Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1500: Giao thần vương cho ta (2)
Đúng vậy, chỉ còn mình Thủy Tinh ở lại vì lấy cớ là lo nội bộ giùm Vu Nhai, tức là điều phối người hầu, xây dựng, đoàn đội chữa bệnh này nọ.

Dạ Tình, Vu Tiểu Dạ đều tham gia Thí Thần quân, chỉ còn Thủy Tinh ở lại, thì ra nàng có ý đồ riêng.

Hai cô nương cũng muốn ở lại, tiếc rằng không có cớ.

Lúc trước Vu Tiểu Dạ nói muốn giúp Vu Nhai, ai ngờ nâng đá rồi tự đập vào chân mình. Vu Nhai không muốn các nàng ở lại vì đây là chiến tranh cho thần giai, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tất cả người có sức chiến đấu đều tham gia vào chiến tranh này, ở lại là đứng ngó. Tuy Vu Nhai không muốn các nàng tham gia chiến tranh, nhưng ở lại càng thêm nguy hiểm, hắn đành nhịn đau phái bọn họ ra ngoài.

- Nhưng mà . . .

Thủy Tinh cười nói:

- Ta có Tiểu Hắc ở bên cạnh, không sao. Hơn nữa nếu ngươi đuổi ta ra, rồi ngươi bị gì thì ta sẽ không chạy về sao?

Đôi khi Thủy Tinh bướng lên thì còn cứng đầu hơn Vu Tiểu Dạ, đặc biệt kèm nụ cười làm người đau lòng.

- Tiểu Hắc . . .

Vu Nhai sửng sốt sau đó gật gù.

Vu Nhai biết không thể thuyết phục được Thủy Tinh, đành nói:

- Được rồi, lúc đó nếu thật sự có nguy hiểm gì thì nhớ khiến Tiểu Hắc mang nàng vào mật thất kia, chỗ đó không dễ bị phát hiện.

- Biết rồi, ta sẽ không bị gì, ngươi cũng vậy.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Ừm!

Vu Nhai nhẹ ôm Thủy Tinh rồi xoay người vào chính điện, hắn cần ở đó tu luyện cho đến khi chiến tranh bắt đầu. Chuyến này Vu Nhai không tu luyện huyền khí trong cơ thể, bây giờ huyền khí không tiến bộ được nữa, dù có tăng tiến cũng không được bao nhiêu. Đến đỉnh Thánh binh sư thì sao? Vu Nhai cần tu luyện phù văn.

Vu Nhai vào chính điện, lẩm bẩm:

- Chỉ có cường đại hơn mới có cơ hội đỡ nhất kiếm kinh thiên.

Vu Nhai ngồi xếp bằng, giơ tay ra, mắt nhìn chằm chằm những phù văn mới chui ra, bắt đầu lĩnh ngộ. Chớp mắt Vu Nhai thành công lĩnh ngộ phù văn góc thứ ba mươi tám.

Vu Nhai trải qua nhiều lắng đọng, mấy góc phù văn tiếp theo căn bản không thành vấn đề.

Vù vù vù vù vù!

Trong tiểu thế giới binh linh của đám huyền binh bản mệnh tăng thêm phù văn theo Vu Nhai lĩnh ngộ phù văn. Vu Nhai lĩnh ngộ phù văn nghĩa là khiến huyền binh bản mệnh càng cường đại hơn.

Thủy Tinh đứng ở cửa chính điện, nàng canh giữ và chờ đợi nam nhân mình yêu.

Trong khi Vu Nhai điên cuồng tu luyện phù văn thì bách tộc loạn địa hành động theo mệnh lệnh của hắn. Những cường giả thần giai hỗ trợ dựng tuyến phòng ngự bách tộc nhanh chóng lùi về Thú Đằng vương thành. Đám cao thủ thần giai chiến ý ngút trời, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cường giả thần giai bách tộc không biết rõ về phân chia đẳng cấp thần giai, bọn họ không biết thần vương đáng sợ cỡ nào.

Bách tộc đến đẳng cấp thần tướng giai đã là cực hạn, từ thời đại Tinh Linh trở xuống chưa ra một đẳng cấp thần vương nên quên mất nó. Bách tộc giống như Vu Nhai biết thần vương lợi hại hơn thần giai bình thường nhiều, nhưng bọn họ cho rằng có mấy thần giai bao vây là sẽ đánh bại được thần vương.

Binh linh thần binh trấn tộc có lẽ biết về đẳng cấp thần giai, có lẽ vài cường giả thần giai biết. Nhưng binh linh thần binh thù hận Cổ Duệ chi dân vượt sức tưởng tượng, cũng tin Vu Nhai có cách đối phó với thần vương.

Trời biết Vu Nhai không rõ ràng thần vương là gì đã dám thống nhất bách tộc, trở thành Cổ Ma đại đế. Thêm nữa bọn họ không có đường lui, chỉ có thể chiến.

Người như Đan Đạo Hùng, Lâm Mộc Phong biết phân chia thần giai gồm những gì, bọn họ là nhân loại bình thường chứ không phải bách tộc. Đan Đạo Hùng là hội trưởng công hội võ học. Nhưng suy nghĩ của hai bọn họ giống như các binh linh, cho rằng sự kiện lần này là rèn luyện cho Vu Nhai, thậm chí là bản thân họ. Muốn tiếp tục sống trên Thần Huyền đại lục thì phải liều mạng.

Đương nhiên cường giả thần giai bách tộc chưa thấy chiến đấu đẳng cấp thần vương, không biết sức chiến đấu của thần vương mạnh cỡ nào.

Trong lúc các cường giả thần giai chạy về thì cao thủ thánh giai, Thí Thần quân nhanh chóng chạy đến tiền tuyến. Chiến tranh lặng lẽ vén màn.

Mảnh đất bí ẩn, Hắc Nguyệt thần thành, trong thần vương điện.

- Phụ thân . . .

- Thật không ngờ ngươi tới lui với nhân loại bình thường đê tiện ngay trước mắt ta. A, nói thật thì ta hơi phục nhân loại bình thường đê tiện đó, nên ta sẽ tự tay giết hắn, chặt đứt tơ tưởng của ngươi!

Hắc Nguyệt thần vương mặc trường sam màu sậm, mặt sa sầm như than nhưng rất đẹp trai lạnh lùng nhìn Tiểu Mỹ bị trói trước mắt mình.

Hắc Nguyệt thần vương lạnh lùng nói:

- Nhưng ngươi yên tâm, trước khi giết hắn ta sẽ cho một cơ hội, nếu hắn chịu đầu phục Thần Duệ chi tộc thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, thậm chí gả ngươi cho hắn. Điề kiện là hắn phải cải tạo thành dòng máu Thần Duệ.

Hắc Nguyệt đại quản sự đã lành lặn, mặt lão đen như lọ nồi, lão không ngờ Hắc Nguyệt thần vương định cho tiểu tử kia cơ hội. Thần vương cũng động lòng tích tài.

Hắc Nguyệt đại quản sự vội góp lời:

- Thần vương, e rằng chân thần sẽ không đồng ý.

Chết tiệt, nếu về mảnh đất bí ẩn chậm một bước thì lão đã chết, mười mấy ngày qua Hắc Nguyệt đại quản sự sống trong đường sinh và tử.

Hắc Nguyệt đại quản sự mới về Hắc Nguyệt thần thành, được Hắc Nguyệt thần vương giúp đỡ chỉ vài canh giờ là khỏe khoắn ngay.

Hắc Nguyệt thần vương nhìn Tiểu Mỹ chằm chằm, nói:

- Hừ! Khi đó ta sẽ giao hắn cho chân thần xử lý, hy vọng chân thần không quá tức giận nếu không ta không cứu hắn được!

Hắc Nguyệt thần vương xoay người rời đi, Hắc Nguyệt đại quản sự theo đuôi.

Hắc Nguyệt thần vương bước ra khỏi cửa, ra lệnh:

- Trông chừng công chúa khi ta xuất chiến.

Hắc Nguyệt thần vương nói xong đi mất.

Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Mỹ và đám người trông coi đứng ở góc tối. Vẻ mặt Tiểu Mỹ ủ rũ, nàng rất căng thẳng nhưng không làm được gì, chỉ có thể cầu nguyện.

Tiểu Mỹ vuốt bụng mình, khuôn mặt mũm mĩm toát ra vẻ từ mẫu:

- Siêu lừa đảo, ngươi phải sống, nếu không thì sẽ không thể trông thấy tiểu lừa đảo của chúng ta.

Trong khi ý thức mảnh đất bí ẩn phủ trùm Thú Đằng vương thành thì Lam Thương Tử cũng nhận được tin.

Khi Lam Thương Tử biết những gì Vu Nhai đã làm, gã không tin vào lỗ tai mình. Vu Nhai vượt mặt Huyền Binh đế quốc và Ma Pháp đế quốc, trực tiếp thống nhất bách tộc, trở thành Cổ Ma đại đế? Vu Nhai là Cổ Ma đại đế khiến Lam Thương Tử nghi ngờ trong mười mấy này qua?

Lam Thương Tử phản ứng lại, gã tức điên. Ba đại thế lực Thần Huyền đại lục đều bị Vu Nhai dắt mũi.

- Tốt tốt tốt, Vu Nhai, quá to gan, ta không ngờ dã tâm của hắn lớn đến mức này! Cổ Ma đại đế, giỏi, rất giỏi.

- Tiếc rằng ta không vào Thú Đằng vương thành được, không thể tận mắt nhìn ngươi chết!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1501: Huyền binh tổ gia gia
- Tuy ta không có cách nào thấy tận mắt nhưng ta có thể phá hủy chiến tuyến hắn tạo ra. Điều binh, tấn công tuyến phòng ngự bách tộc ngay bây giờ! Trừ Thần Duệ chi tộc ta ra gặp bất cứ chủng tộc nào là . . . Đồ!

Lam Thương Tử không thể tham gia chiến tranh thần giai nhưng gã được nhâm mệnh quan chỉ huy tiền tuyến. Lam Thương Tử là người duy nhất đoán ra Mộc Nguy là Vu Nhai, gã trước tiên phái binh tiếp viện. Lam Thương Tử không biết đối thủ của gã là Ngọc Vấn Hiền tương lai sẽ nổi tiếng thiên hạ. Từ hôm nay trở đi đối thủ của Lam Thương Tử chỉ có Ngọc Vấn Hiền.

Lam Thương Tử đã không xứng làm đối thủ của Vu Nhai, hai người không cùng đẳng cấp.

Trong hoàng cung tại hoàng thành Huyền Binh đế đô, Huyền Binh Đại Đế nhìn hướng tây.

Huyền Binh Đại Đế khẽ hỏi:

- Có chuyện gì? Tại sao trên bầu trời Cổ Ma đại đế bách tộc có áp lực khủng bố như thế?

Quan viên, cao thủ bên dưới lờ mờ cảm nhận được áp lực đó.

Bọn họ chưa kịp phát biểu ý kiến thì nghe một giọng già nua nói bên tai:

- Nhất kiếm kinh thiên, đó là hơi thở của nhất kiếm kinh thiên!

Một bóng người lặng lẽ hiện ra.

Huyền Binh Đại Đế giật mình, khi thấy rõ bóng dáng đó thì kêu lên:

- Tổ gia gia?

Tổ gia gia . . .

Các quan viên, cao thủ nghe Huyền Binh Đại Đế kêu suýt nhảy cẫng lên, cứ nghĩ lỗ tai mình bị gì. Tổ gia gia của Huyền Binh Đại Đế chẳng phải là Huyền Binh Đại Đế rất lâu thật lâu về trước?

Mọi người định quỳ xuống hô to nhưng tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế không quan tâm lễ tiết, người phát ra khí thế cường đại làm cả đám không nhúc nhích được.

- Nhất kiếm kinh thiên? Không ngờ là hơi thở của nhất kiếm kinh thiên, tại sao xuất hiện vào lúc này? Hướng đó chắc là bách tộc loạn địa?

Như trước kia đã nói, trên Thần Huyền đại lục bất cứ hoàng đế nào đều cần có thực lực cường đại. Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế luôn bế quan, trừ biết Cổ Duệ chi dân buông xuống ra còn lại không biết gì. Nhất kiếm kinh thiên hấp dẫn tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế xuất quan.

Huyền Binh Đại Đế không dám chậm trễ, vội giải thích rằng:

- Vâng thưa tổ gia gia, nơi đó là bách tộc loạn địa, gần đây . . .

Huyền Binh Đại Đế nhanh chóng kể ra những chuyện xảy ra gần đây với bách tộc loạn địa cho lão nhân trước mắt nghe, đa số là tình báo giả. Huyền Binh đế quốc chưa biết hành động nghịch thiên của Vu Nhai.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế lắc đầu, nói:

- Không thể nào! Nếu chỉ là Ma Pháp đế quốc thúc đẩy bách tộc hợp nhất thì nhất kiếm kinh thiên sẽ không giáng xuống. Mấy năm nay ta nghiên cứu, phát hiện ra nhất kiếm kinh thiên có hạn chế, cần uấn nhưỡng mới vung ra được. Mấy ngàn năm trước sau khi nhân loại bình thường chúng ta giúp bọn họ chiếm nhiều đất đai thì nhất kiếm kinh thiên mới buông xuống, bây giờ chưa phải là lúc.

