Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1240: Lạc thiên thần kiếm (1)
Độc Cô Diệt Hoàng cười khẽ sau đó biến mất. Vu Nhai không biết Độc Cô Diệt Hoàng đi đâu, có lẽ là địa ngục thế giới này, hoặc là thiên đường? Tóm lại Độc Cô Diệt Hoàng không còn là oan hồn.

- Cái gì? Siêu . . . Siêu thoát? Cái . . . Này . . . Thì . . .

Kiếm linh thần kiếm không dám tin vào mắt mình. Lúc trước kiếm linh thần kiếm có nghe lời Vu Nhai nói nhưng nó không tin, hình ảnh trước mắt buộc nó phải tin. Kiếm linh thần kiếm lại đưa mắt nhìn Vu Nhai, muốn xuyên suốt hắn.

Vu Nhai không biết suy nghĩ của kiếm linh thần kiếm, hắn nhìn mệnh hồng của Độc Cô Diệt Hoàng biến thành sao, vừa lòng cười cười. Vu Nhai không cảm nhận cơ thể thay đổi, hắn chuển sang nhìn oan hồn khác.

Vu Nhai nói:

- Các vị tiền bối, ta đã thành công. Không biết các người có muốn siêu thoát giống như Diệt Hoàng tiền bối không? Rời khỏi nơi này.

Ong ong ong ong ong!

Các oan hồn kêu vù vù.

Một thanh kiếm bay nhanh tới bên cạnh Vu Nhai, hấp tấp nói:

- Tằng nhi tôn của ta, bây giờ ta chỉ muốn rời khỏi đây, không muốn tiếp tục ở lại điên cuồng nữa. Ngươi có thể giúp ta không?

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Được!

Sau khi oan hồn tỉnh táo thì biết nỗi đau khổ oán khí ngập trời, nỗi đau mãi không dứt đó cực kỳ khó chịu. Bình thường không có cảm giác gì, nhưng khi oan hồn tỉnh táo lại sẽ rất hận bản thân mất lý trí. Các oan hồn không muốn ở lại nghịch kiếm thần bí địa nữa, tuy nơi này có thể bồi dưỡng hậu bối, bọn họ nguyện ý trả giá nhưng không phải không có cách thay thế bọn họ. Các oan hồn không siêu thoát được không phải kiếm linh thần kiếm cưỡng ép giam giữ mà vì bọn họ sinh ra oán niệm.

Để lại kiếm tại đây, người vào nghịch kiếm thần bí địa vẫn cảm ngộ được một chút kiếm ý đặc biệt của các oan hồn.

Các oan hồn không biết Vu Nhai đang tìm cách lấy luôn kiếm của bọn họ.

Vu Nhai nặng nề nói với thanh kiếm kia:

- Bắt đầu đi.

Ý thức Vu Nhai vào mệnh hồng của oan hồn Độc Cô gia, vận mệnh oan hồn lặp lại, gút mắc giống y như của Độc Cô Diệt Hoàng.

Bởi vì gút mắc giống nhau nên Vu Nhai giải mở nhanh hơn nhiều, hắn hầu như phải lặp lại cảm ngộ các loại kiếm ý đặc biệt, lặp lại dễ dàng hơn cảm ngộ cái mới, tuy rằng mỗi một lần lặp lại là hắn có thu hoạch mới. Vu Nhai không biết kiếm đạo của hắn đã đến trình độ gì, hắn không muốn quan tâm, dù sao tạm thời không thành thánh là được.

Trong lòng Vu Nhai đã có suy nghĩ thành thánh sơ bộ, chờ thời gian chín muồi hắn sẽ thực hiện.

Hai ngày sau, khi oan hồn cuối cùng trong mấy chục oan hồn thành công siêu thoát, Vu Nhai thở hắt ra. Mặt Vu Nhai treo nụ cười vừa lòng, đặc biệt khi hắn thấy mấy chục huyền kiếm bản mệnh thánh giai thì bật cười.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Căn cơ của ta cần tăng mạnh nhiều, trừ oan hồn ra còn có đám binh linh. Nếu lúc trước lữ hành giúp tiến bộ lớn về địa diễn thì lần này là bước tiến lớn về mệnh luân.

Vu Nhai hấp thu ký ức oan hồn, cảm nhận mệnh luân của bọn họ, mỗi oan hồn có thanh kiếm của mình, trong kiếm có một kiếm linh thánh giai.

Vu Nhai có thể hấp thu ký ức kiếm linh để cảm ngộ, biến mệnh hồng thành ngôi sao, hắn muốn không tiến bộ cũng khó.

Vu Nhai vẫn sẽ áp chế ở đỉnh thiên binh sư, hắn chưa biết thực lực đã đến trình độ nào. Có lẽ au khi Vu Nhai ra ngoài vượt cấp giải quyết thánh binh sư tứ, ngũ đoạn đều không phải là mơ.

Vu Nhai câu thông kiếm linh, bắt đầu hấp thu ký ức của các kiếm linh, biến mệnh hồng thành ngôi sao.

Kiếm linh thần kiếm đã chết lặng:

- Tiểu tử này tham lam làm người ta giận sôi, nhưng hắn thật sự sắp nghịch thiên.

Hiện giờ Vu Nhai có biểu hiện gì cũng không làm kiếm linh thần kiếm bất ngờ nữa. Vu Nhai đang hấp thu ký ức các kiếm linh, mỗi hành động của hắn làm kiếm linh thần kiếm giật mình, khó tin.

Kiếm linh thần kiếm khẽ thở dài, lẩm bẩm:

- Xem ra nghịch kiếm thần bí địa này sắp phế. Mặc kệ nó, có thể nuôi dưỡng ra tên biến thái này đã là đáng giá. Dù là ta hay tổ tiên Độc Cô gia luôn mong mỏi các oan hồn có thể siêu thoát.

Kiếm linh thần kiếm không tạo ra oan hồn mà do các thiên tài không cam tâm, môi trường khủng bố xung quanh sinh ra. Kiếm linh thần kiếm là tiền bối Độc Cô gia cũng không hy vọng bọn họ biến thành oan hồn chịu đủ hành hạ. Vu Nhai siêu độ các oan hồn, kiếm linh thần kiếm không hề thấy tiếc nuối mà còn mừng. Nghịch kiếm thần bí địa sẽ không biến mất vì điều này, trừ oan hồn Độc Cô gia ra chẳng lẽ không còn oan hồn khác sao? Ba nđầu tô tiên Độc Cô gia thiết kế kiếm linh thần kiếm là để tạo ra mấy oan hồn khác.

Góp nhặt rất nhiều oan hồn khác nhưng vì sau này oan hồn tử tôn Độc Cô gia xuất hiện, kiếm ý có hiệu quả hơn oan hồn gom góp từ nơi khác đến, vì vậy bỏ phế chúng một bên.

Kiếm linh thần kiếm thầm nghĩ:

- Chờ tiểu tử này ra ngoài lại cần lấy chúng ra dùng lại, cũng mấy ngàn năm rồi.

Kiếm linh thần kiếm sẽ không đưa mấy oan hồn đó ra cho Vu Nhai siêu độ, nó thề.

Ba ngày sau, Vu Nhai giải quyết xong vận mệnh, mệnh hồng các kiếm linh, hắn thở hắt ra:

- Phù.

Vu Nhai định vào địa bàn oan hồn tiếp theo. Khi Vu Nhai bước vào, như đã suy nghĩ từ trước, chỉ cần hắn lấy Huyền Binh Điển ra, không cần tốn nước miếng câu thông với oan hồn.

Oan hồn nói thẳng:

- Tiểu bối, ta muốn siêu thoát, ta có thể đưa ký ức, kiếm đạo thuộc về ta cho ngươi. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi quỷ quái này . . .

Vu Nhai trầm giọng nói một chữ:

- Tốt!

Tháng ngày tiếp theo Vu Nhai đã siêu độ oan hồn như thế, hắn vừa cảm ngộ mệnh luân, kiếm ý. Có một số oan hồn oán khí quá nặng, khi ấy Vu Nhai cần đánh nhau hoặc tốn nước miếng mới thành công, nhưng đơn giản hơn trước nhiều.

Vu Nhai cảm giác được tuy hắn không sửa sang lại kiếm ý, bên trong chất chứa điên cuồng hơi ảnh hưởng đến hắn. Vu Nhai mặc kệ nó, lúc biến thân làm Vu Thuấn thì hắn đã điên. Trong Mê Vụ sơn mạch từng điên một lần, khi sát ý thành thánh bị Thí Thần Ma Nhẫn ảnh hưởng Vu Nhai cũng điên. Hắn luôn điên cuồng, bây giờ thêm chút điên có ngại gì?

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Có lẽ còn có thể biến sự điên cuồng này thành kiếm đạo của ta.

Khi nghe Vu Nhai nói câu này kiếm linh thần kiếm chỉ biết ngước mặt lên thở dài. Tổ cha nó, tại sao tiểu tử này dung hợp huyền binh bản mệnh không phải là kiếm?

Trung tâm Độc Cô Thần thành, Kiếm Thần đài.

- Bạn nhỏ, vẫn còn đợi cái tên sư phụ họ Vu của ngươi sao? Đừng chờ nữa, hắn đã chết trong đó.

- Đúng vậy! Ta đã nói hắn là đồ bỏ.

- Tai họa như thế làm sao có thể đi ra . . . Này, ngươi kéo ta làm gì?

- Đừnng ói nữa, Độc Cô Cửu Thiên lại đây.

Trên Kiếm Thần đài đã trống rỗng, chỉ có bốn người mỗi ngày đến đây, Độc Cô Cửu Lan, Tiểu Loan, Tiểu Dịch và Độc Cô Cửu Thiên hễ rảnh là chạy tới. Độc Cô Cửu Thiên dã đi ra, khoảng nửa tháng trước. Khi Độc Cô Cửu Thiên bước ra làm toàn gia tộc giật mình, ngay hôm đó gã khiêu chiến và đánh bại Độc Cô Cửu Liệt.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1241: Lạc thiên thần kiếm (2)
Trong tất cả tử tôn trẻ con mặc kim bào, Độc Cô Cửu Thiên vô hình trung thành đệ nhất nhân. Đương nhiên trong hàng chữ cửu thì Độc Cô Cửu Thiên chưa đủ đứng nhất, có hàng đống người hàng chữ cửu cởi kim bào xuống giống như Độc Cô Cửu Mạc, đằng sau có vô số thiên tài đuổi theo bước chân.

Nhưng Độc Cô Cửu Thiên có tiềm lực lớn nhất, được xem trọng nhất. Bởi vì Độc Cô Cửu Thiên ra khỏi nghịch kiếm thần bí địa, chỉ cần cho thời gian là gã có thể nghịch thiên. Độc Cô Cửu Thiên đã được một trưởng lão thần binh sư bế quan trực tiếp thu làm đồ đệ, đích thân dạy dỗ. Khiến người khó hiểu là tại sao Độc Cô Cửu Thiên chú ý, kính trọng họ Vu kia?

Tóm lại Độc Cô Cửu Thiên đến, mấy tử tôn Độc Cô gia lúc trước cá cuộc với Tiểu Dịch đành cụp đuôi chạy đi. Bọn họ thích đến Kiếm Thần đài, vì nhàm chán có thể lôi việc này ra cười nhạo tìm niềm vui. Mấy ngày Độc Cô Cửu Thiên vừa đi ra còn khá nhiều người mong chờ Vu Nhai xuất hiện, nhưng nửa tháng đã qua không còn ai ôm hy vọng gì, nhiều người châm biếm.

Tiểu Loan rất tức giận bị mấy người kia châm chọc, người ta cũng rất đau buồn vì Vu Nhai đại ca ca không đi ra, sao bọn họ còn cười nhạo người ta? Mỗi lần Tiểu Loan điều siết chặt nắm tay nói chắc chắn Vu Nhai đại ca ca sẽ đi ra.

- Cửu Lan tỷ tỷ, Cửu Thiên ca ca trở lại, Cửu Thiên ca ca trở lại.

Không đợi Tiểu Loan kêu xong, Độc Cô Cửu Lan, Tiểu Dịch cùng quay đầu nhìn Độc Cô Cửu Thiên, ánh mắt chất chứa mong chờ.

