[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thịt thần tiên - Nhất Độ Quân Hoa
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,780
- Điểm cảm xúc
- 577
- Điểm
- 113
Chương 7.13:
Lúc Hà Bạng tỉnh dậy mới là canh ba, lại không thấy Thuần Vu Lâm đâu. Vừa nãy khi ngủ nàng không cẩn thận đè lên vết thương ở tay, đau vô cùng. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, sương lạnh phủ khắp mặt đất, tuy không có tuyết rơi, nhưng không khí lại lạnh hơn cả khi có tuyết. Nàng lững thững đi về phía trước, dọc theo dãy hành lang được trang trí bằng những giá đỡ chậu hoa. Những giá đỡ ấy được tô điểm bằng rất nhiều hoa lụa, tuy đẹp đẽ nhưng lại không hề có sức sống. Cuối hành lang chính là khu vườn nơi ở của đám nữ quyến, cánh cổng khu vườn không thể ngăn được nàng, nhưng nàng lại đứng ở trước cửa không muốn bước vào.
“Thuần Vu Lâm!”. Nàng đứng luôn ở trước cổng hét lớn.
Thuần Vu Lâm đang cùng Lưu Tẩm Phương bước vào giai đoạn quan trọng, nghe thấy tiếng gọi thoáng sững sờ, sau đó hắn đột nhiên rút người ra: “Nàng ấy đang gọi ta”.
Thật ra lầu gác của Lưu Tẩm Phương cách lầu viện khá xa, Lưu Tẩm Phương không nghe thấy gì cả, nhưng Thuần Vu Lâm lại nghe thấy rất rõ. Hắn nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, Lưu Tẩm Phương vẫn còn cảm thấy mơ màng: “Ai?”.
Một chữ còn chưa nói xong, nàng đã nghĩ ra ngay được là ai. Trừ con trai tinh kia ra, giờ này còn ai có thể gọi hắn ra từ trên giường của nàng được nữa?
Thuần Vu Lâm đi rất vội vã, chiếc khăn tay Hà Bạng không cần nữa vẫn để trên giường của Lưu Tẩm Phương. Lưu Tẩm Phương cầm lên, chiếc khăn được giặt sạch sẽ, chất liệu vừa mềm vừa dai, sáng bóng đến chói mắt. Nàng nắm lấy chiếc khăn rồi đuổi theo, thấy Thuần Vu Lâm đã bước nhanh chạy đến cánh cửa ở đại viện.
Nhìn thấy Hà Bạng, trong giọng nói của hắn không giấu được nỗi đau đớn: “Trời lạnh như vậy, không phải đã chuẩn bị áo khoác lông cáo cho người rồi ư, sao lại ra ngoài thế này?”. Hắn bước lên trước ôm lấy Hà Bạng, áp hai bàn tay ấm áp của mình lên má nàng, hành động đương nhiên như thể thức dậy thì phải mở mắt vậy.
Lệ trong hốc mắt Hà Bạng rơi lã chã: “Tay đau quá, hu hu, đau lắm”.
Thuần Vu Lâm ôm nàng vào lòng, cởi chiếc áo choàng của mình ra ủ ấm cho nàng, sau đó xem xét tay nàng. Giọng nói của hắn vừa yêu chiều vừa dịu dàng: “Là do đè lên vết thương thôi. Không sao đâu, cũng không chảy máu, quay về phòng chúng ta bôi thuốc thêm lần nữa”.
Hắn ôm lấy hai vai nàng định trở về phòng, thì đột nhiên Lưu Tẩm Phương với khuôn mặt vẫn còn vẻ ngượng ngùng bước đến, quần áo của nàng ta không chỉnh tề, đôi má hoa đào hồng rực, cơn sóng xuân tình trong mắt còn chưa tan, dáng vẻ kiều diễm, cá nước thân mật vẫn chưa hết: “Tư tế”, nàng giơ chiếc khăn tay trong tay lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đồ của người rơi ở chỗ ta”.
Thuần Vu Lâm thoáng ngẩn người, bất giác liếc trộm về phía Hà Bạng, tiện tay nhận lấy chiếc khăn mà Lưu Tẩm Phương đang cầm, thản nhiên nói: “Cám ơn”.
