[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí
- Tham gia
- 13/7/25
- Bài viết
- 33
- Điểm cảm xúc
- 55
- Điểm
- 18

-
Featured
- #31
"Đây đều là những loại rất tốt rồi," lão chủ tiệm nói, giọng có chút ngạc nhiên. "Công tử vẫn muốn loại tốt hơn sao? Ta có, nhưng giá cả có thể phải tính bằng linh thạch."
"Không sao," Lại Thiên đáp, vẻ mặt không đổi. "Ta xem qua trước đã."
Nghe vậy, lão chủ tiệm gật đầu, xoay người vào trong, một lúc sau mang ra một chiếc hộp gỗ lim. Lão cẩn thận mở ra, bên trong là ba cây dao găm nhọn, mỗi cây nằm trong một ngăn lót nhung.
Cây thứ nhất có màu đen kịt, thân dao sần sùi, trông khá xấu xí, dường như được đúc từ một loại khoáng thạch thô chưa qua tinh luyện. Tuy nhiên, nó lại tỏa ra một luồng khí tức âm hàn.
Cây thứ hai trông khá đơn sơ, cán gỗ, lưỡi thép bình thường, không có hoa văn, nhưng khi cầm lên lại cảm thấy cực kỳ vừa tay, trọng tâm được phân bổ một cách hoàn hảo.
Lại Thiên cầm cây dao thứ hai lên khẽ lắc lắc đầu. "Công tử có vẻ không hài lòng lắm, đây đều là những loại dao rất tốt rồi," lão chủ tiệm nói.
“Đúng là dao tốt, có điều lưỡi dao và linh hướng không thích hợp với phong cách khống dao của ta lắm. Ta muốn tìm những loại dao kiểu cách như thế này. "
Dứt lời, Lại Thiên lấy trong người ra một con dao găm có thiết kế rất hiện đại. Lưỡi dao bằng hợp kim màu bạc, dài chừng hai gang, trên thân dao có một rãnh máu mảnh, cán dao được bọc bằng da.
Lão chủ tiệm qua con dao găm, trong mắt loé qua một tia kinh ngạc: “Ổ, đây không phải là… dao găm của Cảnh Binh Hoàng gia sao? Công tử đây như vậy là xem trọng cửa tiệm của ta thái quá rồi!”
“Lão bản nhận ra nó sao?” Lại Thiên nhíu mày. Trong đầu hắn ngay lập tức nhớ lại: “Đây… Không ngờ con dao này trong nhà kho của cha ta để lại năm đó, lại chính là dao găm của tu sĩ. Đoạn nhân quả này… thực sự khó nói.”
“Đương nhiên là nhận ra, ta làm nghề bán binh khí rất nhiều năm rồi, thứ chưa gặp cũng nhiều nhưng kinh nghiệm phải nói là cũng không ít. Loại dao này ta đã tiếp xúc qua, có điều, dao này đã qua cải tiến, dường như không giống loại dao găm Cấm Vệ Quân thông thường. Ngoài ra, giá trị của những trang bị của Cảnh Binh hoàng gia thường lên đến hàng chục linh thạch, nhiêu đó cũng đủ mua hơn phân nửa cửa hàng binh khí này của ta.”
Rồi lão cười nhẹ, tiếng cười có chút dị hoặc: “Không lẽ, công tử đây là… Quan binh nơi nào, muốn thử dò xét tiệm của tại hạ chăng?”
Lại Thiên lúc này trong lòng kinh ngạc có điều dường như việc này đã khiến hắn để lộ ra một điều gì đó, liền chuyển hướng cảnh giác: “Được rồi, nếu đã không có dao tốt hơn. Có thể tìm cho ta một vài vỏ dao phù hợp với dao này, loại nào bền chắc một tí.”
Sau đó, lão chủ tiệm lấy ra một chiếc vỏ dao bằng loại da không rõ, rất cứng, gói con dao dài lại cẩn thận rồi đưa cho Lại Thiên. Sau khi hai bên trao đổi tiền bạc xong, Lại Thiên liền vắt gọn nó bên hông. Hắn cùng Đào Huyễn Mộng rời đi.
