Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1630: Biến thân thủ triệt để
Bọn họ vội vàng nhảy ra nói. Bọn họ cảm giác Vưu Y Nhi đã phát điên.

- Ta nói để vị tiên sinh này làm thủ lĩnh. Đơn giản chính là như vậy.

- Tiểu thư Vưu Y Nhi, sao có thể như vậy được...

- Đương nhiên có thể. Ai bảo vị tiên sinh này là loại ta thích? Ta cảm thấy giao tính mạng của ta cho hắn rất an tâm. Dù sao ta không có gì tự tin có thể thắng nổi Nguyệt Ninh Á. Nếu như các ngươi có tự tin có thể phản đối đề nghị của ta. Đương nhiên, về phần những người không tự tin còn muốn phản đối, tốt nhất câm miệng. Đừng quên trước đây không lâu các ngươi đã từng nói sẽ một đường theo ta đi đến cùng.

Vưu Y Nhi lại làm một màn long trời lở đất. Cái gì với cái gì vậy? Loại ta thích? Vưu Y Nhi thích Trư ca sao? Khẩu vị của nàng rất nặng sao?

Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế vốn còn muốn phản đối, nhưng nghe được nàng nói câu sau cùng lại do dự. Trước đây không lâu, Vưu Y Nhi mới đến gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Nàng thậm chí còn khoogn được tính là một thành viên chi thứ. Trước đó, thủ lĩnh của đội ngũ gia tộc Mạc Luân Tạp Đế cũng không phải là nàng. Nhưng khi mọi người biết nàng nắm giữ ma thú cấp Thần Tướng, đồng thời có thể thoát ra ngoài, đã ủng hộ nàng, thậm chí nói sẽ một đường cùng nàng đi tới cùng. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không có cách nào tiếp nhận một gia hỏa như Trư ca kia.

Đặc biệt là vài nam nhân trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế nghe được Vưu Y Nhi thích loại gia hỏa này, đều muốn làm thịt hắn. Đồng thời, nhân sinh quan của bọn họ dường như bị sụp đổ. Bọn họ có cảm giác gió vi vu, nước lạnh lung. Ngay khi tâm tình bọn họ khó chịu đến mức muốn bạo phát, lại nghe Vưu Y Nhi nói:

- Dù sao ta vẫn quyết định theo hắn. Nếu như các ngươi thật sự không muốn, ta cũng không bắt buộc. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, tiếp theo, tính mạng của các ngươi không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ta nữa.

Lời nói cuối cùng rất kiên quyết. Trong nháy mắt, người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế càng do dự hơn. Nếu như không có ma thú của Vưu Y Nhi, bọn họ sợ rằng chỉ có một con đường chết. Phải làm sao bây giờ? Mọi người hai mặt nhìn nhau...

Không, không, Vưu Y Nhi khẳng định có quyết định riêng của nàng, mới nói như vậy. Nhất định là nàng muốn lợi dụng gì đó. Như vậy, bọn họ tự an ủi mình, không ai có ý kiến gì nữa.

Đương nhiên, bọn họ nhìn gia hỏa Trư ca kia giống như nhìn người chết. Hừ hừ, gia hỏa này chết chắc rồi.

- Nếu tất cả mọi người nguyện ý nghe theo ta, như vậy ta hỏi lại vị tiên sinh này một lần nữa. Tiên sinh có dám nhận trách nhiệm này hay không?

Thủy Tinh lấy giọng điệu Vưu Y Nhi nói, thoáng trừng mắt với Vu Nhai. Gia hỏa này còn muốn diễn Trư ca tới khi nào nữa. Muốn diễn cũng phải một vừa hai phải chứ. Thật là… Hừ, gia hỏa thối này nghe được lời ta vừa nói, lòng hư vinh khẳng định vô cùng thỏa mãn đi?

- Đương nhiên, không phải là cấp Thần Tướng sao? Giao cho ta xử lý là được. Vì tiểu thư Vưu Y Nhi, ta chấp nhận trả bất cứ giá nào.

Trư ca trong mắt lập tức nghiêm sắc mặt, biến thành bộ dạng trong chuồng ngoài ta ai cao lớn.

- Nếu như vậy... Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế nghe lệnh, kế tiếp, các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh thủ lĩnh tạm thời của chúng ta vô điều kiện. Nếu như có người chống lại, giết không cần luận tội!

Nghe được Vu Nhai nói vậy, Vưu Y Nhi của chúng ta lập tức dịu dàng nói.

- Vâng...

Mọi người hữu khí vô lực nói. Bọn họ chỉ có hứng thú đối với kế hoạch của Vưu Y Nhi sau đó.

- Tiểu thư Lan Quân Hi, tiểu thư nhìn ta như vậy làm gì? Còn không chuẩn bị chiến đấu cho tốt đi?

Lúc này Lan Quân Hi từ thoát khỏi trạng thái hóa đá, đầu óc thắt. Thời điểm Vưu Y Nhi và đám người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế trao đổi, ánh mắt của nàng quét tới quét lui trên người của Vưu Y Nhi và Ngụy Linh. Dù thế nào nàng cũng nghĩ không ra vì sao Vưu Y Nhi lại nói ra những lời như vậy. Trừ khi nàng có kế hoạch quỷ quái nào đó. Nhất định là như vậy.

Nữ nhân này không chỉ dối trá, hơn nữa còn phúc hắc. Mệt cho nàng còn mang theo lực lượng quang minh.

Lan Quân Hi đối với tiền đồ, vô cùng tuyệt vọng. Một gia hỏa dùng nửa người dưới suy tính có thể làm được gì chứ? Nhưng nàng lại không có biện pháp nào khác. Ái bảo hắn là thủ lĩnh. Trước đó mình cũng đã hứa hẹn, cho dù hắn bảo mình đi tìm chết, mình cũng không thể không đi tìm chết.

Hoàng hậu nương nương đáng thương, tại sao lại lựa chọn người như vậy chứ?

- Vưu Y Nhi, còn chưa tới phiên nàng tới chỉ huy ta... Tiên sinh Ngụy Linh, nếu tiên sinh tự tin như vậy, kế tiếp giao cho tiên sinh. Hi vọng tiên sinh không hành động theo cảm tính.

Lan Quân Hi tuy rằng tuyệt vọng, nhưng vẫn phải biểu hiện mình là nữ cường nhân vô cùng tự tin, nói.

- Yên tâm đi, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ tất cả các ngươi không có việc gì.

Tiên sinh Ngụy Linh trong mắt bọn họ vẫn bộ dạng trong chuồng không ai ngoài ta. Nhưng ở trong mắt rất nhiều người chính là khoác lác. Không chỉ Lan Quân Hi tuyệt vọng, rất nhiều người Thanh Môn cũng đang tuyệt vọng. Ôi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thiên tài thì thế nào chứ, cuối cùng vẫn bị một nữ nhân lung lạc tâm chí? Còn nói gì tới bảo vệ mọi người không có việc gì. Hắn thật sự xem mình là cấp Thần Vương sao?

Ở trong mắt mọi người, gia hỏa Ngụy Linh này chính là một kẻ bị mỹ sắc che lấp ý nghĩ. Bọn họ còn lâu mới tin loại Vưu Y Nhi thích gì đó. Thậm chí ngay cả những người trước đó vô cùng sùng bái và tràn ngập lòng tin đối với Ngụy Linh cũng cảm thấy tiền đồ hết sức đen tối.

Ngụy Linh rất đáng sợ. Đó là Chuẩn Thần cấp. Nhưng Chuẩn Thần cấp vẫn chỉ có thể xem là phạm trù Thánh.

- Ha ha ha... Các ngươi cuối cùng đã thảo luận xong. Các ngươi diễn trò thật sự khiến ta xem không muốn cắt ngang. Quá thú vị. Không ngờ cuối cùng đẩy người như vậy ra làm thủ lĩnh. Đơn giản là... Được rồi, ta thừa nhận. Ta biết Vưu Y Nhi ngươi khẳng định có kế hoạch gì đó. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, không quan tâm ngươi có kế hoạch gì cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta. Không quan tâm là kế hoạch gì, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều không chịu nổi một đòn. Đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết, phía sau ta có ba vị ma đạo sư cấp Thần Tướng!

Ngừng nói, Nguyệt Ninh Á không nhịn được nhìn về phía người đối diện. Mỗi người đều không ngoài dự đoán của nàng, lộ ra ánh mắt sợ hãi. Nàng đặc biệt hài lòng lại nói:

- Vưu Y Nhi, hiện tại ngươi còn cảm thấy kế hoạch của ngươi có thể thành công nữa sao? Nam nhân đáng thương, ngươi chính là nam nhân đã đùa giỡn ta ở tiểu thành Tuyết Lâm trước kia sao? Ta thật sự may mắn, lúc đó không giết chết ngươi. Hiện tại ta mới được nhìn thấy được trò vui này!

- Tiên sinh Ngụy Linh, đối phương lại có ba cấp Thần Tướng...

- Không cần sợ. Không phải chỉ là ba cấp Thần Tướng thôi sao?

Mọi người lại nghe đến Ngụy Linh đang khoác lác. Gia hỏa này biến thân thành Trư ca cũng biến thân đủ triệt để.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1631: Đất rung núi chuyển
Hiện tại bọn họ đều không có cảm giác gì nữa. Đúng như Nguyệt Ninh Á nói, trước mặt lực lượng tuyệt đối cái gì cũng không có tác dụng. Dù sao cũng là chết. Nhưng thật ra người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế có kích động muốn cướp ma thú trong tay Vưu Y Nhi đi. Ngươi không trốn, vậy để chúng ta trốn còn không được sao?

Không quan tâm là thiên tài thế nào, trước đây có bao nhiêu tự tin, trâu bò tới mức nào, thời điểm đối mặt với tồn tại ngoài cấp Thần Tướng, bọn họ chỉ có thể kính nể và sợ hãi. Người phong thần mặc dù chỉ là Thần Tướng yếu nhất, đều là tồn tại đỉnh phong của đại lục Thần Huyền.

Mục tiêu của những thiên tài chính là cấp Thần Tướng. Đối mặt với tồn tại đã đạt được mục tiêu của bọn họ, bọn họ có thể không sợ hãi sao?

- Được, diễn trò đã xem đủ rồi. Mai Nhĩ Luân thần sư, ngươi đi giết chết con ma thú của Vưu Y Nhi. Tạ Lạp Cách thần sư, những người khác giao cho ngươi không thành vấn đề chứ? Đúng rồi, ngoại trừ Vưu Y Nhi và Lan Quân Hi ra, không chừa một tên.

Nguyệt Ninh Á đột nhiên nói.

Nguyệt Ninh Á cũng chỉ muốn để Vưu Y Nhi và Lan Quân Hi lại mà thôi. Về phần gia hỏa gọi là thủ lĩnh kia, hắn thực sự khôi hài. Tuy rằng rất dễ cười, nhưng Nguyệt Ninh Á nàng cũng không có ý tiếp tục lưu hắn lại. Ở trong mắt nàng, ngoại trừ hai mỹ nữ được đặt ngang hàng với nàng ra, những người khác đều là người chết. Nàng không bất kỳ hứng thú gì. Đúng vậy, ngay cả hứng thú đùa bỡn cũng không có.

- Vâng, quận chúa...

Hai ma đạo sư cấp Thần Tướng gật đầu. Ở trong mắt bọn họ cũng chỉ có con ma thú này có chút phiền phức. Những người khác còn không phải tiện tay có thể tiêu diệt sao? Bọn họ không quan tâm ngươi là thiên tài thế nào, chỉ cần không liên quan tới chữ Thần, vậy chính là con kiến.

