Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đồng nhân] Truyện Đề Cử Tình Người Kiếp Rắn - Phần 2: Vòng Xoáy Định Mệnh - Xuân Phúc

[Đồng nhân] Truyện Đề Cử Tình Người Kiếp Rắn - Phần 2: Vòng Xoáy Định Mệnh - Xuân Phúc

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Tình Người Kiếp Rắn - Phần 2: Vòng Xoáy Định Mệnh.
db6a7012.jpg

Tác giả: Xuân Phúc.
Thể loại: Đồng nhân, Huyền huyễn; Kinh dị.
Rating: Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi.
Tình trạng: Đang tiến hành.
Số chương:
Link thảo luận: Vào đây.
Văn án: Nàng muốn hạnh phúc nhưng cuộc đời không cho phép, nàng muốn lương thiện nhưng bản thân không cho phép, nàng muốn buông bỏ nhưng định mệnh cũng không cho phép.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 1
Ấn Độ, thành phố Mumbai, ngày 7 tháng 6 năm 2021.

Một chiếc ô tô chạy trên con đường âm u, những con quạ bay lượn lờ nơi bầu trời tối đen. Hôm nay là đêm trăng tròn, nhưng vầng trăng bàng bạc đường như bị mây đen che khuất, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lẫn cùng tiếng đập cánh vang vọng trong không trung. Vài cơn gió nhẹ khiến đám lá khô xào xạc, càng khiến khung cảnh thêm phần rợn người. Ngồi trong xe là Meera, một nàng dâu trẻ trạc hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, đang sắp trễ giờ đính hôn.

– Bác tài à, mau nhanh lên đi, tôi sẽ trễ mất! – Cô gắt.

– Tôi đã chạy nhanh hết mức rồi, thưa cô!

Lão bác tài độ chừng ngoài năm mươi quay mặt đi, đôi mắt màu lục bảo ánh lên vẻ nham hiểm, những chiếc vảy đỏ tươi như máu ẩn hiện sau làn da nhăn nheo, chiếc lưỡi dài chẻ đôi thè ra giữa hai chiếc nanh nhọn hoắt, chọc thủng lớp vỏ bánh xe.

– Lại có chuyện gì nữa à? Chiếc xe này cứ như bị nguyền rủa vậy!


– Hình như bánh xe bị xì rồi, để tôi sửa lại xem. – Lão ta đưa mắt nhìn Meera, khẽ cong môi cười tà. Hãy tận hưởng đi, tận hưởng những giây phút cuối cùng của cuộc đời cô.

Meera lôi chiếc iPhone trong túi ra, bấm số gọi cho ai đó. Im lặng. Không có tiếng trả lời. Cô lại bực dọc nhét chiếc điện thoại trở lại vào túi.

– Mất sóng rồi! Thật xui xẻo quá đi! Mà lão bác tài đâu rồi?

Meera không biết rằng, sau lưng cô, một con rắn đang chú mục chính cô qua đôi mắt màu lục bảo. Con vật chậm rãi tiến lại gần, nhe cặp nanh nhọn như hai mũi kim của nó và cắn vào cổ Meera.

– Ah! Rắn! Có rắn! Cứu tôi với!

Con rắn nhẹ nhàng trườn ra ngoài, để lại cô dâu trẻ trong xe, cơ thể đang co giật dữ dội, hai mắt trợn ngược. Lát sau, bóng dáng liêu xiêu của lão bác tài thoắt ẩn thoắt hiện sau màn sương mù mờ nhạt, khuôn mặt hằn rõ dấu vết thời gian hiện đầy vảy đỏ tươi, sắc đỏ quỷ dị như tiễn linh hồn Meera vào cõi u minh.

– Nhà Modi các người hãy chờ mà xem, lần lượt những người con gái ngu ngốc muốn làm vợ con trai các người đều sẽ nhận kết cục bi thảm và chính bàn tay này của tôi sẽ kết liễu họ!


Lão ta hất cằm, chiếc ô tô trắng ma mị lập tức nổ tung, xé tan xác cô gái đáng thương thành trăm mảnh, lũ quạ trên bầu trời kêu lên inh ỏi như muốn đưa Meera xuống âm gian.

3 Năm sau.

– Các anh làm ơn làm nhanh lên đi!

Bà Yamini đi đi lại lại trong gian phòng khách rộng lớn trang hoàng lộng lẫy với bao người làm tất bật làm việc của mình. Bỗng, một bàn tay đặt lên vai khiến bà giật mình.

– Chị à, đâu cần gấp như vậy, nhà gái còn lâu mới tới mà!

– Không đâu, Sumitra, lỡ như họ tới sớm hơn thì sao, chúng ta phải chuẩn bị thật tươm tất đã em ạ!

Bà Sumitra khẽ dừng lại, tron đôi mắt đen sâu thẳm chất chứa một nỗi lo sợ khó tả, ngộ nhỡ cô con dâu tương lai này của nhà Modi cũng có kết cục như Meera thì sao đây? Phải mất ba năm trời thì nụ cười mới quay trở lại trên khuôn mặt những thành viên của gia đình bà, lẽ nào giờ đây lại vội vụt tắt?

– Chị Yamini, em thật sự rất lo, lỡ Paridhi mất tích hay bị giết như con bé Meera năm đó thì nhà mình biết ăn nói sao với nhà gái đây?

Sắc mặt bà Yamini thoáng thay đổi, nhưng lại cố nặn ra một nụ cười gượng gạo để che đi sự sợ hãi nơi tâm hồn bà.


– Chị tin là ông trời nhất định sẽ không phụ lòng chúng ta đâu, em đừng quá lo lắng!

Mãi nói chuyện, bà Yamini không chú ý thấy chiếc đèn chùm trên đầu đang lắc lư, chao đảo dữ dội, chực rơi xuống đầu bà. Trên hành lang, bóng người mặc váy đỏ một tay cầm hộp quẹt diêm, tay còn lại giữ lấy can xăng ẩn hiện tựa hồ điềm báo cho loạt rắc rối sắp diễn ra.

– Đêm nay sẽ là đêm kinh hoàng nhất các người từng chứng kiến vì tôi, người rắn đang ở ngay trong cắn nhà của các người, từng người một, tôi nhất định không tha cho ai hết!

Cô ta đưa mắt nhìn lên chiếc đèn chùm, đôi mắt đỏ tựa như biển máu chứa đầy thù hận nhìn sang hai người phụ nữ bên dưới.

“Bụp”

Và rồi chuyện gì đến cũng đến, chiếc đèn đính vô số hạt pha lê rơi tự do xuống đầu bà Yami ni, đè bà ta trong đống bùi nhùi của thủy tinh, kim loại và cả đây điện rối tung rối mù.

– Chị Yamini! Có ai đó cứu chị tôi với!

Giữa lúc đó, khi ai ai đều hốt hoảng không biết phải làm sao cho đúng thì bóng dáng cô gái kia đột nhiên biến mất, như thể bốc hơi vào đám người hoảng loạn.

– Á! Có rắn kìa!

Mọi sự chú ý liền dồn về phía người con gái vừa kêu lên kia, tất cả đều không thể hiểu được rốt cục thì cái chuyện quái gì đang diễn ra nữa đây. Từ góc phòng, một con rắn nhe nanh cắn chết cô gái đáng thương kia, chỉ để lại cái xác tím tái của cô ta nằm sõng soài trên sàn nhà, hai mắt trợn ngược, máu đỏ không ngừng tuông ra nơi chiếc miệng há hốc kinh hãi.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 2
Chiếc bóng cô gái váy đỏ bí ẩn đứng bên ngoài căn biệt thự lộng lẫy, tưới đẫm những rèm cửa và thảm bằng xăng, ánh mắt tà ác xoáy sâu vào dòng người hoản loạn bên trong, nở một nụ cười nham hiểm.

– Các người hãy chuẩn bị cho cái chết của chính bản thân đi lũ tàn độc!

Cô quẹt que diêm, thả nó xuống đất, ngọn lửa hung hãn liền lan rộng ra, nhấn chìm mọi vật trong tầm với của nó. Tiếng lửa cháy lép bép hòa cùng giọng cười man rợ tạo thành một bản giao hưởng kinh hoàng ám ảnh người nghe nó.

– Bà ơi, cậu ơi, cháy rồi! Cháy rồi!

Bà Sumitra và Alex giật mình nhìn về phía cánh cửa đang bốc cháy nghi ngút khói đen. Tất thảy mọi người cũng nhìn theo, ai nấy đều hốt hoảng đi tìm nước dập lửa, số khác cố gọi cho xe cấp cứu, khung cảnh càng thêm nhốn nháo, rối ren gấp trăm lần khi một con rắn khác trườn vào từ cửa sổ, đôi mắt màu vàng kim phẫn nộ nhìn những con người vô tội như muốn ăn tươi nuốt sống họ, lớp vảy bàng bạc lấp lánh theo từng chuyển động mềm mại.

– Alex! Alex!

– Dì Sumitra!

– Cứu với! Có ai không? Cứu chúng tôi với!

– Chúng ta sẽ chết ở đây mất thôi, nếu biết thế này thì tôi đã không đến cái nơi này rồi!

– Thật là xui xẻo, căn nhà này bị nguyền rủa hay sao vậy?


– Làm ơn cho một xe cấp cứu đến nhà Modi, chúng tôi đang rất cần nó!


Vài người đàn ông to con cố đổ những xô nước lạnh vào ngọn lủa dữ tợn nhưng vô ích, khói thì vẫn cứ thoải mái tràn vào trong, khiến mọi người gần như ngạt thở, sắc mặt họ tái nhợt hẳn đi, không ngừng há to miệng để hít được nhiều không khí hơn.

