Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 160: Chạy trốn
Hắn có chút do dự. Hoặc nói trong lúc nhất thời hắn có chút không thích ứng kịp. Dạ Tình cho rằng U Hoang lo lắng tới sự an toàn của hắn, nói:

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ liều mạng ngăn cản bọn họ, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ ngăn cản ngươi, tổn thương ngươi. Nếu như ngươi vẫn lo lắng...

- Vẫn lo lắng cho bản thân nàng đi!

Vu Nhai không đợi Dạ Tình nói xong, trực tiếp giành lấy chiếc nhẫn, thản nhiên nói một câu. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Lo lắng cái rắm. Bây giờ nói những điều này làm gì? Nàng không biết tình huống của mình có bao nhiêu nguy hiểm sao? Ta cũng không có thời gian ở lại cùng với nàng.

Hắn xoay người bay ra ngoài, trực tiếp tiến ra khỏi quốc khố. Đúng vào lúc này, có vô số đạo ma pháp đánh tới. Có ma pháp công kích, có ma pháp trói buộc. Thậm chí còn có ma pháp phòng ngự, chính là khiến hắn không rời đi được. Đáng tiếc Vu Nhai sử dụng thuật ám ảnh chặn giết, tốc độ vô cùng khủng khiếp. Hắn khó khăn lắm mới tránh được công kích, vọt qua cửa sổ bên cạnh, chớp mắt đã biến mất.

- Đuổi theo!

Những cao thủ của đế quốc Ma Pháp biến sắc, rất nhanh liền đuổi theo.

- Nhanh, cản bọn họ lại!

Trong lòng Dạ Tình cảm thấy ấm áp. U Hoang đang quan tâm mình. Chỉ có điều trong chớp mắt nàng đã ném những điều này ra sau đầu. Nàng quay đầu lại nhìn đám người Ngọc Vấn Hiền và Từ Hắc Tử quát lớn. Đồng thời, Tiểu Mỹ cũng hành động. Tấm lá chắn cực lớn chắn ngang ở chính giữa, ngăn cản cao thủ đế quốc Ma Pháp.

- Dạ Tình, người kia là ai, có thể tin được không?

Ngọc Vấn Hiền đột nhiên hỏi.

Dạ Tình thoáng ngẩn người. Đúng vậy, mình mới gặp U Hoang có hai lần mặt, đối phương còn mang mặt nạ. Liệu có đáng tin hay không?

- Đáng tin. Chỉ cần ngăn cản một lát, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành!

Dạ Tình hít một hơi thật sâu nói.

Không hiểu sao nàng lại tin tưởng, hoặc nàng căn bản không muốn mất đi thể diện. Hiện tại nàng cũng không có cách nào suy nghĩ quá nhiều. Vật đã giao ra. Nàng quyết định thật nhanh. Ngoại trừ ngăn cản cao thủ của đế quốc Ma Pháp, khiến bọn họ không thể đuổi kịp ra, nàng không có biện pháp nào khác.

Két...

Hai phút sau, bóng đen thứ hai xuất hiện. Người này mặc ma pháp sư bào, che đi vóc dáng cực kỳ bốc lửa của nàng, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được nữ nhân này là vưu vật. Chỉ nghe nàng chỉ vào Dạ Tình lạnh lùng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy có đúng là có một gia hỏa vô sỉ, cũng chính là kẻ điên cuồng ăn uống trong yến hội, người gọi nữ nhân này là vị hôn thê từng đến đây hay không?

- Báo cáo công... tiểu thư, người kia chưa tới. Người tới chính là một kẻ mặc áo đen đeo mặt nạ. Hắn đã mang đồ đi rồi. Chúng ta muốn đuổi theo, nhưng tốc độ của người kia lại cực nhanh. Người của tiểu đội Ẩn Nguyên ngăn cản chúng ta.

Cao thủ đế quốc Ma Pháp nói.

Thời điểm Tạp Đức thiếu chút nữa chết ở trong tay Vu Nhai, những người này cơ bản đã hiểu được vị ma pháp sư với dáng người bốc lửa trước mắt này mới là người chỉ huy. Chỉ có điều không dám nói rõ ra. Công chúa lẻn vào vương cung của vương quốc Lạc Thiên, điều này quả thật không thể nói ra ngoài.

- Người mặc áo đen, đeo mặt nạ sao? Hừ, tiểu tử kia cũng thật lắm trò.

Nữ tặc công chúa cười lạnh nói. Nàng đã đoán ra được thân phận của Vu Nhai. Chỉ có điều lúc trước, khi nàng an bài hành động cho đám người Tạp Đức, chưa từng đề cập tới cách đối phó gia hỏa thiếu chút nữa khiến cho nàng chết ở Bắc Đấu Thành. Nàng thật sự không nghĩ tới hắn lại muốn trở thành nhân vật chính trong trận tranh đấu này. Nàng nói:

- Hắn đi hướng nào, có nói gì không?

- Thần nữ Tham Lang bảo người áo đen mang vật đó tới cho một nam sinh họ Khúc!

- A?

Nữ tặc công chúa đương nhiên biết tên họ của Vu Nhai sau khi dịch dung. Nàng thoáng liếc mắt nhìn Dạ Tình. Không biết vì sao mắt nàng thoáng híp một cái, chợt thân thể biến thành cơn gió, lập tức biến mất. Một đạo kiếm ảnh đột ngột phóng tới. Đáng tiếc vẫn tới quá muộn. Khuôn mặt Ngọc Vấn Hiền lộ vẻ âm trầm muốn đuổi theo. Nhưng hiện tại đâu còn tìm được bóng dáng của nàng.

Không tốt. Nhiệm vụ lần này toàn gặp chuyện không tốt, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của hắn.

Mới đầu là do Vu Nhai quấy rối, tạo cơ hội cho bọn họ, khiến cho bọn họ thuận lợi nhận được vật. Sau đó lại là hai người mặc áo đen một võ một ma xuất hiện. Tuy rằng cả hai đều không mấy cường đại, nhưng tốc độ lại nhanh tới mức khủng khiếp.

Được rồi. Hắn cũng không phát hiện ra cụ thể thực lực của hai người này thế nào.

- Vu Nhai cũng chạy tới đây làm gì? Không phải bảo hắn ở bên ngoài chờ sao? Gia hỏa xấu xa này. Hi vọng U Hoang có thể tìm được hắn!

Dạ Tình nghe ma pháp sư áo đen đột nhiên xuất hiện nói vậy, trong lòng thầm mắng Vu Nhai. Nhưng dù thế nào nàng cũng không có biện pháp liên tưởng hai người lại với nhau. Đột nhiên nàng cảm thấy không yên lòng nói:

- Không được, ta phải mau chóng đi ra ngăn cản. Tiểu Mỹ, bảo vệ ta!

Hiện tại chỉ nhất thời ngăn cản được. Nhưng đối phương cũng có cao thủ áo đen. Bất kỳ ai cũng không biết bên ngoài sẽ phát sinh tình huống gì, Đã vậy không nhất thiết phải tiếp tục đánh nhau ở đây.

Dạ Tình quyết định thật nhanh, phóng ra ngoài.

- Còn muốn chạy sao?

Hiện tại đến phiên người của đế quốc Ma Pháp không để cho các nàng rời đi.

- Hai người các ngươi đi trợ giúp công... tiểu thư, đồng thời triển khai vài thứ đã bố trí trước đó. Để ngừa nếu có chuyện chẳng may xảy ra, chúng ta ngăn cản bọn họ lại, đừng để cho bọn họ quấy rầy, càng không thể để cho bọn họ truyền tin tức ra ngoài. Gừ, lần này chúng ta đã chuẩn bị các phương án. Các phương diện đều đầy đủ hơn so với bọn họ. Ta không tin vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ này.