Giống như Độc Cô gia, nhất kiếm kinh thiên của mảnh đất bí ẩn là đối tượng nhân loại bình thường nghiên cứu, đối kháng. Nhân loại bình thường không e ngại cao thủ Cổ Duệ chi dân mà chỉ sợ nhất kiếm kinh thiên khủng bố.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế mở miệng nói:

- Chắc chắn có thứ gì chọc giận Cổ Duệ chi dân.

Bỗng một bóng người từ ngoài điện lao vào, căng thẳng báo cáo tình báo mới nhận được.

- Báo! Bệ hạ, đây là tình báo mới nhất từ Thần Duệ cổ quốc, đẳng cấp tình báo là thần giai.

Phát đến từ Thần Duệ cổ quốc chỉ giây lát là tới Huyền Binh đế quốc, có thể thấy tình báo đã dùng con đường gì rất kinh khủng.

Huyền Binh Đại Đế không dám chậm trễ, vội cầm lên xem, mặt gã tràn ngập hoảng hồn, ngạc nhiên rồi giận điên lên.

Huyền Binh Đại Đế rít qua kẽ răng:

- Vu Nhai . . .

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế giành lấy lá thư:

- Cho ta xem!

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế đọc lướt từ trên xuống dưới, không giật mình và tức điên như Huyền Binh Đại Đế, chủ yếu vì lão không biết Vu Nhai là ai.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế hỏi:

- Vu Nhai trở thành Cổ Ma đại đế là loại người nào?

Đám quan viên, cao thủ, Thất hoàng tử đều ngẩn ngơ.

- Cái gì? Cổ Ma đại đế? Vu Nhai?

Là sao?

- Tự các ngươi xem đi.

Huyền Binh Đại Đế ném lá thư đi, mặc kệ nó rơi vào tay đại thần nào.

Huyền Binh Đại Đế quay sang nói với tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế:

- Vu Nhai là một nguyên soái trẻ tuổi của Huyền Binh đế quốc chúng ta, cũng là kim bào Độc Cô gia, hắn . . .

Huyền Binh Đại Đế biết rất rõ về Vu Nhai. U Linh sát thủ trong Ma Pháp đế đô, người Mông thân vương muốn giết, gây lớn chuyện rồi gã thau. Quan trọng nhất là biểu hiện của Vu Nhai cực kỳ ưu tú trên chiến trường Bắc Đẩu hành tỉnh trong trận chiến thứ nhất khi Cổ Duệ chi dân giáng xuống, ủng hộ sĩ khí toàn Huyền Binh đế quốc tuy không đem lại tác dụng mấu chốt gì.

Trong khi Huyền Binh Đại Đế giải thích cho tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế thì các địa thần nhanh chóng chuyền tình báo qua tay nhau. Ai đọc tình báo đều chung một biểu tình là ngây người.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế không hề tức giận, thanh âm thản nhiên nói:

- Thiên tài, quả nhiên là thiên tài, làm người ta kaham phục. Ánh mắt của Độc Cô gia chủ đời này rất đáng phục.

Huyền Binh Đại Đế bị thái độ của tổ gia gia ảnh hưởng, gã dù gì là người nắm toàn Huyền Binh đế quốc, thói quen bình tĩnh.

Huyền Binh Đại Đế nói:

- Chắc tiểu tử Vu Nhai như con kiến trong mắt Cổ Duệ chi dân lại cho bọn họ ăn trái đắng, khiến Cổ Duệ chi dân tức giận đến thế.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế nhíu mày nói:

- Chính xác. Nhưng có điểm lạ, với lực lượng của Cổ Duệ chi dân thì Vu Nhai và đẳng cấp thần tướng giai bách tộc loạn địa không ngăn được, tại sao nhất kiếm kinh thiên còn tạo áp lực? Chẳng lẽ chỉ là chấn nhiếp?

Trong tình báo không ghi lại Vu Nhai lẻn vào mảnh đất bí ẩn, giả danh Mộc Nguy, chỉ nói hoạt động đánh cắp bách tộc loạn địa của hắn.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế lắc đầu, lão không trông chờ Huyền Binh Đại Đế giải đáp.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế mở miệng nói:

- Ngươi định giải quyết thế nào?

- Xin tổ gia gia chỉ dạy.

Huyền Binh Đại Đế không dám khinh thường tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế, gã biết thực lực của tổ gia gia đã ở đỉnh Thần Huyền đại lục, là báu vật trấn nước Huyền Binh đế quốc. Đẳng cấp thần hoàng, không có tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế thì Huyền Binh đế quốc thiếu một trụ cột lớn.

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế thản nhiên nói:

- Hãy nghe các đại thần của ngươi nói sao đã.

Mông thân vương là người thứ nhất bước ra, lên tiếng:

- Tổ gia gia, hoàng huynh, ta cảm thấy chúng ta nên tiêu diệt tên giặc đại nghịch bất đạo Vu Nhai ngay đi, rồi nhận lấy liên minh bách tộc, chiến đấu với Cổ Duệ chi dân.

Mông thân vương hận Vu Nhai thấu xương, hận không thể giết hết những người liên quan Vu Nhai. Mông thân vương nói câu đầu là tiêu diệt Vu Nhai, mặc dù gã không nghĩ ra sao hắn có thể nghịch thiên trở thành Cổ Ma đại đế nhưng điều đó không ảnh hưởng gã hận Vu Nhai. Mông thân vương cảm thấy liên minh bách tộc yếu đến tội.

Thất hoàng tử vội mở miệng nói:

- Tằng tổ gia gia, phụ hoàng, không được! Vu Nhai có thể thống nhất bách tộc chắc chắn là có lý do gì đó, chúng ta không dễ nói nhận là nhận được. Bây giờ tiếp nhận sẽ khiến bách tộc hỗn loạn, không chừng càng tệ hại hơn.

- Theo ta thấy phái người đi thăm dò thái độ của Vu Nhai, xem hắn vì mình hay vì Huyền Binh đế quốc chúng ta? Nếu lòng Vu Nhai vẫn hướng về Huyền Binh đế quốc thì chúng ta sẽ phái cao thủ giúp đỡ hắn, khi đó chẳng những đánh đuổi Cổ Duệ chi dân đi mà còn lấy được mảnh đất mênh mông của bách tộc loạn địa.

Thất hoàng tử đầu tư nhiều vào Vu Nhai, nếu hắn biến thành phản đồ thì gã cũng rất nhức đầu.

Mông thân vương nghe Thất hoàng tử nói, cười khẩy phản bác:

- Xem thái độ của hắn? Thất hoàng tử ngây thơ quá, ai chịu nhường địa bàn của mình? Nếu Vu Nhai còn thừa nhận là một phần Huyền Binh đế quốc ta thì lúc hắn hành động nên báo lên trên chứ không phải dắt mũi chúng ta! Đừng quên Huyền Binh đế quốc ta bị hắn đùa trong lòng bàn tay!

- Hừ! Dù là vậy cũng không cần giết Vu Nhai, khiến bách tộc tiêu hao lực lượng Cổ Duệ chi dân chẳng phải càng tốt hơn?

- Lỡ như Vu Nhai thắng thì sao? Lỡ Vu Nhai đầu vào Ma Pháp đế quốc?

Thất hoàng tử phản bác:

- Vu Nhai tuyệt đối không thắng nổi, tằng tổ gia gia nói đó là nhất kiếm kinh thiên của mảnh đất bí ẩn.

- Còn về đầu phục Ma Pháp đế quốc, thế thì chúng ta càng cần lôi kéo hắn. Vu Nhai vốn là người Huyền Binh đế quốc, chúng ta lôi kéo hắn có khó khăn gì?

- Bắc Đẩu hành tỉnh còn trong biên giới Huyền Binh đế quốc, Vu Nhai không vứt bỏ Bắc Đẩu hành tỉnh. Ta nghĩ trong lòng Vu Nhai vẫn nhớ Huyền Binh đế quốc, nếu không hắn đã từ bỏ Bắc Đẩu hành tỉnh, chuyển dời tất cả thành viên vào bách tộc loạn địa.

- Vu Nhai dắt mũi các đại thế lực Thần Huyền đại lục chắc vì không muốn bị lộ kế hoạch, đừng quên sức mạnh hắc chú khủng bố.

Mông thân vương cười khẩy nói:

- Ý ngươi nói Vu Nhai đang nói dối có ý tốt?

Các đại thần góp lời nhưng không thảo luận ra kết quả, cơ bản là hai quan điểm của Mông thân vương, Thất hoàng tử. Cuối cùng mọi người nhìn hướng Huyền Binh Đại Đế, hy vọng gã ra quyết định.

Huyền Binh Đại Đế nói:

- Trương Tả ở gần bách tộc loạn địa đúng không? Truyền lệnh Trương Tả chạy đi Thú Đằng vương thành gặp Vu Nhai ngay, chờ xem thái độ của hắn rồi quyết định.

Huyền Binh Đại Đế bất đắc dĩ, đường đường là nguyên soái thiên tài của Huyền Binh đế quốc nhưng biến thành thủ lĩnh bách tộc loạn địa, các tình báo không rõ ràng, thử hỏi Huyền Binh Đại Đế làm sao được?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1502: Xứ giả đế quốc cầu kiến
Huyền Binh Đại Đế nói thêm:

- Các ngươi đừng quá lo, mặc kệ Vu Nhai có thái độ gì thì không phải chuyện xấu, tốt hơn bách tộc rơi vào tay Cổ Duệ chi dân. Tiếp theo sẽ có trận đại chiến giữa bách tộc và Cổ Duệ, chúng ta cứ chờ xem.

Huyền Binh Đại Đế nói dù Vu Nhai có thái độ gì thì không phải chuyện xấu, nhưng nếu hắn trở thành phản đồ, Huyền Binh đế quốc sẽ rất mất mặt.

Các đại thần gật gù. Mông thân vương thầm hận. Vu Nhai . . .

Tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế ở lại, không bế quan tiếp, lão muốn nhìn xem nhất kiếm kinh thiên có giáng xuống không.

Huyền Binh Đại Đế tiếp tục bảo:

- Phải rồi, nghe nói Vu Nhai gặp chuyện trong lúc bách tộc thử thách, giờ hắn ở bách tộc, trong đó chắc có khuất tất gì. Điều tra đi, hãy tra công hội lữ giả thật kỹ. Gần đây công hội lữ giả là lạ.

Cùng lúc đó, Ma Pháp đế quốc, Ma Pháp đế đô.

Trong khi Huyền Binh Đại Đế nhận tình báo thì Ma Pháp Đại Đế cũng thu được. Ma Pháp Đại Đế đọc nội dung, cực kỳ giật mình. Ma Pháp Đại Đế biết Vu Nhai, biết nữ nhi Nguyệt Lâm Sa và thiên tài Huyền Binh đế quốc này có mập mờ.

- Truyền công chúa Nguyệt Lâm Sa!

Rất nhanh Nguyệt Lâm Sa đến Ma Pháp kim điện, nàng vẫn xinh đẹp như trước. Trang phục công chúa hoa lệ phủ thêm tầng khí chất cao quý, ưu nhã trừ khí chất ma nữ ra. Công chúa Nguyệt Lâm Sa yểu điệu hành lễ hướng Ma Pháp Đại Đế, chờ đợi phụ hoàng nói chuyện. Nguyệt Lâm Sa thầm lấy làm lạ, lúc này phụ hoàng truyền nàng đến làm gì? Tại sao chính thức như vậy?

Lúc này phụ hoàng nên vắt óc vì bầu trời bách tộc loạn địa thay đổi mới đúng.

Ma Pháp Đại Đế giao tình báo vào tay nữ nhi:

- Ngươi tự xem đi.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa ưu nhã mở ra xem, rồi nàng há hốc mồm, không còn vẻ ưu nhã. Nguyệt Lâm Sa như công chúa cao quý nhất bị một con kiến làm khâm phục, rất là đáng yêu hấp dẫn. Nam giới trong đại điện trừ Ma Pháp Đại Đế ra nutố nước miếng ừng ực.

Ma Pháp Đại Đế không cho công chúa Nguyệt Lâm Sa có thời gian phản ứng, hỏi nữ nhi:

- Ngươi thấy sao?

Nguyệt Lâm Sa mau chóng lấy lại tinh thần:

- A . . . Phụ hoàng xác định tình báo này không sai?

Công chúa Nguyệt Lâm Sa rất nghi ngờ tình báo này là giả. Sao có thể? Tiểu binh kia làm sao hành động kinh thiên động địa như vậy được? Những chuyện Vu Nhai từng làm chỉ xem như trò cỏn con, nhưng việc này chấn động đại lục, rất có thể ảnh hưởng cách cục toàn Thần Huyền đại lục.

