Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1640: Bảng tiến hóa bên trong Lữ giả
- Nếu như là phụ hoàng ngươi, liệu có thể không? Ta đã lén nhìn trộm ma pháp trận cổ xưa khởi động và nắm được phương pháp trong tay. Đó chính là thiêu đốt vô số máu tươi và linh hồn. Lại lấy một người tuổi còn trẻ, thuần khiết có linh hồn lại cường đại hiến tế. Đồng thời lấy càng nhiều linh hồn trẻ tuổi cường đại trợ giúp... Có lẽ ta không nắm chắc một trăm phần trăm có thể thành công, nhưng ít ra cũng có bảy phần. Lẽ nào ngươi không nghe nói có câu, chỉ cần có một phần cơ hội có thể đánh. Nhưng ta lại nắm chắc những bảy phần phần, vì sao không đánh?

Băng Tuyết Ma Vương lạnh lùng nói.

Hắn sở dĩ không cho Nguyệt Ninh Á đùa bỡn với Nguyệt Lâm Sa thậm chí là những người khác trong đoàn ủng hộ công chúa chính là sợ ảnh hưởng tới sự thuần khiết của bọn họ.

- Ngươi quả thực điên rồi. Ngươi đang sử dụng đế quốc Ma Pháp thậm chí số phận của tất cả chủng tộc trên toàn đại lục Thần Huyền, chỉ vì chút dục vọng của bản thân ngươi.

Nguyệt Lâm Sa nói gần như rít lên qua kẽ răng, hai mắt giuống như bị thiêu đốt.

- Vị trí kia vốn là dành cho đệ nhất thiên tài hoàng tộc như ta. Được rồi, ngươi câm miệng đi. Kế tiếp ngươi chỉ cần dựa theo số phận ta an bài là được.

Băng Tuyết Ma Vương nói, trong mắt vẫn lộ ra vài phần điên cuồng. Nhưng khi nói tới câu cuối cùng, hắn trở nên lạnh như băng. Nếu như không phải trong lòng mang theo điên cuồng, hắn sẽ không nói với Nguyệt Lâm Sa nhiều lời như vậy.

Hắn lại vung tay lên. Ma pháp trận phía trên thoáng động, Nguyệt Lâm Sa cũng nói không ra lời.

- Ma Vương đại nhân, hình như càng ngày có càng nhiều người tiến vào Ma Uyên. Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Đúng lúc này, một vị ma đạo sư cấp Thần Tướng nói. Hắn muốn hỏi có nên ra ngoài tiêu diệt đám người tiến vào này trước hay không.

- A, mặc dù là cấp Thần Vương, muốn đi tới chỗ của ta vẫn phải tốn không ít thời gian. Thậm chí vĩnh viễn cũng không đến được. Ma Uyên không phải là tồn tại cấp Thần Vương có thể phá được. Chờ bọn họ thật sự tìm được tới nơi này, ta cũng đã sớm nắm hoàn toàn Ma Uyên trong tay. Đến lúc đó bọn họ ở trong mắt ta cũng không khác gì người chết. Đương nhiên, đối với cường giả Thần cấp trở lên hoặc những thiên tài đặc biệt có thiên phú, ta sẽ không đành lòng giết chết. Bọn họ còn phải ra sức cho Ma Pháp Đại Đế mới của ta. Không cần để ý tới bọn họ. Tiếp tục điều khiển trận pháp...

- Vâng, ma vương... Không không, đại đế.

- Ha ha...

Thời điểm Băng Tuyết Ma Vương nghe tới hai chữ Đại đế, trên gương mặt lạnh như băng giống như tan ra. Hắn cười to vài tiếng. Nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục lại dáng vẻ bản đầu. Hắn không phải là người dễ đắc ý vênh váo. Hắn là Băng Tuyết Ma Vương mãnh thú lạnh lùng như đêm tối.

Cùng lúc đó, đám người Mạc Luân Tạp Đế, đại quốc sư và gia tộc Lan Quân thần bí đều đã tiến vào Ma Uyên. Ma pháp trận tự nhiên ở lối vào đối cấp Thần Vương mà nói căn bản cũng không phải là vấn đề. Gần như chớp mắt, bọn họ liền tìm được lối vào. Sau khi không gian vặn vẹo biến hóa, bọn họ đi tới thế giới kia. Một thế giới tràn ngập các loại khí tức ma pháp. Trong đó nguyên tố độ dày gần như gấp mấy chục lần so với bên ngoài.

- Không trách được Băng Tuyết Ma Vương tuổi còn trẻ đã nắm giữ lực lượng khủng bố như vậy. Ở nơi thế này tu luyện, lại thêm hắn vốn có thiên phú nghịch thiên, thực lực không đạt được cấp Thần Vương mới là lạ.

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế không nhịn được cảm thán. Những người khác ở xung quanh cũng gật đầu. Lúc này không chỉ có người của ba thế lực lớn bọn họ, còn có các cấp Thần Tướng hoặc Thánh cấp khác cũng chạy tới.

Ở đây giản thật sự chính là thánh địa tu luyện. Cũng không trách được mấy năm qua, thủ hạ Băng Tuyết Ma Vương gần như đều xuất hiện trạng thái thiên tài. Giống như Phỉ Ni kia có thể đạt được thánh ma đạo sư cửu đoạn. Nhất đinh không thể thiếu công lao của chố này.

Đương nhiên, bọn họ không phải tới tu luyện, mà muốn tìm được ma kiếm trong Ma Uyên.

Không, hiện tại ma kiếm vẫn đứng thứ nhì. Bọn họ càng muốn nắm giữ chỗ này hơn. Chỉ cần nắm giữ chỗ này, cái gì cũng có. Đồng thời bọn họ cũng nóng lòng muốn ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương nắm giữ Ma Uyên. Giống như tiểu tử Ngụy Linh kia đã nói trước đó, nếu như Băng Tuyết Ma Vương khởi động trận pháp tự nhiên kia để thu thập máu tươi và linh hồn, khẳng định còn chưa nắm giữ được nơi này.

Thời gian không đợi người. Đối thủ cạnh tranh vẫn rất nhiều. Mọi người không chút do dự chia ra bốn phía...

Chỉ có điều rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra ở đây quả thực chính là phiên bản của ma pháp trận tự nhiên của lối ra Ma Uyên. Khắp nơi đều tràn ngập cảm giác mê huyễn. Ở đây có thể không có thứ mê hoặc khiến người ta phát điên, nhưng cảm giác huyễn ảo lại kinh khủng hơn. Phía trước chính là sương mù dày đặc. Hơn nữa dường như không gian gấp nếp một cách cổ quái. Bọn họ không nhìn thấy rõ con đường phía trước. Ngay cả cấp Thần Tướng cũng cảm giác sắp bị hôn mê.

Không. Thậm chí sắc mặt ba vị cấp Thần Vương cũng lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.

- Những thứ này là đạo cụ ma pháp truyền tin. Phân công nhau tìm kiếm. Nếu có phát hiện gì lập tức cho ta biết.

Sau khi gia chủ Mạc Luân Tạp Đế tìm kiếm một thời gian không có kết quả, đột nhiên ném ra đạo cụ truyền tin cho mọi người, sau đó nói.

Đúng vậy, ngay cả hắn trong lúc nhất thời cũng không tìm được phương hướng đi tới.

Nói xong, thân ảnh hắn lóe lên, một thân một mình đi tìm kiếm, chỉ để lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Sau đó, cấp Thần Tướng người Mạc Luân Tạp Đế gia cũng dặn dò vài câu, rồi tách nhau ra tìm kiếm. Những người tuổi trẻ này đều có thực lực một mình đảm đương một phía. Bọn họ không cần quá lo lắng.

Những người trẻ tuổi còn lại đều nhìn về Thủy Tinh, cũng chính là Vưu Y Nhi trong mắt bọn họ. Ai bảo trước đó đã quen bị nàng lãnh đạo.

Thủy Tinh lại đột nhiên nở nụ cười nói:

- Tất cả mọi người nghe gia chủ nói, tản ra. Chỉ có điều thực lực của chúng ta sợ rằng không đủ. Tốt nhất là tạo thành tiểu đội tìm kiếm. Dù sao chúng ta cũng không chỉ có một kẻ địch là Băng Tuyết Ma Vương. Đúng rồi, ta sẽ cùng Ngụy Linh hợp thành đội.

Trong nháy mắt, sắc nam nhân gia tộc Mạc Luân Tạp Đế trực tiếp tối sầm lại. Chỉ có điều bọn họ cũng không có cách nào. Sau khi người ta nói xong, không đợi bọn họ phản đối, đã trực tiếp cùng nhau bay đi. Thực lực bọn họ lại không bằng người ta, đuổi cũng đuổi không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ tự tập hợp thành đội.

Những thế lực khác đều có thân thể to lớn như vậy, cũng bắt đầu phân chia nhau tiến vào trung tâm Ma Uyên.

- Vu Nhai, thế nào. Có nhìn thấy vấn đề gì không?

Khi xung quanh không còn những người khác, cuối cùng không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa, Thủy Tinh ở bên cạnh Vu Nhai hỏi.

- Đã nhìn ra. Nơi này là Thần Chi Nguyên Giới. Điều này không thể nghi ngờ. Trước mắt ngoại trừ nguyên tố mê hoặc ở xung quanh ra, quả thực chính là thế giới Lữ Giả.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1641: Tuyết Ma ở bên trong
- Đó cũng chính là dải đất trong phạm vi Đoạn Thiên Nguyên Giới. Chỉ có điều so với dải dất trong Đoạn Thiên Nguyên Giới bên lại cường đại hơn. Thoạt nhìn chính là bản tiến hóa của dải đất trong phạm vi của Đoạn Thiên Nguyên Giới.

Vu Nhai nhìn xung quanh một chút sau đó cảm thán nói.

Lúc Vu Nhai tiến vào đã xác định được Ma Uyên này chính là Thần Chi Nguyên Giới. Sau đó, hắn một đường theo gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đi tới. Tuy rằng cũng không tìm được con đường chính xác, nhưng luôn xuất hiện quang cảnh không ngừng biến đổi. Những quang cảnh này giống như quang cảnh nguyên tố nào đó trong dải đất của thế giới Lữ giả. Nói ví dụ như, một chỗ tràn ngập khí tức hắc ám, như vậy xung quanh chỗ này tất cả đều là hắc ám. Nếu như thuộc nguyên tố hỏa, vậy xung quanh toàn bộ là nguyên tố hỏa thuần túy. Trừ khi rời khỏi chỗ này.

Chỉ có điều Vu Nhai cảm giác được nguyên tố ở đây thuần túy hơn so với thế giới Lữ Giả vô số lần. Cho nên mới có thể nói đây là bản tiến hóa trong thế giới Lữ Giả.

- Đúng vậy. Ta vì nguyên tố mê hoặc ở đây, thiếu chút nữa không phát hiện ra ở đây rất giống với bên trong thế giới Lữ Giả.

Thủy Tinh nghe Vu Nhai nói vậy, chợt giật mình bừng tỉnh. Bởi vì hiệu quả mê hoặc xung quanh, nếu như không chú ý, thật sự không nhìn ra mỗi dải đất nguyên tố đều độc lập. Bởi vì huyễn trận sẽ dụ hoặc ngươi:

- Như vậy chẳng phải ở đây cũng có quy tắc nguyên sao?

- Nếu như ta đoán không nhầm, khẳng định sẽ có. Chỉ bởi vì mê huyễn, muốn tìm được quy tắc nguyên sợ rằng chật vật hơn nhiều so với ở thế giới Lữ Giả.

