Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 665: Nơi tích trữ đồ
Cùng lúc đó, chỗ trên bản đồ mở rộng thị trấn nhộng mới nhất, Mộc Dương còn muốn sử dụng một con đường dùng toàn xác nhộng làm tường, nên số lượng xác nhộng mà thị trấn nhộng cần đang tăng lên rất

nhiều. Điều này không nhằm nhò gì, dù sao nhộng mặt người trấn giữ trong Tương thành, năng lực sinh sản cũng kha khá. Nhiệm vụ thu hoạch xác nhộng được công bố, công việc của anh Bì tăng lên không chỉ gấp hai gấp ba, anh than thở với người của Mộc Dương:

“Tốt nhất trung tâm chúng tôi không làm gì nữa cả, đóng cửa đếm tinh hạch giao cho người mang xác nhộng đến”

Người của Mộc Dương cười hi hi, xoa dịu anh Bì, “Cái này, vất vả cho anh rồi. Để thị trấn nhộng trở nên tốt hơn, anh tạm thời chịu khổ vậy.”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của Tô Tô, cô mở cửa phòng thò đầu vào. Thuộc hạ của Mộc Dương lập tức đứng lên, cúi gập người chào Tô Tô, “Trưởng thôn, cô tới lúc nào đó?”

“Vừa đến, đi ngang qua đấy. Đang muốn hỏi anh Bì có muốn đưa tôi đến chỗ bí mật ở trung tâm không, hôm nay Lý Tiểu Vũ kết hôn.”

Hôm qua Tô Tô lặng lẽ về thôn Bát Phương, không nói cho ai biết, chỉ nói với với Mộc Dương một tiếng, để cậu đừng nói ra ngoài không lại tổ chức một chập như lần trước thì không hay. Nên người ở thị trấn nhộng chỉ biết cô muốn về chứ không biết bao giờ cổ về.

Ngày cưới của Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ ngày càng đến gần, mười bảy đặc công của nhóm Diệp Dục đều vây quanh Thư Sinh nói muốn truyền thụ một ít bí kíp võ công tán gái thần chưởng của Thư Sinh. Thực ra là lôi Thư Sinh đi trốn ở một chỗ khỉ ho cò gáy nào đó.

Nên chuyện tặng quà cưới cho Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ, đương nhiên Tô Tô không thể trông chờ ở Diệp Dục. Cô tranh thủ hôm nay đẹp trời, định đi dạo một vòng trung tâm nhận nhiệm vụ ở thị trấn nhộng, xem xem bên trong có món gì hợp làm quà tặng cho Lý Tiểu Vũ. Cô không thuộc đường trong trung tâm nhận nhiệm vụ của thị trấn nhộng, nên đành dắt Tiểu Ái lên tầng hai tìm anh Bì, đúng lúc nghe thấy anh Bì cãi nhau với người của Mộc Dương.

Vì thế Tô Tô suy nghĩ rồi nói với anh Bì, “Thực ra... tôi có ý này. Không biết anh có từng nghĩ đến cơ chế tích lũy? Số tinh hạch đó mà đếm từng viên thì rất mệt, người khác đến giao nhiệm vụ đều phải chờ các anh đếm tinh hạch rất lâu mới có thể nhận được tiền lương của họ. Hay là các anh thống kê lại, phát cho mỗi người một tấm thẻ tích lũy của thị trấn nhộng, dùng điểm tích lũy để đổi tinh hạch. Xây thêm mấy chỗ đổi tinh hạch, nếu người nào cần dùng tinh hạch thì cầm thẻ đến đổi”

Cô vẫn giữ tư thế thỏ đầu vào thăm dò, sau khi nói xong thì đi, đóng cửa lại. Để cho anh Bì và người của Mộc Dương xoắn xuýt bên trong, thực ra tương lai mỗi một căn cứ đều tiến hành chế độ tích lũy. Tô Tô chỉ thấy anh Bì rối quá nên đem chế độ tích lũy nói ra trước, nhắc nhở anh Bì.

Vừa ra ngoài chưa được hai bước, anh Bì liền mở cửa đuổi theo Tô Tô. Tô Tô còn đang dắt tay Tiểu Ái, quay lại nhìn, thấy anh Bì nói:

“Không phải muốn đi dạo một vòng trung tâm sao? Đi, tôi đưa cô đi”

Sau đó, anh Bì cúi đầu nhìn Tiểu Ái tinh nghịch, hỏi: “Tiểu Ái không đi trẻ sao?”

“Không đi, hôm qua vừa mới về, tôi muốn cho con bé thích nghi với những ngày tháng yên bình đã. Nếu không đang ở một nơi nguy hiểm đột nhiên lại đến một chỗ vô cùng an toàn, nhàn hạ quá tôi sợ con bé không quen” Tô Tổ cười với anh Bì, “Mẹ tôi gửi Thiên Tứ đi nhà trẻ rồi, nghe nói Thiên Tứ rất thích đọc sách, cô giáo nói, Thiên Tử có thể ngồi đọc sách cả ngày ở khu sách tranh”

“Vậy thì tốt rồi, giỏi lắm. Bác sĩ Trạc là một người tri thức cao, may mà Thiên Tứ không di truyền gen của bố” Anh Bì cười ha hả, lúc đưa Tô Tô đến nơi tích trữ đồ đằng sau trung tâm nhiệm vụ, còn than thở với Tô Tô, “Từ Lỗi nhà chúng tôi chẳng giống Thiên Tử. Haizzz, chỉ e sau này Từ Lỗi nhà chúng tôi giống tôi, chẳng học hành gì cả.”

Tâm lý của anh Bì, nhìn những đứa trẻ nhà khác thích học hành, chỗ nào cũng thấy hay cũng thấy tốt. Nhìn con trai mình cả ngày chỉ biết nghịch bùn, dạo này còn học vén váy các bạn nữ, chỗ nào cũng dở cũng xấu. Nên lúc dẫn Tô Tô đi thăm quan trung tâm, cả đường đi chỉ kể ra vô số khiếm khuyết và lỗi lầm của Từ Lỗi.

Tô Tô nghe thấy mà cười, đi theo anh Bì đến nơi tích trữ đồ. Chỗ này là nơi cất đồ, ở phía sau của trung tâm nhiệm vụ, xây tường bao vòng quanh thành một cái kho rộng. Cửa kho có một nhóm binh lính của Xuân Thập Tam và Xuân Hữu Nguyệt canh gác. Những binh sĩ này đều nhận ra Tô Tô, thấy Tô Tô dẫn Tiểu Ái đến, đều hành lễ chào Tô Tô.

Nhân lúc anh Bì đi tìm chìa khóa của người quản lý đô, Tô Tô nói chuyện với một binh sĩ nhìn trông quen mắt, cô cưới hỏi, “Các anh ở đây có tốt không?”

“Tốt, tốt lắm. Nhưng... nhưng cảm thấy không quen. Có lúc còn không dám tin đây là thật”

Binh sĩ đó ngượng ngùng trả lời Tô Tô. Sau khi họ tấn công Tây thành rồi về thị trấn nhộng, Mộc Dương giao toàn bộ nhiệm vụ canh gác thị trấn nhộng cho Xuân Thập Tam và Xuân Hữu Nguyệt. Những binh sĩ này bắt đầu thấm nhập vào mọi ngõ ngách ở thị trấn nhộng, trở thành quân đội thực sự của thị trấn nhộng.

Công việc mỗi ngày phải làm, dù không khác lắm so với hồi ở Xuân thành, nhưng những binh sĩ này không cần lo cái ăn cái mặc. Mỗi tháng còn được lĩnh một túi tinh hạch lớn, những tinh hạch này đều là tiền lương của họ. Một tháng sẽ có một ngày nghỉ, trừ việc không được hành hạ người già, bệnh tật, phụ nữ, trẻ nhỏ ở thị trấn nhộng ra thì họ muốn làm gì cũng được.

Quân trang mới tinh tươm, quân lương dày, một ngày ba bữa no nê. Những ngày tháng như thể khiến những binh lính chưa từng được ăn no ở Xuân thành, đến giờ vẫn không dám tin tất cả là sự thật.

Họ thật lòng cảm ơn Tô Tô, mặc dù bây giờ đang làm nhiệm vụ, nhưng mỗi binh sĩ đều quay sang nhìn Tô Tô, ánh mắt đầy thiện ý và cảm kích.

Đang nói chuyện thì anh Bì dẫn người quản lý đô đến, nhân viên quản lý đồ cầm một chùm chìa khóa, cúi gập người với Tô Tô, sau đó vội vàng mở chiếc của kim loại dày cộp, mời Tô Tô vào.

Đây là lần đầu Tô Tô đến nơi quản lý đồ của thị trấn nhộng, cô dắt Tiểu Ái, hoang mang nhìn vào căn phòng làm kho vô cùng rộng lớn. Từ cửa nhìn vào trong, dường như không nhìn thấy điểm kết thúc, Tiểu Ái nghiêng đầu nhìn lên trần nhà của kho, thích thú reo lên,

“Uầy, phát tài rồi, mau cướp thôi!”

“Nói linh tinh gì đấy!” Tô Tô cúi đầu lườm Tiểu Ái một cái, rồi ngại ngùng nhìn về phía anh Bì và người quản lý. Hai người đang cười trộm, Tô Tô còn bổ sung thêm một câu, “Đứa bé này học thói thổ phỉ của bố nó ý mà.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 666: Bản tiến hóa của Vanccine mạt thế
Lúc còn ở trong sa mạc, cứ nhìn thấy một đống lớn bọ cạp biến dị là mấy đặc công của Diệp Dục đều reo lên phấn kích, phát tài rồi phát tài rồi. Sau đó tranh nhau giết bọ cạp biến dị, Tiểu Ái đi theo mười tám đặc công, nghe nhiều nhìn nhiều cũng bị nhiễm thói quen của họ.

“Ha ha ha, để tôi giới thiệu cho cô” Nhân viên quản lý đô cười, cầm một tập tài liệu thống kê dày cộp, mở ra cho Tô Tô xem, tận tình nói, “Đây là là kho tích đồ nhỏ nhất ở thị trấn nhộng của chúng ta, chuyên dùng để làm phần thưởng nhiệm vụ cho những người nhận nhiệm vụ ở trung tâm. Đồng thời những đồ thu được cũng đem cất ở đây. Cũng có thể nói, phần lớn đề ở đây đều không phải tài sản của thị trấn nhộng, rất nhiều đồ đều là của các nhóm tự phát đem tới.”

Không phải mỗi người đều có bản lĩnh đó, tạo ra một thôn Bát Phương, còn phát triển cả một thị trấn nhộng. Trên thế giới này có rất nhiều người đang kiếm sống bằng những món đồ trước mạt thế, bao gồm cả thị trấn nhộng. Có những nhóm đến trung tâm nhận nhiệm vụ, chạy ra ngoài thị trấn nhộng tìm đồ, cầm đồ tìm được về trung tâm đổi tinh hạch.

Đương nhiên cũng có những người tuyên bố những nhiệm vụ cá nhân kì cục, muốn tìm đồ gì đó, họ sẽ dùng tinh hạch của mình đổi lại. Trung tâm nhiệm vụ sẽ lấy tiền hoa hồng từ trong đó, đại khái có tác dụng như trung tâm môi giới.

Ví dụ bây giờ cũng có những dị năng giả muốn tìm vài đồ trang trí cho các nhộng của mình nên chạy đến trung tầm nhiệm vụ, muốn tìm mấy món đồ trang trí như tranh của các danh sư, các loại bình hoa, rèm cửa xinh xắn.

Những người đến giao nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ rất nhiều, những bức tranh, bình hoa còn thừa không vừa mắt người giao nhiệm vụ sẽ được chuyển tới nơi quản lý đồ. Do trung tâm nhiệm vụ mua lại, trả lại một chút tinh hạch là có thể mua được những món đồ này, sau đó tìm cơ hội nâng giá bán lại cho người cần.

Những người quan tâm tới những đồ này, chứng tỏ rằng họ đã giải quyết xong vấn đề ăn mặc cơ bản ở thị trấn nhộng, nên mới có thời gian nhàn rỗi quan tâm đến chất lượng cuộc sống của mình.

