Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đồng nhân] Truyện Đề Cử Tình Người Kiếp Rắn - Phần 2: Vòng Xoáy Định Mệnh - Xuân Phúc

[Đồng nhân] Truyện Đề Cử Tình Người Kiếp Rắn - Phần 2: Vòng Xoáy Định Mệnh - Xuân Phúc

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 10
Nơi rừng sâu âm u, ngoài tiếng vài con cú vọng lại, bốn bề đều yên tĩnh đến lạ, cả tiếng nước chảy nghe cũng thật là bi thương, như dòng sông Vong Xuyên nhẹ nhàng lượn quanh những đóa Bỉ ngạn mang sắc đỏ quỷ dị mà muôn phần thê lương, thấp thoáng đằng xa sau các cây đại thụ thân bám đầy rêu, sương mù đã dần bủa vây khắp lối, như tấm màng bằng lụa mỏng tang che mắt đoàn người đang máy móc tiến về phía trước. Thi thoảng lại có tiếng giục: “Nhanh lên! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, lũ rùa chậm chạp!” xen cùng tiếng gió khẽ lùa qua những tán lá kêu xào xạc, thật dễ khiến người ta liên tưởng đến đám cưới ma hay minh hôn trong các bộ phim kinh dị Trung Quốc, có điều, khung, đám người kia không mặc lễ phục cũng chẳng khiêng trên vai chiếc kiệu hoa lộng lẫy, cũng chẳng có tân nương hay tân lang, mà chỉ là đoàn người áo đen lạnh lùng bước về phía trước một cách máy móc tựa hồ âm binh quỷ tướng bị vu sư sai khiến đi ám hại người khác. Trên bầu trời cao vân trượng, vầng trăng dần lộ ra sau những đám mây mờ ảo, thứ ánh sáng bàng bạc vừa lung linh huyền ảo vừa ma mị âm tà đến đáng sợ. Từ đằng xa, một bóng người bước ra từ làn sương trắng, từng bước đi đều toát lên khí chất hơn người, cơ bản chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể mạnh miệng khẳng định rằng người phụ nữ này chắc hẳn không phải là người bình thường, lại càng chẳng giống đám người áo đen thần thần bí bí kia.

– Các ngươi đã mang hắn tới rồi chứ?

– Vâng, thưa nữ hoàng!

Nghe vậy, bà ta nửa như cười, nửa như không, đôi mắt tím thẫm sáng rực trong màn đêm tăm tối chợt lóe lên tia ngông cuồng mà muôn phần gian ác, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, làn da trắng mịn của bà ta phút chốc nhường chỗ cho lớp vảy vàng kim lấp lánh ánh ngũ sắc, bà ta liếc nhìn đám tùy tùng một lượt rồi chậm rãi cất lời:

– Đêm hôm nay là một đêm rất đặc biệt, đêm nay chính là đêm tộc Nidhoog trở thành bộ tộc mạnh nhất Xà giới sau một ngàn năm đấu tranh. Vậy thì các ngươi có biết tại sao ta luôn muốn có được viên ngọc rắn quyền năng rồi chứ?


Im lặng, cã đám người gần chục tên to con im như thóc, chẳng dám hé môi dù chỉ nửa lời. Thấy thế, sắc mặt bà ta liền thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.

– Các ngươi bị câm hết rồi à? Không biết mở miệng ra trả lời ta sao?

Ngó thấy bà ta có vẻ giận dữ, một tên buộc miệng nói:

– Xin người nguôi giận!

Bà ta bước đến bên anh ta, khuôn mặt trở lại vẻ băng lạnh như trước, cất giọng hỏi một câu vô thưởng vô phạt:

– Vậy thì, ngươi có biết tại sao cả tộc Nidhoog chúng ta phải đợi đến ngày này hay không? Nếu ngươi trả lời được, ta sẽ tha cho cả lũ ngu dốt này, còn nếu không, chính tay Yamini ta sẽ khiến từng người các người đều phải chịu cảnh đầu lìa khỏi cổ!


Vừa dứt lời, cả đám liền run như cầy sấy, khí thế hùng hồn trước kia phút chốc tan biến, duy chỉ có anh chàng kia suy nghĩ một lát rồi mạnh miệng đáp lời, ánh mắt ánh lên vẻ kiên nghị:

– Hơn một vạn năm trước, tộc Nidhoog chúng ta bị bức đến không chốn dung thân, tiên đế đau buồn sinh bệnh mà băng hà, tiên hoàng hậu quá uất ức nên đã tự vẫn, thái hậu cùng hoàng tộc phiêu tán bốn phương, nhân dân lầm thang, đói khổ, hôm nay, chỉ có viên ngọc rắn mới có thể giúp tộc chúng ta lấy lại những gì đã mất!

Bà Yamini nghe xong liền gật gù ưng ý ra mặt, bầu không khí cũng thoáng hơn. Bà ta nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh nơi vòm trời u ám, ngoài mặt trăng lẻ loi tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc ma mị kia thì bầu trời không có sao, cũng chẳng có mây, chỉ là tấm vải đen ảm đạm không hơn không kém. Hai mắt bà Yamini nheo lại, nhìn xa xăm, vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc đen óng mượt của bà ta, vờn quanh khuôn mặt tuy uy nghiêm mà cũng ẩn chứa bao nỗi lòng, bà ta không muốn nói ra, cũng chẳng cần ai quan tâm đến, nhưng trong thâm tâm vẫn mong có người thấu hiểu được bao tâm tư. Dù nhìn bên ngoài, bà Yamini là một vị nữ hoàng cao cao tại thượng, lạnh lùng cứng nhắc, nhưng sau cái vỏ bọc giả tạo đó là một tâm hồn moong manh, yếu đuối, rất cần lấy một người để nương tựa khi bản thân vốn dĩ đã quá mệt mỏi, hay đơn giản là một người để bà có thể trải lòng nói ra những tâm sự thầm kín nhất.

– Các ngươi có biết không, vị hoàng hậu năm xưa uất ức đến mức phải thự vẫn… chính là ta!


Đám người bắt đầu xì xào bàn tán to nhỏ, nhưng đối với những kẻ thân phận thấp hèn như họ, sao có thể nói là đủ tư cách để chất vấn bậc mẫu nghi thiên hạ? Giọng bà Yamini bất giác nghẹn đi, bao từ ngữ cứ như đông cứng nơi cổ họng, hai giọt lệ mặn chát chợt lăn xuống đôi gò má hồng hào, thật ấm áp mà cũng thật băng lạnh. Hơn mười ngàn năm nay, đây là lần thứ hai bà rơi lệ, lúc trước, khi tiên đế vĩnh viễn ra đi, bà cũng đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến mức bản thân quên luôn mình là ai.

– Lúc chính sự rối ren, ta đã cầu xin với thần linh, ngày đêm dập dầu vái lạy, xin người đừng quay lưng lại với tộc Nidhoog, nhưng sao nào? Chính người đã cướp đi tất cả của ta, đầu tiên là hoàng đế, sao đó là đại họa diệt tộc, cả bộ tộc Nidhoog hùng mạnh khi xưa chẳng còn lại một bóng người! Nếu thần linh đã không làm được gì thì ta sẽ là thần linh! Ta sẽ là đấng tối cao!

Bà ta trỏ tay lên trời vừa khóc lại vừa cười, khuôn mặt méo mó đến đáng thương, nhưng lửa hận trong đôi mắt tím thẫm kia thì vẫn còn đó, bùng cháy dữ dội, càng lúc càng hung tợn, tựa hồ muốn vươn nanh vuốt của nó ra bên ngoài mà tha hồ mà tác oai tác quái.

Bầu trời đêm tĩnh mịch đột nhiên lóe sang, một tiếng nổ vang trời dội đất như xé nát không giang vang lên, thân cây trước mặt thình lình đổ ầm xuống con suối trong vắt bên cạnh khiến nước bắn lên tung tóe. Có điều, so với bao sóng gió bà Yamini đã phải chịu, so với nỗi uất hận làm bà ta ngày đêm dằn vặt khôn nguôi, thì cho dù trờ có long đất có lở, bà ta vẫn một lòng chẳng suy chuyển, thẳng tay trỏ lên trời mà cười to:

– Người sợ rồi sao? Tôi không ngờ thần linh cũng biết sợ đó!

