cả tính mạng cũng không tiếc.

Cho nên đối với Xuân Chính Tông mà nói, lôi kéo tất cả mọi lực lượng cùng bảo vệ Xuân thành mới là điều thiết yếu nhất, âm mưu quỷ kế, đấu đá lẫn nhau bây giờ đều không quan trọng nữa.

“Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?”

Tô Tô ôm Thiên Sinh nhẹ nhàng đung đưa, cảm thấy mất kiên nhẫn nhìn người đưa tin. Cái gì cũng phụ thuộc Xuân Chính Tông, muốn đánh giết, muốn giảng hòa đều do Xuân Chính Tông quyết định. Cô là cái gì chứ?

Vả lại cô cũng chẳng có tình cảm gì với Xuân thành, cô có thể cố hết sức thay người trong này cống hiến một phần sức lực khi Xuân thành lâm nguy là tốt rồi. Nếu quả thực không giữ được nữa, cô còn cố thủ làm gì? Nhiệm vụ thiết yếu của cô là bảo vệ cái đại gia đình này, nếu như một nhà của cô gặp nguy hiểm cô còn không nhanh chạy đi?! Cô còn quan tâm sống chết của mấy người chẳng quen biết?

Người đưa tin cúi đầu, vẻ mặt đầy thất bại. Xuân Hữu Nguyệt đứng cạnh đẩy anh ta, nói nhỏ:

“Tôi đã bảo từ trước rồi. Tô Tô sẽ không bắt tay giảng hòa với Xuân Chính Tông đâu mà anh còn cố đến. Nhân lúc cô ấy còn chưa nóng nảy đi đi. Giờ không đi đến lúc cô ấy nóng lên thì cũng không còn mạng mà đi đâu.”

Nhìn cách Xuân Hữu Nguyệt đối xử với người đưa tin, có lẽ là người quen. Tô Tô nghĩ, cũng khó trách, đều là người của Xuân thành cả. Nói thế nào thì trước đây Xuân Hữu Nguyệt cũng là người trong quân đội của Xuân Chính Tông, biết sĩ quan phụ tá của Xuân Chính Tông cũng không có gì là lạ.

Vì vậy người đưa tin chán chường quay người đi dưới sự thúc giục của Xuân Hữu Nguyệt. Sau khi đưa anh ta ra cửa, Xuân Hữu Nguyệt nói:

“Anh về nói với thủ trưởng là Tô Tô không đến thì Xuân Lai của khu đông sẽ đến.”

“Haiz~~~” người đưa tin thở dài nhìn tứ hợp viện sau lưng Xuân Hữu Nguyệt, “Anh nói xem không phải là chỉ nổ bom thị trấn của cô ấy thôi sao, sao người phụ nữ này lại xấu tính như vậy? Bây giờ đã là lúc nào rồi, người anh em, anh là người của Xuân thành, anh không thể nói đỡ cho tôi trước mặt Tô Tô à, khuyên cô ấy nên coi trọng đại cuộc? Dù sao cũng là chuyện ngày xửa ngày xưa rồi, làm gì mà so đo mãi không buông thế, lòng dạ quá hẹp hòi rồi.”

Xuân Hữu Nguyệt cho người đưa tin một cái liếc mắt, trên mặt có chút phiền não trả lời, “Được rồi được rồi, trước đây các anh giết nhiều người của Tô Tô như vậy, bây giờ cô ấy không bỏ đá xuống giếng với Xuân thành là tốt rồi. Anh về đi, xác định được thời gian tôi sẽ bảo anh tôi đến đúng hẹn.”

“Anh...”

Người đưa tin nhìn Xuân Hữu Nguyệt chằm chằm, dường như không có cách nào tiếp thu được thái độ giúp người ngoài của Xuân Hữu Nguyệt. Đều là họ Xuân, đều là sinh ra lớn lên ở Xuân thành, người đưa tin còn tưởng Xuân Hữu Nguyệt sẽ giống anh ta, vĩnh viễn cống hiến sức lực cho Xuân thành. Kết quả là nghe thấy ý tứ trong lời nói của Xuân Hữu Nguyệt, có vẻ như đã đổi đối tượng cống hiến sức lực thành Tô Tô mất rồi.