Hắn đỡ Hà Bạng đi về phòng, nhưng Hà Bạng lẽ nào lại chịu đi bộ? Thuần Vu Lâm đành phải bế nàng lên, giọng nói của hắn trầm thấp như đang thì thầm: “Có đói không, bôi thuốc xong thần sẽ làm chút gì cho người ăn nhé”.
Chiếc khăn lụa trong tay Lưu Tẩm Phương xoắn lại với nhau, thít chặt khiến các ngón tay biến sắc. Đúng vậy, lúc đầu nàng cảm thấy chỉ cần có thể được ở bên cạnh Thuần Vu Lâm, cho dù chỉ một lần thôi thì cả cuộc đời này cũng không có gì phải hối tiếc. Nhưng dục vọng của con người luôn thay đổi vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.
Hà Bạng đó chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, nàng ta chẳng làm gì hết, chỉ biết đòi hỏi. Nàng ta dựa vào cái gì để có được sự yêu chiều từng li từng tí của Thuần Vu Lâm như vậy? Dựa vào cái gì để khiến Thuần Vu Lâm bất cứ lúc nào cũng không chút do dự vứt nàng sang một bên? Chỉ vì một tiếng gọi của nàng ta ư?
Thậm chí nàng còn nghĩ, Hà Bạng nhất định là biết Thuần Vu Lâm đang thân mật cùng với mình, nên cố ý chạy tới phá? Lần đầu tiên khi tới Lưu phủ, nàng ta vẫn còn ân ân ái ái cùng Dung Trần Tử, dây dưa không rõ ràng. Giờ nàng ta dựa vào đâu mà ngăn cản Thuần Vu Lâm qua lại với mình? Thế gian này không công bằng, thật sự không công bằng.
Nàng lại tìm đến con rắn ba mắt, nó vẫn đang bơi ngửa như lúc trước, cười vô cùng khoái trá: “Ta biết ngươi nhất định sẽ tới mà. Tính cách của loài người thật kì lạ, ha ha ha ha”.
Lưu Tẩm Phương cắn môi: “Ta chỉ muốn biết, làm thế nào mới có thể khiến chàng yêu ta?”.
Con rắn ba mắt xoay tròn trong nước: “Hắn ta yêu con trai tinh kia, tiếp theo là đến ngươi. Nếu con trai tinh đó không còn nữa, chẳng phải hắn ta sẽ chỉ yêu một mình ngươi thôi sao? Huống hồ trên người con trai tính đó có một thứ rất quý giá, nếu không ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào một con yêu quái như nàng ta, mà người trong Đạo tông lại để mặc cho nàng ta khoa chân múa tay như vậy sao?”
Trong đôi mắt Lưu Tẩm Phương chứa đầy lửa hận: “Nhưng dựa vào đạo hạnh của con trai tinh đó, sao ta có thể làm gì được nó chứ?”.
Dường như con rất ba mắt đã có toan tính sẵn: “Việc này không cần ngươi phải bận tâm”.
Buổi sáng, Thuần Vu Lâm thức dậy rất sớm. Ngày nào Hà Bạng cũng phải cọ rửa vỏ trai một lần, nếu không thân thể sẽ ngứa ngáy. Hắn xách một chiếc thùng gỗ đi lấy nước, thì gặp Lưu Tẩm Phương ở trước cửa phòng. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngoài màu trắng thêu hoa mai, phía dưới là lớp váy đỏ rực, trong vẻ thanh tân mang vài phần rực rỡ, khiến mắt Thuần Vu Lâm cũng nhiễm sắc đỏ đầy diễm lệ ấy.
Hai người nhìn nhau một lát, thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Hà Bạng thò đầu ra ngoài. Hôm nay nàng vẫn mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, trên đầu đội một chiếc vòng được tết lỏng tay bằng những cành hoa mai non mềm nhất, hàn mai phảng phất như đang nở rộ trên mái tóc nàng, mùi hương thơm mát tỏa ra xung quanh, quyến rũ không sao kể xiết.