Thậm chí Tạ Lạp Cách còn có chút khó chịu. Bởi vì hắn không thể đối phó với con ma thú kia. Giết chết một đám kiến thật sự không thú vị.

Đương nhiên, hắn chí ít còn có thể làm nóng người. Vị ma đạo sư cấp Thần Tướng kia không được phái ra mới phiền muộn. Chỉ có điều trách chức của hắn là bảo vệ quận chúa. Tuy rằng hắn không cảm thấy hiện tại quận chúa cần phải bảo vệ, nhưng vãn phải phòng ngừa vạn nhất.

Từ đầu tới cuối, Nguyệt Ninh Á cũng không liếc mắt nhìn thi thể của Phỉ Ni. Phỉ Ni chết thì chết. Chẳng qua chỉ là một đám kiến mà thôi.

- Tiểu ma thú, ta sẽ đích thân luyện ngươi thành nguyên liệu thần cấp...

Mai Nhĩ Luân chậm rãi đi về phía trước. Chỉ vài bước hắn sẽ xuất hiện ở trước mặt gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, thâm trầm nói. Tiếng nói vừa dứt, hắn liền trực tiếp ra tay, căn bản không có bất kỳ ý định đọc ma chú. Một trảo cực lớn màu lửa đỏ chợt xuất hiện, trực tiếp nhắm về phía Tiểu Hắc vẫn đứng ở trên cạnh Thủy Tinh...

Không gian thoáng chấn động. Trảo lớn màu như lửa đỏ bị đánh văng ra. Tiểu Hắc đã xuyên qua không gian biến mất ở trước mắt mọi người. Nhưng Mai Nhĩ Luân vẫn cười lạnh nói.

- Hiện tại ngươi còn muốn chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ma thú không gian thật lợi hại. Nhưng ta cũng người luyện nguyên tố không gian thành thánh. Cho dù không có cường đại như ngươi, nhưng đủ để phong tỏa ngươi. Bởi vì, tinh thần lực của ta mạnh mẽ hơn ngươi rất nhiều.

Đang nói, thân ảnh đã biến mất ở trong mắt của mọi người. Một người một thú đã không biết đã tới nơi nào chiến đấu. Chỉ có điều chỉ cần là người đạt được Địa cấp đều có thể cảm giác được không gian xung quanh đang chấn động một cách khủng khiếp.

- Ta đã nói rồi, đối phó với ma thú Thần cấp tương đối thú vị. Giết một đám kiến thì có gì để chơi chứ. Ta không có khả năng thích ngược đãi điên cuồng như vậy. Ôi, bởi vì thực sự không thú vị. Cho nên tất cả các ngươi đi tìm chết đi, không cần quá thống khổ.

Tạ Lạp Cách nhìn cuộc chiến Thần cấp bên kia một hồi, trong miệng cảm thán. Sau đó ánh mắt hắn chợt sáng ngời. Xung quanh, trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang. Gần như trong toàn bộ kết giới, ngoài những người của đội ngũ ra Băng Tuyết Ma Vương, bên cạnh tất cả những người khác đều có tia chớp nổ vang. Toàn bộ kết giới trong nháy mắt biến thành biển sấm sét. Sắc mọi người đại biến. Các thiên tài Thánh cấp đều cố gắng chống đỡ, bảo vệ những ma pháp sư đã tập trung lại đây. Tính cả những ma pháp sư phát điên sau đó đã khôi phục lại, ở đây có hơn một ngàn người.

- Nhiều thiên tài Thánh cấp như vậy sao? Thật sự không tệ. Ta cũng không nhịn được muốn cho các ngươi học một chút. Đây là buổi dạy nhân sinh cuối cùng của các ngươi. Không thành thần, các ngươi cũng chỉ là con kiến nhỏ. Không quan tâm các ngươi cố gắng bao nhiêu, lực lượng Thần cấp đều có thể hoàn toàn hủy diệt các ngươi.

Tạ Lạp Cách khẽ nói. Điện quang chợt trở nên khủng khiếp hơn. Đây là ma đạo sư cấp Thần Tướng. So với ma pháp được ép vào trong quyển trục, thật sự cách biệt một trời một vực. Quyển trục có giới hạn, nhưng nhân loại không có cực hạn. Cho nên ma pháp của hắn chính là khủng bố như vậy. Trước biển sấm sét, lực lượng chỉ duy trì ở mức Thánh cấp đỉnh phong. Mà bây giờ, hắn muốn tăng lên đến Thần cấp...

- Nhanh. Lấy quyển trục cấp Thần Tướng ra...

Lan Quân Hi quát lớn.

Hiện tại thứ duy nhất có thể đối đầu với lực lượng cấp Thần Tướng, cũng chỉ có vài quyển trục cấp Thần Tướng ít ỏi trong tay bọn họ. Tuy rằng có lẽ chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc, nhưng có thể kéo dài được bao nhiêu lâu thì tốt bấy nhiêu. Lan Quân Hi nói xong, lấy từ tỏng nhẫn không gian ra một quyển trục, định kích phát ra... Nhưng vào lúc này, nàng dường như cố ý thoáng nhìn lại. Nàng không nhịn được có kích động muốn nổi giận. Không ngờ Vưu Y Nhi kia lại thờ ơ như vậy. Nàng cũng không tin trong tay Vưu Y Nhi không có quyển trục cấp Thần Tướng nào. Đáng chết, lẽ nào nữ nhân này thật sự có kế hoạch gì sao?

Thời gian không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nên đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Dù sao những người khác trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế đều lấy quyển trục ra. Nhưng, ngày hôm nay hình như nàng không thể ném ra quyển trục. Bởi vì nàng đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn.

Ầm.

Bỗng nhiên đất rung núi chuyển, thiếu chút nữa khiến nàng chấn động ngã nhào xuống đất.

Chuyện gì xảy ra, vì sao mặt đất, núi non đột nhiên lại chuyển động?

Theo nguyên tố địa chấn nhìn lại, Lan Quân Hi thiếu chút nữa lại bị tức giận tới hôn mê bất tỉnh. Là tên Trư ca đáng chết kia. Đã là lúc nào rồi, hắn còn phát động ma pháp hệ thổ gì đó? Lẽ nào ngươi cảm thấy ma pháp hệ thổ của ngươi có thể ngăn cản được điện quang kia sao?

Tuy rằng ngươi là Chuẩn Thần cấp, nhưng ngươi không có lực lượng cấp Thần Tướng. Lực lượng của ngươi còn chưa lột xác.

Ùng ùng...

- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cảm giác chấn động bên tai lại biến mất. Áp lực của cấp Thần Tướng cũng đã biến mất là sao?

Hiện tại bất kỳ ai cũng không biết Lan Quân Hi đang suy nghĩ điều gì. Tình trạng đất rung núi chuyển vẫn còn tiếp tục. Bỗng nhiên xung quanh trở nên tối đen. Vô số ngọn núi nhỏ đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1632: Thuần phục ngươi
Trong nháy mắt, đám người Thanh Môn và Mạc Luân Tạp Đế đứng ở giữa những dãy núi nhỏ. Ngay thời điểm tất cả mọi người không biết chuyện gì phát sinh, đã có người đột nhiên phát hiện ra, khí tức điện lôi khủng khiếp kia biến mất?

- Sao? Đây là cái gì vậy?

Tạ Lạp Cách cũng nghi ngờ nói.

Hắn đương nhiên biết l có người phát động ma pháp hệ thổ. Nhưng ở trong mắt hắn, ma pháp hệ thổ này tương đối khôi hài. Bởi vì cảm giác không có bất kỳ lực sát thương nào. Lực chấn động của ma pháp này cũng chỉ đạt được thánh ma đạo sư cửu đoạn. Xem như là thiên tài siêu cấp. Nhưng chuyện kỳ quái lại xuất hiện ở ngay trước mắt hắn. Ma pháp hệ thổ này tạo thành dãy núi nhỏ, không ngờ ngăn cản ma pháp của hắn?

- Chỉ là một cảm ngộ địa thế nhỏ mà thôi. Kết hợp cảm ngộ địa thế và ma pháp hệ thổ lại, tạo thành một tuyệt địa nhỏ có thể cắt đứt ma pháp.

Một nhân ảnh chậm rãi từ trong dãy núi nhỏ đột ngột xuất hiện kia đi ra. Đó chính là vị thủ lĩnh khôi hài lúc trước.

- Địa thế?

Con ngươi Tạ Lạp Cách hơi co lại, nhìn về phía dãy núi nhỏ kia. Dần dần, ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng. Hắn là ma đạo sư cấp Thần Tướng, làm sao có thể không biết loại địa thế này. Nhưng có thể khiến địa thế diễn sinh thành như vậy, hắn gần như chưa từng thấy qua. Có lẽ Băng Tuyết Ma Vương có thể làm được. Nhưng đó là Băng Tuyết Ma Vương. Nam tử trước mắt còn rất trẻ tuổi.

- Nạp Tháp thần sư, địa thế có thể cắt đứt lực lượng cấp Thần Tướng sao?

Nguyệt Ninh Á cũng nghi ngờ hỏi ma đạo sư cấp Thần Tướng bên cạnh nàng. Đối với thủ lĩnh gì đó kia nàng vẫn không quá để ý. Dù như thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể là một người chết. Người chết lợi hại một chút cũng không cần lưu ý tới hắn. Nàng hỏi như vậy, chẳng qua vì trong lòng hiếu kỳ mà thôi.

- Đương nhiên có thể. Nhưng điều kiện trước tiên là cảm ngộ địa thế của hắn cũng đạt được cấp Thần Tướng. Đồng thời trên phương diện khống chế địa thế cũng đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi. Địa thế bình thường là thứ không rõ rang. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này lại có thể biến hóa địa thế đến trình độ như vậy, khủng khiếp, đặc biệt khủng khiếp. Từ bao giờ đế quốc Ma Pháp chúng ta có được thiên tài như vậy? Hắn là người của thế lực nào?

Sắc mặt Nạp Tháp cũng không quá ngưng trọng. Không phải vì sợ, mà cảm thấy thiên tài như vậy không nên xuất hiện ở trên thế gian này mới đúng.

- Thật thú vị. Nam nhân này thật sự lợi hại như vậy sao?

- Đâu chỉ là lợi hại. Quả thực là yêu nghiệt. Quận chúa đã từng nghe nói qua, có người nào dưới 30 tuổi, nguyên tố thổ thành thần chưa? Có từng nghe nói qua người dưới 30 tuổi, cảm ngộ địa thế đạt được mức kinh người như vậy chưa? Chỉ cần cho hắn thêm mười năm nữa, đám người chúng ta sợ rằng đều sẽ chết ở chỗ này.

Nạp Tháp hít sâu một cái nói:

- Quận chúa, người trẻ tuổi này không thể chết được. Nếu như quận chú có thể thu phục hắn, hắn sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của quận chúa. Khả năng hắn đạt được cảnh giới Thần Vương đặc biệt rất cao. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là sau lưng của hắn không có thế lực siêu cấp nào.

Nguyệt Ninh Á cuối cùng quay đầu lại, nhìn thẳng vào người trẻ tuổi này. Không ngờ lợi hại như vậy. Khả năng trở thành Thần Vương cũng rất cao. Vậy nam nhân như vậy quả thực nên lưu lại làm nô lệ cho mình. Nghĩ tới đây, Nguyệt Ninh Á thản nhiên nói:

- Nam nhân, hiện tại Nguyệt Ninh Á ta có thể cho ngươi một cơ hội sống. Chỉ cần bây giờ ngươi tuyên bố thuần phục ta, ta lập tức tha cho ngươi.

Sau khi Nguyệt Ninh Á nói xong, cục diện chợt trở nên yên tĩnh.

