Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1190: Ta có quà tặng cho ngươi (2)
Nghiêm Sương ngần ngừ hỏi:

- Làm như vậy có tàn nhẫn quá không? Phải chờ tới khi nào Thí Thần quân mới thật sự thành lập đây?

Nghiêm Sương từng dẫn bình, cảm thấy khiến binh sĩ đạt đến độ cao này rất là khó khăn. Trong Bắc Đẩu hành tỉnh có mấy ai đến đỉnh địa binh sư được? Năm xưa là đỉnh linh binh đã là số một số hai trong tinh binh doanh, đừng nói mấy vạn người, chỉ mấy trăm người đã rất khó khăn.

Một quân đoàn không phải mấy chục người có thể giải quyết xong, chờ khi Thí Thần quân thành lập không chừng đã kết thúc chiến tranh.

Võ Qua bướcra lạnh lùng nói:

- Không, ta cảm thấy làm vậy là đúng. Dù Thí Thần quân có thành lập thuận lợi hoặc không chúng ta phải có một mục tiêu. Chúng ta sẽ khiến Xích Sắc quân đoàn hướng tới mục tiêu này, bây giờ suy nghĩ nhiều làm gì?

- Ta tin tưởng lúc trước chúng ta quá yếu là do môi trường xung quanh ảnh hưởng, nếu bây giờ vẫn yếu như vậy chỉ có một con đường chết. Cổ Duệ chi dân thích nhất là dê.

- Mỗi người chúng ta phải biến mạnh, không biến được cũng phải biến. Bây giờ chúng ta có công pháp, có kinh nghiệm tu luyện, có cảm ngộ của Vu Nhai, có đan dược, còn có người chỉ dẫn. Ta không tin chúng ta sẽ kém hơn các đại gia tộc!

Bắc Đẩu lão viện trưởng đứng ra tỏ thái độ:

- Đúng vậy! Ta liều mạng nắm xương già này tuyệt đối sẽ không để chiến giáp cường đại như thế bị rỉ sét!

Hô Diên gia như trẻ lại mấy chục tuổi, tìm thấy mục tiêu cuộc sống. Lời Võ Qua nói khiến nhiều người có mặt sục sôi máu nóng. Không biến mạnh là chết, càng không thể bảo vệ người nhà.

Không muốn chết, không nhìn gia đình chết đi thì hãy điên cuồng!

Vu Nhai không tạo nhiều áp lực cho bọn họ:

- Yên tâm, Thí Thần binh giáp sẽ không lãng phí, Thí Thần quân sẽ không cực hạn trong Bắc Đẩu. Chúng ta có thể tuyển nhiều cường giả trẻ ở bên ngoài, ví dụ có nhóm Lữ Nham.

Nói thật là muốn bồi dưỡng nhiều cao thủ trong Bắc Đẩu hành tỉnh rất khó khăn, Vu Nhai nghĩ đến Ma Liêm binh linh kính nhờ, bên dưới Thiên Tội Uyên có Dị Ma tộc. Vu Nhai nghĩ đến đề nghị của Ma Liêm binh linh, về đế ấn của Vu Thuấn.

Nếu Vu Nhai trở thành vua trăm tộc thì trong khoảng thời gian ngắn tìm đến năm vạn binh sĩ có gì khó?

Vu Nhai nhìn mọi người, trầm giọng nói:

- Đương nhiên, ta càng hy vọng nhiều chiến sĩ Thí Thần quân đến từ Bắc Đẩu, dù kết quả như thế nào mọi người hãy cố gắng lên.

Võ Qua gật đầu, nói:

- Tốt, bắt đầu từ hôm nay thực hiện theo kế hoạch, dù thành hay bại mạnh chút vẫn hơn.

Sau đó mọi người bổ sung thêm kế hoạch kỹ càng, cần nhiều người phụ trách hạng mục này nọ. Ví dụ ai huấn luyện Xích Sắc quân đoàn, ai quản lý và phát đan dược vân vân và vân vân.

Vu Nhai không rành mấy thứ này, hắn cũng không có thời gian. Mấy thánh binh sư Bắc Đẩu hành tỉnh thì có nhiều thời gian, kinh nghiệm trải đời phong phú.

Dạ Tình nêu ý kiến:

- Người dẫn tất cả vào Mê Vụ sơn mạch huấn luyện nên hiểu rõ về Mê Vụ sơn mạch, chẳng lẽ mỗi lần đều cần Vu Nhai hoặc Thủy Tinh tự mình đi sao?

Vu Nhai cười gian nói:

- Yên tâm, ta đã tính hết rồi. Trong Mê Vụ sơn mạch có Tiểu Hắc, Hắc Ma là đủ.

Trên tường thành, Hắc Ma Cự Thiên Hống hơi nheo mắt lại đánh rùng mình.

Hắc Ma Cự Thiên Hống thầm nghĩ:

- Có gì lạ, chắc chắn có điều lạ!

Hắc Ma Cự Thiên Hống không nghĩ ra trong ngày tháng tiếp theo sẽ trở thành bảo mẫu của Xích Sắc quân đoàn, rảnh rỗi hộ tống cả đoàn mà không được tăng lương. Đời thú vốn đã bi kịch của Hắc Ma Cự Thiên Hống càng thảm hơn.

Mọi người tan họp làm công việc của mình, Bắc Đẩu lão viện trưởng quay về lên kế hoạch dạy học. Chỉ còn lại Thủy Tinh, Dạ Tình, Vu Nhai.

Thủy Tinh hỏi:

- Vu Nhai, có cần giữ kín chuyện Thí Thần binh giáp không?

- Không cần, ta chỉ nêu kế hoạch mấy vạn Thí Thần quân, không nhất định phải có đủ số. Tuy mọi người biết ta có Thí Thần binh giáp nhưng đều nghĩ là tự ta rèn ra. Không ai cho rằng có thể sản xuất rộng rãi loại chiến giáp này, chúng ta còn tự nghi ngờ người của mình.

Vu Nhai lắc đầu, nói:

- Càng không ai cho rằng Bắc Đẩu chúng ta có nhiều người mặc được mấy vạn loại chiến giáp này. Thời đại náo động, ai rảnh rỗi tập trung vào Bắc Đẩu nho nhỏ chúng ta?

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Dù Hô Diên gia Tiên Vực gây sự thì chúng ta có thể nhờ Thất hoàng tử tạo áp lực cho bọn họ. Ta lập công lớn như thế, mặt ngoài không ai dám làm bậy.

Thủy Tinh, Dạ Tình yên lòng gật đầu.

Vu Nhai chợt nhớ một điều, hai ngày nay vừa đại chiến vừa lừa Hắc Ma Cự Thiên Hống, hắn quên chuyện rất quan trọng.

Vu Nhai nói ngay:

- Thủy Tinh, ta có một món quà muốn tặng cho nàng.

Thủy Tinh ngẩn ra, biểu tình của Dạ Tình lạ lùng.

- Xem, là đây . . .

Đôi khi Vu Nhai rất ngu độn, không để ý có Dạ Tình ở tại chỗ. Vu Nhai cười lấy đồ vật ra khỏi không gian giới chỉ, là một cái hộp tinh xảo dường như chứa nhẫn.

Thủy Tinh không giống Vu Nhai đôi khi làm việc không có đầu óc, liếc hướng Dạ Tình.

Vu Nhai thúc giục:

- Mau mở ra nhìn xem.

Vu Nhai cực kỳ tự tin vào tay nghề của mình, hắn tin khi Thủy Tinh mở ra sẽ rất vui vẻ. Hạnh phúc nhất là nhìn người mình yêu vui vẻ muốn khóc.

Thủy Tinh bất đắc dĩ thầm nghĩ:

- Cái tên này là cố ý hay giả ngu?

- Tuy ta là đại phu nhân nhưng ngươi cũng nên quan tâm cảm giác của Dạ Tình đi, khi tặng đồ phải nhớ công bằng. Dù không công bằng thì hãy tặng lén, nếu không hậu viện sẽ đốt lửa.

Thủy Tinh hết cách đành chậm rãi mở hộp, sau đó sửng sờ. Trong cái hộp nhỏ xinh đặt hai thứ trong suốt lấp lánh như cánh ve, hình trứng, mặt trên có thứ màu đen, là con ngươi nhân loại, đẹp hơn của người bắt đầu. Thủy Tinh sửng sờ qua đi nước mắt tuôn rơi làm ướt băng vải.

Thủy Tinh cứ cho rằng lúc trước Vu Nhai nói có thể giải quyết chuyện ánh mắt là chỉ an ủi nàng, không ngờ hắn làm thật. Thủy Tinh cắn môi, ngẩng đầu lên, mắt long lanh nhìn Vu Nhai. Thủy Tinh không biết sử dụng thứ này như thế nào, hoặc nàng đoán ra nhưng giả bộ ngu.

Dạ Tình rất là ghen tỵ, nhưng khi 11e thứ này thì ngẩn ngơ.

Vu Nhai cười nói:

- Nào, để ta đeo cho nàng.

Đây là thấu kính sát tròng, khi Vu Nhai tu luyện trong tiểu thế giới binh linh Diệt Thần Ma Nhẫn đã rèn ra. Vu Nhai không quên chuyện mắt cả Vu Nhai, khi hắn dùng tài liệu đã chọn lựa kỹ càng, nhờ Khắc Liệt Luân Tư hỗ trợ.

Vu Nhai chắc chắn kính sát tròng này tốt hơn bất cứ sản phẩm công nghệ cao nào kiếp trước của hắn, không ảnh hưởng sức khỏe.

Thủy Tinh khẽ ừ:

- Ừm!

Thủy Tinh đã quên Dạ Tình đứng bên cạnh.

Vu Nhai không khách sáo, cởi từng vòng băng vải bịt mắt Thủy Tinh xuống.

Thủy Tinh từ từ hé mắt ra, Vu Nhai ngẩn ngơ nhìn. Đây là lần đầu tiên Vu Nhai thấy mắt Thủy Tinh sau khi dùng cách chữa bệnh của Tinh Linh tộc.

Đúng như Hắc Nguyệt đại quản sự nói, con ngươi phủ một tầng sương trắng, trong sương có tia chớp xẹt qua.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1191: Các ngươi đến bái sư học nghề
Vu Nhai như bị hút vào đôi mắt ấy, chúng nó có sức hút mạnh mẽ. Vu Nhai nhớ đến lúc trước Thủy Tinh dùng một chữ 'định' đã hóa đá đám người Hắc Đạt Tư, tật bệnh bẩm sinh vừa đáng buồn vừa đáng sợ.

Thủy Tinh lạnh nhạt nói:

- Thật ra ta không quá quan tâm đôi mắt này, ta phát hiện có thể tu luyện nó, không ngừng biến mạnh. Đó là thứ giống như thiên phú đặc biệt, bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, ta cảm thấy năng lực nào đều có ích.

Thủy Tinh xấu hổ vì bị Vu Nhai nhìn.

Vu Nhai cười gian nói:

- Đúng vậy! Rất đẹp, nhưng nàng đeo lên kính sát tròng lão công chế tạo thì càng đẹp hơn.

Vu Nhai biết Thủy Tinh giả bộ kiên cường, Vu Nhai thu ánh mắt về chậm rãi đeo kính sát tròng. Tài liệu rất nhẹ mỏng, Vu Nhai tin tưởng khi Thủy Tinh đeo kính sát tròng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Vu Nhai tự tay đeo kính sát tròng cho Thủy Tinh.

Khi Vu Nhai thu tay về nhìn lại Thủy Tinh, hắn chết trân, ngơ ngác nhìn nàng. Đẹp, thật là đẹp quá, thì ra khi đôi mắt Thủy Tinh bình thường sẽ đẹp như vậy. Thủy Tinh như đóa sen chớm nở, đôi mắt tôn lên làn da không còn đẹp bệnh hoạn mà tràn ngập sức sống thanh xuân.

Có lẽ vì ngại ngùng, bộ dạng rụt rè của Thủy Tinh làm bất cứ nam nhân nào đều không kiềm được muốn che chở.

Quả nhiên Thủy Tinh xấu hổ cúi đầu hỏi:

- Sao . . . Như thế nào??

