Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1480: Tuyên bố đi, thú đằng tộc vương (2)
Thế nhưng Thôn Thiên kiếm linh không phát hiện thanh âm nữ lúc trước chỉ dẫn Vu Nhai là từ đâu ra, quá nhục. Trước kia Vu Nhai ghét Vu Nhai, muốn tranh đấu với hắn là nhục nhã, còn bây giờ? Thôn Thiên kiếm linh sợ Vu Nhai cảm thấy nàng thật vô dụng, nàng rất quan tâm cách nghĩ của nàng về mình.

Biểu tình Vu Thuấn nghiêm túc nói:

- Thứ kỳ lạ xâm nhập, để ta xem thử.

Giò đây Vu Thuấn đã biết rõ tồn tại thần kỳ kia là thế nào, càng hiểu các binh linh mạnh biết bao. Lúc trước Diệt Thần Ma Nhẫn báu vật trấn Cổ Ma tộc là rác trước mặt Thôn Thiên kiếm, thậm chí không bằng thần kiếm của Độc Cô Diệt Ninh. Lúc Diệt Thần Ma Nhẫn ở thời kỳ đỉnh cao so sánh với bây giờ tối đa xếp hạng ba.

Đương nhiên nếu Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, Đại Địa chi thuẫn được sửa lành lại thì khó nói cái nào xếp hạng ba.

Vu Thuấn nói xong quan sát Vu Nhai mọi góc độ, nhíu mày nói:

- Ta không phát hiện được gì, trên người của ngươi đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không?

Vu Nhai không giấu diếm, hắn kể chuyện thanh âm chỉ dẫn hắn nhìn Thủy Tinh, dùng Lưu Tinh Đồng giải sức mạnh hắc chú.

Vu Thuấn sợ run:

- Cái này . . .

Vu Thuấn nghiêm túc quan sát lần nữa, quét từng li cơ thể Vu Nhai, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không có gì.

Vu Thuấn cười khổ nói:

- Xin lỗi, ta không phát hiện ra. Ài, Thần Huyền đại lục bây giờ đúng là nhân tài lớp lớp, mạnh hơn thời đại Cổ Ma của ta nhiều.

Khóe môi Vu Nhai co giật, biểu tình rất khó xem.

Hỏi sao? Thanh âm kia phớt lờ Vu Nhai. Điều tra? Nhưng dò xét mãi không ra vụ gì. Vu Nhai không biết thứ gì xâm nhập cơ thể mình, hắn tính khi nào rảnh sẽ từ từ điều tra, bây giờ ưu tiên giải quyết chuyện trước mắt. Bởi vì đã đến trung tâm Thú Đằng tộc, việc chính quan trọng hơn.

Khi đoàn người Vu Nhai đến vương thành của Thú Đằng tộc thì có chiến sĩ Thú Đằng quát to:

- Các ngươi là ai? Dám bước tới nữa là . . .

Chiến sĩ Thú Đằng tộc không nói trọn câu, vì bọn họ trông thấy đám Tinh Linh tộc nhân "Co được giãn được" trong đội bách tộc. Tinh Linh tộc nhân có thể đi theo Thanh Mộc hoàng tử đến Tinh Linh tộc tất nhiên địa vị khá cao trong tộc.

Trong đó có một người là vương của bọn họ, tức là tộc vương của Thú Đằng tộc.

Vu Nhai lạnh lùng nhìn Thú Đằng tộc vương, ra lệnh:

- Tuyên bố đi, Thú Đằng tộc vương.

Các cao thủ bách tộc cũng nhìn hướng Thú Đằng tộc vương, bọn họ muốn gã tuyên bố Thú Đằng tộc chính thức tách khỏi Cổ Duệ chi dân ngay tại chỗ này, trở thành một phần của liên quân bách tộc.

Thú Đằng tộc vương biểu tình cực kỳ khó xem, khi gã nghe Vu Thuấn nói có di tích Cổ Ma tộc trong lãnh địa Thú Đằng tộc liền biết toàn tộc tiêu đời, phải nhanh chóng lựa chọn. Không, Thú Đằng tộc vương không có lựa chọn. Mới rồi trên đường đi Thú Đằng tộc vương đã suy nghĩ kỹ, Thú Đằng tộc tiếp tục co được giãn được, giả bộ quy thuận. Nhưng đến tộc mình thì Thú Đằng tộc vương không nói nên lời.

Tuy gã là Thú Đằng tộc vương nhưng không có quyền quyết định Thú Đằng tộc.

Trong vương thành còn có vị Cổ Duệ chi dân cường đại, có trưởng lão thần giai. Thú Đằng tộc khác hẳn chủng tộc khác, bọn họ được Cổ Duệ chi dân bồi dưỡng, mức độ phản cảm không cao như chủng tộc khác.

Hiện giờ Thú Đằng tộc vương làm sao tuyên bố đây?

Sư nhân thần giai lạnh lùng nói:

- Thú Đằng tộc vương, ngươi biết rõ chúng ta không có nhiều thời gian.

Thú Đằng tộc vương quyết định nói thật:

- Ta không quyết định chuyện Thú Đằng tộc được, hiện tại tuyên bố quy thuận các ngươi cũng vô dụng.

Lão nữ vương Tinh Linh lạnh lùng nói:

- Vậy thì đại đế, theo ta thấy chúng ta vào thẳng bên trong giết người nào có quyền quyết định đi, vậy là Thú Đằng tộc vương có thể ra quyết định.

Lão nữ vương Tinh Linh hận Thú Đằng tộc thấu xương, lúc trước nếu Vu Nhai không đột nhiên xuất hiện thì bây giờ Tinh Linh tộc đã thành nô lệ, không biết Tuyết Đế Nhi sẽ ra sao.

Tính cách lão nữ vương Tinh Linh dịu dàng nhưng Tuyết Đế Nhi, Tinh Linh tộc là nghịch lân của nàng.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Có lý.

Lúc mọi người gọi Vu Nhai là đại đế thì hắn thấy kỳ kỳ, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ làm đại đế. Nhưng Vu Nhai biết không thể kêu bọn họ sửa miệng, như lúc trước Thủy Tinh đã biểu hiện, hắn phải theo phong cách bá đạo.

Ngẫm lại lúc trước Vu Nhai dự định thi tuyển làm vua đúng là suy nghĩ ngây thơ. Khóe môi Vu Nhai co giật, con đường này đi là không thể quay đầu lại, vậy hắn đành tiếp tục chấp nhận.

Nếu lúc trước trong lòng Vu Nhai không bằng phẳng thì hắn không thể nào cảm ngộ vương giả thánh đạo.

Vu Nhai không có chút hảo cảm với Thú Đằng tộc, hắn biết bây giờ Thú Đằng tộc thần phục chỉ là mặt ngoài.

Vu Nhai lười nói nhiều, nói thẳng:

- Đi, chúng ta đi vào. Ta thấy rất lạ, tại sao bên Tinh Linh sâm lâm gây ầm ĩ thế mà trưởng lão thần giai Thú Đằng tộc các ngươi không có chút phản ứng gì? Chẳng lẽ không có trong tộc sao?

Nghe Vu Nhai nói, vẻ mặt Thú Đằng tộc vương vặn vẹo. Tinh Linh tộc cách Thú Đằng tộc gần như vậy, xảy ra chiến đấu thần giai làm sao không phát hiện ra được? Thú Đằng tộc vương biết rõ trưởng lão thần giai trong tộc không phải không thể rời khỏi tộc mà đã vào mảnh đất bí mật trong Thú Đằng tộc. Trước kia Thú Đằng tộc phát hiện ra mảnh đất này nhưng không cách nào khai phá ra.

Tức là Thú Đằng tộc phát hiện một di tích nhưng không vào được.

Không cách nào đi vào, Thú Đằng tộc nhìn thấy Cổ Duệ chi dân khủng bố, cuối cùng quyết định cống hiến bí mật cho Cổ Duệ chi dân để đổi lấy địa vị cao hơn sau khi Cổ Duệ chi dân thu phục bách tộc, thậm chí thống nhất Thần Huyền đại lục.

Hay nói đúng hơn là hiến cho Thanh Mộc hoàng tử, xem như tặng gã một món quà lớn.

Khi Thanh Mộc hoàng tử nghe Ứng Đằng nói về bí mật thì động lòng, phái người theo Ứng thiếu soái về Thú Đằng tộc tìm bí mật kia. Lý do Ứng thiếu soái Ứng Đằng không tham gia 'thịnh điển' trong Tinh Linh sâm lâm là vì nguyên nhân này.

Khi ấy Thanh Mộc hoàng tử giấu Mộc Nguy, không, giấu hết mọi người dòng chính Thanh Mộc thần tộc đi cùng. Thanh Mộc hoàng tử sợ bị người ta cướp công, dù sao gã chỉ là lãnh đạo thu phục bách tộc loạn địa. Bí mật lớn của Thú Đằng tộc không nằm trong nhiệm vụ, không phải Thanh Mộc hoàng tử cố ý giấu riêng mình Mộc Nguy.

Vào lúc đó Mộc Nguy là người chết trong mắt Thanh Mộc hoàng tử.

Vu Nhai nhìn sắc mặt Thú Đằng tộc vương là biết ngay Thú Đằng tộc che giấu việc gì, kết hợp nơi lánh nạn Vu Thuấn nói, hắn hiểu ngay.

- Đi đi, mang chúng ta đi nhìn bí mật gì đó các ngươi phát hiện ra.

Vu Nhai không quá khẳng định, hắn nói câu này chẳng qua là thăm dò.

Quả nhiên Thú Đằng tộc vương biểu tình cực kỳ khó xem, mọi người càng khẳng định hơn. Cả đám không khách sáo, cứng rắn leo lên tường vương thành, không ai ngăn được đám cường giả này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1481: Sát trận của Cổ Ma tộc
- Nói, di tích Cổ Ma tộc ở đâu?

Đám lính ngây người một lúc lâu cuối cùng phản ứng lại, hét to:

- Các ngươi là ai? Mau thả tộc vương . . .

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Sư nhân thần giai phát ra uy nhiếp thần giai đổ ập xuống, không, là khuếch tán toàn thành. Đám binh sĩ thực lực yếu đứng gần sư nhân thần giai chưa nói hết câu đã sùi bọt mép ngất xỉu.

Lại có cao thủ Thú Đằng tộc lao ra.

- Ai đó? Chúng ta là chủng tộc được tin tưởng nhất dưới tay Thần Duệ, các ngươi . . .

Cao thủ Thú Đằng tộc nói nửa câu đã ngừng, tuy bọn họ là thánh giai nhưng thực lực không tới cao đoạn thì sẽ bị uy nhiếp thần giai đè không nói nên lời.

Vu Nhai chỉ vào Thú Đằng tộc vương, lạnh lùng nói:

- Chủng tộc được tin tưởng nhất dưới tay Thần Duệ? Ha, bây giờ tộc vương của các ngươi đã thần phục liên minh bách tộc chúng ta. Các ngươi muốn chống lại tộc vương của mình sao?

Trong một lúc Vu Nhai không biết đặt tên gì cho bách tộc loạn địa sau khi thống nhất, tuy hắn là Cổ Ma đại đế nhưng Cổ Ma tộc đã tuyệt chủng, không thể gọi là Cổ Ma đế quốc. Vu Nhai tùy tiện đặt cái tên liên minh bách tộc.

Vu Nhai không biết cái tên hắn bất chợt nghĩ ra sẽ truyền khắp Thần Huyền đại lục, cái tên được quyết định từ đây.

Tuy cao thủ Thú Đằng tộc bị uy nhiếp từ sư nhân thần giai trấn áp nhưng có thể xoay tròng mắt, bọn họ nhìn hướng tộc vương. Nhìn sao cũng như Thú Đằng tộc vương bị ép buộc, tộc vương sao có thể đầu phục liên minh bách tộc gì đó?

Liên minh bách tộc là cái gì? Sao đột nhiên chui ra?

Cao thủ Thú Đằng tộc lại nhìn một vòng, phát hiện trong nhóm người này có đủ loại chủng tộc. Nhân loại, thú nhân, ải nhân, cường giả đại chủng tộc tụ tập lại một chỗ, chuyện quái quỷ gì đây? Trong Tinh Linh sâm lâm xảy ra vụ gì? Chẳng lẽ bách tộc hợp nhất? Là ai thống nhất? Cổ Duệ chi dân đâu? Có ai nói cho bọn họ biết không?