Trong ngõ hẻm, phía sau người đưa tin là một chiếc xe Jeep quân đội đang đỗ. Xuân Hữu Nguyệt nhìn người đưa tin rồi lại nhìn xa xăm về phía chân trời, không nói gì quay đi. Người đưa tin bị bỏ lại chỉ có thể thở dài xoay người bước lên xe rời khỏi khu đông.

Sau khi náo loạn hai ngày, người muốn rời đi ở khu đông, khu tây và khu nam đều bắt đầu đi. Khu đông vốn là khu đông người nhất bây giờ lại vắng vẻ, rất nhiều nhà là nhà không người ở. Vì thế Xuân Lai hạ lệnh, tất cả những người còn sót lại đều chạy đến ở một khu.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 564-565: Cuộc sống tươi đẹp vào mùa xuân
Tập trung mọi người lại, điểm tốt của việc này là những căn phòng trống trước đây vốn để cho dị năng hỏa có thể đun nước. Một khi đốt lửa là sẽ cháy cả một khu vực, nhưng khu này có rất nhiều phòng trống, không ai ở, việc này tạo nên sự lãng phí trầm trọng.

Chuyển toàn bộ người già, người bệnh vào ở tập trung trong khu này, đưa thêm vài dị năng giả hệ hỏa tới cũng góp thêm một phần lực chiến đấu với zombie.

Nhưng thực thế, điều này cũng làm giảm một phần lực phòng thủ của khu đông, vì nhóm người đầu tiên rời Xuân thành đều là những người có năng lực. Trong số những người này có cả dị năng giả, một vài người có cơ thể cường tráng. Có rất nhiều dị năng giả hệ hỏa không thích sự kiểm soát, hoặc không bị quản lý nghiêm, sớm đã bỏ đi cùng với phần lớn các đội, nên những dị năng giả hệ hỏa nhận nhiệm vụ đun nước làm ấm không còn mấy người.

Những dị năng hệ thủy và mộc, Tô Tô sớm đã dặn dò Xuân Lai cử thêm người đến trông chừng họ. Cô coi dị năng giả hệ hỏa và mộc như thể đối tương bị giam lỏng, sao nào? Có vấn đề gì không?

Sự thật chứng minh quyết định của Tô Tô là hoàn toàn đúng đắn, vì cô đã đặc biệt dặn dò nên những dị năng giả hệ mộc và thủy đó không có cơ hội rời khỏi khu đông.

Thậm chí, hiện giờ khu đông còn có rất nhiều gạo và rau để ăn, một trăm năm mươi nghìn người còn lại, tự nuôi cá, dùng tinh hạch lấy từ trong người cá mua rau và gạo. Đủ ăn đủ mặc hoàn toàn không thành vấn đề nữa.

Con số thống kê cuối cùng cho thấy, chỉ riêng khu đông đã có hơn năm mươi nghìn người bỏ đi, khu tây và nam của Phương Hữu Mạo cũng có năm mươi nghìn người. Vì thế khu đông chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn người già yếu, bệnh tật, hai khu của Phương Hữu Mạo cũng còn lại một trăm nghìn người. Khu bắc thuộc quyền quản lý của Xuân Chính Tông, số lượng người ít nhất, bên đó cũng không mở cửa lớn để đi, nên khu bắc của Xuân Chính Tông hiện giờ còn năm mươi nghìn người, không tăng không giảm.

Xuân thành cứ thế mất đi một trăm nghìn người, họ đi xây dựng ngôi nhà hoàn mỹ trong mơ của họ. Có người lên phía bắc có người xuống phía nam, có người sang đông, có người hướng tây, mỗi người một mục đích. Môi trường ở Xuân thành đúng như những gì Tô Tô dự đoán, yên ổn hơn nhiều. Mặc dù những người ở lại cũng có khúc mắc về thời cuộc, nhưng suy cho cùng đều là những người chịu khổ được, chỉ cần cho họ cái ăn là họ sẽ yên thân.

Lúc ban đêm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một trận mưa đá, thời tiết biến đổi làm cho người ta tức giận. Mà trên ba lỗ hổng ở khu đông, đội của Xuân Lai giết zombie đến là high, quân nhân càng đánh càng máu. Còn đám zombie bên ngoài, vì thời tiết ngày càng lạnh, khu đông tạm thời ngừng làm ấm diện rộng, nên chúng đứng như gỗ cho người ta giết.