– Nữ hoàng à, người nói như vậy, nhỡ… thần linh trên cao nghe thấy thì…

Nghe vậy, bà ta chẳng những không sợ mà cò cười to hơn, có điều, nụ cười đó méo mó đến mức chẳng thể nhận ra được nữa:

– Ha ha ha! A ha ha ha! Ngươi sợ thần linh trừng phạt à!? Có câu, trước Phật quỳ ngàn năm, vẫn không được xót thương, ta làm nhiều việc như vậy, cũng chưa từng bất kính với các vị ấy, thế mà chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi của ta, bọn họ cũng không làm được! Nên những lời rác rưởi ngươi nói ra chắc họ cũng chẳng buồn nghe đâu! – Bà ta dừng lại một lúc, chỉ một cái búng tay, chiếc cây kia đã hóa thành tro bụi. – Từ giờ, ta, Yamini mới chính là thần linh! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 11
Vish đạp đổ cánh cửa cháy đen, đôi mắt trắng dã lộ rõ biểu tình giận dữ. Đứng cạnh cô ta là Sabrina, không ngừng đi đi lại lại tỏ vẻ lo lắng xen lẫn bối rối, thi thoảng lại cào cào vào vách tường như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Trong căn biệt thự Modi này, ngoài hai người họ ra thì không còn một ai sống sót sau trận hỏa hoạn kinh hoàng lúc sáng, khắp nơi dường như đều vọng lại tiếng kêu ai oán của những con người tội nghiệp, trong không khí đâu đó lại phảng phất đến mùi thịt cháy khét dễ khiến người ta phải gập bụng nôn thốc nôn tháo. Bất thình lình, một chiếc bóng đen lao vút vào trong, dưới ánh trăng mờ, khuôn mặt nửa bị cháy sém đen nhẻm nửa trắng mịn hồng hào khiến Sabrina bất giác lùi lại. Thế nhưng, Vish chẳng tỏ vẻ quá ngạc nhiên hay sợ hãi, trái lại còn khá khó chịu, liếc chiếc bóng đen kia một cái sắc lẻm rồi mới cất giọng:

– Cuối cùng thì cô cũng chịu tới rồi à, Meera?

Bóng người kia không đáp, chỉ nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo choàng đen khoác bên ngoài vứt sang một bên. Thấy thế, Sabrina cũng lên tiếng:

– Này, cô có nghe chúng tôi nói gì không? Cô đấy, chỉ biết thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma bóng quế, chẳng giúp đỡ cho chúng tôi gì cả!


Khuôn mặt Meera hơi nhăn lại, cô ta khẽ búng tay, một luồng sáng xanh nhạt lóe lên, như con quái vật khổng lồ thăm ăn nuốt trọn đám người còn đang ngơ ngác chẳng biết phải nên làm gì.

Xà giới – tộc Takshak.

Meera nửa như cười, nửa như không nhìn Vish và Sabrina. Sabrina đưa mắt nhìn quanh một lượt, cả cơ thể bỗng dưng cảm thấy bứt rứt khó chịu đến mức không thể chịu nổi.

– Đây là…

Saby cất giọng xé tan bầu không khí tĩnh mịch.

– Đây là thế giới của những con rắn biến hình, đúng hơn, đây là nơi mọi người rắn trên thế giới được sinh ra: Naaglohk! – Meera nhìn Sabrina rồi tiếp tục nói. – Có phải cô cảm thấy rất khó chịu phải không? Đó là vì, cô từng là con chồn trắng tu luyện thành, bản năng của loài chồn chính là ăn những con rắn cho nên cô mới cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Nói đoạn, cô ta đưa cho Sabrina một con rắn còn sống, ra hiệu cho cô ăn nó. Sabrina liền nhảy xổ tới, lớp da người phút chốc tan biến để lộ ra hình dạng một con bạch hồ, nhưng chỉ trong nháy mắt, con cáo đã bỗng nhiên biến thành một con chồn trắng, ngoạm chặt con rắn trong miệng, từng chiếc răn trắng hếu sắc nhọn như xé nát cơ thể con vật vô tội, máu thịt tức khắc hòa lẫn vào nhau, con chồn ngửi thấy mùi huyết tanh tưởi càng trở nên hung hãn gấp bội phần, nhai ngấu nghiến nội tạng con rắn bất lực. Vish nhăn mặt, đây không phải lần đầu tiên cô ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng cảnh tượng kinh khủng trước mặt thật sự khiến cô cảm thấy ghê tởm, rắn và chồn cơ bản là không thể đến với nhau, lòng Vish bất giác thắt lại, một cảm giác kì lạ chợt ùa đến trong cô. Có lẽ, Meera cũng nhìn thấy điều này, và cô ta hiểu rất rõ cảm giác đó là thứ gì. Meera kéo Vish vào một góc, nhỏ giọng thì thầm:

– Cô… yêu Sabby đúng không?

Sắc mặt Vish chợt trở nên vô cùng khó coi, cô đưa ánh nhìn đi nơi khác, tỏ ý không muốn trả lời câu hỏi này cảu Meera. Có điều, việc này chỉ càng khẳng định những gì Meera đang nghi ngờ là hoàn toàn đúng.

– Đừng cố né tránh nữa, Độc nữ Vish Khanna, cô đã yêu Sabrina đúng không? Nhưng có điều, cảnh tượng hôm nay khiến cô phân vân phải không?


– Nghe đây, Meera, tôi không yêu Sabrina, hai chúng tôi chỉ là hai người bạn mà thôi!


Vish chẳng ngờ rằng, từng lời, từng chữ cô ta nói ra đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim Sabrina, khiến cô bất giác khóc nức nở, “sự thật” này căn bản đối với cô mà nói quá tàn nhẫn, thực sự quá tàn nhẫn. Sabrina không oán trách Vish Khanna, chỉ hận bản thân đã quá ngốc, ngay cả tình yêu và tình bạn cũng không thể phân biệt được, ảo tưởng về tình cảm mà Vish dành cho cô bấy lâu nay, cho rằng cô ấy cũng yêu cô, nhưng sự thật sao quá phũ phàng, nhẫn tâm đẩy một người xuống vực thẳm mà không chút thương tiếc.

– Tôi ghét cô, tôi hận cô, Vish Khanna! – Sabrina đau đớn thét lên.

Vish bất giác quay đầu lại, đối diện với Sabrina lúc này, lòng cô như chùng xuống, mặc cho Vish tiến tới một bước, hay hai bước, khoảng cách vô hình giữa hai người chẳng những không ngắn lại, mà dường như vô cùng vô tận, mãi chẳng chạm đến được. Meera ngó thấy tình hình này nhanh nhẹn nấp sang một bên, “vứt cả thể diện” chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của hai người bọn họ, đối với cô mà nói, việ này chẳng khác nào bộ phim tình cảm kịch tính đang đến đoạn cao trào. Wow, không ngờ đến đây lại là ý kiến hay! Vừa lấy được ngọc rắn vừa có phim để xem!

– Nghe này… Cô nghe tôi giải thích đã… tôi… ý… tôi không phải vậy mà…

Có điều, tình hình chẳng mấy khả quan, càng nghe, Sabrina càng khóc to hơn trước, tuy nhiên, trong đôi mắt đỏ thẫm ánh lên tia quỷ quyệt. Meera cong môi cười tà, không ngờ sau thời gian bên cạnh cô ta thì cuối cùng Sabrina cũng bắt đầu biết sử dụng chiêu thức này, cô ta khẽ giơ ngón cái lên ưng ý ra mặt. Được sự tán thành từ Meera, Sabrina càng “nhập vai”, tiếng khóc cũng càng lúc càng nức nở như ai như oán.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 12
Paridhi lờ mờ mở mắt, cô cố lay Mayury và Morni dậy nhưng vô ích, sợi dây trói siết chặt vào da thịt khiến cô bất giác ứa nước mắt, sắc mặt lộ rõ vẻ bất lực. Cô bần thần ngồi tựa mình vào vách tường bong tróc bốc mùi ẩm mốc, hai hàng lệ cứ thế không ngừng tuông ra nơi đôi gò má lấm lem bụi đất. Nếu như có một điều ước, cô sẽ ước bản thân được quay trở về hơn hai mươi năm trước, làm một đứa trẻ ngây thơ vô lo vô nghĩ. Nhưng bọn họ đã nhẫn tâm cướp đi khoảng thời gian yên bình nhỏ nhoi nơi tâm hồn của cô, Paridhi tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà phải chịu sự trừng phạt quá sức tàn nhẫn này? Lúc đó cô chỉ mới có bốn tuổi thôi mà! Cô khóc nức nở, hôm nay chính con đường mà cô lựa chọn đã biến cô thành một con người hoàn toàn khác: tàn ác, không từ thủ đoạn để đạt dược thứ mình muốn, ngay cả trái tim cũng trở nên nguội lạnh, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức không thể nhận ra bản thân mình trong gương nữa rồi, cho dù có muốn quay đầu lại cũng chẳng còn đường lui. Paridhi loạng choạng đứng lên trong bóng tối, dò dẫm từng bước đến bên khung cửa sổ mục nát ảm đạm, những tấm kính bám đầy bụi đến nỗi ngay cả một tia sáng yếu ớt cũng không thể xuyên qua được, thi thoảng có vài con côn trùng nhỏ bé đậu lên, nhưng rồi lại bay vụt đi. Lúc này cô thật sự chỉ muốn buông bỏ tất cả, cô đã quá mệt mỏi khi phải không ngừng chiến đấu, giết hết người này đến kẻ khác, chỉ vì muốn đường đường chính chính bước vào nhà Modi, nhưng, nếu cô thật sự thành công ngồi vào vị trí con dâu nhà bọn họ thì sao? Con đường này cơ bản là giết chóc, sau đó vẫn không ngừng giết chóc, như một vòng lẩn quẩn không lối thoát, cho dù cô có được thứ bản thân muốn thì cô cũng sẽ phải chính tay giết hết bọn họ, lẽ nào cô còn có sự lựa chọn khác hay sao? Kết cục lại tự biến bản thân mình thành một cỗ máy giết người đáng sợ mãi mãi không thể ngừng tay, đó mà là sống sao? Đến cuối cùng, Paridhi tự hỏi, cô còn lại gì? Danh vọng? Không. Địa vị? Không. Tình yêu? Cũng không. Gia đình? Lại càng không. Tất cả chỉ là bàn tay trắng mà thôi, chỉ là bàn tay trắng không hơn không kém. Trong vô thức, Paridhi thấy mình được quay về cung điện nguy nga lộng lẫy năm xưa, mẹ cô, người mà Paridhi luôn mong nhớ suốt bấy lâu, dẫu biết chẳng thể gặp lại nữa, bà đang dang rộng vòng tay ấm ám như chờ như đợi cô sà vào tựa lúc nhỏ.