- Vâng!

Các cao thủ đế quốc Ma Pháp rất nhanh đã tập hợp lại, trong miệng ngâm nga. Tại một góc khác trong quốc khố, ma pháp trận hiện ra.

Đế quốc Ma Pháp muốn lấy được này thứ quan trọng có tác dụng tiến vào nơi chỉ trên địa đồ ma pháp tất nhiên có bố trí rất nhiều kế hoạch. Thứ này, đế quốc Huyền Binh lấy được không có tác dụng gì. Tối đa chính là ngăn cản địa đồ ma pháp phát triển mà thôi. Có trời mới biết được địa đồ ma pháp có phải thật sự dẫn tới bảo tàng hay không. Tất nhiên bọn họ không có khả năng bán sức giống như đế quốc Ma Pháp. Bọn họ rơi vào thế hạ phong là bình thường.

Huống hồ trước đó không có bất kỳ tin tức nào nói về sự xuất hiện của nữ tặc công chúa.

Vu Nhai một lần nữa vọt ra. Không biết hắn đã tháo chiếc mặt nạ và áo đen từ lúc nào. Đồng thời hắn đã sử dụng âm thanh triệu hoán Tiểu Thúy tới. Hắn chỉ cần chờ Tiểu Thúy bay tới là có thể hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ lần này. Đối với đám người Dạ Tình, hắn cũng không phải lo lắng, cũng không có tư cách lo lắng. Bọn họ là người của tiểu đội Ẩn Nguyên, chuyên các loại tấn công truy sát ngược lại. Chạy trốn ra ngoài khẳng định không thành vấn đề!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 161: Làm giao dịch
- Đây là nhẫn không gian. Cuối cùng ta đã có một chiếc nhẫn. Có cần phải trả lại cho Dạ Tình hay không? A, chắc hẳn nàng cũng không thèm để ý món đồ chơi nhỏ như thế này.

Vu Nhai nhìn chiếc nhẫn lại chảy nước miếng. Quá cần. Cả ngày cõng trên lưng một thanh trường kích, hai thanh kiếm cũng không tốt. Đổi lại nếu ở cổ đại kiếp trước, có lẽ có người nói hắn là hiệp khách. Nhưng ở trong đại lục Thần Huyền, ngươi mang Huyền Binh chính là một tay mơ.

- Không biết không gian trong đó lớn tới mức nào? Vật phẩm của nhiệm vụ bên trong là cái gì nhỉ?

Vu Nhai cười nói.

Chợt hắn sử dụng ma pháp nhập môn có được sau khi vòng hắc ám tỉnh lại... A, cũng chính là đưa tới chút linh khí thiên địa. Thứ này chỉ cần có phương pháp, ý thức người cường đại cũng có thể sử dụng được!

Một không gian hiện ra ở trước mặt Vu Nhai.

Khi Vu Nhai đưa ý thức vào, thiếu chút nữa thì máu mũi phun loạn. Hắn không thấy vật phẩm của nhiệm vụ đâu, chỉ có điều thật ra lại nhìn thấy không ít thứ có màu sắc rực rỡ. Không gian chợt hiện khiến mắt hắn muốn bị mù. Một trang phục của nữ nhân. Còn nữa, trong một góc nhỏ có… áo ngực và nội y...

Cho đến lúc này Vu Nhai mới biết được hóa ra nội y của nữ nhân đại lục Thần Huyền cũng có dạng như thế.

- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...

Trong lòng Vu Nhai thầm niệm, thật vất vả mới dời được ánh mắt ra chỗ khác. Ngoại trừ những thứ này, cũng chỉ có một vài thứ dịch dung và chút vật linh tinh khác. Nhẫn không gian gần như chỉ dùng để chứa y phục. Không biết đại sư tạo ra chiếc nhẫn không gian này nhìn thấy tình cảnh như vậy có thể cảm thấy rất phiền muộn hay không?

- A. Chắc là hạt châu này.

Cuối cùng Vu Nhai đã nhìn thấy được vật phẩm của nhiệm vụ. Đó một viên hạt châu trong suốt sáng lấp lánh. Nó vừa đẹp lại mang theo phong cách cổ. Vừa nhìn đã biết chính là thứ đáng để cất kỹ. Không trách được nó lại rơi vào trong quốc khố.

Không để ý nhiều, Vu Nhai để đặt trường kích và kiếm vào trong đó, trực tiếp bỏ đồ đạc của mình vào trong chiếc nhẫn. Bao gồm cả y phục của hắn và chút trang bị có được từ chỗ của Lý Thân Phách. Tất nhiên y phục cùng y phục ở đó thì có sự tiếp xúc thân mật!

- Vu Nhai đúng không?

Cuối cùng Vu Nhai đi tới địa điểm tập hợp đã chuẩn bị từ trước của tiểu đội Ẩn Nguyên. Ở đây âm u tĩnh mịch không có ai quấy rầy. Chính là một góc chết trong vương cung Lạc Thiên. Hơn nữa, lại có người của phái Huyền Binh trong vương quốc Lạc âm thầm hỗ trợ. Hắn chỉ cần chờ tới lúc Tiểu Thúy đến là được.

Nhưng sự thực vẫn chứng minh cách làm của Dạ Tình là đúng. Khu Phong Thứu quả nhiên có tác dụng lớn. Bởi vì có người phát hiện ra hắn, hơn nữa còn gọi ra tên thật của hắn.

Trong lòng Vu Nhai vô cùng cảnh giác. Không ngờ hắn vẫn khinh địch bị người khác tới gần, hơn nữa còn tới gần như vậy. Hai đại đế quốc quả nhiên đều có tàng long ngọa hổ. Chút năng lực như mình quả nhiên vẫn chênh lệch quá xa. Điều khiến cho hắn kinh hãi chính là đối phương lại còn gọi ra tên của hắn.

Không ngoài dự đoán, đó chính là nữ ma pháp sư mặc ma pháp bào màu đen với vóc dáng khó có thể che giấu, còn có khuôn mặt có vẻ rất tầm thường bị che khuất hơn nửa kia. Đây là một đối thủ đáng sợ. Đồng thời còn khiến hắn có cảm giác quen thuộc. Hắn lạnh lùng nói:

- Nàng là ai?

- Ta là Nguyệt Lâm Sa!

Dưới ma pháp bào truyền đến tiếng nói vô cùng êm tai.

- Nguyệt Lâm Sa. Ta chưa từng nghe nói qua. Nàng tìm ta làm gì? Tuy rằng dáng người nàng rất tốt, nhưng lại không khiến ta chấn động. Ta không có hứng thú cùng nàng làm chuyện khó quên trong vương cung này.

Trong lòng Vu Nhai nhanh chóng trấn tĩnh, miệng không ngừng nói loạn.

Hiển nhiên, khuôn mặt dưới ma pháp bào có chút co rúm, nhưng rất nhanh nàng lại cười.

Nguyệt Lâm Sa nói:

- Xem ra chiến sĩ Vu Nhai là quý nhân nên hay quên. Ngay cả tiểu nữ tử cũng quên. Hay nói năng lực của ngươi thoái hóa. Nghĩ tới trước đây, khi còn ở trước cửa thành và hội đấu giá, ngươi phát hiện ra ta dễ dàng tới mức nào. Đến nay ta vẫn không nghĩ ra được lúc đó ngươi làm thế nào để phát hiện ra ta.

Vu Nhai vẫn không nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp qua nữ nhân này ở chỗ nào. Ngay cả ký ức vụn vặn của tên cặn bã Vu Nhai hắn cũng móc ra, nhưng vẫn không tìm ra được. Hiện tại, vừa nghe thấy nàng nói như thế, hắn đột nhiên trừng mắt lên nói:

- Nàng là nữ tặc công chúa sao?