Vu Nhai gật đầu một cái nói:

- Hắc, ở đây nói không chừng không có cái gọi quy tắc nguyên. Chắc là thần nguyên thậm chí là thứ cường đại hơn. Dù sao không phải ở cùng một Thần Chi Nguyên Giới. Khẳng định không phải là thứ tương đồng. Ở đây chắc hẳn là nơi thiên về nguyên tố hơn so với thế giới Lữ Giả. Dù sao Thần Chi Nguyên Giới này phải là nơi khởi nguồn của ma pháp.

Đúng vậy, bản tiến hóa trong phạm vi Lữ giả không phải thật sự giống như ở bên trong thế giới Lữ Giả. Cấu tạo của mỗi Nguyên Giới Thần đều không giống nhau.Tthế giới Lữ Giả thật ra lại thiên về phù văn. Ma pháp dường như thứ đi kèm. Chỉ có điều bởi vì lúc đó, ý thức thế giới Lữ Giả đang ngủ say, toàn bộ thế giới Lữ Giả thoạt nhìn chú trọng nguyên tố và thánh đạo Huyền Binh hơn.

Phải biết rằng, thế giới Lữ Giả nhưng có quy tắc nguyên của nguyên tố và quy tắc nguyên Huyền Binh. Không chỉ là nguyên tố.

Vu Nhai xem như để ý tới một thứ gì đó trong Thần Chi Nguyên Giới. Mỗi một Thần Chi Nguyên Giới đều có lực lượng đặc biệt của chúng. Giống như thế giới Lữ Giả chính là phù văn. Lục Thiên Nguyên Giới chính là sát trận. Lạc Thiên Nguyên Giới có lẽ là huyễn và tâm. Kinh Thiên Nguyên Giới tạm thời không biết là cái gì. Ma pháp trận trước mắt này, khởi nguyên Thần Chi Nguyên Giới phải là ma pháp và ma pháp trận.

Đương nhiên, mỗi Thần Chi Nguyên Giới không có khả năng ngoại trừ điểm đặc biệt ra, không có gì cả. Đó là không tạo thành một thế giới, còn tràn ngập những thứ khác ở bên trong. Giống như thế giới Lữ Giả, ma pháp và Huyền Binh đều có. Giống như Kinh Thiên Nguyên Giới, có thể bồi dưỡng được các loại nguyên tố của Thần tộc. Thậm chí lực lượng nguyên tố không quá giống với ở đại lục Thần Huyền. Nhưng về bản nguyên là giống nhau.

Sát trận trong Lục Thiên Nguyên Giới bên t cũng không hoàn toàn như nhau. Thậm chí có thể nói, có vài sát trận là hoàn toàn khác nhau.

Nói cách khác, mỗi một Thần Chi Nguyên Giới đều có điểm đặc biệt của chúng. Lấy mấy thứ này làm trụ cột, diễn hóa thành một thế giới chân thật, lại nhấn mạnh ở những điểm khác biệt. Nhưng cái nên có đều sẽ có. Đây là nền tảng của một thế giới.

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

Thủy Tinh hỏi.

- Ta thả sư phụ trước đây của nàng ra hỏi một chút tình hình rồi nói sau.

Vu Nhai đột nhiên nở nụ cười, có chút bỡn cợt.

- Sư phụ trước đây sao?

Thủy Tinh trợn trừng mắt còn muốn truy hỏi, nhưng Vu Nhai đã thả người ra rồi. Nàng mở to hai mắt nhìn. Sư phụ trước đây, người đã cho nàng cơn ác mộng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt nàng. Trước đây bọn họ không có trao đổi qua. Vu Nhai cũng không đề cập tới chuyện của Ngôn Vũ. Thậm chí gia chủ Mạc Luân Tạp Đế cũng không hỏi Vu Nhai làm sao biết được lối vào Ma Uyên. Cho nên nàng cũng không biết Ngôn Vũ tồn tại.

Trước tuy rằng đây hắn cùng Tô Lôi ở trong một đội ngũ, nhưng lúc đó đội ngũ Thanh Môn nhân số rất nhiều, sau lại trở thành hơn một ngàn người. Tô Lôi lại thuộc về đám người có thực lực yếu kia, Thủy Tinh đương nhiên không có khả năng chú ý đến. Mặc dù nàng có nhìn thấy qua, thời gian dài như vậy, bất kể là trên phương diện khí chất hay tướng mạo, Tô Lôi cũng sớm có sự thay đổi,.

Ở trong tiềm thức Thủy Tinh căn bản chưa từng nghĩ sẽ gặp Tô Lôi ở đế quốc Ma Pháp.

- Ở đây là đâu? Tuyết Ma đâu? Ngươi đã nói sẽ dẫn ta đi gặp Tuyết Ma. Nếu như ngươi không dẫn ta đi gặp Tuyết Ma, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi cùng đệ tử của ta cùng một chỗ.

Ngôn Vũ vừa mới ra ngoài đã nhìn chằm chằm vào Vu Nhai gầm hét lên.

- Vu Nhai, đây là sư phụ ta?

Thủy Tinh gần như không phản ứng kịp.

- Sư phụ, ai là sư phụ của ngươi. Loại nữ nhân như ngươi cũng xứng gọi ta là sư phụ sao? Chỉ có điều bộ dạng ngươi xinh đẹp như vậy, chỉ cần ngươi thề không tìm nam nhân, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ. Ha ha ha, nữ nhân xinh đẹp như ngươi vậy mà không có nam nhân, nhất định sẽ rất thú vị.

Ngôn Vũ nhìn chằm chằm vào Thủy Tinh điên cuồng nói. Nàng đương nhiên không nhận ra Thủy Tinh. Hiện tại, Thủy Tinh đang mặc trang phục của Vưu Y Nhi.

- Nếu như ta dẫn tiền bối đi thấy Tuyết Ma thì sao?

Vu Nhai cướp lời.

- Tuyết Ma? Nếu như ta có thể nhìn thấy Tuyết Ma, nàng đương nhiên có thể lập gia đình. Ngươi cũng có thể cưới đệ tử của ta.

- Vậy tiền bối quan sát kỹ xem đây là nơi nào.

Vu Nhai chỉ xung quanh nói.

- Ở đây là đâu? A. Nơi này là Ma Uyên. Nơi này chính là Ma Uyên. Ta cùng Tuyết Ma gặp nhau ở đây. Các ngươi thật sự đã tiến vào. Tuyết Ma đang ở bên trong sao?

Cuối cùng Ngôn Vũ nhìn một chút, sau đó thoáng cái đã nhận ra được. Thật ra sau khi Ngôn Vũ đã đạt được thực lực thánh ma đạo sư, đã len lén tới đây. Nhưng nàng không có cách nào tìm được lối vào Ma Uyên. Cho dù nàng đứng ở trên dãy núi tuyết ở lối vào, cũng không tìm được. Bởi vì thực lực nàng không đủ. Lần đó, nàng cùng Tuyết Ma gặp nhau, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp.

- Không sai, Tuyết Ma đang ở bên trong. Chỉ có điều chúng ta không vào được. Nếu tiền bối đã tới một lần, hiện tại tiền bối có thể tiến vào không?

- Không vào được. Các ngươi sao có thể không vào được? Đi nhanh một chút. Nếu không ta sẽ không để cho các ngươi có kết cục tốt... Ta cũng không vào được. Trước đây là Tuyết Ma tìm được đường. Ta cũng không vào được.

Ngôn Vũ lại nói năng có chút lộn xộn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1642: Tìm được rồi
Nàng biểu đạt suy nghĩ áy náy rất rõ ràng. Chính nàng cũng không có cách nào đi vào. Cũng đúng. Nàng đi tới dãy núi tuyết phía trên Ma Uyên, ngay cả lối vào còn không tìm được, vậy làm sao thông qua được nơi mê huyễn này?

Bài từ kia thật ra chính là được viết ra ở chính nơi mê huyễn này. Nàng đương nhiên đã bị nhốt cùng Tuyết Ma ở đây. Sau đó, là do Tuyết Ma tìm được đường ra ngoài, nàng mới có thể rời khỏi đây. Bởi vì nơi này tràn ngập mê huyễn. Trước lối vào lại giống như vực sâu khủng khiếp vậy, cho nên bọn họ mới có thể gọi ở đây là Ma Uyên. Đúng vậy, Ma Uyên, cái tên này chính là do Tuyết Ma và Ngôn Vũ tạo ra.

- A, vậy chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.

Vu Nhai nhún vai, nhanh chóng thu Ngôn Vũ vào trong Huyền Binh Điển. Nếu ngay cả nàng cũng không biết phải rời khỏi chỗ này thế nào, vậy để nàng ở bên ngoài cũng không có tác dụng gì?

- Vu Nhai, chuyện này...

- Đây là chuyện cũ của sư phụ biến thái nàng, xem ra cũng là một người đáng thương...

Vu Nhai kể sơ qua cho Thủy Tinh nghe về chuyện cũ của Ngôn Vũ. Đương nhiên, rất nhiều điều cũng do bản thân Vu Nhai suy đoán ra được, nhưng cũng đúng tám chín phần.

- Không trách được, không trách được trước đó, ta cảm thấy trong đội ngũ Thanh Môn các ngươi có một nữ hài nhìn rất quen mắt. Nhưng lúc đó ta cũng không để ở trong lòng. Thật không nghĩ tới lại đúng là Tô Lôi.

Thủy Tinh lại hỏi:

- Nói như vậy, Băng Tuyết Ma Vương rất khả năng chính là Tuyết Ma mà sư phụ ta nhắc tới?

- Rất có thể. Nói chung chúng ta vẫn phải tự nghĩ cách đi vào thôi.

- Ừ. Chỉ có điều ở đây trong lúc nhất thời ngay cả cấp bậc Thần Vương cũng không tìm được đường. Chúng ta tiến vào thế nào? Cũng không biết có thể phá được âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương trước khi hoàn thành hay không?

Thủy Tinh gật đầu, sau đó lo lắng nói. Ở bên ngoài là nữ hán tử, có chủ ý. Nhưng thời điểm ở cùng một chỗ với Vu Nhai, trong tiềm thức nàng muốn dựa vào Vu Nhai, cũng lười động não.

- Âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương chắc hẳn không ngoài ý định muốn nắm lấy Thần Chi Nguyên Giới trong tay. Nhưng hắn sao có thể nắm giữ được Thần Chi Nguyên Giới? Cho dù hắn náo loạn gây động tĩnh lớn như vậy, thậm chí giết người nhiều như vậy, ta cũng không coi trọng hắn. Điều ta lo lắng chính là Nguyệt Lâm Sa. Nếu như ta đoán không nhầm, chắc hẳn Nguyệt Lâm Sa cũng đang ở đây. Ngoại trừ Ma Uyên ra, ta thật sự không nghĩ ra cái gì có thể khiến Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa biến mất thậm chí hủy thi diệt tích.

Vu Nhai có chút ngưng trọng nói, đồng thời xác định suy đoán này.

- Ngươi nói Băng Tuyết Ma Vương còn cấu kết với dân Cổ Duệ sao?

- Rất có thể. Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của ta. Chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp thông qua đây rồi nói sau. Nếu như theo phương pháp phá trận bình thường, rất khó rời khỏi nơi này. Chúng ta vẫn nên lấy quy tắc của thế giới Lữ Giả ra. Cũng chính là, tìm kiếm vật trung tâm của mỗi một giải đất thuộc tính. Đồng thời, cảm ngộ địa thế của Thần Chi Nguyên Giới này.

Vu Nhai chỉ nghĩ tới phương pháp này.

Vu Nhai và Thủy Tinh đều không phải là ma pháp sư thuần túy, càng không phải là ma trận sư gì đó, vậy giải trận thế nào? Cho dù là ma trận sư, ma trận ở đây cũng là tồn tại cao cấp hơn. Ngay cả Thần Vương, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy đau đầu.

Cho nên, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới biện pháp này. Hơn nữa hắn cảm thấy được độ khó đặc biệt cao.