– Mẹ!

Cô bật khóc thành tiếng, bao từ ngữ tựa hồ đông cứng nơi cổ họng, mà, cô cũng chẳng biết nên nói gì. Paridhi bước đến một bước, bản thân thấy mình đã trở lại làm đứa trẻ ngây thơ năm nào, vô lo, vô nghĩ. Cô nở nụ cười méo mó trong nước mắt mặn chát chạy đến bên mẹ, nhưng có điều, càng chạy, khoảng cách giữa hai người càng như xa vạn dặm, Paridhi đưa bàn tay múp míp về phía mẹ mình như muốn nắm chặt tay bà, mẹ của cô cũng khóc, vẫn dang rộng vòng tay chờ đợi cô.

– Mẹ biết con làm được mà, con gái của mẹ, cố lên! Con sẽ làm được mà!

Paridhi càng khóc lớn hơn, hai chân cô đã mỏi rụng rời, nhưng bản thân cô không cho phép mình dừng lại, chính cô cũng không cho phép mình dừng lại, cô không được phép gục ngã, không bao giờ. Nhưng một bàn tay đã giữ cô lại, một bàn tay khác, đen đúa như chính tâm hồn mục ruỗng của nó, lôi mẹ cô đi. Bất luận là có giãy giụa phản kháng hay khóc lóc thảm thiết, những cánh tay như vô số xúc tu bạch tuột của con thủy quái khổng lồ kéo cô xuống đáy biển sâu thăm thẳm.

Paridhi thấy mình đứng trong căn biệt thự Modi lộng lẫy, nhưng lại chẳng có bóng người. Bầu không khí bỗng ngột ngạt đến mức khó chịu, cô không khóc nữa, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn lên sợi dây thừng trên trần nhà. Cô cứng nhắc bước lên chiếc ghế đã để sẵn ở đó tự bao giờ, chậm rãi tròng chiếc thòng lọng vào cổ, nhẹ nhàng đạp đổ chiếc ghế bằng gỗ. Paridhi không vùng vẫy cũng chẳng kêu gào, cô biết rõ, có làm vậy cũng vô ích. Nếu có kiếp sau, ngươi nhất định đừng sống cuộc đời này! Nhất định đừng sống cuộc đời này của ta!

Sợi dây thừng bỗng đứt đôi, kéo Paridhi quay trở về thực tại tàn nhẫn trước mắt, có điều, cô đã không còn là chính mình nữa rồi. Cô nhẹ nhàng quệt nước mắt còn vươn trên má, đưa đôi mắt băng lạnh nhìn về phía cánh cửa sắt gỉ sét vẫn đang đóng im ỉm, nửa như cười, nửa như không.

– Paridhi ngày xưa đã chết rồi, chính các người đã nhẫn tâm giết chết cô ấy. Bây giờ chỉ còn lại ta, Monisha, người thừa kế duy nhất và cũng là kẻ đứng đầu bộ tộc Shesnaag! Kể từ thời khắc này, ai dám chống đối lại ta đều phải chết!

Monisha hất cằm, cánh cửa sắt nặng trịch tức khắc bị ngọn lửa hung hãn đốt thành tro bụi, sợi dây trói buộc Mayury và Morni cũng thình lình đứt ra làm đôi. Cô khẽ cong môi cười tà, có lẽ, chính số phận nghiệt ngã này mới thực sự là kẻ đã vô tình bức ép Paridhi ngày nào đến con đường mãi chẳng thể quay đầu như ngày hôm nay, để rồi tự kết liễu đời mình trong nước mắt uất hận. Monisha băng lạnh từng bước từng bước ra khỏi gian phòng ảm đạm thê lương, mãi mãi chôn chặt bao ký ức đau thương kia nơi đáy lòng, giờ đây cô không cò là Paridhi nữa, mà là Naagrani Monisha, người đứng đầu một bộ tộc hùng mạnh.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 13
Bà Sumitra bỗng khựng lại bởi một tiếng thét xé lòng vọng tới từ phía sau những bụi cây mọc um tùm. Đột nhiên, một tên thuộc hạ chạy đến quỳ xuống trước mặt bà ta, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hãi tột độ, đôi mắt ti hí hèn nhát chẳng dám nhìn lên khuôn mặt được ánh trăng ma mị chiếu sáng một nửa của bà Sumitra, trông vừa giống như một vị thần uy nghiêm, vừa giống như bức tượng điêu khắc của người nghệ sĩ tài hoa mệnh khổ làm ra trước lúc nhắm mắt xuôi tay.

– Thưa nữ hoàng, t… tên… tên Alex đó biến mất rồi ạ! C… có thể hắn là… là giả mạo…

Khoong để tên thuộc hạ nói hết câu, bà ta đã từng bước từng bước tiến tới bên anh ta, khuôn mặt vẫn băng lạnh không chút biểu cảm, nửa như cười nửa như không, buông một câu vô thưởng vô phạt nhưng ẩn chứa uy lực không tưởng, từ từ bóp chặt cổ họng hắn ta.

– Là giả mạo sao? Thật sự là giả mạo sao?

Tên thuộc hạ còn chưa kịp đáp lời thì bà Sumitra liền vung tay tát một cú thật mạnh khiến hắn phải ngã chúi mũi xuống đất. Bà ta liếc nhìn sang đám tuỳ tùng bên dưới, không nói cũng chẳng cười, duy chỉ có ánh mắt sắc như dao xoáy sâu vào từng người từng người bọn họ. Bà ta bước xuống bên dưới, dứt khoát giật phăng tấm vải trắng mỏng tang vốn dùng để phủ lên người Alex lúc nãy. Bầu không khí phút chốc trở nên căng như dây đàn, chẳng ai dám thở mạnh, càng không cả gan nhúc nhích dù chỉ nửa phân. Bên dưới chẳng có ai, chỉ là một tấm vải lạnh ngắt cùng vài hòn đá cuội vô tri vô giác.



Monisha khẽ công môi cười tà, cảnh tượng rối ren bên trong quả cầu pha lê kia quả thực không nằm ngoài dự đoán của cô ta. Cô búng tay, cảnh tượng hỗn loạn kia tức khắc biến mất, quả cầu pha lê lại trở về với vẻ ngoài hào nhoáng vốn có của nó. Monisha đưa mắt nhìn sang chỗ Alex đang nằm, nơi đáy mắt ánh lên một tia tham vọng mãnh liệt.

– Sớm thôi, không chỉ viên ngọc rắn này mà cả thiên hạ rộng lớn sẽ là của Monisha này và chỉ có thể là của riêng ta mà thôi!

Monisha chợt đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đền. Khoé mắt bị thứ gì đó thu hút.

“Cạch! Cạch! Cạch!”

Cánh cửa bằng đồng như bị ai dùng búa đập liên hồi, từ các khe cửa, hàng ngàn hàng vạn sợi tóc mảnh như tơ len vào trong, quấn chặt lấy chiếc ổ khoá gỉ sét loang lỗ. Monisha nhìn qua khe cửa tối đen, bất thình lình, một con mắt đỏ ngầu nhìn cô chòng chọc cơ hồ muốn xé toạc cơ thể Monisha thành trăm mảnh. Cô thét lên hãi hùng, bất giác lùi lại. Monisha còn chưa kịp định thần, cánh cửa nặng trịch đã đổ ầm xuống, một làn gió âm lạnh tức khắc ùa vào trong. Cô thoáng rùng mình, có điều, những chuyện như thế này từ lâu đã không còn làm cô sợ nữa rồi. Monisha đưa mắt nhìn ra ngoài khoảng không tối đen trước mặt. Chẳng có ai.

– Mau ra đây đi đồ hèn nhát!

Không có tiếng trả lời. Monisha có cảm giác như từng lời từng chữ mà cô vừa nói ra lúc nãy dường như đã sớm bị màn đêm phía trước nuốt chửng. Thoắt nhiên, hình ảnh vô số bàn tay đen đúa, thối rữa vươn ra từ trong bóng tối túm chặt lấy cô, còn có hàng vạn con mắt trắng dã vươn chút tơ máu đỏ tươi nhìn cô chòng chọc qua bức màn bóng tối tựa hồ bầy kí sinh trùng đói khát toan chui vào cơ thể cô mà tha hồ gặm xương hút tủy chợt vụt qua đầu Monisha, nhưng rồi lại bị cô xua tan. Giống như một giấc mơ vậy, dễ đến cũng dễ đi, khi nhận ra thì không kịp quay đầu nữa rồi. Ngoài trời không biết vì sao lại đổ mưa, Monisha trong vô thức giơ tay ra hứng lấy những giọt nước mưa mát lạnh tơi xuống. Cơn sóng ngầm bấy lâu ngủ yên nơi đáy lòng đã nguội lạnh bất chợt trỗi dậy.

