Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí

[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
33
Điểm cảm xúc
55
Điểm
18
"Đây đều là những loại rất tốt rồi," lão chủ tiệm nói, giọng có chút ngạc nhiên. "Công tử vẫn muốn loại tốt hơn sao? Ta có, nhưng giá cả có thể phải tính bằng linh thạch."

"Không sao," Lại Thiên đáp, vẻ mặt không đổi. "Ta xem qua trước đã."

Nghe vậy, lão chủ tiệm gật đầu, xoay người vào trong, một lúc sau mang ra một chiếc hộp gỗ lim. Lão cẩn thận mở ra, bên trong là ba cây dao găm nhọn, mỗi cây nằm trong một ngăn lót nhung.

Cây thứ nhất có màu đen kịt, thân dao sần sùi, trông khá xấu xí, dường như được đúc từ một loại khoáng thạch thô chưa qua tinh luyện. Tuy nhiên, nó lại tỏa ra một luồng khí tức âm hàn.

Cây thứ hai trông khá đơn sơ, cán gỗ, lưỡi thép bình thường, không có hoa văn, nhưng khi cầm lên lại cảm thấy cực kỳ vừa tay, trọng tâm được phân bổ một cách hoàn hảo.

Lại Thiên cầm cây dao thứ hai lên khẽ lắc lắc đầu. "Công tử có vẻ không hài lòng lắm, đây đều là những loại dao rất tốt rồi," lão chủ tiệm nói.

“Đúng là dao tốt, có điều lưỡi dao và linh hướng không thích hợp với phong cách khống dao của ta lắm. Ta muốn tìm những loại dao kiểu cách như thế này. "

Dứt lời, Lại Thiên lấy trong người ra một con dao găm có thiết kế rất hiện đại. Lưỡi dao bằng hợp kim màu bạc, dài chừng hai gang, trên thân dao có một rãnh máu mảnh, cán dao được bọc bằng da.

Lão chủ tiệm qua con dao găm, trong mắt loé qua một tia kinh ngạc: “Ổ, đây không phải là… dao găm của Cảnh Binh Hoàng gia sao? Công tử đây như vậy là xem trọng cửa tiệm của ta thái quá rồi!”

“Lão bản nhận ra nó sao?” Lại Thiên nhíu mày. Trong đầu hắn ngay lập tức nhớ lại: “Đây… Không ngờ con dao này trong nhà kho của cha ta để lại năm đó, lại chính là dao găm của tu sĩ. Đoạn nhân quả này… thực sự khó nói.”

“Đương nhiên là nhận ra, ta làm nghề bán binh khí rất nhiều năm rồi, thứ chưa gặp cũng nhiều nhưng kinh nghiệm phải nói là cũng không ít. Loại dao này ta đã tiếp xúc qua, có điều, dao này đã qua cải tiến, dường như không giống loại dao găm Cấm Vệ Quân thông thường. Ngoài ra, giá trị của những trang bị của Cảnh Binh hoàng gia thường lên đến hàng chục linh thạch, nhiêu đó cũng đủ mua hơn phân nửa cửa hàng binh khí này của ta.”
Rồi lão cười nhẹ, tiếng cười có chút dị hoặc: “Không lẽ, công tử đây là… Quan binh nơi nào, muốn thử dò xét tiệm của tại hạ chăng?”

Lại Thiên lúc này trong lòng kinh ngạc có điều dường như việc này đã khiến hắn để lộ ra một điều gì đó, liền chuyển hướng cảnh giác: “Được rồi, nếu đã không có dao tốt hơn. Có thể tìm cho ta một vài vỏ dao phù hợp với dao này, loại nào bền chắc một tí.”

Sau đó, lão chủ tiệm lấy ra một chiếc vỏ dao bằng loại da không rõ, rất cứng, gói con dao dài lại cẩn thận rồi đưa cho Lại Thiên. Sau khi hai bên trao đổi tiền bạc xong, Lại Thiên liền vắt gọn nó bên hông. Hắn cùng Đào Huyễn Mộng rời đi.

