Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] Tấn công! Tấn công! Tổng tấn công! - Sợ Cẩu Phập

[Đam mỹ] Tấn công! Tấn công! Tổng tấn công! - Sợ Cẩu Phập

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Tấn công! Tấn công! Tổng tấn công!

bea2cc84f6279442339fa9f90869b5a6.jpg


Tác giả: Sợ Cẩu Phập

Thể loại: đam mỹ, huyền huyễn

Rating: [M]

Tình trạng: vừa khởi công

Số chương: ?

Giới thiệu:

Truyện: 1vs1, Chu Yên x Can Nguyên

Chu Yên bị người thân phản bội, sau khi chết thì hắn hắn thấy bản thân ở trong một thế giới khác và phải làm nhiệm vụ là chiếm lấy tình cảm của boss. Chu Yên đối mặt với những kẻ biến thái, phải làm tất cả mọi thứ để hoàn thành nhiệm vụ. Để dương cao chính nghĩa theo lời hệ thống thì Chu Yên đã bị kẻ sát nhân hàng loạt ám sát, bị nhà bác học điên bảo vệ như thành quả lao động, bị bạo quân đì đi làm việc cả ngày lẫn đêm,…

Kết cục, Chu Yên bị bẻ cong…

*Truyện cập nhật vào chủ nhật hàng tuần. Mong mọi người ủng hộ!

Link thảo luận góp ý: Chào mừng đến với Sợ Cẩu Phập
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
1. Sát nhân hàng loạt trong phim thám tử

Chương 1: Mở đầu

Chu Yên lặng lẽ đứng giữa đám đông. Hắn không biết mình đã đứng ở đây bao lâu, hắn chỉ biết hắn không thể rời khỏi đây được. Bình thường sự xuất hiện của hắn sẽ gây đến náo động nhưng hiện tại lại yên lặng quá mức. Người khác vẫn làm việc của họ, không ai nhận ra hắn, không ai chạm tới hắn, không ai biết đến sự tồn tại của hắn. Đến bây giờ Chu Yên mới nhận ra... hắn... đã chết...



Rào! Rào!

Mưa rơi tầm tã ở nghĩa trang. Giữa không gian u ám có một người mặc áo khoác đen dài tay cầm bó cúc trắng đứng trước một ngôi mộ. Hắn đứng đó như một bức tượng không nhúc nhích. Khắp nghĩa trang chỉ có một mình hắn. Cô độc, lạnh lẽo ăn sâu vào linh hồn thật khó để diễn tả.

“Chờ anh…”

Mãi một lúc sau hắn mới nói được hai chữ, giọng nói chất chứa mệt mỏi cùng tang thương rất nhanh bị tiếng mưa vùi lấp.



“... Chờ anh…”



Chu Yên ngồi trong chiếc xe đen lao nhanh trong mưa. Hắn đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính nhìn thế giới màu xám tro tàn.



Mới vài phút trước hắn vẫn còn đang ở thế giới của mình và chấp nhận sự thật rằng hắn đã chết, không nghĩ tới lại gặp phải cái thứ mang tên hệ thống trong tiểu thuyết rồi xuyên tới thế giới này.

Chu Yên không cảm thấy bản thân may mắn, hắn cảm thấy đây giống như là trừng phạt vậy.

“Yên!”

Tiếng Hồng Phát gọi, Chu Yên không nhanh không chậm quay đầu nhìn cậu ta hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Hồng Phát là bạn thân của nguyên chủ ở thế giới này, cả hai là bạn thời thơ ấu và cậu ta cũng là người được thế giới bảo vệ. Hồng Phát đang lái xe bắt gặp đôi mắt màu nâu đen của Chu Yên qua kính hơi thì mất tự nhiên cười nói: “À, không có gì! Chỉ tại mình thấy cậu cứ thất thần nên gọi một tiếng cho cậu hoàn hồn thôi.”

Hồng Phát tính cách sáng sủa, là người tốt. Chu Yên khẽ cười. Nguyên chủ cùng Hồng Phát tính cách rất khác biệt như hai cực đối lập, vậy mà hai người lại có thể trở thành bạn thân, thật khó để nghĩ. Hồng Phát thấy hắn yên tĩnh lắng nghe mình thì lại bắt chuyện.

“Đã ba năm trôi qua mà cậu vẫn không hề thay đổi một chút nào.”

Chu Yên rũ mi mắt xuống đáp: “Tôi có thể xem đây là lời khen của cậu không?”

Hồng Phát cười lớn: “Dĩ nhiên rồi. Cậu như vầy rất tốt!”

Chiếc xe tiếp tục lao nhanh trong cơn mưa lớn. Chu Yên lắc đầu bất đắc dĩ, sau khi tốt nghiệp thì nguyên chủ cùng Hồng Phát đã ba năm rồi không gặp nhau. Hiện tại thì hắn bắt đầu từng bước tiếp quản sản nghiệp của gia đình còn Hồng Phát thì cũng trở thành một cảnh sát ưu tú. Chu Yên nói Hồng Phát là người được thế giới này bảo vệ vì cậu ta chính là nhân vật chính của vở kịch này, còn Chu Yên là một nhân vật phụ giúp đỡ cậu ta.

Để có thể trả hết ác nghiệp của bản thân thân và đầu thai thì Chu Yên phải theo lời hệ thống đi cảm hóa những kẻ ác trở về con đường lương thiện. Hồng Phát là cảnh sát viên trẻ tuổi và đang đối mặt với một vụ án mạng liên hoàn liên quan đến bạn của họ thời đại học, kẻ chủ mưu tất cả chính là người mà Chu Yên phải cảm hóa. Hắn trong lòng thở dài một tiếng rồi nhắc tới chuyện kia.

“Phát! Hồ Liên thực sự đã chết sao? Ai là người đã giết cô ấy?”

Người Hồng Phát cứng ngắc trong chốc lát rồi lại dãn ra, cậu ta thu lại nụ cười nghiêm túc nói: “Chuyện này vẫn còn đang điều tra, mình hiện tại không thể nói rõ được.”

Chu Yên có thể nghe ra chua xót cùng bất lực trong lời nói của cậu ta. Chứng kiến bạn bè của mình chết đi lại không thể làm gì là chuyện khiến người ta đau khổ.

“Người nhà cô ấy vẫn ổn chứ?”

Chu Yên tiếp tục hỏi, Hồng Phát thở dài nói: “Ừm, có lẽ…”

Cậu ta nhíu mày lại rồi nói: “Cậu vừa mới về nước lại bắt gặp chuyện này đúng là…”

“Không sao.”

Chu Yên ngắt lời Hồng Phát: “Tôi cũng muốn viếng thăm cô ấy.”

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trơn tru mặc cho không khí âm trầm. Chu Yên cùng Hồng Phát mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau lặng lẽ tiếp cận nghĩa trang. Lúc đến nơi, Chu Yên đi lướt qua một người. Người nọ mặc áo khoác đen nhìn không rõ mặt cả người ướt đẫm vì mưa, trên vai hắn có một cánh hoa trắng nhỏ. Chu Yên che dù đen bỗng dừng lại đứng đó dõi theo bóng dáng nọ cho đến khi bóng dáng kia khuất sau cánh cổng sắt.

Hồng Phát gọi hắn rồi cả hai cùng tiến vào nghĩa trang. Chu Yên không biết lúc hắn quay lưng đi thì ở góc khuất có một đôi mắt âm u đang theo dõi hắn.



Tí tách! Tí tách!

Tiếng nước nhỏ giọt vang lên trong phòng nhỏ, một người cả người ướt sũng bước đi trên sàn. Ngoài trời sấm chớp đùng đùng như một điềm báo đáng sợ. Người nọ dừng chân trước một bảng dán đầy giấy. Trong đó có một tờ giấy ghi chữ màu đỏ như bằng máu.

“Mục tiêu thứ nhất…”

“Hoằng.”

Đùng! Đoàng!

Sấm chớp chợt lóe bên kia cửa sổ khiến không gian càng thêm u ám.

Người nọ đứng đó nhìn hồi lâu, ánh sáng lúc có lúc không phản chiếu từ kim loại lạnh lên đôi giày đen dính đầy bùn đất nghĩa địa.



Chu Yên không nghĩ tới mưa lại lớn như vậy. Lúc mới bắt đầu cùng Hồng Phát đi đến nghĩa trang thì trời vẫn còn trong xanh và đẹp lắm nhưng đến cuối thì lại âm u gió to mưa lớn. Đây có thể xem là mở đầu phim kinh dị nào cũng phải có đi, hắn nghĩ.

Hắn theo Hồng Phát nhìn thế giới này sau một lần cọ rửa cảm thấy tinh thần dường như cũng được thanh tẩy thoải mái hơn nhiều. Lúc họ tới đây không nghĩ tới lại bắt gặp người quen. Hồng Phát là người lên tiếng chào hỏi Lâm Chung Minh cũng tới viếng Hồ Liên trước tiên, người này là bạn học thời cuối cấp của Chu Yên và cũng là bạn thân của Hồng Phát và Hồ Liên.

Thú thật Chu Yên không thích người này lắm. Dáng vẻ người này không được tự nhiên và đôi mắt cứ dao động liên hồi tựa như vừa gặp chuyện dẫn tới tinh thần không ổn định. Hắn không biết Hồng Phát có phát hiện được điều gì lạ hay không nhưng cũng không lên tiếng hỏi. Chu Yên có đặc quyền biết mọi thứ, hiển nhiên hắn cũng rõ ràng về Lâm Chung Minh. Người này cùng cái chết Hồ Liên không thoát khỏi liên can.

Cả ba cũng không nói nhiều rồi Lâm Chung Minh rời đi. Trước khi đi, Lâm Chung Minh nhịn không được đứng lại rồi quay đầu nhìn thẳng vào Chu Yên. Viền mắt của y đo đỏ cũng không biết có phải đã khóc hay không. Lâm Chung Minh hé miệng một hồi rồi chỉ để lại một câu: “Yên… cậu gần đây phải cẩn thận đấy!”

Nói xong hắn cắm đầu chạy đi không quay đầu lại. Câu nói của Lâm Chung Minh làm dấy lên bất an trong lòng Chu Yên. Mỗi một người ở thế giới này đều có ý thức riêng của họ, Lâm Chung Minh nói như vậy ắt có lý do của y. Hồng Phát cũng nghi ngờ thầm nói thằng bạn mình có ý gì nhưng khúc nhạc đệm này không cản bước hai người đến viếng Hồ Liên.