Mượn kiếm huynh biết Thú Đằng tộc được Cổ Duệ chi dân chú trọng bồi dưỡng, là chó săn nên gã không phát ngụy tạo thư mệnh lệnh đến đây.

Cổ Duệ chi dân đâu?

Tròng mắt các cao thủ Thú Đằng tộc xoay tròn giây sau con ngươi co rút. Đó là Thanh Mộc hoàng tử, sao hai tay gã bị cụt?

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Hay các ngươi không chỉ muốn chống đối tộc vương của mình còn muốn cứu Thanh Mộc hoàng tử?

Vu Nhai nói xong mặc kệ cao thủ Thú Đằng tộc, không chờ bọn họ trả lời, hắn lại nhìn hướng Thú Đằng tộc vương.

Mặt Thú Đằng tộc vương xám xịt, cuối cùng vươn ngón tay chỉ hướng hoàng cung.

- Đi.

Các cao thủ bách tộc lười quan tâm đám tộc nhân yếu đuối của Thú Đằng tộc, tập thể lao hướng hoàng cung, giây lát đến nơi. Lại là gà bay chó sủa, Thú Đằng tộc nhân không hiểu ra sao.

Nhưng Thú Đằng tộc biết một điều rằng bách tộc loạn địa không nằm trong túi Cổ Duệ chi dân như dự đoán.

Tại sao? Lúc trước Ứng Đằng quay về có bảo đã thành công chín mươi chín phần trăm, hôm nay 75 sẽ là thiên hạ của Cổ Duệ chi dân. Ứng thiếu soái kêu Thú Đằng tộc nhân vô điều kiện phục tòng Cổ Duệ chi dân, nhưng bây giờ biến đổi quá nhanh.

Không ai quan tâm suy nghĩ của Thú Đằng tộc, đoàn người chừa lại vài cao thủ, Thí Thần quân ở ngoài thành trấn Thú Đằng tộc. Đám người Vu Nhai đi theo Thú Đằng tộc vương hướng dẫn vào đường hầm trong hoàng cung.

Bước vào đường hầm Vu Nhai cảm giác ngay hơi thở giết chóc ập vào mặt. Vu Thuấn đã nhớ đúng, quả nhiên dưới đất có di tích Cổ Ma tộc.

Đoàn người Vu Nhai nhanh chóng tiến tới. Đường hầm rất sâu, năm tháng và chiến tranh khiến thứ thời đại viễn cổ phủ bụi. Không biết Thú Đằng tộc tốn bao lâu cuối cùng mở ra phong ấn, khai thác lòng đất rất khó khăn, không chỉ đơn giản là phá sập. Cần có phương hướng, tầng nham thạch, chủ yếu nhất là không thể làm hư hao thứ bên dưới.

Khi Vu Nhai đi trong đường hầm quanh co khúc khuỷu, hắn liếc hướng Thú Đằng tộc vương.

Thú Đằng tộc đúng là người tốt, nếu không phải Thú Đằng tộc đào ra đường hầm này không biết bách tộc mất bao lâu để thanh lý. Tuy Vu Thuấn biết vị trí đại khái nhưng không rõ ràng địa điểm chính xác.

Khi đó cao thủ thần giai đào ra đường hầm không khó, tuy nhiên không biết vị trí nên không dám quá mạnh tay, trời biết có làm hỏng sân nhà không? Thú Đằng tộc giúp Vu Nhai bớt rất nhiều thời gian.

Khi mọi người đi trong đường hầm thật lâu sau chợt nghe trước mắt thật xa có tiếng cười to, thanh âm cuồng ngạo nghe là biết giọng điệu của Cổ Duệ chi dân, cái kiểu cao cao tại thượng rất dễ nhận ra.

- Ha ha ha ha ha ha! Nếu ta đoán đúng thì trong này là di tích Cổ Ma tộc, có lẽ lúc trước nơi này rất quan trọng.

- Các loại Cổ Ma tộc sát trận cường đại trước kia có thể phòng ngự thần giai, qua thời gian lâu dài, lại bị chôn dưới lòng đất hấp thu úc khí, sát trận càng trở nên đáng sợ hơn.

- Thú Đằng tộc, các ngươi giỏi, giỏi lắm. Các ngươi lập công to, ta cho rằng chỗ này sẽ trở thành vùng đất trung tâm bách tộc loạn địa, có thể xây dựng bách tộc thần thành tại đây.

Một thanh âm già nua vang lên:

- Có thể phục vụ cho hậu duệ của thần là vinh hạnh của Thú Đằng tộc chúng ta.

Có lẽ lão nhân là thần giai Thú Đằng tộc, lão nói tiếp:

- Nhưng Cổ Ma tộc sát trận thật đáng sợ, chúng ta không tới gần nó được, không biết . . .

Giọng Cổ Duệ chi dân lại vang lên:

- Yên tâm, không có thứ gì là Thần Duệ ta không làm được. Ta sẽ kêu Thanh Mộc hoàng tử chúng ta báo lên trên ngay, khiến Thần Duệ phái cao thủ giải Cổ Ma tộc sát trận đến. Khi đó chắc chắn sẽ nhắc đến Thú Đằng tộc các ngươi.

Cường giả Cổ Duệ chi dân này còn hiểu biết nhân tình thế sự, không bạc đãi Thú Đằng tộc.

Cường giả Cổ Duệ chi dân mở miệng nói:

- Ngươi tên Ứng Đằng đúng không? Chờ khi đó muốn lợi lộc gì cứ nêu ra với Thanh Mộc hoàng tử, hoàng tử của chúng ta rất rộng rãi.

Ứng Đằng lên tiếng:

- Không dám không dám . . .

Miệng Ứng thiếu soái nói không dám nhưng thanh âm chất chứa vui sướng. Ứng Đằng tin tưởng không chỉ là Thanh Mộc hoàng tử, có lẽ thần hoàng sẽ trực tiếp ban thưởng cho Thú Đằng tộc. Tuy Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo nhưng bây giờ từng hành động chứa nhân tình, biết không thể luôn bá đạo. Nếu Cổ Duệ chi dân không thay đổi thì đã không cho nhiều nhân loại bình thường học tập trong mảnh đất bí ẩn.

Cổ Duệ chi dân kia không nói nhiều thêm, gật gù định rời đi:

- Được rồi, chúng ta đi đi, bây giờ chắc bách tộc loạn địa đã thần phục.

Cao thủ Cổ Duệ chi dâ nàyy đến ghiệm chứng chỗ Ứng Đằng báo cáo có hữu dụng hay không, bây giờ đã xác định thì gã muốn nhanh chóng quay vè gặp mặt, báo cáo lên thần hoàng.

Nhưng khi đám người xoay người lại thì sững sờ, bỗng nhiên có nhiều người đứng ỏ lối ra đường hầm.

Thần giai Thú Đằng tộc quen thần giai các tộc, trong phút chốc gọi tên những người đứng ở lối ra.

- Lai Nhân Đông, Khắc Lan tạp . . . Sao các ngươi đến đây?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1482: Các ngươi có công lao rất lớn (1)
Vẻ mặt thần giai Thú Đằng tộc vặn vẹo, một lúc sau phản ứng lại:

- Các ngươi nên ở trong Tinh Linh sâm lâm mới đúng, hay Thanh Mộc hoàng tử điện hạ cho các ngươi qua?

Thần giai Thú Đằng tộc nói câu cuối là tự an ủi mình, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể nào. Nhưng mà nhìn bộ dạng đám người không giống đến hợp tác.

Ứng Đằng kinh kêu:

- Vu . . . Vu Nhai . . .

Thần giai Thú Đằng tộc, Cổ Duệ chi dân nghe tiếng nhìn sang, kinh ngạc hỏi:

- Nhân loại bình thường?

- Ha ha ha ha ha ha! Ứng Phượng Thiên, ngươi lập công rồi, ngươi lập công lớn! Chẳng những khai phá di tích Cổ Ma tộc kỹ càng giúp chúng ta đỡ tốn sức, còn dẫn một vị Cổ Duệ chi dân tới đây.

Thần giai Nham Linh tộc bỗng cười phá lên nói:

- Nếu không nhờ ngươi thì trong Tinh Linh sâm lâm chúng ta sẽ phải đối phó với bốn vị thần giai Cổ Duệ, không chừng kế hoạch sẽ thất bại. Ài, chúng ta đánh mệt chết mệt sống nhưng công lao không lớn bằng ngươi.

Thần giai Nham Linh tộc ra vẻ rất thân với thần giai Thú Đằng tộc.

Các cao thủ bách tộc nghe xong sửng sốt, khóe môi co giật.

Thần giai Nham Linh tộc mới đi theo Cổ Ma đại đế âm hiểm nhà chúng ta bao lâu mà đã học lén được mấy chiêu? Có lẽ nên khiến thanh niên theo Cổ Ma đại đế học tập, không thì tộc quần nhà mình sẽ bị chủng tộc giỏi trò gian xảo áp chế.

Thần giai Thú Đằng tộc chớp mắt hỏi:

- Nham Khổ, ngươi đang nói gì vậy?

Nham Khổ tiếp tục nói xạo:

- Đừng giả ngốc nữa Ứng Phượng Thiên, khiêm tốn cũng vừa phải thôi.

- Lúc trước ngươi nhận ám lệnh của con rối, dụ thần giai Thanh Mộc thần tộc đến di tích Cổ Ma tộc xem xét, bớt một đối thủ thần giai cho chúng ta, để Cổ Ma đại đế thuận lựi thống trị bách tộc hơn.

- Giờ thì chúng ta thành công, chúng ta giết hết ba Cổ Duệ chi dân khác rồi, bách tộc đã thống nhất. Bây giờ liên minh bách tộc chính thức thành lập, tiếp theo xua đuổi Cổ Duệ chi dân lòng muông dạ thú. Tất nhiên trước đó phải giết cái tên này đã.

Ba người Ứng Đằng choáng váng. Thú Đằng tộc vương thì cười khổ, Thú Đằng tộc bị âm hiểm vu oan.

- Cổ Ma đại đế gì? Bách tộc thống nhất là sao? Đồ đê tiện kia mau nói rõ ràng!

Người hỏi chuyện là Cổ Duệ chi dân, gã là thần giai Thanh Mộc thần tộc, được Thanh Mộc hoàng tử bí mật kêu tới Thú Đằng tộc. Thanh Mộc hoàng tử nhờ thần giai Thanh Mộc thần tộc giết Mộc Nguy, tất nhiên gã không dễ đồng ý ngay, vì gã là cao thủ thần giai không thèm quan tâm thanh niên đấu đá nhau. Mộc Nguy coi như là một thử thách cho Thanh Mộc hoàng tử, nhưng di tích Cổ Ma tộc là chuyện lớn, thần giai Thanh Mộc thần tộc không từ chối việc này.

Vu Nhai mở miệng nói xuôi theo ý Nham Khổ:

- Nói rõ ràng? Vậy để Thanh Mộc hoàng tử của các ngươi giải thích đi.

Thanh Mộc hoàng tử bị đẩy ra, gã gào khóc cầu xin:

- Mộc Văn tiền bối, cứu ta với!

Thanh Mộc hoàng tử không chỉ bị chặt cụt hai tay, lúc trước gã mất ý thức mãi khi vào đường hầm mới tỉnh lại. Bộ dạng Thanh Mộc hoàng tử cực kỳ chật vật, mặt trắng như tờ giấy.

Mộc Văn, cao thủ thần giai Thanh Mộc thần tộc ngơ ngác hỏi:

- Hoàng tử, chuyện gì vậy?

Thanh Mộc hoàng tử lắp bắp nói không đầu đuôi:

- Xong rồi, bách tộc xong rồi, hiện tại bách tộc đã gắn kết nhưng không về Thần Duệ ta mà của tên này. Ta xong rồi, thật sự tiêu đời!

Thanh Mộc hoàng tử nói không theo thứ tự kể ra chuyện trong Tinh Linh sâm lâm.

Ba người phân tích từ lời kể lộn xộn đó, Ứng Phượng Thiên, Mộc Văn, Ứng thiếu soái biến sắc mặt.