Ma Pháp Đại Đế nói:

- Vô cùng chắc chắn.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa nói:

- Vậy thì ta cho rằng nên phái người đi Thú Đằng vương thành gặp Vu Nhai ngay, lôi kéo hắn về phía chúng ta. Dù sao thực lực liên minh bách tộc khó thể ngăn chặn Cổ Duệ chi dân trong cơn tứcgiận, bách tộc không có đẳng cấp thần vương.

- Sớm muộn gì Vu Nhai sẽ cầu viện.

Một hoàng tử nói:

- Nói thì dễ, nhưng Vu Nhai là người của Huyền Binh đế quốc.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa cười phản bác:

- Nhưng Vu Nhai dắt mũi ba đại thế lực Thần Huyền đại lục, điều này đã quá rõ ràng. Vu Nhai muốn trở thành vua bách tộc, rất có thể hắn sẽ trở thành phản đồ của Huyền Binh đế quốc. Vu Nhai bị yếu thế trước Cổ Duệ chi dân thì chắc chắn sẽ cầu viện một trong hai đại đế quốc, chúng ta giành ra tay trước kéo hắn về bên mình.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa không đợi có ai lên tiếng, nàng khom lưng nói với Ma Pháp Đại Đế:

- Phụ hoàng, nữ nhi nguyện tự mình đi bách tộc loạn địa.

Ma Pháp Đại Đế lắc đầu, nói:

- Không, bây giờ ngươi đi đã quá muộn, dù có truyền tống trận cũng không ích gì. Đến Thú Đằng vương thành cần thời gian, thực lực của ngươi quá yếu, chỗ kia rất nguy hiểm, ngươi không thích hợp.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa nói ngay:

- Không, ta cho rằng không muộn. Chỉ cần Vu Nhai kéo dài được một lúc là ta có thể tới kịp, tất nhiên sẽ phái ma đạo sư thần giai quanh bách tộc đi gặp hắn trước.

Nguyệt Lâm Sa cười gian nói:

- Có lẽ chỉ mình ta thuyết phục được hắn. Phụ hoàng yêu quý, người sẽ đồng ý phò mã có thể thống nhất bách tộc đúng không?

Mọi người hóa đá. Công chúa Nguyệt Lâm Sa rất . . . Rất to gan.

Khóe môi Ma Pháp Đại Đế co giật, bó tay với nữ nhi đanh đá này, không có chút ưu ãnh của ma pháp sư.

Ma Pháp Đại Đế cười khổ nói:

- Rồi rồi rồi rồi, nếu ngươi thật sự mang Vu Nhai về thì ta sẽ chỉ hôn cho các ngươi.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa cảm ơn ngay:

- Đa tạ phụ hoàng.

Ma Pháp Đại Đế nhìn Nguyệt Lâm Sa lui xuống, nhắc nhở:

- Ừm! Hãy mang theo Ủng hộ công chúa đoàn của ngươi.

Nguyệt Lâm Sa cười khúc khích:

- Biết rồi, phụ hoàng.

Nguyệt Lâm Sa rất vui vẻ, nàng vui vì Vu Nhai. Nguyệt Lâm Sa không ngờ tiểu binh chết tiệt kia có thể làm được điều này, người lười biếng mà sao có dã tâm quá lớn. Về thân phận thì Vu Nhai đã xứng với Nguyệt Lâm Sa, các đại thần không có lời phản đối nữa, hắn sẽ có lúc xin nàng giúp. Công chúa Nguyệt Lâm Sa suy nghĩ khi đó nên uy hiếp Vu Nhai như thế nào.

Nguyệt Lâm Sa vừa nghĩ vừa triệu tập Ủng hộ công chúa đoàn của mình.

Ủng hộ công chúa đoàn tức là đoàn đội lúc ở thế giới lữ giả, đội thiên tài. Nguyệt Lâm Sa tin tưởng người Ủng hộ công chúa đoàn biết Vu Nhai còn sống ra khỏi vòng ngoài thế giới lữ giả chắc sẽ rất vui.

Nguyệt Lâm Sa, Ủng hộ công chúa đoàn không biết lần này bọn họ rời khỏi Ma Pháp đế đô, khi quay về thì đã cảnh còn người mất.

Sau khi công chúa Nguyệt Lâm Sa rời đi, Ma Pháp đế quốc phái người chú ý công hội lữ giả, hơi nghi ngờ Vu Nhai là con cờ của công hội lữ giả.

Huyền Binh đế quốc, Kiếm vực hành tỉnh, Độc Cô Thần thành.

Trong Thần Kiếm các vẫn là tụ tập trưởng lão Độc Cô gia, Độc Cô gia chủ ngồi ghế trên cùng. Tuy bọn họ ở trong Thần Kiếm các nhưng cảm nhận rõ mây đen áp lực từ bách tộc loạn địa, dù sao Kiếm vực hành tỉnh cách bách tộc loạn địa rất gần. Độc Cô gia chủ cũng nhận được tin tức như hai vị đại đế, biết những chuyện Vu Nhai làm. Độc Cô gia chủ ném tình báo cho những trưởng lão khác xem.

- Các ngươi coi đi.

Cao tầng Độc Cô gia thấy nội dung tình báo thì ngạc nhiên không nói nên lời.

Độc Cô gia chủ hỏi:

- Được rồi, đừng há to miệng quá. Các ngươi nói xem chúng ta nên giải quyết việc này như thế nào?

Đám cao tầng Độc Cô gia cũng không biết:

- Cái . . . Này . . . Thì . . .

Néu Vu Nhai thật sự là người Độc Cô gia, tức là trở lại họ Độc Cô thì đám người đã phái người chi viện ngay. Nhưng giờ ngươi kêu bọn họ chi viện như thế nào? Vu Nhai làm thế này là phản đế quốc, Độc Cô gia thì thuộc về Huyền Binh đế quốc nên tất nhiên trung thành với đế quốc. Tóm lại Độc Cô gia không thể tự tiện giúp đỡ Vu Nhai.

Nhưng trên danh nghĩa Vu Nhai vẫn là người Độc Cô gia, nếu không giúp sẽ làm lòng người lạnh. Cơ hội tốt như vậy không chừng Kiếm vực hành tỉnh có thêm mảnh đất lớn, thậm chí trực tiếp khống chế bách tộc loạn địa, không đi thì rất uổng.

Thần Kiếm các rối loạn, đám trưởng lão mắt cún nhìn Độc Cô gia chủ, chờ gã ra quyết định. Ai bảo gã là gia chủ của Độc Cô gia?

Độc Cô gia chủ trực tiếp ra quyết định:

- Giúp, phải giúp, nhưng tạm thời chưa đến lượt chúng ta lên sân khấu. Hai đại đế quốc sẽ có hành động, chúng ta hãy yên lặng theo dõi kỳ biến. Khi cần ra mặt giúp được thì giúp, nếu không thể chúng ta sẽ giúp lén.

Độc Cô gia chủ nhìn đám trưởng lão, gã bật cười gian xảo.

- Mặc kệ cuối cùng Vu Nhai biến thành bộ dạng gì thì hắn là người Độc Cô gia, dù hắn có là vua bách tộc thì Vu Nhai vẫn là người Độc Cô gia.

Các trưởng lão gật gù, nghe có vẻ bọn họ không thiệt thòi, trong trận chiến bách tộc này mặc kệ Vu Nhai biến thành hình dạng gì.

- Không đúng! Gia chủ, hắn vẫn họ Vu.

Độc Cô gia chủ cười cười:

- Ta có cách.

Độc Cô gia chủ không giải thích nhiều, kết thúc cuộc họp. Trước tiên là quan sát nhất kiếm kinh thiên thế nào rồi tính, tuy bọn họ từng quan sát nhất kiếm kinh thiên trong ký ức giống như mệnh hồng nhưng không bằng thấy tận mắt. Vu Nhai có thể đỡ nhất kiếm kinh thiên không? Có lẽ Vu Nhai không dẫn nhất kiếm kinh thiên ra được.

Tóm lại thánh đạo tiên tri của Độc Cô gia chủ cho gã biết chắc chắn Vu Nhai không chết, hắn sẽ tiếp tục sáng tạo kỳ tích.

Độc Cô gia chủ càng lúc càng tin tưởng thánh đạo tiên tri của mình. Tiếc rằng lúc trước Độc Cô gia chủ bỏ bê, không biết cách tu luyện, đến nay nó vẫn chỉ là thánh đạo chứ không tới thần đạo. Nếu là thần đạo thì Độc Cô gia sẽ càng yên ổn trong cơn bão lần này.

Các đại thế lực trên Thần Huyền đại lục giống như Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc, Độc Cô gia, bọn họ nhận được tin tức Vu Nhai thống nhất vua bách tộc, trở thành vua bách tộc, tự xưng Cổ Ma đại đế. Các thế lực chấn động. Đám người Lữ Nham trong Lữ gia, Lý Thân Bá trong Lý gia thì cực kỳ kích động, hận không thể lao tới bách tộc loạn địa cùng Vu Nhai chiến đấu ngay lập tức.

Tại Bắc Đẩu hành tỉnh. Bắc Đẩu thành chủ, binh phòng bộ Nghiêm Lôi hoang mang không biết làm sao. Hành động của Vu Nhai vượt qua sức tưởng tượng.

Hiện giờ đám người Bắc Đẩu thành chủ, Nghiêm Lôi chỉ có thể giương mắt nhìn, hy vọng Vu Nhai đừng quá nghịch thiên rồi lại mong ngóng hắn càng biến thái hơn. Tóm lại bọn họ không đoán đươc tương lai Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ ra sao, tầm cỡ như họ không khống chế hướng đi được nữa.

Tóm lại là nguyên bách tộc loạn địa thành tiêu điểm Thần Huyền đại lục, tất cả muốn biết trận chiến tranh này sẽ diễn biến ra sao.

Đây là trận chiến quy mô lớn thứ hai sau trận loạn chiến ở Thuẫn Lĩnh, không ai dự đoán được Thần Huyền đại lục sẽ biến thành hình dạng gì. Đa số người hy vọng Vu Nhai thắng.

Cái tên Vu Nhai chớp mắt truyền khắp Thần Huyền đại lục, dù thắng hay thua, hắn là người thống nhất bách tộc trong mấy ngàn năm qua.

Công hội lữ giả bị nhiều phe chú ý thì không có phản ứng gì, ẩn hình. Tất nhiên trong thế giới lữ giả có phản ứng gì thì người bên ngoài khó biết, nhưng chắc chắn tâm tình của Bạch Trọc rất khó chịu.

Trên bầu trời vẫn áp lực nặng nề, qua một ngày rưỡi nhưng uy nhiếp từ nhất kiếm kinh thiên không rút đi. Mây đen che kín, đè ép mọi người nghẹt thở. Vu Nhai không biết cái tên của hắn gây bão lớn ở bên ngoài.

Qua một ngày rưỡi Vu Nhai vẫn mặc kệ chuyện bên ngoài, tập trung vào giải mã phù văn Huyền Binh Điển, hắn gần như tẩu hỏa nhập ma.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1503: Người gây ầm ĩ, giết không tha (1)
Đúng vậy, đã qua một ngày rưỡi, dân Cổ Duệ cũng không nóng lòng động thủ. Phải biết rằng, liên minh bách tộc mặc dù không có cấp bậc thần vương, nhưng cấp bậc Thần Tướng đã có khoảng 20 người. Thật sự không phải là trái hồng mềm. Ở Bách tộc loạn địa, phía bên dân Cổ Duệ đã tổn thất sáu Thần cấp. Đúng vậy. Đã hơn mười ngày, Mộc Văn vẫn chưa trở về. Tất nhiên mọi người cho rằng hắn đã chết.

Dân Cổ Duệ cũng sẽ không ngu ngốc đến mức lập tức lại phái thêm mấy thần cấp lập tức đột kích. Bọn họ phải đợi Thần Vương đến, sau đó mới lại tấn công.

Nhưng cũng không khác là mấy. Bọn họ không có khả năng cho Bách tộc thêm quá nhiều thời gian.

Ở trong thời gian này, đế quốc Huyền Binh và đế quốc Ma Pháp cuối cùng đã chạy tới. Bọn họ lại đi cầu kiến Cổ Ma đại đế. Lúc này tâm tình hắn thật ra không mấy rất thoải mái. Ban đầu, còn tưởng rằng đế quốc đối diện giở trò quỷ. Bây giờ mới biết bọn họ đều bị Vu Nhai điên cuồng đùa giỡn.

Sau khi bị đùa giỡn, tức giận còn không thể giết người, thậm chí còn cần phán xử. Đối phương vẫn chỉ là một tiểu quỷ hai mươi mấy tuổi mà thôi.

- Không gặp.

Vu Nhai trực tiếp trả lời.

- Ách!

Người tới bên ngoài thông báo chính là Ứng Phượng Thiên của Thú Đằng tộc. Hắn thấy sứ giả của hai đại đế quốc tới chơi, lập tức chạy đến cung điện Cổ Ma tới thông báo cho Vu Nhai. Hắn cho rằng Vu Nhai sẽ gặp mặt. Nhưng không nghĩ Vu Nhai lại dứt khoát như vậy.

Làm vậy sẽ đắc tội hai đại đế quốc!

Cũng không biết tiểu tử âm hiểm này lại đang suy nghĩ điều gì.