Vu Nhai tỉnh táo lại nói:

- Ta cảm thấy đeo băng vải lên tốt hơn.

- Tại sao?

Thủy Tinh ngạc nhiên tròn xoe mắt khiến Vu Nhai sắp hóa thú.

Vu Nhai cười lưu manh:

- Tất nhiên là vì nàng quá đẹp, nàng như vậy mê nam nữ gia trẻ chết mệt thì ta biết làm sao?

Mắt Vu Nhai không rời khỏi mặt Thủy Tinh, hắn nhìn nàng chằm chằm, rất muốn hôn lên đôi mắt.

Tâm tình Thủy Tinh thả lỏng, nũng nịu mắng:

- Ba hoa!

Thủy Tinh không chịu nổi ánh mắt nóng cháy của Vu Nhai.

Vu Nhai mặc kệ Thủy Tinh có chịu nổi hay không, nửa người dưới rục rịch chiếm hết lý trí của hắn. Vu Nhai cúi đầu xuống. Thủy Tinh xấu hổ bản năng khép mắt, nhưng đuôi mắt nàng liếc hướng bóng người đứng bên cạnh thì vội vã đẩy Vu Nhai ra.

Thủy Tinh nũng nịu nói:

- Ngươi làm gì vậy? Dạ Tình còn ở đây.

Dạ Tình vốn biết điều đi ra ai ngờ Thủy Tinh liếc mắt thấy nàng, không biết nên làm sao. Dạ Tình muốn ghen tỵ nhưng không làm được, mọi người đều biết chuyện mắt của Thủy Tinh.

- A! Sợ gì? Dạ Tình không phải người ngoài, đều là lão bà của ta, tương lai sẽ đắp mền ngủ chung.

Vu Nhai hơi lúng túng, nhưng lúc này hắn có điểm nam nhân cứng rắn, kéo Dạ Tình lại, da mặt dày và vô sỉ cãi chày cãi cối. Vu Nhai còn há miệng rồng hôn lên mặt mỗi người, cảm giác trái ôm phải ấp là đây.

Thủy Tinh, Dạ Tình cùng đẩy con dê ghê tởm ra:

- Ai da, bẩn quá đi! Cái gì đắp chung mền, ai thèm với ngươi?

Nhưng hai nàng không đẩy được, tiểu tử này giờ như lưu manh đi kỹ viện, rất ác ôn làm Thủy Tinh, Dạ Tình muốn bóp nát 'chú em' kia. Hai nàng có ăn ý thật sự vươn tay bóp.

- Ui cha, đau đau đau, mưu sát chồng!

Thủy Tinh, Dạ Tình cùng quát to:

- Chưa chịu buông tay?

Vu Nhai cứng cổ:

- Không buông, có chết cũng không buông!

Dạ Tình, Thủy Tinh thì rất cảm động, bất giác tay thả lỏng. Ngươi mà mềm là hắn cứng, sàm sỡ sờ mó. Tại sao cái tên này hay thích biến không khí cảm động thành thứ khác?

Dạ Tình, Thủy Tinh liếc nhau, thầm nghĩ:

- Nhưng rất vui đúng không?

Dạ Tình, Thủy Tinh sẽ không biểu hiện ra ngoài, hai nữ nhân lại bóp 'chú em'. Trong sân vang lên các loại thanh âm, ba người đều quên sân nhỏ không kín.

Mấy nam nữ chạy ra từ chỗ Vu Nhai hấp tấp vào sân, hai bên ngây người. Thiếu nữ dẫn đầu nhóm chạy vào sân mặt đỏ lên.

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Liễu Mị Nhi, sao nàng ở đây?

Vu Nhai rất ngạc nhiên.

Liễu Mị Nhi tức điên:

- Họ Vu, đồ khốn kiếp, khốn nạn, đáng chết, ngươi đi chết đi!

Liễu Mị Nhi chửi Vu Nhai xong quay người đi, không muốn thấy tiểu tử này.

Vu Nhai choáng váng, chẳng lẽ hắn từng làm chuyện gì quá đáng với nàng? Tại sao Liễu Mị Nhi ở đây?

- Thì ra ngươi là Vu đại sư, ngươi giỏi lắm, hừ!

- Vu đại sư đúng là lợi hại, rất bận rộn.

- Chúng ta đi, ở lại đây đúng là lãng phí thời gian!

Mấy nam nữ đi theo Liễu Mị Nhi lạnh lùng châm chọc, xoay người đuổi theo Liễu Mị Nhi. Trong nhóm có nam có nữ, không phải ghen tỵ Vu Nhai mà thật sự tức giận.

- Có chuyện gì?

Vu Nhai choáng váng, chẳng lẽ hắn làm chuyện gì chọc người oán trời giận? Chuyện quái quỷ gì đây?

sát khí thật mãnh liệt, còn rất gần, hình như bắn ra từ hai bên người. Hai bên là . . .

Vu Nhai liếc sang trái phải đối diện hai ánh mắt đầy sát khí, hắn ngây người, chợt nhớ lời Liễu Mị Nhi vừa nói.

Vu Nhai hét lên:

- Cha nó, ta và nàng kia tuyệt đối trong sáng! Không hề làm chuyện gì quá trớn! Cùng lắm là đánh mông của nàng ấy . . . Á!

- Liễu Mị Nhi, nàng đứng lại đó, hãy mau giải thích rõ. Tổ cha nó, nếu tối nay lão tử không được ngủ trên giường nhất định sẽ ngủ nàng . . . Á không, ta không hề nói gì!

Càng nói càng sai, Vu Nhai không dám la ó nữa, kéo hai nữ nhân đầy sát khí chạy theo nhóm Liễu Mị Nhi.

Liễu Mị Nhi bị Vu Nhai đuổi theo, trào phúng nói:

- Như thế nào? Chẳng phải Vu thành chủ rất bận rộn sao? Bận đến nỗi không có thời gian tiếp kiến chúng ta, ngươi bận thật, trái ôm phải ấp.

Liễu Mị Nhi bị chọc tức chết, tiểu tử này nói bận rộn, bỏ lơ mấy phù văn sư.

Nếu tiểu tử này bận thật thì thôi, kết quả là hắn tâm tình tán tỉnh. Đường đường là phù văn sư lại bị Vu Nhai bỏ sang một bên chỉ vì hai nữ nhân, ai đều thấy tức giận. Càng đừng nói Vu Nhai từng đắc tội Liễu Mị Nhi, hắn đánh mông nàng. Sau khi thánh hội Huyền Thần điện kết thúc, Liễu Mị Nhi định dịu dàng với Vu Nhai một chút lại bị hắn xem như mãnh thú hồng hoang. Trong di tích ma pháp viễn cổ, tên khốn này hóa trang thành A Kích giao lưu với nàng, lừa gạt nàng khốn khổ, chết tiệt.

Lần này Huyền Binh Đại Đế phái Liễu Mị Nhi đến học long văn với Vu Nhai, tưởng đâu hắn đã chết báo hại nàng đau buồn mấy đêm. Sau đó Vu Nhai trở về, ngày hôm qua Liễu Mị Nhi rất vui, nhưng đến hôm nay cầu kiến thì nàng không vui nữa.

Liễu Mị Nhi trông thấy Vu Nhai trái ôm phải ấp, trừ hận ra còn có cảm giác kỳ lạ với hắn mà lúc trước Tam công chúa nhắc nhở nàng.

Vu Nhai ngơ ngác nói:

- Tiếp kiến? Chúng ta là bằng hữu, tiếp kiến gì? Nàng trực tiếp tìm ta là được, mà sao nàng ở đây? Đến Dao Quang thành bao giờ?

Trán Liễu Mị Nhi nổi gân xanh:

- Chẳng lẽ ngươi không chú ý thấy ngày hôm qua trên người binh sĩ của ngươi đều khắc phù văn chiến đấu?

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Không . . . Không có.

- Chúng ta đi!

Liễu Mị Nhi tức xì khói, những người khác cũng vậy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1192: Viết sách (1)
Bọn họ từ Huyền Binh đế đô đến Bắc Đẩu hành tỉnh là để học long văn của Vu Nhai, kết quả tên khốn này chết. Lúc trước có gần mười người đến Bắc Đẩu hành tỉnh cuối cùng vài người quay về, bọn họ bởi vì các loại nguyên nhân nên vững tin hắn còn sống, ở lại tới cuối cùng. Kết quả chiến tranh bắt đầu, bọn họ tham gia chiến trận, khắc phù văn cho các chiến sĩ. Vu đại tướng quân không biết chuyện này, thế là sao? Rất đau lòng, bọn họ chính là phù văn sư!

Vu Nhai ngoan ngoãn xin lỗi:

- A! Ta nhớ ra rồi, quả nhiên có phù văn. Ta . . . Được rồi, ta xin lỗi các ngươi, ta cảm thấy rất vui và vinh hãnh vì các ngươi đến hỗ trợ Bắc Đẩu. Ta bận quá nên không nhớ.

Liễu Mị Nhi lại liếc hướng Thủy Tinh, Dạ Tình:

- Bận?

- A! Bọn họ là lão bà của ta, mới rồi hết bận nên . . .

Vu Nhai thật sự không biết nên giải thích thế nào, dù có thê tử cũng không nên bỏ mặc người ta một góc, bọn họ lại là phù văn sư có địa vị rất cao. Bực mình nhất là mới rồi Vu Nhai rất bận, thảo luận xong thả lỏng một chút ai ngờ bị người bắt gặp.

- Chúng ta ta đi.

Liễu Mị Nhi không thèm nghe, Vu Nhai có giải thích cỡ nào cũng vô dụng.

Dạ Tình lạnh lùng nói:

- Hừ! Các ngươi muốn học long văn thì tốt nhất là đứng lại, các ngươi là phù văn sư có gì ghê gớm? Đừng quên các ngươi đến bái sư học nghệ, các ngươi chỉ là đệ tử của Vu Nhai. Chẳng lẽ việc riêng của sư phụ còn cần báo cáo cho đệ tử biết sao?

Thủy Tinh không biết chuyện học tập long văn nhưng Dạ Tình thì rõ ràng.

Dạ Tình và Liễu Mị Nhi xem như biết nhau nhưng không quen thân.

Học long văn, Vu Nhai chợt nhớ đến lúc trước Huyền Binh Đại Đế có nói sẽ phái người đến học tập.

Liễu Mị Nhi lạnh nhạt nói:

- Kênh kiệu quá, chúng ta không thèm học!

Liễu Mị Nhi nói xong định đi, nữ nhân đụng chạm càng kinh khủng hơn nam nhân, đặc biệt cùng là mỹ nữ, giữa bọn họ có tình cảm khác biệt xen lẫn.

- A? Không học? Nhưng Dao Quang thành không phải nơi các ngươi nói muốn đến là đến, đi thì đi.

Cuối cùng Vu Nhai đã hiểu chuyện gì xảy ra, lòng ngạc nhiên, xảy ra hàng loạt hiểu lầm. May mắn Thủy Tinh, Dạ Tình thu sát khí nhằm vào Vu Nhai, nhưng Liễu Mị Nhi thì không. Vu Nhai biết bây giờ có giải thích gì đi nữa cũng vô dụng, nhưng người ta xa xôi ngàn dặm đến đây, còn giúp đỡ Bắc Đẩu hành tỉnh, để bọn họ đi sẽ làm hắn áy náy.

Lỡ bọn họ tuyên truyền ra ngoài thì tổn thương nhân phẩm Vu Nhai, vậy phải làm sao? Đương nhiên là cưỡng ép.

Một người hét lên:

- Như thế nào? Ngươi muốn cưỡng ép nhốt chúng ta lại?

Đã khi nào phù văn sư bị người đối xử như vậy? Nếu không phải đối phương có long văn, sư phụ của bọn họ không chịu cúi đầu đến học tập, bắt buộc họ tới đây thì sao họ chịu ở lại Dao Quang thành nén giận?

Vu Nhai dứt khoát nói:

- Đúng vậy! Ta muốn nhốt chúng ta!

Vu Nhai ra tay ngay, tốc độ siêu nhanh. Về huyền khí nhóm Liễu Mị Nhi không đấu lại Vu Nhai. Chớp mắt cả đám hoa mắt, tim run lên. Tiểu tử này dám ra tay với bọn họ? Hắn muốn mạo hiểm đối địch với thiên hạ? Trong lòng bọn họ vừa kinh vừa giận, hối hận đã không đi ngay.

