"Ninh, lại đi đâu đấy?"
Trời đã dần tối, thằng Ninh quay đầu trông cái bóng tía đang ngồi ở cái sập trước nhà, tay lão cầm một điếu thuốc lào rẻ tiền chẳng biết nhặt ở đâu vừa hút phì phèo vừa ngẩng đầu lên hỏi nó.
Thằng Ninh đầu đội một cái đèn nhỏ, một tay cầm cái nơm to, cái lưỡi hái vẫn thường trực giắt bên hông, tay kia nó cầm theo một cái giỏ tre lớn. Buộc chặt cái giỏ vào một bên hông, nó với lấy cây nứa tự làm thành một cây kẹp, vừa đi ra khỏi cửa vừa nói bằng cái giọng cộc lốc: "Tôi đi bắt rắn."
Lão tía trông theo bóng dáng còn chưa dậy thì của nó, hắng giọng một cái rồi lão bảo: "Ừ. Cẩn thận đấy."
Bước chân nó chậm lại một chút rồi lại sải bước dài, không đáp lời lại.
Thằng Ninh băng qua hai con suối, leo lên một đoạn mương dẫn lên rừng. Trời đã dần khuya, ánh đèn treo trên đầu nó phát ra ánh sáng yếu ớt, cái đèn này là của tía nó lúc trước mua ở một tiệm đồ cũ ở trên xã, cũng đã qua mấy năm nên ánh sáng không được tốt lắm, nó lần từng bước qua những đoạn núi nhỏ ven đường, tiện tay hái một nắm rau tần có tác dụng cầm máu bỏ vào trong túi áo.
Trong rừng hoang vắng, đầy rẫy tiếng thú hoang kêu gào, lúc lớn lúc nhỏ, nó né những cụm lá rậm để tránh chọc đến những con thú lớn, đi dọc theo một con suối nước nhỏ, nó lần tìm hang rắn ở những cụm đất đá ven bờ suối. Rắn ở rất sạch, thường thì vào một hai tháng nó sẽ tự tắm rửa và "thay áo" một lần, sau khi bỏ lại lớp vỏ bên ngoài, cũng là lúc cơ thể rắn suy yếu nhất, khi ấy việc bắt được rắn sẽ dễ dàng hơn. Thằng Ninh khẽ mím môi, nó vừa trông thấy vài lớp vỏ rắn khá to ở cạnh một cái hang ven suối, quan sát một lúc, nó đoán hẳn là một hang cư trú của loài hổ mang, hoặc có thể là một loài rắn có kích thước lớn. Một tay nó nắm chặt cây kẹp nứa, tay kia nó với từ trong giỏ tre ra một con cóc, là loài cóc độc da vàng, đầu con cóc bị cột chặt bởi một sợi dây cước dài, nó nhanh nhẹn quẳng con cóc vào trong hang rồi dần thả dây, đồng thời, nó leo lên một cành cây gần đó, cố gắng không phát ra tiếng động tránh làm kinh động đến những con rắn trong hang, sợi dây đưa sâu vào một lúc bỗng bị giãy mạnh, nó tức tốc cầm chặt cây kẹp nứa, kéo nhẹ sợi dây ra, tay kia nó cầm cái nơm lớn chờ đợi. Một lúc sau, sợi dây được kéo ra khỏi hang, trên thân con cóc độc bị cắn thủng vài chỗ, vết máu nhỏ rỉ ra từ thân cóc chảy từ trong hang ra đến bên ngoài, một vài con rắn nhỏ từ trong bò ra, đến đầu hang thì từ từ chậm lại rồi ngưng hẳn. Nó bắt kịp thời cơ liền đặt cái nơm che kín lại miệng hang, tay kia nó cầm cây kẹp nứa ra sức thọc mạnh vào, chân nó kiềm lại cái nút thắt ở miệng nơm tránh cho rắn có đường bò ra...
...