Độc Cô Cửu Thiên mặc kệ mấy người kia, nói với đám người Độc Cô Cửu Lan:

- Yên tâm đi, gia chủ nói Vu Nhai không sao, vẫn còn nhận thử thách, chắc chắn hắn sẽ đi ra. Sau khi Vu Nhai đi ra sẽ mạnh hơn ta.

Độc Cô Cửu Thiên rất quan tâm tình huống của Vu Nhai, mấy hôm trước Độc Cô gia chủ luôn bế quan đến hôm nay mới ra, gã vội vàng chạy đi hỏi thăm tin tức.

Mấy kẻ trào phúng nghe lời Độc Cô Cửu Thiên nói thì khó tin nhìn nhau.

- Không thể nào! Họ Vu còn sống?

- Có lẽ Độc Cô gia chủ an ủi bọn họ?

- Chắc chắn, nhất định là đang an ủi bọn họ.

Tính cách Tiểu Loan con nít, nghe đám người Độc Cô gia phủ nhận thì thè lười nhăn mặt nói:

- Hì hì hì, các ngươi hãy chờ gọi ca ca của ta là sư huynh đi!

Tiểu Loan vừa lòng nhìn Độc Cô Cửu Thiên, hỏi:

- Cửu Thiên ca ca, gia chủ nói như thế nào?

Biểu tình Độc Cô Cửu Thiên kỳ dị nói:

- Gia chủ không nói nhiều, chỉ bảo ta yên tâm tu luyện. Gia chủ nói khi Vu Nhai đi ra thì chắc chắn ta không phải là đối thủ của hắn.

Khi ấy biểu tình của Độc Cô gia chủ là lạ, Độc Cô Cửu Thiên không dám hỏi nhiều.

- Vậy sao? Lời gia chủ nói tất nhiên là thật.

Tiểu Loan trong trẻo nói:

- Phải rồi, Cửu Lan tỷ tỷ yên tâm được chưa? Vu Nhai đại ca ca không sao, mỗi ngày Cửu Lan tỷ tỷ sẽ không mặt ủ mày chau nữa.

Độc Cô Cửu Lan bật cười nói:

- Tiểu quỷ ranh . . .

Kiếm Thần các.

Độc Cô Thanh Hải hỏi thăm Bắc Đẩu thành6:

- Gia chủ, tiểu tử Vu Nhai thật sự không sao? Gia chủ khẳng định?

Độc Cô gia chủ cau kỉnh nói:

- Chắc chắn, vô cùng chắc chắn. Vu Nhai còn sống, hắn lại làm chuyện gì nghịch thiên.

Độc Cô gia chủ nghĩ đến lúc gã xuất quan nghe tin Vu Nhai chưa ra cũng giật nảy mình, vội chạy đi kiếm thần bí địa định kéo hắn ra.

Kết quả Độc Cô gia chủ nghe bên trong truyền ra tiếng rống:

- Kéo cái khỉ gì? Kéo cái đầu ngươi! Ngươi làm Độc Cô gia chủ như thế nào? Tổ cha nó, hạt giống tốt như vậy lại để hắn dung hợp huyền binh bản mệnh vớ vẩn.

- Bây giờ tiểu tử này rất tốt, thiên phú của hắn mạnh hơn ngươi gấp một vạn lần nếu hắn dung hợp huyền kiếm bản mệnh. Hiện tại cút đi, lão tử thấy mặt ngươi là tức. Hạt giống tốt biết mấy . . .

Độc Cô Chiến Huyền đường đường là Độc Cô gia chủ bị đá ra ngoài, hỏi sao sắc mặt gã không lạ? Độc Cô gia chủ cảm thấy bực tức, rất muốn nói: Tiểu tử kia là nhi tử của Độc Cô Chiến Phong, có muốn trách thì hãy trách gã.

Nhưng kiếm linh thần kiếm không cho Độc Cô gia chủ thời gian giải thích.

Độc Cô gia chủ chỉ buồn bực một chút sau đó âm tình sung sướng.

Độc Cô gia chủ thầm nghĩ:

- Quả nhiên mình không nhìn lầm tiểu tử này, năng lực tiên tri có chút tác dụng. Nhưng thiên phú của hắn mạnh hơn ta gấp một vạn lần? Làm sao có thể?

- Nếu đúng như kiếm linh nói, thiên phú của hắn mạnh hơn ta gấp một vạn lần thì có lẽ hắn có cơ hội nắm giữ thanh Lạc Thiên thần kiếm.

- Có tổ tiên từng nỏi đến hoàn cảnh nguy hiểm diệt vong cỡ nào chỉ cần có người hoàn toàn nắm giữ thần kiếm này thì Độc Cô gia sẽ không bao giờ sụp đổ, dù là nhất kiếm kinh thiên năm xưa của Cổ Duệ chi dân cũng không làm gì Độc Cô gia được!

Độc Cô gia chủ nghĩ đến lời một vị tổ tiên nói, ánh mắt rực cháy thiết tha.

Độc Cô gia chủ sẽ phải thất vọng, bây giờ Vu Nhai không có dã tâm đó. Huyền Binh Điển vào kiếm thần bí địa còn tự mình phong ấn, hắn làm sao dám trông chờ có thể thu thần kiếm kia? Bây giờ Vu Nhai hy vọng nhất là kiếm đạo thành thánh theo kế hoạch của mình, nghĩ cách mang nhiều huyền kiếm bản mệnh thánh giai đi.

Vu Nhai nhìn phía sau đã tăng đến hơn một trăm thanh huyền kiếm thánh giai, khó xử lẩm bẩm:

- Làm sao mang theo đây?

Không mở Huyền Binh Điển ra được, không thể bỏ hết huyền kiếm thánh giai vào trong, Vu Nhai còn cách nào? Trong thế giới đỏ máu này chỉ còn khoảng một, hai chục oan hồn, tức là còn chục, hai mươi thanh kiếm. Nếu Vu Nhai không mau chóng nghĩ ra cách thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Vu Nhai ngẫm nghĩ, bản năng lấy một thanh kiếm ra vẽ vời trên mặt đất.

Khi Vu Nhai thấy hình vẽ dưới đất thì trợn to mắt, mặt sáng sủa hẳn ra. Vu Nhai bản năng vẽ thứ như phù văn.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Đúng rồi, không thể mở Huyền Binh Điển ra nhưng ta có thể vẽ phù văn Huyền Binh Điển, có thể bày nó. Nếu ta học hết mấy góc phù văn Huyền Binh Điển mới xuất hiện không chừng sẽ có cách. Lúc trước góc phù văn kia khiến mỗi thanh huyền binh bản mệnh được ích lợi lớn.

Kiếm linh thần kiếm ngạc nhiên nhìn Vu Nhai.

- Ủa? Tiểu tử này này lại làm cái quỷ gì, phù văn? Chẳng lẽ hắn còn là phù văn sư?

Mới đầu kiếm linh thần kiếm coi thường Vu Nhai đến bây giờ thì rất mong chờ. Tiểu tử này luôn có nhiều thủ đoạn làm người ta không hiểu thấu. Kiếm linh thần kiếm rất muốn biết tiểu tử này có thể làm được tình trạng gì, bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Ngươi nhìn xem kiếm đạo củ tiểu tử này đến bây giờ hỗn độn vô cùng.

Kiếm linh thần kiếm thầm lo âu, không biết đến lúc đó tiểu tử này làm sao ngộ ra kiếm đạo thánh giai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1242: Lạc thần kiếm linh cảm giác vô lực
Ong ong ong ong ong!

Trong ánh mắt mong chờ của kiếm linh thần kiếm, mặt đất đỏ vang tiếng ngân khẽ. Thanh kiếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng bỗng phát ra lực lượng kỳ lạ.

Kiếm linh thần kiếm cảm ứng được kiếm Độc Cô Diệt Hoàng tăng mạnh mọi mặt, tiến bộ nhanh đến nỗi kiếm linh thần kiếm trố mắt líu lưỡi. Nên biết một thanh kiếm đến thánh giai muốn tiến bộ trừ năng lượng rèn như thần ra chỉ có thể là huyền khí từ người ma pháp sư ôn dưỡng. Phù văn cũng là một cách tăng tiến, nhưng tiểu tử này mới bày ra một góc nhỏ phù văn.

Kiếm linh thần kiếm nhỏ giọng nói:

- Sao có thể như vậy? Tại sao một phù văn ấn xuống là thanh kiếm này tăng mọi mặt? Bên trong thanh kiếm vốn khắc phù văn, giữa các phù văn không xung đột với nhau sao?

Trong Độc Cô gia có nhiều huyền kiếm thánh giai cổ xưa đều khắc phù văn, như hơn một trăm thanh kiếm sau lưng Vu Nhai có mấy chục thanh là thánh kiếm phù văn. Kiếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng cũng nằm trong số đó.

Kiếm linh thần kiếm suy nghĩ tiểu tử này khắc phù văn lung tung, tuy rằng không đến mức phế thanh kiếm này nhưng sẽ phế bỏ phù văn bên trong, khiến hy vọng thánh kiếm vào thần giai càng xa vời.

Kiếm linh thần kiếm không mấy quan tâm điều đó, hiện giờ nó không nghi ngờ Vu Nhai làm gì nữa. Kiếm linh thần kiếm chỉ muốn xem hắn đang làm cái quỷ gì, có thành công không? Kết quả Vu Nhai thật sự thành công.

- Ủa? Hắn khắc thanh kiếm thứ hai?

Kiếm linh thần kiếm chưa giật mình hết thì thấy Vu Nhai khắc phù văn lên huyền kiếm thánh giai thứ hai. Sắc mặt Vu Nhai hưng phấn hơn trước nhiều, xem ra hắn không tự tin trăm phần trăm sẽ thành công.

Thanh thứ hai thành công Vu Nhai tiếp tục khắc thanh kiếm thứ ba, bốn, năm . . .

- Rốt cuộc tiểu tử này làm cái quỷ gì? Không phải đang thí nghiệm phù văn sao?

Kiếm linh thần kiếm cứ nghĩ Vu Nhai thí nghiệm phù văn xong sẽ ngừng, ai ngờ hắn khắc phù văn vào tất cả thanh kiếm.

- Chẳng lẽ tiểu tử này cảm giác siêu độ nhiều oan hồn khiến tử tôn nữ nhân Độc Cô gia sau này không có chỗ thử thách, lòng áy náy nên dùng cách này báo đáp?

Kiếm linh thần kiếm nghĩ đến đây hơi cảm động, người Độc Cô gia quả nhiên luôn suy nghĩ cho Độc Cô gia. Kiếm linh thần kiếm không hay biết Vu Nhai khắc nhiều phù văn không phải vì Độc Cô gia là muốn biết tất cả thanh kiếm thuộc về mình, thậm chí làm huyền binh bản mệnh của hắn. Hành động này rất điên cuồng, đảo điên. Bất cứ ai, sinh linh nào không thấy tận mắt đều không thể tưởng tượng ra.

Kiếm linh thần kiếm nhìn biểu tình Vu Nhai càng lúc càng hưng phấn, nó ngầm hiểu.

Đương nhiên Vu Nhai hưng phấn, lúc bắt tay vào làm hắn chỉ ôm tâm tình thử xem, không biết có thành công không. Khi Vu Nhai đặt góc phù văn Huyền Binh Điển vào thanh kiếm chợt cảm giác Huyền Binh Điển rung lên, hắn cảm nhận liên kết mỏng manh đến từ thanh kiếm chứng minh cách này có hiệu quả.

Các kiếm linh cảm ứng được liên kết mỏng manh đó, bọn chúng không quan tâm, càng không chống cự. Nhiều năm qua oan hồn và binh linh cùng tồn tại, sớm thành lập tình nghĩa thâm sâu. Mỗi một binh linh thánh binh đều có suy nghĩ riêng của mình, nhìn chủ nhân mỗi ngày nổi điên làm chúng không chịu nổi, Vu Nhai là người giúp chủ nhân của chúng giải thoát.

