Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 577: Chúng tôi không muốn chết
Tô Tô nghe tiếng mẹ mình run rẩy mà thấy đau xót. Đáng ra cô không nên để hai ông bà ra khỏi thôn Bát Phương, nhưng may mà mẹ Tô đang nắm chặt áo Tô Tô. Trong bóng tối, cô quay đầu nhìn lờ mờ thấy mẹ mình đang bế Thiên Sinh phía sau.

Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ sau lưng mẹ Tô, cũng nắm lấy áo bà. Sau Trạc Thế Giai là Mai Thắng Nam, là người đàn ông lùn tịt, là hai cô bé Mai Thắng Nam dẫn đến, vợ Xuân Lai, rồi đám trẻ con trong trại trẻ mồ côi.

Tất cả đều nắm áo người đằng trước rất chặt, không dám buông tay.

Tô Tô thở phào. Khi tất cả những người khác đang chạy xuống dưới, cô nhắc nhở mọi người:

“Mọi người đừng đi lung tung, không ai được đi lạc hết. Tôi dẫn mọi người xuống dưới.”

Có tiếng trẻ con khóc lóc vang lên. Tô Tô quay lại gắt, “Đừng có khóc, khóc có cái gì hay? Trong mạt thế, muốn sống không được khóc!”

Thật ra Tô Tô muốn bọn trẻ con không tạo âm thanh tiếng động. Nếu chim biến dị nghe thấy tiếng khóc, chúng chắc chắn sẽ không rời khỏi Xuân thành. Có thể lần này, bầy chim biến dị tấn công Xuân thành vì biển zombie, ăn no xong sẽ đi. Để chim biến dị rời đi sớm hơn, tốt nhất bọn họ không tạo ra âm thanh nào.

Nhưng cô vốn là người không giỏi diễn đạt, lời nói ra dễ mang một ý nghĩa khác.

May mà tất cả những người sau lưng cô, kể cả đám trẻ con cũng là những kẻ sống sót kiên cường trong mạt thế. Tô Tô bảo không khóc thì tất cả cũng ngừng chảy nước mắt, ngừng hốt hoàng lo sợ. Đứa lớn bịt miệng đứa bé, tất cả ngoan ngoãn bám chặt vào áo nhau, từ từ tiến về phía trước.

Trước Tô Tô là một bức tường băng, sau lưng là một đám người đang dần đi xuống tầng hai. Hầm tối om không có một tia sáng nào. Ngoài dị năng giả cấp năm là cô đây, những người khác coi như mù hoàn toàn. Chỉ có Tô Tô là thấy được mờ mờ phương hướng để đi.

Tiểu Ái hình như không thấy chim nữa, xung quanh thì tối om nên thấy không vui, bắt đầu rấm rứt. Thiên Sinh và Thiên Tứ cũng òa khóc. Tam tấu toàn trẻ con không hiểu chuyện, tiếng mổ trên đỉnh đầu tăng lên. Tô Tô cảm thấy sốt ruột, chân lảo đảo suýt thì ngã.

“Có sao không? Tô, đứng lên đi con…”

Mẹ Tô ôm Thiên Sinh đang khóc ầm ĩ, tay đeo túi nylon to, người toát mồ hôi đầm đìa định đỡ Tô Tô lên thì đúng lúc này, từ đám trẻ mồ côi có một đốm lửa nhỏ bay ra. Đốm lửa nhỏ bay vèo vèo đến thẳng lớp băng trong đỉnh đầu rồi “lộp bộp” tắt ngúm.

Thêm những đốm lửa khác tiếp tục bay ra. Những đốm lửa ấm áp chiếu sáng không gian khiến lớp băng hơi tan chảy nhưng đổi lại, tầng hầm không còn tối tăm như trước.

Tiểu Ái không còn gì chơi thấy đốm lửa bay lượn rất đẹp thì ngừng khóc, mở to mắt nhìn chúng. Tô Tô quay đầu nhìn, thì ra đó là đứa bé lúc trước thức tỉnh dị năng hỏa.

Có ánh sáng để nhìn rõ đường, Tiểu Ái cũng không còn khóc, cô từ từ dẫn tất cả mọi người xuống dưới tầng hai. Khi bọn họ đang xuống dốc, tầng một bắt đầu rung lắc khiến đám trẻ con hơi sợ. Tô Tô nhíu mày quay lại:

“Không sao hết, tầng một sập không ảnh hưởng gì cả. Sập rồi thì chim biến dị không nghe thấy tiếng động của chúng ta nữa, sẽ không tấn công chúng ta nữa.”

Thật ra khi nói lời này, Tô Tô vô cùng lo lắng. Giờ bọn họ đang đi xuống tầng hai, nếu tầng hầm trên sụp đổ thì mình cô rất khó đưa chúng lên lại mặt đất. Đúng là chim biến dị bị chặn lại, nhưng bọn họ cũng bị kẹt cứng ở tầng hai.

Mấy đứa bé muốn khóc mà không dám khóc, chỉ ri rỉ khe khẽ. Cuối cùng tất cả cũng đến tầng hai. Dưới ánh sáng của đốm lửa mờ mờ, cô nhìn xung quanh, thấy từng người cuộn mình trong bóng tối, lớn có nhỏ có, có người bọc chăn… dường như vô cùng bàng hoàng, không kịp mang theo gì.

Ngoài những người này ra, hầm ở đây còn rất nhiều xe. Trước mạt thế, Xuân thành cũng là một nơi có mức thu nhập tương đối cao nên bãi đỗ xe này còn rất nhiều loại xe không tệ. Có điều lần này đi là đi mãi, chẳng biết chủ xe giờ nơi nao.

“Tô Tô… Cô là Tô Tô phải không?”

Người trên mặt đất thấy cô gái dẫn đông trẻ con như vậy thì đoán cô thiếu nữ này chắc hẳn là Tô Tô. Có người xúm lại quỵ lụy cầu xin:

“Cứu chúng tôi với… Tô Tô, cứu chúng tôi…”

“Đúng… cô cứu tôi với… Chúng tôi không muốn chết…”

“Tô Tô, Tô Tô, cứu chúng tôi…”

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai thứ ba, rất nhiều người. Dường như bọn họ coi Tô Tô là đấng cứu thế, ai cũng chờ Tô Tô cứu, cũng không hiểu trong tình hình này thì cần Tô Tô cứu gì?

Cô cau mày tự dưng bước lùi một bước lại va phải mẹ Tô đằng sau, nhìn đám người sống sót bu đen bu đỏ mà lạnh lùng nói:

“Xin hãy tránh ra để chúng tôi có chỗ nghỉ ngơi.”

“Tô Tô, chúng ta bị vây ở đây à?”

“Tô Tô, bao giờ có thể ra ngoài? Ngoài kia còn chim biến dị không?”

“Tô Tô, chúng tôi đói… Cô có gì ăn không? Có thể cho tôi ăn trước không?”

Âm thanh vang lên dồn dập, không ai quan tâm đến lời của Tô Tô. Cô nghe những lời cầu xin này mà cảm thấy nực cười. Muốn phản bác thì cô cũng phản bác được, nhưng cô đã phải nói những lời đó quá nhiều trong quá khứ. Vào thời điểm này, khi bọn họ vẫn liên tục kêu than, cô không muốn lãng phí nước bọt thêm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 578: Tôi còn trẻ phải nuôi con
Tô Tô không muốn phải nghe thêm những lời này nên chẳng nói chẳng rằng, dùng dị năng tạo băng lao vào giữa đoàn người, tách đôi họ ra. Mọi người thét chói tai né tránh tạo thành một con đường để cô dẫn đám trẻ con đi tiếp.

Có tiếng thét to thì đương nhiên cũng có tiếng chửi rủa. Trong những âm thanh hỗn tạp bất ngờ ở đây, tầng hầm tầng một đã bị chim biến dị làm sập, đổ lên trên tầng hai, bụi trần rơi đầy. Quả thực bọn họ đã bị kẹt lại tọa độ chết này.

Tô Tô, Mẹ Tô, Trạc Thế Giai, Vợ Xuân Lai, Mai Thắng Nam, người đàn ông lùn tịt và vài người lớn khác che chở cho đám trẻ con đi theo đường băng của Tô Tô bước về phía trước, đến một chỗ khá ít người rồi mới coi như ổn định.

Nhìn những đứa bé đứng nghiêm chỉnh thành hàng ngoan ngoãn, thỉnh thoảng đứa nhỏ khóc đứa lớn che miệng, Tô Tô hít thật sâu, bế Tiểu Ái đứng dậy ngẩng lên nhìn phía trên.

Tầng một sập tạo thành đống đổ nát phủ lên tầng hai. Thời gian kéo dài như vậy, ai chạy cũng đã chạy, ai tránh được đã tránh, còn lại đã bị ăn thịt hết rồi. Đám chim biến dị ăn thịt zombie có lẽ cũng đã no, chuẩn bị rời Xuân thành.

Diệp Dục có quay về tìm họ không? Bầy chim có thể làm sập cả một tầng hầm như vậy chắc chắn phải đông vô cùng, có lẽ đã làm sập nhà Tô Tô rồi. Liệu có khi nào Diệp Dục quay về thấy nhà tan cửa nát sẽ nghĩ rằng cô và Tiểu Ái đã chết rồi không?

Tô Tô ngẩng đầu nhìn với vẻ u sầu hiếm thấy. Nếu Diệp Dục cho rằng cô và Tiểu Ái đã chết, liệu anh có rời Xuân thành không? Từ nay về sau, trong mạt thế, có phải bọn họ cứ vậy mà lạc nhau mãi muôn đời?

Còn cha cô nữa, không biết Diệp Dục đã tìm được ông chưa. Nói thật, cô không chắc lắm có phải cha cô ở trung tâm Xuân thành không. Trước kia cha Tô có nói với Tô Tô rằng muốn làm một bình nước nóng to ở phía bên kia nhà ấm chỗ trung tâm Xuân thành. Tô Tô vẫn phản đối việc cha cô ra khỏi tầm mắt mình, nhưng chẳng biết ông đã tranh thủ đi từ lúc nào.