Trời dần hửng sáng, thằng Ninh lê thân mệt nhọc về đến đầu làng, tay nó cầm một cái giỏ tre lớn chứa đầy rắn, tay còn lại vừa cầm cây kẹp nứa vừa cầm một sợi dây cột ba con cá lớn. Ra đến chợ đình, nó tắp vội vào một gian nhà gỗ ở gần đấy, nơi này chuyên mua lại mấy loài rắn hiếm, nhất là các loại như rắn hổ mang có kích thước lớn. Người thu mua là một người đàn ông to tướng, khuôn mặt hơi chút bặm trợn kèm đôi mắt sắc như dao, người ta thường gọi gã là Lão Xà, vừa trông thấy nó bước vào gã liền cười cười, nói: "Lại là nhóc à, vẫn đúng ngày như thế nhỉ, đem lại đây, xem thử hôm nay nhóc bắt được bao nhiêu cân rắn nào."
Thằng Ninh nhìn lướt qua ông ta một cái, đoạn đặt cái giỏ tre lên trên mặt bàn, giọng khó chịu: "Đã bảo đừng gọi tôi là nhóc. Hôm nay chỉ được có từng ấy thôi, lão cân giúp tôi xem hôm nay đủ lấy thuốc không?"
Người đàn ông cười hề hề, cầm lấy cái giỏ tre lên, thử ước lượng một chút rồi bảo: "Thuốc cái nổi gì. Thế này thì vừa đủ để tía chú mày qua cơn nửa tháng ấy chứ."
Nó liếc dọc Lão Xà, giọng kì kèo: "Gì mà có nửa tháng thế, lão đừng đùa với tôi, tôi bán lại cho ông Ba Đồng khéo cũng được một tháng cầm cự."
Lão Xà không cười nữa, gã xởi lởi ngó lại bầy rắn vẫn còn lúc nhúc trong giỏ, hiếm khi có rắn hổ mang sống thế này, bán ra đương nhiên là có lời hơn so với tụi chuyên bắt rắn chết. Gã trầm ngâm đo lường một lát rồi nói với điệu không hơn thua: "Được rồi, hôm nay chú mày mở hàng nên chú bán giá mát vậy, chưa có chỗ nào mát giá như chỗ chú đâu nhé."
Nói rồi gã xoay ngoắt vào trong buồng, không quên cầm theo cái giỏ, lát sau bước ra, tay gã cầm một cái gói nhỏ dúi vào trong tay nó, vẫn không quên trêu chọc cho bỏ tức.
"Lão tía mày nghiện ngập mà có thằng con có hiếu quá cha. Khè khè! Chú nói cho mày hay, ở cái làng này thì không cần sợ bọn cớm rởm, tụi nó chỉ được cái ăn của dân, cướp của dân, tía mày bị tụi nó bắt hay không thì sớm muộn gì cũng thả, tụi nó có hơi sức đâu mà giúp tía chú mày cai. Mấy loại này nếu mày muốn thử chú đưa cho mày một ít. Trông mày chắc cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi thôi ha, vừa đủ tuổi hưởng thú vui rồi đấy nhé."
Nó trừng mắt liếc gã ta một cái rồi quay lưng rời đi, phía sau vẫn còn văng vẳng tiếng cười thích thú của người đàn ông nọ.
Nó đi về hướng đầu chợ, bán ra hai con cá lớn được vỏn vẹn ba đồng, trả giá thêm chút với bà chủ vựa, nói đến nước miếng văng tung tóe bà ta mới cáu kỉnh quăng thêm cho một lon gạo, vừa mắng vừa phủi tay: "Đi đi đi, mới sáng sớm đừng có ám tao nha thằng quỷ nhỏ. Chỗ tao còn buôn bán, có lỗ vốn tao qua đốt cả nhà mày."
Nó mặc kệ tiếng quát mắng đằng sau, khóe miệng khẽ cười cầm theo lon gạo rời đi.
Nghe nói hôm nay có lính canh, nó nhét kĩ gói "hàng" vào trong miệng, đoạn đi đến trước cổng làng cho bọn lính canh của ông Xã trưởng xét người, nó nhìn cái bọn hung tợn kia một cái, rồi quay đầu chạy một mạch đến nhà ông thầy thuốc Ba Đồng.