Nhưng rất nhanh bọn họ cảm giác không thích hợp. Mỗi một phù văn sư là thiên tài, bọn họ cảm giác xung quanh xuất hiện hơi thở phù văn, từng khối sắt hiện ra.

- Phù văn trận!

Tim mọi người rớt cái bịch, không hiểu Vu Nhai muốn quậy cái gì.

Không lâu sau Vu Nhai ngừng lại, cái sân thay đổi hình dạng.

Bọn họ chưa kịp phản ứng chợt nghe Vu Nhai nói:

- Muốn đi? Cũng được, giải phù văn trận của ta thì các ngươi tùy thời có thể đi. Nhưng các ngươi chỉ có ba ngày, nếu trong vòng ba ngày không giải được phù văn trận thì hãy ngoan ngoãn lại đây bái sư đi. Các ngươi có thể hợp tác với nhau.

Vu Nhai nói xong bước ra trận pháp, đến bân cạnh Thủy Tinh, Dạ Tình.

- Ba ngày? Họ Vu, ngươi quá xem thường chúng ta, ngươi quên . . .

Vu Nhai cười âm hiểm:

- Các ngươi cứ phá thử xem, đừng múa mép khua môi. Ta cảm thấy ba ngày còn thiếu.

Vu Nhai mặc kệ đám người tức giận, cùng hai nữ nhân rời đi.

Liễu Mị Nhi quát to:

- Họ Vu, chúng ta giả trận rồi sẽ không đi, nếu trong vòng ba ngày chúng ta có thể giải trận thì ngươi phải bái chúng ta làm sư phụ!

Vu Nhai cực kỳ tự tin trả lời:

- Có thể!

Liễu Mị Nhi ngây ra, hét to:

- Ngươi hãy chờ bái sư đi!

Khi đi Dạ Tình, Thủy Tinh cùng hỏi:

- Vu Nhai, ngươi có nắm chắc không?

Nếu Vu Nhai bái Liễu Mị Nhi làm sư phụ thì tiêu đời.

Vu Nhai nhún vai:

- Lão công của các nàng sẽ làm chuyện không nắm chắc sao? Yên tâm, cùng lắm ta thêm tầng long văn ở bên ngoài là xong, chờ xem bọn họ làm sao phá.

Dạ Tình, Thủy Tinh trợn trắng mắt, làm người ai lại vô sỉ đến thế? Không có đạo đức nghề nghiệp. Nhưng Dạ Tình, Thủy Tinh rất muốn xem biểu tình của đám người Liễu Mị Nhi sau khi bị lừa. Hình như ở chung với tiểu tử này lâu làm hai nàng trở nên không thuần khiết.

Vu Nhai chỉ thuận miệng nói, hắn cực kỳ tự tin. Sau khi giải một góc Huyền Binh Điển thì thực lực phù văn của hắn tăng vọt, thêm vào các loại thần binh phù văn, thứ hắn bày ra không dễ giải mở.

Có lẽ về phù văn cơ bản Vu Nhai không thâm sâu như đám người Liễu Mị Nhi, nhưng hắn nắm giữ phù văn càng cường đại hơn. Mới rồi Vu Nhai bày ra phù văn trận có đặc tính thần binh phù văn, tuy chỉ một chút nhưng đủ làm khó nhiều người.

Chuyện Liễu Mị Nhi tạm gác sang một bên, Thủy Tinh chợt nhớ ra một việc rất nghiêm trọng:

- Vu Nhai, ta chợt nhớ một điều. Ngươi là thiên địch của cự long, lại ăn trứng rồng, sau khi con cự long băng hệ kia quay về sẽ báo lên trên. Không chừng cự long tộc sẽ dùng các loại thủ đoạn giết ngươi.

Tim Vu Nhai run lên:

- Đúng rồi, ta suýt quên mất chuyện này.

Trong truyền thuyết cự long vừa bao che vừa thích sĩ diện, càng sợ bị uy hiếp, sao có thể để mặt 'thiên địch cự long' tồn tại? Không chừng khi chiến tranh kết thúc, long hoàng hiện thời sẽ giết tới. Làm sao đây?

Cổ Đế Long Linh gợi ý:

- Tiểu tử, ngươi thử viết tâm đắc, kinh nghiệm về cự long thành sách phân phát tới một góc Thần Huyền đại lục, để nhiều người trở thành thiên địch của cự long, vậy là ngươi không chút bắt mắt. Chỉ cần ngươi khiến cự long cảm giác giết ngươi sẽ trả giá nặng nề, không có ý nghĩa gì thì cự long sẽ không nổi điên vọt tới.

Mắt Vu Nhai hấp hách nói:

- Cách hay. Tuy bọn họ rất muốn giết ta nhưng cự long chỉ là phụ thuộc của Cổ Duệ chi dân, đôi khi phải lấy đại cục làm trọng. Thiên địch cự long ta đây sẽ hơi nổi tiếng, giá trị nâng cao, Huyền Binh Đại Đế sợ ta gặp nguy hiểm gì sẽ phái người mạnh hơn đến trấn thủ Bắc Đẩu. Đó là nếu Bắc Đẩu không bị công chiếm.

Dạ Tình hồi hộp hỏi:

- Vu Nhai, ngươi có kế gì không?

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Đã có.

Vu Nhai kể ra toan tính của mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1193: Viết sách (2)
Mắt Thủy Tinh sáng rực, thở phào nhẹ nhõm:

- Tốt, ta sẽ kêu Độc Cô gia tuyên truyền cách đối phó cự long ngươi viết ra ngoài.

Giải quyết tai họa ngầm này là nhẹ lòng.

- Thuận tiện có thể kiếm tiền, bán rẻ là được.

Mắt Vu Nhai sáng rỡ, gần đây có nói tài chính eo hẹp, giờ đã có cách kiếm tiền.

Bất giác trôi qua sáu ngày.

Bắc Đẩu hành tỉnh vẫn bình yên, trừ Ngọc Vấn Hiền điều binh này nọ ra không có chuyện gì xảy ra, không có Cổ Duệ chi dân đi vào. Chiến tranh ở Côn Vực hành tỉnh đã rất gay cấn, Cổ Duệ chi dân không rảnh rang. Dù Lam Thương Tử rất muốn giết Vu Nhai nhưng tạm thời Cổ Duệ chi dân không chia binh lực cho gã được, vì vậy Bắc Đẩu hành tỉnh phát triển phồn hoa.

Sáu ngày đủ để truyền thuyết Vu Nhai mới truyền khắp Bắc Đẩu hành tỉnh, thậm chí là biên giới. Vu Nhai chiến thắng Lam Thương Tử là trận thắng mạnh mẽ nhất của chiến tranh Huyền Binh đế quốc, tuy đối thủ của Vu Nhai chỉ là người trẻ tuổi.

Trừ vinh diệu Vu Nhai mang đến ra sáu ngày qua xảy ra nhiều chuyện với hắn.

Sau khi Hoàng Phủ Dụ thắng bên Á Xuyên yếu tắc liền vội vàng chạy về, gã chưa tới nơi đã nghe tin Vu Nhai chết. Khi gặp lại Vu Nhai, Hoàng Phủ đại tướng quân khoa trương nói chuyện, bộ dạng thùng cơm. Nhưng bây giờ Vu Nhai không cho rằng Hoàng Phủ đại tướng quân là giá áo túi cơm, người nghĩ gã như thế mới là thùng cơm.

Bộ dạng lỗ mãng thường ngày của Hoàng Phủ đại tướng quân không phải làm bộ.

Hoàng Phủ Dụ là một người . . . Nên nói sao đây? Có chút đại trí giả ngu, Vu Nhai chỉ có thể dùng từ này để hình dung Hoàng Phủ đại tướng quân. Vu Nhai chú ý thấy thực lực của Hoàng Phủ Dụ từ bao giờ đã đến thánh binh sư.

Hoàng Phủ Dụ rất là có mặt mũi, đêm hôm đó Vu Nhai mở yến hội giới thiệu gã cho toàn Dao Quang thành. Hoàng Phủ đại tướng quân hưởng thụ vô cùng, gã rất sĩ diện. Vu Nhai có suy nghĩ của mình, có Phú thân vương Hoàng Phủ Dụ ở Bắc Đẩu hành tỉnh yếu mấy cũng có hoàng tộc chống lưng. Vu Nhai chỉ ngẫu nhiên toan tính như vậy, hắn thật lòng cảm ơn, muốn kết bạn với Hoàng Phủ Dụ.

Hoàng Phủ Dụ khác với Thất hoàng tử, Vu Nhai và Thất hoàng tử có chút lợi dụng nhau.

Khi Hoàng Phủ Dụ nghe Vu Nhai kể chuyện người Tiên Vực hành tỉnh thì rất tức giận, đã lúc nào rồi còn mâu thuẫn nội bộ?

- Cái gì? Ngươi nói Hô Diên gia Tiên Vực dám ngáng chân sau lưng? Giết hay, giết rất giỏi. Chuyện này không cần lo lắng, cứgiao mấy tên khốn Tiên Vực đó cho ta xử!

Hoàng Phủ đại tướng quân rất thích phong cách hành động của Vu Nhai, còn định chùi đít cho hắn. Hoàng Phủ Dụ nhận quản lý mấy thánh binh sư Tiên Vực hành tỉnh bị nhốt, gã định làm gì bọn họ thì không biết.

Hoàng Phủ Dụ ở trong Dao Quang thành một ngày sau đó đến Bắc Đẩu thành, cùng Ngọc Vấn Hiền và Lãnh Thu Dương bàn bạc bố cục toàn Bắc Đẩu hành tỉnh. Hoàng Phủ đại tướng quân dù gì là phiên vương của Bắc Đẩu hành tỉnh, có lãnh địa riêng nên cần bàn bạc về Bắc Đẩu.

Trừ Hoàng Phủ Dụ ra, sáu ngày nay Vu Nhai vừa viết sách vừa huấn luyện Xích Sắc quân đoàn.

Viết sách là về quyển thiên địch của cự long, hắn cần ghi rõ đặc điểm mỗi một loài cự long, làm sao chiến đấu, ứng đối, đây đúng là chuyện khó khăn. Khúc dạo đầu Vu Nhai ghi câu quảng cáo rất bá đạo: Muốn trở thành dũng sĩ đồ long không? Xin hãy xem quyển thiên địch của cự long do công hội võ học xuất bản. Mẫu thân sẽ không còn lo chúng ta gặp cự long.

Câu cuối bị Thủy Tinh xóa, nàng không muốn công hội võ học mất mặt.

Về huấn luyện Xích Sắc quân đoàn, Vu Nhai chỉ dẫn đường vào Mê Vụ sơn mạch lần đầu tiên.

Dù vậy cũng làm Vu Nhai tốn hai ngày trời.

Đi đường nào, làm sao rèn luyện tốt hơn trong Mê Vụ sơn mạch đều cần Vu Nhai điều tra đắn đo. Hắc Ma Cự Thiên Hống phải núp một chỗ, vì có nó là an toàn, không rèn luyện mạo hiểm được. Ma thú thấy Hắc Ma Cự Thiên Hống không chạy ngay mới lạ, còn rèn luyện gì nữa?

Ngày thứ tư công hội võ học đưa công pháp tốt đến, còn là thứ mới nghiên cứu. Xích Sắc quân đoàn không cần lo công pháp không theo kịp, không thể phát huy thiên phú của bọn họ nữa.

Sau đó mấy cao thủ công hội võ học ở lại Bắc Đẩu hành tỉnh, bọn họ muốn xem tình huống của Xích Sắc quân đoàn thế nào. Vì tham gia Xích Sắc quân đoàn sẽ là thành viên của công hội võ học, lúc trước Hồng Đại Bảo mừng suýt nhảy cẫng lên. Nếu là thành viên của công hội võ học đương nhiên bọn họ sẽ chỉ điểm một chút, quan trọng nhát là ở lại bảo vệ Thủy Tinh.