“Đồ ở đây quá nhiều, người dùng đồ đổi tinh hạch nhiều quá, người cần đồ dùng, đồ trang trí nghệ thuật cũng nhiều, nên chúng tôi định mở một quầy tạp hóa ở thị trấn nhộng, đem mấy từ đồ lỉnh kỉnh này thanh lý”

Anh Bì theo sau nhân viên quản lý đồ, giải thích cho Tô Tô. Trong chiếc kho rộng lớn này, đồ chất thành núi, chạm đến trần nhà, cứ tích tiếp e rằng phải xây kho mới. Vì thế anh Bì muốn mở rộng, để những người có tinh hạch có thể tiêu tinh hạch mua đồ

Coi như là nâng cao nhu cầu.

Tô Tô đi theo anh Bì và nhân viên quản lý, đứng trong căn kho rộng lớn này sớm đã hoa mắt chóng mặt. Lúc là tranh của họa sĩ nổi tiếng nào đó, lúc lại là khu đồ dùng hàng ngày, lúc lại là cái gì mà khu vũ khí lạnh dao kiếm, các khu đồ linh tinh, khiến Tổ Tổ không biết nên lấy gì đi tặng Lý Tiểu Vũ.

Vốn chuyện tặng quà cưới cho bạn, Tô Tô cũng không rành. Cô nhìn anh Bì và nhân viên quản lý đang dẫn cổ đi lòng vòng, cô dừng lại, nói với Tiểu Ái, “Con chọn đi, con chọn một món làm quà cưới cho cô Tiểu Vũ đi. Mẹ chẳng biết nên chọn cái nào?

Tiểu Ái nghe lời, gật đầu, chạy đến trước đồng hồ, tiện tay nhặt một khẩu súng đồ chơi... vui vẻ ngồi chơi.

Tô Tô: “...”

“À! Quên mất nói chuyện này với cô.” Anh Bì ở đằng trước cầm chiếc chăn hỷ thiệu hình bách tử đồ, chạy đến nói với Tô Tô, “Hai hôm trước, bác sĩ Trạc kéo tôi đến họp, nói là bác sĩ Hồng đã nghiên cứu ta phiên bản tiến hóa của vaccine mạt thế. Hôm nay chắc đến tìm cô, muốn hỏi cô có thể đưa vào thôn Bát Phương và thị trấn nhộng được không. Tỷ lệ thất bại của vaccine là 1%”

“Hả? 1%?” Tô Tô cau mày, không dám tin hỏi lại, “Nhanh như thế đã làm được tỷ lệ thất bại còn có 1% rồi à?”

“Phiên bản tiến hóa của anh ấy, là cái gì mà... linh cảm có được trong vaccine mạt thế, trẻ em dưới mười hai tuổi, mỗi năm phải tiêm một mũi. Sau khi tiêm xong, 99% trẻ sẽ tăng cường kháng thể chống lại virus mạt thế. Nhưng cũng có 1% trẻ biến thành zombie. Ngoài ra, vaccine bản tiến hóa này sẽ không biến trẻ con tiến hóa thành dị năng giả.”

Anh Bì cố hết sức giải thích cho Tô Tô, anh là người ngoại đạo với những thứ thuộc về y học thế này. Hệ thống y học bến bác sĩ Trạc lôi anh đi họp vì mong rằng sau khi Tô Tô đồng ý bắt đầu đưa ra thị trường, trung tâm nhiệm vụ sẽ phải phối hợp cùng tuyên truyền,

Nên anh Bì có thể nói những thứ kháng thể gì đó, thực ra bác sĩ Hồng cũng đích thân đến giải thích cho Tô Tô.

Nhưng Tô Tô đã hiểu, cô gật đầu nói với anh Bì, “Được, đưa ra đi. Đã đạt tới 99% rồi thì cho ra thị trường thôi. So với việc một trăm đứa trẻ chưa biết có bị nhiễm virus mạt thế không, thì thà trong một trăm trẻ đó có chín mươi chín trẻ được tăng cường kháng thể còn hơn”

Một đứa trẻ còn lại, tuy khá xui xẻo nhưng vấn đề tỷ lệ này cũng liên quan tới vấn đề thể chất của trẻ. Nói thẳng ra thì nếu trong một trăm trẻ này có một trẻ bị biến thành zombie, vậy đứa trẻ đó bản thân thể chất nó chắc chắn có vấn đề, dù có tiêm vaccine mạt thế hay không thì sau này sinh tồn trong mạt thế cũng sẽ có ngày biến thành zombie.

Nếu không cũng bệnh, bị thương, không bị zombie cắn nhưng bỗng một ngày biến thành zombie. Những chuyện thế này chẳng khó tìm ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng.

Đương nhiên, những đứa trẻ có thể sống tới giờ mà chưa biến thành zombie, trong cơ thể ít nhiều cũng có kháng thể với virus mạt thế. Nhưng kháng thế này không phải tuyệt đối, kháng thể cũng có lúc khỏe lúc yếu. Có những đứa trẻ bị zombie cắn một cái, kháng thể trong cơ thể nó khỏe sẽ biến thành dị năng giả, kháng thể yếu sẽ biến thành zombie. Nhưng sau khi tiêm vaccine mạt thế phiên bản tiến hóa xong, chí ít bọn trẻ sẽ không bị biến thành zombie chỉ sau một nhát cắn.

Nếu phụ huynh cảm thấy con cái mình thể chất yếu, không thể tiếp nhận được vaccine mạt thế, thì phụ thuộc vào ý kiến của phụ huynh.

Một khi vaccine mạt thế được khởi động, đương nhiên sẽ kéo theo một loạt những vấn đề phức tạp, như ở căn cứ Kinh thành có nhà họ Phương luôn chăm chăm rình vaccine mạt thế. Trong phòng nghiên cứu ở thị trấn nhộng cũng có rất nhiều nhân tài y học mà Phương Hữu Mạo đã đào tạo ra, một khi vaccine mạt thế bản tiến hóa của thị trấn nhộng được nghiên cứu thành công, nhà họ Phương bên đó chắc chắn sẽ nhận được tin tức...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 667: Kết thúc
Từ đầu này của kho đến đầu kia đã mất một tiếng đồng hồ, anh Bì tự chọn cho anh một bộ chăn ga gối hỷ để làm quà kết hôn cho Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ. Tô Tô được gợi ý, cũng chọn một bộ váy ngủ đỏ gợi cảm cho Lý Tiểu Vũ.

Thi thoảng lúc quay lại nhìn cô thấy Tiểu Ái đang tìm món con bé thích trong đống đồ, vì thế Tô Tô cau mày nhìn con dao trong tay Tiểu Ái hỏi:

“Tiểu Ái, khẩu súng vừa rồi của con đầu?”

Tiểu Ái ngẩng đầu, mơ màng nhìn Tô Tô, móc trong túi quần sau của nó ra một khẩu súng đồ chơi dài hơn ba mươi centimet.

Tô Tô ngẩn người, cảnh giác nhìn mấy nhân viên quản lý đồ của anh Bì, thấy hai người họ đang mải nói chuyện không để ý đến Tiểu Ái. Tô Tô vội vàng đi tới chỗ Tiểu Ái, lôi con dao của bé ném vào đống đổ. Cô đặt Tiểu Ái xuống đất, ngồi quỳ xuống trước mặt Tiểu Ái, quay con bé một vòng, rồi lại sở túi quần sau của bé.

Hôm nay Tiểu Ái mặc quần yếm, Chíp Bông quấn trên cổ tay Tiểu Ái to như một sợi dây thừng màu đỏ. Túi quần sau của chiếc quần yếm rất nhỏ, cTHỜI NIÊN THIẾU TRONG MẠT THẾ (1)hỉ vừa cho Tiểu Ái nhét tay vào.

Túi quần nhỏ thế, sao có thể để vừa khẩu súng đồ chơi chứ?

Vì thế Tô Tô thăm dò, hỏi lại, “Con cất súng đi.”

Tiểu Ái nghe lời nhét khẩu súng vào đằng sau mông, khẩu súng đó biến mất ngay trước mặt Tô Tô.

“Cái gì đây? Dị năng không gian?” Tô Tô nghi ngờ nhìn đằng sau mông Tiểu Ái, đưa tay sờ đồ vật vô hình trong không khí.

Muốn hỏi Tiểu Ái tiếp, nhưng khuôn mặt con bé ngơ ngác như thể “Mẹ đang nói gì?”, ngây ngô nhìn Tô Tô. Đầu Tô Tô muốn nổ tung, cô ý thức được một chuyện, con gái cô đã thức tỉnh dị năng không gian.

Dị năng không gian là thế nào, mười hai năm sau mạt thế, không phải Tô Tô chưa từng nghe tới dị năng giả thức tỉnh dị năng không gian. Nhưng dị năng giả không gian cực hiếm, đã ít còn vô dụng.

Nói là vô dụng là lời nói vô cùng chân thực. Trong nhóm bình thường sẽ không để đồ trong không gian của dị năng giả không gian, vì nếu trong lúc chiến đấu không cẩn thận, dị năng giả không gian chết rồi thì đồ của nhóm đó hoàn toàn biến mất, đúng thế, biến mất trong không khí.

Đa phần nhóm có dị năng giả không gian thường có tình huống khó xử thế này, mọi người vui vẻ đánh xong đem tinh hạch và đồ tìm được đều để trong không gian đó, sau đó dị năng giả không gian kia, chạy mất!

Thi thoảng cũng gặp vài dị năng giả không gian đang chạy trốn trên đường, đến cuối cùng giao tinh hạch và đồ, mọi người đều cảm thấy nghi ngờ người đó có phải đã tự mình chiếm một phần rồi không.

Đúng, đây chưa hề gì, có người đang cần súng nhưng không có chỗ để xây kho, vừa sợ dị năng giả không gian chiếm một mình, vừa sợ dị năng giả không gian chết. Họ sẽ khống chế dị năng giả không gian đó không chết được, sống không bằng chết.

Tóm lại, đây là loại dị năng vô dụng, tốn sức mà chẳng có kết quả gì.

“Ái, con nghe mẹ nói, sau này không được cất đồ trước mặt người khác. Nghe chưa?” Tô Tô nghiêm túc, lấy tay túm bả vai Tiểu Ái, Tiểu Ái cẩn thận gật đầu rồi lại lắc đầu, cười hihi nhảy nhót. Tô Tô thở dài, giơ tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Ái.

Từ giờ về sau, Tô Tô phải liên tục dẫn dắt Tiểu Ái trên con đường phía trước, vì so với việc để Tiểu Ái bị nghi ngờ ăn bớt đồ của đồng đội thà bảo con bé đi ăn trộm, cất đồ của mình, chẳng ai biết bí mật thật sự, chẳng ai có thể đoán được. Thực ra Tiểu Ái không phải dị năng giả điều khiển rắn chúa mà là một dị năng giả không gian.

“Tô Tô, Tiểu Ái?”

Đúng lúc này, tiếng gọi của anh Bì vang lên, Tô Tô lập tức bình tĩnh lại, đưa Tiểu Ái đi vòng qua sau đống đổ, nhìn anh Bì đã chuẩn bị túi lớn túi bé, Tô Tô đáp lại một tiếng,

“Ở đây”

“Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” Anh Bì vẫy tay với Tố Tố, xách túi to túi nhỏ với nhân viên quản lý kho dẫn trước ra khỏi kho. Tô Tô lập tức dẫn Tiểu Ái đi theo, xe của Mộc Dương đã chờ Tổ Tổ và Tiểu Ái bên ngoài nơi để để, mấy người cùng đến thôn Bát Phương.

Hôm nay thôn Bát Phương rất đông vui, Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh kết hôn, cả thôn đều chìm trong không khí vui mừng háo hức.

Mọi người đều ở quảng trường nhỏ trong thôn, bày một cái màn hình điện tử lớn. Lý Tiểu Vũ mặc váy cưới trắng, Thư Sinh mặc bộ quân trang màu rằn ri, hai người còn đội một vòng hoa đỏ chẳng ra tây chẳng ra tàu. Mộc Dương còn tìm người đóng vai cha xứ, cha xứ đứng trước màn hình, nói vào micro “Alo alo”.

Tất cả mọi người ở phía dưới cười rộ lên.

Mọi người chuyển băng ghế ra, vừa cắn hạt dưa vừa chờ hôn lễ bắt đầu. Tiểu Ái ngồi bên cạnh Tô Tô, bị mẹ Tô bắt buộc hai bím tóc trên đầu, mặc váy công chúa màu trắng, điệu đà như cô tiên nhỏ.