Vu Nhai không suy nghĩ gì. Hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian, lĩnh ngộ càng nhiều phù văn Huyền Binh Điển càng tốt. Trong thời gian chỉ một ngày rưỡi, hắn lĩnh ngộ phù văn đã đạt đến 46 góc. Đúng vậy, trực tiếp tăng 9 góc.

Nhưng còn chưa đủ. Bất kể thế nào, càng nhiều phù văn Huyền Binh Điển càng tốt, càng nhiều càng có thêm sự bảo đảm.

- Đại đế, thật sự không gặp sao?

Ứng Phượng Thiên do dự một chút, vẫn hỏi lại.

- Không gặp.

Vu Nhai vẫn chỉ hai tiếng không gặp. Nếu hắn đã quyết định làm vua Bách tộc chính là không để bất kỳ một thế lực nào trói buộc. Cũng giống như trước đây, ở đại lục Thần Huyền hiện tại, bất kỳ ai cũng không biết có thể sống được bao lâu? Bất kỳ ai cũng không biết bánh răng vận mệnh sẽ di chuyển như thế nào. Nhưng có vài điều có thể khẳng định, số phận nằm ở trong tay mình vẫn tốt hơn so với nằm ở trong tay người khác.

Hắc hắc, ban đầu chính là không muốn chịu sự ràng buộc của đế quốc Huyền Binh, không muốn làm lính hầu của đế quốc Huyền Binh.

Hiện tại thấy điều đó hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Còn không bằng thêm chút thời gian lĩnh ngộ phù văn.

- Ta bảo báo lại với bọn họ thế nào?

Ứng Phượng Thiên lại hỏi.

- Đã nói chờ sau khi chúng ta giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh này, ta sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt. Đến lúc đó bọn họ muốn nói gì cũng có thể nói ra.

Vu Nhai lộ rõ khí phách của mình. Hiện tại phải cổ vũ sĩ khí của Bách tộc, cổ vũ bất kỳ thời khắc nào.

- Vâng!

Ứng Phượng Thiên không nói gì thêm nữa, quay lại trả lời sứ giả của hai đại đế quốc.

Chỉ có điều, không bao lâu sau, một âm thanh đột nhiên xuất hiện, gần như bao trùm xung quanh khu vực Thú Đằng Vương Thành, mang theo chút tức giận:

- Vu Nhai, ngươi đừng quên thân phận của ngươi. Ngươi muốn phản bội đế quốc Huyền Binh sao? Hiện tại, Trương Tả ta lấy danh nghĩa là đại nguyên soái đông nam của đế quốc Huyền Binh ra lệnh cho ngươi, lập tức xuất hiện ở trước mặt ta. Nếu không ngươi sẽ biết thế nào là sự phẫn nộ của đế quốc Huyền Binh.

Giọng nói kia vang vọng, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào. Đợi một chút. Trương Tả lại cả giận nói:

- Vu Nhai, lập tức xuất hiện.

Vẫn không có tiếng đáp lại, chỉ có từng tiếng vang vọng lại.

Trương Tả thật sự nổi giận. Tiểu tử này thật sự cuồng vọng đến cực điểm. Hắn lấy danh nghĩa là đại nguyên soái đông nam tới gặp, lại không xem thường, không để ý tới. Vu Nhai, chẳng qua là một vãn bối có vận may giẫm phải cứt chó mà thôi.

- Vu Nhai, tiểu tử miệng còn hôi sữa. . .

- Các thần cấp nghe lệnh, nếu như có người làm huyên náo ở trung tâm liên minh bách tộc chúng ta, lấy luật lệ của dân Cổ Duệ để xét xử, giết không tha!

Đúng vào lúc này, cuối cùng giọng nói Vu Nhai truyền ra. Hơn nữa còn là cắt ngang lời chửi rủa của Trương Tả. Khí phách và sát khí cùng bạo phát.

Vừa dứt lời, Thú Đằng Vương Thành lại trở nên yên tĩnh. Sau đó khoảng 20 âm thanh đồng thời nói:

- Vâng!

- Vu. . .

Trương Tả tức thiếu chút nữa thì nổ tung. Nhưng khi hắn cảm nhận được khí tức của khoảng 20 thần cấp này, cũng không dám tiếp tục nói lung tung nữa. Hắn mới phát hiện, tiểu tử miệng còn hôi sữa trong mắt hắn, bây giờ là tồn tại nắm giữ lực lượng lớn như vậy.

- Hừ, Vu Nhai, ngươi sẽ chờ nhận đế quốc Huyền Binh xét xử.

Trương Tả cuối cùng thốt ra một câu đe dọa rồi rời đi. Ở lại cho mất mặt sao? Chỉ có điều, trong lúc vô tình hắn lại thừa nhận Vu Nhai có thể ngăn cản công kích của dân Cổ Duệ. Hình như hắn cũng chịu ảnh hưởng trước khí phách của Vu Nhai.

Hắc hắc, muốn bị đế quốc Huyền Binh xét xử nhất định phải lấy trước trận chiến tranh này. Nhưng thời điểm Vu Nhai thật sự bắt đầu cuộc chiến tranh này, đế quốc Huyền Binh còn có thể ràng buộc được hắn sao?

- Nguyên soái. . . Vu Nhai, tại hạ là Cách Lạp Ô của đế quốc Ma Pháp. Ta cũng không tính là gây ầm ĩ chứ? Mong ngàn vạn đừng giết ta. Ta chỉ muốn nói với nguyên soái một tin tức. Đế quốc Ma Pháp đã nắm được tin tức tình báo chính xác. Rất nhanh Hắc Nguyệt Thần Vương và Thanh Mộc Thần Vương sẽ xông tới đây. Đây chính là Thần Vương cường đại hơn so với cấp bậc Thần Tướng vô số lần. Ưm, hi vọng đến lúc đó nguyên soái sẽ suy nghĩ tới đế quốc Ma Pháp ta.

- Thần Vương? Thần Tướng?

Có vài cao thủ thần cấp của Bách tộc sững sờ, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

- Ta chặt đứt hai tay vương tử Thanh Mộc lại bắt hắn. Thanh Mộc Thần Vương sẽ không tính toán với ta sao? Ta giết đại quản sự Hắc Nguyệt chỉ còn lại có nửa cái mạng. Hắc Nguyệt Thần Vương sẽ không tính toán với ta sao? Vậy xin mời!

Vu Nhai chỉ từ tốn nói.

- Ách. . . Vậy chúc nguyên soái Vu Nhai vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã. Công chúa Nguyệt Lâm Sa rất nhanh cũng sẽ tới đây. Đến lúc đó ngàn vạn đừng để công chúa phải đi một chuyến uổng công. Nghe nói các ngài là bằng hữu. Cáo từ.

Cách Lạp Ô không thể ngờ được Vu Nhai sẽ có phản ứng như vậy, càng không thể ngờ được Thần Vương cũng sợ hắn, còn bị hắn lợi dụng một cách tài tình, khiến Thần cấp của Bách tộc lại tràn đầy sĩ khí.

Cách Lạp Ô chỉ có thể nói một câu chẳng đâu ra đâu, sau đó rời đi.

Yên tĩnh, nhưng lại yên tĩnh một cách quỷ dị. Trong Thú Đằng Vương Thành, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Ma thú xung quanh, động vật thậm chí ngay cả loài bò sát nhỏ dường như đều bởi vì áp lực Kinh Thiên Nhất Kiếm mà chạy sạch.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1504: Người gây ầm ĩ, giết không tha (2)
Hiện tại xung quanh Thú Đằng Vương Thành, ngoại trừ 20 vị cao thủ thần cấp ra chỉ còn lại Vu Nhai, Thủy Tinh và Tiểu Hắc. A, nếu như tính cả chuẩn thần Đan Đạo Hùng cũng là thần cấp.

Ách, lại quên nói, những cao thủ Cổ Duệ dưới sự dẫn dắt của Thanh Mộc Vương Tử bây giờ còn chưa bị giết chết, đang bị nhốt ở dưới Thú Đằng Vương Thành, cũng chính là cung điện Cổ Ma vốn nằm trong lòng đất kia. Hiện tại tất nhiên là không đáng nói tới. Ai còn nhớ về bọn họ chứ?

Đây là một đêm yên tĩnh trước đại chiến. Sự yên tĩnh khiến người ta khủng hoảng, nhưng cũng lại khiến cho người ta an tâm. Bởi vì Vu Nhai cũng không muốn đầu nhập vào hai đại đế quốc.

Đúng vậy. Trước đó, người Bách tộc đều lo lắng, liệu Vu Nhai nguyên soái trẻ tuổi nhất đế quốc Huyền Binh có thể dẫn theo Bách tộc loạn địa đầu nhập đế quốc Huyền Binh hay không?

Nhưng bây giờ lời Vu Nhai nói đã chứng minh tất cả. Đồng thời, người Bách tộc cũng biết, vận mệnh của bách tộc hoàn toàn nằm ở trong tay bọn họ. Sống hay chết, rất nhanh sẽ có kết quả.

Về phần cấp bậc thần vương? Bọn họ đã không lo lắng nữa. Nếu Vu Nhai đã nói như vậy, bọn họ còn sợ cái lông?

Nhưng thật ra Lâm Mộc Phong, Đan Đạo Hùng và Minh bà bà đều có chút sững sờ.

Không ngờ Vu Nhai đã sớm biết tới sự tồn tại của cấp bậc thần vương? Dường như hắn thật sự có chuẩn bị trước. Có lẽ trận chiến tranh này có thể thắng lợi.

Trước đó bọn họ cũng dự tính nếu lát nữa đánh không lại sẽ chạy trốn, thậm chí đã nghĩ xong đường lui. Nhưng hiện tại hình như thật sự có cơ hội liều mạng.

Đúng vậy, thật ra ban đầu Đan Đạo Hùng cũng không quá coi trọng Vu Nhai, bất kể là ban đầu, thời điểm chỉnh đốn, tập hợp Bách tộc hay bây giờ khi đối kháng với dân Cổ Duệ.

Thời điểm chỉnh đốn tập hợp Bách tộc, hắn cũng đã nghĩ tốt đường lui. Hiện tại hắn cũng nghĩ tốt đường lui. Cái gì mà tín nhiệm Vu Nhai vô điều kiện chứ? Mói là nói như vậy, nhưng đến khi thật sự bước ra khỏi cửa, hắn vẫn quyết định trước hết phải nghĩ biện pháp bảo toàn tính mạng sau khi thua đã, sau đó nói sau.

Ai biết Vu Nhai không ngờ lại tự tin như vậy. Vậy hắn phải cố gắng thực hiện sự tín nhiệm vô điều kiện đến cùng. Được rồi, hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Đường lui vẫn phải có. Nhưng bất kể thế nào, hiện tại trong lòng hắn vẫn tràn ngập hi vọng!

- Phù văn góc 48, góc 49 đã không có cách nào nhanh chóng hoàn thành được. Chỉ sợ là không xong.

Vu Nhai không để ý tới sứ giả của hai đại đế quốc kia, vẫn tiếp tục lĩnh ngộ phù văn. Trong nháy mắt hắn lại lĩnh ngộ thêm hai góc. Nhưng thời điểm thấy góc 49, hắn vẫn có cảm giác không biết ra tay từ đâu. Nếu không có cách nào hoàn thành một cách dễ dàng, sợ rằng sẽ không kịp.

Chỉ có điều góc 48 khiến hắn có thể cảm giác vui sướng và tiến bộ trong Huyền Binh Điển, bao gồm tiến bước trong Huyền Binh bản mạng.

- Tới. . .

Thời điểm Vu Nhai còn muốn tiếp tục lĩnh ngộ thử xem, giọng nói trầm thấp của Vu Thuấn chợt truyền đến. Hai mắt Vu Nhai mở ra. Trong phút chốc thân ảnh đã biến mất ở trong chính điện. Hắn đi tới bên cạnh Thủy Tinh đang chờ ở bên ngoài.

- Tới đây, Tiểu Hắc, bảo vệ tốt cho Thủy Tinh.

Vu Nhai khẽ nói.

Ngay lập tức thân ảnh lại lóe lên, đã chạy ra khỏi sát trận ngoài Cổ Ma Điện. Bên ngoài, 20 cường giả thần cấp của liên minh bách tộc đã bay thật cao với phía trên không trung của Thú Đằng Vương Thành. Mà lúc này, ở trên không trung đang có hơn mười điểm đen nhanh chóng lao đến.

- Đại đế.

Các thần cấp nhìn thấy Vu Nhai bay tới cũng khẽ nói.

Vu Nhai chỉ khẽ gật đầu. Bởi vì mười mấy điểm đen đã biến thành thân ảnh. Chỉ chớp mắt, bọn họ đã hạ xuống phía trước Thú Đằng Vương Thành. Trên người mười mấy thân ảnh này truyền đến đủ loại chấn động.

Xem ra dân Cổ Duệ ngoại trừ Thần hoàng tộc và Ngự Thời, Ngự Không ra, mỗi Thần tộc đều có phái cường giả thần cấp tới chiến đấu. Nữ có nam có, trung niên có, lão niên có. Thậm chí còn có một cự long màu xanh, chính là thần long hệ mộc, Tạp Ni Cổ Tư ở Thanh Mộc Thần Thành trước kia. Đội hình của dân Cổ Duệ quả nhiên dũng mãnh.