Có công pháp, kế hoạch Thí Thần quân chỉ còn bước cuối cùng, đó là đan dược của Tư Mã Tường. Lúc trước Vu Nhai nhờ Tiểu Thúy đưa tin đi, tin tưởng hai ngày nữa nó sẽ trở về.

Vu Nhai còn đang viết sách, hắn chợt nhớ ra hình như đã quên việc gì.

- Dường như ta quên một chuyện rất quan trọng . . .

Vu Nhai vắt óc suy nghĩ sau đó cốc đầu:

- Nguy rồi, nhóm Liễu Mị Nhi còn bị nhốt trong phù văn trận!

Sáu ngày qua đi, không có có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Vu Nhai vội vàng chạy qua, khi hắn mở phù văn trận thì thấy mấy người mắt gấu mèo gục ngã. Liễu Mị Nhi không còn xinh đẹp nữa, phải nói là không thanh xuân hoạt bát, biểu tình mệt mỏi.

- Xin lỗi xin lỗi, bởi vì bận quá nên quên mất thời gian, khi ta nhớ tới đã qua sáu ngày.

Vu Nhai nhìn đôi mắt mọi người trống rỗng, cười làm lành:

- Không ngờ qua sáu ngày mà các ngươi chưa giải được.

Chớp mắt ánh mắt trống rỗng biến sắc bén sau đó tối sầm. Sáu ngày, mấy người hợp tác nhưng không giải ra phù văn trận. Cho dù chúng ta không giải được nhưng ngươi có cần nói thẳng ra vậy không? Rất đả kích người.

Bọn họ rất muốn hận Vu Nhai nhưng không thù được, ai kêu người ta thật sự lợi hại?

Vu Nhai bực tức thầm rít gào:

- Chắc chắn tên này cố ý, hắn cố ý!

Nếu Vu Nhai nghe lời trong lòng Liễu Mị Nhi thì hắn sẽ nói: Đúng là ta cố ý. Phù văn sư rất kiêu ngạo, phải chèn ép một chút.

Mấy người hoặc tình nguyện hoặc không bái sư phụ, dám chơi thì dám chịu, đại vị không cho phép bọn họ quỵt nợ, cũng không muốn làm. Hơn nữa thực lực phù văn của người ta bày ra đó.

Vu Nhai đắc ý vong hình nói:

- Nào nào, Liễu Mị Nhi đồ nhi, kêu lão sư một tiếng nghe chơi. Nhớ lúc trước nàng gọi ta là sư huynh rất nồng nàn, không ngờ chớp mắt ta từ sư huynh thăng cấp thành lão sư.

Liễu Mị Nhi hận ngứa răng chỉ đành trừng mắt, kiên quyết không kêu.

Mọi người nhìn lão sư trẻ tuổi biểu hiện mất phong độ trước mặt Liễu Mị Nhi thì rất bực mình. Tiểu tử này thật sự sẽ dạy mình sao? Sau đó nhớ đến phù văn trận phá mãi không ra, cả đám đành nghĩ: Có lẽ quái nhân luôn có chỗ kỳ lạ.

Thời gian còn lại ngày thứ sáu Vu Nhai chỉ dạy đám người Liễu Mị Nhi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1194: Ngày thứ mười (1)
Đêm khuya Vu Nhai ra lệnh cho bọn họ:

- Bắt đầu từ ngày mai các ngươi hãy bày phù văn trận, long văn trận trong Dao Quang thành đi. Song vọng văn, khi nào các ngươi bày xong là có thể xuất sư. Cách hai ngày chúng ta sẽ thảo luận hai canh giờ.

Liễu Mị Nhi trợn to mắt nói:

- Cái gì? Bày phù văn trận, long văn trận nguyên Dao Quang thành?

Dao Quang thành bây giờ lớn hơn trước kia rất nhiều, so sánh với thành thị các đại hành tỉnh không là gì nhưng vẫn rất to.

Vu Nhai nheo mắt nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không làm được? Lúc trước đối phó với Mông thân vương một mình ta bày ra Dao Quang Vu thành, các ngươi không làm được sao?

Vu Nhai tưởng tượng nguyên Dao Quang thành đầy phù văn, chắc chắn như thép là hắn rất vui sướng. Chờ khi Vu Nhai đi Độc Cô Thần thành thì yên bụng hơn.

Lúc trước tạo ra Dao Quang Vu thành có lão già Mê Thành giúp rất nhiều, Vu Nhai nuốt luôn phần công lao này.

Phép khích tướng, rõ rành rành là khích tướng.

Mọi người đều hiểu Vu Nhai đang khích tướng, nhưng bọn họ biết làm sao được?

Bọn họ rất là kinh thán về Dao Quang Vu thành, đặc biệt sau khi tiếp xúc long văn càng tán thán thủ đoạn của Vu Nhai. Lượng tri thức phù văn của Vu Nhai siêu vĩ đại, đây cũng là một nguyên nhân làm Liễu Mị Nhi khó chịu. Tiểu tử này tiến bộ quá nhanh, lúc hắn làm A Kích có nhiều chỗ không hiểu.

Hiện tại mọi người đã không còn chút kiêu ngạo, ở trước mặt Vu Nhai chỉ có thể ngoan ngoãn làm học sinh.

- Biết rồi, chắc chắn chúng ta sẽ làm được.

Cuối cùng mọi người đồng ý, Liễu Mị Nhi buộc lòng nghe theo.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Ừm! Vậy hãy về nghỉ ngơi đi.

Vu Nhai nhìn theo mấy người rời đi, híp mắt lại.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Mình thu mấy đệ tử long văn đúng là hành động sáng suốt. Trên danh nghĩa mình là lão sư của bọn họ, nhưng tri thức phù văn cơ bản không vững chắc có thể học từ họ.

Trong nửa ngày qua Vu Nhai cảm giác lại tiến bộ về phù văn.

Tiến bộ phù văn nghĩa là Vu Nhai có thể giải nhiều phù văn trong Huyền Binh Điển hơn, hắn mãi không quên một góc phù văn đó mang đến ích lợi.

Buổi sáng thứ bảy mọi người phát hiện Dao Quang thành có hiện tượng kỳ lạ, có vài người bày trận quanh Dao Quang thành, bận rộn không ngừng tay. Hiện tượng này sẽ kéo dài rất lâu.

Không ai biết mấy vị phù văn sư truyền kỳ nhất Thần Huyền đại lục bắt đầu từ lúc này.

Ngày thứ bảy vẫn huấn luyện, viết sách như cũ. Ngày hôm nay thánh chỉ của Huyền Binh Đại Đế đến, ban thưởng đủ loại. Danh nghĩa của Vu Nhai, Ngọc Vấn Hiền được quyết định. Vu Nhai là Bắc Đẩu đại nguyên soái, Ngọc Vấn Hiền đương nhiên vẫn là tổng tham mưu, chuyển chính thức.

Đám người Lãnh Thu Dương được ban thưởng các loại lớn nhỏ.

Còn một ban thưởng siêu rung động, khiến Lãnh Thu Dương điên cuồng đó là truyền tống trận. Đúng vậy, đi teo thánh chỉ còn có mấy ma trận sư thêm vào đống tài liệu chế tạo truyền tống trận.

Có truyền tống trận thì Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không đơn độc một mình nữa.

Nghe nói mấy ma trận sư này đến từ Ma Pháp đế quốc, xem ra Huyền Binh đế quốc và Ma Pháp đế quốc đã đàm phán xong. Ma Pháp đế quốc bắt đầu phái người đến chế tạo càng nhiều ma pháp trận hơn, mấy ma trận sư này là nhóm đầu tiên.

Trừ những điều trên ra còn ban thưởng một đống như đan dược, vũ khí, tài liệu, là thuốc kích thích siêu mãnh liệt cho Bắc Đẩu hành tỉnh.

Huyền Binh Đại Đế không nhắc gì về chuyện Vu Nhai giết Hô Diên Quảng Vân, những phần thưởng đã tỏ rõ thái độ của gã. Về Lãnh Thu Dương muốn giao Bắc Đẩu hành tỉnh cho Vu Nhai chưa nhận được lệnh gì, Huyền Binh Đại Đế khiến gã tùy cơ ứng biến, muốn giao chức thì tùy. Nếu Vu Nhai tạm thời không nhận thì đừng cưỡng ép, tóm lại giải quyết xong báo lên một tiếng là được.

Trừ thánh chỉ của Huyền Binh Đại Đế còn có phong thư Thất hoàng tử viết, nội dung quan tâm này nọ, Vu Nhai không để ý.

Chỉ tổ chức nghi thức nhỏ sau đó Bắc Đẩu hành tỉnh trở về guồng quay công tác.

Ngày thứ tám: Bởi vì truyền tống trận, Huyền Binh Đại Đế ban thưởng nên mọi người càng hăng hái huấn luyện hơn.

Cùng ngày, Tiểu Thúy bí mật mang theo không gian giới chỉ của Tư Mã Tường trở về.

Không gian giới chỉ, nguyên một chiếc nhẫn đầy đan dược, tất cả đều là các loại đan dược tăng cao thực lực. Trong đó có đan dược nhân loại bình thường, cũng có các loại đan dược Cổ Duệ chi dân, Cổ Duệ chi dân phối hợp nhân loại, Tinh Linh tộc phối hợp nhân loại vân vân được Tư Mã Tường nghiên cứu ra, chia mấy bậc đủ để Xích Sắc quân đoàn tiêu hao một đoạn thời gian.

Tư Mã Tường viết thư hồi âm cho Vu Nhai.

[Vu tiểu tử, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng, đánh Cổ Duệ chi dân rụng răng. Khiến ta tự hào nhất là về Ám Hắc Ma Vân căn, ta sớm nghe nói về thứ này nhưng mãi không tìm được, ai ngờ ngươi một chốc đưa tới nhiều như vậy. Yên tâm, ta nhất định sẽ điều phối ra đan dược cho nhân loại dùng trực tiếp.]

[Tiểu tử ngươi lừa ta thật khổ, lần trước hạt giống Hắc Thiết Thụ trong đế đô rõ ràng là hạt mầm Ám Hắc Ma Vân căn, thế mà ngươi giấu ta. Giấu thì giấu, nhưng ngươi sớm có được Ám Hắc Ma Vân căn lại không chia cho ta, điều này làm ta rất đau lòng.]

[Ta không muốn đi chỗ của ngươi, ta cảm thấy hoàn cảnh Tinh Linh tộc càng thích hợp cho ta luyện dược. Chỗ ta có rất nhiều trợ thủ miễn phí, có thể luyện nhiều dược hơn. Ta có bàn với lão nữ vương, tân nữ vương rồi, Tinh Linh tộc và ta sẽ trở thành hậu thuẫn của ngươi. Chúng ta sẽ kết minh, hoặc hợp tác với ngươi, chỉ với ngươi, không phải toàn Huyền Binh đế quốc. Chúng ta sẽ cung cấp đủ loại đan dược cho ngươi, đương nhiên ngươi phải đưa tài liệu.]

Trong thư viết dài dòng đầy đủ thể hiện Tư Mã Tường khoe mẽ.

Ý chính là những điều bên trên. Vu Nhai không biết nên nói cái gì với Tư Mã Tường, tên này đã quên gã là nhân loại bình thường, tự xem mình là Tinh Linh tộc sao? Nhưng vậy cũng tốt, có nguyên Tinh Linh tộc cung cấp đan dược giúp đỡ là điều Vu Nhai không ngờ, giấc mơ thực hiện năm vạn Thí Thần quân không còn là mơ.

Phải giữ kín về Tinh Linh tộc, đây không phải Thí Thần binh giáp, nếu bị Huyền Binh đế quốc biết sẽ không hay.

Vu Nhai chợt nảy ý nói:

- Nếu giữa Dao Quang thành và Tinh Linh tộc có truyền tống trận thì tốt quá.

Mắt Vu Nhai sáng rực lên. Tại sao không dược? Bây giờ có ma pháp sư đang tạo truyền tống trận trong Bắc Đẩu thành, khi đó mời bọn họ đến tạo một truyền tống trận là được. Tuy tài liệu đắt đỏ nhưng Vu Nhai không cần truyền tống trận loại lớn.