Chu Yên ở trên bia mộ Hồ Liên thấy được một bó cúc trắng hơi chút suy tư. Hồng Phát nhìn thiếu nữ đáng yêu đang cười rạng rỡ trong hình nháy mắt cả người nặng nề. Chu Yên lặng lẽ nhìn cậu ta quỳ một chân xuống đưa tay xoa lên cái tên trên bia mộ. Hắn chỉ là người ngoài nên cũng không có thực sự đau lòng gì đó nhưng trong lòng cũng không thoải mái hoàn toàn.

“Liên, mình và Yên tới thăm cậu đây. Cậu ở bên kia vẫn đang cười chứ?”

Hồng Phát giọng nói khàn đi, mắt cũng đỏ. Hắn còn nhớ Hồ Liên rất thích cười, làm việc gì cũng hay cười, cũng không biết hiện tại có tiếp tục cười hay không. Hồ Liên là người rất lạc quan cùng chăm chỉ, cô cũng biết cố gắng, người ở bên cạnh cô không ai không thích Hồ Liên. Không ai nghĩ tới cô gái tốt đẹp đó lại bạc mệnh mất sớm.



Cô ấy tốt như vậy nhất định đang ở thiên đường đi.

Chu Yên đang đứng một bên thân là một người vừa mới chết xong nên hắn rõ ràng hơn ai hết sinh mệnh quý giá như thế nào. Nhìn một người so với mình còn trẻ hơn chết thảm, Chu Yên đột nhiên muốn trách thế giới này quá nhẫn tâm.

Là vụ án mở đầu cho một cuộc thảm sát, cái chết của thiếu nữ khiến người ám ảnh. Hồ Liên bị cưỡng hiếp tập thể rồi bị giấu xác ở trong nhà hoang. Lúc cảnh sát phát hiện được nạn nhân, trên người cô không một mảnh vải. Cả người Hồ Liên xanh tím đáng sợ, mắt trợn to không cam lòng, vùng kín bị xâm phạm tới mức máu thịt lẫn lộn. Sự việc gây chấn động một thời trong cả nước làm bùng nổ lên hàng loạt yêu cầu đòi bảo vệ nữ giới đặc biệt là những người giống như Hồ Liên.

Không gian nặng nề trôi qua. Chu Yên đợi đến khi Hồng Phát hồi phục tâm tình cũng đã hơn một tiếng trôi qua. Hồng Phát cả người tràn ngập chính khí tuyên thệ sẽ tìm cho bằng được hung thủ trả thù cho Hồ Liên. Chu Yên trong lòng thầm bổ sung rằng cậu ta nhất định sẽ làm được hơn nữa còn làm rất tốt khi lôi kéo luôn một loạt chuyện đen tối khác ra ngoài ánh sáng.

Chu Yên ban đầu cũng muốn nói một vài lời với Hồ Liên nhưng sau tất cả chỉ còn tiếng thở dài. Hắn cầu mong cô gái nhỏ bé đó ở thế giới bên kia có thể hạnh phúc.



Chớp mắt lại vài ngày trôi qua, Chu Yên nhanh chóng hòa hợp vào cuộc sống thường nhật của nguyên chủ là vùi mình trong đống công văn. Phải nhắc đến kiếp trước của Chu Yên, hắn cũng từng là một ông chủ giàu có, là một người đàn ông độc thân hoàng kim người người muốn có nên chút việc này của Chu gia hắn tiếp thu rất nhanh. Kiếp trước Chu Yên cũng không rõ tại sao bản thân chết, chỉ nhớ là em họ hắn phản bội hắn rồi giam lỏng hắn trong nhà. Sau đó hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ mà chết.


Nhắc tới Ngô Đình, trái tim Chu Yên lại ẩn ẩn đau. Hắn nuôi dưỡng, chăm sóc đứa trẻ kia từ bé đến lớn không nghĩ tới lại dưỡng ra một bạch nhãn lang quay lại cắn trả mình. Chu Yên ở trong phòng làm việc nhíu mày lại, một lúc sau mới bị tiếng chuông điện thoại làm cho hồi thần. Mở màn hình lên nhìn, là Hồng Phát. Tâm Chu Yên lòng bỗng chùn xuống, nhanh chóng bắt máy.

“Alo.”

“Alo! Yên! Cậu không sao chứ?”
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Chương 2: Sát nhân hàng loạt trong phim thám tử (2)

Bên kia đầu dây truyền tới giọng nói gấp gáp cùng sợ hãi của Hồng Phát. Chu Yên cảm thấy bất an những vẫn bình tĩnh trả lời cậu ta. Hắn nghe thấy Hồng Phát thở phào nhẹ nhõm. Chu Yên nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Không hiểu tại sao Chu Yên lại linh cảm hành động kỳ quặc này của Hồng Phát có liên quan đến người mà hắn cần cảm hóa. Quả nhiên, hắn nghĩ không sai. Hồng Phát bên kia đầu dây nhìn hiện trường hỗn loạn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình rồi thuật lại một lượt những gì cậu ta chứng kiến.

Hóa ra hôm nay ở khu 5 có người phát hiện được một bộ phận của thi thể. Đích thực là một bộ phận của thi thể! Cánh tay đứt lìa bọc trong bao nilon đen nằm trong thùng rác được người lao công tìm thấy nhanh chóng biến nơi đây hỗn loạn. Người ở đó nhanh chóng báo cảnh sát và khi bọn Hồng Phát tới nơi thì ở khắp nơi đều có người nôn mửa vì không chịu được tràng cảnh máu tanh đó.

Người Chu Yên lạnh đi, tạm biệt Hồng Phát xong hắn nhanh chóng lấy áo khoác ra ngoài. Trên gương mặt hắn không giấu được lo lắng bởi vì sau khi thu thập đầy đủ các phần xác thì danh tính nạn nhân cũng được tiết lộ.

Người đó là Lâm Chung Minh!

Là Lâm Chung Minh!

Chu Yên gạt bỏ hết mọi thứ lấy xe chạy trên đường phố. Nhiệt độ hôm nay rơi vào khoảng 29 độ nhưng hắn lại thấy cả người lạnh toát. Dù Hồng Phát không nói rõ quá trình tìm kiếm cùng thảm trạng của Lâm Chung Minh nhưng Chu Yên vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó rất khủng bố.

Chu Yên trong lúc dừng đèn đỏ nhịn không được đánh tay vào vô lăng.

“Khốn kiếp!”

...

Chu Yên lái xe chạy tới chỗ Hồng Phát. Trong lòng hắn dần bình tĩnh lại. Hắn cười khổ, nếu không bình tĩnh lại thì hắn cái gì cũng không làm được.



Bên ngoài xe cộ nườm nượp qua lại, náo nhiệt. Nhưng sự ồn ào, vội vã đó lại cách hắn rất xa.

Chu Yên suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.

Lâm Chung Minh chết...

Đây chính là cái chết thứ hai trong vụ thảm án...

Dù Chu Yên có khả năng biết trước tương lai của thế giới này nhưng nó không hoàn thiện. Hắn đã không biết y phải chết. Hắn gần như chỉ biết một số chuyện bên ngoài xung quanh Hồng Phát mà thôi. Vụ án này trong những gì hắn biết không gắn với cái tên Lâm Chung Minh nên hắn đã không nghĩ tới nạn nhân là y.

Chu Yên nhớ lại cái ngày cuối cùng hắn gặp Lâm Chung Minh kia, y đã nói.

‘... Yên, cậu phải cẩn thận...’

Chu Yên mím môi quẹo vào trụ sở cảnh sát.

Lâm Chung Minh nhất định đã biết điều gì đó, hơn nữa còn liên quan đến hắn!

...

Hồng Phát cùng đồng đội đang vội vàng ở trong trụ sở vì vụ án giết người phanh xác mới được phát hiện. Cậu ta so với Chu Yên đã biết được một chút chuyện càng chấn động hơn. Người chết này lại là bạn học của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn gặp người bạn học này cách đây không lâu. Hồng Phát sắc mặt không tốt theo chân đội trưởng. Đội trưởng của cậu ta đang đi lại bỗng đứng lại, quay đầu nói với Hồng Phát.

“Cậu quen nạn nhân phải không?”

Hồng Phát ngẩng đầu, cậu ta biết đội trưởng đang nói tới chuyện chuyện gì, bình tĩnh đáp.

“Dạ phải, mấy ngày trước em còn gặp y.”



Đội trưởng nhìn cậu ta thật sâu, một lúc sau lại nhàn nhạt nói.

“Đừng quên theo thủ tục.”

Hồng Phát gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Đội trưởng tổ cậu ta khôi phục sắc mặt bình thường tiếp tục rời đi.

Lúc Chu Yên tới nơi, Hồng Phát đang lấy lời khai. Hắn cũng theo cậu ta làm thủ tục.

Lời khai của Hồng Phát và Chu Yên không khác nhau mấy, dù sau hôm đó hai người cũng đi chung, bọn họ cũng không thân Lâm Chung Minh. Chu Yên âm thầm thay đổi thêm một ít điều trong lời khai của mình. Hắn muốn cho cảnh sát thêm một vài manh mối từ trong thông tin mà mình đã biết để trợ giúp cảnh sát nhanh chóng điều tra vụ án.


Chỉ là... Chu Yên đã không nhắc tới người đàn ông mặc áo choàng đen trong đêm mưa kia...

Đội trưởng cùng Hồng Phát qua cửa kính quan sát Chu Yên. Ông ta khoanh tay nhìn người đàn ông tinh anh bên trong mà mặt trầm ngâm. Chu Yên khẽ rũ mắt xuống, có chút mệt mỏi.

Chu Yên rất phối hợp, rất nhanh hắn được thả ra. Người nhà Lâm Chung Minh lúc này mới tới, hắn nhìn bà lão một đầu bạc trắng gào khóc cõi lòng nặng nề. Đó là bà của Lâm Chung Minh, người thân duy nhất còn lại của y. Chu Yên không mang lòng thánh mẫu nhưng hắn cũng không phải kẻ máu lạnh. Hồng Phát đi đến vỗ vai hắn.