- Nữ tặc công chúa?

Nguyệt Lâm Sa liền ngẩn người, sau đó tức giận càng lớn, quát:

- Tên tiểu binh đáng chết. Hóa ra trong lòng ngươi gọi ta như vậy. Rất tốt rất tốt. Không nghĩ tới hôm nay ta lại gặp ngươi ở chỗ này. Ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa. Tạm thời ta cũng không hỏi nhiều. Ngươi mau theo ta quay trở về đế quốc Ma Pháp. Mặc dù ta không có cách nào bắt được tiểu đội Ẩn Nguyên các ngươi, nhưng bắt ngươi lại quá dễ dàng!

- Aha, hóa ra là công chúa ma pháp đại nhân Nguyệt Lâm Sa. Ngọn gió nào thổi nàng tới đây vậy?

Vu Nhai rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn đương nhiên biết công chúa này hận hắn thấu xương, còn muốn thu hắn làm nam nô của mình để tra tấn hắn. Hắn cũng biết thực lực của nữ tử này cường đại không gì sánh được. Tuy rằng mấy tháng qua hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng lúc đó hắn đã từng nhìn thấy Nguyệt Lâm Sa ra tay. Lúc này cho dù hắn liều mạng, có phải là đối thủ của nàng hay không cũng khó nói được. Nhưng càng vào lúc này hắn nhất định phải càng bình tĩnh hơn.

- Đừng ở trước mặt ta giả dạng ngớ ngẩn như vậy. Ngươi càng như vậy, đến đế quốc Ma Pháp lại càng phải chịu khổ nhiều hơn. Nam nô à, không thể thỏa mãn ta được đâu. Đến lúc đó trong cung ta có mấy mẹ. Các nàng đã cô đơn tịch mịch rất lâu!

Từ trước đến nay Nguyệt Lâm Sa không phải một chủ nhân an phận, càng không có vẻ nữ tính. Quả thực chính là ma nữ trong ma nữ.

Mấy mẹ...

Vu Nhai rùng mình một cái, muốn càng cách xa nữ nhân này càng tốt.

- Chúng ta làm giao dịch được không?

- Không cần nói. Lấy thực lực của ngươi cũng không có tư cách giao dịch với ta. Ta biết, ngươi muốn kéo dài thời gian! Được rồi. Xem như nể tình ngươi khi còn ở buổi đấu giá tại Bắc Đấu không vạch trần thân phận của ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nói đi, ngươi làm sao phát hiện ra ta? Thuật dịch dung của ta có thể cường đại hơn nhiều so với những thứ ngươi đang bôi loạn trên mặt. Cho dù không dịch dung, ngươi cũng không có lý do gì hoài nghi ta.

- Lần này không phải ta không phát hiện ra nàng sao? Nàng thật sự không đoán ra được sao?

Vu Nhai trả lời.

- Không đoán ra được. Lẽ nào ngươi vốn chính là người của tiểu đội Ẩn Nguyên, từ lúc đầu đã nắm được hướng đi của ta? Vừa rồi ngươi không trình báo lên, mà muốn tự mình lập công?

Nguyệt Lâm Sa nhíu mày nghi ngờ hỏi. Đây là vướng mắc trong lòng nàng. Nàng vẫn nghĩ mãi không ra Vu Nhai rốt cuộc làm thế nào mà phát hiện ra nàng. Mấy ngày qua nàng cũng có điều tra về Vu Nhai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 162: Ngàn vạn lần phải kiềm chế
Hình như cũng không có gì khác thường. Ngoại trừ chuyện hắn có huyết mạch của Độc Cô gia ra.

Độc Cô gia cũng không phải là đoản kiếm gì. Gia tộc thần binh căn bản không dễ tìm hiểu tin tức. Hơn nữa thành viên của tiểu đội Ẩn Nguyên đều rất thần bí, không điều tra được cũng rất bình thường.

Vu Nhai ngẩn người một lát, cười nói:

- Nàng thật thông minh!

- Thông minh cái đầu ngươi. Nói thật đi, điều ngươi thừa nhận vĩnh viễn cũng không phải là chính xác!

Nguyệt Lâm Sa không chút do dự hủy bỏ cách nói của Vu Nhai. Vừa nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của hắn, đã biết hắn lại đang nói linh tinh.

- Nàng thật sự muốn biết sao?

- Bớt nói nhảm đi. Ta cho ngươi thời gian, đừng lãng phí.

- Lần đầu tiên, ta phát hiện ra tuy eo của nàng nhỏ, nhưng rất không được tự nhiên. Khi đi trên đường bao giờ cũng chú ý. Tuy rằng nàng cố gắng che đậy, nhưng vẫn thấy rõ là có vấn đề. Hơn nữa thời điểm đó nàng dịch dung lại không xấu lắm. Có cơ hội kiểm tra mỹ nữ tốt như vậy, là vinh quang của tiểu binh, sao có thể buông tha được?

Vu Nhai liếc nhìn về phía eo nhỏ giấu dưới ma pháp bào của nàng.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

- Có phức tạp hơn một chút. Khi đó nếu như nàng để cho ta kiểm tra, có lẽ ở trước mắt bao nhiêu người ta thật sự không dám kiểm tra. Ai bảo nàng phản kháng. Mà phản kháng cũng thì thôi, trong ánh mắt còn lóe lên tinh quang như vậy.

Vu Nhai lười biếng nói.

- Lần thứ hai thì sao?

trong lòng Nguyệt Lâm Sa đột nhiên nghẹn lời. Câu trả lời như vậy để cho ảo tưởng của nàng tan biến. Nàng vốn tưởng rằng Vu Nhai có con đường bí mật nào đó để nhận ra nàng, hoặc là có năng lực đặc biệt nào đó. Có vài Huyền Binh Giả có năng lực đặc biệt. Nói ví dụ như Tiểu Mỹ. Loại năng lực này khiến đế quốc Ma Pháp cũng rất kiêng kỵ. Nàng thật không nghĩ tới mọi chuyện lại chỉ đơn giản như vậy. Nàng trầm mặc một lát mới hỏi.

- Lần ở hội đấu giá kia sao...

- Ta nói là lần ở trước đại viện binh phòng kia!

Sắc mặt Nguyệt Lâm Sa sa sầm nói.

- Ách, lần đó sao? Lần kia là do trùng hợp thôi. Ta quả thực mất trí nhớ. Quả thật cũng có biểu muội tới tìm ta, sau đó ta hiểu lầm là nàng. Mà nhờ đó, lần này ta mới gián tiếp không phát hiện ra nàng!

Vu Nhai nhớ lại cảnh tượng khi ôm nàng, nói.

- Có ý tứ gì?

- A, thật sự muốn nói sao?

- Nói đi. Ngươi đừng mong lại kéo dài thời gian nữa. Không quan tâm ngươi nói hay không, trong vòng năm giây ta đều sẽ mang ngươi về làm nam nô!

- Được rồi. Ta nói nàng ngàn vạn lần đừng kích động, nàng còn muốn dẫn ta trở về!

Vu Nhai yếu ớt nói. Đột nhiên giọng điệu hắn lại thay đổi, nói:

- Nếu không, nàng nói cho ta biết trước, nàng làm thế nào phát hiện ra ta. Cũng không phải là ta dịch dung quá tồi tệ.

- Quay về đế quốc Ma Pháp, khi có thời gian ta sẽ nói cho ngươi biết!

Nguyệt Lâm Sa muốn trực tiếp động thủ. Vu Nhai thật sự nói quá nhiều, thời gian lại không cho phép hắn nói nhiều hơn nữa.