Thiên Tứ và Trạc Thể Giai ngồi cạnh Tiểu Ái, Thiên Tử ăn mặc rất hợp với Tiểu Ái, đồ vest màu đen, còn chải kiểu đầu bảnh bao. Cha mẹ Tô bạn giúp Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh tổ chức hôn lễ, chẳng có thời gian ngồi nghỉ.

Tô Tô còn đang nghĩ về chuyện dị năng của Tiểu Ái, cố định chờ tới khi hôn lễ của Lý Tiểu Vũ kết thúc sẽ đưa Tiểu Ái rời khỏi thôn Bát Phương, cả nhà cùng chuyển vào trong rừng ở Tương thành sống. Như thế dị năng của Tiểu Ai sẽ không bị nhòm ngó. Tạm thời Tiểu Ái không đến nhà trẻ được, chờ nó lớn một chút sẽ nghĩ đến chuyện cho con bé học tiểu học ở thị trấn nhộng. Đến khi đó Tiểu Ái cũng hiểu chuyện, bản thân mình có thể giấu được dị năng của mình.

Diệp Dục cũng ngồi ghế dài ở bên cạnh, là băng ghế tự mang từ nhà đi, còn cầm một túm hạt dưa nghiêng đầu nhìn Tô Tô, nhỏ giọng hỏi:

“Em thấy hôn lễ này thế nào? Lát nữa còn có bất ngờ, bọn anh đã tính cho Thư Sinh rồi”

“Cái gì? Các anh thì tính được cái gì, đừng có quậy. Hôm nay là ngày vui của Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ”

Nhìn bộ dạng “Lát nữa xem kịch vui” của Diệp Dục, Tô Tô hơi lo lắng, nhóm đặc công của anh lại định làm gì chứ? Tới lúc đó đừng làm Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ mất vui.

Diệp Dục lại hỏi: “Anh hỏi em thấy hôn lễ này thế nào? Sau này chúng ta cũng tổ chức một hôn lễ hoành tráng, trực tiếp toàn thị trấn”

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Lý Tiểu Vũ mặc váy cô dâu, đầu đội vòng hoa đỏ, không biết thảm đỏ trải tới tận đầu, hình như Lý Tiểu Vũ phải đi từ cửa thôn, cổ khoác tay cha Tô đi từng bước một. Mọi người ở quảng trường bắt đầu vui mừng vỗ tay, Thư Sinh đứng trước màn hình khuôn mặt hồi hộp chờ đợi.

Tô Tô chưa nghe rõ Diệp Dục hỏi gì, chỉ nghe thấy cầu sau bèn hỏi lại: “Hả, lại còn trực tiếp nữa.”

Mọi người càng ngày càng hưng phấn hơn, Tiểu Ái bị người khác túm tụm bím tóc. Con bé kêu “Ai ui”, quay lại nhìn thấy Duệ Duệ đang ngồi phía sau.

“Tiểu Ái, đi chơi không? Ở bên kia được đốt pháo”

Duệ Duệ cười với Tiểu Ái, Thiên Tứ ngồi cạnh Tiểu Ái đã đứng lên, ném hạt dưa trong tay về phía Duệ Duệ. Duệ Duệ nghiêng đầu, đẩy tay của Thiên Tứ ra. Trạc Thế Giai mải mê chụp hình ở bên cạnh không để ý Thiên Tứ ngã, đến khi cô quay sang thì Thiên Tử đã ngã đập gãy vào hàng ghế phía trước.

“Đừng chạy!!! Tôi đánh anh!”

Thấy Duệ Duệ đẩy Thiên Tứ xong quay đầu bỏ chạy, Tiểu Ái vội vàng xách váy đuổi theo, Thiên Tử ở sau được Trạc Thế Giai đỡ dậy, không thèm để ý bộ đồ vest đang mặc, cũng chạy theo Tiểu Ái. Hai đứa bé cùng đi đuổi Duệ Duệ.

Trong đám người, Từ Lỗi bỗng nhảy ra, chặn Duệ Duệ lại, hai đứa ngã ra đất, bắt đầu đánh nhau. Tiểu Ái chạy theo sau cũng tham gia vào trận chiến, ba đứa trẻ cùng đánh lộn dưới đất. Thiên Tứ chạy sau, nhào về phía trước, thế là thành bốn đứa trẻ cùng đánh nhau.

Mọi người cười lớn, cùng vỗ tay chúc mừng cho Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh, hoàn toàn không chú ý đến bốn đứa trẻ đang đánh nhau dưới chân. Lúc Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh cùng đứng sánh đôi với nhau, cha Tô trịnh trọng giao tay

Lý Tiểu Vũ cho Thư Sinh, trên màn hình, đằng sau cha xứ, Duệ Duệ bẩn thỉu chạy tới, Từ Lỗi đuổi theo, cũng dính bẩn khắp người. Tiểu Ái cầm một cành cây, váy công chúa dính đầy bùn đất đuổi theo. Thiên Tứ chạy sau cùng, bộ đồ vest trên người cũng rách hết cả.

Mọi người vỗ tay, cha xứ nói, “Con có bằng lòng lấy người phụ nữ này? Yêu cô tấy, tôn trọng cô ấy, dù cô ấy có nghèo khổ, ốm đau, bệnh thật cho tới khi chết. Con có đồng ý không?”

Duệ Duệ thuấn di, chạy đến giữa Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh, Từ Lỗi, Tiểu Ái. Thiên Tứ đuổi theo Duệ Duệ, chạy vào giữa Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh,

Thư Sinh cúi đầu nhìn mấy đứa trẻ nói, “Con đồng ý”

Sau đó cha xứ nhìn mấy đứa trẻ một cái, lại hỏi Lý Tiểu Vũ, “Con có đồng ý lấy người đàn ông này không? Yên anh ấy, tôn trọng anh ấy, dù nghèo khó, bệnh tật, ốm đau, cho tới khi chết. Con có đồng ý không?”

Mấy đứa trẻ đó lại chạy về, Duệ Duệ thuấn di vòng qua Lý Tiểu Vũ, đâm vào cha xứ, cha xứ “ai u” một tiếng rồi ngã xuống đất. Duệ Duệ giẫm lên ngực cha xứ chạy, Từ Lỗi phía sau chẳng biết kiếm đâu được cây gậy gỗ, dẫn Tiểu Ái và Thiên Tứ cầm gậy gỗ giẫm lên ngực cha xứ đuổi theo.

Bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, Lý Tiểu Vũ căng thẳng nói, “Con đồng ý”

Sau đó ném hoa rồi hôn Thư Sinh.

Bên dưới còn chê không đủ sôi động, Diệp Dục huýt sáo một tiếng, mười bảy đặc công xuất hiện vây lại tấn công Thư Sinh. Người tụt quần, người cởi áo, trong tiếng hò hét của mọi người, truyền hình trực tiếp cả thị trấn nhộng, Thư Sinh chớp mắt chỉ còn lại chiếc quần sịp.

Diệp Dục vui mừng cầm quần dài của Thư Sinh, nhìn Tô Tô đang trợn mắt, há mồm, cười nói: “Anh đã nói rồi, bất ngờ!!!”

Bất ngờ mẹ anh...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 668: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (1)
Lúc này, ở Kinh thành, trong nhà họ Phương, trong ngoài ba lớp bảo vệ kỹ càng như phủ vương gia thời Thanh. Không thể ngờ được có một chiếc xe đi trong đêm, chầm chậm tiến vào bên trong chiếc cửa lớn sơn đỏ thẫm có định màu vàng, sau đó dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài. Mấy người đầy tớ mặc đồ người hầu, mở ô tiến về phía trước. Đêm ở Kinh thành thường có mưa nhỏ, Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam vừa đi tuần tra một vòng xưởng quân đội trở về. Người hầu sợ hai người họ bị ướt mưa nên vừa mở cửa xe đã vội vàng cầm ô phục vụ.

Thực ra hai người này, Mai Thắng Nam có bị ướt hay không người hầu cũng không sao, quan trọng là sợ Phương Thúc K bị ướt, Phương Hữu Mạo sẽ trách tội họ. Đầu năm nay rất khó tìm việc, tìm được công việc ăn uống no đủ đã phải thắp hương cảm tạ tổ tiên lắm rồi. Ngàn vạn lần đừng vì một trận mưa, làm Phương Thúc Ê ướt mưa mà bị đuổi việc, thế là quá oan ức mà. Cổ xưa, bên trong nhà toàn mùi hương văn hóa triều Thanh, để đèn suốt đêm, Kinh thành không hổ là trái tim của thiền triều.

Trong lúc ở tất cả các căn cứ người sống sót, còn đang đánh nhau giằng co trong bóng tối, thì căn cứ Kinh thành đã bắt đầu khôi phục việc cung cấp điện nước rồi. Tiếng Kiều Tư ê a hát một bài hát, vọng từ trong phòng ra, theo đó là tiếng cười lớn của ông Phương, còn có cả tiếng gây sự của Phương Tiểu Thập nữa. Dường như ba người đó mới là một gia đình vậy, khiến Phương Thúc Ê đứng ngoài nghe thấy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, áy náy nhìn Mai Thắng Nam.

Mai Thắng Nam vẫn trang điểm lộng lẫy như thế, mặc một chiếc váy dài tơ tằm màu xanh sẫm, khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, cô cười an ủi Phương thức Ế, khoác tay Phương thúc Ế đi qua lan can vào phòng. Tiếng hát của Kiều Tự đột nhiên dừng lại, nhìn Mai Thắng Nam và Phương Thúc & nắm tay nắm chân, cô ta chợt thấy căm hận. Cô ta chạy đến bên cạnh Phương Hữu Lễ, ngồi xuống bên cạnh, làm nũng nói: “Cha, người xem hai người họ. Bây giờ còn mặt dày đến mức này nữa, cha kêu anh cả về đây lại còn gọi cả con hổ ly tinh kia về nữa.”

Kiều Tư này mặc dù không phải con gái ruột của Phương Hữu Lễ, nhưng người mẹ đã chết của cô ta lại là tình nhân của Phương Hữu Lễ từ khi Kiều Tư còn rất nhỏ. Nên Kiều Tư cũng được coi như lớn lên bên cạnh Phương Hữu Lễ, từ nhỏ đã được ông ta thường như con gái. Sau khi lớn lên, Kiều Tư yêu Phương Thúc 6, ban đầu Phương Hữu Lễ cũng phản đối. Dù sao là con dâu nhà họ Phương, sau này là sẽ là người nắm giữ của cải nhà họ Phương, người Phương Thúc lấy không phải con gái quan chức, thì chắc chắn cũng là con gái nhà giàu, sao lại đến lượt con gái của tình nhân chứ. Nhưng Kiều Tư không nghĩ thế, cô ta cũng không cảm thấy mình là con gái của tình nhân thì có gì sai trái. Phụ nữ ngây thơ không đáng sợ, đáng sợ là người phụ nữ dễ dãi.

Khi Phương Hữu Lễ tỏ thái độ không ủng hộ, cô ta bẫy Phương Thúc Ế lên giường, rồi mãn nguyện cho Phương Thúc Ế đến cưới cô ta. Chút thủ đoạn và tâm tư này của Kiều Tư, mặc dù Phương Hữu Lễ không ưng nhưng ngại với mẹ của cô ta, ít nhiều cũng là người phụ nữ ông ta từng thật lòng yêu. Chỉ có điều với một người phụ nữ không có xuất thân huy hoàng, Phương Hữu Lễ chỉ có thể để cô ta làm tình nhân, đây cũng là nguyên nhân Kiều Tư đi theo ông ta cả đời cũng không cách nào chờ được giấy hứa hôn.

Sau này, mạt thế tới, nhà họ Phường miễn cưỡng có thể đứng vững ở kinh thành trong cuộc khủng hoảng.

Trong một thời gian ngắn, không xuất hiện quan niệm người giữ của nữa, Phương Hữu Lễ cũng dung túng cho Kiều Tư hơn. Nghĩ đến Kiều Tư đã sinh một thằng con trai mập mạp cho nhà họ Phương, nói về công hay về thân phận, Kiểu Tư có chỗ nào thua kém Mai Thắng Nam? Lúc Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế ở Xuân thành, Phương Hữu Lễ cũng tỏ thái độ phản đối, còn đặc biệt viết một bức thư cho Mai Thắng Nam trách Mai Thắng Nam mặt dày.