– Các người rồi sẽ chết thôi, đừng cố quá, không chừng quá cố đó, mà tôi nhầm, cho dù các người ngồi yên thì cũng đều vong mạng cả!

Đột nhiên tiếng còi xe vang lên, dòng nước mát lạnh dập tắt ngọn lửa dữ tợn. Gần chục thanh niên lực lưỡng phá cửa xông vào, đưa tất cả ra bên ngoài dinh thự Modi.

Lát sau, xác một người phụ nữ cháy xém được khiêng ra. Bà Sumitra ngất xỉu ngay tại chỗ, phải chừng hai ba cậu trai to khỏe mới đỡ được bà. Tay chân Alex mềm nhũn, tai anh ù đi, Alex ước gì mình chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt, cả vũ trụ trong lòng anh hồ như sụp đổ, tim Alex thắt lại, cái cảm giác khó thở ập đến, lồng ngực anh ta như bị tắt nghẽn bởi thứ cảm xúc mãnh liệt này.

– Mẹ ơi! – Alex gào lên, nước mắt trào ra từ hai mí mắt đỏ hoe, mặn chát, lượn qua đôi gò má anh. – Mẹ tỉnh lại đi mà! Sao mẹ lại nỡ bỏ con mà đi chứ? Mẹ đừng bỏ con mà!

Anh ôm bà Yamini, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa dòng đời nghiệt ngã, vài người đứng đó, cố ngăn những giọt lệ từ đôi mắt phản chủ đáng ghét. Số phận thật trớ trêu thay, những thứ ta đang có hôm nay chưa chắc hôm sau sẽ còn bên ta. Trong khi một người ở tận cùng cửa sự dau khổ thì kẻ kia lại trên đỉnh hạnh phúc.


Hai chiếc bóng đen in lên nền đất lạnh ẩm ướt, dáng vẻ đầy hả hê, nỗi căm phẫn trong đôi mắt chất chứa thù hận phần nào được xoa dịu.

– Phải, năm xưa họ đã giết cha mẹ chúng ta tàn nhẫn ra sao thì hôm nay chúng ta sẽ giết họ y như vậy!

Đám người hiếu kì đã tản đi dần, không ai chú ý đến tân nương của nhà Modi đứng nép mình sau một thân cây xù xì, cong môi cười tà, bộ váy đỏ tựa hồ được nhuộm bằn máu tươi tanh tưởi che giấu lớp vảy ánh lục bảo lấp lánh.

– Tôi sẽ lặp lại lịch sử một lần nữa và kết thúc nó! Tân nương váy đỏ năm xưa đã chính thức trở lại!

Ông Mridul kéo Paridhi vào xe, ánh mắt lộ rõ biểu tình nôn nóng, theo sau là bà Vrushaly, vợ ông. Khuôn mặt nàng dâu trẻ vẫn lạnh lùng vô cảm, bình thản bước đi theo.

– Cuối cùng thì khi nào cô mới chịu thả con gái chúng tôi ra đây hả?

– Bình tĩnh đi, chỉ cần ông bà làm theo lời tôi nói là được!

– Nhưng chúng tôi còn phải đóng kịch đến bao giờ đây chứ?

– Im miệng và nhớ rằng tôi chính là Paridhi Sigh, con gái yêu quý của hai người, vợ sắp cưới của Alex Modi. Còn nếu không thì con gái ruột của ông bà sẽ không bao giờ có thể gặp lại cha mẹ cô ta đâu!

– Nhưng…

Không để ông Mridul nói tiếp, Paridhi đã quay lưng bỏ đi, để lại phía sau các lọn tóc xoăn bay phấp phới trong cơn gió thoảng qua. Bà Vrushaly nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của cô ta, cơn tức giận bị dồn nén mà không biết trút vào đâu như thiêu đốt ruột gan, khiến bà đứng ngồi không yên. Tôi nhất định sẽ trả thù cô, tới lúc đó, cô sẽ phải van xin tôi tha thứ, đồ giả mạo! Sao cô dám sai bảo chúng tôi như người hầu kẻ hạ thế chứ hả?

Paridhi đi về phía nhà Modi, trong đôi mắt lục bảo ánh lên tia quỷ quyệt, để lại cặp vợ chồng già bên chiếc ô tô màu đen bóng loáng dưới ánh mặt trời gay gắt của mùa hạ nóng bức.


Alex đứng đó, như hóa đá, đưa mắt nhìn theo xác mẹ mình bị đưa đi. Cuộc sống, cái chết, nước mắt, nụ cười, hạnh phúc hay đau khổ đều không còn nghĩa lí gì với anh nữa, tất cả chỉ còn là con số không tròn trĩnh. Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Alex làm anh giật mình.

– Em biết, anh rất buồn lòng, nhưng anh phải thật mạnh mẽ để vượt qua tấn bi kịch này, anh vẫn còn có em và dì cùng những người thân luôn yêu thương anh mà!

– Anh không biết nữa, Paridhi, anh thật sự sụp đổ! Lúc này em bảo anh phải làm sao đi chứ?

– Cố lên, em tin là anh làm được! Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! – Hoặc ngược lại, anh đã yêu tôi say đắm, nhưng chính tình yêu này sẽ giết chết anh, ngốc ạ!

Alex ôm chầm lấy Paridhi, hai bàn tay ấm nóng siết chặt bờ vai cô ta. Anh chắc chắn sẽ làm được, Paridhi của anh!

Ba tháng sau.

Paridhi dẫn bà Vrushaly đi trên con đường tối đen, chỉ có ánh nến yếu ớt chiếu sáng hai bên lề đầy sỏi đá.

– Mau lên, hoặc bà sẽ không gặp được con gái của mình đâu, thời gian tôi có không vô hạn đâu!

– Tôi xin cô, Paridhi, tôi phải gặp con gái tôi!

– Vậg thì nhanh chân lên!

Từ trong bóng tối, một cánh cửa hoen gỉ lờ mờ hiện ra với tay nắm bẩn thỉu đầy mạng nhện. Paridhi đút chìa khóa vào chiếc ổ khóa cũ kĩ, vặn nó và mở cánh cửa ra, các bản lề kêu cót két từng động tác của cô ta.

– Mẹ ơi!

Một cô gái trẻ có mái tóc đen rối bù cùng khuôn mặt hốc hác lấm lem bụi đất kêu lên, cố đứng dậy nhưng bị các sợi xích to tướng kéo ngược trở lại. Thấy thế, bà Vrushaly liền đến xoa xoa vết sưng tấy đỏ trên chân cô ta.

– Ôi con gái Muna của mẹ, con có sao không?

– Dạ không, con chỉ bị trầy xước nhẹ thôi!

Chợt trông thấy Paridhi, Muna liền co rúm người lại, ánh mắt lộ rõ biểu tình sợ hãi.

– Cô mau đi ra đi, làm cho mẹ con tôi một chút riêng tư có được không?


– Thôi được, nhưng chỉ một chút thôi đó! – Paridhi ậm ừ.


Bà Vrushaly ngó thấy cô ta đã đi ra bên ngoài liền nói khẽ với Muna:

– Nghe này, con không cần phải lo, chỉ cần cô ta thả con ra, mẹ nhất định sẽ khiến cuộc sống cô ta bị xáo trộn tới mức chính bản thân cô ta phải cầu xin mẹ tha thứ!

– Nhưng cô ta không phải là con người, cô ta là người rắn đó mẹ à!

– Vậy thì con hãy nhìn đây!

Bà Vrushaly huýt sáo ra hiệu, một luồn khói xám bay vào trong phòng, tụ lại thành hình một cô gái trẻ có đôi mắt đen tà ác lơ lửng trên không trung.

-Đây chính là Meera, nạn nhân của cô ta bốn năm trước.

Meera cười lanh lảnh, chầm chậm đáp xuống mặt đất, đôi mắt đen chất chứa thù hận vẫn lấp ló sau mớ tóc đen bồng bềnh.

– Nhưng cô ta chỉ là một hồn ma thôi mẹ à!

– Nghe cho rõ đây! – Meera chỉ ngón trỏ vào mặt Muna. – Tôi không chỉ là một hồn ma, mà là một linh hồn ác quỷ và tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho Paridhi!

Cô ta búng tay, xiềng xích trên tay Muna liền tan thành tro bụi, mặt đất bắt đầu rung chuyển, những tản đá rơi từ trần hang khiến lũ dơi báy tán loạn. Meera hất cằm ra hiệu cho bà Vrushaly và Muna.

– Đi thôi!

– Bây giờ sao?

– Vậy bà muốn vùi xác ở đây à?

– Nhưng còn Paridhi thì sao?

– Cứ để tôi lo!

Bên ngoài, Paridhi thấy động đi vào trong, một chiếc lưới lập tức trùm lấy cô ta. Meera cầm một nắm lá bầu nâu trên tay, ung dung thả rơi từng chiếc lá xuống người Paridhi phía dưới, tận hưởng tiếng kêu la đau đớn của cô ta tựa hồ thức cà phê hảo hạn nhất. Cứ kêu la đi, cô càng đau đớn thì tôi càng thích thú! Kêu đi, to hơn nữa đi! Đây chỉ mới là khởi đầu cho chuỗi bi kịch của cô thôi! Giết người thì phải đền mạng!
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 3
Hai mẹ con bà Vrushaly chạy trên con đường mòn đầy sỏi đá, ánh trăng bàng bạc quỷ dị soi tỏ những bụi cây um tùm xung quanh, khiến chúng càng thêm phần rùng rợn, tựa hồ có vô số bàn tay có thể xé toạc bóng tối với bộ vuốt sắc nhọn lao về phía bọn họ, nhai ngấu nghiến da thịt bà Vrushaly và Muna bằng những chiếc răng nhọn như các mũi dao găm.

