[Tiên hiệp] Tối Tiên Du - Hà Tả
- Tham gia
- 23/4/20
- Bài viết
- 319
- Điểm cảm xúc
- 574
- Điểm
- 93
Chương 70:
Editor: Linh Phong
Lâm Phiền rốt cuộc biết được cái này là tình huống gì rồi, giao xà là giao cùng xà giao phối với nhau, một khi tu luyện tới hữu thành sẽ dẫn đến sự xuất hiện của thiên kiếp, qua thiên kiếp tắc thành giao long, giao long tiếp qua một đạo thiên kiếp nữa liền có thể hóa thành rồng, xem như công đức viên mãn. Mà giao long này đã qua một đạo thiên kiếp, hiện tại chống lại thiên kiếp, xem có thể vượt qua thiên kiếp để hóa thành rồng được hay không. Dựa theo sách vở ghi chép, giao xà có thể xem là một loại yêu thú phổ biến, ước chừng có một thành trong đó có thể hóa thành giao long, nhưng là sách vở chưa bao giờ ghi lại có giao long có thể hóa thành rồng thực sự.
Lâm Phiền bay qua một bên, tia chớp càng ngày càng mãnh liệt, ở trong chứa thiên lôi, uy thế hung bạo vô cùng. Thiên lôi không phải Ngũ Hành lôi, cũng không thể chống đỡ bằng cách dùng phương thức tương khắc. Giao long tuy hùng hổ, nhưng mà lôi vân ngày càng dày đặc, chậm rãi, nó lâm vào thế yếu. Giao long có phần không cam lòng, cương ngạnh đối kháng với lôi vân. Nhưng lôi vân càng thêm sắc bén, trăm ngàn tia chớp, uy thế có thể tạc cả một ngọn núi thành bụi phấn, không chút lưu tình trút xuống dưới.
Giao long rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng nội đan đối kháng, nội đan vừa ra tựa hồ có thể áp chế lôi vân, hướng tới lôi vân tấn công, khiến lôi vân tiêu tán không ít. Vốn dĩ là nửa tấn công địch, nửa tự giữ mình, thế nhưng chỉ trong khoảng một chén trà, nội đan của giao long đã bị phá vỡ, thân nó cũng hóa thành tro tàn. Mà lôi vân cũng tiêu tán tứ phía, rất nhanh, bầu trời đã trong xanh trở lại.
Thiên đạo sao? Nửa canh giờ này Lâm Phiền thân lâm bên trong, nội tâm vô cùng rung động, giao long xuất hải, vốn đã rung động Lâm Phiền, nhưng lôi vân thiên kiếp vô tình, càng làm cho Lâm Phiền kinh hãi, thế nên sau khi thiên kiếp kết thúc, hai chân Lâm Phiền không khỏi run rẩy. Hắn không nghĩ ra vì cái gì giao long phải đi ứng kiếm. Đây là tìm kiếp mà không phải thiên kiếp, tìm kiếp tự mình có thể cảm giác được, khiêu chiến thiên uy, vượt qua sẽ thành long, không qua tất chết.
Lâm Phiền chậm rãi bay đến chỗ giao long xuất hải, cước đạp ở trên nước, cúi người sờ nước biển, nhớ lại thiên kiếp, có thể cảm nhận được giao long kiệt ngạo, hướng thiên kiếp rít gào, lại có thể cảm nhận được giao long tại khoảnh khắc thất bại cuối cùng không cam lòng.
Giao long không có gì lưu lại cả, chỉ chừa cho Lâm Phiền tư thế oai hùng hướng về phía lôi vân rít gào, mặc dù không địch lại, nhưng cũng hướng tới. Một thân bạch y từ hướng Bồng Lai bay tới, là một lão đạo, hắn không nói gì, đáp xuống đụn mây, giống như Lâm Phiền, khẽ vuốt nước biển, nhưng tâm trạng lại không giống Lâm Phiền, người này còn mang theo một chút bi tình.
- Giao long ngàn năm có thể thọ đến vạn năm, vì sao lại đi đối kháng với thiên đạo?
