Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sủng ái cả đời - Nghê Đa Hỷ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sủng ái cả đời - Nghê Đa Hỷ

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
SỦNG ÁI CẢ ĐỜI

104488.jpg


Tên truyện: Sủng ái cả đời
Tên Hán Việt: Nhất sinh sủng ái
Tác giả: Nghê Đa Hỷ
Nguồn convert: Tangthuvien
Editor & Beta: Anky
Số chương: 90 chương
Tình trạng edit: Đang tiến hành
Thể loại: Hiện đại, Tình yêu chung thủy, Ngọt sủng, Thanh xuân Vườn trường, Thanh mai trúc mã, HE.
Nhân vật chính: Chu Tương Tương, Phó Tranh.
Truyện chỉ được edit và đăng tại blog https://anhduongcung.wordpress.com và Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Giới thiệu

Cả ngày ở trường học làm một hot boy không có lý tưởng náo loạn ngất trời của Tam Trung, đột nhiên có một ngày, hắn thế mà lại lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

Một đám huynh đệ đều bị dọa không nhỏ!

Huynh đệ một: F*ck! Đại ca, mẹ nó cậu là bị cái gì kích thích à? Có muốn đưa cậu đi bệnh viện tâm thần hay không?

Huynh đệ hai: Trời của tôi, đại ca, cậu cũng đừng dọa người, loại chuyện tao nhã như đọc sách này có chỗ nào thích hợp với cậu ? ! Đi một chút đi, đi uống rượu!

Phó Tranh một cước đá qua: "Mẹ nó đều cút xa một chút! Đừng chậm trễ chuyện lão tử thi vào Thanh Hoa!"

Chúng huynh đệ: "... ! ! !"

Thôi rồi thôi rồi, lão đại bọn họ bệnh cũng không nhẹ, thế mà lại bắt đầu trợn tròn mắt mộng tưởng hão huyền!

Tất cả mọi người cho rằng Phó Tranh đang mơ tưởng hão huyền, đọc sách chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, không có người nào đem chuyện của hắn coi ra gì.

Cho đến một năm sau, hắn cầm thư thông báo trúng tuyển Thanh Hoa đến.

Mọi người: Trời xanh! Đại ca, từ đếm ngược toàn trường, đến thi đậu Thanh Hoa, có kinh nghiệm học tập gì sao?"

Phó Tranh giễu cợt một tiếng, đặc biệt vênh váo: "Chỉ số thông minh quá cao, không có biện pháp."

Mọi người: A phi! Nói tiếng người đi!

Phó Tranh trầm mặc mấy giây, vô cùng nghiêm túc nói: "Nàng dâu nhỏ của tôi ưu tú như vậy, tôi không thể làm cô ấy mất mặt."

Sau khi lên đại học, bạn cùng phòng hỏi Chu Tương Tương: "Cậu và bạn trai cậu làm sao lại ở bên nhau?"

Chu Tương Tương nói: "Anh ấy vì muốn cùng mình thi đậu vào một trường học, suốt cả một năm, mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ."

- - Vì để xứng đôi với cô, hắn nguyện dốc hết tất cả sức lực, trở thành một người ưu tú.

 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 01:
Edit + Beta: Anky
"Tương Tương, khoảng thời gian này con cứ an tâm ở đây, có cần gì, cứ nói với chú, ngàn vạn không nên khách khí."

Con người chú Phó rất tốt, từ khi cô bắt đầu vào nhà, luôn rất nhiệt tình hỏi han cô.

Chu Tương Tương rất cảm kích, gật đầu mỉm cười, "Cảm ơn chú."

Cha của Chu Tương Tương và Phó Chấn Sơn là bạn tốt.

Việc làm ăn của Chu Hoa Lâm và vợ vừa mới bắt đầu ở nước ngoài, bận tối mày tối mặt, không có thời gian chăm sóc cho con gái, liền đưa con đến nhà bạn tốt ở tạm vài ngày.

Phó Chấn Sơn giúp Chu Tương Tương mang theo rương hành lý vào nhà, quay đầu lại hỏi quản gia dì Dung, "Thiếu gia có gọi điện thoại không? Không phải đã nói với nó hôm nay có khách đến sao? Sao vẫn chưa trở về? !"

Nhắc tới đứa con trai không biết cố gắng của mình kia , giọng nói Phó Chấn Sơn thật không tốt .

Chu Tương Tương trầm mặc không lên tiếng. Nghe ba ba nói, chú Phó có người con trai, cùng học một khóa với cô.

Dì Dung vội vàng nói: "Ông chủ, đã gọi, cậu chủ... cậu chủ hắn..."
...
Sinh nhật 18 tuổi của Lục Quýnh, ở hội sở M.R bao hết một phòng, hẹn cả đám anh em tốt đến ăn mừng.

Trên mặt bàn xếp một đống chai rượu.

Phó Tranh lại thua bài, Lục Quýnh đem rượu rót đầy cho hắn, "Tranh ca, hôm nay cậu có chuyện gì à? Không có tâm trạng sao?"

Phó Tranh nghĩ đến về sau trong nhà có thêm một cô gái, phiền chịu không nổi, ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi khó chịu ném, âm thanh "Loảng xoảng", cái ly ngã trên mặt bàn bằng thủy tinh.

"..." một khi Phó Tranh phát hỏa, trong phòng bao nháy mắt an tĩnh lại, mọi người hai mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Phó Tranh dựa lưng vào ghế sô pha, bực bội kéo kéo cúc áo sơ mi, từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc, bật lửa, hút hai cái.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, nhíu mày, "Đều nhìn tôi làm gì, nên làm gì thì làm đó đi."

Phó Tranh vừa lên tiếng, mọi người mới ầm ĩ trở lại, nên đánh bài thì đánh bài, nên uống rượu thì uống rượu.

Lục Quýnh ngồi vào bên cạnh Phó Tranh, hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì thế? Ai dám chọc tức Tranh gia cậu thành dạng này?"

Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, "Còn có thể là ai, cha tôi đấy!"

Phó Tranh rất chán ghét con gái, lão cha hắn lại hết lần này tới lần khác mang một tiểu nha đầu trở về quấy nhiễu hắn.

Nghĩ đến về sau phải ở cùng một chỗ với một tiểu nha đầu , tâm tình liền phá lệ mà hỏng bét.

Lục Quýnh hỏi: "Làm sao? Cãi nhau với cha cậu?"

Phó Tranh không trả lời, hít một ngụm khói, đầu lưỡi chống đỡ sau răng hàm, vô cùng bực bội.

Hắn hỏi Lục Quýnh, "Chỗ kia của cậu còn chỗ không? Tôi chuyển đến ở với cậu vài ngày."

Lục Quýnh sờ sờ mũi, "Chỗ thì có chỗ, chỉ là buổi tối có chút ầm ĩ."

Phó Tranh: "? ? ?"

Lục Quýnh vẻ mặt mập mờ, "Chính là cái... Ừm, cậu hiểu mà."

Phó Tranh: "... Kháo!"*

*Câu chửi tục

Tụ hội đến hơn hai giờ khuya mới kết thúc.

Tâm trạng Phó Tranh không tốt, lại thua bài, trong bụng chứa không ít rượu, lúc về nhà, người hơi say.

Đứng ở cửa mở cửa, lại cắm chìa khóa xe vào trong khe cả nửa ngày, làm sao cũng không cắm vào được, hắn tức giận đến mức đạp mạnh một cước lên cửa.

Hỗn trướng hỗn trướng! Không phải hắn chỉ trở về muộn một chút thôi sao, cha hắn sẽ không đem khóa cửa đổi đi chứ ? ? Này mẹ nó là không cho hắn vào cửa à? ? ?

Lúc Phó Tranh đạp cửa, Chu Tương Tương đúng lúc đang xuống lầu uống nước.

Vốn dĩ cô đang mơ mơ màng màng ngủ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng “ầm “ vang thật lớn, hù dọa cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt tỉnh hơn phân nửa, trừng đôi mắt tròn xoe, chăm chú nhìn cửa.

Dì Dung chạy xuống lầu, "Ai nha, khẳng định là tiểu tổ tông trở về !"

Dì Dung vội vàng chạy tới cửa, vừa mở camera nhìn, quả nhiên là tiểu tổ tông Phó Tranh!

Bà vội vàng mở cửa ra, một cỗ mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, "Ai da, tiểu tổ tông của tôi, sao cậu lại uống rượu , nếu để ông chủ biết, lại đánh cậu!"

Dì Dung đè thấp thanh âm, sợ bị ông chủ trên lầu nghe thấy, đỡ Phó Tranh vào nhà.

Phó Tranh đẩy bà ra, "Đừng... Đừng đỡ tôi... tự mình đi!"

Phó Tranh đã quá say, nói chuyện cũng lắp bắp.

Chu Tương Tương đứng giữa cầu thang, từ giây phút Phó Tranh bước vào kia, cả người cô liền ở vào trạng thái hoàn toàn hóa đá.

Thật sự là gặp quỷ, con trai của chú Phó, cư nhiên lại là tay ăn chơi của Tam Trung? ? ?

Khó trách chú Phó vừa nhắc tới con trai, liền có vẻ mặt không còn luyến tiếc gì với cuộc sống. Có đứa con trai hỗn trướng như thế, đổi lại là cô, không chừng sớm đã tức chết .

Phó Tranh lung la lung lay đi vào trong nhà, trông thấy một cô nhóc tóc dài đứng trên cầu thang, tiểu cô nương mặc đồ ngủ Hello Kitty màu hồng phấn, đang nhìn hắn.

Đôi mắt Phó Tranh híp lại, đi đến trước mặt Chu Tương Tương, một phát bắt được cổ tay cô, "Cô là ai?"

"..."

"Ai da, tiểu tổ tông của tôi, đây là Tương Tương tiểu thư, mau buông tay buông tay!" Dì Dung vội vàng đi qua, dùng sức đem tay Phó Tranh lấy ra.

Tay chân Phó Tranh không biết nặng nhẹ, cổ tay Chu Tương Tương bị hắn nắm lấy , trong nháy mắt liền đỏ.

Cô đưa tay ra phía sau lưng, mím môi, cảnh giác nhìn hắn.

Vẻ mặt Phó Tranh đầy bất thiện trừng Chu Tương Tương một cái, ngược lại không nói gì nữa, quay đầu đi lên lầu.