Tạ Lạp Cách quay đầu nhìn về phía quận chúa, nhún vai, cũng không nói gì thêm. Tinh thần lực tập trung ở trên người Vu Nhai cũng thu lại một chút. Hắn cũng thấy nếu như người thanh niên yêu nghiệt này trở thành thủ hạ của ma vương, như vậy sau này sẽ là ma vương chiến tướng đắc lực nhất.

Hắn thậm chí cảm thấy người trẻ tuổi này thật ra rất xứng đôi với quận chúa.

Cùng lúc đó, ở trong dãy núi nhỏ hơn nghìn người đều nghe được rõ ràng lời Nguyệt Ninh Á nói. Bọn họ nhìn nhau. Xem ra vị trư ca này thật sự có có chút tài năng. Không ngờ khiến cho Nguyệt Ninh Á cảm thấy hứng thú. Hiện tại người của Thanh Môn và các Huyền Binh Giả mới lại nghĩ tới, nam nhân này lại là người đã một người giết chết đám người Phỉ Ni. Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế cũng trợn trừng mắt. Trư ca có lợi hại như vậy sao?

Thật ra không cần Nguyệt Ninh Á nói gì, đã có thể chứng minh hắn cường đại. Núi non xung quanh đã ngăn cản lôi điện của cấp Thần Tướng.

- Thần phục nàng? Có ích lợi gì?

Thời điểm mọi người cảm thấy thủ lĩnh này dường như thật sự hoàn toàn xứng đáng, lại đột nhiên nghe được lời hắn nói. Sắc mặt mọi người đại biến. Không ngờ hắn lại nói tới điều kiện. Như vậy chẳng phải nói hắn động lòng sao?

Vô số người đều nhìn về phía Vưu Y Nhi, hi vọng mị lực của Vưu Y Nhi có thể mạnh hơn một chút. Chỉ có như vậy, nam nhân này mới không chạy... Con mẹ nó, vì sao chúng ta lại trông chờ vào một gia hỏa chảy nước miếng như vậy chứ?

- Ngươi muốn có lợi ích gì?

Mắt Nguyệt Ninh Á híp lại, nói.

- Nói ví dụ như thân thể của nàng.

Thời điểm hơn nghìn người dưới dãy núi nhỏ đang mong chờ, lại nghe được gia hỏa kia nói ra những lời khiến người ta tuyệt vọng. Đúng thật là chó không đổi được tính ăn phân. Người này quả thực chính là một đại sắc ma. Nhưng Lan Quân Hi chợt ưu thương. Vì sao sắc ma này từ trước đến nay cũng chưa từng có biểu hiện sắc ma đối với mình? Trời ạ, bây giờ mình đang nghĩ gì vậy?

- Đương nhiên có thể. Chỉ cần trở thành nam nô của ta, tất nhiên có thể hưởng thụ sự sủng hạnh của ta. Quả thật mà nói, thân thể ngươi chính là của ta.

Nguyệt Ninh Á nhịn không được bật cười. Nàng đặc biệt thờ ơ nói. Trời sinh dâm đãng, nàng cũng không phải chưa từng thử qua. Loại nam nô như vậy, nàng đã sớm hưởng thụ rất nhiều. Nữ thần sao? Có lẽ sau khi rất nhiều nam nhân biết được điều này sẽ tuyệt vọng đi?

A, đột nhiên Nguyệt Ninh Á nhìn người nam nhân trước mắt này có chút kích động. Không biết nam nhân như vậy sẽ mang đến cho mình bao nhiêu lạc thú?

- Không thú vị. Nàng hiểu nhầm ý của ta. Ta nói muốn thân thể của nàng chính là rất muốn thân thể nàng không có bất kỳ khí tức gì. Cũng có thể nói là ta rất muốn thi thể của nàng.

Vu Nhai lắc đầu. Khi hắn vừa nói xong hai chữ Thi thể, vẻ mặt Nguyệt Ninh Á cứng đờ. Một cây cung thần chợt xuất hiện. Động tác rất thuần thục. Phương hướng chính là Nguyệt Ninh Á...

- Ngươi dám...

Nạp Tháp và Tạ Lạp Cách chợt quát lớn, điên cuồng đánh ra ma pháp ngăn cản mũi tên kia. Nhưng bọn họ không thể ngờ được, một mũi tên này vô cùng khủng khiếp, rốt cuộc dưới ma pháp của bọn họ vẫn đột phá đến mi tâm của Nguyệt Ninh Á. Thiếu chút nữa Nguyệt Ninh Á đã chết.

Nguyệt Ninh Á nhìn mũi tên gần trong gang tấc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Không khống chế được, đũng quần nàng có chút ẩm ướt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1633: Trư ca dũng mãnh
Chuyện thay đổi quá nhanh đi. Vừa rồi còn động tình vì nam nhân này, cảm giác được xuân triều nhộn nhạo. Nhưng trong chớp mắt, mùa xuân không còn, chỉ còn lại đê vỡ lũ lụt từ nơi nào đó lao nhanh ra...

- A, giết hắn, giết hắn cho ta. Không... Không nên giết hắn. Ta muốn hắn sống. Ta muốn hắn trở thành nam nô của ta. Ta muốn hắn mỗi ngày phải uống nước đái của ta, ăn cứt của ta mà sống.

Nguyệt Ninh Á là hạng người tôn quý, không ngờ ở trước mặt mọi người lại không khống chế. Thậm chí thiếu chút nữa sẽ chết. Nàng sao có thể chịu nổi. Thoáng cái nàng liền nổi điên, cái gì cũng có thể nói ra. Đúng vậy, nàng là một nữ nhân như vậy.

- A...

Nhưng nàng còn chưa nói dứt lời, lại có hai mũi tên ánh sáng màu đỏ như lửa phá không lao tới. Hai mũi tên lần lượt hướng về phía hai ma đạo sư cấp Thần Tướng. Hai người vội vàng đánh ra ma pháp, ngăn cản hai mũi tên ánh sáng.

Trong đó, sau khi mũi tên kia dừng lại, Tạ Lạp Cách còn cười lạnh nói:

- Chẳng qua là mũi tên Thánh cấp mà thôi, còn muốn giết chúng ta sao? Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi yêu nghiệt. Ma vũ song tu sao? Đáng sợ, rất đáng sợ. Đáng tiếc nửa đời sau của ngươi kết thúc.

- Đúng, mũi tên Thánh cấp không giết được các ngươi. Vậy nếu nó lại mang cho theo sát ý Thần cấp thì sao?

Vu Nhai lạnh lùng nói.

Hắn biết nếu như không phóng ra thứ gì đó, không có khả năng giết chết hai người kia. Sát ý, vốn chính là một trong những lực lượng được công nhận rất đáng sợ. Phải biết rằng, trước đó Vu Nhai chỉ dựa vào đao đạo thần và sát đạo thần đã áp chế ba gã Thần Tướng Cổ Duệ.

Huống hồ, sát đạo thần của không phải chỉ là nhập môn, mà đã đến gần tồn tại Thần Vương.

Sau khi giọng nói từ trên vách núi vừa dứt lời, sát ý chợt trùng thiên. Trong lúc đó, bên trong kết giới dường như đều tràn ngập sát ý, khiến người ta khiếp sợ. Cho dù là những người ở dưới dãy núi nhỏ được bảo vệ cũng không ngoại lệ... Sát đạo thần, đó là thứ gì?

Những người thực lực yếu căn bản không hiểu. Nhưng những người như Lan Quân Hi và người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế làm sao có thể không biết được. Không ngờ nam nhân này đã đạt tới sát ý thành thần. Thế đạo gì thế này.

Nhưng mọi thứ xung quanh đang chấn động khiến cho bọn họ hiểu được đây chính là sự thật. Tất cả mọi người nhìn về phía Vưu Y Nhi. Tất cả đều không phải là ngẫu nhiên. Sợ rằng trước đó Vưu Y Nhi đã biết Ngụy Linh này.

Không trách được nàng muốn lưu lại. Không trách được nàng nguyện ý đưa vị trí thủ lĩnh cho nam nhân này. Đáng chết, Lan Quân Hi lại bắt đầu buồn bực. Trước đó, các suy đoán đầy ác ý của nàng đối với Vưu Y Nhi đều bị phủ định. Tên đầu sỏ không phải là Vưu Y Nhi, mà là Ngụy Linh đáng chết kia. Nam nhân này dường như có lực lượng khai phá không hết. Nàng hoàn toàn nhìn không thấu hắn.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân...

Lan Quân Hi đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của những lời này.

- A... Sát ý thành thần. Ngươi rốt cuộc là thứ gì?

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của ma đạo sư cấp Thần Tướng. Không ngờ hắn ép tới mức nhân vật cấp Thần Tướng cũng phải phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hiện tại mọi người thật sự kích động muốn phá dãy núi nhỏ này ra ngoài. Bọn họ thật sự rất muốn thấy cục diện Thánh cấp khiêu chiến vượt cấp lại có thể giành chiến thắng.

- Ta là thứ gì sao? Chờ sau khi các ngươi biến thành thi thể mới có thể biến thành thứ gì đi?

- Chỉ dựa vào ngươi sao? Ta thừa nhận ngươi có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nhưng ngươi vẫn chỉ là chuẩn thần...

Ầm...

Tạ Lạp Cách còn chưa nói hết lời, xung quanh lại thấy đất rung núi chuyển. Lại có từng dãy núi nhỏ theo nhau đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên, tạo thành hình vuông xung quanh Nguyệt Ninh Á. Thậm chí ngay cả chỗ dãy núi nơi đám người Thanh Môn đang ở dưới cũng được nối liền. Thời điểm mọi người còn chưa kịp thích ứng, lại nghe Ngụy Linh nói:

- Ta nối liền các dãy núi nhỏ, ngăn cản hai cấp Thần Tướng và Nguyệt Ninh Á ở bên ngoài. Các ngươi có thể đi vòng qua dãy núi nhỏ, đối phó với các thủ hạ khác của Nguyệt Ninh Á. Động thủ đi!

Mọi người có phần sững sờ, sau đó mới tưởng tượng thấy tình huống trong kết giới hiện tại. Bọn họ chỉ có thể tưởng tượng.

Đúng vậy, hiện tại bên trong kết giới chính là hình thành dãy núi nhỏ hình mặt trăng khuyết. Từ phía sau Ngụy Linh kéo dài đến phía sau Nguyệt Ninh Á, Ngụy Linh cùng hai Thần cấp và Nguyệt Ninh Á không ở bên trong dãy núi này. Giống như Ngụy Linh đã nói, bọn họ có thể từ đầu bên này, vòng qua đầu bên kia, tập kích thủ hạ của Nguyệt Ninh Á.

- Còn đứng ngây đó làm gì? Sao còn chưa động thủ?

Ngay thời điểm bọn họ đang sững sờ, lại có giọng nói của thủ lĩnh Ngụy Linh truyền tới. Mọi người sao dám nói lại nửa câu. Đám người Thanh Môn đã gương mẫu xông ra ngoài. Sau đó là các Huyền Binh. Cuối cùng mới là người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế.

Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế hiện tại nào dám nói lại nửa câu, chỉ có thể nghe lời. Ai bảo trư ca người ta hung hãn như vậy?

- Giết...

Ngay thời điểm bọn họ nhằm vào phía sau Nguyệt Ninh Á, vẫn có thể nghe được tiếng Ngụy Linh hét hò, còn có sát ý khủng khiếp tràn ngập kết giới. Đương nhiên còn có những tiếng động ầm ầm. Ngụy Linh còn đang vận dụng lực lượng cảm ngộ địa thế đầy khủng bố của hắn.

- A a a, tiểu tử, ngươi muốn đánh địa thế đúng không? Ta theo...