Đồng thời, nhãn thần của bọn họ đều lộ vẻ cao cao tại thượng, nhìn cao thủ liên minh bách tộc phía trước giống như nhìn người chết vậy.

Sau đó, ánh mắt các Cổ Duệ thần cấp đều nhìn về phía Vu Nhai. Quá rõ ràng. Tuy rằng Vu Nhai mặc chính là chiến giáp của Vu Thuấn trước đó, không tính là sang trọng, nhưng ở đây chỉ có hắn là trẻ tuổi nhất. Cũng chỉ có chấn động trên người hắn là yếu nhất.

- Quả nhiên là ngươi.

Thần long Tạp Ni Cổ Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, lấy âm thanh vang rền nói. Hắn cảm giác được, trên người Vu Nhai mang theo uy áp cự long của hắn. Mặc dù không có lộ ra, lại không thoát khỏi ánh mắt hắn. Trong lòng hắn thầm hận.

Thật không nghĩ tới, trước đây ngay cả hắn cũng bị nhân loại thấp hèn này lừa dối. Không, thậm chí hắn còn cảm giác được Vu Nhai đã ăn sạch cả trứng rồng.

Vu Nhai hiện tại cũng không che giấu bất kỳ khí tức nào nữa. Hắn cùng với dân Cổ Duệ, cùng Cự Long tộc đã là tình trạng không chết không dừng.

Đối với khí tức ăn trứng rồng trên người Vu Nhai, Tạp Ni Cổ Tư không cảm thấy kỳ quái. Hắn vốn đã nghe Lam Thương Tử, cự long hệ băng kia nói qua về chuyện của Vu Nhai. Đây cũng không phải là điều khiến hắn phẫn nộ. Biết hay không biết cũng như nhau. Hắn chỉ không có cách nào tiếp nhận được việc tiểu tử này ở ngay dưới mí mắt hắn lại lừa dối hắn, khiến hắn bị các cự long khác âm thầm cười nhạo là hắn bất tài.

- Lại gặp mặt, Tạp Ni Cổ Tư Thần Long. Cảm ơn ngươi trước đây đã giúp ta thành tựu cự long thánh đạo.

Vu Nhai bình tĩnh mỉm cười. Nếu hắn đã mở miệng nói, Vu Nhai tất nhiên phải hữu hảo đáp lại. Đương nhiên, bây giờ nghe ra lại đặc biệt châm chọc.

- Hừ, Tạp Ni Cổ Tư Thần Long, không cần cùng tiểu tử này múa mép khua môi. Chúng ta không cần thiết nói chuyện cùng người chết.

Vốn Tạp Ni Cổ Tư nghe Vu Nhai nói vậy, tất nhiên phẫn nộ. Nhưng không đợi hắn mở miệng rít gào, đã nghe được bên cạnh vị cao thủ nào đó nói. Đây là một vị trên người hỏa diễm thiêu đốt. Xem ra là cao thủ của Dung Diễm Thần Tộc, cũng chính là trưởng bối của Đan Diễm Tâm.

- Tạp Ni Cổ Tư Thần Long, ngươi nên biết ta đã ăn trứng rồng, thậm chí ta không chỉ đã ăn trứng rồng, ta còn lấy được Thất Can Long Thương. Chậc, chính là Thất Can này. Trước đây ta tìm được ở trong địa phận rồng của các ngươi, lần lượt cắm ở trên xương của bảy con Long Hoàng, lấy được phù văn từ đầu long hoàng cùng lực lượng của cả một địa phận rồng. A, ta cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao trong địa phận rồng của các ngươi lại có thứ này?

Vu Nhai thấy vị cao thủ Dung Diễm Thần Tộc kia, trong lòng lập tức khẽ động, lấy ra Thất Long Thương nói.

Quả nhiên, khi thấy Thất Long Thương, mắt rồng của Tạp Ni Cổ Tư Thần Long gần như muốn rơi ra ngoài. Hắn là thần long, cảm nhận đối với Thất Long Thương thật ra rõ ràng hơn so với thánh long.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1505: Hắc nguyệt cùng Thanh Mộc
Bên trong quả thực tràn ngập khí tức long hoàng.

- Trước đây sau khi ta đến Thất Long Thương, liền phát hiện ra Đan Diễm Tâm, Dung Diễm thần cấp ở phía ngoài địa phận của rồng lén lén lút lút, không biết làm gì. Đúng rồi, cũng lúc đó, Đan Diễm Tâm đã chết ở trên tay ta.

Vu Nhai lại nở nụ cười quỷ dị nói.

Tạp Ni Cổ Tư Thần Long cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa. Hắn tức giận nhìn về phía cao thủ Dung Diễm Thần Tộc, ánh mắt trở thành vô cùng lạnh lẽo.

Trước kia Cự Long tộc bọn họ đã nghi ngờ Dung Diễm Thần Tộc. Bây giờ nghe Vu Nhai nói như vậy, tất nhiên phẫn nộ, cũng càng thêm xác định.

- Hừ, sớm nghe nói tiểu tử nhân loại thấp hèn này miệng lưỡi dẻo kẹo. Quả nhiên đã được mở mang kiến thức. Tạp Ni Cổ Tư Thần Long, ngươi tin tưởng vào chuyện hoang đường của hắn sao? Dân Cổ Duệ chúng ta cũng không quá am hiểu về phù văn.

Cao thủ Dung Diễm Thần Tộc trợn mắt nói mò. Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện Thất Long Thương. Lại nói, Thất Long Thương hiện tại ở trong tay Vu Nhai, cũng không phải ở trong tay bọn họ.

Dân Cổ Duệ quả thực không quá am hiểu phù văn, nhưng cũng không phải là không có. Bọn họ thậm chí còn hiểu ma pháp trận, thậm chí còn hiểu được sát trận Cổ Ma tộc. Đồng thời, giống nhân loại cũng không phải hoàn toàn không biết sát trận.

Từng trải phát triển và dung hợp lâu như vậy, rất nhiều thứ đều dung hợp. Chỉ là vấn đề có am hiểu hay không.

Trong lòng Tạp Ni Cổ Tư Thần Long đương nhiên còn có nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tìm hiểu rõ ràng. Hắn biết rõ hiện tại nên làm những gì. Dù sao đến lúc đó nhất định phải bắt sống Vu Nhai, có thể hỏi ra rất nhiều vấn đề.

Tạp Ni Cổ Tư Thần Long không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Vu Nhai cũng chỉ mỉm cười. Hắn tất nhiên sẽ không cho rằng chỉ nói mấy câu là có thể khiến cao thủ dân Cổ Duệ bất hòa đánh nhau. Nhưng ít ra có thể khiến cho bọn họ có chút mâu thuẫn. A, thật ra hắn chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.

Cục diện lại trở nên yên tĩnh. Hai bên hoàn toàn không có ý định động thủ, dường như đều đang chờ người nào tới.

. . .

Đúng vào lúc này, ba đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Chính là hai nam tử trung niên và một lão già. Lão già kia rất quen thuộc. Chính là đại quản sự Hắc Nguyệt. Nam tử trung niên một người màu mặc xanh, một người mặc màu xám. So với bất kỳ kẻ nào ở đây, khí thế trên người của hai người đó đều khủng bố hơn hẳn.

Đúng vậy, cho dù là thần cấp cũng có thể cảm giác được khí thế khủng bố của bọn họ. Sắc mặt đám người liên minh bách tộc lập tức trở nên nghiêm trọng.

- Ra mắt hai vị Thần Vương.

Cổ Duệ thần cấp rất nhanh liền hành lễ.

- Ừ!

Đúng vậy, người tới chính là Hắc Nguyệt Thần Vương và Thanh Mộc Thần Vương. Chỉ nghe bọn họ khẽ lên tiếng, sau đó nhìn về phía Vu Nhai. Từ phía xa, bọn họ đã chú ý tới Vu Nhai, căn bản không cần phải tìm kiếm.

- Vu Nhai. . .

Thanh Mộc Thần Vương trông rất nho nhã. Nhưng khi hắn mở miệng lại phá hỏng khí chất trên người. Sự cao cao tại thượng vẫn che giấu khí chất vốn có. Đồng thời khi hắn nói ra hai chữ Vu Nhai cũng mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng.

- Thanh Mộc Thần Vương, thời điểm ta ở Vị Tri Chi Địa, vốn cho rằng ngươi sẽ tiếp kiến ta. Ai, khi đó ta còn không biết Thần Vương là gì. Nếu không phải tại ngươi cao cao tại thượng, kỳ thị thần nhân hỗn huyết, nói không chừng sẽ không có chuyện như ngày nay.

Vu Nhai thản nhiên cười. Nói lời này dường như là đang nịnh hót Thanh Mộc Thần Vương, nhưng kì thực cũng là sát muối lên vết thương của hắn, cùng ý thức Vị Tri Chi Địa giống như Tạp Ni Cổ Tư Thần Long. Vu Nhai gần như đã làm loạn dưới mí mắt của Thanh Mộc Thần Vương. Tuy rằng chưa từng thấy tận mắt, nhưng lúc đó Vu Nhai hoạt động lại là Thanh Mộc Thần Thành. Hắn cũng cảm thấy mất mặt, đặc biệt bị sỉ nhục.

Cũng như trước đây từng nói qua, bọn họ cao cao tại thượng có khi nào bị người cưỡi ở trên đầu bọn họ. Bởi vì bọn họ cao cao tại thượng, nên ngã rất thảm, bọn họ không cách nào tha thứ cho con kiến leo đến trên đầu bọn họ.

Điều càng làm cho hắn phẫn nộ hơn chính là Vương Tử Thanh Mộc, cũng chính là con hắn lại rơi vào trong tay Vu Nhai, sinh tử chẳng biết thế nào.

- Hắc Nguyệt, ngươi hình như còn có điều gì đó muốn nói với con kiến nhỏ này. Mau nói hết, rồi nhanh chóng xử quyết hắn đi.

Thanh Mộc Thần Vương cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Vu Nhai, trực tiếp nhìn về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Ở trong mắt hắn, chuyện trước mắt quả thực không khó giải quyết. Thậm chí vừa rồi bọn họ đã dò xét qua. Xung quanh không có cao thủ cấp bậc Thần vương. Hai đại đế quốc trợ giúp cũng bị Vu Nhai khuyên lui lại. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không lơ là thiếu cảnh giác. Có trời mới biết Vu Nhai che giấu con bài tẩy thế nào. Phải biết rằng, hiện tại rất nhiều người đều cho rằng nghiệp đoàn Lữ Giả đang âm thầm giúp đỡ Vu Nhai. Nếu không Vu Nhai có thể che giấu tin tức tốt như vậy sao? Có thể đi vào Vị Tri Chi Địa?

Nói chung, lấy tình huống trước mắt có thể thấy, muốn bắt Vu Nhai thật sự không thành vấn đề.

Theo lời của hắn, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Bao gồm cả Vu Nhai.

- Đây là phụ thân của Tiểu Mỹ sao?

Vu Nhai cũng nhìn Hắc Nguyệt Thần Vương, chỉ thấy hắn bộ dạng có chút phiền muộn, tuổi gần trung niên, mặc trên người trường sam màu đen có hình trăng lưỡi liềm, tương tự với kiểu dáng của Hoa Hạ cổ đại. Tóc hắn buông dài, gương mặt thon dài. Hai mắt lại giống như độc xà. Khí chất của hắn có vài phần tương tự với Độc Cô Chiến Phong. Nhưng khác ở chỗ, Độc Cô Chiến Phong vẫn mang theo sự sắc bén, hắn lại dường như hoàn toàn chìm trong bóng tối.

- Cho ngươi hai con đường. Con đường thứ nhất: Hiện tại tuyên bố liên minh bách tộc đầu nhập vào Cổ Duệ ta, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Chân Thần. Nếu quả thật thần tha cho ngươi, như vậy ngươi sẽ trở thành con rể của ta. Người nhà của ngươi đều sẽ sống; Con đường thứ hai: Ta dùng sức mạnh đưa ngươi tới trước mặt Chân Thần, sau đó giao cho Chân Thần. Người nhà và bằng hữu của ngươi đều sẽ chết. Chọn đi.

Hắc Nguyệt Thần Vương không nói nhiều, trực tiếp vào vấn đề.

Ngay cả nói chuyện cũng tương tự với Độc Cô Chiến Phong. Thời điểm Độc Cô Chiến Phong ở Kiếm Thần Đài, cũng cho Vu Nhai hai con đường.

- Ta quen đi con đường của mình.

Vu Nhai chỉ cười đáp lại.

- Đó chính là chọn con đường thứ hai. Ta đã cho ngươi lựa chọn, sẽ không cho ngươi lựa chọn lần thứ hai. Giết đi.