Lão đạo đứng dậy nhìn Lâm Phiền, tựa hồ muốn tìm người nói chuyện:
- Từ nhỏ hắn đã ở Bồng Lai, lớn lên vẫn ở Bồng Lai. . .
Lão đạo này không có chức vụ, là một lão đạo độc thân có tư chất rất bình thường ở Bồng Lai, từ nhỏ đã có giao hảo với giao long này, thường xuyên trộm chút ít thức ăn cho giao long, một người một giao tại Bồng Lai vốn rất tiêu dao tự tại. Mà lão đạo này đại nạn đã đến, giao long liền rời khỏi Bồng Lai, đi tìm thiên kiếp. Bốn trăm năm giao thanh, lão đạo không biết vì sao giao long lại đi tìm kiếp, nhưng mà khẳng định cùng mình có quan hệ. Tưởng niệm như vậy, tuy thanh tâm quả dục, nhưng vẫn ảm đạm đến rơi lệ.
Thiên nhược hữu tình thiên cũng lão... Tình trong thiên hạ, không phải chỉ có tình yêu nam nữ.
Lâm Phiền lẳng lặng rời đi, để lại lão đạo đơn độc một mình, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, nhưng vạn vật cũng hữu tình, thiên địa xem vạn vật là cỏ rác, vạn vật vì hữu tình mà sợ chết, không vì mình là sô cẩu mà bi, không vì thiên địa oai mà kính.
Lâm Phiền đột phá trúc cơ, mò tới kim đan nhập môn, hạt sen trong cơ thể hóa thành một viên kim đan, vẫn như cũ,hàm mà không lộ. Lâm Phiền không biết là bởi vì mình bị dính thiên kiếp hay là do hiểu rõ ý niệm về tình, bất quá hắn cũng không có ăn mừng, tràn diện trận đấu giữa giao long và thiên kiếp quả thật quá rung động. Hắn cảm giác được sự bất lực khi là phàm nhân, cũng cảm nhận được giao long oai hùng. Có thể thấy đc một màn này, người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cũng coi như là tạo hóa của Lâm Phiền. Cộng thêm lời nói của lão đạo kia, không biết là giao long tìm chết hay là muốn thành rồng để cứu hữu, bất kể thế nào cũng làm cho Lâm Phiền cảm thấy vài phần bi tráng.
Lâm Phiền nhớ tới Lâm Huyết Ca, hắn thật sự có thể như một khối đá sao? Có thể vô dục vô cầu sao?
Một đường hướng giao đảo mà đi, Lâm Phiền không có vui vẻ, cũng không có buồn phiền, nhưng cũng không có tâm trạng du ngoạn Đông Hải, đến giao đảo, Thừa Phong chân nhân phi thường cao hứng việc Tam Tam chân nhân vẫn còn nhớ tới mình, căn dặn môn đồkhoản đãi, nấn ná mấy ngày, Lâm Phiền cáo từ, Thừa Phong chân nhân cho Lâm Phiền ít lễmang về, còn đưa tiễn suốt trăm dặm.
Lâm Phiền không yên lòng phản hồi Vân Thanh sơn, không nghĩ tới trong biển có một đạo hắc khí loé sáng, quấn quanh người Lâm Phiền, lập tức kéo hắn vào trong biển, lực lượng vô cùng lớn. Lâm Phiền kinh hãi, vội vàng vung đậu thành binh, cùng binh lính kia thay hình đổi vị, binh lính hưu một tiếng bay vào trong biển rộng.
Lâm Phiền vung tay, ném ra trăm mũi Tú Hoa châm, sau khi chìm vào trong nước liền khởi động châm trận, tú hoa châm trong biển phóng ra sắc trắng, lại hoàn toàn không có động tĩnh. Lâm Phiền đề phòng, lại một đạo hắc khí vọt lên, Lâm Phiền né tránh, tay vận chân khí chạm vào hắc khí:
- Cửu Chuyển Khốn Yêu Quyết!