Lúc trước Huyền Binh Đại Đế trực tiếp ra lệnh, cung cấp tài liệu truyền tống trận tạo ra trong Bắc Đẩu thành, Dao Quang thành không thể có truyền tống trận. Không có truyền tống trận cảm giác không an toàn.

Nghĩ đến liền làm, Vu Nhai nhanh chóng viết thư cho Tư Mã Tường về sáng kiến của mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1195: Ngày thứ mười (2)
Ngày thứ chín: Phát đan dược cho Xích Sắc quân đoàn hơi tiến bộ, vào Mê Vụ sơn mạch xem xét tiến độ của Xích Sắc quân đoàn trong đó. Vu Nhai có một ý nghĩa cực tốt, khi hắn thấy một con ma thú thánh giai chợt nghĩ nếu Thủy Tinh có thể lừa Hắc Ma Cự Thiên Hống ký khế ước chủ tớ với hắn thì có khả năng lừa thêm nhiều ma thú không?

Vu Nhai hỏi Thủy Tinh, được đến đáp án khẳng định.

Ngày thứ mười: Vu Nhai và Thủy Tinh biến mất trong Dao Quang thành. Đám người Võ Qua khổ tu trong Mê Vụ sơn mạch nghe sâu bên trong vang đủ tiếng gầm thảm thiết, không biết chuyện gì xảy ra.

Tất nhiên là gầm rống thê thảm, Vu Nhai muốn thu ma thú hắc ám không yếu hơn Tiểu Hắc bao nhiêu, mục tiêu sau khi bị bắt sẽ bị Hắc Ma Cự Thiên Hống đánh tơi bời, buộc nó ký khế ước. Mới đầu khế ước ghi điều kiện hậu hĩnh, bắt đầu, ma thú hắc ám bị Hắc Ma Cự Thiên Hống đánh tuy không tình nguyện nhưng thú ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Khi ma thú hắc ám ký khế ước xong thì có cùng biểu hiện như Hắc Ma Cự Thiên Hống, sét đánh, bị lừa.

Trong một ngày Vu Nhai thu năm con ma thú hắc ám thánh giai ngũ, lục đoạn. Khi Vu Nhai định thu con thánh giai thứ ba bị nó nhìn thấu trong khế ước có vấn đề. Ma thú hắc ám thánh giai này quá thống minh, chết sống không chịu ký, liều mạng bỏ chạy.

Sau đó bi kịch, ma thú hắc ám thánh giai chạy về thông báo cho toàn bộ ma thú hắc ám trong Mê Vụ sơn mạch, kết quả các ma thú thà chết không ký khế ước.

Vu Nhai không biết nên nói cái gì:

- Thôi, hai con cũng đủ rồi, bớt trả lương.

Ngày thứ mười một: Mọi người trong Dao Quang thành ngạc nhiên phát hiện trên tường Dao Quang Vu thành có thêm hai con ma thú hắc ám, hình dạng khác nhau nhưng rất cường đại. Vu thành chủ siêu thật, luôn kiếm được ma thú hắc ám cường đại.

Đêm hôm đó Vu Nhai lẩm bẩm:

- Nếu kiếm thêm được mấy con nữa thì tốt quá.

Vu Nhai lắc đầu tiếp tục viết sách. Vu Nhai vốn có thể cùng Thủy Tinh tiếp tục gây rối Mê Vụ sơn mạch tìm ma thú cường đại, không phải hắc ám cũng không sao. Nhưng khi một cao thủ Độc Cô gia hỏi về ma thú hắc ám Vu Nhai mới biết lúc Thủy Tinh tạo khế ước cơ thể sẽ bị tổn thương, vậy mà nàng không chịu nói ra.

Thủy Tinh trả lời:

- Không sao, còn bắt được một ma thú thánh giai ngũ, lục đoạn.

Tuy Thủy Tinh nói vậy nhưng Vu Nhai không dám làm bậy, nếu hắn sớm biết nàng bị khế ước phản phệ thì đã không đi.

Vu Nhai định thả hai con ma thú hắc ám trừ Hắc Ma Cự Thiên Hống đi, Thủy Tinh bảo đảm nếu chỉ có ba con thì sẽ không ảnh hưởng đến nàng. Khuyên mãi Vu Nhai từ bỏ ý định 'phóng sinh'.

Thì ra người tạo khế ước sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không bị ảnh hưởng thì Ma Pháp đế quốc đã đầy ắp ma thú, Huyền Binh đế quốc còn đánh đấm gì nữa? Hoặc huyền binh giả sửa sang tu ma pháp.

Khế ước ma thú trong Ma Pháp đế quốc chế ước lớn hơn ma pháp huyền binh giả Thủy Tinh rất nhiều.

Tóm lại Dao Quang thành có ba con ma thú thánh giai bảo vệ, đã vững bụng.

Ngày thứ mười hai: Gia chủ gia tộc lĩnh chủ Côn Vực hành tỉnh chết trận, thần binh sư chết trận. Đây là thần binh sư! Toàn Huyền Binh đế quốc bi thương, tuyên truyền không dứt, tức giận nổi lên, chiến tranh trở nên tảm liệt hơn.

Tin tiền tuyến liên tục truyền về, Bắc Đẩu hành tỉnh vẫn rất bình tĩnh nhưng hơi nặng nề vì thần binh sư chết trận.

Cùng lúc đó, nhiều người tiến bắc, rời khỏi 'chuẩn tiền tuyến' Bắc Đẩu hành tỉnh. Lúc trước chiến tranh mới bùng nổ đã di chuyển quy mô lớn, thêm lần này nữa, nhưng vẫn còn nhiều người ở lại.

Không phải ai đều gánh nổi chi phí ra đi.

Ngày thứ mười sáu: Tin Tư Mã Tường gửi về, nội dung làm Vu Nhai bực mình. Vì trong cách cục bách tộc loạn địa có đủ loại hoàn cảnh kỳ lạ, rất khó để tạo ra truyền tống trận, cần có ma trận sư cường đại điều tra, bài bó mới được. Vu Nhai mời ma trận sư chế tạo truyền tống trận bình thường còn được, kêu bọn họ đi điều tra này nọ? Không thể nào.

Vu Nhai lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Xem ra tạm thời chỉ có thể khiến Tiểu Thúy hoặc ma thú bay khác làm vận chuyển đường dài.

May mắn có không gian giới chỉ, không cần lo rắc rối chuyển đan dược, vật tư, chẳng qua thời gian tới lui lâu hơn chút.

Vu Nhai nhíu mày nói:

- Không được, Dao Quang thành phải có truyền tống trận chạy trốn.

Vu Nhai cảm thấy truyền tống trận rất quan trọng, đặc biệt nhìn cao thủ thần giai của Tôn gia Côn Vực hành tỉnh chết đi, ba con ma thú hắc ám chưa đủ bảo hiểm. Vu Nhai cực kỳ quan tâm đường chạy trốn.

U Hoang kiếm linh nêu đề nghị:

- Chủ nhân, sao không thiết lập truyền tống trận trong Mê Vụ sơn mạch? Nơi đó là sân nhà của chúng ta, Hắc Ma, con rối Diệt Thần cộng với Thí Thần quân đang rèn luyện . . .

Mắt Vu Nhai sáng lên. - Đúng vậy!, sao hắn không nghĩ ra điều này? Trong Mê Vụ sơn mạch còn có Cổ Ma đế thành.

Dù Vu Nhai không có mặt, không có Thí Thần Ma Nhẫn mở ra Cổ Ma đế thành nhưng đó là nơi lánh nạn quan trọng cho người Dao Quang thành. Cổ Duệ chi dân muốn giết vào Cổ Duệ chi dân không dễ dàng, ma thú thánh giai trong đó nhiều hơn tưởng tượng.

Truyền tống trận cách càng gần thì càng giảm tiêu hao.

Ngày thứ mười bảy: Vu Nhai thông báo cho các Mông thân vương sắp hoàn thành truyền tống trận bên Bắc Đẩu thành, nhờ bọn họ giúp đỡ tạo thêm một cái, đương nhiên là hắn cung cấp tài liệu. So với bên Bắc Đẩu thành thì Dao Quang thành là tư nhân, Vu Nhai còn phải đút lót cho các Mông thân vương.

Ngày thứ hai mươi ba: Truyền tống trận cỡ nhỏ trong Dao Quang thành chính thức hoàn thành, không phải Vu Nhai không mong làm cái to mà vì không có nhiều tiền. Vu Nhai thế mới biết truyền tống trận đốt tiền, hèn gì Huyền Binh đế quốc không tạo nhiều truyền tống trận.

May mắn Vu Nhai đút lót đủ nhiều nên mấy ma trận sư mới chịu làm cho một truyền tống trận.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Hay là tự bồi dưỡng ma trận sư xem? Có Tiểu Hắc, Thủy Tinh . . . Được rồi, tuy bọn họ lợi hại nhưng không phải ma pháp sư thuần túy. Tiểu Hắc có năng lực không gian siêu lợi hại nhưng không biết nói, không thể dạy ma pháp sư.

Ngày thứ hai mươi tám: Nhóm thứ ba Xích Sắc quân đoàn đủ tiêu chuẩn khởi hành đi Mê Vụ sơn mạch.

Cùng lúc đó, Huyền Binh đế quốc không thể chịu được chiến tranh tiêu hao, biểu hiện mập mờ của Ma Pháp đế quốc nên rút khỏi Côn Vực hành tỉnh, công kích mấy kẻ phản nghịch khác hoặc hành tỉnh nhỏ bị chiếm đóng. Mục tiêu chiến lực hoàn toàn thay đổi.

Ngày thứ ba mươi: Nhóm Ám Hắc Thí Thần đan đầu tiên được Tiểu Thúy mang về, hiệu quả rất tốt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1196: Thuyền tống trận tư nhân
Ngày thứ ba mươi sáu: Võ Qua, Nghiêm Sương ra khỏi Mê Vụ sơn mạch. Ngay từ đầu hai người đã vào Mê Vụ sơn mạch rèn luyện Thí Thần quân lần cuối, bây giờ Võ Qua, Nghiêm Sương đã có thể khống chế Thí Thần binh giáp. Hai người dùng lực lượng ý chí cường đại bắt giữ một con ma thú hắc ám thất giai, đến bây giờ mới xem như chiến sĩ Thí Thần quân thật sự, trở thành tấm gương cho mọi người.

Lúc trước Võ Qua biểu thị sẽ nắm giữ Thí Thần binh giáp trong vòng hai tháng, bây giờ mới qua ba mươi sáu ngày, có thể thấy Mê Vụ sơn mạch giúp ích lớn cỡ nào.

Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm, có Võ Qua, Nghiêm Sương thì hắn không cần tự mình rèn luyện Xích Sắc quân đoàn.

Hai mươi mấy người Từ Hắc Tử rèn luyện mấy ngày nay, có thể miễn cưỡng mặc Thí Thần binh giáp vào, chuẩn bị đi Mê Vụ sơn mạch huấn luyện lần cuối. Không đến đỉnh địa binh sư, không bắt giữ được tọa kỵ thất giai quyết không trở ra!

Đương nhiên trừ bọn họ ra Thủy Tinh, Dạ Tình cũng không lười biến. Hai nữ nhân tu luyện điên cuồng. Đặc biệt là Dạ Tình, nàng đã đến thiên binh sư, cũng mặc một bộ chiến giáp cường đại hơn, là một trong mấy bộ chiến giáp Vu Nhai có được trong không gian giới chỉ của Vu Thuấn có một bộ thích hợp Dạ Tình. Lý do Dạ Tình được mặt bộ chiến giáp này là vì đi cùng đám Từ Hắc Tử rèn luyện trong Mê Vụ sơn mạch.

Thủy Tinh là nửa ma pháp sư, không cần vào lại Mê Vụ sơn mạch, nhưng nàng tu luyện rất khắc khổ. Quang minh, Thủy Tinh không ngừng cảm ngộ thánh ý quang minh, cũng tu luyện đôi mắt kỳ lạ.

Ngày thứ ba mươi bảy: Côn Vực hành tỉnh hoàn toàn bị chiếm đóng. Các tiểu hành tỉnh như Giản Lĩnh, Chuy Lĩnh hành tỉnh thì có phần lớn mảnh đất được lấy lại. Chiến trường chuyển dời đến mấy hành tỉnh nhỏ, Huyền Binh đế quốc hầu như từ bỏ khu vực tận cùng phía nam.