“Đi thôi.”

Chu Yên không nói gì, thôi nhìn cảnh tượng kia, quay đầu đi cùng Hồng Phát.

Ra bên ngoài, ngắm nhìn mặt trời chói lọi trên cao. Chu Yên không nhanh không chậm lên tiếng.

“Cậu có biết một thời gian trước Lâm Chung Minh đột nhiên có rất nhiều tiền không?”

Hồng Phát không nghĩ đột nhiên lại nghe thấy Chu Yên nói như vậy. Cậu ta hoàn toàn không biết việc này. Hồng Phát là một người nhạy bén, cậu ta lập tức hỏi.

“Cậu nói thật?”

Chu Yên gật đầu.

“Tôi có mạng lưới riêng của tôi. Lần trước gặp Lâm Chung Minh nói lời quá kì quặc nên tôi có đi điều tra cậu ta...”

Lời hắn nói chân thật, chặt chẽ không khiến người nghi ngờ, mặc dù Hồng Phát có nhạy tới đâu thì cũng khó phân biệt được, huống hồ cậu ta còn tin tưởng bạn chí cốt. Chu Yên cũng không tính là nói dối Hồng Phát, hắn thật sự biết Lâm Chung Minh có một khoản tiền không rõ nguồn gốc. Đây chính là thông tin nạn nhân bị giết phanh thây, cũng là thông tin nguyên bản Hồng Phát sau này nhờ Chu Yên điều tra giúp, hắn chỉ đẩy tình tiết này lên nhanh hơn thôi.

Hồng Phát nhíu mày, lời nói của Lâm Chung Minh ngày trước đã trở thành cái gai trong lòng cậu ta. Chu Yên có thể nghĩ ra có người nhắm vào hắn thì Hồng Phát làm sao lại không. Hiện tại cậu ta lo lắng không biết hung thủ ẩn náu trong bóng tối muốn gì. Liệu... mục tiêu tiếp theo của hắn ta có phải chính là Chu Yên hay không.

“Cảm ơn cậu, thông tin này rất quan trọng.”

Chu Yên mỉm cười ôm vai cậu ta nói.

“Nói gì vậy, chúng ta là anh em mà, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, cậu cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, dù có muốn phá án cũng đừng bỏ bê bản thân quá...”

Dừng lại một lúc, hắn cười nhẹ nói.

“... Cũng trễ rồi, tôi phải về trước đây, nếu có chuyện gì mà tôi giúp được thì cứ nói với tôi, tạm biệt.”

Hồng Phát ôm lấy hắn rồi buông ra.

“Cảm ơn cậu, tạm biệt.”

Chu Yên cười nhạt quay đầu bước đi trở về. Hiện tại Hồng Phát chắc chắn rất bận rộn và mong muốn mau chóng men theo manh mối hắn cung cấp tìm hung thủ, hắn cũng không tiện ở lại, hơn nữa hắn còn có việc phải làm. Chu Yên rũ mi mắt xuống.

Hồng Phát nhìn bóng dáng đi xa dần của Chu Yên, trên mặt là lo lắng không thể dấu được, cậu ta lẩm bẩm một mình.

“Hy vọng sẽ không...”
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Chương 3: Sát nhân hàng loạt trong phim thám tử (3)

Chu Yên không quay về công ty. Chuyện xảy ra làm đầu óc hắn rối bời, hắn không muốn gây thêm rắc rối không đáng có trong lúc bản thân không tỉnh táo. Nói một tiếng với thư kí riêng, hắn lái xe về nhà nguyên chủ, đồng thời là nơi ở của hắn hiện tại.

Chu gia ba đời kinh thương giàu có, ngôi nhà của hắn cũng nằm ở nơi đắc địa, ở dãy biệt thự phía Đông thành phố, cạnh dòng sông thơ mộng. Lúc trước nguyên chủ đã từ nhà chính chuyển sang đây nên hiện tại Chu Yên sống một mình, thỉnh thoảng sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp.

Chu Yên lái xe vào gara, lúc trước không thấy gì nhưng vì chuyện của Lâm Chung Minh mà bóng tối trong gara lúc này lại làm hắn thấy ớn lạnh. Chu Yên lấy tay xoa trán một lúc rồi mới mở cửa bước xuống, hắn cảm thấy cả người không khỏe. Chỉ mới vài ngày mà nạn nhân thứ hai đã xuất hiện, điều này hoàn toàn khác với thông tin hắn nhận được lúc ban đầu. Ban đầu hắn đã nhận định không thể dựa dẫm vào khả năng nhìn thấy được trước tương lai nhưng hắn không nghĩ tới lại có sự chênh lệch lớn đến như thế.

Chu Yên vừa đi vừa suy nghĩ, gương mặt nghiêm túc hơi nhíu mày lại, bước chân không nhanh không chậm đều đặn vang lên.

Thế giới này là một bộ phim trinh thám điển hình và người hắn cần cảm hóa chính là boss cuối, kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, sát nhân hàng loạt đã lên mọi kế hoạch để trả thù kẻ y muốn giết.

Hồ Liên bị người hãm hại, bức chết, kẻ hãm hại cô thì ung dung ngoài vòng pháp luật, Hồng Phát đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì về vụ án của Hồ Liên chính là vì bị các thế lực phía sau kẻ hãm hại cô bé ngăn cản. Một bộ phim trinh thám thì luôn thể hiện một mặt xã hội thối nát. Người bức hại Hồ Liên có đến năm người, là người học cùng trường với Hồ Liên, trong đó có ba tên con ông cháu cha, hai tên là tùy tùng đi theo, cả năm người đó đã thay phiên nhau hại chết Hồ Liên. Sau khi Hồ Liên chết, gia đình đám người kia vì bao che cho bọn họ mà đã đánh tiếng xử lí mọi thứ. Vụ án của Hồ Liên vì bị những thế lực kia can thiệp mà trở thành vụ án không thể tìm ra hung thủ, Hồ Ly vì báo thù cho Hồ Liên đã tự mình ra tay tạo nên những cuộc thảm sát đẫm máu.

Chu Yên đi vào phòng khách mệt mỏi ngã lưng xuống ghế sopha. Cả căn nhà to lớn lại chỉ có một mình hắn, yên tĩnh đến nghe được cả âm thanh hít thở. Chợt có âm thanh máy móc vang lên.

[Ký chủ đã thất bại trong việc cứu được một mạng người.]

Giọng nói trẻ con không phân rõ nam nữ, nhàn nhạt tường thuật sự thật, nó đột ngột xuất hiện, vọng trong đầu Chu Yên làm hắn thoáng giật mình. Chu Yên hồi phục tinh thần, hắn suýt chút nữa đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thứ này, hắn lên tiếng.

“Xin chào.”

Hệ thống lạnh nhạt đáp: [Xin chào.]

Chu Yên không thoải mái với việc trong đầu đột nhiên có thêm đồ vật nhưng đây chính là đối tượng kí hợp đồng với hắn nên hắn phải nhẫn nhịn tuân thủ thoả thuận. Hệ thống lúc trước hoàn toàn không có tiếng động gì hôm nay lại lên tiếng có phần trách móc hắn. Chu Yên nghĩ rằng nó đang không vui vì hắn đã để cho Lâm Chung Minh chết, chuyện hắn nên làm thì hắn sẽ không trốn tránh trách nhiệm, mặc dù nếu hắn có để ý đi chăng nữa cũng không chắc đảm bảo được tính mạng của Lâm Chung Minh nhưng hắn nhận lỗi sai về mình, bởi vì ngay cả chú ý hắn cũng đã không chú ý tới. Chu Yên lên tiếng.

“Lần này là lỗi của tôi.”

Hệ thống ngược lại rất thông hiểu lí lẽ, ở trong đầu Chu Yên cho đánh giá.

[Không thể trách anh được, chuyện này xảy ra quá đột ngột, thậm chí hệ thống đến bây giờ mới miễn cưỡng dò xét được tường tận. Nhân vật cần cảm hóa quá thông minh, anh không phải đối thủ của y.]

Chu Yên thật ra đồng tình với Hồ Ly. Về bản chất mục đích của y chính là báo thù cho người em xấu số của mình và đám người kia không phải người hiền lành gì. Y giống như muôn vàn người bế tắc trong thực tế khác và tìm đến cái ác để đòi lấy công bằng, trường hợp giống như Hồ Ly trước đó không thiếu, về sau khả năng vẫn sẽ còn có rất nhiều người giống vậy, chỉ là phương thức thực hiện của Hồ Ly quá mức cực đoan hơn nữa còn liên lụy nhiều người vô tội nên hắn cũng không tán thành hoàn toàn.

Chu Yên khẽ nhắm mắt nhớ lại hình ảnh hắn đã thấy được trong thế giới hệ thống. Một kiến trúc đổ nát, trên đất là máu tanh cùng vụn thịt người rải rác, dãy ngăn cách người và đám đông nhốn nháo đến gần. Đó là hình ảnh cuối cùng của ngôi trường đại học Hồ Liên lúc sống từng học. Sau khi giết hết người nên giết thì Hồ Ly đã đánh bom nơi đó, hủy diệt tất cả. Lúc quả bom phát nổ là trong giờ học, tất cả học sinh trong dãy A đó đều chết, vụ án này làm cả nước rúng động, sống trong sợ hãi. Phải rất lâu sau đó Hồng Phát mới bắt được Hồ Ly nhưng vẫn không ai liên hệ được y với vụ khủng bố trường đại học đó.

Người này giống như kẻ điên, sau khi em gái mất giống như không còn gì lưu luyến ở thế giới này nữa, tính cách phản xã hội chỉ muốn hủy diệt mọi thứ. Chu Yên vừa thưởng thức năng lực làm việc của Hồ Ly vừa sợ hãi sự gai góc đáng sợ của y. Chu Yên ngẫm lại nhiệm vụ của mình, hắn cần phải cảm hóa một người điên như vậy, Chu Yên không rõ “cảm hóa” trong lời hệ thống rốt cuộc là cái gì, chỉ là hắn hy vọng không phải bắt hắn giảng kinh hướng đạo cho Hồ Ly, muốn y thành người lương thiện. Chu Yên không trông chờ gì khả năng đó xảy ra bởi trong xương Hồ Ly vốn đã không thích thế giới này rồi.