Kỳ quái, nửa thời gian uống cạn chung trà chín con yêu thú mới bị tiêu diệt, tuy cảnh giới của Lâm Phiền tăng lên, nhưng cửu chuyển khốn yêu quyết dù sao cũng là phápthuật cấp thấp, xem ra tu vi của quái vật kiakhông cao. Lâm Phiền tâm niệm vừa động, thiên nhãn phù liền hiện ra rồi bay vào trong biển.
Nước biển nơi này cũng không quá sâu, bất quá vài chục trượng mà thôi, trong nước không có các loại cá du đãng, bên trong đáy biển có một con bạch tuộc khổng lồ đang nằm sấp, tám chích xúc tu duỗi lên, lắc lư theo nước biển, rồi sau đó một cái xúc tu phát ra một đạo hắc khí, Lâm Phiền thu hồi thần thức, hắc khí phóng lên mặt biển, Lâm Phiền thoải mái tránh né.
Lâm Phiền ổn định lại, ném ra năm mươi miếng tú hoa châm, đợi châm rơi vào đáy biển liền khởi động châm trận.Lần này lại bất đồng, nước biển cuộn lên, bạch tuộc trồi lên mặt nước, tám xúc tu đều phát ra hắc khí, cùng một chỗ chụp đến Lâm Phiền. Nếu như là người khác, có khả năng sẽ du đấu trong hắc khí, nhưng Lâm Phiền lại có thói quen dùng cự ly của mình để tấn công địch. Lập tức súc thiên tiểu địa đến đám mây, rồi sau đó Phi Hỏa Lưu Tinh hướng xuống mà đập. Bạch tuộc không chạm được Lâm Phiền, không ngừng khiển trách, trên tay Lâm Phiền ngoại trừ Phi Hỏa Lưu Tinhthì không có thủ đoạn nào tốt để giết địch, lại lo lắng bạch tuộc bỏ chạy vào trong biển lớn, vì vậy khởi động tâm phù, từng tia chớp kim lôi bổ xuống.
Một đạo hai đạo ba đạo. . . Ngẫu nhiên khuyến mãi thêm một cái Phi Hỏa Lưu Tinh, bạch tuộc bị đánh đến không có sức hoàn trả, một lòng muốn chui vào trong biển, nhưng là kim lôi sắc bén hóa thành tia chớp, không chỉ có khả năng gây thương tích cho địch mà còn có hiệu quả định thân. Trừ phi giống như Trương Thông Uyên, tên này có khả năng đảo ngược Ngũ Hành vi hỏa, hỏa khắc kim, vậy thì kim lôi sẽ không có hiệu quả. Bạch tuộc hết lần này tới lần khác hướng xuống nước, tuy không bị kim lôi khắc chế, nhưng cũng vô pháp thoát khỏi loại đấu pháp vô lại này của Lâm Phiền.
Mặt trời buổi chiều ngả về tây, minh nguyệt treo trên cao, mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông, ngày đã ngã về tây. . . Trận đấu này giằng co một ngày một đêm, Lâm Phiền rốt cục cũng giết được con bạch tuộc này. Lâm Phiền lúc mới bắt đầu còn kiên nhẫn, về sau thuần túy là cơ giới hoá động tác, giai đoạn sau cùng là hiếu kỳ, con bạch tuộc ghẻ này rốt cuộc có chết hay không đây. Lâm Phiền tốn hao nhiều thời gian như vậy mới đánh giết được con bạch tuộc này, cảm thấy con bạch tuộc này rất xấu, đối với người tu chân coi như xong. Nơi này gần đất liền, thường xuyên có người đi đánh bắt cá, khó tránh khỏi việc nó gây hại
Sau khi bạch tuộc chết, một viên tiểu nội đan chìmxuống lòng biển, Lâm Phiền nhanh tay lẹ mắt xông vào trong nước, bắt lấy nội đan nhìn nhìn rồi ném vào Càn Khôn giới, yêu thú trăm năm hoặc là linh thú mới có nội đan, có thể luyện đan chế khí. Cũng giống như con chồn vậy, nếu như không có xạ hương sẽ không bị người khác bắt, ma giáo bởi vì đối đãi yêu thú hay linh thú đều cùng một cái thái độ nên làm cho tây châu không còn linh thú.