– Cuộc đời này của Paridhi tựa như một giấc mơ vậy, vốn dĩ lát rất tốt đẹp, có điều hiện thực quá phũ phàng, khi tỉnh dậy thì chỉ còn lại đau thương mà thôi. Tôi nhất định sẽ báo thù cho cái chết của cô, và cả cha mẹ của cô nữa, chỉ cấn tôi có được viên ngọc rắn, tôi nhất định sẽ báo thù.

Nhưng Monisha không ngờ dược rằng, sau lưng cô là một bóng người đang nhìn cô chằm chằm qua tấm mạng che mặt mỏng tang. Cô ta hất cằm, bím tóc sau lưng tức khắc quấn lấy cổ Monisha như con trăn khổng lồ hoang dại siết chặt con mồi đáng thương đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, chỉ là, con mới này không những không tuyệt vọng vẫy vùng mà con bình thản đến lạ, cơ hồ đây chỉ là một trò đùa. Mà, có lẽ với Monisha thì đây chẳng qua chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Cô xoay người nắm lấy bím tóc kia, kéo mạnh, đối phương liền ngã nhào xuống đất.

– Cô là ai?

Không có tiếng trả lời. Monisha toan đến giật tấm mạng che mặt ủa cô ta thì phát hiện hai chân đã cứng đờ tự khi nào. Monisha ngoảnh đầu lại, đối diện với cô là một khuôn mặt đen đúa, sạm đen hơn quá nửa, đôi mắt đỏ thẫm xoáy sâu vào tâm cang cô qua mái tóc loà xoà trước trán. Cô ta nở nụ cười đến mang tai để lộ ra hàm răng vàng nhọn hoắt cùng mùi hôi thối như xác chết mục rữa phả vào mặt Monisha.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 14
Bà Yamini vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa mạ vàng chạm hình đôi rắn hổ mang hung hãn đang nhe nanh múa vuốt nặng trịch, cùng hai tên nữa, đằng đằng sát khí xông vào. Bên trong tối đen như mực, không một bóng người, có lẽ họ chỉ vừa mới dọn đi không lâu, trên sàn còn vươn chút sáp nến và các món đồ sứ hoặc thủy tinh bị vỡ, nếu bà ta đoán không lầm, chắc chắn bọn người này lúc đó ắt hẳn phải rất khẩn trương. Có điều, bà Yamini chẳng mấy để tâm đến đống phế vật ấy mà lạnh lùng đi lướt qua chúng. Hai tên thuộc hạ nhìn nhau rồi thận trọng bước vào theo, nhưng bà ta giơ tay lên xua xua như muốn nói: “Các ngươi ở ngoài đi!”

“Ầm!”

Hai tên kia nghe thấy tiếng gạch đá đổ vỡ liền đoán có chuyện không lành, toan lao vào trong thì mặt đất lại rung lên, vách tường trước mặt thình lình đổ sập xuống, phút chốc nhấn chìm bốn phía dưới đống gạch vụn, bụi đất theo đó bắn tung toé lên bầu trời, vừa giống như bàn tay khổng lồ vươn lên từ mặt đất âm lạnh, vừa giống như con mãng xà ngông cuồng toan nuốt chửng vầng trăng màu bạc lung linh trên đỉnh đầu. Hai tên thuộc hạ kinh hãi lùi lại rồi ngã sõng soài xuống đất, miệng chỉ biết lặp đi lặp lại câu: “Xin… Xin nữ hoàng th… tha… mạng!”

“Aaa!”

Bà Yamini chùi sạch thứ chất dịch đo đỏ vươn trên mép, nửa như cười nửa nhử không. Mùi tanh tưởi xộc lên mũi khiến bà ta bất giác nhăn mặt lại, đưa mắt nhìn sang hai cái xác nằm trong đống gạch vụn, máu tươi không ngừng chảy ra từ chiếc cổ không đầu tạo thành một vũng lớn màu đỏ thẫm bên cạnh.

– Hắn ta không ở đây! Nhưng một con người yếu đuối như hắn thì sao có thể dễ dàng bỏ trốn được? Chỉ có thể là người của tộc Takshak giở trò thôi. Có điều ả đàn bà đê tiện Sumitra đó lại không ở Liên Hoa Điện này… Xem ra bà ta chỉ có thể đến Nhật Nguyệt Tế Đàn. Sumitra à, ta đến đây!



Nhật Nguyệt Tế Đàn.

Meera tay cầm một túi vải đựng thứ bột màu trắng, vừa lầm rầm niệm gì đó trong miệng, vừa rải bột thành một vòng tròn bên cạnh chiếc bệ đá cẩm thạch trắng vươn chút tơ vàng đang phả ra luồng khí lạnh thấu xương trước mặt. Cô ta liếc nhìn sang phía tay trái, rồi lại vươn cổ ngó ra bên ngoài cánh cửa bằng đá nặng trịch sau lưng. Không có ai, mà, cô cũng chẳng sợ kẻ nào ngoài đó, chỉ là nếu như đối đầu trực diện với bọn người kia lúc này thì khác nào tự đạp đổ bao công sức của bản thân bấy lâu nay.

– Mà không biết vở tuồng bách hợp sướt mướt của hai người bọn họ đã diễn xong chưa nữa!? Mà mình đúng là thông minh, cố tình đưa họ tới đây quả là nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể thực hiện kế hoạch lại vừa được xem phim tình cảm…

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Tiếng bước chân làm Meera giật nãy, suýt chút đánh rơi chiếc túi trên tay, vội chạy đến nấp sau một tảng đá lớn xù xì phủ đầy rêu xanh, khẽ ngó nghiêng động tĩnh xung quanh. Meera có thể nhận ra luồng yêu khí mạnh mẽ đang dần tiến vào trong, ắt hẳn không phải chỉ là một con xà tinh bình thường, hơn nữa chắc chắn con yêu này không đơn thuần là vô tình đến đây. Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi, cô ta thầm nghĩ, khoé miệng bất giác hơi cong lên.

Bóng người kia không khoác trên mình chiếc áo choàng đen âm tà, cũng chẳng mang phong thái mờ mờ ám ám như những kẻ khác, nhẹ nhàng bước qua Thạch Môn, từng động tác đều toát lên khí chất bất phàm, đôi mắt sắc như dao nhìn quanh Nhật Nguyệt Tế Đàn một lượt, nét mặt lộ rõ vẻ dò xét, tựa hồ tìm kiếm thứ gì đó, có lẽ, đúng hơn là đang tìm kiếm ai đó.


– Mau ra đây đi, Sumitra, tôi biết bà đang ở đây! Con tiện phụ nhà ngươi mau ra đây cho ta! Có nghe không hả?

Bà Yamini cảm thấy chân mình nóng ran, khi nhìn xuống thì lửa đỏ không biết từ đâu bùng lên dữ dội, phút chốc như con mãng xà khổng lồ cuộn mình quanh vòng tròn dưới chân bà ta, có điều, cơ thể nó lại phả ra luồng khí lạnh đến cắt da cắt thịt. Con quái lao mình về phía trước, há to chiếc miệng rộng ngoác đến mang tai để lộ ra hàm răng nhọn tựa hàng ngàn hàng vạn mũi dao trắng ởn.

Giữa bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng thét xé toạc màn đêm rồi im bặt.

Meera bấy giờ mới thong thả bước ra từ sau tảng đá rêu phong. Trong bóng tối, có lẽ cô ta đang nhoẻn miệng nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt đỏ rực cháy tựa hồ hai đốm lửa ma trơi vừa đáng sợ lại vừa đầy mị hoặc, lôi cuốn con người ta vào con đường chẳng thể quay đầu, hệt như chính nó vậy, cho dù bản thân có mình đầy thương tích đau đớn tột cùng cũng chỉ có thể bước tiếp.

– Nhìn vào vẻ thảm hại của người đang nằm dài trên mặt đất kia, chẳng ai ngờ rằng bà ta từng là một nữ hoàng cao cao tại thương trên cả vạn người, cũng như chính bản thân ta vậy, có ai biết rằng ta trước kia chính là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng của một gia đình danh giá nhất nhì Ấn Độ chứ!?

Cô ta cười tự giễu, đóng cánh cửa bằng đá lại.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chuơng 15
Ma Giới.

Meera khẽ đẩy nhẹ hòn đá to trước mặt, phía sau nó là một cánh cửa bằng đồng vẫn còn khá sáng bóng. Cô ta lấy ra một chiếc chìa khoá, tra vào ổ.

“Kéttt!”

Cánh cửa nặng trịch hé mở, Meera đảo mắt nhìn quanh như muốn chắc rằng không có ai theo sau, nhẹ nhàng bước vào trong. Bên trong bóng tối, tiếng kêu cứu inh ỏi khiến cô ta bất giác nhăn mặt lại, vươn tay ra bật công tắc đèn lên. Dưới ánh sáng mờ ảo, bóng hình một người phụ nữ dần hiện ra, khuôn mặt lấm lem bụi đất của bà ta nhễ nhại mồ hôi, không ngừng kêu là inh ỏi cả một góc phòng. Meera tiến đến gần bà ta, nhếch mép cười giễu:

- Ô! Hoá ra đây chính là vị nữ hoàng cao cao tại thương của tộc Takshak sao? Khí thế uy nghiêm của bà biến đi đâu rồi?