Ở cái làng nhỏ này chỉ có mỗi ông Ba Đồng là thầy thuốc, nói nôm na như cái kiểu chó trong bầy gà, hổ trong bầy mèo. Ấy thế mà không thể khinh thường được với tay nghề của lão ta, mấy người thường bị bệnh hay bị thương đến tay lão đều được chữa khỏi, ngặt nỗi lão có một cái tật, cứ người đến tìm lão chữa bệnh phải có đủ ba đồng tiền lão mới chữa, hơn thì lão chữa nhiều, không đủ thì lão không chữa chi hết, bởi thế mọi người đều gọi lão là Ba Đồng, đến nay thì chẳng ai nhớ đến tên lão là gì nữa.
Thằng Ninh bước vào gian nhà trị bệnh của lão Ba Đồng, vừa đến cửa đã nghe mọi người đang bàn tán về việc kiểm tra của ông Xã trưởng, chẳng biết là có vụ gì, nó ngóng tai lên nghe, đoạn ngó nghiêng tìm lão thầy thuốc.
"Nay bọn lính canh kiểm gắt gao quá, chẳng biết mấy con "ma" kia có trốn nổi không."
"Tôi nghe nói trên tỉnh có một đoàn kiểm duyệt về, chắc là cái bọn cớm rởm muốn lập thành tích trên tỉnh nên mới kéo đến làng mình. Ai mà không biết cái làng này toàn "ma" chứ."
"Này, lão nhỏ tiếng thôi, để bọn người của ông Xã trưởng nghe thì có mà cầm tù lão..."
"Tôi mà còn sợ tụi nó à, lão Ba Đồng từng bị tụi nó bắt, chả phải cũng thả về đấy thôi."
"Lão Ba Đồng lần đó là do ăn may, chửa được cái bệnh khó ở của bà Xã trưởng, ông nói xem ông thì có tài gì nào."
"Ít ra thì tôi có cái thân già này, cùng lắm thì liều mình với bọn chúng thôi, ha ha..."
Tiếng bàn tán vào tai nó, chợt nhớ đến bọn lính canh ở đầu làng, nó đi nhanh đến chỗ ông Ba Đồng đang ngồi so thuốc, đặt lên trước mặt lão ba đồng tiền vừa bán cá khi nãy.
Lão Ba Đồng ngước mắt nhìn nó, đoạn cười: "Vậy mà còn sống à, mày cũng gan lì lắm thằng nhỏ."
Nó không thèm đếm xỉa đến lão, đoạn nói: "Lão cho tôi thêm thuốc, lần này độc chỉ dụng được với mấy con rắn hổ mang vừa, loại rắn lớn lại chẳng ăn thua gì, tối qua tôi làm xổng hết một con hổ mang chúa, chỉ đủ thảnh thơi có một tháng, lão nói xem có tức không?"
Lão Ba Đồng cười vang, đoạn lão bảo: "Mày cũng gan trời đấy thằng nhỏ, mấy vụ bắt rắn này tao chỉ nói sơ qua mấy lần mà mày đã dám đi bắt rồi, lỡ mà vuột tay để nó cắn, đến đấy thì đừng có trách lão không cảnh báo mày nhé."
Nó nhìn lão một lúc, cái điệu chẳng bỏ vào tai mấy lời dọa nạt này, nó gõ gõ lên bàn giục: "Lão lấy cho tôi thêm ít thuốc đi, độc mạnh hơn một tí, sẵn cho tôi thêm một thang trị cảm, mấy hôm rày trời lạnh ông ta nằm liệt ra đấy, tôi còn chưa muốn để tang ông ta đâu."
Lão Ba Đồng ngó ngó, đoạn giơ tay vỗ vào cái đầu húi cua của nó, lão vừa đi lấy thuốc vừa mắng: "Cái thằng quỷ nhỏ, mày học đâu cái thói trù cha mày thế kia, lão vừa định khen mày có hiếu thế không biết."