Rõ ràng tình huống rất tốt sao bỗng nhiên trở nên như vậy?

Thanh Mộc hoàng tử nói xong điên cuồng nhìn Ứng Đằng, nói:

- Ứng Đằng, ngươi phản bội ta! Nếu không phải ngươi dẫn Mộc Văn tiền bối đến đây thì không chừng thế cục sẽ không như hiện giờ. Thú Đằng tộc, đồ chó chết, các ngươi dám cắn chủ nhân? Các ngươi đáng chết đáng chêt đáng chết! Ta phải giết các ngươi!

Thanh Mộc hoàng tử la ó xong điên lên nhào hướng Ứng Đằng.

Thanh Mộc hoàng tử thật sự điên, lúc trước thất bại, các đòn đả kích gã. Cái gọi là trèo cao té đau, bình thường Cổ Duệ chi dân luôn cao cao tại thượng nên khi té càng nặng nề, đau đớn hơn.

Khi Thanh Mộc hoàng tử bị chặt cụt bàn tay thứ hai thì ngất xỉu, mãi lúc đến đường hầm bí mật mới tỉnh dậy. Vu Thuấn đề nghị, đến Thú Đằng vương thành ép buộc Thú Đằng tộc vương, Thanh Mộc hoàng tử hoàn toàn không hay biết những chuyện này. Thanh Mộc hoàng tử chỉ nghe những lời Nham Khổ đã nói, gã đinh ninh Thú Đằng tộc sớm bị mua chuộc. Hết cách, bây giờ Thanh Mộc hoàng tử đã điên, làm gì còn lý trí phán đoán?

Hơn nữa bách tộc phản chiến làm Thanh Mộc hoàng tử mất hết tự tin, gã không nhìn thấu sự lựa chọn của mỗi chủng tộc.

Thanh Mộc hoàng tử hoàn toàn không hay biết gì, gã nghe Nham Khổ nói Thú Đằng tộc dụ Mộc Văn đến đây. Tại sao đám người Vu Nhai biết đường hầm bí mật này? Chắc bọn họ đã biết từ lâu. Vu Nhai là Cổ Ma đại đế, ơi này là di tích Cổ Ma tộc, dùng để bày cạm bẫy dụa Mộc Văn không hay biết gì là thích hợp nhất.

Ứng Đằng muốn biện minh:

- Hoàng tử điện hạ, ta . . .

Trong khi Ứng thiếu soái choáng váng không biết phải làm sao thì thần giai Thú Đằng tộc bên cạnh bỗng cười gian.

- Ha ha ha ha ha ha! Giết!

Ứng Phượng Thiên xoay người lao hướng Mộc Văn thần giai dục hỏa trọng sinh thuật, dứt khoát không chút do dự.

Mộc Văn ngạc nhiên, sau đó tức giận đánh trả:

- Đồ đê tiện, ngươi muốn chết!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai thần giai đánh nhau trong vùng đất hắc ám, bọn họ cùng là thần giai, một chuỗi bùng nổ rất đáng sợ. Nhưng nơi này là di tích Cổ Ma tộc, không bị phá hoại một chút nào. Tối đa là vách đá hang động bị hư hao.

Mọi người sửng sốt nhìn hành động của Ứng Phượng Thiên thần giai Thú Đằng tộc. Nham Khổ thần giai Nham Linh tộc cười khổ. Sự việc diễn ra đúng như kế hoạch của Nham Khổ, Ứng Phượng Thiên biết có nhảy vào Thần Huyền Hải cũng không tẩy rửa sự trong sạch được. Ứng Phượng Thiên càng biết nếu bây giờ không quyết định theo phe nào thì gã sẽ chết, Thú Đằng tộc cũng tiêu tùng theo. Ứng Phượng Thiên dứt khoát ra tay, lão bất tử này khi đã quyết định là sẽ không dây dưa.

Ứng Đằng nhìn trưởng lão thần giai hành động, mắt hình nhang muỗi:

- Cái . . . Này . . . Là . . .

Hay đúng như Nham Khổ nói, Thú Đằng tộc sớm phản chiến theo Cổ Ma tộc gì đó của Vu Nhai, không ai nói cho Ứng thiếu soái biết?

Sao có thể, nếu đúng như vậy thì lúc trước thần trưởng lão che giấu quá sâu, giấu luôn gã!

Ứng Đằng liếc hướng Vu Nhai, trái tim run rẩy. Ứng thiếu soái không ngờ Vu Nhai là Mộc Nguy, hắn âm thầm làm nhiều chuyện như vậy. Tuy Thanh Mộc hoàng tử lắp bắp nói lộn xộn nhưng kể rõ ràng từng hành động của Vu Nhai. Hết cách, vì Vu Nhai mang lại ám ảnh tâm lý quá lớn cho Thanh Mộc hoàng tử, gã kể hết bị hắn đả kích như thế nào.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1483: Các ngươi có công lao rất lớn (2)
Có lẽ trong lòng Thanh Mộc hoàng tử thì chuyện Vu Nhai hóa trang Mộc Nguy lẻn vào mảnh đất bí ẩn là nghiêm trọng nhất.

Đây chính là Vu Nhai mà gã hận không thể gặm xương, ăn thịt sao? Báo thù, bây giờ Ứng Đằng không dám nghĩ đến chuyện này. Ứng Đằng suy nghĩ sau này nên sống tàn thế nào dưới tay Vu Nhai, có khi nào hắn làm thịt gã không?

Tại sao Vu Nhai trở thành con rối? Tại sao bách tộc phục hắn?

Tuy Thanh Mộc hoàng tử có kể Vu Nhai đánh bại Hắc Nguyệt đại quản sự nhưng Ứng Đằng chưa thấy tận mắt, gã không rõ Hắc Nguyệt đại quản sự có gì đáng sợ. Giết người không biết sức chiến đấu của Vu Nhai khủng khiếp cỡ nào.

Vu Nhai không quan tâm người qua đường Ứng Đằng, hắn bạn quan sát di tích Cổ Ma tộc.

- Thú Đằng tộc, các ngươi có công rất lớn, không biết nên thưởng cho các ngươi như thế nào.

Di tích Cổ Ma tộc siêu lớn, không nhỏ hơn vương thành Thú Đằng tộc bao nhiêu, cộng với sát trận dày đặc xung quanh. Từ lối ra nhìn vào di tích Cổ Ma tộc rộng không giới hạn, cung điện to như vậy bốn phía còn được đào móc hình thành cái hang to.

Tức là tổng thể di tích Cổ Ma tộc nằm giữa hang, xung quanh có một con đường. Giống như sân thể dục hiện đại, chính giữa là sân bóng, xung quanh là sân chạy màu đỏ. Quanh di tích Cổ Ma tộc không cần đào bới nữa, có thể tùy thời sử dụng.

Nghe Vu Nhai cảm thán, khóe môi Thú Đằng tộc vương co giật, cười mếu. Đây là công trình lớn các đời Thú Đằng tộc quần quật mới có ngày hôm nay, giờ trở thành giá y cho Vu Nhai. Nếu hiến cho Cổ Duệ chi dân thì thôi, dù gì sẽ nhận được công lao to lớn ngay, còn tặng cho Vu Nhai là thành công cốc. Dù từ bây giờ Thú Đằng tộc hết sức trung thành theo Vu Nhai thì hắn sẽ cho bọn họ ích lợi to lớn sao? Không thể nào, Vu Nhai không giết sạch cao tầng Thú Đằng tộc đã là rộng rãi.

Thêm nữa Thú Đằng tộc vương cảm thấy liên minh bách tộc hiện nay chưa đủ sức đối kháng với Cổ Duệ chi dân.

Vu Nhai nhìn sát trận dày đặc bốn phía, nói:

- Sát trận thật đáng sợ, ta có tiếp xúc đến nó lúc trong mệnh hồng nhưng không hiểu rõ. Dường như Cổ Ma tộc sát trận có chỗ cường đại và đặc điểm riêng?

Vu Nhai nhớ các tuyệt địa trong Lục Thiên thần ấn, dù là sơn mạch hay rừng rậm, cung điện đều là sát trận tràn ngập hơi thở giết chóc.

Tức là toàn bộ sơn mạch, rừng rậm là một trận pháp giết chóc khổng lồ.

Vu Thuấn gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Sát trận là đặc điểm của Cổ Ma tộc ta, khác nhiều so với phù văn trận, ma pháp trận của nhân loại các ngươi bây giờ. Ta có nghiên cứu về sát trận, nếu ngươi muốn học thì ta sẽ dạy.

Vu Nhai gật đầu, lúc trong mệnh hồng hắn có kiến thức sát trận, siêu khủng bố. Tuy nhiên Vu Nhai có thời gian học sát trận không? Thôi thì học được chút nào hay chút ít, Vu Nhai không quá để bụng. Chỉ cần Vu Thuấn còn trong Thí Thần Ma Nhẫn thì khi cần Vu Nhai sẽ kêu gã hỗ trợ bố trí, có thể khiến những người yêu thích trận pháp đi theo gã học hỏi. Giờ không phải lúc giấu nghề.

Chút nữa vào di tích sẽ phải đi qua những Cổ Ma tộc sát trận này, nếu không có Vu Thuấn thì Vu Nhai chỉ có thể giương mắt nhìn. Vì lý do này khiến Thú Đằng tộc không cách nào vào di tích Cổ Ma tộc, bọn họ đành cống hiến bí mật cho Cổ Duệ chi dân.

Trong khi Vu Nhai xem xét Cổ Ma tộc sát trận hì chiến tranh thần giai trước mặt sắp chia ra thắn thau. Quả nhiên thần giai bách tộc không phải đối thủ của Cổ Duệ chi dân. Trong cùng đẳng cấp, dù là bách tộc hay nhân loại bình thường, trừ cá biệt siêu nghịch thiên ra đa số thua xa Cổ Duệ chi dân. Hết cách, Cổ Duệ chi dân đúng là có đủ loại ưu thế rõ rệt.

- Chỉ bằng vào thần giai quê mùa nhà ngươi cũng mơ giết ta? Chết đi!

Ứng Phượng Thiên bị hành hơi thảm, mới dầu gã còn đỡ được nhưng càng về sau càng bị Mộc Văn đè đầu đánh.

Ứng Phượng Thiên hộc máu, gào thét:

- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Vài người đứng ra hỗ trợ đi!

Nếu đã chọn đứng về phe nào thì Ứng Phượng Thiên sẽ không khách sáo với thần giai bách tộc.

Đám người bách tộc nhìn hướng Vu Nhai, hắn gật đầu. Sư nhân thần giai, Ải Nhân tộc thần giai, Nham Khổ xông lên. Bỗng chốc bốn đánh một, bốn thần giai hợp tác không đơn giản một cộng ba.

Mộc Văn bị đè ép ngộp thở, sắp nổ tung. Vào lúc này các thần giai còn giữ sức, bọn họ không biết Vu Nhai có muốn Mộc Văn sống không. Nhưng có người không định để Mộc Văn sống.

- Chết đi!

Ứng Phượng Thiên nhắm ngay lúc ba vị thần giai định nương tay thì bộc phát ra lực lượng mạnh nhất định dập Mộc Văn ra bã. Ứng Phượng Thiên có lý do giết Mộc Văn, lúc trước gã bị ức chế nên nổi khùng giết người là bình thường. Trong khi mọi người không chú ý thì Ứng Phượng Thiên cười dữ tợn. Diệt khẩu Mộc Văn thì Thú Đằng tộc có cơ hội quay về vòng tay Cổ Duệ chi dân, làm nội ứng hoặc trực tiếp chống đối Vu Nhai cũng được.

Khi mọi chuyện đổ bể, Thú Đằng tộc với lý do bất đắc dĩ đầu hàng Vu Nhai chứ không phải dụ dỗ thần giai Thanh Mộc thần tộc đi xem di tích, trợ giúp hắn làm Cổ Ma đại đế. Giờ Mộc Văn vô cùng tin tưởng lời đám người Vu Nhai nói nhảm, Ứng Phượng Thiên cần giết người diệt khẩu. Nếu để Mộc Văn quay về Cổ Duệ chi dân, kể lại Thú Đằng tộc dụ dỗ gã vào bẫy thì thật sự nhảy vào Thần Huyền Hải cũng không rửa sạch được.