Bỗng, một thứ gì đó quật ngã bà Vrushaly, đôi mắt đỏ rực sáng trong bóng tối mờ ảo, ánh trăng ẩn hiện sau đám mây khiến những chiếc vảy lấp lánh ánh lục dần hiện ra.

– Mẹ!

– Muna, chạy đi! Mau chạy đi!

– Các người chạy đâu cho thoát!

Bàn tay một cô gái với bộ móng tay đen dài bóp lấy cổ Muna, máu rỉ ra, thấm vào các kẽ móng tay hồ như điểm tô thêm cho làn da nhợt nhạt xen lẫn vài chiếc vảy màu bạc e thẹn lấp ló bên dưới nó. Muna càng vùng vẫy, lực siết lại càng mạnh hơn, cô đuối sức, thở thoi thóp, tay chân mệt rã rời, mặc cho cô gái kia lôi Muna đi cùng bà Vrushaly. Tiếng kêu của mẹ cô hòa cùng tiếng sỏi đá dưới chân vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch đưa cô vào một giấc ngủ dài, thật dài.

Paridhi hất tung tấm lưới trên lưng, ánh mắt lộ rõ biểu tình giận dữ. Meera lùi lại, một tia sáng lóe lên, và bị Paridhi chụp lấy, ánh sáng sắc lạnh của thứ đó hắt lên khuôn mặt cô ta, phản chiếu đôi mắt màu lục bảo tà ác.


– Cô nghĩ con dao này có thể làm hại tôi sao? Cô nên nhớ tôi chính là người rắn!


Paridhi lao đến, đâm con dao xuống, một thứ chất lỏng tanh tưởi phun ra, nhấn chìm lưỡi dao trong sắc đỏ ma mị của nó. Meera gục xuống, các vết lở loét bắt đầu xuất hiện, hàng đàn dòi bọ thi nhau gặm nhấm làn da tai tái, loang lỗ, bốc mùi hôi thối nồng nặc, phần xương trắng hếu lộ ra, bị những con kền kền bẩn thỉu tha đi, máu tươi chảy thành vũng lớn nơi nền đất lạnh lẽo vô cảm. Paridhi tiến tới, nắm lấy chân cái xác thối rữa, lôi nó đi trong sự lạnh lùng băng giá, khuôn mặt không chút cảm xúc. Thình lình, cái xác vươn bàn tay xương xẩu, gớm ghiếc của nó tóm chặt tay cô ta, trong đôi mắt mở trừng là cơn bão dữ tợn toan nhấn chìm kẻ thù xuống đáy vực sâu thăm thẳm, chiếc miệng há to để lộ hàm răng vàng kinh tởm và chiếc lưỡi phủ đầy dòi thoáng nhếch mép cười tà gian. Paridhi dùng con dao định cắt đứt bàn tay ma quái, huyết dịch đỏ thẫm xen lẫn chút hắc sắc bắn lên mặt cô ta, chảy dọc theo cánh tay nhăn nheo, chỉ còn da bọc xương.

– Cô chịu thua rồi à, đồ rắn độc? Tôi nghe nói não rắn rất nhỏ, nhưng không ngờ nó nhỏ đến thế!

– Vậy thì cô chống mắt lên mà xem tôi sẽ làm gì đây! Tôi nghĩ cô nên giữ sức để chuẩn bị quay về địa ngục đi!

Paridhi giật mạnh, bàn tay của Meera đứt lìa ra khỏi cánh tay cô ta, co quắp lại, rúm ró và tan chảy như bơ trên chảo nóng. Cơ thể Meera co giật liên hồi, hai mắt trợn ngược, một luồn khói đen bay vào chiếc miệng há hốc kinh hoàng.

Paridhi chậm rãi ngồi xuống, vươn tay mân mê chiếc vòng chuỗi hạt trên cổ Meera, tiếng quạ kêu quang quác đã tắt ngấm từ lâu, nhường chỗ cho sự im lặng chết chóc bao trùm khắp không gian u tối. Những con côn trùng nhớp nháp trên mặt đất phần đã tản đi mất hút sau bức màn bóng tối chứa đựng bao bí ẩn của cõi u inh âm tà, phần đã tan thành tro bụi vô hồn vô cảm, bất cần sự đời.


Muna lờ mờ mở mắt, cố quờ quạng xung quanh tìm nơi bấu víu vào. Cạnh cô là một bóng nằm dài bất động, là môt khúc cây, một xác chết hay một thứ kinh tởm nào đó mà Muna chắc chắn không bao giờ muốn nhìn thấy nó dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo chốn lâm tuyền quỷ dị, vừa ấm áp lại vừa có phần lạnh lẽo, băng giá. Có điều, còn chưa kịp tới gần thì đột nhiên có tiếng mở cửa lạch cạch vang lên giữa màn đêm yên tĩnh đến rợn người. Muna thoáng giật mình, đôi môi đỏ mọng mím chặt, cả người cô căn như dây đàn, theo dõi nhất cửa nhất động của một bóng người liêu xiêu tựa hồ có thể bị thổi bay trong cơn gió lạnh buốt chợt ùa đến sau cánh cửa sắt hoen gỉ nặng trịch.

“Rầm!”

Bóng người kia đổ rầm xuống đất, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng nhìn Muna với vẻ cầu cứu xen lẫn khó chịu và hãi hùng. Cánh tay vươn dài với các ngón tay thối nát cùng bộ móng để dài đen đúa tà đạo cố gắng gượng tóm lấy chân Muna trong vô vọng, miệng không ngừng lẩm bẩm kêu cô làm gì đó nhưng bị âm thanh ken két của chiếc cửa sắt cũ kĩ khiến cho nhạt nhòa. Muna khẽ tiến lại gần người này, mùi tử khí nồng nặc khiến cô bất giác đưa tay lên che mũi lại, cảm giác buồn nôn xộc lên tận cuống họng khô khốc của chính Muna. Cơ thể người con gái này phát ra một thứ ánh sáng xanh ma quái, như vừa trở về từ nơi minh giới âm u, ghê rợn.

– M… Muna! Muna!

Bỗng nhiên, có tiếng gọi tên Muna thều thào vang lên khiến cô giật mình quay đầu lại. Tiếng gọi mơ hồ nơi căn hầm cũ nát càng khiến con người ta dễ nảy siinh ám thị rùng rợn hơn bao giờ hết. Muna nắm chặt chiếc mặt dây chuyền trong tay hồ như cố níu giữ lại chút can đảm cuối cùng còn sót lại nơi tâm hồn vốn đang vô cùng hoản loạn. Ánh đuốc ngày càng yếu ớt, cháy le lói, nhuốm màu vàng vọt cho căn hầm bốc mùi ẩm mốc khó ngửi quyện cùng ánh trăng trong sáng thuần khiết xuyên qua chiếc cửa sổ mục nát nơi trần hầm dễ khiến Muna phát điên vì ghê sợ. Một tia sáng bạc vụt qua mắt Muna khi cô thận trọng tiến tới bên chiếc bóng đen trên sàn. Là một chiếc điện thoại! Muna lao đến nhặt chiếc iPhone lên, trong lòng khấp khởi hy vọng được giải thoát. Màn hình diện thoại như tấm gương phản chiếu hình ảnh gương mặt gầy gò của chính bản thân cô cùng một chiếc bóng đen đang chú mục cô qua đôi mắt đỏ tựa như biển máu vô cùng vô tận. Muna thét lên, đánh rơi chiếc iPhone trong tay.

– M… Mau thả tôi ra! Cô làm gì vậy? Thả tôi ra!

Chiếc đuôi rắn mềm mại uyển chuyển mà cứng nhắc, rắn rỏi siết chặt Muna, những chiếc vảy ánh lên sắc lục tiên diễm xen lẫn quái dị vô cùng. Từng vòng cơ tựa hồ nghiền nát xương thịt cô, buộc Muna phải kêu lên đau đớn, tiếng kêu vang vọng vào khoảng tổi tưởng chừng vô cùng tận phía trước. Có điều, vạn vật chung quanh dường như chẳng mảy may quan tâm đến cô gái đáng thương, mặc cho cô rên xiết tuyệt vọng, gào thét phẫn nộ hay nhỏ huyết lệ van xin thảm thiết.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 4
Một chiếc bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện sau ánh đèn vàng vọt, nhạt nhòa, cả cơ thể cùng hòa lẫn với khung cảnh đầy quỷ dị dễ khiến con người ta nảy sinh ảo thị kinh hoàng. Nơi góc tường, vô vàn bàn tay đen đúa, thối rữa nhung nhúc dòi bọ vươn ra cố bắt lấy bất cứ thứ gì lọt vào tầm ngắm của chúng như những con thú săn mồi khát máu.

– Á… á… á!

Bà Sumitra thét lên kinh hãi, chạy trên dãy hành lang dường như dài vô tận, âm vang tiếng cười man rợ của bóng người kia. Chiếc bóng chỉ ngón trỏ với chiếc móng tay dài nhọn hoắt về phía người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt sắc bén như dao lộ rõ ham muốn bệnh hoạn xen lẫn chút ngông cuồng, điên dại. Dãy bóng đèn vàng chớp tắt càng khiến khung cảnh thêm phần rừng rợn. Làn gió đêm mang theo mùi tử khí nồng nặc ùa vào gian nhà lạnh lẽo, vừa dịu dàng lại vừa cuồng dại. Có điều, bà Sumitra chẳng mảy may để tâm đến chúng, từng bước chân mệt nhọc nện xuống sàn nhà tựa như sắp gục ngã.

– Mẹ!