Nếu không ngươi cho rằng Vu Nhai có thể tùy tiện được ký ức, cảm ngộ vận mệnh của các kiếm linh sao? Hơn nữa khắc phù văn như thuốc bổ cho chúng nó, nên đương nhiên các kiếm linh vui vẻ mặc hắn khắc.

Vu Nhai khắc xong thanh kiếm cuối cùng, xung quanh còn hai mươi Lạc Thiên tiền bối thì hắn chưa đụng vào. Nói thanh kiếm cuối cùng tức là nằm trong số hàng loạt thanh kiếm lúc trước Vu Nhai thu được.

Khắc phù văn xong Vu Nhai nhíu mày nói:

- Không đúng, tuy rằng có chút liên kết nhưng không thể mang theo.

Mặc dù có chút liên kết nhưng chỉ một ít, liên kết giữa Huyền Binh Điển và kiếm chỉ được một ít.

- Xem ra phải học tập phù văn nhị giác.

Mới đầu Vu Nhai nói nếu học mấy góc phù văn không chừng sẽ có cách chẳng qua là cổ vũ bản thân. Học hết mấy góc phù văn nói dễ hơn làm, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Mới rồi nếu phù văn nhất giác có thể hiệu quả thì Vu Nhai sẽ không tốn thời gian tiếp tục nghiên cứu phù văn, nhưng phù văn đã thành công, hiệu quả tốt hơn hắn mong đợi.

Bởi vậy phải nghiên cứu phù văn nhị giác, may mắn lúc trước hắn học đến bước cuối cùng, khoảng hai, ba ngày là giải quyết xong. Sau khi hoàn thành phù văn nhị giác chờ xem hiệu quả như thế nào, có nên tiếp tục không.

Nghĩ đến đây Vu Nhai không tiếp tục siêu độ cho Lạc Thiên tiền bối gì đó, hắn đứng trên đất đỏ bắt đầu nghiên cứu. Thỉnh thoảng Vu Nhai sẽ khắc đủ loại phù văn xuống đất, vì chỗ này khá rộng nên hắn khắc xong không cần xóa đi. Vu Nhai liên tục khắc phù văn, thỉnh thoảng so sánh đầu đuối, trước sau, nghiên cứu ra nhiều thứ hơn.

Vu Nhai không ngừng khắc, đường nét cũng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng có trật tự.

Kiếm linh thần kiếm tức xì khỏi:

- Tiểu tử này thật sự muốn ở lại đây không đi sao? Nơi anỳ là chỗ rèn luyện kiếm đạo, không phải tôi luẹn phù văn!

Ngươi khắc một phù văn làm thí nghiệm cũng đành thôi, hàng trăm phù văn cũng được, dù sao ngươi đã nắm giữ. Nhưng ngươi học tập phù văn trong địa bàn của ta là sao?

- Nhưng những phù văn này có vẻ rất cao thâm, bí ẩn, không tầm thường.

Kiếm linh thần kiếm tìm vui trong cơn giận, nghiên cứu phù văn Vu Nhai vẽ. Kiếm linh thần kiếm là một thanh thần kiếm nghịch thiên, đương nhiên người nó tràn đầy phù văn. Dù kiếm linh thần kiếm không học tập phù văn sâu nhưng không xa lạ.

Kiếm linh thần kiếm lẩm bẩm:

- Ủa? Hình như tiểu tử này này nghiên cứu Tinh Linh tộc sắp thành . . . Quả nhiên thành công . . . Hưm, chuyện gì đây? Đây là phù văn quỷ quái gì? Tại sao phù văn có thể ảnh hưởng đến ta?

Kiếm linh thần kiếm không để bụng, nó cảm thấy phù văn này tàn khuyết không tạo ảnh hưởng gì cho nó được, dù có cũng rất ít. Như bây giờ kiếm linh thần kiếm cảm giác phù văn có vẻ biến đổi nó, nhưng nó sẽ không để điều đó xảy ra.

Chuyện khiến kiếm linh thần kiếm kinh hoàng, khó hiểu đã xảy ra. Phù văn hoàn thành bỗng tỏa sáng, kéo theo những phù văn đang thí nghiệm cũng sáng lên. Những phù văn thí nghiệm tàn khuyết tự động bổ sung cho nhau. Cuối cùng mặt đất đỏ rực rỡ ánh sáng trắng như từng cột sáng đâm thẳng lên trời.

Ngay sau đó, từng phù văn đột nhiên bay lên, chậm rãi dung hợp trên không trung biến thành phù văn tam giác khổng lồ, hoa văn vẫn là đường nét Vu Nhai khắc ra. Tức là phù văn này chỉ biến to.

Chưa xong, đừng quên ban đầu Thí Thần Ma Nhẫn nhận phù văn nhất giác ra sao.

Giống như lúc trước, phù văn chậm rãi xoay tròn, xoay một lúc thì biến nhạt rồi từ từ tan đi. Hàng trăm kiếm linh thánh kiếm choáng vàng nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Tổ cha nó, chuyện gì đây?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1243: Thầm sung sướng (1)
Kiếm linh thần kiếm khác với trăm kiếm linh thánh giai, nó biết rõ chuyện gì xảy ra. Phù văn biến mất trên mặt đất đỏ rồi đến bên cạnh kiếm linh thần kiếm, vị trí nó ở là trung tâm tiểu thế giới binh linh.

Phù văn từ ngoài cùng kiếm thần bí địa đột nhiên chạy tới trung tâm, rất kỳ dị.

- Hừ! Muốn an cư lạc nghiệp trong tiểu thế giới của ta, thậm chí ảnh hưởng tiểu thế giới, ngươi cảm thấy có thể không?

Kiếm linh thần kiếm giật mình thật nhưng nó cực kỳ tự tin vào bản thân. Kiếm linh thần kiếm cảm thấy mặc dù phù văn bí ẩn nhưng không đụng vào nó được, tuy kiếm linh thần kiếm không có chủ nhân, tiểu thế giới binh linh là thế giới của nó.

Tại đây dù không có chủ nhân kiếm linh thần kiếm vẫn phát huy ra lực lượng mạnh nhất.

- Tán cho ta.

Kiếm ý đáng sợ khủng khiếp bỗng nhiên xuất hiện, giống như khí lưu từ kiếm ý cấu thành xoáy hướng phù văn xoay tít. Hình ảnh tiếp theo làm kiếm linh thần kiếm ngẩn ngơ, ngây ngốc.

Phù văn không bị khí lưu kiếm ý ảnh hưởng, như thể nó cùng một không gian với khí lưu. Phù văn lắc một cái rơi xuống vị trí thực chất trước mặt kiếm linh thần kiếm chứ không lơ lửng, phù văn lấp lánh Dạ Tình. Kiếm linh thần kiếm chưa kịp phản ứng thì phù văn trong tiểu thế giới binh linh bắt đầu thay đổi.

- Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì? Phù văn này là cái gì?

Lần đầu tiên kiếm linh thần kiếm thấy vô lực như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn góc phù văn khuấy động nguyên tiểu thế giới binh linh của nó, chờ đợi sau khi kết thúc tuyên án thế nào.

* * *

- Có chuyện gì?

Độc Cô Kiếm Thần các, đám người Độc Cô gia chủ nhìn hướng Kiếm Thần đài. Bên trên Kiếm Thần đài gió mây thay đổi, toát ra kiếm ý kinh khủng. May mắn kiếm ý ngưng mà không tán, trừ cao thủ cường đại của Độc Cô gia ra những người khác không có cảm giác gì. Khi kiếm ý bộc phát ra e rằng người nhìn thấy kiếm ý đều sẽ bị tổn thương.

Thần binh sư giống như Độc Cô gia chủ khi thấy kiếm ý này cảm giác như trời sắp bị đâm thủng, ai trông thấy kiếm ý đó lòng sẽ xao động. Người có thiên pshu cao chớp mắt cảm ngộ được.

Không lâu sau kiếm ý biến mất, nhanh chóng co rút lại rồi biến mất.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó bọn họ cùng ngó hướng Độc Cô gia chủ.

Độc Cô gia chủ mắt hấp háy, cuối cùng cười khổ nói:

- Bây giờ trong kiếm thần bí địa chỉ còn lại Vu Nhai.

Mọi người ngẩn ngơ, mắt bắn ra tia sáng, hoặc nên nói là ánh mắt kinh hoàng. Đúng vậy, đã qua nhiều ngày, người từ lối vào đến kiếm thần bí địa đều đi ra, mặc kệ bọn họ có thành công hay không.

Rất nhanh Độc Cô gia chủ lấy lại bình tĩnh nói:

- Ta chỉ đoán, còn cụ thể thế nào thì không biết.

Mọi người liếc nhau, chắc hẳn không phải tiểu tử kia bộc phát ra kiếm ý nhưng có liên quan đến hắn, chỉ thế thôi đã hù người. Các trưởng lão có mặt biết rõ kiếm thần bí địa là nội tình mạnh nhất Độc Cô gia.

Độc Cô gia chủ chỉ bình tĩnh mặt ngoài, trong lòng cực kỳ kích động. Lúc trước Độc Cô gia chủ mong Vu Nhai có thể nắm giữ Lạc Thiên thần kiếm chỉ là trông đợi hầu như không thể thực hiện được, nhưng bây giờ càng mong chờ vào điều đó.

Độc Cô gia chủ thầm nghĩ:

- Chiến Phong ơi Chiến Phong, nếu Vu Nhai có thể hoàn toàn nắm giữ Lạc Thiên thần kiếm thì vì Độc Cô gia phải hy sinh ngươi, không chỉ là ngươi, ta đều chấp nhận hy sinh. Tất cả vì Độc Cô gia.

Khi kiếm ý thu về, phù văn hoàn mỹ khảm vào trong. Khiến kiếm linh thần kiếm ngây người là nó dự đoán sẽ gặp tình hình phù văn trước mặt hỗn loạn đã không xảy ra. Phù văn đáp xuống trước mặt kiếm linh thần kiếm, yên lặng ảnh hưởng mặt đất. Phù văn thuộc về kiếm linh thần kiếm bị âm thầm thay đổi, liên tục biến mạnh.

- Ta cũng trở nên mạnh hơn?

Nguyên kiếm thể Lạc Thiên thần kiếm, phù văn tiểu thế giới binh linh như bị góc phù văn kia chủ đạo, lấy nó làm trung tâm. Ngoài ra kiếm linh thần kiếm còn cảm giác được lực lượng của nó trở nên mạnh hơn.

Tuy chỉ có một chút nhưng đủ làm kiếm linh thần kiếm giật mình, đến đẳng cấp của nó muốn tiến bộ nói dễ hơn làm.

- Thật không tin nổi, tiểu đó lấy phù văn ở đâu ra? Phù văn không nhìn bất cứ tính chất gì, phù văn có thể thúc đẩy bất cứ phù văn nào. Có nên hỏi thăm không?

Kiếm linh thần kiếm rất quan tâm chuyện này, đó là phù văn giúp tiến bộ, làm sao không quan tâm được? Kiếm linh thần kiếm vội vàng nhìn hướng Vu Nhai đứng trên đất đỏ.

Vu Nhai bỗng mở mắt ra, nở nụ cười vừa lòng.

Khi vừa mới hoàn thành phù văn, Vu Nhai vội vàng quan sát Huyền Binh Điển. Vu Nhai phát hiện trong khoảnh khắc đó Huyền Binh Điển sống lại, không chỉ biết run rẩy nữa. Ý thức Vu Nhai tiến vào tiểu thế giới binh linh của Huyền Binh Điển, quả nhiên đảo nổi biến to gấp đôi, môi trường trên đảo không thay đổi, các địa bàn to ra.

Ví dụ rừng Tinh Linh, vì đảo nổi to gấp đôi nên khu rừng cũng biến to theo, mấy cái khác đều như thế.

Ngoài ra Vu Nhai cảm giác được tất cả huyền binh bản mệnh hưng phấn, hắn chỉ cảm giác, vẫn không thể câu thông với binh linh. Không, khi Vu Nhai cho rằng không thể câu thông thì Thôn Thiên kiếm linh bỗng nhiên lên tiếng.

- Ta còn bị lực lượng nơi này áp chế, chỉ có thể mượn cơ hội nói vài câu với ngươi. Ta muốn hết huyền kiếm thánh giai bên ngoài, ngươi phải tìm cách lấy bằng được.

- Trước mắt chỉ còn con đường Tinh Linh tộc Huyền Binh Điển là đi được. Ngươi phải học nhiều phù văn của Huyền Binh Điển hơn, có như vậy mới thành công.

- Thanh thần kiếm mà ngươi ở trong tiểu thế giới binh linh của nó siêu đáng sợ, nếu ngươi không có nắm chắc thu phục nó thì phải cẩn thận, đừng tùy tiện lộ ra Huyền Binh Điển tồn tại. Bây giờ dù là ta hay Huyền Binh Điển còn đang trưởng thành, không phải đối thủ của nó.

Thôn Thiên kiếm linh gọn gàng dứt khoát, nàng nói xong biến mất ngay. Vu Nhai choáng váng, nhưng rất nhanh mắt hắn bắn ra tia sáng hưng phấn.

Thôn Thiên kiếm linh nói Huyền Binh Điển và nàng còn đang trưởng, nàng không nói bọn họ yếu hơn thần kiếm này. Như lúc trước đã nói, không phải Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm linh yếu, chỉ tại Vu Nhai quá yếu.

Vu Nhai chớp mắt khó hiểu hỏi:

- Chờ chút, Thôn Thiên kiếm đang trưởng thành chứ không phải đang lành vết thương?

Rất nhanh Vu Nhai ném vấn đề này ra sau đầu. Có lẽ Thôn Thiên kiếm linh nói đúng, bây giờ Vu Nhai nên nhanh chóng rút ý thức ra ngoài, trời biết hắn ở trong Huyền Binh Điển lâu có bị kiếm linh thần kiếm phát hiện không?

Ý thức Vu Nhai vừa rút khỏi Huyền Binh Điển nó liền tự phong tỏa mình, muốn dùng ý thức thăm dò vào trong cần phải mở phù văn tam giác mới được. Dù vậy nhưng Vu Nhai khá vừa lòng, mở phù văn tam giác giúp Huyền Binh Điển, huyền binh bản mệnh khác tiến bộ.

Vu Nhai vừa lòng mở mắt ra, đập vào mắt trừ hàng trăm thanh kiếm bao quanh hắn ra không thấy phù văn khác, phù văn tàn khuyết cũng biến mất.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1244: Thầm sung sướng (2)
- A? Chuyện gì đây? Những phù văn ta khắc đã đi đâu?

Có chuyện gì? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Vu Nhai vội tìm kiếm linh thần kiếm hỏi, nghe nó trả lời làm hắn trợn to mắt líu lưỡi, chóng mặt.

- A! Có vẻ tiểu tử này cũng mơ hồ, không biết phù văn hắn nắm giữ có tác dụng gì.

Không chỉ Vu Nhai choáng váng, kiếm linh thần kiếm cũng chóng mặt. Kiếm linh thần kiếm muốn hỏi tiểu tử này về phù văn, nhưng nhìn bộ dạng mờ mịt của Vu Nhai có giống như biết phù văn hắn khắc ra là cái gì sao?

Khóe môi kiếm linh thần kiếm co giật:

- Cái kia . . . Kiếm linh thần kiếm tiền bối, những phù văn của ta hơi lạ, ta học từ chủng tộc cổ xưa hình như còn xưa hơn Tinh Linh tộc. Ta không biết tác dụng cụ thể là gì, chỉ biết nó có thể tăng lực lượng huyền binh. Tất nhiên ta không có năng lực giúp tiền bối tăng tiến được, nếu có tạo ảnh hưởng gì cho tiền bối thì xin thứ lỗi cho.

Vu Nhai buồn bực, sao lúc trước hắn không nhớ đang trong tiểu thế giới binh linh của người ta? Khắc phù văn lung tung.

Vu Nhai vội tạo ra lý do sự tồn tại của phù văn, thầm nghĩ:

- Ha ha, chờ ngươi thật sự điều tra ta sẽ nói thấy trong Cổ Ma tộc. Không biết thần kiếm nhà ngươi có đủ cổ xưa không, tóm lại tìm cớ trước.

Không thể trách Vu Nhai, tiểu thế giới binh linh của kiếm linh thần kiếm quá to lớn, cho ảo giác không giới hạn, lớn hơn Thí Thần Ma Nhẫn rất nhiều. Trước kia Vu Nhai ít tiếp xúc đất đai mênh mông thế này nên quên mất.

Vu Nhai bổ sung thêm:

- Đương nhiên với sự cường đại của tiền bối chắc chắn không để phù văn của ta vào mắt, không biết ta có thể tiếp tục nghiên cứu phù văn tại đây không?

Vu Nhai không quên nịnh hót kiếm linh thần kiếm.

Thôn Thiên kiếm linh đã nói nàng muốn hết trăm thanh kiếm chỗ này, vậy Vu Nhai phải dựa vào phù văn Huyền Binh Điển mới làm được. Nếu phù văn có ảnh hưởng với kiếm linh thần kiếm, còn là ảnh hưởng xấu, người ta đuổi ngươi đi thì đừng mong lấy được mấy thanh kiếm này. Nên Vu Nhai mới giải thích, xin xỏ và thăm dò.

Kiếm linh thần kiếm lạnh nhạt nói:

- Tùy ngươi, nhưng là người Độc Cô gia, kiếm đạo mới là gốc.

Kiếm linh thần kiếm chửi thầm:

- Tổ cha nó, phù văn kia trực tiếp ảnh hưởng đến ta, thậm chí nâng cao lực lượng của ta!

Kiếm linh thần kiếm không nghi ngờ lời Vu Nhai nói, phù văn có thể giúp nó tiến bộ chắc chắn là loại phù văn cổ xưa hoặc siêu bí ẩn, xuất xứ gì cũng không lạ.

Góc phù văn này siêu cường đại, thiên phú phù văn của tiểu tử này cũng rất nghịch thiên. Kiếm linh thần kiếm càng vừa mắt Vu Nhai hơn, dù kiếm đạo của tiểu tử này đến cuối cùng vì hỗn tạp mà rối loạn thì nó vẫn sẽ giup hắn qua ải.

Vu Nhai vội cảm ơn:

- Đa tạ tiền bối.

Vu Nhai thầm thở phào, may mắn không tạo ảnh hưởng xấu gì cho người ta, nếu không mười cái mạng cũng không đủ dùng. Vu Nhai không ngờ kiếm linh thần kiếm đã xem hắn là thiên tài vạn năm có một, kiên quyết bảo vệ hắn kiếm đạo thành thánh.

Nếu Vu Nhai biết, với tính cách của hắn không nhân cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước mới lạ.

Vu Nhai lại tốn nhiều thời gian khắc phù văn nhị giác vào trăm thanh kiếm, biểu tình càng hưng phấn hơn. Vu Nhai cảm giác được liên kết mãnh liệt hơn, như thể hắn khắc thêm mấy góc phù văn là có thể thu kiếm dù Huyền Binh Điển tự phong ấn mình. Bây giờ Vu Nhai chưa biết phải làm sao nhưng hắn cảm giác có thể làm.

- Nghiên cứu phù văn tam giác, mở ra!

Vu Nhai không chút do dự, không cần rầu vì thức ăn, có ở trong nghịch kiếm thần bí địa bao lâu cũng chẳng sao. Phù văn tam giác giống cái thứ hai, khi nghiên cứu không quá khó khăn. Có lẽ vì Vu Nhai tiến bộ phù văn Huyền Binh Điển, cũng có thể là tiến bộ phù văn khác, tiến bộ cảm ngộ địa diễn rất nhiều.

Phù văn nhất giác là khó khăn nhất, cái gọi là mọi chuyện khởi đầu luôn khó khăn, đã vào cửa thì sẽ dễ thở hơn.

Vu Nhai không ngừng khắc phù văn trên mảnh đất đỏ. Mười ngày qua đi, toàn bộ mặt đất đỏ đã rậm rạp phù văn, từ đơn giản đến rậm rạp. Ngày thứ mười ba, phù văn tam giác rốt cuộc thành công.

Ý thức Vu Nhai lại vào Huyền Binh Điển, trong tiểu thế giới binh linh lại xảy ra biến đổi. Các loại tự quyết tiến bộ rất nhiều, tiếc rằng không có tự quyết mới xuất hiện. Thôn Thiên kiếm linh không nói câu nào.

Khi Vu Nhai đi ra, phù văn trên đất đỏ lại biến mất, đi công kích kiếm linh thần kiếm.

Khi Vu Nhai xin lỗi, kiếm linh thần kiếm lạnh nhạt nói:

- Không sao, ngươi cứ tiếp tục đi.

Bộ dáng kiếm linh thần kiếm cao thâm khó dò làm Vu Nhai cảm ơn rối rít, lòng thầm nghĩ kiếm linh thần kiếm tốt thật, có lẽ lúc trước hắn không nên đề phòng gắt gao như vậy.

Vu Nhai đâu biết phù văn tam giác khiến kiếm linh thần kiếm thầm sung sướng.

Lực lượng của kiếm linh thần kiếm lại tiến bộ một chút, mười mấy ngày qua nó phát hiện phù văn của mình trừ tiến bộ ra không bị ảnh hưởng gì. Những phù văn này chỉ có lợi không hại, kiếm linh thần kiếm không cho Vu Nhai tiếp tục nghiên cứu phù văn mới là lạ.

Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, người ta đã cho hắn nghiên cứu thì cứ tiếp tục.

Vu Nhai khắc phù văn tam giác vào trăm thanh huyền kiếm, tiếp tục nghiên cứu phù văn tứ giác. Trong mắt kiếm linh thần kiếm thì Vu Nhai khắc nhiều phù văn tam giác cho nhiều thanh kiếm không chỉ vì Độc Cô gia còn để quen tay hơn.

Nhưng tại sao Vu Nhai để mặc hai mươi oan hồn?

Kiếm linh thần kiếm ngẫm nghĩ, cười ung dung, mở miệng nói:

- Tiểu tử, hãy siêu độ luôn số oan hồn còn lại đi. Đừng lo sẽ vào thử thách giai đoạn hai, chỉ cần ngươi không muốn thì ta sẽ không cưỡng ép ngươi.

Vu Nhai sửng sốt sau đó cảm động, kiếm linh thần kiếm đúng là tốt bụng.

Lúc trước Vu Nhai lo lắng siêu độ nhiều oan hồn có khi nào kiếm linh thần kiếm giận quá đuổi cổ không? Vu Nhai suy nghĩ rất nhiều từ ngữ chuẩn bị phản bác, ở lì trong nghịch kiếm thần bí địa. Kết quả kiếm linh thần kiếm còn khích lệ Vu Nhai siêu độ oan hồn.

Kiếm linh thần kiếm nhìn thấu Vu Nhai thắc mắc, thản nhiên nói:

- Dù sao bọn họ đều là tử tôn của Độc Cô gia.

Thắc mắc giải mở, Vu Nhai càng có hảo cảm với kiếm linh thần kiếm. Lúc trước Vu Nhai cho rằng kiếm linh thần kiếm cố ý tạo ra oan hồn, bây giờ xem ra vì thiên tài kiêu ngạo, môi trường xung quanh ảnh hưởng. Thì ra hắn đã làm một điều tốt.

Kiếm linh thần kiếm không phải ác linh vì đạt mục không từ thủ đoạn.

Vu Nhai lại bắt đầu nhận oan hồn, lúc trước có nói nhờ hắn siêu độ, oan hồn khao khát rời khỏi chỗ quỷ quái này nên không cần hắn chiến đấu chúng nó tự động dán lại. Sau đó lại là cảm ngộ mệnh luân của oan hồn, kiếm linh, chiến đấu mở gút mệnh hồng biến ngôi sao. Đối với Vu Nhai thì các mặt cảm ngộ lại sâu sắc hơn mấy phần.

Cái gọi là các mặt không bao gồm địa diễn. Khi Vu Nhai hoàn thành phù văn tứ giác, bắt đầu ngũ giác chợt phát hiện có lẽ vì cảm ngộ mặt địa diễn chưa đủ nên hắn rơi vào bình cảnh nghiên cứu phù văn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1245: Ta đến du lịch ngắm cảnh
Đầu óc Vu Nhai hỗn loạn kêu lên:

- Kiếm linh tiền bối!

Hiện tại Vu Nhai hô một tiếng là cái gì kiếm linh thần kiếm cũng ưng, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt:

- Như thế nào? Mấy ngày nay có vẻ ngươi không có tiến triển gì, gặp vấn đề khó sao?

Kiếm linh thần kiếm không có dáng vẻ điên cuồng chửi Độc Cô gia chủ xối xả như bữa trước, tỏ vẻ ung dung quý phái, cao thâm khó dò.

Vu Nhai hỏi:

- Là thế này, ta nghĩ tiểu thế giới binh linh của kiếm linh tiền bối chắc không chỉ có mảnh đất này. Có thể cho ta đi hết một lần không?

Vu Nhai sợ kiếm linh thần kiếm không đồng ý, tiếp tục bảo:

- Đương nhiên một số nơi ta không thể đi hay bí mật không được nhìn thì ta không dám cưỡng cầu.

Kiếm linh thần kiếm nghi hoặc hỏi:

- Đi một lần?

Kiếm linh thần kiếm gật đầu, nói:

- Được, nhưng không được đụng vào bất cứ thứ gì.

Vu Nhai vội cảm ơn:

- Đa tạ tiền bối, ta chỉ muốn đi dạo!

Trong lòng Vu Nhai càng cảm thấy vị kiếm linh tiền bối thật dễ thân. Vu Nhai vừa dứt lời, thiên địa biến đổi, từ khi nào trước mặt hắn xuất hiện một cánh cửa không gian, có thể thấy cảnh vật bên trong.

Vu Nhai sửng sốt, trong đó là núi xanh nước biếc, rất đẹp.

Kiếm linh thần kiếm thản nhiên nói:

- Dù là cửa chính vùng đất táng kiếm hay vùng đất táng kiếm ngươi đang đứng chỉ là khu ngoài cùng tiểu thế giới binh linh của ta, có thể nói là dung hợp môi trường nơi đây. Nếu mang ta đi thì hai nơi vùng đất táng kiếm này sẽ không tồn tại trong tiểu thế giới binh linh của ta, trước mắt ngươi mới là tiểu thế giới binh linh thật sự.

Tức là chính, nghịch kiếm thần bí địa chỉ là địa bàn bị Lạc Thiên thần kiếm bao phủ, nó vẫn thuộc về mảnh đất Độc Cô Thần thành, kiếm linh thần kiếm quản lý thay.

Ví dụ Dao Quang thành, bên trong có nội thành và ngoại thành. Ngoại thành chịu Vu gia trong nội thành quản lý, sức mạnh thật sự của Vu gia chỉ trong vòng nội thành. Hèn gì trước kia vùng đất táng kiếm tùy tiện mở ra, mỗi năm có rất nhiều người cần dung hợp huyền kiếm bản mệnh, kiếm thần bí địa mở rộng biến thành nội tình mạnh nhất. Gần đây kiếm thần bí địa chỉ mở sáu lần, hiển nhiên khi mở ra sẽtiêu hao.

Nếu Lạc Thiên thần kiếm bị lấy đi thì hai nơi vùng đất táng kiếm vẫn sẽ ở lại.

Kiếm linh thần kiếm thản nhiên nói:

- Lực lượng của ta nếu mạnh hơn nữa rất có thể đặt hai nơi vùng đất táng kiếm vào tiểu thế giới binh linh của ta.

Con ngươi Vu Nhai co rút.

thì ra thần binh có thể thu thế giới bên ngoài thành của mình. Không, không phải thu thế giới bên ngoài mà là không gian tiểu thế giới khai thác càng lớn hơn, di chuyển một vài nơi đặc biệt ở bên ngoài vào, khiến thế giới bên ngoài biến thành mảnh dất khô cằn.

Vu Nhai không nghĩ nhiều, nhấc chân bước vào cánh cửa. Binh linh kêu vù vù.

Vu Nhai chợt hỏi:

- Kiếm linh tiền bối, không biết ta có thể mang mấy thanh kiếm này đi theo không?

Vu Nhai quyết tâm chiếm hữu thánh kiếm.

Kiếm linh thần kiếm sửng sốt rồi đồng ý ngay:

- A? Có thể!

Kiếm linh thần kiếm cho rằng Vu Nhai cần những thanh kiếm này để cảm ngộ kiếm đạo, chúng nó có thể tự bay trong tiểu thế giới binh linh, không cần bị người khống chế nên không sao.

Vẻ mặt Vu Nhai hớn hở, mang theo một trăm tám mươi chín thanh kiếm đi thám hiểm.

Chớp mắt thiên địa thay đổi, cảnh vật xung quanh trở nên mộng ảo. Non xanh nước biếc, từ trong đó cảm nhận được kiếm ý có khắp nơi. Một trăm tám mươi chín thanh kiếm sau lưng Vu Nhai kêu vù vù.

Ong ong ong ong ong!

Kiếm linh thần kiếm nói:

- Nơi này là thử thách cho tử tôn Độc Cô gia bình thường. Vào tiểu thế giới binh linh của ta, cảm ngộ kiếm đạo của bọn họ. Ngươi cũng cảm giác được đúng không? Trong tiểu thế giới binh linh của ta dù là hao cỏ, núi đá hay không khí đều ẩn chứa kiếm ý.

Nếu đổi lại người khác kiếm linh thần kiếm sẽ không rảnh rỗi giải thích nhiều như vậy, thậm chí không lộ mặt. Dù là Độc Cô Cửu Thiên vào nghịch kiếm thần bí địa cũng không hay biết kiếm linh thần kiếm tồn tại.

- Hoa cỏ, núi đá đều có kiếm ý?

Vu Nhai ngẩn ngơ, nhìn chăm chú vào cảnh vật.

Non xanh nước biếc như biến mất, đập vào mắt hắn là từng thanh kiếm, là kiếm ảo. Mỗi thanh kiếm khác nhau, ẩn chứa kiếm ý mãnh liệt. Vu Nhai như trở lại khoảnh khắc trông thấy Thôn Thiên kiếm, U Hoang kiếm, Phong Doanh kiếm, Cổ Đế Long kiếm. Chỉ cần Vu Nhai vươn tay ra bắt lấy một hoặc mấy thanh kiếm là hắn sẽ kiếm đạo thành thánh ngay.

Vu Nhai ngơ ngác nói:

- Trông có vẻ đơn giản, nếu ta muốn có thể cùng lúc nắm lấy mười mấy thanh kiếm.

Nhưng mười mấy thanh kiếm đối với Vu Nhai bây giờ là vô dụng, mới có mười mấy thanh kiếm, quá ít.

- Đối với ngươi là đơn giản, ngươi đi ra từ nghịch kiếm thần bí địa, hơn nữa . . .

Kiếm linh thần kiếm nói đến đây thì ngừng, nó vốn định bảo Vu Nhai trước tiên cảm ngộ tất cả oan hồn.

Kiếm linh thần kiếm không muốn nhắc chuyện này, nói:

- Hơn nữa trước đó ngươi đã có cơ hội kiếm đạo thành thánh. Đối với tử tôn Độc Cô gia bình thường muốn bắt giữ và cảm ngộ một chút kiếm ý là vô vàn khó khăn.

- Muốn xem một cọng cỏ thành một thanh kiếm không phải chuyện dễ, nếu không thì người nào trong Độc Cô gia cũng kiếm đạo thành thánh. Chỗ này vốn không định mở ra cho ngươi, nhưng nếu ngươi đã yêu cầu thì ta chiều. Chú ý đừng tùy tiện kiếm đạo thành thánh.

thiên tài Độc Cô gia đi vào kiếm thần bí địa, nếu không thể kiếm đạo thành thánh thì cảnh vật vẫn chỉ là non xanh nước biếc trong mắt gã. Chỉ người kiếm đạo thành thánh mới thấy kiếm, tất nhiên đa số chỉ xem một cọng cỏ, một hòn đá thành kiếm.

Ít ai giống như Vu Nhai đập vào mắt toàn là kiếm, là dẫn đầu thiên tài.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Đa tạ kiếm linh tiền bối nhắc nhở, ta vốn không định cảm ngộ kiếm đạo tại đây. Ta đến lữ hành.

Tâm tình Vu Nhai vô cùng nhẹ nhàng cất bước du lịch, kiếm xung quanh hắn biến mất, lại là non xanh nước biếc đẹp vô ngần.

- Lữ hành?

Khóe môi kiếm linh thần kiếm co giật thầm nghĩ:

- Đến tiểu thế giới binh linh của ta du lịch ngắm cảnh? Chỉ tiểu tử này nghĩ ra được.

Kiếm linh thần kiếm vẫn không để bụng, có lẽ tiểu tử này muốn thả lỏng tâm tình rồi nghiên cứu phù văn tiếp? Tính đằm thế này rất hiếm có.

Nhưng rất nhanh kiếm linh thần kiếm phát hiện chuyện không phải như vậy, tiểu tử này mượn tiểu thế giới binh linh của nó cảm ngộ căn cơ địa binh sư.

Kiếm linh thần kiếm nhỏ giọng nói:

- Những gì tiểu tử này làm đều có mục đích, nhưng không biết hắn có thể cảm ngộ bao nhiêu?

Vu Nhai đi rất chậm, mỗi khi đi qua một nơi sẽ đứng lại quan sát một lúc, để cảm ngộ. Có lẽ vì lúc trước lữ hành nên sau này Vu Nhai không cố ý cảm ngộ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, ngắm phong cảnh. Nếu gặp ao sông Vu Nhai còn ở lại câu cá chơi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1246: Phù Văn rất quen thuộc (1)
Thông qua Huyền Binh Điển Vu Nhai mới biết tiểu thế giới binh linh của mỗi thanh huyền binh là khác nhau nhưng da số dựa theo chủ nhân cảm ngộ địa diễn.

Tiểu thế giới binh linh của thần kiếm cũng không ngoại lệ.

Vu Nhai cực kỳ giật mình, là người nào có thể rèn ra thanh thần kiếm như vậy? Thanh thần kiếm của Độc Cô gia này so với nhất kiếm kinh thiên của Cổ Duệ chi dân thì ra sao? Có lẽ vẫn yếu hơn chút.

Mặc kệ thế nào, Vu Nhai cảm giác tiểu thế giới binh linh này giúp ích diễn biến địa diễn tốt hơn Vu Nhai tự mày mò nhiều, có rất nhiều thứ có thể ghi chép lại. Bởi vì bên trong ẩn chứa kiếm ý nên rất khó bóc tách kiếm ý chỉ cảm ngộ địa diễn, tất cả cần nhờ vào tâm tình tự nhiên. Vu Nhai phải thấy non xanh nước biếc, quên kiếm đi.

Vu Nhai đi một vòng lại một vòng, tuy tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên thần kiếm siêu lớn nhưng hắn chỉ đi ba ngày là hết. Ít nhất chỗ kiếm linh thần kiếm mở ra cho Vu Nhai thám hiểm đã hết, hắn không đi nhanh.

Tiểu thế giới binh linh có lớn đến mấy thì chỉ là tiểu thế giới, Vu Nhai đi ba ngày, có nhiều nơi hắn bước chậm đi đường vòng.

Dù vậy nhưng tiểu thế giới binh linh thần binh này siêu nghịch thiên. Ngẫm nghĩ xem nếu một chiếc không gian giới chỉ chỉ có không gian to như vậy, có thể chứa mấy tòa thành lớn là khái niệm gì? Tóm lại lớn hơn Thí Thần Ma Nhẫn rất nhiều.

Vu Nhai đi sáu vòng, mãi đến ba vòng cuối hắn hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hết thảy quay về tự nhiên.

- Thu hoạch thật lớn, nhưng còn nhiều chỗ bỏ sót. Không biết ngọc bài lữ hành có ghi chép lại không?

Vu Nhai nói xong tìm một chỗ môi trường rất tốt ngồi xuống, lấy khối ngọc bài lữ hành thứ hai ra, tức là ngọc bài hắn xin thêm cái mới. Quả nhiên bên trong ngọc bài lữ hành ghi chép nhiều linh cảm chợt thoáng qua.