Đây là chuyện rất đau khổ nhưng như Độc Cô gia chủ suy đoán, Huyền Binh đế quốc buộc phải làm như thế.

Ngày thứ ba mươi chín: Gia chủ Lý gia của Chuy Lĩnh hành tỉnh chết trận, Lý Thân Bá tạm thay chức gia chủ. Chiến dịch thu phục Chuy Lĩnh hành tỉnh, Lạc Thiên vương quốc đánh ầm ĩ. Quân lệnh đưa xuống, ra lệnh Kích Lĩnh, Bắc Đẩu hành tỉnh phái binh cứu viện ngay.

Ngày thứ bốn mươi: Vu Nhai Bắc Đẩu đại nguyên soái cưỡi Hắc Ma Cự Thiên Hống mang theo tinh binh Bắc Đẩu hành tỉnh xuống nam vào Lạc Thiên vương quốc.

Hiện tại Lạc Thiên vương quốc đã không tồn tại, bọn họ không bị Cổ Duệ chi dân nuốt mà là Huyền Binh đế quốc nuốt. Buồn cười là lúc trước Lạc Thiên vương quốc còn đầu vào Cổ Duệ chi dân, có lẽ bây giờ Cổ Duệ chi dân vẫn đang hứa hẹn phục quốc cho bọn họ?

Cùng lúc đó, quyển sách thiên địch cự long bắt đầu bán rộng rãi trong lãnh thổ Huyền Binh đế quốc.

Có lẽ chiến tranh rất nhanh sẽ tạm dừng, Vu Nhai nhanh chóng bán sách nếu không chờ cự long kéo đến thì phiền.

Nhiều người không tin vào quyển sách, còn dè bỉu, cơ bản làm ồn ào chơi.

Ánh mắt cao thủ siêu sắc bén, đặc biệt siêu cường giả chiến đấu với cự long ở tiền tuyết đọc quyển sách là biết ngay dù một ít là nói linh tinh nhưng có mấy phần sự thật. Ví dụ như Đông Phương Thần Thông . . .

Tiền tuyến, Đông Phương Thần Thông trông rất tiều tụyy nhưng ánh mắt sắc bén cầm một quyển thiên địch của cự long, lẩm bẩm:

- Thiên địch của cự long? Tiểu tử này càng lúc càng bí ẩn.

Đông Phương Thần Thông nhìn cự thú bên cạnh mình là thiên bằng màu vàng, cũng là thủ hộ thú của Huyền Binh đế quốc. Huyền Binh Đại Đế thậm chí phái thủ hộ thú đến, Huyền Binh đế quốc thật sự dốc hết nội tình ra.

Đông Phương Thần Thông hỏi:

- Ngươi thấy thứ này có ích không?

Thiên bằng màu vàng nói tiếng người:

- Ta từng đánh nhau với cự long, tuyệt đối hữu dụng.

Điều này chứng minh thiên bằng màu vàng là ma thú thần giai.

Đông Phương Thần Thông cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Ngày mai chúng ta hãy đi giết một con cự long thần giai đi!

Thiên bằng màu vàng nhe răng nói:

- Ta cũng rất mong chờ mùi vị thịt rồng thánh giai.

Mắt thiên bằng màu vàng lóe tia nghi hoặc, là người nào hiểu rõ cự long như vậy? Đông Phương Thần Thông nói có thể là một nữ nhân siêu may mắn lão quen, chẳng lẽ là phản đồ Cổ Duệ chi dân?

Thiên bằng màu vàng cười ung dung, Thần Huyền đại lục có rất nhiều di tích, được đến thứ gì cũng không lạ. Chỉ cần nội dung trong sách là thật đã đủ.

Ngày thứ bốn mươi mốt: Đông Phương Thần Thông và thiên bằng màu vàng chém giết cự long hệ thổ thánh giai trong Giản Lĩnh hành tỉnh, khen mảnh đất bí ẩn không dứt miệng. Mảnh đất bí ẩn bắt đầu bán đắt, được Huyền Binh Đại Đế gọi là thần thư đồ long.

Sĩ khí tiền tuyến tăng cao, công hội võ học và cái tên tác giả Đồ Long giả nổi tiếng gần xa.

Vu Nhai sẽ không ngu dùng tên thật viết sách, hắn lấy danh nghĩa một võ học giả vô danh trong công hội võ học viết ra, btú danh gọi là Đồ Long giả, rất sến. Vu Nhai vốn không muốn dùng công hội võ học, cự long sẽ có mục tiêu chính xác. Nhưng Thủy Tinh bảo không sao, Đan Đạo Hùng sẽ không quan tâm, hơn nữa sẽ quảng cáo công hội võ học nổi tiếng cớ sao không làm? Công hội võ học toàn nghiên cứu võ học, không ngờ bên trong có người rành về chiến kỹ long tộc như thế.

Siêu cao tầng như Đông Phương Thần Thông, Huyền Binh Đại Đế hơi điều tra liền biết Đồ Long giả là ai. Vu Nhai chỉ không muốn quá nổi tiếng tạo thành rắc rối không cần thiết, trong thế cục hiện nay nổi tiếng tương đương với cá nằm trên thớt.

Mặc kệ Vu Nhai có dùng tên thật hay không chắc chắn các cự long biết là hắn viết ra quyển thiên địch của cự long.

Chắc chắn các cự long biết, dù sao con cự long băng hệ chưa chết.

Biết thì biết, chuyện này không có cách nào che lấp được, nhưng để vài người rảnh rỗi biết tìm tới cửa thì phiền chết. Bái sư, khiêu chiến thậm chí là vài Cổ Duệ chi dân ám sát yêu rồng. Vu Nhai không rảnh ứng đối những chuyện.

Cùng ngày, Vu Nhai và Lý Thân Bá gặp nhau trên chiến trường. Hai người vẫn là chiến hữu, Lý Thân Bá bây giờ không còn là võ si thô thần kinh nữa, trong thời gian ngắn ngủi gã đã đến thánh binh sư. Tọa kỵ duối thân Lý Thân Bá là đỉnh thánh giai, tay cầm cây búa tiến hóa thành thần binh từ bao giờ.

Lý Thân Bá nhìn Vu Nhai, trầm giọng nói:

- Tất cả là phụ thân trước khi chết cho ta, ta tuyệt không bôi nhọ người.

Vu Nhai im lặng, hắn không muốn truy hỏi thêm. Vu Nhai biết việc Lý gia chủ tử chiến.

Trong Vu Nhai im lặng, một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Tuyệt không làm nhục như cây kích trong tay ta, nó là thần kích mấy ngàn năm trước đã giết Cổ Duệ chi dân!

Vu Nhai, Lý Thân Bá nhìn sang, giật nảy mình, hóa ra là Lữ Nham. Lúc này Lữ Nham hoàn toàn thay đổi so với lúc gã rời khỏi Huyền Binh đế đô, mới qua bao lâu mà gã cũng vào thánh binh sư?

Mặt Lữ Nham có mấy vết sẹo như quỷ, trông bá đạo mà dữ tợn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1197: Trùng phùng trên chiến trường
Vu Nhai cho rằng bị hoa mắt, nhưng sau khi xác nhận thì rất vui. Mấy năm qua Vu Nhai có nhiều bằng hữu tốt, có nhiều chiến hữu. Nhưng không bao nhiêu người đuổi kịp tốc độ tu luyện của Vu Nhai, hèn gì có câu cao thủ sẽ cô đơn.

Lúc Vu Nhai thấy Lý Thân Bá thì rất vui, nhưng quan hệ với gã không thân bằng Lữ Nham, lúc trước hai người đánh nhau kết bạn. Nếu không phải Lý Thân Bá đòi khiêu chiến với Vu Nhai sẽ không xảy ra một chuỗi sự việc, hơn nữa tính cách của gã thay đổi nhiều, không đơn tế bào như xưa khiến hai người hơi xa cách.

Sau khi trông thấy thực lực của Lữ Nham thì Vu Nhai càng vui vẻ hơn, lại có thể tiếp tục sóng vai chiến đấu cùng nhau.

Vu Nhai hơi khí tin hỏi:

- Kích? Lữ Nham, ngươi đổi sang kích?

Làm sao đổi huyền binh bản mệnh được? Lý Thân Bá chỉ dung hợp huyền binh bản mệnh của phụ thân, binh linh thần binh cường đại đem đến tác dụng lớn. Lữ Nham thì hoàn toàn đổi huyền binh bản mệnh, từ khi rời khỏi Huyền Binh đế đô rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Lữ Nham?

Lữ Nham qua lao nói:

- Vốn là phế bỏ, mới gần đây ta bị ném vào vùng đất chết trong Lữ gia, sau đó may mắn được thần kích này chọn trúng rồi đi ra.

Vu Nhai, Lý Thân Bá biết câu chuyện này không phải nói vài câu là rõ ràng.

Lữ Nham trải qua những gì trong Lữ gia e rằng tàn nhẫn hơn tưởng tuợng.

Mắt Lý Thân Bá lóe tia hung ác hỏi:

- Là Lữ Băng làm?

Tính tình Lý Thân Bá trở lại như xưa.

Lúc trước thánh hội Huyền Thần điện kết thúc, đám người Lý Thân Bá làm sứ giả đi Ma Pháp đế quốc. Lữ Nham, Lữ Băng bị đào thải khỏi thánh hội cùng nhau quay về Kích Lĩnh, sau đó không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng mọi người biết Lữ Nham, Lữ Băng xích mích với nhau.

Lữ Nham lắc đầu, nói:

- Không phải, Lữ Băng chỉ là kẻ đáng thương bị người lợi dụng.

Lữ Nham cười nói:

- Tóm lại khi ta cầm Thiên Chiến thần kích lại xuất hiện trong Lữ gia thì cao tầng Lữ gia quét sạch kẻ thù giúp ta, mọi chuyện đã qua.

Vu Nhai, Lý Thân Bá im lặng. Tuy chuyện của Lữ Nham sẽ không đơn giản như vậy, nhưng nếu gã không muốn nói, với thực lực của gã đủ để Lữ gia Kích lĩnh chú trọng, bây giờ mỗi một thiên tài đều rất hiếm có, với lứa tuổi này vào được Lý Thân Bá1 dù là các đại gia tộc nội tính rộng lớn cũng hiếm có.

Trong loạn thế này mỗi gia tộc sẽ cố gắng tăng thực lực, mở rộng nội tình.

Vu Nhai nói:

- Hãy nhớ lời ta từng nói, nếu cần thiết thì ta có thể cùng ngươi xông vào Lữ gia.

Lý Thân Bá chân chất nói:

- Tính phần của ta luôn.

Lý Thân Bá và Vu Nhai, Lữ Nham biến thù thành bạn, lúc này gã hoàn toàn xem bọn họ là bằng hữu chứ không phải xúc động đơn tế bào.

Lữ Nham sửng sốt, thật ra lúc trước nói hơi mạnh miệng, vết sẹo trên mặt càng dữ tợn hơn nhưng không ai để ý đến.

Lữ Nham nói:

- Tốt, nhưng trước đó chúng ta hãy giải quyết Cổ Duệ chi dân trước mặt đã!

- Ha ha ha ha ha ha! Giết!

Ba người cười to, Vu Nhai, Lữ Nham, Lý Thân Bá dẫn binh xung phong.

Lý Thân Bá buồn bã nói:

- Thật nhớ lúc ở Kiếm Phong Lĩnh sóng vai chiến đấu với các chiến hữu.

Vu Nhai, Lữ Nham mắt lóe tia sáng. Quả nhiên Lý Thân Bá đã đổi tính, kẻ thô thần kinh có thể nói ra câu đó chứng minh một người lỗ mãng đã bị hiện thực đánh gục. Vu Nhai bỗng nhớ đến Tiểu Mỹ.

Vu Nhai nói:

- Sẽ có cơ hội, khi nào không lăn lộn nổi nữa thì đến Bắc Đẩu đi, tất nhiên ta không hy vọng có ngày đó đến.

Lữ Nham nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Buồn thương gì đó hãy chờ khi nào chúng ta sống sót rồi tiếp túc, bây giờ phải cố gắng sống đã!