Khi cô đang suy nghĩ miên man, những người bị tường băng của Tô Tô làm sợ hãi cách đó không xa lại bắt đầu tụ tập, đứng phía ngoài run rẩy nhìn Tô Tô. Đốm lửa bay lượn soi sáng những nỗi buồn đau cũng như sự mong chờ, sự sợ hãi và khao khát con đường sống ánh lên trong mắt họ, rõ ràng trước mắt Tô Tô.

Cô cúi xuống lắc đầu, mỉa mai nói với họ:

“Tôi không có đồ ăn, cũng không đưa được ai ra ngoài cả. Kể cả tôi có cách, sao tôi phải giúp đỡ những người khỏe mạnh đầy đủ chân tay như các người? Tôi tử tế thì nói cho mấy người một tin tốt, ấy là nghe đi, âm thanh trên kia đã nhỏ đi rất nhiều. Chim biến dị đang rời khỏi Xuân thành. Có nhìn tôi như vậy cũng vô ích, tôi còn phải nuôi rất nhiều trẻ con, dù có ăn cũng không chia cho các người. Giờ với tôi mà nói, tiết kiệm là quốc sách, không thể lãng phí lương thực cho mấy kẻ bỏ đi.”

Có kẻ khóc nức nở, có kẻ quỳ xuống phẫn nộ hét với Tô Tô:

“Cô không phải là người chịu trách nhiệm khu đông sao? Nếu cô đã chiếm khu đông thì sao lại không lo cho sự sống chết của chúng tôi? Cô có xứng làm kẻ lãnh đạo không? Tô Tô, tôi chỉ hỏi cô một câu: sao cô có thể độc ác như vậy? Sao cô có thể mặc chúng tôi?”

“Đúng… Tô Tô, cô xem, khu đông đã chết bao nhiêu người rồi. Chẳng phải cô rất có năng lực sao? Chẳng phải cô có thể lên trời à? Sao cô lại thống trị khu đông như vậy? Bao nhiêu người đã chết còn cô thì làm gì? Sao cô không cố gắng bảo vệ chúng tôi? Chúng tôi đã tin tưởng cô là thế…”

“Con gái tôi đã làm hết rồi!”

Mẹ Tô bắt đầu nổi đóa, bước ra phía trước quát tháo:

“Chim biến dị lớn như vậy cũng không chết người!!! Không ai chết!!! Lạ thật đấy nhỉ? Trước đã nói là thấy chim biến dị thì trốn đi, mấy người có nghe không? Trong mạt thế còn muốn con gái tôi cứu cả thế giới à?”

Tai nạn lần này cũng không khác gì mạt thế, sức người không cản được. Dị năng của Tô Tô mạnh thật nhưng cô có thể lo được cả khu đông sao? Cô giữ vị trí phụ trách khu đông nhưng người cầm quyền thực chất ở khu đông chính ra lại là Xuân Lai.

Trên thực tế, Tô Tô cũng không quan tâm đến sống chết của những kẻ trưởng thành này. Đó là sự thật cô không ngại thừa nhận. Từ kiếp trước đến kiếp này, cô chưa bao giờ quan tâm đến mạng sống những kẻ đó. Chúng có năng lực thì tự chạy, không có năng lực thì chết, như Trạc Thế Giai đã nói – đây chỉ là quy luật sinh tồn tự nhiên mà thôi.

Nhưng cô cũng vẫn phổ cập kiến thức về chim biến dị cho tất cả mọi người. Khi tai nạn đến, sao mọi người lại trách rằng cô không làm gì?

“Thích nghĩ thế cứ việc. Tôi chỉ nói một câu: muốn ăn thì phải có bản lĩnh bước qua xác này, không thì ngoan ngoãn đợi cứu viện đi. Sau hai mươi tư tiếng mà không ai đến cứu thì tốt nhất tự mình tìm đường mà ra ngoài, đừng mong tôi sẽ cứu. Tôi có khả năng cũng không cứu mấy người, từ bỏ suy nghĩ đó đi!”

Hai mươi tư tiếng có lẽ đủ để chim biến dị rời đi. Cô không thể bảo vệ được Xuân thành chứ đừng nói đến việc cản đám chim biến dị này tụ tập đến nơi có người sống sót khác. Trước giờ cô không hề ôm chí lớn, chỉ muốn sống thật khiêm tốn, có thể bảo vệ đám trẻ con này là đã tốt lắm rồi. Còn đám người ở bãi đỗ xe, Tô Tô không để tâm, mà cũng không có sức để mà lo.

Tất cả đều là người trưởng thành, có chân có tay đầy đủ, sao lại trở thành kẻ ăn bám như vậy, chỉ chờ người cứu? Chỉ riêng điểm này cũng khiến Tô Tô muốn mặc kệ bọn họ.

Nói xong, Tô Tô nhấc tay tạo một bức tường băng chặn kín từ đầu này đến đầu kia hầm, hoàn toàn cắt đứt tâm tư nhờ vả của đám người kia. Dù họ có than trách oán thán cũng kệ họ, Tô Tô không quan tâm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 579: Biện pháp do người nghĩ
Làm xong tường băng, Tô Tô quay người lại nhìn vợ Xuân Lai đang mở balo to trên lưng ra. Trong đó có một ít đồ, vợ Xuân Lai lấy ra vài đồ ăn. Đây là những thứ lấy từ trại trẻ mồ côi, nhìn cũng phải trăm gói nhưng không đủ để mỗi đứa được một miếng.

“Ít thế này sao đủ giờ?”

Vợ Xuân Lai lo lắng hỏi Tô Tô. Cô không dám nói to quá, chỉ sợ bọn trẻ con đã quá sợ hãi nghe thấy càng lo lắng hơn. Thật ra điều vợ Xuân Lai lo không phải không có lý. Giờ bọn họ mắc kẹt ở tầng hầm thứ hai dưới mặt đất, chẳng biết bao giờ có cứu viện, một chút đồ ăn này chắc chắn sẽ không đủ.

“Không sao đâu,” Tô Tô vỗ vai vợ Xuân Lai an ủi, “Biện pháp do người nghĩ. Cô xem nhé, đám trẻ con có ba dị năng giả hệ mộc, một dị năng giả hệ thủy, một dị năng giả hệ băng, hai dị năng giả hệ hỏa, một dị năng giả hệ thổ. Đúng chưa nào? Chỉ cần chúng ta phân chia hợp lý, cùng nhau đoàn kết thì có thể sống ở đây đến khi có cứu viện.”

Đây mới là cách thức đối phó hợp lý nhất! Nói xong, Tô Tô ra cạnh đứa bé phóng đốm lửa, vẫy tay bảo nó đứng lên. Cô nhìn đứa bé mồ hôi đầm đìa:

“Đau quá à?”

Đứa bé gật đầu, ngẩng lên như thiên thần nhỏ, ánh mắt sùng bái nhìn Tô Tô. Tô Tô lấy tinh hạch trong túi ra. Đây là những tinh hạch Trạc Thế Giai móc từ não chim biến dị. Cô đưa mấy viên tinh hạch phổ thông cho đứa bé, dịu dàng nói:

“Thử xem. Hấp thu được năng lượng thì cháu sẽ không uể oải như vậy nữa.”

Tiểu Ái trên địu thì cảm thấy tinh hạch dưới ánh sáng đốm lửa trông thật đẹp. Con bé lắc lư hai chân, thò tay định cầm tinh hạch. Tô Tô đưa tay xoa đầu Tiểu Ái nhưng không cản lại, nhũng tinh hạch còn lại cô đưa hết cho đứa bé dị năng giả hệ hỏa này.

Một bé dị năng giả hệ hỏa khác thấy thế cũng đứng lên, thử thả đốm lửa. Trong nháy mắt, không gian tối om trở nên sáng trưng ấm áp. Ánh sáng vàng rực chiếu lên tường băng lấp lánh, cũng chiếu sáng sang chỗ mấy kẻ sống sót bên kia.

Vấn đề chiếu sáng đã được giải quyết, giờ thì chờ cứu viện. Liệu cứu viện có tới hay không thì Tô Tô không biết, cũng không ai chắc chắn. Vì thế, Tô Tô vốn ở vị trí lãnh đạo khu đông đương nhiên nói không chịu trách nhiệm là không chịu trách nhiệm, còn những người kia càng lúc càng trở nên sợ hãi.

Tô Tô thì cảm thấy thoải mái hơn họ một chút. Có lẽ do trẻ con không có nhiều tâm tư tính toán riêng cho mình như người trưởng thành. Chúng chỉ biết tin tưởng Tô Tô, toàn tâm toàn ý dựa vào cô, không hề có suy nghĩ gì khác.

Chuyện đã vậy, chúng cũng đã đến đây dưới sự bảo vệ của Tô Tô. Tô Tô bảo làm gì thì chúng làm nấy, không hề nghĩ rằng Tô Tô sẽ bỏ lại bọn chúng. Chỉ cần nghe lời Tô Tô, chúng sẽ sống sót.

Vợ Xuân Lai, Mai Thắng Nam, Trạc Thế Giai và mẹ Tô cũng là người trưởng thành nhưng nhìn Tô Tô bình chân như vại, tất cả cũng cố gắng ổn định lại tâm trạng, tự nhủ rằng họ sẽ ra ngoài, họ sẽ được cứu, họ sẽ sống sót.

Trong ánh lửa ấm áp, Tô Tô tạo mấy chiếc ghế băng, bảo mấy người lớn ngồi xuống. Trên kia vẫn còn chim biến dị, bọn họ còn ở đây không biết bao lâu nữa, cô nhìn những đứa trẻ dưới đất thấy vui vui thì tiện tay dùng dị năng tạo một chiếc cầu trượt băng bên cạnh tường băng.

“Oa…”

“Thật là giỏi, thật là mịn…”

Đám trẻ con thấy cầu trượt thì mắt sáng lên, có đứa còn hoan hô. Tô Tô giơ tay “suỵt” một tiếng, tất cả lập tức im bặt, nhao nhao giơ ngón tay bắt chước Tô Tô “suỵt suỵt.”

Có đứa bé hơi lớn một chút lại gần Tô Tô khẽ khàng hỏi, “Viện trưởng, chúng cháu chơi được không? Chúng cháu sẽ không làm ồn đâu.”