"Lại công tử quả nhiên thâm tàng bất lộ, có điều, công tử một mực nhận là một kẻ bình phàm mà lại có bảo dao như vậy đem theo bên người, quả thực khiến ta mở mang tầm mắt," Đào Huyễn Mộng nói, giọng điệu có chút tán thưởng.
"Nếu đã xong việc, chúng ta mau quay về tập trung thôi." Lại Thiên đổi chủ đề khác, cất tiếng.
Hai người bay đến một tòa khách điếm lớn, trước cửa có vài Cảnh Binh đang đứng gác. Sau khi xuất trình giấy tờ và được thông qua, họ bước vào sảnh chính. Văn Tương, các học viên khác và bốn vị đạo sư đang ngồi tại một bàn tròn khá lớn bằng đá cẩm thạch. Bên cạnh bàn là một cây cổ thụ nhỏ được trồng trong chậu, và một bể cá bằng đá được thiết kế rất phong nhã.
Lại Thiên và Đào Huyễn Mộng trở về vị trí của hai học viện. Khi Lại Thiên vừa ngồi xuống cạnh Văn Tương, y liền ghé tai nói nhỏ, giọng trêu chọc:
"Lại sư đệ nói với ta rằng có việc cần giải quyết, nhưng lại quay về cùng Đào cô nương? Không phải là vừa mắt mỹ nhân rồi chứ, ha ha ha."
"Văn sư huynh quá lời rồi," Lại Thiên đáp, mặt không đổi sắc. "Ta.. chỉ là bận chút công vụ cần phải giải quyết."
"Công vụ? Ở Thương Diêu Thành này sao?" Văn Tương cười khẽ. "Ha ha, sư đệ thật biết lấy lý do. Có điều, ta phải nhắc nhở đệ một chút. Công pháp và phong cách tu luyện của cô nương này có phần tà môn. Nếu là ngươi, tốt nhất nên cẩn trọng một chút."
"Quả thực Đào cô nương này hành sự có chút khó hiểu. Được, việc này ta nghe lời sư huynh."
Lúc này, ở phía bên kia bàn, ánh mắt của Đào Huyễn Mộng tình cờ nhìn về phía Lại Thiên. Nàng ta không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia sáng bí ẩn rồi nhanh chóng vụt tắt.
Đợi mọi người đã ổn định, đạo sư Triệu Khang lên tiếng, âm lượng vừa đủ để tất cả mọi người xung quanh bàn đều nghe thấy: "Ta đã có được thông tin rồi. Đông Bắc Thành chúng ta có bốn Trúc Cơ kỳ, bốn Luyện Khí hậu kỳ. Tây Bắc Thành có ba Trúc Cơ kỳ, năm Luyện Khí hậu kỳ. Tây Vịnh thì mềm hơn, hai Trúc Cơ kỳ, sáu Luyện Khí hậu kỳ."
Lão dừng lại, rồi thở dài một hơi. "Haiz.."
Tất cả học viên đều tỏ ra kinh ngạc. Lão đạo sư họ Lý của Tiểu viện số Một nhíu mày: "Vậy còn Thương Diêu Thành thì sao?"
Triệu đạo sư nói tiếp, giọng trầm xuống: "Thương Diêu Thành có bảy Trúc Cơ sơ kỳ và một Luyện Khí đỉnh phong."
Cả bàn tiệc lập tức chìm vào im lặng. Con số này vượt xa dự đoán của tất cả mọi người. Sắc mặt các học viên của cả hai học viện đều trở nên nặng nề. Chỉ có Văn Tương là vẫn giữ vẻ bình thản, y ung dung nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi khẽ cười một tiếng. Còn Đào Huyễn Mộng, vẻ mặt ma mị bí ẩn của nàng ta không hề thay đổi, dường như tin tức này không ảnh hưởng gì đến nàng.
Những ngày sau đó, Lại Thiên không ra ngoài. Hắn dành toàn bộ thời gian để bế quan thiền định trong phòng, điều chỉnh trạng thái cơ thể và tinh thần lên mức tốt nhất.