Dì Dung muốn đỡ hắn, sợ hắn uống say té ngã, kết quả bị đẩy ra.

Dì Dung thở dài, nghiêng đầu nhờ vả Chu Tương Tương, "Tương Tương tiểu thư, phiền cô xem cậu ấy một chút, tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu ấy, nếu không ngày mai thức dậy lại đau đầu."

Chu Tương Tương gật gật đầu, "Con biết rồi , dì Dung."

Dì Dung đi đến phòng bếp, Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, sau một hồi công phu, lảo đảo mà bò lên ba bước bậc thang, đứng ở trên bậc thang thứ tư, thân thể ngã nghiêng, mắt thấy sắp phải ngã nữa, trong lòng Chu Tương Tương giật mình, vội vàng chạy lên đỡ hắn, "Haiz, chậm một chút."

Phó Tranh đau đầu muốn chết, nghĩ thầm, về sau không cùng đám hỗn trướng kia đánh bài nữa, uống rượu tựa như rót nước lọc. Mẹ nó .

Hắn bình ổn thân thể, liếc mắt nhìn về phía Chu Tương Tương, "Cô- - "

Chu Tương Tương đỡ cánh tay hắn, ngước mặt lên, "Hả?"

"..." Phó Tranh hơi há miệng , chưa kịp nói gì, đôi mắt khép lại, đầu ngã vào trên bờ vai Chu Tương Tương.

Bả vai Chu Tương Tương trầm xuống, vẻ mặt đau khổ, "Mẹ ơi, thực nặng - - "

...

Sáng sớm ngày tiếp theo, Phó Tranh từ trong phòng đi ra, vừa lúc Chu Tương Tương cũng từ phòng cách vách đi ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.

Phó Tranh vừa mới gội đầu, đầu tóc vẫn chưa khô hoàn toàn. Y phục cũng đã thay, áo trắng, quần đen, toàn thân tản ra một cỗ mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, hương bạc hà, còn rất dễ ngửi.

Sạch sẽ , so với tối ngày hôm qua thuận mắt hơn.

Khó trách là hot boy đấy, lớn lên xác thực là nhân mô cẩu dạng* .

(*Nhân mô cẩu dạng: Cách nói châm biếm chỉ những người trông bề ngoài nghiêm túc đứng đắn nhưng không biết trong lòng đang âm mưu suy tính gì)

Chu Tương Tương khẽ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi , đi xuống lầu dưới.

Ai ngờ đi chưa được hai bước, cổ áo liền bị kéo lấy.

Chu Tương Tương nhăn mày, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Phó Tranh cười xấu xa nhìn cô.

"Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra!" Gương mặt Chu Tương Tương nhỏ nhắn mũm mĩm, mím môi, mất hứng trừng hắn.

Phó Tranh bước lên một bước, đến gần bên tai cô, hơi thở nóng hổi phun vào gò má Chu Tương Tương, "Tối ngày hôm qua, cô cởi quần áo của tôi ?"

Chu Tương Tương: "..."

"Tôi nhớ không lầm, tối hôm qua là cô đỡ tôi trở về phòng?" Phó Tranh nhìn chằm chằm Chu Tương Tương, trong mắt ý cười càng sâu hơn, "Như thế nào? Anh đây dáng người không tệ chứ?"

Chu Tương Tương rất không còn gì để nói, nói: "Chứng tự kỷ là bệnh, phải trị."

Phó Tranh: "Cô mắng tôi? !"

Sắc mặt Phó Tranh tối sầm, vừa định phát hỏa, liền thấy dì Dung ôm quần áo tối hôm qua hắn mặc đi ngang qua, "Ồ, cậu chủ sao cậu lại thức dậy sớm như vậy ? !"

Phó Tranh nhíu lại mi, nhìn chằm chằm quần áo dì Dung đang ôm trong tay.

Dì Dung hiểu ý, giải thích, "Tối hôm qua cậu ói ra đầy người, tôi giúp cậu cởi quần áo ra giặt, nếu không, cả đêm phải làm sao."

Nói xong, tay ôm quần áo cũng run lên.

Phó Tranh nghĩ đến cảnh tượng dì Dung cởi quần áo của mình xuống, toàn thân cứng ngắc, mặt như xanh xao.

Chu Tương Tương nghiêng đầu, liền thấy vẻ mặt Phó Tranh như nuốt phải ruồi bọ, khóe miệng nhịn không được cong cong, mềm giọng hỏi: "Có thể buông tay chưa? Anh- - "

"..." Mặt mũi Phó Tranh có chút không nhịn được, trừng Chu Tương Tương một cái, sau đó lên tiếng hừ lạnh, buông cổ áo cô ra, xoay người sải bước trở về phòng, "Ầm" đóng sầm cửa - -

Chu Tương Tương nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín kia, hé miệng cười cười. Trong lòng tự nhủ, không thể ngờ được tay chơi bời trong truyền thuyết Tam Trung, da mặt lại rất mỏng .

Nhưng mà, đợi đến không lâu về sau, sau khi Chu Tương Tương cùng Phó Tranh "Tiếp xúc thân mật" , mới không khỏi đấm ngực dậm chân - - lúc trước sao cô lại cảm thấy Phó Tranh da mặt mỏng ? Cô là mắt mù là mắt mù là mắt mù sao? ? ?

...

Lúc ăn sáng, Phó Chấn Sơn không ngừng gắp thức ăn cho Chu Tương Tương, "Tương Tương à, con ăn nhiều một chút, con nhìn con thật sự quá gầy. Tuổi này của con, chính là tuổi phát triển, việc học áp lực lại lớn, bình thường nhất định phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt."

Nói xong, lại gắp một cái bánh bao cho Chu Tương Tương.

"Cảm ơn chú Phó ." Chu Tương Tương không ngừng gật đầu nói cảm ơn.

Chú Phó đối với cô quá quan tâm, lại làm cô có chút ngại ngùng.

Phó Tranh ở một bên nhìn cha mình đối tốt với người ngoài như thế, bất mãn hết sức, "Ba, sao ba lại không quan tâm con? Con không phải cũng là đang tuổi trưởng thành sao?"

Phó Chấn Sơn trừng mắt nhìn hắn, " Con ăn nhiều như vậy làm gì? ! Thân thể có dài ra não cũng không phát triển hữu dụng cái rắm!"

Phó Tranh nổi giận, "Ba, có người nói con trai mình như vậy sao? Não con sao lại không phát triển ? !"

"Đầu óc con phát triển? Đầu óc con phát triển, thì con phải giống như Tương Tương thi đứng nhất khối cho ba xem!"

Phó Tranh: "..." Dựa vào, tiểu nha đầu này lại là một học bá!

"Đừng nói đến đứng nhất, với đầu óc này của con, đứng nhất chỉ là người si nói mộng, con có thể thi đứng trong top một trăm cho ta, con muốn cái gì ta đều đáp ứng con!"

Phó Tranh nghe thấy một câu cuối cùng, ánh mắt sáng lên, "Ba, ba nói thật ?"

"Đương nhiên là thật ! Chỉ cần con thi được trong top một trăm, ta tùy ý thỏa mãn con một nguyện vọng!"

Phó Tranh vỗ bàn bảo đảm, "Một lời đã định! Ba, ba cũng quá xem thường đầu óc đứa con trai này của ba !"

Tiếng nói vừa dứt, một cái bánh bao rơi xuống trong chén hắn.

"Ách..." Phó Tranh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu nhìn Chu Tương Tương đột nhiên gắp bánh bao cho hắn.

Đôi mắt Chu Tương Tương cong cong, nắm quả đấm nhỏ, "Anh trai, bồi bổ đầu óc, phải cố gắng lên nha."

Phó Tranh: "..."

Ba giây sau.

F*ck! Tiểu nha đầu này làm sao lại cười với hắn ngọt đến như thế! !
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 02:
Edit + Beta: Anky

Ăn sáng xong, Phó Tranh đút hai tay vào túi, đứng ở trong sân, dựa vào bên cạnh xe chờ Chu Tương Tương đi ra.

Hắn đưa tay nhìn xuống đồng hồ, còn có 20 phút nữa là vào học, nhà cách trường học ít nhất 15 phút đường xe.

Hắn liếm môi, chậc chậc hai tiếng: Học bá này có quan niệm thời gian rất kém cỏi.

Lúc Chu Tương Tương mới vừa vào nhà vệ sinh, phát hiện dì cả đến, tắm rửa thay quần áo làm trễ nãi không ít thời gian.

Cô biết sắp trễ giờ lên lớp, sửa sang xong sau đó liền đeo cặp sách chạy thật nhanh ra cửa.

Mới vừa chạy đến sân nhỏ, Phó Tranh liền chau mày, cười nhạo cô, "Học bá à, cậu lại dong dài nữa sẽ đi muộn đấy, cậu hiểu được không?"

Chu Tương Tương mặt đỏ tới mang tai, "Thực xin lỗi..."

"Ách..."

Phó Tranh vốn chỉ nói giỡn, đối với hắn mà nói, đừng nói là đến muộn, mà một ngày không đi học cũng không có vấn đề gì. Lúc này thấy Chu Tương Tương áy náy nói xin lỗi với hắn như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, hắn sờ sờ mũi, nói: "Không có chuyện gì."

Bởi vì dì cả Chu Tương Tương đến, ngồi ở trong xe vô cùng câu nệ, thân thể gắt gao căng cứng, một cử động nhỏ cũng không dám. Lượng máu của cô lại nhiều, sợ tràn ra.

Phó Tranh ngồi bên cạnh cô, thấy cô căng thẳng như vậy, bật thốt lên hỏi một câu, "Cậu làm sao vậy? Dì cả đến ?"

"..." Mặt Chu Tương Tương trong nháy mắt đỏ bừng.

Cái người này thật sự là, có thể đừng nói lớn như vậy không? !

Phó Tranh vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới hắn lại nói trúng, trông thấy cả khuôn mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, không khỏi cũng có chút lúng túng, hắn quay đầu đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Chu Tương Tương mím môi, cũng không nói chuyện.

Trong xe lập tức yên tĩnh cực kỳ.

Cũng may chỉ có mười mấy phút đường xe, thời gian không lâu, lúc sắp đến trường, Phó Tranh nói với tài xế phía trước : "Chú Lý, dừng ở phía trước đi."