Bà ta ngẩng đầu lên, nhổ toẹt:

- Đứa con gái ti tiện như ngươi mà cũng dám mở mồm sao? Chỉ dựa vào nhũng thủ đoạn đê hèn của ngươi thì ta cũng làm được!

Khuôn mặt băng lạnh của Meera thoáng có chút thay đổi, nhưng sao đó liền trở lại như cũ, cô ta bóp chặt cổ người phụ nữ kia bằng một tay, tay còn lại nắm lấy một nhúm là bầu nâu hãy còn xanh, gí sát vào mặt bà ta.

- Á... Á... Á! Cô làm gì vậy? Bỏ ra! Mau bỏ ra!

- Đau đớn lắm có đúng không? Hả? Bà đừng nghĩ mình là nữ hoàng mà lúc nào cũng vênh mặt lên ra lệnh cho người khác, Sumitra à, đối với tôi thì bà chẳng là gì hết! Mà nè, tôi cũng có một món quà cho bà đây! - Cô ta bước đến bên một chiếc tủ được phủ kín bằng vải đen, giật mạnh tấm vải xuống, bên trong chính là bà Yamini đang bất tỉnh nhân sự, tay chân bị trói chặt bằng những sợi dây thừng có cột lá bầu nâu. - Oa! Thật là một món quà tuyệt vời đến từ Meera Khuranna! Có nhận ra ai không? - Thấy bà Sumitra có vẻ im lặng, cô ta bèn phá lên cười nam rợ mà thập phần điên dại. - Đúng rồi! Chính là con mụ Yamini luôn đối đầu với bà, nhưng sao bà ta bây giờ lại im ru như vậy? Có phải là chết rồi không?

Bà Sumitra đã không thể nghe thêm được nữa, bà ta chỉ muốn tát cho Meera một cái, hoặc cắt phăng đi cái lưỡi của cô ta cho xong.

- Cô mau câm miệng cho tôi! Nghe cho rõ đây, nếu cô còn nói thêm lời nào nữa, thì tôi sẽ...

- Ôi, xin lỗi, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, thưa nữ hoàng Sumitra... - Meera lại cười to, giọng điệu như thể đang chơi một trò chơi điên khùng nào đó. - Tôi sai rồi, bà mau xin lỗi tôi đi! Ha ha ha! A ha ha ha! Tôi sợ quá đi!

- Im miệng ngay!

- Nếu không thị bà sẽ làm gì tôi nào? Cắt lưỡi tôi, nhổ răng tôi? Hay là thế này đi: bởi vì bà là một nữ hoàng và có rất nhiều người kính trọng bà, nên tôi cũng muốn thể hiên sự kính trọng của mình với bà, cho nên sau khi có được viên Ngọc rắn trong tay, đích thân tôi sẽ đến đây để được bà bán phước lành cho, được không?

- Cô ảo tưởng sao? Hả? Monisha sẽ không cho cô toại nguyện đâu!

Meera đưa tay lên hai bên thái dương xoa xoa, rồi lại vờ tìm kiếm khắp xung quanh, đoạn, đưa đôi mắt sắc như dao của cô ta nhìn chòng chọc vào bà Sumitra, đôi môi đỏ mọng hơi con lên.

- Monisha! Cô đâu rồi? Monisha! Mụ có nhìn thấy chưa hả? Cho dù cô ta có lục tung cả Xà Giới lên cũng không tìm ra mụ đâu? Bởi vì, một người vừa thông minh vừa tài giỏi như tôi làm sao có thể để mụ lử cái nơi bẩn thỉu nhớp nháp đó chứ? Và mụ cũng nên nhớ cho kĩ, đây chính là nơi của tôi, mụ đang ở trong thế giới của tôi!

- Ý cô là sao?

Meera lại đảo mắt một lần nữa, lấy tay vỗ lên trán mấy cái liền.

- Nè mụ già kia, cuối cùng mụ có phải là nữ hoàng hay không vậy? Hay là tôi lỡ bắt nhầm người rồi? Tôi là ai? Là Meera Khuranna! Tôi là một hồn ma! Hiểu chưa, mụ già? Mụ đang ở Ma Giới! Và không ai có thể cứu mụ đâu, tốt nhất là mụ nên giữ sức cho cái chết của bản thân đi, bởi vì tôi dám thề với mụ là nó sẽ đau đớn ngoài sức tưởng tượng của mụ!

Đột nhiên, hồ như nhớ ra gì đó, Meera vỗ tay ra hiệu. Cánh cửa lại bật mở một lần nữa, Sabrina và Vish tay trong tay bước vào, theo sau hai bên là hai người khác, một nam một nữ, người nữ tết tóc đuôi sam dài chấm gót, người nam để tóc xoã, dài ngang vai.

- Đây là ai? Các người muốn làm gì?

- Cô muốn làm gì? Cô là ai? - Meera lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẫm. - Bộ mụ không còn câu nào khác để hỏi hay sao? Mà thôi bỏ qua đi, nào, Sabrina, Vish Khanna, hãy tự giới thiệu với mụ già này đi!

Vừa trông thấy Vish Khanna, bà Sumitra thoáng giật mình, lẽ nào là cô ta sao? Ngó thấy bà ta còn chưa nhận ra mình, Vish liền cất giọng xé tan bầu không khí yên lặng đang dần bao trùm lấy cả hai.

- Bà không nhớ ra tôi sao, bà già khốn nạn?

- Cô là...

Không để bà Sumitra kịp nhớ ra, Vish đã lao đến bóp chặt lấy cổ bà ta như một con thú hoang hung tợn, đôi mắt dần chuyển sang màu trắng dã, điều đó càng làm nổi bật lên những sợi tơ máu đỏ tươi quỷ dị.

- Hai trăm mười chín năm trước đã có chuyện gì xảy ra, bà quả thật là không nhớ hay là không muốn nhớ đây hả? HẢ?

Bà Sumitra đưa mắt nhìn sang nơi khác, cốt là để né tránh ánh mắt phán xét đến từ phía Vish Khanna, hay đúng hơn là không muốn nhớ lại những kí ức kinh hoàng năm xưa.

- Chính tay bà đã giết chết Vishayla của tôi! Bà đã cướp đi anh ấy khỏi tôi! Nhưng không sao... - Vish nhìn sang Sabrina. - Bởi vì bây giờ tôi đã có người sẽ thay thế vị trí của anh ấy trong tim mình: Sabrina Khotari. Em ấy sẽ hoàn thành ước mơ trở thành Độc nữ mạnh nhất trên thế giới của tôi và bà sẽ luôn bất lực, bà sẽ không thể làm gì để ngăn cản điều đó! Nhưng, trước tiên tôi phải trừng phạt bà vì tất cả những gì bà đã gây ra cho tôi! - Cô ta hất cằm, người đàn ông phía sau liền lôi đến một cậu thanh niên đang bất tỉnh nhân sự, quần áo lấm lem bụi đất, tóc tai rối bù. - Có nhận ra không?

Bà Sumitra ngây người ra, toan đứng bật dậy nhưng lại bị sợi dây thừng thô ráp kéo ngược trở lại ghế.

- Aditya! Con trai của mẹ! Tôi xin cô, làm ơn đừng làm hai nó mà, cô có thể hành hạ tôi cỡ nào cũng được nhưng hãy tha cho nó đi mà! Tôi xin cô!

Có điều, Vish chẳng mấy để tâm đến những lời bà ta nói, cầm con dao dưới sàn lên ngắm nghía một lượt.

- Ây! Con dao này đúng là sắc thật đó, Sabrina! Nếu như lỡ tay cứa vào cổ ai đó thì sẽ ra sao nhỉ?

Sabrina không trả lời mà tiến đến bên Vish, giật lấy con dao trên tay cô ta, kề nó sát vào cổ Aditya.

- Tất nhiên là sẽ chết rồi!
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 16
Monisha lờ mờ mở mắt, khắp bốn phía tối đen như mực, thi thoảng vọng đến tiếng những cơn gió điên cuồng gầm rú tựa hàng ngàn vạn vong hồn quỷ dữ chỉ toan lao đến xé xác cô ra thành trăm mảnh.

- Rõ ràng mình đang ở trong ngôi đền Xà Thần mà, sao bây giờ lại... Đúng rồi, hai người đó, một nam một nữ, họ đã đánh nhất mình... Không được, Alex vẫn còn trong đền, ôi trời, lại là chuyện quái quỷ gì nữa đây?

Monisha căng mắt nhìn vào khoảng không tối đen trước mặt, thình lình, một luồng gió lạnh toát thổi đến khiến cô bất giác rùng mình mấy cái, không hề biết rằng sau lưng cô là hai đốm sáng đỏ rực đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô.

...

Meera chỉ lên chiếc màn hình màu đỏ lơ lửng trên không trung, rồi lại nhìn sang bà Sumitra, nhoẻn miệng cười.

- Hình như là Monisha yêu quý của mụ kìa, mà cô ta đang ở đâu vậy? Mà nãy giờ mụ cũng mệt rồi, nên... - Cô ta đưa mắt về phía cái xác của Aditya trên sàn, cho đến bây giờ, máu của anh ta vẫn cứ rỉ ra qua chiếc cổ bị cứa sau đến tận xương. - Cho nên tôi sẽ đích thân gọi cô ta cho mụ, chịu không? Monisha! Monisha à! Cô có nghe tôi gọi không?