Nhưng thế lực của thị trấn nhộng ngày càng lớn mạnh, Phương Hữu Lễ không thể không nghĩ tới mối quan hệ của Mai Thắng Nam và Tô Tô, trong lòng dù có không thích Mai Thắng Nam cũng không thể không đồng ý để Mai Thắng Nam gả cho Phương Thúc E. Cũng may thời đại này không thịnh hành tổ chức hôn lễ, Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế chỉ có thể tuyên bố tin kết hôn với người ngoài. Còn ở trong nhà họ Phương, từ trên xuống dưới, dưới sự yêu cầu của Kiểu Tư, Phương Hữu Lễ ngầm cho phép, chỉ thừa nhận Kiều Tư là bà chủ Phương thiếu.

Nhìn dáng vẻ ân ái của Phương Thúc 5 và Mai Thắng Nam, Phương Hữu Lễ vốn nhìn Mai Thắng Nam không thuận mắt, vỗ tay Kiều Tư, âm thầm biểu hiện sự an ủi của mình với cô ta. Sau đó liếc Mại Thắng Nam, ánh mắt lạnh lùng, rồi lại nhìn Phương Thúc E, chớp mắt biểu cảm trở nên dịu dàng hơn, hỏi: “Còn đứng đó làm gì? Về rồi cũng không biết đường đến mà ôm con trai, suốt ngày chỉ dính với loại người không ra gì? Câu này vờ như nói Phương Thúc & nhưng thật ra lại nặng nề tát vào mặt Mai Thắng Nam.

Trên khuôn mặt điển trai của Phương Thúc Ế lập tức xuất hiện biểu cảm giận dữ, Mai Thắng Nam không hề cảm thấy tức giận, định mở miệng phản bác lại Phương Thúc K, nói với Phương Hữu Lễ: “Cha, cha gọi bọn con về để thăm Tiểu Thập ạ? Nào Tiểu Thập, lại đây với dì Mai nào, dì có nhiều đồ chơi tặng con lắm.”

Đôi mắt Phương Tiểu Thập di chuyển một vòng, nhanh chóng nhảy từ trên số pha xuống. Kiều Tư thấy thế, nghiệm mặt đe dọa, quát lớn: “Phương Tiểu Thập! Quay lại!” Nhưng Phương Tiểu Thập mới hơn hai tuổi, Kiều Tư còn chẳng thèm ôm thằng bé, nó đâu có nghe lời Kiểu Tư nói. Tiểu Thập còn đang nghĩ đến quà, Kiểu Tư có bị vả mặt hay không chẳng liên quan gì tới nó.

Thấy Kiều Tự khó chịu, nụ cười của Mai Thắng Nam với Phương Tiểu Thập càng thêm dịu dàng, mở rộng bàn tay, dáng vẻ vô cùng thân thiện làm Kiều Tư chỉ hận không thể đánh cho Phương Tiểu Thập một trận, cái đồ chỉ thích ăn của người ngoài.

Phương Hữu Lễ bên cạnh không vui vì Kiểu Tư quát tháo với Phương Tiểu Thập, nhìn Kiều Tư vẻ không vui. Phương Hữu Lễ và Phương Hữu Mạo rất giống nhau, nhưng Phương Hữu Lễ nhìn phúc hậu hơn Phương Hữu Mạo một chút. Ông mặc đồ thời Đường được thêu tay tỉ mỉ, khiến người khác vừa nhìn đã thấy sự tôn nghiêm của người làm chủ gia tộc.

Dù Phương Hữu Lễ ngày thường rất nghiêm túc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều rất cẩn thận, nhưng vô cùng cung chiều Phương Tiểu Thập. Phương Tiểu Thập có muốn hái trăng trên trời, Phương Hữu Lễ cũng phải nghĩ cách hái xuống cho thằng bé, càng đừng nói đến chuyện Phương Tiểu Thập chỉ đi lấy quà của Mai Thắng Nam.

Thường ngày, cả nhà họ Phương này ai dám lớn tiếng với Phương Tiểu Thập trước mặt Phương Hữu Lễ? Dù là mẹ đẻ như Kiều Tư cũng không được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 669: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (2)
Nên về mặt dỗ dành Phương Tiểu Thập, Phương Hữu Lễ cho rằng Mai Thắng Nam làm tốt hơn Kiều Tư. Dù Mai Thắng Nam không được Phương Hữu Lễ quý mến, nhưng lại rất biết cách dễ dành Phương Tiểu | Thập, riêng điểm này thôi Phương Hữu Lễ cũng không ngăn cản Mai Thắng Nam tặng quà cho Phương Tiểu Thập.

Mai Thắng Nam cười vô cùng xinh đẹp, quỳ xuống, lấy trong túi xách của mình một chiếc chuông đồng tinh xảo, lắc lắc trước mặt Phương Tiểu Thập. Thấy Phương Tiểu Thập thích thú nhận lấy, mới xoa đầu cậu bé, dịu dàng hỏi: “Thích không?”

“Thích”

“Thế thì thơm dì Mai một cái nào?"

Nhận được đồ chơi mới, trẻ con đứa nào cũng thích, Phương Tiểu Thập nghe lời thơm một cái thật kêu vào má Mai Thắng Nam. Kiểu Tự tức giận đứng dậy, cầm cốc trà trên bàn ném vỡ rồi quay đầu đi.

Tiếng vỡ cốc rất lớn, Phương Hữu Lễ giật mình, Phương Tiểu Thập sợ hãi hét lên, khóc lớn. Bốn bà vú lập tức chạy lên dỗ dành Phương Tiểu Thập.

Dọa cháu đích tôn của ông, Phương Hữu Lễ bực mình nhìn bóng lưng Kiểu Tư, rồi lại trợn mắt nhìn Mai Thắng Nam, giận cá chém thớt cười lạnh với Mai Thắng Nam: “Thủ đoạn cao đấy. Mai Thắng Nam, trên dưới nhà họ Phương này chỉ sợ sau này bị cô nắm trong lòng bàn tay”

“Nào dám, cha. Dù con có nắm cả nhà họ Phương trong tay cũng không dám tự ý bắt chẹt cha, phải không?”

Mai Thắng Nam cũng cười lạnh, trong tiếng khóc lanh lảnh của Phương Tiểu Thập, không mặn không nhạt phản kháng lại Phương Hữu Lễ. Thái độ phản ứng rất rõ rệt nhưng ngữ khí vẫn cung kính, khiến cho Phương Hữu Lễ tức đến đứng lên, gõ ba toong vài cái, hít sâu, vừa tức giận vừa lạnh lùng nói: “Được, được lắm, tôi không lẻo mép bằng cô. Cô muốn lấy của cải nhà họ Phương nghiên cứu vũ khí mới, tôi cho cô lấy. Cô muốn kết hôn với con trai tôi, tôi để có kết hôn. Bây giờ tôi chỉ hỏi cô, vaccine mạt thế đã nghiên cứu được ở thị trấn nhộng, bao giờ có mang về cho tôi? Hả? Bao giờ?!”

Nhà họ Phương bề mặt vẫn sống yên biển lặng, nhưng thực ra vì sự xuất hiện của Mai Thắng Nam sớm đã dấy lên sóng ngầm. Quan trọng là, từ khi Phương Hữu Mạo cảm tử ở Xuân thành, quyền lực nhà họ Phương không những không tập trung trong tay Phương Hữu Lễ mà còn bị Mai Thắng Nam cắt mất một nửa.

Trước mạt thế, nhà họ Phương qua lại với quân đội, coi như một văn một võ cùng nhau có lợi. Từ sau khi Phương Hữu Mạo tòng quân, Phương Hữu Lễ thừa kế công xưởng binh của gia tộc. Đến nay vũ khí của cả căn cư kinh thành đều sản xuất từ công xưởng của nhà họ Phương. Sau mạt thế, dù có rất nhiều công xưởng nơi thâm sơn cùng cốc đã mất liên lạc với nhà họ Phương, nhưng những công xưởng đó, chỉ cần nhà họ Phương biết vị trí sau này vẫn có thể lấy được vũ khí.

Bây giờ, tiền vốn những công xưởng gần căn cứ Kinh thành, nhà họ Phương cũng đủ để dừng ở căn cứ Kinh thành sinh sống. Chỉ có điều sau khi Mai Thắng Nam tới, mang theo một phong thư của Phương Hữu Mạo, cùng với kế hoạch xây dựng vũ khí năng lượng kiểu mới, rất nhiều người theo Phương Hữu Mạo trước kia đều về phe Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam muốn thành lập công xưởng binh mới, nghiên cứu vũ khí loại mới dùng năng lượng tinh hạch, mà Phương Hữu Lễ vẫn theo những công xưởng binh cũ trước mạt thế, đối lập với Mai Thắng Nam.

Từ giai đoạn hiện nay thì vị trí của Phương Hữu Lễ không thể lật đổ, dù sao ông ta cũng có vũ khí, cả Kinh thành đều mua vũ khí của ông ta, còn vũ khí năng lượng mới gì đó, có quỷ mới biết bao giờ nghiên cứu xong? Nến cả nhà họ Phương, người làm chủ vẫn là Phương Hữu Lễ. Mà con người này, cổ hủ, bảo thủ, còn cực kỳ thích chỉ tay năm ngón, thích lo đông lo tấy chuyện mà Phương Thúc E và Mai Thắng Nam làm.

Rõ ràng chuyện mua vaccine mạt thế là chuyện Phương Hữu Mạo làm trước khi chết, sau khi Phương Hữu Mạo chết, dựa vào mối quan hệ giữa Mai Thắng Nam và Tô Tô, muốn lấy vaccine mạt thế cũng chỉ là vấn đề thời gian. Phương Hữu Lễ lại rất nôn nóng, cái gì cũng thích lo, chuyện vaccine mạt thế cũng muốn thò vào. Mai Thắng Nam thầm cảm thấy bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng cô vẫn cười. Chẳng ai chào hỏi, cô vẫn tự mình ngồi xuống sô pha, cố kéo cả Phương Thúc ngồi xuống theo, giải thích cho Phương Hữu Lễ: “Cái mà thị trấn nhộng làm không phải vaccine mạt thế thật sự, chỉ là vaccine dành cho trẻ dưới mười hai tuổi, có thể tăng cường kháng thể để tránh virus mạt thế. Bây giờ thị trấn nhộng vẫn chưa bán, chúng ta phải đợi. Đợi khoảng một năm nữa, sau khi thị trấn nhộng đầu tư vào thị trường, chúng ta nhập vào cũng chưa muộn”

“Còn đợi cái gì? Chuyện tốt như thế, vaccine mạt thế đối với nhà họ Phương chúng ta ở căn cứ Kinh thành này, dù là danh tiếng hay lợi nhuận đều là chuyện vô cùng tốt. Cô còn đợi cái gì?”

Phương Hữu Lễ cau mày, không bằng lòng nhìn Mai Thắng Nam. Sau đó, phì cười, trong giọng nói tràn đầy sự khinh rẻ: “Phụ nữ chỉ là phụ nữ. Phụ nữ thì làm được chuyện gì chứ? Tôi thấy có nên về nhà sớm, tôi không cần biết trước đây cô có sạch sẽ không, nhiệm vụ chính bây giờ của cô là sinh thêm một người con trai cho nhà họ Phương. Những chuyện khác giao cho Thúc Ế làm.”

Giao cho Phương Thúc Ế chẳng khác nào giao cho ông? Mai Thắng Nam thầm nói trong lòng. Nhưng cô lại im lặng không nói, bây giờ vũ khí còn chưa nghiên cứu ra, cả nhà họ Phương vẫn dựa vào công xưởng bình cũ để duy trì, còn chưa đến lúc cô đắc thế. Cô cười, hơi cau mày.

Mai Thắng Nam nhìn Phương Hữu Lễ, dùng ngữ khí cung kính hỏi: “Cha, nói đến chuyện lợi ích hay không, vaccine này có thể bán được bao nhiêu tiền? Trước đây con thảo luận với Tô Tô, nghe ý của cô ấy, chắc là thị trấn nhộng sẽ phát miễn phí. Nếu phải thu phí cũng chỉ thu giá gốc “Thế nên nói phụ nữ có tầm nhìn thấp mà” Phương Hữu Lễ nghe xong, cái gì? Phát miễn phí?

Ông lập tức chỉ đạo, “Nhà họ Phương từ xưa đến nay không làm chuyện buôn bán không có lời, vaccine mạt thế phải bán giá cao ở Kinh thành, nhà họ Phương không thể tốn công vô ích thế được” Được, hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau! Mai Thắng Nam quay lại nhìn Phương Thúc Ế, dùng ánh mắt thể hiện sự bất lực của mình.