Lý Thân Bá lại thể hiện sự mạnh mẽ:

- Đúng, sống sót, tiếp đó đánh hết tất cả!

Ba người ba tọa kỵ. Ngày hôm nay Cổ Duệ chi dân bình thường nghe tiếng sợ vỡ mật, khiến các chiến sĩ Huyền Binh đế quốc sôi sục máu nóng. Không bao nhiêu người biết Vu Nhai, Lữ Nham, Lý Thân Bá từng cùng nhau xông pha, trước kia là chiến hữu, bây giờ vẫn là chiến hữu, mãi mãi đều như thế.

Ngày thứ năm mươi ba: Cổ Duệ chi dân bị nhốt chặt ở phía nam Huyền Binh đế quốc, lấy đuôi Loạn Xuyên sơn mạch, Lạc Thiên vương quốc giăng ngang hướng đông thành chiến tuyến đường thẳng. Các tòa yếu tắc được xây dựng nối liền nhau, tạm thời gọi là "Phá thần tuyến", Huyền Binh đế quốc đặt tên như thế đến khi chiến dịch chấm dứt.

Phía bắc Lạc Thiên vương quốc và nửa khu vực Bắc Đẩu liền nhau bị Huyền Binh đế quốc xếp vào đất nước, trở thành lãnh địa Chuy Lĩnh hành tỉnh cũng mất nửa mảnh đất. Xây dựng dãy Thiên Chuy yếu tắc, do Lý gia chấn áp, Kích Lĩnh, Bắc Đẩu hành tỉnh tiếp ứng.

Phía đông Chuy Lĩnh hành tỉnh mới là một pahnà lãnh địa của Phủ Lĩnh, Liêm Châu hành tỉnh xây dựng Côn Vực hành tỉnh mới.

Côn Vực hành tỉnh mới nhỏ hơn cái lúc rất nhiều, Tôn gia là gia tộc có nhiều người chết nhất, thực lực giảm mạnh. Dù thắng chiến tranh thì Tôn gia khó giữ danh tiếng thượng lục tỉnh của mình. Tóm lại mảnh đất này tạm gọi là Côn Vực hành tỉnh, xây Liệt Cô yếu tắc do gia tộc Côn vực Tôn gia dẫn đầu trấn áp.

Về phía đông nữa là Ma Pháp hành tỉnh, xây dãy Tiên Ma yếu tắc, tạm do Tiên Vực hành tỉnh trấn, các ma pháp sư Ma Pháp hành tỉnh phối hợp làm hậu cần. Lại về phía đông, chỗ gần Thần Huyền Hải là Giản Lĩnh cũng mất một phần đất đai nhưng không nhiều, các cao thủ Giản Lĩnh tổn thất trầm trọng, không có cách trấn được.

Bởi vậy từ Đao Vực hành tỉnh phối hợp chấn áp, xây dãy Đao Giản yếu tắc.

Nói phía đông lại nhắc hướng tây, mấy tiểu vương quốc như Á Đặc bị phá sập.

Trong đó có bị Cổ Duệ chi dân nuốt, có bị Huyền Binh đế quốc nuốt. Á Đặc vương quốc sáp nhập vào Bắc Đẩu hành tỉnh, tạm do Phú thân vương Hoàng Phủ Dụ hợp tác cùng cao thủ hoàng tộc quản lý, trấn áp, vẫn là các Á Xuyên yếu tắc, chẳng qua di dời về hướng tây. Hoàng Phủ Dụ cảm thấy tên không đủ mạnh, gã sửa thành dãy Thấn Tinh yếu tắc.

Đến đây thì thế cục Thần Huyền đại lục đã tỏ tường.

Vón Cổ Duệ chi dân có thể tấn công những dãy yếu tắc này, thậm chí có cơ hội cướp giật nhiều mảnh đất hơn nhưng vì thế cục đã sáng tỏ, Ma Pháp đế quốc ra tay từ chiến trường phía nam Huyền Binh đế quốc. Cổ Duệ chi dân không còn sức đưa lực lượng lên phía bắc chiến tiếp, Ma Pháp đế quốc thì bày nhiều yếu tắc ở phương nam cùng Huyền Binh đế quốc kiềm chế Cổ Duệ chi dân.

Ngày thứ năm mươi sáu: Dần biến thành giằng co, công phòng, dây dưa, chiến tranh không còn thảm khốc. Cổ Duệ chi dân tuyên bố phương nam lấy mảnh đất Thuẫn Lĩnh hành tỉnh làm trung tâm sẽ là thần duệ chi địa, Thần Duệ cổ quốc thành lập!

Cổ Duệ chi dân không cưỡng cầu nữa, bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức.

Quả nhiên thiên hạ chia ba phần, trừ bách tộc loạn địa ra Thần Huyền đại lục đã là thế chân vạc. Tuy vùng đất Thần Duệ cổ quốc khá nhỏ nhưng không ai dám xem thường nó, có lẽ ngày nào đó Cổ Duệ chi dân sẽ bùng nổ lực lượng cường đại.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1198: Minh bà bà (1)
Không ai biết khi nào hai đế quốc lại có phản đồ mới, đặc biệt là Ma Pháp đế quốc thoạt trông khá bình tĩnh.

Tuy không thể xem bách tộc loạn địa là thế lực đơn độc nhưng vẫn khiến người lo âu. Lúc trước có nói Tinh Linh tộc ra phản đồ, qua điều tra vài đại chủng tộc trong bách tộc loạn địa mấy năm nay đều có tử tôn trung tâm biến mất.

Trước mắt Huyền Binh đế quốc không có năng lực đối phó bách tộc loạn địa, nơi ấy quá rối loạn, các loại di tích, vùng đất kỳ lạ. Hơn nữa khi thâu tóm bách tộc loạn địa sẽ phải giao tiếp với Ma Pháp đế quốc, dễ xảy ra sự cố.

Ma Pháp đế quốc cũng không muốn đánh mất bình tĩnh hiện nay, bọn họ quan tâm nhất là tiếp tục tích lũy lực lượng chứ không phải tiêu hao vào bách tộc loạn địa. Hai đế quốc bắt đầu cãi cọ, bàn xem có phương án nào thích hợp không?

Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc vẫn phái gián điệp vào bách tộc loạn địa, mục đích không cần nói cũng biết!

Hiện tại Huyền Binh đế quốc buồn bực hợn ai hết, bị nuốt mấy mảnh đất hành tỉnh như cắt thịt, thế cục không cho phép bọn họ liều mạng, hết cách. May mắn Huyền Binh đế quốc đã sáng sủa, trên dưới đoàn kết. Vài thế lực Cổ Duệ chi dân thì giấu sâu trong Ma Pháp đế quốc, không biết khi nào sẽ nhảy ra cắn người.

Ngày thứ sáu mươi mốt: Thế cục càng thêm bình tĩnh, Vu Nhai dẫn quân trở về Bắc Đẩu hành tỉnh. So sánh thì Bắc Đẩu hành tỉnh rất yếu, Thiên Chuy yếu tắc có Kích Lĩnh, Chuy Lĩnh hành tỉnh là đủ. Cũng có hoàng tộc phái siêu cao thủ đến Bắc Đẩu hành tỉnh trấn áp.

Vu Nhai phát hiện quay về Bắc Đẩu hành tỉnh rồi trở nên rảnh rỗi, hắn nhớ tới lệnh triệu tập Độc Cô gia, lẩm bẩm:

- Chờ thế cục bình ổn là mình xuất phát đi Độc Cô Thần thành.

Vu Nhai quyết định xong ngồi chờ thế cục thay đổi ra sao.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Đúng rồi, mấy ngày nay bận rộn sứt đầu mẻ trán quên làm hoạt động chế tạo hậu đại cùng Thủy Tinh, Dạ Tình. Chắc Thủy Tinh còn canh cánh trong lòng lần đầu tiên của ta trao cho Dạ Tình, có nên đi an ủi không?

Vu Nhai lộ biểu tình xấu xa, tự cho mình một lý do cực tốt sau đó hớn hở đi tìm Thủy Tinh.

Vu Nhai né đi Tiễn Linh ở bên ngoài, may mắn nàng không ở chung với Thủy Tinh.

- Thủy Tinh lão bà, ta đến . . . A, sao Đan bá bá cũng ở đây?

Vu Nhai mới bước vào cửa phòng Thủy Tinh, hắn la ó như hoàng đế hoang dâm vô độ trông thấy phi tử xinh đẹp, sau đó bi kịch. Trong phòng Thủy Tinh có một nam nhân, chính là Đan Đạo Hùng.

Đan Đạo Hùng cười kỳ dị nói:

- Ta đến thăm nữ nhi của ta chẳng lẽ không được sao? Nữ nhi của ta vẫn chưa gả cho ngươi.

Thủy Tinh nhìn là biết Vu Nhai định làm gì, cười khúc khích:

- Hì hì.

Sau đó mặt Thủy Tinh đỏ hồng.

Vu Nhai câm nín, có cha vợ tương lai mạnh mẽ không phải chuyện tốt, đặc biệt khi cha vợ bám riết theo đuôi.

Vu Nhai đành nói:

- Cái kia . . . Hai người hãy tâm sự, ta không quấy rầy.

Đan Đạo Hùng giữ Vu Nhai lại:

- Ngồi xuống trước đi, ta nói với ngươi chuyện tiền tuyến, thuận tiện nghe kế hoạch Thí Thần quân của ngươi. Có lẽ ta sẽ giúp được ngươi, trong thời gian tiếp theo ta sẽ ở Dao Quang thành.

Vu Nhai còn làm gì được? Người ta là nhạc phụ tương lai, thực lực siêu mạnh, làm chuẩn nữ tế đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đan Đạo Hùng nói việc tiền tuyến, gã cũng tham gia chiến đấu ở Côn Vực hành tỉnh, mức độ thảm liệt khiến Vu Nhai kinh hồn táng đảm. Vu Nhai, Lý Thân Bá, Lữ Nham sóng vai chiến đấu hai mươi ngày cũn rất khốc liệt, nhưng so với Côn Vực hành tỉnh sân chủ chiến thì như con nít bán đồ hàng. Chỉ tính số cao thủ thần giai hai bên chết dã gần mười vị, cộng thêm cự long.

Đan Đạo Hùng khẽ thở dài:

- Có thể sống tiếp cũng xem như may mắn, thiên hạ chia ba phần là cái chắc. Hai phe không tổn thất nổi, rất quý giá.

Vu Nhai chợt nhận ra qua hai tháng chiến đấu khí thế của Đan Đạo Hùng càng mạnh mẽ hơn. Lúc trước Đan Đạo Hùng từng thua Hắc Ma Cự Thiên Hống, bây giờ e rằng Hắc Ma Cự Thiên Hống không phải đối thủ của gã.

Thần giai là báu vật trấn quân, thánh binh sư cao đoạn như Đan Đạo Hùng cũng là lực lượng nòng cốt.

Đan Đạo Hùng đã đến thánh binh sư cao đoạn, gã còn đang tráng niên, nói gã là thiên tài một thế hệ cũng không quá đáng. Thực lực của Đan Đạo Hùng còn đang liên tục tăng lên, không chừng lúc nào đó gã sẽ bước vào thần giai hay thậm chí là thần binh sư.

Đan Đạo Hùng nghe kế hoạch thánh binh sư của Vu Nhai.

Đan Đạo Hùng cảm giác mục tiêu của Vu Nhai quá xa vời nhưng có thể làm được.

- Muốn trong khoảng thời gian ngắn tổ thành mấy vạn Thí Thần quân là chuyện không thể nào, nhưng có thể tạo ra mấy ngàn người. Khi đó ngươi có đất dặt chân trên Thần Huyền đại lục.

- Ta sẽ ở lại hỗ trợ chỉ điểm, định chế ra công pháp, chiến kỹ thích hợp nhất cho Thí Thần quân.

Thí Thần quân của Vu Nhai không giống Vu Thuấn trước kia chỉ dùng đao, các loại huyền binh đương nhiên cần chiến kỹ tương đối.

Vu Nhai vội cảm ơn:

- Tạ Đan bá bá!