Giống như trước đó đã nói, địa thế là thứ tồn tại ở bất kỳ thế giới nào. Chỉ cần lĩnh ngộ địa thế, rất nhiều thứ đều có thể giải quyết dễ dàng, Giống như trước đó, Vu Nhai có thể dùng địa thế để phá giải ma pháp trận tự nhiên ở lối ra Mê Uyên.

Thủy Tinh gật đầu, nói:

- Vậy chúng ta bắt đầu đi. Bây giờ nơi chúng ta đang đứng là hệ thủy. Làm sao để tìm kiếm được?

- Nơi hệ thủy!

Vu Nhai khẽ nhíu mày, Tuy rằng hắn cảm ngộ rất nhiều nguyên tố thành thánh, lại rất ít sử dụng. Thậm chí bởi vì quy tắc nguyên của thế giới Lữ Giả trước đó mới lĩnh ngộ. Sau đó thực lực của hắn tinh thâm, thánh đạo cũng tiện thể theo sát bước tiến.

Nhưng muốn nói tới thông hiểu sâu, hắn thật sự không hiểu sâu lắm. Nhưng Thủy Tinh nguyên tố lĩnh ngộ thánh đạo cũng không nhiều. Có lẽ hệ quang minh còn có khả năng dựa vào nàng, những cáci khác thì không được.

- Được rồi. Chúng ta tìm một nơi hệ mộc thử trước rồi nói sau.

Vu Nhai không quên, lĩnh ngộ của hắn về nguyên tốc mộc cường đại hơn các nguyên tố khác, được gọi là sức sống nguyên.

Hiện tại bởi vì nguyên tốc mộc, mộc thánh đạo của hắn cũng đã đạt đến thánh đạo đỉnh phong. Đầu tiên đương nhiên chính là nơi hệ mộc. Như vậy, bọn họ bắt đầu tìm kiếm. Bởi vì nơi mê huyễn này luôn biến hóa, bọn họ có đôi khi chưa bước được vài bước đã rời khỏi chỗ cũ. Cho nên tìm những nơi như vậy hình như dễ dàng hơn một chút. Chỉ khoảng nửa phút bọn họ đã đi tới một nơi hệ mộc.

- Được rồi. Hiện tại ta thử một chút xem có thể cảm ứng được vật trung tâm của chỗ này hay không.

Vu Nhai nhìn Thủy Tinh gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng xuống. Không đi được. Bởi vì mê huyễn, cho nên cảm ngộ địa thế trước đó tạm thời không thể thực hiện được. Tốt nhất vẫn nên lấy vật ở trung tâm hệ này vào tay, cũng chính là xem có thể tìm được Nguyên hay không.

Nhắm mắt lại, Vu Nhai không ngừng cảm ngộ nguyên tố xung quanh. Đồng thời bởi vì mê huyễn khủng khiếp, mặc dù hắn ở hệ mộc, vnẫ có thể cảm nhận được nguyên tố khác. Thậm chí không phân biệt rõ được nguyên tố nào thuộc về nơi hệ mộc này. Bởi vậy, bước đầu tiên của hắn chính là muốn tìm được nguyên tố ở đây. Ở đây giống như một không gian bị quấy đục. Sợ rằng ngay cả Thần Vương cũng khó phân biệt được.

Thời gian trôi qua, Vu Nhai không ngừng nhận biết. Thậm chí tất cả Binh Linh trong cơ thể cũng đang giúp hắn.

- Thời gian dừng lại...

Dù vậy hắn vẫn không phân biệt được. Cho dù là Thôn Thiên Kiếm Linh cắn nuốt nguyên tố vào cũng không phân biệt rõ. Thậm chí bắt vào trong Huyền Binh Điển cũng không phân biệt rõ được. Có lẽ là do thực lực của hắn còn chưa đủ. Bởi vậy, Vu Nhai chỉ có thể dùng thánh đạo thời gian.

Trong nháy mắt thời gian dừng lại, không gian xung quanh cũng giống như bị tạm dừng. Nhưng chỉ dừng lại gần như trong chớp mắt có thể không đáng kể tới. Bởi vì xung quanh cũng có nguyên tố thời gian ảnh hưởng tới hắn. Nhưng Vu Nhai biết, trong nháy mắt này hắn có thể sẽ tìm được cơ hội. Bởi vậy hắn bắt đầu điên cuồng sử dụng lực lượng thời gian. Nhưng lực lượng thời gian đang tiêu hao quá kinh khủng.

Hắn điên cuồng bổ sung đan dược giống như không tốn tiền, chính là muốn bắt được một chút cơ hội này.

Sau khi khởi động thánh đạo thời gian, quan tự quyết, Vu Nhai lại nghĩ tới Quan tự quyết của Luân Chuyển Thần Ấn. Hắn trợn tròn hai mắt tìm kiếm nguyên tố mộc ở nơi này...

- Tìm được rồi. Chính là khí tức này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Vu Nhai đã tìm được một tia nguyên tố mộc trong nguyên tố hỗn loạn này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1643: Thần đạo
Thật ra, nếu như không phải toàn bộ nguyên tố của hắn đã thành thánh, chỉ sợ cũng không tìm được. Chính bởi vì toàn bộ nguyên tố thành thánh, trên phương diện nhận biết nguyên tố, hắn lại càng rõ ràng hơn.

Đương nhiên, cũng không phải không có công lao của quan tự quyết và thánh đạo thời gian.

A, tìm được một tia nguyên tố mộc ở nơi này chỉ có thể nói là một bước thành công nhỏ. Vẫn còn kém xa.

Kế tiếp chính là phải tìm kiếm càng nhiều nguyên tố mộc khác.

Thật may, bởi vì tìm được khí tức này, kế tiếp muốn tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hắn loại bỏ các nguyên tố khác. Ở trong ý thức của hắn chỉ còn lại các nguyên tố hệ mộc. Chậm rãi, hắn dường như tiến vào trong bóng tối. Trong bóng tối, từng nguyên tố hệ mộc đang không ngừng xuất hiện. Cuối cùng chúng bao trùm toàn bộ bóng tối, khiến bóng tối biến thành một màu xanh lục thuần khiết đầy sức sống.

Ở trong mắt Thủy Tinh, lúc này xung quanh Vu Nhai tản ra khí tức mộc tinh thuần.

- Khí tức hệ mộc thật thuần túy. Hình như tiên sinh Ngụy Linh đã tìm được cái gì đó?

Có lẽ bởi vì mê huyễn chi địa này cũng không lớn, có lẽ là bởi vì nhân số quá nhiều. Phải biết rằng, sau khi biết tin tức về lối vào thật sự của Ma Uyên, không quan tâm là người mạnh hay kẻ yếu tất cả đều tràn vào đây. Bởi vậy, ở xung quanh Vu Nhai thỉnh thoảng cũng gặp phải người đi ngang qua.

Trong đó có không ít người là người của Thanh Môn hoặc là ma pháp sư trước đó đã được hắn hoặc Thủy Tinh cứu ra ngoài.

Giống như bây giờ, có mấy người đã nhận ra hắn là vị Ngụy Linh đã tiêu diệt hai cấp Thần Tướng. Bọn họ còn cảm nhận được khí tức mộc thuần túy của hắn.

Bọn họ không nhịn được nói thành lời, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau. Tiếp đó, bọn họ không chút do dự đã đi tới. Một người trong đó đã quay sang nhìn Thủy Tinh nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư Vưu Y Nhi. Chúng ta muốn tiếp tục theo tiên sinh Ngụy Linh, không biết có được hay không?

Thủy Tinh nhìn thấy bọn họ đi tới, trong lòng cũng có chút cảnh giác. Nhưng thời điểm nghe thấy người này nói vậy, nàng lại có phần sững sờ. Sau đó nàng chợt cười nói:

- Đi theo hắn sao? Cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần không tạo ra phiền phức đối với hắn là được. Hắn sợ nhất chính là gặp phiền toái.

- Yên tâm. Chúng ta tuyệt đối sẽ không thêm phiền phức cho mọi người. Cho dù có cho chúng ta thêm mười lá gan, chúng ta cũng không dám tăng thêm phiền phức cho tiên sinh Ngụy Linh. Chúng ta chỉ muốn đi theo hắn, cũng muốn làm trợ thủ giúp hắn mà thôi.

Mấy người kia vội vàng xua tay nói.

Người còn trẻ như vậy đã giết chết được cấp Thần Tướng, bọn họ làm sao dám gây phiền toái cho hắn được. Đúng vào lúc này bọn họ lại sửng sốt. Thật không nghĩ tới giọng điệu của Vưu Y Nhi lại như vậy. Cho người ta cảm giác nàng thật sự rất giống như lão bà của tiên sinh Ngụy Linh vậy.

Trong đầu bọn họ nghĩ như vậy, liền đưa mắt nhìn qua. Hai người thật sự rất xứng đôi. Cũng chỉ có giống như tiên sinh Ngụy Linh, mới có khả năng nắm giữ lão bà xinh đẹp như vậy.

Cứ như vậy, mấy người này đứng ở cách Vu Nhai không xa. Trong đó có ma pháp sư hệ mộc nổi tiếng cảm nhận được khí tức mộc tinh thuần xung quanh, liền ngồi xếp bằng xuống. Chỉ thoáng tu luyện, trên gương mặt bọn họ liền lộ ra vẻ mừng rỡ...

Vu Nhai tất nhiên không biết gì về tình huống bên ngoài. Hiện tại chỉ cần không quấy rầy đến hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới.

Trong nháy mắt, xung quanh người hắn biến thành một màu xanh thuần khiết. Hắn dường như đã loại bỏ tất cả sự hắc ám, loại bỏ tất cả mê huyễn. Chỉ cần dùng linh giác nhẹ nhàng đảo qua, toàn bộ nguyên tố hệ gỗ lập tức thu hết vào trong mắt.

Bước thứ hai đến đây coi như đã hoàn thành. Kế tiếp là bước thứ ba, cũng là một bước quan trọng nhất. Chính là tìm được nơi Nguyên của các nguyên tố hệ mộc này. Đương nhiên, cái gọi là Nguyên cũng chỉ là suy đoán của Vu Nhai. Hắn thật sự không biết có nơi Nguyên này tồn tại hay không. nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có suy đoán vậy hắn sẽ phải thử xem.

Hắn không ngừng lợi dụng thánh đạo chi mộc của mình để tìm kiếm...

Nhưng hình như còn chưa đủ. Hắn liền nghĩ tới cách thức lữ hành trải thảm ở trong thế giới Lữ Giả. Cho nên hắn liền đứng lên, bắt đầu đi lại. Hắn cứ đi từng bước một như vậy, bắt đầu cuộc lữ hành, hoàn toàn không để ý tới những người khác.

Thủy Tinh và mấy ma pháp sư vừa gia nhập vào đoàn người đều sửng sốt nhìn hắn. Nhưng bọn họ cũng không nói gì theo sát phía sau.

- Hoàn cảnh chung quanh không ngờ không hề có thay đổi. Không ngờ chúng ta lại không bị mê huyễn trận ảnh hưởng.

Đúng vào lúc này, một người trong số đó không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Những người khác lúc này mới phát hiện, chỉ cần đi theo sát bước chân mà Ngụy Linh vừa bước đi, sẽ không bị huyễn cảnh ảnh hưởng. Trong nháy mắt, hình tượng Ngụy Linh ở trong mắt bọn họ trở nên càng thần bí khó lường hơn.

Trong lòng bọn họ thầm cảm thấy may mắn, lại càng thêm kiên định muốn đi theo gia hỏa này.