Lâm Phiền rốt cuộc biết được cái này là tình huống gì rồi, giao xà là giao cùng xà giao phối với nhau, một khi tu luyện tới hữu thành sẽ dẫn đến sự xuất hiện của thiên kiếp, qua thiên kiếp tắc thành giao long, giao long tiếp qua một đạo thiên kiếp nữa liền có thể hóa thành rồng, xem như công đức viên mãn. Mà giao long này đã qua một đạo thiên kiếp, hiện tại chống lại thiên kiếp, xem có thể vượt qua thiên kiếp để hóa thành rồng được hay không. Dựa theo sách vở ghi chép, giao xà có thể xem là một loại yêu thú phổ biến, ước chừng có một thành trong đó có thể hóa thành giao long, nhưng là sách vở chưa bao giờ ghi lại có giao long có thể hóa thành rồng thực sự.
Lâm Phiền bay qua một bên, tia chớp càng ngày càng mãnh liệt, ở trong chứa thiên lôi, uy thế hung bạo vô cùng. Thiên lôi không phải Ngũ Hành lôi, cũng không thể chống đỡ bằng cách dùng phương thức tương khắc. Giao long tuy hùng hổ, nhưng mà lôi vân ngày càng dày đặc, chậm rãi, nó lâm vào thế yếu. Giao long có phần không cam lòng, cương ngạnh đối kháng với lôi vân. Nhưng lôi vân càng thêm sắc bén, trăm ngàn tia chớp, uy thế có thể tạc cả một ngọn núi thành bụi phấn, không chút lưu tình trút xuống dưới.
Giao long rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng nội đan đối kháng, nội đan vừa ra tựa hồ có thể áp chế lôi vân, hướng tới lôi vân tấn công, khiến lôi vân tiêu tán không ít. Vốn dĩ là nửa tấn công địch, nửa tự giữ mình, thế nhưng chỉ trong khoảng một chén trà, nội đan của giao long đã bị phá vỡ, thân nó cũng hóa thành tro tàn. Mà lôi vân cũng tiêu tán tứ phía, rất nhanh, bầu trời đã trong xanh trở lại.
Thiên đạo sao? Nửa canh giờ này Lâm Phiền thân lâm bên trong, nội tâm vô cùng rung động, giao long xuất hải, vốn đã rung động Lâm Phiền, nhưng lôi vân thiên kiếp vô tình, càng làm cho Lâm Phiền kinh hãi, thế nên sau khi thiên kiếp kết thúc, hai chân Lâm Phiền không khỏi run rẩy. Hắn không nghĩ ra vì cái gì giao long phải đi ứng kiếm. Đây là tìm kiếp mà không phải thiên kiếp, tìm kiếp tự mình có thể cảm giác được, khiêu chiến thiên uy, vượt qua sẽ thành long, không qua tất chết.
Lâm Phiền chậm rãi bay đến chỗ giao long xuất hải, cước đạp ở trên nước, cúi người sờ nước biển, nhớ lại thiên kiếp, có thể cảm nhận được giao long kiệt ngạo, hướng thiên kiếp rít gào, lại có thể cảm nhận được giao long tại khoảnh khắc thất bại cuối cùng không cam lòng.
Giao long không có gì lưu lại cả, chỉ chừa cho Lâm Phiền tư thế oai hùng hướng về phía lôi vân rít gào, mặc dù không địch lại, nhưng cũng hướng tới. Một thân bạch y từ hướng Bồng Lai bay tới, là một lão đạo, hắn không nói gì, đáp xuống đụn mây, giống như Lâm Phiền, khẽ vuốt nước biển, nhưng tâm trạng lại không giống Lâm Phiền, người này còn mang theo một chút bi tình.
- Giao long ngàn năm có thể thọ đến vạn năm, vì sao lại đi đối kháng với thiên đạo?