Tiếng gọi mẹ thiêng liêng như xé toạc không gian tĩnh mịch đáng sợ. Bà Sumitra giật mình, quay đầu lại, cảm thấy tiếng gọi này thật quá đỗi quen thuộc, tiếng gọi mà hàng ngày bà đều nghe thấy, là động lực để bà sống giữa biển dòng đời giông tố. Những từ ngữ chực tuôn ra, nhưng bỗng nghẹn lại, hai giọt lệ long lanh dưới ánh trăng hiu hắt xuyên qua tấm màng cửa mỏng tang khẽ lăn xuống đôi gò má bà Sumitra, cả người run lên.

– Maya! Con gái của mẹ! Con gái của mẹ về rồi!

Maya lao đến bên mẹ mình, hai hàng nước mắt không kìm được tuôn trào nơi đôi mắt đỏ hoe. Bà Sumitra ôm lấy con mình, hai tay cố níu chặt áo Maya như để cô không thể xa rời bà nữa, mãi không xa rời. Nhưng rồi, bà kinh hãi đẩy Maya ra. Dù chỉ một giây thôi, bao kí ức kinh hoàng năm ấy chợt lướt qua đầu bà Sumitra.



Một xác người không đầu sẽ trông như thế nào? Ông Mridul thật không dám nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng ấy.

Có điều, còn đang suy nghĩ vu vơ thì một tiếng thét xé lòng vang lên giữa căn biệt thự lạnh lẽo đến rợn người. Nhip tim ông Mridul như đập nhanh hơn theo mỗi bước đi của chính ông. Trên sàn nhà lát đầy những miếng gạch vuông vức bóng loáng, một vệt chất dịch đo đỏ lẫn chút hắc sắc đang tỏa ra mùi tanh đến lợm giọng, ánh sáng từ chiếc đèn mờ nhạt khiến nó vừa giống các viên hồng ngọc đỏ thẫm được rải thành hàng dài, lại vừa giống một thứ chất lỏng quỷ dị tựa hồ đến từ cõi u minh tăm tối mà chỉ một giọt cũng có thể đưa con người ta tới thế giới bên kia ngay tức khắc.


– Á… á… á! – Ông Mridul thét lên hãi hùng, cả thân người đổ về phía sau.


Treo lủng lẳng trên trần nhà là một xác người với làn da tai tái, hai mắt lồi ra ngoài còn vươn vài đường tơ máu đỏ tươi, chiếc miệng há hốc như tiếng thét bị đột ngột bị đông lại, mãi cũng không thể thoát khỏi vòm miệng nhung nhúc dòi bò trắng ởn, nhai rau ráu phần thịt thối rữa mềm nhũn sực mùi tử khí. Ông tiến lại gần, bất giác khịt mũi một cái rồi lại bắt đầu khóc nức nở. Xác người kia chẳng phải là ai xa lạ, mà chính là vợ ông ta, đến chết cũng vẫn nắm chặt lấy sợi dây thừng quanh cổ, tựa hồ gông xiềng mãi mãi giam giữ linh hồn bà nơi biệt thự âm tà. Ông Mridul nắm tay vợ mình, bàn tay đã lạnh ngắt tự khi nào, làn da nhợt nhạt như còn lưu luyến chốn hồng trần chợt cử động, khoé mắt bất giác nhỏ huyết lệ. Âm dương cách biệt, người và ma mãi chẳng thể bên nhau, dòng máu tươi tựa ranh giới ngầm chia cắt hai người, cũng giống như bỉ ngạn hoa, mang sắc đỏ rực rỡ mà thê luơng, u sầu vạn kiếp.

Quạ đen tiễn oan hồn

Bỉ ngạn vạn kiếp sầu

Vong xuyên nhỏ huyết lệ

Vạn dặm vươn tử khí

Âm dương nghìn trùng xa

Phu thê mãi li biệt


Muôn thuở bất tương phùng.

Tiếng thơ nghe như ai như oán, thê lương não nề tựa hồ khóc than vì thiên đạo luân hồi sao quá nghiệt ngã? Vì nhân quả báo ứng sao chớ tước đi sinh mạng kẻ ác tâm độc địa lại mang người vô tội về cõi âm ti?



“Kéttttt!”

Cánh cửa gỗ nặng nề bấy lâu ít ai quan tâm đến liền gỉ sét, đến tiếng mở ra cũng dễ khiến gia chủ phải giật mình.

Maansi, người giúp việc mới của nhà Modi dẫu biết mang khuôn mặt như thế này ra đón khách khác nào rước điềm xui vào nhà chủ, nhưng trong tháng này, bà Sumitra đã đuổi việc đến gần chục người, không biết khi nào lại tới lượt cô, thử hỏi sao có thể không lo sợ? Có điều, vị khách này vừa nhìn qua đã thấy lạ kì, giữa trán còn có chút hắc khí lởn vởn, đôi mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, nhưng thẳm sâu bên trong lại ánh lên tia gian ác, giảo hoạt.


Lát sau, bà Sumitra mới bước xuống lầu, vừa trông thấy ông Mridul, sắc mặt bà liền có chút thay đổi, ra hiệu cho Maansi lui đi.

– Chẳng hay có việc gì quan trọng mà ông đây lại đích thân đến nhà tôi?

– Nay tôi đến đây cốt là để bàn việc của con gái tôi và con trai bà. – Ông nhấp ngụm trà, rồi nói tiếp, cố nặn ra nụ cười giả tạo. – Trước kia vì có nhiều biến cố xảy đến nên hôn lễ hai nhà bị hoãn lại, nay xin được chọn ngày lành tổ chức cho phải phép!

Bà Sumitra toan nói gì đó nhưng lại thôi, bèn nhờ Maansi gọi Alex xuống nhà.

– Cha của Paridhi hôm nay đến đây xin nối lại chuyện cưới xin, ý con ra sao?

– Con vốn đã có ý với Paridh từ trước, chỉ vì nhà mình lại có quá nhiều chuyện xảy đến, hiện tại cứ thuận theo ý dì đi ạ!

Bà Sumitra nghe vậy cũng mỉm cười tỏ ý hài lòng, rót thêm trà vào tách trà đã nguội lạnh rồi mới tiếp lời:

– Thôi thì cứ thuận theo ý con vậy! Con vui là được!

Tuy ngoài thì như vậy, nhưng trong lòng bà Sumitra vẫn không khỏi dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình, tựa hồ cơn sóng ngầm, khi đã nổi lên thì nhất định sẽ phá hủy tất cả mọi thứ. Bất luận là cuộc hôn nhân được chính người chị quá cố của mình tán thành, bà vẫn cảm thấy vô cùng bất an, cho cả bà và gia đình này.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 5
Meera mở to đôi mắt ngùn ngụt lửa hận, chuỗi hạt trên cổ liền rung động không ngừng, từng hạt gỗ như chất chứa một áp lực vô hình len vào khắp các kẽ nứt vừa mới xuất hiện, tựa hồ muốn nghiền nát chúng. Giọt nước một khi đã tràn khỏi ly thì mãi không thể gom vào được nữa, sự căm phẫn cũng giống như vậy, càng đè nén, nó lại càng muốn vùng lên, đến lúc nào đó, nó sẽ tựa cơn sóng thần, cuốn trôi tất cả, bất luận là tốt hay xấu đều sẽ bị cuốn trôi không thương tiếc. Từng hạt gỗ một, giống như những mảnh thủy tinh giòn rụm trước chiếc máy nghiền khổng lồ, hết hạt này đến hạt khác, vỡ nát thành những mảnh vụn. Meera từ từ đứng dậy, tay nhặt những hạt còn lại lên, ”ngắm nghía” một lượt, ánh mắt lộ rõ biểu tình đắc ý xen chút khinh thường. Đột nhiên, sắc mặt cô ta bỗng thay đổi trở nên vô cùng khó coi, ném mạnh chúng xuống đất, sợi dây liền đứt ra làm đôi, các hạt chuỗi theo đó văng tung tóe, có hạt vỡ thành ba, bốn mảnh, nát bấy đến không nhận ra.

Meera khẽ hất cằm, cánh cửa sắt gỉ sét liền đổ ầm một tiếng, bụi đất mịt mù như một kẻ tham lam, nuốt trọn lấy nó, còn vươn mình lên không trung muốn độc chiếm chút khoảng trổng nhỏ nhoi còn sót lại. Cô ta ngoái nhìn Muna đang nằm bất động trong góc tường bẩn thỉu, nở một nụ cười hiểm độc.


– Con đường của hai mẹ con Vrushaly xem như chấm hết tại đây!



Paridhi nhấp một ngụm nước, khó hiểu nhìn hai cô gái đứng bên cạnh rồi lại sốt ruột nhìn ra phía cánh cửa chỉ đang khép hờ như đợi chờ ai đó.

– Monisha, Rahika, ông ta có nói gì thêm với hai ngươi không?

– Không, thưa công chúa!

– Phải, ông ta chỉ nói là tới nhà Modi tính chuyện hôn lẽ thôi ạ!

– Ta thực sự không hiểu sao lão ta lại thay đổi tính cách nhanh như vậy! Mà cũng tốt, có như vậy thì ta mới có thể quang minh chính đại bước vào ngôi nhà đó! Đã nhiều năm như vậy, bọn họ chắc cũng đã thay đổi nhiều rồi, có điều, tội ác mà họ gây ra thì không hề đổi thay chút nào!


Paridhi còn chưa nói hết câu, cánh cửa nặng trịch liền bật mở, một luồng tử khí âm lạnh ùa vào trong khiến Monisha và Rahika thoáng nổi da gà. Paridhi theo phản xạ cũng đứng dậy, đưa ánh mắt dò xét nhìn ra bên ngoài.

– Không có gì cả, chắc chỉ là do gió mạnh mà thôi, ta còn ở đây thì hai ngươi sợ cái gì gì chứ?