Ông già ơi là ông già, rõ ràng vẫn tham quyền thế, cứ thích kiểm soát con cái trong tay ông ta. Vaccine mạt thế chỉ tăng cường kháng thể cho trẻ em dưới mười hai tuổi, đây là chuyện có lợi với bọn trẻ, thực ra, có những đứa trẻ sinh ra tố chất cơ thể đã khỏe mạnh sẵn.

Đối với loại vaccine tiêm cũng được, không tiêm cũng được như thế này, làm gì có chuyện thôn Bát Phương phát miễn phí hoặc chỉ bán giá gốc mà ở căn cứ Kinh thành lại bán giá trên trời.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 670: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (3)
“Cha, Tô Tô còn chưa bắt đầu đưa vào thị trường, chúng ta cho Tô Tô một chút thời gian để cô ấy chủ động thông báo với chúng ta. Nếu cứ hấp tấp giục người ta, con chỉ sợ ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta và Tô Tô.”

Phương Thúc Ế đứng dậy, nhận được tín hiệu của Mai Thắng Nam, anh cau mày, cô kiên nhẫn giải thích với Phương Hữu Lễ. Con người không thể độc đoán chuyển quyền, mà cha anh lại càng độc đoán cùng chuyển quyền. Chuyện vaccine mạt thế, Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam cũng hay nói đến, Mai Thắng Nam nói chờ một thời gian đương nhiên Mai Thắng Nam tự có suy tính của mình. “Ảnh hưởng hay không, chỉ cần liên hôn một cái không phải mối quan hệ lại bình thường à?”

Phương Hữu Lễ tự cho là đúng, không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề mà Phương Thúc Á nói, “Để Tiểu Thập nhà chúng ta lấy con gái của Tô Tô, tên là gì nhỉ? Tiểu Ái, tên này chẳng hay gì cả. Chỉ cần lấy Tiểu Ái thì không phải mối quan hệ giữa thị trấn nhộng và nhà họ Phương thân càng thêm thân sao?”

Mối quan hệ với Tô Tô đúng là không thể làm quá, nhưng cũng không cần phải quá nịnh bợ Tô Tô. Ban đầu, lúc con đường còn có thể đi, Xuân thành và Kinh thành đều mua đồ của thị trấn nhộng. Bây giờ đường bị chặn rồi, căn cứ Kinh thành sau thời gian tạm thời chấn chỉnh cũng tự trồng trọt, chăn nuôi, sớm đã có thể tự cung tự cấp, không cần phụ thuộc vào độ của thị trấn nhộng nữa.

Vì thế nên Phương Hữu Lễ tự cho rằng nhà họ Phương ngồi ngang hàng với Tô Tô. Với Phương Hữu Lễ mà nói, Tô Tô cũng chỉ là một người phụ nữ, có thành quả như ngày hôm nay chỉ vì cô tìm được người đàn ông tốt. Tất cả phụ nữ trên đời này đều không thể thoát khỏi sự bảo vệ của đàn ông, nên Tô Tô có thể có bản lĩnh và tầm nhìn gì chứ?

Nhà họ Phương lấy Tiểu Ái, Tô Tô còn không vội vàng chuẩn bị đồ hồi môn sao? Cái thôn Bát Phương và thị trấn nhộng đó dù chỉ là làng quê nghèo, thua xa sự phát triển của căn cứ Kinh thành chốn trung tâm, nhưng Phương Tiểu Thập nhà họ Phương cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được mối hôn sự này.

Ý của Phương Hữu Lễ là muốn đính hôn cho Phương Tiểu Thập và Tiểu Ái, sau này thị trấn nhộng và thôn Bát Phương, thậm chí cả thị trấn Tam Kiều ở cầu số ba sống Tương, Phương Hữu Lễ ông cũng có tư cách quản lý.

Mai Thắng Nam ngồi cạnh Phương Thúc, chỉ rũ mắt cười lạnh, cô chỉ cảm thấy Phương Hữu Lễ này càng ngày càng thú vị. Tô Tô có thôn Bát Phương, thị trấn nhộng và thị trấn Tam Kiều, Tiểu Ái được cô nâng niu trong tay, loại quen được chiều chuộng ẻo lả như Phương Tiểu Thập đòi xứng với Tiểu Ái sao?

Thực sự không phải Mai Thắng Nam coi thường Phương Tiểu Thập, chỉ là nhìn dáng vẻ bây giờ của Phương Tiểu Thập, không được đánh không được mắng, tất cả phải theo ý nó, nếu không sẽ lăn ra đất ăn vạ. Phương Hữu Lễ sẽ trách bà vú không biết chăm, tương lai Phương Tiểu Thập có thể trở thành Phương Thúc Ê bây giờ thì nhà họ Phương phải đốt hương cảm tạ rồi, chỉ sợ còn không bằng một nửa Phương Thúc E. Lúc Phương Hữu Lễ đang nói, Mai Thắng Nam hoàn toàn không nói gì. Cô nhịn, ngoài nhịn ra còn có thể làm gì, chờ đợi một ngày vũ khí năng lượng mới của cô xong rồi, tới khi ấy không cần phải nhịn nữa.

Sau đó Phương Hữu Lễ lại bắt đầu chỉ đạo, nói rất nhiều, ví dụ như Mai Thắng Nam phải sinh thêm con trai cho nhà họ Phương, ông mới coi cô là người nhà họ Phương thực sự. Hoặc như Mai Thắng Nam phải nhìn Kiểu Tư, lễ phép một chút, cung kính một chút. Dù sao Kiều Tư cũng sinh con cho nhà họ Phương, Mai Thắng Nam cần phải rộng lượng một chút, để Phương Thúc Ẽ ra ngoài hòa hợp với Kiểu Tư một chút.

Mai Thắng Nam nghe, mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng nghĩ gì, người bên cạnh không thể nhìn ra được. Nói nhiều như thế, Phương Thúc & dần nhận được tín hiệu, gây gổ với Phương Hữu Lễ, chủ động hưng phần lớn sự công kích đối với Mai Thắng Nam. Nhân lúc Phương Hữu Lễ đang than thở, Phương Thúc Ê quay sang bảo Mai Thắng Nam: “Ôi, trời lạnh rồi. Trong phòng sao lại tắt sưởi sớm thế: Em ra ngoài xe lấy cho anh cái áo” Mai Thắng Nam đứng lên, đung đưa tà váy đi ra ngoài.

Cô hiểu ý Phương Thúc Ế, lấy áo là giả, bảo cô ra ngoài hít thở mới là thật. Nhà họ Phương không phải nơi người ta có thể ở lại. Hành lang dài khúc khuỷu, có những bức tranh điêu khắc trên cột, dựng lại lối kiến trúc cổ khiến người ta có cảm giác bức bối. Sân nhỏ chia cắt, khiến bầu trời rộng lớn cũng chia thành những hình vuông.

Mai Thắng Nam cầm ô đi tới chiếc xe đang đỗ trong sân. Tìm thuốc lá của Phương Thúc Ê trong xe, tìm một chỗ tránh mưa, dựa vào hành lang hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ, vấn vít giữa ngón tay Mai Thắng Nam, ngọn lửa đỏ sáng lên trong đêm, sáng sáng tối tối, nói lên sự nhàm chán của cô. Ở đầu hành lang kia, Kiều Tư cũng mặc một chiếc váy dài màu trắng, khuôn mặt ngây thơ như một đóa hoa trong lồng kính không hiểu sự đời.

Cô ta nhìn Mai Thắng Nam, biểu cảm hung ác, đi từ đầu hành lang này đến bên kia. “Mai Thắng Nam!”

Khẩu khí của cô ta chẳng có chút thân thiện nào, vừa đi về phía Mai Thắng Nam vừa nói, “Cô đừng tưởng dựa vào thủ đoạn mê hoặc của cô thì có thể được anh tôi yêu thích mãi nhé. Chờ đến khi cô già, nhan sắc tàn phai, tôi xem anh tôi còn thích cô không, đồ hồ ly tinh mặt dày!”

“Nói cứ như là khi tôi già, nhan sắc tàn phai thì cô trẻ mãi không già ấy nhỉ? Mai Thắng Nam lười biếng dựa vào cột, một tay đặt trên khuỷu tay còn lại, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, giễu cợt nhìn Kiểu Tư. Trên khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy sự khinh thường với Kiều Tư.

Loại như Kiều Tư, ra ngoài không thể sống quá hai giây. Cô ta lấy đâu ra tự tin rằng mình có thể lối Phương Thúc Ế lại chứ?

“Tôi đương nhiên hơn cô rồi” Kiều Tư kiêu ngạo, “Cô đừng quên, tôi sinh con trai cho nhà họ Phương, còn cô thì sao? Đến giờ còn chưa có gì, cô chỉ sợ cô làm gái quá lâu nên không thể sinh con được. Quan hệ của cô và Tô Tô tốt thế, nhưng sau này con tôi lấy con gái Tổ Tô rồi, cô chẳng còn chỗ nào mà dựa vào nữa.”

“Ái chà!”

Cái nhà này cứ mở miệng khép miệng đều là muốn Phương Tiểu Thập lấy Tiểu Ái, làm cho Mai Thắng Nam cũng phiền não không thôi.

Cô không nhịn được đành nói với Kiểu Tư, “Chuyện năm tháng xa xôi đó, cứ để đến lúc đó hãy nói. Nếu có ngày cô đắc thể rồi, đừng quên lúc Phương đại lão gia còn sống cổ dựa vào Phương đại lão gia. Lúc Phương đại lão gia không còn, cô dựa vào con trai cô. Từ giờ trở đi, đối xử với con trai mình cho tốt vào, đừng làm mẹ mà không ra mẹ. Còn nữa, đừng có xuất hiện bất chợt ở nơi quái quỷ này còn mặc đồ trắng. Có thấy gớm không cơ chứ?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 671: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (4)
“Cô” Kiểu Tư căm hận Mai Thắng Nam lọc lõi thói đời, tức giận nhưng đành một lần nữa cắp đít quay về. Cô ta xách váy lên lập tức xoay người giẫm chân bình bịch đi về chỗ ở của mình. Mai Thắng Nam này rốt cuộc là có ý gì. Mỗi lần oán giận Mai Thắng Nam đều bảo cô ta phải đối tốt với Phương Tiểu Thập một chút. Chắc gì cô ta đã đối xử không tốt với Phương Tiểu Thập chứ? Mặc dù cô ta không nuôi nấng thằng bé lớn, cũng không bế ẵm nó, nhưng suy cho cùng cô ta vẫn là mẹ ruột của Phương Tiểu Thập, cô ta cũng rất yêu thương nó. Chắc chắn là Mai Thắng Nam đố kỵ cô ta có một đứa con trai, tương lai con trai cô ta sẽ thừa kế cơ nghiệp đồ sộ của nhà họ Phương Mai Thắng Nam này bản thân chỉ là một cái máy không sinh nở được, cho nên luôn đặt chuyện Kiều Tư không đối xử tốt với Phương Tiểu Thập.

Thế thời thay đổi, đợi đến khi Phương Tiểu Thập có quyền có thế thì sẽ đến lượt Mai Thắng Nam khóc.

Mai Thắng Nam đứng bên cạnh cây cột chỗ hành lang gốc khúc, trừng mắt nhìn bóng dáng Kiểu Tư đi xa.

Đột nhiên cảm thấy có một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, cô ta vội ném điếu thuốc trong tay đi, nằm bò trên ghế tựa mỹ nhân* nôn khan mấy tiếng. (*) Ghế tựa mỹ nhân: là loại ghế vừa làm ghế vừa làm lan can.

Trong hành lang tối om, Phương Thúc K mặc áo sơ mi, quần u thoải mái, từ rất xa đã nghe thấy tiếng nôn khan của Mai Thắng Nam. Anh ta vội vàng chạy đến, nhìn rõ trong bóng tối, quả nhiên Mai Thắng Nam đang nằm sấp trên ghế tựa mỹ nhân nôn khan.

Phương Thúc Ế vội đỡ cơ thể của Mai Thắng Nam, sợ cổ ngã từ trên ghế xuống, lại sốt ruột hỏi: “Em bị sao vậy? Có phải là ăn phải thứ gì bị hỏng không?” Mai Thắng Nam mặt trắng bệch, lắc đầu, nôn ọe mà không nôn ra được gì. Dạ dày cô càng khó chịu, được Phương Thúc Ẽ dịu, Mai Thắng Nam dựa vào lồng ngực anh ta, hỏi: “Anh nói chuyện với cha xong rồi hả? Hai người nói gì thế?”