- Ta chính là muốn ngươi theo ta đấu địa thế. Như vậy ngươi không ngăn cản được mũi tên của ta nữa. Bởi vì địa thế sẽ kiềm chế tinh thần lực của ngươi. Cho nên, ngươi có thể đi chết đi. Kiếp sau không nên kiêu căng như vậy. Hiện tại ngươi còn cảm thấy chúng ta là những con kiến sao?

- Cái gì? Không có khả năng như vậy...

Tạ Lạp Cách nhìn những mũi tên cắm ở trên người mình giống như con nhím, ngơ ngác nói.

- Ngươi đã sắp chết rồi, còn có cái gì là không có khả năng chứ?

- Không có khả năng, không có khả năng, Nạp Tháp, Tạ Lạp Cách chết!

Ở phía sau hai cấp Thần Tướng, Nguyệt Ninh Á đã kêu gào.

Chết. Một cấp Thần Tướng chết như vậy. Bị người ta vượt cấp giết chết. Sao có thể như vậy được?

Tất cả mọi người khiếp sợ, quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình. Bọn họ thật sự hận không thể rời khỏi dãy núi này, tận mắt nhìn thấy. Chợt bọn họ cảm thấy vui mừng, bất ngờ. Sau đó, bọn họ càng điên cuồng xông về phía trước. Cuối cùng, bọn họ tìm được thủ hạ của Nguyệt Ninh Á. Những kẻ này không phải là Thần cấp. Bọn họ không chút do dự lao vào. Bởi vì tiếng động bên ngoài, sĩ khí của Thanh Môn và các thế lực khác dũng mãnh, thế như chẻ tre.

Ngược lại, thủ hạ của Nguyệt Ninh Á đều đang khiếp sợ. Cấp Thần Tướng cũng bị giết. Vượt cấp khiến cho kẻ địch tổn hại sĩ khí.

- Mai Nhĩ Luân, ngươi giải quyết con ma thú này xong chưa? Nhanh xuống đây, đưa quận chúa đi.

Nạp Tháp không ngờ nảy sinh ý định trốn đi. Điều này cũng không thể trách hắn. Hắn đã từng nghĩ người trẻ tuổi này là yêu nghiệt, nhưng không nghĩ rằng hắn lại yêu nghiệt như thế.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1634: Lông của tiểu Hắc
Không ngờ Tạ Lạp Cách đã chết. Hắn thậm chí cảm giác mình cũng sắp chết, bị người trẻ tuổi như vậy giết chết. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ. Nhưng hắn phải đối mặt với hiện thực.

- Mười năm? A...

Trong lòng Nạp Tháp đang cười khổ. Trước đó, hắn đã từng nói, nếu như cho người trẻ tuổi này thêm mười năm nữa, như vậy sợ rằng bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này. Bây giờ hắn mới biết, ngay cả mười phút cũng không cần. Hắn hoàn toàn nhìn nhầm rồi.

Ầm...

Ngay thời điểm hắn còn chưa nói hết, trong lúc bất chợt một nhân ảnh từ không trung rơi xuống. Không ngờ chính là Mai Nhĩ Luân. Nhưng bây giờ Mai Nhĩ Luân cho Nạp Tháp và Nguyệt Ninh Á không phải là niềm vui bất ngờ, mà là tuyệt vọng. Bởi vì Mai Nhĩ Luân cũng đã chết.

- Chít...

Một tiểu ma thú kim sắc từ trên trời hạ xuống, bay thẳng tới. Nạp Tháp nhìn thấy, con ngươi thiếu chút nữa rách ra. Đại lục Thần Huyền thế nào vậy? Vì sao đột nhiên xuất hiện những tồn tại vượt quá lẽ thường như vậy. Con chuột nhỏ kim sắc này lại là thứ gì khủng khiếp vậy?

Trốn...

Hiện tại, trong đầu Nạp Tháp chỉ có ý nghĩ này. Sau đó hắn quyết định thật nhanh, mang theo Nguyệt Ninh Á đã không biết nên phải có thái độ như thế này, bỏ chạy. Nếu còn không trốn nữa, sợ rằng không kịp. Hắn chết không sao, nhưng quận chúa không thể chết được.

- Các ngươi muốn trốn sao? Đừng quên mũi tên của ta...

Giọng nói phía sau giống như diêm vương đang đòi mạng. Mũi tên đã phá không lao đến, mang theo sát ý vô tận. Nạp Tháp chỉ có thể liều mạng. Nhưng vào lúc này, mắt hắn lại mở lớn. Phía trước xuất hiện một điểm nhỏ kim sắc...

- Chít, các ngươi muốn trốn sao? Đừng quên ta là ma thú không gian...

Phía trước truyền đến giọng nói trẻ con non nớt. Nạp Tháp muốn phát điên. Trong giây lát nghĩ tới điều gì, hắn quát lớn:

- Ma Vương đại nhân, mau mau cứu quận chúa.

Giọng nói của hắn gần như dùng ma lực và tinh thần lực thiêu đốt hình thành bão táp phát ra ngoài. Hắn tự biết mình chắc chắn phải chết. Chỉ có thể xem ma vương có thể ra tay tới cứu quận chúa hay không. Hắc, cũng nói chỉ cần thành thần, như vậy rất khó chết. Nhưng nếu như ngươi gặp phải một Huyền Binh Giả cung tiễn, lại gặp phải một Thần cấp không gian, như vậy ngươi không muốn chết cũng khó. Hai loại chức nghiệp đều là khắc tinh của bất kỳ người nào muốn chạy trốn.

- Ách...

Phụt!

Mũi tên cắm thật sâu vào trái tim của hắn. Mắt hắn mở lớn. Sau đó hắn không còn cử động. Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra xung quanh, trên mặt chậm rãi lộ ra ý cười:

- Quận chúa, vương cha của quận chúa đã tới cứu ngài...

Nói xong, hắn liền trực tiếp rơi xuống. Nguyệt Ninh Á vẫn tong trạng thái đờ đẫn. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra, cục diện sẽ biến thành tình trạng như vậy. Đây không phải là điều mà nàng đã dự đoán. Ba ma đạo sư cấp Thần Tướng lại chết như vậy. Hai người chớp mắt đã chết trong tay gia hỏa kia. Thậm chí mạng của mình có lẽ cũng sắp mất. Chỉ có điều Nạp Tháp đã nói, phụ vương tới cứu mình.

- Phụ vương, phụ vương nhanh cứu ta.

Nguyệt Ninh Á đã không có nước tiểu để lo không khống chế được nữa. Nàng lo lắng quát.

- Hừ, giết thủ hạ ta, còn muốn giết nữ nhi của ta, thậm chí muốn phá hỏng kế hoạch của ta. Hai người các ngươi chết hết đi.

Không biết từ chỗ nào, một giọng nói truyền đến. Sau đó, nguyên tố ma pháp chung quanh bỗng nhiên điên cuồng chấn động. Ma pháp trận tự nhiên trong nháy mắt trở nên bạo động. Dường như có lực lượng cuồn cuộn không ngừng vọt tới. Ngay lập tức, xung quanh Vu Nhai dường như trở thành trung tâm ma pháp trận.

kết giới ma pháp trước đó bị nghiền nát. Dãy núi nhỏ của Vu Nhai sụp đổ. Tuyết theo đó tan ra...

Tất cả mọi người cảm giác được một lực lượng hủy thiên diệt địa đang ép về phía bọn họ. Tất cả những người thực lực thấp hơn Thánh cấp đã ngất xỉu. Thánh cấp cũng đang khổ cực chống đỡ. Mỗi người đang run rẩy.

Quá khủng khiếp. Băng Tuyết Ma Vương. Đây là Băng Tuyết Ma Vương.

- Không thấy Nguyệt Ninh Á...

Đúng lúc này, trong lòng tất cả mọi người đang lặng lẽ nói. Dãy núi nhỏ sụp đổ, bọn họ đương nhiên có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài. Sau đó bọn họ liền phát hiện ra, không biết từ lúc nào Nguyệt Ninh Á đã biến mất. Chắc hẳn là được Băng Tuyết Ma Vương mang đi.

- Ngụy Linh cẩn thận...

- Còn có con tiểu ma thú cường đại kia, cũng cẩn thận.

Còn không chờ bọn họ tìm kiếm Nguyệt Ninh Á xong, trong lòng lại lặng lẽ điên cuồng hét lên.

Đúng vậy, bọn họ thật sự bị ép không mở miệng được. Đúng lúc này, bọn họ phát hiện ma pháp chấn động xung quanh chợt ngưng tụ thành hai đốm sáng. Phương hướng đốm sáng lao đi chính là Ngụy Linh và con tiểu thú kia. Băng Tuyết Ma Vương không có lý do gì không giết bọn họ.

A…

Đốm sáng ngay lập tức tới, trực tiếp rơi vào trên người một người một thú kia. Lực lượng kinh khủng cũng không bạo phát, mà trực tiếp ăn mòn một người một thú kia. Trong nháy mắt, bọn họ dường như biến mất ở trong đốm sáng. Ngay cả bong dáng cũng nhìn không thấy.

Lẽ nào Ngụy Linh và con tiểu thú kia lại chết như vậy sao? Không, chắc là đốm sáng quá sáng, khiến đôi mắt của bọn họ không có cách nào thấy được bóng dáng ở bên trong đốm sáng.

Thủy Tinh ngơ ngác nhìn. Nàng đã không cách nào duy trì biểu tình Vưu Y Nhi nên có. Hiện tại nàng rất muốn xông ra.

Cùng lúc đó, trong nháy mắt xung quanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Khí tức của Băng Tuyết Ma Vương đã biến mất. Xung quanh không còn là trung tâm ma pháp trận nữa. Chắc hẳn Băng Tuyết Ma Vương cũng cho rằng hai tên đầu sỏ đã chết, những người khác căn bản không có uy hiếp.

- Chít, lông của ta. Bộ lông tuyệt đẹp của ta...

Đúng vào lúc này, một giọng nói trẻ con non nớt đột nhiên xuất hiện ở bên tai mọi người. Mọi người ngơ ngác nhìn sang.

Không biết từ lúc nào, một tiểu thú đã xuất hiện ở cách bọn họ không xa. Chỉ có điều con tiểu thú này hoàn toàn ở trạng thái trần truồng. Bộ lông toàn thân nó đều biến mất. Nhìn nó như vậy thật sự khôi hài. Nhưng không ai cười ra tiếng. Hoặc nói chỉ có người của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế mới hưng phấn.

Tiểu thú sống... Nhưng gia hỏa Ngụy Linh kia thì sao?

- Bóng người. Bên trong đốm sáng kia còn có bóng ảnh...

Đúng lúc này, có người kêu lên. Áp lực xung quanh đã giảm xuống, bọn họ đương nhiên lại có thể phát ra tiếng. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào đốm sáng phía trên, bao gồm cả Thủy Tinh. Sau đó, chỉ thấy một nhân ảnh dần dần xuất hiện ở trong đốm sáng đang chậm rãi tắt dần.

Ngụy Linh còn sống.

Tất cả mọi người kích động run rẩy. Nhưng rất nhanh, bọn họ không run rẩy được nữa, mà ngây người ra. Bởi vì không ngờ Ngụy Linh hoàn hảo không tổn thất cái gì, vẫn sống ở trong đó. Ngay cả một sợi tóc cũng không mất.

Nói cách khác, bọn họ lo lắng vô ích. Dưới tình huống bọn họ lo lắng gần chết, người này thật giống như vừa ngủ ở bên trong. Đương nhiên, phần lớn người cũng không hấy người này đáng trách. Hắn càng cường đại, cơ hội sống sót của mọi người càng lớn.