Bà Sumitra ngoảnh mặt đi, nhưng lại bị bàn tay của Sabrina kéo trở lại.

- Mụ ta chán rồi, hay chúng ta chơi trò gì đi? - Sabrina nhìn sang Alex đang nằm dài trên sàn, nói. - Alex cũng nằm gọn trong lòng bàn tay chúng ta rồi, còn sợ gì chứ?

Vish vừa đưa tay lên trán vờ suy nghĩ gì đó vừa đi quanh chiếc ghế nơi bà Sumitra bị trói, rồi lại reo lên:

- Có rồi! Tôi nghĩ ra rồi! Hay là chúng ta cá cược đi! Nếu như Monisha có thể an toàn thoát ra khỏi ma trận của bọn tôi, thì bà sẽ thắng và xác của con trai bà sẽ vẫn nguyên vẹn, bằng không, chúng tôi sẽ cưa nó ra và... bà biết đó, chúng tôi là những người vô cùng sáng tạo và táo bạo, cho nên, tôi không chắc là cái xác sẽ trông thê thảm cỡ nào đâu!

- Im miệng ngay, các người không biết là mình đang làm gì đâu! Các người đã dám cả gan giết chết hoàng tử của tộc Takshak và tôi nhất định sẽ không tha cho các người đâu!

Sabrina lại cười phá lên, giọng điệu vừa giễu cợt vừa đầy vẻ khinh miệt.

- A lô! Mụ già tên Sumitra kia! Tỉnh lại đi! Có câu nhập gia tuỳ tục, mụ đang ở trong lãnh địa của chúng tôi, cho nên, tốt nhất là nên ngậm cái miệng của mụ cho chặt vào!

- Nè!

Vish xụ mặt cô ta xuống, ra hiệu cho tên phía sau treo xác Aditya lên xà nhà, phất nhẹ tay, một chiếc bàn lớn bằng gỗ tức khắc hiện ra sau làn khói màu lam nhạt, trên bàn bày đủ các loại dao kéo và dụng cụ hành hình, tất cả đều được mài sắc linh, bóng loáng. Đoạn, cô ta cúi người, cất giọng mời mọc:

- Và sau đây là màn chặt xác có một không hai, xin mời quý khách! Xin mời!

Bà Sumitra cố đứng dậy nhưng lại bị những sợi dây thừng thô ráp kia kéo trở lại ghế, hai cổ tay đã bắt đầu rỉ máu. Bà ta muốn thét lên thật to nhưng cổ họng đã khô khốc tự bao giờ.

...

Monisha bất giác quay đầu, những bậc thang lúc nãy đã bốc hơi tự bao giờ, xem ra, cô chỉ một lựa chọn là tiếp tục dấn bước vào khoảng không u tối trước mặt. Hình ảnh vô số bàn tay đen đúa, thối rữa vươn ra túm lấy cô, từng chiếc móng tay vàng vọt cắm sâu vào da thịt bỗng vụt qua đầu Monisha. Có điều, bản thân cô biết rất rõ: cho dù bằng mọi giá, cô cũng phải thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này, không phải để bảo vệ viên ngọc thiêng liêng đang nằm bên trong cơ thể Alex, mà là để cướp lấy nó. Năm xưa bọn họ đã cướp lấy nó, tàn độc, nhẫn tâm, vậy thì tại sao cô lại không thể làm như vậy? Tại sao cứ phải bảo vệ thứ chẳng thuộc về ai trong khi bản thân hoàn toàn có thể độc chiếm lấy nó cho riêng mình? Những ý nghĩ mà trước kia cha mẹ của cô từng cho là sai trái, ngông cuồng và ích kỷ này lại một lần nữa quấn lấy con gái của họ, như những chiếc vòi vô hình của sự cám dỗ, chúng đang dần kéo Monisha vào hố sâu không lối thoát, chúng bắt cô lặp lại tội ác năm xưa của lũ sát nhân man rợ.

“Nó là thứ quyền năng nhất... Nó sẽ cho con tất cả những thứ con muốn... Hãy đưa nó cho ta... Nào bé con...” Từng lời từng chữ mà bọn người kia đã nói cứ quanh quẩn trong đầu cô bé, bọn họ đã nhìn thấy thứ gì đó trong cô, bọn họ thức tỉnh nó, bọn họ thôi thúc nó trỗi dậy. “Nó rất đặc biệt... Một ngày nào đó... Nó nhất định sẽ trỗi dậy trong con bé... Nó là con của các người, nhưng nó không thuộc về các người... Nó thuộc về bóng tối... Nó chính là Kẻ Huỷ Diệt...” Cô không hiểu tại sao họ chọn cô, càng không hiểu tại sao họ lại tàn sát cả gia đình cô. Rốt cuộc, cô là ai?

Monisha tiến đến bên cánh cửa màu đen nơi tay trái, chẳng biết tay mình đã nắm chặt chùm chìa khoá bằng huyết ngọc tự khi nào, nó phát ra thứ ánh sáng đỏ thẫm quỷ dị song cũng đầy mị hoặc, nó thôi thúc cô tra chùm chìa khoá vào ổ.

“Kéttt!”

Cánh cửa nặng nề mở ra, bên trong là một tấm gương lớn, Monisha trong gương méo mó, biến dạng đến mức dường như không thể nhận ra được nữa. Cô vươn tay ra sờ vào mặt gương, bất thình lình, chiếc gương chuyển thành màu đen, ở giữa dần hiện lên hai con ngươi đỏ rực, nó nhìn Monisha chòng chọc, như muốn kéo cô vào vòng xoáy vô hình giữa nó và bản thân cô.

Monisha vô thức lùi lại, nhưng rồi lại cảm nhận được một sự thân thuộc tựa hồ cả hai chính là một. Từ trong gương bước ra một cô gái trạc tuổi cô, cô ta bước đến, nơi đáy mắt hiện lên những hình ảnh rời rạc, mơ hồ về hai cô bé giống hệt nhau.

- Taamsi! - Monisha reo lên. - Đúng là cô rồi!

- Phải, Taamsi đã quay trở lại! Bạn thân nhất của Monisha đã quay trở lại!
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 17
Chiếc màn hình bỗng chỉ còn lại một màu đen huyền bí, Meera khẽ chau mày, dùng tay đập mạnh vào màn hình mấy cái, Sabrina tức khắc phá lên cười:

- Ây, đừng nói là cô mua chiếc màn hình này ở chợ đồ cũ đó nha!

- Có điều, nó có cũ cỡ nào chắc cũng chưa đến hơn ngàn tuổi như cô đâu ha! - Meera nói giọng sắc lẻm.

- Đừng cải nhau nữa, nhìn kìa!

Bấy giờ trên màn hình đã hiện rõ dòng chữ: “Chủ vị Đông Cung - Takshika”.

Bà Sumitra bất giác giật mình, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang sóng cuộn ào ào, quá khứ kinh hoàng tưởng chừng đã ngủ yên lại một lần nữa trỗi dậy, mang theo bao tủi nhục năm xưa từ nơi đáy vực nuốt chửng bà ta. Hai tay Sumitra run lên, bà ta mím chặt môi, nơi đáy mắt ánh lên tia căm phẫn.

”Nữ hoàng thì sao? Cô ta cũng chỉ là một kẻ thay thế chị mình mà thôi!” “Nếu không phải vì Takshika bị giam vào Đông Cung thì sao cô ta có thể có được như ngày hôm nay chứ?”

“Tại sao? Tại sao trong mắt bọn họ chỉ có chị, chỉ coi chị là nữ hoàng duy nhất của Takshak, là chủ của Đông Cung? Còn em thì sao? Chẳng lẽ em chỉ là con chốt thì không hơn không kém sao?”

- Takshika! - Bà ta gào lên trong nước mắt. - Tại sao cho đến nay trong mắt bọn tiện nhân này chỉ có chị là Chủ vị Đông Cung còn em thì sao? Em mới chính là nữ hoàng Takshak Thị!

- Takshika là ai? - Vish nói giọng dò xét. - Vậy là...

Đúng! Năm xưa chị ấy mới là Hoàng hậu của tiên đế Takshak, nhưng vì đắc tội với các vị thần nên đã bị giam vào nơi sâu nhất trong Đông Cung, ta được phong làm Kế Hoàng hậu. Nhưng trong mắt lũ hạ nhân đó chỉ có Takshika mà không coi ta ra gì, nên chính tay ta đã giết chết con trai của chị ấy, sau đó độc chết tiên Hoàng đế... Nghĩ đến đây, Sumitra bật cười tự giễu, cũng chẳng biết nên cười bản thân sao quá ngủ ngốc hay nên cười sao cuộc đời này lại tàn nhẫn với bà ta như thế. Ta làm nhiều chuyện như vậy, chỉ mong có thể thoát khỏi cái bóng của người chị kia, chứng tỏ cho bọn họ thấy ta có thể làm được những gì. Nhưng hôm nay con trai ta lại vì ta mà chết, còn chiếc ghế chủ vị Đông Cung lại thuộc về chị ấy! Tại sao chứ?