"Lại công tử quả nhiên thâm tàng bất lộ, có điều, công tử một mực nhận là một kẻ bình phàm mà lại có bảo dao như vậy đem theo bên người, quả thực khiến ta mở mang tầm mắt," Đào Huyễn Mộng nói, giọng điệu có chút tán thưởng.

"Nếu đã xong việc, chúng ta mau quay về tập trung thôi." Lại Thiên đổi chủ đề khác, cất tiếng.

Hai người bay đến một tòa khách điếm lớn, trước cửa có vài Cảnh Binh đang đứng gác. Sau khi xuất trình giấy tờ và được thông qua, họ bước vào sảnh chính. Văn Tương, các học viên khác và bốn vị đạo sư đang ngồi tại một bàn tròn khá lớn bằng đá cẩm thạch. Bên cạnh bàn là một cây cổ thụ nhỏ được trồng trong chậu, và một bể cá bằng đá được thiết kế rất phong nhã.

Lại Thiên và Đào Huyễn Mộng trở về vị trí của hai học viện. Khi Lại Thiên vừa ngồi xuống cạnh Văn Tương, y liền ghé tai nói nhỏ, giọng trêu chọc:

"Lại sư đệ nói với ta rằng có việc cần giải quyết, nhưng lại quay về cùng Đào cô nương? Không phải là vừa mắt mỹ nhân rồi chứ, ha ha ha."

"Văn sư huynh quá lời rồi," Lại Thiên đáp, mặt không đổi sắc. "Ta.. chỉ là bận chút công vụ cần phải giải quyết."

"Công vụ? Ở Thương Diêu Thành này sao?" Văn Tương cười khẽ. "Ha ha, sư đệ thật biết lấy lý do. Có điều, ta phải nhắc nhở đệ một chút. Công pháp và phong cách tu luyện của cô nương này có phần tà môn. Nếu là ngươi, tốt nhất nên cẩn trọng một chút."

"Quả thực Đào cô nương này hành sự có chút khó hiểu. Được, việc này ta nghe lời sư huynh."

Lúc này, ở phía bên kia bàn, ánh mắt của Đào Huyễn Mộng tình cờ nhìn về phía Lại Thiên. Nàng ta không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia sáng bí ẩn rồi nhanh chóng vụt tắt.

Đợi mọi người đã ổn định, đạo sư Triệu Khang lên tiếng, âm lượng vừa đủ để tất cả mọi người xung quanh bàn đều nghe thấy: "Ta đã có được thông tin rồi. Đông Bắc Thành chúng ta có bốn Trúc Cơ kỳ, bốn Luyện Khí hậu kỳ. Tây Bắc Thành có ba Trúc Cơ kỳ, năm Luyện Khí hậu kỳ. Tây Vịnh thì mềm hơn, hai Trúc Cơ kỳ, sáu Luyện Khí hậu kỳ."

Lão dừng lại, rồi thở dài một hơi. "Haiz.."

Tất cả học viên đều tỏ ra kinh ngạc. Lão đạo sư họ Lý của Tiểu viện số Một nhíu mày: "Vậy còn Thương Diêu Thành thì sao?"

Triệu đạo sư nói tiếp, giọng trầm xuống: "Thương Diêu Thành có bảy Trúc Cơ sơ kỳ và một Luyện Khí đỉnh phong."

Cả bàn tiệc lập tức chìm vào im lặng. Con số này vượt xa dự đoán của tất cả mọi người. Sắc mặt các học viên của cả hai học viện đều trở nên nặng nề. Chỉ có Văn Tương là vẫn giữ vẻ bình thản, y ung dung nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi khẽ cười một tiếng. Còn Đào Huyễn Mộng, vẻ mặt ma mị bí ẩn của nàng ta không hề thay đổi, dường như tin tức này không ảnh hưởng gì đến nàng.

Những ngày sau đó, Lại Thiên không ra ngoài. Hắn dành toàn bộ thời gian để bế quan thiền định trong phòng, điều chỉnh trạng thái cơ thể và tinh thần lên mức tốt nhất.

Cuối cùng, ngày hội đấu cũng mở màn.