Nó cười xòa, mân mê cái đầu một lúc, đến khi chợt nhớ lại những lời bàn tán vừa rồi, nó chẳng cười nổi nữa, bần thần ra đấy, đợi lão Ba Đồng lấy thuốc xong liền hỏi: "Ông Ba Đồng, lần này bọn lính có bắt người thật không?"
Lão Ba Đồng liết xéo nói: "Bắt thì cũng thả ra thôi, đợi cái bọn trên tỉnh rút về thành phố thì bọn trên xã cũng không giữ người làm gì. Dù gì tụi nó với bọn buôn cũng chia bè kết lũ với nhau, thiếu đi mấy con "ma" như tía mày thì tụi nó cũng không làm ăn gì được."
Nó thở nhẹ một cái, đoạn cầm lấy mấy bao thuốc rồi lửng thững ra về, đến cửa còn nghe tiếng lão Ba Đồng nói với theo như mấy lần trước, lão nói: "Thế mày có chuẩn bị ba đồng cho mày chưa thằng quỷ nhỏ?"
Nó không thèm để ý, tay xách nách mang đi về nhà, trời vừa hửng nắng, mấy cô chú làm đồng đã nối đuôi nhau ra ruộng, đến một cái đìa lớn, nó ngoặt lên một khúc mương, đoạn gọi với vào trong nhà: "Tôi về rồi!"
Chẳng nghe thấy tiếng đáp lời, nó nhớ lại chuyện bọn lính canh, vội vàng chạy một mạch vào nhà, nói là cái nhà lại chỉ như cái chòi lá, ngoại trừ cái giường gỗ sát vách và cái bàn kê đỡ ở một bên góc thì bốn mặt đều trống không, chẳng có nhiều đồ dùng dư thừa nào. Khi nó vào liền trông thấy tía nó đang nằm co lại một góc giường, nó liền thở phào, may mà chưa bị bắt.
Lại gần thấy lão rên hừ hừ, liền biết là lão lại lên cơn, nó lấy gói "hàng" được bọc kĩ càng trong túi ra, trút vào giấy gói một lượng nhỏ rồi đưa cho lão, lão tía vội vàng đón lấy như kẻ chết đói gặp được đồ ăn, lão ra sức hít vào cái thứ "hàng" độc địa ấy. Nó bần thần nhìn lão ta từ một người sống dở chết dở dần dần khôi phục lại thần trí, nó mím chặt môi rồi không nhìn lão nữa.
Hận lão không? Hận, nếu nói không thì đúng là dối trá. Nhưng lão không bỏ đi, ừ, ít nhất lão đã không bỏ nó đi như cách má nó từng làm.
Nó ra đến sân, lấy cái lon gạo đem đi nấu cháo, làm sạch con cá còn lại rồi kho tàu và luộc mớ rau, đợi khi nó dọn đồ ăn lên thì tía nó đã tỉnh táo ngồi ở bên bàn, nó không thèm nhìn lão mà và lấy và để bát cháo nóng.
Lão tía nhìn nó, rồi lão nhắc: "Ăn từ từ thôi Ninh, kéo phổng bây giờ."
Nó vẫn không để ý đến lão, ăn xong bát cháo nó liền nằm vật ra giường, cả đêm nó đã không ngủ, lại tốn sức vờn nhau với bọn hổ mang, giờ nó thấy toàn thân đều mỏi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc. Lão tía nhìn nó, thở dài thật sâu, đoạn lão lấy cái chăn đắp ngang người nó rồi dọn lại bát đĩa, hôm nay lão còn phải ra ruộng.
Đợi khi tía rời khỏi nhà, nó mở trừng mắt ra, ánh mắt vô hồn trông lên mái nhà lá cũ kĩ, rồi nó khẽ cười. Ít ra có lão còn biết gọi tên Ninh.
...