Vừa định quay vào trong thì một bàn tay đen đúa, xương xẩu bê bết máu đỏ tươi cùng bộ móng tay để dài vàng vọt, nhọn hoắt tựa lên vai Paridhi, nửa bóp nửa không khiến cô giật mình quay lại. Cánh cửa vẫn là cánh cửa, không có gì khác biệt, cũng chẳng có thứ gì dơ bẩn ngự trị, tất cả hồi đáp cho tiếng kêu thất thanh của Paridhi cũng chỉ là tiếng gió nhè nhẹ lùa qua khe cửa cót két. Rahika kinh hãi đánh rơi cốc nước thủy tinh màu lam nhạt đang uống dở trên tay xuống đất vỡ tan, dòng nước mát lạnh thoắt nhiên chuyển sang sắc đỏ quỷ dị, các mảnh thủy tinh long lanh tựa hồ muôn vàn tấm gương nhỏ phản chiếu hàng ngàn hàng vạn con mắt trắng dã vừa hiểm độc tàn nhẫn vừa đầy mị hoặc.

– Á… á… á!

Monisha thét lên hãi hùng, chân bị hai bàn tay trồi lên từ sàn nhà không ngừng kéo xuống lớp xi măng lạnh ngắt, những miếng gạch hoa lát sàn cũng nứt toát, vụn vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh chui vào @ của cô, tha hồ quậy phá, cứa đến rách da rách thịt Monisha đáng thương.

“Ầm!”

Giữa phòng khách đột nhiên sụp xuống, tạo thành một chiếc hố khổng lồ, từ sâu bên dưới, hàng vạn con quạ bay lên, nhấn chìm cả gian phòng trong tiếng kêu thê lương của chúng. Paridhi bị đẩy ngã sõng soài, giận dữ huơ tay đánh chết vài con quạ xấu số bén mảng đến gần.

– Là ai? Là ai dám cả gan gây ra chuyện này?

– Là tôi gây ra đó, cô sẽ làm gì tôi nào? Hả?

Meera bay vút lên không trung, ánh mắt đỏ rực lửa hận xoáy sâu vào Paridhi, như muốn lôi cô xuống mười tám tầng địa ngục cùng chịu khổ hình vạn kiếp mãi chẳng siêu sinh.

– Cô thật sự đã phạm sai lầm rồi, Paridhi à! Mà đúng hơn thì chính cô cũng đã là sai lầm của đất trời rồi! Cô không nên tiếp tục sống nữa! – Meera gằng từng lời từng chữ nói ra, khiến chúng giống như muôn nghìn mũi dao sắc nhọn công kích đối phương. – Cô hãy nhớ lại xem bản thân đã làm những chuyện thương thiên hại lý gì? Cô đừng nghĩ không ai biết chuyện cô làm, có trời biết, đất biết, tôi biết! Cô thật sự đã vứt lương tâm đi đâu vậy hả, đồ ác nữ?


Paridhi nghe xong liền quỷ xuống, hai tay bất giác buông thõng không chút sinh lực. Sóng gió vốn đã bị giam cầm bỗng trỗi dậy nơi đáy mắt cô, từng giọt lệ cứ thế lăn xuống đôi gò má căng mịn. Rồi Paridhi chợt bật cười, một nụ cười méo mó, như để che đi nỗi đau thấu trời xanh đang dần chiếm lấy tâm hồn cô.

– Ha ha ha! A ha ha ha! Thương thiên hại lý! Ha ha ha! Cô nói sao, tôi làm những chuyện thương thiên hại lý sao? A ha ha ha! Thương thiên hại lý! – Cô cười to, nhưng có to đến đâu cũng không thể che đậy được nỗi thống khổ sau chiếc mặt nạ vốn chẳng còn đủ sức giấu giếm bất kì điều gì nữa. – Vậy cô nói xem, nhẫn tâm cướp đi cha mẹ của một đứa trẻ có phải là chuyện thương thiên hại lý hay không hả? Cô mau nói đi! Có phải không?

Paridhi như gào lên, nước mắt mặn chát cứ thế trào ra, xóa tan nụ cười gượng gạo trên đôi môi cô. Suốt bao năm qua, cô luôn cố tỏ ra lạnh lùng, vô cảm, tự xây cho bản thân một pháo đài kiên cố giam chặt những thứ cảm xúc yếu đuối nhất, có điều, hôm nay pháo đài mà cô xây dựng nên dường như đã bị người khác tàn nhẫn đạp đổ đi.

Paridhi hất chiếc bình hoa thủy tinh mà cô yêu thích nhất xuống đất đánh xoảng một tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt mặn chát tưới đẫm những mảnh vỡ sắc nhọn, khiến chúng càng thập phần lung linh dưới ánh nắng dìu dịu của buổi sáng, một vẻ đẹp mê hồn nhưng ẩn chứa trong nó vô vàn đau thương, thống khổ.

– Cô có bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ thiếu đi cha mẹ sẽ phải chịu nỗi đau như thế nào hay không hả? Lẽ nào những việc tôi làm ngày hôm nay không có sự góp phần của bọn họ hay sao? Chính bọn họ đã khiến tôi phải thành ra như ngày hôm nay, cô có bao giờ nghĩ tới chuyện này hay chưa?


Sự lạnh lùng bấy lâu nay vẫn ngự trị như một bậc đế vương đầy kiêu hãnh trong đôi mắt Paridhi giờ bỗng rời bỏ cô, chỉ để lại hàng lệ chảy dài trên má, vừa ấm áp vừa giá lạnh.

Meera bất giác gạt đi những giọt nước long lanh nơi khóe mi, cơn bão nơi thâm tâm cô thực chất chưa từng tan đi, ngày đêm khuấy động, tác oai tác quái đến khi chẳng còn lại gì, những giọt lệ tưởng chừng đã cạn khô từ lâu bỗng chốc nhấn chìm chút giả tạo sót lại trong Meera.

– Vậy cô cũng từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa, đã từng nghĩ tới chưa? – Meera như gào lên, gào lên để che đi sự yếu đuối của chính bản thân, để giải phóng bao cảm xúc bị dồn nén trong cô. – Cô có từng nghĩ tới nỗi thống khổ của một tân nương mà chẳng bao giờ có thể thành hôn cùng người mình yêu không? Lúc đó tôi đã mặc bộ váy đẹp nhất, trang điểm lộng lẫy nhất, tôi vốn xem đó là ngày hạnh phúc nhất đời mình, có điều, mãi mãi tôi cũng không thể có được nó, cô đã cướp nó đi rồi! Chính cô cướp nó đi rồi!

Meera búng tay một cái, y phục trên người thoắt nhiên biến thành bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ, làn da đen đúa nhung nhúc giòi bọ trở nên trắng mịn, căng bóng, bờ môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười quỷ dị mà thập phần quyến rũ tràn đầy mị lực. Cô bước từng bước tiến đến trước mặt Paridhi, xoay một vòng.

– Cô xem, tôi có đẹp không?

Paridhi đứng dậy, nở một nụ cười như tự an ủi bản thân:

– Đẹp! Đẹp lắm! Cô thật sự rất đẹp!

– Thật ra tôi đã đau rất nhiều, cũng đã khóc rất nhiều, nhưng mà tôi biết, anh ấy và tôi vốn là ở hai thế giới khác nhau, tôi mãi mãi không thể nào đến được với anh ấy. Nếu hôm nay tôi giết cô, thì sau đó tôi cũng không còn lại gì, không lấy lại được những thứ đã vĩnh viễn mất đi, huống hồ trên thế gian này, cô mới là người cần tình yêu thương hơn tôi. Cho nên, tôi sẽ đi, đi thật xa…

– Nhưng Meera à, cô định đi đâu? Đầu thai sao?

– Phải, lúc tôi chết đã mặc trên người bộ lễ phục này, hôm nay tôi cũng sẽ đi đầu thai trong chính bộ y phục này, xem như đã trút hết mọi đau khổ để sống một cuộc đời mới, có một tình yêu mới và một gia đình mới. Tôi cũng muốn chúc cô ở lại thật hạnh phúc, và tình yêu sẽ sớm đến với cô.

– Cô cũng phải như vậy, thật hạnh phúc, chỉ có thế tôi mới có thể chuôc lại lỗi lầm của mình. Tôi thật sự có lỗi với cô!


Meera dang rộng hai tay đón nhận từng tia sáng mặt trời ấm áp vào lòng, cả cơ thể bỗng nhẹ tựa lông hồng, càng lúc càng gần vầng sáng rực rỡ nơi bầu trời xanh ngắt, vài cơn gió thổi đến, đưa cô lên cao, rất cao.

Paridhi đưa tay ra hứng lấy những cánh bạch hồng rơi xuống, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. “Kéttt!”

Cánh cửa chính bằng gỗ nặng nề đóng lại. Paridhi thoáng giật mình đưa mắt nhìn về phía cửa sổ cũng đang dần khép kín lại. Âm thanh leng keng của trang sức một lần nữa vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

– C… Công chúa! Làm… Làm ơn cứu thần! Công chúa!

Paridhi tiến tới nơi giọng nói kia phát ra, nhưng thay vào đó chỉ là một tấm gương phản chiếu hình ảnh của chính bản thân cô, im lặng và thập phần bí ẩn, nhìn Paridhi chòng chọc như một kẻ đến từ thế giới bên kia, chỉ chực tóm chặt đầu cô bằng bộ móng để dài sơn đỏ chót, lôi Paridhi vào trong cùng nó. Một khuôn mặt trắng tới rợn người nhẹ nhàng tựa lên vai cô, nở nụ cười đến tận mang tai “chào đón” Paridhi.

– Á! Là ai?

Paridhi quay người, lại thêm một “Paridhi” nữa xoáy sâu ánh nhìn sắc lạnh vào cô, một tấm gương nữa, ngay trước mặt cô.

– Công chúa, xin người rủ lòng thương, công chúa!