Hơn nữa giết Mộc Văn xem như lập công với Vu Nhai. Dù gì chỉ đám người Vu Nhai nhìn thấy, không Cổ Duệ chi dân biết Mộc Văn bị Ứng Phượng Thiên giết chết. Khi cần đôi chối, đám người Vu Nhai nói miệng không bằng chứng, Cổ Duệ chi dân sẽ không tin tưởng.

Còn về Thanh Mộc hoàng tử, Vu Nhai tha cho gã sống mới lạ. Ứng Phượng Thiên tính toán đủ đường vừa lao tới trước mặt Mộc Văn. Thêm một đòn là có thể đánh Mộc Văn ra cám.

- Cái gì?

Ứng Phượng Thiên bỗng thấy bóng đen xuất hiện trước mặt, đó là một người. Ứng Phượng Thiên là thần giai, ngay phút gấp gáp này vẫn nhìn thấy rõ mặt bóng đen kia lướt qua, đó là Vu Nhai. Tiểu tử này muốn chết sao?

Ứng Phượng Thiên không thu lực lượng về được.

Ầm!

Trong giây phút sinh tử, Ứng Phượng Thiên định thu lực lượng về thì một tấm thuẫn màu vàng đất to lớn bỗng hiện ra trong tay Vu Nhai chặn lại một kích trí mạng. Vu Nhai đến Thánh binh sư bát đoạn cộng với phù văn, Đại Địa chi thuẫn đã phục hồi thời kỳ đỉnh cao.

Dù vậy nhưng Vu Nhai bị hất bay rất xa, hắn xoay người mấy vòng dừng lại. Vu Nhai cất đi, bộ dạng bình thường như không.

Vu Nhai không thèm nhìn Ứng Phượng Thiên, thản nhiên nói:

- Người này cứ giao cho ta xử, ta chưa chính thức đấu với thần giai bao giờ.

Ứng Đằng, Ứng Phượng Thiên, Mộc Văn con ngươi co rút. Vu Nhai chặn lại công kích của thần giai mà còn bình tĩnh như không, đây là loại thực lực gì vậy? Vu Nhai mới có bao nhiêu tuổi? Đặc biệt là Ứng Đằng, gã bỗng cực kỳ tự ti.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1484: Liệt không thử
Ứng thiếu soái gì, danh hiệu này quá nhục. Ứng Đằng tự hào là thiên tài nhưng so với Vu Nhai có khác gì con kiến? Giờ đây Ứng Đằng đã hiểu tại sao đám người kia thần phục Vu Nhai. Chết tiệt, với thực lực như vậy không phục được không? Nhưng cũng có thể Vu Nhai nhờ vào tấm thuẫn siêu cường đại, đó là thần binh nghịch thiên mạnh mẽ. Ứng Đằng tự an ủi mình.

Mộc Văn lạnh lùng nói:

- Ta rất hối hận không đồng ý lời ĩn của Thanh Mộc hoàng tử giết chết ngươi.

Khi ấy Mộc Văn không biết Mộc Nguy chính là Vu Nhai, nếu gã biết thì toàn mảnh đất bí ẩn cũng biết, làm gì tới lượt gã giết hắn?

Vu Nhai cười khẩy nói:

- Ngươi giết ta được không?

Tuy Mộc Văn bị thương nặng nhưng gã còn sức chiến đấu, nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Cuồng vọng. Có lẽ giết ngươi rồi liên minh bách tộc đê tiện sẽ tự sụp đổ, vậy nên ngươi chết đi!

Mộc Văn đánh cận chiến, gã không dùng bí thuật gì công kích Vu Nhai.

Vu Nhai không thèm né, cũng đánh xáp lá cà. Trong phút chốc hai bóng người đan vào nhau.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chợt vang tiếng nổ điếc tai, hai bóng người tách ra. Mọi người chưa kịp phản ứng thì nghe một giọng nói.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử nhân loại bình thường cuồng vọng, ta công nhận ngươi là thanh niên đáng sợ nhất trong nhân loại bình thường, nhưng ngươi phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng của mình. Ta đi đây, ta sẽ truyền tin về, các ngươi ở đây chờ chết đi!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bên trên di tích Cổ Ma tộc vang tiếng nổ dữ dội, là Mộc Văn dùng lực lượng thần giai cường đại phá sập lớp đất vọt ra ngoài. Vô số cát đất rơi xuống, rơi vào sát trận rồi biến mất.

- Đuổi theo.

Vu Nhai không bị thương, hắn ngăn các cao thủ lại, lạnh nhạt nói:

- Đừng đuổi theo, để hắn đi.

- Không đuổi theo?

Mọi người khó hiểu nhìn Vu Nhai, đó là thần giai! Không phải Hắc Nguyệt đại quản sự chỉ còn lại chưa được nửa cái mạng. Nếu để Mộc Văn trở về báo tin cho Cổ Duệ chi dân thì bách tộc sẽ phải đối diện cơn giận của Cổ Duệ chi dân ngay.

- Hắn mới va chạm một đấm gần thân với ta, vừa lúc hắn đã bị các ngươi đánh trọng thương. Ta tung ra nhiều độc dược Tư Mã Tường tiền bối nghiên cứu chuyên nhằm vào Cổ Duệ chi dân. Độc dược dính vào máu Mộc Văn, không lâu sau hắn sẽ biến thành người bình thường.

Vu Nhai nói:

- Người thường ở trong bách tộc loạn địa thì làm được gì? Không có cả năng lực liên lạc với Cổ Duệ chi dân.

- Thế bây giờ chúng ta đuổi theo giết Mộc Văn là cơ hội tốt nhất!

Vu Nhai lạnh lùng cười:

- Tại sao phải truy sát? Chờ một, hai tháng sau hắn quay về vòng tay Cổ Duệ chi dân càng tốt. Chờ khi Mộc Văn mang nhiều tin về, những tin tức đó đã không ảnh hưởng lớn đến chúng ta.

- A!

Cơ mặt mọi người cứng ngắc, cứng như người máy nhìn hướng nhóm Thú Đằng tộc. Quả nhiên Ứng Phượng Thiên, Thú Đằng tộc vương biểu tình cực kỳ khó xem.

Đúng là không ảnh hưởng bách tộc nhưng Thú Đằng tộc toi đời, sau này Thú Đằng tộc làm sao quay về vòng tay Cổ Duệ chi dân đây?

Kóe môi Ứng Phượng Thiên co giật, Vu Nhai nhìn thấu ý tưởng diệt khẩu Mộc Văn của gã.

Mọi người có chung một suy nghĩ là:

- Hiểm, quá hiểm độc.

Bọn họ thầm khuyên mình sau này khi đối diện vị Cổ Ma đại đế trẻ tuổi này phải hết sức cẩn thận, và cố gắng học nhiều chiêu của hắn.

Lâm Mộc Phong tiếp lời Vu Nhai:

- Ài, Cổ Duệ chi dân đáng thương. Quả nhiên kiêu ngạo quá đáng sẽ có hại, Thú Đằng tộc các ngươi được bọn họ chú trọng bồi dưỡng nhưng vẫn 'phản bội'.

Vẻ mặt Lâm Mộc Phong nửa cười nửa không cảm thán rằng:

- Ha ha ha ha ha ha! Chờ Mộc Văn quay về Cổ Duệ chi dân sẽ có cảm giác chúng bạn xa lánh, không còn tin chủng tộc nào nữa. Dù một vài chủng tộc nhỏ định đi bám đùi Cổ Duệ chi dân thì Cổ Duệ chi dân không dám nhận.

Cảm thán cái con khỉ! Đám Kim Chuy đại bộ lạc ải nhân, vài chủng tộc còn ôm hy vọng trở về với Cổ Duệ chi dân thầm chửi Lâm Mộc Phong thúi đầu, lòng lạnh lẽo. Thả Mộc Văn rời đi là một hòn đá ném nhiều chim, vừa rồi bọn họ không suy nghĩ đến cửa này.

Đúng rồi, Thú Đằng tộc mà còn 'phản bội' thì sao Cổ Duệ chi dân dám dùng chủng tộc khác?

Đám người nhìn hướng Vu Nhai, bách tộc chỉ còn đường theo hắn đến cùng, không có chỗ quay đầu.

Vu Nhai có suy nghĩ như vậy, tuy hắn không thích Kim Chuy đại bộ lạc, Thú Đằng tộc nhưng hắn không phải đồ tể, không thể giết hết mấy chủng tộc đó. Dù Vu Nhai giét hết cao tầng các chủng tộc Kim Chuy đại bộ lạc, Thú Đằng tộc cũng vô ích. Chẳng bằng chặt đứt đường lui của bọn họ, để bách tộc thật sự dung hợp vào chứ không phải vừa lođánh Cổ Duệ chi dân vừa tốn công xử lý nội bộ chia rẽ.

Thời gian không dư dả, Vu Nhai dự định khi tới lúc sẽ thêm vài đòn cảnh cáo.

Vu Nhai quyết định để Khắc Liệt Luân Tư lo, hắn chỉ làm đến đây. Nhưng để phòng ngừa, Vu Nhai định kêu đội tình báo của mượn kiếm huynh xử lý Mộc Văn. Cần đề phòng không cho Mộc Văn truyền tin vè Cổ Duệ chi dân quá nhanh.

Vu Nhai cảm giác hắn này càng quen với nghề vua bách tộc. Điều Vu Nhai cần làm là khiến toàn bách tộc nhanh chóng thóng nhất, đồng lòng với nhau. Dùng sức hấp dẫn, các thủ đoạn của hắn thực hiện. Còn tình báo, cảnh cáo, bài binh vân vân thì giao cho người khác làm. Hắn đang cho đám người mượn kiếm huynh cơ hội tỏa sáng, thể hiện tài năng.

- Đi đi, chúng ta vào di tích.

chuyện thống nhất bách tộc đã xong một phần, Vu Nhai chạy tới lối vào di tích Cổ Ma tộc. Những người khác vội theo đuôi, bao gồm Thú Đằng tộc Ứng Phượng Thiên cơ mặt còn co giật liên hồi. Ứng Đằng thì bối rối không biết nên làm sao, không ai quan tâm gã. Bây giờ Ứng thiếu soái chỉ là tôm tép riu, không có tư cách lọt vào mắt ai.

Sư nhân thần giai nói:

- Áp lực thật khủng khiếp, e rằng chúng ta hợp tác với nhau mới có cơ hội xâm nhập.

Các cao thủ gật đầu, sắc mặt vừa nghiêm túc vừa vui mừng. Có di tích Cổ Ma tộc như vậy tăng niềm hy vọng đối kháng Cổ Duệ chi dân. Mọi người nhìn hướng Vu Nhai, chờ hắn mở ra di tích.

Mọi người không nghi ngờ khả năng mở di tích, vì Cổ Ma đại đế thời đại viễn cổ cũng có mặt.

- Đi theo ta.

Vu Nhai không ngừng lại, hắn đạp bước chân kỳ lạ vào tong sát trận. Vu Thuấn chỉ điểm đi thế nào mới an toàn, mọi người theo dấu chân Vu Nhai đi tới. Đám người vừa bước vào sát trận là hơi thở giết chóc khủng khiếp hơn ập vào mặt.

Không lâu sau mọi người vượt qua sát trận, trước mắt là cung điện phong cách Cổ Ma tộc.

Cung điện to hơn Thí Thần ma điện nhiều. Đây là nơi hoàng tộc Cổ Ma lánh nạn nên đương nhiên xây dựng như hoàng cung nhỏ, xung quanh cung điện rậm rạp Ám Hắc Ma Vân căn.

- Tư Mã Tường tiền bối lại bận rộn đây.

Tư Mã Tường cũng tham gia chuyến thám hiểm di tích Cổ Ma tộc. Vu Nhai không dám để Tư Mã Tường ở lại Tinh Linh sâm lâm, lỡ có cá lọt lướt Cổ Duệ chi dân thì tiêu đời. Không nói Tư Mã Tường có cống hiến rất nhiều, Vu Nhai tuyệt đối không để gã bị giết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1485: Truyền thuyết thời đại Cổ ma
Tư Mã Tường chảy nước miếng, rất kích động nói:

- Hì hì hì, Ám Hắc Ma Vân căn, thật nhiều Ám Hắc Ma Vân căn. Không đúng, chắc không chỉ có Ám Hắc Ma Vân căn, nên có thứ khác tốt hơn mới đúng. Có khi nào là dược vật viễn cổ? Sẽ là loại gì?

Chỗ này là hoàng cung, trừ Ám Hắc Ma Vân căn ra có lẽ còn thứ khác. Cung điện bị phủ bụi nhiều năm, không chừng sinh ra dược vật tuyệt phẩm mới. Bây giờ Tư Mã Tường nhìn di tích Cổ Ma tộc như ngắm mỹ nữ lõa thân.

Không ai quan tâm Tư Mã Tường trong trạng thái điên cuồng, mọi người tiếp tục tiến lên. Cung điện im lặng, không có bất cứ sinh mệnh tồn tại.

- Chít chít!

Vu Nhai mới bước vào cung điện thì chợt nghe có tiếng chít chít phát ra từ đầu ngón tay. Tiểu Hắc ngửi mùi Ám Hắc Ma Vân căn nên tỉnh dậy, chui ra khỏi không gian giới chỉ. Mắt Tiểu Hắc sáng rực lao nhanh ra khỏi chiếc nhẫn, kêu chít chít không dứt. Di tích Cổ Ma tộc như thiên đường của Tiểu Hắc, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Sau Tư Mã Tường lại thêm một kẻ 'điên'.

Tiểu Hắc hấp thu lực lượng căn nguyên của thế giới lữ giả, không biết nó đã biến mạnh đến mức nào nhưng bề ngoài vẫn như cũ, nhỏ xíu dễ bị người bỏ qua. Mới rồi khi Tiểu Hắc chui ra khỏi không gian giới chỉ, Vu Nhai cảm nhận hơi thở của nó siêu đáng sợ, làm hắn kiêng dè, đó là bản năng.

Vu Thuấn kinh ngạc hỏi:

- Ủa? Đây là Liệt Không Thử viễn cổ. Vu Nhai, ngươi ấp trứng thú trong Thí Thần ma điện sao?

Trong thanh âm chất chứa giật mình, khó tin.

Vu Nhai chưa kịp trả lời thì Vu Thuấn nói tiếp:

- Lạ thật, sao trên người Liệt Không Thử viễn cổ có thuộc tính quang minh mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ là . . .

Vu Thuấn nói đến đây thì ngừng.

Vu Nhai ngây ra, lộ biểu tình mừng như điên nói:

- Thì ra Tiểu Hắc là Liệt Không Thử viễn cổ? Lúc trước Thủy Tinh dò tìm nhiều điển tịch nhưng không ra xuất xứ của Tiểu Hắc. Vu Thuấn tiền bối có thể nói cho ta biết tình huống Liệt Không Thử viễn cổ được không? Liệt Không Thử viễn cổ cường đại đến đâu? Ta không ấp trứng nó, từ khi ta đến Thí Thần ma điện thì Tiểu Hắc đã . . .

Vu Nhai kể lại lúc gặp Tiểu Hắc, bị nó xem như tấm nệm cho Vu Thuấn nghe.

Vu Thuấn nghe Vu Nhai kể xong cảm thán rằng:

- Thì ra là vậy. Liệt Không Thử viễn cổ là cần lực lượng thuộc tính quang minh tinh thuần nhất mới nở được, cần qua mấy trăm năm, ngàn năm ấp trứng. Lúc trước ta thử đủ cách nhưng không ấp trứng Liệt Không Thử viễn cổ đợc, trời cũng giúp ngươi, cho ngươi có được sinh mệnh thần kỳ và nghịch thiên như thế.

Không ai biết Tiểu Hắc xuất hiện từ bao giờ. Lúc trước quang minh thánh nữ bị buộc vào Thí Thần ma điện vì phòng thủ, cũng có thể vì Tiểu Hắc mà buộc quang minh thánh nữ thành viên của Quang Minh thần điện mang đi. Rất khó tìm hiểu rõ ràng, nhưng Tiểu Hắc ít nhất tồn tại mấy trăm năm.

Vu Thuấn tiếp tục giải thích rằng:

- Liệt Không Thử viễn cổ vốn có tên là Liệt Không Thử, hai chữ viễn cổ là chúng ta tự thêm vào. Tức là ở thời đại chúng ta thì Liệt Không Thử đã được gọi là viễn cổ.

Vu Nhai ngơ ngác trợn to mắt:

- A!

Mãi đến lúc này Vu Nhai mới biết Vu Thuấn gọi Tiểu Hắc là viễn cổ, gã thì chưa thích ứng thời đại ày, khi gã nói viễn cổ tức là thời gian xa xôi hơn cả thời đại Cổ Ma. Vu Thuấn có được Tiểu Hắc lúc nó còn là quả trứng, trải qua nhiều năm nó còn nở được, rất nghịch thiên.

Khi Vu Nhai có được trứng rồng trong long quật thì hầu hết trứng rồng không thể ấp trứng, những trứng rồng này tính từ cuối thời địa Tinh Linh đến bây giờ. Tức là huyết mạch Tiểu Hắc còn kinh khủng hơn cả cự long.

Vu Thuấn kể sơ:

- Ở thời đại chúng ta thì Liệt Không Thử là truyền thuyết. Nghe nói Liệt Không Thử trưởng thành có thể tùy thời tùy chỗ xuyên toa trong không gian, là sinh mệnh phát huy lực lượng không gian mạnh nhất. Không có ghi chép cụ thể, chỉ biết năm xưa bên cạnh Thần Huyền Sáng Thế Thần có một con Liệt Không Thử.

Vu Nhai hỏi:

- Thần Huyền Sáng Thế Thần là gì?

Vu Thuấn hoài niệm kể:

- Mỗi thời đại đều có tín ngưỡng, thời đại Cổ Ma cũng vậy. Nhưng Thần Huyền Sáng Thế Thần không phải tín ngưỡng mà chỉ là truyền thuyết, là tồn tại sáng tạo ra Thần Huyền đại lục. Khi đó đa số chủng tộc không tin có vị thần này, vì mỗi chủng tộc có vị thần riêng nên không thích Thần Huyền Sáng Thế Thần.

- Tuy có lưu truyền về Thần Huyền Sáng Thế Thần trên đại lục nhưng không được chú trọng. Có một thời gian Thần Huyền Sáng Thế Thần rất được cuồng nhiệt sùng bái, tức là lúc Liệt Không Thử xuất hiện. Bởi vì Liệt Không Thử đáng sợ phụ trợ Thần Huyền Sáng Thế Thần trong truyền thuyết có được nó, còn có tin đồn ai được Liệt Không Thử là có cả thiên hạ.

Cuối cùng Vu Thuấn cười khổ nói:

- Cũng chỉ có đoạn thời gian kia. Liệt Không Thử dần biến mất khỏi mắt mọi người thì Thần Huyền Sáng Thế Thần lại biến thành truyền thuyết, khi ấy ta chỉ xem như chuyện thần thoại, mãi khi ta có được trứng Liệt Không Thử mới thay đổi suy nghĩ. Khi ấy là lúc ta vừa ngồi lên ngai Cổ Ma đại đế.

Vu Nhai gật gù. Vu Thuấn mới trở thành Cổ Ma đại đế lại có trứng Liệt Không Thử viễn cổ, thế cục lúc đó là Cổ Ma tộc thua chắc nên tất nhiên Vu Thuấn có nhiều suy nghĩ. Gã cảm thấy nếu ấp trứng Liệt Không Thử là sẽ được thiên hạ.

Vu Thuấn buồn bã nói:

- Đáng tiếc cuối cùng vẫn không ấp nở được, Cổ Ma tộc thất bại.

Vu Thuấn lớn tiếng nói:

- Nhưng ta không ngờ được là Liệt Không Thử vào tay ngươi. Con Liệt Không Thử đã vào thời kỳ trưởng thành nhanh, sẽ mau chóng giúp ích nhiều nhất cho ngươi.

Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn nghe hiểu ý của Vu Thuấn, gã đang nói hắn mới là chân mệnh thiên tử.

Vu Nhai không vì được khen mà vênh váo. Có Tiểu Hắc liền tự hào mình khống được thiên hạ? Vu Nhai không ảo như vậy. Chân mệnh thiên tử, người được chọn gì đó chưa từng nằm trong từ điển của Vu Nhai. Trước kia Vu Nhai là cô nhi, hắn biết làm tốt chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất. Cô nhi ưu tiên hàng đầu là ăn no một bữa cơm, lý tưởng gì đó chờ no bụng rồi tính. Tức là mộng tưởng chiếm thiên hạ gác lại chờ sống sót qua đợi công kích của Cổ Duệ chi dân.

- Nói vậy là Liệt Không Thử cường đại hơn cự long?

Vu Thuấn rất vừa lòng phản ứng khiêm tốn của hắn, nghe Vu Nhai hỏi thì cười nói:

- À, truyền thuyết bên cạnh Thần Huyền Sáng Thế Thần có sáu thần thú, Liệt Không Thử nằm trong số đó, không có cự long.

Khóe môi Vu Nhai co giật, hắn nhìn quanh quất. Không biết Tiểu Hắc đã trốn đi đâu, có lẽ bản thân nó cũng không rõ mình chính là Liệt Không Thử viễn cổ, chờ thức tỉnh ký ức truyền thừa mới hay. Không biết thời đại này còn Liệt Không Thử khác tồn tại không? Nếu không có thì khổ thân Tiểu Hắc, kiếm bạn lữ cũng khó khăn.

Thôn Thiên kiếm linh nghe Vu Nhai lẩm bẩm, mắt trợn trắng nói:

- Tiểu tử này gặp chuyện gì cũng nói sang chuyện đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1486: Thánh giả vô cực
Không ai biết nội dung Vu Nhai và Vu Thuấn giao lưu, càng không biết Tiểu Hắc là thần thú siêu nghịch thiên. Mọi người chia thành mấy đường thăm dò nguyên cung điện. Vu Nhai đi vào chính điện, phong cách cổ điển mà hùng hậu, trên cùng là ngai vàng. Chắc năm xưa Cổ Ma đại đế tính sẵn đường lui cho mình.

Vu Nhai vận dụng phong chi thánh đạo thổi bay bụi bặm.

Bên ngoài có sát trận nên đất cát không rơi xuống, cùng lắm là ít bụi. Trong phút chốc cung điện sạch sẽ không dính hạt bụi, nhưng vì Cổ Ma tộc thích màu tối nên tổng thể hơi âm trầm. May mắn trong cung điện hay có màu vàng điểm xuyết, sắc lạnh phối với đốm vàng lấp lánh tăng phần bí ẩn cho cung điện.

- Đại đế, chúng ta đã điều tra bên phải, không có người hay xác chết nào. Có một ít lương thực đã mục nát.

- Bên trái có một kho chứa xác, trong đó toàn là xác Cổ Ma tộc nhưng nhìn cách ăn mặc là người hầu.

- Đại đế, ta tìm thấy kho chứa dược, đã báo cho Tư Mã Tường.

Tuy cung điện không nhỏ nhưng toàn là cao thủ có mặt, khi điều tra không mất nhiều thời gian. Bên trong không có nhiều đồ tốt, thứ nên có đều có. Trong cung điện lánh nạn tất nhiên sẽ không chứa kho báu.

Như Vu Thuấn đã nói, khi ấy hoàng tộc Cổ Ma không kịp di dời đến đây, xác chết bên trong là người hầu dọn dẹp cung điện. Có kho dược, kho vũ khí vân vân, cơ bản không đáng chú ý. Di tích này có giá trị nhất là Cổ Ma tộc sát trận ở bên ngoài.

Không lâu sau mọi người quay về chính điện.

Vu Nhai nhìn đám người, hỏi:

- Cung điện này chôn quá sâu, không biết có thể dời nó lên trên không?

Cung điện chìm sâu dưới lòng đất thì sao làm đại bản doanh bách tộc được? Vu Nhai muốn sân nhà dùng để chiến đấu chứ không phải nơi lánh nạn.

