Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] | Tập Truyện Ngắn - Tản Văn | Đi Giữa Đời Người

[Truyện ngắn] | Tập Truyện Ngắn - Tản Văn | Đi Giữa Đời Người
Tham gia
16/4/19
Bài viết
377
Điểm cảm xúc
543
Điểm
93
Kí Ức Tháng Năm
Tác giả: Lạc Mỹ Xuyên Thu
Thể loại : Truyện ngắn - hồi kí

***

1522


Tháng năm... tháng năm...

Là tháng năm của ngày tháng, và cũng là tháng năm của năm tháng.

Tháng năm gắn với tôi nhiều kỉ niệm, về sự trưởng thành, về gia đình và sự nghiệp, về ước mơ và bè bạn,... Nhưng có lẽ, tháng năm vẹn tròn nhất đối với tôi, chính là thanh xuân và tuổi trẻ.

Nếu phải lựa chọn viết một thể loại về tháng năm, tôi chọn hồi kí.

Vì sao ư? Vì nó không phải một câu chuyện, cũng không phải một dòng cảm nhận, mà là một quá khứ về kỉ niệm, về hồi ức, và là một kí ức... vẹn nguyên nhất.

***

Khoảng thời gian tháng năm này của một năm trước, lúc ấy tôi đang làm gì nhỉ? À, là những ngày ôn thi tất bật, là khoảng thời gian cuối cùng để tôi còn ngồi lại ngôi trường cuối cấp xưa.

Tôi còn nhớ vào khoảng thời gian này, có một sự kiện mà đối với nhà trường hay cả với chúng tôi đều là một chuyện quan trọng - lễ trưởng thành.

Lễ trưởng thành, tức là các bạn đã bước qua ngưỡng cửa của một thời tuổi thơ, những kỉ niệm buồn vui ngày ấy đều trở thành những dòng kí ức đẹp nhất trong thời thanh xuân quý giá. Qua ngày này, có thể bạn vẫn chỉ là bạn của ngày hôm trước, vẫn đi học, vẫn nói cười, vẫn là một thiếu niên chưa tròn mười tám tuổi. Nhưng riêng tôi, từ ngày hôm ấy, tôi bỗng nhận thức bản thân về một con người khác. Tôi sẽ dần quen với những suy nghĩ tự lập, cân nhắc kĩ lưỡng trước khi quyết định một điều gì đó, và tôi sẽ đắn đo hàng giờ để điền vào nguyện vọng cuối cùng trên trang giấy, cho dù đó là mục tiêu mà tôi đã luôn ấp ủ nhiều năm qua, nhưng những điều đọng lại nơi tôi lúc ấy là sự lo sợ, đúng vậy, là lo sợ. Lo lắng liệu rằng con đường mà bản thân đã chọn liệu có đúng đắn hay không, sợ rằng phía trước mỗi bước đi của mình là một vấp ngã... và rồi tôi vẫn lựa chọn nó, bởi tôi nhận ra rằng: dù là vấp ngã, cũng là vấp ngã trên sự cố gắng, mà không phải là chùn chân trước sự nhu nhược.

Ngày ấy, tôi và các bạn trao cho cha mẹ mình món quà tri ân, nhận lại chính là nụ cười thấu hiểu của họ. Và chúng tôi cũng tự hiểu rằng, trong giờ phút này, chúng tôi đã thật sự trưởng thành.

Ngày ấy, bài diễn thuyết của thầy hiệu trưởng sao mà ngắn ngủi, đúng vậy, dù bài diễn thuyết dài cả vài trang giấy, nhưng với tôi, nó bỗng quá ngắn gọn. Có lẽ như cùng cảm nhận với tôi, cả sân trường đều lặng đi, đó có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng các bạn ấy im lặng và chăm chú lắng nghe từng câu chữ như thế, dù tiếng thầy hiệu trưởng vẫn âm vang như mỗi đầu tuần, dù những lời diễn thuyết ấy đã từng khiến các bạn ấy cảm thấy nhàm chán. Nhưng hôm ấy, tôi chợt cảm giác rằng, nếu khoảnh khắc này bỏ sót điều gì, tôi sẽ phải nuối tiếc cả đời.

...

"Viết cho tớ dòng lưu bút của cậu đi!"

Đó hẳn là câu nói quen thuộc nhất đối với chúng tôi vào khoảng thời gian ấy, trong giờ học, giờ ra chơi, và cả khi ra về.

