Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1260: Có người muốn gặp ngài (2)
Vu Nhai nghe tiếng cười thì vội biện giải:

- Nói này Thôn Thiên kiếm lão bà, thật ra ta làm vì nàng. Ài, ta không biết trái tim cô nương đó thế nào, nhưng ta đã có nàng, Thủy Tinh, Dạ Tình, không thể làm bậy. Nàng nhìn xem ta si tình nàng biết bao?

Vu Nhai quyết tâm thầm nghĩ:

- Chắc chắn cô nương Thôn Thiên kiếm cho rằng ta thiếu não không nhận ra! Sao có thể mất mặt trước nàng? Phải chiếm lợi bằng miệng!

Vu Nhai và Thôn Thiên kiếm linh tiến vào vùng chiến tranh.

Thôn Thiên kiếm linh suýt sặc, muốn đâm Vu Nhai một lỗ, đúng là miệng chó không phun ngà voi.

Từ khi Vu Nhai ra khỏi kiếm thần bí địa thì Thôn Thiên kiếm linh phục hồi, tâm tình rất tốt. Bởi vì Thôn Thiên kiếm linh được nhiều kiếm, nàng cất hết một trăm tám mươi chín thánh kiếm, đương nhiên nếu Vu Nhai muốn dùng tùy thời có thể lấy.

Nói thật ra Thôn Thiên kiếm linh cực kỳ vừa lòng kiếm đạo của Vu Nhai nhưng ngoài miệng không nói.

Tóm lại Vu Nhai biết Vu Nhai đã đặt nền móng siêu cường giả, đôi khi nàng sẽ nghĩ:

- Một ngày nào đó mình sẽ bị hắn hoàn toàn toàn nắm giữ, tiếp đó có lẽ bị hắn . . .

Mỗi khi nghĩ đến đây là lòng Thôn Thiên kiếm linh rối bời, không biết làm sao, có chút mong đợi lại hơi sợ.

Vu Nhai không biết tâm tình rối rắm của Thôn Thiên kiếm linh, tâm tình hắn đang rất tốt, tràn ngập mong chờ về chuyến đi công hội lữ giả.

- Hì hì.

Vu Nhai chưa vui vẻ được bao lâu chợt thấy có người ở bên dưới bắn ra kiếm ý dường như ra hiệu với hắn.

Vu Nhai cúi đầu nhìn, thì ra Kiếm Điêu bất giác bay tới đệ cửu kiếm hoàn hùng quan, tiếp tục bay đi sẽ không là phạm vi Độc Cô Thần thành nữa. Người phát ra kiếm ý là nữ tướng quân kia, Vu Nhai nhận ra nàng. Đó là nữ thủ tướng kiên quyết phản đối không cho Vu Nhai mang theo Dị Ma tộc vào Độc Cô Thần thành. Nữ tướng quân phát ra kiếm ý xong vẫy tay với Vu Nhai.

Ân đại tiểu thư hành lễ quân chính quy nhất với Vu Nhai:

- Kính chào Vu thống lĩnh!

Vu Nhai sửng sốt, chợt nhớ hắn là thống lĩnh gì đó của kim bào màu tạp.

Vu Nhai gật đầu, hỏi:

- Có chuyện gì?

Ân đại tiểu thư đáp:

- Có người muốn gặp ngài.

Ân đại tiểu thư đứng trước mặt Vu Nhai không cảm giác người nổi tiếng này có gì đáng sợ, nhưng thế này mới là đáng sợ nhất. Mấy tháng trước Vu Nhai chưa kiếm đạo thành thánh Ân đại tiểu thư là con kiến trước mặt hắn, bây giờ thì sao?

- A?

Vu Nhai mờ mịt, nói:

- Biết rồi.

Ân đại tiểu thư dẫn Vu Nhai đến trước mặt một binh sĩ, theo kinh nghiệm của hắn thì vị trí binh sĩ đứng là góc chết các mặt. Là ai muốn tìm hắn?

Vu Nhai định hỏi nhưng Ân đại tiểu thư đã đi ra vài bước, ngó quanh quất như đang ngắm cảnh chứ không phải giữ khoảng cách với hắn.

- Độc Cô Đoạn Nghịch kính chào Ma Kiếm chấp sự.

Nghe câu này mắt Vu Nhai lóe tia sáng, đánh giá Độc Cô Đoạn Nghịch từ trên xuống dưới.

Vu Nhai nói:

- Thì ra là ngươi.

Độc Cô Đoạn Nghịch cười khổ nói:

- Đúng vậy! Là ta, các chủ đã phía ta đến bên cạnh ngài.

Lúc trước Độc Cô Đoạn Nghịch không biết Ma Kiếm chấp sự là ai, sau khi hỏi thì trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng cười khổ.

- A? Vậy ngươi cứ tiếp tục công việc thường ngày đi, ta chỉ treo danh Ma Kiếm chấp sự.

Vu Nhai có chút ấn tượng, lúc Độc Cô Chiến Phong bắt Độc Cô Cửu Mạc hình như có ra lệnh Độc Cô Đoạn Nghịch đi theo Ma Kiếm chấp sự, tức là hắn. Vu Nhai không biết nên nói cái gì, hắn suýt quên mình là Ma Kiếm chấp sự. Độc Cô Chiến Phong là U Linh kiếm các chủ, Vu Nhai là Ma Kiếm chấp sự, đôi khi hắn nghĩ đây là trò đùa dai của Độc Cô gia chủ rảnh rỗi sinh nông nổi.

Độc Cô Đoạn Nghịch lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Độc Cô Đoạn Nghịch tiếp tục bảo:

- Ta đến gặp chấp sự đại nhân vì có chuyện bí ẩn cần báo cáo. Đại nhân nhổ đám gián điệp Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Mạc của Cổ Duệ chi dân khiến các đại thế lực cảnh giới nghiêm ngặt. Trong đó nhiều đại thế lực, đại gia tộc đào ra khá nhiều gián điệp của Cổ Duệ chi dân, làm Cổ Duệ chi dân tổn thất trầm trọng, cộng với đại nhân vốn là cái đinh trong mắt bọn họ . . .

Vu Nhai kinh ngạc hỏi:

- Cho nên bọn họ muốn giết ta?

Độc Cô Đoạn Nghịch trả lời:

- Đúng vậy! Theo tình báo thì Cổ Duệ chi dân đã quyết tâm khử ngài, điều tra ra Cổ Duệ chi dân đã phái sát thủ chạy tới Kiếm vực hành tỉnh, đang chờ đại nhân rời khỏi Độc Cô gia là ám sát ngay.

Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, mở miệng nói:

- Ta đã biết, đa tạ!

Vu Nhai định xoay người đi, lúc này Độc Cô Đoạn Nghịch lại nói:

- Chấp sự đại nhân, chúng ta có thể sắp xếp cho ngài an toàn rời khỏi Kiếm vực hành tỉnh, không biết . . .

Vu Nhai lắc đầu, nói:

- Không cần, bọn họ không giết ta được.

Chỉ cần không phải cao thủ giống như Hắc Nguyệt đại quản sự thì Vu Nhai không sợ, đã có kiếm đạo thành thánh khiến hắn tràn trề tự tin. Trong Kiếm vực hành tỉnh cho Hắc Nguyệt đại quản sự mười lá gan cũng không dám làm ẩu giữa ban ngày.

Vu Nhai chào Ân đại tiểu thư, tượng trưng nói mấy câu rồi leo lên Kiếm Điêu bay đi.

Độc Cô Đoạn Nghịch ngẩn ngơ, lúc trước sắp đặt này nọ đều công cốc sao? Vu Nhai tự tin quá đáng.

Độc Cô Đoạn Nghịch lắc đầu, gã vốn suy nghĩ làm chút chuyện giúp người gã từ đầu đến cuối luôn xem trọng. Độc Cô Đoạn Nghịch nhớ lúc trước mấy lần ngăn cản Vu Nhai giết Độc Cô Cửu Dương, cũng nhờ gã nên Độc Cô Cửu Dương sống tới bây giờ, xảy ra nhiều chuyện.

Độc Cô Đoạn Nghịch khẽ thở dài:

- Ài.

Độc Cô Đoạn Nghịch nhớ lời Vu Nhai từng nói, lần sau gặp mặt gã sẽ không ngăn được hắn giết chết Độc Cô Cửu Dương. Đúng vậy, Độc Cô Đoạn Nghịch bây giờ không đủ để Vu Nhai nhét răng, Độc Cô Cửu Dương cũng chết.

Ân đại tiểu thư hỏi:

- Đoạn Nghịch thúc thúc, Vu Nhai có bị gì không? Ám sát kia . . .

Độc Cô Đoạn Nghịch mỉm cười nói:

- Nếu hắn đã nói không sao thì chắc chắn là không sao. Độc Cô Cửu Tà nói cần phải mù quáng tin tưởng hắn.

Ân đại tiểu thư ngây người nhìn nam nhân đã biến thành đốm đen, cao đến không thể với tới.

Vu Nhai không biết hắn lại thu hoạch thêm mấy người tin tưởng mù quáng.

Vu Nhai nhìn bản đồ hiện ra trên ngọc bài lữ hành, khó hiểu suy đoán:

- Hướng này hình như là một thành phố lớn phía nam Kiếm vực hành tỉnh, tổng bộ công hội lữ giả ở đó sao?

Rất nhanh Vu Nhai phủ nhận, không thể nào tình cờ như vậy, chắc chắn đây chỉ là nơi tập trung. Khi đó sẽ có người công hội lữ giả dẫn bọn họ đến chỗ khác.

Vu Nhai rất để bụng hành động ám sát, hắn không có thói quen khinh địch, nhưng đã biết thì không sợ nữa. Vu Nhai bỗng cười kỳ dị.

- Nơi tập trung người được chọn? Hì hì, ám sát . . .

Vu Nhai ngừng cười, biến mất khỏi lưng Kiếm Điêu. Trong khi Vu Nhai cười khùng khục thì linh giác siêu nhạy phát hiện hơi thở Cổ Duệ chi dân đến gần, bây giờ hắn sẽ không cứng đối cứng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1261: Cá trong chậu
Trong khi Vu Nhai biến mất khỏi lưng Kiếm Điêu, mấy bóng người kỳ lạ xuất hiện bên cạnh con chim.

Bọn họ đứng trong không trung, một người sử dụng thuật pháp gì đó.

Người này trầm giọng nói:

- Xem ra hắn đã đề phòng từ trước, hoặc ngửi được mùi của chúng ta. Thực lực không tệ, nhưng hắn không chạy thoát được. Là hướng kia, đuổi theo!

Mấy người này chính là Cổ Duệ chi dân muốn ám sát Vu Nhai.

Mấy Cổ Duệ chi dân tin tưởng Vu Nhai có đề phòng hoặc phát hiện hơi thở của bọn họ nhưng vẫn vô cùng tự tin. Cùng lắm hắn gửi được hơi thở đáng ngờ, sẽ không bắt giữ được tung tích của họ. Bọn họ là sát thủ giỏi nhất Cổ Duệ chi dân, là sát thủ đỉnh cao trong Hắc Nguyệt thần tộc, sát ý thành thánh. Hắc Nguyệt đại quản sự tự tay bồi dưỡng bọn họ, truyền thừa sức mạnh hắc chú.

Lam Thương Tử cả Lam Sương thần tộc tặng cho bọn họ một "Kính tượng thuật quyển", Vu Nhai không chạy thoát được. Từ lúc Vu Nhai rời khỏi Độc Cô gia đã bị theo dõi, chẳng qua bọn họ không dám ra tay gần Độc Cô gia.

Hành động ám sát lần này do mấy thần tộc, cự long tộc ra lệnh, cố gắng bắt sống. Bọn họ nắm chắc chín mươi chín phần trăm chứ đừng nói là giết người. Bọn họ điều tra rõ thực lực của Vu Nhai, nếu ở trong Độc Cô gia hắn dẫn động kiếm ảnh trận có lẽ hơi rắc rối, còn bên ngoài đỉnh thiên binh sư có nghịch thiên cách mấy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ.