Vu Nhai lại mất hai ngày đem tất cả linh cảm biến thành của mình, hắn cảm giác về địa diễn lại tiến một bước dài. Đỉnh thiên binh sư đúng là không giới hạn.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Không biết có thể khắc ra phù văn ngũ giác?

Vu Nhai lại khắc phù văn, mây bay nước chảy. Trong ánh mắt giật mình của kiếm linh thần kiếm, Vu Nhai hoàn thành phù văn lúc trước còn trong bình cảnh nay đơn giản làm xong, rất khó tin.

- Thì ra phù văn của tiểu tử này ẩn chứa thiên địa huyền bí, hèn gì hắn cần cảm ngộ căn cơ địa binh sư.

Kiếm linh thần kiếm càng lúc càng thích tiểu tử có thiên phú cao này.

Kiếm linh thần kiếm thấy phù văn ngũ giác chậm rãi bay tới trước mặt nó, lại ấn xuống nối tiếp với bốn góc trước. Lúc trước khi Vu Nhai nghiên cứu đã hoàn chỉnh đánh ra phù văn nhất giác, bởi vậy kiếm linh thần kiếm không thiếu góc nào.

Lúc này kiếm linh thần kiếm hoàn toàn yên tâm về các phù văn, vì bên trong ẩn chứa thiên địa huyền bí rất cao sâu.

Vu Nhai ngẩn ngơ, không ngờ thành công đến đột ngột như vậy. Vu Nhai cười khẽ, lữ hành nhiều ngày, tâm tình của hắn đã bình lặng như nước. Vu Nhai tiếp tục nghiên cứu phù văn lục giác.

Mỗi khi Vu Nhai hoàn thành một góc phù văn sẽ có phù văn mới xuất hiện từ Huyền Binh Điển, Vu Nhai nghiên cứu mãi không xong.

Vu Nhai chỉ mất ba ngày là giải quyết xong phù văn lục giác, sau đó là phù văn thất giác. Tám ngày sau đến bát giác. Lại mười hai ngày, đến cửu giác. Y lại gặp bình cảnh, trong thời gian ngắn khó thể hoàn thành.

Chỉ mỗi tiểu thế giới binh linh kiếm linh thần kiếm không đủ thỏa mãn Vu Nhai tiếp tục cảm ngộ địa diễn.

Không phải tiểu thế giới binh linh của kiếm linh thần kiếm không đủ mạnh, không đủ cho Vu Nhai cảm ngộ mà là tiểu thế giới binh linh của mỗi thần binh khác nhau. Bây giờ đồ vật trong tiểu thế giới binh linh kiếm linh thần kiếm đã không thích hợp Vu Nhai.

Như Thí Thần Ma Nhẫn, Diệt Thần Ma Nhẫn toàn là cung điện, mảnh đất hắc ám chắc chắn không hoàn toàn thích hợp Vu Nhai.

- Phù văn bát giác, hy vọng lần này có thể thành công.

Vu Nhai không rối rắm về phù văn cửu giác nữa, hắn bắt đầu từ phù văn ngũ giác. Hắn không khắc thêm phù văn vào một trăm tám mươi chín huyền kiếm thánh giai. Vu Nhai tìm thanh kiếm thứ nhất, bắt đầu khắc.

Ngũ giác vẫn chỉ khiến liên kết mạnh thêm một chút. Lục giác, Vu Nhai cảm nhận được máu thịt liền nhau. Đến thất giác, liên két máu thịt biến thành thực thể, từ thân kiếm có thể cảm giác hơi thở của hắn và Huyền Binh Điển. Trong lòng Vu Nhai có cảm giác chỉ cần hắn muốn là có thể thu thanh kiếm vào trong cơ thể.

Vu Nhai lại khắc phù văn bát giác, cảm giác máu thịt liền nhau không thay đổi, thanh kiếm tăng tiếnn hiều.

Khi Vu Nhai hoàn thành, hắn thấy kiếm linh giật mình bay ra khỏi thân kiếm nhìn hắn chằm chằm. Vu Nhai mỉm cười ra hiệu im lặng cho kiếm linh, hắn tiếp tục với thanh kiếm thứ hai.

kiếm linh của mỗi thanh kiếm rất là giật mình sau khi Vu Nhai khắc phù văn xong, rất hưng phấn, bọn chúng sắp được thấy ánh mặt trời.

Vu Nhai khắc xong một trăm tám mươi chín thanh kiếm, hắn thở phào:

- Phù.

Vu Nhai lộ biểu tình hưng phấn. Một trăm tám mươi chín thanh huyền kiếm thánh giai, toàn bộ rơi vào túi mình, ngươi có tưởng tượng được cảm giác này không?

Nếu là lúc trước Vu Nhai còn rầu vì một thanh huyền kiếm lục, thất giai thì tuyệt đối khó thể tưởng tượng.

- Không thể quá kích động, không thể quá kích động, tâm như nước lặng.

Hiện tại Vu Nhai còn trong tiểu thế giới binh linh của người ta, tuy thoạt trông kiếm linh thần kiếm tốt tính nhưng hắn âm thầm chiếm nhiều thanh kiếm, trời biết nó sẽ tức giận cỡ nào.

Vu Nhai muốn kiếm đạo thành thánh ngay, nhanh chóng ra ngoài. Nói nhanh chóng nhưng không phải tùy tiện làm, cần thực hiện theo ý mình thích.

Nghĩ đến đây Vu Nhai mở miệng nói:

- Kiếm linh tiền bối, ta đã không thể nghiên cứu phù văn tiếp, gặp bình cảnh rất lớn. Ta nghĩ bây giờ ta có thể tiếp tục thử thách kiếm thần bí địa thuộc về mình.

Kiếm linh thần kiếm sớm đoán trước:

- Vậy sao? Thế thì vào đi.

Trong khoảnh khắc một con đường chạy xép lên trên hiện ra trước mặt Vu Nhai, nó như cự kiếm nghiêng. Vu Nhai không quá giật mình, hắn đạp lưng kiếm chậm rãi bước đi.

Vu Nhai thoát khỏi thế giới nón xanh nước biếc dưới chân, gió cuốn mây trôi. Vu Nhai mở mắt ra, đó đâu phải là mây, rõ ràng là vô số phù văn.

Vu Nhai lấy làm lạ thầm nghĩ:

- Tại sao những phù văn này quen mắt quá?

Vu Nhai quan sát những phù văn này.

Vu Nhai khẳng định trước kia hắn chưa từng thấy phù văn này, đây là một phù văn trận công kích siêu khổng lồ, với thực lực hiện tại của hắn không tạo ra được. Dù Vu Nhai tạo ra phù văn trận như thế cũng cần thời gian dài dặc.

Con đường hình kiếm nhìn như không dài nhưng Vu Nhai đi rất lâu. Cuối cùng Vu Nhai thấy phù văn quay quanh một hòn đảo nhỏ, khá giống đảo nổi trong Huyền Binh Điển. Nhưng quanh Huyền Binh Điển là hỗn độn chưa khám phá, trước mắt Vu Nhai thì cho cảm giác mây mù dày đặc. Vu Nhai từng thấy nhiều loại thần kỳ nên không quá bất ngờ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1247: Phù Văn rất quen thuộc (2)
Vu Nhai chậm rãi bước lên đảo nổi, vẫn là non xanh nước biếc như hình ảnh thu nhỏ của thế giới bên dưới. Một bóng người đứng trước kiếm bia to lớn. Trên kiếm bia khắc hai chữ đập vào mắt Vu Nhai, hai chữ 'lạc thiên'.

Trước kiếm bia, kiếm linh thần kiếm thản nhiên nói:

- Tên của ta là Lạc Thiên.

Vu Nhai chuyển ánh mắt sang nhìn người đó, là một lão nhân tiên phong đạo cốt, mặc trang phục cổ xưa trên Thần Huyền đại lục. Tóc dài và râu bạc bay theo gió, ánh mắt thản nhiên bình thường.

Lão nhân là linh thể nhưng lại như thực chất, nếu không chạm vào sẽ không biết đó là một kiếm linh.

- Kính chào Lạc Thiên tiền bối, thử thách của ta . . .

Lạc Thiên kiếm linh nheo mắt nói:

- Khoan nói đến thử thách. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cảm thấy phù văn xung quanh cho cảm giác rất quen thuộc không?

Lạc Thiên kiếm linh ngắt lời câu hỏi của Vu Nhai, biểu tình mập mờ đáng nghi.

Vu Nhai cũng thấy lạ, tại sao hắn cảm giác phù văn rất quen thuộc?

- Đúng vậy! Không biết tại sao như thế?

Lạc Thiên kiếm linh chỉ vị trí trước mặt mình:

- Ngươi tự xem đi.

Vu Nhai nhìn theo ánh mắt Lạc Thiên kiếm linh, cơ mặt dần cứng khắc. Phù văn bát giác khắc sâu trên mặt đất, phù văn toát ra hơi thở mãnh liệt ảnh hưởng xung quanh.

- Cái . . . Này . . . Là . . .

Trong phút chốc Vu Nhai không biết nên nói cái gì. Chuyện gì đây? Vu Nhai cứ tưởng phù văn hắn khắc ra bị kiếm linh thần kiếm tùy tay đánh tan, ai ngờ còn giữ lại đây. Kỳ lạ nhất là phù văn khắc ra nên có mối liên kết giữa huyền binh và Huyền Binh Điển mới đúng, có liên kết với Vu Nhai.

Như một trăm tám mươi chín thanh kiếm sau lưng hoàn toàn thành huyền binh bản mệnh của Vu Nhai.

Lạc Thiên kiếm linh thì không có chút liên kết gì với Vu Nhai, hắn không cảm giác ra được. Chẳng lẽ Huyền Binh Điển cảm thấy Lạc Thiên thần kiếm không dễ chọc nên tự động cắt đứt dây liên kết đó?

Kiếm linh thần kiếm nhìn Vu Nhai toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hơi buồn cười.

Lạc Thiên kiếm linh lạnh lùng nói:

- Ta rất tò mò những phù văn này là sao? Ngươi lấy chúng từ đâu ra? Ngươi còn bao nhiêu phù văn chưa lĩnh ngộ? Có thể lấy ra cho xem được không?

Trong phút chốc Vu Nhai không biết nên làm sao, nhưng khi gặp trường hợp này hắn sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại. Vu Nhai phát hiện phù văn trước mắt tuy ảnh hưởng phù văn của Lạc Thiên thần kiếm, nhưng theo hắn phán đoán thì phù văn thuộc về Lạc Thiên kiếm linh trở nên hơi mạnh. Lúc trước Thôn Thiên kiếm linh từng nói phù văn này giúp ích cho nàng, biểu hiện tốt tính trước đó của Lạc Thiên kiếm linh, bây giờ Độc Cô Diệt Hoàng cười tủm tỉm, Vu Nhai đoán có lẽ nó không thật sự tức giận.

Lúc mới đầu Lạc Thiên kiếm linh phong lại huyền binh bản mệnh, không gian giới chỉ của Vu Nhai như một giáo quan xem hắn là người chết, thái độ giống oan hồn khác. Nhưng về sau kiếm linh thần kiếm đã thay đổi.

Xem ra phù văn có lợi cho kiếm linh thần kiếm.

Ích lợi dễ khiến người ta giết người, đặc biệt trong tình huống không được lợi lộc gì. Vu Nhai thầm lo, không biết phù văn trước mắt có cho Lạc Thiên kiếm linh nhìn thấu bí mật Huyền Binh Điển?

Vu Nhai không sợ Lạc Thiên kiếm linh phát hiện cục gạch kỳ lạ, hắn chỉ sợ kiếm linh thần kiếm nhìn thấu tình huống bên trong Huyền Binh Điển.

Vu Nhai nói ngay:

- Lạc Thiên tiền bối cũng biết là nếu không lĩnh ngộ phù văn thì dù vẽ ra cũng đã khó, đặc biệt là phù văn siêu mạnh và bí ẩn. Ta có được phù văn không phải từ bí tịch mà là truyền thừa, trực tiếp đánh vào ý thức của ta. Trước khi lĩnh ngộ phù văn thật tình là ta không vẽ ra được.