Lưu Tẩm Phương chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi không nhịn được quay sang nhìn Thuần Vu Lâm, ánh mắt Thuần Vu Lâm nhìn nàng ta tựa như nhìn một vị thần. Hà Bạng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Thuần Vu Lâm”. Giọng nói của nàng giòn tan như khoai tây chiên, hai cánh tay trắng nõn như rắn nước cuốn lấy cổ Thuần Vu Lâm: “Bữa sáng người ta muốn ăn củ cải viên”.
Thuần Vu Lâm khẽ cau mày, chỉ gật gật đầu với Lưu Tẩm Phương rồi kéo nàng vào phòng, giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như gió xuân vờn nhành liễu: “Củ cải viên thần chưa làm bao giờ, buổi sáng chúng ta ăn thịt lừa nướng cùng canh dê thập cẩm trước đã nhé. Củ cải tiết khí, mùa đông nên ăn ít thôi”. Hà Bạng dựa vào lòng hắn, không biết đã nói gì mà Thuần Vu Lâm lại nhỏ giọng trấn an: “Vậy để thần xem thử thực đơn trước, rồi buổi tối sẽ làm nhé”.
Hà Bạng vẫn đang suy nghĩ, thì Thuần Vu Lâm đã bưng chậu nước ấm đến: “Nào, cọ rửa vỏ trai thôi”.
Hà Bạng thích nhất là cọ vỏ trai, bèn gác chuyện củ cải viên sang một bên, xoay người biến về hình dạng của một con trai to lớn đen nhánh. Thuần Vu Lâm xắn tay áo lên, dùng khăn mềm nhẹ nhàng cọ rửa bên ngoài vỏ cho nàng.
Lưu Tẩm Phương lặng lẽ đứng ở cửa, bầu trời lất phất tuyết trơi, hàn mai nhẹ nhàng rơi rụng, bầu không khí lạnh lẽo đó làm nàng choáng hết cả tầm mắt, chỉ nhìn thấy khung cảnh một màu tuyết trắng ấy trải dài ra tít tắp.
Cuối cùng, nàng cũng đã hiểu, thật ra từ trước tới nay Hà Bạng chưa từng coi nàng là đối thủ, bởi vì nàng không hề có bất cứ sự uy hiếp nào. Trước đây, Lưu Tẩm Phương cũng đối xử như vậy với nàng. Mọi đối thủ của nàng, trước giờ chưa từng bắt nạt nàng, nhưng cảm giác phớt lờ này, chao ôi là nhục nhã và nhức nhối. Trên thế gian này, điều tàn nhẫn nhất không phải là gặp phải kình địch, mà là sau một cuộc chiến, bỗng nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình ngay cả tư cách để làm địch thủ của đối phương cũng không có.
Buổi trưa, Dung Trần Tử cùng Hành Chỉ chân nhân đi khắp nơi tìm tung tích của con rắn ba mắt, nhưng đành tay trắng quay về. Con rắn ba mắt dường như biết được đường đi nước bước của mọi người, lần nào cũng khéo léo tránh trước được. Mà mấy loại chuyện khổ sai này, từ trước tới nay Hà Bạng chưa từng tham gia, nàng vẫn đang ngủ trưa.
Dung Trần Tử đi đến phòng của Trang Thiếu Khâm, trên đường đi qua hòn giả sơn, bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen tai vang ra từ phía sau hòn giả sơn: “Sư phụ, chiêu thức này khó học quá, ta thật là ngốc mà”.
Lại thêm một giọng nói khác rõ ràng trong trẻo, Dung Trần Tử lập tức nghe ra ngay đó là giọng của Thuần Vu Lâm: “Ta làm mẫu lại một lần nữa, cô xem cho kĩ”.
“Vâng. Sư phụ…”. Giọng nói của cô gái càng lúc càng nhỏ, tư thế càng lúc càng thân mật, “Người thật đẹp”.
Dung Trần Tử thoáng sững người, rồi mới nhớ ra được cô gái đó là Lưu Tẩm Phương, tiểu thư của Lưu gia. Hắn là ai chứ, dĩ nhiên đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, nhưng thấy cảnh bất nhã quân tử không nhìn, không nghe, nên vội vàng bỏ đi luôn, không hề dừng lại lấy một khắc.