"Được, cậu chủ."

Chu Tương Tương ngẩn người, nhìn về phía hắn, "Cậu không đến trường học sao?"

Phó Tranh nói: "Tôi đi bộ tới."

Chu Tương Tương: "..."

Xe dừng lại, Phó Tranh nói với Chu Tương Tương: "Ở trường học đừng nói quen biết tôi."

"..." Mặc dù không biết rõ vì sao, nhưng Chu Tương Tương vẫn gật đầu.

Trên thực tế, cô cũng không muốn để người ta biết rõ chuyện cô và Phó Tranh ở cùng một nhà. Bí mật ở trường học khó giữ nếu để nhiều người biết, không chừng truyền ra lại ảnh hưởng đến danh dự của cô.

Phó Tranh đi tới phòng học, đến muộn, đứng ở cửa gửi tin nhắn cho Lục Quýnh, bảo hắn nhanh chóng mở cửa sau.

Lục Quýnh ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa, vừa nhận được tin nhắn lập tức mở cửa ra.

Phó Tranh từ bên ngoài vào, kéo ghế ra, trực tiếp ngồi xuống. Không gây ra động tĩnh gì, cũng không ảnh hưởng đến bạn học trên lớp.

Trên bục giảng giáo viên nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Phó Tranh từ trước đến giờ không học hành, các thầy cô cơ hồ đã mặc kệ hắn. Thậm chí hắn có tới học hay không, kỳ thật cũng không sao cả, chỉ cần không quấy rầy lớp học là tốt lắm rồi.

Cũng may Phó Tranh người này mặc dù không đọc sách không làm bài tập thỉnh thoảng lại hỗn trướng đánh nhau uống rượu, nhưng hắn có một điểm đặc biệt tốt, chính là không quấy rầy học sinh giỏi học tập, cũng không cùng học sinh giỏi kết giao bạn bè.

Theo lời hắn nói, con người tôi có lực ảnh hưởng đặc biệt lớn, học sinh giỏi chơi cùng tôi, có thể bị tôi làm hư, bản thân tôi có trượt thì thôi đi, ngàn vạn đừng chậm trễ người ta đóa hoa của tổ quốc.

Cho nên mỗi lần có nữ sinh đưa thư tình cho hắn, hắn liền nói lời sâu sắc: "Em gái à, học hành cho tốt đi, thanh xuân rất đẹp, đừng lãng phí thời gian đặt trên người tôi."

Cho nên Phó Tranh người này có đôi khi cũng làm thầy cô rất thích.

Lục Quýnh và Phó Tranh ngồi cùng bàn.

Phó Tranh ngồi xuống, Lục Quýnh liền lặng lẽ hỏi hắn, "Làm sao lại muộn như vậy?"

"Ra cửa muộn thôi." Phó Tranh thuận miệng trả lời một câu. Cũng không thể nói là chờ một người bị dì cả đến được.

"Tối hôm qua cậu lại ầm ĩ với ba cậu nữa à? Nếu thật sự không được thì cậu chuyển đến ở cùng tôi đi, cùng lắm thì gần đây tôi sẽ không mang bạn gái về nhà."

Phó Tranh nhìn hắn một cái, giễu cợt, "Tiểu tử cậu, không chạm vào nữ nhân, nhịn được sao?"

Lục Quýnh hừ một tiếng, "Nói cứ như tôi không có con gái thì không được vậy."

Phó Tranh giễu cợt, nói: "Thôi khỏi, ở nhà được rồi ."

Trong đầu Phó Tranh đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm như con nít của Chu Tương Tương, khóe miệng không tự chủ hơi cong lên.

Lúc trước hắn rất phản cảm việc ở nhà đột nhiên có thêm một đứa con gái. Nhưng mà, cô bé nhà chú Chu so với trong tưởng tượng của hắn lại đáng yêu như vậy, nhìn ngược lại thật thích.

Cười rộ lên, chậc chậc chậc, ngọt chết hắn.

"Đúng rồi, cậu biết người đứng nhất khối chúng ta không?" Phó Tranh đột nhiên hỏi.

Lục Quýnh vừa nghe, đặc biệt kích động:, "Biết chứ! Chu Tương Tương ở lớp chọn! Nữ thần của tôi đó! ! !"

Mắt Phó Tranh híp lại, "Sao tôi lại không biết cậu có nữ thần?"

Lục Quýnh che ngực hộc máu, "Cậu...Cậu quá không để ý đến tôi !"

"..."

Lục Quýnh đột nhiên lấy điện thoại di động, mở Taobao ra, đem trang mua sắm của mình cho Phó Tranh xem, "Ngày 3 tháng sau là sinh nhật nữ thần của tôi, cậu giúp tôi xem một chút, mua quà gì tốt?"

"..." Phó Tranh cúi đầu liếc nhìn, trong xe mua sắm của Lục Quýnh chứa đủ loại đồ chơi gấu bông búp bê, lớn nhỏ cực lớn siêu nhỏ, cái gì cần có cũng có.

Mí mắt Phó Tranh nheo lại,:" Cậu xác định người ta sẽ thích loại đồ chơi trẻ con tục khí này? ? ?"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 03:
Edit + Beta: Anky

Lục Quýnh trợn mắt, "Đại ca của tôi, cái này cậu không hiểu sao? Con gái đều thích búp bê gấu bông!"

Phó Tranh bày tỏ hoài nghi nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: "Cậu vừa mới nói, sinh nhật cô ấy bao lâu nữa đến ?"

Mặt Lục Quýnh đầy cảnh giác, "Cậu làm gì? Muốn cướp nữ thần của tôi? ! !"

Phó Tranh: "Cậu cảm thấy một người duyệt qua vô số cô gái như cậu thích hợp với loại học bá thanh thuần người ta sao?"

Lục Quýnh trừng mắt, "Tôi không thích hợp, lẽ nào cậu thích hợp ?"

Phó Tranh chơi di động, cười khẽ một tiếng.

Lục Quýnh: "... Mẹ kiếp! Cậu thật sự vừa ý ? ?"

...

Chu Tương Tương lần này đến kỳ đèn đỏ, một tuần trước đã bắt đầu ngâm chân, uống nước gừng, cho nên không có đau lắm, ít nhất không giống lần trước đau đến ngất đi.

Buổi trưa tan học, bạn tốt Hạ Hoan Hoan hỏi cô có muốn mang cơm đến phòng học cho cô không, cô lắc lắc đầu, từ trên ghế đứng lên, "Lần này tớ không đau lắm, có thể tự mình đi căn tin."

Hạ Hoan Hoan liền cao hứng trở lại, "Vậy là tốt rồi ! Tớ thật sự sợ ăn cơm một mình."

Chu Tương Tương cười cười, hai người cầm lấy hộp cơm tay nắm tay đi về hướng căn tin.

Vừa mới tan học một chút, chính là thời điểm căn tin người đông nghìn nghịt.

"Trời ạ, chờ tới lượt chúng ta, thức ăn ngon cũng hết sạch rồi!" Hạ Hoan Hoan oa oa kêu thảm thiết. Mỗi lần đều muốn xông vào căn tin trước nhất, nhưng mà có lòng lại không đủ lực.

Chu Tương Tương đứng ở đằng sau, vẫy tay với Hạ Hoan Hoan, "Hoan Hoan mau tới xếp hàng."

Hạ Hoan Hoan hướng về phía một hàng xếp dài nhìn quanh một vòng, đột nhiên trông thấy đằng trước có bóng dáng quen thuộc, mắt bỗng dưng sáng ngời, chạy đến trước mặt Chu Tương Tương, kích động bắt lấy tay cô, "Tương Tương mau! Lâm Tây Nham ở phía trước!"

Nói xong liền túm lấy Chu Tương Tương từ trong hàng dài đi ra.

Khí lực Hạ Hoan Hoan lớn, Chu Tương Tương bị cô ấy túm lấy chạy về phía trước, tránh cũng tránh không khỏi, chỉ trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt Lâm Tây Nham.

Lâm Tây Nham lớn lên nhã nhặn, mang kính gọng đen, vừa nhìn thấy Chu Tương Tương, đôi mắt chợt sáng lên, "Tương Tương, khéo vậy à, cậu cũng tới ăn cơm."

Chu Tương Tương cười xấu hổ , "Ừ... Đúng vậy."

Đến căn tin không ăn cơm thì làm gì nhỉ?

Hạ Hoan Hoan cầm hộp cơm, tiến lên phía trước, mắt lấp lánh nhìn Lâm Tây Nham, "Bạn học Lâm, đằng sau quá nhiều người, bụng Tương Tương không thoải mái lắm, có thể để chúng tớ, chút thôi, chen vào đứng chung không?" Hạ Hoan Hoan xoa đầu ngón tay khoa tay múa chân ý là một chút thôi.

Lâm Tây Nham vừa nghe thấy Chu Tương Tương không thoải mái, lập tức khẩn trương lên, "Tương Tương, cậu sao vậy ? Nơi nào không thoải mái? Uống thuốc chưa?"

"... Uống, uống..."

Lâm Tây Nham trực tiếp cầm lấy hộp cơm trong tay Chu Tương Tương, "Cậu ngồi đây đi, tớ lấy giúp cậu rồi mang lại là được rồi."

Chu Tương Tương: "Này..."

"Vậy cảm ơn bạn học Lâm! Chúng ta đi giành chỗ ngồi trước nha!" Hạ Hoan Hoan vội vàng đem hộp cơm của mình đặt vào tay Lâm Tây Nham, sau đó liền dắt lấy Chu Tương Tương đi tìm chỗ ngồi.

Mùa hè nóng bức, Hạ Hoan Hoan tìm một vị trí mát mẻ, Chu Tương Tương đi theo ngồi xuống, tầm mắt vẫn luôn nhìn qua bên phía Lâm Tây Nham.

Hạ Hoan Hoan cầm khăn giấy lau bàn, vừa lau vừa nói: "Đừng nhìn nữa, bạn học Lâm lấy cơm xong sẽ tới tìm chúng ta."

Chu Tương Tương mím môi, quay đầu lại, mặt lộ vẻ khó xử, "Hoan Hoan, về sau cậu đừng như vậy."