Nó chèo xuồng đi ra một khúc sông, đang mùa nước lên nên bông súng trổ đầy, nó vừa hái bông súng vừa ngó lại cây cầu bắt ngang sông, chợt nó trông thấy một người đàn bà, khuôn mặt bà mờ ảo, nhưng cái dáng kia sao lại giống má nó quá, nó bỏ xuồng lội nước ngược đến gần cây cầu, nhưng chưa kịp trông rõ thì bóng dáng người đàn bà đã nhảy xuống... nó bần thần rồi lớn tiếng gào lên.
"Má!"
"Ninh, dậy đi, sao vậy?"
Nó nghe tiếng gọi dồn dập của lão tía, đoạn nó mở choàng mắt, hóa ra là mơ.
"Gặp má mày à?" Lão tía trông nó, khuôn mặt đã có vài nếp nhăn toát lên vẻ bối rối.
Nó ngó lão, rồi đáp lửng: "Ừ."
Lão nhìn nó kiểu muốn nói lại thôi, rồi quay ra đi nấu cơm. Nó trông theo bóng dáng lão rời đi, rồi chợt co ro người lại ôm gối, đầu nó vùi sâu vào chân.
Má nó chết, bị lão ép mà chết. Thế mà nó chẳng thể hận lão. Thật đáng buồn cười.
...
"Này, nghe nói mấy ngày trước bọn lính canh lại bắt thêm vài con "ma" ở đầu chợ đấy."
"Tôi có nghe nói, tại mấy thằng đó cứ quanh quẩn ở chỗ thằng buôn rắn kiếm "hàng", bọn nó đã câu kết từ trước, cứ thấy bóng dáng là bị bọn lính tóm gọn."
"Thế mà tía thằng nhóc kia chưa bị bắt nhỉ, tôi nghe nói hôm trước lão ta lại lên cơn nghiện, đập phá muốn nát căn chòi đấy rồi."
"Thế à, thẳng quỷ nhỏ kia nghe nói bắt rắn hay lắm mà, sao không đi đổi lấy "hàng" cho tía nó?"
"Không nghe tôi nói à, lão hàng rắn đã kết bè với bọn lính canh rồi, khéo nó mà ra lại bị bắt cả lũ, tôi nói thà bị bắt để đi cai, biết đâu còn ổn, chứ kiểu lên cơn thế kia thì thật đáng sợ."
"Cái nhà đó có ai dám lại gần đâu..."
Tiếng bàn tán của mọi người rộn khắp cả đồng, nó vừa nghe vào tai vừa cắt mớ cỏ cho trâu ăn, mấy tháng trước nó nhận chăn trâu cho một thôn hộ, hiếm có người nào chịu nhận nó làm việc như thế. Nhưng công việc này vẫn không đủ để mua một thang "thuốc" cho lão. Thời gian tía nó lên cơn nghiện ngày càng nhiều, mỗi lần như thế nó đều trốn ra ruộng ngồi, đợi lão qua cơn rồi lại về, nó không muốn trông thấy bộ dạng thê thảm của lão. Hai tháng nay vì chuyện của bọn lính Xã trưởng mà nó vẫn không dám đi bắt rắn thêm lần nào, thêm nữa lão mua rắn kia không chịu lấy rắn hổ mang nữa, lão bảo muốn loại quý hơn, nó thầm mắng lão thừa nước đục thả câu cả trăm lần.
Chiều tàn, nó lùa đàn trâu về chuồng chủ hộ, nhận được ba đồng, nó liền chạy đến chỗ lão Ba Đồng, vừa kịp lúc lão đang dọn quầy thuốc.
"Ôi, thằng nhỏ, giờ này mày còn chạy ra đây làm gì thế?" Lão Ba Đồng đang xếp thuốc, vừa trông thấy nó liền hỏi.
Do chạy nhanh nên giờ nó cứ chống chân thở gấp, nói thì thào: "Ông Ba Đồng, dạy tôi bắt được rắn cạp nong đi."
"Nhóc đùa à, tưởng bắt rắn cạp nong dễ lắm hả con, không khéo bị nó cắn một phát là toi mạng nhé, ba mươi đồng cũng không cứu được mày đâu."