Paridhi như bị ai đó xoay vòng vòng trong vô định, các tấm gương cứ thế không ngừng xuất hiện, chúng giam cô vào chính giữa mê cung chết người này, trong mỗi chiếc gương đều là một “Paridhi” nhìn cô chòng chọc, hết lần này đến lần khác.

“Bụp!”

Những tấm gương kia thình lình vỡ tan tành, các mảnh vụn như vô vạn lưỡi dao sắc nhọn cứa rách da thịt Paridhi, máu tươi nhỏ xuống sàn nhà lát gạch bóng loáng tựa hồ những viên hồng ngọc lấp lánh, vừa ma mị giống như các viên hồng bảo thạch nơi cõi u minh vừa giống như những giọt lệ của người làm phi thiếp một lòng chờ mong bậc đế vương nơi lầu xanh gác tía dẫu cho bão táp phong ba, dẫu cho người mình yêu mãi chẳng một lần ghé qua.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 6
Paridhi quay cuồng, ngay cả bản thân là ai giờ đây cũng thật mơ hồ, cô ngã xuống sàn nhà, khung cảnh trước mắt dần nhạt nhòa rồi tối sầm lại. Trong vô thức, cô cảm thấy có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng bò trườn trên cơ thể, từng chiếc chân châm chích vào từng lỗ chân lông trên làn da của cô, có điều, mặc cho chúng tha hồ nhe nanh múa vuốt hay cắn xé, hút cạn huyết dịch đỏ thẫm trong huyết mạch cô, Paridhi chỉ có thể im lặng đáp lại cái cảm giác bứt rứt khó chịu kia. Cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mà thập phần sắc nọn tựa lưỡi dao vô tình vô vô cảm.

– Đi! Mau đưa cô ta đi!



Alex đóng tập hồ sơ dày cộp lại, day day hai bên thái dương rồi mới nhấp một ngụm cà phê không đường còn nghi ngút khói để trên bàn. Anh cẩn thận lấy tấm ảnh chụp chung với bà Yamini ra xem, lúc ấy anh chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ được mẹ nuông chiều rất mực, vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay xảy đến. Bất giác, hai giọt nước mắt mặn chát rơi xuống tấm ảnh, Alex liền dùng khăn lau đi rồi cất nó về chỗ cũ, bao kí ức đau buồn chôn giấu trong lòng chợt trỗi dậy, tựa như đội quân hùng hậu quyết đạp đổ tòa thành mà anh đã xây dựng nên. Anh đưa tay vào trong ngăn tủ lấy ra một cuốn nhật kí, tiện tay cầm chiếc bút trên bàn viết vào đó vài dòng cảm xúc rồi đóng lại.

Đúng lúc đó, bà Sumitra bước vào, khẽ khép cửa lại.


– Alex à, dì biết con rất nhớ mẹ con nhưng con cũng không thể cứ suốt ngày bi lụy như vậy được, huống hồ con còn chuẩn bị kết hôn với Paridhi, lẽ nào con định mang khuôn mặt này đến hôn lễ của bản thân hay sao?

– Dì à, con thật sự rất bối rối, con không biết phải làm sao nữa! Nhưng có một điều con có thể khẳng định là ba tháng trước chắc chắn có kẻ cắt dây làm đèn chùm rơi xuống người mẹ con rồi sau đó phóng hỏa thiêu chết bà ấy!

Nghe đến đây sắc mặt bà Sumitra thoáng thay đổi, trong đôi mắt ánh lên một tia hoảng sợ, nhưng chớp mắt, khuôn mặt bà ta lại bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống cạnh Alex, nói:


– Chắc là do con suy đoán thôi, gia đình ta trước giờ chẳng gây thù cũng chẳng chuốc oán với ai cả, sao lại có người muốn hãm hại mẹ của con chứ?

– Dì à, con nói thật mà, con còn chắc chắn rằng kẻ đó đang ở ngay trong căn nhà này, chỉ là chúng ta không biết thôi!

Alex vừa nói xong, bà Sumitra trong lòng liền cảm thấy bồn chồn lo lắng, ngồi cũng chẳng yên nên viện cớ có việc quan trọng cần làm rời khỏi phòng, ánh mắt lộ rõ biểu tình bất an xen lẫn sợ hãi khó tả.



Ông Mridul nở nụ cười lạnh băng, làn da rám nắng nứt toác để lộ lớp lông trắng mượt, những chiếc móng dài nhọn hoắt vàng vọt cào cấu loạng xạ xuống mặt đất, đôi mắt chuyển thành màu xám ánh lên vẻ tinh ranh, giảo hoạt, từ phía sau mọc ra chín chiếc đuôi dài hơi cong, quần áo trên người rách nát thành từng mảnh rơi xuống đất. Con hồ ly tru lên một tiếng, đôi mắt dã thú càng trở nên hung hãn thập phần.

Một cô gái tiến đến, đưa đôi mắt trắng dã vươn chút tơ máu đỏ tươi nhìn con hồ ly, cô ta búng tay, một luồng sáng xanh nhạt bao lấy con thú hoang, trong chớp mắt biến nó thành một thiếu nữ quyến rũ với làn da trắng mịn không chút tì vết, dễ khiến bao người đàn ông dù có cứng rắn đến mấy cũng phải xiêu lòng.

– Cô đây rồi, Sabrina, nhà Modi nói thế nào?

– Cô cứ yên tâm, Vish, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ sau năm ngày nữa, tới lúc đó, tôi sẽ có thể đường đường chính chính bước vào căn nhà đó, và chúng ta nhất định sẽ moi được viên ngọc rắn từ tim của kẻ đang giữ nó! Chúng ta sẽ bất tử giống như kẻ đó!

– Ngừng mơ mộng và nghe rõ đây, việc tiếp theo mà cô phải làm chính là tìm ra kẻ bất tử trong số bọn giết người ấy hay ít nhất là người nào đó khả nghi và moi tim kẻ đó ra, hiểu chứ?


– Được rồi, tôi là một con hồ ly tinh khôn ngoan và tôi chắc chắn sẽ tìm ra hắn!

Vish ngừng lại đôi chút, liếc đôi mắt quỷ dị của cô ta xuống chiếc đồng hồ bạc.

– Chúng ta không có nhiều thời gian đâu! Mau, đi và tìm viên ngọc rắn, mau!

Sabrina gật đầu, hóa thành một con hồ ly và lao vút đi. Vish từng bước tiến đến một thân cây bồ đề xum xuê cành lá, cơ thể từ từ bị hút vào trong thân cây, chỉ để lại những đấu chân chẳng dẫn tới đâu.



Hai cô gái tuổi trạc đôi mươi sốt ruột đi đi lại lại trước dinh thự Mridul Sigh, lát sau có thêm hai người nữa chạy đến, vẻ mặt mệt mỏi trông thấy.

– Bẩm nhị vị công chúa, vẫn chưa tìm ra công chúa Paridhi ạ.

– Chúng ta phải làm sao đây hả Morni, rốt cuộc thì chị ấy đang ở đâu?

– Em cũng không biết nữa, chị Mayury à!

Mayury đẩy nhẹ cánh cổng sắt mới toanh bước vào trong, đoạn, ra hiệu cho Morni theo sau. Trong dinh thự thi thoảng lại có mùi tử khí phảng phất theo gió, trên các vách tường bám đầy những dây leo không có lá cũng chẳng có rể, treo mình lủng lẳng trên trần nhà như bầy dơi khát máu của quỷ vương. Morni xua xua tay, đôi lúc có vài con côn trùng bay lượn lờ hay bò trường dưới sàn nhà, hơn nữa còn vừa đi vừa phát ra âm thanh nhóp nhep đáng sợ tựa hồ đang gặm nhấm con mồi xấu số.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 7
Sabrina đẩy nhẹ cánh cửa sổ đang khép hờ nhảy vào trong, đôi mắt ranh mãnh nhìn quanh một vòng, nhoẻn miệng cười tà.

– Căn nhà này xem ra cũng đẹp đấy chứ! Nhưng mình phải phá hủy nó rồi! Tiếc thật!

Sabrina cầm chiếc bình nhựa dưới đất lên, đổ thứ chất lỏng màu xanh trong đó ra sàn, một mùi hăng hắc xộc lên mũi khiến cô ta bất giác nhăn mặt. Xăng nhanh chóng lan ra như một con quái thú tham lam muốn độc chiếm cả căn bếp cho riêng bản thân, từng dòng từng dòng chảy xối xả xuống chiếc bình gas màu xám như đang chơi đùa, một trò chơi chết người. Sabrina quẹt que dim, ánh lửa vừa giống những con ma trơi nơi cổ mộ hoang vu âm lạnh vừa giống như ngòi nổ của quả bom khổng lồ.


– Cho dù là kẻ nào đang giữ ngọc rắn thì hôm nay, mình nhất định bắt hắn phải lộ diện!


Sabrina thả que dim xuống sàn, ngọn lửa hung tợn cũng theo đó nuốt trọn căn bếp, càng cháy càng đượm. Thoắt ẩn thoắt hiện trong đám lửa đỏ rực là bóng dáng một con hồ ly chín đuôi lao ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng và uyển chuyển như một luồng gió lang thang nơi vòm trời cao vạn trượng.



Morni xua xua tay, không biết rằng có một bóng đen đang dần tiến gần đến cô, tay hắn liên tục xoay thanh sắt gỉ sét loang lỗ, thi thoảng lại khua nó trong không trung, đôi mắt trắng dã nhìn cô chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống Morni.

“Binh!”

Morni ngã xuống đất, máu đỏ tươi chảy ồ ồ từ sau đầu cô nhuộm đỏ mặt đất, vài con côn trùng đen đúa liền bò đến nhấm nháp từng chút từng chút một tựa như đám ma cà rồng khát máu hiếu chiến, sẵn sàng giết chóc lẫn nhau bất cứ lúc nào.