Trong Độc Cô gia có người Cổ Duệ chi dân, tình báo rất rõ ràng, bao gồm Vu Nhai có thể cảm ngộ kiếm đạo cường đại.

Tình báo thì tình báo, bọn họ tự cho rằng hiểu biết Vu Nhai, nhưng năng lực tiềm hành, linh giác của hắn mạnh hơn trong báo cáo. Vu Nhai có binh linh siêu nghịch thiên, cảm ngộ địa diễn ngày càng sâu sắc, mấy cái này không điều tra được. Cảm ngộ địa diễn có ích cho Vu Nhai là hắn nắm giữ địa hình diễn biến hơn. Nhờ đó năng lực tiềm hành của Vu Nhai tăng gấp mấy lần, hắn nắm rõ biến đổi địa hình xung quanh trong lòn bàn tay.

Thủ lĩnh sát thủ đuổi theo hai canh giờ bỗng cảm thấy có điều lạ.

- A? Kỳ lạ, tại sao mãi mà không đuổi kịp hắn? Cẩn thận chút, hắn khó giải quyết hơn tình báo nói.

Thủ lĩnh sát thủ vẫn không mất niềm tin, lúc trước bọn họ hơi khinh địch.

Thời gian chậm rãi trôi, nửa ngày sau, bọn họ vẫn không đuổi kịp mục tiêu.

Bọn họ cảm giác cách mục tiêu ngày càng gần, công nhận năng lực tiềm hành của Vu Nhai rất mạnh nhưng có ích gì? Cuối cùng vẫn sẽ bị bắt. Bọn họ phá đoán khoảng ba, bốn canh giờ nữa sẽ đuổi kịp hắn.

Quả nhiên khoảng ba canh giờ sau bọn họ chạy tới một tòa thành thị.

- A! Cho rằng vào thành thị là thoát khỏi chúng ta truy sát? Tuy Kiếm vực hành tỉnh là thành lớn nhưng không phải Độc Cô Thần thành, không phải nơi có lực lượng trung tâm của đại gia tộc khác trong Kiếm vực hành tỉnh.

Bọn họ là sát thủ nên cần có kiên nhẫn, lúc này tâm tình bình tĩnh vì mục tiêu đã gần trong gang tấc. Cả đám vào thành.

Thủ lĩnh sát thủ nói:

- Đi, hắn ở trong ngôi nhà kia.

Bọn họ nhanh chóng xông vào căn phòng trông khá lớn mà bình thường, không phải ngang nhiên xông vào, cả đám lặng lẽ nhập nha. Bọn họ chưa kịp thấy rõ tình huống bên trong thì . . . Bi kịch.

Một tiếng hú vang lên từ góc phòng:

- Ta mới thấy bên kia có bóng đen!

Vài vụn gỗ không phải chộp từ đống tạp vật nào bay hướng bọn họ, nhắm rất chính xác. Các sát thủ tách ra nhưng gỗ vụn cực kỳ chính xác bay hướng bọn họ. Năng lực sát thủ nói cho bọn họ biết đã rơi vào bẫy, tuy là vụn gỗ nhưng không tránh được.

Không tránh được thì sao? Cứ đụng vỡ là xong. Đối với mục tiêu ám sát thì lén hay ngay mặt ám sát đều không khác gì, hắn chết chắc. Nếu đã bắt được tung tích của hắn vậy cứ thả tay giết.

Nếu ai dám ngăn cản xem như bọn họ xui xẻo.

Bọn họ là sát thủ, hiểu biết khá rõ về địa hình Thần Huyền đại lục, nơi nào có cao thủ, chỗ nào không bị bọn họ nắm giữ rõ ràng. Vừa rồi đã nói dù trong thành thị Kiếm vực hành tỉnh có cao thủ thì bọn họ dư sức đối phó, tiểu tử này cho rằng đã dụ được họ vào địa bàn cao thủ sao? Cho rằng Cổ Duệ chi dân chúng ta không biết gì?

- Ra tay, để ta đối phó tiểu tử kia, các ngươi cảnh giác cao thủ khác. Nếu dám rục rịch thì giết không tha!

Bởi vì người Cổ Duệ chi dân tự tin vào tình báo nên thủ lĩnh sát thủ ra lệnh, mệnh lệnh không khinh địch, gã cẩn thận đề phòng cao thủ được Vu Nhai dẫn đến đối phó với bọn họ.

Rầm!

Gụn vỗ vỡ, năm bóng người vọt ra trong gian phòng to lớn. Một bóng đen bắt giữ người mới hú lên là Vu Nhai, bốn bóng đen khác nhanh chóng tụ tập lại.

- Giết!

Thanh âm sắc bén ầm vang trong gian phòng.

Thủ lĩnh sát thủ lướt tới gần Vu Nhai, khóe mắt liếc bốn phía, rúng động. Xung quanh có khaỏng hai mươi người, mỗi người rất trẻ tuổi, đều phát ra khí thế cực kỳ sắc bén. Dù toàn là hơi thở đỉnh thiên binh sư nhưng không phải đỉnh thiên binh sư bình thường.

Thủ lĩnh sát thủ chợt nhận ra có điều lạ, nhưng tên đã trên dây không thể không. Thủ lĩnh sát thủ vẫn lao hướng Vu Nhai, may mắn các cường giả trẻ không định cản trở gã.

Làm mũi nhọn trong tay người ta? Cho rằng mọi người đều ngu ngốc sao?

Vu Nhai đứng trong đám đông, khóe môi cong lên:

- Không ra tay?

Keng một tiếng, tay Vu Nhai cầm thanh kiếm tối đen, là U Hoang kiếm. U Hoang sát kiếm kỹ vung lên, lúc trước huyền binh bản mệnh như máu thịt của Vu Nhai, bây giờ hắn kiếm đạo thành thánh thì kiếm kỹ cũng kết nối chặt chẽ.

- Ám ảnh minh sát!

Vu Nhai hét lên min hsát nhưng không khác gì ám sát.

Keng keng keng!

Tim Vu Nhai run lên, thực lực của thủ lĩnh sát thủ tuyệt đối cỡ thánh giai ngũ, lục đoạn, đấu đơn thì hắn khó đánh bại được. Trừ phi Vu Nhai cầm Thôn Thiên kiếm mới có cơ hội, so tài kỹ năng ám sát khó nói lộc về tay ai. Phe Cổ Duệ chi dân không chỉ có một thủ lĩnh sát thủ.

Nếu lúc trước Vu Nhai bị bắt, muốn sống sẽ phải dốc ra hết các loại nội tình.

- Hắc nguyệt thần lực, ngươi là Cổ Duệ chi dân, dám đến Kiếm Vực giết ta?

Sao Vu Nhai chịu đơn độc đấu được? Vu Nhai dụ bọn họ tới thành thị này là muốn mượn lực, trong phòng có một đống cao thủ không lợi dụng mới là ngốc.

- Cái gì? Cổ Duệ chi dân?

Hiện nay huyền binh giả Huyền Binh đế quốc mẫn cảm với cái gì nhất? Đương nhiên là bốn chữ Cổ Duệ chi dân. Mọi người trước đó còn bình tĩnh xem kịch bỗng chốc hăng tiết gà, mắt lóe tia sắc bén.

kiếm đạo thành thánh phóng lên cao, các tánh đạo khác đua theo bùng nổ trong căn phòng.

- Nguy rồi!

Thủ lĩnh sát thủ không ngờ Vu Nhai mấy lần chặn được chiêu tuyệt sát của gã, càng bất ngờ là hắn biết ngay thân phận của bọn họ. Trước đó bọn họ điều tra Vu Nhai có nhiều kẻ thù, như Mông thân vương. Bọn họ biết trong đại bàn Huyền Binh đế quốc thì Cổ Duệ chi dân là con gián người người đập chết, nên ẩn giấu thần lực bản mệnh rất sâu, thế nhưng chớp mắt đã bị người nhận ra.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1262: Dương Tiên Nặc (1)
Vẫn câu cũ, bọn họ cho rằng hiểu biết tình báo, biết luôn Vu Nhai là Ma Kiếm chấp sự. Bọn họ chỉ biết Vu Nhai là Ma Kiếm chấp sự không có quyền lực, không biết Độc Cô Đoạn Nghịch đã âm thầm điều tra nhiều chuyện cho hắn.

Vu Nhai không hề cảm giác hắc nguyệt thần lực của đối phương, nhưng hắn biết rõ sức mạnh hắc chú, đoán ra ngay.

Trong khi thủ lĩnh sát thủ suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì một thanh âm già nua vang lên:

- Phong!

- Bọn họ đúng là Cổ Duệ chi dân, bây giờ ta phong phòng ở lại để không bị phá hoại trong khi đánh nhau, không đến mức ảnh hưởng kế hoạch tiếp theo hay người qua đường bên ngoài. Nhưng thực lực của ta có hạn, tối đa phong lại năm phút.

Mọi người ngước mặt lên, không phát hiện thanh âm đến từ đâu. Bọn họ tập trung tai đây, trừ nhân viên công hội lữ giả ra không nhìn thấy gì. Nhân viên công hội lữ giả kêu cả đám chờ đến thời gian rồi xuất phát.

Xuất phát như thế nào, cưỡi ma thú aby hay gì thì không ai biết.

Thanh âm già nua quát to:

- Trong vòng năm phút hãy giết chết bọn họ!

- Giết!

Không ai do dự nữa, tuy không rõ người nói chuyện là ai nhưng chắc chắn là cao thủ công hội lữ giả. Bọn họ không biết sự tồn tại của công hội lữ giả lại hiểu biết công hội lữ giả cường đại, hai mươi cường giả trẻ xung quanh là chứng cứ rõ ràng nhất.

Mọi người không quen biết nhau nên khi ra tay có giữ sức lại.

Thanh âm già nua thong dong nói:

- Nhớ kỹ, trong phòng có một truyền tống trận đi thông tổng bộ công hội lữ giả, trong vòng năm phút nếu các ngươi không giết được bọn họ, nếu truyền tống trận không bị phá hư thì tốt, nếu bị phá hủy vậy các ngươi chỉ có thể liều mạng chạy đến điểm tụ tập khác. Nếu không tới kịp lúc các ngươi sẽ mất tư cách tham gia hoạt động công hội lữ giả.

- Cái gì?

Đám cường giả trẻ tinh thần rung lên, mắt hấp háy.

Giọng già nua trêu chọc cố ý nói:

- A, nguy rồi, ta vốn không nên nói ra truyền tống trận không biết có tồn tại hay không cho mấy Cổ Duệ chi dân nghe. Hiện tại bọn họ biết, sợ rằng sẽ cố ý phá hỏng.

Đám cường giả trẻ tuổi chửi thầm trong bụng, nhưng biết làm sao? Bọn họ phải dốc sức ra tay. Cả đám lao hướng sát thủ, mạnh ai nấy đánh.

Trong lúc hỗn loạn có một thanh âm chậm rãi nói:

- Các vị, ta là Dương Tiên Nặc của Dương gia, ta nghĩ chúng ta cứ thế này thì không được, phải thống nhất lại.

Dương Tiên Nặc có vẻ rất bình tĩnh, chân thành, là một thanh niên cầm cự kiếm. Người này rõ ràng là đến từ đại gia tộc khác của Kiếm vực hành tỉnh, thiên tài Dương gia.

- Xin mọi người hãy tin vào ta một lần, từ ta sắp xếp chiến đấu. Ta bảo đảm có thể trong vòng năm phút giết chết kẻ địch, nếu không được thì mọi người hãy lấy đầu ta đi.

- Dương Tiên Nặc, là Dương Tiên Nặc một lời hứa đáng giá nghìn vàng.