“Đi đi. Chơi theo nhóm, không được làm ồn nhé.”

Vợ Xuân Lai nở nụ cười, không đợi Tô Tô nói đã buột mồm trả lời. Bọn trẻ con mím môi hớn hở, cố gắng không làm ồn rồi chạy ra chơi.

Chỗ nào có nhiều trẻ con thì bầu không khí cũng dễ bị ảnh hưởng. Chúng chơi đùa vui vẻ nên toàn bộ hầm đỗ xe cũng đỡ hơn, không còn ủ rũ ảm đạm nữa mà còn có chút vẻ đẹp nên thơ đậm chất cổ tích.

Còn vài người lớn vẫn không giấu được nỗi lo lắng, quay đầu nhìn Tô Tô ngồi trên ghế, vừa nhìn trẻ con vừa suy ngẫm.

Tiểu Ái trong lòng Tô Tô nhìn anh chị chơi leo thang thì cũng đứng ngồi không yên, lèo nhèo đòi xuống khiến đai địu siết vào eo Tô Tô đau nhói. Tô Tô cho Tiểu Ái ra khỏi địu rồi mẹ Tô đưa cháu ra chơi cùng đám trẻ con. Thiên Tứ thấy Tiểu Ái đi thì cũng đòi đi theo, Trạc Thế Giai đành phải bế thằng bé ra đó.

Không phải địu Tiểu Ái, Tô Tô ngồi một mình ung dung. Cô vừa xoa nắn cái eo bị địu tì vào hằn lên, vừa dựa vào lưng ghế nhìn vợ Xuân Lai đang ngồi tính toán gì đó rồi hỏi người đàn ông lùn tịt:

“Anh cũng là dị năng giả à? Anh có dị năng gì?”

“Ôi… cô tinh mắt thế.” người đàn ông lùn tịt ưỡn thẳng người, nghiêm túc trả lời, “Hai ngày trước tôi thức tỉnh dị năng hệ kim, đẳng cấp thấp lắm, không lợi hại như cô.”

“Được đấy. Đủ kim mộc thủy hỏa thổ rồi,” Tô Tô cười nhìn người đàn ông lùn tịt, lướt nhìn vợ Xuân Lai vẫn đang bấm ngón tay tính toán gì đó, chỉ vào một khoảng đất trống, “Anh ra đây làm một cái hộp cho mọi người. Chiều cao khoảng nửa thước, rộng một thước, dài ba thước…”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 580: Làm hộp trồng rau
“Cô định làm gì à?” vợ Xuân Lai ngừng việc bấm ngón tay, ngẩng đầu ngờ vực nhìn Tô Tô, “Làm đồ chơi cho trẻ con?”

“Làm hộp trồng rau lớn,” Tô Tô cười, thở hắt ra, vừa như thở dài vừa có chút gì nhẹ nhõm, sau đó chỉ vào những đứa trẻ đang xếp hàng cạnh cầu trượt mà nói với vợ Xuân Lai, “Lát nữa cô bảo mấy đứa bé hệ thổ đổ đất vào hộp, bảo hệ mộc nuôi cây… Có hạt cây không?”

“Mẹ mang…” mẹ Tô đứng cạnh, đỡ Tiểu Ái lên cầu trượt rồi nhìn Tô Tô, “Mẹ mang hạt cây biến dị.”

Từ khi mạt thế đến, mẹ Tô có một thói quen không biết là tốt hay không nữa: bà luôn cho rằng những hạt cây của mình là hạt biến dị, chỉ cần bà muốn nuôi thì những hạt cây đó sẽ phát triển theo ý bà, sinh trưởng rất nhanh. Vì thế, bà hình thành thói quen khâu ít hạt cây theo quần áo của mình.

Gần đây, Xuân thành không yên ổn, luôn có tin tức đánh phá truyền tới truyền lui. Tô Tô cũng để mọi người tự làm công tác chuẩn bị, mẹ Tô không biết làm gì nên tự khâu hạt giống vào đồ lót của mình. Bà sợ đến lúc phải chạy thật thì thiếu chút hạt giống để trồng rau củ ăn dọc đường.

Việc hạt giống đã được mẹ Tô giải quyết, cuộc sống trong bãi đỗ xe không còn thiếu gì nữa. Các bé dị năng giả hệ mộc đẳng cấp thấp nhưng mẹ Tô lại là một dị năng giả trưởng thành cao cấp. Một mình bà trồng rau có thể đủ cho cả trại trẻ mồ côi hơn trăm miệng ăn.

Hơn nữa, mẹ Tô khâu đủ loại hạt giống trong đồ lót. Bà nghĩ ăn hết rau củ cũng không no bụng nên còn khâu cả hạt khoai tây, hoa màu theo quần áo, có dưa hấu, cam quýt bưởi mọng nước để tiện giải khát trên đường.

Điều kiện giờ khó khăn, tốt nhất là trồng khoai tây. Trẻ con ăn không nhiều, một củ khoai tây cũng đủ no, thế là dư dả. Đứa bé dị năng giả đẳng cấp cao nhất muốn trồng khoai tây ăn được cũng phải mất một hai ngày.

Nhưng không sao cả. Hạt giống của mẹ Tô là “hạt giống biến dị” chỉ cần bà ngó một chút là chúng có thể trồng được mấy củ khoai tây trong vài chục phút.

Các dị năng giả hệ thổ đổ đất vào hộp kim loại xong thì làm hai đụn đất trên mặt đất. Hai dị năng giả hệ hỏa thắp lửa lên, vợ Xuân Lai vùi khoai tây vào đất chờ nướng chín

Cứ thế hai lần là đám trẻ con nhận ra. Mấy đứa bé ham chơi thì vẫn chơi tiếp, nhưng mấy đứa hiểu chuyện thì chạy ra giúp đỡ.

Tiểu Ái nhìn đám trẻ con đang xới đất vun khoai tây thì cảm thấy cũng vui, bỏ cả chơi cầu trượt băng để nằm cạnh đống đất, thọc ngón tay út vào. Thiên Tứ thấy thế cũng lập tức học theo, định nghịch đất.

Trạc Thế Giai đành phải đỡ Thiên Tứ, tiện thể trông Tiểu Ái, chỉ sợ con bé ngã nhào vào đống lửa.

Hai tiếng trôi qua, người đàn ông lùn tịt đã làm xong hai hộp rau lớn. Ước chừng trời không còn sáng, anh ta cũng làm cho đám trẻ con giường kim loại để ngủ. Không có chăn nhưng vẫn tốt hơn ngủ trên mặt đất cứng.

Tô Tô đứng dậy, cầm củ khoai tây nóng hổi vừa hạ nhiệt vừa đi lòng vòng xem có lối nào quay lên không.

Hiện nay, tầng hầm thứ hai của bãi đỗ xe bị Tô Tô chia làm đôi, một bên là cô và người trại trẻ mồ côi, một bên là những người sống sót khác. Cửa chính của bãi đỗ xe là một lối ra nằm ở phía nhóm người kia, nhưng lối đi đã bị sập, giờ muốn ra thì phải mở đường.

Ngoài lối đó, bên Tô Tô cũng có một lối thoát hiểm khẩn cấp để chạy bộ lên mặt đất, có điều nó cũng đã sụp. Phía sau cánh cửa khẩn cấp màu vàng là bê tông cốt thép lẫn lộn, có một khe hở đủ để thông gió nhưng một đứa bé cũng không bò qua được.

Trong bãi đỗ xe có vài lỗ thông hơi nhưng cũng chỉ vừa với trẻ con, khó mà bò theo đó ra ngoài được. Hơn nữa, sau khi tầng hầm trên sập, đường trong lỗ thông hơi cũng không dễ đi lắm, đủ không khí lưu thông là tốt lắm rồi.

Muốn ra ngoài thì vẫn phải nghĩ cách để mở đường máu. Tô Tô phải dọn dẹp đống hoang tàn kia nhưng không thể dựa vào đám trẻ con được. Người nước của cô cũng làm được nhưng cần nhiều thời gian, không thể hoàn thành chỉ trong một hai tiếng.

Thôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã! Giờ ở đây vẫn có ăn có uống, không việc gì phải vội.

Tô Tô định dỗ Tiểu Ái đi ngủ thì thấy mẹ Tô vội vàng chạy đến, la lên với cô:

“Tô, con đây rồi. Mẹ có chuyện cần nói…”

“Hả? Chuyện gì thế?” thấy mẹ Tô có vẻ lo lắng, Tô Tô hoảng sợ hơn, không hiểu mình vừa quay lưng đi mấy phút đã có chuyện gì xảy ra.

Mẹ Tô chạy đến trước mặt cô, hốt hoảng xòe tay ra, “Con xem này…”

Một cành cây khô héo nằm trong lòng bàn tay bụi bặm của bà. Cành cây kia trông đã chết không thể cứu vãn được nữa rồi nhưng giờ nó lại phục hồi sức sống, một đốm xanh nhỏ xuất hiện rồi phát triển thành chồi non bé xíu.

Mẹ Tô phủi tay vứt cành cây vừa rồi đi, lại cúi đầu nhặt một cành cây khô bất kỳ khác, lật ngửa lòng bàn tay lên trên. Cành cây này lại mọc một chồi non nữa.

“Tay mẹ không có hạt giống. Mẹ chỉ đụng vào cành khô thôi. Con nghĩ chồi non này từ đâu ra? Tô Tô, có phải quanh đây có thực vật biến dị không?” mẹ Tô hốt hoảng nhìn Tô Tô rồi lại cúi đầu nhìn bản thân, “Hay là… chẳng nhẽ người mẹ có hạt giống rơi ra ngoài? Vô lý quá. Cây chết sống lại kiểu gì nhỉ?”

Mẹ Tô đang nói chuyện thì một dây leo lắc lư qua lại xuất hiện sau lưng bà, to như râu quái thú. Đó chính là cành cây khô lúc nãy bị mẹ Tô vứt đi. Nó vẫn đang tiếp tục phát triển, càng lúc càng lớn thành một dây leo trưởng thành, khiến bà giật cả mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 581: Hậu đậu
Coi như Thiên Tứ đã hơn mười ba tháng nhưng so với đám trẻ con cùng tuổi, Thiên Tứ không biết bò. Thỉnh thoảng thằng bé chống tay bò trên mặt đất một hai bước rồi nằm nhoài ra đất không nhúc nhích, đến giờ cũng không biết đi.