Cuối cùng, ngày hội đấu cũng mở màn.
Đại hội diễn ra tại Đại Đấu Trường Trung Tâm của Thương Diêu Thành. Đây là một công trình kiến trúc khổng lồ, tráng lệ và sa hoa. Toàn bộ đấu trường được xây bằng đá cẩm thạch trắng, có sức chứa lên đến hàng chục vạn người. Khán đài được chia thành nhiều tầng, có mái che bằng lụa màu vàng, bay phấp phới trong gió. Ở trung tâm là một võ đài chính hình bát giác, sàn đấu được lát bằng đá huyền thiết có khả năng tự phục hồi, xung quanh là bốn cột trụ khổng lồ khắc hình tứ linh, nối với nhau bằng một kết giới phòng ngự cấp cao.
Người kéo đến xem đông nghịt, chen chúc nhau trên các khán đài. Có cả phàm nhân ăn mặc lộng lẫy, và các tu sĩ từ khắp nơi trên quần đảo.
Ở ba phía của võ đài chính, có ba khu vực chờ được bố trí đối xứng nhau theo hình tam giác, dành cho các đấu sĩ của ba thành. Mỗi bên có tám người.
Một vị tu sĩ mặc áo bào của ban tổ chức, tu vi Khuyết Đan hậu kỳ, đạp không bay lên vị trí trung tâm, phía trên võ đài.
"Ta tuyên bố, Đấu Linh Đại Hội lần thứ ba mươi sáu, chính thức bắt đầu!"
Toàn bộ đấu trường lập tức nổ tung trong tiếng reo hò, la hét. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Sau khi không khí lắng xuống một chút, vị tu sĩ bắt đầu giải thích quy tắc: "Vòng đầu tiên sẽ tiến hành bốc thăm ngẫu nhiên giữa ba mươi hai tu sĩ học viên đại diện cho bốn địa phận chính tại vị Thương Diêu địa đảo. Lần lượt là Thương Diêu Thành, Đông Bắc Thành, Tây Bắc Thành và cuối cùng là Tây Vịnh. Sau đó, ở vòng hai, những người thua sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Tương tự, những người thắng cũng sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Cuối cùng, những người thắng ở nhánh thua sẽ đấu với những người thua ở nhánh thắng để tranh tám vị trí chung cuộc."
"Trong chiến đấu, phải thu hồi sát chiêu nếu đối phương đã mất khả năng phản kháng. Nghiêm cấm sử dụng các loại ngoại lực như đan dược tăng cường sức chiến đấu tạm thời hoặc các chiêu thức chứa kịch độc chết người. Các loại phù linh, đạn hoả và các công cụ khác uy lực không được vượt mức trung cấp. Sau khi xác định được top mười hai, các trận đấu sẽ tiến hành theo thể thức loại trực tiếp để tìm ra quán quân."
"Phần thưởng cho người thắng cuộc là một viên Cực Linh Đan, loại đan dược cực phẩm có thể giúp tăng tiến linh lực một cách mạnh mẽ, có khả năng hỗ trợ tu sĩ Trúc Cơ rút ngắn hành trình tu luyện, nhanh chóng tiến giai đến hậu kỳ để có cơ hội đột phá cảnh giới Khuyết Đan. Phần thưởng cho hạng sáu là một bình tinh huyết của yêu thú cấp ba, đã được tôi luyện và chiết xuất cẩn thận, giúp ổn định tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ và tăng cường các yếu tố tu vi và tiềm năng chiến đấu."
Lại Thiên lắng nghe cẩn thận từng lời, trong đầu nhanh chóng tính toán. "Phần thưởng đúng là hấp dẫn thật đấy, có điều mục tiêu là top mười hai. Theo quy tắc này, chỉ cần thắng được hai trận là có cơ hội. Vậy nếu trận đầu tiên không bốc trúng đại diện của Thương Diêu Thành, và trận thứ hai nếu gặp phải đối thủ quá mạnh như Văn Tương sư huynh, Đào cô nương, hoặc những tên quái vật có màn trình diễn khủng bố, ta có thể chủ động nhận thua để bảo toàn thực lực, dồn sức cho trận đấu quyết định ở nhánh thua trận ba."