Tôi còn nhớ, có một ngày lớp bỏ tiết sinh hoạt, mưa rơi ngoài sân trường, cả lớp bỗng lặng đi, những lời sinh hoạt thường ngày của cô chủ nhiệm không còn nữa, chúng tôi không hẹn mà nhìn những chùm hoa phượng đỏ qua màn mưa, có lẽ năm sau hoặc năm sau nữa, chúng tôi vẫn nhìn thấy chùm hoa phượng đỏ ấy, nhưng là ở một ngôi trường khác, một con đường khác. Rồi chẳng biết bắt đầu từ ai, họ lấy quyển lưu bút được tặng từ cô chủ nhiệm ra, chuyền tay mà viết cho nhau vài dòng lưu bút. Dẫu cho ngày thường họ thân hay không thân, thì giờ phút này họ đều muốn lưu dấu lại kỉ niệm một thời.

Một thời để nhớ...

Có cô bạn hồi trước không thân lắm, bỗng nhiên đứng tần ngần trước mặt tôi, đưa ra quyển lưu bút màu hồng phấn, cậu ấy thích màu này, tôi biết.

"Viết cho tôi với."

Cái giọng bình thường vẫn chanh chua, nay có phần ngượng nghịu, tôi khẽ cười, viết cho cậu ấy những lời chúc tốt đẹp nhất, cuối cùng, tôi viết hai dòng thơ ngắn vào cuối trang. Nhận lại, cậu ấy khẽ cười với tôi, tôi liền đưa ra quyển lưu bút chỉ mới viết được vài trang của mình, cậu ấy lật đến trang giữa và viết lại đôi dòng chúc phúc, cuối cùng cậu ấy để lại một dòng chữ: Hẹn gặp lại!

Ngày ấy, tôi cảm giác giữa chúng tôi không còn ngăn cách nữa.

Có thể ngày trước chúng ta đã từng mâu thuẫn, đã từng cải cọ, đã từng bồng bột về một thời thanh xuân. Nhưng ngay khoảnh khắc này, chúng ta đã trưởng thành, sẽ dần tập quen với những vấp ngã của xã hội, và chúng ta sẽ hiểu được rằng, bạn, không nhất thiết là người nhận, mà còn là người cho đi. Hãy cho đi bản thân mình, để nhận lại một con người khác tốt đẹp hơn.

...

Đầu cấp, tôi từng là người thâm trầm và vô cảm, tôi không thích tiếp xúc với những người không thân quen, và rất khó chịu khi bỗng nhiên có ai đó đến quá gần mình. Có quá nhiều nguyên nhân để tôi khép kín bản thân mình lại, nhưng tôi sẽ không nhắc đến, bởi đấy là vết thương của thời tuổi dại, dù chạm vào một chút, nó vẫn đau nhói như ngày nào. Lúc ấy, tôi chẳng hiểu được cảm giác của Người ấy - một người tôi từng quen.

Thời điểm chúng tôi quen nhau, Người ấy đã là một học sinh cuối cấp.

Vào cuối năm lớp mười năm đó, Người ấy đến tìm tôi, chìa ra quyển lưu bút màu tím nhạt, tôi nhận lấy và lật xem, cả quyển đầy những lời chúc và những câu nói đùa vui nhộn. Người ấy bảo tôi viết một đôi dòng, mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi vẫn học theo ghi lại vài lời chúc cho Người ấy. Người ấy bảo, tôi là dòng lưu bút cuối cùng của Người ấy.

"Tại sao?" Tôi hỏi.

Tôi nhớ rõ Người ấy nhìn tôi rất lâu, lâu hơn cả những lần chúng tôi gặp mặt, Người ấy bảo rằng, đến khi tôi trải qua khoảng thời gian này, tôi sẽ hiểu rõ.


Tôi vẫn không hiểu được con người của Người ấy, có lúc vui vẻ, có lúc trầm lắng, nhưng đa phần những khi ở bên tôi, Người ấy vẫn luôn nở nụ cười. Chỉ có hôm đó, trong không khí tràn ngập phút chia ly, tôi chợt phát hiện trong mắt Người ấy thoáng qua nét buồn, rất nhẹ. Cách một khung cửa sổ, Người ấy nhìn vào mắt tôi. Giây phút đó, tôi ngỡ Người ấy sẽ nói ra một điều gì đó mà tôi không muốn nghe nhất. Nhưng cuối cùng, Người ấy đã không nói gì cả. Tôi chợt cảm thấy nhói lòng, kèm theo chút nhẹ nhõm. Thấy không, tôi vẫn là người ích kỷ như thế đấy.