Thế nhưng càng lúc thằng bé càng thông minh thì phải. Tuy nhỏ như vậy nhưng nó hoàn toàn có thể hiểu được ý của người lớn. Tiểu Ái làm gì thì Thiên Tứ làm đó, Tiểu Ái ăn gì nó cũng muốn ăn cái đấy, Tiểu Ái không ngủ được thì Thiên Tứ buồn ngủ cũng phải chơi cùng Tiểu Ái.

Trạc Thế Giai hết cách. Tiểu Ái chạy trước thì Thiên Tứ không bước được nên cô phải khom lưng đỡ đi theo sau. Tiểu Ái chơi cầu trượt băng một hai tiếng thì Thiên Tứ đằng sau cũng để Trạc Thế Giai đỡ đến độ sắp gãy lưng.

Thấy Tô Tô kéo Mẹ Tô đến, Trạc Thế Giai vội vàng chỉ Tiểu Ái trên cầu trượt băng cầu xin:

“Cứu cô với… Cháu bảo con gái cháu đi ngủ đi!!!”

Tiểu Ái có vẻ không hề buồn ngủ chút nào. Con bé mới tìm ra cách chơi mới: chúc đầu xuống, giơ chân lên trên, tuột xuống hây một cái. Cách này vừa mới vừa kích thích, Tiểu Ái ngây ngô thật vui vẻ.

Thiên Tứ được mẹ đỡ trên thang cũng định học Tiểu Ái chúc đầu xuống giơ chân lên. Trạc Thế Giai bắt thằng bé trượt theo tư thế truyền thống nhưng nó không chịu.

Thấy Thiên Tứ sắp khóc to, Tô Tô vội vàng túm lấy Tiểu Ái đang nghịch khí thế. Tiểu Ái hét toáng lên, “Chơi… chơi cơ… con muốn chơi…”

“Chơi cái gì? Đi ngủ!!!”

Tô Tô tét mông Tiểu Ái một cái, bế Tiểu Ái lên giường kim loại. Tiểu Ái giãy giụa gào thét như lợn bị chọc tiết. Tô Tô mặc kệ, cởi áo len rồi trải lên giường của mình.

Không thấy mẹ trả lời, Tiểu Ái hùng dũng tự xuống giường định chạy về phía cầu trượt, mẹ Tô vội vàng bế con bé lên. Tô Tô thấy con gái không nghe lời, vừa định quay người nhấc Tiểu Ái từ lòng mẹ Tô thì bà lo lắng nhìn con gái ăn mặc phong phanh, nói:

“Lạnh thế này con mặc đồ vào đi. Mẹ ôm Tiểu Ái ngủ cho.”

“Không sao, con không lạnh đâu mẹ ơi. Mẹ cứ ôm Tiểu Ái ngủ đi, con bé như cái lò sưởi ấy.” Tô Tô liếc nhìn Tiểu Ái dẩu mỏ sắp khóc trong lòng mẹ Tô, khẽ mắng, “Con đừng có nghịch nữa, ngủ mau đi. Ngủ đi thì mai đi ném chim chim. Giờ không ngủ thì mai cũng không dậy sớm được, không thể đi ném chim chim với mẹ được.”

“Ném chim chim, thích đánh chim chim!!!”

Vừa nghe bảo giờ ngủ thì mai được đi ném chim, Tiểu Ái lập tức nghe lời chui vào lòng mẹ Tô nhắm mắt bắt đầu ngủ. Thiên Tứ thấy Tiểu Ái đi ngủ thì cũng buồn ngủ, ngoẹo đầu nhắm mắt tựa vào lòng Trạc Thế Giai.

Tô Tô để mẹ Tô nằm lên áo của mình. Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ dựa vào mẹ Tô cũng ngủ luôn. Mai Thắng Nam ôm Thiên Sinh trong lòng ngủ trên một chiếc giường kim loại khác. Vợ Xuân Lai phải chăm những đứa trẻ còn lại, vẫn đi tới đi lui bên giường chúng để trông nom. Tô Tô ngồi xuống mặt giường lạnh lẽo, an ủi người mẹ già lo lắng của mình:

“Mẹ xem, con không hề sợ lạnh. Giờ có mặc bikini chạy khắp nơi con cũng không sao. Mẹ ngủ nhanh đi, mẹ già rồi không được ngồi lâu.”

Đành vậy thôi. Tô Tô có sức mạnh. Mọi người đang ngủ thì cô không thể ngủ. Nếu cô ngủ, ai sẽ bảo vệ nhiều người già và trẻ con như vậy? Mẹ Tô thở dài, ôm Tiểu Ái đã ngủ rồi nằm co ro trên giường theo Trạc Thế Giai.

Đêm đến, không biết bên ngoài có phải đêm hay không nữa. Đám trẻ con chạy lung tung giờ cũng yên lặng. Trong tầng hai bãi đỗ xe dưới lòng đất, trừ đống đất còn tỏa ánh sáng thì hầu như không còn ai nhúc nhích. Tô Tô khoanh tay ngồi trên lớp băng, mặc quần áo thể thao mùa thu nhìn có vẻ yếu đuối lạnh lẽo.

Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng bề ngoài, thật ra Tô Tô rất thoải mái. Người khác lạnh co rúm cả người thì cô lại phơi phới như mùa xuân.

Cô gà gật trên ghế, lúc tỉnh lại thì liếc thấy đồng hồ đặc công Diệp Dục cho mình lóe lên đốm sáng màu xanh.

Tô Tô không hiểu ý nghĩa của việc này, chỉ biết rằng có lẽ đội Diệp Dục đang truyền tin qua cái đồng hồ này. Cô vỗ mặt đồng hồ, vặn mấy cái nút, hồi hợp mong chờ có thể truyền tin tức rằng mình vẫn bình an. Có điều đồng hồ kêu “tích” một hồi dài rồi tắt ngấm, tựa như chết máy.

“Ơ??? Mày sao thế?”

Tô Tô hốt hoảng vỗ nhẹ lên mặt kính đồng hồ, thầm mắng mình hậu đậu. Tự dưng vặn nút làm gì? Giờ có phải cô làm hỏng đồng hồ rồi không? Vốn muốn truyền tin cho Diệp Dục mà giờ thì không làm được rồi.

Cô vỗ thêm mấy cái, vỗ chán chê mà không có phản ứng gì, đồng hồ có khi sắp rụng ra. Tô Tô nghĩ thôi bỏ đi, cô không phải lính đặc công, cô không hiểu được cách sử dụng. Cứ vậy đi! Mấy tiếng sau, mọi người ăn no ngủ kỹ có tinh thần rồi thì cô nghĩ cách đưa tất cả ra ngoài!

Cô không hề biết rằng trên kia đang đêm thật. Ánh sao lấp lánh bao phủ cả bầu trời. Diệp Dục mặc đồ rằn ri lấm lem rách rưới dính đầy vết máu, mặt còn có vết bị chim mổ, lưng cũng rách toạc ra máu khô đen lại đứng trên bãi phế tích, phảng phất vẻ cô đơn. Anh vừa nhìn đồng hồ trên tay, vừa liếc mắt tìm kiếm bóng dáng Tô Tô và Tiểu Ái.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 582-583 Họ còn sống không?
Đi tới đi lui trên đống phế tích, Diệp Dục nhìn chằm chằm vào chấm nhỏ màu xanh trên đồng hồ nhưng bỗng dưng cái chấm biến mất. Gương mặt đen thui của Diệp Dục tái đi, anh rống lên, “Ai mà hậu đậu thế, tự dưng tắt đồng hồ???”

Tắt đồng hồ thì sao tìm được Tô Tô và Tiểu Ái?!

Hộ Pháp, Ca tử, Lập Hạ, Xuân Lai, Xuân Hữu Nguyệt, cha Tô, Phương Thúc Ế… cũng đang tìm kiếm. Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông cũng phái người đến hỗ trợ.

Hộ Pháp vội vã chạy tới hỏi to, “Mất vị trí của Tô Tô rồi, làm sao giờ?”

“Làm sao giờ? Chịu chứ sao!!!”

Diệp Dục sốt ruột phát điên lên rồi nhưng dù sốt ruột anh cũng không thể tóm cái người tắt đồng hồ kia đánh cho một trận. Bọn họ chạy đến đây theo hướng định vị của đồng hồ nhưng vẫn không thấy Tô Tô. Giờ Tô Tô ở đâu? Bọn họ không biết, nhưng chắc chắn là trong đống đổ nát này!

Nói chung có thể xác định được phương hướng, vậy cứ theo phương hướng này vậy. Diệp Dục quát to với binh lính, vung tay lên, mọi người bắt đầu đào phế tích. Đã có định vị phương hướng của Tô Tô, chỉ cần tìm được Tô Tô chắc chắn sẽ tìm được Trạc Thế Giai. Vì thế, Hộ Pháp, Xuân Lai và Phương Thúc Ế đều đến giúp tìm Tô Tô.

Trong phế tích, bọn họ tìm được vài người sống sót, có người vui mừng có người đau buồn. Diệp Dục, Hộ Pháp, Xuân Lai, cha Tô, Phương Thúc Ế lập tức chạy như điên về phía đám người này nhưng chỉ thấy những người xa lạ, không phải Tô Tô, không phải Trạc Thế Giai, càng không phải vợ Xuân Lai hay Mai Thắng Nam. Mọi người khó giấu được vẻ thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, cố chấp tìm kiếm người trong lòng.

Có lẽ bầy chim biến dị đã bỏ đi nhưng chắc chắn vẫn còn trở lại. Chúng đã biết nơi này có người, có rất nhiều zombie cung ứng. Chỉ cần chúng không bị bắt, không bị đánh tan tác thì chúng sẽ coi Xuân thành là một kho đồ ăn, thỉnh thoảng cứ qua đây đánh một chuyến.

Lần tấn công này khiến Xuân thành bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Bãi phế tích trải dài thẳng tắp, không một ai sống sót. Xương người trắng hếu dính chút thịt đỏ nằm giữa đống xi măng cốt thép hoang tàn. Hầu hết người thoát được thì bị phế tích đè lên, không trụ được bao lâu cũng qua đời.