Tuy rằng nàng có đủ tự tin, nhưng tiểu đội Ẩn Nguyên có hậu chiêu hay không nàng cũng không dám xác định.

Trải qua lần trước, sau khi Nguyệt Lâm Sa bị tiểu binh thủ Vu Nhai này thành nhìn thấu, cũng không dám tiếp tục coi thường bất kỳ người nào của đế quốc Huyền Binh nữa.

- Được rồi ta nói. Ta nói còn không được sao?

Vu Nhai lui thật nhanh lại mấy bước kêu lên, giống như tiểu nhân loại gặp phải đại ma đầu, thật sự không thể nói hết có bao nhiêu yếu ớt. Hắn dừng lại một chút nhìn Nguyệt Lâm Sa, nói:

- Thật ra rất đơn giản. Ở trước đại viện binh phòng ta không phải đã ôm nàng sao? Vóc dáng của nàng đã in sâu vào trong đầu ta. A, hiện tại nàng đã biết vì sao hôm nay ta không phát hiện ra nàng rồi chứ?

Vu Nhai nói xong, nhìn chằm chằm vào vóc người bốc lửa của Nguyệt Lâm Sa, chợt lại nhẹ nhàng xua tay nói:

- Kìm chế, nàng ngàn vạn lần phải kìm chế!

Ở trước hội đấu giá, Nguyệt Lâm Sa tự phụ gấp mười lần so với lúc mới vào thành. Nàng không nghĩ ra vì sao Vu Nhai lại phát hiện ra mình, mà ngày hôm nay lại không phát hiện ra được. Hiện tại thời điểm nghe Vu Nhai nói ra lý do, thoáng cái sắc mặt nàng liên tục thay đổi, cuối cùng trở nên đỏ ửng. Cũng không biết nàng vì thẹn thùng hay là bị hắn chọc tức.

- Kìm chế cái đầu ngươi. Mau về làm nam nhân cho mẹ ở trong cung ta!

- Mau nhìn phía sau. Khu Phong Thứu, Khu Phong Thứu thật lớn!

Vu Nhai không chút nghĩ ngợi điên cuồng kêu lên.

- Đi tìm chết đi. Buộc gió, phong nhận, lốc xoáy nhanh!

Nguyệt Lâm Sa giận không kìm chế được. Nàng biết tiểu binh này vô sỉ, nhưng nào biết đâu rằng hắn vô sỉ đến mức này. Nàng lại đường đường là công chúa của đế quốc Ma Pháp. Nói trắng ra là, công chúa đại nhân thật ra còn là một nữ nhân rất bảo thủ. Lúc trước, ở trước cửa thành nàng bị hắn sờ bụng dưới không nói, hắn còn nhét toàn bộ số đo các vòng của nàng vào trong đầu. Nhân loại hèn mọn này hẳn phải để cho vô số các mẹ trong cung bị cô đơn mấy chục năm cưỡng gian rồi giết chết!

Vu Nhai lại hoảng sợ. Trình độ phát điên của nữ nhân này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Không có biện pháp nào, hắn chỉ có thể vận dụng thuật ám ảnh chặn giết, xuyên qua vô số quái phong. Đồng thời trong lòng hắn nhất định, tuy nói mức độ lực bạo phát của nữ nhân này cực lớn, nhưng nàng quả thực không muốn khiến mình phải chết, đồng thời nàng cũng rất khinh địch. Nàng cũng không biết hiện tại mình so với tiểu binh thủ thành trước đây đã cách biệt một trời một vực.

- Không đúng, lúc trước mình đã đánh bại Tạp Đức. Sao nàng vẫn cho mình vẫn là cấp bậc như lúc làm tiểu binh thủ thành?

Trong lòng Vu Nhai xuất hiện sự nghi ngờ. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Nguyệt Lâm Sa, hắn xuyên qua ma pháp của nàng, cả người nhảy lên thật cao. Chỉ thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng chim kêu lớn. Khu Phong Thứu mở rộng hai cánh từ trên trời hạ xuống.

- Chuyện là thật. Hắn thật sự nhận được Khu Phong Thứu của tiểu thư Quan gia!

Nguyệt Lâm Sa nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nàng đương nhiên thông qua tin tức tình báo biết được sau khi Vu Nhai xuất hiện ở di tích Kim Khí Thiên đã cưỡi trên Khu Phong Thứu đại sát tứ phương. Chẳng qua lúc đó thành chủ Bắc Đấu Thành phong tỏa tin tức bên trong. Dù sao chuyện trong loại đấu tranh này không thể loạn truyền.

Đồng thời, lúc đó người ở chỗ này gần như đều là con cháu trẻ tuổi của thế gia. Muốn nhận được tin tức từ trên người bọn họ cũng không dễ dàng. Nguyệt Lâm Sa có mặt ở đó lúc trước, cho rằng Vu Nhai cưỡi trên Khu Phong Thứu là chuyện không đáng tin cậy. Không nói con Khu Phong Thứu kia bị thương có thể sống ở trong rừng rậm thêm một hai ngày hay không, Khu Phong Thứu cũng không phải là loại ai muốn cưỡi cũng có thể cưỡi được.

Nàng cũng không để ở trong lòng. Cho dù là thật sự cưỡi được, tiểu thư Quan gia cũng sẽ thu hồi. Bởi vậy nàng không nghĩ điều này là thật. Hơn nữa con Khu Phong Thứu này còn biến thành lớn như vậy. Điều càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là thực lực tiểu tử này...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 163: Huyền binh thứ hai
- Buộc gió... Phục!

Ma pháp càng lớn, phạm vi càng rộng hơn.

Lúc này Vu Nhai đã bay lên không trung, không có chỗ mượn lực. Nàng cũng không tin tiểu tử này có thể tránh được ma pháp của nàng. Đúng vào lúc này, gió nổi lên. Gió cực lớn từ hai cánh của Khu Phong Thứu giống như gió bão lao ra.

Nhưng Khu Phong Thứu không chỉ có tốc độ nhanh, nó còn có lực công kích là ma pháp hệ phong trời sinh. Đương nhiên, lực công kích không phải quá cường đại, nếu không loại ma thú này cũng quá nghịch thiên. Nhưng đối với hướng gió lại nắm rất chắc. Nguyệt Lâm Sa lại là ma pháp sư hệ phong. Hai va chạm vào nhau, tuy rằng không có cách nào hóa giải buộc gió, lại làm cho ma pháp chậm lại. Vu Nhai trên không trung liền nhảy lên Tiểu Thúy.

- Nguy rồi, đáng chết!

Trong lòng Nguyệt Lâm Sa kinh hãi. Thật không nghĩ tới nàng nhân vật phản diện trong câu chuyện của những người hát rong, thích nói nhiều. Sau đó để người chính nghĩa chạy trốn. Không, từ lúc nào mình lại trở thành nhân vật phản diện được. Rõ ràng là tên vô sỉ kia.

- Họ Vu kia, ngươi đừng tưởng rằng có Khu Phong Thứu là có thể chạy trốn được!

Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nói.

Một cơn gió lốc nho nhỏ mang theo vài miếng hồng phong diệp mọc lên thật cao. Màu đỏ như máu diễm lệ này ở trong thành thị toàn một màu xanh có vẻ vô cùng bắt mắt. Mọi người, bao gồm cả Tạp Đức đều cảm thấy tâm thần chấn động. Tạp Đức sớm cảm giác được ma pháp của công chúa chấn động. Hắn quát lớn:

- Nhanh. Đó là Khu Phong Thứu. Nhất định phải đánh cho Khu Phong Thứu rơi xuống. Chúng ta phải tới trước công chúa, bắt lấy người trên Khu Phong Thứu!