Nói là không muốn khiến Người ấy đau lòng, nhưng chính bản thân tôi mới hiểu rõ, chỉ là tôi không muốn bản thân trở thành người vô tình chà đạp lên tình cảm của người khác.

Suy cho cùng, dù đồng ý hay không, người tổn thương duy nhất chỉ có thể là Người ấy.

Ngày Người ấy rời đi, tôi nhận được một dòng tin nhắn: Bởi vì em là kí ức.

Đúng thế, là kí ức mà Người ấy muốn quên đi, hoặc sẽ nhờ thời gian xóa bỏ.

Mặc dù không muốn nói, đó là kết quả vẹn toàn nhất cho cả hai.

Khi tôi kịp thấu hiểu cái cảm giác tiếc nuối quay vần, hiểu được ý nghĩa của dòng lưu bút cuối cùng, tôi mới chợt nhận ra, trong khoảng thời gian thanh xuân ấy, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Tôi bỏ lỡ thời gian một năm để hòa nhập với mọi người. Bỏ lỡ những nụ cười chân thành và thân thiện nhất của họ dành cho tôi. Bỏ lỡ cả những yêu thương mà có lẽ cả đời tôi không tìm lại được. Tròn một năm, tôi khép bản thân vào một vỏ bọc của sự lạnh lùng và lãnh đạm.

Tháng năm ấy, tôi nợ những người bạn của tôi một lời hứa hẹn, nợ Người ấy một tình cảm chân thành, nợ cả bản thân một kí ức trọn vẹn.

...

Tháng năm này, có những chiều lang thang giữa phố thị, tôi chợt nhớ đến một chuyến đi xa cùng những người bạn thân của mình.

Năm ấy Bộ Giáo Dục đổi quy chế thi, không nói đến việc cả trường xôn xao như thế nào, chỉ riêng việc sắp xếp nơi thi đã là cả một vấn đề. Nếu là những năm trước, trường tôi sẽ được sắp xếp để thi ở trường đại học trong tỉnh, thế thì cả trường phải chạy lên trường đại học thuê phòng trọ. Tôi chẳng hoang mang vì có họ hàng ở đấy, nhưng những đứa bạn của tôi lại khác. Cuối cùng sáu người, ba chiếc xe lặn lội hơn hai tiếng đồng hồ để nhờ người quen giữ phòng giúp.

Chạy hàng giờ giữa cơn nắng nóng mùa hè, tôi chỉ kịp chợp mắt sau lưng cô bạn một chút. Sau cùng cô bạn cũng kiệt sức, tôi lại nhận trách nhiệm láy xe. Nếu tôi là người biết láy, hẳn sẽ không có chuyện gì đáng nói, nhưng kì thật... đó là lần đầu tiên tôi cầm láy trên đường quốc lộ. Trước kia tôi cũng từng xin cha mẹ cho tập chạy xe, nhưng họ sợ tôi ngã nên vẫn không cho học, cuối cùng vào hôm ấy, tôi bảo cô bạn chỉ dẫn tôi cách đề ga, lên số,... và rồi thì tôi cứ chạy trên đường như chẳng có việc gì.

Sợ nhất là những cô bạn chạy trước cứ liên tục ngoái đầu lại trêu. Có đứa còn làm bộ la lên có giao thông ngoài trước, tôi lại thầm nghĩ, có giao thông thì bắt cả đám, bởi có đứa nào có bằng láy đâu.

Hôm ấy là lần đầu tiên tôi vứt bỏ khuôn khổ của mình, liều lĩnh vượt qua giới hạn mà ngày thường bản thân vẫn không dám nghĩ đến. Tôi thầm nghĩ, có lẽ từ giây phút đó tôi đã có một khái niệm trưởng thành cho mình. Đó chính là bước qua giới hạn của bản thân, học cách trưởng thành từ việc trải nghiệm.

Hôm ấy về nhà tôi liền lên cơn sốt, có lẽ vì đi ngoài nắng mấy giờ liền nên bị cảm, cơ thể tôi lại vốn yếu nên sáng hôm sau đầu vẫn còn đau. Mẹ bảo tôi cứ nghỉ ở nhà một hôm, nhưng tôi lại không muốn. Chẳng phải ham học hay bận ôn thi gì, chỉ là trong khoảng thời gian đó, tôi không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một giây phút nào để cùng mọi người trải qua những ngày cuối cùng của tuổi thanh xuân.