Zombie ngoài thành túm năm tụm ba, đờ đẫn bước qua tường thành đổ nát. Xuân Chính Tông và Xuân Lai phái vài người chạy ra giết zombie. Số người tìm kiếm người sống sót có hạn, ai muốn tìm người thân đành phải tự dựa vào bản thân.

Có điều đám zombie này vây quanh Xuân thành nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có tí đóng góp cho thành phố, trở thành món chính của lũ chim biến dị. Nếu lũ zombie không tồn tại, chim biến dị không thể nào nhanh chóng no bụng rồi dễ dàng rời đi như vậy.

Số zombie đã giảm đi không ít. Trước kia, zombie chen chúc lúc nhúc ngoài Xuân thành, giờ chỉ còn lại xương vàng chồng chất. Đám zombie ngu xuẩn đần độn đạp lên những khúc xương, hoàn toàn không biết mình đã đóng góp gì cho Xuân thành.

Ánh sao lấp lánh trên bầu trời cao, Xuân Lai dẫn Xuân Hữu Nguyệt đào đống phế tích nhiều giờ liền nhưng không hề thấy vợ mình, thậm chí không thấy bóng dáng một đứa trẻ của trại trẻ mồ côi. Anh ta thấy lòng khó chịu, ngồi bệt trên nền phế tích, bàn tay tước máu ôm lấy khuôn mặt, hối hận nói:

“Tôi không nên bỏ họ lại. Tôi không nên dẫn lính của mình đi đánh chim biến dị. Vợ con mình còn không che chở được thì sao mà bảo vệ được Xuân thành? Nựu Nựu ơi, Xuân Minh ơi, vợ ơi!!! Mọi người đâu rồi???”

Xuân Hữu Nguyệt đứng cạnh cúi đầu lau nước mắt nức nở, “Đội trưởng… Hai ngày trước Xuân Minh còn bảo tôi làm súng đồ chơi cho nó, tôi nói bao giờ rảnh thì làm… Biết thế… biết thế… tôi làm súng sớm cho xong… Huhu, xin lỗi đội trưởng!!!”

Diệp Dục đứng bên cạnh lạnh lùng trợn mắt nhìn Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt. Anh cũng không vui vẻ gì nhưng không có tâm trạng cùng nhau khóc. Giờ chỉ cần anh muộn một giây, vợ con anh sẽ phải chịu đựng nơi nào đó thêm một giây nữa.

Hộ Pháp cũng đang ngồi quỵ xuống, hai mắt đỏ ửng, mười ngón tay cũng bê bết máu. Đó là đôi bàn tay vừa đào đất đá, tìm được vô số người sống sót nhưng lại không tìm được Tô Tô và Trạc Thế Giai. Đào càng sâu, người sống sót còn càng ít, Hộ Pháp càng thấy lòng quặn thắt lại. Chỉ sợ người bọn họ mong muốn tìm thấy đã chẳng còn hơi thở mà chỉ là một xác chết lạnh lẽo.

Cha Tô lặng lẽ đứng ở chỗ khác, dùng dị năng hệ thổ dọn dẹp đống đổ nát. Phương Thúc Ế như kẻ mất hồn đứng cạnh cha Tô, tay siết chặt một chiếc nhẫn kim cương. Hôm qua anh ta sai người tìm được chiếc nhẫn này, kích thước vừa in tay Mai Thắng Nam. Trong mạt thế, nhẫn kim cương chỉ là thứ rác rưởi nhặt thoải mái, nhưng kết hôn mà không tặng nhẫn kim cương cho phụ nữ thì dường như không đủ lãng mạn.

“Anh bảo bọn họ còn sống không?”

Hộ Pháp tay vẫn tiếp tục tìm, ủ rũ hỏi Diệp Dục. Anh hỏi dè dặt, câu hỏi đau xót lòng người. Diệp Dục ngẩng lên nhìn Hộ Pháp không nói gì, ánh mắt giận dữ. Hộ Pháp ngẩng đầu định hỏi Diệp Dục thì Diệp Dục đấm Hộ Pháp một phát, không cho anh hỏi tiếp.

Diệp Dục cắn răng đỏ mắt, máu trên mặt nhoe nhoét, trợn mắt nhìn Hộ Pháp gằn từng chữ, “Đừng có hỏi ông đây. Vợ của ông đây vô địch thiên hạ, không thể dễ chết như vậy được. Giờ ông nhất định phải tìm được họ!!!”

Nói xong Diệp Dục lại cắm mặt đào bới liều mạng, hết dùng tay đến dùng dị năng, không tìm được Tô Tô và Tiểu Ái anh sẽ không rời nơi này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 584: Xuân Thập Tam vẫn không nghe lời y như cũ
Xấu Xí cách đó không xa nghe thấy vậy vừa im lặng vừa ra sức đào đống đổ nát. Anh ta không tin Tô Tô sẽ xảy ra chuyện, một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy lại bị đàn chim biến dị nho nhỏ đánh bại? Sao có thể thế được?!

Phương Hữu Mạo của khu tây và Xuân Chính Tông của khu bắc đang ở cùng một chỗ, đều có vẻ vô cùng nhếch nhác nhưng bây giờ cũng không có thời gian cho hai người sửa sang lại trang phục nữa. Bởi vì chim biến dị đến lần một nhất định sẽ đến lần hai lần ba, thậm chí đến rất nhiều lần.

Bây giờ không cần Tô Tô phải nói, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được lũ chim biến dị đang hướng đến biển zombie bên ngoài Xuân thành. Hiện tại biển zombie cũng đã rút, bên ngoài Xuân thành vẫn còn không ít zombie đang đứng rải rác, lũ chim biến dị này sẽ còn quay lại.

Cho nên hai người Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo ngoại trừ giết zombie và tìm người sống sót ra còn phái một bộ phận sơ tán người sống sót trong thành. Con gái và cháu ngoại Xuân Chính Tông, các thân thích gần xa, còn có Kiều Tư, Phương Tiểu Thập và một đám bảo mẫu bảo vệ bên cạnh đều phải lên xe li khai khẩn cấp.

Giữa lúc Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo đang ghé người vào sát bàn, nghiên cứu bản đồ phòng thủ của Xuân thành thì một người thân tín của Xuân Chính Tông trên người quân phục rách rưới, vội vã từ bên ngoài chạy vào, nói nhỏ vào tai Xuân Chính Tông:

“Thủ trưởng, Xuân Thập Tam trở lại rồi.”

Xuân Chính Tông đang cúi đầu nhìn bản đồ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hữu Mạo rồi vội vàng quay đầu nhìn thân tín của mình. Ông ta đứng dậy, vừa đi nhanh ra cửa vừa hỏi nhỏ:

“Nó không chết?”

“Không chết. Anh ta chỉ bị Tô Tô giam lại. Thừa dịp lũ chim biến dị tập kích Xuân thành trở về.”

Người thân tín chạy chậm đuổi theo bước chân của Xuân Chính Tông. Trên đường hai người đi ra có không ít nhà cửa bị hư hại. Bọn họ lên xe, xe phun ra một làn khói xám rồi bốn bánh nhanh chóng chuyển động đi về khu bắc.

Xuân Thập Tam đứng ở trước mặt một đám quân nhân. Nhìn từ xa thấy anh ta chẳng những không gầy đi mà còn béo ra, có thể thấy lúc anh ta làm con tin chỗ Tô Tô sống cũng khá tốt. Quân phục trên người chỗ này rách một ít chỗ kia rách một ít cũng là do chim biến dị tập kích Xuân thành làm ra.

Thấy có xe xuất hiện chạy trên con đường đầy phế tích, Xuân Thập Tam quay đầu, khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy kích động. Xe dừng lại, anh ta đang muốn làm một cuộc trùng phùng vô cùng xúc động với Xuân Chính Tông, lại chỉ thấy Xuân Chính Tông nhảy từ trên xe xuống, chỉ vào anh ta quát:

“Đi khỏi đây mau! Rời khỏi Xuân Thành! Chỗ này rất nguy hiểm!”

Khuôn mặt trắng trẻo của Xuân Thập Tam ngẩn ra, anh ta lập tức trốn sau những quân nhân ở phía sau, nói với Xuân Chính Tông:

“Không đi, cháu không đi đâu bác. Cháu sinh ra là người Xuân Thành, chết cũng phải là quỷ Xuân Thành. Bác, cháu không dễ gì mới có thể trở về, đừng đuổi cháu đi.”

“Cháu có biết bây giờ Xuân thành là nơi như thế nào không? Người có năng lực đã sớm cao chạy xa bay, người còn sống cũng đã rút lui hết. Cháu mau đi đi, nhanh còn có thế đuổi kịp xe của chị cháu!”

Xuân Chính Tông tức muốn chết. Ông ta chinh chiến cả đời, dưới gối lại chỉ còn Xuân Thập Tam. Tuy Xuân Thập Tam là con của người em trai đoản mệnh nhưng Xuân Chính Tông cũng coi anh ta như con đẻ mà nuôi. Chỉ tiếc Xuân Thập Tam là loại quần là áo lụa, không đảm đương được chuyện lớn cho nên Xuân Chính Tông cũng không muốn truyền lại Xuân thành cho Xuân Thập Tam.

Ông ta không có mong muốn gì nhiều, chỉ mong Xuân Thập Tam có thể sống bình an là được. Vốn tưởng Xuân Thập Tam ở trong tay Tô Tô, đã lâu không có tin tức, nhất định đã bị Tô Tô giết rồi. Mặc dù Tô Tô nói Xuân Thập Tam ở trong tay cô vẫn còn sống, sống cũng không tệ lắm nhưng người trong Xuân thành chẳng có ai tin Tô Tô cả, ngay cả Xuân Chính Tông cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Hiện tại, trong thời khắc mấu chốt của Xuân thành, Xuân Thập Tam có thể chạy ra được, Xuân Chính Tông dĩ nhiên rất cao hứng nhưng cao hứng mấy thì quan trọng nhất vẫn là bảo vệ tốt cái mạng của Xuân Thập Tam.