“Nói xong rồi, vẫn là những chuyện tầm thường nhàm tại thôi. Đi nào, chúng ta về thôi.” Không muốn Mai Thắng Nam phiền lòng, Phương Thúc Ế không hề nói nhiều về những lời Phương Hữu Lễ vừa nói.

Cái gì mà có vẻ Mai Thắng Nam thực sự không thể có con, bảo Phương Thúc Ẽ tìm thêm mấy người tình, sinh thêm nhiều con cho nhà họ Phương. Bây giờ nhân khẩu càng ngày càng ít, nhà họ Phương không thể chỉ có một đứa cháu là Phương Tiểu Thập được, bla bla...

Có những lời Phương Thúc K biết mình sẽ không làm theo, cũng không vô ý nói ra khiến Mai Thắng Nam phiền lòng. Anh ta đỡ Mai Thắng Nam dậy, hai người đi về xe mình, chuẩn bị quay về ngôi nhà nhỏ của họ.

Lúc mới đến căn cứ Kinh thành, Phương Thúc 5 từ lâu đã chuẩn bị một căn biệt thự trang trí hiện đại ở chỗ khác làm nhà của anh ta và Mai Thắng Nam. Ngay từ đầu anh ta đã biết, Mai Thắng Nam sẽ không thể lấy được lòng của Phương Hữu Lễ. Phương Hữu Lễ quá coi trọng lợi ích gia tộc, luôn muốn Phương Thúc b phải lấy một người phụ nữ có lợi cho nhà họ Phương. Vì vậy, nếu để Mai Thắng Nam ở trong biệt thự của nhà họ Phương, chỉ e sẽ bị Phương Hữu Lễ và Kiều Tư hành hạ đến chết. Cho nên Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam bây giờ sống ở bên ngoài, không sống cùng Kiểu Tư và Phương Hữu Lê.

Trên đường quay về, ở căn cứ Kinh thành, sớm đã được mắc đèn đường khắp nơi. Ánh đèn sáng trắng chiếu khắp con đường rộng lớn, bóng xe thưa thớt. Tài xế ở phía trước lái xe, Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam ngồi sau xe, Phương Thúc. nhìn Mai Thắng Nam với vẻ mặt có lỗi, giơ tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. “Xin lỗi, hôm nay lại khiến em chịu ấm ức rồi. Em yên tâm, anh sẽ không ngủ với Kiều Tư nữa. Anh có em là đủ rồi. Về đến nhà, anh sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em, có phải gần đây việc ở xưởng chế tạo vũ khí quá bận rộn, áp lực của em quá lớn không?”

Mai Thắng Nam dịu dàng chu đáo quay đầu lại, vuốt ve gò má Phương Thúc Ê, vẻ mặt trong lòng vướng bận gì, dựa vào bờ vai Phương Thúc, nhẹ nhàng nói: “Em biết tính khí của ba mà, cho nên em cũng không trách ông. Nhưng, ông la rầy em là được, có những suy nghĩ anh phải nghĩ cách khuyến ông, nhất định phải ngăn chặn. Ví dụ như chuyện để cho Tiểu Thập và Tiểu Ái đính ước từ nhỏ, tuyệt đối không thể làm. Anh biết rõ năng lực của Tô Tô, Tiểu Ái là người cô ấy yêu thương nhất. Nếu như để ba anh cứ khăng khăng làm theo ý mình, e rằng chúng ta sẽ kết thù với Tổ Tô”

“Đúng là một chuyện phiền phức! Em yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho anh. Anh sẽ xử lý tốt”

Phương Thúc Ê cau mày, ôm chặt bả vai Mai Thắng Nam. Ở Xuân thành, anh ta chí ít đã học được một chuyện, chính là ai cũng có thể chọc vào nhưng không thể chọc vào Tô Tô. Ai cũng có thể đụng vào riêng có Tiểu Ái thì không. P

hương Thúc & nhất định sẽ ra sức ngăn cản ý định của Phương Hữu Lễ, bằng không đến lúc chọc giận Tô Tô sẽ đem đến đại họa cho nhà họ Phương. Xe rung lắc, sau khi bóp chết ý định của nhà họ Phương từ trong trứng nước, Mai Thắng Nam liên yên tâm nhắm mắt lại, tựa vào người Phương Thúc Ê không biết đã ngủ từ lúc nào. Đợi đến khi cô tỉnh dậy thì đã được Phương Thúc Ê bế ra khỏi xe đặt lên giường lớn trong biệt thự của anh ta và cố. Chiếc giường lớn mang phong cách châu u với tạo hình phức tạp, đường cong tinh tế. Một người mặc đồ bác sĩ đang đứng ở đầu giường hí hoáy với đống thiết bị mình mang đến.

Phương Thúc Ẽ giúp Mai Thắng Nam vén váy lên. Thấy cô tỉnh dậy, anh ta ta liền cười dịu dàng, giải thích: “Không sao đâu. Bác sĩ kiểm tra xem Nam Nam của chúng ta không khỏe ở đâu thôi.” Nam Nam... Mai Thắng Nam nhìn Phương Thúc K. Xưng hô như vậy chỉ khi Phương Thúc Ế và cổ lăn giường hoặc là đến lúc động tình nhất anh ta mới nỉ non như vậy.

Lúc này đã xảy ra chuyện gì? Vẫn chưa đợi Mai Thắng Nam kịp phản ứng, bác sĩ ở bên cạnh đã đã bồi dịch thể mát lạnh lên bụng dưới của Mai Thắng Nam. Đầu thiết bị y tế dán trên bụng dưới bằng phẳng của cô, lăn qua lăn lại.

Phương Thúc ở bên cạnh sốt ruột hỏi, “Thế nào rồi? Thế nào rồi?” “Hai tháng rồi. Anh xem đây là đầu của đứa bé, đây là chân của đứa bé, rất tốt. Chú ý bảo vệ tốt cho đứa nhỏ. Bây giờ nó vẫn rất non nớt, không được hút thuốc, cũng không được uống rượu nữa.

Có vấn đề gì cứ vô tư liên hệ với tôi” Nghe lời của bác sĩ nói xong, Mai Thắng Nam đột nhiên ngày người. Vẻ mặt kinh hãi chống đỡ nửa thân trên, nhìn bác sĩ hỏi: “Ông nói gì cơ?” Đầu khám mát lạnh kia vẫn là đặt trên bụng cô. Cô nghiêng đầu nhìn ảnh siêu âm đen trắng thấy chấm nhỏ xíu kia thì kinh ngạc một lúc lâu.

Mai Thắng Nam không nhịn được rơi hai hàng nước mắt, ngẩng đầu lên nghẹn ngào nhìn Phương Thúc Ê, chỉ vào tấm hình siêu âm đen trắng không nói lên lời. Phương Thúc Ê thì tươi cười ngồi bên cạnh Mai Thắng Nam, gương mặt anh tuấn tràn đầy niềm vui hân hoan, nói với cô, “Đúng vậy, đúng vậy. Đây là con của chúng ta, đã được hai tháng rồi. Xin lỗi em, hai tháng này anh lại không nhận ra” Bởi vì ai cũng không còn ôm hi vọng nữa Mai Thắng Nam đã chạy một mình hai tháng. Cho nên cả thế giới đều cho rằng Mai Thắng Nam không thể đi mang thai. Hai tháng này, kỳ kinh của Mai Thắng Nam không hề đến. Cô cũng cho là mình bị rối loạn, thế thì có quan hệ gì chứ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 672: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (5)
Bởi vì cảm thấy tuyệt đối không có khả năng, cho nên trong hai tháng này, Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế lên làm gì thì cứ làm cái đó, căn bản không hề nghĩ đến chuyện Mai Thắng Nam mang thai.

Hôm nay, lúc ở trên xe, Phương Thúc 6 gọi Mai Thắng Nam thế nào cô cũng không tỉnh dậy. Bấy giờ, anh ta mới tìm bác sĩ đến khám cho Mai Thắng Nam, kết quả kiểm tra ra một tin mừng trọng đại. “Em... Em sao có thể chứ?”

Cô lắc đầu, bật khóc không thể tin được chuyện này lại xảy ra. Nói thật, Mai Thắng Nam biết bản thân mình đã làm gì. Trước mạt thế vì mưu sinh, cô đã từng làm cave cao cấp, cũng đã từng làm người tình của người khác. Sau mạt thế, có một khoảng thời gian, cô từng làm gái ấm giường rẻ tiền. Từ lâu, cô đã cảm thấy cơ thể của mình bị hủy hoại hoàn toàn rồi. Người như cô sẽ không thể mang thai, sinh con giống như những người phụ nữ bình thường được, bởi vì cô không có tư cách! “Có thể. Đây là sự thật, sao lại không thể: Nam Nam, chúng ta có con rồi rồi, có con của chúng ta rồi.” Phương Thúc Ế rất vui mừng, nội tâm kích động không kém gì Mai Thắng Nam.

Điều này khiến cho anh ta vui gấp mấy trăm lần so với việc biết tin Kiều Tư mang thai. Sau khi biết Kiều Tư mang thai, tâm trạng của Phương Thúc 6 vừa phẫn nộ vừa không biết phải làm sao. Mặc dù Phương Tiểu Thập là con trai anh ta, nhưng anh ta không yêu Kiều Tư, anh ta chỉ cảm thấy mình có trách nhiệm với Phương Tiểu Thập mà thôi. Còn với Mai Thắng Nam, Phương Thúc Ế thật lòng với cô.

Có lẽ ban đầu khi tiếp cận với Mai Thắng Nam cũng chỉ là vì tâm lý ham cái mới lạ của anh ta thôi thúc mà thôi. Nhưng sau thời gian dài, Phương Thúc Ê phát hiện bản thân dần dần đã yêu người con gái này. Tình yêu cứ như vậy âm thầm lớn lên trong lòng anh ta, cuối cùng cắm rễ nảy mầm, giữ chặt lấy tim anh ta. Có lẽ nhiều người sẽ nói, trước đây Mai Thắng Nam làm gái, Phương Thúc Ế là cậu cả của nhà họ Phương mà lại đi lấy một người phụ nữ như vậy, nhưng ai mà không có quá khứ chứ?

Trước khi gặp Mai Thắng Nam, Phương Thúc Ế cũng xem như ăn chơi trác táng. Bây giờ bọn họ đã gặp được nhau, ở bên nhau, cùng thể trở thành người duy nhất của đối phương, chuyện này không phải quá tốt sao? Cho nên, khi biết người phụ nữ yêu dấu của mình mang thai, sao anh ta có thể không vui mừng, không phấn khích chứ? Bác sĩ thấy đôi vợ chồng này nói chuyện với nhau vừa cười vừa khóc, liền thu dọn đồ nghề, chủ động rời đi. Mai Thắng Nam vẫn không dám tin mình đã mang thai.

Cô nằm trong lòng Phương Thúc E, vuốt ve bụng dưới của mình. Cái bụng rất bằng phẳng, không hề lối lên chút nào. Rồi cô lại ngước nhìn Phương Thúc Ê đang cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Anh mong là con trai hay con gái?” “Con gái, xinh đẹp giống em” Phương Thúc Ê cong khóe miệng mỉm cười. Anh ta đã có một đứa con trai, nghĩ đến bộ dạng của Phương Tiểu Thập, Phương Thúc Ê không thích con trai lắm, vẫn là sinh con gái giống Tiểu Ái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu tốt hơn..

Mai Thắng Nam không nhịn được cũng mỉm cười, “Ừ” một tiếng, giơ ngón tay lên, ngoắc vào khuy áo sơ mi của Phương Thúc K nói: “Em cũng muốn một đứa con gái, nhưng giờ là mạt thế muốn nuôi một đứa con gái sẽ tốn nhiều công sức hơn lúc trước mạt thế rất nhiều”

“Đúng vậy, Tiểu Ái của nhà Tô Tô được nuôi dưỡng rất tốt. Sau này con chúng ta không nói giỏi giang toàn diện, chí ít có thể sử dụng khí giới và gậy gộc”

Phương Thúc 6 bắt đầu tưởng tượng, phải làm sao để học theo cách nuôi dạy con của Tô Tô. Anh ta ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc, “Nhà chúng ta trước đây có một vệ sĩ chuyên luyện võ, anh sẽ gọi cậu ta đến, sau này sẽ dạy võ cho con chúng ta” “Được, chúng ta cùng cố gắng. Dù là con trai hay con gái, chúng ta đều phải nuôi dạy con thật tốt.”