Hạ Hoan Hoan ngẩn người, càu nhàu nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là lấy cơm giúp thôi mà."

Chu Tương Tương: "Tớ không thích như vậy."

Nếu như Lâm Tây Nham là bạn học bình thường, nhờ hắn lấy cơm giúp, ngược lại cô cảm thấy không có gì. Có điều hết lần này tới lần khác Lâm Tây Nham lại đang theo đuổi cô, cô làm như thế, chỉ sợ khiến hắn hiểu lầm.

Chu Tương Tương càng nghĩ càng có chút phiền, không biết một lát nữa phải giải thích thế nào mới được.

Hiện tại cô không muốn nói yêu đương, cũng không muốn cho người ta một ám hiệu sai lầm.

Chu Tương Tương phiền lòng, không tới một lúc Lâm Tây Nham cùng với một bạn học nam khác, mỗi người bưng hai hộp cơm đi đến.

Lâm Tây Nham bưng của mình và Chu Tương Tương, "Tương Tương, cậu xem một chút, thích mấy món ăn này không?"

Chu Tương Tương cúi đầu nhìn, trong hộp cơm, tất cả đều là thịt cùng món ăn nhiều dầu, hơn nữa không có rau dưa...

"Tớ thấy cậu thật sự quá gầy, liền lấy thêm nhiều thịt cho cậu." Lâm Tây Nham nói.

Chu Tương Tương liếc mắt cười cười, cảm kích nói: "Rất thích, cảm ơn cậu."

Lâm Tây Nham vừa nhìn thấy Chu Tương Tương cười, chỉ cảm thấy hồn phách cũng bị câu đi, trên đời này tại sao có thể có người đẹp mắt như vậy chứ.

Bốn người ngồi cùng một bàn ăn cơm, Lâm Tây Nham nhắc đến kỳ thi tháng sau, nói: "Không cần phải nói, chắc chắn Tương Tương lại đứng nhất bảng."

Chu Tương Tương có chút ngượng ngùng, nhưng không biết nên nói cái gì.

Hạ Hoan Hoan vừa ăn cơm vừa nói: "Bạn học Lâm cũng không kém mà, Tương Tương thứ nhất, cậu thứ hai, không tệ."

"Phải không!" Vẻ mặt Lâm Tây Nham kích động, "Mọi người đều nói tớ cùng Tương Tương là phu xướng phụ tùy đấy!"

Chu Tương Tương: "..."

Hạ Hoan Hoan: "..."

Tiếp theo lại rất lúng túng, Chu Tương Tương hận không thể nhanh chóng ăn cơm xong rời đi, nhưng Lâm Tây Nham này lấy nhiều thịt cho cô như thế, cô ăn đến sắp khóc ! ! !

Cô đang cố gắng ăn, Hạ Hoan Hoan bên cạnh đột nhiên kích động bắt lấy tay cô, "Trời ạ! Là Phó Tranh, là Phó Tranh a! Hắn thế mà lại đến căn tin !"

Phó Tranh vừa xuất hiện, toàn bộ căn tin đều sôi trào, bên tai tràn ngập tiếng thét chói tai của các nữ sinh.

Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đứng ở cửa căn tin, hai tay lười biếng đút vào túi quần, thoạt nhìn như đang chờ người.

Hắn mặc áo sơ mi trắng quần đen, đứng ở vị trí ngược sáng, ánh mặt trời rơi xuống trên người hắn một tầng ánh sáng vàng nhạt, như thiếu niên từ trong truyện tranh bước ra, cao lớn, anh tuấn, cơ hồ thỏa mãn tất cả ảo tưởng của nữ sinh đối với trai đẹp.

Đương nhiên, cũng chỉ là lớn lên đẹp trai mà thôi.

Không hiểu sao Chu Tương Tương lại nhớ tới một phen tranh luận sáng sớm hôm nay về việc Phó Tranh có đầu óc hay không, muốn cười phá lên.

Cô cong cong khóe môi, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lại giao nhau cùng Phó Tranh, cách một khoảng xa như vậy, hắn đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Có thể là vì ở trong lòng vừa cười nhạo người ta, nhất thời Chu Tương Tương có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống.

Lục Quýnh mua sườn nướng trở về, vỗ vỗ bả vai Phó Tranh, "Đi thôi, đại ca của tôi!"

Món sườn nướng ở căn tin là món Lục Quýnh thích nhất, Phó Tranh bị cậu ta cứng rắn kéo tới mua với hắn.

Phó Tranh không nhúc nhích, cũng không nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng, hỏi: "Người nam kia là ai?"

"Hả?" Vẻ mặt Lục Quýnh mờ mịt, phục hồi tinh thần lại mới theo ánh mắt của Phó Tranh nhìn sang.

Nhìn hồi lâu, mới phát hiện phương hướng Phó Tranh đang nhìn, thế mà lại là chỗ nữ thần của hắn ngồi!

Trong lòng Lục Quýnh có một dự cảm bất thường - -

Mẹ kiếp, người này sẽ không thật sự vừa ý nữ thần của hắn chứ? Ở đây biển người mênh mông, thế nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra tiểu cô nương người ta.

Trong lòng hắn lo sợ, cẩn thận phân biệt bóng lưng nam sinh ngồi đối diện Chu Tương Tương, nhìn hồi lâu, tròng mắt đột nhiên trừng lớn, "Kháo! Tại sao lại là con cóc ghẻ kia, đồ cóc nhái!"

Phó Tranh chau mày, không tiếng động dò hỏi, "? ? ?"

Lục Quýnh nói: "Ban tự nhiên, cùng lớp với nữ thần của tôi, từ khi vừa vào cao trung liền quấn quít lấy nữ thần của lão tử không buông! Mẹ nó, cũng không nhìn chính mình xứng hay không xứng! Cậu nhìn vẻ mặt thận hư mắt lờ đờ của hắn kìa, khẳng định là buổi tối lăn nhiều!"

"... ... ..."
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 04:
Edit + Beta : Anky
Cuối cùng Chu Tương Tương cũng kiên trì ăn xong khay cơm đầy thịt mỡ này, bốn người cùng đi ra khỏi căn tin.

Bên ngoài, Phó Tranh còn chưa đi, ở ngoài căn tin dựa vào một chiếc xe máy bên cạnh, đang chờ người.

Lục Quýnh càng không ngừng hỏi: "Đại ca, đến cùng là cậu chờ ai vậy? Không phải cậu muốn thổ lộ với Chu Tương Tương đấy chứ? Anh à, cậu không thể làm thế này - - "

Lục Quýnh gấp muốn chết, anh trai này muốn làm gì thật ra chỉ cần một câu nói thôi! Một khi sát thủ thiếu nữ này ra tay, nữ thần trong mộng của hắn, muốn vỡ a a a a!

Hiếm khi Phó Tranh có tính nhẫn nại, chờ nửa ngày, cuối cùng trông thấy Chu Tương Tương đi ra.

Hắn vừa nâng mắt, liền quan sát đến nam sinh bên cạnh cô.

Không nhìn còn được, lần này vừa nhìn liền nổi giận !

Chu Tương Tương này mẹ nó là mắt mù à? ? ?

Nam sinh này lớn lên vừa thấp vừa gầy lại yếu đuối không nói, quan trọng nhất là ánh mắt đưa đẩy bất định, tầm mắt còn không ngừng nhìn về phía ngực Chu Tương Tương, vừa thấy chính là đồ háo sắc đáng khinh.

Phó Tranh tức giận đến phun lửa, sải bước đi về hướng Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương cũng trông thấy hắn, thấy hắn khí thế hung hăng đi tới, vô thức liền muốn tránh.

Anh trai này xảy ra chuyện gì à? Không phải là nói ở trong trường học giả vờ không quen sao? Hắn đột nhiên đi tới là muốn làm gì?

Phó Tranh đi bên trái, Chu Tương Tương đi hướng phải.

Phó Tranh qua bên phải, Chu Tương Tương lại hướng bên trái.

Hai người giằng co trong chốc lát, Chu Tương Tương nhịn không được, ngẩng đầu nhìn hắn, "Bạn học, phiền cậu nhường một chút."

Mẹ kiếp!

Nha đầu chết tiệt này thế nhưng gọi hắn bạn học, này mẹ nó là muốn giả bộ không quen biết hắn à? ?

Phó Tranh tức giận đến đen mặt, một phát bắt được cổ tay cô, hung hăng trừng cô, "Cậu tới đây cho tôi!"

Nói xong, liền đem Chu Tương Tương túm đến bên cạnh.

Ngoài căn tin một đám người đứng vây xem.

"Trời ạ, Phó Tranh thế mà lại nắm tay Chu Tương Tương!"

"Hắn không phải không chơi với học sinh giỏi sao? Tại sao lại quen biết Chu Tương Tương ?"

"Hơn nữa nhìn qua bộ dáng còn rất quen thuộc."

"Không phải là bạn gái chứ?"

"Hả? Không thể nào? Vậy không phải Đường Hân Trúc sẽ tức muốn chết?"

Chu Tương Tương bị Phó Tranh túm đến bên cạnh, bỏ tay hắn ra, mất hứng nhìn hắn một cái."Cậu làm gì vậy? Không phải đã nói ở trường học phải giả bộ không quen biết sao?"

Phó Tranh: "Tôi nói sao? Đã quên!"

Chu Tương Tương: "..."

Đại ca da mặt cậu còn có thể dày thêm chút không.

Phó Tranh đen mặt, nói: "Chu Tương Tương, tôi phiền toái cậu ánh mắt khá hơn một chút đi, cái loại nam sinh đáng khinh đó về sau tránh xa chừng nào tốt chừng đó biết không ? ! Một cô gái, cũng không sợ bản thân bị thua thiệt !"

"..." Chu Tương Tương sững sờ nửa ngày, mới phản ứng được mình bị Phó Tranh dạy dỗ, hơn nữa còn là bởi vì cô cùng bạn học Lâm ăn cơm cùng nhau.

Chu Tương Tương đặc biệt vô lực, "Đại ca, cậu quản cũng quá nhiều đi?"

Hôm qua mới quen biết mà thôi, hôm nay liền đến quản cô kết bạn với ai ?

Phó Tranh chau mày, giọng điệu không tốt, "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, chúng ta cũng mới quen biết mà thôi, cậu quản tôi kết bạn với ai, không cảm thấy không thích hợp lắm sao?"