Mọi người cũng biết tình huống này, bắt đầu xem xét. Vu Thuấn chỉ điểm, đám người xác định toàn bộ cao thủ thần giai có mặt hợp sức thì có thể dời cung điện hoàn hảo lên trên. Bây giờ chưa thể di chuyển, tuy thời gian gấp gáp nhưng còn nhiều công tác cần làm, quan trọng nhất là xác định địa điểm đặt cung điện.

- Vậy điều tra địa điểm trước, trấn an dân chúng Thú Đằng tộc, ngày mai chúng ta lại dời cung điện đi. Qua nhiều chuyện như vậy mọi người cần bình tĩnh suy nghĩ, giờ quay về nghỉ ngơi đi.

Đã xác định sân nhà thì không cần sốt ruột, thần giai Cổ Duệ chi dân có công kích cũng không được bao nhiêu người. Thú Đằng tộc có rất nhiều thần giai nhưng vẫn bị khống chế như thường. Mọi người từ biệt Vu Nhai, đi ra di tích Cổ Ma tộc, tạm thời ở trong Thú Đằng vương thành. Xác định địa điểm rồi tiếp theo có nhiều chuyện như đặt nền này nọ.

Vu Nhai ở lại di tích Cổ Ma tộc, người hắn bị thương cần tu luyện thêm.

Vu Nhai cũng cần thời gian sửa sang lại suy nghĩ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn đã đến Thánh binh sư bát đoạn, cần củng cố và tìm hiểu thực lực bản thân.

Tuy Thú Đằng tộc bị ép buộc nhưng bây giờ bọn họ đã không có đường lùi, cần đi theo Vu Nhai. Mặt ngoài Thú Đằng tộc không thất lễ, mời Cổ Ma đại đế Vu Nhai dự tiệc đón gió nhưng hắn từ chối. Bây giờ chưa phải lúc làm mấy trò này, tùy thời bắt đầu chiến đấu, chiến tranh sắp mở màn, Vu Nhai không tâm tình hưởng thụ.

Vu Nhai không thích ứn đối những kẻ mặt ngoài cười nhưng bên trong không cười.

Vu Nhai không tìm chỗ khác để ở, chờ mọi người đi hết hắn ngồi xếp bằng giữa chính điện.

Vu Nhai thầm tự hỏi:

- Không biết huyền khí của ta còn tồn tại bao nhiêu có thể tinh thuần không gian, khi nào mới tiếp tục đột phá đây?

Vu Nhai tiến vào tu luyện, mãi đến lúc này hắn mới có thời gian chiêm nghiệm huyền khí Thánh binh sư bát đoạn. Lúc trước căn cơ quá mạnh mẽ, Vu Nhai liên tục đột phá tám đoạn mà huyền khí vẫn vô cùng tinh thuần. Đây là tương đối, với Vu Nhai thói quen tinh thuần thì mức độ huyền khí tinh thuần cỡ này chưa đủ, cần cô đọng hơn nữa.

Vu Nhai kiểm tra huyền khí xong bất đắc dĩ nói:

- Tạm thời không thể tiếp tục đột phá, tuy rằng hiện tại ưu tiên nâng cao thực lực nhưng việc tu luyện không gấp gáp được.

Vu Nhai cảm ngộ địa thế đã đến đỉnh thánh giai, nhưng nếu huyền khí không tinh thuần thì hắn không thể nào đột phá ngay bây giờ.

Vu Nhai lắc đầu, xem xét các huyền binh bản mệnh.

Toàn bộ huyền binh bản mệnh trong người Vu Nhai qua lần trước hấp thu huyền khí Thánh binh sư bát đoạn đã mau chóng trước thành.

Như lúc trước có nói, trừ thần binh ra trong người Vu Nhai toàn là đẳng cấp đỉnh thánh giai. Những huyền binh bị tổn thương như Đại Địa chi thuẫn đã sửa chữa xong, chỉ còn lại Tinh Linh thần nỗ viễn cổ cường đại là thiếu một chút.

Vu Nhai tin tưởng chỉ cần hắn có thể tiếp tục nắm giữ phù văn, sửa Tinh Linh thần nỗ viễn cổ lành lặn chỉ là vấn đề về thời gian. Vu Nhai còn có nhiệm vụ phù văn, trấn áp và thu phục Lục Thiên thần ấn đều cần phải nắm giữ phù văn. Bây giờ Vu Nhai có ba mươi bảy góc, sau khi ra khỏi mảnh đất bí ẩn thì không tiến bộ thêm. Vu Nhai thật sự không có thời gian, nhưng hắn tin với thực lực, cảm ngộ hiện giờ dư sức một lúc tóm nhiều góc phù văn ngay.

Góc thứ ba mươi bảy chưa khiến Vu Nhai đến bình cảnh, trong thời gian này hắn lại có tiến bộ về cảm ngộ, thực lực. Vu Nhai dư sức nắm bắt thêm mấy góc nữa, nhưng vấn đề là lĩnh ngộ liền được bao nhiêu góc.

Vu Nhai chợt nghĩ đến một tồn tại bí ẩn khác:

- Phải rồi, ta đến Thánh binh sư nhưng không biết có thay đổi gì không?

Vu Nhai không biết tại sao mình xuất hiện ở Bắc Đẩu đồ thư quán, tại sao trùng hợp như vậy? Có lẽ có thể giải mở được bí mật nào đó, nhưng đến bây giờ hắn chưa có chút manh mối nào.

Mặc kệ nó có bí mật gì, trước tiên tu luyện là hơn.

Vu Nhai mở đệ bát trọng ra, bốn chữ to thánh giả vô cực đập vào mắt.

Đây là tên của đệ bát trọng, giống với đệ ngũ trọng "Hoàng đạo vô cực", không thấy chữ viết công pháp mà vào huyễn ảnh. Đúng như Vu Nhai dự đoán, huyễn ảnh đệ bát trọng nối liền với đệ lục, đệ thất trọng.

Vu Nhai trông thấy mảnh đất mà hắn cảm ngộ, thấy bầu trời đầy sao, mệnh hồng. Nhưng lúc trước mặt đất, bầu trời mông lung giờ thì rõ ràng hơn, như một vùng trời mới. Ngoài ra không có thay đổi gì, Vu Nhai không nhìn ra đệ bát trọng là cần làm gì.

Vu Nhai nhíu mày nói:

- Phá thiên nghịch mệnh, đây là tên của dệ thất trọng. Nghịch mệnh là nghịch chuyển các vận mệnh trong mệnh hồng khiến nó biến thành sao, nhưng phá thiên là gì? Dường như ta chưa từng phá bầu trời này.

Có nhiều thứ đầu óc Vu Nhai mờ mịt, không hiểu ra sao. Vu Nhai đã bước qua đệ thất trọng nhưng hắn chưa từng phá bầu trời huyễn ảnh.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Thánh giả vô cực là sao? Thánh giả là ta thành thánh, vô cực thì sao?

Vu Nhai vắt óc suy nghĩ:

- Hai chữ vô cực giống với lúc là hoàng binh sư, hoàng đạo vô cực. Lúc ấy lấy thân mình làm hoàng chỉ huy tất cả những thứ có thể điều khiển, tỏa ra vô cùng vô tận. Vô cực trong thánh giả vô cực chắc khác với hoàng đạo, nhưng đạo lý thì giống nhau.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1487: Thánh giả vô cực (2)
- Vô cực là vô biên vô hạn, hay ý nói mảnh thiên địa này vô tận? Vậy ta còn làm gì được? Làm sao để đến thần binh sư? Kẹt ở thiên binh sư lâu như vậy không lẽ lên Thánh binh sư càng chờ dài cổ? Hay mãi mãi không đến được?

- Không, chắc chắn không phải . . . Phá thiên, vô biên vô hạn?

Vu Nhai không ngừng phân tích, trích dẫn lý luận khoa học đời trước:

- Phải rồi, nói theo khao học kiếp trước thì trời là vũ trụ, nó vốn vô biên, phá thiên và vô biên có mâu thuẫn. Nhưng đó là lý thuyết khoa học, Thần Huyền đại lục này không biết ngoài trời có vũ trụ vô cùng vô tận.

Óc Vu Nhai lóe tia sáng nói:

- Không lẽ . . .

Vu Nhai ngay lập tức phát ra ý thức bay lên cao trên bầu trời huyễn ảnh, cao, cao mãi.

Vu Nhai vượt qua sao treo đầy trời, những ngôi sao này không thấy loại sao từ mấy trăm vạn năm ánh sáng mà là nghịch mệnh hồng biến thành sao. Ngôi sao mệnh hồng treo 'Trên bầu trời xanh thẳm' trong thế giới này.

Thật lâu sau Vu Nhai dừng lại.

Vu Nhai phát hiện xung quanh không còn là bầu trời mà biến thành trời sao thật sự, tức là vũ trụ. Vu Nhai đứng trên vũ trụ hắc ám nhìn xuống thế giới hắn sáng tạo, như ở trên phi thuyền nhìn địa cầu trong kiếp trước.

Tuy là thế giới mình sáng tạo ra nhưng Vu Nhai không kiềm được cảm thán rằng:

- Thế giới thật đẹp.

Kiếp trước Vu Nhai không có cơ hội lên trên trời không ngờ kiếp này thành hiện thực. Tuy trước mắt chỉ là huyễn ảnh nhưng vẫn làm Vu Nhai kinh thán. Nơi này là để tu luyện chứ không phải ngắm cảnh, tập trung vào cách tu luyện.

Vu Nhai kêu lên:

- Ủa? Đây là đại thế địa.

Vu Nhai nhìn mảnh đất đó liếc sơ là thấu hiểu ngay, trong phút chốc hắn cảm ngộ ra đại thế địa. Vu Nhai còn thấy có điểm nào đó khác lạ.

Tuy Vu Nhai không ngừng cảm ngộ đại thế địa nhưng đa số hỗn tạp như lấy các đại thế lắp ráp vào nhau, tựa như địa thế thế giới lữ giả, mảnh đất bí ẩn, các tuyệt địa trên Thần Huyền đại lục. Mấy thứ này gắn kết lại, gồ ghề không bằng phẳng.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ huyễn ảnh đệ bát trọng là muốn ta hợp nhất đại thế địa thuộc về ta?

Bí mật bốn chữ thánh giả vô cực đã được giải, nhưng làm sao tiến bộ trong huyễn ảnh này thì Vu Nhai chưa biết. Có lẽ người sáng tạo mới biết, nhưng giải bí mật bốn chữ là biết cách tu luyện, tiến bộ, nên Vu Nhai mới nói câu trên.

- Thế thì thử xem.

Vu Nhai nhìn mặt đất bên dưới, chậm rãi hợp nhất các loại đại thế, rất khó khăn. Vu Nhai chỉ tiểu tử này bấy nhiêu đại thế địa, hắn không tiếp xúc tri thức gắn kết đại thế địa lại. Giờ kêu Vu Nhai hợp nhất mấy thứ này, hắn phải tự mình dung hợp, quán thông cảm ngộ, như học hai loại tri thức rồi bổ sung cho nhau.

Khó thì khó thật nhưng có thể làm từ việc nhỏ. Bây giờ Vu Nhai sẽ không rớ vào địa thế thế giới lữ giả, mảnh đất bí ẩn, nó cực kỳ khó khăn. Trước tiên Vu Nhai chậm rãi dung hợp hai chỗ địa thế tuyệt địa khá gần nhau. Vu Nhai chọn Mê Vụ sơn mạch, Minh Huyễn cổ lâm.

Ầm!

Vu Nhai cần khiến khắp Mê Vụ sơn mạch tràn ngập ảo giác. Trước kia Vu Nhai cảm ngộ đại thế địa, Mê Vụ sơn mạch và Minh Huyễn cổ lâm cách nhau rất gần nhưng không thật sự dung hợp lại. Một góc đại địa thế giới huyễn ảnh của Vu Nhai chậm rãi dính vào nhau. Khi hai phía chính thức gắn kết, Vu Nhai cảm giác trong ý thức có thứ gì nổ tung.

Một con đường tu luyện Thánh binh sư đã mở ra, về lĩnh vực địa diễn Vu Nhai lại nhảy một bậc thang lớn.

Vu Nhai biết căn cơ của hắn bay vọt về chất.