- Dương Tiên Nặc là người rất có khả năng trở thành gia chủ đời tiếp theo của Dương gia Kiếm Vực thế hệ này. Được tiếng là có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực trước mặt bất cứ hàng chữ cửu nào của Độc Cô gia, có nhân tình hơn đám Độc Cô gia kiêu ngạo.

- Không ngờ Dương Tiên Nặc cũng tham gia công hội lữ giả.

Dương Tiên Nặc trừng cầu ý kiến của mọi người:

- Mọi người thấy sao? Nếu được thì ta sẽ bắt đầu chỉ huy.

Mọi người im lặng một lúc sau đó gật đầu, trừ Vu Nhai ra. Dương Tiên Nặc liếc Vu Nhai, nhíu mày một lúc sau lờ đi, có lẽ vì gã không rảnh.

Dương Tiên Nặc mở miệng nói:

- Lạc huynh và ba người Nghiêm huynh phụ trách sát thủ phía đông. Thiên Lăng kiếm của Lạc huynh, chiến chuy của Nghiêm huynh, chắc chắn có thể giết sát thủ đó trong vòng năm phút.

Dương Tiên Nặc nhanh chóng phân phối, khiến người bất ngờ là gã biết hết tên mọi người. Trước khi Vu Nhai đi vào gian phòng này Dương Tiên Nặc đã âm thầm điều tra mọi người, trừ Vu Nhai là gã không biết.

Dương Tiên Nặc nhìn hướng Vu Nhai, nói thẳng:

- Vị huynh đài này, ta thấy ngươi am hiểu kiếm kỹ ám sát, ngươi hãy phối hợp nhóm Cổ huynh chờ thời cơ giết chết sát thủ kia đi.

Dương Tiên Nặc cho rằng Vu Nhai sẽ nghe lệnh, vì dù sao là hắn đưa đám sát thủ này đến.

Mọi người có mặt đều là cao thủ, làm sao không biết Vu Nhai là mục tiêu của các sát thủ?

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Không cần, ta thấy bọn họ đánh rất ổn, trong vòng năm phút không thành vấn đề. Ta ở bên ngoài bổ khuyết là được.

Vu Nhai lắc mình núp trong góc, chờ thời cơ ra tay, hoặc nên nói hắn không muốn đánh nhau nữa. Mọi người cực kỳ tức giận. Là ngươi dẫn sát thủ đến, bây giờ không chịu ra tay?

Dương Tiên Nặc sửng sốt, mắt lóe tia khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười:

- Bổ khuyết, không phải ta khoe khoang, ta tự tin mọi người có mặt đều là thiên tài, cao thủ của Thần Huyền đại lục, sẽ không có tình huống lỗ hổng nào để bổ khuyết.

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Ngươi tập trung đánh đi, còn nói nữa sẽ hết thời gian, khi đó càng nhiều lỗ hổng hơn.

Mọi người trợn mắt trừng Vu Nhai, tiểu tử này thấy tình huống khẩn cấp mà vẫn cố ý không ra tay. Đám người không làm gì được Vu Nhai, loại người như vậy cũng tham gia công hội lữ giả, đúng là đồ cặn bã.

Đám người hết cách, vẫn phải hành động, chỉ có năm phút.

- Hừ! Hy vọng công hội lữ giả không có quy tắc quyết đấu, hãy cầu may đừng để gặp ta!

- Người này đúng là tiện, không biết ai chọn lựa hắn.

- Thôi, chúng ta lo đánh đi, hắn thích làm gì thì tùy.

NHiều người bất mãn với Vu Nhai.

Dương Tiên Nặc nhếch môi cười nhạt nhưng không ai thấy, mở miệng nói:

- Nếu vị huynh đệ này muốn bổ khuyết thì tùy, nhưng ta vẫn tự tin là ta . . .

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nói nhảm nhiều quá, sắp hết thời gian!

Mọi người lại trừng mắt, hảo cảm với Dương Tiên Nặc tăng vọt lên cao. Đám người mặc kệ Vu Nhai, phối hợp anhu ra tay, giết đám sát thủ Hắc Nguyệt thần tộc liên tục thụt lùi, kinh hoàng vô cùng.

Đám sát thủ vốn thấy buồn cười vì lòng tự tin của đám thanh niên, bọn họ chỉ hơi lo chủ nhân giọng nói già nua, không để các cường giả trẻ vào mắt. Nhưng bây giờ đám sát thủ mới biết kẻ buồn cười là họ.

Đám sát thủ không hiểu nổi tại sao các cao thủ trẻ này đáng sợ đến thế, toàn là đỉnh thiên binh sư, không phải đỉnh thiên binh sư bình thường, có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Chỉ một thành thị sao có nhiều người trẻ tuổi dáng sợ như vậy?

- Giết!

Thanh âm lại vang lên, sau ba phú một sát thủ bị giết. Dương Tiên Nặc lại điều chỉnh, vì một sát thủ chết nên phe công hội lữ giả dư nhiều tay, ưu thế càng lớn.

Các sát thủ lần lượt ngã xuống, pthú cuối chỉ còn lại thủ lĩnh sát thủ.

Hai mươi chọi một, không cách nào đấu nữa. Dương Tiên Nặc cầm đầu hai mươi người vây công thủ lĩnh sát thủ, dù bây giờ không có thời hạn năm phút thì mọi người không chút sợ hãi. Chẳng lẽ thủ lĩnh sát thủ có thể thoát khỏi vây công sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1263: Dương Tiên Nặc (2)
- Giết!

Dương Tiên Nặc đúng là mạnh, tuy gã cũng là đỉnh thiên binh sư nhưng không đơn giản vượt cấp khiêu chiến thánh binh sư. Dương Tiên Nặc bắt lấy cơ họi cự kiếm chém thẳng xẻ đôi thủ lĩnh sát thủ ra, máu phun tung tóe. Trước khi chết thủ lĩnh sát thủ nhìn Vu Nhai chằm chằm, chết không nhắm mắt. Có lẽ đến lúc này thủ lĩnh sát thủ vẫn đang suy nghĩ đây là đâu? Nhân loại bình thường này muốn làm gì?

Thủ lĩnh sát thủ đã chết, nếu không gã sẽ mang tin tức về. Đã chết sao? Hai nửa xác chết nhếch môi, đám người Dương Tiên Nặc không chú ý thấy điều này.

Cuộc chiến kết thúc, một thiếu nữ thành viên lữ hành giả đỏ mặt đưa khăn tay cho Dương Tiên Nặc.

- Dương đại ca, này, đừng để máu Cổ Duệ chi dân làm dơ người.

Dương Tiên Nặc rất là ưu nhã cảm ơn thiếu nữ:

- Đa tạ.

Dương Tiên Nặc thật tự nhiên cầm khăn tay, lau mặt dính máu. Mọi người vây quanh xác chết, muốn lục tìm không gian giới chỉ của thủ lĩnh sát thủ.

Một người nhặt lên không gian giới chỉ nói:

- Dương đại ca, trong không gian giới chỉ trừ một quyển giống quyển trục ma pháp, đồ ăn, đan dược hồi khí bình thường ra không có gì khác. Những sát thủ khác chỉ có đan dược.

Trước mắt bao người nên không ai dám chiếm của riêng.

- Đây là . . .

Dương Tiên Nặc không hứng thú với đan dược hồi khí, gã nhắm vào quyển tục.

Dương Tiên Nặc nhìn một lúc, nói:

- Chắc là quyển trục của Cổ Duệ chi dân, bên trên có dao động nhưng không biết tác dụng là gì?

Có người nhìn quyển trục chằm chằm, nói:

- Có lẽ không phải vật tầm thường.

Một người khác nhắc nhở:

- Chỉ có một quyển trục, nên thuộc về ai đây?

Thiếu nữ lúc trước tặng khăn tay cho Dương Tiên Nặc mở miệng nói:

- Đương nhiên thuộc về người giết thủ lĩnh sát thủ, vậy thì mọi người không có gì phản đối đúng không?

Là người được công hội lữ giả lựa chọn đa số là cao thủ chốn dân gian hoặc gia tộc nhỏ, dù toàn là thiên tài có vài người đặc biệt, không phải ai cũng ngạo cốt kiêu ngạo, bọn họ khát vọng đại gia tộc.

Dương Tiên Nặc giả bộ từ chối, cuối cùng nhận đồ như rất miễn cưỡng.

- Phải rồi, tiện nhân dẫn sát thủ đến đã đi đâu?

- Xì, chắc không phải còn đang bổ khuyết đi?

- Chắc thói quen giống con chuột núp trong gốc không dám ra đây, nhân phẩm cặn bã. Chúng ta xử lý đám sát thủ kia giúp hắn vậy mà không cảm ơn một tiếng. Đặc biệt là Dương đại ca, thái độ của hắn là sao?

Lúc này mọi người chợt nhớ Vu Nhai, bọn họ cười trào phúng, biết rõ ở ngay bên cạnh vẫn nói năng bỗ bã.

Dương Tiên Nặc bào chữa cho Vu Nhai:

- Mọi người đừng noi vậy, bổ khuyết cũng không sao, chẳng qua vị huynh đệ này xem thường thực lực của chúng ta. Ta không biết sở trường của hắn, có lẽ hắn chỉ giỏi ám sát. Vị huynh đệ kia thấy ta nói đúng không?

Trong bóng tối Vu Nhai cười lạnh, nhìn Dương Tiên Nặc là biết ngay loại ngụy quân tử trang nghiêm đạo mạo. Miệng Dương Tiên Nặc nói rộng rãi nhưng rõ ràng ám chỉ mọi người rằng Vu Nhai giỏi ám sát, phải cẩn thận hắn đánh lén, còn muốn thu mua lòng người.

Mọi người có hảo cảm với Dương Tiên Nặc tăng theo cấp số nhân, có vài người thì thầm giật mình. Thật ra bọn họ không phát hiện được Vu Nhai còn ở trong nhà hay không, hắn đang ở góc xó nào?

Tức là bọn họ không cảm giác được Vu Nhai tồn tại.

Dương Tiên Nặc cũng vậy, khi gã nói câu này là muốn thăm dò Vu Nhai đã đi chưa. Nếu người này còn ở trong góc phòng thì rất đáng sợ, ít nhất thủ đoạn ám sát siêu kinh dị.

Thiếu nữ tặng khăn tay phụ họa Dương Tiên Nặc:

- Thôi đi đi, để hắn tiếp tục bổ khuyết gì đó. Chúng ta vào gian phòng có truyền tống trận xem thử.

Mọi người gật gù đi vào phòng.

Bọn họ mới đến cửa phòng truyền tống trận, chỉ khoảng hơn mười giây bỗng nghe sau lưng vang tiếng hét thảm thiết.

- A! Ngươi . . .

Trong khoảnh khắc đám người ngoái đầu nhìn, trợn mắt há hốc mồm. Xác thủ lĩnh sát thủ bị chém thành hai nửa đã ghép lại, gã xông tới cửa bị người túm lại

Người bắt thủ lĩnh sát thủ không ai khác hơn là kẻ nói sẽ bổ sung sau, hắn thật sự làm được?

Thủ lĩnh sát thủ chưa chết hẳn, run rẩy nói:

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Sao ngươi có thể . . .?

Vu Nhai cười khẩy nói:

- Ngươi biết rõ ta từng giết người Hắc Nguyệt thần tộc từ các ngươi còn dám trọng sinh trước mặt ta? A, có lẽ vì sức mạnh hắc chú của ngươi quá yếu, bất đắc dĩ sống lại nếu không sẽ không còn cơ hội nữa?

Thủ lĩnh sát thủ nghe lời Vu Nhai nói, gã nhìn hắn chằm chằm sau đó té xuống.

Một người đứng bên cạnh Vu Nhai mờ mịt hỏi:

- Đây . . . Đây là sao?

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Sức mạnh hắc chú của Hắc Nguyệt thần tộc, có kỹ năng sống lại nên cần có một người bố khuyết.

Huyền khí chấn động mãnh liệt, huyền khí điên cuồng chui vào xác linh giác phá thần lực bản mệnh tan tác để gã không sống lại được nữa.