Lữ hành, bước từng bước một, Vu Nhai theo bản năng bắt đầu cảm ngộ địa thế xung quanh. Địa thế không ngừng chiếu vào đầu óc của hắn. Chậm rãi, mộc chi Nguyên từ thế giới Lữ Giả mang đến trong lúc hắn vô tri vô giác đã bắt đầu phát huy tác dụng. Dường như chúng đang dẫn đường. Tinh linh Thần Nỏ viễn cổ trong cơ thể hắn đang tản ra sức sống nồng đậm. Linh doanh truyền đến âm thanh khe khẽ. Khí tức mộc trên người hắn càng lúc càng tinh thuần. Tinh thuần tới mức khiến vị ma pháp sư hệ mộc kia có thu hoạch lớn, còn cho rằng đó chính là thần tích...

...

Đúng vào lúc này, một đạo quang ảnh chợt xuất hiện ở nơi toàn bộ nguyên tố hệ mộc ngưng tụ. Quang ảnh lóe lên, tiếp đó đến bên cạnh Vu Nhai. Quang ảnh đó còn phát ra khí tức tinh thuần hơn cả Vu Nhai.

Nếu như nói khí tức xung quanh Vu Nhai là thần tích, như vậy cũng không biết có thể giải thích đạo quang ảnh kia thành cái gì. Quang ảnh dường như đang quan sát kỹ Vu Nhai, sau đó hình như lại do dự một chút. Nhưng chỉ một lát sau, quang ảnh đã trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Vu Nhai. Trong nháy mắt, Vu Nhai dừng bước. Khí tức mộc ở xung quanh hắn bắt đầu tiến hóa.

Ầm...

Chỉ là Vu Nhai có thể cảm giác được những tiếng động ầm ầm phát ra, bởi vì nó vang lên ở trong thức hải của hắn. Một loại cảm giác thần bảo bắt đầu xuất hiện ở trên người hắn. Khí tức quang ảnh dung hợp với khí tức của Vu Nhai, chậm rãi biến thành mộc thần đạo của Vu Nhai.

- Phù...

Mở mắt, Vu Nhai thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi nhìn về phía xung quanh.

Trong mắt hắn, thế giới thoáng cái đã biến đổi. Lần này hắn không cần dùng tới linh giác nữa. Chỉ cần dùng mắt thường hắn đã có thể thấy được toàn bộ nguyên tố mộc ở đây. Cảm giác mê huyễn không lừa được linh giác của hắn, cũng không lừa được hai mắt của hắn nữa. Hắn đang đứng ở giữa một cánh rừng cổ tuyệt đẹp.

- A, các ngươi đây là?

Sau khi hưởng thụ hết tất cả vẻ đẹp ở trong đó, Vu Nhai mới phát hiện ra phía sau Thủy Tinh lại có thêm mười mấy người.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1644: Lão đại đúng là lão đại
Đúng vậy, trong lúc Vu Nhai vừa đi vừa cảm ngộ, đã lại có thêm hơn mười người tuyên bố muốn đi theo hắn. Cho nên hiện tại đã biến thành mười mấy người.

- Tiên sinh Ngụy Linh, chúng ta muốn tiếp tục đi theo tiên sinh.

Một người trong đó dẫn đầu nói.

- Ách, vậy thì hãy đi theo đi.

Vu Nhai ngẩn người một lát. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của bọn họ hắn thật sự không đành lòng từ chối. Ngoại trừ không thể tiếp tục nói chuyện riêng với Thủy Tinh ra, những cái khác thật ra cũng không có gì thay đổi. Đúng như lời Thủy Tinh đã nói, chỉ cần không gây phiền phức cho hắn là được.

A, hiện tại Vu Nhai thật sự không có tâm tình nói chuyện riêng gì đó với Thủy Tinh. Dù sao tìm được lối ra quan trọng hơn.

- Đi thôi. Chúng ta đến một chỗ khác. Các ngươi đi theo sát ta.

Vu Nhai nói xong liền trực tiếp đi về phía trước. Những người khác đương nhiên vội vàng đuổi theo hắn. Chỉ có điều bọn họ lại kinh ngạc. Hình như Tiên sinh Ngụy Linh bước đi hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. So với lúc trước phải chậm rãi đi tới từng bước một, hiện tại lại giống như đã quen đường.

Đúng vậy, ngoại trừ Vu Nhai ra, ở trong mắt những người khác, xung quanh vẫn là một nơi đầy những mê huyễn. Bao gồm cả Thủy Tinh và Tiểu Hắc.

- Thần đạo! Thần đạo! Thần đạo à thần đạo! Phải nhanh lên một chút. Cũng không thể để cho người khác giành trước được. Nếu như có thể, ở trong này biến tất cả nguyên tố thánh đạo thành thần đạo mới được.

Thật ra, bây giờ trong lòng Vu Nhai không hề bình tĩnh giống như tiên sinh Ngụy Linh trong mắt của mọi người. Có thể nói là hắn đang vô cùng hưng phấn. Chỉ bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm xong, sợ rằng còn có trận chiến đấu ác liệt đang chờ hắn, nên hắn mới không có tâm tình thể hiện sự hưng phấn trong lòng ra ngoài mà thôi. Tránh cho đến lúc đó vui quá lại hóa buồn.

A, không biểu đạt ra ngoài, nhưng gào thét ở trong lòng chung quy cũng được chứ?

Vu Nhai cứ gào thét ở trong lòng như vậy. Hai mắt của hắn phát ra ánh sáng giống như mắt sói. Trước đó, hắn nhìn các nguyên tố thần đạo lại giống như có thể gặp mà không thể cầu, giống như nhìn thấy thiếu nữ tựa như nụ hoa chúm chím ngậm sương, chỉ chờ ngươi tới lột sạch, sẽ trở thành người của ngươi.

Đương nhiên, bởi vì phải mau chóng rời khỏi mê huyễn chi địa này, ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương, hắn không tiếp tục đi cảm ngộ địa thế của nơi hệ mộc này.

Trong lúc hưng phấn, Vu Nhai đã rời khỏi nơi hệ mộc, lại tiến vào thế giới tràn ngập mê huyễn và những nếp gấp không gian...

Đúng vậy, hắn chỉ thành tựu mộc thần đạo. Bởi vậy, ngoại trừ nơi hệ mộc ra, những nơi khác ở trong mắt Vu Nhai vẫn là sương mù dày đặc. Đương nhiên, ở trong mắt người khác, nơi Vu Nhai hiện tại đang đứng hoàn toàn không khác gì với chỗ vừa rồi.

Bọn họ căn bản không phân biệt rõ được dưới chân là nơi hệ gỗ hay nơi khác...

Trước mắt là địa bàn của thuộc tính hắc ám. Về điểm ấy tất cả mọi người có thể nhìn ra. Chỉ có điều những gì người khác nhìn thấy là không gian rất nhỏ xung quanh mà thôi. Ngoại trừ Vu Nhai và Thủy Tinh ra, những người khác đều không biết phần đất xung quanh là hắc ám chi địa, nhưng có lẽ bọn họ chỉ cần bước một bước, tiếp theo liền nhìn thấy thuộc tính khác. Đó là bởi vì ảnh hưởng của mê huyễn và nếp gấp không gian...

Giống như một địa đồ của Vu Nhai kiếp trước. Mỗi quốc gia đều có một loại màu sắc đặc trưng. Người tiến vào nơi này bởi vì mê huyễn, bọn họ cũng không biết toàn bộ mê huyễn chi địa phân chia thành từng phần giống như địa đồ...

Vẫn lấy địa đồ ra làm ví dụ. Nói ví dụ như, hiện tại đứng ở trên đất của Anh quốc, Anh quốc lấy màu đỏ để đại biểu. Đứng ở trên lãnh thổ Anh quốc, bọn họ nhìn thấy được màu đỏ. Nhưng bước tiếp theo đã đến Nam Mỹ châu, lại biến thành màu xanh lục. Chỉ có điều bọn họ làm sao biết được, thoáng cái đã vượt qua Đại Tây Dương?

Bọn họ chỉ biết cho rằng trên Anh quốc vốn chính là màu đỏ. Còn màu xanh lục...

Nơi này chính là thế giới của mê huyễn, không gian gấp và các nguyên tố hỗn loạn.

Cũng chỉ có Vu Nhai mới phát hiện ra, bọn họ sơ ý một chút là có thể c vượt qua một nơi khác. Cũng chỉ có hắn mứi biết được giống như phạm vi bên trong thế giới Lữ Giả. Bởi vì hắn bước một bước hoặc nới thay đổi tới một chỗ khác, dùng mắt thường có thể thấy được xung quanh đều là màu sắc khác nhau. Hiện tại, trong mắt hắn, xung quanh đều là màu xanh lục. Nhưng bước tiếp theo xung quanh đều là màu đen. Lại bước tiếp theo xung quanh có lẽ sẽ biến thành màu đỏ.

Bởi vậy, sau khi theo gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đi dạo một vòng, hắn rốt cục mới xác định được ở đây cũng giống như phạm vi bên trong thế giới Lữ Giả.

Hiện tại hắn đang đứng ở trên địa bàn của nguyên tố hắc ám. Nếu như có thể loại bỏ mê huyễn, phần đất xung quanh chính là tuyệt địa hắc ám, giống như nơi của hệ mộc vừa rồi. Ban đầu hắn chỉ thấy một mảnh nhỏ. Nhưng sau khi hắn lĩnh ngộ mộc thần đạo, hắn có thể thấy cả một rừng rậm tuyệt đẹp. Khi không hề bị mê huyễn ảnh hưởng, sẽ biến thành tồn tại chân thật nhất.

Thuộc tính hắc ám ngược lại cũng là điểm mạnh của hắn. Hắn không do dự ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tìm kiếm thần đạo nguyên của thuộc tính hắc ám.

- Hắc ám, hắc ám...

Dường như giống với hệ mộc trước, bước đầu tiên: Vu Nhai bắt đầu cố gắng nhận nguyên tố thiên địa xung quanh, tìm kiếm nguyên tố hắc ám của nơi này. Bước thứ hai: Tìm kiếm càng nhiều nguyên tố hắc ám, để linh giác bao trùm hắc ám khắp nơi. Bước thứ ba: Đi một chút. Vừa đi vừa cảm ngộ địa thế của nơi này, tìm kiếm thần đạo nguyên hắc ám. Bước thứ tư, cũng chính là một bước cuối cùng: Dung hợp thần đạo nguyên hắc ám thành hắc ám thần đạo. Cuối cùng có thể dùng mắt thường thấy rõ hắc ám các nơi...

Ầm...

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, từ trong hắc ám, Vu Nhai cuối cùng đã đi tới bước thứ tư. Hắn chỉ cảm thấy bên cạnh xuất hiện quang ảnh màu đen, mà nhìn bằng mắt thường không thấy được, sau đó dung hợp. Hắc ám thánh đạo trong cơ thể đang điên cuồng lột xác, cuối cùng lại biến thành hắc ám thần đạo...

Lúc này, ở trong mắt người khác Vu Nhai lại biến thành một gia hỏa tràn ngập hắc ám và tà ác. So với trước sức sống của mộc thần đạo trước đó quả thực chính là hai thái cực, gần như để tất cả những người muốn đi theo hắn đều kích động muốn quay đầu bỏ chạy. Đương nhiên, cuối cùng bọn họ đều cố nhẫn nhịn. Người trên đại lục Thần Huyền đều biết, hắc ám cũng không có nghĩa là tà ác, quang minh cũng không phải là chính nghĩa.

Đương nhiên, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc không hiểu.

Bọn họ đều đang suy đoán Lão đại Ngụy Linh đang làm gì? Hình như hắn đang tìm thứ gì đó có thể tiến bộ. Hình như nơi mê huyễn này có bảo tàng. Nhưng khi mọi người bắt chước Lão đại Ngụy Linh ngồi xếp bằng, tinh thần lực bọn họ có thể cảm giác được chỉ là sự hỗn loạn. Cuối cùng bọn họ phải cảm thán, lão đại đúng là lão đại.