Vu Nhai tự cho là quan tâm nói với Lạc Thiên kiếm linh:

- Đây là ta lấy từ chủng tộc xa xưa, hình như gọi là Cổ Ma tộc. Có vẻ chủng tộc này không quá lợi hại, trước thời Tinh Linh tộc đã bị người tiêu diệt.

- Nên ta nghĩ chắc Lạc Thiên tiền bối sẽ không để mắt phù văn bát giác này. Ta luôn cho rằng phù văn bị Lạc Thiên tiền bối tùy tay đánh tan, không biết nó còn tồn tại.

Vu Nhai nói nửa thật nửa giả, hắn cho rằng Lạc Thiên kiếm linh không thật sự quan tâm phù văn.

Nghe đến Cổ Ma tộc mắt Lạc Thiên kiếm linh lóe tia sáng, tin Vu Nhai vài phần. Không phải ai đều biết trước Tinh Linh tộc có Cổ Ma tộc tồn tại, nghe câu sau thì khóe môi co giật. Câu này thật là . . .

Vu Nhai nói nhanh:

- Lạc Thiên tiền bối giữ lại những phù văn này của ta chắc chỉ vì muốn nghiên cứu sơ? Ta nghĩ tiền bồi tùy thời có thể đánh tan chúng nó, ta càng mừng là phù văn đem lại chút tác dụng nhỏ bé không đáng kể cho tiền bối.

- Tiếc rằng bây giờ ta chỉ nắm giữ được phù văn bát giác nhỏ, không biết mặt sau còn có bao nhiêu góc phù văn. Nếu có thể lĩnh ngộ nhiều hơn nữa thì tốt quá. Ta hứa chỉ cần ta lĩnh ngộ nhiều phù văn hơn chắc chắn sẽ trở về để Lạc Thiên tiền bối nghiên cứu kỹ.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Nếu có thể nắm giữ trọn vẹn phù văn không chừng có thể thu được Lạc Thiên thần kiếm, may mắn xem bộ dạng của kiếm linh thần kiếm thì chưa phát hiện ra Huyền Binh Điển. Chắc Huyền Binh Điển chủ động cắt đứt liên kết kia.

Nếu không sẽ có rắc rối to, giờ thì Vu Nhai hoàn toàn bình tĩnh.

Da mặt Lạc Thiên kiếm linh giật giật nhiều hơn.

Kiếm linh thần kiếm thầm nghĩ:

- Chắc chắn tiểu tử này cố ý, biết mình không thể tùy tiện đánh tan những phù văn này. Không đúng, tiểu tử kia đang thăm dò, tìm hiểu xem mình có hứng thú với phù văn không? Có đánh tan được nó không? Đúng là ranh ma, người Độc Cô gia có thiên phú cao hoặc là kiếm si, kiếm điên, đã bao giờ xuất hiện một tiểu tử kỳ dị như vậy?

- Còn thích hay vuốt mông ngựa, đây là khí chất thiên tài Độc Cô gia nên có sao?

Lạc Thiên kiếm linh là nội tình mạnh nhất Độc Cô gia đương nhiên không muốn bị tiểu tử này xem thường, không thì còn đâu uy nghiêm?

Lạc Thiên kiếm linh nói thẳng:

- Ta công nhận những phù văn này cường đại, bí ẩn, giúp ích đôi chút cho ta nhưng rất nhỏ. Để phù văn lại vì muốn biết ngươi còn bao nhiêu góc phù văn, có lẽ phù văn hoàn mỹ sẽ giúp ích cho ta nhiều hơn, ngươi cũng làm ra cống hiến cho Độc Cô gia.

Vu Nhai vô cùng tiếc nuối nói:

- Đúng vậy! Rất đáng tiếc. Những phù văn này truyền thừa trong đầu ta, không thể cho nhiều phù văn nghiên cứu kỹ hơn, rất tiếc cho Độc Cô gia. Ta đành dốc hết sức nghiên cứu nhiều hơn nữa. Nhưng ta không thể ở lại đây lâu, cảm ngộ phù văn thì cần phải có nhiều loại cảm ngộ khác như đối với địa binh sư này nọ phối hợp lại.

Vu Nhai không hiểu Lạc Thiên kiếm linh có thể tùy tay đánh tan mấy góc phù văn được không? Nhưng trước mắt không đáng lo, có một điều Vu Nhai hiểu rằng Lạc Thiên kiếm linh rất chú trọng, khát vọng phù văn Huyền Binh Điển.

Vu Nhai nhìn thấu Lạc Thiên kiếm linh khao khát phù văn nên nói dối là được truyền thừa trong óc, còn là loại không thể lấy ra truyền cho người khác. Huyền Binh Điển là bí mật lớn nhất, Vu Nhai phải hết sức cẩn thận.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1248: Thử thách cuối cùng
Chỉ một mình Vu Nhai học được phù văn, Lạc Thiên kiếm linh lại khao khát nó, vậy là hắn có thể bàn chút điều kiện. Mặc kệ đến lúc đó Huyền Binh Điển có thu Lạc Thiên thần kiếm được không, Vu Nhai sẽ có cơ hội quay về khắc phù văn cho kiếm linh thần kiếm. Vu Nhai đã đứng ở thế bất bại, huống chi Lạc Thiên kiếm linh là thần kiếm thủ hộ Độc Cô gia, không thể nào có ác ý với hắn được.

Lúc này Vu Nhai giấu Huyền Binh Điển càng sâu hơn, tuyệt đối không thể để nó bị phát hiện. Đúng là Lạc Thiên kiếm linh không có ác ý, chỉ sợ kiếm linh thần kiếm kêu Vu Nhai cống hiến vài thứ cho Độc Cô gia.

Nói Lạc Thiên kiếm linh không thấy tiếc nuối là giả, nhưng không quên ra vẻ cao thâm nói:

- Đúng là đáng tiếc. Nhưng không sao, ngươi dốc hết sức là được, đừng cưỡng cầu. Ngươi cần nhất vẫn là kiếm đạo mạnh nhất.

Lạc Thiên kiếm linh không nghi ngờ lòng trung thành của Vu Nhai. Hãy nghĩ đi, hắn siêu độ cho oan hồn xong khắc phù văn cho hàng trăm thanh kiếm! Hắn tuyệt đối trung thành với Độc Cô gia!

Mỗi người đều có bí mật riêng, thứ không muốn công khai, đây là chuyện bình thường.

Lúc trước Vu Nhai kể chuyện cho oan hồn nghe khiến Lạc Thiên kiếm linh cảm động, dù Vu Nhai không giống thiên tài Độc Cô gia thì chẳng qua là do tính cách, chỉ cần lòng hắn quan tâm Độc Cô gia là được. Chủ yếu nhất là Lạc Thiên kiếm linh cực kỳ tự tin vào bản thân, nó không cho rằng tiểu tử trước mắt có thể làm ra chuyện gì ngay trước mặt nó.

Lạc Thiên kiếm linh đã quên nó không thể đánh tan phù văn, xem Vu Nhai như con nít.

Vu Nhai không muốn nói nhiều về phù văn, đổi đề tài:

- Vâng, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tiền bối. Không biết thử thách tiếp theo là cái gì?

Nhanh chóng hoàn thành thử thách, kiếm đạo thành thánh, mang theo một trăm tám mươi chín thanh kiếm chuồn đi là xong việc.

- Thử thách tiếp theo thật ra cũng là cuối cùng. Bởi vì ngươi siêu độ oan hồn, cảm ngộ kiếm ý nhiều vô hạn, những thử thách giữa đường có nhiều cái không tác dụng với ngươi. Nên ta cho ngươi thử thách cuối cùng, tức là thử thách kiếm đạo thành thánh.

Lạc Thiên kiếm linh không nghĩ nhiều về phù văn, nó mong chờ Vu Nhai sẽ kiếm đạo thành thánh.

- Bây giờ ta cần làm gì?

Vu Nhai thầm hưng phấn, kiếm ý hỗn độn trong ý thức rốt cuộc sắp dung hợp thành hình, trở thành kiếm đạo thuộc về hắn.

Lạc Thiên kiếm linh không nói nội dung thử thách mà bình tĩnh hỏi:

- Ngươi có cảm tưởng gì với những kiếm ý đã cảm ngộ? Ngươi muốn thành thánh như thế nào?

Lạc Thiên kiếm linh đã có phương án kiếm ý hỗn độn của Vu Nhai, nhưng nó muốn xem tiểu tử này có cách nghĩ gì.

Vu Nhai trầm ngâm nói:

- A! Làm sao kiếm đạo thành thánh? Trong lòng ta đã có kế hoạch, ta muốn sửa sang lại kiếm ý trong ý thức trước tiên.

Suy nghĩ của Vu Nhai liên quan đến Lạc Thiên kiếm linh nên tất nhiên cần nói rõ ràng.

Lạc Thiên kiếm linh nghi hoặc hỏi:

- Sửa sang?

Vu Nhai thành thật đáp:

- Đúng vậy! Từ đầu đến cuối ta mơ hồ về kiếm đạo, lúc trước ta toàn được truyền thừa kiếm ý gì đó. Có thể cảm ngộ được thì cảm ngộ, nếu không cảm ngộ được vậy cứ ghi nhớ trước. Có thể nói là rối nùi, cần sửa sang lại, nhận thứ hữu dụng, đào thải thứ vô dụng.

Lạc Thiên kiếm linh nhìn Vu Nhai chằm chằm, hỏi:

- Ngươi nói gì? Lúc trước ngươi không cảm ngộ mà là khắc trong đầu?

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Đúng vậy! Có gì sai sao?

Vu Nhai thói quen nhận các loại binh linh truyền thừa, hắn đã quen khắc các loại kiếm ý vào óc trước rồi từ từ tính. Vu Nhai cảm ngộ rất nhiều, bây giờ quá hỗn loạn đến nỗi hắn không phân rõ cái nào là đã nắm giữ, cảm ngộ nào chưa hiểu biết mà chỉ là ký ức.

Lạc Thiên kiếm linh trợn mắt, râu tóc dựng đứng quát:

- Thật là bậy bạ, Độc Cô gia bồi dưỡng ngươi cái kiểu gì?

Nếu Độc Cô gia chủ đứng trước mặt Lạc Thiên kiếm linh chắc chắn sẽ bị mắng thúi đầu, quá bậy.

Vu Nhai giật nảy mình, chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?

Vu Nhai thành thật nói:

- Ta là con riêng của Độc Cô gia, chưa từng được bồi dưỡng.

Chủ yếu vì Lạc Thiên kiếm linh dễ nói chuyện, hơn nữa nó đi hỏi Độc Cô gia chủ là biết ngay thân phận của Vu Nhai, không có gì phải giấu.

Lạc Thiên kiếm linh ngẩn ra, biểu tình tức giận biến mất, không biết nên nói cái gì:

- Con riêng? Hèn gì huyền binh bản mệnh của ngươi là quyển sách kim loại kỳ lạ.

Tuy Lạc Thiên kiếm linh nói bình thản nhưng làm tim Vu Nhai đập nhanh. Lạc Thiên kiếm linh nhìn ra trong cơ thể Vu Nhai dung hợp sách kim loại? May mắn xem bộ dạng của Độc Cô Diệt Hoàng thì chưa biết vấn đề Huyền Binh Điển.

- Có lẽ cũng bởi vì ngươi không hiểu gì nên mới có thành tự hôm nay, nhưng đi kèm theo là nguy hiểm rất lớn, bao gồm kiếm đạo thành thánh lần này.

Ánh mắt Lạc Thiên kiếm linh sắc bén nói:

- Kiếm ý của ngươi quá hỗn tạp, trong đó bao gồm ý điên cuồng trong oan hồn. Bây giờ ngươi không sửa sang còn đỡ, chờ khi sửa sang thì sẽ thác loạn.

- Thác loạn?

Lạc Thiên kiếm linh lạnh lùng giải thích rằng:

- Đúng vậy! Đầu óc một người nếu nhét vào ký ức của vô số người thì sẽ ra sao?

- Hừ! Có lẽ cách nghĩ của ngươi lúc trước cũng là cảm ngộ vận mệnh nhiều người, nhưng ngươi cảm ngộ vân mệnh của người khác với tâm tình người xem, vận mệnh của những người đó chỉ là một phần quan trọng nhất.