Đại hội diễn ra tại Đại Đấu Trường Trung Tâm của Thương Diêu Thành. Đây là một công trình kiến trúc khổng lồ, tráng lệ và sa hoa. Toàn bộ đấu trường được xây bằng đá cẩm thạch trắng, có sức chứa lên đến hàng chục vạn người. Khán đài được chia thành nhiều tầng, có mái che bằng lụa màu vàng, bay phấp phới trong gió. Ở trung tâm là một võ đài chính hình bát giác, sàn đấu được lát bằng đá huyền thiết có khả năng tự phục hồi, xung quanh là bốn cột trụ khổng lồ khắc hình tứ linh, nối với nhau bằng một kết giới phòng ngự cấp cao.

Người kéo đến xem đông nghịt, chen chúc nhau trên các khán đài. Có cả phàm nhân ăn mặc lộng lẫy, và các tu sĩ từ khắp nơi trên quần đảo.

Ở ba phía của võ đài chính, có ba khu vực chờ được bố trí đối xứng nhau theo hình tam giác, dành cho các đấu sĩ của ba thành. Mỗi bên có tám người.

Một vị tu sĩ mặc áo bào của ban tổ chức, tu vi Khuyết Đan hậu kỳ, đạp không bay lên vị trí trung tâm, phía trên võ đài.

"Ta tuyên bố, Đấu Linh Đại Hội lần thứ ba mươi sáu, chính thức bắt đầu!"

Toàn bộ đấu trường lập tức nổ tung trong tiếng reo hò, la hét. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Sau khi không khí lắng xuống một chút, vị tu sĩ bắt đầu giải thích quy tắc: "Vòng đầu tiên sẽ tiến hành bốc thăm ngẫu nhiên giữa ba mươi hai tu sĩ học viên đại diện cho bốn địa phận chính tại vị Thương Diêu địa đảo. Lần lượt là Thương Diêu Thành, Đông Bắc Thành, Tây Bắc Thành và cuối cùng là Tây Vịnh. Sau đó, ở vòng hai, những người thua sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Tương tự, những người thắng cũng sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Cuối cùng, những người thắng ở nhánh thua sẽ đấu với những người thua ở nhánh thắng để tranh tám vị trí chung cuộc."

"Trong chiến đấu, phải thu hồi sát chiêu nếu đối phương đã mất khả năng phản kháng. Nghiêm cấm sử dụng các loại ngoại lực như đan dược tăng cường sức chiến đấu tạm thời hoặc các chiêu thức chứa kịch độc chết người. Các loại phù linh, đạn hoả và các công cụ khác uy lực không được vượt mức trung cấp. Sau khi xác định được top mười hai, các trận đấu sẽ tiến hành theo thể thức loại trực tiếp để tìm ra quán quân."

"Phần thưởng cho người thắng cuộc là một viên Cực Linh Đan, loại đan dược cực phẩm có thể giúp tăng tiến linh lực một cách mạnh mẽ, có khả năng hỗ trợ tu sĩ Trúc Cơ rút ngắn hành trình tu luyện, nhanh chóng tiến giai đến hậu kỳ để có cơ hội đột phá cảnh giới Khuyết Đan. Phần thưởng cho hạng sáu là một bình tinh huyết của yêu thú cấp ba, đã được tôi luyện và chiết xuất cẩn thận, giúp ổn định tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ và tăng cường các yếu tố tu vi và tiềm năng chiến đấu."

Lại Thiên lắng nghe cẩn thận từng lời, trong đầu nhanh chóng tính toán. "Phần thưởng đúng là hấp dẫn thật đấy, có điều mục tiêu là top mười hai. Theo quy tắc này, chỉ cần thắng được hai trận là có cơ hội. Vậy nếu trận đầu tiên không bốc trúng đại diện của Thương Diêu Thành, và trận thứ hai nếu gặp phải đối thủ quá mạnh như Văn Tương sư huynh, Đào cô nương, hoặc những tên quái vật có màn trình diễn khủng bố, ta có thể chủ động nhận thua để bảo toàn thực lực, dồn sức cho trận đấu quyết định ở nhánh thua trận ba."
 
Sửa lần cuối:

Tạ An

Tác giả
Tham gia
13/7/25
Bài viết
33
Điểm cảm xúc
55
Điểm
18
"Còn nếu trận đầu gặp phải đại diện của Thương Diêu, có nên nhận thua không?" Lại Thiên nghĩ thầm.