Sau cái chết của Lâm Chung Minh, Hồ Ly chính thức ra tay báo thù đám người hãm hại Hồ Liên, rất nhanh sẽ lại có thêm án mạng xảy ra. Người chết tiếp theo chính là người tên Lâm Chính Hoằng, kẻ xúi giục đám người cưỡng bức Hồ Liên. Tên này là một trong ba tên con ông cháu cha, có mã ngoài tốt nhưng bên trong hoàn toàn tha hóa, ngoài chuyện của Hồng Liên ra thì hắn ta còn cưỡng ép, hiếp bức rất nhiều người con gái lương thiện khác, thậm chí còn có cả cậu bé xinh đẹp.

Chu Yên nhíu mày, hắn cảm thấy Lâm Chính Hoằng này đáng chết. Kẻ này chết đi chẳng có gì đáng tiếc nhưng nếu hắn không ngăn cản Hồ Ly giết Lâm Chính Hoằng vậy thì khả năng lôi kéo Hồ Ly quay trở về con đường lương thiện sẽ càng khó khăn hơn.

Chu Yên đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lí để giúp Hồ Ly rửa tay gác kiếm, trốn thật xa không bị cảnh sát bắt. Thậm chí nếu phải giúp y thay danh đổi họ cũng không thành vấn đề, chỉ là làm sao để thuyết phục được y đây?

[Kí chủ, thời gian qua càng lâu thì hậu quả càng khó khống chế, mong cậu sớm hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống vẫn luôn ở đây sẵn sàng hỗ trợ kí chủ.]

Chu Yên trong lòng mềm mại. Thú thật khi đến thế giới này hắn cảm thấy lạc lỏng. Là hệ thống làm cho hắn có cảm giác yên lòng.

“Cảm ơn cậu.”

Hắn chân thành đáp. Hệ thống cảm nhận được nhưng vì nó chỉ là một hệ thống cấp thấp nên khả năng biểu đạt yếu kém, nó chỉ có thể quan tâm việc thực hiện nhiệm vụ của kí chủ.

[Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên nên gian hàng hệ thống chưa được kích hoạt. Tuy nhiên kí chủ vẫn còn túi quà tân thủ 7 ngày. Từ giờ trở đi ngài có thể mở ra xem xét và sử dụng bất cứ lúc nào. Hy vọng có thể giúp đỡ được kí chủ.]

Lời này của hệ thống đánh thức Chu Yên. Hắn quên mất có thứ này, thì ra thời gian giới hạn đã hết rồi ư. Hắn nghe lời hệ thống mở quà tân thủ của mình ra. Chu Yên nhìn ba món đồ của mình.

Đây chính là… quà tân thủ?

Chu Yên sắc mặt phút chốc trở nên phức tạp.



Ở một nơi khác.

Đám ngươi đang chơi đùa trong phòng tối.

Dưới ánh đèn mờ, ác tính trong con người dần thức tỉnh, như ánh đèn kia ranh giới thiện ác cũng mỏng manh, bất kì lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt cắn xé con mồi, tạo ra tội ác. Lâm Chính Hoằng thưởng thức dáng người thanh niên quyến rũ ngả vào lòng mình. Hắn ta ngả ngớn nâng cằm y hôn xuống. Người thanh niên ngoan ngoãn thuận theo, bàn tay mon men trên người hắn ta ra sức kích lửa, dáng vẻ thành thục.

Lâm Chính Hoằng đang hứng đột nhiên lại nhíu mày. Hắn ta thô bạo đẩy người thanh niên ra, ghét bỏ mắng một tiếng.

“Mẹ! Mày bị bao nhiêu thằng chơi rồi hả! Mất cả hứng! Cút!!!”

Thiếu niên bị đẩy ra chật vật ngã xuống đất. Y cúi đầu che dấu vẻ mặt không cam lòng lại sợ hãi, một bộ ngoan ngoãn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Một người ngồi trên ghế bên cạnh tay nâng cốc cười lên nói.

“Hoằng ca, ghét bỏ hàng dùng rồi hả?”

Lâm Chính Hoằng nghe người kia trêu chọc táo bạo chưa xuống lại tăng thêm.

“Đệt! Gần đây không biết gặp vận đen gì, không thấy được thứ gì ngon nghẻ cả! Lại còn bị ông bà già trong nhà cằn nhằn tới lui, phiền chết đi được!”

Lâm Chính Hoằng có địa vị cao nhất ở đây, những người khác vội lấy lòng hắn ta nhào vào an ủi một trận.

Một người khác sắc mặt lãnh đạm ngồi ngoài rìa, hắn ta cũng là người duy nhất trong phòng không trái ôm phải ấp. Lâm Chính Hoằng được tăng bốc cũng dần bớt giận. Hắn ta nghĩ tới nguyên nhân mấy ngày qua bản thân chịu tội mới để ý tới người kia, liếc mắt nhìn người nọ nở nụ cười đáng khinh nói.

“Trần Kỳ, mày đã nghe chuyện Lâm Chung Minh đã chết chưa? Tao nghe nói nó bị chặt thành mấy khúc hả, ha ha ha! Cái thằng chết nhát đó, cũng tại nó chết mà tao bị ông bà già nhốt ở nhà mấy ngày qua!!!”

Nói tới câu cuối cùng hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi. Trần Kỳ nghe hắn ta nói tới mình lúc này mới đánh lên tinh thần.

“… Tao mà biết đứa nào ra tay, tao nhất định chơi chết nó! Mà mày với thằng chết nhát đó thân vậy, mày có biết thằng nào khử nó không?”

Trần Kỳ dưới ánh đèn mờ che dấu bàn tay nắm chặt ly rượu. Hắn ta trên mặt một bộ khó xử, cười cười, lãng tránh đáp.

“Sao mà em biết được anh Hoằng, em với nó đoạn tuyệt quan hệ lâu rồi. Anh cũng biết mà.”

Lâm Chính Hoằng cười khinh, tay phải thoải mái bóp lấy ngực bạn nữ đi cùng tên đàn em bên cạnh.

“Nói cũng phải, dù sao mày cũng đâm sau lưng nó. Thằng chết nhát đó coi vậy mà nó tình nghĩa hơn mày nhiều, sau vụ đó đương nhiên không muốn làm anh em với mày nữa cũng phải.”

Trần Kỳ cười cười làm như không cảm nhận được Lâm Chính Hoằng đang sỉ nhục mình. Lâm Chính Hoằng lại thích nhất bộ dạng giẫy giụa làm chó này của hắn ta, bởi vậy đã ba năm rồi Lâm Chính Hoằng còn chưa bỏ rơi hắn ta. Đám đàn em của Lâm Chính Hoằng cũng trong tối ngoài sáng tỏ rõ ý kiến với Trần Kỳ. Dù sao bọn họ cũng thích giẫm lên người khác.

Trần Kỳ tất cả làm như không có, không biết. Hắn ta chỉ hùa theo lời bọn họ rồi làm bộ bỗng nhiên nhớ tới chuyện cần hỏi thăm.

“Chu thiếu gia lần trước có nói muốn một vật từ tay của anh Hoằng. Suýt nữa thì em quên, Chu thiếu gia nhờ em hỏi anh hắn có thể lấy thứ đó được chưa?”

Lâm Chính Hoằng nhướng mày nói.

“Ồ, mày nói với thằng đó chuẩn bị tiền đi, lúc nào tới lấy cũng được. Không ngờ nó lại gấp gáp tới vậy… thằng này muốn hại anh họ nó dữ lắm đây…”

Lời sau gã ta lẩm bẩm nói, rồi lại cười rộ lên, cảm thấy chuyện này vô cùng đáng chơi.

Trần Kỳ không nghe rõ những lời đó nhưng với hắn ta cũng không để tâm, bởi vì hắn ta không cần nghe cũng đã có thể đoán được.

Trần Kỳ đáp được, rồi làm bộ vui vẻ, bảo nhất định sẽ báo lại với Chu thiếu gia trong lời hắn ta.

Lâm Chính Hoằng chọn tới chọn lui người qua đêm hôm nay, đợi tới hắn ta chọn xong người thì tiệc tối mới tàn. Trần Kỳ đi theo đám người rời khỏi phòng. Bên trong phòng bắt đầu vang lên những âm thanh tế nhị. Hắn ta là người cuối cùng rời khỏi. Trần Kỳ nắm tay vặn cửa đóng lại, nhìn qua tấm kính mờ mơ hồ phản chiếu mấy dáng người dây dưa vào nhau, trong mắt toàn là lạnh lùng cùng thù hận.

“Hoằng!”

Hắn ta thấp giọng phun một chữ.

Những gì xảy ra hôm nay, hắn ta nhớ kỹ!
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Chương 4: Sát nhân hàng loạt trong phim thám tử (4)

Trong con hẻm nhỏ giữa đống nhà cửa cũ kỹ, rác rơi đầy đất, vài con chó hoang gầy gò đang bới rác tìm ăn. Một người mặc áo khoác đen dài trùm cả đầu thong thả bước đi. Tiếng quần áo ma sát trong con hẻm yên tĩnh phóng đại thành những âm thanh ghê rợn.

Hắn ta đi tới một căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm nhỏ, thuần thục móc trong túi ra một chùm chìa khoá, lựa ra chìa khoá có đuôi hoạ hình trái tim đỏ tươi tra vào ổ khoá.

Răng rắc!

Ổ khoá mở ra. Cánh cửa bị người đẩy vào trong phát ra tiếng “két” kéo dài.

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng bước chân đều đều nện trên sàn nhà. Trần Kỳ “tách” một tiếng bật đèn làm căn phòng tối thui sáng rực cả lên. Hắn ta cẩn thận khoá cửa lại rồi mới đi vào trong, thậm chí không cởi cả giày.

Ngôi nhà này diện tích không lớn lắm, đồ vật cũng ít, trông vô cùng sạch sẽ, chỉ cần phóng mắt là có thể nhìn thấy hết mọi ngõ ngách. Nổi bật nhất không gì khác ngoài tấm bảng trắng phía trên giăng đầy chỉ đỏ. Trên đó có hình ảnh Lâm Chung Minh bị màu đỏ tươi gạch chéo, có hình ảnh Lâm Chính Hoằng bị dao ghim. Trần Kỳ nhìn thấy chúng thoả mãn nở nụ cười.