Mấy vạn Thí Thần quân đúng là khó lam, như Vu Nhai đã nói, Bắc Đẩu hành tỉnh thiếu thốn, cứ cố gắng hết sức. Vu Nhai còn có đế ấn của Vu Thuấn, hy vọng đến lúc đó sẽ dùng được.

Dù không thể trở thành vua trăm tộc nhưng thu được vài chủng tộc kiên quyết trung thành với Cổ Ma tộc giống như Dị Ma tộc cũng tốt.

Vu Nhai không kể đế ấn ra ngoài, không đến bất đắc dĩ tuyệt đối không thể để lộ. Kiếp trước Vu Nhai xem nhiều phim truyền hình cung đình cổ trang, quốc ấn của vua thường gây ra họa sát thân.

Không chừng sẽ chết người, nên Vu Nhai giấu luôn Thủy Tinh, có một phần vì hắn sợ nàng lo.

Tóm lại đều cần thực lực cường đại hơn.

- Ta biết tiếp theo ngươi sẽ đi Độc Cô gia. Dao Quang thành có ta và ba con ma thú của ngươi trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện.

Đan Đạo Hùng gật đầu, nói:

- Mặc kệ thế nào Tinh Tinh sẽ trở thành thê tử của ngươi, bây giờ ta bảo vệ nàng được nhưng tương lai chỉ có thể là ngươi che chở cho nàng. Vì vậy đừng làm ta tất vọng, Thí Thần quân rất tốt nhưng thực lực cá nhân mới là quan trọng nhất.

Vu Nhai ngẩn người, gật mạnh đầu.

- Ngươi có bao nhiêu nắm chắc về kiếm đạo thành thánh?

- Mười phần!

Vu Nhai bất ngờ bị Đan Đạo Hùng hỏi, hắn nhấn mạnh nói, không, hầu như là buột miệng.

Đan Đạo Hùng phát ra khí thế cường đại nói:

- Ha, không uổng là người lọt vào mắt xanh nữ nhi của ta. Tin tưởng đã có người nói cho ngươi đừng dễ dàng để huyền khí đến thánh binh sư, ta không nhắc nhiều.

- Hãy cố gắng khiến nhiều quy tắc lực lượng thành thánh hơn, đừng sợ tham nhiều không tinh, đó là đối với người không có thiên phú. Có thiên phú tốt thì cứ tham, tham càng nhiều càng tốt.

Vu Nhai chỉ trả lời một chữ:

- Vâng!

Đan Đạo Hùng nói mấy câu làm Vu Nhai sôi sục máu nóng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1199: Minh bà bà (2)
Đan Đạo Hùng nhắc nhở:

- Dù kiếm đạo thành thánh cũng đừng vội đột phá thánh binh sư ngay, chờ sau khi ngươi rời khỏi Độc Cô gia sẽ có người kêu ngươi đi công hội lữ giả, ở nơi đó ngươi sẽ được nhiều hơn nữa.

Vu Nhai giật mình kêu lên:

- Công hội lữ giả?

Vu Nhai nhớ đến lúc mượn kiếm huynh đưa tin tức cho Bắc Đẩu lão viện trưởng nói câu cuối cùng, bảo khi nào hắn đến công hội lữ giả là chắc chắn sẽ được thánh binh sư, vào lúc ấy hắn mới chỉ là thiên binh sư lục đoạn.

Trong thời gian này vì quá bận rộn nên Vu Nhai quên mất.

Đan Đạo Hùng thổ lộ binh mật kinh người:

- Đúng vậy! Chính là công hội lữ giả, đừng xem thường nó. Ngươi có nghe nói công hội lữ giả xuất hiện từ ngàn năm trước đúng không? Ngàn năm trước Cổ Duệ chi dân có lẻn vào Thần Huyền đại lục.

Mắt Vu Nhai bắn ra tia sáng chói lòa, công hội lữ giả có bối cảnh như vậy, thế thì bọn họ . . .

- Được rồi, chờ khi nào ngươi đi công hội lữ giả sẽ biết.

Đan Đạo Hùng biết Vu Nhai đầy thắc mắc nhưng gã không nói nhiều, có lẽ bản thân gã cũng không hiểu nhiều.

Đan Đạo Hùng nói:

- Ngươi đi trước đi, ta tâm sự với Tinh Tinh tiếp.

Vu Nhai thầm oán:

- Cha nó, làm người ai làm thế? Nên là trưởng bối cho vợ chồng son không gian riêng mới đúng!

Nhưng nếu Đan Đạo Hùng đã nói ra thì Vu Nhai đành cụp đuôi rời đi.

Đan Đạo Hùng trầm giọng nói:

- Tinh Tinh, ta không biết nên nói ngươi có ánh mắt lợi hại hay là tiểu tử này quá nghịch thiên. Sát ý thành thánh, đao đạo thành thánh, phong đạo thành thánh . . . Thế nhưng còn nói là nắm chắc mười phần kiếm đạo thành thánh.

Thủy Tinh kinh ngạc hỏi:

- Phong đạo thành thánh?

Đan Đạo Hùng khẽ thở dài:

- Không sai, phong đạo cũng thành thánh, hơn nữa loại thứ nhất hầu như đạt đến cực hạn thánh đạo mới đột phá được. Năm xưa ta cũng không bằng hắn, tiểu tử này đúng là nghịch thiên. Ngươi nhìn bộ dạng của hắn còn rất thong dong, có thể áp chế huyền khí trong cơ thể không đột phá. Ta không nhìn thấu được tiểu tử này sẽ đi đến bước nào.

- Năm xưa ta không ức chế được huyền khí xao động, cảm ngộ và căn cơ không đủ, khi cảm ngộ đến loại thánh đạo thứ sáu thì đột phá.

Nếu Vu Nhai nghe lời Đan Đạo Hùng nói sẽ kinh hoàng, không còn đắc ý nữa.

Đan Đạo Hùng tiếp tục bảo:

- Hắn không giống như ta. Ta lấy côn làm trung tâm, cảm ngộ quy tắc lực lượng phụ trợ. Còn hắn muốn cảm ngộ các loại huyền binh trong cơ thể thành thánh hết, không biết sau khi thành công hắn sẽ có bộ dạng gì.

Thủy Tinh bình tĩnh nói:

- Ta cũng không đoán ra.

Thủy Tinh không quan tâm dù Vu Nhai biến thành như thế nào.

- Đúng rồi, ngươi biết trong cơ thể hắn . . . thôi, xem như vi phụ không hỏi.

Đan Đạo Hùng muốn hỏi Thủy Tinh có biết trong cơ thể Vu Nhai có bao nhiêu huyền binh bản mệnh, nhưng chuyện này là bí mật, vì vậy gã chỉ hỏi nửa chừng rồi ngừng.

Thủy Tinh trả lời:

- Ta cũng không biết trong cơ thể hắn có bao nhiêu huyền binh bản mệnh, mấy hôm trước hắn định nói nhưng ta không cho.

Lúc trước Vu Nhai định khai thật nhưng Thủy Tinh, Dạ Tình không cho hắn nói. Thần Huyền đại lục náo động như vậy, có lẽ ngày nào đó Thủy Tinh, Dạ Tình sẽ bị bắt đi như Tiểu Mỹ, nếu gặp kẻ kỳ dị giống Hắc Nguyệt đại quản sự thì dù ngươi không nói cũng bị moi móc ký ức, bí mật ra. Loại chuyện này nhìn mãi quen mắt.

Vu Nhai đã định sẽ trở thành tồn tại khiến người kiêng dè, Thủy Tinh, Dạ Tình là nữ nhân của hắn đương nhiên không thể kéo chân sau.

Đan Đạo Hùng mở miệng nói:

- Ừm! Lợi hại thì lợi hại nhưng rất lăng nhăng. Tiểu tử này . . . Ta sợ ngươi không trấn hắn được. Không được, nữ nhi của ta sao có thể tùy tiện bị một nữ nhân áp chế? Tinh Tinh, ngươi còn nhớ Minh bà bà không?

Thủy Tinh kinh ngạc nói:

- Tất nhiên là nhớ.

Lúc trước Vu Nhai rời khỏi Huyền Binh đế đô thì Minh bà bà xuất hiện, Đan Đạo Hùng còn phải gọi nàng một tiếng tiền bối.

Khi ấy Đan Đạo Hùng mời Minh bà bà đến kiểm tra cơ thể Thủy Tinh, không lâu sau nàng rời đi. Dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng Thủy Tinh rất có ấn tượng, vì hơi thở quang minh trên người Minh bà bà rất đậm đặc, đậm đến làm người ta nghẹt thở, vừa có cảm giác ngăn cách người ngoài ngàn dặm. Dù Minh bà bà đối với Thần Duệ chi tộc cũng rất xa cách.

Đan Đạo Hùng hỏi:

- Ngươi có muốn bái nàng làm sư phụ không?

Thủy Tinh sửng sốt, bái sư, nàng có bóng ma với từ này.

- Yên tâm, Minh bà bà không có n ehièu quy tắc, chẳng qua trả giá hơi lớn. Bà già này không thích gì khác ngoài tiền.

Trán Đan Đạo Hùng nổi gân xanh, nói:

- Ngươi cũng biết vi phụ không quá giàu.

Mắt Thủy Tinh sáng rực, nàng có hứng thú với người thực tế như vậy hơn.

- Phụ thân, không biết có thể cho ta gặp mặt Minh bà bà lần nữa không? Có lẽ ta có thể dùng cách khác đánh động nàng.

Đan Đạo Hùng cười gian nói:

- Tất nhiên là được, nhưng trừ tiền ra rất khó làm nàng động lòng. Yên tâm, chỉ cần ngươi thích thì mặc kệ thế nào ta sẽ giải quyết cho, đừng nói lời từ bỏ. Nếu có thể bái nàng làm sư phụ, khi công hội lữ giả hành động ngươi và tên khốn Vu Nhai sẽ gặp nhau, hơn nữa . . . Hì hì.

Thủy Tinh kỳ dị nhìn phụ thân, từ khi nào Đan Đạo Hùng cũng bị Vu Nhai nhiễm? Thủy Tinh càng nổi hứng thú hơn, đặc biệt là có thể gặp lại Vu Nhai trong công hội lữ giả. Vu Nhai rất tò mò về công hội lữ giả.

Thủy Tinh không để bụng nguyên nhân Đan Đạo Hùng cười kỳ dị.

* * *

Vu Nhai đứng trong sân, nhỏ giọng nói:

- Độc Cô Chiến Phong . . .

Trước mặt Vu Nhai là Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh. Hai người thuộc về Xích Sắc quân đoàn nhưng vì mới thành lập nên không có tác dụng nhiều trong chiến tranh, Vu Nhai không công khai, cũng không nói nhiều cho mọi người biết.

Vì càng tò mò với công hội lữ giả nhiều hơn nên Vu Nhai tìm Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh hỏi thăm tình huống.

Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh vừa kể mượn kiếm huynh biết Vu Nhai không chết, nhờ hai người chuyển vài câu cho hắn. Mượn kiếm huynh đã không ở trong Bắc Đẩu hành tỉnh, lần trước Vu Nhai bị dịch chuyển không gian vào Mê Vụ sơn mạch không lâu sau gã ra đi, hình như quay về công hội lữ giả.

Tin Bắc Đẩu hành tỉnh thắng lớn tất nhiên lọt vào tai mượn kiếm huynh, gã thông qua công hội lữ giả nhờ Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh nhắn giùm.

Lời nhắn rất đơn giản, giống như Đan Đạo Hùng, kêu sau khi Vu Nhai rời khỏi Độc Cô gia thì đi công hội lữ giả một chuyến. Mượn kiếm huynh dặn Vu Nhai đừng nóng lòng đến thánh binh sư, muốn hắn đi Độc Cô gia như một người lữ hành mà không phải cưỡi ma thú bay. Bởi vì lữ hành là điều kiện cần thiết để vào công hội lữ giả.

Có lẽ sợ Vu Nhai không muốn ;ữ hành 'nhàm chán' nên mượn kiếm huynh nhắc tới Độc Cô Chiến Phong. Mượn kiếm huynh nói Độc Cô Chiến Phong từng làm chuyện tương tự, gã có thực lực như bây giờ cũng là nhờ công hội lữ giả.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top