Sau khi tất cả các đại diện bốc thăm xong, kết quả được công bố. Lại Thiên sẽ đấu với một tu sĩ của Tây Bắc Thành. Kẻ này có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Kết quả này có phần ngoài ý muốn của hắn, trong số mười chín người có tu vi Luyện Khí hậu kỳ và mười ba người có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, thì hắn lại bốc trúng một tên Trúc Cơ.

Vài trận đấu trôi qua, động tĩnh trên lôi đài cũng không hề nhỏ. Tuy nhiên, có một trận đấu khiến Lại Thiên phải đặc biệt chú ý.

Một học viên được xướng danh là Dịch Vũ Thần. Trên đài, y cầm một cây trường đao, thân đao đen bóng, lưỡi đao sắc lạnh. Chỉ sau vài chiêu quét đao tầm xa, đối thủ của y, một tên mặc y phục màu tím tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của Tây Bắc Thành, đã hoàn toàn thất thế. Ngay sau đó, Dịch Vũ Thần áp sát, vung đao chém xuống. Tên tu sĩ kia theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, chờ đợi một đòn kết liễu.

Nhưng y không cảm thấy đau đớn. Khi mở mắt ra, y thấy lưỡi đao đang kề ngay cổ mình, cách lớp da chỉ một khoảng rất nhỏ. Tiếng linh khí dao động ong ong từ trên thân đao phát ra, đủ để người ta cảm nhận được sự sắc bén của nó. Trận đấu như vậy đã kết thúc nhanh chóng.

Thấy vẻ mặt có phần kinh ngạc của Lại Thiên, Văn Tương, người ngồi bên cạnh, lạnh nhạt nhìn xuống lôi đài, giải thích: "Tên Dịch Vũ Thần này, đệ nhất chiến lực của Thương Diêu Thành, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. So với kẻ mạnh thứ hai của bọn chúng, thực lực chênh lệch một trời một vực."

Lại Thiên nhìn chằm chằm vào Dịch Vũ Thần đang ung dung bước xuống đài, hắn đáp: "Thực lực của người này quả thực cường đại. Sát khí từ đòn đánh đó, dù ngồi ở đây ta vẫn cảm nhận được. Hắn rất có khả năng là một trong hai người vào chung cuộc ở hội đấu lần này."

"Ồ," Văn Tương tỏ ra hứng thú, "Sư đệ cảm thấy người còn lại có khả năng là ai?"

Lại Thiên lắc đầu: "Ta không nói chắc có người mạnh hơn hắn. Nhưng trong số những người có tiềm năng ở đây nếu phải đối đầu, chưa chắc đã không có cơ hội đọ tay một phen. Có điều ta nghĩ kết quả cuối cùng vẫn là thất thủ.”

Một lúc sau, cuối cùng cũng đến lượt Lại Thiên ra quân. Hắn đứng dậy, từ từ bước xuống khu vực chuẩn bị.

"Lại sư đệ, chúc ngươi may mắn." Giọng của Văn Tương truyền đến từ phía sau.

Hắn khựng lại một nhịp nhưng không quay đầu, cũng không nói gì, tiếp tục bước đi.

Đối thủ của hắn tên là Đình Khanh. Y mặc một bộ võ phục màu chàm, ống tay bó gọn gàng, lưng đeo một thanh trường kiếm, trông khá nhanh nhẹn. Đứng đối diện Lại Thiên, y liếc qua một lượt rồi cười khẩy, lẩm bẩm một tiếng đủ để người đối diện nghe thấy: "Luyện Khí hậu kỳ. Nhận thua cho nhanh!"

"Trúc Cơ sơ kỳ, khí tức cho thấy hắn mới tiến giai không lâu.“ Lại Thiên thầm đánh giá, "Vừa mở đầu đã phải vượt cấp, thật phiền phức. Có điều, khí tức Trúc Cơ của tên này không ổn định, chỉ ở mức miễn cưỡng."

Hai bên ôm quyền chào nhau. Trọng tài hô lớn: "Bắt đầu!"