Hắn ta lúc này nào còn bộ dạng hèn mọn lấy lòng Lâm Chính Hoằng, trong mắt đều là thù hận cùng sát ý.

Trần Kỳ đứng thẳng người nhìn hình ảnh Lâm Chung Minh bị gạch chéo. Hắn ta nhớ lại ngày hôm đó là một ngày mưa xinh đẹp, hắn ta rốt cuộc tìm thấy cơ hội loại bỏ tên vô dụng này.

“Đừng trách tao. Mày biết đến quá nhiều. Không phải tao ra tay thì mấy người kia sớm muộn gì cũng tìm tới mày thôi…”

Lâm Chung Minh tưởng muốn nuốt số tiền kia sống vui sướng đúng là mơ tưởng viễn vong. Trần Kỳ trong lòng khinh thường gã. Nhưng nhớ tới Lâm Chung Minh từng đứng trước mặt mắng hắn ta kể về tương lai gã sẽ chạy trốn khỏi tất cả, sống bình yên suốt quãng đời còn lại thì trong lòng Trần Kỳ vẫn cảm thấy phẫn nộ. Sắc mặt hắn ta từ bình tĩnh dần dần trở nên vặn vẹo, cắn chặt khớp hàm nhe nanh.

Rõ ràng đều phạm tội như nhau! Tại sao hắn ta phải bị chôn trong vũng lầy thối nát này còn gã có thể có cơ hội rời khỏi chứ! Hết thảy bắt đầu từ cái ngày đó! Trần Kỳ mỗi lần nhớ lại đều thấy nhục nhã cùng tan nát.

Trần Kỳ hận! Thống hận trong lòng hắn ta đã không kể hết! Hắn ta bỗng cảm thấy cái kết phanh thay kia đối với Lâm Chung Minh còn chưa đủ! Tại sao lúc đó hắn lại giết rồi mới chặt xác chứ! Nếu hắn ta để gã tỉnh táo nhìn thấy từng bộ phận cơ thể mình rời khỏi từng cái, nhất định càng tốt!!!

Trần Kỳ vò nát tấm hình, nện bang bang vào nó. Đau đớn làm hắn ta từ từ tỉnh táo lại.

Trần Kỳ mặt không cảm xúc vuốt phẳng lại tấm hình, lẩm bẩm. Lấy lại bình tĩnh Trần Kỳ cùng hắn ta trước đó giống như hai người.

Hắn ta lúc này mới chuyển sang mục tiêu tiếp theo của mình, Lâm Chính Hoằng. Nếu Lâm Chung Minh làm hắn ta vừa khinh thường vừa ghen ghét thì Lâm Chính Hoằng chính là kẻ khiến hắn ta vừa sợ hãi vừa hận gã sống không bằng chết nhất.

“Cả cuộc đời của tao đã bị mày huỷ hoại… Hoằng… mong rằng mày có thể chịu đựng được món quà mà tao sắp gửi. Ha.”

Trần Kỳ nhìn thật sâu vào gương mặt Lâm Chính Hoằng bị rạch nát. Trần Kỳ nghĩ tới kế hoạch của mình sẽ khiến Lâm Chính Hoằng thân bại danh liệt, đánh mất tất cả thì hưng phấn khó nhịn, tim đập kịch liệt đồng thời cũng thấy đau đớn cùng trống rỗng.

Trần Kỳ vừa tươi cười sung sướng vừa khóc, hai mắt đỏ ngầu. Hắn ta liếc nhìn những mục tiêu tiếp theo. Những người này một người hắn ta cũng sẽ không bỏ qua!

“Tao nhất định sẽ không chết một mình đâu!”

Trần Kỳ gằn gọng nói.

Hắn ta nhất định phải kéo tất cả chôn cùng!

Tất cả chúng ta rất nhanh sẽ cùng nhau đoàn tụ!

DƯỚI! ĐỊA! NGỤC!!!

Trần Kỳ cầm lấy móc khoá hình trái tim thành kính hôn lên. Hắn ta đã không thể chờ được nữa.

Trần Kỳ móc điện thoại ra, vào danh bạ, kéo đến tên Chu Mạnh ấn xuống. Tiếng điện thoại vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy. Từ trong điện thoại, tiếng một người đàn ông kiêu ngạo tràn ra.

[Alo, Trần Kỳ, chuyện tao dặn mày đã có kết quả rồi sao? Lâm Chính Hoằng nói thế nào?]

Trần Kỳ trên mặt lạnh lùng nhưng giọng nói lại mang ý cười, vui vẻ đáp.

“Hàng đã có, anh Mạnh muốn đến lấy lúc nào cũng được. Đợi kế hoạch của anh thành công, anh họ anh Chu Yên xong đời. Anh Mạnh lên ông chủ lớn nhất định không được quên công của em nhá.”

Người bên kia dường như được Trần Kỳ nịnh bợ đúng chỗ trong lòng vui sướng, phát ra tiếng cười.

[Tốt, chỉ cần mày giúp đỡ tao hoàn thành sự nghiệp, tao sẽ giúp mày thoát khỏi thằng Lâm Chính Hoằng kia! Ha ha ha!]

“Vậy em cảm ơn anh trước!”

Trần Kỳ một bộ đội ơn hắn ta, trong lòng lại lạnh lẽo, khinh thường.

Đợi tới lúc kết thúc không biết gã ta còn cười như thế này được không.

Chu Mạnh, rồi mày cũng sẽ giống như tao thôi…



Cúp máy, người đàn ông tên là Chu Mạnh không biết ý tưởng của Trần Kỳ kia nửa ở trong bóng đêm ngồi trên ghế sung sướng nở nụ cười. Gã ta thở phào lẩm bẩm một mình.

“Có được thứ đó thì kế hoạch cuối cùng cũng đã có thể bắt đầu tiến hành…”

Từ bóng dáng có thể nhìn ra đây cũng là một người có vóc dáng cao lớn. Chu Mạnh bước đến bên cửa sổ ngắm trăng, ánh sáng từ ánh đèn chiếu xuống gương mặt điển trai lại có chút khinh người, ý cười bên môi gã ta nồng đậm. Từ vẻ ngoài nhìn ra gã ta vậy mà có năm sáu phần giống Chu Yên. Chỉ là Chu Yên có chút thư sinh, người này tướng mạo lại thiên về phía khoẻ mạnh cùng hoang dã.

“Anh họ à, đừng trách em. Có trách thì anh nên trách tại sao mình lại được trao cho thứ quá quý giá…”

Chu Mạnh tay nắm điện thoại, mắt sáng lên. Gã ta chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng Chu Yên luôn cao quý, đè ép hắn ta trước mặt mọi người trở nên điên khùng, hoàn toàn bị huỷ hoại… Không có Chu Yên sẽ không còn ai chèn ép gã ta nữa!!!

“Chu gia phải thuộc về đứa em trai này! Tôi mới là người xứng đáng nhất!”

Hắn ta không còn sợ hãi Chu Yên nữa. Người kia nói đúng, ngay cả máu người hắn ta cũng dính, chút này đã là gì. Là hắn ta trước đây quá ngây thơ, không tranh không đoạt thì cuối cùng chỉ có trắng tay! Hắn ta phải tranh! Hắn ta phải lấy lại thứ thuộc về mình!

Lần này người chiến thắng sẽ là gã!
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Chương 5: Sát nhân hàng loạt trong phim thám tử (5)

Hít một hơi thật sâu.

Chu Yên nhìn cánh cửa trước mặt quyết tâm đưa tay bấm chuông cửa.

Hôm nay hắn mặc đồ thường ngày, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn. Chu Yên điều chỉnh sắc mặt của mình chờ đợi.

Cạch! Cửa mở ra. Một âm thanh trầm có chút khàn, mang theo vẻ suy sút vang lên.

“Cậu là ai?”

Chu Yên bất ngờ vì tầm mắt của hắn chỉ nhìn thấy ngực của đối phương.

Người này cao quá!

Chu Yên ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới nhìn thấy được đầu của y. Mái tóc dài phủ xuống, con người này giống như giọng nói của y suy sút. Chu Yên không thể nhìn thấy được gương mặt giấu hơn phân nửa sau mái tóc đen kia.

“Cậu… là ai?”

Người kia lại hỏi. Chu Yên hồi thần. Lần này y còn nói chậm hơn nữa, giống như không có chút năng lượng nào. Ấn tượng đầu tiên của Chu Yên về nhân vật phản diện này chính là giống… con lười?

Chu Yên cố gắng không để lộ vẻ hoang mang trong lòng. Hắn mỉm cười đưa hộp đồ ăn hướng về phía người nọ nói.

“Chào anh, tôi là Chu Yên, bạn của Hồng Phát. Hồng Phát cậu ấy nhờ tôi đưa nó tới cho anh. Cậu ấy còn nói anh nên ăn sớm, kẻo nguội thì sẽ không ngon mất. Đây là do mẹ cậu ấy làm, toàn bộ đều là món anh thích.”

Hồ Ly trên người mặc áo thun trắng, khoác áo sơ mi bên ngoài. Giữa thời tiết nóng bức buổi trưa nhưng Chu Yên để ý thấy tay áo y không sắn. Y đưa tay nhận lấy, bàn tay người này cũng to, ngón tay thon dài nắm lấy quai xách.

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu.”

Hồ Ly nói. Thấy y đóng cửa lại. Chu Yên vội cản.

“Chờ đã, tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?”



Cảm thấy hành động của mình có chút đường đột, người đàn ông thoáng ngượng ngùng. Hồ Ly hơi nâng mắt nhìn người này. Trong đôi mắt y một chút suy sút cũng không có, chỉ có dò xét cũng tự hỏi. Đáng tiếc Chu Yên không thể nhìn xuyên qua mái tóc của y mà biết được.

“Được.”

Y đáp.

Hồ Ly chậm rãi nghiêng người, làm động tác mời. Tuy nhiên không biết có phải người này quên mất bản thân rất to lớn hay không, vì dù y có nghiêng người đứng nép qua một bên thì so với cửa vào vẫn chiếm rất nhiều chỗ. Chu Yên muốn bước qua cửa thì không thể không đụng tới người y.