Thời điểm Vu Nhai đi ra khỏi hắc ám, số người đi theo phía sau hắn đã thành hơn 20 người.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1645: Thần đạo thời gian
Hệ kim, hệ hỏa, hệ thủy... Mỗi dải đất thuộc tính Vu Nhai cảm ứng xuất hiện từng quang ảnh, cũng dung hợp từng quang ảnh. Thần đạo của hắn cũng đang điên cuồng tăng lên. Từng dải đất mê huyễn dần dần nối liền lại trong mắt hắn.

Lúc này hắn mới biết được, hóa ra dải đất mê huyễn của Ma Uyên cũng không phải quá lớn, không giống như thế giới Lữ Giả. Mỗi thuộc tính đều chia làm rất nhiều loại khác nhau. Nói ví dụ như, quy tắc nguyên ở trong thế giới Lữ Giả có thể chia làm Hắc Viêm, U Viêm, Hồng Liên chân hỏa... và một vài quy tắc nguyên hệ hỏa. Nhưng ở chỗ này, lửa chính là lửa, nước chính là nước. Chỉ cần thành tựu thần đạo, như vậy không có phân chia cái gì hắc hỏa hay hồng hỏa. Thần đạo, chính là có thể khống chế vô số loại lửa...

Thần đạo quy về làm một, bản tính hoàn nguyên. Nhưng cái gọi là bản tính lại có thể biến đổi bất cứ lúc nào. Ngươi muốn lửa gì có thể có lửa đó.

- Nhìn ra được mỗi loại nơi này cũng chỉ có một dải đất thuộc tính. Nếu như có thể cảm ngộ tất cả nguyên tố thuộc tính thành thần, cũng chính là cảm ngộ mười hai loại thuộc tính nguyên tố. Như vậy có lẽ có thể tìm được con đường rời khỏi đây.

Vu Nhai thì thào tự nói, đối với chuyện rời khỏi nơi mê huyễn này, trong lòng đã tràn ngập lòng tin. Hiện tại hắn đã cảm ngộ bảy loại thần đạo. Trong đó còn chưa bao gồm nguyên tố thổ đã sớm thành thần đạo... Nói cách khác, hắn đã cảm ngộ hơn phân nửa.

- Tiếp theo là kết nối các dải đất thuộc tính...

Hắn đi tới dải đất thuộc tính thổ. Có lẽ thổ thần đạo đã tựu thành trước đó còn chưa đủ tinh thuần. Bởi vậy, khi đến nơi này Vu Nhai vẫn nhìn thấy sương mù dày đặc. Nếu là sương mù dày đặc, này cứ tiếp tục phá giải...

Bởi vì có kinh nghiệm thổ đạo thành thần trước đó, Vu Nhai rất nhanh đã tìm ra, đồng thời dung hợp quang ảnh của nguyên tố thổ. Hơn nữa còn là thổ thần đạo thuần túy hơn ra đời. Mãi đến lúc này, Vu Nhai mới cảm giác được nguyên tố thổ ở đây hoặc nói thổ đạo ở đây cường đại tới mức nào. Thổ đạo thành thần trước đó, nói thật đúng là không hoàn thiện, không hoàn mỹ...

Điều này cũng có nghĩa là, các nguyên tố chi đạo thành thần khác của hắn đều sẽ đặc biệt tinh thuần và cường đại.

Thời gian tiếp tục trôi qua, hệ lôi và không gian cũng bị hắn hoàn thành. Trong đó không gian thật sự khó khăn. Gần bằng thời gian hắn cảm ngộ tổng hợp chin loại nguyên tố thần đạo, nhưng lại tràn ngập nguy hiểm. Có lẽ chỉ sơ ý một chút sẽ bị không gian nuốt vào.

Mười loại nguyên tố thần đạo, chỉ còn lại có quang minh và thời gian...

Tiếp tục. Hiện tại khắp dải đất mê huyễn gần như vừa nhìn là hiểu ngay. Phía trước còn lại hai dải đất mê huyễn cũng có thể nhìn rõ ràng, giống như đứng ở trên bình nguyên rộng lớn, phía trước là hai ngọn núi lớn... Được rồi, thật ra là một ngọn núi lớn. Bởi vì mặc dù còn lại hai loại nguyên tố, nhưng vẫn giao hòa cùng một chỗ, không phân rõ đâu là quang minh, đâu là thời gian!

Vu Nhai trực tiếp nhào vào. Đội ngũ phía sau đã biến thành hơn 300 người cũng vội vàng đuổi theo.

A, bởi vì từ lúc Vu Nhai tiến vào đến bây giờ, thời gian trôi qua rất lâu. Hiện tại ở trong mê huyễn, nhân số có thể nói là rất nhiều. Nhưng bởi vì người khác thấy vẫn là không gian nhỏ, vẫn là thế giới mê huyễn. Bởi vậy, đội ngũ lớn này cũng không bị chú ý nhiều lắm. Mặc dù vừa vặn đi ngang qua, người chú ý tới cũng không cảm thấy kỳ quái. Tập hợp thành đội không phải rất bình thường sao?

Cùng lắm trong lòng bọn họ cảm thán, không biết là công tử của đại gia tộc nào lại ngu ngốc như vậy, không ngờ không tách thủ hạ của hắn ra. Chia nhau ra tìm kiếm phương pháp tiến sâu vào bên trong, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?

- Dải đất thời gian...

Vu Nhai mới vừa tiến vào ngọn núi mê huyễn này, đã cảm giác được không gian xung quanh đặc biệt cổ quái. Gần như không tồn tại màu sắc, có cảm giác làm cho lòng người sợ hãi. Gần như trong nháy mắt, hơn 300 người đều trở nên mê man. Bởi vì bọn họ đã bị nguyên tố thời gian ảnh hưởng đến trước tiên. Có người cảm giác được thời gian dường như dừng lại. Có người cảm giác thời gian đang tăng nhanh, bọn họ dường như đang trở nên già nua.

Trong nháy mắt, bọn họ kích động muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng Lão đại Ngụy Linh người ta lại trực tiếp ngồi xuống xếp bằng. Làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn. Nếu đã theo lâu như vậy, tuy rằng không biết rõ Lão đại Ngụy Linh đang làm gì, nhưng bộ dạng thật sự rất lợi hại.

Nếu lợi hại như vậy, vậy kiên trì đi!

Ở trong thế giới của Vu Nhai, nguyên tố xung quanh chỉ còn lại có hai loại đang không ngừng trộn lẫn biến đổi, không còn hỗn loạn như lúc đầu. Hai chọn một là vấn đề lựa chọn đơn giản. Hắn cũng không cần Quan tự quyết, rất nhanh đã tìm được một tia nguyên tố thời gian. Sau đó hắn bắt đầu thu thập nhiều nguyên tố thời gian hơn. Hắn muốn biến xung quanh hắn thành nguyên tố thời gian...

Nhưng quá kinh khủng. So với không gian, thời gian ở đây còn khủng khiếp hơn gấp trăm lần. Mỗi khi bắt được một tia nguyên tố thời gian, Vu Nhai đều giống như trải qua một khoảng thời gian cổ quái kéo dài, giống như trăm năm hư thực của Độc Cô Diệt Ninh. Mặc dù không phải là trăm năm khủng khiếp, nhưng thường cũng là vài ngày. Bắt được một tia, hắn liền trải qua sự cô độc vài ngày. Trong mấy ngày này, hắn phải cố gắng thích ứng và cảm ngộ một tia nguyên tố thời gian này. Mãi đến khi hắn thật sự bắt được mới có thể dừng lại, khôi phục lại bộ dáng lúc trước.

Mà ở vài ngày trong hư thực có lẽ không phải là cô đơn, có khả năng vẫn gặp phải ảo giác.

Nói chung, cảm ngộ được một tia nguyên tố thời gian, sau đó lại đột nhiên ngừng chừng mấy ngày. Sau khi tỉnh lại vẫn phải tiếp tục cảm ngộ. Cảm giác kia rất cổ quái, giống như khi còn bé chúng ta học thuộc lòng. Học một chữ sau đó dừng vài ngày, chơi vài ngày, sau đó sẽ học một chữ. Điều này quả thực là đang hãm hại bản thân. Nhưng muốn thời gian thành thần, Vu Nhai nhất định phải đi thích ứng.

Vu Nhai có thể tiếp nhận nguyên tố khác không thành thần, nhưng tuyệt đối không thể tiếp nhận thời gian lại không thành thần.

Phải biết rằng, trước đó đã nói qua, người cảm ngộ đạo thời gian cũng có thể khiêu chiến vượt cấp. Nếu như Vu Nhai có thể thành tựu thần đạo thời gian, như vậy lực chiến đấu của hắn sẽ không còn chỉ là cấp Thần Tướng đỉnh phong, mà biến thành Chuẩn cấp Thần Vương... Đây hoàn toàn là dưới tình huống không nhờ Thôn Thiên Kiếm và các Thần Binh tuyệt đỉnh khác. Nếu như vận dụng Thôn Thiên Kiếm hoặc phù văn trận và sát trận vân vân, như vậy lực chiến đấu của hắn nhất định sẽ tiến vào cấp Thần Vương. Ít nhất cũng là cấp Thần Vương sơ giai. Bởi vậy có thể thấy được thần đạo thời gian quan trọng tới mức nào.

Nếu như huyền khí của hắn cũng tiến vào giai đoạn Thần Binh Sư, cũng chính là trở thành Thần Binh Sư cấp Thần Tướng chân chính, không phải là Chuẩn Thần cấp như hiện tại, vậy hắn không cần tới các ngoại lực của Thôn Thiên Kiếm cũng có thể vượt cấp chiến đấu với Thần vương.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1646: Thật sự là người tốt
Đương nhiên, hiện nay các loại đạo chưa thành thần, Vu Nhai không muốn để cho huyền khí nhanh chóng tiến vào giai đoạn Thần Binh Sư như vậy.

Đúng vậy, thần đạo thời gian còn có thể cho hắn có càng nhiều thời gian tu luyện hơn, có thể cho thời gian dừng lại.

- Vu Nhai...

Trên mặt Thủy Tinh lộ vẻ lo lắng. Ở trong mắt nàng, sắc mặt Vu Nhai hiện tại thay đổi đặc biệt t cổ quái, không ngừng biến hóa thậm chí vặn vẹo. Có đôi khi cười, có đôi khi khóc. Có đôi khi nghiến răng nghiến lợi. Có đôi khi hết sức thản nhiên.

Thủy Tinh cũng biết dưới chân chính là dải đất thời gian. Nàng cũng nghe Vu Nhai nói qua về trăm năm hư thực của Độc Cô Diệt Ninh. Mặc dù chỉ nghe nói thôi, nàng cũng cảm thấy đáng sợ. Hiện tại Vu Nhai dường như lại đang trải qua điều đó. Hắn đang chịu đựng sao? Nhất định là đang chịu đựng, nhất định có thể. Trong lòng Thủy Tinh tin tưởng chắc chắn, trăm năm đã qua đi, Vu Nhai còn có cái gì không qua được. Nhưng nàng vẫn cảm thấy khẩn trương!

- Lão đại Ngụy Linh làm sao vậy?

Những người khác cũng vô cùng lo lắng. Bọn họ không tìm kiếm nguyên tố thời gian, cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng dù vậy bọn họ vẫn bị ảnh hưởng một chút. Bọn họ biết nơi này đáng sợ. Nhìn thấy biểu tình của Lão đại Ngụy Linh điên cuồng biến hóa, trong lòng bọn họ cũng lo lắng. Thật vất vả tìm được một chỗ dựa và hy vọng tương đối đáng tin. Mong hắn đừng chết như vậy.

- Phá phá phá...