Giọng điệu Hắc Nguyệt Thần Vương rất lạnh lùng. Sau khi nói xong hắn trực tiếp quay lại khoát tay với hơn mười vị thần cấp phía sau, nhắc nhở:

- Các ngươi mau đi đối phó với đám Thần cấp của Bách tộc, một đám giống như rác rưởi kia đi. Còn tên Vu Nhai cứ giao cho hai chúng ta là được rồi.

- Vâng!

Không có bất kỳ sự do dự nào. Không có người nào trong dân Cổ Duệ sẽ hạ thấp thân phận nói nhảm cùng Bách tộc thấp hèn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1506: Cổ ma trận
Nếu như Hắc Nguyệt Thần Vương đã mở miệng, vậy bọn họ cũng sẽ không tiếp tục chờ nữa. Thân ảnh điên cuồng chớp hiện, trực tiếp xông về phía Thú Đằng Vương Thành.

Không ai nhìn về phía Vu Nhai. Nếu Hắc Nguyệt Thần Vương đã nói, vậy bọn họ cũng sẽ không động thủ với Vu Nhai.

- Đại quản sự, ngã ở chỗ nào thì đứng lên từ chỗ đó.

Hắc Nguyệt Thần Vương lại nói.

- Vâng. Sẽ không lại để cho ngài thất vọng nữa.

Đại quản sự Hắc Nguyệt cuối cùng đã có cơ hội mở miệng. Hắn cười âm hiểm. Ý của Hắc Nguyệt Thần Vương dĩ nhiên chính là để đại quản sự Hắc Nguyệt đi đối phó Vu Nhai.

Chuyện cũng giống như Hắc Nguyệt Thần Vương chỉ huy vậy. Nhìn thần cấp Cổ Duệ xông tới, thần cấp liên minh bách tộc tất nhiên liền xông ra.

Vừa rồi, Vu Nhai đứng đầu. Hiện tại lại được bảo vệ ở phía sau. Cho dù Vu Nhai nghịch thiên tới mức nào đi nữa, hắn cũng chỉ là Thánh Binh Sư bát đoạn. Ở trước mặt thần cấp quả thực không đủ nhìn.

Nếu quả thật mọi chuyện phát triển giống như Hắc Nguyệt Thần Vương đã an bài, như vậy hai vị Thần Vương căn bản không cần ra tay. Cấp Thần Tướng ra tay là đủ. Quả thực, bọn họ chính là tới chấn áp. Bọn họ cũng không cần phải ra tay.

Tối đa nhiều chính là bảo vệ cho những Thần Tướng cấp khác không đến mức tổn thất. Cho dù là dân Cổ Duệ, Thần Tướng cấp cũng không thể tùy tiện tổn thất. Trước đó bọn họ đã tổn thất sáu Thần Tướng cấp. Đúng vậy, theo hai đại Thần Vương thấy, bắt liên minh bách tộc căn bản không thành vấn đề, chỉ là vấn đề tổn thất nhiều hay ít. Cuộc chiến tranh Bách tộc loạn địa cùng với Côn vực trước đó chênh lệch quá lớn, căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Đương nhiên, Thần Vương vẫn phải tới. Đó là bọn họ thể hiện thái độ mãnh liệt đối với một kẻ phản kháng thậm chí đùa bỡn với mình. A, thật ra bọn họ cũng đề phòng nghiệp đoàn Lữ Giả hoặc hai đại đế quốc âm thầm giúp Vu Nhai một tay. Chỉ có điểm đó là cần lo lắng.

Nhưng Vu Nhai sẽ để cho sự an bài của Hắc Nguyệt Thần Vương phát triển sao?

- Hắc Nguyệt Thần Vương, ta đã từng nói ta quen đi con đường của mình.

Vu Nhai chợt mở miệng, sau đó lắc mình một cái không ngờ đã xuất hiện ở phía trước 20 thần cấp của Bách tộc. Các thần cấp Bách tộc khiếp sợ, thân hình dừng lại. Chợt nghe Vu Nhai lại nói:

- Các ngươi đi đối phó với hai Thần Vương. Những kẻ này cứ giao cho ta.

- Cái gì?

- Nghe chưa? Động thủ.

Vu Nhai lại chợt quát, sau đó xông về phía hơn mười thần cấp Cổ Duệ. Hắn căn bản không cho thần cấp Bách tộc có cơ hội để hỏi, cũng quả thực không có thời gian để giải thích quá nhiều. Trước mắt chính là cuộc chiến thần cấp.

- Tin tưởng đại đế, động thủ.

Đan Đạo Hùng là người đầu kiên có phản ứng. Hắn trực tiếp quay người đánh về phía hai đại Thần Vương. Những người khác cũng là thần cấp, phản ứng đặc biệt rất nhanh, theo sát phía sau Đan Đạo Hùng. Nếu Vu Nhai đã nói như vậy, khẳng định có nắm chắc. Giết!

- Tiểu tử này đang muốn chết sao? Thánh Binh Sư bát đoạn đối mặt với mười mấy Thần Tướng cấp Cổ Duệ sao?

Các thần cấp Cổ Duệ đều trợn trừng mắt, không nghĩ ra Vu Nhai muốn làm gì. Lẽ nào hắn nghĩ rằng chúng ta sẽ không giết hắn? Đoán chừng, hắn vẫn thật sự ngây thơ tới mức đáng thương:

- Lưu lại một người. Những người khác giết thần cấp Bách tộc.

- Ta có cho các ngươi đi sao? Cổ Ma Trận lên. . .

Vu Nhai sao có thể để cho bọn họ đi. Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm trang Cổ Chỉ thần bí từ trong tay hắn bay ra ngoài, giống như phi tiêu bao vây xung quanh mười mấy thần cấp Cổ Duệ. Trên không trung lập tức có mấy trăm điểm quang ảnh chớp động!

- Thứ gì vậy?

Ở đây ngoại trừ Vu Nhai ra, linh giác của mọi người đều rơi vào mấy trăm điểm quang ảnh này. Không chờ bọn họ kịp phản ứng, trong nháy mắt mấy trăm điểm quang ảnh u ám liên kết với nhau trên không trung tạo thành một sát trận bao vây Vu Nhai và mười mấy thần cấp Cổ Duệ ở bên trong.

- Cổ Ma Trận? Là sát trận Cổ Ma tộc. Giết. Vu Nhai không có việc gì, chúng ta chuyên tâm chiến đấu với Thần Vương.

- Các ngươi. . .

- Đi tìm chết đi!

Đan Đạo Hùng nhìn về phía bên ngày. Khi biết Vu Nhai có phần nắm chắc thành công, cũng không để ý tới chuyện của Vu Nhai nữa. Hắn trực tiếp quát lớn, dẫn theo các thần cấp Bách tộc xông về phía hai Đại Thần Vương.

Cùng lúc đó, trong lòng mọi người đều xuất hiện hi vọng. 20 thần cấp đối phó với hai Đại Thần Vương khẳng định không có vấn đề. Xem ra có hi vọng giành được chiến thắng.

Mà thời điểm bọn họ đang hưng phấn, đại quản sự Hắc Nguyệt vừa rồi còn chuẩn bị đi đối phó với Vu Nhai đã ngăn cản ở phía trước bọn họ, muốn nói chuyện. Đáng tiếc Đan Đạo Hùng một gậy đánh bay hắn. Hắn tính là gì chứ?

- Không sợ tranh đấu. 20 Thần Tướng cấp, cho dù là thêm hai đại đế quốc chiến đấu cũng chỉ đủ để làm nóng người. Đã lâu không có giết người, càng quá lâu không có giết cường giả thần cấp. Thanh Mộc, nhiều lần xem ai giết nhiều hơn.

Hắc Nguyệt Thần Vương lạnh lùng nói. Đối với hành động của Vu Nhai, thật ra hắn có chút bất ngờ. Đúng vậy, chính là bất ngờ vì Vu Nhai có thể buộc bọn họ động thủ, nhưng không hơn.

- So về giết người, ta lại không bằng ngươi. Tuy nhiên vẫn muốn thử một chút.

Thanh Mộc Thần Vương lạnh lùng nói.

Sau đó, hai đại Thần Vương liền trực tiếp động thủ, biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện ở trong hai mươi thần cấp Bách tộc.

Thần lực của Hắc Nguyệt và thần lực của Thanh Mộc bạo phát trên bầu trời. Lực lượng cấp bậc Thần Vương thật sự hiện ra ở trước mặt Bách tộc.

- A. . .

Một tiếng hét thảm vang lên. Một đạo thân ảnh chớp mắt đã hạ xuống. Đó là trưởng lão Man tộc thần cấp ở phía bắc Bách Tộc Loạn Địa.

- Man Vũ. . .

Các thần cấp Bách tộc điên cuồng kêu lên, sau đó cũng cảm giác khí tức của hắn trở nên yếu ớt rồi trực tiếp biến mất.

Chết.

Vừa bắt đầu đã tổn thất một cường giả thần cấp. Vừa bắt đầu đã bị giết chết?

Các thần cấp Bách tộc cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cấp bậc Thần Vương? Đây lực lượng là cấp bậc Thần Vương sao?

Tại sao lại kinh khủng như vậy?

- Một. Thanh Mộc, ngươi tốt nhất là nhanh lên một chút. Đừng để ta giết hết tất cả.

Sau khi Hắc Nguyệt Thần Vương giết xong, lại thản nhiên nói.

- Không nên cứng đối cứng. Không nên vọng động. Khởi động Thần Binh của các ngươi, chủ yếu là để phòng ngự, ngăn chặn bọn họ. Chỉ cần các ngươi có thể ngăn chặn bọn họ là được. Chỉ cần kiên trì một lát, ta sẽ cùng các ngươi trao đổi đối thủ. Kiên trì một lát ta có thể đối phó Thần Vương. Ta đã từng nói, ta sớm có dự đoán. Ngàn vạn không nên chết nữa.

Giọng nói Vu Nhai từ trong sát trận truyền ra.

Chết?

Hắn cũng không nghĩ tới Hắc Nguyệt Thần Vương lại khủng khiếp đến mức như vậy. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý, sẽ phải đối mặt với sự hy sinh của chiến hữu, nhưng lúc này vẫn cảm giác tim đang rỉ máu. Quá nhanh. Nhanh tới mức hắn cũng không kịp chuẩn bị tâm lý.

Nhưng đây là chiến tranh. Hiện tại càng không có thời gian đi thương tiếc cho người bị giết chết. Chỉ có thể bảo vệ tốt người sống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1507: Lão nữ vương cùng thần nỏ (1)
Vu Nhai cắn răng, trừng mắt nhìn vào trong sát trận tối đen quát:

- Hắc Nguyệt Thần Vương. Ngươi giết tiền bối Man Vũ, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp mười lần. Lão nữ vương tinh linh, có cảm nhận được vị trí của ta bây giờ không? Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ, bắn!

Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên quay về phía toàn kiến trúc nào đó trong Thú Đằng Vương Thành hét lên.

- Lão nữ vương tinh linh, bắn!

Theo tiếng gầm hét đầy giận dữ của Vu Nhai, một áp lực kinh khủng từ tháp cao của Thú Đằng Vương Thành bạo phát. Trên tháp cao bỗng nhiên dường như biến thành một mặt trời màu xanh lục, sáng ngời, trong mang theo sự nhu hòa. Trong sự nhu hòa mang theo lực lượng dường như có thể xuyên qua tất cả. . .

Đó là lực lượng Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ thời kì hoàn mỹ.

Bởi vì Vu Nhai cảm nhận được càng nhiều phù văn của Huyền Binh Điển, Thần Nỏ Tinh Linh đã hoàn toàn được chữa trị.

Một tia sáng sắc bén từ trong mặt trời màu xanh lục này bắn ra ngoài, lấy tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy, bắn ra mạnh mẽ. Không ngờ phương hướng chính là sát trận do Vu Nhai đột nhiên lấy Cổ Chỉ thần bí bố trí ra.

Trong phút chốc, mấy trăm điểm quang ảnh u ám bị màu xanh lục mãnh liệt bao trùm. Ngay sau đó, lại một thứ sắc bén từ vị trí khác trong sát trận xuyên ra đi, bắn thẳng vào đám mây. . .

- A. . .

Cho đến lúc này, mới có một tiếng hét thảm từ trong sát trận truyền tới. Lại một giây sau, một nhân ảnh, ngực bị thủng một lỗ lớn trực tiếp từ trong sát trận rơi xuống, giống như cùng Man Vũ của Thiên Man tộc, khi ngã xuống khí tức cũng theo đó mà biến mất. Màu xanh lục lại trở về tháp cao kia. Chỉ có điều, lúc này đã không còn lực lượng nữa. Có thể thấy đó một mũi tên mang ánh sáng màu xanh nhạt. Hóa ra thứ vừa nãy bắn ra là mũi tên này.

Đúng vậy, mũi tên tự động bay trở về.

Cục diện thoáng cái đã trở nên yên tĩnh. Hai Đại Thần Vương cùng các Thần Tướng cấp phía bên Bách tộc đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn sát trận đã khôi phục lại sự yên tĩnh u ám. Đương nhiên, cũng có người nhìn về phía Thần Tướng cấp Cổ Duệ đã nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt. . .