Tạp Đức đặc biệt phiền muộn. Hắn rốt cuộc đã biết vì sao lúc đó, thời điểm ở trên lôi đài đùa giỡn Vu Tiểu Dạ lại cảm giác phía sau có ánh mắt nóng hừng hực. Hắn không nghĩ tới công chúa đột ngột xuất hiện ở đế quốc Ma Thần Đô. Lúc trước, mình rõ ràng xin nàng đi giết giặc, đã bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Ai biết nàng lại vẫn chưa yên tâm đích thân đến.

Thua trong tay của thiên tài học viện Bắc Đấu thì cũng thôi. Hình tượng hắn duy trì từ trước đến nay, bởi vì Vu Tiểu Dạ đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ. Trong lòng hắn đã nguyền rủa Vu gia không ngừng. Hắn thề sau khi trở về nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến Vu gia phải bị diệt vong. Lúc này hắn đột nhiên thấy Khu Phong Thứu...

Hắn cũng là người cực kỳ thông minh. Hắn cũng có suy nghĩ giống như Nguyệt Lâm Sa. Vừa liên tưởng đến nam sinh họ Khúc đã suýt giết chết mình ở trên lôi đài kia, hắn đâu thể không nghĩ ra. Lửa giận dâng lên, hắn trở nên liều lĩnh hơn.

Thù hận cũng với mong muốn cứu vãn lại hình tượng của hắn trong lòng Nguyệt Lâm Sa. Có cơ hội như vậy, Tạp Đức sao có thể bỏ qua được?

- Vu Nhai cùng U Hoang gặp mặt, đắc thủ!

Từ trong vòng vây lao ra, trong lòng Dạ Tình thoáng chấn động. Tốc độ của nàng chợt nhanh hơn. Cùng lúc đó, đám người Ngọc Vấn Hiền phía sau, trong mắt bạo phát tinh quang:

- Tất cả dùng tốc độ nhanh nhất. Năng lực ẩn nấp của đối phương quá mạnh mẽ. Nhất định phải yểm hộ Vu Nhai huynh đệ rời khỏi đây. A, cái gì? Không ngờ đối phương còn che giấu kỵ binh ma pháp!

Vu Nhai đã bay lên trên không trung. Nhưng sau khi phóng lên trên không trung, hắn lại chợt cảm giác được nguyên tố ma pháp xung quanh có phần hỗn loạn.

Hắn tập trung quan sát. Không biết từ chỗ này xuất hiện mười mấy kỵ sĩ. Mỗi người đều mặc ma pháp sư bào, thân thể hoàn toàn được che kín, không nhìn thấy rõ được là thế lực nào. Cũng không nhìn thấy rõ bộ dạng bọn họ thế nào. Điều duy nhất hắn có thể thấy rõ, đồng thời khiến hắn thở phào nhẹ nhõm chính là, thực lực những kỵ binh ma pháp này cũng không mấy cường đại. Chỉ có điều con mẹ nó, không phải nói đây là trận đấu võ âm thầm sao? Không phải nói vật cưỡi đều bị theo dõi không thể vào thành sao? Tại sao cục diện lại biến thành như vậy? Tại sao cao thủ siêu cấp của vương quốc Lạc Thiên cũng không thấy ra ngăn cản.

- Họ Vu kia, lấy Thất Tinh Thần Kích Huyền Binh thứ hai của ngươi ra đi. Nếu không, cho dù Khu Phong Thứu của ngươi có tăng lên một giai cũng không mong chạy thoát!

Giọng nói của Nguyệt Lâm Sa từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng, lạnh lùng!

Trong lòng Vu Nhai vô cùng chấn động. Hắn rốt cuộc đã biết Nguyệt Lâm Sa làm thế nào nhận ra hắn.

Trong đế quốc Huyền Binh, không ai nghi ngờ chuyện Vu Nhai nhận được Thất Tinh Thần Kích. Hắn có thể được truyền thừa đã khiến rất nhiều người phải đỏ mắt. Chủ yếu nhất là lúc đó, bên cạnh công chúa ma pháp, đối thủ của Vu Nhai có vô số cao thủ. Thất Tinh Thần Kích sao tới phiên một tên tiểu binh như hắn có thể lấy được.

Lúc đó thành chủ Lãnh Thu Dương đã tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy được hình bóng nào của Thất Tinh Thần Kích.

Chỉ có đám người Nguyệt Lâm Sa biết, các nàng căn bản ngay cả cái bóng của Thất Tinh Thần Kích cũng không thấy. Lúc đầu các nàng còn tưởng rằng cao thủ Bắc Đấu Thành sẽ cướp của tên tiểu binh thủ thành kia. Nhưng dù sao Thần Binh có sức dụ hoặc quá cường đại. Cho dù là thành chủ Bắc Đấu Thành cũng không muốn để lộ ra. Nếu như cao thủ tỉnh Kích Lĩnh chạy đến tìm hắn thì phải làm sao? Đương nhiên, cao thủ của thành chủ Bắc Đấu Thành tỉnh Kích Lĩnh chưa chắc đã sợ. Tóm lại chỉ là ngại có thêm phiền phức. Không nhận được mệnh lệnh hoàng thất, Huyền Binh giả muốn nhìn Thất Tinh Thần Kích một chút thì sao?

Bởi vậy, Nguyệt Lâm Sa không hy vọng gì đối với tin tức về Thất Tinh Thần Kích. Tuy rằng nàng cũng truyền tin tức đi, muốn xem tiểu binh thủ thành có gặp phiền phức hay không. Nhưng trước đã nói, Vu Nhai tiên phát chế nhân, đã giá họa chuyện nhận được Thất Tinh Thần Kích đến trên người nàng.

Chuyện dần dần cũng bị quên lãng. Nguyệt Lâm Sa cũng không ôm hi vọng gì nữa. Dù sao Thất Tinh Thần Kích của Vu Nhai rất có khả năng bị thành chủ Bắc Đấu Thành đoạt đi. Nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ được Thất Tinh Thần Kích vẫn nằm trong tay tiểu binh thủ thành này, hơn nữa còn dung hợp với hắn. Trong trận đấu lúc trước giữa hắn cùng Tạp Đức, hầu như các cao thủ ở đây đều có thể thấy trên nắm đấm của hắn nhô ra một Huyền Binh nhỏ. Đúng vậy, khi hắn đánh với thiếu gia Tạp Đức, thứ hắn dùng chính là mũi kích của Thất Tinh Thần Kích. Đây cũng chính là nguyên nhân Nguyệt Lâm Sa nói ra lời kia.

- Huyền Binh thứ hai sao? Tiểu binh thủ thành này lại có thể có Huyền Binh thứ hai.

Nguyệt Lâm Sa khiếp sợ.

Hắc, Huyền Binh thứ hai trên cơ bản đều chỉ là truyền thuyết. Mấy trăm vạn người có một đã là không tệ. Hơn nữa đó đều là nhân vật có thiên phú cực tốt. Chỉ cần không phải chết sớm, mấy chục năm sau mỗi người đều có thể hô phong hoán vũ.

Lúc đó, Nguyệt Lâm Sa tổng hợp tin tức từ rất nhiều cao thủ được biết, tỉ lệ mũi kích trên tay hắn rất lớn. Lại thêm ánh mắt gia hỏa này. Lại thêm chuyện hắn nổi giận vì Vu Tiểu Dạ. Lại thêm cảm giác quen thuộc này. Nàng quả thực sợ tới ngây người. Một tiểu binh thủ thành nho nhỏ như hắn không ngờ có thể dung hợp Huyền Binh thứ hai, hơn nữa còn là Thần Binh Thất Tinh Thần Kích!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 164: Nhớ kỹ ác nữ nhân kia
Thật ra, nàng còn chưa thực sự xác định. Dù sao Vu Nhai che giấu mũi kích rất tốt. Chỉ là luận chứng của cao thủ cũng không đủ để đại biểu điều gì. Chủ yếu nhất vẫn là dự cảm và tổng hợp các loại cảm giác của nàng. Hiện tại, tiểu binh thủ thành đáng chết này ở trước mặt nàng đã bại lộ. Lấy thực lực của hắn căn bản không có khả năng đánh bại Tạp Đức. Ngoại trừ có Thần Binh, còn có thể là gì nữa?