Phó Tranh bị oán hận, lạnh mặt nói: "Sao tôi mặc kệ cậu được? Ba cậu đem cậu gửi nuôi ở nhà chúng tôi, tôi phải chịu trách nhiệm đối với tương lai của cậu."

Chu Tương Tương: "... ... ... ..."

Anh trai này cũng thật biết lấy cớ.

"Ánh mắt kém cũng đừng học người ta yêu sớm, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu."

"Cậu nói cái gì?" Câu phía sau Phó Tranh nói rất nhỏ giọng, Chu Tương Tương không nghe rõ.

"Không có gì." Phó Tranh cảnh cáo xong, lại nhắc nhở cô, "Buổi tối tự học về sớm một chút, chú Lý đến đón chúng ta."

Chu Tương Tương: "À - - "

Phó Tranh nhìn nhìn cô, còn nói: "Đem lời nói của tôi nhớ kỹ, không đùa giỡn với cậu, nam sinh kia vừa nhìn đã không phải là người tốt."

"Làm sao cậu biết?" Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Tranh nói: "Bởi vì tôi là nam nhân. Hơn nữa vừa rồi hắn cứ nhìn chằm chằm vào ngực cậu - - "

Hắn nói xong, không tự chủ hướng về phía trước ngực Chu Tương Tương liếc một cái, thân thể nhỏ gầy, phía trước cũng là vùng đất bằng phẳng.

Hắn nghiến răng, chậc một tiếng, thở dài nói: "Bất quá sân bay này của cậu không có gì hay để nhìn."

"Cậu! Cậu cái người này sao lại..." Chu Tương Tương mặt đỏ tới mang tai.

Phó Tranh giễu cợt, sờ sờ đầu cô, cười, "Đừng sợ, ngực nhỏ cũng rất đẹp mắt."
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 05:
Edit + Beta: Anky

"Tương Tương, tại sao cậu lại quen biết Phó Tranh lưu manh kia?" Trở lại phòng học, Lâm Tây Nham liên tục đuổi theo Chu Tương Tương hỏi.

Chu Tương Tương nhớ tới lời Phó Tranh vừa nói, vô thức tránh sang bên cạnh, cùng Lâm Tây Nham giữ một khoảng cách.

Cũng không biết có phải bị Phó Tranh ảnh hưởng không, cô cũng cảm thấy ánh mắt Lâm Tây Nham giống như cứ nhìn về phía trước ngực cô.

Hạ Hoan Hoan ở bên cạnh nói: " Lời nói này của bạn học Lâm cậu, tôi lại không thích nghe, Phó Tranh sao lại là lưu manh chứ?"

Lâm Tây Nham nhớ tới Phó Tranh vừa mới kéo tay Chu Tương Tương, tâm tình cực kỳ khó chịu, hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường nói: "Sao lại không phải ? Xếp toàn trường từ dưới đếm lên, ẩu đả đánh nhau hút thuốc uống rượu chơi đùa nữ nhân, cái gì cũng có đủ! Hừ, nếu không phải trong nhà hắn có vài đồng tiền dơ bẩn, loại rác rưởi này sớm đã bị trường học khai trừ !"

Phó Tranh là nam thần của Hạ Hoan Hoan, vừa nghe lời nói này, lập tức liền phát hỏa, cô đột nhiên vỗ bàn một cái, "Lâm Tây Nham cậu có ý gì? ! Phó Tranh người ta còn chưa từng kết giao bạn gái đâu, con mắt nào của cậu trông thấy cậu ấy chơi đùa con gái ? Mở miệng bịa đặt, làm phiền cậu có chút tố chất biết không?"

Hạ Hoan Hoan nháo lên, bạn học cùng lớp đều chuyển đến vây xem.

Lâm Tây Nham bị Hạ Hoan Hoan nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, phẫn nộ chỉ Hạ Hoan Hoan nói: "Cậu... Hạ Hoan Hoan cậu đừng có quá đáng ! Tôi nói đều là sự thật, bên cạnh Phó Tranh kia từng thiếu qua nữ nhân lúc nào? Tương Tương, cậu là cô bé tốt, ngàn vạn lần đừng để hắn đùa bỡn được không !"

Mỗi ngày đều có nữ sinh đưa thư tình cho hắn, không phải là chưa từng thiếu nữ nhân sao? Sinh hoạt cá nhân không biết hỗn loạn thế nào!

Chu Tương Tương nghe thấy một câu cuối cùng của hắn, sắc mặt cũng có chút khó coi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tây Nham, không vui nói: " Bạn học Lâm, mời cậu thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Lâm Tây Nham quýnh lên, "Tương Tương, tớ nói đều là thật, tớ là muốn tốt cho cậu!"

Hạ Hoan Hoan hừ hừ, trào phúng nói: "Thôi đi, tôi thấy cậu chính là ghen tị, ghen tị Tranh ca của tôi có nhiều cô gái thích như vậy! Không có biện pháp, ai bảo Tranh ca của tôi lớn lên đẹp trai đây."

Chu Tương Tương lôi kéo tay Hạ Hoan Hoan, lắc lắc đầu với cô, "Bớt tranh cãi một chút."

Hạ Hoan Hoan vểnh miệng lên, lúc này mới ngồi xuống.

Lâm Tây Nham bị oán hận đến sắc mặt xanh mét, bị bạn học kéo ra, mới nghẹn một bụng tức mà trở lại vị trí của mình.

Hạ Hoan Hoan nhìn bóng lưng Lâm Tây Nham bĩu môi, "Hừ, người này cũng thật không biết thưởng thức, bịa chuyện bậy bạ."

Chu Tương Tương bị ầm ĩ đến nhức đầu, một hồi lâu sau cũng không có nói một lời.

Hạ Hoan Hoan tiến đến bên cạnh cô, cười tủm tỉm hỏi: "Tương Tương, cậu cùng Phó Tranh là quan hệ gì nha? Sao từ trước đến giờ không nghe cậu nói?"

Chu Tương Tương: "Không có quan hệ gì."

Hạ Hoan Hoan rõ ràng không tin, vẻ mặt hồ nghi hỏi: "Không phải là bạn trai?"

Mắt Chu Tương Tương cũng muốn trợn trắng, "Làm sao có thể."

"Haiz- -" Hạ Hoan Hoan thở dài, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Vừa rồi tớ thấy hai người các cậu đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, lại xứng đôi."

Chu Tương Tương cũng bị chọc cười. Cô và Phó Tranh? Bắn đại bác cũng không tới được rồi.

...

Lớp 11-7, Lục Quýnh giữ lấy Phó Tranh không ngừng hỏi: "Gia của tôi, cậu và Chu nữ thần của tôi đến cùng có quan hệ gì? ?"

"Móng vuốt, lấy ra." Phó Tranh rủ mắt xuống, quét mắt qua bàn tay Lục Quýnh đang giữ lấy cánh tay hắn, vẻ mặt ghét bỏ.

Lục Quýnh vội vàng buông tay ra, cười hắc hắc, lại hỏi: "Đại ca, cậu sẽ không vụng trộm cùng Chu Tương Tương nói yêu đương đấy chứ?"

Phó Tranh lướt mắt nhìn hắn, "Thối lắm."

Lục Quýnh vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng, "Nói như thế không phải là bạn gái ?"

"Là con gái một người chú mà thôi."

Lục Quýnh hiếu kỳ: "Chú?"

"Một người chú, bận rộn ở nước ngoài làm ăn, sợ con gái không có người chăm sóc, nên đưa đến nhà tôi ở tạm vài ngày."

"Trời ạ! Ở nhờ!" Lục Quýnh kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, bắt lấy tay Phó Tranh, "Đại ca, nói như vậy là, nữ thần Tương Tương của tôi hiện tại đang ở nhà cậu? ! !"

"Haiz, cậu nhỏ giọng một chút đi, ồn ào cái gì? Đừng để người ta biết."

Vẻ mặt Lục Quýnh nịnh nọt, hạ giọng nói: "Anh trai, cậu phải giúp tôi! Này cận thủy lâu đài*, hạnh phúc nửa đời sau của anh em liền dựa vào cậu đó. Hôm nay tan học, tôi đến nhà cậu ở, được không?"

(* Cận thủy lâu đài: Câu thành ngữ chỉ việc lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên. Dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.)

Vẻ mặt Lục Quýnh mong đợi nhìn Phó Tranh.

Phó Tranh ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, "Biến, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lục Quýnh: "Vì sao chứ!"

Phó Tranh liếc về phía dưới thân hắn một cái, "Cậu nói cậu đã từng ngủ qua không ít cô gái, còn muốn gieo họa cho một thiếu nữ thanh thuần sao?"

"Ách... Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, điều này không phải rất bình thường sao."

"Tóm lại, đừng đánh chủ ý lên người Chu Tương Tương."

Lục Quýnh: "Đại ca, nói thật mà, thời buổi này, nam nhân nào không ngủ qua vài nữ nhân ?"

"..."

"Thật sự, đại ca à, xã hội hiện tại này, xử nam so với gấu trúc còn khan hiếm hơn, gặp được chân ái lại hồi tâm không phải được rồi sao."

Phó Tranh nghe liền phiền, "Được, bộ dáng kia của các cậu đừng đem đến trước mặt lão tử nói, các cậu muốn cùng cô gái nào lên giường tôi không quản được, chịu trách nhiệm một chút, phòng hộ cho tốt, đừng đem con gái người ta làm lớn bụng."

Lục Quýnh: "... A, biết rõ, đại ca."

Lục Quýnh bị giáo huấn đành ngậm miệng, nhưng nhịn không được liếc nhìn phía dưới thân Phó Tranh, anh trai này sao cứ không nghĩ đến chuyện đó? Không kết giao bạn gái, cũng không có ham muốn phương diện kia? ?

Hắn cũng không dám nói với Phó Tranh, kỳ thật bọn họ cũng đang ngầm thảo luận phương diện kia của hắn có phải không được không? ?

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Tranh: Nàng dâu nhỏ, bọn họ nói anh không được, em cảm thấy sao?

Chu Tương Tương : "... ...."