Chậm rãi, mọi người lại nhìn về phía tháp cao bên trong Thú Đằng Vương Thành kia. Tháp cao đặc biệt yên tĩnh. Xuyên qua phía trước cửa sổ, mơ hồ có thể thấy một cái Thần Nỏ khổng lồ gác ở trên cửa sổ. Đồng thời, còn có thể cảm giác được khí tức của lão nữ vương tinh linh khi còn sống. Chỉ có điều khí tức sống của nàng hiện tại lại dùng để giết người, giết Cổ Duệ Thần Tướng. Hơn nữa nàng đã thành công giết một người.

- Giết một Thần Tướng cấp Cổ Duệ? Không ngờ chúng ta lại giết được một Thần Tướng cấp Cổ Duệ như vậy?

Bách tộc cao thủ Thần Tướng cấp gần như không thể tin được về điều này. Trước đó bọn họ có lòng tin có thể giết mấy người. Đúng vậy, khẳng định chí ít mấy người là không thành vấn đề. Nhưng không phải là chưa từng giết qua sao?

Chỉ có điều sau khi nhìn thấy thực lực của hai đại Thần Vương, lòng tin của bọn họ gần như biến mất. Đặc biệt là sau khi Man Vũ bị giết chết ngay lập tức, cho bọn họ đả kích quá lớn. Thần Tướng cấp cũng cần có sĩ khí. Đặc biệt là khi đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình.

Nhưng bây giờ bọn họ đã thành công. Vu Nhai và lão nữ vương tinh linh đã xử lý xong một người.

Nhìn lại về phía hai Đại Thần Vương, trong mắt mỗi Thần Tướng cấp Bách tộc đều sáng ngời, sát ý lộ rõ.

Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy mình tràn ngập hi vọng giống như lúc này. Đã bao nhiêu năm, bọn họ chưa từng cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi như lúc này. Bọn họ sẽ thắng lợi, bọn họ có một Vu Nhai thần kỳ.

Sắc mặt hai Đại Thần Vương không mấy dễ coi. Không ngờ bọn họ lại tổn thất một Thần Tướng cấp ngay trước mặt mình. . .

- Mọi người không nên vọng động. Không nên một mình chiến đấu. Chiến lực Thần Vương cường đại thế nào, thực sự khó có thể tưởng tượng được. Nhất định phải phòng thủ. Liều chết ngăn chặn bọn họ. Bên này, sau khi ta lại giết thêm mấy người sẽ cùng các ngươi trao đổi đối thủ. Lão nữ vương tinh linh, trở lại!

Giọng nói Vu Nhai truyền tới. Hắn cũng không có ý chí chiến đấu mãnh liệt như các Thần Tướng cấp. Hắn cũng không bởi vì giết chết một Thần Tướng cấp Cổ Duệ, mà cảm thấy có thể xác định nắm được cuộc chiến đấu này. Hắn thấy được lực lượng của Hắc Nguyệt Thần Vương và Thanh Mộc Thần Vương quá khủng bố, bởi vậy mới nhắc nhở đám cao thủ Thần Tướng cấp Bách tộc thế hệ tổ gia gia đang đầy nhiệt huyết kia.

Không chờ mọi người kịp phản ứng, từ tháp cao lại bạo phát ra tia sáng màu xanh lục. Một khí tức giống hệ lúc trước lại tràn ngập toàn bộ Thú Đằng Vương Thành. Dường như ở đó đều có áp lực của Kinh Thiên Nhất Kiếm kia.

- Còn muốn lặp lại?

Hắc Nguyệt Thần Vương hạ thấp giọng, thân ảnh vụt sáng. Một cự nhận hình bán nguyệt đánh về phía tháp cao, tạo thành một cái rãnh lớn cực dài. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện giống vậy lại một lần nữa phát sinh ở ngay trước mắt hắn. Chết một Thần Tướng cấp Cổ Duệ đã khiến hắn đủ khó chịu rồi.

- Nham Khổ tiền bối, lá chắn mặt đất!

Vu Nhai lại nói.

Ầm. . .

Một tấm lá chắn đất màu vàng đột nhiên nhô lên cao mấy trăm trước phía ngoài tháp cao, chặn cự nhận hình bán nguyệt của Hắc Nguyệt Thần Vương, phát ra một tiếng nổ lớn. Nhưng dù vậy, tấm lá chắn lớn kia vẫn bị đánh bay hai trăm thước. Tấm lá chắn lớn di chuyển qua nơi nào, kiến trúc nơi đó đều bị sụp đổ theo. Các kiến trúc xung quanh lại không ngừng bị chấn động. Đá vụn điên cuồng rơi xuống. Toàn bộ Thú Đằng Vương Thành giống như phát sinh một trận địa chấn khủng khiếp vậy.

Oa.

Nham Khổ ở phía sau giơ tấm lá chắn lớn ngăn cản cự nhận phun ra một ngụm máu tươi.

- Nham Khổ. . .

Thấy hắn phụ ra môt miệng máu, các Thần tướng cấp Bách tộc lúc này dường như mới kịp phản ứng, kinh ngạc và lo lắng kêu lên.

- Tiền bối Nham Khổ. . .

Vu Nhai cũng rất lo lắng. Hiện tại hắn mới chính thức cảm nhận được sự khủng khiếp của cấp bậc Thần vương. Chỉ một đòn vừa rồi, không ngờ Thần Tướng cấp Nham Khổ dưới tình huống nắm giữ lá chắn mặt đất còn bị đánh lui hai trăm thước, thậm chí bị chấn động tới mức phun ra máu tươi, bị thương!

- Hắc, ta không sao. Cho dù thêm mấy đòn nữa vẫn có thể sống sót. Chỉ có điều, đại đế. Con mẹ nó, Thần Vương cũng quá đáng sợ đi.

Nham Khổ cười hắc hắc. Tuy rằng trong miệng nói đáng sợ, nhưng không khiến hắn giảm bớt chiến ý của mình. Xem ra căn bản là muốn thử thêm vài lần bán nguyệt nhận của Hắc Nguyệt Thần Vương nữa, xem bản thân mình có thể đạt tới cực hạn thế nào.

. . .

Vừa rồi, lúc Nham Khổ nói chuyện, mũi tên màu xanh lục lại xuất kích, bắn ra lặp lại tình huống lúc trước. Tất nhiên, lại có một Thần Tướng cấp Cổ Duệ theo đó mà rơi xuống. Hắn cũng không khác mấy so với kẻ trước đó. Dù sao cũng là bị xuyên thủng sau đó trực tiếp rơi xuống chết.

Đương nhiên, còn có tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu khiến các thần tướng Bách tộc phấn chấn, lại khiến các thần tướng Cổ Duệ phiền muộn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1508: Lão nữ vương cùng thần nỏ (2)
Đây là lần thứ hai mọi người đờ ra. Thật sự chuyện trước mắt đều diễn ra trong chớp mắt. Thật ra từ lúc Hắc Nguyệt Thần Vương ra lệnh Cổ Duệ ra tay đến bây giờ, chỉ có hai mười mấy giây ngắn ngủi mà thôi. Nhưng bọn họ đã giết hai Thần Tướng cấp Cổ Duệ.

Đối với dân Cổ Duệ mà nói, dĩ nhiên tổn thất hai Thần Tướng cấp Cổ Duệ là điều khó có thể tin được.

- Lão nữ vương tinh linh, trở lại.

Vu Nhai vẫn không cho mọi người có thời gian phản ứng. Hiện tại chính là lúc tranh thủ thời gian. Có thể giết một người thì tốt một người.

Cùng lúc đó, các Thần Tướng cấp Bách tộc cũng giống như phản xạ có điều kiện, trực tiếp lao về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Trước đó, bọn họ đã để Hắc Nguyệt Thần Vương động thủ đối với tháp cao một lần. Hiện tại tuyệt đối không thể lại để cho bọn họ dễ dàng ra tay được.

Mặc dù Nham Khổ có tấm lá chắn mặt đất kia, nhưng có trời mới biết lần sau có thể ngăn cản được nữa hay không? Bọn họ tin tưởng, vừa rồi Hắc Nguyệt Thần Vương phát ra bán nguyệt cự nhận kia tuyệt đối không phải là lực lượng mạnh nhất của hắn.

- Muốn chết.

Hắc Nguyệt Thần Vương thật sự nổi giận. Hai lần, sỉ nhục đúng là sự sỉ nhục.

Hắc Nguyệt Thần Vương hắn ngoại trừ Thần Hoàng tộc và Ngự Thời Ngự Không ra, ở trong Thần Vương chính là cao cấp nhất. Không có bất kỳ Thần Vương nào dám nói có thể thắng được hắn. Nhưng hắn lại bị một tiểu tử nhân loại hại chết hai Thần Tướng Cổ Duệ. Không thể lại xuất hiện lần thứ ba.

Thần lực Hắc Nguyệt bạo phát. lực lượng vô cùng âm hàn bao phủ ra ngoài. . .

- Hắc Nguyệt quả nhiên đáng sợ. Phải ra đại chiêu.

Ánh mắt Thanh Mộc Thần Vương chớp động nói.

- Đại chiêu thì đại chiêu. Sợ hắn cái lông. Vu Nhai và lão nữ vương tinh linh còn có thể giết chết hai Thần Tướng Cổ Duệ. Chẳng lẽ chúng ta còn không ngăn cản được hai Thần Vương sao? Chúng ta chẳng lẽ phải để bọn họ ngăn cản sao?

Tộc người lùn tính tình nóng nảy nói trước. Thần Tướng cấp người lùn Khắc Lan Tạp điên cuồng hét lên:

- Thần búa người lùn. Chúng ta lên, đánh hắn đi.

- Lên, cực thú thần kiếm.

Sư nhân Lai Nhân Đông cũng giơ cao Thần Binh thú Nhân tộc của bọn họ lên, liều mạng lao về phía Hắc Nguyệt Thần Vương.

- Xông lên!

Hắc Nguyệt Thần Vương thật sự khủng khiếp, nhưng áp lực này căn bản không ép các thần tướng lùi lại được. Mặc dù chỉ là Thần Tướng cấp, nhưng tâm chí bọn họ lại được rèn luyện đến mức cực cao. Chỉ dựa vào uy áp, sợ là không thể khiến bất kỳ cường giả nào ngoài thần cấp ngã xuống được.

Lại nói sau, Vu Nhai đang đánh bên kia. Chỉ cần hắn bảo lão nữ vương tinh linh bắn thêm mấy mũi tên, hy vọng thắng lợi sẽ càng lớn hơn. Khả năng bọn họ sống sót lại càng lớn. Không đánh có thể được không?

Gần 20 Thần Tướng Bách tộc xông về phía Hắc Nguyệt Thần Vương, dường như tập thể một đám thiêu thân lao vào lửa. Không, bọn họ cũng không phải là thiêu thân!

Trong nháy mắt, Thần Binh lập lòe, đủ loại màu sắc lực lượng hình thành liên minh đối lập với lực lượng màu đen của Hắc Nguyệt Thần Vương. Xung quanh núi vỡ đất nứt. Nhưng hiện tại ai thèm để ý xem địa thế xung quanh vì cuộc chiến đấu của bọn họ biến đổi thế nào. Bọn họ chỉ quan tâm tới đánh và đánh mà thôi. . .

- Các ngươi hình như quên còn có ta.

Thanh Mộc Thần Vương nhìn Hắc Nguyệt Thần Vương bị Bách tộc Thần Tướng giống như phát điên bao vây tấn công, chỉ cười lạnh. Hắn dường như đang tự nhủ nói:

- Lấy trận pháp vây khốn Thần Tướng bên ta. Vu Nhai lại liên kết với Thần Nỏ Tinh Linh trên tháp cao, tập trung mục tiêu trong trận. Sau đó lấy lực lượng lão nữ vương tinh linh thôi động Thần Nỏ bắn chết mục tiêu. Trong chớp mắt khi bắn tới, Vu Nhai sẽ cởi một lỗ hổng nho nhỏ ở trên trận pháp, để mũi tên Thần Nỏ bay ngang qua. Thật đúng là sự phối hợp không chê vào đâu được. Cùng lúc đó, bên cạnh tháp cao lại có một gia hỏa cầm lá chán có phòng ngự cường đại ngăn cản sự công kích của phe ta. Lấy tốc độ mũi tên cực nhanh, chỉ cần thoáng ngăn cản, như vậy mũi tên có thể lập tức bắn ra.

Dừng lại, Thanh Mộc Thần Vương lại nói:

- Nếu trong lúc nhất thời không có cách nào để ngăn cản được mũi tên của lão nữ vương tinh linh, vậy chỉ cần phá vỡ trận pháp của ngươi là được. Chỉ cần trận pháp được mở ra, mũi tên này không thể đơn giản bắn chết bất kỳ người nào của Cổ Duệ ta nữa.

Miệng thì nói, Thanh Mộc Thần Vương đã ra tay. Lực lượng màu xanh từ tay hắn tan ra ngoài, giống như từng năng lượng tạo thành một dây, trong chớp mắt quấn lấy sát trận màu đen của Vu Nhai thành con nhộng màu xanh lục.

- Không xong. Mấy người các ngươi đi ngăn cản Thanh Mộc Thần Vương đi.