Phòng Trang Thiếu Khâm ngay sát vách phòng Hà Bạng, Dung Trần Tử ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt, trong lòng muốn nhắc nhở nàng một câu, nhưng lại chần chừ không muốn nói những chuyện mà mình không có bằng chứng xác thực. Huống hồ, giờ nàng đang ngủ trưa, một mình xông vào phòng, cô nam quả nữ cũng không tiện. Cuối cùng, hắn cũng chẳng nhắc nhở gì nữa.
“Thuần Vu Lâm!”. Nàng đứng luôn ở trước cổng hét lớn.
Thuần Vu Lâm đang cùng Lưu Tẩm Phương bước vào giai đoạn quan trọng, nghe thấy tiếng gọi thoáng sững sờ, sau đó hắn đột nhiên rút người ra: “Nàng ấy đang gọi ta”.
Thật ra lầu gác của Lưu Tẩm Phương cách lầu viện khá xa, Lưu Tẩm Phương không nghe thấy gì cả, nhưng Thuần Vu Lâm lại nghe thấy rất rõ. Hắn nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, Lưu Tẩm Phương vẫn còn cảm thấy mơ màng: “Ai?”.
Một chữ còn chưa nói xong, nàng đã nghĩ ra ngay được là ai. Trừ con trai tinh kia ra, giờ này còn ai có thể gọi hắn ra từ trên giường của nàng được nữa?
Thuần Vu Lâm đi rất vội vã, chiếc khăn tay Hà Bạng không cần nữa vẫn để trên giường của Lưu Tẩm Phương. Lưu Tẩm Phương cầm lên, chiếc khăn được giặt sạch sẽ, chất liệu vừa mềm vừa dai, sáng bóng đến chói mắt. Nàng nắm lấy chiếc khăn rồi đuổi theo, thấy Thuần Vu Lâm đã bước nhanh chạy đến cánh cửa ở đại viện.
Nhìn thấy Hà Bạng, trong giọng nói của hắn không giấu được nỗi đau đớn: “Trời lạnh như vậy, không phải đã chuẩn bị áo khoác lông cáo cho người rồi ư, sao lại ra ngoài thế này?”. Hắn bước lên trước ôm lấy Hà Bạng, áp hai bàn tay ấm áp của mình lên má nàng, hành động đương nhiên như thể thức dậy thì phải mở mắt vậy.
Lệ trong hốc mắt Hà Bạng rơi lã chã: “Tay đau quá, hu hu, đau lắm”.
Thuần Vu Lâm ôm nàng vào lòng, cởi chiếc áo choàng của mình ra ủ ấm cho nàng, sau đó xem xét tay nàng. Giọng nói của hắn vừa yêu chiều vừa dịu dàng: “Là do đè lên vết thương thôi. Không sao đâu, cũng không chảy máu, quay về phòng chúng ta bôi thuốc thêm lần nữa”.
Hắn ôm lấy hai vai nàng định trở về phòng, thì đột nhiên Lưu Tẩm Phương với khuôn mặt vẫn còn vẻ ngượng ngùng bước đến, quần áo của nàng ta không chỉnh tề, đôi má hoa đào hồng rực, cơn sóng xuân tình trong mắt còn chưa tan, dáng vẻ kiều diễm, cá nước thân mật vẫn chưa hết: “Tư tế”, nàng giơ chiếc khăn tay trong tay lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đồ của người rơi ở chỗ ta”.
Thuần Vu Lâm thoáng ngẩn người, bất giác liếc trộm về phía Hà Bạng, tiện tay nhận lấy chiếc khăn mà Lưu Tẩm Phương đang cầm, thản nhiên nói: “Cám ơn”.
Hắn đỡ Hà Bạng đi về phòng, nhưng Hà Bạng lẽ nào lại chịu đi bộ? Thuần Vu Lâm đành phải bế nàng lên, giọng nói của hắn trầm thấp như đang thì thầm: “Có đói không, bôi thuốc xong thần sẽ làm chút gì cho người ăn nhé”.