Vì sao ông trời lại không công bằng như thế, để một tiểu binh thủ thành vô sỉ mở ra Huyền Binh thứ hai. Nhưng như vậy cũng tiện giải thích.

Trên người tiểu tử này vốn chảy huyết mạch của Độc Cô gia, loại huyết mạch gia tộc khủng bố này. Mặc dù là chi thứ, xuất hiện bất kỳ kỳ tích nào cũng không tính là kỳ tích. Bởi vì gia tộc kia chính là tồn tại sáng tạo kỳ tích!

- Thất Tinh Thần Kích? Nó không phải ở trong tay nàng sao, công chúa điện hạ!

Vu Nhai không chút do dự phủ nhận.

Chuyện này người nào thừa nhận người đó là kẻ ngốc. Quả nhiên, trong nháy mắt khi Nguyệt Lâm Sa vừa nói ra, Vu Nhai nhất thời cảm giác được có vài ánh mắt dường như có thể xuyên thấu quét tới. Thân thể hắn giống như bị lột trần. Hình như tất cả mọi thứ trong cơ thể đều bị nhìn thấu.

Hắn vô cùng bình tĩnh. Thất Tinh Thần Kích của hắn được giấu ở trong trang giấy của Huyền Binh Điển. Cho dù toàn thân bị nhìn thấu thì thế nào?

- Công chúa?

Đúng lúc này, vài ánh mắt sắc bén lại nhìn về phía người mặc áo đen.

Công chúa nhận được Thất Tinh Thần Kích? Đó không phải là vị công chúa Nguyệt Lâm Sa kia sao? Lấy thân phận của nàng không ngờ lại lén trốn vào trong vương cung Lạc Thiên. Như vậy còn ra thể thống gì nữa.

- Không lấy Huyền Binh thứ hai của ngươi ra, vậy giơ tay chịu trói đi!

Nguyệt Lâm Sa bị cắn ngược một cái, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ sau khi bắt được hắn trở về, trước tiên phải ép hắn đưa Thất Tinh Thần Kích ra.

- Chỉ bằng vào mười mấy tên ô hợp này sao?

Vu Nhai cười nhạt. Hắn không quan tâm, điên cuồng xông về phía trước. Trong tay hắn cầm thật chặt trường kích tứ giai. Với lực lượng của Phong Doanh lại thêm hắn đang ở trên lưng Tiểu Thúy, tốc độ lao tới rất nhanh. Đáng tiếc, đám kỵ binh ma pháp phía trước đã hoàn toàn chặn kín các con đường. Các loại ma pháp dưới sự hỗ trợ của ma thú trở nên vô cùng khủng khiếp

- Đám ô hợp sao? Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ tới chuyện sống sót ra khỏi vương đô Lạc Thiên nữa!

Người dẫn đầu kỵ binh ma pháp lạnh lùng nói. Bọn họ phải mặc bộ trang phục này đã cảm thấy rất buồn bực rồi, không nghĩ tới còn bị một tiểu quỷ Tướng Binh Sư khinh bỉ.

- Nổ!

Vu Nhai đã đến gần bọn họ, cúi đầu quát một tiếng. Tướng khí của Xích Thố bạo phát. Khí thế từ trước tới nay chưa từng có xuất hiện thoáng cái đã khiến đám kỵ binh ma pháp trước mặt phải kinh hãi. Đồng thời trường kích nhanh chóng đâm ra.

- Tướng khí. Tướng khí thật là khủng khiếp. Sao có thể như vậy được?

Nguyệt Lâm Sa kinh sợ há hốc miệng. Nàng thật sự không biết Vu Nhai chỉ qua mấy tháng, lại có thể trưởng thành đến mức như vậy. Điều càng làm cho nàng kinh ngạc hơn vẫn còn nằm ở phía sau.

Tiểu tử này dựa vào cái gì lại có thể khống chế Khu Phong Thứu dễ dàng như vậy? Hai bên dường như từ cùng một thể vậy. Nàng đã đánh giá thấp thực lực Vu Nhai không chỉ một cấp:

- Không được, hắn nói rất đúng. Thủ hạ của Cáp Đức Lâm đều là một đám ô hợp. Lấy thực lực của hắn bây giờ lại phối hợp với Khu Phong Thứu, cho dù không cần Thất Tinh Thần Kích cũng có thể đột phá vòng vây.

- Bạch Loan!

Nguyệt Lâm Sa cúi đầu quát, âm thanh lại truyền đi cực xa...

- Ngao...

Một lát sau, một con chim màu trắng bay tới. Đây là vật cưỡi của Nguyệt Lâm Sa. Thời điểm nàng mười ba tuổi, phụ hoàng đã đưa cho nàng, là bảo bối nàng thương yêu nhất. Mặc dù đã qua bốn năm, nhưng Bạch Loan vẫn ở trong thời kỳ ấu sinh. Nếu như nó lớn lên, như vậy bất kỳ Khu Phong Thứu nào ở trước mặt nó cũng chỉ là phù vân. Đương nhiên, bất kỳ một loại ma thú nào cũng có khả năng biến dị tiến hóa.

Nếu như Bạch Loan lớn lên, lúc trước khi ở Bắc Đấu Thành, nàng không cần lợi dụng Khu Phong Thứu của tiểu thư Quan gia.

- Họ Vu, bọn họ là một đám ô hợp, còn ta thì sao?

Nguyệt Lâm Sa giẫm lên trên lưng Bạch Loan, lạnh lùng nói. Xung quanh nàng xuất hiện vô số những luồng gió xoáy. Chúng rất nhanh liền lao ra ngoài. Chỉ có điều, lời nói tiếp đó của Vu Nhai khiến nàng thiếu chút nữa thì ngã xuống!

- A, con vật béo mập này từ nơi nào tới vậy? Thoạt nhìn chắc là ăn ngon lắm!

- Ngươi muốn chết!

Nguyệt Lâm Sa thét một tiếng chói tai. Quả thực, nàng nuôi Bạch Loan này có hơi mập, quả thật có phần giống như bồ câu. Nhưng bị gia hỏa này nói ra thật sự quá khinh người. Nàng đường đường là công chúa đế quốc ma pháp.

- A...

Vu Nhai huy động Tiểu Thúy, ở dưới ma pháp vẫn giống như cá gặp nước. Tốc độ của hắn rất nhanh. Chỉ cần lực lượng ma pháp sư của đối phương bị tiêu hao, hơi dừng lại một chút, có thể sẽ bị hắn tới gần, sau đó nhẹ nhàng đâm ra, lấy đi một mạng.

Đã có ba gã ma pháp sư bị mất mạng. Vòng vây có kẽ hở, nhưng Nguyệt Lâm Sa đã bổ sung vào.

Đối mặt với vị công chúa này, Vu Nhai cũng không dám có điều gì sơ suất. Nếu có thể trốn thì trốn, muốn tới gần nàng, thực sự còn khó hơn so với lên trời. Dù sao người ta còn có ma pháp lực, hơn nữa còn là ma pháp sự hệ phong, có sự khắc chế đối với Tiểu Thúy. Hắn phải suy nghĩ chu toàn, sau đó tìm cơ hội chạy ra ngoài.