Cho nên ông ta chưa có thời gian chào mừng Xuân Thập Tam trở lại. Việc cấp bách bây giờ là khiến cho Xuân Thập Tam rời khỏi Xuân thành, đuổi theo xe của nhà họ Xuân.

Nào ngờ Xuân Thập Tam vẫn không nghe lời y như cũ. Xuân Chính Tông muốn anh ta cố gắng học tập đạt thành tích cao thì anh ta ôm một rổ trứng ngỗng. Xuân Chính Tông muốn anh ta tạo dựng sự nghiệp trong quân đội thì anh suốt ngày ăn chơi đàng điếm rượu chè trai gái. Bây giờ Xuân Chính Tông muốn anh ta rời khỏi Xuân thành, anh ta vẫn làm trái ý Xuân Chính Tông y như cũ.

Còn nói cái gì mà sinh ra là người của Xuân thành, chết cũng phải làm quỷ Xuân thành? Trước kia đâu có như vậy? Từ lúc nào mà Xuân Thập Tam lại nói đạo lý như thế?

Xuân Chính Tông tức muốn chết, nhấc chân đuổi theo Xuân Thập Tam. Có thể do Xuân Thập Tam nhanh như khỉ, lại còn trẻ nên thân thể linh hoạt hơn thân thể đầy tật cũ của Xuân Chính Tông nhiều, chỉ hai ba bước là chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Xuân Chính Tông không đuổi kịp Xuân Thập Tam buồn bực muốn chết, chỉ vào một thân tín ở phía sau, cả giận nói:

“Anh, mau bắt con khỉ kia cho ông đây. Mang nó đi xa vào!!! Chỉ cần rời khỏi Xuân thành, đi chỗ nào cũng được, đi càng xa càng tốt! Nhà họ Xuân tốt xấu gì cũng còn một đứa lo hương khói!!!”

Người thân tín đau thương nhìn Xuân Chính Tông đang nổi giận, nước mắt tràn đầy. Những người lính khác bên cạnh đứng túm năm tụm ba nhìn thủ trưởng của mình, dường như đang nghe thủ trưởng nói những lời sinh ly từ biệt. Cho nên Xuân Chính Tông hét lên:

“Tất cả nhìn ông đây làm cái gì? Tiếp tục tìm người đi!!!”

Nói xong, ông cũng có cảm giác khó chịu, xoay người đạp lên đất đá chui vào xe, ra lệnh cho lái xe quay trở về, tiếp tục bàn bạc với Phương Hữu Mạo.

Sau khi hợp tác ba bên cùng Phương Hữu Mạo, Tô Tô, vốn chỉ huy là Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông, quanh đi quẩn lại cũng trở thành một. Tô Tô chẳng điều khiển khiển gì, mỗi lần ba bên bàn bạc cô lại phái Xuân Lai đến, Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông có ý kiến gì đều thông qua miệng Xuân Lai báo lại cho Tô Tô.

Thời điểm Xuân Chính Tông quay trở lại chỗ chỉ huy, Phương Hữu Mạo đã xem xong bản đồ, đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Ông ta đi tới nhìn khinh bỉ Phương Hữu Mạo, hỏi:

“Những người còn sống sót của Xuân thành rời khỏi hết rồi chứ?”

“Đi hết rồi.” Phương Hữu Mạo văn nhã lật sách, ngước mắt lên nhìn Xuân Chính Tông, “Hiện tại chỉ chờ tìm thấy Tô Tô, để cô ấy mang người của chúng ta rời đi nữa thôi.”

“Ông xác định cô ấy còn sống sao?”

Nhìn bộ dạng tri thức của Phương Hữu Mạo, Xuân Chính Tông lại tức giận. Bây giờ là lúc nào rồi còn làm ra vẻ, cầm sách đọc!!!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 585: Chí ít là không phải cháu
“Tất nhiên là còn sống. Nếu không... đã không phải là Tô Tô.”

Phương Hữu Mạo tiếp tục ung dung thong thả lật sách, vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Tất nhiên là ông ta biết Xuân Chính Tông ngứa mắt mình. Từ lúc trẻ Xuân Chính Tông đã chán ghét dáng vẻ ôn hòa lễ độ của ông ta cho nên Phương Hữu Mạo lúc rảnh rỗi sẽ đọc sách trước mặt Xuân Chính Tông. Ông ta thích nhìn Xuân Chính Tông tức giận, ha ha ha!

Hai người này đấu đá chẳng liên quan đến thời cuộc.

Nhìn lại Xuân thành, chỉ sợ không chịu nổi thêm bất kỳ tàn phá nào nữa. Những người sống sót được tìm thấy gần như lên xe rời đi ngay lập, mỗi người một phương rời khỏi Xuân thành.

Có những người bị thương quá nặng mới ở lại Xuân thành không rời đi. Nhưng thật ra mà nói, điều này chứng tỏ những người bị thương này không thể cứu nổi nữa rồi.

Mà những người còn sống sót rời đi, người thì đi hướng bắc có căn cứ kinh thành, người thì đi hướng nam có thị trấn nhộng, đi hướng tây có một căn cứ lớn của những người còn sống sót, hướng đông có quân đội Tương thành của Sở Hiên.

Những người sống sót này rời khỏi Xuân thành, cuối cùng đi đâu không quan trọng, quan trọng là những người này rời khỏi Xuân thành đến những chỗ khác nhau với mục đích khác nhau. Mà Xuân thành dần dần chỉ còn lại một ít binh lính, một ít người còn sống đang rên rỉ trên mặt đất chờ chết. Giữa cảnh tượng đổ nát, đã không còn nhìn thấy những người còn sống quần áo lam lũ đi lại nữa rồi, chỉ còn những người binh lính này đang ra sức đào bới, tìm người còn sống trong đống đổ nát mà thôi.

Trong tầng ngầm thứ hai dưới lòng đất, Tô Tô tỉnh dậy. Cũng không biết là trôi qua bao lâu rồi, trong đụn đất tản ra mùi khoai tây và khoai lang thơm phức. Một đám trẻ con vây quanh đụn đất này chờ ăn, còn có một đám trẻ con khác đang chơi đùa vui vẻ ở cầu trượt bằng băng.

Có một đứa trẻ vô cùng thân thiết tựa sát bên cạnh Tô Tô, cho cô một củ khoai tây ấm áp. Tô Tô cười vừa xoa đầu đứa trẻ kia vừa liếc nhìn Tiểu Ái. Tiểu Ái đang được mẹ Tô ôm trong lòng, bàn tay bé xíu đang cầm một củ khoai tây thật lớn, cười khanh khách như thể chiếm được một thứ vô cùng quý giá.

Trong tay Thiên Tứ cũng cầm một củ khoai tây, đứng tựa vào một chiếc giường kim loại. Cậu bé nhìn thấy Tiểu Ái cắn một cái cũng học theo cắn một cái. Trạc Thế Giai ngồi ở bên cạnh Thiên Sinh, đang cho Thiên Sinh ăn sữa.

Tô Tô cầm củ khoai tây, ngáp một cái dụi dử mắt. Cô đứng đậy hoạt động thân thể, ăn hết khoai tây rồi bắt đầu làm việc. Cô đợi mãi không thấy cứu viện nên dự định biến ra vài con người nước dọn dẹp cầu thang thoát hiểm, nhìn xem có hy vọng đi ra ngoài không.

Vài đứa trẻ lớn một chút tò mò đi theo sau Tô Tô, nhìn thấy Tô Tô tìm một cánh cửa rồi biến ra mấy con người nước, bắt đầu dọn đá bên trong cầu thang thoát hiểm, cũng đến giúp đỡ. Bọn trẻ không cần Tô Tô lên tiếng, tự động xắn tay áo lên, giúp đỡ người nước dọn đá.

“Đừng động đến chỗ cốt thép này.” Tô Tô đứng ở bên ngoài cửa thoát hiểm, vừa khống chế người nước vừa dặn dò những đứa trẻ kia rời xa thanh cốt thép, “Các cháu dọn một ít đá nhỏ là được, chú ý an toàn.”

Thật ra Tô Tô cũng chẳng cần những đứa trẻ này giúp. Ở tình huống bây giờ, những đứa trẻ này chỉ cần không khóc không quấy, giữ im lặng không để người lớn thêm phiền phức là giúp cô rồi. Thế nhưng nếu những đứa trẻ này chủ động muốn giúp dọn đá vụn, Tô Tô cũng sẽ không ngăn cản.

Bọn trẻ dù sao cũng sẽ lớn, cũng sẽ có ngày phải thể hiện ra giá trị của bản thân. Bây giờ để cho chúng sớm cảm nhận được giá trị của bản thân còn tốt hơn luôn bị cô che chở.

Một lúc sau có thêm một ít đứa bé đến, có thể là bị nhóm các anh chị lớn ảnh hưởng, mấy đứa còn bé cũng rất tích cực giúp dọn đá. Sức của mấy đứa bé không lớn bằng nên dọn những cục đá nhỏ, chả mấy chốc dọn được một nửa chỗ đá đang chặn cửa thoát hiểm.

Lúc mọi người dự định tiếp tục cố gắng, dọn dẹp sâu vào trong thì vợ Xuân Lai vội vã chạy đến, nói với Tô Tô:

“Tô Tô, không xong rồi. Có mấy đứa trẻ người cứ nóng phát sốt lên.”

Tô Tô xoay người lại, ngoắc tay với mấy đứa trẻ ở cửa thoát hiểm: “Nghỉ ngơi một chút nào, về ăn cái gì đi.”

Sau đó, Tô Tô đi theo vợ Xuân Lai đến chỗ bọn trẻ, cau mày hỏi: “Ngoại trừ phát sốt ra, còn có biểu hiện gì khác không?”

“Biểu hiện gì khác???” vợ Xuân Lai đi cùng Tô Tô ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có biểu hiện gì, chỉ phát sốt thôi. Trong đó có một đứa tinh thần không được tốt lắm, Tô Tô... những đứa trẻ này có lẽ nào...”

Lẽ nào biến thành zombie? Những lời này vợ Xuân Lai không dám nói ra. Bọn họ cùng nhau đi đến bãi đậu xe dưới đất, cùng nhau sống sót trong bãi đậu xe, khó khăn lắm mới không thiếu ai, tất cả mọi người đều an toàn sống sót. Nếu như có đứa trẻ nào biến thành zombie, đó sẽ là một chuyện khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.