Chiếc khăn lụa trong tay Lưu Tẩm Phương xoắn lại với nhau, thít chặt khiến các ngón tay biến sắc. Đúng vậy, lúc đầu nàng cảm thấy chỉ cần có thể được ở bên cạnh Thuần Vu Lâm, cho dù chỉ một lần thôi thì cả cuộc đời này cũng không có gì phải hối tiếc. Nhưng dục vọng của con người luôn thay đổi vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.
Hà Bạng đó chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, nàng ta chẳng làm gì hết, chỉ biết đòi hỏi. Nàng ta dựa vào cái gì để có được sự yêu chiều từng li từng tí của Thuần Vu Lâm như vậy? Dựa vào cái gì để khiến Thuần Vu Lâm bất cứ lúc nào cũng không chút do dự vứt nàng sang một bên? Chỉ vì một tiếng gọi của nàng ta ư?
Thậm chí nàng còn nghĩ, Hà Bạng nhất định là biết Thuần Vu Lâm đang thân mật cùng với mình, nên cố ý chạy tới phá? Lần đầu tiên khi tới Lưu phủ, nàng ta vẫn còn ân ân ái ái cùng Dung Trần Tử, dây dưa không rõ ràng. Giờ nàng ta dựa vào đâu mà ngăn cản Thuần Vu Lâm qua lại với mình? Thế gian này không công bằng, thật sự không công bằng.
Nàng lại tìm đến con rắn ba mắt, nó vẫn đang bơi ngửa như lúc trước, cười vô cùng khoái trá: “Ta biết ngươi nhất định sẽ tới mà. Tính cách của loài người thật kì lạ, ha ha ha ha”.
Lưu Tẩm Phương cắn môi: “Ta chỉ muốn biết, làm thế nào mới có thể khiến chàng yêu ta?”.
Con rắn ba mắt xoay tròn trong nước: “Hắn ta yêu con trai tinh kia, tiếp theo là đến ngươi. Nếu con trai tinh đó không còn nữa, chẳng phải hắn ta sẽ chỉ yêu một mình ngươi thôi sao? Huống hồ trên người con trai tính đó có một thứ rất quý giá, nếu không ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào một con yêu quái như nàng ta, mà người trong Đạo tông lại để mặc cho nàng ta khoa chân múa tay như vậy sao?”
Trong đôi mắt Lưu Tẩm Phương chứa đầy lửa hận: “Nhưng dựa vào đạo hạnh của con trai tinh đó, sao ta có thể làm gì được nó chứ?”.
Dường như con rất ba mắt đã có toan tính sẵn: “Việc này không cần ngươi phải bận tâm”.
Buổi sáng, Thuần Vu Lâm thức dậy rất sớm. Ngày nào Hà Bạng cũng phải cọ rửa vỏ trai một lần, nếu không thân thể sẽ ngứa ngáy. Hắn xách một chiếc thùng gỗ đi lấy nước, thì gặp Lưu Tẩm Phương ở trước cửa phòng. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngoài màu trắng thêu hoa mai, phía dưới là lớp váy đỏ rực, trong vẻ thanh tân mang vài phần rực rỡ, khiến mắt Thuần Vu Lâm cũng nhiễm sắc đỏ đầy diễm lệ ấy.
Hai người nhìn nhau một lát, thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Hà Bạng thò đầu ra ngoài. Hôm nay nàng vẫn mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, trên đầu đội một chiếc vòng được tết lỏng tay bằng những cành hoa mai non mềm nhất, hàn mai phảng phất như đang nở rộ trên mái tóc nàng, mùi hương thơm mát tỏa ra xung quanh, quyến rũ không sao kể xiết.
Lưu Tẩm Phương chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi không nhịn được quay sang nhìn Thuần Vu Lâm, ánh mắt Thuần Vu Lâm nhìn nàng ta tựa như nhìn một vị thần. Hà Bạng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Thuần Vu Lâm”. Giọng nói của nàng giòn tan như khoai tây chiên, hai cánh tay trắng nõn như rắn nước cuốn lấy cổ Thuần Vu Lâm: “Bữa sáng người ta muốn ăn củ cải viên”.