Trong lòng Vu Nhai đang điên cuồng đọc. Sở dĩ vẻ mặt hắn điên cuồng biến hóa, chính bởi vì bị nguyên tố thời gian ảnh hưởng. Trong mắt người khác, thời gian chỉ trôi qua nháy mắt, nhưng đối với hắn lại là mấy ngày. Qua mấy ngày, tâm tình phản ứng như vậy, không vặn vẹo mới là lạ.

- Không phải là thần đạo thời gian sao? Thời điểm lão tử phá giải và học tập Lục Thiên Sát Trận, không biết từng trải bao nhiêu lần, vì thánh đạo thời gian thiếu chút nữa tinh thần suy sụp. Lẽ nào hiện tại lại không giải quyết được ngươi.

Trong lòng Vu Nhai nảy sinh suy nghĩ độc ác. Cùng lúc đó, Kiếm Linh thần kiếm Độc Cô Diệt Ninh cũng vọt vào, bắt đầu dạy dỗ. Trước đây hắn cũng đã từng dạy Vu Nhai về đạo thời gian. Nhưng thứ này cần nhiều hơn chính là ngộ. Căn bản không thể nói nhiều là hiểu được. Nhưng bây giờ xung quanh đều là nguyên tố thời gian. Hắn có thể mượn những nguyên tố giảng giải cho Vu Nhai.

- A... Tất cả đều đến đây cho ta!

Vu Nhai đột nhiên giống như phát điên, gầm lên giận dữ. Trong nháy mắt, tất cả mọi người thấy được một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp và quỷ dị. Đó chính là Lão đại Ngụy Linh của bọn họ đứng lên tức giận gào thét, sau đó toàn thân bắt đầu phát sinh biến hóa. Trong nháy mắt hắn từ một thanh niên biến thành lão đầu, thậm chí biến thành bộ xương khô. Điều này làm bọn họ sợ gần chết. Đặc biệt là Thủy Tinh. Nhưng chỉ một thoáng, hắn lại điên cuồng khôi phục, lại biến thành trẻ tuổi, sau đó con mẹ nó biến thành đứa trẻ sơ sinh. Tiếp đó, hắn lại bắt đầu lớn lên, chậm rãi khôi phục thành bộ dạng lúc trước...

Đúng vậy, bằng mắt thường nhìn tất cả những điều xảy ra trước mắt, mọi người đều thâm trầm một cách quỷ dị. Mỗi người đều cho rằng mình lại bị trúng huyễn thuật nào đó. Nhưng bọn họ không có thời gian để suy đoán. Bởi vì lúc này Vu Nhai đột nhiên lại mở hai mắt ra. Trong đó là sự trống rỗng một cách quỷ dị. Những người đối diện với đôi mắt hắn trong nháy mắt giống như tiến vào vực sâu. Khủng khiếp hơn chính là vực sâu này vừa qua chính là chừng mấy ngày.

Ách, lúc này tất cả mọi người thấy được ánh mắt hắn, nói cách khác, tất cả mọi người đều bị trúng chiêu.

Có mấy người thiếu chút nữa thì phát điên. May là phần lớn bọn họ đều đã trải qua sự thử thách của ma pháp trận tự nhiên trước đó, tâm chí kiên định mới miễn cưỡng chịu đựng nổi. Nhưng dù vậy, khi bọn họ tỉnh táo lại, vẫn giống như kiệt sức, gần như đều ngã xuống.

Thật ra Thủy Tinh không yếu đuối. Nàng cũng từng trải một cái chớp mắt là vài ngày như vậy. Nhưng dù với thực lực của nàng, tuy rằng khiếp sợ và kinh hãi, nhưng khi tỉnh lại vẫn miễn cưỡng có thể duy trì. Chỉ có điều sắc mặt vô cùng tái nhợt mà thôi. Nàng nhìn xung quanh thấy mọi người gần như đều mềm chân ngã trên mặt đất. Lúc này nàng mới cảm nhận được rõ ràng trăm năm hư thực của Vu Nhai khủng khiếp tới mức thế nào. Người bình thường căn bản không thể chịu đựng được điều này.

- Vu Nhai, ngươi không sao chứ?

Lúc này Thủy Tinh mới phát hiện ra Vu Nhai đã hoàn toàn tỉnh táo, đứng ở trước mặt của nàng. Theo bản năng nàng kêu lên tên thật của hắn. Thật may hơn 300 người xung quanh đều trong tình trạng mất sức, căn bản không có ai chú ý xem nàng đang nói gì.

- Ta rất khỏe...

Vu Nhai mỉm cười. Cảm giác lại tiến bước thực sự rất tốt. Chỉ có điều khí tức nguyên tố thời gian trên người hắn vẫn chỉ là thánh đạo đỉnh phong, cũng chưa đạt được thần đạo. Đạo thời gian rốt cuộc khủng khiếp tới mức nào, Vu Nhai có thể nói là đã tự mình biểu diễn cho mọi người xem một lần. Trước đó, đạo thời gian của hắn là thánh đạo đỉnh phong. Hiện tại vẫn là thánh đạo đỉnh phong nhưng dường như giới hạn không giống nhau.

- Chỉ có điều quang ảnh đạo thời gian kia thật sự đủ ngoan cường. Xem ra không đi một hồi thật sự không thể lấy nó ra được.

Vu Nhai vẫn nở nụ cười tự tin, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người trước mắt chậm rãi bò dậy. Mãi đến khi người cuối cùng đứng dậy, hắn mới lại nói:

- Theo sát ta. Đương nhiên, xung quanh đều là nguyên tố thời gian, có thể sẽ phát sinh tình huống khủng khiếp như vừa rồi. Nếu như sợ có thể ở lại tại chỗ, hoặc đi vài bước ra ngoài, có thể chịu ảnh hưởng cả mê huyễn, rời khỏi nơi này.

Nói xong, Vu Nhai cũng không để ý xem bọn họ có theo hay không, như vậy đi tới. Vẫn là bước tới các nguyên tố thành thần khác.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó không chút do dự đuổi theo. Mẹ nó, chúng ta cũng là thiên tài, chúng ta sợ cái lông. Lão đại Ngụy Linh người ta còn có thể trải qua vực sâu Thời gian bị kéo dài thành vài ngày vô số lần, bọn họ chỉ mới một lần đã sợ rồi sao?

Ma pháp sư cũng có nhiệt huyết. Nếu đã theo lâu như vậy, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.

Cứ như vậy, mọi người lại bắt đầu cuộc hành trình của bọn họ. Lần này cũng đúng như lời Vu Nhai nói, đặc biệt đáng sợ. Mỗi lần đều sẽ có chuyện quỷ dị phát sinh. Mặc dù không có ma quỷ các loại, nhưng ngươi sẽ đột nhiên phát hiện thời gian xung quanh dừng lại, hoặc đi tới một hồi lại biến thành đi lui. Hoặc rõ ràng đi tới lại biến thành giậm chân tại chỗ. Con mẹ nó, thật đúng là đáng sợ.

Đương nhiên, mỗi khi thời gian như vậy, lão đại Ngụy Linh đều sẽ tới giải cứu bọn họ. Nếu không bọn họ khẳng định sẽ tụt lại phía sau. Lão đại Ngụy Linh thật sự là người tốt. Chỉ là những người tạm thời tạo thành đội ngũ, hắn cũng có thể tận tâm tận lực như thế.

Nếu như Vu Nhai biết ý nghĩ của bọn họ nhất định sẽ xấu hổ. Hắn sở dĩ tận tâm tâm lực là bởi vì hắn có thể từ đó tiến bước. Trong chuyến đi, thời gian ở những chỗ khác nhau cũng khác nhau.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1647: Quang Minh chi địa
Cũng bởi vậy, địa thế trở nên quỷ dị. Tuy rằng linh giác của hắn đã có thể lướt qua khắp thời gian chi địa, nhưng vẫn không đủ. Ở chỗ này cũng không phải là cảm giác thật sự.

Cho nên hắn phải cố gắng bước đi, còn phải tìm hiểu rõ ràng nơi này. Thật ra, Vu Nhai cảm giác hắn chỉ còn thiếu một bước là có thể khiến đạo thời gian tiến vào thần đạo. Nhưng một bước nhỏ này lại gian nan như thế. Ở đây giống như không có quang ảnh tồn tại, cũng chính là không có thần đạo nguyên. Có thể thời gian không phải cái có thể truyền thừa hoàn thành, phải dựa vào chính mình.

Tiếp tục đi bộ. Vu Nhai cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Bởi vì ở trong thời gian chi địa căn bản cũng không có thời gian thật sự. Có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ đã qua rất lâu. Hiện tại hắn đã không suy nghĩ về chuyện Băng Tuyết Ma Vương hoặc Nguyệt Lâm Sa nữa. Hắn chỉ muốn đạo thời gian mau chóng thành thần. Cứ như vậy, hắn dẫn theo một ngũ đội rất đông người đi tới...

Một vòng lại một vòng, mỗi lượt đi lại không giống nhau. Nhưng mỗi lần đi hắn đều có tiến bước.

- Quang ảnh, cuối cùng ngươi đã xuất hiện.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai cuối cùng đứng lại, sau đó nhìn quang ảnh phía trước nói.

Đương nhiên, chỉ có hắn có thể nhìn thấy quang ảnh này. Đám người phía sau nghe được lời hắn nói đều cảm thấy choáng váng. Được rồi, bọn họ không nghe thấy cũng nhanh chóng choáng váng. Trước đó cứ đi bộ như vậy, bọn họ thật sự rất khó chịu. Đã có mấy người tụt lại phía sau cũng mất tích.

- Hắc...

Quang ảnh không ngờ phát ra tiếng động. Chỉ có điều âm thanh vừa phát ra đã thấy nó đột ngột đánh một sóng âm. Trong nháy mắt, Vu Nhai lại rơi vào hắc ám. Lần này không ngờ quang ảnh không phải trực tiếp dung hợp. Quả nhiên chứng thực suy nghĩ của hắn, đạo thời gian không có cách nào truyền thừa.

- Là muốn so đấu tới ta sao? Vậy thì tới đi!

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, bắt chước bộ dạng của quang ảnh đánh ra một sóng âm. Trong nháy mắt hắc ám xung quanh khôi phục, lại trở về bộ dạng lúc trước. Hắc hắc, chỉ phòng thủ không công kích không phải là phong cách của Vu Nhai. Hắn bắt đầu phản kích.

Kế tiếp ở trong mắt mọi người lại xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.

Chỉ thấy Lão đại Ngụy Linh đứng ở trước mặt đang điên cuồng đánh ra sóng âm, trong miệng còn không người phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị. Có đôi khi vẫn đầy khiêu khích. Nhưng đối diện với hắn rõ ràng chỉ là hư không? Nếu như không phải từng trải qua các loại quỷ dị trước đó, bọn họ nhất định sẽ nghĩ, có phải Lão đại Ngụy Linh đã bị điện hay không. Nhưng bây giờ bọn họ đều biết phía trước khẳng định có một kẻ địch mà bọn họ không nhìn thấy được.

Chỗ này quá tà tính. Thế giới của Lão đại Ngụy Linh cũng quá khó hiểu.

Ầm...

Đúng vào lúc này, tất cả mọi người nghe được một tiếng nổ mạnh vang lên. Thế giới xung quanh đột nhiên bắt đầu điên cuồng bạo động. Trên người Lão đại Ngụy Linh dường như biến thành một vòng xoáy đang hút cái gì đó. Qua chừng hai phút, loại bạo động này mới chậm rãi bình tĩnh lại. Lão đại Ngụy Linh cũng bình tĩnh lại. Chỉ có điều lúc này, tất cả mọi người cảm giác được khí tức của hắn đã thay đổi, dường như dung hòa với xung quanh, dường như biến thành hư ảo. Dường như hắn không tồn tại cùng một thời không với bọn họ, nhưng rõ ràng lại tồn tại.

Thật may, trước đó trải qua mỗi thuộc tính, Lão đại Ngụy Linh đều sẽ có sự biến hóa trên phương diện khí chất. Bọn họ thấy cũng không thắc mắc nhiều. Chỉ có điều trong lòng mọi người đang xác định, những chỗ này khẳng định có thứ tốt gì đó, bị hắn phát hiện, đồng thời đã nhận được.

- Cảm ơn!

Vu Nhai đột nhiên quay về phía quang ảnh nói. Ngay vừa nãy, cuối cùng đạo thời gian của hắn đã thành thần.

- Hắc...

Quang ảnh kia vẫn phát ra tiếng động trầm, sau đó bỗng nhiên lóe lên, dung nhập trong cơ thể Vu Nhai.

Trong nháy mắt, Vu Nhai lại cảm thấy trong đầu, cảm ngộ thời gian trở nên rõ ràng hơn. Cùng lúc đó, rất nhiều vận dụng trên phương diện thời gian, hắn đã hiểu được. Trước đây hắn cái hiểu cái không. Nhưng bây giờ dường như có chiêu thức... Hóa ra quang ảnh vẫn muốn dung hợp. Chỉ có điều nó không có cách nào truyền thừa thuần túy thần đạo thời gian, chỉ có thể truyền thừa phương pháp vận dụng thần đạo thời gian.

Nhắm mắt lại, Vu Nhai cảm thụ tất cả những thứ có được trong truyền thừa, cảm nhận cảm giác kỳ diệu do thần đạo thời gian mang lại cho hắn. Hắn lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn quang cảnh xung quanh một chút.

Đúng vậy, hắn cuối cùng có thể dùng mắt thường quan sát thời gian chi địa này. Đây là một sa mạc rất bình thường. Trên thực tế, ở đây quang cảnh thế nào cũng không đáng nói. Bởi vì không chỗ nào thời gian không có mặt, không có cách nào nghịch chuyển.

Nhưng hiện tại Vu Nhai lại có thể nghịch chuyển. Hắn nhìn thấy những người phía sau đều ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.

Hiện tại Vu Nhai thật ra đang nhìn quang cảnh xung quanh. Những người khác chắc hẳn đang theo bản năng nhìn theo ánh mắt hắn. Nhưng bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Bởi vì bọn họ và hắn không ở trong cùng một trình tự thời gian.

Đây là sự khủng khiếp của thần đạo thời gian. Nếu như bây giờ Vu Nhai đi qua, giết bọn họ, bọn họ căn bản cũng không biết. Bởi vì trong mắt bọn họ, Vu Nhai hoặc nói là lão đại Ngụy Linh, vẫn đứng ở nơi đó từ trước tới nay chưa từng cử động.

Hắn nhẹ nhàng điểm một cái. Tốc độ thời gian khôi phục. Mọi người đang ngơ ngác đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Sao Lão đại Ngụy Linh đã xoay người? Vừa nãy rõ ràng vẫn còn là bộ dạng cao nhân nhắm mắt lại. Chớp mắt cái đã thành xoay người nhìn mình. Ta còn không chớp mắt mà.

Không đợi mọi người hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lại nghe Lão đại Ngụy Linh thản nhiên nói:

- Đi thôi, nếu như đoán không nhầm, rất nhanh chúng ta có thể rời khỏi nơi mê huyễn này.

Mọi người gãi gai đầu, cuối cùng vẫn chỉ có thể lắc đầu. Dù sao bắt đầu từ khi bọn họ theo người này, đã biết hắn vô cùng thần kỳ. Cho dù không hiểu cũng không sao. Nói chung, Vu Nhai ở trong mắt bọn họ càng lúc càng thần bí, càng cao lớn vĩ đại.

Đương nhiên, bọn họ cũng nhớ lời hắn nói. Rất nhanh có thể rời khỏi nơi mê huyễn này. Lão đại đúng là lão đại.

- Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế. Cuối cùng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.

Thời điểm mọi người đi theo Vu Nhai tiếp tục đi tới, có một giọng nói của bà lão đầy kiêu ngạo phá không đến. Đó chính là bà lão Thần Vương của Lan Quân gia kia.

Trong mắt lóe lên tinh quang, Vu Nhai nhanh chóng phóng về phía giọng nói kia. Hiện tại, khắp nơi đầy mê huyễn nhưng trong mắt hắn chỉ còn lại một nơi là mê huyễn. Đó chính là phạm vi của thuộc tính quang minh. Nhưng nếu chỉ còn lại chỗ này, Vu Nhai căn bản cũng không sợ còn có thể bị mê huyễn. Phải biết rằng, trước đó còn lại hai nguyên tố quang minh và thời gian đan xen. Nhưng bây giờ chỉ còn lại có một loại. Đương nhiên không còn đan xen, căn bản không cần tiếp nhận. Cùng lắm, cũng bởi vì hắn không đạt được quang minh thành thần, phía trước vẫn là sương mù mờ mịt mà thôi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1648: Rất khát vọng
Sương mù mờ mịt nhưng hắn cũng sẽ không bị lạc mất phương hướng. Thậm chí hắn có thể theo hướng giọng nói Lan Quân Nhân phát ra, đi tới. A, không ngờ lão bà Lan Quân gia kia cũng tìm được phương pháp rời khỏi. Lẽ nào bà ta cũng tìm được quang ảnh của thuộc tính quang minh sao?

Mẹ nó, vì sao lại là thuộc tính quang minh chứ. Vừa vặn là nơi mình chưa động tới?

Vu Nhai cũng không biết mỗi thuộc tính không chỉ có một đạo quang ảnh hay không. Nếu chẳng may chỉ có một đạo thì sao? Vậy chẳng phải đối với chuyện quang minh thành thần, mình đã vô vọng rồi sao?

A, hắn cũng chưa từng nghĩ quang minh phải thành thần. Nếu như có thể có hai đạo thậm chí nhiều hơn càng tốt. Chỉ có một đạo, hắn cũng tính muốn cùng Thủy Tinh hưởng thụ. Thủy Tinh là lão bà của mình, trong lòng không để ý.

Nhưng người ngoài lại khác. Chỉ có điều hắn không có cách nào. Ai bảo bà lão này là ma đạo sư quang minh cấp Thần Vương?

Nói chung, hiện tại Vu Nhai muốn cướp của ba ta, thu quang ảnh thuộc tính quang minh vào tay. Hiện tại thời gian đã thành thần, Vu Nhai đã không cần tiếp tục e ngại cấp Thần Vương. Đương nhiên, trước đó hắn cũng không sợ. Đánh không lại cùng lắm thì bỏ chạy.

Đúng vậy, trước đó, cho dù ở trước mặt Thần Vương hắn vẫn tin chắc mình có thể thoát thân. Mà bây giờ hắn muốn chính là cướp của Thần Vương.

Đám người phía sau bị hắn dẫn động, tốc độ di chuyển cực nhanh. Rất nhanh bọn họ cũng cảm giác được phía trước có khí tức quang minh mãnh liệt. Chẳng qua là hai đạo. Một đạo thuộc về lão bà Lan Quân Nhân kia. Một đạo khác có vẻ như không cường đại bằng Lan Quân Nhân, chỉ có điều thuần túy hơn, dường như có thể đại biểu cho tất cả quang minh. Vu Nhai biết, đạo khí tức quang minh thứ hai khẳng định chính là thuộc về quang minh.

Trong lòng hắn trầm xuống. Xem ra lão bà này thật sự sẽ giành trước một bước. Nhưng kỳ quái, có vẻ như quang ảnh mỗi một đạo thuộc tính trước đó cũng không cường đại bằng khí tức của đạo thuộc tính quang minh này. Lẽ nào Thần Vương cảm ngộ cũng khác?

Mang theo nghi vấn như vậy, Vu Nhai tiếp tục bay nhanh về phía trước. Đám người phía sau cũng nghe được giọng nói của Lan Quân Nhân, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương. Khí thế Lão đại Ngụy Linh hung hăng như vậy, hắn muốn làm gì. Lẽ nào hắn muốn quyết đấu cùng Thần Vương sao? Cũng không đáng tin. Có lẽ lên xông tới đánh hắn bất tỉnh trước? Nhưng không có cách nào, bọn họ chỉ có thể xông lên theo. Bọn họ không phản kháng được.

- Chính là cái vật này. Hắc. Chỉ cần ta dung hợp này vật trung tâm của thuộc tính quang minh, ta có thể phá vỡ nơi mê huyễn này. Từ trong quang minh tìm được một đường đi ra ngoài. Nếu như ta không đoán sai, nơi mê huyễn này tổng cộng có mười hai khối thuộc tính, lần lượt đại biểu cho mười hai loại nguyên tố. Bất kỳ kẻ nào chỉ cần tìm được, đồng thời dung hợp vật ở trung tâm thuộc tính đó, có thể lập tức mở ra thông đạo rời khỏi nơi này, cũng có thể đi tới sâu trong Ma Uyên.

Lan Quân Nhân nhìn mọi người giải thích.

Bởi vì khoảng cách giữa Vu Nhai cùng nàng càng lúc càng gần, những lời nàng nói cũng nghe rõ ràng. Trong lòng hắn thoáng sửng sốt. Hình như không phải là quang ảnh. Nếu như là quang ảnh, hắn đã dung hợp mười một loại, sao chưa từng thấy cái gọi là thông đạo có thể thâm nhập Ma Uyên?

Vu Nhai nghĩ rằng phải dung hợp mười hai đạo quang ảnh mới có thể rời khỏi nơi này. Nhưng hiện tại hắn không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi tới...

- Hiện tại, các ngươi giúp ta hộ pháp. Không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần. Ta muốn... sao?

Lan Quân Nhân nói đến đây mới đột nhiên cảm giác được điều gì. Đôi mắt đầy nếp nhăn chợt trợn trừng, nghiêng đầu nhìn một hướng khác. Cùng lúc đó, đám người Lan Quân Hi cũng theo ánh mắt bà ta nhìn sang. Đúng vào lúc này, mấy trăm đạo thân ảnh chợt từ trong mê huyễn xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

- Ngụy Linh, Vưu Y Nhi...

Đám người Lan Quân Hi kinh ngạc. Sau đó bọn họ nhìn về phía sau hai người kia. Còn có mấy trăm người khác.

- Tiểu tử, là ngươi!

Lan Quân Nhân căn bản không quan tâm tới những người này. Nàng là cấp Thần Vương, đứng ở đại lục Thần Huyền rất gần với đỉnh phong. Nàng chỉ có chút hiếu kỳ, tại sao tiểu tử này lại dám tới tìm chết. Vừa rồi nàng còn lo lắng liệu có phải đại quốc sư hoặc gia chủ Mạc Luân Tạp Đế hay không.

- Đây là...

Vu Nhai không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía khí tức quang minh vô cùng thuần khiết kia. Không biết vì nguyên nhân gì, ở giữa đám người Lan Quân Hi, hiện ra một ma pháp trận quang minh. Chỉ có điều hắn xem không hiểu. Ở trên ma pháp trận quang minh, ngưng tụ một viên tinh thạch cực lớn tản ra khí tức quang minh. Có phần giống như Huyền Binh bản mạng của Thủy Tinh, cũng chính là một viên thủy tinh lớn.

Rất hiển nhiên, viên tinh thạch quang minh này xuất hiện ở bên trong thuộc tính quang minh chi địa. Kết hợp với lời Lan Quân Nhân nói trước đó, một ý nghĩ hiện lên ở trong đầu Vu Nhai. Đó chính là, bên trong mỗi mảnh thuộc tính còn có vật này, không chỉ là quang ảnh.