"Không sao," Lại Thiên đáp, vẻ mặt không đổi. "Ta xem qua trước đã."
Nghe vậy, lão chủ tiệm gật đầu, xoay người vào trong, một lúc sau mang ra một chiếc hộp gỗ lim. Lão cẩn thận mở ra, bên trong là ba cây dao găm nhọn, mỗi cây nằm trong một ngăn lót nhung.
Cây thứ nhất có màu đen kịt, thân dao sần sùi, trông khá xấu xí, dường như được đúc từ một loại khoáng thạch thô chưa qua tinh luyện. Tuy nhiên, nó lại tỏa ra một luồng khí tức âm hàn.
Cây thứ hai trông khá đơn sơ, cán gỗ, lưỡi thép bình thường, không có hoa văn, nhưng khi cầm lên lại cảm thấy cực kỳ vừa tay, trọng tâm được phân bổ một cách hoàn hảo.
Lại Thiên cầm cây dao thứ hai lên khẽ lắc lắc đầu. "Công tử có vẻ không hài lòng lắm, đây đều là những loại dao rất tốt rồi," lão chủ tiệm nói.
“Đúng là dao tốt, có điều lưỡi dao và linh hướng không thích hợp với phong cách khống dao của ta lắm. Ta muốn tìm những loại dao kiểu cách như thế này. "
Dứt lời, Lại Thiên lấy trong người ra một con dao găm có thiết kế rất hiện đại. Lưỡi dao bằng hợp kim màu bạc, dài chừng hai gang, trên thân dao có một rãnh máu mảnh, cán dao được bọc bằng da.
Lão chủ tiệm qua con dao găm, trong mắt loé qua một tia kinh ngạc: “Ổ, đây không phải là… dao găm của Cảnh Binh Hoàng gia sao? Công tử đây như vậy là xem trọng cửa tiệm của ta thái quá rồi!”
“Lão bản nhận ra nó sao?” Lại Thiên nhíu mày. Trong đầu hắn ngay lập tức nhớ lại: “Đây… Không ngờ con dao này trong nhà kho của cha ta để lại năm đó, lại chính là dao găm của tu sĩ. Đoạn nhân quả này… thực sự khó nói.”
“Đương nhiên là nhận ra, ta làm nghề bán binh khí rất nhiều năm rồi, thứ chưa gặp cũng nhiều nhưng kinh nghiệm phải nói là cũng không ít. Loại dao này ta đã tiếp xúc qua, có điều, dao này đã qua cải tiến, dường như không giống loại dao găm Cấm Vệ Quân thông thường. Ngoài ra, giá trị của những trang bị của Cảnh Binh hoàng gia thường lên đến hàng chục linh thạch, nhiêu đó cũng đủ mua hơn phân nửa cửa hàng binh khí này của ta.”
Rồi lão cười nhẹ, tiếng cười có chút dị hoặc: “Không lẽ, công tử đây là… Quan binh nơi nào, muốn thử dò xét tiệm của tại hạ chăng?”
Lại Thiên lúc này trong lòng kinh ngạc có điều dường như việc này đã khiến hắn để lộ ra một điều gì đó, liền chuyển hướng cảnh giác: “Được rồi, nếu đã không có dao tốt hơn. Có thể tìm cho ta một vài vỏ dao phù hợp với dao này, loại nào bền chắc một tí.”
Sau đó, lão chủ tiệm lấy ra một chiếc vỏ dao bằng loại da không rõ, rất cứng, gói con dao dài lại cẩn thận rồi đưa cho Lại Thiên. Sau khi hai bên trao đổi tiền bạc xong, Lại Thiên liền vắt gọn nó bên hông. Hắn cùng Đào Huyễn Mộng rời đi.