- Tiểu Thúy. Ngươi còn nhớ rõ ác nữ nhân này không. Đó chính là người thiếu chút nữa đã hại ngươi chết ở trong rừng rậm kia. Ngươi không thể thua nàng dù chỉ một chút. Nếu không chúng ta sẽ xong đời!

Vu Nhai quay xuống nói với Tiểu Thúy dưới thân.

Thân thể Tiểu Thúy khẽ run lên. Xem ra nó còn nhớ rõ nữ nhân này. Lúc đó nữ nhân này khiến nó rất thảm, sử dụng ma pháp đánh khiến lực lượng trong thân thể của nó gần như mất sạch. Nó không chỉ bị thương, loại cảm giác toàn thân vô lực, khiến Tiểu Thúy lúc đó cảm thấy mình sống không bằng chết.

- Ngao...

Tiểu Thúy thét lên một tiếng chói tai. Nó biết hiện tại chủ nhân còn chưa phải là đối thủ của nữ nhân này. Cho dù là nó cũng không phải, cho nên cần phải trốn chạy. Một đôi mắt chớp hiện. Nếu như nhìn Vu Nhai phía trên nó, người ta sẽ phát hiện ra, ánh mắt của một người một thú này gần như đúc ra từ một khuôn.

Hôm nay muốn chạy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vu Nhai cùng Tiểu Thúy không ngừng lợi dụng tốc độ đấu cùng Nguyệt Lâm Sa. Phần lớn những kỵ binh ma pháp kia đều là ma pháp sư hệ phong. Các loại gió xoáy quấn cùng một chỗ.

Vu Nhai giống như chiếc lông vũ bay trong cơn gió nhẹ. Thỉnh thoảng hắn còn có thể nhảy xuống, đạp gió uyển chuyển, giống như sát thủ ưu nhã nhất, lại giống như tinh linh của gió vậy.

Cuộc chiến trên bầu trời đã sớm khiến cho mọi người chú ý. Gần như toàn bộ vương đô đều có thể thấy bọn họ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 165: Khóa học khí tướng thật sự
Cái gì là vũ hội, cái gì là hội giao lưu, tất cả đều trở nên yên tĩnh, thưởng thức trận chiến đấu đột ngột diễn ra này!

- Quốc vương điện hạ...

- Không cần nhiều lời. Để mặc bọn họ ầm ĩ đi. Đến lúc đó chúng ta tùy tiện tìm lý do là được. Dù sao đồ đã rơi vào trong tay một phe của bọn họ, không có liên quan gì tới chúng ta. Hắc. Không có liên quan gì tới chúng ta.

Quốc vương Lôi Khắc Tư thản nhiên nói với cao thủ siêu cấp bên cạnh.

Tình huống trước mắt quả thực ngoài dự đoán của bọn họ. Dù sao trước đây hắn cũng từng cấm cưỡi vật bay tiến vào trong vương đô. Nhưng quỷ biết được phe đế quốc Huyền Binh là Khu Phong Thứu, từ ngoài thành bay vào, tốn không bao nhiêu thời gian. Phía bên đế quốc Ma Pháp còn có kỵ binh ma pháp. Nhất định là người của vương quốc Lạc Thiên.

Hắn thoáng liếc sắc nhìn đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm mặt tái xanh. Chắc là người của hắn.

Chỉ cần không để lộ ra là có liên quan gì tới vương quốc Lạc Thiên, quốc vương Lôi Khắc Tư cố gắng hết sức phát huy tinh thần cỏ đầu tường.

- Ừ, chúng ta tới đây xem cuộc vui!

Cao thủ siêu cấp lên tiếng, mắt quét qua trên người Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa. Hắn cũng không biết rốt cuộc Thất Tinh Thần Kích đang ở trên người của ai. Một quyền tiểu tử kia đánh ra trước đó có chút giống. Nhưng trong cơ thể hắn chỉ có một cục gạch...

- Quốc vương điện hạ, đệ nhất thân vương và Hoắc đại tướng quân đều...

- Cứ để bọn họ đi thôi, bọn họ biết có chừng mực!

Quốc vương Lôi Khắc Tư lắc đầu nói. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần bọn họ không để lộ ra vương quốc Lạc Thiên tham dự vào lần hành động này là được. Hắn tin tưởng hai người kia sẽ không ngu như vậy!

Ngay khi Lôi Khắc Tư nói chuyện, các học sinh của các học viện, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm vào bầu trời. Tuy rằng bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại biết chắc đó là cuộc đấu giữa Huyền Binh cùng ma pháp. A, tại sao nhìn gia hỏa cưỡi trên Khu Phong Thứu lại có phần quen mắt như vậy?

- Dương lão sư, cầu xin ngài giúp biểu ca của ta một chút!

Trong lòng bàn tay Vu Tiểu Dạ đầy mồ hôi. Nàng không quan tâm từ lúc nào biểu ca nàng biến thành người lợi hại như vậy. Nàng chỉ biết hiện tại biểu ca đang rất nguy hiểm. Trong lòng nàng lo lắng muốn chết. Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được cầu xin Dương lão sư giúp đỡ.

- Cái gì, người kia là biểu ca ngươi sao? Chính là biểu ca đã giết người hôm khai giảng, không thèm để ý tới Tả Nhân Nhân sao?

Dương lão sư kinh ngạc nói. Nàng vẫn nhớ người này. Nàng nghe Bạch lão sư nói, sau khi hắn gia nhập tổ Kỳ Binh có biểu hiện rất tốt. Người này, biểu hiện hình như không phải chỉ tốt thường đâu?

Nhìn dáng vẻ Vu Tiểu Dạ khẩn trương, lại nhìn chằm chằm vào đám lão sư của học viện tổng hợp Cổ Ma, nàng khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Không phải lão sư không muốn giúp ngươi, mà là... Được rồi, có thể ta có biện pháp khác!

Dương lão sư thật sự quá sủng ái Vu Tiểu Dạ. Nếu như hôm nay biểu ca Vu Tiểu Dạ thật sự xảy ra chuyện gì, sợ rằng sau này ngay cả sư sinh cũng làm không được. Nhưng nàng lại không thể trực tiếp ra tay. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn về phía các học sinh đang có mặt ở đây, nói:

- Các ngươi đoán không sai. Phía trên kia chính là nam sinh họ Khúc. Hắn thật ra đến để chấp hành nhiệm vụ của đế quốc Huyền Binh. Đối thủ của hắn lại là người của đế quốc Ma Pháp, hơn nữa còn là thành viên của học viện tổng hợp Cổ Ma cường đại. Thậm chí còn là công chúa của đế quố bọn họ. Hiện tại hắn đang vô cùng nguy hiểm. Có thể các ngươi sẽ nói, chiến sĩ vốn là chết ở trên chiến trường. Nhưng nếu có thể còn sống ai lại nguyện ý chết? Quả thực, có đôi khi chết không đáng sợ, nhưng cái chết của hắn sẽ khiến tạo nhiệm vụ thất bại, sẽ khiến đế quốc Huyền Binh chúng ta tổn thất, sẽ dẫn đến sự cường đại của đế quốc Ma Pháp. Hắn không thể chết được. Chúng ta không thể để cho hắn chết...

- Lão sư, chúng ta nguyện ý chiến đấu vì đế quốc Huyền Binh, nguyện ý dùng thân thể bảo vệ nam sinh học Khúc kia rời đi!

Một học sinh của học viện Bắc Đấu đứng dậy, vô cùng kiên định nói. Trên người hắn đột nhiên xuất hiện chiến ý mà cho dù là Vu Tiểu Dạ trước đó, khi bị khi dễ cũng không thấy có.

- Nguyện ý chiến đấu vì đế quốc Huyền Binh!