Không biết xấu hổ →_→
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 06:
Edit + Beta : Anky

Phó Tranh từ trong ngăn kéo lấy vài cuốn sách ra, ngữ văn chính trị lịch sử địa lý, mỗi quyển sách đều mới tinh, từ khi được phát đến bây giờ, hắn cũng chưa từng lật qua.

Lục Quýnh đang chơi game, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh lấy ra từng cuốn sách giáo khoa, cả kinh, lập tức trợn to hai mắt, "Đại ca, cha cậu không cho cậu sinh hoạt phí à? ?"

Phó Tranh: "? ? ?"

Hỏi cái quái gì vậy?

Lục Quýnh: "Cậu nhìn đi, cậu nghèo đến mức muốn bán sách ? ! !"

Phó Tranh: "... Bán em gái cậu!"

Sau khi tan học, Phó Tranh cầm bút chọc chọc bạn học ngồi phía trước.

Ngồi trước mặt hắn là người xếp hạng ba trong lớp, tên Trương Tiểu Ngọc.

Trương Tiểu Ngọc rõ ràng bị Phó Tranh dọa sợ, xoay đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn tú gieo họa trăm dân trăm họ của Phó Tranh, khuôn mặt lập tức đỏ như tôm luộc, "Phó... bạn học Phó, cậu ... Cậu tìm tôi có việc sao?"

Phó Tranh: "Có thể mượn vở ghi chép của cậu một chút không?"

"Có thể... Đương nhiên có thể!" Trương Tểu Ngọc thụ sủng nhược kinh.

Phó Tranh không thích nói chuyện với nữ sinh nói, hai năm cao trung, nữ sinh trong lớp từng nói chuyện với Phó Tranh một bàn tay có thể đếm xong, nữ sinh được Phó Tranh chủ động mở lời, chính là một người cũng không có!

Trương Tiểu Ngọc là cô gái đầu tiên được Phó Tranh mở lời, sao có thể không kích động? !

Khi cô kích động, liền đem tất cả vở ghi chép mình cất dưới ba lô đều ôm hết ra .

Phó Tranh nhìn quyển vở đầy chữ viết đến mức chằng chịt ở trước mặt, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, "... ! ! !"

Đáng chết, hắn thất sách ! Hắn một kẻ toàn trường từ dưới đếm ngược, có thể thi xếp trước ba trăm đã rất lợi hại ! Đầu óc này của hắn bảo hắn làm cái khác còn được, bảo hắn đọc sách học tập... Mẹ nó, cầm dao chém chết hắn đi!

Phó Tranh lập tức có chút nhụt chí.

Lục Quýnh nhìn Phó Tranh đem toàn bộ sách nhét lại vào trong ngăn kéo một lần nữa, cười ha ha, "Tôi đã nói rồi, bảo Tranh ca của chúng ta đọc sách, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây."

Phó Tranh mất hứng liếc xéo hắn một cái.

Đồ hỗn trướng này, nói bừa gì đó như thật!

Hết giờ tự học buổi tối, lúc đi về phía cổng trường, Lục Quýnh chân chó dụ dỗ Phó Tranh,, "Ca, tôi ở M.R thuê phòng, đi qua chơi một chút?"

"Không có hứng thú." Lúc đi ngang qua lớp chọn ban tự nhiên, Phó Tranh nhìn lướt qua phía trong phòng học, không thấy Chu Tương Tương, xem chừng đã đến cổng trường rồi.

Không khỏi bước nhanh hơn.

"Chao ôi, anh trai à, chờ tôi một chút!"

Phó Tranh người cao chân dài, ba bước vượt làm hai bước, Lục Quýnh đuổi theo cả buổi mới đuổi được, thở hồng hộc nói: "Đại ca, hôm nay sinh nhật của Đường Hân Trúc, cậu thật sự không đến à?"

Phó Tranh vốn là không có gì, vừa nghe thấy tên này, sắc mặt lập tức đen xuống, "Lục Quýnh, cậu chán sống ? !"

Phó Tranh đặc biệt chán ghét Đường Hân Trúc. Cái tên này, ở trong lòng Phó Tranh là cấm kỵ, ngày thường các huynh đệ tụ tập chơi cùng một chỗ, cũng không ai dám nhắc đến.

Lục Quýnh hôm nay đúng là trúng tà, bị Phó Tranh hét một cái, nghiêng đầu tự tát mình một bàn tay, "Đại ca, tôi sai rồi."

Phó Tranh liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: "Đủ, các cậu tự chơi vui vẻ đi, tôi có việc, đi trước."

Nói xong, quay đầu liền đi về phía cổng trường.

Hắn cố ý bảo xe dừng cách xa một chút, ra cổng trường phải đi lên phía trước một trăm mét, mới nhìn thấy xe nhà mình.

Đến gần, đã nhìn thấy tiểu nhân nhi ngồi phía sau, ánh sáng yếu ớt ven đường, xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Chu Tương Tương, trong ngực cô ôm cái gối dựa, chu cái miệng nhỏ nhắn, cằm chống đỡ ở phía trên, đôi mắt khép lại, dáng vẻ như đang ngủ.

Phó Tranh nhìn cô từ xa, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Lúc lên xe, cố ý thả nhẹ động tác, sợ đánh thức người.

Bất quá Chu Tương Tương ngủ không sâu, lúc hắn lên xe, cô liền tỉnh, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Phó Tranh chau chau mày, "Sao không ngủ ?"

Chu Tương Tương liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: "Về nhà lại ngủ tiếp."

Cô vừa mới ngủ dậy, lúc này tiếng nói có chút mơ hồ, vừa mềm mại lại nhu hòa, Phó Tranh nghe thấy trong lòng thoải mái kỳ lạ.

Ánh mắt không tự chủ rơi vào đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của cô. Dường như cô rất khát nước, cứ liếm môi liên tục, đầu lưỡi hồng phấn vươn ra một chút, lại rụt về lại - -

Hô hấp Phó Tranh căng thẳng - -

F*ck!

Tiểu nha đầu này tại sao lại liếm môi trước mặt hắn? ?

Là muốn quyến rũ hắn hay là muốn quyến rũ hắn hay là muốn quyến rũ hắn? ?

"..." Phó Tranh toàn thân nóng ran, mở hai cúc áo sơ mi ra, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Làm sao bây giờ, tiểu nha đầu rất quyến rũ người.

Tác giả có lời muốn nói :

Phó Tranh : Nàng dâu nhỏ, anh muốn hôn em.

Chu Tương Tương :"... ...."
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 07:
Edit + Beta: Anky

Lúc vào cửa nhà, Phó Chấn Sơn đang mang va ly chuẩn bị ra cửa.

Chu Tương Tương cùng Phó Tranh đều ngẩn ra.

Phó Tranh ồn ào, "Ba, buổi tối khuya rồi, ba đây là định đi đâu vậy?"

Sắc mặt Phó Chấn Sơn có chút ngưng trọng, nói: " Công ty bên Mỹ xảy ra chút vấn đề, ba phải lập tức sang xử lý."

Phó Tranh nghe nói, ấn đường chau lại, lo lắng hỏi: "Sao lại xảy ra vấn đề chứ? Nghiêm trọng không?"

Phó Chấn Sơn lắc đầu, vỗ vỗ bả vai hắn, "Không có việc gì, con đừng lo lắng, bản thân đợi ở nhà được rồi. Nhớ kỹ, chăm sóc tốt cho Tương Tương, chờ ba trở lại, thiếu một sợi tóc ba cũng không tha cho con!"

Phó Tranh gật đầu, hiếm khi nghe lời đáp lại, "Biết rồi."

"Đúng rồi, sinh hoạt phí tuần này ba đã gửi vào thẻ con rồi, mấy ngày ba không ở đây, con cứ mang Tương Tương ra ngoài ăn, Tương Tương thân thể gầy, con mang con bé ăn nhiều chút mới được."

Lời này vừa nói ra, Phó Tranh và Chu Tương Tương đều có chút ngây ngốc.

Phó Tranh ngây ra, hỏi: "Sao lại ra ngoài ăn ? Dì Dung không phải có ở nhà sao?"

Phó Chấn Sơn nói: " Dì Dung xin nghỉ, trong nhà bà ấy có người lớn tuổi ngã bệnh, xin nghỉ trở về chăm sóc, phỏng chừng cũng không về nhanh được."

Phó Tranh nghe nói, toàn thân cũng chấn động mạnh, khó có thể tin nói: "Nói như vậy... lần này, ở nhà cùng con là..."

Hắn nhìn về phía Chu Tương Tương, Chu Tương Tương cũng là một bộ dạng hóa đá.

Phó Tranh: "... ! ! !"

F*ck! Đòi mạng!

Ngày hôm sau chính là cuối tuần, Chu Tương Tương đã dậy từ sớm tinh mơ.

Biệt thự rộng lớn, trống rỗng.

Bước chân cô nhẹ nhàng xuống lầu, đi đến phòng bếp.

Mặc dù chú Phó bảo ra ngoài ăn, nhưng Chu Tương Tương vẫn cảm thấy ở nhà ăn tiết kiệm hơn một chút, hơn nữa cũng sạch sẽ vệ sinh.

Trong tủ lạnh còn vài cái bánh bao dì Dung gói lúc trước, cô lấy nồi ra hấp lên, lại nấu cháo, luộc hai quả trứng gà.

Chờ làm xong hết, đã chín giờ sáng, Phó Tranh còn chưa thức dậy.

Cô do dự mấy giây, lên lầu gọi Phó Tranh xuống.

Cô đứng trước cửa gõ cửa, "Phó Tranh, cậu dậy chưa? Ăn sáng thôi."

"..."

Bên trong không có bất kỳ ai đáp lại, Chu Tương Tương lại kêu hai tiếng, "Phó Tranh... Anh trai, cậu dậy chưa?"

Vẫn là không có động tĩnh, Chu Tương Tương nhíu nhíu mày, tay nắm tay vịn, vô thức vặn cửa.

Ai ngờ vừa vặn một cái, cửa liền mở ra, không khóa.

Cô đi vào, trên giường không có người, gian phòng bên trong cũng không có ai.

Người đâu?

Chu Tương Tương có chút mơ hồ, đang trố mắt, đột nhiên nghe thấy thanh âm "kẽo kẹt" vang lên, sau đó liền thấy cửa phòng tắm từ bên trong mở ra.