Chỉ có vài nam nhân của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế mới có thể tiếc nuối. Yêu nghiệt như vậy vì sao không chết?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1635: Chỉ một con đường chết
Có vài người chính là như vậy. Hắn rất nhanh sẽ quên mất ân huệ ngươi dành cho hắn, chỉ biết nhớ uy hiếp của ngươi đối với hắn thế nào. Bọn họ bình thường sẽ cao cao tại thượng. Cảm thấy người khác giúp đỡ bọn họ đó là bổn phận. Cạnh tranh gì đó với bọn họ đều rất đáng chết.

- Băng Tuyết Ma Vương quả nhiên khủng khiếp. Đáng tiếc, cuối cùng không ngờ để loại nữ nhân điên như Nguyệt Ninh Á trốn thoát.

Cuối cùng, mọi người lại nghe được giọng nói quen thuộc của Ngụy Linh. Hắn vẫn bình thản lại tràn ngập tự tin như vậy. Xem ra thật sự hoàn toàn không có việc gì. Thậm chí không thấy hắn ca thán tiếng nào. Nhưng đóm sáng lúc trước kinh khủng như vậy, hắn rốt cuộc làm sao sống được. Toàn thân hắn đều bị đốm sáng bao vây. Tiểu thú là ma thú không gian cấp Thần Tướng cũng bị làm cho thành lõa thể. Hắn chỉ là Chuẩn Thần cấp lại có thể không bị tổn thương chút nào?

Lại nhìn hắn chậm rãi bay xuống, nhìn mọi người đang ngơ ngác nói:

- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hiện tại không thể ngây người ra như vậy. Không chừng Băng Tuyết Ma Vương cảm giác được chúng ta không bị hắn giết chết, lại quay trở về.

Lúc này mọi người mới vội vàng ý thức được nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhanh chóng hành động. Ban đầu là cứu chữa cho những ma pháp sư bị chấn động hôn mê. Trong lúc bọn họ cứu chữa, Lan Quân Hi vẫn không nhịn được đi tới cứu chữa những người bị thương bên cạnh Vu Nhai, nhân đó hỏi:

- Ngụy… tiên sinh Ngụy Linh, tiên sinh ở trong đốm sáng kia, làm thế nào mà lại không bị thương chút nào? Nếu như ta không nhìn nhầm, đó là lực lượng vượt qua cả Thần Tướng.

Nghe nàng nói như thế, mọi người đều dừng động tác lại, theo bản năng nhìn sang. Tất cả mọi người đều rất tò mò.

- A, cái này vẫn phải cảm ơn Luyện Khinh Vũ huynh đệ. Trước khi đốm sáng kia đập phải ta, ta đã phát động châm trận kia, sau đó trốn vào đó. Nhờ vậy khi đi ra mới không bị thương chút nào.

Vu Nhai cười nhìn về phía Luyện Khinh Vũ vừa tỉnh táo lại nói.

Tất cả mọi người sửng sốt. Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế và những người bị phát điên mới khôi phục nghe cũng không biết rõ. Nhưng người của Thanh Môn và các Huyền Binh Giả lại hiểu rõ. Da mặt bọn họ không nhịn được co rút lại. Lại bị hắn sử dụng cái vừa mới học, hơn nữa lần đầu tiên dùng để chiến đấu cũng bảo vệ hắn thoát khỏi cục diện chắc chắn phải chết. Người này mạng thật sự quá lớn đi.

Còn nữa, châm trận kia ngay cả lực lượng Thần Vương cũng có thể không để ý tới. Thật sự không biết là tồn tại thế nào trên mảnh đại lục này nữa.

- Nếu như không có châm trận của ta, sợ rằng Ngụy đại ca cũng có thể bảo toàn tính mạng đi?

Tuy rằng trước đó, Luyện Khinh Vũ bị chấn động choáng váng, nhưng vẫn thông qua những người khác, hiểu được tình huống vừa rồi. Hắn đặc biệt khiêm tốn nói. Bởi vì trước đó khi giao lưu cùng Ngụy Linh, hắn biết, gia hỏa Ngụy Linh này thực sự sâu không lường được. Bây giờ hắn nói chuyện vẫn bình tĩnh như vậy, căn bản không có cảm giác sợ hãi.

Trong mắt mọi người lóe lên tinh quang. Đúng vậy, bộ dạng của hắn dường như hoàn toàn không để ý.

Vu Nhai không trả lời, mà nhún vai tiếp tục cứu chữa những người bị thương. Nhưng hành động này đã chứng minh lời Luyện Khinh Vũ nói.

Hắn đương nhiên có thể bảo toàn tính mạng. Chỉ cần hắn trốn vào trong Huyền Binh Điển, dĩ nhiên là còn sống. Về phần nếu như hắn trốn vào trong Thần Binh khác, trừ phi là mấy thanh Thần Binh mạnh nhất ra, nếu không, giống như Cung Thần Nghệ Hỏa, chỉ sợ sẽ bị đốm sáng kia biến thành một đống sắt vụn.

Trong lúc cứu chữa cho mọi người, Vu Nhai lại dùng mắt ra hiệu cho Thủy Tinh an tâm, biểu thị không cần lo lắng cho ta. Đương nhiên, rất nhiều người thấy được ánh mắt này của hắn. Không có cách nào, ai bảo hắn bây giờ là tiêu điểm chú ý của mọi người?

Kết quả người hiền lành tất nhiên thật lòng chúc phúc. Có vài người có suy nghĩ đối với Vưu Y Nhi, trong lòng lại đang thầm mắng: Đáng chết, trước đó ngươi giống như trư ca, hiện tại lại giả vờ ngây thơ sao? Nhìn bộ dạng tươi cười, an tâm lại tràn ngập thân thiện bây giờ. Đây là biểu hiện mà một người trước đó chảy nước miếng sẽ có sao? Đáng thương cho Vưu Y Nhi, chắc hẳn thật sự bị heo đẩy đi rồi.

Hiện tại bất kỳ ai cũng không dám đi tranh với hắn. Ai kêu thực lực của hắn kinh khủng như vậy. Bọn họ chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng, ông trời thật bất công.

Thời gian lại qua nửa giờ, mọi người cũng không lưu lại lâu, mà lập tức bắt đầu phá trận. Có Tiểu Hắc ở đây, chuyện phá trận đã không còn khó khăn nữa. Dưới tình huống không có bị đuổi giết, Tiểu Hắc cũng có thể ung dung chuẩn bị...

Cứ như vậy, chỉ qua nửa ngày, bọn họ đã lao ra khỏi ma pháp trận tự nhiên đoạt mệnh này, tiện thể còn cứu được không ít người. Thời điểm bọn họ xuất hiện ở bên ngoài ma pháp trận, ma pháp trận cũng sớm đã dừng mở rộng ra. Có lẽ nó đã không có lực lượng để có thể tiếp tục mở rộng nữa. Có lẽ bởi vì số lượng máu tươi Băng Tuyết Ma Vương muốn đã đủ rồi.

Băng Tuyết Ma Vương thật sự cho rằng Vu Nhai và Tiểu Hắc hẳn đã chết, không thể nghi ngờ, cũng không chạy qua xác nhận. Có thể hắn không phải kiêu căng, mà thật sự có chuyện gì đó, khiến hắn không thể phân tâm. Dù sao hiện tại hắn đang tiến hành một âm mưu lớn.

- Đi ra. Không ngờ bọn họ đã đi ra. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn quên mang theo thứ gì không?

- Đó không phải là Lan Quân Hi và Vưu Y Nhi sao? Bọn họ vô cùng cường đại, tại sao hiện tại đã muốn đi ra?

- Đúng vậy, thật kỳ quái. Bọn họ không cần ma kiếm trong Ma Uyên nữa sao?

Bên ngoài ma pháp trận tự nhiên vẫn còn không ít người. Bọn họ gần như đều vừa chạy tới, đang chuẩn bị nhảy vào trong ma pháp trận tìm kiếm Ma Uyên và ma kiếm. Hiện tại gần như tất cả mọi người đều biết đại hội săn bắn Phiêu Phong Thành lần này đều nhằm vào Ma Uyên. Mặc dù biết Ma Uyên là mục tiêu cảu rất nhiều thế lực lớn, nhưng hầu như mọi người vẫn muốn tới thử thời vận.

- Tất cả không nên đi vào. Đi vào chỉ có một con đường chết.

Bởi vì Hai đại nữ thần khiến áp lực xung quanh rất lớn. Người bên ngoài trận cũng không dám tới gần. Đúng vào lúc này, một vị ma pháp sư mới gia nhập đội ngũ Thanh Môn lại rất có danh vọng kêu lên.

Đúng vậy. Không chờ đám người Lan Quân Hi mở miệng, hắn đã mở miệng trước nói.

- Một con đường chết? Chuyện gì xảy ra vậy?

Tất cả mọi người nhìn qua hỏi.

- Bên trong chính là một đại sát trận. Ma pháp trận tự nhiên này có thể dụ dỗ khiến người ta phát điên tàn sát lẫn nhau. Chỉ cần đi vào, muốn đi ra cũng khó khăn. Chúng ta cũng vừa cửu tử nhất sinh mới lao ra được. Nếu không phải nhờ có Lan Quân gia và Mạc Luân Tạp Đế...

Tên này ma pháp sư bởi vì mới gia nhập vào đội ngũ Thanh Môn, tuy rằng không biết lối vào Ma Uyên có phải thật sự ở bên trong hay không, nhưng hắn lại biết rõ ràng âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương, bởi vậy nước miếng tung bay, nói ra...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1636: Tiểu tử, ngươi câm miệng cho ta
- Ngươi nói cái gì? Tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương sao?

Đúng vào lúc này, một giọng già nua đột nhiên từ phía trên truyền đến. Vừa nghe mọi người đều nhìn lên. Tất cả lập tức trợn trừng mắt, sau đó trong lòng thầm mắng. Không phải nói thế hệ trước không thể tham gia đại hội săn bắn sao? Vì sao người này lại có thể xuất hiện ở đây. Thậm chí còn xuất hiện quang minh chính đại như thế. Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ dám mắng ở trong lòng mà thôi, cũng không dám thật sự mở miệng mắng. Cũng có vài người cơ trí, rất nhanh đã kịp phản ứng. Nếu là âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương, như vậy cường giả thế hệ trước tại sao không thể xuất hiện?

- Đúng vậy, đều là âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương. Chúng ta còn bị bọn họ truy sát. Thậm chí còn có ba gã thần...

- Thậm chí còn gặp phải Phỉ Ni và quận chúa Nguyệt Ninh Á. Bọn họ đều có thể ung dung hành động ở bên trong ma pháp trận tràn ngập mê hoặc này. Điều này còn chưa thể nói rõ điều gì sao? Thậm chí bọn họ còn chính miệng nói với chúng ta, bọn họ muốn giết chết tất cả những người vào trận.

Lại có một ma pháp sư ở đó muốn kể chuyện đặc sắc hơn hắn. Vu Nhai lại giành lấy nói.

Khóe miệng giật giật vài cái. Nếu thật sự để hắn nói ra chuyện kinh thiên động địa, giao chiến vượt cấp với ba gã cấp Thần Tướng này, sợ rằng đám người xung quanh sẽ khinh thường không nhìn tới bọn họ? Ba gã ma đạo sư cấp Thần Tướng bị các ngươi giết? Các ngươi đang nằm mơ sao? Hay là thật sự bị huyễn trận mê hoặc?

Vị ma pháp sư mở miệng kể truyện đầu tiên chính là một người thích tán dóc. Hắn ném ánh mắt khó chịu về phía người cắt ngang lời mình. Nhưng khi hắn thấy người này là Thủ lĩnh Ngụy Linh, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.