Mọi người hoang mang, khó tin:

- Sức mạnh hắc chú, sống lại? Đây là kỹ năng gì?

Vu Nhai không trả lời, một lão nhân đi vào từ cửa sau, tức là lão nhân phong ấn căn nhà năm phút.

Lão nhân vừa đi vừa nói:

- Không thể trách các ngươi kỗ ràng, Hắc Nguyệt thần tộc là chủng tộc bí ẩn nhất trong Cổ Duệ chi dân,bọn họ am hiểu ám sát, các loại thuật quỷ dị. Lúc lên chiến trường cũng ít ai biết Hắc Nguyệt thần tộc tồn tại như thế nào.

- Nghe nói sức mạnh hắc chú không phải lực lượng Hắc Nguyệt thần tộc tu luyện chính yếu, chỉ là phụ trợ, một loại lực lượng rất kỳ lạ. Tu luyện đến trình độ sâu sẽ có kỹ năng sống lại, trong cơ thể hắn còn sót lại thần lực bản mệnh cấu thành sức mạnh hắc chú nếu muốn giết họ phải làm giống như vị tiểu huynh đệ này, dùng huyền khí có độ mạnh hơn thần lực bản mệnh của Cổ Duệ chi dân đánh tan thần lực bản mệnh còn sót lại.

Nói xong lão nhân liếc mọi người, thấy bọn họ còn đang giật mình.

Vu Nhai nhìn hướng Vu Nhai, nheo mắt nói:

- Vị lữ hành giả nhỏ này, xem ra ngươi tiếp xúc với Cổ Duệ chi dân nhiều hơn tưởng tượng, thậm chí giết Hắc Nguyệt thần tộc.

Vu Nhai cười nói:

- Đáng tiếc ta vẫn không hiểu nhiều, không biết trong mấy sát thủ có một người hay toàn bộ sống lại, thời gian sống lại là bao lâu. Ta không dám đánh rắn động ocr, đành núp trong bóng tối làm con chuột.

Vu Nhai nhìn đám người Dương Tiên Nặc, nói:

- A, dù sao thì cảm ơn mọi người hỗ trợ, nếu không ta đã chết trong tay Cổ Duệ chi dân.

Vu Nhai nói câu đầu đã khiến mặt mọi người nóng ran, đặc biệt vị thiên tài bảo Vu Nhai là con chuột. Vu Nhai nói câu tiếp theo điều giải cảm xúc, rồi câu nói và hành động sau đó của Vu Nhai làm Vu Nhai rất bất mãn, đặc biệt là Dương Tiên Nặc.

Vu Nhai nhắc nhở mọi người:

- Sự thực chứng minh đối phó Cổ Duệ chi dân phải hết sức cẩn thận, đặc biệt với Hắc Nguyệt thần tộc cần có một người đứng ngoài bổ khuyết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1264: Đánh tới khi nào mặt ngươi sưng phù
Vu Nhai chậm rãi đi tới bên xác sát thủ khác, dùng huyền khí hủy diệt sức mạnh hắc chú đọng trong cơ thể bọn họ. Mọi người biến sắc mặt liếc hướng Dương Tiên Nặc.

Lúc trước Dương Tiên Nặc cứ đòi chiến đấu với Vu Nhai, nói gì mà bảo đảm sẽ không có chuyện cần bổ khuyết, gì mà Vu Nhai không biết rõ thực lực của bọn họ. Nhiều người cho rằng Vu Nhai làm như vậy là sợ Cổ Duệ chi dân, không dám đấu ngay mặt.

Dương Tiên Nặc sắc mặt âm trầm, khuôn mặt gã như bị tát mấy cái sưng phù. Dương Tiên Nặc cố gắng giữ nụ cười.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Phải rồi, mới rồi ai nói người giết thủ lĩnh sát thủ sẽ được quyển trục đúng không?

Thiếu nữ đưa khăn tay tức giận quát:

- Ngươi . . . Ngươi đừng khinh người quá đáng!

Vu Nhai mặc kệ cô nàng mê trai, bước hướng Dương Tiên Nặc, không chút phong độ quý ông vươn tay đòi đồ vật. Mọi người trừng mắt, cái tên này thật vô sỉ. Bọn họ muốn bênh vực Dương Tiên Nặc nhưng không biết nói thế nào.

- Ha ha ha ha ha ha! Lúc trước đã nói rồi, quyển trục này tất nhiên là thuộc về ngươi.

Dương Tiên Nặc tức xì khói nhưng giả bộ ngực rộng rãi, cố gắng không sượng mặt. Vu Nhai thấy sát khí trong mắt Dương Tiên Nặc, gã lấy quyển trục ra nhẹ nhàng đặt vào tay Vu Nhai.

Vu Nhai không chút khách sáo nhận lấy, giở ra xem.

Có người bĩu môi nói lớn tiếng:

- Hừ! Dù có được thì sao? Hắn có lực lượng phá giải quyển trục này như Dương gia sao?

Người này cố ý nói cho Vu Nhai nghe.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Là hơi thở của Lam Thương Tử, chắc là loại thuật kính tượng.

Người nói Vu Nhai không biết mà ra vẻ tay đây lại bị tát tai một cái. Không ai quan tâm gã.

Vu Nhai đi hướng lão nhân, nói:

- Lão tiên sịnh, tuy ta từng đánh với Lam Sương thần tộc nhưng không hiểu biết nhiều, có thể giải thích cho ta được không? Đặc biệt là thuật kính tượng của Lam Sương thần tộc, lúc trước ta suýt chịu thiệt lớn.

- A! Tiểu tử nhà ngươi trải qua khá nhiều chuyện đây, khiến Cổ Duệ chi dân phái sát thủ cường đại như vậy truy giết, trong thế hệ trẻ chắc chỉ có một mình ngươi. Ta nhìn từ thuật kính tượng này thấy ra bọn họ muốn bắt sống ngươi.

Lão nhân nhậ lấy quyển trục kính tượng, nhìn một lúc, nói:

- Kính tượng này trừ truy tung ra còn có năng lực giam cầm, người thi thuật không quá mạnh. Như ngươi nói, là Lam Thương Tử đó. Tạm thời Lam Thương Tử không cường đại nhưng là thiên chi kiêu tử của Lam Sương thần tộc, sớm muộn gì sẽ có ngày trở nên siêu đáng sợ.

- Ngày này sẽ không lâu, thực lực của Lam Thương Tử mạnh hơn đa số người có mặt tại đây.

Lão nhân híp mắt nhìn Vu Nhai, lão đoán được hắn là ai nhưng không vạch ra.

Lão nhân tiếp tục bảo:

- Nhờ phúc của hắn mà ta ngoại lệ nói cho các ngươi biết tình huống Lam Sương thần tộc. Vốn những tình huống này phải chờ lúc vào công hội lữ giả mới cho các ngươi biết, khi đó sẽ trở thành khâu thử thách.

- Vì tiểu huynh đệ này hỏi trước nên ta nói ra, coi như cảm ơn và báo đáp các ngươi giết người giúp hắn. Đương nhiên 36 có thể lựa chọn không nghe.

Không ai trả lời, bọn họ rất tò mò về Cổ Duệ chi dân, lão nhân còn nói cái này nằm trong nội dung thử thách. Biết trước tình báo đương nhiên có ưu thế hơn là biết muội, nơi này chỉ là một phân hội công hội lữ giả, còn có rất nhiều chỗ khác.

Ngọc bài lữ hành lựa chọn công hội lữ giả có truyền tống trận gần nhất để mọi người tụ tập lại.

Lão nhân bắt đầu kể:

- Theo ta được biết thì kính tượng Lam Sương thần tộc là . . .

Vu Nhai nêu câu hỏi về kính tượng nên lão nhân chỉ nói xoay quanh kính tượng của Lam Sương thần tộc, không nhắc đến điều gì khác. Mọi người lắng nghe, bao gồm Vu Nhai hơi hiểu biết về Lam Sương thần tộc.

Nhiều người hút ngụm khí lạnh. Cổ Duệ chi dân đúng là kỳ dị, thần lực bản mệnh của bọn họ được thiên địa ưu tiên.

Lão nhân kể xong lại nhìn hướng Vu Nhai, hỏi:

- Tiểu tử, ngươi không muốn hỏi về sức mạnh hắc chú sao?

Vu Nhai sửng sốt, ngẫm nghĩ, đáp:

- Sức mạnh hắc chú sao, e rằng lão tiên sinh cũng không hiểu rõ ràng.

Vu Nhai cảm giác biểu tình lão nhân là lạ, lúc trước khi hắn núp trong bóng tối cảm nhận có ánh mắt hay quan sát mấy sát thủ, muốn tìm hiểu biến đổi của bọn họ.

Lão nhân cười to, không hề để bụng bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với Hắc Nguyệt thần tộc, những gì đã kể toàn là nghe nói. Về chuyện sức mạnh hắc chú ngươi có thể làm sư phụ của ta.

Lão nhân nét mặt sa sầm nói:

- Nếu là cường giả thật sự của công hội lữ giả thì hiểu hết các loại thần lực, tức là ta chỉ là thành viên bình thường nhất trong công hội. Ta đến đây chỉ để hướng dẫn các ngươi, công hội lữ giả cường đại vượt qua sự tưởng tượng, các ngươi nhớ phải cố gắng học hỏi nhiều hơn.

Mọi người nghe lão nhân nói câu đầu thì ngây ra, không ngờ lão bảo tiện nhân vô sỉ này có thể làm sư phụ của lão. Nghe câu sao làm tim đám người run lên, lão nhân chỉ là thành viên bình thường trong công hội lữ giả.

Lão nhân khẽ thở dài:

- Nói trắng ra là lúc trước ta tham gia hoạt động công hội lữ giả giống như các ngươi, cuối cùng ta chỉ có thể thành nhân viên bình thường nhất trong công hội lữ giả. Các ngươi có hiểu ý của ta không?

Mọi người cảnh giác căng thẳng thần kinh, gật mạnh đầu. Trong đám người này sẽ có rất nhiều người nối gót theo lão nhân.

- Được rồi, người đã đến đông đủ, tới lúc đi, chúng ta xuất phát thôi.

Lão nhân không cảm thán thêm, ném trả quyển trục kính tượng cho Vu Nhai. Mọi người phấn chấn tinh thần, càng mong chờ về tổng bộ của công hội lữ giả.

Mọi người đi vào gian phòng có truyền tống trận.

Truyền tống trận không lớn, hai mươi mấy người thì hơi chật chội nhưng nhìn ra được Vu Nhai và đám người cách biệt, không ai dám nói linh tinh hay vặt lại là người ta giúp hắn mà không biết cảm ơn.

Nhờ phúc của Vu Nhai nên mọi người mới hiểu kính tượng của Lam Sương thần tộc.

Dương Tiên Nặc vẫn treo nụ cười thân thiết, ánh mắt liếc hướng Vu Nhai hơi tối tăm. Bị tát mặt trước mắt bao người, còn là tát sưng mặt, hỏi sao Dương Tiên Nặc vui cho được? Gã bị mất mặt mấy lần nhưng mọi người vẫn rất khâm phục Dương Tiên Nặc 'rộng rãi', phục thì phục tuy nhiên không ai từ đáy lòng cho rằng thực lực, tính tình của gã đáng được tôn trọng.

Nói trắng ra là mọi người cảm thấy thực lực của Dương Tiên Nặc chỉ có thế. Những người có mặt toàn là thiên tài, đa số không đến từ dân gian, gia tộc nhỏ, nếu có thể thu về dưới tay thì . . . Đáng tiếc cơ hội tốt bị tiểu tử này đột nhiên chui ra phá hỏng, Dương Tiên Nặc vốn mừng thầm trong hai mươi người này không có người Độc Cô gia.