Thời gian cứ thế trôi qua, đến cuối tháng một, thời tiết không có lạnh nhất, chỉ có lạnh hơn. Không biết một trăm nghìn người rời khỏi Xuân thành thế nào, dù sao sau khi họ rời đi cũng không đưa tin về. Thế cũng tốt, mọi người rời đi rồi, sống chết thế nào cũng không liên quan tới nhau nữa, không cần phải nhớ nhung.

Khu đông và nam ở Xuân thành đã gỡ bỏ các trạm gác của nhau, bức tường ngăn dày cộp cũng được phá. Bây giờ Xuân thành, trừ khu đông và khu bắc vẫn còn bức tường ngăn thì những khu khác đều đã phá bỏ, người trong các khu cũng có thể tự do đi lại giữa các khu.

Nhưng thời tiết lạnh thế, người bình thường cũng không thể tùy tiện chạy ra. Thi thoảng có những kẻ không tin, cứ chạy ra ngoài hoạt động tự do, cho tới sáng ngày hôm sau mọi người phát hiện thi thể bị đông cứng của họ ở một góc khuất nào đó.

Đôi khi ở mạt thế, người thường rất khó sinh sống, dù có trốn được zombie, cũng không trốn được biến đổi thời tiết.

Nhưng điều đáng mừng là, ở Xuân thành vì đất nhà nào cũng được hâm nóng nên trong phòng cũng không bị lạnh tới mức chết người. Chỉ cần người thường khỏe mạnh chút, không chạy lung tung tự tử, ở nhà nuôi cá trồng rau, thì sẽ có hy vọng qua được mùa đông này.

Đặc biệt là Xuân thành hiện nay, trừ khu bắc của Xuân Chính Tông, ba khu còn lại chỉ còn lại toàn người già cả, bệnh tật. Không có việc gì cũng chẳng dám chạy ra ngoài mà tự hành hạ bản thân, nên đường phố ở Xuân thành sau khi phát hiện một hai xác chết đông cứng vì lạnh, thì chẳng còn ai tự tử bằng cách đó nữa.

Nhà kính ở khu đông được cha Tô cải tạo một chút, sau khi diện tích trồng trọt được mở rộng, công việc của các dị năng hệ mộc vất vả hơn. Nhưng Tô Tô không giống Lã Ấn ở Tương thành trước kia, Lã Ấn bóc lột các dị năng giả hệ mộc đến sức cùng lực kiệt, nên lần cuối nhìn thấy Phi Phi mới thấy cô ta chỉ còn da bọc xương.

Các dị năng giả hệ mộc trong tay Tô Tô, dù khối lượng công việc lớn, nhưng Tô Tô vẫn cho họ thời gian ăn uống tắm rửa. Một ngày làm việc mấy tiếng, thì sẽ nghỉ bằng đó tiếng, thi thoảng còn được xin nghỉ. Ví dụ các dị năng giả hệ mộc là con gái, đến ngày chu kì còn có thể xin nghỉ mấy ngày không cần phải trồng cây nữa.

Làm như thế, sản lượng lương thực thực phẩm tuy không được như ý, nhưng không sao. Khu đông cũng không phải chỉ dựa vào nhà kính mà no.

Dần dần, mấy dị năng giả nhỏ tuổi ở trại trẻ mồ côi cũng có thể sản xuất đủ rau củ để cung cấp cho cả trại, thi thoảng ăn không hết còn đem tặng cho Tô Tô. Về nước sạch, trong trại trẻ mồ côi cũng có hai dị năng giả hệ thủy thức tỉnh, nên trại trẻ mồ côi bây giờ tự lo ăn uống, không cần thêm phiền phức cho khu đông.

Trong khi khu đông vừa giết zombie, vừa cố gắng qua mùa đông này, một chiếc xe quân sự lái thẳng đến sân nhà Tô Tô. Người trong xe không phải ai khác, mà chính là Xuân Chính Tông - kẻ đang muốn bắt tay hợp tác với Tô Tô.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 566: Sỹ có thể chết nhưng không thể nhục
Có vẻ như chỉ sau một đêm Xuân Chính Tông đã già đi mấy chục tuổi, tóc bạc trắng, rụng đến sắp hói cả đỉnh đầu. Vóc dáng của ông ta rất cao to vạm vỡ, nhưng hành động lại khiến người khác thấy được ông ta đang chịu sự giày vò của các vết thương cũ.