"Lại công tử quả nhiên thâm tàng bất lộ, có điều, công tử một mực nhận là một kẻ bình phàm mà lại có bảo dao như vậy đem theo bên người, quả thực khiến ta mở mang tầm mắt," Đào Huyễn Mộng nói, giọng điệu có chút tán thưởng.
"Nếu đã xong việc, chúng ta mau quay về tập trung thôi." Lại Thiên đổi chủ đề khác, cất tiếng.
Hai người bay đến một tòa khách điếm lớn, trước cửa có vài Cảnh Binh đang đứng gác. Sau khi xuất trình giấy tờ và được thông qua, họ bước vào sảnh chính. Văn Tương, các học viên khác và bốn vị đạo sư đang ngồi tại một bàn tròn khá lớn bằng đá cẩm thạch. Bên cạnh bàn là một cây cổ thụ nhỏ được trồng trong chậu, và một bể cá bằng đá được thiết kế rất phong nhã.
Lại Thiên và Đào Huyễn Mộng trở về vị trí của hai học viện. Khi Lại Thiên vừa ngồi xuống cạnh Văn Tương, y liền ghé tai nói nhỏ, giọng trêu chọc:
"Lại sư đệ nói với ta rằng có việc cần giải quyết, nhưng lại quay về cùng Đào cô nương? Không phải là vừa mắt mỹ nhân rồi chứ, ha ha ha."
"Văn sư huynh quá lời rồi," Lại Thiên đáp, mặt không đổi sắc. "Ta.. chỉ là bận chút công vụ cần phải giải quyết."
"Công vụ? Ở Thương Diêu Thành này sao?" Văn Tương cười khẽ. "Ha ha, sư đệ thật biết lấy lý do. Có điều, ta phải nhắc nhở đệ một chút. Công pháp và phong cách tu luyện của cô nương này có phần tà môn. Nếu là ngươi, tốt nhất nên cẩn trọng một chút."
"Quả thực Đào cô nương này hành sự có chút khó hiểu. Được, việc này ta nghe lời sư huynh."
Lúc này, ở phía bên kia bàn, ánh mắt của Đào Huyễn Mộng tình cờ nhìn về phía Lại Thiên. Nàng ta không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia sáng bí ẩn rồi nhanh chóng vụt tắt.
Đợi mọi người đã ổn định, đạo sư Triệu Khang lên tiếng, âm lượng vừa đủ để tất cả mọi người xung quanh bàn đều nghe thấy: "Ta đã có được thông tin rồi. Đông Bắc Thành chúng ta có bốn Trúc Cơ kỳ, bốn Luyện Khí hậu kỳ. Tây Bắc Thành có ba Trúc Cơ kỳ, năm Luyện Khí hậu kỳ. Tây Vịnh thì mềm hơn, hai Trúc Cơ kỳ, sáu Luyện Khí hậu kỳ."
Lão dừng lại, rồi thở dài một hơi. "Haiz.."
Tất cả học viên đều tỏ ra kinh ngạc. Lão đạo sư họ Lý của Tiểu viện số Một nhíu mày: "Vậy còn Thương Diêu Thành thì sao?"
Triệu đạo sư nói tiếp, giọng trầm xuống: "Thương Diêu Thành có bảy Trúc Cơ sơ kỳ và một Luyện Khí đỉnh phong."
Cả bàn tiệc lập tức chìm vào im lặng. Con số này vượt xa dự đoán của tất cả mọi người. Sắc mặt các học viên của cả hai học viện đều trở nên nặng nề. Chỉ có Văn Tương là vẫn giữ vẻ bình thản, y ung dung nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi khẽ cười một tiếng. Còn Đào Huyễn Mộng, vẻ mặt ma mị bí ẩn của nàng ta không hề thay đổi, dường như tin tức này không ảnh hưởng gì đến nàng.
Những ngày sau đó, Lại Thiên không ra ngoài. Hắn dành toàn bộ thời gian để bế quan thiền định trong phòng, điều chỉnh trạng thái cơ thể và tinh thần lên mức tốt nhất.
Cuối cùng, ngày hội đấu cũng mở màn.