Truyền tống trận chưa khởi động, Dương Tiên Nặc đi tới trước mặt Vu Nhai, hỏi:

- Vị huynh đệ này, nếu ngươi tiếp xúc nhiều với Cổ Duệ chi dân vậy chắc không phải hạng người vô danh, không biết huynh đệ tên là gì?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1265: Như Tiêm cô cô
Dương Tiên Nặc quyết định hỏi tên tiểu tử này, sau đó bắt người nhà hắn ra uy hiếp buộc hắn làm việc cho gã, khom lưng uốn gối trước mặt gã, đây mới là sự trả thù tuyệt vời.

Vu Nhai nhún vai trả lời:

- Ngại quá, ta tên Vu Nhai, vô danh tiểu tốt.

- Vu Nhai!

Dương Tiên Nặc vơ vét trong Kiếm vực hành tỉnh có Vu gia gì, đáng tiếc gã không nghĩ ra, chỉ cảm thấy cái tên khá quen tai. Dương Tiên Nặc không chú ý tới bên cạnh gã có người biến sắc mặt, lặng lẽ cách xa gã.

Lão nhân quát to:

- Đừng nói chuyện, truyền tống trận đã mở ra!

Dương Tiên Nặc chưa kịp suy nghĩ lai lịch của Vu Nhai thì truyền tống trận bỗng sáng lên.

Bóng sáng biến ảo, khi mọi người mở mắt ra thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Một quảng trường lớn đập vào mắt bọn họ, kèm theo vô số ánh mắt sắc bén.

Đám người chưa kịp phản ứng thì cảm nhận từng khí thế cường đại không gì sánh được đè ép.

Không chỉ là ánh mắt, trong ánh mắt ẩn chứa áp lực đáng sợ ập vào mặt. Người có thực lực yếu chút mặt trắng bệch, đứng im như tượng không đi nổi. Những người này kiên trì không lùi một bước, có người cứng ngắc nhìn xung quanh muốn biết là ai đang áp chế bọn họ. Không nhìn còn đỡ, trông thấy hình ảnh làm bọn họ giật nảy mình.

Lác đác vài người hoặc đứng hoặc ngồi, không phải ít người mà vì quảng trường quá lớn.

Có người đơn độc tìm góc ngồi, có tụm năm tụm ba. Mọi người đều rất trẻ tuổi, siêu cường đại. Khiến đám người Vu Nhai nạc nhiên là trong đó có gần một nửa người mặc ma pháp bào, tức là ma pháp sư. Có một ít dị tộc mặt mũi kỳ lạ đến từ bách tộc loạn địa.

Chớp mắt mọi người có một suy nghĩ đó là công hội lữ giả đúng như tin đồn phu khắp Thần Huyền đại lục.

- A! Hình như không chỉ những người trẻ tuổi này.

Mọi người nhìn hướng vòng ngoài, chỗ đó có rất nhiều người trông bình thường, có già có trẻ. Bởi vì bọn họ quá bình thường nên lúc trước bị các loại thanh niên cường đại che giấu, lúc này mới được chú ý.

Có người thầm đặt câu hỏi:

- Những người này là ai?

Rất nhanh đám người hiểu ra. Bọn họ là người đầu tư công hội lữ giả, tức là giống như mượn kiếm huynh chọn một người rồi đầu tư đủ loại, hướng dẫn các thiên tài đến quảng trường này, cũng có thể là người dẫn đường thành thị. Bọn họ là trung tâm công hội lữ giả, tinh anh tình báo nhưng thực lực không đồng đều.

Dương Tiên Nặc khẽ hừ:

- Hừ!

Dương Tiên Nặc bình tĩnh bước ra truyền tống trận, thật ra gã không bình tĩnh, cố nén cơ thể khó chịu đi ra ngoài. Dù sao Dương Tiên Nặc bước ra được, chỉ cần đi ra là sẽ không bị người khinh thường. Dương Tiên Nặc là người đi dầu trong hai mươi mấy người . . . Hình như gã không phải người đầu tiên.

Dương Tiên Nặc liếc mắt qua, người bước ra trước gã là Vu Nhai. Mới rồi vì Dương Tiên Nặc đối diện áp lực nên không chú ý thấy, gã bốc cháy lửa giận.

Dương Tiên Nặc thầm nghĩ:

- Chết tiệt, chết tiệt! Không phải người đi ra đầu tiên thì không được chú ý.

Đang lúc Dương Tiên Nặc cố nén không lộ ra biểu tình khó chịu thì Vu Nhai lên tiếng:

- A! Sắc mặt của Dương huynh rất kém, phải chăng muốn là người đầu tiên đi ra? Hay để tan hường ngươi?

Mặt Dương Tiên Nặc đen như lọ nồi, nói cái kiểu gì?

Dương Tiên Nặc muốn lên tiếng nhưng không dám, vì áp lực xung quanh khiến gã mở miệng nói chuyện sẽ mất tự nhiên. Nghĩ đến đây Dương Tiên Nặc hoảng hốt, Vu Nhai có thể thoải mái nói chuyện không hề khó chịu.

- Ủa?

Xung quanh vang tiếng kêu khẽ, rất ngạc nhiên khi thấy Vu Nhai nhẹ nhàng ứng đối.

Có lẽ vì tiếng kêu khẽ khiến sức chú ý xung quanh không tập trung, áp lực tan biến. Quảng trường tĩnh lặng trở nên náo nhiệt, các thiên tài không phải ai đều kiêu căng, bọn họ xì xầm trò chuyện.

Đám thiên tài không để bụng, vì cao thủ nhiều như mây có mặt, Vu Nhai biểu hiện rất bình thường.

Dương Tiên Nặc thở phào, có thể đáp lời:

- Vu huynh nói đùa, vấn đề trước sau không cần tranh chấp.

Dương Tiên Nặc giả dối nói trong lòng thì rất hận.

Dương Tiên Nặc thầm nghĩ:

- Thực lực của Vu Nhai này mạnh hơn mình. Hừ, công hội lữ giả đúng như Dương Như Tiêm đã nói, cao thủ và thiên tài nhiều như mây. Tại đây vầng sáng gia tộc sẽ bị giảm đến thấp nhất.

- Nhưng vậy thì sao? Khi Dương Như Tiêm kéo mình nhập hội có nêu ví dụ vài thiên tài bình dân. Tuy nhiên đa số thiên tài bình dân cuối cùng vẫn sẽ đầu vào đại gia tộc.

- Có lẽ thực lực của bọn họ mạnh hơn mình nhưng gia tộc có thể thu mua hoặc tiêu diệt họ.

- Nghe nói hoạt động lần này của công hội lữ giả là đào móc tiềm lực, chưa biết lộc về tay ai.

- Mặc kệ thế nào họ Vu chỉ là thiên tài dân gian bình thường, ở chỗ thiên tài nhiều như mây này sẽ giống như mình không chút bắt mắt. Không, mình có Dương gia Kiếm Vực làm hậu thuẫn, có không bắt mắt vẫn mạnh hơn hắn!

Đang lúc Dương Tiên Nặc tìm đủ cớ biện giải cho mình thì một giọng nữ vang lên.

- Tiên Nặc, cuối cùng ngươi đã đến.

Một nữ nhân trưởng thành, trí tuệ bước ra khỏi đám đông đi hướng Dương Tiên Nặc.

Dương Tiên Nặc mỉm cười chào:

- Như Tiêm cô cô!

Dương Tiên Nặc định tiến lên nghênh đón nhưng lạ lùng là Dương Như Tiêm bỗng dừng lại, sứngờ nhìn sau lưng gã.

Dương Tiên Nặc ngoái đầu nhìn theo ánh mắt Dương Như Tiêm trông thấy Vu Nhai. Chẳng lẽ Như Tiêm cô cô quen biết Vu Nhai này?

Dương Như Tiêm ngây người một lúc sau đó biểu tình nghiêm túc chào:

- Vu Nhai, ngươi cũng đến?

- A? Người là . . .

Vu Nhai cảm thấy nữ nhân này hơi quen mắt nhưng trong phút chốc không nhận ra, khi nàng gọi tên hắn mới nhớ.

Vu Nhai vỗ đầu nói:

- Thì ra là Dương lão sư, đã lâu không gặp.

Nữ nhân này là Dương lão sư của Bắc Đẩu học viện, lúc trước là Dương Như Tiêm đưa Vu Tiểu Dạ đến Dương gia.

- Đúng vậy! Đã lâu không gặp, các ngươi dều trưởng thành, thực lực vượt qua ta. Ngươi suýt chút không nhớ ra lão sư ta đây, thật tình . . .

Dương Như Tiêm bất mãn làm bộ tức giận nói:

- A! Không ngờ ngươi đi chung với Tiên Nặc, các ngươi là bằng hữu sao?

Dương Như Tiêm không bất ngờ khi thấy Vu Nhai, chỉ ngạc nhiên là hắn và Dương Tiên Nặc đi chung.

Lúc Dương Như Tiêm làm lão sư trong Bắc Đẩu học viện nàng không có quan hệ gì với công hội lữ giả, nhưng mượn kiếm huynh lôi kéo quan hệ. Dương Như Tiêm trở thành người dẫn đường giống như mượn kiếm huynh, người nàng đầu tư đương nhiên chọn trong Dương gia. Dương Như Tiêm không thể chọn Vu Tiểu Dạ đành tìm Dương Tiên Nặc, người có tính cách, các mặt tốt nhất trong Dương gia.

Xem bộ dạng của Dương Như Tiêm có vẻ không rành về bộ mặt giả dối của Dương Tiên Nặc.

- Chỉ trùng hợp. Tiểu Dạ đâu? Nghe nói nàng đi theo cao thủ tiền bối gì đó, không biết bây giờ đang ở đâu?

Vu Nhai được Vu gia chủ cho biết Vu Tiểu Dạ đi theo cao nhân tiền bối không biết tên, không rõ cụ thể thế nào. Vu Nhai gặp lại Dương Như Tiêm tất nhiên muốn hỏi rõ, vì Vu gia chủ gửi thư cũng không được Vu Tiểu Dạ hồi âm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1266: Bạch Ly (1)
Vu Tiểu Dạ không viết thư gửi về Vu gia, điều này khiến Vu Nhai rất lo âu.

Dương Như Tiêm cười nói:

- Yên tâm đi, Tiểu Dạ và vị cao nhân kia là tiền bối trong công hội lữ giả, nàng sẽ rất nhanh có mặt.

Vị tiền bối kia cướp Vu Tiểu Dạ từ tay Dương Như Tiêm làm nàng buồn bực mấy ngày. Nhưng đành chịu, thực lực của Băng bà bà lợi hại hơn nàng nhiều, Vu Tiểu Dạ cũng đồng ý đi theo Băng bà bà.

Dương Như Tiêm không cho Vu Tiểu Dạ lực lượng cường đại như thế được, Băng bà bà thì có thể. Dương Như Tiêm thông cảm ước nguyện đuổi theo biểu ca của Vu Tiểu Dạ, khi Vu Nhai gặp nàng câu đầu tiên là hỏi tình huống Vu Tiểu Dạ khiến nàng vừa lòng. Tiếc nuối là Vu Tiểu Dạ sẽ không gả vào Dương gia Kiếm Vực.

Dương Như Tiêm không quan tâm ân oán giữa Dương gia Kiếm Vực và Vu Nhai, dù sao những mối thù đó không đại biểu cho nguyên Dương gia Kiếm Vực. Dương Như Tiêm rất muốn ghép đôi Dương Tiên Nặc và Vu Tiểu Dạ, tiếc rằng trái tim Vu Tiểu Dạ chỉ ở trên người biểu ca.

Bao nhiêu đêm Dương Như Tiêm ác ý nghĩ cầu cho họ Vu này hao hết tiềm lực, khi đó Vu Tiểu Dạ sẽ vượt qua hắn sẽ gai mắt biểu ca yếu hơn mình. Dương Như Tiêm không biết khi Vu Nhai còn là 'cặn bã' thì Vu Tiểu Dạ luôn quan tâm vị biểu ca này, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đối với vài người thì mạnh và yếu không phải thứ tính toán tình yêu.