Sợ rằng cũng có hai loại phương pháp thâm nhập Ma Uyên. Một loại giống như hắn dung hợp quang ảnh tất cả các nơi thuộc tính. Loại thứ hai chính là tìm được, đồng thời dung hợp tinh thạch thuộc tính. Đương nhiên, hiện tại bất kể là tinh thạch hay quang ảnh thuộc tính đều còn không chứng minh có thể thâm nhập hay không. Hai loại phương pháp này cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng chỉ sợ vẫn đúng tám chín phần. Phải biết rằng, khí tức tinh thạch cường đại hơn nhiều so với quang ảnh.

- Mẹ nó, chẳng lẽ mình bỏ lỡ nhiều tinh thạch như vậy sao?

Trong lòng Vu Nhai đột nhiên thầm mắng, hắn chợt lắc đầu. Khí tức tinh thạch cường đại như vậy, chỉ sợ bây giờ hắn cũng không thể dung hợp. Thậm chí hiện tại hắn không thể tìm được. Phải biết rằng, Lan Quân Nhân là Thần Vương. Hắn chỉ có các loại nguyên tố thành thần mà thôi.

Còn nữa, hắn cũng không phải là ma pháp sư. Ở Thần Chi Nguyên Giới này, hắn vẫn có chút bất lợi.

- Vu... Ngụy Linh, ta cảm giác tinh thạch này hình như đang thu hút ta. Hình như ta rất khát vọng viên tinh thạch kia.

Đúng vào lúc này, Thủy Tinh ở bên cạnh đột nhiên nói với hắn. Hắn có phần sững sờ.

Chợt trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Thủy Tinh cũng không tầm thường. Nàng có Lưu Tinh Đồng quỷ dị. Hiện tại lại tu luyện Quang Ma Kinh cũng không biết xuất xứ từ đâu, lại có Huyền Binh thuộc loại ma pháp kỳ lạ. Hơn nữa viên tinh thạch này rất giống Huyền Binh bản mạng của nàng. Nói không chừng thật sự có thể dung hợp.

- Ha ha ha, tử nữ hài này, ngươi vừa nói gì vậy? Tinh thạch đang thu hút ngươi sao? Ngươi khát vọng có được viên tinh thạch này, ngươi muốn tranh cướp với ta sao?

Lan Quân Nhân thấy tiểu tử trước đó ăn cây táo, rào cây sung còn chưa trả lời nàng, cũng rất khó chịu. Hiện tại nàng lại nghe được nữ hài này nói vậy, trong lòng không nhịn được tức giận nở nụ cười, hai mắt lại mang theo sát khí. Tuy rằng nữ hài này không nhất định có thể tranh cướp được với nàng, nhưng nàng rất không thoải mái khi có người dám tranh cướp với nàng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1649: Giúp ngươi thanh lý môn hộ
Huống gì vừa nhìn cũng thấy nữ hài này và tiểu tử ăn cây táo, rào cây sung kia là cùng một phe. Nàng cũng không biết Vưu Y Nhi là người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Nhưng cho dù biết thì thế nào. Cho dù gia chủ Mạc Luân Tạp Đế ở chỗ này thì thế nào?

- Ngụy Linh, nhanh dẫn theo Vưu Y Nhi rời khỏi đây. Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.

Lúc này Lan Quân Hi đi nhanh tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, khí tức pháp sư hắc ám lập tức xuất hiện.

- Lan Quân Hi, đừng quên là ai cứu các ngươi từ trong ma pháp trận tự nhiên ở lối ra Ma Uyên ra ngoài. Không khách khí đối với chúng ta sao? Nàng muốn lấy oán trả ơn?

Cuối cùng ánh mắt Thủy Tinh từ trên tinh thạch quang minh thu trở về, nhìn về phía Lan Quân Hi lạnh lùng nói.

Mỹ nữ bao giờ cũng tương khắc. Cho dù trước khi ngụy trang thành Vưu Y Nhi, Thủy Tinh cũng là đại mỹ nữ.

Đương nhiên, Thủy Tinh không thật sự cảm thấy không thoải mái đối với Lan Quân Hi, mà khó chịu vì Lan Quân Nhân. Đặc biệt là ở ngoài ma pháp trận tự nhiên trước đó, lão bà này thể hiện muốn hạ sát thủ đối với Vu Nhai. Đây chính là vảy ngược của Thủy Tinh.

Lan Quân Hi lộ vẻ đề phòng. Đám người của Thanh Môn ở quanh đó cũng có không ít người chậm rãi cúi đầu. Lan Quân Nhân cũng không yêu cầu người của Thanh Môn tản ra. Không ít người vẫn theo nàng tìm kiếm phương pháp tiến vào ma pháp trận.

Ở xung quanh nàng có hơn trăm người. Trong số đó còn có Tô Lôi và Tu Tư.

Lúc này Tô Lôi cũng đang liều mạng nháy mắt với Vu Nhai. Trước đó, nàng đã nghe được lời Lan Quân Nhân nói với Lan Quân Hi, cũng chính là cho dù Ngụy Linh cứu bọn họ, cũng vẫn là kẻ địch, không thể thủ hạ lưu tình. Tính cách của lão bà này và sư phụ mình khi không phát điên có phần giống nhau.

Tô Lôi không chỉ lo lắng cho Vu Nhai, hơn nữa còn lo lắng cho Ngôn Vũ đang ở trong tiểu thế giới Thần Binh của Vu Nhai.

- Ân tình là ân tình, lợi ích là lợi ích. Tiên sinh Ngụy Linh, đại ân của tiên sinh Lan Quân Hi ta sẽ báo. Nhưng chuyện ta suy tính đầu tiên không phải ân tình của cá nhân ta, mà là lợi ích của gia tộc chúng ta. Kẻ nào động tới lợi ích của chúng ta, kẻ đó chính là địch. Cho nên mời trở về đi.

Lan Quân Hi lại khôi phục biểu tình bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Cùng lắm chờ sau khi chuyện này xong, mạng của ta cho hắn là được.

- Tiểu Hi, nói mê sảng gì vậy? Mạng của ngươi cũng là của Lan Quân gia ta, sao có thể cho con chó, con mèo nào đó được chứ?

Đúng vào lúc này, Lan Quân Nhân lại lên tiếng. Bà ta cười lạnh mang theo sự bá đạo:

- Chỉ có điều, nếu tiểu tử ngươi đã cứu người gia tộc Lan Quân thần bí ta, ta giết ngươi cũng thể hiện Lan Quân gia ta quá mức bá đạo. Như vậy đi. Chuyện ở trên dãy núi tuyết, ta rõ ràng bảo ngươi không nên nói chuyện lung tung, ngươi vẫn nói. Phần ân tình này của ngươi cũng giảm đi hơn phân nửa. Hiện tại ngươi động tới lợi ích của Lan Quân gia ta, vốn phải chết. Nhưng hiện tại ta có thể tha chết cho ngươi. Tự chặt đánh gẫy hai chân, sau đó cút, ân oán giữa Lan Quân gia chúng ta cùng ngươi xóa bỏ.

- Cái gì?

Bất kể là người bên nào, sâu khi nghe được Lan Quân Nhân nói, cũng không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Không ngờ Lan Quân gia bá đạo thành như vậy. Lan Quân Nhân quả thực chính là già mồm át lẽ phải. Trước đây bọn họ chỉ biết Lan Quân gia rất thần bí, nhưng không biết nhân phẩm bọn họ lại tệ tới mức như vậy.

Nếu như mấy người Lan Quân gia biết được ý nghĩ của mọi người nhất định sẽ cảm thấy đặc biệt vô tội. Bọn họ rất muốn nói, chỉ có đại trưởng lão Lan Quân Nhân mới có thể bá đạo như vậy. Ở trong gia tộc cũng vậy. Nhữn người khác cũng không phải như thế. Đáng tiếc lần này chỉ có một mình Nhân nãi nãi tự mình đi tới Ma Uyên. Nếu như dẫn theo các cấp Thần Tướng khác, nói không chừng mọi chuyện sẽ không ầm ĩ thành như vậy.

Dù sao cao thủ siêu cấp cấp Thần Tướng còn có thể khuyên Nhân nãi nãi một chút.

Lan Quân Hi không biết phải làm sao. Nếu như Ngụy Linh thật sự bị buộc phải tự đánh gãy hai chân, sợ rằng nàng thật sự phải đưa mạng cho hắn. Đỗn đản đáng chết, vì sao bảo hắn đi hắn lại không đi. Nàng nhìn Vưu Y Nhi. Nhất định là bị hồ ly tinh này mê hoặc.

- Còn không mau đánh gãy hai chân. Còn đứng đó đừng trách ta không khách khí. Đám người phía sau ngươi cũng phải chôn cùng ngươi.

Lan Quân Nhân nói.

- A...

Đám người phía sau Vu Nhai và người của Thanh Môn đều hít một hơi. Có người kích động muốn xoay người rời đi. Bất luận là người của Thanh Môn hay là đám người phía sau hắn, phần lớn đều theo chân hắn từ trong ma pháp trận tự nhiên lao ra, đều có ân cứu mạng.

- A, hoàng hậu tiền bối. Nếu như có cơ hội, ta rất muốn giúp tiền bối thanh lý môn hộ?

Tâm tình Vu Nhai vốn vẫn rất tốt. Trước đó thậm chí không có để ý xem lão bà này nói cái gì. Hắn căn bản cũng không cần phải lưu ý. Nhưng câu nói cuối cùng của lão bà này lại làm cho hắn rất lưu ý. Những người phía sau đều theo chân hắn tới đây. Không ngờ không nói lời nào, lại muốn chôn cùng gì đó. Bá đạo, ngươi có thể bá đạo, nhưng không thể bá đạo một cách vô lý, bá đạo tới mức tổn thương tới những người vô tội. Bá đạo tổn thương người của hắn khiến cho hắn rất khó chịu.

Tuy rằng những người này đều chỉ là tạm thời theo hắn, hắn cũng không có cưỡng ép, nhưng nếu đã theo đó chính là người của hắn.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Lan Quân Nhân nghe không hiểu. Mọi người ở đây nghe cũng không hiểu. Chuyện về hoàng hậu tiền bối, chỉ có bốn người Lan Quân Hi biết. Nhưng câu phía sau của Vu Nhai, bọn họ nghe vẫn không hiểu. Nếu như nói triệu hoán hoàng hậu tiền bối đi ra cứu hắn, Lan Quân Hi còn có thể hiểu được. Nhưng cái gì mà thanh lý môn hộ, cái này giải thích thế nào? Lại nói, Hoàng hậu nương nương không phải ở chỗ của vị pháp sư vong linh kia sao?

Vị pháp sư vong linh kia cũng không ở đây...

Trước đó, Vong linh huynh không bị gia chủ Mạc Luân Tạp Đế dẫn đi cùng Vu Nhai, mà theo đám người Lan Quân Nhân đến.

Sau đó, khi hắn tiến vào Ma Uyên đã một mình rời đi. Lan Quân Hi cũng không ngăn cản hắn. Hắn đi tìm Ngụy Linh. Nhưng bây giờ xem ra hai người cũng không gặp nhau. Lá bài Hoàng hậu nương nương này Ngụy Linh chắc hẳn đánh không vang mới phải chứ?

Đừng quên, trước đây Vu Nhai để hoàng hậu tiền bối đi ra nhưng để vong linh huynh ngụy trang triệu hoán. Lan Quân Hi thật sự tưởng là do Vong linh huynh làm.

- Ta nói mắc mớ cái gì gì tới bà. Lão bà, ngày hôm nay viên tinh thạch quang minh kia ta lấy chắc.

Vu Nhai chợt quát. Từ trước đến nay, hắn không phải là ngươi bị đánh mà không đánh trả, mắng không lại người. Cho dù là trước đó, khi đạo thời gian chưa thành thần hắn cũng chưa từng sợ. Cho dù hiện tại đạo thời gian không thành thần hắn vẫn dám nói ra những lời như vậy. Cùng lắm cướp xong bỏ chạy. Hắn đã không bị mê huyễn này ràng buộc, hắn sợ cái gì?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top