Đan Đạo Hùng đột nhiên kêu lên.

- Đã quá muộn rồi. Vỡ cho ta.

Bởi vì Thanh Mộc Thần Vương quấn lấy, lão nữ vương tinh linh cũng không bắn mũi tên ra, sợ lãng phí. Bởi vậy, cục diện đã trở thành 20 vị Thần Tướng Bách tộc bao vây tấn công Hắc Nguyệt Thần Vương.

Vu Nhai cùng các Thần Tướng Cổ Duệ ở trong sát trận. Thanh Mộc Thần Vương vươn tay, lấy ra dây năng lượng màu xanh quấn quanh sát trận màu đen. Sau đó tay Thanh Mộc Thần Vương chợt nắm chặt, dây theo đó mà co lại. . .

- Lão nữ vương. Không cần lo lắng vì hắn. Tiếp tục bắn!

Đúng vào lúc này. Vu Nhai nóng nảy hét lên một tiếng:

- Theo ý thức của Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ bắn ra.

- Được!

Lão nữ vương tinh linh đã trải qua nhiều lần phong sương, tâm tình không có quá nhiều dao động. Theo lời Vu Nhai nói, mũi tên màu xanh lục lại phát ra tiếng rít chói tai. Trong nháy mắt, dây năng lượng màu xanh của Thanh Mộc Thần Vương đập vụn sát trận, mũi tên màu xanh lục cũng xuyên qua.

Ầm. . .

Trong nháy mắt, âm thanh gì cũng có, nhưng tiếng nổ lại mãnh liệt nhất. Từng mảnh màu đen giống như thủy tinh bị nghiền nát dưới sợi dây năng lượng màu xanh, dưới áp lực tung bay trong không trung, giống như hoa tuyết màu đen.

Cùng lúc đó, dây màu xanh cũng xoắn lại thành một đoàn. Trên bầu trời mũi tên màu xanh lục bắn ra lại bay trở về trên tháp cao. Mọi người đang liều chết đánh với Hắc Nguyệt Thần Vương chợt dừng tay lại. Đương nhiên cũng bao gồm cả Hắc Nguyệt Thần Vương, và mấy Thần Tướng Bách tộc muốn đi ngăn chặn Thanh Mộc Thần Vương lại không tới kịp. . .

. . .

Khoảng hơn mười bóng người từ trong gió bão do sợi dây màu xanh bao quanh đi ra. Trong đó tính luôn cả Vu Nhai. Tuy rằng sợi dây màu xanh đập vụn sát trận, nhưng vẫn không giết chết được người ở bên trong. Thanh Mộc Thần Vương cũng sẽ không xuống tay quá nặng. Hắn rất sợ ngay cả Thần Tướng Cổ Duệ cũng bị giết chết.

Các Thần Tướng Cổ Duệ đi ra, nhưng sắc mặt của bọn họ lại đặc biệt đặc biệt khó coi. Y phục trên người không chỉnh tề. Toàn bộ nhìn qua có chút chật vật. Hiển nhiên, ở bên trong sát trận bọn họ cũng không mấy dễ chịu.

Ngược lại, bộ dạng Vu Nhai vẫn rất tự tại, không bị thương. Chỉ có điều sắc mặt hắn trầm trọng. Ai, hiệu quả sát trận thật sự không tưởng tượng được. Vốn có thể làm được tốt hơn.

Không có cách nào. Lực lượng Thần Vương thật sự vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1509: Trao đổi đối thủ
- Không đúng, thế nào lại thiếu một người.

Đúng lúc này, đại quản sự Hắc Nguyệt gần như bị mọi người bỏ quên, kinh sợ kêu lên thành tiếng. Mọi người rất nhanh đã kịp phản ứng, nhìn lướt về phía các Thần Tướng Cổ Duệ chạy trốn ra ngoài. Sau đó con ngươi bọn họ chợt co lại. Có vị Thần Tướng Cổ Duệ cả kinh kêu lên:

- Thế nào lại thiếu mất Lam Minh Hi?

Thời điểm Thanh Mộc Thần Vương vừa nghe nói như vậy cũng nhìn vào chỗ sợi dây màu lam đang quấn quanh. Tay hắn khẽ vung lên. Sợi dây màu xanh theo đó tiêu tan. Ngay lập tức, một bóng người có tóc màu lam nhẹ nhàng rơi xuống. Không ngờ đó chính là Lam Minh Hi mà bọn họ vừa nói. Hắn đã không còn khí tức. Trên ngực có một lỗ hổng lớn. Hiển nhiên hắn đã chết dưới mũi tên của lão nữ vương tinh linh.

Cục diện vẫn im hơi lặng tiếng. Không quan tâm là phía địch hay phía ta đều không có một người nào nói gì. Không ngờ lại giết một Thần Tướng nữa.

Ầm.

Thân thể Lam Minh Hi đập phải mặt đất, khiến bụi bay mù mịt, dường như cũng phá vỡ sự yên tĩnh đó.

- Được lắm được lắm được lắm. Vu Nhai, ngươi rốt cuộc đã khiến ta đường đường là Hắc Nguyệt Thần Vương thật sự lại cảm thấy luyến tiếc chút tài năng. Ta nhất định sẽ dùng mọi biện pháp. Cho dù Chân Thần muốn trừng phạt ngươi, ta cũng sẽ vì ngươi cầu tình. Ta muốn khiến hai tay của ngươi đều dính đầy máu của nhân loại bình thường các ngươi. Ta muốn ngươi trở thành đại tướng phe ta.

Giọng nói Hắc Nguyệt Thần Vương vẫn âm trầm đáng sợ, nhưng trong lời nói không ngờ lại muốn lưu cho Vu Nhai một con đường sống. Chỉ có điều lại cho Vu Nhai một đường sống thống khổ nhất. Hắn muốn sử dụng sự thiên phú cường đại và bản lĩnh nghịch thiên của Vu Nhai tới giết nhân loại bình thường.

Chỉ cần Vu Nhai rơi vào trong tay hắn, hắn có rất nhiều phương pháp có thể khiến cho Vu Nhai phải thành người của bọn họ. Đương nhiên, trước đó hắn sẽ làm Vu Nhai nếm được đau khổ tận cùng của thế gian, không có bất kỳ đường sống nào có thể thương lượng.

- Đáng tiếc, chỉ giết được ba tên.

Vu Nhai cũng không để ý đến hắn. Tuy rằng hắn là phụ thân của Tiểu Mỹ, nhưng hai người nhất định là kẻ thù.

Hắn âm thầm thở dài. Lão nữ vương tinh linh hẳn còn dư sức. Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ ở trong tay của lão nữ vương Thần Tướng cấp, quả nhiên có thể phát huy ra áp lực kinh khủng. Trước đó, Vu Nhai thật ra đã lập ra được kế hoạch chiến đấu. Chỉ có điều, cũng không phải tất cả mọi người đều biết về kế hoạch này mà thôi. Hắn lấy ra thần linh tinh linh viễn cổ giao cho lão nữ vương, lại lấy ra lá chắn mặt đất giao cho Nham Khổ. Bọn họ đều là người có thể phát huy ra vô cùng tốt lực lượng của hai Thần Binh cường đại. Đặc biệt lão nữ vương tinh linh, trở thành đòn sát thủ.

Đúng vậy, kế hoạch của Vu Nhai chỉ để lão nữ vương và Nham Khổ biết mà thôi. Cũng không phải Vu Nhai không tin được các cường giả Bách tộc cấp Thần Tướng khác, mà hắn căn bản không có thời gian. Trước đó hắn nhận được Cổ Chỉ thần bí của Vu Thuấn, là khi đang lĩnh ngộ phù văn của Huyền Binh Điển!

Phải biết rằng, lúc hắn tu luyện ngay cả sứ giả của hai đại đế quốc cũng không gặp, làm sao có thời gian tranh luận với các Thần Tướng Bách tộc khác?

Sau khi lấy được Cổ Chỉ thần bí, hắn cùng Vu Thuấn định ra kế hoạch, sau đó lại thật nhanh tìm được hai người lão nữ vương tinh linh và Nham Khổ, giao hai Thần Binh siêu cấp cho bọn họ. Sau khi nói kế hoạch, hắn lại lập tức trở về lĩnh ngộ phù văn Huyền Binh Điển.

Về phần Cổ Chỉ thần bí là nhận được từ mật thất trong không gian phong tỏa của Vu Thuấn dưới lòng đất. Đúng vậy, trong lúc vô tình hắn đã tìm được.

Theo lời Vu Thuấn nói, những Cổ Chỉ thần bí là một sát trận tạm thời chế tạo ra, xuất phát từ trong tay của một đại sư sát trận rất nổi dah trong thời Cổ Ma. Có thể đoán được, vị đại sư kia lúc đó còn được gọi tới nghiên cứu phiến đá thần bí?

Chỉ có điều hắn không nghĩ đến, sát trận cường đại như vậy, lại bị một chiêu của Thanh Mộc Thần Vương trực tiếp ép thành mảnh nhỏ.

- Các vị, trao đổi đối thủ. Ta đi đối phó với hai Đại Thần Vương. Số còn lại giao cho các ngươi. Đã chết ba Thần Tướng. Ta nghĩ các ngươi hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều chứ?

Bất kể thế nào, Vu Nhai cũng xem như thành công được phân nửa. Giết ba gã Thần Tướng Cổ Duệ, coi như tạo thành tổn rất rất lớn cho phía bên Cổ Duệ. Thần Tướng Tiên Thiên của Bách tộc không thể sánh bằng Thần Tướng Cổ Duệ. Vu Nhai tất nhiên phải nghĩ biện pháp chém rơi ưu thế của Thần Tướng Cổ Duệ.

Rất tốt, nhân số của Thần Tướng Cổ Duệ vốn không nhiều lắm. Tổn thất ba tên quả thật làm cho Bách tộc Thần Tướng thoải mái hơn rất nhiều.

Trên thực tế, kế hoạch của Vu Nhai là muốn giết chết năm tên. Nói vậy, ưu thế của Bách tộc Thần Tướng sẽ rõ ràng hơn, có thể mau chóng áp đảo được cấp Thần Tướng của Cổ Duệ. Nói vậy, Thần Tướng của Bách tộc Thần Tướng có thể rảnh tay tới hỗ trợ hắn đối phó hai Đại Thần Vương.

Đáng tiếc, hắn lại chỉ giết chết ba tên. Vấn đề có chút nghiêm trọng. Cho dù hiện tại Thần Tướng Cổ Duệ chỉ còn lại có 10 tên, nhưng Bách tộc Thần Tướng nhiều gấp đôi vẫn không có quá nhiều ưu thế. Đúng vậy, cho dù có ưu thế, cũng không có khả năng dễ dàng giết chết 10 Thần Tướng Cổ Duệ.

Nói cách khác, Vu Nhai. . . Không, chắc phải nói là lát nữa Vu Thuấn sẽ đối phó với hai Thần Vương. Vu Nhai chỉ có thể cười khổ. Theo cách nói của Vu Thuấn, lấy tình trạng của hắn hiện tại, đối phó với một Thần Vương còn tạm được. Hai sao, vậy thì có hơi quá gượng ép rồi.

Nhưng hắn có thể làm sao bây giờ? Lẽ nào có thể thương lượng với dân Cổ Duệ, các ngươi lại để cho ta giết thêm hai tên nữa?

Không có cách nào, chỉ có thể chiến đấu!

- Được.

Bách tộc Thần Tướng nghe thấy Vu Nhai nói vậy, lập tức đáp lại. Bọn họ không quan tâm Vu Nhai có phương pháp gì để đối phó với hai Đại Thần Vương khủng bố kia. Trước đó, khi bọn họ nhìn thấy thực lực của hai Đại Thần Vương, cảm giác Vu Nhai thật sự tới hãm hại mình, gần như kéo hai Đại Thần Vương có thể đối phó với Bách tộc. Lực lượng Thần Vương thật sự quá khủng khiếp. Nhưng bây giờ, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Vu Nhai có thể thành công.

Bọn họ còn nhớ rõ, không lâu trước đó Vu Nhai đã nói, chính là câu nói đã dự đoán được hai Đại Thần Vương sẽ đến, sớm có sự chuẩn bị. Bọn họ không biết Vu Nhai quả thật có chút hãm hại bọn họ. Bởi vì gần đây hắn mới biết được sự chênh lệch giữa Thần Vương cùng Thần Tướng.

- Tiền bối Nham Khổ, gia nhập chiến đấu. Lão nữ vương, ngài lập tức lui về cung điện Cổ Ma, chờ thời điểm ra tay. Nhất định phải nghĩ mọi biện pháp bắn tên thật nhanh tới trên người Thần Tướng Cổ Duệ.

Vu Nhai rất nhanh liền chỉ huy. Lão nữ vương tinh linh mới vừa tiến vào Thần Tướng cấp, trên phương diện thực lực vẫn có hơi yếu hơn một chút. Đặc biệt khi sử dụng Thần Nỏ Tinh Linh, mặc dù có thuốc bổ sung, tối đa nàng cũng chỉ có thể bắn thêm ba mũi tên là sẽ mất đi sức lực.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top