Tô Tô cũng cảm thấy nặng nề trong lòng. Từ lúc đi ra khỏi cửa thoát hiểm, cả đoạn đường đi đến chỗ bọn trẻ này, cô đều nhăn mày. Cô đến chỗ mấy chiếc giường kim loại do người đàn ông lùn tịt làm, nhìn bốn đứa bé nằm trên giường. Trong bốn đứa trẻ có một đứa tinh thần vô cùng tốt, đang ngồi chơi đùa với đứa trẻ khác trên giường.

Cô đến bên cạnh giường sờ trán bốn đứa trẻ, đều nóng bỏng tay. Trong đó có một đứa trẻ sốt không còn biết trời đất gì hết.

Ngoài đứa trẻ tinh thần cực tốt ra còn hai đứa trẻ khác mắt trợn tròn nằm ở trên giường. Có một bé gái hỏi Tô Tô, “Viện trưởng, chúng cháu sẽ biến thành zombie ạ?”

“Không đâu!” Tô Tô cúi đầu, tóc cô từ vai đổ xuống. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với cô bé kia: “Chí ít là không phải cháu!”

Nhưng đứa trẻ sốt đến không biết trời đất gì hết thì không chắc!

Tô Tô thở dài, đứng thẳng người lên nhìn thoáng qua đứa trẻ không còn biết gì hết kia, giơ tay kéo vợ Xuân Lai sang một bên, nhỏ giọng dặn dò:

“Chuẩn bị sẵn một chút, cách ly đứa trẻ không biết gì hết kia đi. Ba đứa còn lại ở trên giường cần quan sát thêm, đứa đang ngồi ở trên giường chơi kia đã trở thành một dị năng giả rồi đấy.”

Trong hơn một trăm đứa trẻ lại có thêm một đứa là dị năng giả nhưng chuyện này cũng không phải là một chuyện đáng để vui mừng. Ít nhất, Tô Tô nói phải cách ly đứa trẻ không còn biết gì hết kia, đã khiến cho trong lòng vợ Xuân Lai cảm thấy vô cùng khó chịu rồi. Tóc của cô ấy hơi mất trật tự, vợ Xuân Lai nhìn Tô Tô lắc đầu hỏi:

“Tô Tô, cô nói cách ly là có ý gì? Không phải là điều tôi đang nghĩ đúng không?”

“Chính là điều mà cô đang nghĩ!” Tô Tô tỏ ra cứng rắn lạnh lùng, nhìn vợ Xuân Lai rồi vô cùng lý trí nói rằng: “Tôi nói có vẻ uyển chuyển quá rồi, vậy bây giờ tôi sẽ nói toạc ra. Cách ly nó đi, chờ đến khi nó biến thành zombie thì giết ngay lập tức.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 586: Tất cả cút xuống địa ngục đi
“Tôi… không.” vành mắt vợ Xuân Lai ứa lệ, hai hàng nước mắt chảy xuống, “Thằng bé, có thể thằng bé chỉ sốt cảm thôi. Tô Tô, sốt cũng không thể nào nghiêm trọng đến mức không cứu được thế chứ?”

“Không!”

Tô Tô trả lời vợ Xuân Lai, trong lòng cô thực ra rất buồn bực, vẫn còn có hy vọng, chẳng lẽ Tô Tô phải nói ra những lời khẳng định như thế sao? Cô cũng từng có lúc hoảng loạn, buồn bã, đau khổ như vợ Xuân Lai. Nhưng đứa trẻ này, mặt đã tái xanh, mắt trũng sâu, nước trên người gần như bị sấy khô, có cảm giác như khô đét lại rồi.

Nếu nhìn kỹ một chút, tim của đứa trẻ này đập ngày một chậm, dù không biến thành zombie thì thân nhiệt đó cũng thấp hơn những đứa trẻ khác. Nếu cứ để đứa này trong đại bản doanh, chỉ e khi lúc nó biến thành zombie, không ngăn kịp nó sẽ cắn những đứa trẻ khác.

Người đàn ông lùn tịt ôm đứa trẻ tinh thần đang u mê rời khỏi. Đôi tay yếu ớt của đứa bé đặt trên người người đàn ông lùn tịt, càng thể hiện rõ sự bất lực và yếu đuối.

Tô Tô không có tâm tình dọn dẹp cửa thoát hiểm nên cứ ngồi nhìn đống lửa đến ngơ ngẩn trong đại bản doanh. Vợ Xuân Lai ôm miệng khóc, tiếp tục làm những việc vặt của cô. Mai Thắng Nam và Trạc Thế Giai đứng ở cạnh cầu thang im lặng nhìn bóng lưng của người đàn ông lùn tịt. Mẹ Tô chăm sóc Tiểu Ái và Thiên Tứ. Mọi người rất im lặng, không nói thêm câu nào về đứa trẻ bị ôm đi.

Thực ra Trạc Thế Giai muốn nói với Tô Tô, nếu dị năng của Thiên Tứ là trị liệu, vậy máu của Thiên Tứ có thể cứu được đứa trẻ này không? Nhưng Trạc Thế Giai lại ích kỷ, giữ im lặng. Không phải vì điều gì khác, vì máu của Thiên Tứ có thể thanh lọc được virus mạt thế không, còn chưa có nghiên cứu nào xác minh. Trong báo cáo của Hoa Hoa, chỉ nói máu của Thiên Tứ có khả năng phục hồi lỗi gene.

Nói cách khác, dù máu của Thiên Tứ có thể biến zombie thành người bình thường, Trạc Thế Giai có để Thiên Tứ cứu không? Cứu một người, phải chăng còn phải cứu người thứ hai, ba, tư??? Cứu người này chẳng lẽ không cứu người kia? Cuối cùng máu Thiên Tứ dùng để cứu người, cứu cả mạt thế, Thiên Tứ còn lại còn bao nhiêu máu?

Nên Trạc Thế Giai im lặng. Xin lỗi, cô im lặng. Vì thế lương tâm của cô cũng đang chịu sự giày vò đến cùng cực.

Có một đứa bé gái, ngơ ngác ngồi cạnh Tô Tô, vô tư hỏi: “Viện trưởng, Dương Dương sao lại bị ôm đi thế?”

“…” Tô Tô lặng lẽ ôm đứa bé vào lòng, ngồi cạnh đống lửa. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con phải làm quen, cuộc đời của chúng ta thế nào cũng sẽ trải qua vài lần ly biệt.”

Sau đó cô thở dài không nói tiếp nữa, không muốn nói nữa. Thực ra cô cũng từng nghĩ có nên phịa một câu chuyện cổ tích, lừa những đứa trẻ này, nói Dương Dương lên thiên đường, nói Dương Dương được thiên sứ cứu, rời khỏi thế thế giới tàn nhẫn này.

Nhưng lừa lũ trẻ được nhất thời, lừa được chúng cả đời sao? Con người sống trên đời, rồi sẽ phải nếm trải vài lần đau khổ ly biệt. Phải đối diện, phải chấp nhận sự tan hợp đó, đừng có cả đời sống trong những câu chuyện cổ tích, như thế không tốt cho bọn trẻ.

Trời về khuya, chuyện khiến mọi người càng thêm sợ hãi và khó chịu là Tiểu Ái của Tô Tô cũng sốt.

Mẹ Tô sợ đến khóc lóc, ôm Tiểu Ái chưa hiểu chuyện, khuôn mặt đau khổ bất lực nhìn Tô Tô. Tô Tô không nói gì, đưa tay sờ cái trán nóng bỏng của Tiểu Ái, ôm Tiểu Ái từ trong lòng mẹ Tô, im lặng ra ngoài, ngồi trong một góc khuất, không nói lời nào.

“Tô ơi, Tô ơi. Sao con lại ngồi đây? Tô ơi, Tô ơi….”

Mẹ Tô chắp tay đi theo sau Tô Tô, bà nhìn Tô Tô ngồi trong góc khuất thì rất lo lắng. Có phải Tô Tô muốn cách ly Tiểu Ái, vì sao phải cách ly? Có phải… có phải Tiểu Ái cũng không cứu được nữa không?

Mẹ Tô rất lo về chuyện này, bà sợ gặp cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chuyện này còn khiến bà hoảng loạn hơn cả việc chia tay với cha Tô nữa. Bà chỉ hận không thể quỳ trước mặt Tô Tô, để Tô Tô ôm Tiểu Ái về chỗ đông người. Tô Tô không đồng ý, cứ ôm Tiểu Ái trốn trong góc tối, ánh mắt trầm ngâm, nhìn vô cùng dọa người.

Tô Tô bất động, mẹ Tô tuyệt vọng chắp tay trước ngực vái lên trời. Nhưng thần phật trên trời, ai có thể đến cứu cháu ngoại của bà chứ?

Tô Tô ôm Tiểu Ái, Tiểu Ái bắt đầu ngủ li bì, không biết do mệt hay bắt đầu hôn mê. Tô Tô không dám nghĩ, cô hít sâu một hơi nhìn mẹ Tô đang hoảng loạn, cuối cùng nói:

“Không sao, mẹ, con chỉ ôm con bé vào đây cho yên tĩnh. Mẹ, con… bây giờ con không thể bình tĩnh được, con muốn ngồi đây cho bình tĩnh lại. Không sao, con với Diệp Dục đều là dị năng giả, Tiểu Ái sao có thể biến thành zombie được chứ?”

Nếu không thì sao? Trong lòng Tô Tô có một âm thanh không chắc chắc ảnh hưởng đến lý trí của Tô Tô. Tiểu Ái kiếp trước lớn đến hai tuổi cũng chỉ là người bình thường, bây giờ con bé sốt là làm sao? Là sắp biến thành zombie, hay là tiến hóa thành dị năng giả?

Lịch sử luôn tránh khỏi sự khống chế của Tô Tô, cô ôm chặt đứa con của mình, lạnh lùng nhìn vào bóng tối xa xăm. Nếu cô lại tiếp tục mất đi Tiểu Ái, cô thề sẽ giết cả thế giới này. Trừ cha mẹ ra, cô sẽ giết hết không chừa một ai. Cô muốn tất cả người vô tội thấu hiểu nỗi đau của cô, cô muốn tất cả mọi người cút xuống địa ngục hết!

Đây là lý do duy nhất để cô sống tiếp, không có điều thứ hai!

Ôm Tiểu Ái ra xa vì Tô Tô đang kiềm chế bản thân. Bây giờ cô rất dễ giết người, bất kỳ ai cũng có thể khiến cô đại khai sát giới. Lý trí đối với cô hiện giờ mà nói, chỉ là một sợi dây mỏng manh, thứ làm nó không đứt chính là Tiểu Ái cô ôm trong lòng.

Nhưng Tô Tô càng muốn khống chế bản thân lại càng có người muốn trêu đùa dây thần kinh yếu ớt của cô. Trong lúc mẹ Tô đang cầu xin ông trời ông bà ông vải, bên chỗ của đám trẻ đột nhiên phát ra âm thanh “thùng thùng”. Đó là những người sống sót đói đến phát điên đang đập vào tường băng.

Không biết trong số họ có phải xuất hiện dị năng giả sức mạnh không, đập chưa bao lâu, bức tường băng của Tô Tô xuất hiện một lỗ thủng. Có người chui từ lỗ thúc đó qua, hít hà, ngửi thấy mùi thơm của khoai nướng trong không trung, mắt sáng lên chạy đến bên cạnh đống lửa.

Tiếng hét của đám trẻ vang lên, có đứa trốn không kịp bị tên đó đẩy vào đống lửa. Đứa trẻ bị bỏng la hét thất thanh. May mà vợ xuân Lai kịp kéo bọn trẻ lại, nếu không, không biết chúng còn bị bỏng thế nào nữa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 587: Mày đang cười cái gì
Có thêm người sống sót chui từ lỗ hổng của bức tường băng sang, ai nấy đều đói đến mất hết lý trí, điên cuồng chạy đến đụn đất. Có kẻ moi khoai tây và khoai lang dưới đất lên, cầm lên cười ha hả. Có kẻ không moi được gì đi thẳng về phía bọn trẻ, chúng muốn tìm đồ ăn trên người bọn trẻ.

Tiếng la hét khóc lóc thất thanh, chen lẫn tiếng mắng nhiếc của vợ Xuân Lai, Mai Thắng Nam, Trạc Thế Giai. Tô Tô ngồi trong góc tối, ôm Tiểu Ái ngày một lịm đi, Tô Tô giống như nữ quỷ, ngồi bất động, im lặng.

Mẹ Tô quỳ dưới đất khóc, còn đang cầu xin thần phật của bà. Thảm kịch nhân gian cách đó không xa, cứ như thể không ảnh hưởng gì tới ba người nhà họ Tô.

Tô Tô không muốn động đậy, cô chỉ im lặng ngồi đó, ôm Tiểu Ái của cô. Còn ai khóc lóc la hét thì mặc, cô không quan tâm.

Vì Tô Tô mãi không xuất hiện, dù cho những đứa trẻ đó khóc lóc hay là vợ Xuân Lai, Trạc Thế Giai và Mai Thắng Nam ra sức ngăn cản cũng không thể cản được đám người đói đến phát điên đó. Nên những kẻ đó đột nhiên nhận thấy một vấn đề, đó là có thể Tô Tô không ở dưới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Đây không biết là tin tốt hay tin xấu nữa, mọi người đều nói nghèo đói sinh tội ác, điều này không phải là không có căn cứ. Một đám người đói đến phát điên đúng là có thể làm được tất cả mọi thứ.

Có người thăm dò, vươn đôi tay ác quỷ về một bé gái xinh xắn. Tô Tô vẫn không ra ngoài, mấy tên đàn ông ăn uống no nê xong, bắt đầu giở trò. Vợ Xuân Lai vẫn luôn bảo vệ bọn trẻ la hét thất thanh, nhoài về phía tên đàn ông đang ôm bé gái.

Bên cạnh, có tên đàn ông cười lớn, túm eo vợ Xuân Lai cười ha hả: “Đến đây, dù sao cũng chết, không bằng trước khi chết, để bọn này được vui vẻ một chút…”

Mai Thắng Nam thấy thế, đột nhiên trở lại bản tính, không tranh cãi cũng không giãy giụa. Cởi áo khoác trên ngươi xuống, chỉ vào tên đàn ông đang ôm bé gái, cười cợt nhả:

“Bé gái như này còn chưa lớn hết, chơi không hứng thú đâu. Lại đây, tôi chơi cùng các anh!”

Đám đàn ông thấy thế, đồng loạt cười lớn, có tên lao ra ôm Mai Thắng Nam, nhưng tên đàn ông đang đè lên người cô bé lại nghiêng đầu nhìn Mai Thắng Nam kì dị. Dường như Mai Thắng Nam đang không biết tự lượng sức mình, hắn còn tỏ ra không có hứng thú với Mai Thắng Nam. Hắn quay đầu tiếp tục hủy hoại bé gái trong tay hắn.

Tô Tô trong góc tối vốn không muốn quan tâm, nhưng không biết ai cười vô cùng lớn. Tiếng cười đó còn rất hưng phấn, theo đó là tiếng kêu the thé của bé gái, xen lẫn tiếng chửi mắng của vợ Xuân Lai, còn có cả tiếng gọi tên cô điên cuồng của Mai Thắng Nam và Trạc Thế Giai, “Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô…” Từng câu từng chữ như chọc vào tai cô, còn cả tiếng la hét của nhiều bé gái, “Viện trưởng”, “Cứu với, cứu với…”

Tô Tô trong bóng tối đột ngột đứng lên, cô ôm Tiểu Ái lao thẳng về phía chỗ của bọn trẻ. Mẹ Tô đang quỳ lạy cầu thần khấn phật đằng sau cũng vội vàng chạy theo sau Tô Tô, đi về phía tên đàn ông đang cười lớn.

Khung cảnh như địa ngục trần gian, nhưng tên này nghĩ xảy ra chuyện lớn mà Tô Tô vẫn rề rà không xuất hiện ngăn cản, nên Tô Tô có thể đã không ngăn được chúng nữa rồi? Chúng định làm lớn chuyện tới mức nào?

Tô Tô lạnh lùng nhìn tên đàn ông cười lớn tiếng kia, tên này đang cởi quần của một bé gái. Còn Trạc Thế Giai, Mai Thắng Nam và vợ Xuân Lai đã bị kéo sang một bên, đang giãy giụa khỏi tay mấy tên đàn ông.

“Tô…”

Tên đàn ông cởi quần của bé gái sững lại, dừng hoàn toàn động tác, quay đầu nhìn Tô Tô. Có vẻ như ngoài ý muốn, vừa rồi lúc cướp đồ cô không xuất hiện, hắn còn tưởng cô đã không ở đây nữa. Nhưng tên Tô Tô còn chưa nói xong, cô đã giơ tay túm vai tên đàn ông đó, lôi hắn khỏi người bé gái, ném vào đống lửa.

“Mày cười cái gì?”

Tô Tô vén tóc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên đàn ông la hét thất thanh trong đống lửa. Cô tiến lên trước, không đợi hắn thoát khỏi đống lửa, Tô Tô đã ôm Tiểu Ái đi thẳng vào đống lửa. Đứng ở giữa ngọn lửa cháy hừng hực, một chân giẫm lên ngực tên đàn ông đó. Ngọn lửa thiêu tên đàn ông đó cũng đang thiêu Tô Tô, nhưng Tô Tô không sợ lửa vì nước và lửa khắc nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

“Tao hỏi, mày cười cái gì?”

Trong ánh lửa, quanh người Tô Tô sáng lên ánh sáng trong suốt của nước. Cô tức giận giẫm lên ngực tên đàn ông đó, vừa giẫm vừa tức giận:

“Con gái tao đang sốt, mày còn cười, cười cái gì? Không cho cười, không cho cười. Tất cả chúng mày không đứa nào được cười.”

Chưa được hai cái, tên đàn ông đó đã chết. Mấy tên đàn ông đang túm Trạc Thế Giai, Mai Thắng Nam và vợ Xuân Lai thấy thế, liền run cầm cập bỏ những cô gái trong tay ra, chạy ra khỏi tường băng.

Tô Tô từ ra từ đống lửa, cầm một thanh mâu bằng băng trong tay, cô đưa tay ném, ghim một tên lên bức tường băng. Lực đó vừa đủ để mâu xuyên qua người hắn, đầu ngọn mâu còn hơi rung lên. Tô Tô không dừng bước, cô cầm thanh đao băng trong tay, một tên đàn ông ngang qua bị cô cầm thanh băng đâm thẳng vào cổ, một nhát chí mạng.

“Tô Tô, tha mạng! Tôi….”

Người chạy phía trước bị treo trên lỗ hổng ở bức tường băng, lời còn chưa nói xong đã bị Tô Tô đâm xuống, đập lõm một vết trên đầu, chớp mắt đã tắt thở.

Cô đứng bên lỗ hổng ở bức tường băng nhìn những kẻ đã trèo qua. Lại có một tên đàn ông nhảy qua, cô vẫy tay, thanh băng trong tay lại dài đến chạm đất. Bức tường băng phía trước nứt từ trên nóc xuống, vỡ thành từng mảng, những mảnh băng bay ra ngoài, đâm vào sau lưng mấy tên đàn ông chạy thoát thân ở trước, khiến chúng phun máu ra.

Bên ngoài còn có không ít người sống sót, có những người chưa từng chui qua lỗ hổng ở tường băng. Trong số đó còn có nam, nữ, già, trẻ, chỉ không có trẻ con. Nhưng lúc này Tô Tô đang rơi vào trạng thái điên cuồng, cô còn quan tâm trong đó có trẻ con không sao?

Mảnh băng vụn rơi đầy đất, đè lên không ít người. Tô Tô bế Tiểu Ái, trong tay cầm dao bằng băng, đi dép lê, không đi tất, đạp lên từng mảnh băng dày nặng nề. Cô nhìn thấy những người bị băng đè lên, đang giãy giụa thò đầu ra. Tô Tô giơ tay, khom lưng cắt đầu người đó xuống.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top