Lão đạo đứng dậy nhìn Lâm Phiền, tựa hồ muốn tìm người nói chuyện:
- Từ nhỏ hắn đã ở Bồng Lai, lớn lên vẫn ở Bồng Lai. . .
Lão đạo này không có chức vụ, là một lão đạo độc thân có tư chất rất bình thường ở Bồng Lai, từ nhỏ đã có giao hảo với giao long này, thường xuyên trộm chút ít thức ăn cho giao long, một người một giao tại Bồng Lai vốn rất tiêu dao tự tại. Mà lão đạo này đại nạn đã đến, giao long liền rời khỏi Bồng Lai, đi tìm thiên kiếp. Bốn trăm năm giao thanh, lão đạo không biết vì sao giao long lại đi tìm kiếp, nhưng mà khẳng định cùng mình có quan hệ. Tưởng niệm như vậy, tuy thanh tâm quả dục, nhưng vẫn ảm đạm đến rơi lệ.
Thiên nhược hữu tình thiên cũng lão... Tình trong thiên hạ, không phải chỉ có tình yêu nam nữ.
Lâm Phiền lẳng lặng rời đi, để lại lão đạo đơn độc một mình, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, nhưng vạn vật cũng hữu tình, thiên địa xem vạn vật là cỏ rác, vạn vật vì hữu tình mà sợ chết, không vì mình là sô cẩu mà bi, không vì thiên địa oai mà kính.
Lâm Phiền đột phá trúc cơ, mò tới kim đan nhập môn, hạt sen trong cơ thể hóa thành một viên kim đan, vẫn như cũ,hàm mà không lộ. Lâm Phiền không biết là bởi vì mình bị dính thiên kiếp hay là do hiểu rõ ý niệm về tình, bất quá hắn cũng không có ăn mừng, tràn diện trận đấu giữa giao long và thiên kiếp quả thật quá rung động. Hắn cảm giác được sự bất lực khi là phàm nhân, cũng cảm nhận được giao long oai hùng. Có thể thấy đc một màn này, người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cũng coi như là tạo hóa của Lâm Phiền. Cộng thêm lời nói của lão đạo kia, không biết là giao long tìm chết hay là muốn thành rồng để cứu hữu, bất kể thế nào cũng làm cho Lâm Phiền cảm thấy vài phần bi tráng.
Lâm Phiền nhớ tới Lâm Huyết Ca, hắn thật sự có thể như một khối đá sao? Có thể vô dục vô cầu sao?
Một đường hướng giao đảo mà đi, Lâm Phiền không có vui vẻ, cũng không có buồn phiền, nhưng cũng không có tâm trạng du ngoạn Đông Hải, đến giao đảo, Thừa Phong chân nhân phi thường cao hứng việc Tam Tam chân nhân vẫn còn nhớ tới mình, căn dặn môn đồkhoản đãi, nấn ná mấy ngày, Lâm Phiền cáo từ, Thừa Phong chân nhân cho Lâm Phiền ít lễmang về, còn đưa tiễn suốt trăm dặm.
Lâm Phiền không yên lòng phản hồi Vân Thanh sơn, không nghĩ tới trong biển có một đạo hắc khí loé sáng, quấn quanh người Lâm Phiền, lập tức kéo hắn vào trong biển, lực lượng vô cùng lớn. Lâm Phiền kinh hãi, vội vàng vung đậu thành binh, cùng binh lính kia thay hình đổi vị, binh lính hưu một tiếng bay vào trong biển rộng.
Lâm Phiền vung tay, ném ra trăm mũi Tú Hoa châm, sau khi chìm vào trong nước liền khởi động châm trận, tú hoa châm trong biển phóng ra sắc trắng, lại hoàn toàn không có động tĩnh. Lâm Phiền đề phòng, lại một đạo hắc khí vọt lên, Lâm Phiền né tránh, tay vận chân khí chạm vào hắc khí:
- Cửu Chuyển Khốn Yêu Quyết!