Đúng lúc này, xung quanh càng lúc càng có nhiều người của thế hệ trước xuất hiện. Bọn họ đều ẩn nấp trong bóng tối. Trong đó sau khi nghe được Vu Nhai nói chuyện xong, có người không nhịn được tự lẩm bẩm:

- Không trách được, không trách được sau khi chúng ta nghe tin tức về Ma Uyên, người của Băng Tuyết Ma Vương cố gắng ngăn cản chúng ta qua đó. Nhưng chỉ hai canh giờ trước, người của Băng Tuyết Ma Vương lại đột nhiên đồng loạt bế quan. Chúng ta còn cảm thấy kỳ quái, có phẩi bọn họ đã đi một bước tìm đến Ma Uyên trước hay không. Nhưng không được, bọn họ lại ở phía sau giở trò quỷ. Đồ đáng chết.

Bởi vì đám người xuất trận này trước mắt là gia tộc Lan Quân gia và Mạc Luân Tạp Đế, không ai nảy sinh nghi ngờ đối với lời bọn họ nói.

- Như vậy Ma Uyên rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy? Có thật sự tồn tại hay không? Nếu như nói tất cả chỉ là âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương, vậy ma pháp trận tự nhiên trước mắt này phải giải thích thế nào?

Có vị cường giả thế hệ trước nhíu mày nói.

- Chúng ta đã nhận được tin tức, Ma Uyên đúng là thật sự tồn tại, cũng thật sự có thứ có thể đối phó Kinh Thiên Nhất Kiếm của dân Cổ Duệ. Chỉ có điều...

Vu Nhai tiếp tục giải thích. Nhưng mới nói đến đây, hắn không có cách nào nói thêm gì nữa. Bởi vì một giọng nói đột nhiên phá không đến. Đó là giọng của một lão bà...

Chỉ nghe giọng nữ này nói:

- Tiểu tử, ngươi câm miệng cho ta. Có biết quy củ hay không?

- Sao?

Vu Nhai có phần sững sờ, theo hướng của giọng nói kia nhìn sang. Hắn liền thấy một bà lão bước trên mây đi đến. Nàng mặc pháp sư bào cao quý, màu trắng, là ma pháp sư quang minh vô cùng cường đại. Dáng vẻ của nàng cũng rất quang minh. Nhưng khi nàng quát Vu Nhai một chút cũng không quang minh, mà tràn ngập bá đạo và khí tức khiến người khác khiếp sợ.

Ánh mắt của những thế hệ trước quanh đó đều lóe lên tinh quang, sắc mặt đặc biệt khó coi. Vì không ngờ thực lực lão bà này đã đạt tới cấp Thần Vương, gây áp lực vô cùng lớn đối với bọn họ. Không ngờ cao thủ siêu cấp cấp Thần Vương cũng tới đây.

- Nhân nãi nãi, ngài rốt cuộc đã tới.

Đúng lúc này, mấy người bên Lan Quân gia đều xông tới. Hóa ra là người của Lan Quân gia. Không trách được lại có Thần Vương. Thấy mấy người của Lan Quân gia, lúc này sắc mặt bà lão kia mới chậm rãi hòa hoãn. Nàng gật đầu, nhưng rất nhanh nàng lại thấy rất bất mãn. Bởi vì Lan Quân Hi nhìn thấy nàng không ngờ chậm trễ thực hiện quy củ. Nàng cũng không quá để ý. Dù sao Lan Quân Hi là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Lan Quân gia, bỏ rơi người khác tới một con phố, đạt tới thánh ma đạo sư cửu đoạn. Cho dù là dân Cổ Duệ cũng không có mấy người thiên tài như vậy.

Có một việc nàng lại đặc biệt lưu ý. Đó chính là tại sao Lan Quân Hi không ngăn cản nam tử kia nói lung tung?

- Tiểu Hi, người kia chắc hẳn là theo ngươi, tại sao không ngăn cản miệng hắn lại?

Bà lão liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó bất mãn nhìn Lan Quân Hi nói. Trước đó nàng được người do Lan Quân Hi phái tới thông báo, ngay nửa canh giờ trước, nàng lại nhận được đạo cụ ma pháp truyền tin của Lan Quân Hi thông báo, nói bọn họ biết lối vào thật sự của Ma Uyên, bảo nàng chạy tới.

Đúng vậy, đạo cụ ma pháp của Lan Quân Hi đã dùng hết. Nhưng trên thi thể của đám người Phỉ Ni, sao có thể không có đạo cụ ma pháp truyền tin được. Nửa canh giờ trước, nàng cũng cảm giác được bà lão nhận được tin tức do nàng phái người báo tin sau khi ra khỏi ma pháp trận hệ thổ đi tới dãy núi Phiêu Phong Tuyết. Nàng tất nhiên không chút do dự đưa tin qua. Nhưng trong đạo cụ truyền tin lại không có cách nào nói cặn kẽ, càng không thể nào nói rõ ràng chuyện của Ngụy Linh.

Ở trong mắt bà lão, Ngụy Linh đương nhiên chính là thủ hạ của Lan Quân Hi.

Vừa rồi Lan Quân Hi còn đưa tin nói, chỉ có đám người bọn họ kia mới biết được chỗ Ma Uyên thật sự.

Bà lão tất nhiên không muốn truyền tin tức này cho tất cả mọi người đều biết. Chỉ có Lan Quân gia biết lối vào Ma Uyên là được rồi. Nàng muốn độc chiếm Ma Uyên. Vu Nhai trực tiếp nói trắng ra như vậy quả thực chính là chạm đến vẩy ngược của nàng.

- Ta...

Lan Quân Hi đang muốn giải thích.

- Hắc hắc, chỉ có điều lối vào Ma Uyên lại không ở đây, mà là ở...

Nhưng tiểu tử không quy củ này lại lên tiếng.

- Tiểu tử, ta cho ngươi câm miệng...

Bà lão không đợi Lan Quân Hi đáp lời, lại thấy gia hỏa không hiểu quy củ kia nói chuyện, trực tiếp quát lớn. Tinh thần lực khủng khiếp trực tiếp nhào tới. Đó là tinh thần lực Thần Vương. Nếu ngươi không nghe lời vẫn muốn tiếp tục nói, vậy thì chết đi.

- Nhân nãi nãi, không nên...

Lan Quân Hi thét lên. Nàng nào dám để Nhân nãi nãi giết Ngụy Linh.

Ầm...

Đúng vào lúc này, hai tinh thần lực vô cùng đáng sợ, nặng nề ép xuống, trực tiếp đánh văng tinh thần lực của Lan Quân Nhân, bảo vệ ở xung quanh Vu Nhai. Hai đạo nhân ảnh cũng theo đó xuất hiện. Không ngờ đó chính là gia chủ Mạc Luân Tạp Đế và đại quốc sư. Trong đó gia chủ Mạc Luân Tạp Đế ha ha cười nói:

- Thần Vương Lan Quân gia muốn một mình nuốt lấy bí mật của Ma Uyên phải không? Ta khuyên nàng tốt nhất không nên làm loạn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1637: Ai cũng sẽ nhìn nhầm
- Dù sao tuy rằng Lan Quân gia các ngươi thần bí, nhưng còn chưa đạt được loại cảnh giới giống như Độc Cô gia đâu. Muốn một mình đối phó với Băng Tuyết Ma Vương sao? Hừ các ngươi vẫn còn non lắm.

- Đúng vậy. Nàng hãy để cho vị tiểu bằng hữu này nói hết lời thì tốt hơn.

Đại quốc sư cũng híp mắt nói,

Hai người bọn họ vốn đứng ở phía trên Phiêu Phong Thành. Dù sao bọn họ là Thần Vương. Nếu như xuất động vậy có chút thái quá. Ba Thần Vương kiềm chế lẫn nhau. Nhưng khi nhận được tin tức, mới biết được Băng Tuyết Ma Vương căn bản cũng không ở trong Phiêu Phong Thành. Bọn họ lập tức vọt tới nơi ở của Băng Tuyết Ma Vương ở Phiêu Phong Thành, mới phát hiện khí tức của Băng Tuyết Ma Vương căn bản chính là giả.

Đúng vậy, bọn họ vốn cảm ứng được khí tức của nhau, đề phòng có người rời khỏi đó, chém giết cướp đoạt Ma Uyên, bảo đảm chỉ có những người trẻ tuổi tranh đoạt. Nhưng có trời mới biết Băng Tuyết Ma Vương lại giảo hoạt như thế. Bọn họ liền biết có chuyện không ổn. Ngay lập tức bọn họ vọt về phía ma pháp trận tự nhiên. Từ phía xa, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng Lan Quân Nhân muốn giết Vu Nhai. Sau khi cân nhắc một chút, bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra.

Hai người lập tức xông tới cứu Vu Nhai. Bọn họ còn quát lớn.

Tuy rằng bọn họ nhận được tin tức, biết Băng Tuyết Ma Vương đang giở trò quỷ, nhưng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt Lan Quân Nhân thâm trầm đáng sợ, liếc mắt nhìn hai đại năng giả cấp Thần Vương, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, nói thẳng:

- Tiểu tử, ngươi nói đi. Nếu như ngươi thật sự không muốn sống, vậy ngươi cứ tiếp tục nói.

- Người thanh niên, không cần sợ. Hai chúng ta bảo đảm ngươi không cần phải lo lắng về tính mạng. Thậm chí còn nhận được vinh hoa phú quý.

Vu Nhai nhún vai. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn đều không có bất kỳ biến hóa nào. Bất kể là lực lượng tinh thần của Lan Quân Nhân hay áp lực của hai đại năng cấp Thần Vương cũng không khiến hắn dao động. Chỉ có điều hiện tại, lực chú ý của mọi người cũng không ở trên mặt hắn, mà là đang ý hắn muốn nói điều gì. Ma Uyên rốt cuộc ở chỗ nào? Cũng không người nào bình tĩnh nổi.

Chỉ có Lan Quân Hi nhìn chằm chằm vào hắn. Vì sao hắn đối mặt với Thần Vương vẫn có thể bình tĩnh như vậy?

Lại nghe hắn nói:

- Phía sau ma pháp trận tự nhiên căn bản không phải là lối vào Ma Uyên, mà là lối ra của Ma Uyên, không vào được. Lối vào thật sự ở hướng kia... Nếu như ta không đoán sai, Băng Tuyết Ma Vương sử dụng ma pháp trận tự nhiên giết người chắc là muốn khởi động thứ gì đó ở Ma Uyên. Nói cách khác, bây giờ hắn còn không thể hoàn toàn nắm giữ Ma Uyên. Kế tiếp cũng không cần ta nhiều lời nữa chứ?

Ánh mắt chớp động. Mọi người đương nhiên biết câu nói cuối cùng của người trẻ tuổi này có nghĩa là gì. Ý tứ rất đơn giản. Nói đúng hơn là phải hành động nhanh một chút. Muốn ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương thì phải nhanh, nếu không nói không chừng sẽ không kịp.

Ánh mắt Lan Quân Nhân vẫn tràn ngập sát ý. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Vu Nhai đã chết vô số lần. Ban đầu Lan Quân gia bọn họ có thể độc chiếm, bây giờ lại phải chia xẻ cùng người khác. Đáng chết...

- Người thanh niên, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?

Đại quốc sư không nhịn được hỏi.

- Điều này rất quan trọng sao?

Vu Nhai quay về phía bọn họ nói.

Vu Nhai lười lại giải thích thêm. Tuy rằng giải thích cũng không có gì. Chỉ cần ném Ngôn Vũ ra là được. Đương nhiên, như vậy có khả năng cũng sẽ hại Ngôn Vũ. Tuy rằng hắn đối với Ngôn Vũ không có cảm giác gì, thậm chí còn có chút hận ý, nhưng Tô Lôi là vô tội.