- Còn kiếm ý liên quan chặt chữ với ngươi, dung nhập vào ý thức của ngươi, thậm chí là trong năng lực. Ngươi cảm thấy ngươi sẽ không thác loạn sao?

Vu Nhai chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Đúng như Lạc Thiên kiếm linh nói, lúc trước Vu Nhai cảm ngộ đám Thôn Thiên kiếm mới được vài kiếm ý, bây giờ là vô số kiếm ý. Mỗi oan hồn là thiên tài năm xưa, không chỉ lĩnh ngộ một loại kiếm ý.

Lạc Thiên kiếm linh nhìn mắt Vu Nhai long lanh ngó mình, đưa ra ý kiến:

- Bây giờ có hai cách, một cách rất an toàn là lập tức xóa bỏ thứ trong ký ức của ngươi. Nếu ngươi không thể xóa ký ức của mình thì để ta giúp, xóa đến khi nào ngươi hoàn toàn nắm giữ mới thôi.

Vu Nhai im lặng, vẫn mắt cún nhìn Lạc Thiên kiếm linh, hiển nhiên hắn muốn nghe cách thứ hai, không muốn từ bỏ ký ức.

- Cách thứ hai, cực kỳ nguy hiểm nhưng giúp ngươi hấp thu hết kiếm ý.

Rốt cuộc Vu Nhai đặt câu hỏi:

- Làm sao hấp thu? Chẳng phải đã nói sẽ thác loạn sao?

Cách thứ nhất thì khòi nghĩ. Xóa ký ức của mình? Sẽ mạo hiểm bị đối phương xem ký ức, hơn nữa Vu Nhai không muốn dễ dàng từ bỏ. Thứ mình sở hữu giờ kêu Vu Nhai ói ra? Trừ phi hắn đến đường cùng.

- Chỉ cần ngươi có đủ thiên phú thì tất nhiên sẽ không thác loạn, mặc dù ngươi có thiên phú nghịch thiên cũng không đủ để dung hợp nhiều kiếm ý như thế. Ngươi phải tìm ra kiếm ý thuộc về mình, kiếm ý đó nhất định phải mạnh hơn bất cứ kiếm ý nào trong ngươi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1249: Kiếm đạo của ta
Lạc Thiên kiếm linh giải thích rằng:

- Tức là bầy rồng phải có đứng đầu, kiếm ý như vị vua cai trị giang sơn, gia tộc có gia chủ, có lớp lang, làm theo lệnh thì sẽ không hỗn loạn nữa. Nhưng quan trọng là ngươi có kiếm ý cường đại thuộc về mình không?

Vu Nhai không trả lời Lạc Thiên kiếm linh, mắt hấp háy. Cách này trùng với suy nghĩ của Vu Nhai, lòng hoảng hốt dần bình tĩnh lại.

Vu Nhai vụt ngẩng đầu hỏi:

- Có, kiếm ý cường đại này chính là Lạc Thiên tiền bối.

Lạc Thiên kiếm linh hỏi:

- Ngươi muốn cảm ngộ kiếm ý trung tâm của ta?

Mặt Lạc Thiên kiếm linh không vui không buồn, ánh mắt thì toát ra ý: Trẻ ngoan dễ dạy.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Đúng!

Vu Nhai sẽ không nói:

- Ta không chỉ muốn kiếm ý của ngươi, ta muốn cả kiếm ý của Thôn Thiên kiếm, nhất kiếm kinh thiên. Ta muốn dung hợp cả ba lại, cộng với hiểu biết về kiếm, kiếm ý hỗn loạn mới sinh ra kiếm đạo thuộc về mình.

Dù là Tạp Lạc Đặc tướng quân Lạc Thiên kiếm ý, Thôn Thiên kiếm ý hay Kinh Thiên kiếm ý đều chỉ có một loại kiếm ý thuộc về Vu Nhai.

- Tốt, ta có thể cho ngươi cảm ngộ kiếm ý trung tâm, ha ha ha ha ha ha! Thật ra đây là thử thách cuối cùng của nghịch kiếm thần bí địa. Mỗi thiên tài Độc Cô gia vượt qua các thử thách trước cuối cùng sẽ cảm ngộ kiếm ý trung tâm thuộc về ta. Ví dụ như Độc Cô Chiến Phong, Độc Cô Chiến Huyền, hai người duy nhất trong đời trước các ngươi đã thành công.

Nói đến đây kiếm linh thần kiếm ngừng lại, không phát hiện khi Vu Nhai nghe đén tên Độc Cô Chiến Phong thì mắt hấp háy.

Kiếm linh thần kiếm tiếp tục bảo:

- Thông qua ký ức oan hồn chắc ngươi đã biết cách vượt ải chính xác? Độc Cô gia chủ đương nhiệm giống như cảm ngộ nhiều kiếm ý, cần một kiếm ý mạnh nhất hướng dẫn.

Độc Cô Chiến Phong, Độc Cô Chiến Huyền cũng là một đường bắt giữ kiếm ý đặc biệt của mỗi oan hồ, cũng là hơn một trăm tám mươi oan hồn, tức được hơn một trăm tám mươi kiếm ý. Độc Cô Chiến Phong, Độc Cô gia chủ cũng hỗn loạn, chẳng qua không rối như Vu Nhai.

Lạc Thiên kiếm linh nhắc nhở lần cuối:

- Chút nữa ta sẽ phát hiện kiếm ý trung tâm của ta cho ngươi cảm ngộ, ngươi có thể ngộ được bao nhiêu phải xem thiên phú của ngươi. Cùng là một kiếm ý nhưng mỗi người sẽ ngộ ra điều khác nhau, chắc ngươi hiểu điều này?

Lạc Thiên kiếm linh thấy Vu Nhai gật đầu, nói tiếp:

- Được rồi, bây giờ điều ngươi cần làm không phải cảm ngộ kiếm ý của ta mà sửa sang lại kiếm ý hỗn loạn của ngươi. Trong quá trình ngươi sẽ thác loạn, khi ấy ta mới phát ra kiếm ý.

- Ngươi sẽ vừa sửa sang vừa cảm ngộ. Nếu thiên phú không đủ cường đại rất có thể trước khi ngươi cảm ngộ kiếm ý của ta đã bị thác loạn cắn nuốt, phát điên tại chỗ, đây là điểm nguy hiểm ta vừa nói. Trả lời ta, ngươi còn chọn con đường thứ hai không?

Đến lúc này sao Vu Nhai có thể rút lui?

- Đúng vậy! Kiên quyết không chùn bước!

Lạc Thiên kiếm linh gật đầu, nói:

- Tốt, vậy bắt đầu đi. Đối diện ta, ngồi chỗ nào cũng được.

Là người Độc Cô gia, dù chỉ là con riêng cũng nên có lòng kiêu hãnh, kiên cường như vậy.

Vu Nhai ừ một tiếng, khoanh chân ngồi xuống đối diện Lạc Thiên kiếm linh. Vu Nhai tập trung sửa sang lại kiếm ý hỗn loạn trong cơ thể, có kinh nghiệm lần trước, cộng với hiểu biết nhiều kiếm ý nên lúc bắt đầu rất suôn sẻ. Rồi từ từ Vu Nhai phát hiện cái gì gọi là gian nan, đúng là kiếm ý vừa nhiều vừa rối, muốn sắp xếp nó ngay ngắn hầu như là điều không thể.

May mắn lúc trước khi Vu Nhai biến mệnh hồng các oan hồn thành ngôi sao nhiều lần cảm ngộ hơn một trăm tám mươi kiếm ý đặc biệt. Hiện tại Vu Nhai nắm giữ bao nhiêu đó chứ không phải khắc trong não, nên hắn có tiêu chuẩn mẫu, có thể phân loại kiếm ý tương tự qua đó. Dù vậy nhưng những kiếm ý in trong óc bị cảm ngộ làm Vu Nhai cảm giác não trướng sắp nổ tung.

Đặc biệt sự điên cuồng đọng lại mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm của các oan hồn, chúng nó dung hợp và bộc phát ra. Bây giờ Vu Nhai mới biết sự điên cuồng, cố chấp này khủng bố cỡ nào. Chỉ lộ ra một phần ba đã làm Vu Nhai sắp điên.

Điên cuồng sinh thành oan hồn là đẳng cấp kinh khủng nhất, linh hồn còn bị hành hạ không cách nào tan biến.

Lạc Thiên kiếm linh thoải mái nói:

- Thế này mới bình thường. Lúc trước đã thấy lạ chẳng lẽ tim tiểu tử này làm bằng sắt sao? Tại sao điên cuồng không ảnh hưởng được hắn, giờ mới biết hóa ra hắn không cảm ngộ mà ghi nhớ.

Nhưng biểu tình Lạc Thiên kiếm linh trầm trọng, điên cuồng chưa tới một phần ba tiểu tử này đã thê thảm như thế, hắn còn chống được bao lâu?

Không phải lòng Vu Nhai không đủ kiên cường, đổi lại người khác e rằng không chống đỡ được lâu như vậy. Chỉ có thể nói điên cuồng rất khủng khiếp, con người không chịu nổi. Chỉ có thần hoặc đồ ngốc mới chấp nhận được cái điên này.

Nếu sự điên cuồng này ảnh hưởng người bình thường, nó vừa xuất hiện là nguyên trấn nhỏ điên ngay.

Nhìn Vu Nhai vẫn còn kiên trì, Lạc Thiên kiếm linh tiếp tục đợi:

- Cùng lắm khi hắn không chịu nổi sắp điên đành cưỡng ép xóa ký ức của hắn đi.

Thời gian bất giác trôi qua, sự điên cuồng teo Vu Nhai cảm ngộ nhiều kiếm ý trong ký ức mà tích lũy càng nhiều, bất giác đã đến một phần hai. Lạc Thiên kiếm linh rất giật mình lòng kiên cường của Vu Nhai, nhưng có vẻ tiểu tử này đã đến cực hạn. Nếu không được giải thoát thì không phải vấn đề điên hay không mà là thác loạn chết.

Đúng vậy, Vu Nhai đã rơi vào tình trạng điên cuồng, hắn bản năng giải mở và cảm ngộ nhiều kiếm ý trong ký ức. Nếu có thể bóc tách ý thức của Vu Nhai sẽ thấy bên trong toàn là kiếm, những thanh kiếm đôi khi bay thẳng, có khi bay ngang dọc. Khi nào kiếm hỗn loạn không theo thứ tự là Vu Nhai sẽ tàn đời.

Keng!

Lúc này cần một kiếm ý cường đại làm người lãnh đạo, bởi vậy Lạc Thiên kiếm linh bộc phát ra. Kiếm ý mạnh mẽ tuyệt đối nhập vào óc Vu Nhai, nếu hắn chịu được thì đây đơn thuần là kiếm ý, nếu hắn không vượt qua, vẫn bị điên cuồng chủ đạo thì nó là kiếm ý xóa đi ký ức, trấn áp các loại hỗn loạn.

Dù trấn áp thì Vu Nhai kiếm đạo thành thánh sẽ không yếu, mạnh hơn Độc Cô Chiến Phong, Độc Cô gia chủ. Lạc Thiên kiếm linh không cho rằng Vu Nhai sẽ vượt qua được, nó chỉ ôm tâm tình thử một lần xem sao.

Chớp mắt Vu Nhai tỉnh táo lại ngay:

- Đúng rồi, ta đang cảm ngộ kiếm ý, đang cảm ngộ kiếm ý. Đây là kiếm ý của Lạc Thiên kiếm linh, ta phải cảm ngộ được rồi lãnh đạo kiếm ý khác.

Vu Nhai vội vàng cảm ngộ kiếm ý của Lạc Thiên kiếm linh, nhưng kiếm ý hỗn độn trong ký ức hiện lên điên cuồng, bây giờ hắn khó thể khống chế cảm ngộ.

Ý thức Vu Nhai như nam châm hút hết tất cả thứ liên quan đến kiếm trong ký ức vào.

Tức là sự điên cuồng vẫn đáng tăng lên, may mắn không hút hết một lúc nếu không Vu Nhai đã tiêu đời ngay.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top