Có một chuyện bi hài chính là, năm đó chúng tôi được thông báo thi tại trường. Thế là chuyến đi đấy trở thành một chuyện cười mà đến bây giờ mỗi khi nhắc lại chúng tôi chỉ biết nhìn nhau đùa cợt.

Nói cho vui chính là, từ khi bắt đầu trưởng thành thì chúng tôi đã học được cách phạm pháp rồi.

...

Ngày thi cuối cùng, giây phút khép lại trang sách về một thời tuổi dại. Ngày hôm ấy rất tĩnh lặng, chuông hết thời gian đã qua lâu, nhưng cả phòng thi đều như cảm nhận được giây phút chia xa, cho dù chúng tôi chưa từng quen biết nhau, nhưng tôi vẫn muốn nhìn thật kĩ gương mặt của từng người. Khắc sâu nét buồn thoáng qua trên gương mặt họ, làm một hành trang trên con đường hồi ức của riêng tôi.

Có lẽ tôi là người trở về họp lớp trễ nhất, vì dãy phòng thi hôm ấy đối với tôi là quá dài, tôi mặc tiếng thúc giục của cô bạn, tần ngần đứng trước sân trường rất lâu, nhìn những chùm hoa phượng đỏ thắm, tôi như thấy bản thân đã thấu hiểu một chút cảm giác của Người ấy, thật buồn. Đúng vậy, đến một kẻ từng sống vô cảm như tôi, vào giây phút chia xa, cũng biết buồn.

Trở về vị trí gần ô cửa quen thuộc, chờ đợi giây phút cuối cùng chào tạm biệt thầy cô và các bạn. Bỗng, tôi nghe một tiếng nức nở, rất khẽ. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy đôi mắt cô bạn cùng bàn đã ướt đẫm, ánh mắt cô ấy vẫn chăm chú đọc lại từng dòng lưu bút, tôi chợt nhận ra đó là dòng lưu bút của một cậu bạn cùng lớp, hai người ấy đã từng rất thân với nhau, và khi mọi người ngỡ rằng họ sẽ thành một đôi, thì dường như giây phút này cũng đều thấu hiểu. Đã tới bước ngoặc cuối cùng trên đoạn đường, hoặc là chấp nhận lựa chọn cùng một con đường, hoặc là chia tay nhau rồi mỗi người đi một hướng.

Một mối quan hệ sẽ được duy trì, khi chúng ta cũng dừng lại tại thời điểm thích hợp. Còn nếu không, chính là chia xa.


Dần dần, tiếng khóc ngày một nhiều hơn, có tiếng thút thít khẽ, có tiếng nấc nghẹn ngào, mọi người đều nhìn lại quyển lưu bút, và dường như trong mỗi người bọn họ đều có dòng lưu bút cuối cùng của riêng mình. Cả những chàng trai đã sớm trưởng thành kia cũng xúc động, ngay lúc này, họ trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết. Phải, vì chúng ta đã trưởng thành, nên những quá khứ bồng bột kia sẽ thành kỉ niệm, mà kỉ niệm, thì sẽ chẳng bao giờ quên.

Chẳng biết tự bao giờ, mắt tôi cũng nhòe đi. Đến khi giật mình nhẹ nhàng lau đi, lại phát hiện những người bạn chơi thân vẫn đang nhìn mình. Tôi thấy họ ngạc nhiên, đúng rồi, là ngạc nhiên, đến cả tôi cũng không ngờ mình sẽ khóc.

Là kẻ vô tâm, nhưng tôi chẳng thể vô tình. Vì đã từng nhận được sự ấm áp, nên tôi tiếc nuối.

Có lẽ mùa hè năm ấy là mùa hè tôi chẳng muốn lìa xa nhất, vì trong mùa hè ấy, tôi có sự dại khờ, có tiếc nuối, có kỉ niệm và cả những tình cảm chân thành nhất.

Lật lại trang lưu bút vẫn còn rất mới, vì nó chỉ qua một năm thôi, rồi sau này nó sẽ trở nên úa vàng, những cái tên trong kí ức sẽ dần mờ nhạt, nhưng tôi đã có quyển lưu bút này, nó sẽ nhắc tôi về những người trong quá khứ ấy, và có lẽ, mỗi trang lưu bút của họ đều là những dòng lưu bút cuối cùng của tôi.