Dương Tiên Nặc chóng mặt nghe Dương Như Tiêm, Vu Nhai nói chuyện, khi nhắc tới Vu Tiểu Dạ thì đầu óc gã rõ ràng hơn.

Dương Tiên Nặc chuyển hướng Vu Nhai, mắt nhìn hắn chằm chằm hỏi:

- Cái gì? Ngươi là Vu Nhai?

Vu Nhai mất kiên nhẫn với Dương Tiên Nặc:

- Ừm! Ta chính là Vu Nhai, lúc trước đã nói với ngươi rồi.

Dương Tiên Nặc phản ứng rất nhanh, vội nói:

- Ta đã thất lễ, trong phút chốc không nhớ ra ngươi là Vu Nhai đại danh đỉnh đỉnh, hạnh ngộ hạnh ngộ. Vu huynh thật tình, sao không sớm báo đại danh ra, hại ta xấu mặt.

- Nếu biết ngươi chính là kim bào khác họ duy nhất của Độc Cô gia thì ta làm sao dám vung tay múa chân với ngươi?

Tâm tình Dương Tiên Nặc như sấm chớp mưa sa háng sáu, cực kỳ âm trầm.

Lúc trước Dương Tiên Nặc cứ nghĩ hắn chỉ là gia tộc dân gian, bỗng chốc trở thành kim bào khác họ của Độc Cô gia, cách biệt quá lớn. May mắn Dương Tiên Nặc không lỡ miệng nói gì nếu không lại mất mặt, nhưng trong lòng gã đã sưng mặt.

- Cái gì? Hắn là Vu Nhai trong truyền thuyết?

- Đúng rồi, lúc trước nghe hắn nói tên là ta nhớ đến ngay. Nghe nói nhờ có hắn mới giữ dược Bắc Đẩu hành tỉnh, khiến Cổ Duệ chi dân thù hận vô cùng, nên mới phái mấy sát thủ đáng sợ đó giết hắn.

- Hèn gì lúc trước hắn không quan tâm mệnh lệnh của Dương Tiên Nặc. Kim bào Độc Cô gia nghe theo Dương gia Kiếm Vực chỉ huy, nói ra làm người cười rụng răng. May mắn lúc trước ta không nói linh tinh đắc tội hắn.

- Chúng ta đã nói xấu hắn!

Những người lúc trước truyền tống chung với Vu Nhai lòng run sợ thảo luận, mắt cứ liếc nhìn hắn.

Mấy người vốn định nịnh Dương Tiên Nặc chậm rãi lùi lại, đi tới sau lưng Vu Nhai. Thiếu nữ tặng khăn tuy không bỏ được tự tôn tới gần Vu Nhai nhưng cũng cách xa Dương Tiên Nặc.

Tóm lại bỗng chốc Dương Tiên Nặc thành người cô đơn.

Cảm giác nhục nhã trào dâng, Dương Tiên Nặc hận không thể đánh một trận với Vu Nhai ngay.

Nhưng Dương Tiên Nặc phải nhịn, tính cách của gã vốn là thế. Mắt Dương Tiên Nặc xoay tròn tìm cớ an ủi mình. Độc Cô gia có là gì? Nơi này là tất cả thiên tài Thần Huyền đại lục, không chỉ Huyền Binh đế quốc, càng không chỉ có Kiếm vực hành tỉnh.

Dương Như Tiêm cáo già phát hiện có vấn đề, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Không có gì, Như Tiêm cô cô, chúng ta đi trước đi. Ta muốn tìm hiểu tình huống nơi này hơn.

Dương Tiên Nặc không còn mặt mũi ở lại đây, kéo Dương Như Tiêm vội vàng rời đi. Dương Tiên Nặc sợ tiếp tục ở đây sẽ không kiềm được đại chiến với Vu Nhai.

Trong khi Dương Như Tiêm định hỏi cả nhóm xảy ra chuyện gì thì lại một thanh âm quen thuộc vang lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Như Tiêm lão sư, đi gì mà đi, lão sư là ở phe chúng ta!

Lữ Nham và người dẫn đường nam nhân ẻo lả của gã, cuối cùng là Lý Thân Bá.

Lý Thân Bá cũng có người dẫn đường nhưng đã chết, đó là phụ thân của gã.

Người nói chuyện là mượn kiếm huynh, bọn họ ở trong góc mà quảng trường thì quá lớn, khi chạy tới thì Vu Nhai và Dương Như Tiêm nói chuyện xong. Nghe Dương Tiên Nặc kêu Dương Như Tiêm đi, mượn kiếm huynh khách sáo giữ nàng lại.

Mượn kiếm huynh lăn lộn trong công hội lữ giả không có địa vị cao, tuy gã nắm giữ khá nhiều tài nguyên nhưng không phải lực lượng thật sự của gã.

Dương Như Tiêm cười cười:

- Cái này . . . Thôi ta dẫn Tiên Nặc đi trước, các ngươi đã lâu không gặp chắc có rất nhiều lời muốn nói, chút nữa tập hợp lại.

Mượn kiếm huynh bất đắc dĩ nhún vai, không ngăn Dương Như Tiêm lại. Mượn kiếm huynh cáo già nhìn ra được không khí cứng ngắc, gã cũng gai mắt Dương Tiên Nặc.

Mượn kiếm huynh thầm nghĩ:

- Xem ra đầu tư vào Dương Như Tiêm không thành công.

Mượn kiếm huynh đầu tư Vu Nhai, với Dương Như Tiêm cũng vậy. Đầu tư đi kèm mạo hiểm nên mượn kiếm huynh không để bụng.

Mượn kiếm huynh nhìn hướng Vu Nhai, nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Vu Nhai huynh đệ, rốt cuộc trông thấy ngươi. Lần trước ở Bắc Đẩu nhờ có ngươi nên ta mới sống đến bây giờ, tiếc rằng công hội lữ giả có quá nhiều việc nên ta không ở lại Bắc Đẩu được. Vô cùng tiếc nuối không thể thấy Vu Nhai huynh đệ đại phá Cổ Duệ chi dân.

- Người ta nên cảm ơn là Bạch lão sư, nếu không nhờ người thì ta không biết Tiểu Mỹ mất tích như thế nào.

Vu Nhai nhận nhiều nhân tình từ mượn kiếm huynh, việc nhỏ cứu người không đáng hắn để trong lòng. Hai người cảm ơn nhau vài câu, nam nhân ẻo lả đứng ra nói câu kết thúc. Vu Nhai đưa mắt nhìn Lý Thân Bá, Lữ Nham, muốn ôm siết bọn họ.

Vu Nhai ngẩn ngơ nói:

- Các ngươi . . .

Lữ Nham cười nói:

- Công hội lữ giả thích bán thánh đỉnh thiên binh sư hơn đúng không?

Lý Thân Bá rất là oách nói:

- Thiên phú như Vu Nhai ngươi còn ngừng ở đỉnh thiên binh sư thì chúng ta lên thánh giai rất buồn cười.

Vu Nhai ngẩn người sau đó cười to, đấm mạnh vào Lữ Nham, Lý Thân Bá.

- Không uổng là thành viên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, có dứt khoát. Chỉ khi ngừng ở đỉnh thiên binh sư đến lúc không thể ngừng được nữa mới trở thành cường giả cuối cùng.

Một thanh âm lười biếng vang lên từ truyền tống trận phía sau.

- Ta cũng là thành viên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị!

Thì ra truyền tống trận lại đưa một đám người đến, chủ nhân phát ra thanh âm mặc kệ áo lực xung quanh, nói xong thong dong đi ra.

Lý Thân Bá, Lữ Nham đồng thanh kêu lên:

- Độc Cô Cửu Tà!

Vu Nhai kinh ngạc hỏi:

- Sao Cửu Tà huynh cũng đến?

Lúc trước không thấy Độc Cô Cửu Tà trong Độc Cô gia, hóa ra gã cũng tham gia lữ hành của công hội lữ giả.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1267: Bạch Ly (2)
Độc Cô Cửu Tà cười gian:

- Không chỉ là ta, Cửu Huyền cũng đến. Hì hì, lần này ngươi nhớ nắm chắc cơ hội.

Vu Nhai câm nín, tên này tật xấu không chừa, mỗi lần gặp mặt luôn nói về gái.

Thôn Thiên kiếm linh rất muốn nói: Hai ngươi chung một xuồng.

Độc Cô Cửu Tà đến khiến nhiều người chú ý, kim bào Độc Cô gia đi đâu cũng là tiêu điểm.

Không có nhiều người Độc Cô gia, mỗi lần không bao nhiêu người tham gia công hội lữ giả. Bởi vì bọn họ có nội tình đầy đủ không cần dựa vào công hội lữ giả, như Độc Cô gia chủ không tham gia công hội lữ giả nhưng gã rất mạnh.

Mỗi lần người Độc Cô gia tham gia sẽ không là vai phụ.

Mượn kiếm huynh nhắc nhở:

- Chúng ta đi trước đi, đứng đây bị người nhìn chằm chằm không hay. Thực lực của các ngươi rất mạnh nên không sao, còn chúng ta thì không, cứ tiếp tục sẽ chết người.

Mọi người chợt nhận ra bọn họ còn đứng bên mép truyền tống trận, cũng hiểu tại sao đa số người dẫn đường đứng ở vòng ngoài. Đám người vội vàng chạy đi, người đi chung với Vu Nhai, Dương Tiên Nặc được người dẫn đường của mình đón đi. Lão nhân đưa đám Vu Nhai đến thì không biết đã đi, chắc lão sẽ là nhân viên trong đợt hành động tiếp theo của công hội lữ giả.

Mấy người đi hướng một góc quảng trường.

Bỗng hai người khác từ đối diện đi tới. Quảng trường đông người nên có người lại gần là bình thường, thế nhưng Vu Nhai cảm giác được mượn kiếm huynh khẽ run.

Hai người đến gần, một người thấy mượn kiếm huynh thì lên tiếng:

- Bạch Ly, đây chính là người mà ngươi chọn?

Người đó đánh giá Vu Nhai từ trên xuống dưới, nói:

- Ngươi thật may mắn tìm ra nhân vật như vậy ở nơi như Bắc Đẩu, nhưng không biết ngươi đầu tư bao nhiêu vào hắn? Có phải lãng phí vô số tài nguyên của Bạch gia ta mới tạo ra người như vậy?

- Vu Nhai, kim bào khác họ duy nhất của Độc Cô gia, thủ tịch long văn sư kiêm phù văn sư của Huyền Binh đế quốc. Có được một con ma thú thánh giai bát đoạn thuộc tính hắc ám, phát huy năng lực cường đại khi Bắc Đẩu hành tỉnh đối kháng với Cổ Duệ chi dân. Viết quyển thiên địch của cự long. Mấy tháng trước đào ra phản đồ giấu rất sâu trong Độc Cô gia, gây lớn chuyện, cống hiến lớn cho Huyền Binh đế quốc thmậ chí là toàn Thần Huyền đại lục . . .

Người nói chuyện là một nam nhân lớn tuổi, có lẽ cũng là người dẫn đường.

Đi bên cạnh nam nhân trung niên chắc là thiên tài gã đầu tư, nam nhân nói năng dõng dạc với đám người mượn kiếm huynh, Vu Nhai. Nam nhân trung niên hầu như biết hết những việc lớn, có khá nhiều chuyện làm nhóm Độc Cô Cửu Tà trợn mắt há hốc mồm.

Như quyển thiên địch của cự long đám người Độc Cô Cửu Tà không biết Vu Nhai viết nhưng bọn họ đều đọc.

Bạch Ly tức mượn kiếm huynh ngẩng đầu nói:

- Như thế nào? Ta tìm ra người làm nhiều chuyện lớn như vậy khiến ngươi ghen tỵ?