Với hiểu biết của Chu Yên về Hồ Ly thì người này không phải người hay quen với việc tiếp xúc với người khác. Trong lòng có thắc mắc nhưng Chu Yên chỉ có thể làm như không phát hiện gì, miễn cưỡng bước qua cửa.

Bả vai hắn đụng tới người y. Chu Yên nhạy bén phát hiện người này cứng đờ một lúc.

Chu Yên một chút cũng không dừng lại, bước vào nhà, Hồ Ly theo sau đó cũng đóng cửa lại.

Hắn đưa mắt âm thầm đánh giá xung quanh. Nơi Hồ Ly ở là một căn hộ chung cư có thiết kế khá phổ biến. Phòng khách hợp với phòng bếp. Điều khiến Chu Yên bất ngờ là màu sắc trang trí trong nhà rất tươi sáng, có nhiều vật trưng bày nhỏ dễ thương không hợp với vẻ ngoài của y. Chu Yên nhận ra bức tượng mèo cuộn mình ngủ đặt trên tủ đựng giày. Đây là món đồ Hồng Phát từng chụp hình gửi cho hắn xem, là món quà chúc mừng sinh nhật Hồ Liên. Cô bé tuổi mèo.

Nghĩ tới nếu là Hồ Liên thì cô bé ấy nhất định sẽ bày trí căn nhà của mình như thế này, Chu Yên bỗng không còn bất ngờ nữa.

“Mời ngồi.”

Hồ Ly tiến vào, làm động tác mời lần nữa với Chu Yên. Chu Yên ngồi xuống ghế sô pha. Hồ Ly lại dùng giọng điệu chậm rãi của y hỏi.

“Tôi có cà phê, nước cam, nước chanh, nước ngọt, nước lọc,… Cậu muốn uống cái nào?”

Người này mở quán bán nước sao?

Chu Yên kiềm giữ vẻ mặt bản thân, mỉm cười nói.

“Không làm phiền anh, cho tôi nước lọc là được rồi.”

Hồ Ly gật đầu, tỏ vẻ đã biết sau đó quay người đi vào trong phòng bếp. Rất nhanh Chu Yên đã thấy y quay lại với hai chai nước lọc trên tay. Hồ Ly ngồi xuống ghế sô pha đối diện Chu Yên, suy sút hỏi.

“Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Chu Yên đầu tiên mỉm cười đáp.

“Tôi muốn hỏi một số chuyện về Hồ Liên. Không làm anh khó xử chứ?”

Chu Yên cẩn thận dò hỏi. Thái độ cẩn thận này không giống con người phóng khoáng bình thường của hắn nhưng trước mặt hắn là Hồ Ly. Không bàn tới việc Hồ Ly là trùm phản diện, chỉ đề cập tới việc hắn nhắc tới Hồ Liên dồng nghĩa với việc khơi gợi lại mất mát trong lòng Hồ Ly thôi là Chu Yên đã cảm thấy bản thân đuối lý.

Hồ Ly im lặng một lúc rồi như bình thường lên tiếng.

“Cậu muốn hỏi chuyện gì?”

Chu Yên không nhìn ra y có bài xích hay không bởi vì mái tóc dài rũ xuống đó. Hắn đành tiếp tục nói.

“Anh có biết bạn trai của Hồ Liên là ai không?”

Lúc này Hồ Ly không có vẻ chậm chạp như từ đầu đến giờ mà y bất ngờ nhanh chóng phản bác Chu Yên.

“Hồ Liên không có bạn trai.”

Thái độ khác thường này của Hồ Ly làm Chu Yên chú ý. Hồ Ly hình như cũng nhận ra bản thân trả lời quá nhanh, y trở về trạng thái bình thường, chậm rãi nói tiếp.

“Tôi chưa từng nghe Hồ Liên nói qua là em ấy có bạn trai”

Chu Yên lúc này nghiêm túc nhìn y. Hắn có chút đè ép đáp.

“Có thể cô ấy ngại nên không dám nói với anh.”

Chu Yên lần này tới chính là muốn tìm kiếm manh mối đột phá vụ án. Mà không nghi ngờ gì người hắn muốn khai thác chính là “người bạn trai” này của Hồ Liên. Trong câu chuyện mà hắn đã xem thì người bạn trai này có vai trò rất quan trọng. Dưới góc nhìn của Hồng Phát thì người này là một người bạn trai si tình. Hắn ta vì báo thù cho Hồ Liên mà âm thầm thu thập chứng cứ, không tiếc hy sinh thân mình nằm vùng trong đám người ăn chơi trác táng dưới tay Lâm Chính Hoằng.

Nhờ có những chứng cứ hắn ta đưa ra mà Hồng Phát có thể điều tra được chân tướng vụ án, đồng thời có thể đưa những kẻ đã hãm hại Hồ Liên rơi vào khốn đốn, thực lực hậu đài sau họ sụp đổ. Là bước quan trọng nhất cô lập đám người hung thủ kia, khiến bọn họ không có đủ sức phản kháng.

Tuy nhiên điều Chu Yên chú ý nhất ở hắn ta là hắn ta giống như Lâm Chung Minh, tên của hắn ta cũng không có xuất hiện. Trong câu chuyện kia Hồng Phát đã từng nói vì bảo vệ thân phận nằm vùng của hắn ta mà đặt cho hắn ta bí danh và gọi hắn ta là K. Ngoài ra còn có một điểm mâu thuẫn lớn khác chính là Hồ Ly đã giết K. K trước khi chết đã để lại một manh mối về kẻ đã giết hắn. Hồng Phát từng suýt chút nữa dựa vào manh mối này mà chạm tới Hồ Ly.

Tại sao Hồ Ly lại giết K, một người vì em gái của hắn mà không tiếc gì? Chu Yên cảm thấy nếu hắn giải mã được, hắn nhất định sẽ có thể sâu chuỗi hết tất cả. K chính là người chết thứ ba trong truyện, sau Lâm Chính Hoằng. Hắn không thể để người này chết được.

Không gian yên tĩnh một lúc.

“Không có khả năng đó. Hồ Liên sẽ không giấu tôi chuyện gì.”

Hồ Ly chậm rãi nói, Chu Yên nhận rõ sự chắc nịch trong lời nói của y. Chu Yên cũng đã lường trước sẽ có khả năng Hồ Ly không nói cho hắn biết. Tuy nhiên tình hình hiện tại khiến hắn hơi mơ hồ. Rốt cuộc là người này diễn quá tốt hay là ở thời điểm điểm hiện tại y thật sự không biết gì, y vẫn chưa biết tới sự tồn tại của hắn ta?

Không đợi Chu Yên nói thêm, Hồ Ly đã nói tiếp.

“Hơn nữa, điều gì làm cậu suy nghĩ Hồ Liên có bạn trai vậy?”

Người đàn ông cao lớn kì hoặc cúi đầu chậm rì lên tiếng. Không ai biết được trong lòng y lúc này là… hân hoan.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Chương 6: Sát nhân hàng loạt trong phim thám tử (6)

Lại một người nữa… Hồ Ly nghĩ.

Y cúi đầu nhưng ở nơi Chu Yên không biết lặng lẽ quan sát hắn một cách chăm chú.

Chu Yên dám đến đây gặp hắn tự nhiên cũng đã có chuẩn bị trước. Hắn bình tĩnh lấy từ trong túi áo ra một tấm hình đẩy về phía y nói.

“Tôi có thể biết Hồ Liên đã có bạn trai là bởi vì cô ấy từng nhờ tôi mua giúp một vật. Hồ Liên nói rằng cô ấy muốn dùng nó làm quà tặng sinh nhật người trong lòng của cô ấy.”

Hồ Ly theo tay hắn nhìn đến bức ảnh kia. Bức ảnh chụp hình dáng một sợi dây chuyền có mặt hình bé cọp ú hoạt hình mặc áo khoác dài đeo kính. Nếu là Hồ Liên thì cô bé nhất định thích những thứ như thế này.

“Chuyện này cách đây cũng đã sáu năm về trước.”

Chu Yên nhìn thẳng Hồ Ly. Dáng vẻ hắn bên ngoài chân thành, nghiêm túc nhưng thực tế trong lòng hắn lại lo lắng. Chu Yên đã nói dối, Hồ Liên chưa bao giờ nhờ hắn mua bất cứ thứ gì tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể dùng cách này để thăm dò Hồ Ly.

Hồ Ly cầm bức ảnh lên, nhìn chăm chú. Đầu ngón trỏ có vết chai mỏng của y khẽ ma sát lên góc cạnh bức ảnh. Y ngây người một lúc, không biết nghĩ gì. Tiếp theo đó là thời gian chờ đợi dày vò, Chu Yên nhìn thấy Hồ Ly thả bức ảnh lại lên bàn. Y như cũ lạnh nhạt nói.

“Xin lỗi, tôi không biết gì cả.”

Chu Yên không biết lời này của y là đã tin tưởng những gì hắn nói hay không. Hắn tiếp tục nghiêm túc hỏi y.

“Không biết anh có ấn tượng với quan hệ nào của Hồ Liên hay không? Người đó có thể chính là bạn trai của cô ấy. Là người nắm giữ manh mối quan trọng…”

Chu Yên nói tới đây thì ngừng lại. Dù không nói tiếp nhưng cả hai đều biết hắn đang nói tới cái gì.

Một người như thế nếu tồn tại mà sau khi cái chết của Hồ Liên lan ra lại không xuất hiện thì nhất định có điều bất thường.

Hồ Ly không trả lời câu hỏi của Chu Yên mà hít một hơi thật sâu nói.

“Mới đó đã hơn sáu năm...”

Chu Yên chớp mắt nhìn y, trong lòng phức tạp. Hắn cũng không muốn gợi nên vết thương lòng của người khác. Hồ Ly như than thở với hắn lại như tự nhủ với bản thân.

“Không có manh mối, không có nghi phạm, không có gì cả,… Tôi cũng bỏ cuộc lâu rồi. Đến hiện nay cũng chỉ có Hồng Phát còn nhớ tới em gái tôi, vì vậy tôi rất biết ơn cậu ta. Ngày hôm nay cậu đến đây, cùng tôi nói chuyện về A Liên tôi cảm thấy rất vui. Tôi cũng biết ơn cậu. Nhưng mà… vũng nước này đen vô cùng, vừa bẩn vừa nhơ nhớp, không nhìn thấy đáy, cậu thật sự muốn nhúng chân mình xuống sao?”