Nếu như ném Ngôn Vũ ra, không có cách nào nắm trong tay tin tức khác của Ngôn Vũ. Nói ví dụ như tiến vào Ma Uyên, không chừng còn phải nhờ nàng dẫn đường. Về phần tại sao hắn muốn mọi người đều biết về chuyện Ma Uyên...

Rất đơn giản, hắn đánh không lại Băng Tuyết Ma Vương, đương nhiên phải tìm sự giúp đỡ. Chẳng lẽ lại thật sự ngu ngốc bảo vệ bí mật, sau đó tự mình hoặc cùng Thủy Tinh và Tiểu Hắc lẻn vào Ma Uyên, đánh nhau với Băng Tuyết Ma Vương cùng một đám thủ hạ cấp Thần Tướng hay sao?

Trở thành thủ lĩnh của bốn đội ngũ Thanh Môn, thật ra ngoại trừ không muốn nhìn thấy bọn họ chết vô ích ra, hắn cũng có tâm tư riêng.

Nếu như dẫn theo đám người kia, như vậy gặp phải chuyện gì khó giải quyết cũng có thể có người ra tay ứng phó. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là tình huống trước khi Thủy Tinh từ sâu trong ma pháp trận đi ra. Nếu như Thủy Tinh thật sự có bất ngờ gì, còn có thể dẫn người xông qua. Cuối cùng là cường giả Thần cấp tin tưởng lời nói của hắn..

Như bây giờ, Lan Quân Nhân đã tin thiếu chút nữa muốn giết chết hắn. Còn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, sau khi nghe Vu Nhai nói, nhìn về phía đám người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Chỉ thấy mọi người nặng nề gật đầu, hắn cũng sẽ tin.

Nếu hai Đại Thần Vương đều tin, đại quốc sư đương nhiên cũng không có lý do gì không tin.

- Gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, theo ta đi...

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế vung tay lên, nâng đám người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế lên, sau đó dẫn theo bọn họ phóng về phía Vu Nhai đã chỉ trước đó. Tự nhiên, hắn cũng tiện tay mang Vu Nhai theo.

Nếu nói sẽ bảo vệ tính mạng hắn, tất nhiên phải giữ lời. Phải biết rằng, đây chính là lời hắn nói ra ở trước mặt rất nhiều người.

Hơn nữa, cũng không biết vì sao gia chủ Mạc Luân Tạp Đế luôn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản. Đặc biệt khi nhìn đến các cường giả trẻ tuổi trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế nhất trí gật đầu thừa nhận hắn, lại càng thêm kỳ quái. Còn không có người thanh niên nào có thể chinh phục tất cả thiên tài trẻ tuổi của gia tộc bọn họ. Vấn đề này khẳng định có gì đó cổ quái.

Đương nhiên, hắn cũng nghĩ như vậy, không quá để bụng.

Đại quốc sư thật ra rất cao ngạo, không cảm thấy người trẻ tuổi này có gì đặc biệt hơn người. Cùng lắm thì nắm giữ chút tin tức mà thôi. Hơn nữa còn là kẻ phản bội Lan Quân. Đối với kẻ phản bội như vậy, hắn vui mừng để gia chủ Mạc Luân Tạp Đế dẫn đi...

- Tiểu Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Loại người phản bội như vậy, tại sao trước đó ngươi không giết chết đi cho xong. Ngươi bình thường nhìn người chuẩn nhất. Lần này tại sao lại nhìn nhầm như vậy?

Sắc mặt Lan Quân Nhân vẫn khó coi, gần như trở nên hung bạo. Thời điểm dẫn theo đám người Thanh Môn, vẫn không nhịn được trách cứ Lan Quân Hi. Nhưng nàng nói như vậy, không ngờ lại không thấy Lan Quân Hi nhận sai. Nàng lạnh lùng nói:

- Thế nào? Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đúng, Nhân nãi nãi nói rất đúng. Thật không biết tại sao ta lại nhìn nhầm? Bình thường ta nhìn người chuẩn như vậy, nhưng không hiểu sao chung quy ở trên người này lại nhìn nhầm. Thật đáng chết.

Lan Quân Hi cắn răng nghiến lợi nói.

Lần này, Lan Quân Nhân đã hài lòng. Lan Quân Hi biết sai là tốt rồi...

- Quân Hi tỷ, điều này cũng không có thể trách tỷ được. Ngụy Linh thật sự quá thần bí. Cho dù là ai gặp hắn cũng sẽ nhìn nhầm thôi.

Lan Quân Khôi nói.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1638: Tiến vào Ma Uyên
- Đúng vậy, người kia kinh khủng như vậy. Trong thoáng chốc đã giết chết hai Thần Tướng. Người như vậy ai có thể không nhìn nhầm được?

- Đúng vậy, đúng vậy. Thật không biết có phải gia hỏa này mang theo cả lực lượng kiếp trước tới hay không. Từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện cũng không có khả năng kinh khủng như vậy. Hai Thần Tướng đấy. Hắn đối mặt với Băng Tuyết Ma Vương cũng không bị tổn thương chút nào. Thật đáng sợ.

- Cái gì. Các ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà đối mặt với Băng Tuyết Ma Vương?

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Lan Quân Nhân thoáng cứng đờ.

- Nhân nãi nãi, nếu như không phải nhờ hắn, chúng ta đã chết. Nếu như không phải nhờ hắn, chúng ta cũng không có khả năng biết được lối vào Ma Uyên ở đâu. Trước đó, hắn muốn nói điều gì, chúng ta căn bản không quản được. Không phải là không muốn quản, mà là không có lực để đi quản...

Lan Quân Khôi vội vàng giải thích. Bọn họ nói ra những chuyện về Ngụy Linh.

- Cái gì? Làm sao có thể như vậy được? Các ngươi không phải đã nằm mơ chứ?

Lan Quân Nhân mở to hai mắt nhìn nói.

- Chúng ta cũng rất hi vọng chúng ta đã nằm mơ. Dù sao tồn tại như vậy chính là ác mộng đối với thế hệ trẻ chúng ta. Cảm giác vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được. Nhưng chúng ta sống đã chứng minh những điều đó không phải là giấc mộng.

Một người Lan Quân gia nào đó lại nói:

- Thậm chí hắn còn...

- Còn thế nào?

- Không biết hắn còn có bao nhiêu hậu chiêu nữa.

Người Lan Quân gia này chớp mắt vài cái cái nói. Hắn vốn muốn nói hắn còn nắm giữ tàn hồn Hoàng hậu nương nương. Nhưng khi nhìn thấy người xung quanh đang lắng nghe, hắn không nói nữa. Vẫn nên tìm một chỗ không người rồi hãy nói.

- Vậy vì sao trước đó, các ngươi không nói sớm?

Lan Quân Nhân khó chịu nói.

Dù sao trước đó nàng chỉ luôn nói người ta không có quy củ thậm chí còn muốn giết người. Nhưng kết quả, mới biết được người ta là ân nhân cứu mạng của đám người Thanh Môn và Lan Quân Hi. Như vậy bảo nàng để mặt mũi ở đâu? Thậm chí còn oan uổng cho Lan Quân Hi... Quả thực đúng là xấu mặt. Phải biết rằng, vừa rồi nàng thể hiện sự uy nghiêm của Thần Vương, để tất cả đám người Thanh Môn nghe được nàng giáo huấn Lan Quân Hi.

- Trước đó ngài luôn trừng mắt với chúng ta, chúng ta dám nói sao?

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.

- Hừ. Bất kể thế nào, hắn ở trước mặt ta, vượt mặt ta, chính là đối địch với Lan Quân gia chúng ta. Hơn nữa các ngươi vừa cũng nói, mục đích của hắn cũng là ma kiếm trong Ma Uyên. Lần sau gặp mặt, hắn chính là kẻ địch của các ngươi.

Lan Quân Nhân cũng biết, vừa rồi nàng trừng mắt với mọi người, cho nên không đợi bọn họ mở miệng, nàng trực tiếp nói:

- Các ngươi cũng không nên thủ hạ lưu tình.

Bốn người Lan Quân Hi lại lặng lẽ. Thủ hạ lưu tình. Bọn họ hạ thủ lưu tình được sao? Có tư cách đó sao?

Mặc dù có tư cách đó, nhưng trong tay người ta còn có Hoàng hậu nương nương. Địa vị của Hoàng hậu nương nương có thể sánh ngang, thậm chí cao hơn địa vị đại trưởng lão Lan Quân Nhân nhiều... Ai, thật không biết gia chủ tại sao lại không đích thân đến đây, mà lại để Nhân nãi nãi tới?

Sợ rằng không thể tạm thời không nói cho Nhân nãi nãi biết về chuyện của Hoàng hậu nương nương. Nếu không nàng thật sự sẽ ra tay giết người. Quyết không thể để Nhân nãi nãi giết Ngụy Linh. Không chỉ hắn là ân nhân cứu mạng của đám người Thanh Môn bọn họ. Người chưa từng thấy qua Ngụy Linh xuất thủ sẽ không biết hắn cường đại tới mức nào. Trong lòng đám người Thanh Môn có một cảm giác cổ quái, dường như Nhân nãi nãi cũng giết không được Ngụy Linh.

Trong đó Lan Quân Hi là người có cảm giác này mãnh liệt nhất. Nàng vẫn nhớ rõ sự bình tĩnh của nam nhân kia.

- Chính là chỗ này sao? Nếu như không nhìn kỹ thật sự không biết ở đây có gì khác với những nơi khác. Nếu như không đạt được cấp Thần Vương, thậm chí cũng không phát hiện được nơi này có gì dị thường. Băng Tuyết Ma Vương ẩn nấp thật là sâu.

Lực lượng Thần Vương liền dẫn mấy trăm người di chuyển, tốc độ cũng khủng khiếp. Gần như chỉ là mấy lần chớp mắt, bọn họ đã đi tới vị trí cách ma pháp trận tự nhiên cả ngàn dặm. Tinh thần lực gia của chủ Mạc Luân Tạp Đế điên cuồng lướt nhanh. Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra dãy núi tuyết này có điểm đặc biệt. Hắn lạnh lùng nói.

Thời điểm hắn vừa nói xong, đám người đại quốc sư và Lan Quân Nhân cũng chạy tới nơi, đồng thời phát hiện ra điểm dị thường ở nơi này. Vu Nhai đương nhiên cũng phát hiện có điểm khác thường đó. Không phải Thần Vương không phát hiện được nơi đây đặc biệt sao? Hắc hắc, Vu Nhai cũng không ở trong nhóm này.

- Phá...

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đột nhiên quát khẽ một tiếng. Hiển nhiên hắn đã tìm được phương pháp loại bỏ sự che giấu kia. Trong nháy mắt, một ma lực khủng bố từ trong dãy núi tuyết xung quanh phun ra. Ngay lập tức, xung quanh đều biến đổi lớn.

Chỉ thấy dãy núi tuyết xung quanh vốn không có gì khác lạ, chợt biến thành mê huyễn. Ma pháp trận tự nhiên thứ hai xuất hiện.

- A, chuyện gì xảy ra vậy? Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, làm sao có thể?

Cùng lúc đó, ở sâu trong Ma Uyên, hai mắt Băng Tuyết Ma Vương chợt mở to, trên gương mặt lãnh đạm có thêm vài phần không hiểu và ngưng trọng. Hắn cúi đầu nói. Vị trí hắn đang ở là một quảng trường cực lớn. Trên quảng trường cũng không có kiến trúc gì, chỉ có những hình vẽ kỳ quái. Nếu như là ma pháp sư nhìn thấy những hình vẽ này nhất định sẽ nhìn ra được đó là những ma pháp trận thần bí.

Nhưng kế tiếp bọn họ cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Bởi vì bọn họ căn bản không hiểu được những ma pháp trận này.