"Lão cứ chỉ, tôi cũng không nói sẽ đi bắt ngay." Nó nói với giọng bất cần.
"Tía mày lên cơn dữ quá hả? Thôi được rồi, mày vào đây, lão dạy mày."
...
Vừa về đến trước sân, nó nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng phát ra có thể là chiếc nồi đất hay một cái xoong nào đó, nó đã quen gặp cảnh tượng này nên chẳng buồn để tâm nữa, nó lại cái lu nước ngoài sân, múc một gáo nước xối từ trên đầu xuống, đoạn nó cởi phăng chiếc áo đã sờn vải rồi cứ thế đi thẳng ra đồng, nó không muốn nhìn bộ dáng thê thảm lúc này của tía nó. Nó thầm nghĩ, nó vẫn thích bộ dáng lúc lão ta tỉnh táo, gọi tên nó, Ninh.
Cái tên này là do ông thầy đồ ở đầu làng đặt cho nó, má nó lúc mới sinh nó ra thì rất yếu ớt, bà đỡ nói phải kiếm cái tên mang lại cát lợi thì mới mong qua khỏi. Tía nó nghe vậy liền lên rừng, bắt về vài con thỏ, đem đến nhà ông thầy đồ ở đầu làng nhờ đặt giúp cho một cái tên. Tía má nó đều là dân đen, một chữ bẻ đôi cũng không biết, chả hiểu phải đặt tên như thế nào cho cát lợi, cả làng chỉ có ông thầy đồ biết chữ, nhờ ông ấy đặt giúp cũng là lẽ thường. Lão thầy đồ nghe tía nó kể, thế là lão đề bút viết một câu.
Tang loạn kí bình, kí an thả ninh.
Ninh, là an ninh, là yên ổn.
Ấy thế mà, cuộc đời nó từ nhỏ đến lớn có bao giờ yên ổn đâu.
...
Nó sửa soạn chút dụng cụ vẫn thường dùng để bắt rắn, cầm theo một gói thuốc được bọc kĩ càng nhét vào trong túi áo, là phương thuốc hiếm dùng để dụ rắn cạp nong của lão Ba Đồng, mới đầu lão nói thuốc này hiếm, ba đồng cũng không bán, bị nó cứ trực suốt trước quầy thuốc mấy ngày, lúc đem cá lúc đem rau, cuối cùng lão cũng chào thua mà chia cho nó một ít, còn bảo nó có bị rắn cắn chết cũng đừng đổ thừa lão.
"Ninh, lại đi đâu đấy." Tía nó từ trong buồng bước ra, thấy nó chuẩn bị đồ liền hỏi.
Nó lơ đãng đáp: "Đi bắt rắn."
Lão tía nhìn nó, chẳng hiểu gì mà lão bảo: "Tía đi với mày."
Nó ngạc nhiên nhìn lão, ngó ngó bộ dạng lão một chút rồi nó nói với giọng khinh khỉnh: "Ông đi theo thì có mà rắn chạy hết. Ai da..."
Lão tía phát vào đầu nó một phát, rồi lão vào trong vác ra cái lưỡi mác dài, không đợi nó nói đã kéo nó đi.
Nó trông lão hôm nay lạ lắm, có bao giờ lão đòi đi với nó đâu, hay lão biết hôm nay nó đi bắt rắn cạp nong mới thế? Rồi nó tự cười, lão mà cũng có lúc quan tâm đến nó à.
Hai người vào sâu trong rừng, chiếc đèn trên đầu nó bỗng nhấp nháy rồi tắt hẳn, thế mà bị hư vào lúc này, nó tức chửi đổng một tiếng, lão tía liền phát vào đầu nó thêm một cái, bảo nó học đâu ra cái thói chửi thề. Nó nhìn lão gườm gườm, cố nuốt hai từ "học ông" vào bụng.