Không gian yên tĩnh trong chốc lát. Chu Yên đối với nghi ngờ của Hồ Ly cũng không quá bất ngờ, dù sao đây cũng là một câu hỏi hợp tình hợp lí. Một người bạn sớm đã ra nước ngoài, sáu năm sau cái chết của em gái y thì đột ngột xuất hiện bảo muốn điều tra về cái chết của em gái y. Nói ra thì vị trí của Chu Yên với cái người bạn trai thần bí không ai biết kia của Hồ Liên cũng chẳng khác gì nhau.

Hắn muốn thuyết phục người trước mặt nhưng hắn cũng biết đối với Hồi Ly chân tình, chân thành gì đó không có ý nghĩa. Hắn không bám theo, ngược lại hỏi y.

“Anh… thật sự đã từ bỏ rồi ư?”

Giọng nói của hắn trầm ấm, nhẹ nhàng khiến người thư thái. Nhưng người biết chuyện thì mới giật mình cảm nhận được mỉa mai. Kẻ điên vì em gái tàn sát hơn trăm mạng người lúc này lại giả bộ đáng thương nói từ bỏ theo đuổi vụ án. Nếu không phải biết được sự thật từ hệ thống thì Chu Yên nghĩ có lẽ mình đã bị y dắt mũi.

Hồ Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, bọn họ giằng co trong chốc lát. Hồ Ly như chịu thua dời mắt trước, liếc nhìn đồng hồ, nói.

“Cũng đã trễ rồi. Một lát nữa tôi có cuộc hẹn. Vấn đề cậu đã nói tôi sẽ suy nghĩ kĩ. Dù không biết cậu muốn gì nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn vì đã lâu không có người cùng tôi nói chuyện về em gái mình…”

Dù nội dung cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Tôi xin phép không tiễn cậu.”

Người ta đã nói muốn đuổi người rõ như vậy Chu Yên không thể mặt dày ở lại tiếp. Hắn lấy ra danh thiếp đưa cho Hồ Ly, trao đổi liên lạc với y. Lúc sắp bước ra khỏi cửa, Chu Yên quay đầu nghiêm túc nhìn y nói.

“Tôi không thể nói rõ nhưng tôi thật lòng muốn điều tra ra sự thật. Tôi hy vọng có được sự tin tưởng của anh, Hồ Ly.”



Hành lang trống vắng.

Người khiến y xao động sớm đã biến mất. Hồ Ly cúi đầu đứng ở cửa, tóc rũ qua mắt làm người không biết y nghĩ gì.

A… lại một người nữa, y nghĩ.

Người tên Chu Yên này thật sự nằm ngoài dự đoán của y. Cứ nghĩ chỉ là một kẻ xui xẻo bị người để ý, thật không ngờ…

Trò chơi này càng lúc càng thú vị.

Bông nhiên, đôi môi mỏng kia khẽ cong lên.

Chu Yên… Chu Yên…

Hồ Ly lẩm bẩm cái tên này trong đầu. Có lẽ y nên để hắn sống lâu thêm một chút nữa.

Cánh cửa khép lại, che đi dáng người to lớn lại lười biếng ác ý kia. Hồ Ly y phải đi chuẩn bị quà rồi.



Chu Yên ngồi trên xe suy nghĩ về cuộc trò chuyện lúc nãy của mình và Hồ Ly.

Người nọ thật sự cẩn thận, một chút manh mối cũng không để lộ ra. Nhưng Chu Yên cũng không cảm thấy mình trắng tay. Mọi thứ đều cần có thời gian để hoàn thành. Hắn chỉ cần thêm chút thời gian.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Chu Yên đeo tai nghe lên trả lời. Nghe được tiếng nói quen thuộc bên kia đầu dây làm mày hắn giãn ra, trên mặt có tươi cười đáp.

“Mẹ.”

Mẹ Chu ở bên kia đầu dây ôn nhu lên tiếng bảo hắn đại thọ ông nội của hắn sắp tới, lại bảo hắn sắp xếp thời gian về nhà. Chu Yên ngoan ngoãn đồng ý mỗi lời bà nói. Dáng vẻ này của hắn làm mẹ Chu hài lòng cười thành tiếng.

“Cũng là A Yên nhà chúng ta ngoan ngoãn, làm người bớt lo.”

Chu Yên cõi lòng mềm đi, có chút ngượng ngùng. Đã lâu không có ai dùng từ “ngoan ngoãn” để hình dung hắn. Ông nội Chu Yên có nhắn lại có chuyện muốn thương lượng với hắn. Chu Yên đã mơ hồ đoán được ý đồ của ông, tính toán lại lịch trình trong đầu sau đó cười đáp.

“Ngày mai con sẽ về, đến lúc đó hy vọng con có thể ăn được món thịt kho trứ danh của mẹ.”

Mẹ Chu được nịnh sảng khoái đáp ứng hắn. Chu Yên thật lòng vui vẻ, đồng thời cũng mong chờ. Giữa đêm đen tối của nhiệm vụ cũng chỉ có Chu gia có thể cho hắn thoải mái thở phào một hơi, không có kiêng kị, yên ổn nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sau khi giải quyết ổn thoả việc ở công ty, Chu Yên thay một bộ đồ thường ngày nhàn nhã mang theo quà của hắn đi về nhà chính Chu gia. Người làm trong nhà sôi nổi chào hỏi hắn. Chu Yên mỗi lần đều đáp lại. Bước chân hắn dài sải bước rộng vào trong nhà.

Hắn lần lượt gặp gỡ, chào hỏi người trong nhà. Từ sau khi tiếp nhận công ty, bởi vì giai đoạn đầu khá bận rộn nên hắn vẫn chưa quay lại nhà chính lần nào. Bởi vì đại thọ của ông nội sắp tới nên có rất nhiều họ hàng từ trong ngoài nước trở về khiến cho nhà chính trở nên náo nhiệt hơn.

Chu Yên tiếp đón từng người dù tốt dù xấu, hoàn toàn thể hiện phong thái người làm chủ Chu gia tương lai. Ở trong góc không ai để ý, một người bị lãng quên nhìn Chu Yên như mặt trăng được sao vây quanh trong mắt khó kìm nén oán hận.

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!!!

Chỉ cần mày biến mất thì tốt rồi!

Chu! Yên!!!

Chu Mạnh siết chặt tay, đứng nhìn người anh họ đáng ghét được người người kính yêu của gã. Ghen tị, thù thận mỗi lúc lại khắc sâu một phần.

Cha gã đứng ở phía sau thấp giọng nhắc nhở hắn.

“Bỏ cái vẻ mặt muốn đánh người của mày đi. Bộ muốn bị người khác phát hiện ra sao!”

Chu Mạnh chịu đựng quay đầu đi chỗ khác. Cha gã không đành lòng, an ủi.

“Đừng lo, thứ của con, cha nhất định sẽ không để ai cướp mất.”

Chu Mạnh cúi đầu không nói gì. Cha gã thấy vậy thở dài, nghĩ gã còn khổ sở, vừa tiếc sắt không thành thép vừa đau lòng. Nhưng Chu Mạnh cúi đầu sắc mặt càng khó coi.

Phế vật! Gã mắng cha mình trong lòng. Nếu cha gã trước đó chịu tranh đấu một chút thì gã hiện tại có rơi vào tình cảnh này sao!

Quả nhiên chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Chu Mạnh nghĩ đến cái hố gã đã đào cho Chu Yên vào ngày đại thọ của ông nội hắn. Trong lòng bỗng cân bằng lại. Sớm thôi, thiên tài sẽ chết yểu.

Sớm thôi…
 

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Chương 7: Sát nhân hàng loạt trong phim thám tử (7)

Chu Yên gõ cửa thư phòng, rất nhanh từ bên trong có âm thanh đáp lại.

“Vào đi.” Giọng nói già dặn quen thuộc vang lên. Chu Yên nhận ra là giọng của ông nội hắn.

Chu Yên mở cửa bước vào. Trong phòng, rèm cửa sổ lớn đã kéo ra, ánh sáng phản chiếu cả căn phòng làm nó rực rỡ hẳn lên. Ở bàn ghế gỗ có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, chính giữa họ còn bày một bàn cờ. Nhìn thấy rõ hai người họ, Chu Yên ngạc nhiên lên tiếng.

“Cha, người về từ lúc nào sao không nói cho con biết.”

Cha Chu chủ yếu phát triển ở thị trường nước ngoài, thời gian trước Chu Yên xuất ngoại là ở cùng ông. Ông là một người vô cùng bận rộn. Hắn còn đang tính hỏi mẹ chừng nào ông về tham gia đại thọ của ông nội, không ngờ người đã sớm tới rồi.

Cha Chu đẩy mắt kính, ông dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn như mới bốn mươi. Nghe thấy Chu Yên nói chuyện với mình thì ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười đáp.

“Cha về ngày hôm qua. Biết con bận nên không làm phiền.”

“Người là cha con. Chuyện này sao có thể nói là làm phiền được.”

Chu Yên không đồng ý lắc đầu.

Ông Chu một đầu tóc trắng, nhanh nhẹn hạ cờ, bật cười bảo.

“Ông cũng đã nói với cha con y như vậy. A Yên, ông cháu ta đúng là tâm linh tương thông ha ha ha.”

Chu Yên chào ông. Hắn đi đến ngồi bên cạnh xem họ chơi cờ. Trên bàn cờ, quân pháo vừa hạ. Ông Chu chiếu tướng cha Chu, hớn hở nhìn con trai mình trầm ngâm suy nghĩ cách thoát thân.

Chu Yên nghiền ngẫm thế cờ của họ. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Cha Chu quyết định thí mã. Ông Chu miệng thì chê cười nông cạn, tay lại lần nữa hạ cờ chiếu tướng. Cha Chu lắc đầu một bộ bất đắc dĩ chịu thua. Ông Chu vui vẻ vỗ vai con trai nói.

“Con còn non lắm ha ha ha.”