– Mang cô ta đi, các con của ta!

Cô ta hất cằm ra hiệu, từ trong bóng tối liền bò ra một bầy độc trùng hung dữ, chúng vừa lôi vừa kéo Morni đi, để lại một vệt đỏ dài phía sau. Chiếc bóng đen từ từ bước ra ánh sáng, từng đường nét trên khuôn mặt tà ác của cô ta được những tia sáng mặt trời yếu ớt soi tỏ: Vish.

– Và, giải thưởng cho Độc nữ tài năng nhất sẽ thuộc về mình, Vish Khana!


Vish há to miệng, một luồng khói màu lam nhạt bay ra, lượn quanh con bọ cạp dưới mặt đất rồi chui tọt vào trong cơ thể nó. Cô ta chỉ ngón tay vằn đầy những đường gân xanh thẫm ra cửa, con vật liền bò đi, lớp vỏ cũng bong ra theo, để lộ ra một lớp vỏ xanh nhẵn bóng quỷ dị.



Bà Sumitra bật chiếc iPhone lên gọi cho ai đó, nhưng chẳng có ai nhấc máy khiến bà ta tức giận ném nó xuống giường. Lát sau, số máy đó lại gọi đến, bà ta liền vội vã nghe máy, có điều vừa thấy người bên kia xin lỗi, bà ta lại được nước tiến tới, buôn một tràng chửi rủa rất khó nghe, hoàn toàn trái với hình ảnh nhân hậu trước đó.

– Bộ anh bị điếc hay sao vậy, tôi gọi biết bao nhiêu cuộc rồi mà không chịu nghe máy hả? Anh đúng thật là… Mà thôi bỏ đi, anh có biết là Alex, cái đứa con trai của Yamini đó, nó đã biết là chuyện ba tháng trước là có người sắp đặt, hơn nữa nó còn biết kẻ đó đang ở ngay trong nhà Modi này nữa, có khi nào…

– Bà bình tĩnh đi, bà quên là bà không phải con người bình thường sao, sợ chi bọn họ?

Nghe vậy, bà Sumitra càng giận dữ hơn, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

– Nghe đây, anh đã làm việc với tôi bao lâu rồi? Tôi không sợ bọn họ, càng không sợ thằng ranh Alex đó, nhưng viên ngọc rắn, nó đang ở đây, trong chính căn biệt thự này, nếu Alex biết được mọi chuyện sau đó tống cổ tôi ra khỏi đây thì làm sao tôi có được viên ngọc rắn đây?

– Vậy, bà muốn tôi làm gì?

Bà Sumitra ngừng lại, đưa đôi mắt vàng kim nhìn ra bầu trời xanh ngắt xen những dải mây trắng vừa giống dải lụa mềm mại uyển chuyển vừa giống con mãng xà khổng lồ hung tợn.

– Tạm thời anh cứ án binh bất động, đợi chỉ thị của tôi, đừng manh động, lỡ bứt dây động rừng thì rắc rối to!


Đột nhiên, có tiếng người hô hoáng khiến bà Sumitra giật mình, vội cúp máy rồi ra xem, không ngờ vừa mở cửa thì lửa đã đến chân, nắm đấm cửa cũng vì thế mà nóng rát lên. Bà ta thét lên, ngã sõng soài xuống sàn nhà nóng rẫy tựa hồ con cá cố vùng vẫy trong tuyệt vọng giữa đống than hồng, có điều, càng vùng vẫy lại càng lún sâu vào biển lửa ngùn ngụt phía trước.

– Có ai không? Cháy! Cháy rồi!

Tiếng truy hô khiến khung cảnh vốn đã hỗn loạn càng trở nên rối tung rối mù. Bà Sumitra thở dài ngán ngẩm, đứng dậy phủi phủi hai tay, đảo mắt nhìn quanh căn biệt thự một lượt.

– Tại sao việc gì cũng đến tay mình vậy chứ, nơi này thật đúng là một mớ rắc rối mà!

Bà ta tặc lưỡi ngán ngẫm, một dòng nước chảy ồ ạt từ lòng bàn tay bà Sumitra xuống sàn, từ từ tiến về phía lưỡi lửa dữ tợn không ngừng lấn tới như con quái vật tham lam cố níu giữ chút châu báu cuối cùng. Bà ta thản nhiên bước vào đống lửa, cơ thể nhanh chóng bị đốt thành tro bụi.

Một cô hầu gái cầm xô nước toan đổ vào ngọn lửa trước mặt, nhưng vừa bước tới đã bị đẩy vào trong phòng, cánh cửa cũng đột nhiên đóng chặt lại, mặc cho cô ta có la hét cầu xin thế nào cũng chẳng có ai đến cứu.

– Á… á… á!

Cô hầu gái thét lên thất thanh, tiếng thét như xé toạc không gian bị ngọn lửa làm cho méo mó, dị dạng đến đáng sợ, tựa hồ ngàn vạn linh hồn quằn quại đau đớn nơi địa ngục âm tà. Thấp toáng sau tấm kính mờ đục, ẩn hiện bóng hình một con hồ ly khổng lồ đang moi tim cô hầu nữ, rồi thình lình cho quả tim ướt đẫm máu tươi đó vào trong chiếc miệng rộng ngoác lởm chởm răng nhọn hoắt nhai rau ráu.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 8
Sabrina một tay ném xác cô hầu gái vào đống lửa ngùn ngụt, liếm sạch máu tươi tanh tưởi còn vươn nơi khóe môi đỏ chót, đôi mắt xám ranh mãnh liếc nhìn ra bên ngoài vẻ thăm dò.

– Nhà Modi, tôi đến đây, hôm nay trò chơi truy vết sẽ chính thức bắt đầu!

Cô ta đẩy nhẹ cánh cửa đã bị cháy quá nửa bước ra ngoài, không ngờ còn có một bóng người dần bước ra từ đám lửa đỏ rực, đôi mắt vàng kim như hai viên hổ phách đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời xoáy sâu vào từng bước đi của Sabrina, gian ác và hiểm độc.


Alex cố đập cửa nhưng vô ích, cũng chẳng có ai đáp lại lời kêu cứu của anh, anh có thể cảm nhận được lưỡi lửa đang dần tiến tới gần hơn, như một con mãnh thú đang chơi đùa với con mồi đáng thương nơi hang sâu không lối thoát.

– Cứu với, có ai không? Cứu tôi!

Bên ngoài, tất cả mọi người gần như đều đã tập trung tại phòng khách, có lẽ, đây chính là nơi an toàn duy nhất trong ngôi nhà này đối với họ bây giờ. Bỗng, một người giúp việc hốt hoảng đánh rơi xô nước trên tay cô ta, từng lời nói ra như đông cứng lại, cô ta kinh hãi lùi lại rồi ngã sõng soài xuống sàn.

– C… Cáo… Có một con cáo khổng lồ! N… Nó đang đến đây, c… cứu tôi!


Bóng dáng một con hồ ly chín đuôi thoắt ẩn thoắt hiện trên hành lang nhanh chóng tan thành một làn khói trắng như bóng ma vô hình vô dạng thật sự dễ dọa người ta đến chết khiếp, cô gái kia vì quá hoảng sợ nên bệnh tim cũng đột ngột tái phát, khuôn mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó rất khó coi. Có điều, mọi người còn chưa hết bàng hoàng thì con hồ ly lúc trước lại thình lình xuất hiện, dùng những chiếc vuốt sắc nhọn moi tim của cô ta cho vào miệng nuốt chửng rồi chạy biến đi.

– A… a… a!

Lại thêm một cái xác người nữa rơi xuống từ tầng trên, treo lủng lẳng trên chiếc đèn chùm kiêu sa lộng lẫy nơi trần nhà, máu tươi đỏ thẫm xen lẫn chút hắc sắc chảy ồ ồ từ lồng ngực trống hoác nhanh chóng biến những viên pha lê trong suốt thành các viên huyết ngọc quỷ dị mà tràn đầy mị lực của ma vương. Sabrina thở hắt ra một hơi dài, cô ta khẽ đưa ngón tay còn vươn máu tươi lên miệng liếm sạch, đôi mắt xám hoang dã dần chuyển sang sắc đỏ ngông cuồng điên dại mà thập phần quyến rũ ẩn chứa đầy mị lực. Cô ta bắt đầu trỏ vào từng người mà đếm như đứa trẻ nghịch ngợm đang kiểm tra lại đống “chiến lợi phẩm” của mình sau cuộc chơi, có điều dáng vẻ này của cô thật vừa ngây ngô đáng yêu lại vừa hiểm độc gian xảo, dễ khiến người ta liên tưởng đến kẻ sát nhân đa nhân cách bệnh hoạn ngồi một mình tự đếm các đầu ngón tay rướm máu trong chiếc lồng sắt gỉ sét, trông theo một bóng người mà có lẽ chẳng bao giờ ngoảnh đầu lại nhìn mình lần cuối.

– Một, hai, ba,… Còn thiếu một người! – Cô ta reo lên vui sướng, xem ra, “đứa trẻ” này cũng rất tinh nghịch. – Sẽ vui lắm đây!



Mayury thét lên, tiếng thét như lưỡi kéo sắc bén xé toạc không gian, cả người ngã khỏi lang can cầu thang, trán bị thủng một lỗ lớn tựa hồ chiếc hố sâu không đáy quỷ dị vừa khiến người ta sợ hãi vừa khơi dậy bao tò mò, thôi thúc họ từng bước từng bước tiến vào nơi cấm địa chết chóc. Vish ngoắt tay ra hiệu, hàng vạn con độc trùng đen đúa, nhớp nháp liền bò ra từ trong các góc tối, lôi Mayury đi như bầy thú hoang khát máu nơi rừng sâu thần bí. Có điều, cô ta vừa quay đầu lại đã bị Sabrina dọa cho giật bắn cả người.