Còn một trang, vẫn bỏ trống, đúng vậy, trang lưu bút ấy là khoảng trống duy nhất tôi đã bỏ lỡ của thời thanh xuân ấy. Thế mà chẳng cần ai đó nhắc đến, tôi vẫn nhớ như in, về hình dáng, về nụ cười, và tên của Người ấy.

Không phải tình bạn, chưa đủ cho tình yêu, mà là một loại tiếc nuối, nhớ nhung và day dẵng.

***

Tôi cứ ngỡ mình sẽ quên đi tất cả những hồi ức ấy, nhưng giờ phút này nó lại trở nên rõ ràng đến thế, dường như mới hôm qua thôi, vậy mà hôm nay chẳng còn nhìn thấy nữa.

Miền kí ức vẹn nguyên sao?

Một thoáng kia, tôi bỗng thấy tôi cũng đã từng có một kí ức vẹn nguyên rồi. Dù rằng một khoảng trống đã bị bỏ lỡ, nhưng tôi không còn gì để tiếc nuối nữa.

...

Nếu bạn đã từng trải qua cảm giác này, bạn sẽ thấu hiểu, giây phút bạn trưởng thành, là khi bạn dám đối mặt với hồi ức của mình, và mỉm cười thật tươi với nó.

Nếu bạn đã từng có những quá khứ buồn, những kỉ niệm không vui, và đã phạm phải những sai lầm không thể vãng hồi. Không sao đâu, vì thanh xuân đã tha thứ cho bạn, thanh xuân giúp bạn cất giấu nó, và thanh xuân muốn nói với bạn rằng: hãy xem thanh xuân là một người bạn cũ, mà bạn cũ, là khi chúng ta lâu ngày gặp lại sẽ chỉ nhắc đến kỉ niệm vui, mà không phải là quá khứ đau buồn.

...

Một thời áo trắng đi qua
Thanh xuân chưa kể cho ta dại khờ
Khép vào trang sách ngày thơ
Miên man nỗi nhớ bây giờ nơi đâu.

Phượng hồng phai sắc qua mau
Có chăng phượng đã thương đau đợi chờ
Người về thực tại hay mơ?
Để ta còn biết giả vờ quên đi.

Mực màu tím nhạt chia ly
Vài trang lưu bút viết gì khi xưa
Lệ trào khóe mắt hay mưa
Mà sao ướt đẫm song thưa nhớ người.

Đường về lòng cũ chưa vơi
Áo ai trắng muốt như trời mây trong
Dáng người xưa cũ trông mong
Ngàn câu muốn nói lại không ngỏ lời.

Vẹn nguyên kí ức một thời
Có tôi có bạn một trời thanh xuân
Bâng khuâng nhắc lại đôi lần
Mà đâu lưu bút đã dần mờ phai...

***

Bạn đã tìm được chưa? Về tháng năm ấy.

Riêng tôi, tôi đã tìm được rồi, tháng năm ấy, tôi có một kí ức vẹn tròn cho thanh xuân, những dòng lưu bút cuối cùng cho tình bạn, và bỏ trống trang lưu bút cuối cùng dành cho một người... chưa thương.

Thanh xuân ơi, nhớ dùm tôi nhé, về một hồi ức không quên, tôi gọi nó là... tháng năm!

Nắng hạ, 25/5/2018
Hoài Thu

Lưu bút:
Kí ức là thứ mà có lẽ dù không bao giờ muốn nhớ đến nhưng nó vẫn mãi tồn tại trong tâm trí của mỗi người. Dù nó là những hồi tưởng đau thương hay mất mác, vui buồn hay giận dữ, thì nó vẫn là một hành trang vững chắc nhất để ta đem theo trên bước đường đời.

Rồi một ngày, khi bạn đã hứng đủ những vấp ngã của xã hội. Đi cả một quãng đường đời. Bạn sẽ muốn nhớ lại, nhớ lại những dại khờ ngày trước, nhớ những kỉ niệm vui dù là nhỏ nhặt, học cách thứ tha cho những lỗi lầm.

Giờ đây, khi chẳng còn nghe thấy âm vang của tiếng trống trường, không còn háo hức ngóng đợi giờ ra chơi, tôi không chỉ cảm thấy tiếc nuối, mà còn chút gì đó của vui mừng, vì tháng năm đó, tôi đã từng bỏ lỡ, cũng từng bù đắp. Nhưng chưa từng hối hận.

Có lẽ thời gian sẽ dần phai mờ đi rất nhiều thứ, nhưng tháng năm ấy... kí ức trong tôi đã từng vẹn nguyên...
 
Sửa lần cuối:
Top