Chu Yên nhìn kĩ thế cờ trong lòng thầm nghĩ cha mình đúng là quá khéo. Nhường người mà có thể khiến người không hay, trình độ chơi cờ này hắn không thể đạt tới. Nghĩ như vậy hắn cũng không phụ lòng cha mình, tiến đến khen ngợi kĩ năng của ông Chu. Ông Chu hài lòng vô cùng. Đã lâu không gặp con cháu, bây giờ đối với ông không có gì quan trọng hơn.

Dọn xong bàn cờ cả ba thảnh thơi nhâm nhi tách trà ấm. Chu Yên thích khoảng thời gian này, đầu óc hắn được thả lỏng, không cần phải mệt nhọc suy tính gì cả. Ba người có gương mặt hao hao giống nhau cùng thể hiện dáng vẻ thư thái, ai nhìn vào không nghĩ họ là người một nhà.

Lúc này ông Chu đột nhiên nói.

“A Yên, ông chuyển hết cổ phần cho con nhé.”

Chu Yên nghẹn!

Gian nan nuốt xong nước trà trong miệng, hắn nghi hoặc hỏi.

“Ông ơi, tại sao đột nhiên lại…”

Chuyện hắn tiếp nhận sản nghiệp vốn đã được quyết định từ lâu nhưng ngay từ đầu ông Chu đã nói rõ sẽ không giao hết toàn bộ quyền hành cho hắn trong thời gian này. Chu Yên biết ông có tính toán của riêng mình, có thể lo sợ hắn không thể một ngụm ăn hết, nên hắn cũng không đòi hỏi. Bây giờ ông đột nhiên đề cập đến, Chu Yên cảm thấy quá đột ngột.

Ông Chu nói thẳng.

“Ông muốn sớm nghỉ hưu. Hiện tại năng lực của con cũng đã được khảo nghiệm, tiếp quản những thứ này sớm cũng tốt. Cha của con cũng đồng ý chuyện này.”

Cha Chu gật đầu.

Chu Yên nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng thấy hai người đã quyết định thì vâng lời, nhận lấy. Trong lòng hắn có nhiều thắc mắc nhưng thấy thái độ bọn họ tỏ rõ sẽ không giải thích với hắn, hắn cũng không hỏi thêm.

Cha Chu trong mắt chứa quan tâm không dễ phát hiện. Ông nhìn Chu Yên nghiêm túc nói.

“Cha dù ở nước ngoài nhưng nếu con cần giúp đỡ cứ nói với cha.”

Chu Yên đối diện ông, trong lòng quay cuồng nhiều suy nghĩ cuối cùng hoá thành nụ cười trên mặt, đáp ứng cha Chu.

Sắp tới sẽ không yên bình, Chu Yên nghĩ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, những chuyện hắn đã quyết định, hắn sẽ không thay đổi.



Trong khi đó tại viện mồ côi Ánh Trăng.

Người đàn ông cao lớn suy sút vững bước vác bàn ghế vào trong phòng học của bọn trẻ. Bọn trẻ nhìn thấy người tới là ai thì vui vẻ chạy ào tới vây lấy y hô to.

“Anh Ly!!!”

“Anh ơi, em lại cao lên rồi ạ!”

“Anh ơi, kể chuyện cho chúng em nghe đi!”

“Anh ơi!”

“Anh ơi!”

Hồ Ly chỉ vào bàn ghế trên vai, ra hiệu với đám lùn trong mắt y bảo.

“Chờ anh một chút.”

“Vâng!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Đám lùn trong mắt hắn giòn tan đáp. Bọn trẻ đứng ra hai bên để y đi vào phòng, đặt bàn ghế xuống. Sau khi kiểm tra kĩ càng, thấy không có vấn đề gì Hồ Ly mới phân tâm đến đám lùn sau lưng mình.

“Giờ… từng đứa một nói yêu cầu.”

Bọn trẻ hưng phấn giơ tay phát biểu. Người đàn ông ngồi chòm hỏm ngang chúng nghe chúng ríu rít.

Một lát sau, ở phía sân sau, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ mài nhẵn lại bàn ghế con. Viện trưởng viện Ánh Trăng là một bà lão đã lớn tuổi, ngồi trên ghế mây ở dưới mái hiên hiền từ nhìn hắn, cười nói.

“Phiền con sửa lại đồ đạc của bọn trẻ, nếu không có con bà cũng không biết làm sao.”

Hồ Ly chậm rì đáp lại bà.

“Không có gì… ạ.”

Y dừng lại một lúc rồi mới nói tiếng “ạ”. Viện trưởng buồn cười.

“Thói quen này của con vẫn không thay đổi nhỉ.”

Hồ Ly từ nhỏ đã không thích phản ứng với mọi người xung quanh. Y nói chuyện chậm, cũng ít nói. Thường nói không có đầu có đuôi. Lúc trước cũng có người muốn nhận nuôi y cùng Hồ Liên nhưng sau đó phát hiện y nói chuyện không đầu không đuôi làm người nhận nuôi cảm thấy y không tôn trọng mình nên quyết định không nhận nuôi y nữa. Hồ Liên còn bé biết được liền kéo y ra sân sau dạy dỗ y, bảo y khi không biết nên nói gì thì thêm chữ “ạ” phía sau, như vậy thì sẽ không ai nghĩ y ăn nói trống không nữa.

Viện trưởng vô tình biết được, lúc đó nghĩ bọn trẻ suy nghĩ thật ngây thơ nhưng cũng thật đáng quý. Chớp mắt nhiều năm trôi qua, Hồ Ly vẫn nhớ lời của Hồ Liên đến bây giờ.

Nhớ tới Hồ Liên, viện trưởng đáy mắt thoáng mơ hồ. Tay cầm quạt cũng ngừng phe phẩy, hỏi y.

“Cũng không biết em gái con hiện tại như thế nào. Đi du học đã lâu nhưng chẳng gửi tin tức gì về. Khiến bà lo lắng.”

Giọng bà có phần trách móc nhưng trên mặt đều là lo lắng, quan tâm. Mấy năm trước Hồ Liên không đến thăm bà nữa, Hồ Ly bảo con bé xuất ngoại du học nên không thể đến thăm bà. Viện trưởng luôn để việc này trong lòng, bà lo lắng không biết Hồ Liên du học có ổn không, từng muốn chuyển tiền cho cô bé để cô bé yên ổn học tập nhưng bị Hồ Ly từ chối. Từ chối quá nhiều lần bà liền không đề cập tới nữa.

Hồ Ly động tác mài chân ghế dừng lại một lúc sau đó như không có gì, tuỳ tiện lên tiếng đáp.

“A Liên vẫn tốt ạ. Nó có bảo con hỏi thăm người.”

Viện trưởng hừ một tiếng.

“Con nói với nó, nếu nó quan tâm bà thì trực tiếp tới gặp bà, không thì gọi điện thoại cũng được. Gửi lời qua con làm gì? Con đó! Chỉ biết bênh vực em gái mình thôi.”

Nói như vậy nhưng mặt mày bà giãn ra, hiển nhiên trách móc gì đều là giả, đáy mắt toàn là ý cười. Viện trưởng luôn cảm thấy Hồ Ly có chuyện gạt mình nhưng miệng y kín như trai, bà không cạy ra được. Bà cũng không nghĩ sâu xa, nghe Hồ Ly bảo Hồ Liên sống tốt thì thật lòng vui mừng.

Hồ Ly quay lưng về phía bà gật gật đầu có lệ. Viện trưởng làm như không nhìn thấy, mắt không thấy tâm không phiền, bà nghĩ.

“Không nói đến con bé nữa. Mấy ngày trước bà Trương bán cơm có qua đây nói chuyện với bà. Nói cái gì mà gần đây phát hiện xác chết, nói người chết bị chôn trong đống rác, rồi trong bao tùm lum hết. Kẻ giết người vẫn còn chưa bắt được. Bà Trương bà ấy bảo sợ dữ lắm. Bà nghe vậy cũng thấy lo nên có dặn mấy đứa ở trong viện cẩn thận. Con mọi lần đến đây đều đi ngang qua con đường đó nên cũng phải cẩn thận biết chưa.”

Thật ra viện trưởng bà cũng sợ nhưng vì bảo trì hình tượng trước mặt bọn nhỏ nên bà không thể hiện ra.

Hồ Ly thổi vụn gỗ trên ghế nhỏ, chậm rì rì bảo.

“Con nghĩ hung thủ không quay lại hiện trường… đâu ạ.”

Viện trưởng tiến tới gõ đầu y, tức giận nói.

“Không phải hung thủ thì cũng có thứ khác, nói tóm lại con nghe bà có biết chưa. Đi đường vòng đi, đừng có sợ xa mà cứ đi tắt đoạn đường đó. Nếu con không nghe lời dừng trách bà lấy chổi đánh con.”

Hồ Ly đưa tay xoa chỗ bị đánh, gương mặt lộ ra dưới mái tóc không thể hiện cảm xúc gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Chiều hôm đó, sau khi tạm biệt người trong viện, Hồ Ly quải cái balo xanh đen cũ chậm rãi đi về.

Ánh chiều tà kéo dài bóng dưới chân người đàn ông.

Đi đến con hẻm nơi phát hiện xác chết, Hồ Ly dừng chân lại.

Những người biết chuyện ở xung quanh đều tránh xa con hẻm đó.

Hoàng hôn nhuộm một màu đỏ u ám. Hẻm nhỏ sâu hun hút lúc này tối om, nhìn vào chỉ thấy một màu đen, không phân biệt được thứ gì.

Hồ Ly đứng đó hồi lâu. Y cũng không có bước vào. Tựa như chỉ là một kẻ hiếu kì bình thường, tò mò lướt qua.

Cách nơi đó không xa, một chiếc xe đen sang trọng đậu ở đó từ lúc nào. Người ngồi ghế sau nhìn thấy Hồ Ly, tay cầm dây chuyền bạc xinh đẹp chậm rãi quấn thành từng vòng. Quấn được ba vòng, người nọ dừng lại. Bóng dáng Hồ Ly lúc này cũng đã khuất khỏi tầm nhìn.

Người nọ lúc này mới quay đầu lại nhìn hẻm nhỏ kia.

Không biết người nọ nghĩ gì, chợt có tiếng cười khẽ vang lên.



Phải hay không phải…

Dù phải hay không…

Kết cục… cũng sẽ không thay đổi…
 
Top