Đại hội diễn ra tại Đại Đấu Trường Trung Tâm của Thương Diêu Thành. Đây là một công trình kiến trúc khổng lồ, tráng lệ và sa hoa. Toàn bộ đấu trường được xây bằng đá cẩm thạch trắng, có sức chứa lên đến hàng chục vạn người. Khán đài được chia thành nhiều tầng, có mái che bằng lụa màu vàng, bay phấp phới trong gió. Ở trung tâm là một võ đài chính hình bát giác, sàn đấu được lát bằng đá huyền thiết có khả năng tự phục hồi, xung quanh là bốn cột trụ khổng lồ khắc hình tứ linh, nối với nhau bằng một kết giới phòng ngự cấp cao.
Người kéo đến xem đông nghịt, chen chúc nhau trên các khán đài. Có cả phàm nhân ăn mặc lộng lẫy, và các tu sĩ từ khắp nơi trên quần đảo.
Ở ba phía của võ đài chính, có ba khu vực chờ được bố trí đối xứng nhau theo hình tam giác, dành cho các đấu sĩ của ba thành. Mỗi bên có tám người.
Một vị tu sĩ mặc áo bào của ban tổ chức, tu vi Khuyết Đan hậu kỳ, đạp không bay lên vị trí trung tâm, phía trên võ đài.
"Ta tuyên bố, Đấu Linh Đại Hội lần thứ ba mươi sáu, chính thức bắt đầu!"
Toàn bộ đấu trường lập tức nổ tung trong tiếng reo hò, la hét. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Sau khi không khí lắng xuống một chút, vị tu sĩ bắt đầu giải thích quy tắc: "Vòng đầu tiên sẽ tiến hành bốc thăm ngẫu nhiên giữa ba mươi hai tu sĩ học viên đại diện cho bốn địa phận chính tại vị Thương Diêu địa đảo. Lần lượt là Thương Diêu Thành, Đông Bắc Thành, Tây Bắc Thành và cuối cùng là Tây Vịnh. Sau đó, ở vòng hai, những người thua sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Tương tự, những người thắng cũng sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Cuối cùng, những người thắng ở nhánh thua sẽ đấu với những người thua ở nhánh thắng để tranh tám vị trí chung cuộc."
"Trong chiến đấu, phải thu hồi sát chiêu nếu đối phương đã mất khả năng phản kháng. Nghiêm cấm sử dụng các loại ngoại lực như đan dược tăng cường sức chiến đấu tạm thời hoặc các chiêu thức chứa kịch độc chết người. Các loại phù linh, đạn hoả và các công cụ khác uy lực không được vượt mức trung cấp. Sau khi xác định được top mười hai, các trận đấu sẽ tiến hành theo thể thức loại trực tiếp để tìm ra quán quân."
"Phần thưởng cho người thắng cuộc là một viên Cực Linh Đan, loại đan dược cực phẩm có thể giúp tăng tiến linh lực một cách mạnh mẽ, có khả năng hỗ trợ tu sĩ Trúc Cơ rút ngắn hành trình tu luyện, nhanh chóng tiến giai đến hậu kỳ để có cơ hội đột phá cảnh giới Khuyết Đan. Phần thưởng cho hạng sáu là một bình tinh huyết của yêu thú cấp ba, đã được tôi luyện và chiết xuất cẩn thận, giúp ổn định tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ và tăng cường các yếu tố tu vi và tiềm năng chiến đấu."
Lại Thiên lắng nghe cẩn thận từng lời, trong đầu nhanh chóng tính toán. "Phần thưởng đúng là hấp dẫn thật đấy, có điều mục tiêu là top mười hai. Theo quy tắc này, chỉ cần thắng được hai trận là có cơ hội. Vậy nếu trận đầu tiên không bốc trúng đại diện của Thương Diêu Thành, và trận thứ hai nếu gặp phải đối thủ quá mạnh như Văn Tương sư huynh, Đào cô nương, hoặc những tên quái vật có màn trình diễn khủng bố, ta có thể chủ động nhận thua để bảo toàn thực lực, dồn sức cho trận đấu quyết định ở nhánh thua trận ba."
Sửa lần cuối: