Lượt xem của khách bị giới hạn

[Bách hợp] [Truyện Hoàn] Tân đế vương - Tóc Xanh

Bạn có thích truyện của Xanh không?

  • Bình chọn: 9 100.0%
  • Không

    Bình chọn: 0 0.0%

  • Số thành viên bình chọn
    9
[Bách hợp] [Truyện Hoàn] Tân đế vương - Tóc Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 10: Ngày tiểu Công Chúa chào đời (2)

Ngoài trời tuyết càng lúc càng rơi dày hơn, cái lạnh như cắt xéo từng lớp da thịt. Cả con đường ăn uống nhộn nhịp ngày nào giờ đây cũng vắng tanh không một bóng người, tuyết phủ trắng xóa khắp mọi nơi. Đâu đó trong một góc tối của con phố một đứa trẻ đang co ro lại một góc tường, trên người nó chỉ khoác vài lớp vải trách nát chẳng đủ làm ấm người. Mặt nó trắng bệt, đôi mắt mơ hồ chẳng còn đủ sức để nhìn rõ mọi vật trên đời nữa, cứ như thế từng lớp tuyết dần dần đọng lại trên thân thể nhỏ bé.

Trên đường là tiếng võ ngựa giòn dã kêu lên từng tiếng “cộp cộp” liên hồi. Một tên thái giám trên tay cầm thánh chỉ đang vội vã đi đâu đó. Hắn cứ như thế mà chạy như đang có người phía sau truy bắt hắn. Dừng lại một góc đường hắn nhảy xuống ngựa bước lại gần cánh cửa bằng đồng thật lớn, phía trước cửa là hai con mãnh thú bằng đá hình sư tử đang trân phủ.

Gõ từng tiếng “lộp cộp” từ bên trong cánh cửa từ từ mở ra. Hắn vội vã chạy vào bên trong, gương mặt trắng bệt đổ đầy mồ hôi.

- Có thánh chỉ đến.

Bạch Ngạo Thần vội vã từ trong thư phòng bước ra cúi người hành lể.

- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết, nay biên cương ngoại tặc lâm le gây nhiễu loạn dân chúng Trẫm hạ lệnh cho Thống Soái vào cung bàn chính sự.

Bạch Ngạo Thần lại gần tay nhận thánh chỉ: Thần tuân chỉ.

Nói rồi hắn tức tốc thay quân phục cùng vị thái giám tức tốc vào cung. Bây giờ đã là giữa đông thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt, bão tuyết cứ thế mà lần lượt kéo tới chỉ trong vào tuần ngắn ngủi đã có không biết bao nhiêu bá tánh chết vì lạnh, bây giờ lại thêm ngoại tặc xâm chiếm bá tánh Vân Lang quốc khổ lại càng thêm khổ.

Tiến vào cửa cung Bạch Ngạo Thần hành lể: Vi thần tham kiến hoàng Thượng.

Hoàng Thượng tiến lại gần hắn ân cần dìu tay hắn: Nay chiến sự triền miên, trong lúc này chỉ có khanh là người Trâm tinh tưởng nhất.

- Được bảo vệ cho xã tắc là vinh hạnh của thần.

Hoàng Thượng cau mày thở dài, mặt đầy lo âu: Nhưng nay Trẫm mới đăng cơ, căn cơ chưa vững không thể tùy tiện phái binh trời khỏi kinh thành.

Bạch Ngạo Thần đắn đo rõ ràng Hoàng Thượng đang nhắm đến Bạch gia quân của Bạch gia, hắn e sợ Bạch gia quân làm lung lay hoàng vị của hắn nên muốn đẩy Bạch Ngạo Thần và Bạch gia quân làm lá chăn. Bạch Ngạo Thần thầm cười khinh trong lòng “hắn quả là xem thường ta và Bạch gia quân quá rồi! Nhưng hiện giờ ngoại tặc xâm chiếm ta cũng không thể ngó lơ.”.

- Thần và Bạch gia quân sẵn sàng hy sinh vì xã tắc.

Hoàng Thường thầm cười trong lòng, hắn biết Bạch Ngạo Thần rất hiếu chiến lần này hắn nhất định sẽ xuất chinh dù cho không có quân chi viện hắn cũng sẽ xuất chinh. Lần này Hoàng Thượng chính là muốn chôn xác Bạch Ngạo Thần và Bạch gia quân ngoài chiến trường mãi mãi không thể hồi kinh.

- Hoàng Thượng còn về phần Hoàng Hậu nương nương?

- Ngươi cứ yên tâm Trẫm sẽ lựa lời mà nói với nàng sẽ không khiến nàng lo lắng, Trẫm cũng sẽ thay ngươi chăm sóc nàng thật tốt.

Bạch Ngạo Thần rời cung, hắn đắn đo suy nghĩ có nên đến thăm nữ nhi trước khi xuất chinh hay không, nhưng vì nàng mới sinh đã hao tổn không ít sinh lực nay nghe tin hắn xuất chinh sẽ khiến nàng thêm lo âu nên hắn lại thôi.

Ngày Bạch Ngạo Thần xuất chinh Hoàng thượng ra cổng thành tiễn hắn. Nhìn về hướng phượng cung lòng hắn vài phần bất an, có lẽ đây chính là linh tính của một người cha cảm nhận xắp có chuyện không hay xảy ra với đứa con gái duy nhất của mình.

Bạch Ngạo Thần xuất chinh chưa được bao lâu bên phía phượng cũng đã xảy ra biến. Hiền Quý Phi cùng một đám thị vệ xong vào bắt lấy Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉ cười nhạt, từ khi biết trong bát thuốc dưỡng thai của mình được Hiền Phi bỏ thêm mộc nhĩ (có tác dụng tuần hoàn và chống đông máu, dễ gây ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của thai nhi, dẫn đến tình trạng sinh non) hằng ngày mang đến cho nàng uống thì nàng đã biết xắp có chuyện không hay sảy ra rồi.

Nàng ngồi trên giường, mắt hướng về đứa bé. Trong hậu cung này, nàng vốn muốn sống một cuộc sống bình lặng ngày qua ngày nhưng cũng không tránh được sự ghen tức của người khác. Mà cũng đúng thôi giữa cái chốn thâm cung này lấy đâu ra bình yên đây! Chỉ mong sao nàng có thể chứng kiến Hương Nhi trưởng thành như vậy đã là tốt lắm rồi.

Hiền phi nhẹ nhàng lại gần bên cạnh nàng, thì thầm vào tai nàng: Hoàng Hậu người thật là ngây thơ. Hoàng Thượng hắn chưa bao giờ tin tưởng người ta chỉ cần tung vài tin đồn đưa vài chứng cứ người thông giâm với kẻ khác thì hắn sẽ lập tức bỏ rơi người.

Nàng cười nhạt: Ta chưa bao giờ yêu hắn cũng như hắn chưa bao giờ yêu ta, thứ hắn muốn chính là thân xác ta, chính là sức mạnh của Bạch gia để giúp hắn lên ngôi. Một khi thứ đồ đã hết giá trị thì hắn sẽ vứt bỏ. Rồi cũng có một ngày ngươi cũng sẽ như ta thôi.

Hiện Phi cười dịu dàng với nàng: Hắn sẽ không không có cơ hội bỏ rơi ta đâu, có phải người nên cảm kích ta không ta đã giúp người thoát khỏi tên Hoàng Đế bẩn thỉu ấy, hắn căn bản không xứng với người.

Bạch Tố Lan nhìn Hiền Phi đầy thương hại: Hắn không giết ta?

Hiền Phi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng: Không đâu, sự tự tôn của hắn không cho phép người khác biết chuyện này nên hắn chỉ đành ghép cho người tội danh làm nhiễu loạn hậu cung, hãm hại các phi tần.

Bạch Tố Lan kinh ngạc vậy là tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của nàng ta, kể cả suy nghĩ của Hoàng Thượng: Vậy còn đứa bé?

Hiền Phi liếc nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi: Ta đã cầu xin hắn để đứa bé lại bên cạnh ngươi.

Bạch Tố Lan cười nhẹ nhõm: Đa tạ ngươi.

Hiền Phi nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng: Chỉ cần người vẫn xem ta là tỷ muội tốt như trước đây ta sẽ không làm hại đến đứa bé.

Bạch Tố Lan nhìn nàng cười hiền dịu: Được.

Hiền Quý Phi quay lưng đi về phía cửa lớn: Ngươi đâu Hoàng Thượng hạ chỉ Hoàng Hậu nhiễu loạn hậu cung, hãm hại các phi tần nay chứng cứ đã đầy đủ tước bỏ Hậu vị đưa vào lãnh cung.

Hiền phi cười tự mãm trong lòng “Bạch Tố Lan cuối cùng cũng thuộc về ta rồi! Cuối cùng nàng cũng thuộc về ta rồi!”.

Từ khi Bạch Tố Lan được đưa vào lãnh cung, ngày nào Thục Hiền Hoàng Hậu (tức Hiền Quý Phi) cũng đến thăm nàng. Mỗi lần nàng đến đều mang theo rất nhiều nhu yếu phẩm và cả thuốc bổ giúp nàng tịnh dưỡng cơ thể.