Đến một đoạn suối, nó dựa theo lời dạy của lão Ba Đồng, tìm cái hang ở gần gốc cây, trước hang cạp nong lớn sẽ có nhiều vụn vỏ, cạp nong không thường thay da, thi thoảng chỉ vừa vào khoảng thời gian này nó mới nhịn ăn, sáng phơi nắng, tối nó sẽ bò ra gần hang để lột vỏ, loại cạp nong đen vàng này rất hiếm, phải có cách dụ nó mới xuất hiện.
Nó đến gần một hang ở cạnh gốc xoài gỗ, lấy ra một ít thuốc rắc trước miệng hang. Chuẩn bị xong hết thảy, nó kéo lão tía vào trong một bụi rậm, ra dấu bảo lão im lặng rồi cầm chặt cây kẹp nứa, tay kia nó cầm cái nơm chuẩn bị bắt rắn khi rắn vừa ló đầu ra. Bởi lão Ba Đồng đã nói, loài rắn này rất cảnh giác, chỉ cần chậm một giây nó sẽ rúc sâu lại vào hang, thuốc nào cũng không dụ nó ra được nữa.
Thời gian cứ từng phút trôi qua, đợi khi nó nghe được tiếng sột xoạt, tiếng rắn di chuyển, trong đêm yên tĩnh nên nghe thấy rất rõ ràng, còn chưa kịp đợi nó hành động, chợt thấy người nhẹ hẫng, trên tay trống không, chờ nó lấy lại tinh thần thì lão tía nó đã xông lên trước cầm lấy cây kẹp nứa chế trụ lại đầu con rắn, nó bần thần giây lát rồi chợt la lên:
"Tía ơi, tránh ra chỗ đó mau..."
Nó quát đến khàn giọng, nó ngồi dậy rồi chạy nhanh đến, hang đấy có rất nhiều rắn, lão Ba Đồng đã nói rắn cạp nong luôn sống theo bầy, lúc chặn được con đầu đàn phải gộp nơm lại nếu không thì những con khác sẽ tấn công, mà lúc này cái nơm vẫn còn nằm trong tay nó...
...
Tiếng rao bán ở đầu chợ vào buổi sớm tấp nập, đầu làng có vài ba bà cô vừa đi chợ sớm về, đến đầu làng thì chợt trông thấy một thằng nhóc mình mẩy máu me be bét, cõng trên lưng một người đàn ông. Thằng nhóc vừa lếch nhọc từng bước, trên mặt cát bụi bám đầy, đôi môi khô khốc, thế mà nó vẫn khó khăn mà lê từng bước đi về hướng chợ.
Đợi đến khi có người trông thấy thì định tiến lên giúp đỡ, đến khi nhận ra đó là tía con thằng Ninh thì chẳng ai dám đến gần nữa, cả cái làng này ai mà không biết tía nó là con nghiện, cứ lại gần thì thể nào cũng bị lây. Cả một đoạn đường, người bu lại xem ngày càng đông, nhưng chẳng có ai ra tay giúp đỡ.
Nó ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt soi mói và bàn tay chỉ trỏ của họ, khẽ cười nhạt. Ánh mắt vô hồn, cố lê chân về hướng quầy thuốc của lão Ba Đồng.
"Cứu ông ấy..." Giọng nó đã khản đi, nó đặt tía nó trước cửa quầy, nó với lão Ba Đồng.
"Ba đồng, mày có ba đồng không?"
Nó dò tìm khắp người, không có. Rồi nó ngước mắt nhìn những người đang vây xem, ánh mắt họ lại lảng tránh, chẳng ai lên tiếng vào lúc này nữa. Nó ngước nhìn khuôn mặt vẫn chăm chú nhìn nó của lão Ba Đồng, nó cười nhạt rồi nói:
"Tôi đã bắt được ba con rắn cạp nong đen vàng, thế có đủ ba đồng không?"
Lão Ba Đồng thở dài thật sâu, nhìn nó rồi đáp: "Lão đã bảo với mày rồi đúng không, bị rắn cạp nong cắn, dù là ba mươi đồng lão cũng không thể cứu được."