Băng Tuyết Ma Vương đang ngồi khoanh chân ở ngay giữa ma pháp trận lớn nhất. Ngôi xung quanh hắn là những cấp Thần Tướng cường đại. Có chừng hai mươi người. Nếu như tính luôn cả ba người đã chết kia, thế lực của Băng Tuyết Ma Vương có hai mươi một Thần cấp. Số lượng này đã tương đương với toàn bộ Bách Tộc Loạn Địa. Chỉ có điều như vậy cũng không có gì kỳ quái. Dù sao Bách Tộc Loạn Địa sao có thể so sánh với đế quốc Ma Pháp.

Kẻ địch lớn nhất của dân Cổ Duệ vẫn là hai đại đế quốc.

Nếu như không có lực lượng như vậy, Băng Tuyết Ma Vương cũng tuyệt đối không dám nói tới chuyện tranh đoạt đại lục. Hơn hai mươi Thần cấp là tối thiểu.

Đương nhiên, trong đó còn có một người chưa đạt được Thần cấp. Không ngờ chính là Nguyệt Ninh Á. Nàng quả nhiên được Băng Tuyết Ma Vương cứu trở về. Nói cách khác, hiện tại Băng Tuyết Ma Vương ở trong lòng đất nhưng có thể khống chế toàn bộ ma pháp trận tự nhiên phía trên.

- Phụ vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nguyệt Ninh Á hỏi. Các ma pháp sư khác cũng nhìn lại.

- Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đã tìm được chỗ lối vào Ma Uyên chúng ta, đồng thời sẽ lập tức tiến vào. Hắn có thể tìm tới, vậy đại quốc sư và Lan Quân gia thậm chí các thế lực lớn nhỏ khác cũng sẽ tìm được.

Băng Tuyết Ma Vương khẽ nói.

- Làm sao có thể? Bọn họ làm sao tìm được?

Nguyệt Ninh Á kinh ngạc kêu lên. Các Thần cấp cũng thiếu chút nữa đứng lên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1639: Sâu trong Ma Uyên
- Có lẽ hắn tình cờ phát hiện thôi. May là ma pháp trận ở cửa ra của Ma Uyên đã thu thập được đủ máu tươi và linh hồn, nếu không sẽ có chút phiền phức.

Ánh mắt Băng Tuyết Ma Vương chớp động nói. Nếu như không thu thập đủ, quả thực sẽ rất phiền phức. Phải biết rằng, lối vào Ma Uyên thật sự xuất hiện, tin tức này nhất định sẽ như mọc cánh nhanh chóng truyền đi. Sau đó ai còn tiến vào ma pháp trận lối ra đoạt mệnh nữa? Lại nghe hắn trầm giọng nói:

- Hừ, lập tức khởi động kế hoạch giết chết tất cả những kẻ bên trong ma pháp trận ở cửa ra. Không chừa một tên...

- Vâng, ma vương.

Đám người thực lực từ Thần cấp trở lên đồng thời đáp lại. Sau đó ma lực và tinh thần lực bạo phát. Ma pháp trận ở dưới thân bọn họ cùng bốn ma pháp trận nhỏ ở xung quanh ma pháp trận trung tâm đồng thời được khởi động. Lực lượng kinh khủng bỗng nhiên phóng lên cao...

Nếu như bây giờ Vu Nhai còn ở trong ma pháp trận tại cửa ra Ma Uyên, hẳn có thể phát hiện ra. Ma pháp trận vốn chỉ mang theo sự mê hoặc đột nhiên sát khí ngang dọc giống như Lục Thiên Sát Trận. Đương nhiên, Lục Thiên Sát Trận dựa vào sát khí, còn ở đây là dựa vào ma lực khủng bố.

- A a a...

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Xung quanh đám người Băng Tuyết Ma Vương giống như vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.

Theo thời gian trôi qua, xung quanh bọn họ lại xuất hiện thêm từng linh hồn vặn vẹo. Thoạt nhìn ma pháp trận trung ương vốn vẫn rất bình thường. Nhưng thoáng cái dường như nó đã biến thành nơi tập trung các ác ma. Hoặc nói là khủng khiếp giống như tầng mười tám địa ngục vậy.

- Băng Tuyết Vương thúc, ta gọi thúc một tiếng Vương thúc cuối cùng. Thúc đối xử với thiên tài đế quốc Ma Pháp như thế sao? Với chiêu thức ấy của thúc, sẽ có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi biến mất ở trong tay thúc. Sau này đế quốc Ma Pháp dựa vào cái gì để chiến đấu?

Đúng vào lúc này, một giọng nữ dễ nghe từ trên trời truyền xuống. Ngẩng đầu nhìn lên. Hóa ra phía trên còn có một ma pháp trận, tương tự với ma pháp trận trung ương.

Mà ở giữa ma pháp trận này lại đang khóa một đám người ở giữa không trung. Trong đó có chừng hơn hai trăm người.

Đúng vậy, bị khóa ở giữa không trung, ở nơi trung tâm nhất, cũng chính là vuông góc với chỗ của Băng Tuyết Ma Vương, nơi phát ra âm thanh, nàng mặc ma pháp bào, gần như bao kín lấy thân thể. Nàng có một mái tóc dài màu xanh biếc. Dưới ánh sáng ma pháp trận, trông nàng đầy cảm giác thần bí. Không ngờ đó chính là công chúa Nguyệt Lâm Sa đã mất tích hơn tám tháng.

Ở chung quanh nàng, đương nhiên chính là đám người của đoàn ủng hộ công chúa. Hơn tám tháng qua, bọn họ bị nhốt ở chỗ này.

- Nguyệt Lâm Sa, nàng quả thực gọi phụ vương ta một câu Vương thúc cuối cùng rồi. Bởi vì rất nhanh nàng sẽ biến thành tế phẩm. Đương nhiên, cho dù nàng sống sót cũng phải thay đổi cách xưng hô. Phải đổi thành hoàng đế thúc thúc. Bởi vì phụ vương ta rất nhanh sẽ trở thành Ma Pháp Đại Đế.

Băng Tuyết Ma Vương còn chưa mở miệng, Nguyệt Ninh Á đã cướp lời. Hắc hắc, mấy ngày qua, lạc thú lớn nhất của nàng chính là dùng lời nói sỉ nhục Nguyệt Lâm Sa. Nếu không phri phụ vương không cho nàng động chân động tay, sợ rằng hiện tại cả người Nguyệt Lâm Sa cũng bị nàng đùa bỡn. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Trước đây, trong những người cùng lứa tuổi, Nguyệt Ninh Á không sợ, cũng không phục ai. Cho dù là ai, nàng cũng dám mắng dám đánh. Nhưng riêng vị đường tỷ Nguyệt Lâm Sa này, lại chính là bóng ma trong lòng nàng. Từ nhỏ đã vậy. Hừ, Nguyệt Lâm Sa ngoại trừ xuất thân mạnh hơn nàng ra, có gì có thể so sánh được với nàng?

Hiện tại thì tốt rồi. Rất nhanh thân phận sẽ đảo ngược. Nguyệt Ninh Á nàng rất nhanh sẽ trở thành công chúa. Nguyệt Lâm Sa, cho dù không chết cũng chỉ là một quận chúa. Đương nhiên, Nguyệt Ninh Á nàng chắc chắn sẽ không để Nguyệt Lâm Sa sống sót.

- Băng Tuyết Ma Vương, ngươi thật sự muốn hủy diệt đế quốc Ma Pháp sao?

Nguyệt Lâm Sa căn bản không để ý tới Nguyệt Ninh Á.

- Sao lại nói là hủy diệt? Ta còn không phải suy nghĩ cho đế quốc Ma Pháp chúng ta sao. Khi hoàn toàn nắm lực lượng Ma Uyên này trong tay, ta có thể đối đầu cùng dân Cổ Duệ. Cái này gọi là thiên tài có thể đối kháng dân Cổ Duệ đi? Nếu không thể, vậy chỉ có thể hi sinh. Bây giờ vì đại nghiệp mà chết chung quy vẫn có giá trị hơn so với tương lai chết ở trong tay của dân Cổ Duệ.

Băng Tuyết Ma Vương thản nhiên nói, không có bất cứ dao động nào.

- Ngươi chẳng qua chỉ muốn thực hiện dã tâm của ngươi mà thôi. Ngươi giúp đỡ dân Cổ Duệ sát hại phụ hoàng ta, khiến toàn bộ đế quốc Ma Pháp rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Đây gọi là vì đế quốc Ma Pháp sao?

Nguyệt Lâm Sa cười lạnh nói.

Rất rõ ràng, Nguyệt Lâm Sa bị bắt tới nơi này, có thể biết Ma Pháp Đại Đế tâm thần không yên mà chết, đều là âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương. Không chỉ như vậy. Nếu như chỉ có Ma Pháp Đại Đế chết, như vậy công chúa Nguyệt Lâm Sa rất có tiếng tăm, tầm nhìn kế vị, cũng có thể sẽ nhanh chóng dẹp loạn. Chính bởi vì Nguyệt Lâm Sa nàng mất tích mới có thể dẫn đến toàn bộ đế quốc Ma Pháp biến thành hỗn loạn như vậy.

Có thể Nguyệt Lâm Sa không mất tích cũng sẽ có bạo động, nhưng tuyệt đối không phải là cục diện khó có thể khống chế như hiện nay.

Giết chết Ma Pháp Đại Đế, khiến Nguyệt Lâm Sa mất tích, thoáng nhìn cũng thấy là thủ pháp của dân Cổ Duệ, quả thực chính là do dân Cổ Duệ làm ra. Nếu như Nguyệt Lâm Sa thật sự bị dân Cổ Duệ bắt đi, đương nhiên tất cả đều giải thích được. Nhưng Nguyệt Lâm Sa lại ở trong tay Băng Tuyết Ma Vương. Điều này chẳng phải nói rõ Băng Tuyết Ma Vương cùng dân Cổ Duệ âm thầm hiệp nghị gì đó, hoặc là lợi dụng lẫn nhau...

Biến đế quốc Ma Pháp thành tình trạng như vậy, thật làm khó cho Băng Tuyết Ma Vương còn dám nói là vì đế quốc Ma Pháp.

- Là dã tâm của ta thì thế nào. Muốn có thành tựu, nhất định phải có hi sinh. Ở trong mắt ta bất kỳ thứ gì cũng không quan trọng bằng vị trí kia. Chỉ có điều ngươi có thể yên tâm. Chỉ cần ta nắm Ma Uyên trong tay, như vậy hiện tại đế quốc Ma Pháp mất đi thứ gì, ta đều sẽ lấy về. Hừ. Dân Cổ Duệ còn tưởng rằng ta bị quyền lực làm choáng váng biến thành kẻ ngu si. Nhưng bọn họ không biết bọn họ cũng bị ta lợi dụng.

Băng Tuyết Ma Vương không có gì không thể thừa nhận. Hắn vốn cũng không phải là dạng người dối trá gì. Yrước đây vì phụ họa hắn phải dối trá, nhưng bây giờ đã không cần phải làm vậy nữa. Một bên là thủ hạ trung thành với hắn, một bên là hơn hai trăm người sắp chết.

- Ngươi chính là một kẻ ngu si bị quyền lực xông lên não tới hôn mê. Ngươi dựa vào cái gì dám khẳng định ngươi có thể nắm Ma Uyên trong tay. Ngươi có thể chắc chắn sao? Thậm chí ngươi làm sao biết dân Cổ Duệ không biết dự định của ngươi?

Nguyệt Lâm Sa cả giận nói.

- Đừng quên ta là ma pháp sư còn thiên tài hơn cả phụ hoàng ngươi. Ta có thể giải được năm ma pháp trận bên trong Ma Uyên.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top