Phó Tranh tắm xong đi ra, khăn tắm màu trắng lỏng lẻo đang quấn quanh dưới thân, nửa người trên □□* , màu da lúa mạch gợi cảm, hơi nước chưa khô ngưng kết thành bọt nước, thuận theo đường cong da thịt rắn chắc của hắn từng giọt chảy xuống, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, thân thể trẻ trung, khỏe mạnh, cường tráng, gợi cảm.

(*Nguyên văn tác giả để nhé.)

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tương Tương cùng Phó Tranh đều ngây ngẩn cả người.

Chu Tương Tương trợn to hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn nửa người trên để trần của Phó Tranh, trong đầu ong ong vang lên, trống rỗng.

Phó Tranh cũng sững sờ nửa ngày, sau đó cảm thấy một luồng nhiệt khí ở trên mặt tuôn ra.

Tôi đi đây! Nha đầu này tại sao không gõ cửa đã chạy vào ? !

Phục hồi tinh thần lại, chuyện thứ nhất phải làm chính là mặc quần áo.

Quần áo nằm ở trên giường, hắn nhấc chân chuẩn bị đi tới, trong lòng sốt ruột, bước chân không tự giác liền kéo lớn, nhưng bởi vì khăn tắm quấn rất lỏng, một sải bước đột ngột này của hắn, khăn tắm liền trực tiếp rơi ra, từ trên người tuột xuống - -

F*ck!

Phó Tranh theo bản năng muốn kéo khăn tắm lại, nhưng mà động tác quá chậm, chưa kịp, đã cảm thấy hạ thân chợt lạnh - -

"... ! ! !"

Phó Tranh không mặc nội y, phía dưới khăn tắm trơn bóng một mảnh, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn về phía Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương cũng đang nhìn hắn, trong nháy mắt khăn tắm tuột xuống, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, khóe mắt cô giật giật, tiếp theo liền nhìn thấy một đoàn đen...

"..."

Chu Tương Tương khiếp sợ ba giây, sau đó khuôn mặt trong nháy mắt bạo phát đỏ lên, che mặt "A a a a" thét chói tai chạy ra khỏi phòng!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 08:
Mấy hôm nay không có tâm trạng edit truyện, cơ mà mình sẽ cố gắng không drop truyện đâu ạ. Cảm ơn các bạn Bongbong28, Huykngan94 và yuriashakira luôn like các chương truyện của mình. Chúc các bạn một ngày vui vẻ.

Chương 8

Edit + Beta : Anky

Phó Tranh thay quần áo xong đi xuống, Chu Tương Tương đang ngồi trước bàn ăn sáng, đối diện bày biện bát đũa của Phó Tranh.

Chu Tương Tương nghe thấy tiếng bước chân của Phó Tranh, đầu cũng không dám ngẩng lên, mặt nóng đến mức như lửa đốt.

Cô liều mạng cúi đầu, hận không thể đem mình ẩn giấu đi.

Nhưng mà trong đầu óc tất cả đều là hình ảnh Phó Tranh cả người trần trụi - -

Cái người cuồng để trần này! Sao lại không khóa cửa không khóa cửa không khóa cửa chứ? ! !

Chu Tương Tương đang sụp đổ, Phó Tranh đã đi tới, kéo ghế ra, ngồi xuống.

Nhìn kỹ thì, mặt hắn cũng có chút đỏ, qua cả buổi, mới đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "Cậu - - "

"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy! !"

Phó Tranh: "... ? ? ?"

Chu Tương Tương sợ hắn không tin, toàn thân đều căng thẳng, giơ tay lên thề, "Tôi nói thật, cái gì cũng không nhìn thấy!"

Đôi mắt Phó Tranh híp lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, "Thật à, cái gì cũng không nhìn thấy?"

"Đúng!"

"..."

F*ck!

Thật sự là mẹ nó, huynh đệ lớn như vậy thế mà cái gì cô ấy cũng không nhìn thấy? ?

Ý gì đây? !

...

Một bữa ăn sáng, ăn đến mức gần như là lúng túng.

Chu Tương Tương thuần thục ăn xong, ném đũa liền chạy lên lầu.

Trong miệng Phó Tranh còn ngậm bánh bao, thấy Chu Tương Tương chạy đi, vội vàng nuốt xuống, quay đầu lại gọi: "Này, cậu chạy cái gì? Ai rửa chén đây! !"

"Tôi làm cơm, cậu rửa chén!"

"F*ck! Chu Tương Tương cậu lại dám sai sử tôi! Cậu biết tôi là ai không? Cậu lại dám sai sử thiếu gia của Tam Trung! Cậu không muốn sống à!"

Sau bữa sáng.

Chu Tương Tương ở trên lầu học bài.

Phó Tranh ở dưới lầu xem đấu bóng, thanh âm rất lớn, ầm ĩ đến mức Chu Tương Tương học không được.

Cô vừa thất thần, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ Phó Tranh không mặc quần áo.

Dáng người hắn thật tốt, vai rộng eo thon chân dài...

Nghĩ đến chân, Chu Tương Tương mãnh liệt vỗ trán một cái - -

Trúng tà rồi!

Trong lòng cô mặc niệm vài lần thanh tâm chú, mới lại tiếp tục bắt đầu học tập.

Học học, đến về sau, bụng càng ngày càng đau.

Hôm nay là ngày thứ hai chu kỳ, so với ngày hôm qua đau hơn nhiều.

Vốn dĩ Chu Tương Tương định chống chịu một lúc, về sau thật sự là vô cùng đau đớn, cô không thể không để bút xuống, bò về trên giường nghỉ ngơi.

Lúc mười một giờ hơn, điện thoại Phó Tranh vang lên, hắn vừa xem bóng, vừa ấn handsfree, tiếng Lục Quýnh từ đầu kia truyền đến, "Đại ca, đi ra ăn cơm đi, chỗ cũ chờ cậu."

"Ăn gì?"

"Tôm hùm lớn, không phải món cậu thích nhất sao!"

Phó Tranh hừ cười một tiếng, từ trên ghế salon đứng lên, "Được, chờ ca."

Phó Tranh nói xong cũng chuẩn bị lên lầu thay quần áo, ai ngờ vừa quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Chu Tương Tương từ trên lầu đi xuống.

Hắn nhướn mày, nhìn cô hỏi: "Làm gì vậy?"

Bụng Chu Tương Tương vô cùng đau đớn, mặt yếu ớt, nói: "Làm cơm trưa."

Cô vừa nói, vịn lan can xuống lầu.

Phó Tranh nhướng nhướng mày, cười, "Đừng bận rộn, cùng anh trai ra cửa, anh trai dẫn cậu đi ăn là được."

Chu Tương Tương ngẩn người, "Cậu không ở nhà ăn sao?"

"Đúng vậy, đã hẹn bạn."

Chu Tương Tương nói: "Vậy cậu đi đi, tôi không đi đâu."

Phó Tranh nhíu mày, "Làm sao? Anh trai mời cậu ăn."

"Tôi không muốn đi ra ngoài." Chu Tương Tương nói xong liền quay đầu đi lên lầu.

Phó Tranh ra ngoài ăn cũng tốt, vừa hay cô không cần nấu cơm nữa, đau bụng đến đòi mạng.

Cô về phòng, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, tay dài của Phó Tranh duỗi ra, chắn lên cửa, "Cậu làm sao vậy ? Không thoải mái?"

Vừa rồi Phó Tranh đã cảm thấy cô có điểm gì là lạ, bây giờ đến gần nhìn, mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người.

Phó Tranh trầm mặc, đưa tay sờ trên trán cô.

Trong nháy mắt bàn tay ấm lạnh dán lên, Chu Tương Tương theo bản năng ngửa đầu ra sau.

Phó Tranh sờ sờ trán cô, lại sờ sờ chính mình, "Không nóng."

Chu Tương Tương cúi đầu, đem tóc rơi bên má vén ra sau tai, "Tôi không sao, cậu mau đi ăn cơm đi."

"Sắc mặt cậu khó coi như vậy, sao tôi yên tâm." Phó Tranh cau mày, bật thốt ra.

Lúc Phó Tranh nói lời này, trong lòng Chu Tương Tương không hiểu sao nhảy lên một cái.

Hắn đang quan tâm cô...

Cô nhìn hắn, trong lòng đột nhiên lóe lên một tình cảm khác thường, một cái chớp mắt liền trôi qua.

Phó Tranh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Quýnh, điện thoại vừa kết nối, liền nói thẳng: "Tôi có việc bận, không đến được."

Nói xong, cũng không đợi bên kia đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.

"Đi thôi, tôi đưa cậu đi bệnh viện." Hắn vừa đem điện thoại di động cất vào trong túi, vừa bước lên kéo tay Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương bị hắn kéo ra ngoài vài bước mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nắm lấy tay hắn, "Chờ một chút!"

Phó Tranh quay đầu lại, "Làm sao vậy? Có phải đi không được không? Tôi cõng cậu đi."

Trên mặt hắn là vẻ mặt lo lắng.

Nói xong, liền ngồi xổm người xuống, đem tấm lưng rộng lớn phía sau lộ ra.

Chu Tương Tương cảm động một hồi, nói: "Anh trai, cảm ơn cậu, chỉ là tôi không cần đi bệnh viện."

Phó Tranh nâng người đứng dậy, có chút không vui nhìn cô, "Chu Tương Tương, cậu đừng nháo nữa, bị bệnh thì phải gặp bác sĩ, cậu cũng không phải là đứa trẻ. Lại đây, tôi cõng cậu."

Hắn nói xong, lại đi kéo tay Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương nhìn hắn nói: "Tôi... Tôi không sao, chỉ là... Chỉ là đau bụng, nằm một lát là được rồi."

Phó Tranh hoang mang, "Đau bụng? Ăn đồ không sạch sẽ sao?"

Chu Tương Tương mặt đỏ hồng, "Không phải, là... Là cái kia đau..."

Chu Tương Tương nói xong, Phó Tranh sững sờ vài giây mới phản ứng được, sau đó lập tức đem Chu Tương Tương đẩy trở về trong phòng, "Sao cậu không nói sớm ! Nhanh lên, nhanh lên giường nằm!"

Hắn vừa nói vừa đẩy Chu Tương Tương lên giường.

Hắn liên tục thúc giục cô nằm xuống nghỉ ngơi, Chu Tương Tương liền ngoan ngoãn nằm xuống.