Mai Thắng Nam nằm trong lòng Phương Thúc Ế lại rơi những giọt nước mắt vui mừng vì sự xuất hiện của sinh mạng bé nhỏ này mà cảm thấy vô cùng vui sướng. Sau đó, tin tức này truyền về biệt thự nhà họ Phương, Phương Hữu Lễ lại hừ một tiếng, vẻ mặt không chút vui vẻ, nói với người đến báo tin vui, “Cậu đi bảo Mai Thắng Nam tốt nhất là sinh con trai, nếu như sinh một đứa con cái thì cũng đừng mong bước chân được vào cửa nhà họ Phương ta”

Người báo tin ngừng một chút, rồi chạy đi như một làn khói. Anh ta ta vốn cho rằng Phương Hữu Lễ mỗi lần gặp Mai Thắng Nam đều nhấn mạnh bắt Mai Thắng Nam nhất định phải sinh con cho nên nghĩ rằng đến báo tin tin vui sẽ được thưởng ít tinh hạch. Nhưng ai ngờ, Phương Hữu Lễ sau khi biết Mai Thắng Nam mang thai lại tỏ ra thờ ơ như vậy, cũng quá không giống một người sắp được làm ông rồi.

Còn Kiều Tư ở bên cạnh vừa nghe xong tin này tức giận đến méo mặt, ngồi trên ghế sô pha, nói một câu quái gở, “Cũng không biết có phải con của anh Cả không. Mai Thắng Nam này trước đây từng làm gái điếm mà” Câu này không nói ra thì không sao, cô ta vừa nói ra vẻ mặt Phương Hữu Lễ càng lạnh nhạt hơn.

Mai Thắng Nam có xuất thân thế nào Phương Hữu Lễ đã biết từ lâu, cho nên một người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chống thực sự có thể chung thủy với một mình Phương Thúc sao? Nói thật, đứa bé trong bụng Mai Thắng Nam có phải con cháu của nhà họ Phương không cũng rất khó nói. Nhưng bây giờ, cô đã mang thai rồi, tạm thời cứ để cho cô sinh đứa bé ra đến lúc đó đi làm xét nghiệm AND, nếu như không phải là con của Phương Thúc Ê, Phương Hữu Lễ nhất định sẽ khiến Mai Thắng Nam hối hận vì đã đến Kinh thành.

Kiều Tự nhìn Phương Hữu Lễ, rồi lại liếc nhìn Phương Tiểu Thập đang vừa muốn gần lại không dám lại gần cô cùng bảo mẫu chăm sóc cậu bé tức giận buồn bã quay về phòng mình. Cô ta nằm bò trên giường gào khóc, trong lòng lúc này vô cùng khó chịu. Vốn dĩ cô ta cho rằng Mai Thắng Nam vĩnh viễn không thể mang thai, cũng không thể sinh ra đứa con của Phương Thúc Ê. Nhưng bây giờ đây là tin tức tốt gì chứ? Lại còn có người đến báo tin? Đây là tin mừng sao? Đây căn bản là tin buồn!!! Cô ta đột nhiên ý thức được, bản thân mình ở nhà họ Phương trừ thân phận là con gái của người tình của Phương Hữu Lễ ra, cô chẳng còn lợi thế gì. Lúc trước còn có Phương Tiểu Thập, có thể củng cố vững chắc địa vị của cô ở nhà họ Phương. Nhưng nếu như Mai Thắng Nam thực sự mang thai của Phương Thúc Ế, rồi cô sinh ra một bé trai thì sao chứ? Hôm nay, cô và Mai Thắng Nam có địa vị ngang nhau. Tương lai con của Mai Thắng Nam cũng sẽ có địa vị ngang bằng với Phương Tiểu Thập, cho nên ông trời tốt nhất phù hộ Mai Thắng Nam sinh một đứa con gái, như vậy tất cả của cải của nhà họ Phương sau này đều sẽ là của Phương Tiểu Thập, sẽ không có ai tranh giành với cậu bé.

Bây giờ, Kiều Tư từ lâu đã không còn ngây ngô và yếu đuối như lúc đầu nữa. Trong quá trình tranh đấu dai dẳng với Mai Thắng Nam, cô ta cũng không ngừng xem xét lại bản thân, xem xem mình mạnh và yếu ở đâu. Ví dụ như nhà họ Phương, cô không có một người thân tín nào thì làm sao khiến Mai Thắng Nam chịu thiệt thòi được. Sau này muốn ngáng chân Mai Thắng Nam cũng không tìm được một người thích hợp.

Ngược lại Mai Thắng Nam mới đến căn cứ Kinh thành được bao nhiêu lâu đâu mà đã lấy lòng được hết các lãnh đạo lớn nhỏ ở đây. Trong tay cô lại có một đám gái lầu xanh hạng sang được đào tạo bài bản, không phải là làm bồ nhí của lãnh đạo thì là có quan hệ mật thiết với lãnh đạo nào đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 673: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (6)
Kiều Tự cảm thấy nếu Mai Thắng Nam sinh con trai, cô ta gần như không thể nào có thể thắng được. Nhưng không sao, từ nay về sau, cô từ từ bù đắp những khiếm khuyết của bản thân là được. Không có thân tín, cô có thể phát triển mạng lưới thân tín. Không có mạng lưới quan hệ, cô có thể phát triển nó.

Hơn nữa, chỉ cần Mai Thắng Nam sinh con gái, Kiểu Tư có thể kê cao gối mà ngủ. Ông trời phù hộ nhất định, nhất định phải sinh ra một con nhóc. Khi tin vui của Mai Thắng Nam truyền đến thôn Bát Phượng, Tô Tô đã thu dọn hành lý xong dẫn theo cha mẹ cô, Diệp Dục, Tiểu Ái, Xấu Xí, Thiên Tứ và Thiên Sinh quay về khu biệt thự Quả Táo ở trong rừng rậm ở Tương thành.

Vốn dĩ Thiên Tứ đang đi học yên ổn ở trong nhà trẻ của thôn Bát Phương, nhưng hai ngày trước nghe giáo viên phản ánh nói Duệ Duệ đánh Thiên Tứ, hình như còn đẩy Thiên Tứ một cái. Khi đó bác sĩ trong trường kiểm tra, tay Thiên Tứ còn bị gãy xương. Mặc dù Thiên Tứ dạo một vòng ở bệnh viện, khi đến chỗ Trạc Thế Giai, tay cậu bé đã sớm lành lặn. Nhưng để che mắt người đời, không để mọi người nhìn ra được năng lực tự chữa thương của Thiên Tử, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi đã lành lặn xương, Trạc Thế Giai và Hộ Pháp quyết định cho Thiên Tứ nghỉ học một tháng theo gia đình Tô Tô đến rừng rậm ở Tương thành chơi một tháng.

Cuối mùa thu, trong khu rừng biến dị nguy hiểm khắp nơi, có rất nhiều động vật biến dị mới tràn lan trong khu rừng. Rừng cây càng rậm rạp, người đi vào bên trong chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị nhốt trong rừng cây biến dị. Biệt thự nhà Tô Tô vẫn còn tường rào bao quanh. Bên trong tường rào vô cùng sạch sẽ. Ngoài lá rụng và cành cây khô thì cũng không có hơi ấm của con người. Bên trong còn có đồ đạc và các thiết bị y tế.


Rau xanh và lương thực mọc đầy khắp sân. Ngoài ra thì không còn cái gì khác. Động vật biến dị muốn đến gần tường rào cũng sẽ bị rừng hoa ăn thịt bên ngoài chặn lại. Cho nên, đám người Tô Tô đến bên ngoài căn biệt thự thì thấy bên dưới rừng hoa ăn thịt tươi tốt là đống xương trắng, nổi bật quỷ dị trong rừng rậm xanh rì. Tiểu Ái được Diệp Dục bế, Xấu Xí bế Thiên Tứ, mẹ Tô bế Thiên Sinh, cha Tô thì công hành lý và một ít đồ đạc. Tô Tô hai tay không, cô đi trước mở đường. Trong khu rừng giống như rừng nguyên thủy, không cách nào đi xe vào được, mọi người phải đi bộ về phía trước. Suốt cả đường đi, bọn họ cố gắng không đụng vào những cành cây mọc chằng chịt, đi vào trong khu biệt thự Quả Táo một cách an toàn. Bởi vì rừng cây biến dị mọc từ trong khu biệt thự Quả Táo, cho nên khu biệt thự ban đầu bây giờ đã xem như là trung tâm của cả khu rừng.

Đến tường rào, Diệp Dục vốn muốn xử lý mấy cây hoa ăn thịt người cấp hai ở cửa, nhưng Tô Tô không cho. Cố phái mấy người nước, đi chèn ép mấy cây hoa ăn thịt người cấp hai. Lúc này, mọi người mới có thể đi từ cửa tường rào đi vào trong sân.

“Có vài cán hoa khá dài, có thể bỏ qua tường vào trong sân, có thể chặt đứt hoa của chúng, để chúng lại có thể mọc tiếp”

Khi cha Tô và mẹ Tô dọn dẹp biệt thự, Xấu Xí dẫn mấy đứa trẻ ra sân mọc đầy rau xanh và lương thực chạy đua vui vẻ thì Tô Tô liền chỉ huy Diệp Dục, hai người bắt đầu xử lý những cây hoa ăn thịt người có cán hoa mọc dài. Dù sao trong sân cũng có ba đứa trẻ, chúng đều còn nhỏ, hoa ăn thịt người lại không thể phân biệt được ai có thể ăn và ai không thể ăn, cho nên chỉ sợ những cây hoa ăn thịt người có cán hoa quá dài sẽ đổi hưởng, bò vào trong tường, tạo thành nguy hiểm với ba đứa trẻ trong sân. Những cây hoa ăn thịt người này nếu như bị chặt cán hoa không bao lâu sau sẽ mọc ra bông hoa mới từ chỗ bị chặt. Chỉ là những cây hoa ăn thịt người bị chặt sẽ bị giảm cấp, cán hoa bị chặt càng ngắn thì bị giảm cấp càng nhiều.

Tô Tô nghĩ xử lý tất cả thành cấp một hoặc cấp hai là được. Những cây hoa ăn thịt người cấp hai như vậy sẽ không thể làm hại Tiểu Ái và Thiên Sinh được. Dù sao những đứa trẻ này đều được lớn lên trong chém giết điên cuồng của mạt thế, năng lực ứng biến nguy hiểm cơ bản nhất sẽ có. Tuy nhiên Diệp Dục vừa mới chặt ngang vài cây hoa ăn thịt người ở cổng theo sự chỉ đạo của Tổ Tổ thì Tiểu Ái đã dắt tay Thiên Tứ bất thình lình chạy ra. Cha Tô đuổi theo phía sau, vội hô to: “Tô Tô, Tiểu Ái và Thiên Tứ chạy rồi”

Đợi khi Tô Tô nghiêng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy một con giòi biến dị màu trắng, dài khoảng một mét, bò ra từ trong rừng cây xanh rì đang xông về phía Tiểu Ái. Xúc tu đỏ lòm khiến người ta kinh tởm vẫn còn đang rung lắc.

“A!”

Tiểu Ái hét lên một tiếng, ngồi sụp xuống, nhặt một bông hoa ăn thịt người bị chặt đứt dưới đất, ném lên người con giòi biến dị. Bông hoa ăn thịt người vừa mới bị chặt còn chưa chết hẳn, cánh hoa xinh đẹp vừa tiếp xúc với giòi biến dị đã mọc ra gai sắc nhọn. Cánh hoa đó cũng chia thành hình cái miệng, xông về phía con giòi biến dị, sột soạt vài miếng đã ăn thịt con giòi. Hoa ăn thịt người vừa mới ăn thịt con giòi biến dị vẫn chưa kịp hấp thụ thì đã chết vì bị đứt thân rễ.

“Giỏi quá! Giỏi quá!”