Nam nhân trung niên nhún vai nói:

- Ghen tỵ? Buồn cười, nếu ta dốc sức thì cũng có thể đầu tư ra nhân vật như vậy, làm tốt hơn ngươi gấp trăm, ngàn lần.

- Nhưng có ích gì không? Công hội lữ giả chúng ta so là tiềm lực người được đầu tư lớn cỡ nào chứ không phải biểu hiện sau khi bị đào rỗng tiềm lực. Ngươi làm như vậy là lãng phí tài nguyên của Bạch gia chúng ta.

Nói đến câu cuối nam nhân trung niên nhấn mạnh mượn kiếm huynh lãng phí, vô tích sự.

Nam nhân trung niên nói:

- Ngươi sớm đầu tư hết tài nguyên vào người hắn, dù nâng hắn thành thần cũng vô dụng. Chờ sau khi hoạt động công hội lữ giả kết thúc hắn sẽ bị vô số người vượt qua.

Mượn kiếm huynh tức giận quát:

- Ngươi nói gì? Ta sớm đầu tư hết tài nguyên vào người hắn?

Trước mặt nam nhân trung niên khiến mượn kiếm huynh mất đi bình tĩnh, thong dong, giọng gã sắc nhọn, biểu tình điên cuồng.

Nam nhân trung niên hỏi ngược lại:

- Không phải sao? Nếu không thì tại sao hắn biết nhiều đặc điểm cự long? Nếu không thì hắn làm sao trở thành người thứ nhất gặp Cổ Duệ chi dân? Nếu không thì với thực lực đỉnh thiên binh sư của hắn làm sao thu phục ma thú hắc ám thánh giai bát đoạn? Nếu không thìd năng lực của hắn làm sao được long văn Đế Long tộc? Ngươi làm cho hắn chưa đủ nhiều sao? Tiếc cho thiên tài bị ép cạn tiềm lực.

- Cái gì? Ngươi nói . . .

Bạch lão sư định phản bác nhưng Vu Nhai ngắt ngang:

- Bạch lão sư, hãy bình tĩnh đi, hắn muốn nói gì thì kệ, tốn nước miếng mới đáng xấu hổ.

Vu Nhai thoải mái nói:

- Bạch lão sư nhìn xem chúng ta lãng phí nước miếng thì sao phí tài nguyên được?

Vu Nhai nói nhẹ nhàng. Khó chịu thì làm sao? Nam nhân trung niên này cho rằng mượn kiếm huynh lợi dụng công hội lữ giả, tài nguyên Bạch gia gì đó đổ vào Vu Nhai, các loại tình báo này nọ sẽ khiến hắn bị áp lực sao? Vu Nhai nên cười to, đối phương ngay từ đầu đã khinh địch, không có gì khiến hắn vui vẻ nhẹ nhàng hơn điều này.

Vu Nhai dứt lời, thiên tài kia mở miệng hỏi:

- Ý của ngươi là hắn đầu tư vào ngươi không lãng phí tài nguyên?

thiên tài kiêu ngạo ngẩng đầu, trào phúng Vu Nhai.

Vu Nhai nhún vai không đáp.

- Rất mong chờ biểu hiện của ngươi, khi đó ta sẽ không nương tình, thiên tài được đắp nặn ra.

Vu Nhai nhún vai như không để thiên tài đó vào mắt:

- Ta thì không mong chờ, mục tiêu của ta luôn là Cổ Duệ chi dân.

Có lẽ vì Vu Nhai mắt cao hơn đầu khiến hai người đứng đối diện bật cười:

- Ha ha ha ha ha ha!

Nam nhân trung niên đối địch với mượn kiếm huynh lắc đầu, mang theo người gã chọn lướt qua lão nhân Vu Nhai, dán sát người mượn kiếm huynh.

Nam nhân trung niên nói:

- Bạch Ly, sau lần này ngươi sẽ không còn chỗ dung thân trong công hội lữ giả.

Hai người đã đi xa, nổi bật trong đám thiên tài thật sự.

- Bạch lão sư, đi đi, giới thiệu tình huống công hội lữ giả cho chúng ta.

Vu Nhai nghe thấy lời nam nhân trung niên nói nhưng hắn không để bụng, hắn vốn siêu tự tin. Không phải nói không để bụng là khinh địch, chẳng qua sẽ tâm tình nhẹ nhàng, khi đụng độ Vu Nhai sẽ không coi thường.

Mượn kiếm huynh sửng sốt, lẩm bẩm hỏi:

- Vu Nhai, ngươi không tò mò mối quan hệ giữa ta và hắn sao?

Không đợi Vu Nhai trả lời, mượn kiếm huynh nói:

- Nơi nào có người là có cạnh tranh. Chúng ta là tử tôn tổ tiên họ Bạch, một trong mấy vị tổ tiên ngàn năm trước sáng lập ra công hội lữ giả. Tức là chúng ta là thành viên trung tam nhất của công hội lữ giả. Ngàn năm qua khai chi tán diệp, tuy công hội lữ giả không thay đổi nhưng nội bộ hay xảy ra chút chuyện khó chịu.

- Ngàn năm nay hội trưởng công hội lữ giả lựa chọn trong tử tôn của mấy vị tổ tiên ban đầu sáng lập công hội, cứ hai mươi lăm năm là đổi một nhà. Sau hai mươi lăm năm tộc nhân Bạch thị sẽ đến vòng tập kết hội trưởng công hội lữ giả tiếp theo. Khi ấy ta sáu mươi tuổi, người vừa rồi cũng vậy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1268: Cố gắng bắt chẹt đi
- Mười năm trước ta có cơ hội lớn hơn hắn, sắp bước ra bước đầu quan trọng nhất. Thế nhưng trong tình huống không biết chuyện ta phạm một sai lầm ngu ngốc. Ta trở thành người ngoài rìa trong Bạch thị.

Mượn kiếm huynh nói đến cuối cùng cười nhạt, gã kể không rõ ràng nhưng Vu Nhai hiểu ngay. Bạch thị tranh đấu trong gia tộc, không chỉ vì quyền lực còn có chức vị hội trưởng công hội lữ giả sau hai mươi lăm năm.

Mười năm trước mượn kiếm huynh là hậu bối được chú trọng nhất Bạch thị nhưng bị người ta hãm hại.

Vu Nhai còn nghe ra một số tin quan trọng, ví dụ như công hội lữ giả do mấy gia tộc năm giữ, cứ hai mươi lăm năm là tập kết công hội lữ giả một lần, chọn lựa thiên tài. Giống như Độc Cô Chiến Phong, Đan Đạo Hùng là thiên tài quý trước, hai mươi lăm năm trước.

- May mà ta không hiền gì, không hoàn toàn rớt xuống địa ngục, bù đắp và phản kích giữ lại đa số tài nguyên trong Bạch gia, tức là số tài nguyên hắn mới nói ta lãng phí vào ngươi.

- Cuối cùng ta vẫn nằm ngoài rìa, bị chỉ định chỉ có thể chọn người đầu tư trong Bắc Đẩu hành tỉnh. A, khi ấy ta đã nghĩ lựa chọn Bắc Đẩu hành tỉnh trừ phi ta bỏ hết tài nguyên vào mới có cơ may. Không, dù làm như thế vẫn khó như lên trời, dù sao thiên tài không phải nhờ vào đầu tư là được.

- Ta nản lòng chạy đi tham gia Bắc Đẩu tổ kỳ binh, nhàm chán làm lão sư khoa văn của Bắc Đẩu học viện. Sau này ta thói quen chú ý các loại tình báo, nghe nói một tiểu binh thủ thành là con riêng của Độc Cô gia.

Mượn kiếm huynh tiếp tục giải thích lai lịch của mình, khá đơn giản.

Mượn kiếm huynh cười khổ nói:

- Lúc ấy ta bị cái danh Độc Cô gia hấp dẫn, nghĩ có lẽ sẽ có cơ hội. Ta ôm tâm tình thử cho biết, không đầu tư gì. Ta chỉ tìm mấy phần tình báo giúp ngươi ai ngờ sẽ diễn biến thành thế này, bây giờ xem ra ta rất may mắn.

Nghe mượn kiếm huynh kể lúc trước gã đến Bắc Đẩu hành tỉnh đã là nản lòng thoái chí, ăn no chờ chết.

- Bạch lão sư thấy người vừa rồi có gì đáng để kích động? Phí tài nguyên? Chẳng phải Bạch lão sư không lãng phí chút nào sao?

Vu Nhai không rõ tình huống cụ thể nhưng hắn hiểu mười năm qua mượn kiếm huynh sống không dễ dàng.

Vu Nhai đổi giọng, cười hiểm nói:

- Cái kia . . . Bạch lão sư, chờ sau khi kết thúc người thấy những tài nguên này có thể nào . . .

- A!

Mượn kiếm huynh mới bi thương một chút ai ngờ nghe Vu Nhai nói câu này làm gã dở khóc dở cười. Mấy người đi theo sau cơ mặt co giật. Nam nhân ẻo lả rất muốn cong tay yểu điệu chỉ vào Vu Nhai mắng mấy câu. Sau khi mượn kiếm huynh rơi đài, nam nhân ẻo lả là số ít bằng hữu tốt của gã trong công hội lữ giả. Đám binh linh đa sầu đa cảm cũng thấy mất mặt thay chủ nhân.

Mượn kiếm huynh cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Đó là đương nhiên. Khi Vu Nhai huynh đệ trở thành nhân vật phong vân trong tập kết công hội lữ giả, tất nhiên ta sẽ giành lại địa vị nên có. Ta sẽ không chỉ có bấy nhiêu tài nguyên như bây giờ, chỉ cần ngươi giúp ta đứng vững gót chân thành hội trưởng thì ngươi muốn bao nhiêu số tài nguyên này cứ lấy bấy nhiêu.

Vu Nhai cười gian:

- Thật không? Vậy xin mỏi mắt mong chờ, đừng để đến lúc đó không đủ tài nguyên.

Mượn kiếm huynh sửng sốt, nghe hiểu ẩn ý của Vu Nhai, mắt gã hấp háy.

Vu Nhai cười ung dung nói:

- Cứ thoải mái bắt chẹt đi, muốn bao nhiêu Bạch Ly ta cũng nhận.

Mắt Vu Nhai lấp lánh:

- Vậy ta không khách sáo.

Mượn kiếm huynh cảm giác tim đập chân run, trực giác nói cho gã Vu Nhai có âm mưu quy kế gì. Mượn kiếm huynh nghĩ nát óc chỉ ra một khả năng là phát triển thế lực Vu gia hoặc Bắc Đẩu, nếu thật sự giành lại thứ vốn thuộc về gã thì đầu tư một Bắc Đẩu hành tỉnh nho nhỏ không là gì, nên gã mới đồng ý dứt khoát.

Mượn kiếm huynh đâu biết bụng Vu Nhai bao lớn? Vu Nhai bây giờ không phải là trước kia, lúc trước hắn không có dã tâm, giở đây gã cảm thấy trong thế giới náo động này phải có lực lượng cường đại thuộc về mình.

Bảo hộ chính mình! Bảo hộ người nhà! Bảo hộ bằng hữu!

Như Thí Thần quân, nhưng để thành lập Thí Thần quân rất khó khăn, bởi vậy Vu Nhai nghĩ ngay đến tinh huyết của Vu Thuấn.

- Vua trăm tộc!

Mỗi khi Vu Nhai nghĩ đến điều này là tim đập nhanh, có cảm giác nằm mơ, cổ vũ mình nhiều hơn. Nếu ngày nào đó thành công là hắn sẽ có lực lượng đứng vững trên Thần Huyền đại lục, trở thành vua trăm tộc cần có tài nguyên.

Hiện tại Vu Nhai chỉ nghĩ sơ, không đủ thực lực có nghĩ cũng như không.

Mượn kiếm huynh không tiếp tục đề tài, nghĩ thông suốt nói:

- Ngươi nói đúng, nếu đối phương cho rằng ta đầu tư nhiều như vậy thì tùy họ, bản thân ngươi dựa vào lực lượng, vận may của mình mới óc thành tựu ngày hôm nay.