Có người bật dù che cho ông ta, Xuân Chính Tông giơ tay đẩy nhẹ cây dù ra đằng sau, tự mình đi trong gió tuyết, gõ cửa nhà Tô Tô.

Đằng sau chiếc xe đỗ trong ngõ của ông ta, là một chiếc xe quân sự y hệt chiếc của ông ta đang chầm chậm đi tới. Chiếc xe đó đỗ ngay sau xe của Xuân Chính Tông, Phương Hữu Mạo bước từ trên xe xuống.

Sau Phương Hữu Mạo là Phương Thúc Ế, Phương Thúc Ế cũng muốn che ô cho Phương Hữu Mạo, nhưng Phương Hữu Mạo xua tay, cứ thế đi qua nhân viên và xe của Xuân Chính Tông, rồi cùng đứng ở ngoài cửa nhà Tô Tô với Xuân Chính Tông.

Người ra mở cửa là tên xấu xí không nói chuyện được. Vì thời tiết lạnh bất thường, nên mẹ Tô cho tên xấu xí này áo giữ nhiệt và áo lông vũ của cha Tô, đầu đội mũ quả dưa mà ngày thường cha Tô vẫn dùng. Lúc mở cửa, người đầu tiên anh ta nhìn thấy là Xuân Chính Tông, anh ta cứ đứng ở trong sân, ngơ ngẩn nhìn Xuân Chính Tông. Tới khi định thần được anh ta giơ tay định ném một quả cầu lửa về phía Xuân Chính Tông.

“Dừng tay”.

Một câu nói nhẹ nhàng từ sau lưng tên xấu xí vang lên, anh ta thật sự dừng lại. Anh ta cầm quả cầu lửa lớn trong tay, dừng động tác chuẩn bị ném đi, quay lại nhìn Tô Tô ở phía sau.

Tô Tô mặc một bộ đồ dài tay mùa thu, chùm một chiếc áo len xám ra ngoài, chân đi một đôi dép nhựa, tóc rối bù xù. Cô đứng ở hành lang, nhìn Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo đứng ở ngoài sân, cười:

“Sao lại đến chỗ tôi mà chẳng báo trước, không sợ tôi coi các ông như trộm rồi bắt giết à?”

Vừa nghe thấy những lời châm chọc đó, nhân viên đằng sau Xuân Chính Tông tức giận, bước lên phía trước đứng cạnh Xuân Chính Tông, mắng Tô Tô ở phía sau tên xấu xí,

“Cô dám, chỉ bằng thứ xấu xí như cô cũng dám động vào một cọng lông của thủ trưởng?...”

“Im mồm!”

Xuân Chính Tông quay sang trợn mắt lườm người nhân viên nhiều lời một cái. Theo sự cử động của Xuân Chính Tông, huân chương trên bộ quân phục của ông ta làm Tô Tô suýt chút nữa thì chói mù mắt.

Bây giờ Tô Tô mới chú ý đến Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo cùng sánh đôi, hai người đều mặc quân trang, lưng thẳng tắp, trên ngực trái của hai người đeo đầy huân chương, còn lại một hai chiếc không treo được nữa nên đành treo sang ngực phải.

Đối diện với hai người chiến công hiển hách này, Tô Tô không thể nói ra những lời châm chọc. Có lẽ Xuân Chính Tông là người khiến cô hận đến ngứa răng nhưng chỉ bằng sự từng trải của cô không thể coi thường hay mỉa mai ông ta được.

Cô có thể giết Xuân Chính Tông, nhưng không có tư cách mỉa mai Xuân Chính Tông, về điểm này Tô Tô nhanh chóng nhận ra. Cô cau mày, nhìn Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo, bặm môi không nói nữa, chờ Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo mở lời.

Đại khái sĩ có thể chết chứ không thể nhục là ý như thế.

Có vẻ như đã nghe thấy động tĩnh bên này, Hộ Pháp ở trên nóc nhà đón gió tuyết bay xuống, hạ xuống sân nhà Tô Tô. Anh cũng định buông vài câu mỉa mai nhưng bị số huân chương của Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông làm cho hoa mắt. Hộ Pháp lập tức đứng nghiêm, dùng dáng đứng tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn chào kiểu quân đội với số huân chương của Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo.