– Cô sợ à?

– Sợ sao? Sabrina à, hình như tôi chiều cô quá nên cô hư hỏng luôn rồi có đúng không? – Vừa nói, Vish vừa bóp chặt hai bên gò má của Sabrina khiến cô ta vứt hết thể diện vùng vẫy trông đến tức cười. – Tôi là Vish Khana, và tôi không sợ ai hết, nhất là cô, tiểu hồ ly của tôi!

Nghe đến đây, Sabrina liền nhăn mặt, hai chiếc tai cáo nhô lên khỏi đám tóc đen dài luôn che giấu chúng trước người khác như tòa thành kiên cố, vững chãi bất luận sóng to gió lớn thế nào cũng chỉ một lòng bảo vệ chủ nhân, có điều, hôm nay nó đã bị Vish phá tan nát, cứ thế tiến vào trong tựa cơn sóng dữ tha hồ tác oai tác quái bên trong.


– Nè, tôi đã một ngàn tuổi rồi đó, đâu phải còn nhỏ nữa mà cô cứ gọi tôi là tiểu hồ ly vậy chứ? – “Sabby” bông đùa.

– Nhưng cho dù cô có một vạn tuổi thì tôi vẫn lớn hơn cô sáu tuổi đó, cho nên, cô vẫn còn rất non và xanh Sabby à!

– Thôi, tôi không nói với cô nữa! – Sabrina giậm chân xuống đất, không ngờ lại khiến Vish phá lên cười to hơn. – Nè, cô cười cái gì hả, bộ trông tôi buồn cười lắm sao?!

– Cô đúng là một đứa trẻ trong thân xác người lớn!

Sabrina dừng lại, khẽ mỉm cười, nhưng rồi khuôn mặt lại nhăn nhó đến khó coi, nắm tay lại thành nắm đấm.

– Là cô đang khen hay mỉa mai tôi đây hả?

Vish nghe thế thì bật cười thành tiếng, véo má “Sabby”:

– Cô nghĩ thế nào thì nó sẽ là thế đó!



Sabrina men theo hành lang loang lỗ đến phòng Alex, chiếc mũi này xem ra cũng rất có lợi! Đột nhiên, một bàn tay đẩy cô ta đập đầu vào tường, khoảng không trước mặt chớp mắt đã trở nên mờ ảo, méo mó đến lạ. Trong vô thức, cô nghe thấy giọng một người phụ nữ ra lệnh:

– Mau đưa cô ta ra khỏi đây!

Bà Sumitra đợi người đàn ông kia bế Sabrina đi khuất rồi mới từng bước tiến đến trước cánh cửa cháy sém, phất tay một cái, ngọn lửa ngang tàn lập tức biến mất, bản thân cánh cửa cũng hóa thành cát bụi, bà ta đưa đôi mắt vàng kim nhìn vào trong, nhoẻn miệng cười bí hiểm.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 9
Bà Sumitra bước vào phòng, khẽ liếc mắt sang nhìn Alex đang nằm dài trên sàn nhà, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn nhó lấm lem tro than loang lỗ trông đến đáng thương. Bà ta dang rộng hai tay, một làn khói tím thẫm xen lẫn sắc vàng nhẹ nhàng bay ra từ miệng bà ta, chầm chậm nâng thân hình rắn rỏi của Alex lên không trung rồi đưa anh vào một cánh cổng tỏa sắc vàng kim lấp lánh, bà Sumitra cũng theo chân bước vào trong, động vừa thái uy nghiêm thoát tục, nhưng cũng vừa thập phần gian tà hung ác, cánh cổng liền tức khắc khép lại.



– Á… á… á! – Sabrina thét lên đau đớn tột cùng. – C… Có ai đó đã giết chết bản sao của tôi!

– Bản sao? Là ai đã…

Chỉ có điều, Vish còn chưa nói dứt lời thì Sabrina đã hóa thành con cáo trắng mắt đỏ lao vút đi. Bầu trời trong xanh cao vạn trượng phút chốc bị những đám mây đen nặng trĩu nước bao lấy, bên trong thi thoảng lóe lên vài tia sét màu bạc vừa rực rỡ lung linh lại vừa muôn phần đáng sợ. Nơi chiếc cây phía trước đã sớm thành nơi trú ngụ cho hàng ngàn hàng vạn con quạ đen mỏ còn vươn mùi máu tanh tanh dễ khiến người ta buồn nôn, bọn chúng không ngừng kêu la inh ỏi, nháy mắt đã làm náo động cả một vùng trời rộng lớn, đôi mắt đỏ tươi quỷ dị ánh lên vẻ hung ác đến rợn người tựa như những con lệ quỷ khát máu đang tìm kiếm nạn nhân xấu số để rồi tha hồ phanh thây xẻ thịt tác oai tác quái trong cơ thể họ, tận hưởng từng cơn đau thấu trời xanh của nạn nhân. Thấp thoáng đâu đó trên ngọn cây là một bóng người liêu xiêu ngồi đung đưa hai bàn chân gầy gò chỉ còn lại da bọc xương đen đúa, càng làm nổi bật bộ móng nhọn hoắt loang lỗ chỗ trắng chỗ đỏ quỷ dị, đôi mắt tựa hồ hai viên huyết ngọc sáng rực xoáy sâu vào tâm can Vish Khana, mà có lẽ chính bản thân cô ta cũng biết được điều này nên liền kéo mạnh rèm cửa, nhìn ra ngoài khoảng không dường như vô cùng vô tận phía trước, khẽ gật nhẹ đầu. Cuối cùng đã đến lúc rồi! Màn kịch này sắp hạ màn rồi!

Meera! Cô mau đến đây đi! Chắc chắn là chúng ta sắp gặp phải rắc rối to rồi! Meera!


Thoắt nhiên, bóng người liêu xiêu gầy gò kia rùng mình, hóa thành làn sương mỏng màu đỏ thẫm lẫn chút hắc sắc được những cơn gió hung hãn thổi tan, cuốn theo mùi tử khí khó ngửi. Vish khép chặt cánh cửa sổ đã gỉ sét tựa bao giờ, chẳng ngờ lại vô tình chẹt trúng một con rắn hổ mang thân hình đen bóng, chiếc bụng trắng ởn bị xé rách, trong chớp mắt, máu thịt trên người con vật đã hòa vào nhau, mang theo mùi hương tanh nồng của huyết dịch xộc mũi khiến cô ta bất giác nhăn mặt.

– Ôi không! Con của ta, đứa con yếu ớt của ta! – Cô ta đưa tay ra toan chạm vào con rắn nhưng lại thu về. – Không xong rồi! Meera, cô đang ở đâu? Tôi chắc chắn là…


Vish chưa nói hết câu thì một bàn tay xương xẩu đen sì khẽ đặt lên vai cô ta khiến Vish vội ngoái đầu lại, ánh mắt ẩn chứa biểu tình kinh sợ tới rợn tóc gáy xen lẫn lo lắng, một nỗi lo vô hình cứ như cơn lũ dâng lên nơi thâm tâm cô ta, thẳng tay nhấn chìm chút tự tin còn sót lại trong Vish.

– Cô tìm tôi sao? – Chiếc bóng đen cất giọng, chiếc lưỡi dài đỏ thẫm liếm vào không khí.

– Nhà Modi, chúng ta phải tới đó ngay bây giờ, chắc chắn là đã có chuyện bất trắc rồi!



Sabrina nhảy qua khung cửa sổ cháy sém, lướt đôi mắt đầy mị lực nhìn quanh một vòng căn phòng trống trơn, đồ đạc ngổn ngang khắp chốn tựa hồ có cơn cuồng phong vừa lướt qua không lâu, tuy nhiên, mặt đất đen sì vẫn còn vươn chút hơi ấm nhỏ nhoi cuối cùng. Cô khẻ mở hé cửa, khi thấy chẳng còn bóng người nào lản vãn xung quanh mới nhẹ nhàng bước ra ngoài, bốn bề vắng lặng không chút tiếng động, vừa khiến người ta rùng mình chùn bước lại vừa gợi lên sự tò mò chết chóc, thôi thúc Sabrina tiến về phía trước, từng bước từng bước đi dọc theo hành lang dường như dài vô tận, chẳng dẫn đến đâu, như con đường tăm tối dẫn vò hang sâu muôn vàn bí ẩn.

– Không xong rồi, Alex… anh ta biến mất rồi!

Chợt, ánh mắt cô ta bị một đốm trắng lấm lem bụi than đen nhẻm nằm lẻ loi nơi góc tường hiu quạnh, bộ lông dù bị vấy bẩn nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ mà ma mị, quỷ dị, cùng khí chất phi thường không lẫn vào đâu được. Sabrina khẽ lật ngửa nó, khuôn mặt lộ rõ biểu tình kinh hồn bạt vía cùng thương xót và thù hận, giữa không gian tĩnh mịch, cô ta gào lên như muốn thiêu đốt cả dinh thự này thành tro bụi.

– Ai? Là ai dám giết chết bản sao của ta? Là kẻ nào cả gan dám làm điều này với ta!? Bất luận là ai, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, ta nhất định sẽ trả thù ngươi!

Sabrina chìa tay ra, một chiếc đồng hồ cát tức khắc hiện ra sau làn sương trắng thần bí, thình lình, cô cho nó vào miệng và nuốt. Cơ thể cô ta hồ như toát lên thứ ánh sáng xanh mờ ảo quỷ dị, từ giữa ngực phóng ra một con bạch hồ ly với đôi mắt đỏ thẫm chậm rãi tiến về phía căn phòng khi nãy.
 
Top