Cứ mỗi lần như thế Thục Hiện đều ở lại nói chuyện với nàng rất lâu, nàng ta đối với nàng rất tốt. Mua xuân thì mang hoa đến tặng nàng, mùa hạ thì mang đến trái cây giải nhiệt, mua thu thì chuẩn bị thêm y phục mới cho nàng, mua đồng thì mang than củi đến. Cứ như thế cuộc sống trong lãnh cung của nàng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.

Cuộc sống vui vẻ không bao lâu, Bạch Tố Lan thân mang bệnh nặng. Các ngự y chẩn đoán thân thể nàng mang hàn khí có thể là di chứng do lúc sinh đẻ để lại, thân thể lại không được tĩnh dưỡng đúng cách khiến bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn bây giờ đã không thể chữa trị được nữa.

Thục Hiền nghe tin này như sét đánh bên tai, rõ ràng nàng đã cho người mang rất nhiều đồ tẩm bổ cho nàng ta cơ mà sao có thể như vậy được chứ? Trong lúc tức giận nàng đã bắt thị nữ thiết thân của Bạch Tố Lan đem đi tra khảo và biết được rằng thì ra mấy năm qua tất cả các dược liệu trân quý của nàng đều được nàng ta cho nhị Công Chúa uống, nàng ta vốn chưa từng uống qua.

Thục Hiền tối xầm mặt lại, nàng đến bên cạnh Bạch Tố Lan nước mắt rưng rưng: Tại sao người lại làm vậy?

Bạch Tố Lan nhìn nàng đầy trìu mến: Cơ thể Hương Nhi vốn rất yếu nếu không có mấy thứ thuốc này e là nó không sống nổi. Ta biết ngươi rất ghét nó, ngươi không muốn nó sống vì nó là con của Hoàng Thượng nhưng Thục Hiền à nó cũng là nữ nhi của ta cơ mà! Sao ta có thể dương mắt nhìn nó chết.

Thục Hiền quỳ gối bên cạnh giường của nàng khóc suốt một đêm. Đến cuối cùng lời mà Bạch Tố Lan nói với nàng là hai chữ “xin lỗi”. Từ khi Bạch Tố Lan qua đời Thục Hiền không vào giờ bước vào lãnh cũng nữa. Nỗi thống khổ khi mất đi người mà nàng yêu thương, sự thù hận của nàng tất cả đều rút lên người của Lục Thiên Hương.

# Nếu các bạn muốn Xanh viết riêng về chuyện tình của Bạch Tố Lan và Thục Hiền thì hãy để lại bình luận phía dưới ngay phần [Thảo luận - góp ý] nhé!

Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 11: Chào mừng ngươi về nhà!

Bước ra khỏi cánh cửa cung điện Lục Thiên Hương như bước vào một chân trời mới, nơi có bầu trời bao la rộng lớn có thể thỏa sức bay nhảy khắp mọi nơi không bị những quy tắc nghiêm ngặt trong cung gò bó.

Làn gió vụt qua thổi tung mái tóc của Lục Thiên Hương mang theo mùi vị của những chiếc lá khô vuốt ve nhẹ nhàng qua gương mặt nàng. Nàng có cảm giác như mẫu thân bà ấy vừa đưa tay ôm lấy gương mặt của nàng, bà ấy đang nhìn nàng cười đầy mãn nguyện. Chắc có lẽ, đây là tưởng tượng của nàng nhưng nàng biết rằng nếu mẫu thân thấy nàng có thể rời khỏi chốn này bà ấy chắc phải vui lắm.

Nàng hít lấy một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí tự do, đây chính là cảm giác nàng tìm bấy lâu nay, chính là cảm giác tự do tự tại. Cảm giác này thật sảng khoái, cảnh tượng này nàng đã mơ đi mơ lại hàng trăm lần nhưng cho đến hôm nay nàng mới biết mùi vị của tự do chính là bản thân như vừa chết đi sống lại, chính là một sự lột xác của tâm hồn.

Theo gia gia về Bạch gia, đứng trước cánh cửa lớn nàng đứng sững lại. Bạch Ngạo Thần nắm lấy tay nàng nhìn nàng hiền dịu, nàng nhìn gia gia, nhìn thật sâu vào ánh mắt ấy hình như gia gia ông ấy muốn nói với nàng “không sao đâu”.

Bước qua cánh cửa lớn gia gia nhìn nàng đầy trìu mến: Chào mừng ngươi về nhà.

Lòng nàng lúc này như nghẹn lại một chuỗi bi thương như vụt qua tim nàng thay vào đó là sự vỡ òa của hạnh phúc, đây chính là cảm giác quay về nhà sao? Nước mắt nàng rưng rưng, cảm giác có người mong chờ mình về nhà là như thế này hay sao?

Đám người hầu từ lúc nào đã xếp thành một hàng cuối người cung kính, bọn họ cùng đồng thanh lên tiếng: Lão gia, Công Chúa chào mừng hai người trở về.

Từ bên trong Tiểu Tuyết chạy vụt ra ôm chầm lấy nàng mà khóc: Công Chúa, người không sao là tốt rồi.

Lục Thiên Hương búng trán nàng ta một cái: Khóc cái gì mà khóc, không phải ta vẫn nguyên vẹn mà ra khỏi cung được hay sao. Với lại gia gia sao có thể để ta có chuyện gì được chứ, phải không gia gia?

Bạch Ngạo Thần cười đắc ý, lấy tay xoa đầu Lục Thiên Hương: Đương nhiên rồi, mau mau vào trong đi nghỉ ngơi đi ngươi chắc cũng đã mệt rồi.

Vị quản gia đứng trước mặt Lục Thiên Hương đưa tay cung kính: Công Chúa mời đi bên này.

Đi qua sảnh lớn trước mắt nàng là một tiểu viện trồng đầy hoa hồng, bên hông là một cái ao sen cùng một cái đình nhỏ. Trước mắt nàng là một gian phòng lớn, những vết chạm khắc trên cửa đều rất tinh xảo, trước cửa phòng có treo một chiếc đèn lớn có hình dáng của một đóa hoa xen đang nở trộ. Bước vào bên trong, nội thất của phòng này đúng là tinh xảo còn là dùng những loại gỗ trân quý để làm ra nữa chứ! Đồ trang trí cũng toàn là những thứ đắt tiền.

Vị quản gia lên tiếng: Đây là phòng của mẫu thân người trước đây, lão gia đã căn dặn mỗi ngày đều cho người đến đây dọn dẹp để chờ người trở về còn tiện dùng.

Lục Thiên Hương đưa tay sờ vào một bình sứ: Gia gia cố ý để phòng này lại cho ta sao?

- Vâng đúng vậy, lão gia ông ấy mỗi ngày đều mong ngóng người trở về. Vậy người cứ nghỉ ngơi đi, nô tài xin cáo lui trước.

Liếc mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh nơi này cho nàng một cảm giác rất quen thuộc, chắc có lẽ là do đây là phòng của mẫu thân nàng lúc trước nên mới cho nàng cảm giác này. Nhưng xem đi xem lại thì nơi này cũng tốt hơn phòng của nàng ở trước kia rất nhiều, ở đây có có gương và bàn trang điểm nữa. Nàng xà người xuống giường, chiếc giường này cũng quá mềm mại rồi thật khiến cho người ta thoải mái.

Tiểu Tuyết đến bên cạnh giường này: Công Chúa nô tỳ làm theo lời căn dặn của người trong lúc đại nô tỳ bên cạnh Đại Công Chúa đi lấy ý phục dự hội, thì nô tỳ đã lén rắc thứ bột trong lọ mà Đại Công Chúa đưa cho người lên bộ y phục của nàng ta. Trước khi nô tỳ trời khỏi cung có nghe ngóng được rằng Đại Công Chúa nàng ta bị nổi ngứa khắp người không thể ra ngoài trong mấy ngày tới.

Lục Thiên Hương cười phá lên: Ha ha ha, em làm tốt lắm. Cái này cũng xem như là lấy đạo của người trả lại cho người.

Tiểu Tuyết nhìn nàng mỉm cười: Công Chúa nói chí phải ai bảo thường ngày nàng ta luôn hạch sách Công Chúa đủ điều.

- À mà Tiểu Tuyết này em được sắp xếp ngủ ở đâu?

- Nô tỳ được sắp xếp ngủ ở ở gian phòng bên cạnh người.

Lục Thiên Hương nắm tay Tiểu Tuyết kéo vào lòng cười gian manh: Hay là tối nay em bồi ta ngủ đi.

Tiểu Tuyết ngượng đỏ mặt lấy tay đẩy nàng ra: Công Chúa người lại trêu ghẹo em rồi.

Nàng quay người đè Tiểu Tuyết xuống giường một tay vuốt ve tóc của nàng ta: Ta làm gì đã biết trêu ghẹo ai bao giờ.

Tiểu Tuyết vội đẩy nàng ra bật người dậy chạy một mạch ra ngoài: Công Chúa nô ty về phòng ngủ đây, người mau nghĩ ngơi sớm đi.

Lục Thiên Hương nhìn bộ dạng nàng ta ngượng ngùng như vậy trong lòng rất sảng khoái, tiểu cô nương này cũng quá dễ thương rồi mới ghẹo có một chút đã vội chạy đi rồi.

Nằm dài trên dường nàng suy nghĩ về những chuyện đã qua, tất cả hết thảy như một giấc mộng vậy, từ việt nàng xuyên không đến việc nàng rời khỏi cung. Ông nội của nàng chắc hẳn cũng liên quan đến thế giới này, chắc chắn ở đây cũng sẽ có ít thông tin của người. Nhưng mà nàng không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu, cũng không có chút manh mối nào.

Mang đêm cứ thế buông xuống để trong tâm tư nàng là bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh, chẳng biết từ lúc nào nàng đã ngủ thiếp đi mà không hay. Ngoài kia tiếng lá khô vẫn rơi xào xạc, hơi lạnh cứ thế mà ùa về tiết trời cũng bắt đầu chuẩn bị trở đông rồi.

Cứ như thế nàng bình yên chìm trong giấc ngủ mà chẳng phải lo sợ điều gì, dù là ở thế giới trước đây hay thế giới hiện tại thì chỉ có chính nơi này mang lại cho nàng cảm giác bình yên đến lạ chắc hẳn đây là cảm giác được về nhà rồi.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 12: Dạo phố

Sau một đêm sóng gió kinh thành lại mang một màu lặng im đến rợn người, nó như báo hiệu một cơn bão lớn hơn đang đến mang cho người ta là bao nhiêu cảm giác bất an. Trong phủ Thống Soái dường như đã có sinh khí hơn rất nhiều so với thường ngày, đã lâu lắm rồi mọi người trong phủ vui vẻ đến vậy phải chăng là vì họ vừa chào đón hai chủ tử về phủ nên trong lòng cũng có chút vui mừng.

Nhìn những cánh hoa tàn úa, Bạch Ngạo Thần lại nhớ đến đứa con gái đáng thương của mình. Cũng tại hắn không tốt tin tưởng lầm người để rồi cuối cùng hại hai mẫu tử họ phải chịu bao cảnh tủi nhục. Nếu năm đó hắn và lão Tiên Hoàng không nhất thời cao hứng mà ghép đôi cho nữ nhi hắn và Thái Tử thì há có chuyện như hôm nay. Hắn thở dài, bây giờ hắn phải bù đắp chi Lục Thiên Hương thật tốt như vậy mới mong bù đắp được phần nào lỗi lầm mà mình đã gây ra.

Lục Thiên Hương từ xa đi đến bên cạnh Bạch Ngạo Thần: Gia gia, không biết có chuyện gì khiến người suy tư?

Bạch Ngạo Thần quay sang nhìn nàng mỉm cười: Gia gia không sao, ngươi ở đây có quen không?

Lục Thiên Hương ôm lấy cánh tay của gia gia cười hạnh phúc: Ở đây rất tốt, gia gia cháu muốn ra ngoài chơi.

Bạch Ngạo Thần xoa đầu nàng: Được, gia gia đưa ngươi ra ngoài chơi.

Từng dòng người nối gót nhau đi hối hả trên đường, người thì bận vận chuyển hàng hóa, người thì mời khách qua đường, người thì hối hả phục vụ. Tất cả như một khung cảnh trong tranh mà nàng từng nhìn thấy rất nhiều lần khi còn bé. Choáng ngợp với vẻ đẹp phồn vinh của kinh thành nàng thỏa sức ngắm nhìn mọi thứ trong tầm mắt, nàng không ngờ thế giới này lại phát triển đến vậy mấy đồ vật thủ công ở đây rất tinh sảo và đẹp mắt khác hẳn với mấy thứ đồ được làm ra từ máy móc, tất cả mọi thứ như được người nghệ nhân thổi hồn vào trông rất sống động.

Trên đường nàng nhìn thấy một thứ rất thú vị liền chỉ tay gọi gia gia: Gia gia, người nhìn xem thứ kia là thứ gì thế?

Bạch Ngạo Thần đưa mắt về phía mà nhìn chỉ: Đó là kẹo tuyết, thường thì những tháng mùa đông mới có. Người ta lấy một khối băng bên ngoài tạo hình thù bên trong xay nhuyễn đá rồi cho thêm mật trái cây vào.

Lục Thiên Hương ôm lấy tay gia gia nũng nịu: Gia gia, cháu muốn ăn thử.

Bạch Ngạo Thần cười lớn: Được được, gia gia mua cho ngươi.

Từ đằng xa Lục Thiên Hương nhìn thấy một dáng người quen thuộc, đó chẳng phải là Văn Kỳ Tử hay sao lòng nàng lúc này liền có chút nào động không kìm được mà vội chạy đến chỗ Văn Kỳ Tử.

- Kỳ Tử!

Nghe thấy có người gọi hắn liền chú ý đến nàng “Công Chúa điện hạ?”.

Khi tiến lại gần hắn Lục Thiên Hương phát hiện ra bên cạnh hắn còn có một cô nương khác, trông nàng rất kiều diễm lại nhẹ nhàng đoan trang. Hai cô nương bắt gặp ánh mắt đối phương, nàng nhìn Lục Thiên Hương cười ngọt ngào, Lục Thiên Hương đứng sững mất ba giây sau mới kịp hoàn hồn lại. Vị cô nương này đúng là quốc sắc thiên hương, mái tóc óng mượt ôm nhẹ hai gò má thanh tú, đôi môi căng mướt điểm nhẹ chút son hồng hào nhưng nhìn da dẻ nàng hơi nhợt nhạt, thân hình liễu yếu đào tơ. Nhìn qua thì thấy khuôn mặt nàng có chút giống Văn Kỳ Tử nhưng lại nữ tính hơn rất nhiều.

- Kỳ Tử đây là?

Văn Kỳ Tử lúc này mới có cảm giác mình tồn tại, hai người này vừa gặp nhau đã cho hắn ra rìa rồi: Bẩm Công Chúa điện hạ đây là song tỷ của thần tên là Văn Tú Mai.

Lục Thiên Hương cười duyên: Đừng câu nệ như thế bên ngoài cung gọi ta Thiên Hương là được rồi.

Văn Tú Mai vội hành lễ: Tú Mai tham kiến Công Chúa điện hạ.

Lục Thiên Hương vội đỡ tay nàng ta: Tú Mai cô nương không cần đa lễ, nếu cô đã là tỷ tỷ của Kỳ Tử thì ta cũng sẽ gọi cô một tiếng tỷ tỷ chúng ta kết thành tỷ muội tốt cô thấy thế nào.

Văn Tú Mai mỉm cười nhẹ nhàng lấy tay che đi khuôn miệng: Được kết giao với Công Chúa là phúc của Tú Mai.

Lục Thiên Hương ôm lấy tay nàng: Vậy tỷ tỷ chúng ta mau đi dạo phố thôi, đây là lần đầu tiên ta xuống phố đấy ở đây rất vui.

Văn Tú Mai ngạc nhiên, Công Chúa thật phóng khoáng không giống như những nữ nhi khác nhưng vị Công Chúa này không khiến cho người ta ghét bỏ ngược lại lại còn vô cùng yêu thích.

Nãy giờ người nào một bên góc đường như người vô hình, chẳng ai để ý đến hắn. Lúc này Văn Kỳ Tử mới phát giác ra phía trước còn có Bạch Ngạo Thần, Văn Kỳ Tử cúi đầu cung kính.

Bạch Ngạo Thần cười lớn: Ha ha ha, ta bị nha đầu đó bỏ rơi rồi.

Văn Kỳ Tử cười khổ, dạo gần đây tỷ tỷ hắn thấy trong người không được khỏe ở trong thư phòng nhiều cũng buồn chán nên hắn mới đưa tỷ tỷ ra ngoài dạo phố không ngờ gặp được Công Chúa, hai người họ lại mau chóng làm thân với nhau mà bỏ rơi hắn.

Cả hai người đàn ông không hẹn nhau mà đều thở dài “hzai” buồn chán.

Bạch Ngạo Thần chỉ tay về một quán rượu: Này tiểu tử ngươi có muốn cùng ta làm vài chén không?

- Được, đợi chúng ta uống xong bọn họ dạo phố cũng chán rồi.

Thế là hai kẻ bị bỏ rơi này đưa nhau vào quán rượu, họ gọi một lần đến mấy bình rượu uống hết chén này đến chén khác nhưng chưa thấy ai bỏ cuộc.

Trong lúc say Bạch Ngạo Thần buộc miệng hỏi: Này tiểu tử, ngươi đã thích vị cô nương nào chưa?

Văn Kỳ Tử thở dài, mặt đầy suy tư: Với kẻ không biết khi nào chết như ta thì làm sao dám mơ tưởng đến ai, với lại ta không thể làm tròn trách nhiệm của một phu quân.

Bạch Ngạo Thần cười phá lên: Ngươi gặp khó khăn ở chỗ đó à, yên tâm ta có mấy phương thuốc gia truyền ngươi dùng đảm bảo hiệu quả.

Văn Kỳ Tử đỏ hết mặt mày, đạp bàn một cái thật mạnh: Ta không cần mấy thứ thuốc của ngài, ngài tự mình dùng là được rồi.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 13: Trưởng Công Chúa muốn giết người!

Ánh chiều tàn khuất sau mái ngói lưu ly, từ trong cũng Bích Dạ phát ra những tiếng đỗ vỡ liên hồi kèm theo đó là tiếng thét nghe thật chói tai làm lũ chim bồ câu giật mình tung cánh bay đi.

Đại Công Chúa đang điên tiết lên đập phá mọi thứ trong tầm mắt, từ trong lòng nàng ta thầm nguyền rũa “Lục Thiên Hương người được lắm, dám hạ dược ta làm ta không thể nào gặp Thái Tử Châu Quốc, làm hỏng đại sự của ta còn dám trốn khỏi cung, ngươi đừng tưởng thế là xong ta xem ngươi còn đắt ý đến khi nào.”

Cơn thịnh nộ của nàng ta đang lên tới đỉnh điểm đã đập phá đồ đạc thì thôi đi đến nô tỳ của mình cũng không tha, đại cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng ta bị đánh, bị cào cấu đến tơi tả, nàng ta chỉ hận không thể đem Lục Thiên Hương chém thành trăm mảnh. Vị cung nữ kia cứ thế cam chịu không phản kháng, không kêu than nàng chỉ cố gắng cắn chặt môi chịu đựng từng cơn đau đang thấm vào da thịt. Những vết thương chằng chịt, máu rỉ ra, khuôn mặt nhợt nhạt đầu tóc rối bời nhưng có lẽ vị Đại Công Chúa kia vẫn chưa đủ hả giận.

Một nam nhân từ đâu không biết xuất hiện trước mặt Lục Phỉ Nhi (Đại Công Chúa), hắn ta đang lơ lửng trên không trung nhìn nàng cười ma mãnh.

- Không biết Đại Công Chúa có nhã hứng làm một giao dịch với ta hay không?

Lục Phỉ Nhi trợn tròn hai mắt nhìn hắn, nàng dường như không tin vào mắt mình. Hắn ta che phủ toàn thân bằng một chiếc áo choàng đỏ thẫm, trên gương mặt được che đậy bằng một chiếc mặt nạ hình quỷ quái dị đang nằm lơ lửng trước mặt nàng. Đây chẳng lẽ là phù thủy trong lời đồn hay sao?

- Ngươi là phù thủy?

Hắn trố mắt ngạc nhiên rồi cười một cái: Ồ, cứ cho là vậy đi.

Nàng ta cắn móng tay suy nghĩ, nếu đến phù thủy cũng giúp mình thì Lục Thiên Hương lần này chết chắc rồi.

- Chỉ cần người khiến Lục Thiên Hương biến mất khỏi tầm mắt của ta thì vinh hoa phú quý không thiếu phần cho ngươi.

Hắn cười tà mị: Vinh hoa phú quý thì ta không cần, ta chỉ cần máu của ngươi.

Lục Phỉ Nhi có chút hơi sợ hãi: Người cần bao nhiêu máu?

Hắn giơ ngón tay lên đếm: Năm giọt máu là được rồi.

Lúc này hận thù đang che lấp lí trí của Lục Phỉ Nhi, chỉ cần có thể khiến Lục Thiên Hương biến mất đừng nói là năm giọt máu, dù hắn có đòi vàng bạc châu báu, tước vị nàng cũng bằng lòng.

- Được, ta đồng ý với ngươi.

Nói xong hắn biến mất như làn khói trước mặt nàng, mặt nàng tối sầm đôi mắt chứa đầy sát khí hai tay nắm chặt lại. Lục Thiên Hương ơi Lục Thiên Hương không biết nàng đã đắc tội với người ta những gì để khiến người ta hận nàng đến vậy.

Trời đã điểm tối, dòng người trên phố ngày càng thưa thớt, tiếng buôn bán tấp nập ngày càng ít. Lục Thiên Hương và Văn Tú Mai cuối cùng cũng đi dạo phố xong, đúng là hai nữ tử đi chung với nhau lòng mua sắm lại tăng cao liền cao hứng mua rất nhiều đồ ôm không suể.

- Tú Mai tỷ tỷ không biết giờ này gia gia của muội và Kỳ Tử đang ở đâu, hay chúng ta lại chỗ cũ tìm họ đi.

Văn Tú Mai cười khẽ lấy tay che đi khuôn miệng: Muội gọi Kỳ Tử thân thiết như vậy tình cảm của hai người cũng thật là tốt nha!

Lục Thiên Hương chợt giật mình, thời đại này đúng là cũng quá cổ hủ rồi chẳng khác nào thời phong khiến, nhưng theo trí nhớ của cô trong lịch sử chưa từng tồn tại quốc gia nào như vậy cả. Nhưng điều khiến cho thế giới này trông như thời phong kiến bởi vì quan điểm nam tôn nữ ti, nam nữ khác biệt không được quá thân thiết nếu không sẽ được xem là đồi phong bại tục bị người đời chỉ trích.

Lục Thiên Hương thở dài một tiếng “Hazzz” cái lối suy nghĩ này cần phải cải tiến, cần phải cải tiến. Trên thế giới này mọi thứ sinh ra đều có nguyên do của nó, không có cái gì có thể tồn tại độc nhất và tách biệt, mọi thứ đều bổ rợ nhau cùng nhau sinh tồn. Không có ai sinh ra là tôn quý nhất, không có ai sinh ra đã ti tiện cũng như nam nữ vốn bình đẳng, mỗi người đều có nhiệm vụ và ưu điểm của bản thân và chúng ta liên kết với nhau thành một cộng đồng để hỗ trợ nhau sinh tồn ở thế giới này. Nếu thế giới này chỉ có đàn ông vậy ai sẽ sinh con, lo lắng, chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ cho họ. Vậy tại sao mọi người đều cho rằng đàn ông tôn quý hơn phụ nữ?

Lục Thiên Hương mỉm cười: Lúc trước trong lãnh cung muội và Kỳ Tử cũng xem như là bạn bè hoạn nạn có nhau nên gọi tên nhau cũng là bình thường.

Văn Tú Mai cười khẽ, vị Công Chúa này đúng là kỳ lạ nhưng con người lại rất thú vị có nhiều suy nghĩ mới mẻ.

Văn Tú Mai bước đến ôm lấy cánh tay của Lục Thiên Hương: Ây da, là tỷ nghĩ nhiều rồi giờ không còn sớm nữa chúng ta mau đi tìm hai người bọn họ thôi.

Đi được một đoạn, bọn họ nhìn thấy Bạch Ngạo Thần và Văn Kỳ Tử đang say bí tỉ trong quán rượu. Mặt người nào người nấy cũng đỏ bừng, con mắt lim dim không mở lên nổi.

Lục Thiên Hương vội chạy đến đỡ lấy Bạch Ngạo Thần đang nằm trên bàn: Gia gia, người cũng có tuổi rồi sao lại uống say như vậy chứ?

- Ừm… Thiên Hương ngươi đến rồi à, gia gia chưa say gia gia còn uống được. Tiểu tử ngươi đâu rồi mau uống với ta thêm vài chén nữa nào.

Lục Thiên Hương cau mày: Kỳ Tử hắn đang nằm trên bàn kìa, hắn không uống với người nữa đâu. Gia gia chúng ta mau về thôi.

- Gia gia không về, gia gia còn có chuyện muốn nói với hắn!

Lục Thiên Hương đỡ Bạch Ngạo Thần đứng lên: Có gì rồi mai nói, bây giờ con đưa người về nhà.

Văn Tú Mai sức khỏe yếu ớt, không có sức đỡ Văn Kỳ Tử đứng lên chỉ biết đứng bên cạnh đệ đệ đang nằm gục trên bàn lay lay tay hắn vài cái rồi ngồi chờ hắn tỉnh thôi.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 14: Ám sát Lục Thiên Hương

Đường khuya thanh vắng, gió xào xạc đưa những chiếc lá khô rụng dần bên đường. Không biết lũ quạ hôm nay bị làm sao mà cứ phát ra những tiếng kêu thảm thiết bay tứ tung trên bầu trời tối mịch. Trên con đường lấp ló vài đốm đèn Lục Thiên Hương thở mệt nhọc cuối cùng nàng cũng đưa gia gia về tới phủ. Đưa người vào phòng, nàng nhẹ nhàng đắp chăn lên thân xác già cỗi đã chịu bao nhiêu sương gió trên chiến trường.

Trời khỏi phòng nàng nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, nhìn một thoáng sân vườn nàng nàng cảm thấy có chút ớn lạnh dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào nàng. Bỗng một cơn gió lớn thổi qua tạo ra vài âm thanh kinh dị trên những ngọn cây xanh mướt, nàng bỗng có chút rùng mình. Từ bên trong phòng phát ra một tiếng “Bịch” thật lớn. Lục Thiên Hương không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy vào xem thử, nàng nhìn thấy gia gia ông ấy đang ngồi co rúm lại ở dưới chân giường, người ông ấy run lên từng hồi. Nàng nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra, là gia gia đang khóc, tại sao người lại khóc?

- Lan Nhi là phụ thân có lỗi với con, phụ thân sai rồi, phụ thân thật sự sai rồi!

Nàng lại gần chỗ gia gia đặt tay mình lên tay ông ấy, tự dưng không biết làm sao mà hai hàng lệ cứ chảy dài trên gò má. Nàng cất tiếng gọi “Gia gia” nhưng không biết sao cổ họng cứ nghẹn lại không nói thành tiếng được.

Một lúc sau, khi đã thấm mệt Bạch Ngạo Thần ngủ thiết đi lúc nào không hay. Lục Thiên Hương diều ông lên giường, trên gương mặt phủ đầy gió sương ấy vẫn còn vương lại hàng lệ chưa khô nàng lấy tay lau vội đi những giọt nước mắt chưa khô của gia gia rồi cũng vội vàng chạy ra ngoài. Gia gia thường ngày luôn tỏ ra nghiêm nghị, cứng rắn là một chỗ dựa vững chắc cho nàng. Trong lòng nàng và người dân nơi đây gia gia chính là một vị đại anh hùng chỉ cần có gia gia mọi người liền cảm thấy an tâm, nhưng không ngờ sâu bên trong con người tưởng chừng như là thần thánh ấy cũng chỉ là một người ông, một người cha đã đánh mất đứa con gái của mình. Nhìn gia gia như vậy nàng thật sự rất đau lòng.

Nàng đóng sầm cánh cửa lại kìm lấy nước mắt rồi vội vã chạy về phòng. Nàng không hiểu bản thân hôm nay bị làm sao nữa, nàng cứ ngỡ rằng sau bao năm trong căn nhà lạnh lẽo ấy trái tim nàng đã trở nên chai sạn trước những thứ tình cảm gọi là gia đình, nhưng chính hôm nay nàng lại bị chính thứ tình cảm ấy làm cho cảm động.

Có lẽ Lục Thiên Hương không biết rằng, không phải là trái tim nàng đã chai sạn mà chỉ là trước giờ nàng chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình cảm gọi là gia đình dần dần nàng cảm thấy trái tim mình hoàn toàn trống rỗng chẳng có gì cả. Nhưng thực ra thứ trái tim nàng vẫn luôn khao khát nhất chính là thứ tình cảm nàng tưởng chừng sẽ không tồn tại ấy, mà chính gia gia là người cho nàng cảm nhận từng chút một hơi ấm của sự chân thành, hơi ấm của một người ông đối với cháu gái của mình. Tình cảm của một người cha dành cho đứa con gái đáng thương của mình. Để rồi trái tim nàng đã khóc.

Gạt hết những thứ suy nghĩ đang bộn bề, nàng cởi từng lớp y phục trên người xuống. Đi chơi cả ngày nay nàng cũng đã thấm mệt rồi, khắp người nàng đều là bụi bặm nếu còn không tắm nữa sẽ bốc mùi mất.

Bước vào bồn tắm, không biết đám hạ nhân đã mang hoa rãi vào bồn nước lúc nào, nước trong bồn nhiệt độ cũng vừa đủ. Nhẹ nhàng nghịch đùa dưới làn nước, nàng cảm nhận từng hương hoa đang bay khắp phòng, thật là dễ chịu!

Từ bên ngoài cửa bỗng phát ra tiếng động, nàng giật mình vội nói lớn: Ai đó?

Người bên ngoài cửa vội đẩy cửa vào: Công Chúa là em Tiểu Tuyết!

Tiểu Tuyết đi vào phòng nàng đặt một chậu nước nóng cạnh giường: Công Chúa em làm người giật mình à?

Lục Thiên Hương từ bên trong vách ngăn nói vọng ra: Không, chắc do ta nhạy cảm quá thôi!

Tiểu Tuyết bước vào bên trong vách ngăn: Công Chúa để em giúp người tắm rửa.

Lục Thiên Hương cuống cuồng lên hai tay che lấy cơ thể mình: Không, ta tự tắm được rồi.

Tiểu Tuyết nhìn vẻ mặt có chút buồn phiền: Công Chúa có phải Tiểu Tuyết làm gì khiến người phật ý đúng không, cũng đã một khoảng thời gian rồi người không cho Tiểu Tuyết hầu hạ người tắm rửa, thay y phục?

Lục Thiên Hương có vài phần khó xử, không phải Tiểu Tuyết làm gì phật ý nàng chỉ là nàng thấy như vậy không quen, cũng không quen để người khác nhìn thấy cơ thể mình nói cho cùng nàng cũng chỉ là một cô gái mới lớn như vậy để người khác thấy thì rất ngại.

Nàng luống cuống, vội vàng đáp: Không phải, là do ta thấy không tiện thôi em đừng nghĩ nhiều mau ra ngoài đi.

Tiểu Tuyết ngoan ngoãn: Ò, vậy em ra ngoài đợi người!

Lục Thiên Hương lúc này mới hít lấy một hơi thật sâu, tiểu cô nương này đúng là càng ngày càng khó đối phó.

Lúc này người trên nóc nhà lão đảo vài cái, mặt đỏ bừng, máu mũi không kìm được mà cứ chạy ra. Hắn lúc nảy định ra tay giết nàng nhưng cuối cùng không hiểu sao bản thân hắn lại không thể ra tay lại còn bị nàng gây chú ý. Trong lòng hắn đang gào thét, hắn chưa bao giờ thấy một cô nương nào dễ thương như vậy.

“Không được rồi ta phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không sẽ không trụ được nữa mất!”

Đây là lần đầu tiên hắn nhận ủy thác nhưng lại bỏ chạy giữa chừng, thật quá mất mặt. Nhưng mà nàng ấy thực sự rất dễ thương, nhìn rất giống cô nương trong lời tiên tri.

Dưới ánh trăng kỳ ảo, có một cô nương bị một cô nương mê hoặc làm cho thần hồn đảo điên. Chuyện nghe như một trò đùa của thiên hạ nhưng nó là sự thật. Vị cô nương kia một thân y phục đỏ thẫm, mặt ửng đỏ bỏ chạy thật xa.

Đêm thu gió lướt lả lơi,

Giai nhân trước mặt làm lòng ngẩn ngơ.

Ai ngờ một khắc thẩn thờ,

Mà tim nhớ mãi một đời chẳng quên.
Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 15: Món canh hầm

Buổi sáng mùa thu nắng nhẹ với những cơn gió mang chút hơi lạnh thổi qua, Lục Thiên Hương giờ này vẫn đang nệm ấm chăn êm nằm trên giường. Mới sáng sớm, cái người được mệnh danh là Nhất Y Quỷ Đỏ đã thoát ẩn thoát bên trong vườn nhà Chiến Thần Bạch Ngạo Thần. Sở dĩ hắn có biệt danh là Nhất Y Quỷ Đỏ vì hắn lúc nào cũng mang một thân y phục đỏ thẫm, trên mặt luôn đeo một chiếc mặt nạ quỷ dị.

Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần phòng của Lục Thiên Hương, từ trên người lấy ra một ống trúc. Từ bên trong một con rắn đỏ rực như lửa bò ra, nó từ từ tiến lại về phía cánh cửa phòng. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng nhảy lên cái cây cổ thụ gần đó ẩn nấp.

Tuyết Tuyết từ phía cuối hành lang đi tới, trên tay nàng đang bưng một chậu nước rửa mặt cho chủ tử nhà mình. Bỗng nàng nhìn thấy một con rắn đang bò vào thư phòng của chủ tử.

Tiểu Tuyết hét lên một tiếng: A…!

Tiểu cô nương đặt ngay chậu nước xuống nền rồi lập tức chạy lại phía con rắn kia. Nàng săn hai ống tay áo, lấy tay chụp lấy đầu con rắn ngay tức khắc. Con rắn kia còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã bị nàng tóm lấy trên tay. Nó cố gắng vùng vẫy để thoát thân nhưng lực bất tòng tâm.

Tiểu Tuyết nhìn nó cười khúc khích: Con vật nhỏ, ngươi đến thật đúng lúc. Ta còn đang suy nghĩ không biết nên nấu gì cho chủ tử ăn bồi bổ thì ngươi lại tự dân tới trước cửa rồi!

Nàng lấy tay vuốt nhẹ lớp vẫy đầu con rắn, con rắn liền ngọ ngoạy vài cái: Ây nha! Ngươi cũng không thể nào trách ta được, có trách là trách ngươi quá xui xẻo lại để lọt vào tay ta, nếu có đầu thai thì mong kiếp sau người sẽ may mắn hơn một chút.

Nói rồi nàng tung tăng cầm con rắn trên tay chạy xuống nhà bếp. Tên Quỷ Đỏ trên cây nhìn bảo bối của hắn bị người ta đem đi mà trong lòng không khỏi xót thương cho số phận đáng thương của nó. Đó là con rắn cực độc, là giống rắn quý hiếm. Hắn khó khăn lắm mới bắt được trong Dị Cốc lại mang theo trên người nuôi dưỡng ba năm. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng lại bị một con nha hoàn mang đi nấu lên.

Từ dưới nhà bếp tiếng dao sắc bén cắt qua từng đường cứ vang lên, từ trong nồi một mùi thơm phưng phức bốc lên không trung. Tiêu Tuyết lấy một cái vá thật lớn múc vào một cái chén vừa to vừa tròn rồi mau chóng mang đi.

Lục Thiên Hương đang say giấc nồng thì vô tình bị đánh thức bởi mùi thơm nghi ngút không biết từ đâu truyền tới. Vội bật dậy nàng nhanh chóng mở cửa cố đưa mũi ngửi xem đây là mùi hương gì mà thơm đến như thế!

Bất giác Tiểu Tuyết mang một chén canh lớn đến trước mặt nàng, lúc này hương thơm của chén canh chạy xộc vào mũi của Lục Thiên Hương khiến bụng nàng liền kêu lên vài tiếng “Ọc Ọc”.

Lục Thiên Hương ngạc nhiên: Mùi gì mà thơm quá vậy, mới ngửi thôi là ta đã thấy đói rồi!?

Tiểu Tuyết cười khúc khích: Lúc sáng em mới bắt được con rắn này trước cửa phòng Công Chúa liền mang nó đi hầm canh cho người ăn.

Lục Thiên Hương bật cười: Hôm nay ta rất có lộc ăn nha!

Tiểu Tuyết đặt vội chén canh lên bàn, nàng còn đang tính hầu hạ chủ tử rửa mặt thì mới nhớ ra lúc nảy mình để quên chậu nước trước cửa phòng. Như một phản xạ tự nhiên, Tiểu Tuyết lấy tay vỗ nhẹ đầu mình một cái “Mình đúng là đãng trí mà!”, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài bưng chậu nước vào.

Sau khi được hầu hạ rửa mặt Lục Thiên Hương ngồi ngay vào bàn ăn, đầu tiên nàng lấy tay nhẹ nhàng đưa mùi thức ăn vào mũi, sau đó mới múc một muỗng từ từ cảm nhận hương vị của nó. Cắn một miếng vào miếng thịt, nó vừa mềm nhưng vẫn có độ dai nhất định, từng miếng thịt nó mới ngọt ngọt béo béo làm sao. Lục Thiên Hương hoàn toàn bị chinh phục của món canh hầm này, đây là lần đầu tiên nàng ăn được một món canh ngon như vậy.

Chẳng mấy chốc mà nàng ăn hết chén canh, lấy tay xoa xoa cái bụng căng tròn no nê nàng cười thỏa mãn: Mười trên mười điểm cho món ăn này, trù nghệ của em đúng là càng ngày càng tiến bộ.

Tiểu Tuyết gãi đầu cười ngại ngùng, đây cũng không phải là lần đầu tiên Công Chúa khen nàng nhưng vẫn khiến nàng rất vui.

Từ nảy đến giờ tên Nhất Y Quỷ Đỏ nấp ở trên cái cây kia chứng kiến tất thảy mọi chuyện khiến hắn càng thêm phần xót xa.

“Bảo bối ơi bảo bối! Người đúng là mệnh khổ mà, ngươi cùng ta xông pha giang hồ bao nhiêu năm nay, nhưng cuối cùng lại bị người ta đem đi hầm canh, ngươi trên trời có linh thiêng thì nhớ phù hộ ta sớm tìm được Chân Quân.”

Từ bên ngoài Bạch Ngạo Thần tiến về phía viện của Lục Thiên Hương. Nàng vừa nhìn ra cửa đã thấy gia gia liền vội vàng chạy ra ôm chằm lấy Bạch Ngạo Thần. Ôm đứa cháu gái bé bỏng trong tay, ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía tán cây cổ thụ kia. Người trên cây lúc này giật thót tim, đúng không hổ danh là Chiến Thần đến giác quan cũng nhạy bén như vậy.

Lục Thiên Hương ôm lấy gia gia nhưng không thấy gia gia phản ứng gì bèn hỏi: Có chuyện gì sao gia gia?

Bạch Ngạo Thần cười lớn: Không có gì, lâu lâu mới được cháu gái ôm một cái nên ta muốn ôm lâu một chút ấy mà!

Rồi sắc mặt Bạch Ngạo Thân trở nên khó coi một chút: Hương Nhi này, hôm qua gia gia có uống say không biết có ăn nói hay là có những hành động gì không tốt hay không?

Lục Thiên Hương giả vờ ngơ ngác: Dạ không có, hôm qua gia gia uống say liền lăn ra ngủ.

Bạch Ngạo Thần cười một tràng lớn, tay vỗ vai Lục Thiên Hương: Không có thì tốt! Không có thì tốt!

Bạch Ngạo Thần chính là sợ bản thân hôm qua uống say không tự chủ được mà có những hành động, lời nói đáng xấu hổ. Nếu thực sự là như thế thì hình tượng cao ngạo, lạnh lùng đầy soái khí mà hắn xây dựng để gặp cháu gái của mình sẽ bị sụp đổ hoàn toàn. Tới lúc đó cháu gái của hắn sẽ không thích hắn nữa, nghĩ tới đó thôi là cũng đủ làm hắn toát hết mồ hôi hột rồi.

Cuộc đời này của Bạch Ngạo Thần không sợ trời, không sợ đất, càng không sợ thứ tà ma chỉ sợ mỗi cháu gái bảo bối của hắn không vui, mà cháu gái của hắn không vui thì hắn sẽ rất đau lòng. Nên hắn nhất quyết phải giữ được hình tượng gia gia nhà người ta trước mặt cháu gái của mình. Để khiến người người, nhà nhà đều phải ngưỡng mộ cháu gái của hắn, mà điều quan trọng nhất đó chính là khiến cháu gái hắn luôn tự hào mỗi khi nhắc đến hắn.

Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 16: Bí mật nằm trong bí mật

Bên trong ngôi miếu cổ nằm ngoài thành sớm đã đèn cạn nhang nguội nay lại có ánh đèn le lói, củi lửa nóng hổi. Người bên trong như thực hiện một nghi thức nào đó, người đó đặt một quả cầu thuỷ tinh lên một cây trượng mang từng giọt máu thu thập được từng giọt từng giọt nhỏ vào quả cầu thuỷ tinh. Quà cầu thuỷ tình cứ từ từ hấp thụ lấy những giọt máu nhưng vẫn không có chút khác biệt nào.

Người đó có chút thất vọng thở dài không nguôi, trong mắt là một áng mây mù mờ mịt chỉ hy vọng tìm được một ánh sáng le lói.

Bên ngoài cửa có một kẻ ngông cuồng đạp cửa xông vào. Người bên trong trợn mắt nhìn hắn một cái: Cái tên này ngươi không biết gõ cửa à?

Nhất Y thở hồng hộc ngồi bệt dưới nên gạch khóc lóc ăn vạ: Ta nói người biết cái nhà Bạch gia đó chẳng có ai tốt, người nào cũng lợi hại như nhau. Người nói xem con Xích Hồng của ta nói gì cũng là một con rắn cực độc thế mà lại bị một con nha hoàn bắt đem đi nấu canh, bọn họ còn dám ăn con Xích Hồng của ta không sợ bị độc chết à.

Nhất Y nói tới đây không kiềm được đau lòng mà giẫy giụa tay chân, nước mắt giàn giụa: Đã thế lão già Bạch gia kia còn trừng ta một cái làm tim ta muốn nhảy ra ngoài luôn, may mà ta tay chân nhanh nhạy trốn được ra ngoài. Đều tại tên Lục Diệp người cứ bắt ta đến đó lấy máu của con nha đầu kia, nếu không bảo bối của ta đâu có chết oan uổng như vậy. Người mau đền lại cho ta đi… hực… hực.

Người trước mặt nhìn tên Nhất Y này có chút chán ghét: Ai bảo người vô dụng, đã không làm được việc còn đến đây ăn vạ với ta.

Nhất Y tức đến đỏ mặt: Ngươi … ngươi, cái đồ vô lương tâm nhà người còn dám nói ta vô dụng. Ngươi giỏi thế thì tự đi mà làm, ta không đi nữa.

Lục Diệp mặt không đổi sắc chỉ lạnh nhạt nói với Nhất Y: Ngươi ngoài giỏi giả thần giả quỷ ra thì còn làm được gì nữa chứ, ta vẫn phải tự đi làm. Vậy ngươi nói xem ta còn luyện đan cho ngươi làm gì nữa chứ.

Nhất Y hốt hoảng vội làm mặt tươi cười: Lục Diệp à, ta xin lỗi ta.. ta biết sai rồi. Nhưng mà cái phủ Bạch gia đó không dễ đối phó đâu, ta cũng hết cách. Ngươi cũng không thể trách ta được.

Lục Diệp tối qua cũng có đến Bạch phủ thăm dò quả thực có phát hiện nhiều điểm kỳ lạ. Bạch Ngạo Thần vốn là một thần tướng, dẫn binh như thần thủ hạ bên dưới cũng không ít cao thủ sao bọn hắn có thể ra vào phủ một cách dễ dàng như vậy. Cô công chúa cũng không phải người dễ đối phó, giác quan nhạy bén như vậy.

Này người không cảm thấy người ra vào Bạch phủ quá dễ dàng à!

Nhất Y dương dương tự đắc: Cái đó còn phải hỏi, đó là do ta lợi hại. Ta lén vào nhà họ dạo một vòng cũng không ai phát hiện ra ta.

Ngẫm lại mọi chuyện Lục Diệp hắn cũng sơ xuất quá rồi, dạo này trong lòng hắn chẳng có lúc nào yên ổn cứ có cảm giác bất an. Việc ấn máu cũng không có chút tiến triển nào, hắn cảm thấy Bạch gia này không đơn giản nhất định có ẩn chứa gì đó liên quán đến hắn nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của hắn cũng không có cơ sở để chứng thực. Bạch Ngạo Thần này là cố ý cho bọn hắn vào nhà, còn cố ý thả ra. Chuyện này đúng là không đơn giản.

Ta nói người biết, ta vốn không thích nhúng tay vào chuyện của hoàng gia. Tên Nhất Y người thì hay rồi giả thần giả quỷ, còn nhận lời giết người thay vị Công Chúa kia. Giờ thì hay rồi, chọc vào tổ ong vò vẽ.

Nhất Y giận tím mặt chỉ tay vào thẳng mặt Lục Diệp: Này.. Này, cái tên vô lương tâm nha người. Ta chẳng phải giúp ngươi lấy máu sao, giờ ngươi còn quay sang trách ta.

- Vậy ta bảo người nhúng tay vào chuyện hoàng gia à, còn chẳng phải tên vô lại nhà người ham hư vinh sao?

- Ta… Ta, sao có thể kết đồng minh với cái tên nhẫn tâm nhà người được chứ!

Lục Diệp hất tay tên Nhất Y xuống tự mình bỏ ra ngoài: Ta ra ngoài hái thuốc đây, ngươi tự mình nghĩ cách đi.

Nhất Y nắm lấy ống tay áo của Lục Diệp kéo lại: Này, người cứ như vậy bỏ đi sao?

Lục Diệp chẳng một chút lay động cứ như vậy bỏ ra ngoài. Tên Nhất Y ở đây vò đầu bức tóc chẳng biết phải làm sao.

- Hoàng Cung, điện Càng Chính -

Hoàng Thượng à, người không thể để tên Bạch Ngạo Thần diễu võ dương oai như vậy được, lão già đó ỷ có chút giao tình với tiên đế cộng thêm chiến tích lừng lẫy trở về liền lên mặt ra vẻ ta đây, thật là coi trời bằng vung mà.

Hoàng Thượng tức giận đập vỡ chén trà đang cầm trên tay, sắc mặt ngài ấy lúc này rất khó coi. Phải nói Hoàng Thượng giận đến tím tái mặt mày nhưng cũng không thể làm gì được lão già gian xảo Bạch Ngạo Thần.

Vậy không biết Thừa Tướng đại nhân có cao kiến gì không?

Thừa Tướng cúi người suy ngẫm, Bạch Ngạo Thần này vốn đã không dễ đối phó ông ta lại được lòng dân nắm trong tay mấy vạn binh sĩ. Bây giờ mà bức ông ta quá khó có nói trước được ông ta có tạo phản hay không? Chuyện này cần phải suy tính thật kỹ càng.

- Bệ Hạ, theo thần thấy ông ta yêu thương nhị Công Chúa như vậy hay là người lấy nhị Công Chúa làm con tin ép ông ta giao ra bình phù. Mấy tháng tới là sinh thần của người, người gửi cho phủ bọn họ một cái thiếp mời, lẽ nào ông ta lại dám không đến.

- Ỏ vậy nếu ông ta không đến thì sao?

Thừa Tướng đến gần thì thầm vào tài của Bệ Hạ: Vậy người chỉ cần làm như thế này…

Nghe xong sắc mặt Hoàng Thượng liền vô cùng rạng rở: Ái khanh đúng là túc trí đa mưu, chuyện này phải nhờ đến khanh rồi.

Thừa Tướng cúi người hành lễ: Được giải ưu cùng Bệ Hạ là phúc phận của thần.

Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 17: Mỹ nữ quá câu người

Mà nói về cuộc đời của Lục Thiên Hương đúng là đáng thương, từ lúc sinh ra đã không được phụ thân yêu thương, bị người ngoài đồn đoán là nghiệt chủng do Hoàng Hậu sinh ra. Mẫu thân nàng sau khi hạ sinh nàng thì cơ thể cũng dần suy yếu, đến năm nàng ba tuổi thì qua đời để lại một mình nàng trên cõi đời này.

Chốn hoàng cung vốn thâm hiểm một đứa bé ba tuổi có thể sống đến giờ này cũng đã quá may mắn rồi. Nhưng mà, có chút may mắn thì sao chứ, chẳng phải nguyên chủ cũng chết rồi sao.

Lục Thiên Hương cũng không phải là nàng ta, cũng không có thâm thù đại hận gì với hoàng gia nên cũng không cần báo thú cho nguyên chủ, nàng cũng chỉ vô tình bị đứa đến đây thôi. Nhưng mà, số mệnh trớ trêu, nàng không muốn chọc vào người khác, nhưng người khác lại cứ muốn chọc vào nàng. E là, mối thù này không trả cho nguyên chủ thì lại để bản thân chịu thiệt rồi.

Nhìn lão nhân gia trước mặt, Lục Thiên Hương cũng có vài phàn yêu mến, dù sao cũng là gia gia của nguyên chủ thì cũng xem như là gia gia của nàng, mà người gia gia này cũng đối xử với nàng rất tốt, nhìn chung thì nàng cũng đã có một chỗ dựa vững chắc ở kinh thành.

Vấn đề bây giờ chính là phải nâng cao thực lực, tự bảo vệ bản thân. Nàng bây giờ cũng quá là yếu đuối rồi, chỉ sợ ra đường không cẩn thận bị người ta giết lúc nào không hay.

- Gia gia à, người là một vị tướng quân oai dũng như vậy, thân là cháu gái của người cháu cũng không thể quá kém cỏi nha! Hay là người dạy kiếm pháp cho cháu đi, có được không?

Bạch Ngạo Thần nhíu mày suy nghĩ một chút: Thân thể cháu yếu ớt, vẫn là nên để một thời gian nữa hãy tính.

Lục Thiên Hương làm bộ dạng đáng thương, nải nỉ nói: Gia gia, chính vì thân thể cháu yếu ớt nên mới cần phải rèn luyện thêm, như vậy cháu vừa có thể cải thiển thể chất thân thể vừa có thể tự bảo vệ mình.

Bạch Ngạo Thần đưa tay lên cằm, vuốt vuốt rầu, làm một bộ mặt suy tư. Những lời này của Lục Thiên Hương nói cũng rất có lý, giờ hắn đã lật mặt với hoàng thất, e là Hoàng Đế sẽ không dễ dàng gì buông tha cho bọn họ.

- Được rồi, nhưng cháu nhớ sức khoẻ của bản thân mới quan trọng nhất.

Lục Thiên Hương cười vui vẻ, ôm lấy tay của Bạch Ngạo Thần: Đa ta gia gia!

Bạch Ngạo Thần đưa tay lên gõ vào trán của Lục Thiên Hương một cái: Được rồi! Cháu đó, đã là cô nương lớn như thế này rồi mà cứ thích làm nũng nói ra không sợ người ta cười cho.

Lục Thiên Hương cười ngốc, lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị gõ: Cháu cứ thích làm nũng với gia gia đấy, bọn họ chính là ghen tị cháu có một gia gia là chiến thân nên mới bàn tán.

Bạch Ngạo Thần cười hào sảng, lấy tay xoa đầu tiểu nha đầu trước mặt: Ha ha, được được, ai bảo cháu gái của ta quá đáng yếu cơ chứ!!!

Hai ông cháu bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau hết cả một ngày, làm cho không khí vốn căng thẳng trong phủ trở nên có sinh khí hơn náo nhiệt hơn.

Sau khi dùng bữa tối với gia gia xong Lục Thiên Hương lăn dài trên giường, như cả ngày này nàng đã lao động rất vất vả vậy.

Thực ra, lúc trước Lục Thiên Hương bây giờ chính là Bạch Lam đại tiểu thư của tập đoàn Bạch Thị, cuộc sống giàu sang sung túc, có kẻ hầu ngươi hạ, nhưng thân là con gái chủ tịch tập đoàn, từ khi còn nhỏ nàng đã phải cố gắng rất nhiều để phụ giúp công việc gia đình nên hầu như nàng chẳng có thời gian để lười biếng. Nhưng mà đáng tiếc, ba ba vốn không xem trọng một đứa con gái như nàng, còn dự tính lấy nàng ra làm một cuộc hôn nhân trao đổi, đúng là nực cười mà.

Rất lâu rồi nàng mới được tự do thoải mái như vậy, đương nhiên phải tranh thủ tẩn hưởng thất tốt chứ!

Nằm dài trên giường, Lục Thiên Hương vui vẻ ôm lấy cái gối mềm mại của mình, nằm ngân nga những giai điệu trước đây nàng chưa từng hát.

Đột nhiên, từ trong không trung xuất hiện một thân ảnh trước mặt nàng, toàn thân người này được che phủ bởi một chiếc áo choàng lớn màu xanh nhạt, khí chất tựa như thần tiên, lại mang chút băng lãnh khó gần. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì người kia đưa ngón trọ lên miệng ám chỉ nàng giữ im lặng.

Lục Thiên Hương nhìn chằm chằm vài đối phương, tuy nàng tự cảm thấy tình thế của bản thân khá là nguy hiểm nhưng nàng cũng không thể ngừng cảm thán. Lần đầu tiên nàng thấy một nữ tử xinh đẹp như vậy, đôi chân mày lá liễu, đôi mắt diễm lệ, chiếc sống mũi đầy thanh tú cùng đôi môi căng bóng đỏ mộng như cánh hoa hồng. Trên thân thể của vị nữ tử này có một mùi hương của lam thảo rất dễ chịu cũng rất quen thuộc.

Lục Thiên Hương không tự chủ được mà thốt lên một câu: Thật là xinh đẹp.

Đối phương nhìn mặt nàng ngây ngốc như vậy, khoé miệng liền cong lên, nụ cười này đúng là quá câu người mà, Lục Thiên Hương sém chút nữa là không giữ được bình tĩnh mà bị người này câu mất hồn vía rồi.

Vị nữ tử kia nhẹ nhàng vuốt lấy gò má của Lục Thiên Hương đôi mắt câu hồn hỏi: Ta rất xinh đẹp sao?

Lục Thiên Hương cả người ngây ngốc ra, đây là cái tình huống gì thế này, đúng là muốn lấy máu mũi của nàng mà.

- Đẹp, rất đẹp!! Nhưng mà vị tỷ này, tỷ không sợ ta la lên sao?

Vị nữ tử kia lại nở lên một nụ cười: Ngươi sẽ không.

Lục Thiên Hương khoé miệng nhích lên tạo thành một đường cong: Sao tỷ có thể chắc chắc như vậy?

- Lần trước ngươi không làm như vậy?

Lục Thiên Hương cũng đoán ra được, vị nữ tử một thân y phục màu xanh nhạt này chính là người từng xem trộm nàng tắm. Tuy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng mỗi lần gặp nhau không thể nào đàng hoàng hơn được à. Lần trước là nhìn trộm nàng tắm, lần này ở ở trên giường của nàng, lại còn nằm trên thân thể của nàng. Đúng là biết trêu đùa mà!

- Vị tỷ tỷ này, có thể xuống khỏi người ta rồi hãy nói tiếp được không, ngươi không thấy như vậy rất bất tiện à?

Vị nữ tử trước mặt, khoé miệng lại cong cong, có ý trêu đùa nói: Ta không thấy bất tiện.

Lục Thiên Hương nhìn nàng ta, ánh mắt tràn đầy sự bất lực, rõ ràng là một thần tiên tỷ tỷ khí chất bất phàm, sao tính cách lại thích trêu đùa như vậy chứ. Đúng là yêu nghiệt mà!!!

Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 18: Liên kết sinh mạng và linh hồn

Vị nữ tử trước mặt nhìn Lục Thiên Hương một hồi lâu, ánh mắt có vài phần dò xét lại thêm một chút tò mò. Nàng đưa bàn tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt lên từng đường nét trên khuôn mặt của Lục Thiên Hương.

Lúc này, Lục Thiên Hương như phát giác được chuyện gì đó, đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang sờ soạng khuôn mặt mình của vị nữ tử kia: Mắt ngươi không nhìn thấy?

Vị nữ tử kia nở một nụ cười nhẹ, khí chất toát ra bất phầm, nhẹ nhàn đáp: Cũng không hẳn? Ta bị hạn chế thị lực.

Lục Thiên Hương nhíu mày, giọng trầm xuống: Như vậy ngươi còn nhìn lén ta tắm?

Nữ tử kia dường như nhớ lại chuyện gì đó, mặt có chút ửng đỏ nhưng sau đó lại vội vàng định thần quay lại trạng thái ban đầu: Ta có thể tự khôi phục thị giác trong thời gian ngắn. Nhưng mà ngươi cũng quan tâm đến chuyện của ta quá nhỉ?

Lục Thiên Hương cười trào phúng đáp: Chuyện của một đại mỹ nữ đương nhiên ta phải quan tâm rồi!

Vị nữ tử kia thần sắc vẫn như cũ, trên môi xuất hiện một đường cong: Ngươi đúng là một tiểu nha đầu háo sắc.

Chưa kịp để Lục Thiên Hương mở lời, vị nữ tử kia lại nói tiếp: Ta biết ngươi là ai, linh hồn của ngươi không thuộc về thế giới này.

Bất giác Lục Thiên Hương có chút giật mình, chuyện này nàng vốn chưa từng kể cho ai nghe làm sao người này có thể biết được? Nàng nhíu mày lại, đối mắt dò xét quan sát tỉ mỉ ngươi phía trên, ngữ khí có chút cường đại hỏi: Sao ngươi biết?

Vị nữ tử trước mặt có chút tự mãn mà bật cười: Ta có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn của ngươi, có thể ngửi được mùi hương trên linh hồn của ngươi. Màu sắc và mùi hương trên linh hồn của ngươi không giống người ở lục địa này.

Lục Thiên Hương có chút kinh ngạc, đối với nữ tử này lại có thêm một chút tò mò: Không ngờ vị tỷ tỷ đây không những có dung mạo như hoạ còn có bản lĩnh lớn như vậy, thật khiến cho người ta không thể ngừng tán thưởng nha!

Vị nữ tử trước mặt khoé miệng hơi cong, trầm giọng nói: Ta không cần ngươi tán thưởng ta, ta chỉ cần máu của ngươi.

Lục Thiên Hương hoảng hốt, lần đầu tiên gặp trực tiếp mà đã đòi lấy máu của nàng rồi, có cần phải bá đạo như vậy không. Nhìn ngữ khí của đối phương nàng tin chắc đối phương không nói đùa, cho dù tướng mạo xinh đẹp thì có làm sao, cái mạng nhỏ này của nàng vẫn là quan trọng nhất không thể cho người ta được.

Nàng làm một bộ dạng đáng thương, hai mắt long lanh cầu khẩn nói: Thần tiên tỷ tỷ, dung mạo như hoạ, khí chất bất phầm sao có thể nở xuống tay giết một tiểu muội muội đáng thương như ta chứ?

Vị nữ tử kia nghe thấy ngữ khí của Lục Thiên Hương có chút nhíu mày: Ta chỉ cần một giọt máu của ngươi.

Nghe xong câu này Lục Thiên Hương mới thở phào nhẹ nhõm, đúng là dạo chết nàng rồi.

Được được, thần tiên tỷ tỷ cần mười giọt ta cũng đưa, chỉ cần thần tiên tỷ tỷ không lấy cái mạng nhỏ của ta là được.

Vị nữ tử kia nghiêm mặt, ngữ khí nghiêm túc nói: Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng của ngươi, mạng của ngươi đối với ta không đáng giá.

Nghe được những lời này xuất ra, ngữ khí nghiêm túc như vậy khiến cho Lục Thiên Hương cũng có chút khó chịu, nàng tự cảm thấy bản thân rất đáng giá nha! Không những vẻ ngoài xinh đẹp, còn rất thông minh, thân phận lại còn rất cao quý. Nhưng mà vị tỷ tỷ xinh đẹp này lại nói với nàng mấy câu lạnh lùng như vậy thật khiến cho nàng đau lòng à!

Vị nữ tử xinh đẹp trước mặt lấy ra một cây kim được dấu trong ống tay áo, sau đó đột nhiên một quả cầu pha lê không biết từ đâu xuất hiện giữa không trung, nàng ta thành thục đưa tay của Lục Thiên Hương lên một quả cầu sau đó trích đầu ngón tay ở giữa lấy một giọt máu.

Khoảnh khắc vị nữ tử kia cầm lấy tay Lục Thiên Hương, nàng khẽ trùng mình một cái, bàn tay này thật sự quá lạnh rồi, nếu không phải dung mạo người trước mặt quá xuất chúng, cơ thể chuyển động thuần thục, e rằng Lục Thiên Hương còn cho rằng bản thân đang đụng vào tay của người chết.

Vừa lúc giọt máu của Lục Thiên Hương chạm vào quả cầu thuỷ tinh, bên trong liền xuất hiện một viền sáng, viền sáng đó sau đó không ngừng chuyển động mà chạy một vòng xung quanh bên trong quả cầu, tốc đó mỗi lúc càng nhanh dần, nhanh đức mức nhìn bằng bắt thường không còn thấy nổi chuyển động của nó.

Vị nữ tử xinh đẹp sắc mặt nãy giờ không biến sắc, lúc thấy cảnh này trong mắt liền có chút kính động. Đây chính là lần đầu tiên quả cầu thuỷ tinh của nàng có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Lục Thiên Hương lúc này hai mắt ngơ ngác, không biết có chuyện gì đang xảy ra, nàng còn chưa kịp định hình hiện tượng lạ trước mặt nàng là gì, thì bên trong quả cầu bắt đầu xuất hiện hai luồn ánh sáng len lỏi ra bên ngoài.

Một cái kết nối lên tay của Lục Thiên Hương, một cái kết nói lên tay của vị nữ tử kia. Trong khoảnh khắc đó, dường như cả hai đều cảm nhận được có một sợi dây liên kết linh hồn và cơ thể hai người lại với nhau. Lúc này Lục Thiên Hương như vừa tiếp nhận một sức mạnh thần bí nào đó, đó là một sức mạnh khổng lồ, khiến cho cơ thể của Lục Thiên Hương có chút quá tải mà run lên vì đau đớn.

Lục Thiên Hương cảm nhận được, hình như có một tia sáng đang lên lõi trong đầu nàng, không ngừng truyền năng lượng vào cơ thể nàng, đầu nàng lúc này như muốn nổ tung, hai mắt nàng dần dần mơ hồ không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cả thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Sau tầm năm phút, thần trí của Lục Thiên Hương bắt đầu hồi phục trở lại, cơ thể cũng không còn đau đớn nữa. Nàng mơ hồ nhìn vị nữ tử trước mắt, có ý muốn hỏi chuyện vừa xảy ra.

Vị nữ tự kia vừa bắt gặp ánh mắt của Lục Thiên Hương vừa hiểu ý nàng muốn nói gì, giọng trầm ấm nói: Vừa rồi chính là hiện tượng liên kết sinh mạng và linh hồn.

Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Top