Có quân nhân tiến lên chào lại anh, Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông cũng chào kiểu quân đội với Hộ Pháp sau đó hai người tiến vào trong sân nhà Tô Tô. Vẫn là Phương Hữu Mạo nhiệt tình với Tô Tô hơn, ông ta cười với Tô Tô:

“Hôm nay không mời mà đến là vì không muốn làm phiền tới lũ trẻ nghỉ ngơi.”

“Không sao, chúng đang chơi xếp gỗ ở trong phòng.”

Tô Tô cười lịch sự với Phương Hữu Mạo, quay người đi vào phòng nhỏ. Phương Thúc Ế cũng đi vào sân, ra kí hiệu cho Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông đi theo Tô Tô.

Chỉ cần là người quen thân với nhà Tô Tô đều biết, căn phòng này lúc rảnh rỗi thì là nơi mọi người cùng ăn cơm, lúc có việc là nơi để bàn công chuyện, nên Tô Tô không quay về phòng mẹ Tô mà đi thẳng vào phòng nhỏ. Ý cô muốn nói với mọi người, cô có thể nói chuyện, có gì vào phòng nhỏ rồi nói.

Ở trong mảnh sân nhỏ cứ thế xuất hiện hai con hổ trong quân đội, trên người mỗi con hổ đều treo đầy huân chương khiến bầu không khí trở nên ngại ngùng. Đặc biệt là Tô Tô, cô còn có thù với con hổ Xuân Chính Tông kia nữa. Cô ngồi xuống bàn tròn trong phòng, im lặng không nói gì, cô không nói, Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo theo sau cũng không ai dám ngồi, căn phòng rơi vào sự im lặng kì dị.

Phương Thúc Ế chạy qua lại như nhân viên phục vụ, mời Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo ngồi xuống. Ba người, ba hướng, Phương thúc Ế làm việc thường ngày mẹ Tô hay làm, đứng lên rót ba cốc nước cho Tô Tô, Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông, sau đó đứng đằng sau Phương Hữu Mạo cười với Tô Tô:

“Tô Tô, cô cũng đừng trách chúng tôi hôm nay không mời mà đến. Chủ yếu là trước đây muốn mời cô họp mà không mời được, nên chúng tôi tự mình đến đây cũng là thể hiện thành ý. Những chuyện đã qua không đáng nhắc đến trước những thiên tai sắp tới. Mọi người có ân oán gì, tạm gác để cùng chung tay vượt qua khó khăn này đã.”

“Tôi không nói không hợp tác!” Tô Tô trợn mắt nhìn Phương Thúc Ế, đúng là anh ta nói nhiều, anh ta thích làm người tốt, anh ta thích làm người dẫn dắt, “Tôi nói rồi, muốn nói muốn đánh thì cứ tìm Xuân Lai, tìm tôi làm gì? Tôi chỉ là một người phụ nữ có gia đình, trưởng thôn một thôn nhà quê, đã có nhiều người chết trong tay tôi. Tôi cũng không dám phủ định, sao cứ phải tìm tôi nói chuyện?”

“Trong lòng cô vẫn còn oán hận!”

Xuân Chính Tông tựa lưng vào ghế, khuôn mặt như thể là người làm chủ một gia tộc, ngón tay gõ vào tay nắm, nhìn đôi mắt tràn đầy giận dữ của Tô Tô, giọng nói của ông ta còn to hơn Tô Tô. Nghe ông ta nói chuyện có cảm giác như đang gào lên,

“Ông đây đã làm chết hàng nghìn người ở thị trấn nhộng của cô, nhưng cô cũng giết Hoa Hoa – trợ thủ đắc lực của ông đây! Vì báo thù cho thị trấn của cô mà cái tên già đầu Phương Hữu Mạo đã giết bao nhiêu người của ông đây rồi? Lần trước, chính là lần giết Hoa Hoa, số binh sĩ phòng thủ đã chết, cùng với những nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đó, ông đây cũng đã bồi thường đủ cho những người ở thị trấn của cô rồi. Món nợ này nếu muốn tính, đủ để cho ba chúng ta hôm nay sống chết một phen ở đây.”
 
Sửa lần cuối:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top