Thuần Vu Lâm khẽ cau mày, chỉ gật gật đầu với Lưu Tẩm Phương rồi kéo nàng vào phòng, giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như gió xuân vờn nhành liễu: “Củ cải viên thần chưa làm bao giờ, buổi sáng chúng ta ăn thịt lừa nướng cùng canh dê thập cẩm trước đã nhé. Củ cải tiết khí, mùa đông nên ăn ít thôi”. Hà Bạng dựa vào lòng hắn, không biết đã nói gì mà Thuần Vu Lâm lại nhỏ giọng trấn an: “Vậy để thần xem thử thực đơn trước, rồi buổi tối sẽ làm nhé”.
Hà Bạng vẫn đang suy nghĩ, thì Thuần Vu Lâm đã bưng chậu nước ấm đến: “Nào, cọ rửa vỏ trai thôi”.
Hà Bạng thích nhất là cọ vỏ trai, bèn gác chuyện củ cải viên sang một bên, xoay người biến về hình dạng của một con trai to lớn đen nhánh. Thuần Vu Lâm xắn tay áo lên, dùng khăn mềm nhẹ nhàng cọ rửa bên ngoài vỏ cho nàng.
Lưu Tẩm Phương lặng lẽ đứng ở cửa, bầu trời lất phất tuyết trơi, hàn mai nhẹ nhàng rơi rụng, bầu không khí lạnh lẽo đó làm nàng choáng hết cả tầm mắt, chỉ nhìn thấy khung cảnh một màu tuyết trắng ấy trải dài ra tít tắp.
Cuối cùng, nàng cũng đã hiểu, thật ra từ trước tới nay Hà Bạng chưa từng coi nàng là đối thủ, bởi vì nàng không hề có bất cứ sự uy hiếp nào. Trước đây, Lưu Tẩm Phương cũng đối xử như vậy với nàng. Mọi đối thủ của nàng, trước giờ chưa từng bắt nạt nàng, nhưng cảm giác phớt lờ này, chao ôi là nhục nhã và nhức nhối. Trên thế gian này, điều tàn nhẫn nhất không phải là gặp phải kình địch, mà là sau một cuộc chiến, bỗng nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình ngay cả tư cách để làm địch thủ của đối phương cũng không có.
Buổi trưa, Dung Trần Tử cùng Hành Chỉ chân nhân đi khắp nơi tìm tung tích của con rắn ba mắt, nhưng đành tay trắng quay về. Con rắn ba mắt dường như biết được đường đi nước bước của mọi người, lần nào cũng khéo léo tránh trước được. Mà mấy loại chuyện khổ sai này, từ trước tới nay Hà Bạng chưa từng tham gia, nàng vẫn đang ngủ trưa.
Dung Trần Tử đi đến phòng của Trang Thiếu Khâm, trên đường đi qua hòn giả sơn, bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen tai vang ra từ phía sau hòn giả sơn: “Sư phụ, chiêu thức này khó học quá, ta thật là ngốc mà”.
Lại thêm một giọng nói khác rõ ràng trong trẻo, Dung Trần Tử lập tức nghe ra ngay đó là giọng của Thuần Vu Lâm: “Ta làm mẫu lại một lần nữa, cô xem cho kĩ”.
“Vâng. Sư phụ…”. Giọng nói của cô gái càng lúc càng nhỏ, tư thế càng lúc càng thân mật, “Người thật đẹp”.
Dung Trần Tử thoáng sững người, rồi mới nhớ ra được cô gái đó là Lưu Tẩm Phương, tiểu thư của Lưu gia. Hắn là ai chứ, dĩ nhiên đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, nhưng thấy cảnh bất nhã quân tử không nhìn, không nghe, nên vội vàng bỏ đi luôn, không hề dừng lại lấy một khắc.
Phòng Trang Thiếu Khâm ngay sát vách phòng Hà Bạng, Dung Trần Tử ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt, trong lòng muốn nhắc nhở nàng một câu, nhưng lại chần chừ không muốn nói những chuyện mà mình không có bằng chứng xác thực. Huống hồ, giờ nàng đang ngủ trưa, một mình xông vào phòng, cô nam quả nữ cũng không tiện. Cuối cùng, hắn cũng chẳng nhắc nhở gì nữa.