Phó Tranh kéo chăn mền đắp cho Chu Tương Tương, hắn đại khái từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc ai cả, đắp đầu này, đầu kia lại lộ ra, tới tới lui lui lăn qua lăn lại nửa ngày mới đem cả người Chu Tương Tương phủ kín.

Lại dặn dò, "Cậu ngoan ngoãn nằm, đừng động, nếu thật sự chịu không nổi thì lập tức gọi tôi, tôi dẫn cậu đi bệnh viện, biết chưa? Cái kia đau cũng là bệnh, gặp bác sĩ không mất mặt, hiểu được không?"

Chu Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu, mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn, "Tôi biết rồi, cảm ơn anh trai."

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, thanh âm vừa mềm mại vừa ôn nhu, đôi mắt vừa đen vừa tròn.

Trong lòng Phó Tranh tự nhủ, tiểu nha đầu này, sao lại ngoan ngoãn như thế? Tựa như một tiểu bảo bối.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,751
Điểm cảm xúc
489
Điểm
83
Chương 09:
Mấy hôm nay không có tâm trạng edit truyện, cơ mà mình sẽ cố gắng không drop truyện đâu ạ. Cảm ơn các bạn Bongbong28, Huykngan94 và yuriashakira luôn like các chương truyện của mình. Chúc các bạn một ngày vui vẻ.

Chương 8

Edit + Beta : Anky

Phó Tranh thay quần áo xong đi xuống, Chu Tương Tương đang ngồi trước bàn ăn sáng, đối diện bày biện bát đũa của Phó Tranh.

Chu Tương Tương nghe thấy tiếng bước chân của Phó Tranh, đầu cũng không dám ngẩng lên, mặt nóng đến mức như lửa đốt.

Cô liều mạng cúi đầu, hận không thể đem mình ẩn giấu đi.

Nhưng mà trong đầu óc tất cả đều là hình ảnh Phó Tranh cả người trần trụi - -

Cái người cuồng để trần này! Sao lại không khóa cửa không khóa cửa không khóa cửa chứ? ! !

Chu Tương Tương đang sụp đổ, Phó Tranh đã đi tới, kéo ghế ra, ngồi xuống.

Nhìn kỹ thì, mặt hắn cũng có chút đỏ, qua cả buổi, mới đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "Cậu - - "

"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy! !"

Phó Tranh: "... ? ? ?"

Chu Tương Tương sợ hắn không tin, toàn thân đều căng thẳng, giơ tay lên thề, "Tôi nói thật, cái gì cũng không nhìn thấy!"

Đôi mắt Phó Tranh híp lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, "Thật à, cái gì cũng không nhìn thấy?"

"Đúng!"

"..."

F*ck!

Thật sự là mẹ nó, huynh đệ lớn như vậy thế mà cái gì cô ấy cũng không nhìn thấy? ?

Ý gì đây? !

...

Một bữa ăn sáng, ăn đến mức gần như là lúng túng.

Chu Tương Tương thuần thục ăn xong, ném đũa liền chạy lên lầu.

Trong miệng Phó Tranh còn ngậm bánh bao, thấy Chu Tương Tương chạy đi, vội vàng nuốt xuống, quay đầu lại gọi: "Này, cậu chạy cái gì? Ai rửa chén đây! !"

"Tôi làm cơm, cậu rửa chén!"

"F*ck! Chu Tương Tương cậu lại dám sai sử tôi! Cậu biết tôi là ai không? Cậu lại dám sai sử thiếu gia của Tam Trung! Cậu không muốn sống à!"

Sau bữa sáng.

Chu Tương Tương ở trên lầu học bài.

Phó Tranh ở dưới lầu xem đấu bóng, thanh âm rất lớn, ầm ĩ đến mức Chu Tương Tương học không được.

Cô vừa thất thần, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ Phó Tranh không mặc quần áo.

Dáng người hắn thật tốt, vai rộng eo thon chân dài...

Nghĩ đến chân, Chu Tương Tương mãnh liệt vỗ trán một cái - -

Trúng tà rồi!

Trong lòng cô mặc niệm vài lần thanh tâm chú, mới lại tiếp tục bắt đầu học tập.

Học học, đến về sau, bụng càng ngày càng đau.

Hôm nay là ngày thứ hai chu kỳ, so với ngày hôm qua đau hơn nhiều.

Vốn dĩ Chu Tương Tương định chống chịu một lúc, về sau thật sự là vô cùng đau đớn, cô không thể không để bút xuống, bò về trên giường nghỉ ngơi.

Lúc mười một giờ hơn, điện thoại Phó Tranh vang lên, hắn vừa xem bóng, vừa ấn handsfree, tiếng Lục Quýnh từ đầu kia truyền đến, "Đại ca, đi ra ăn cơm đi, chỗ cũ chờ cậu."

"Ăn gì?"

"Tôm hùm lớn, không phải món cậu thích nhất sao!"

Phó Tranh hừ cười một tiếng, từ trên ghế salon đứng lên, "Được, chờ ca."

Phó Tranh nói xong cũng chuẩn bị lên lầu thay quần áo, ai ngờ vừa quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Chu Tương Tương từ trên lầu đi xuống.

Hắn nhướn mày, nhìn cô hỏi: "Làm gì vậy?"

Bụng Chu Tương Tương vô cùng đau đớn, mặt yếu ớt, nói: "Làm cơm trưa."

Cô vừa nói, vịn lan can xuống lầu.

Phó Tranh nhướng nhướng mày, cười, "Đừng bận rộn, cùng anh trai ra cửa, anh trai dẫn cậu đi ăn là được."

Chu Tương Tương ngẩn người, "Cậu không ở nhà ăn sao?"

"Đúng vậy, đã hẹn bạn."

Chu Tương Tương nói: "Vậy cậu đi đi, tôi không đi đâu."

Phó Tranh nhíu mày, "Làm sao? Anh trai mời cậu ăn."

"Tôi không muốn đi ra ngoài." Chu Tương Tương nói xong liền quay đầu đi lên lầu.

Phó Tranh ra ngoài ăn cũng tốt, vừa hay cô không cần nấu cơm nữa, đau bụng đến đòi mạng.

Cô về phòng, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, tay dài của Phó Tranh duỗi ra, chắn lên cửa, "Cậu làm sao vậy ? Không thoải mái?"

Vừa rồi Phó Tranh đã cảm thấy cô có điểm gì là lạ, bây giờ đến gần nhìn, mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người.

Phó Tranh trầm mặc, đưa tay sờ trên trán cô.

Trong nháy mắt bàn tay ấm lạnh dán lên, Chu Tương Tương theo bản năng ngửa đầu ra sau.

Phó Tranh sờ sờ trán cô, lại sờ sờ chính mình, "Không nóng."

Chu Tương Tương cúi đầu, đem tóc rơi bên má vén ra sau tai, "Tôi không sao, cậu mau đi ăn cơm đi."

"Sắc mặt cậu khó coi như vậy, sao tôi yên tâm." Phó Tranh cau mày, bật thốt ra.

Lúc Phó Tranh nói lời này, trong lòng Chu Tương Tương không hiểu sao nhảy lên một cái.

Hắn đang quan tâm cô...

Cô nhìn hắn, trong lòng đột nhiên lóe lên một tình cảm khác thường, một cái chớp mắt liền trôi qua.

Phó Tranh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Quýnh, điện thoại vừa kết nối, liền nói thẳng: "Tôi có việc bận, không đến được."

Nói xong, cũng không đợi bên kia đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.

"Đi thôi, tôi đưa cậu đi bệnh viện." Hắn vừa đem điện thoại di động cất vào trong túi, vừa bước lên kéo tay Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương bị hắn kéo ra ngoài vài bước mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nắm lấy tay hắn, "Chờ một chút!"

Phó Tranh quay đầu lại, "Làm sao vậy? Có phải đi không được không? Tôi cõng cậu đi."

Trên mặt hắn là vẻ mặt lo lắng.

Nói xong, liền ngồi xổm người xuống, đem tấm lưng rộng lớn phía sau lộ ra.

Chu Tương Tương cảm động một hồi, nói: "Anh trai, cảm ơn cậu, chỉ là tôi không cần đi bệnh viện."

Phó Tranh nâng người đứng dậy, có chút không vui nhìn cô, "Chu Tương Tương, cậu đừng nháo nữa, bị bệnh thì phải gặp bác sĩ, cậu cũng không phải là đứa trẻ. Lại đây, tôi cõng cậu."

Hắn nói xong, lại đi kéo tay Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương nhìn hắn nói: "Tôi... Tôi không sao, chỉ là... Chỉ là đau bụng, nằm một lát là được rồi."

Phó Tranh hoang mang, "Đau bụng? Ăn đồ không sạch sẽ sao?"

Chu Tương Tương mặt đỏ hồng, "Không phải, là... Là cái kia đau..."

Chu Tương Tương nói xong, Phó Tranh sững sờ vài giây mới phản ứng được, sau đó lập tức đem Chu Tương Tương đẩy trở về trong phòng, "Sao cậu không nói sớm ! Nhanh lên, nhanh lên giường nằm!"

Hắn vừa nói vừa đẩy Chu Tương Tương lên giường.

Hắn liên tục thúc giục cô nằm xuống nghỉ ngơi, Chu Tương Tương liền ngoan ngoãn nằm xuống.

Phó Tranh kéo chăn mền đắp cho Chu Tương Tương, hắn đại khái từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc ai cả, đắp đầu này, đầu kia lại lộ ra, tới tới lui lui lăn qua lăn lại nửa ngày mới đem cả người Chu Tương Tương phủ kín.

Lại dặn dò, "Cậu ngoan ngoãn nằm, đừng động, nếu thật sự chịu không nổi thì lập tức gọi tôi, tôi dẫn cậu đi bệnh viện, biết chưa? Cái kia đau cũng là bệnh, gặp bác sĩ không mất mặt, hiểu được không?"

Chu Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu, mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn, "Tôi biết rồi, cảm ơn anh trai."

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, thanh âm vừa mềm mại vừa ôn nhu, đôi mắt vừa đen vừa tròn.

Trong lòng Phó Tranh tự nhủ, tiểu nha đầu này, sao lại ngoan ngoãn như thế? Tựa như một tiểu bảo bối.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top