Quá thần kỳ, nhưng thánh giả vô cực muốn Vu Nhai tu luyện thànhn hư thế nào? Nếu dung hợp nguyên địa thế thì căn cơ của Vu Nhai sẽ mạnh đến mức nào? Có khi nào cảm nhận đại thế địa tới thần giai? Cơ hội đột phá thần binh sư lại là cái gì?

Vu Nhai lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ nhiều, làm tốt chuyện trước mắt rồi tính. Vì hưng phấn nên Vu Nhai không dừng lại mà tiếp tục dung hượp các tuyệt địa trong đại địa huyễn ảnh. Thật lâu sau, Vu Nhai từ trên cao nhìn xuống đất, hắn cảm giác thế giới tròn trơn trượt hơn trước nhiều. Còn lâu mới đến tròn quay, cần dung hợp tiếp.

Vu Nhai sẽ không bỏ qua cảm ngộ đại thế địa, nhưng bây giờ hắn không có thời gian lữ hành.

- Chết tiệt, nhức đầu quá. Dung hợp mấy thứ này làm hao tinh lực, thôi nghỉ ngơi đã.

Vu Nhai định tiếp tục, lúc này mới phát hiện bất giác hắn mệt ná thở, vội vàng rời khỏi thế giới huyễn ảnh. Khi Vu Nhai quay về thế giới thật thì mặt còn cười toe toét, vui vẻ vì có phương hướng tu luyện. Vu Nhai cảm giác chỉ một thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhiều về địa diễn.

Cách tu luyện đệ bát trọng thánh giả vô cực đó là đứng ở nơi vô biên vô hạn nhìn rõ ràng, tổng hợp đại thế địa. Tiếp tục con đường thiên binh sư, không có gì thay đổi, tiếp tục cảm ngộ vận mệnh, mệnh hồng, tiếp tục nghịch mệnh!

Bỗng nhiên nụ cười đông trên mặt Vu Nhai, hắn lẩm bẩm:

- Nếu người trong thế giới này căn bản không biết vũ trụ là vô biên vô hạn thì người sáng tạo lại là gì? Người đó biết ngoài trời có vũ trụ, chẳng lẽ người đó phá tán bình chướng Thần Huyền đại lục, đến bên ngoài nhìn xuống Thần Huyền đại lục, cảm ngộ địa thế toàn bộ Thần Huyền đại lục?

Vu Nhai nói suy đoán xong cảm giác như thần thoại, tuy nhiên xác xuất rất cao. Không biết người sáng tạo là ai, người này chắc chắn nghịch thiên, không chừng là vị thần gì đó.

Nghĩ vậy nhưng tạm thời Vu Nhai không biết được đáp án, muốn giải bài toán thì hắn phải tiếp tục tiến bộ.

Vu Nhai từ từ mở mắt ra, mới qua vài canh giờ, hiện tại chắc đã là đêm khuya. Hôm nay mệt mỏi cả ngày, Vu Nhai quyết định đánh một giấc chờ ngày mai tính tiếp.

- Hưm, nói đến ngủ thì nhóm Thủy Tinh đâu? Còn chưa tâm sự với bọn họ.

Thôn Thiên kiếm linh trợn trắng mắt, tiểu tử này lại giở trò cũ, nhắc đến ngủ là nghĩ ngay tới nữ nhân. Cái tên này, thật tình. Tuy nhiên Thôn Thiên kiếm linh biết Vu Nhai cần đi thăm đám nữ nhân, nàng không lên tiếng trách móc.

Vu Nhai và đám nữ nhân gặp nhau trong lúc quyết chiến sinh tử vua bách tộc, không có thời gian riêng tư tâm sự.

Vu Nhai đứng lên duỗi eo nhìn bốn phía, chính điện trống rỗng. Vu Nhai không cố ý tìm nhóm Thủy Tinh, có lẽ bọn họ đã ngủ. Vu Nhai bước ra khỏi chính điện, nơi đây còn dưới lòng đất, bốn phía tối đen, ban ngày cũng tối tăm. Không có trời sao để ngắm, chỉ có cung điện cô tịch.

Trong khi Vu Nhai cảm thấy rất cô đơn, cao thủ trên ngôi cao lạc lõng thì một giọng nói ấm áp vang lên:

- A? Vu Nhai, ngươi đã tu luyện xong? Vết thương thế nào? Có ổn không?

Là giọng của Dạ Tình. Từ lúc Vu Nhai rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh đi Độc Cô gia không còn gặp Dạ Tình nữa, hắn rất nhớ nàng. Tất nhiên Vu Nhai chỉ nhớ chứ không ham dâm dục, lúc này hắn rất là thuần khiết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1488: Thiếu nữ trước cửa
- Đã hoàn toàn khỏe, đã khuya rồi sao nàng chưa ngủ?

Vu Nhai bản năng ôm Dạ Tình vào lòng. Dạ Tình đã cởi thí thần giáp, mặc váy liền màu đen nàng thích nhất. Trong cung điện tối tăm này Dạ Tình không chói sáng nhưng rất phù hợp, tựa như đóa sen đen mọc trong cung điện.

Dạ Tình thế này khiến Vu Nhai nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng trong tinh binh doanh.

Dạ Tình không chống cự, để mặc Vu Nhai ôm mình, nàng cảm thấy như vậy an toàn hơn. Mỗi lần Vu Nhai đều làm người ta lo lắng, nhưng rồi lại khiến người thấy rất yên lòng. Bởi vì Vu Nhai là người sáng tạo kỳ tích, là nam nhân của nàng. Những ngày không có Vu Nhai khiến Dạ Tình khủng hoảng, hoang mang rồi lại phải kiên cường, cảm giác rất tệ. Cộng với tình hình Thần Huyền đại lục hiện giờ, Dạ Tình rất cần vòng tay này.

Dạ Tình nhẹ lắc đầu, nói:

- Ngươi đang tu luyện thì sao chúng ta ngủ được? Cũng không muốn người khác quấy rầy ngươi.

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Các nàng?

Quanh đây chỉ có Dạ Tình.

Dạ Tình nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy! Nhóm Thủy Tinh, Tiểu Dạ ở ngoài hai cánh cửa khác.

Giờ tình cảm của các nàng rất tốt, lúc Vu Nhai vắng mặt bọn họ nâng đỡ nhau, tình thân như tỷ muội. Dĩ nhiên nữ nhân không tránh khỏi hẹp hòi, Dạ Tình liếc xéo Vu Nhai.

Vu Nhai nhìn ánh mắt hung dữ của Dạ Tình, cười to.

Vu Nhai hôn Dạ Tình một cái rõ to, nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta ngồi tâm sự một lúc đi, đã lâu không nói chuyện. Ta muốn nói chuyện Tiểu Mỹ cho nàng nghe.

Vu Nhai kéo Dạ Tình tìm chỗ ngồi, hắn xếp bằng trên nền đá lạnh, Dạ Tình thì ngồi trên đùi hắn.

Đầu Dạ Tình tựa vào vai Vu Nhai. Các nàng canh giữ tại đây là vì muốn ở riêng với Vu Nhai.

- Tiểu Mỹ thế nào?

Vu Nhai nhẹ giọng kể chuyện Tiểu Mỹ:

- Tiểu Mỹ đã là Hắc Nguyệt công chúa, không ai dám khi dễ nàng ấy. Nhưng Tiểu Mỹ không còn ngây thơ như trước . . .

Dạ Tình một tay nuôi lớn Tiểu Mỹ, thân như muội muội ruột. Dạ Tình nghe Vu Nhai kể thì thầm cảm thán, số Tiểu Mỹ thật khổ.

Dạ Tình bỗng trợn to mắt nói:

- Ngươi nói gì? Ngươi đã làm gì Tiểu Mỹ? Khốn kiếp, Tiểu Mỹ còn nhỏ như vậy mà ngươi nỡ ra tay? Vắng mặt ta là ngươi ăn hiếp Tiểu Mỹ!

Giọng Dạ Tình cao vút lên. Xung quanh tĩnh lặng nên tiếng vọng rõ to. Vu Nhai vội bịt miệng Dạ Tình, mắt láo liên sợ bị người ta vây quanh xem. Vu Nhai không muốn hai người gây gổ bị ai nhìn.

Còn nữa, bây giờ Vu Nhai là Cổ Ma đại đế, bị người ta thấy Dạ Tình mắng yêu hắn thì rất tệ, thật sự tệ hại.

Vu Nhai lúng ta lúng túng. Trước mặt một nữ nhân kể chuyện mình làm gì nữ nhân khác, mà nữ nhân đó còn là muội muội thân yêu nhất của người ta, bình tĩnh được mới là lạ.

- Hừ! Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?

Vu Nhai vội vàng kể chuyện trong mảnh đất bí ẩn.

Vu Nhai nói xong không quên so sánh:

- Thật sự, khi đó ta không định làm gì Tiểu Mỹ nhưng trong tình huống đó ta không kiềm được xúc động. Giống như chúng ta bây giờ, nàng ngồi trên đùi khiến ta nóng trong người.

Mặt Dạ Tình đỏ hồng. Cái tên thối tha, thứ kia cọ làm nàng khó chịu, còn dám nói lung tung.

Dạ Tình đổi đề tài:

- Thôi, Tiểu Mỹ vốn thích ngươi, đã như thế thì đành vậy. Nhưng ngươi phải mang Tiểu Mỹ về, suốt đời đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!

Nhân lúc Vu Nhai định thề thốt thì Dạ Tình nhảy cẫng lên, nói ngay:

- Ta đi ngủ trước đây, Thủy Tinh, Tiểu Dạ còn ở bên ngoài chờ ngươi.

Dạ Tình biết nếu tâm sự tiếp sẽ bị Vu Nhai 'tử hình tại chỗ'. Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ còn canh cửa, Dạ Tình không thể ích kỷ tránh cho phá hỏng yên ổn trong nhà. Dạ Tình biết Vu Nhai xem trọng điều gì nhất.

Vu Nhai muốn nói gì nhưng không thốt nên lời:

- A . . .

Đúng là Vu Nhai nên đi gặp Vu Tiểu Dạ, Thủy Tinh.

Vu Nhai đứng dậy, nói:

- Ta không phải Độc Cô Chiến Phong, ta nhất định sẽ mang Tiểu Mỹ trở về, tuyệt đối không để nàng bị tổn thương chút gì, cũng không cho phép bất cứ ai tổn thương các nàng.

- Ừm! Chúng ta tin tưởng ngươi.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Vậy ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi.

Dạ Tình khẽ ừ, quay người đi. Vu Nhai nhìn Dạ Tình biến mất trước mắt mới xoay người đi hướng cửa chính điện khác.

Rất nhanh Vu Nhai thấy bóng lưng Vu Tiểu Dạ, nàng ngồi trên bậc thang cửa hông chính điện, thân hình nhỏ xinh mảnh mai có vẻ cô đơn trong bóng tối. Tuy nhiên cảm giác này bị hành động của Vu Tiểu Dạ phá hủy, nàng quay đầu lén lút nhìn hướng Vu Nhai đi tới, bộ dạng nôn nóng. Khi thấy Vu Nhai thì Vu Tiểu Dạ vội quay đầu lại như con chim bị hù sợ, làm bộ như không biết hắn đã đến, thật là trẻ con.

Vu Nhai vừa đi vừa buồn cười. Vu Tiểu Dạ biết biểu ca của nàng tu luyện xong, biết hắn tâm sự tình cảm với Dạ Tình trước cánh cửa khác, lòng vừa mong chờ Vu Nhai đến vừa xấu hổ.

Vu Tiểu Dạ hơi sợ hãi, nàng sợ biểu ca đến chỗ Thủy Tinh ngay rồi không quay về nữa, nên mới ngoái đầu nhìn hoài.

Vu Nhai không vạch trần hành động của Vu Tiểu Dạ, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh nàng.

Vu Nhai nói:

- Mặt đất rất lạnh, ngồi lâu là hành hạ mông nhỏ của nàng. Nào, ngồi trên đùi ca đi.

Mùi thơm xộc vào mũi làm Vu Nhai say, hắn nhớ đến cặp mông vểnh trong Tinh Linh sâm lâm buổi sáng. Vu Nhai liếc hướng mông Vu Tiểu Dạ.