Mọi người chớp mắt, không biết nên nói cái gì khi nghe Vu Nhai, mượn kiếm huynh đối thoại. Hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Bây giờ có thể kể cho ta nghe về sự kiện, lịch sử, cấu tạo của công hội lữ giả không? Còn có mục đích của công hội lữ giả là gì?

Mọi người vãnh tai lắng nghe, bọn họ có hứng thú nhất là về công hội lữ giả tồn tại như thế nào.

Công hội cường đại như vậy, công hội thu nạp, bồi dưỡng thiên tài toàn Thần Huyền đại lục là loại công hội như thế nào?

- Chờ người đến đông đủ thì hội trưởng quý này sẽ nói, khi đó công hội lữ giả có một hội nghị lớn, không chừng hội trưởng nói rất nhiều. Tránh cho khi đó các ngươi ngủ gật, chờ nghe sau thì hơn.

Mượn kiếm huynh nhún vai:

- Nhưng ta có thể nói công hội lữ giả cấu thành, trung tâm là mấy gia tộc chúng ta tập hợp lại. Nhưng thực lực của chúng ta không mạnh, mỗi người trong gia tộc như trúng nguyền rủa, dù là huyền binh hay ma pháp đều không vượt qua thánh binh sư. Nhiều người giống như ta dung hợp kỳ binh, tóm lại yếu xìu, được bồi dưỡng thành thiên tài tình báo, đào móc nhân tài.

Mọi người kinh kêu:

- A!

Đám người cảm thấy rất khó tin.

- Có phải cảm thấy chúng ta yếu như vậy tại sao Hạng giáo quan còn tồn tại?

Mượn kiếm huynh cười nói:

- Rất đơn giản, bởi vì chúng ta được lực lượng đặc biệt che chở, lực lượng không siêu cao thủ nào nhúng chàm được. Ví dụ nơi các ngươi đang đứng, dù có thần binh sư đến giết ta thì người đó sẽ chết theo.

Mọi người há hốc mồm, càng thấy lạ.

Độc Cô Cửu Tà chớp mắt hỏi:

- Chẳng lẽ chỗ này là trận pháp khủng bố?

Mượn kiếm huynh lắc đầu, nói:

- Ngàn năm qua chúng ta rất muốn tìm hiểu nhưng đến bây giờ vẫn không rõ ràng nơi này là thế giới gì, có lẽ trong trận pháp, có lẽ trên một hòn đảo Thần Huyền Hải, có lẽ trong tiểu thế giới binh linh ủa siêu thần binh nào đó. Tóm lại ngàn năm trước mấy lữ hành giả phát hiện ra nơi này, tạm gọi là thế giới lữ giả.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1269: Xin hãy lấy ngọc bài lữ hành ra
Mọi người ngẩn ngơ nghe mượn kiếm huynh nói, đặc biệt là Vu Nhai, hắn hiểu biết tiểu thế giới binh linh nhiều nhất trong đám người. Vu Nhai tìm Thôn Thiên kiếm linh hỏi thăm, nàng cũng rất khó hiểu, nói là không cảm giác ra chỗ này có gì lạ.

- Ực ực!

Vu Nhai nuốt nước miếng, quả nhiên thực lực càng mạnh càng hiểu biết thế giới này ít hơn.

Trong tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên kiếm linh ít nhất Thôn Thiên kiếm linh cảm giác ra đó là tiểu thế giới binh linh cường đại, còn nơi này là chốn kỳ quái, nàng không biết.

Mọi người nghe mượn kiếm huynh kể chuyện, Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Diệp đã đến.

Độc Cô Cửu Diệp cũng tham gia công hội lữ giả, nghe bọn họ nói là được mời cùng lúc, người mời toàn là bằng hữu của mượn kiếm huynh, không có gã thúc đẩy mới là lạ. Tất nhiên cũng liên quan Vu Nhai, vì cái kia . . .

Vu Nhai cũng tham gia công hội lữ giả?

Nói câu này liền khiến đám người Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Huyền nổi hứng thú ngay. Là bọn họ cổ vũ đám người Độc Cô Cửu Lan mù quáng tin tưởng Vu Nhai, họ cũng muốn cố gắng vượt qua hắn.

Vu Nhai khó hiểu nghĩ:

- Tiểu Dạ đâu?

Vu Tiểu Dạ vẫn chưa tới nơi?

Hiếm khi Độc Cô Cửu Tà không giễu cợt Vu Nhai và Độc Cô Cửu Huyền, gã nhỏ giọng lặp lại lời mượn kiếm huynh nói cho Độc Cô Cửu Diệp, Độc Cô Cửu Huyền nghe.

Mượn kiếm huynh tiếp tục bảo:

- Mấy đại gia tộc chúng ta là sẽ không bị dao động, có thể nói là người thủ hộ thế giới này. Chúng ta chỉ là người thủ hộ hoặc tuyên truyền, không phải chủ nhân. Tuy chúng ta không thể bị lay động nhưng cũng không vào các chốn nguy hiểm trong thế giới này được, không cách nào khống chế chúng nó. Các ngươi sắp phải đi những nơi nguy hiểm đó.

Mọi người khó hiểu nghe, ù ù cạc cạc.

Mượn kiếm huynh cười khổ nói:

- Nói trắng ra mấy đạgit chúng ta là người trông cửa thế giới này, dẫn các ngươi tới đây, mở cửa ra cho các ngươi vào trong đó rèn luyện, bồi dưỡng ra cường giả có thể đối kháng với Cổ Duệ chi dân.

Danh từ người trông cửa khá chói tai nhưng thật sự là thế, bọn họ chỉ làm công cho thế giới này.


- Cha nó, nói một hồi hình như kể ra hết. Thôi, để ta nói xong cho rồi.

Mượn kiếm huynh chợt nhận ra gã chỉ định nói công hội lữ giả cấu thành thế nào, nhưng nói một hồi thì không ngừng miệng được.

- Đúng vậy, mục đích chính là Cổ Duệ chi dân. Theo tổ tiên nói lúc trước bọn họ là lữ hành giả, lữ hành đoàn kỳ lạ từ Ma Pháp đế quốc, Huyền Binh đế quốc, bách tộc loạn địa tổ hợp lại. Có lẽ vì người ba thế lực cùng tham gia nên mới được thế giới lữ giả chọn.

Mượn kiếm huynh nói kỹ càng hơn:

- Bọn họ tình cờ vào đây, có thanh âm nói cho bọn họ biết Cổ Duệ chi dân đã xuất hiện trên mảnh đất Thần Huyền đại lục, nói rằng lần này khủng bố hơn thời đại Cổ Ma, Tinh Linh. Rất có thể Thần Huyền đại lục sẽ bị đánh chiếm.

- Thế giới lữ giả muốn bọn họ cố gắng hết sức bồi dưỡng nhiều cao thủ hơn, mặc kệ dùng cách gì. Ban cho bọn họ một ít truyền thừa thế giới lữ giả, lịch sử Cổ Duệ chi dân.

- Sau này mấy người dựa theo tình huống thế giới lữ giả, thanh âm truyền thừa kết hợp nghè lữ hành giả của mình, sáng tạo ra công hội lữ giả truyền đến bây giờ.

Mọi người nghe sóng lòng trào dâng, cảm giác mấy người đó như thần thoại.

Đám người cơ bản hiểu công hội lữ giả tồn tại và sinh sản như thế nào. Ban đầu chắc chắn có cao thủ dòm ngó thế giới lữ giả, nhưng tại đây bọn họ được bảo vệ, những cao thủ kia chỉ có một con đường chết.

Sau này các cao thủ biết nội quy, không ai dám làm bậy, công hội lữ giả càng ngày càng lớn mạnh và bí ẩn.

Vẫn có nhiều người muốn phá giải thế giới này nhưng không thành công.

Vu Nhai nhíu mày nói:

- Nhưng thanh âm kia là gì? Chẳng lẽ thật sự là tiểu thế giới binh linh? Thanh âm đó là binh linh?

Không biết Vu Nhai đang lầm bầm hay hỏi vấn đề, tóm lại hắn rất khó hiểu.

Mượn kiếm huynh đổi giọng:

- Hoàn toàn không biết. A, có một truyền thuyết, nghe nói có người nhìn thấy một đồ án sâu trong thế giới lữ giả, suy đoán có lẽ thế giới này là nơi đi thông mảnh đất bí ẩn của Cổ Duệ chi dân.

Mọi người trợn to mắt, đi thông mảnh đất bí ẩn của Cổ Duệ chi dân?

Lòng Vu Nhai máy động. Đúng rồi, dường như mảnh đất bí ẩn không nằm ở Thần Huyền đại lục, thậm chí không có trong không gian Thần Huyền đại lục, vậy mảnh đất bí ẩn ở đâu?

- Chẳng lẽ là một tiểu thế giới binh linh?

Vu Nhai suy nghĩ điên cuồng.

Mượn kiếm huynh lắc đầu, nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Đó là truyền thuyết, không ai biết cụ thể ra sao. Dù gì đó là một vị cao thủ mấy trăm năm trước thăm dò ra, sau này không ai phát hiện thêm cái gì.

Mọi người đã hiểu lịch sử, mục đích của công hội lữ giả, mượn kiếm huynh không ngại kể tiếp?

- Trừ mấy gia tộc chúng ta ra còn có rất nhiều người giống như các ngươi là thành viên công hội lữ giả. Ví dụ như Đan Đạo Hùng, Đan hội trưởng, phụ thân của Thủy Tinh. Hắn là thiên tài tham gia công hội lữ giả vào hai mươi lăm năm trước, đến bây giờ vẫn là thành viên của công hội. Bọn họ chỉ treo danh, không cần làm gì.

- Tức là sau khi chúng ta kết thúc hành động trong thế giới lữ giả vẫn là hội viên của Hạng giáo quan?

- Đúng vậy! Các ngươi có thể lựa chọn rút ra nhưng người đã cảm nhận sự cường đại, bí ẩn của thế giới lữ giả thì sẽ không làm như thế. Chỉ hội viên mới có cơ hội quay về đây tiếp tục thăm dò.

Mượn kiếm huynh nói:

- Ai trở thành thần giai sẽ trở thành trưởng lão danh dự của công hội lữ giả, hưởng thụ nhiều đặc quyền. Ví dụ ưu tiên tình báo, có đồ đệ tham gia công hội lữ giả không cần khảo sát. Đệ tử của bọn họ sẽ được đặc quyền trong hội tập kết, tình hình cụ thể thì chút nữa các ngươi sẽ biết.

Tức là nếu Độc Cô Chiến Phong đề cử Vu Nhai đến thì hắn không phải hội viên bình thường mà hội viên trung tâm, có đặc quyền công hội lữ giả. Thực lực của Độc Cô Chiến Phong đã đến thần binh sư.

Đám người Vu Nhai lại hỏi mượn kiếm huynh mấy chi tiết nhỏ, chợt có thanh âm vang lên.

- Các lữ hành giả xin hãy tập kết đến trước bia lẽ giả, hành động lữ hành giả hai mươi lăm năm một lần rất nhanh sẽ bắt đầu.

Đám người giật nảy mình, nhanh vậy đã bắt đầu? Ngoái đầu lại nhìn, bất giác người trên quảng trường nhiều hơn ban đầu một nửa.

Vu Nhai lại nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Dạ đâu? Vì ta tập trung lắng nghe kể chuyện nên không thấy nàng sao?

Lúc này không có thời gian cho Vu Nhai băn khoăn nhiều. Mấy ngàn người ùa hướng bia đá to lớn đằng trước nhất quảng trường, mọi người không giành chỗ giành xếp hàng. Lão nhân lúc trước truyền tống đám người Vu Nhai, Dương Tiên Nặc đến quảng trường và đồng nghiệp đều ở lại đây bảo vệ trật tự.

Mọi người xiên vẹo xếp hàng.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top