Lại Thiên hít một hơi, nắm trong không trung ra một đạo quang hoá thành thanh trường côn, hắn xoay côn thủ thế trông dáng vững chắc, linh lực từ cơ thể hắn lan toả ra xung quanh. Đối diện, tên họ Đình rút ra một thanh đao cong, thế thủ của y có phần kỳ dị.

Hai bên gần như cùng lúc vận linh lực, lao vào nhau.

Lại Thiên chủ động tấn công. Đánh ra các thức tầng một của Phá Phong Côn pháp, những động tác hắn tung ra lần lượt biểu thị cho các thức trong pháp quyết. Thức Một - Quét côn, hắn nhảy tới, thân người xoay tròn, vung thanh trường côn vẽ ra một đường bán nguyệt chứa đầy linh lực. Đình Khanh cảnh giác, dựng đứng thanh đao đỡ lại đòn tấn công. Một tiếng "keng" vang lên. Lại Thiên lập tức đổi chiêu, Thức Hai - Bổ côn, lùi lại một nhịp rồi xoay ngang, bổ mạnh cây côn xuống theo phương dọc.

Phong thái của họ Đình khá ung dung. Y lách người né đòn, đồng thời vung đao chém vào mạng sườn Lại Thiên. Lại Thiên buông côn, dùng khinh công lùi lại, tay phải vung lên, một chiếc quạt ngọc xoáy tròn bay thẳng về phía Đình Khanh.

Trở lại trận chiến, Đình Khanh cũng không phải tay vừa. Y lao thẳng tới, một tay đeo sẵn hộ thuẫn có quai bằng da thú, mặt thuẫn bằng thiết bạc cứng đánh bật chiếc quạt bay đi, còn tay kia vung đao tấn công. Lại Thiên không lùi, côn phía trước, quạt phía xa, không pháp khí, hai tay hắn múa quyền ứng chiến. Đối mặt với mũi đao đâm tới, cánh tay hắn lướt nhẹ uyển chuyển luồn qua thân đao, làm lệch quỹ đạo của đao khiến tên họ Đình mất thăng bằng tạm thời. Cùng lúc tay còn lại đã tung một quyền thẳng vào ngực hắn.

Đình Khanh không ngờ đối phương lại dùng tay không để cận chiến. Hắn bị bất ngờ, không kịp phòng bị, lĩnh trọn một cú đấm tụ đầy linh lực, văng ra xa rồi ngã xuống đất.

Lúc này, chiếc quạt bị đánh văng lúc trước bay một vòng trên không rồi quay trở lại. Lại Thiên nhảy lên cây côn của mình đang cắm đứng dưới đất, một tay bắt lấy quạt, ung dung phe phẩy, tay kia chắp sau lưng.

Khán đài lập tức bùng nổ.

"Ta đang xem cái gì? Tu sĩ dùng quyền pháp sao?"

"Hay! Võ công cao cường, không khác gì võ học của phàm nhân giang hồ!"

Tại khu vực của Đông Bắc Thành, một trong các đạo sư là Triệu Khang đập mạnh tay xuống bàn: "Tốt! Tốt! Tiểu tử này thân thủ linh hoạt, không uổng công ta dạy dỗ."

Văn Tương đặt thanh sáo ngọc lên bàn, vỗ tay một cái: "Đánh tốt lắm." Liễu Sư tỷ ngồi cạnh cũng gật gù: "Tiểu tử này căn cơ không tồi."

Bên phía gần cạnh, ánh mắt của Đào Huyễn Mộng vẫn tĩnh lặng, nhưng khoé môi đã cong lên một nụ cười đầy ẩn ý. "Linh hoạt ư? Thân pháp kỹ thuật tinh vi xảo hoạt như vậy, sao có thể chỉ là linh hoạt? Tên này rõ ràng có vấn đề. Đây không phải đấu pháp phổ biến của Đông Hoa Quốc. Một kẻ ở Thương Diêu địa đảo xa lánh này làm sao lại thông thạo những thứ này? Thú vị."