Vu Tiểu Dạ và Vu Nhai tâm linh tương thông, nàng nghĩ đến tư thế đáng xấu hổ trong Tinh Linh sâm lâm. Tuy lúc trước có thí thần giáp che nhưng ánh mắt của biểu ca như xuyên thấu bất cứ lá chăn nào, làm mông Vu Tiểu Dạ thít chặt, ngứa ngáy.

- Ừm!

Tuy ngứa mông nhưng Vu Tiểu Dạ ngoan ngoãn ngồi trên đùi Vu Nhai, mông lạnh chạm vào bắp đùi nóng bỏng khiến tim nàng run lên, mông càng ngứa. Vu Tiểu Dạ tựa đầu lên vai Vu Nhai, trong phút chốc nàng không biết nên nói gì. Vu Tiểu Dạ giống như Dạ Tình, cảm thấy vòng tay này là an toàn nhất.

Vu Nhai nhẹ giọng nói:

- Tiểu Dạ, đừng lo lắng cho ta nữa, ta đã trưởng thành. Nàng cũng đừng miễn cưỡng bản thân, hãy để ta bảo vệ nàng. Còn nàng chỉ cần vui vẻ, sung sướng sống là được.

Vu Nhai nghĩ đến Vu Tiểu Dạ điên cuồng tu luyện vì giúp đỡ hắn là lòng vô cùng cảm động. Nhưng Vu Nhai không muốn nữ nhân của mình liều mạng vì hắn, Vu Nhai muốn bọn họ hạnh phúc.

Vu Nhai đã không phải là Vu Nhai trước kia, hắn hiểu tấm lòng Vu Tiểu Dạ. Khi Vu Nhai nghe Băng bà bà nói Vu Tiểu Dạ tu luyện ngày đêm không ngớt vì hắn, ngay lúc ấy Vu Nhai biết hắn nên làm sao.

Vu Tiểu Dạ nhỏ giọng nói:

- Ta biết, nhưng ta hơi không thói quen biểu ca đã trở nên lợi hại.

Trong ấn tượng của Vu Tiểu Dạ thì biểu ca là một tiểu binh thủ thành yếu đuối vô dụng, nhưng bỗng chốc xảy ra nhiều biến đổi khiến nàng không thói quen. Từ trước Vu Tiểu Dạ đã biết phụ thân sẽ gả nàng cho biểu ca, ngay từ thuở nhỏ nàng chỉ nhìn vào nàng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1489: Còn có điều ta không biết (1)
Vu Tiểu Dạ là một người cứng đầu, bướng bỉnh, tư tưởng truyền thống. Nên khi đó Vu Tiểu Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng biết phải kiên cường để suốt đời chăm sóc cho biểu ca. Vu Tiểu Dạ phấn đấu vì mục tiêu này, ai ngờ về sau biểu ca không cần nàng chăm sóc. Vu Tiểu Dạ không thói quen, từ nhỏ nàng đã có mục tiêu, vì nó mà cố gắng tu luyện điên cuồng. Tất cả vì có thể chăm sóc, bảo vệ cho biểu ca.

Nhưng biểu ca tiến bộ siêu nhanh, Vu Tiểu Dạ không theo kịp bước chân của hắn. Vu Tiểu Dạ thấy mình vô dụng, nàng càng cố gắng tu luyện hơn. Vu Tiểu Dạ lần lượt bị bỏ lại khiến nàng hoang mang. Vu Tiểu Dạ cố chấp, bướng bỉnh cảm thấy khủng hoảng.

Đặc biệt là gần đây Vu Tiểu Dạ rất rối rắm. Không phải Vu Tiểu Dạ không thích biểu ca bây giờ, thật sự nàng rất thích hắn, nhưng nàng không quen.

Vu Nhai trêu Vu Tiểu Dạ:

- Không quen cũng phải quen. Biểu ca của nàng lợi hại như vậy đấy, có câu biểu muội nào là biểu ca nấy.

Vu Tiểu Dạ nghe xong bật cười, trợn mắt.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Ta biết nàng luôn muốn chăm sóc, bảo vệ ta. Giờ hãy giao hai chữ bảo vệ này lại cho ta, còn chăm sóc thì cần nàng. Biểu ca rất lười, cần có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, cái kiểu chăm sóc suốt đời, có được không?

Vu Tiểu Dạ ngẩn ra, mặt đỏ rực khẽ đáp:

- Ừm!

- Quyết định vậy đi!

Vu Tiểu Dạ chợt nhớ một điều, nói:

- Nhưng biểu ca đã có Thủy Tinh tỷ tỷ, Dạ Tình tỷ tỷ chăm sóc.

Vu Nhai búng trán Vu Tiểu Dạ:

- Bọn họ có nhiều điều sơ sẩy, Tiểu Dạ giỏi chăm sóc, bao che nhất.

Khi 'Vu Nhai cặn bã' còn sống, mặc dù Vu Tiểu Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng nàng vẫn đứng về phía hắn, vì nàng đã quyết định, vì nàng bao che khuyết điểm.

Vu Tiểu Dạ vui vẻ nói:

- Ừm! Nhưng ta vẫn cần tiếp tục cố gắng tu luyện, ta muốn trở thành thần binh sư. Vì nếu tuổi thọ không dài, biểu ca đã là thần binh sư không còn ta chăm sóc.

Bốp!

Vu Tiểu Dạ cảm thấy mông đau, nũng nịu kêu lên:

- Sao đánh ta?

Mặt Vu Nhai nghiêm túc nói:

- Cứ nói lời xui xẻo đương nhiên nên bị đánh!

Trong lòng Vu Nhai hưởng thụ cảm xúc mông Vu Tiểu Dạ co gian, cuối cùng không kiềm được vỗ mông, lỗi quá lỗi.

Vu Tiểu Dạ chu môi nói:

- Biểu ca lợi hại bắt đầu ăn hiếp người ta.

Vu Tiểu Dạ vội đứng dậy nói:

- Không nói với biểu ca nữa, ta đi về đây, buồn ngủ muốn chết, mệt mỏi suốt ngày.

Vu Nhai ngây người, sau đó rất cảm động. Vu Nhai biết Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình muốn chừa thời gian cho người khác, không muốn để Thủy Tinh chờ quá lâu. Thật là tiểu cô nương hiểu ý người. Vu Nhai vội gật đầu, dặn dò Vu Tiểu Dạ nghỉ ngơi cho tốt, đưa mắt nhìn nàng xoay người đi.

Vu Nhai định bước hướng Thủy Tinh thì Vu Tiểu Dạ vòng trở về.

Vu Tiểu Dạ ngập ngừng nói:

- Biểu ca, cái thứ kia . . . Của biểu ca biến cứng ngắc, có phải rất khó chịu? Lần . . . Lần sau ta . . . Ta sẽ giúp biểu ca, đừng dùng tay nữa.

Vu Tiểu Dạ nói xong bỏ chạy ngay, chớp mắt không thấy bóng dáng.

Khóe môi Vu Nhai co giật, đứng ngây tại chỗ không biết nên nói cái gì. Chỗ kia cứng như sắt.

Vu Nhai lắc đầu kiềm nén xúc động, đi hướng cánh cửa khác. Một bóng dáng màu trắng đập vào mắt Vu Nhai, màu trắng đặc biệt nổi bật trong bóng tối, như bạch Tinh Linh trong thế giới màu đen. Bạch Tinh Linh ánh mắt nửa cười nửa không nhìn Vu Nhai, Thủy Tinh chiến hữu không rụt rè như Vu Tiểu Dạ, nàng là phu nhân vợ cả.

Vu Nhai không khách sáo, nói thẳng:

- Đã để nàng đợi lâu.

Thủy Tinh ghen tuông nói:

- Không lâu không lâu, biết ngươi là người bận rộn, vội vàng chiếm thiên hạ và lấy lòng mỹ nhân.

Vu Nhai biết Thủy Tinh không thật sự tức giận, nàng chỉ muốn cảnh cáo con dê háo sắc. Vợ cả tất nhiên phải có uy nghiêm.

Vu Nhai cười gian nói:

- Cái gọi là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Chiếm thiên hạ là công việc rất mệt mỏi, có nhiều mxy nữ cho động lực khiến ta có nhiệt tình hơn. Đặc biệt là đại phu nhân Thủy Tinh, mỗi lần nghĩ tới trong nhà có nàng chờ đợi là ta lại tràn ngập hy vọng.

Thủy Tinh bĩu môi nói:

- Bớt mồm mép đi, trời biết có bao nhiêu mỹ nữ cho ngươi hy vọng. Như công chúa Nguyệt Lâm Sa, không chừng đang ở Ma Pháp đế quốc chờ ngươi hứa hẹn, chắc ngươi cũng sẽ tràn ngập hy vọng?

Vu Nhai cười xòa:

- Ha ha ha ha ha ha! Không uổng là vợ chồng già, đại phu nhân hiểu ta nhất.

- Còn nữa, có Tiểu Mỹ, Tiễn Linh, Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương, Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Lan, Liễu Mị Nhi . . .

Vu Nhai nêu tên một số nữ nhân Vu Nhai từng tiếp xúc, hắn toát mồ hôi lạnh nghe. Trừ Tiểu Mỹ ra còn lại hắn bị oan, hắn không hề phong lưu như vậy.

Thủy Tinh tiếp tục bảo:

- Còn có Dương Như Tiêm, Tiểu Loan . . .

- Dương Như Tiêm là ai? À, Dương lão sư, sao lại tính cả nàng? Tiểu Loan, con nít hỉ mũi chưa sạch!

Thủy Tinh trợn trắng mắt nói:

- Ai biết tên háo sắc như ngươi có khẩu vị nặng cỡ nào?

Bộ dạng Thủy Tinh không giống như tức giận lại khiến Vu Nhai cứng họng.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Sao nàng không tính luôn lão nữ vương Tinh Linh?

Vu Nhai không dám nói câu đó thành tiếng, hắn chợt nghĩ đến một nữ nhân.

Vu Nhai lẩm bẩm:

- Còn có Thôn Thiên kiếm linh mà nàng không biết!

Mày liễu Thủy Tinh dựng ngược:

- Ngươi nói gì? Còn có người ta không biết?

Vu Nhai vội phân bua:

- Không, chắc chắn là không!

Không phải Vu Nhai giấu diếm Thủy Tinh mà trong lòng hắn luôn cho rằng Thôn Thiên kiếm linh không thấy kiếm linh, lúc trước hắn đùa giỡn nàng rất nhiều nhưng điều đó không thể thành sự thật. Vu Nhai gạt bỏ Thôn Thiên kiếm linh ra, nhưng khi hắn nói câu đó chợt cảm giác có sát khí mãnh liệt dâng lên trong cơ thể.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Thủy Tinh hừ lạnh một tiếng, sau đó ngữ điệu nặng nề nói:

- Hừ! Đã có nhiều nữ nhân chờ ngươi như thế thì ngươi phải cố gắng sống sót!

Thủy Tinh nhướng mắt lên trừng Vu Nhai, nàng không đeo kính sát tròng hắn tặng cho.

Thủy Tinh dùng đôi mắt Lưu Tinh Đồng nhìn Vu Nhai chằm chằm, nói:

- Ngươi nên nhớ, nếu ngươi chết thì rất nhiều người không sống nổi. Vì vậy mặc kệ thế nào ngươi phải sống sót!

Vu Nhai ngẩn ngơ đối diện ánh mắt Thủy Tinh, hắn thấy mênh mông trong Lưu Tinh Đồng, tất cả gom lại thành một cảm xúc là kiên quyết. Thủy Tinh muốn nói là: Nếu ngươi chết thì ta sẽ không sống đơn độc.

Trong phút chốc Vu Nhai cảm nhận sự nặng nề và kiên cường, hắn nói:

- Ta sẽ không chết.

Hai người đối diện nhau, quên thời gian, quên xung quanh, quên tất cả. Bọn họ chỉ có nhau, sự kiên cường và quyết tuyệt, rung động sống sót, nghẹt thở trước đại chiến sắp đến, phải sống.

Thật lâu sau Vu Nhai mở miệng nói:

- Ta sẽ không để bất cứ ai trong các người bị tổn thương. Ta trông thấy mắt của vị hoàng hậu kia trong mảnh đất bí ẩn, ta sẽ không để một cọng lông của các nàng nằm trong tay ai, ta thề.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top