Tiểu Ái đứng tại chỗ vỗ tay vui vẻ nhảy cẫng lên giống như đã đánh thắng một trận. Cô bé hớn hở kéo tay Thiên Tứ, hai đứa lại đi về phía trước. Tô Tô ở bên trong tường rào vội vàng dặn dò Diệp Dục một tiếng, đuổi theo, chạy đến bên cạnh Tiểu Ái và Thiên Tứ. Mỗi bên nắm tay một đứa bé. Cô ngồi xổm xuống, chỉ vào rừng rậm phía trước, nói với Tiểu Ái vùng vẫy: “Đừng hành động một mình, mẹ dẫn hai đứa đi đánh giòi biến dị”

“Giòi biến dị là gì hả mẹ?” Tiểu Ái ngây ngô nghiêng đầu qua, nhìn Tô Tô.

Tô Tô liền chỉ vào các con giòi trắng bị bông hoa ăn thịt người bị đứt thần kia nhai chỉ còn lại một vùng chất nhầy trắng giải thích với Tiểu Ái: “Đó chính là giòi biển dị. Mặc dù bây giờ trong khu rừng này đã rất ít khi nhìn thấy giòi biến dị, nhưng cũng có rất nhiều giòi to như thế còn sót lại”.

Cô xem như đã hiểu. Mặc kệ tính cách của Tiểu Ái hồn nhiên ngây thơ cũng tốt hay là sau này bồi dưỡng cũng được. Nếu Tiểu Ái đã hình thành tính cách như vậy, là mẹ cô cũng chỉ có thể chỉ dẫn, không thể ức chế thiên tính của con bé được.

Dù sao từ đầu đến cuối, Tô Tô vẫn muốn nuôi dưỡng Tiểu Ái thành một đứa bé thành thạo sống trong mạt thế. Bây giờ Tô Tô cũng rất hài lòng với những gì Tiểu Ái biểu hiện. Vì vậy, nếu Tiểu Ái đã muốn thăm thú khu rừng rậm biến dị này, cô sẽ dắt con bé đi thăm thú từng chút một. Tô Tô tin tưởng, chỉ cần Tiểu Ái có bản lĩnh này, một mình ở trong khu rừng như vậy, không dựa vào rừng hoa ăn thịt người bên ngoài tường thành, cũng không có sự giúp sức của Chíp Bông, ở trong khu rừng này một tháng thì từ nay về sau, đi đến bất kỳ đâu cũng không cần sợ nữa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 674: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (7)
Cả gia đình Tô Tô yên ổn sống những ngày tháng hòa mình với tự nhiên, sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt trong khu rừng rậm ở Tương thành. Tiểu Ái vô cùng thích cuộc sống tràn đầy nguy hiểm và kích thích này.

Mỗi ngày, trời còn chưa sáng, cô bé đã đánh thức Thiên Tứ, bò lên giường Diệp Dục và Tô Tô, làm ầm ĩ đòi cha mẹ dẫn cô bé ra ngoài đánh thú biến dị. Theo thời gian, khu rừng biến dị này càng ngày càng rậm rạp, đã có rất ít người có năng lực có thể đi vào sâu trong khu rừng. Nhưng thỉnh thoảng cũng có vài đoàn đội đi săn nhộng mặt người. Tuy nhiên, địa bàn sinh sôi của nhộng mặt người đều ở phía đông của khu rừng, còn khu biệt thự Quả Táo thì nằm ở trung tâm của khu rừng. Mặc dù mọi người đều biết Tô Tô và Diệp Dục trong truyền thuyết đang sống ở trong khu rừng biến dị. Nhưng không có mấy người có dũng khí chạy đến gặp họ ở tận sâu trong trung tâm của khu rừng. Tin Mai Thắng Nam mang thai được truyền đến chỗ của Bạch Hằng ở thị trấn nhộng trước.

Bạch Hằng nói cho Hộ Pháp. Lúc Hộ Pháp đến đón Thiên Tứ ở nhà trẻ trong thôn Bát Phương đã nói với Tô Tổ. Bây giờ, truyền tin của thôn Bát Phương và thị trấn nhộng cũng dần được khôi phục. Nhưng muốn giống như trước mạt thế vẫn cần một khoảng thời gian nữa. Tô Tô đương nhiên cảm thấy vô cùng vui mừng cho Mai Thắng Nam, còn nhờ Hộ Pháp truyền lại cho Bạch Hằng bảo Bạch Hằng tặng chút quà cho Mai Thắng Nam thay cố. Đầu năm nay, tặng vàng, bạc... cho trẻ con, cũng không có giá trị gì. Tô Tô bèn bàn bạc với Diệp Dục, săn một con thú biến dị cấp bốn, lấy tinh hạch của nó. Tô Tô chỉ vào mặt trăng, bảo Diệp Dục dùng lazer của anh khắc một tinh hạch hình mặt trăng sáng lấp lánh, sau đó đeo lên cổ con của Mai Thắng Nam. Mấy năm đầu mạt thế, thú biến dị cấp bốn thực sự rất ít.

Đến mạt thế năm thứ mười hai, thú biến dị cấp bốn cũng không dễ lấy được, có tính hạch của thú biến dị cấp bốn xuất hiện trên thị trường, sẽ có thể bán được rất rất nhiều tinh hạch thông thường. Vì vậy, lễ vật như thế tặng một đứa trẻ cũng coi như là quý giá. Bây giờ lương thực rau xanh ở căn cứ Kinh thành có thể thực hiện chế độ tự cung tự cấp. Phương bắc cũng không cần phải nhập gạo và rau xanh từ thị trấn nhộng. Nhưng căn cứ Kinh thành cũng khác với những khu tụ tập người sống sót khác. Trước mạt thế, nó là trung tâm của cả nước. Sau mạt thế, nó cũng là nơi khôi phục lại trật tự giữa những người sống sót với tốc độ cực nhanh.

Những khu tự tập người sống sót khác đa số đều giống như khu của Tô Tô, Sở Hiên và Trần Huyền Vũ, đều do một người đứng lên lãnh đạo những người khác. Bọn họ lập chính quyền, mang đậm dấu ấn cá nhân. Cũng chính là nói, một người làm vua kẻ thuận ta thì sống, chống ta thì chết, bao gồm cả Tô Tô bây giờ cũng vậy.

Nhưng căn cứ Kinh thành thì không giống. Nó do một tổ chức chính quyền lớn mạnh, cùng nhau chống đỡ duy trì, cùng nhau kìm hãm thành lập nên.

Ở căn cứ Kinh thành không có ai là vua, cho dù có một người đứng đầu, cũng chỉ là một người đại diện phát ngôn chính quyền mà thôi. Cho nên, ở một nơi như vậy, có tiếp tục làm ăn với thị trấn nhộng hay không không phải là chuyện một mình Mai Thắng Nam có thể quyết định. Đó là chuyện do cả một tập thể chính quyền bỏ phiếu quyết định. May mà Tô Tô rất tin tưởng vào năng lực của Mai Thắng Nam. Cô tin rằng Mai Thắng Nam có thể sống như cá gặp nước ở một nơi như vậy. Hơn nữa, bây giờ căn cứ Kinh thành ngoài việc không mua rau và lương thực ở thị trấn nhộng cũng có không ít gia tộc và đoàn đội sẽ thông qua Mai Thắng Nam làm trung gian giới thiệu nhập thịt từ thị trấn nhộng.

Mai Thắng Nam ở căn cứ Kinh thành rất được hoan nghênh. Người phụ nữ như cô, cho dù mang thai vẫn vô cùng có năng lực và thủ đoạn. Cả căn cứ Kinh thành từ lãnh đạo các địa phương cho đến người buôn bán nhỏ tất cả đều dần dần bị Mai Thắng Nam trải cơ sở ngầm. Năng lực của cô không phải chỉ có xưởng chế tạo vũ khí năng lượng mới chưa nghiên cứu và khai thác xong, mà chủ yếu ở thủ đoạn thu thập tin tức tình báo.

Tô Tô biết bản lĩnh của Mai Thắng Nam. Chắc trong tương lai, cô sẽ khiến tất cả quan to và người giàu có của cả căn cứ Kinh thành này đều phải kính sợ cô ba phần. Tuy nhiên khi Bạch Hằng đưa hàng một chuyến quay về đã là mấy tháng sau. Anh ta đưa cho Tô Tô một tin tức, Mai Thắng Nam đến tháng sinh ra một bé gái khỏe mạnh đúng như ý nguyện của Kiều Tư... Bác sĩ đã được Phương Thúc Ê chuẩn bị từ sẵn. Phòng sinh cũng được bố trí ổn thỏa trong biệt thự. Phương đại lao gia ở trong biệt thự nhà họ Phương chờ tin tức.

Nghe người báo tin vui nói Mai Thắng Nam đã sinh ra một bé gái mặc dù kết quả xét nghiệm chứng minh đứa bé là con cháu của nhà họ Phương, nhưng vì là con gái nên Phương Hữu Lễ rất không vui. Ông ta quay ngoắt người đi về phòng, là ông nội những không hề có quà chúc mừng. May mà Mai Thắng Nam cũng không hi vọng Phương Hữu Lễ thích con mình, nhưng Phương Thúc Ế đợi mãi không thấy quà chào đời của em bé tức giận quay về nhà họ Phương làm ầm ĩ một trận. Phương Hữu Lễ tức giận đùng đùng cho người cầm chổi đuổi con trai mình ra ngoài. Lúc này, Tô Tô đã dắt theo Tiểu Ái ba tuổi đến sống ở Tương thành mấy tháng rồi. Có lúc bọn họ sẽ ở trong khu biệt thự Quả Táo, nhưng có khi Tô Tô và Diệp Dục sẽ công theo lều vải, dẫn theo Tiểu Ái đồng thời liên hệ với mấy anh lính đặc chủng đến vùng giáp ranh Tương thành tìm thú biến dị cỡ lớn để săn tinh hạch cấp cao. Bởi vì trước đây đã hẹn trước, Tô Tô cắm mấy cái lều ở bên hang ổ của một con nhộng mặt người, gặp được Bạch Hằng đặc biệt đi đến.

Nghe Bạch Hằng nói tình hình của Mai Thắng Nam ở Kinh thành, Tô Tô ngồi trong lều vải quân dụng cỡ lớn, thở dài. “Phương Hữu Lễ này đúng là không bằng người anh em Phương Hữu Mạo của ông ta. Hai người họ cho dù là về kiến thức hay nhận thức đều khác nhau một trời một vực”

“Đúng vậy, cũng may Cô Mai còn có chút mánh khóe, bằng không sẽ bị Phương Hữu Lễ và Kiều Tư kia ăn cho không còn xương mất.” Bạch Hằng ngồi bên trái Tô Tô. Phía trước mặt hai người có để chút đồ ăn và nước.

Tiểu Ái đang dắt Thiên Sinh chạy đi chạy lại trong lều. Thiên Tứ đã quay về thôn Bát Phương đi học. Bây giờ bạn chơi với Tiểu Ái ngoài Thiên Sinh thì chính là Chíp Bông và vài loại động vật biến dị nhỏ. Tô Tô ngồi khoanh chân trên tấm da thú dày.

Phương thức sống bây giờ của cô giống như của dân du mục, chỉ kém mặc da thú, đeo xương thú mà thôi. Nhưng tính cách lại cởi mở hơn trước rất nhiều. Có lúc phụ nữ sống có hạnh phúc hay không thực sự có thể nhìn từ diện mạo của người đó. Tô Tô bây giờ mặc dù nhìn dáng vẻ như vẫn chỉ có mười chín tuổi, hơn nữa da dẻ mịn màng như da em bé, nhìn thế nào cũng cảm thấy cả người cô viết hai chữ “hạnh phúc”.

Nghe lời Bạch Hằng nói xong, Tô Tô nhướng mày, cười nói, “Về điểm này, tôi chưa từng lo cho cô Mai. Chỉ là cô bé này được dạy dỗ tốt thì cũng giống như con trai thôi. Tôi thấy nó cũng chẳng kém Phương Tiểu Thập chỗ nào.

Phương Hữu Lễ cứ chiều chuộng cháu trai của ông ta. Nguyệt Nhi đã có Phương Thúc E và Mai Thắng Nam yêu thương” Nguyệt Nhi là tên Mai Thắng Nam đặt cho con gái mình. Cái tên này được đặt sau khi cô nhận được quà Tổ Tổ gửi đến. Mai Thắng Nam cảm thấy đứa nhỏ tên là Nguyệt Nhi đeo tinh hạch hình mặt trăng rất hợp, cho nên từ đó, con gái của Mai Thắng Nam được gọi là Phương Nguyệt Nhi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top