Nó nuốt nước mắt vào trong, cố đáp: "Không phải rắn cắn, là mất máu."
Lão Ba Đồng sững người nhìn nó, lúc này mới quan sát kĩ lão tía nó đang nằm một bên, một cánh tay phải của ông ta đã đứt lìa, được một miếng vải to băng bó sơ qua, lão tiến lên xem xét, phần bị chặt kia được đắp lên một loại bột cầm máu mà lão đã từng bán cho thằng nhóc kia, thêm nữa có tác dụng cầm máu của rau tần, vừa hay có thể duy trì mạng của ông ta đến giờ.
Lão Ba Đồng cười khà khà nhìn thằng nhóc đã dần kiệt sức, thế mà đôi mắt nó vẫn cố mở to trân trân nhìn lão, lão nói: "Một con rắn cạp nong, lão chữa cho tía mày."
Nó mỉm cười, đoạn lịm đi mất.
...
Khi nó tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, hoang mang một lúc nó mới nhận ra nó đang ở quầy thuốc của lão Ba Đồng, chợt nhớ đến tía nó, nó chạy vội ra quầy ngoài, liền đụng phải lão Ba Đồng đang bê thuốc vào.
Lão quát: "Chạy cái gì mà chạy, bệnh tình thế kia mà còn muốn đi đâu?"
Nó không thèm để ý đến lão, tìm kiếm khắp trong quầy cũng không tìm thấy tía nó đâu, nó vội hỏi: "Tía tôi đâu rồi?"
"Chết rồi."
Nó chết sững nhìn lão, đôi mắt trợn to đến mức muốn lọt đôi tròng ra ngoài. Nó chợt nhớ đến mấy năm trước, nó còn nhỏ, khi đấy nó cũng như lúc này, đứng trước mặt tía mà hỏi: "Má con đâu tía?". Lúc ấy lão cũng nhìn vào mắt nó rồi lạnh lùng bảo: "Chết rồi."
Nó không còn biết nói gì nữa, cổ họng cứ nghẹn ứ từng hồi, nước mắt cố kìm nén cuối cùng vẫn tuôn ra, nó ngồi xổm cuống đất rồi òa khóc tức tưởi. Giờ phút này nó mới giống với một đứa trẻ thật sự, không phải thằng quỷ nhỏ của thời gian trước, lúc nào cũng cười xởi lởi hoặc kiểu bất cần đời, khi đứng trước loài hung tợn như rắn, nó vẫn không thèm run sợ. Giờ nó khóc. Vì nó chợt nhận ra, trên đời này chỉ còn lại một mình nó, chỉ còn một mình nó thôi...
...
"Nghe nói bọn "ma" được thả ra rồi đấy, tôi đã nói rồi mà, bọn ấy chỉ ra vẻ thế thôi, đợi bọn người trên tỉnh về thì chẳng phải lại trả về như trước sao."
"Đúng rồi, tôi còn tưởng đợt này tụi nó giữ người luôn thì tốt rồi, cái làng này cũng bớt đi vài con nghiện. Ai da, chẳng biết bao giờ mới được yên bình đây."
"Ừ, nhớ cái vụ đầu chợ hôm trước mà đến giờ tôi còn rùng mình đây."
"Tôi chỉ thấy tội thằng nhỏ."
"Có gì mà tội, rồi nó cũng học theo tía nó thôi..."
Tiếng bàn tán vẫn vang vọng khắp ruộng đồng, thằng Ninh thẳng giò nằm trên ụ rơm trước cổng làng, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi gà, mắt lim dim nhìn lên trời, cái nắng đầu hè vừa nóng vừa gắt khiến nó chẳng chợp mắt được, bỏ ngoài tai mấy lời bàn tán của họ, nó nghiêng đầu ngó về phía cổng làng, nó đang đợi chờ một bóng dáng quen thuộc...
Năm canh gió thổi, mười canh mẹ về
Canh chày cha hát, thức giấc đầu nôi
Gió ơi về đâu, bão giông còn đó
Thổi giấc mơ nào, mấy kiếp đời trôi...