- Các người không cần biết cô ta là ai, cũng không cần biết ta có quan hệ gì với cô ta, chỉ cần biết, ta sẽ giúp cho các người!
Chị à, nếu đã không thể thoát ra khỏi cái bóng của chị thì chi bằng, hãy để em loại bỏ nó đi mãi mãi.

Cả ba nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Sumitra.

- Mụ sẽ giúp chúng tôi sao? Giúp chúng tôi gặp cô ta sao?

- Phải! - Trong mắt Sumitra ánh lên tia gian xảo, bà ta khẽ gật nhẹ đầu, nắm tay lại thành nắm đấm, khoé môi hơi cong lên. - Nhưng ta có một điều kiện...
...

Đông Cung.

Trái ngược với vẻ ngoài hào nhoáng, rực rỡ, Cấm Cung vẫn không tài nào che được vẻ ảm đạm, buồn tẻ. Thi thoảng lại vẳng tới tiếng hát lúc gần lúc xa như một thiếu nữ thẹn thùng sau những đóa mạn châu sa đỏ thắm nhuốm màu thê lương.

- Tới rồi, đây chính là Cấm Cung, tất cả các thành viên của hoàng tộc khi phạm tội sẽ bị đày vào đây. - Sumitra chỉ tay vào một căn phòng lớn trước mặt, ánh đèn vàng vọt càng làm nổi bật bóng hình một người con gái thân hình mềm mại, uyển chuyển đang nhảy múa bên trong, thật khó mà tin được rằng cô ta đã hơn một ngàn tuổi.

Meera đẩy cửa bước vào, một luồng khí lạnh toát tức khắc ùa ra bên ngoài, phả vào mặt cô ta mùi tanh nồng như máu. Trên khắp các vách tường đều loang lỗ những mảng to màu đỏ thẫm, dường như là máu khô. Chính điện bày rất nhiều bức tượng hình người bằng đá vôi trắng, một vài đã bị sứt mẻ tay chân, gương mặt chúng hiện rõ vẻ kinh hãi tột độ với cặp mắt trợn trừng và chiếc miệng há hốc.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
THÔNG BÁO!
Vì một số vấn đề cá nhân, thời gian đăng chương mới cho truyện sẽ bị chậm trễ so với trước. Để bù đắp cho sự chậm trễ này, các chương tiếp theo sẽ được đăng dưới dạng các chương đặc biệt với độ dài từ 2000 từ trở lên và tập trung vào quá khứ đau thương của từng cặp nhân vật. Xin trân trọng cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương Đặc Biệt 1
Vish hồ như cảm thấy gì đó, liền quay phắt lại. Nơi vách tường chẳng có gì ngoài những vệt loang lỗ tựa như những hình ma bóng quỷ đang nhe nanh múa vuốt.

- Takshika đâu rồi? - Cô lên tiếng. - Chẳng phải lúc nãy ở đây sao?

Cô ta vừa dứt lời, trong góc tường lao vụt ra một chiếc bóng đen dài như rắn thân hình uyển chuyển linh hoạt lách qua các bức tượng đá, chú mục đám người bằng đôi mắt xanh lam rực sáng. Sabrina thoáng giật mình, cô bất giác kéo Vish nấp sau lưng mình.

- Là ai đó? - Meera nói, cố không gọi chiếc bóng kia là "thứ gì". - Mau ra đây đi!

"Xoảng!"

Chiếc bóng kia thình lình ném vỡ một bức tượng hình trẻ em trước mặt, nhe ra hàm răng sắc nhọn trắng hếu, đôi mắt cũng rực sáng một cách kỳ lạ, vừa đáng sợ lại vừa đầy mị hoặc.

Đám người Meera tức khắc không thể nhúc nhích, dù chỉ là một cử động nhỏ cũng khó khăn đến lạ.

- Ha ha ha! Đã lâu rồi mới có người đến đây tìm bổn cung!

Dưới ánh nến leo lét, thân ảnh một cô gái trẻ dần hiện ra, hắt bóng xuống nền gạch hoa thanh khảm vàng sáng loáng. Cô ta vỗ tay mấy cái, trên trần điện liền hạ xuống những dải lụa đỏ thẫm thêu hoa bỉ ngạn xinh đẹp diễm lệ, nhưng lại u uất đến đáng thương.

- Cô muốn làm gì? - Meera toan động thủ, cố sức quát to.

Trong bóng tối cô có thể thấy người con gái kia đang nở nụ cười khinh bỉ, cô ta đưa tay ra phía trước ánh sáng, để lộ hai chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc, lục sắc hài hòa tiên diễm, tựa băng thanh ngọc oánh nổi bật trên làn da trắng nõn. Cô ta từ từ nắm tay lại thành nắm đấm, những dải lụa kia tức khắc lao đến vây đám người Meera lại thành vòng tròn.



Bên ngoài, Sumitra đi đi lại lại đến mỏi cả chân, lòng bồn chồn, tâm không tịnh. Nhưng với bà ta, bọn người kia chỉ như đám bụi ở Đông Cung, có chết cũng chẳng sao. Điều quan trọng chính là bà cần có bọn họ giúp sức, có như vậy thì chuyện đại sự của bà ta mới có thể thành công được. Và tất nhiên, bà ta cần tạo được lòng tin với ba người đó, từ đó có thể biến họ thành con tốt thế mạng trong trò chơi của bà ta.

Sumitra lấy ra một chiếc điều khiển, trên đó chỉ có độc nhất một chiếc nút to màu đỏ, sau đó lại xem đồng hồ trên tay. Mười một giờ hai mươi chín phút.

- Một! Hai! Ba! Bùm!

Bà ta nhấn nút, một tiếng nổ vang trời vọng đến tai Sumitra khiến bà ta phá lên cười thích thú. Phía trái của Nội Cung là nơi yếu nhất của nơi này, vì vậy bà ta đã âm thầm đặt sẵn ở đây một quả bom, chỉ cần kích nổ thì cả cung sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Quả nhiên, sau tiếng nổ lớn, lần lượt từng bức tường của Nội Cung đổ sụp xuống bên dưới kéo theo đám khói bụi nuốt chửng mọi thứ trong tầm với của nó. Sumitra vứt chiếc điều khiển đi, đoạn cắn đầu ngón tay cho máu chảy ra, sau đó nhỏ xuống đất, rồi đổ một thứ chất lỏng vào, lập tức có ánh sáng lóe lên màu tím nhạt, có điều, phút chốc đã hóa thành một người phụ nữ giống hệt Sumitra.

- Ngươi chính là Rumika, hãy đi và cứu bọn họ ra đây cho ta, mau! - Sumitra đanh thép ra lệnh.

- Dạ, thưa chủ nhân! - Rumika đáp khẽ.

Đợi khi bóng lưng bản sao của mình đã bị đám bụi mù nuốt trọn, Sumitra liền vòng ra phía sau Nội Cung, ở đó có một cửa ra khá nhỏ nhưng rất kiên cố, có thể cầm cự đến khi Rumika thuận lợi đưa bọn người kia ra bên ngoài.

Có điều, Rumika vừa kéo được Sabrina chuẩn bị ra ngoài thì trần điện bỗng sụp xuống, kết quả không chỉ chặn đứng lối ra mà còn khiến Vish phải vùi thây trông đống gạc đá, thịt nát xương tan.

- Vish Khanna! - Sabrina gào lên, vùng khỏi vòng tay cứng nhắc của Rumika.

Cục diện phút chốc trở nên vô cùng rối rắm, máu nhuộm đỏ cả một khoảng lớn. Dẫu biết kế hoạch của mình sắp thất bại thảm hại, Sumitra vẫn quyết muốn cứu vãn tình thế.

- Chuyện đến nước này ta không thể cứ đứng yên chờ chết được! Huống hồ để Takshika sống một ngày nguy một ngày!

Bà ta lầm rầm niệm gì đó, chỉ thấy giữa lòng bàn tay có luồng tử khí màu tím nhạt, nó từ từ tiến vào trong, để lại những vệt dài lấp lánh như kim tuyến.

Meera toan phá hủy toàn bộ dãy tường phía đông còn lại để mở đường ra, tuy rất mạo hiểm nhưng suy ra chẳng còn cách nào khác, nếu cứ chần chừ e là sẽ không kịp nữa. Có điều, vừa định ra tay, cả cơ thể cô ta như bị đông cứng, trời đất xay chuyển rồi tối sầm lại. Meera ngã vật xuống sàn bất tỉnh nhân sự. Sabrina vừa bước lên xem tình hình ra sao liền bị đánh từ phía sau, ngã lăn ra bất động, hai mắt nhắm nghiền.

Luồn tử khí kia bay loạn xạ trong không trung, đoạn dừng lại trước một bức tượng tạc người phụ nữ gương mặt khắc khổ đang cõng con trên lưng, hai tay chắp trước nhực tựa đang van xin thứ mà bản thân mãi mãi không có được: Sự sống. Rumika hiểu ý, đôi mắt lập tức chuyển sang màu vàng kim như hai đốm sáng nhỏ soi chiếu những chiếc vảy đang dần hiện ra trên khuôn mặt gian xảo.