Kỳ quái, nửa thời gian uống cạn chung trà chín con yêu thú mới bị tiêu diệt, tuy cảnh giới của Lâm Phiền tăng lên, nhưng cửu chuyển khốn yêu quyết dù sao cũng là phápthuật cấp thấp, xem ra tu vi của quái vật kiakhông cao. Lâm Phiền tâm niệm vừa động, thiên nhãn phù liền hiện ra rồi bay vào trong biển.
Nước biển nơi này cũng không quá sâu, bất quá vài chục trượng mà thôi, trong nước không có các loại cá du đãng, bên trong đáy biển có một con bạch tuộc khổng lồ đang nằm sấp, tám chích xúc tu duỗi lên, lắc lư theo nước biển, rồi sau đó một cái xúc tu phát ra một đạo hắc khí, Lâm Phiền thu hồi thần thức, hắc khí phóng lên mặt biển, Lâm Phiền thoải mái tránh né.
Lâm Phiền ổn định lại, ném ra năm mươi miếng tú hoa châm, đợi châm rơi vào đáy biển liền khởi động châm trận.Lần này lại bất đồng, nước biển cuộn lên, bạch tuộc trồi lên mặt nước, tám xúc tu đều phát ra hắc khí, cùng một chỗ chụp đến Lâm Phiền. Nếu như là người khác, có khả năng sẽ du đấu trong hắc khí, nhưng Lâm Phiền lại có thói quen dùng cự ly của mình để tấn công địch. Lập tức súc thiên tiểu địa đến đám mây, rồi sau đó Phi Hỏa Lưu Tinh hướng xuống mà đập. Bạch tuộc không chạm được Lâm Phiền, không ngừng khiển trách, trên tay Lâm Phiền ngoại trừ Phi Hỏa Lưu Tinhthì không có thủ đoạn nào tốt để giết địch, lại lo lắng bạch tuộc bỏ chạy vào trong biển lớn, vì vậy khởi động tâm phù, từng tia chớp kim lôi bổ xuống.
Một đạo hai đạo ba đạo. . . Ngẫu nhiên khuyến mãi thêm một cái Phi Hỏa Lưu Tinh, bạch tuộc bị đánh đến không có sức hoàn trả, một lòng muốn chui vào trong biển, nhưng là kim lôi sắc bén hóa thành tia chớp, không chỉ có khả năng gây thương tích cho địch mà còn có hiệu quả định thân. Trừ phi giống như Trương Thông Uyên, tên này có khả năng đảo ngược Ngũ Hành vi hỏa, hỏa khắc kim, vậy thì kim lôi sẽ không có hiệu quả. Bạch tuộc hết lần này tới lần khác hướng xuống nước, tuy không bị kim lôi khắc chế, nhưng cũng vô pháp thoát khỏi loại đấu pháp vô lại này của Lâm Phiền.
Mặt trời buổi chiều ngả về tây, minh nguyệt treo trên cao, mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông, ngày đã ngã về tây. . . Trận đấu này giằng co một ngày một đêm, Lâm Phiền rốt cục cũng giết được con bạch tuộc này. Lâm Phiền lúc mới bắt đầu còn kiên nhẫn, về sau thuần túy là cơ giới hoá động tác, giai đoạn sau cùng là hiếu kỳ, con bạch tuộc ghẻ này rốt cuộc có chết hay không đây. Lâm Phiền tốn hao nhiều thời gian như vậy mới đánh giết được con bạch tuộc này, cảm thấy con bạch tuộc này rất xấu, đối với người tu chân coi như xong. Nơi này gần đất liền, thường xuyên có người đi đánh bắt cá, khó tránh khỏi việc nó gây hại
Sau khi bạch tuộc chết, một viên tiểu nội đan chìmxuống lòng biển, Lâm Phiền nhanh tay lẹ mắt xông vào trong nước, bắt lấy nội đan nhìn nhìn rồi ném vào Càn Khôn giới, yêu thú trăm năm hoặc là linh thú mới có nội đan, có thể luyện đan chế khí. Cũng giống như con chồn vậy, nếu như không có xạ hương sẽ không bị người khác bắt, ma giáo bởi vì đối đãi yêu thú hay linh thú đều cùng một cái thái độ nên làm cho tây châu không còn linh thú.