Dưới võ đài, Đình Khanh lồm cồm bò dậy, một tay ôm ngực. Hắn nhận ra cận chiến không có lợi, thân pháp của đối phương quá dị thường. Lập tức đổi chiến thuật, lôi ra một nắm cầu sắt đen kịt, ném liên tiếp về phía Lại Thiên. Lại Thiên thu côn lên khỏi mặt đất, thân pháp triển khai, di chuyển với tốc độ cao, để lại những tàn ảnh mờ ảo né tránh các vụ nổ.

Đình Khanh còn đang tập trung vào phía trước thì Lại Thiên đã xuất hiện ở một bên sườn của y. Mũi côn được linh lực bao bọc, đâm thẳng tới. Y vội vàng giơ tay có đeo thuẫn giáp lên, vận linh lực tạo ra một màn chắn.

"Ầm!"

Chênh lệch cảnh giới thể hiện rõ. Lại Thiên không phá được lớp phòng ngự, ngược lại còn bị chấn văng ra sau. Đình Khanh nắm lấy thời cơ, tụ linh lực vào thanh đao cong, chém ra một luồng đao khí màu lục bay ngang đến. Lại Thiên vội xoay trường côn vù vù vận thức thứ nhất tầng 2 của Pháp Phong côn tạo thành một tấm khiên tròn bằng linh lực để chống đỡ.

"Bùm!"

Mặc dù đỡ được, nhưng lực chấn động khiến hắn bật lùi, một chân phải khuỵu xuống đất, cánh tay cầm côn run lên. Sức mạnh của cảnh giới Trúc Cơ quả thực hơn hẳn. Hắn chắc định là phải kết thúc trận đấu nhanh chóng, nếu không sẽ bị sức bền của đối phương áp đảo.

Lại Thiên bắt đầu di chuyển liên tục quanh đối thủ, cố gắng tìm cơ hội cận chiến. Đình Khanh thì điên cuồng chém ra các luồng đao mang quang khí. Kiếm khí văng tứ tung, bay lên cả màn chắn của khán đài. Sàn đấu liên tục rung chấn nhẹ. Y cắn răng, không thể hiểu nổi tại sao một tên Luyện Khí hậu kỳ lại có thân pháp linh hoạt đến thế.

Thân ảnh lờ mờ của Lại Thiên đột ngột dừng lại, thủ thế rồi ném mạnh cây trường côn đi. Giữa không trung, cây côn đột nhiên tách ra thành hàng chục ảnh côn, bay rợp trời về phía Đình Khanh. Đây là thức thứ 12, là cuối của tầng hai Phá Phong Côn Pháp: Vạn Côn Phá Phong.

Sắc mặt Đình Khanh biến đổi, nhưng y vẫn tự tin vào tấm linh thuẫn của mình. Hàng loạt tiếng va chạm vang lên, nhưng tấm thuẫn vẫn kiên cố trước các khí ảnh của Phá Phong Côn. Y vừa nhếch mép cười đắc ý thì đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.

Ngay lúc y đang tập trung, Lại Thiên đã xuất hiện từ phía sau lưng. Bóng người hắn khom khom phi bắn đến, trong tay hắn là chiếc quạt ngọc có thêu bóng Hắc long cuộn mình, giờ đây được bao bọc bởi một luồng hắc quang vẽ một đường sắc lẹm ngang sườn đối thủ.

Máu tươi phun ra. Đình Khanh hét lên một tiếng đau đớn, linh thuẫn lập tức biến mất. Cây trường côn thật lúc này đã bay tới. Lại Thiên chộp lấy nó, vung ngang một cú vào bụng y. Tận dụng lúc đối phương mất phương hướng, hắn tung ra một loạt nhiều thức côn pháp, đánh vào các yếu huyệt trên người Đình Khanh, cuối cùng kết thúc bằng một chưởng quyền thẳng vào ngực.

Đình Khanh ngã ngửa ra sau, bất tỉnh.

Trọng tài lập tức xuất hiện chắn ngang, giơ tay tuyên bố. Trận đấu kết thúc.

"Đông Bắc Thành – Lại Thiên, thắng."

Tiếng hò reo trên khán đài đã nhỏ lại, nhưng những lời bàn tán thì vẫn tiếp diễn.
 
Top