-//0//-

Một tiếng nổ vang trời như con dao cắt thành từng rãnh sâu trên nền đất cằn cỗi. Alex chợt bừng tỉnh, mồ hôi chảy lượn qua đôi gò má và uốn mình mềm mại qua yết hầu của anh mang theo mùi đàn ông quyến rũ. Trong ánh đèn nhập nhoè, nhuốm màu vàng vọt quỷ dị lên khung cảnh trước mắt, Alex mập mờ nhận ra một bóng hình quen thuộc đến lạ. Anh đã cùng hắn trong những cuộc “chơi” thâu đêm đội lốt chiếc áo công việc suốt bao năm qua. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn dần lộ ra rõ ràng, hắn nhìn anh bằng đôi mắt đầy chiếm hữu xen chút u buồn.

- Michael! - Alex khẽ gọi.

Anh đứng dậy, nhưng rồi lại loạng choạng ngã xuống, nhanh như cắt, Michael đỡ lấy thân hình mềm nhũn vì mệt rã rời của Alex, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tang, có thể thấy lờ mờ những cơ bụng săn chắc đang áp sát vào Alex, trên cơ thể anh ta phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lôi cuốn. Dẫu Alex đã hít ngửi thứ mùi này hàng trăm lần khi cả hai bên nhau, anh vẫn không thể ngăn áp mặt vào lồng ngực của Michael. Alex cảm thấy một bàn tay ấm áp chầm chậm luồn qua mái tóc anh.

- Có thích không? - Michael nói.

- Rất thích!

Michael đỡ Alex nằm lên giường, thoáng thở dài, đoạn, anh ta nói tiếp, giọng có vẻ buồn.

- Em định cưới vợ thật sao?

Sắc mặt Alex chùng xuống, anh gượng dậy, tựa đầu lên đùi Michael, trong khoảnh khắc, anh ta ôm Alex vào lòng.

-A!

Alex có thể cảm nhận được vòng tay Michael đang hơi siết lại, như một đứa trẻ đang cố níu giữ lại tia hy vọng cuối cùng trong đời. Nhưng anh không muốn vùng ra khỏi vòng tay đó. Alex thấy mũi mình cay cay, một giọt nước mặn chát lăn xuống, nhỏ lên ngực Michael.


- Em không muốn...

Alex nói nhỏ tới múc gần như thì thầm, giọng run run, trong vô thức, anh vòng tay ôm lấy Michael.

- Nhưng em cũng không thể kháng cự, phải không?

Michael cúi xuống nhìn Alex đang như một con mèo nhỏ rúc vào người mình, lòng bất giác thắt lại. Anh với lấy sợi thun trên chiếc tủ đầu giường bên cạnh, đưa cho Alex. Alex ngước lên nhìn anh, đôi mắt đã đỏ hoe.

- Anh từng nói em để tóc dài sẽ đẹp hơn, đúng không? - Anh buộc mái tóc đen óng mượt lên, nhưng vẫn chừa lại hai chiếc “râu” dài đến cằm.

Michael không đáp ngay mà vòng tay qua sau gáy Alex, nhẹ nhàng mà đầy chiếm hữu kéo anh lại gần mình hơn.

- Phải!

Michael không cưỡng lại được, áp sát môi mình vào đôi môi hơi ửng đỏ của Alex. Alex khá bất ngờ trước hành động này, nhưng anh không chống cự, đúng hơn là không muốn, có lẽ, đơn giản vì đây chính là anh. Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi, hơi thở gấp gáp của hai con người tựa hoà làm một. Alex cảm nhận rõ chiếc lưỡi mềm mại của đối phương dần tràn đầy trong khoang miệng mình, phảng phất mùi rượu. Có lẽ Michael đã uống khá nhiều. Alex nhẹ nhàng cởi cúc chiếc áo sơ mi trắng mỏng tang của Michael, đôi bàn tay uyển chuyển luồn ra sao ôm chặt lấy tấm lưng rắn rỏi của anh ta.

- Em vẫn như xưa! - Michael thì thầm.

Anh ta mạnh mẽ giật phăng hai chiếc cúc trên áo Alex, để lộ ra phần ngực trắng nõn e ấp sau lớp vải. Tư thế này thực khiến Michael không nhịn được nữa, dẫu biết con đường phía trước không hề êm ra như mình nghĩ, anh vẫn muốn tiếp tục dấn bước. Michael nắm chặt hai cổ tay Alex, đè mạnh anh xuống giường, rồi như nhìn thấy đôi lông mày của đối phương thoáng nhíu lại, anh ta hôn nhẹ lên ngực Alex. Alex cảm giác từng chỗ từng chỗ mà Michael đã áp đôi môi ướt át ấy lên đều nóng ran đến lạ, chúng như những con kiến nhỏ lan ra toàn thân anh.

-/0/-

Monisha ngồi bật dậy, từ phía sau cô, một luồng khói đen nhanh như cắt lao vút lên không trung rồi biến mất sau một tia chớp loé sáng tựa dải lụa bạc thả mình xuống nơi trời cao.

Monisha đưa mắt nhìn quanh, cô đang ngồi trên một tảng đá lớn, màn đêm thật yên tĩnh, chỉ có vài cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Sau những cái cây to thân bám đầy rêu, bóng dáng một người phụ nữ mảnh khảnh nhẹ bước đi qua giữa chúng như một hồn ma vất vưởng lọt vào đáy mắt cô. Monisha loạng choạng đứng dậy, Lê bước đi về phía cánh rừng âm u. Vài con rắn cũng bò theo cô, càng lúc càng nhiều, chúng trườn xuống từ trên những tán lá xanh rì rào trong làn gió đêm băng lạnh. Ánh trăng trắng bạc đang dần chuyển mau trên vòm trời cao vút.

Người phụ nữ kia quay đầu lại, ánh mắt trìu mến nhìn Monisha, trên tay bà ta là một vật đang phát ra thứ ánh sáng trắng tinh khiết, đó cũng chính là thứ gây ra bao sóng gió trong lẫn ngoài hoàng tộc suốt bao nhiêu thế kỷ để rồi gieo rắc hoàng loạt cái chết tang thương.

- Monisha! Con gái của mẹ! - Bà ta khẽ gọi.

Monisha như chết lặng, đôi mắt cô lại bắt đầu cảm thấy cay, thứ cảm giác mà cô ghét đến mức chỉ muốn đay nghiến nó cho nát vụn. Hai giọt nước nóng bóng lăn xuống đôi gò má cô, cô có thể nếm được vị mặn chát của nó trên đôi môi đỏ mọng đang mím chặt.

-Mẹ... - Cô muốn gọi thật to nhưng cổ họng chợt nghẹn lại.

Người phụ nữ kia vẫn nhìn cô, một thoáng buồn lướt qua khuôn mặt thoát tục. Bà ta vươn tay ra, vẫy gọi Monisha.

- Mẹ ơi! - Monisha gần như gào lên.

Cô chạy về phía mẹ của mình, trong khoảng khắc, mọi thứ của hai mươi lăm năm trước lại hiện ra...



Hai mươi lăm năm trước...

Monisha chạy trên tấm thảm dài màu đỏ ngoài hành lang cung điện dẫn vào phòng mẫu hậu, bà cũng đang đôi tay ra sẵn sàng ôm công chúa nhỏ vào lòng. Đột nhiên, sắc mặt hoàng hậu chợt trở nên vô cùng khó coi, bà lao đến phía trước ôm lấy chồng mình.

- Bệ hạ! Ai đã làm ra chuyện này?

Trên vai hoàng đế là một vết chém sâu đang rỉ máu, những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn như một lời cảnh báo đáng sợ cho cái chết. Từ dưới sảnh vang lên tiếng người la hét quyện cùng tiếng kim loại và vào nhau sắc lạnh. Monisha chạy đến nấp sau lưng mẹ mình, tay bấu lấy vạt áo choàng dài màu vàng nhạt thêu hoa màu đỏ và xanh lục rực rỡ.

- Nàng hãy mau chạy đi, hoàng hậu Rattana, quân Takshak đang tấn công Tây Cung của hoàng gia Sheshnaag, ta nghĩ mình có thể giữ chân bọn chúng một lúc...

- Không, hoàng đế à! - Hoàng hậu kiên quyết lắc đầu. - Ta không thể để chàng ơi lại đây được!

- Nhưng hãy vì giọt máu cuối cùng của hoàng gia chúng ta, Rattana! Công chúa phải được sống!

Bất thình lình, một tên lính Takshak vung lưỡi gương sắc lạnh lên và chém xuống một nhát. Hoàng hậu kinh hoàng nhắm chặt mắt lại, máu nóng hổi bắn lên mặt nàng thành những vệt đỏ man rợ.

Thân thể gầy gộc của tên lính tức khắc gục xuống, phía sau là một cảnh vệ hoàng gia đang thở hổn hển, trên tấm áo giáp đen tuyền nhuốm màu đỏ thẫm.

- Mau chạy đi, Rattana! - Hoàng đế lại gào lên.

Không còn cách nào khác, hoàng hậu chỉ có thể gạt nước mắt bỏ lại phụ quân mà chạy cùng đứa con gái bé bỏng ra khỏi hoàng cung đang bốc cháy phừng phừng. Hoàng hậu có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng vị hoàng đế thân yêu đang bị muôn ngàn lưỡi dao sắc xuyên qua, ông nhìn về phía nàng, thầm nở nụ cười mãn nguyện rồi ngã khuỵu xuống, không bao giờ có thể đứng lên được nữa.
 
Top