- Nguyện ý! Nguyện ý! Chiến đấu! Chiến đấu!

Từng người bước ra, không người nào lùi một bước. Có thể bọn họ ở Bắc Đấu từng là những công tử quần áo lụa là, nhưng giờ phút này bọn họ dường như đã quên đi tất cả. Chỉ cần là vinh quang của đế quốc Huyền Binh, nam sinh họ Khúc kia có phải có quan hệ qua lại với Vu Tiểu Dạ hay không, bọn họ cũng tạm thời quên lãng.

Trẻ tuổi, nhiệt huyết, ai chưa từng có?

- Được, các ngươi xuất chiến. Học sinh của đế quốc Ma Pháp cũng sẽ xuất chiến. Các ngươi là tương lai của đế quốc Huyền Binh sau này, tương lai của tỉnh Bắc Đấu chúng ta sau này. Ta cũng không muốn các ngươi phải bỏ mạng ở đây. Chết cũng không sợ, sợ là chết vô nghĩa thôi!

Sắc mặt Dương lão sư đột nhiên trở nên nhu hòa, thản nhiên nói một câu. Sau đó nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu trên không trung. Nàng hít một hơi thật sâu, khí thế lại như lúc đầu, thật sự không kém gì các bậc nam tử, nói:

- Các ngươi đã có người từng tiếp xúc thậm chí có tướng khí của mình. Có người lại vẫn không biết tướng khí là gì. Nhưng bất kể là người nào, hôm nay ta đều dạy cho các ngươi một khóa học về tướng khí. Một khóa học tướng khí thật sự!

...

Không biết từ lúc nào, khóe miệng Vu Nhai đã có máu rỉ ra. Hắn đã bị thương nhẹ.

Mụ nội nó, muốn chạy đi cũng khó khăn như vậy. Chẳng lẽ hắn phải làm đúng như lời công chúa này nói, liều mạng lấy Thất Tinh Thần Kích ra mới được sao?

Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn lấy ra con át chủ bài. Đáng chết. Cảm giác một mình chiến đấu thật sự khó chịu.

- Ừ? Rốt cuộc đã tới rồi sao!

Ngay thời điểm đầu óc Vu Nhai đang điên cuồng suy tính, cuối cùng, mọi người với Ngọc Vấn Hiền dẫn đầu, cưỡi nhiều loại vật bay vọt tới. Cũng không biết những vật cưỡi này từ đâu tới. Chỉ có điều rất kỳ quái là Dạ Tình và Tiểu Mỹ lại không xuất hiện!

Có người giúp đỡ là tốt rồi. Hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Chỉ cần có thể ngăn cản được công chúa ma pháp vô cùng khó chơi này một lát, hắn chắc chắn sẽ chạy thoát được. Chỉ có điều, rất nhanh hắn liền phát hiện ra mình cao hứng quá sớm.

Đúng vậy, đám người Ngọc Vấn Hiền đều chạy đến. Nhưng như vậy đám người Tạp Đức làm sao có thể không đến được. Hơn nữa còn có cả thủ hạ của Nguyệt Lâm Sa.

Thoáng cái tiểu đội Ẩn Nguyên lại rơi xuống thế hạ phong.

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn chính là, những ma pháp sư kia có rất nhiều người không có vật cưỡi.

Hình như chỉ có mấy người của đám Tạp Đức có. Xem ra vị đệ nhất thân vương kia tạm thời không có biện pháp nào cho nhiều vật cưỡi tới đây được. Thực lực như vậy cũng tương đối cân bằng. Nhưng muốn đột phá vòng vây, vẫn rất khó, đặc biệt...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 166: Huyền binh vô địch, bách chiến bách thắng
- Công chúa Sa Sa, tên họ Vu này cứ giao cho ta!

Đặc biệt là thiếu gia Tạp Đức. Hình như gia hỏa này và hắn có mối thù đoạt vợ vậy. A quả thật có phần giống như mối thù đoạt vợ. Cũng bởi vì Vu Nhai, thiếu gia Tạp Đức gần như đã không còn cơ hội tiếp tục theo đuổi Nguyệt Lâm Sa. Mối hận này kéo dài không hết!

- Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao? Cút ngay!

Nhưng công chúa Nguyệt Lâm Sa làm sao có thể không có chút khí phách như vậy.

Tạp Đức ngẩn người một lát, vẫn nói:

- Công chúa Sa Sa...

- Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng gọi ta là công chúa Sa Sa. Cái tên này, loại người như ngươi không thể gọi được!

Nguyệt Lâm Sa mặt lạnh. Đối với người này, nàng vốn không có thiện tình gì. Sau khi hắn đùa giỡn Vu Tiểu Dạ, nàng càng cảm thấy hắn buồn nôn. Khi còn bé vẫn cảm thấy hắn có thể trở thành nam nhân của mình. Nhưng hiện tại... cút con mẹ nó đi!

- Công chúa Sa Sa, vậy, ta có thể gọi nàng như vậy hay không?

Vu Nhai không biết từ đâu xuất hiện, chẳng biết xấu hổ nói.

Nguyệt Lâm Sa có phần sững sờ. Thoáng cái nàng đã hiểu rõ hắn muốn làm gì. Mặc dù biết là gian kế của hắn, nhưng nàng căn bản cũng không quan tâm. Ly gián thì ly gián, nàng chắc chắn sẽ không bởi vì như vậy mà thỏa hiệp với tên Tạp Đức đáng buồn nôn đứng bên cạnh này.

- Chỉ cần ngươi là nam nô của ta, đương nhiên có thể!

Nguyệt Lâm Sa nở nụ cười quỷ dị nói.

Thoáng cái, Tạp Đức cảm giác máu xông lên tới đỉnh đầu. Hắn rất muốn không quan tâm tới Nguyệt Lâm Sa, cứ thế xông lên. Nhưng hắn lại do dự. Sự do dự này của hắn lại rơi vào trong mắt của Nguyệt Lâm Sa. Ấn tượng về hắn trong lòng nàng lại giảm đi một bậc. Người như vậy không đáng để trọng dụng.

Nếu thích mình, nếu là một nam nhân, vì sao còn phải nhìn sắc mặt của mình?

Công chúa cũng là nữ nhân, cũng muốn có nam nhân đứng ra che gió che mưa cho nàng. Một trượng phu không có dũng khí còn không bằng một nam nô thú vị. Nguyệt Lâm Sa không liếc mắt nhìn hắn thêm một cái nào nữa, chỉ nói:

- Gian kế của ngươi cũng không được tốt đâu.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, đồng thời cũng khinh bỉ Tạp Đức. Đúng như lời học sinh học viện Bắc Đấu nói, đế quốc Ma Pháp có vài nam tử quý tộc thật sự giống như đàn bà. Ngươi xông lên đi. Cho dù lão tử dùng tới ám ảnh chặn giết cũng phải diệt ngươi trước.

Tạp Đức không biết bởi vì hắn suy tính quá nhiều mà thoát được một tai kiếp. Nhìn Nguyệt Lâm Sa lao ra, hắn lại điên cuồng đuổi theo, tính đi theo nàng giết chết Vu Nhai. Chỉ có điều hắn làm như vậy càng có vẻ vướng chân vướng tay người khác.

Cuối cùng, Ngọc Vấn Hiền đến. Trận hỗn chiến bắt đầu. Vu Nhai không ngừng tìm kiếm cơ hội chạy trốn. Nguyệt Lâm Sa phòng vệ quá chặt. Cho dù hắn dùng bất kỳ lời nói kích bác nào cũng không có tác dụng, không thể khiến vị công chúa này tức giận. Hắn có thể ở dưới tay nàng kiên trì lâu như vậy đã là tốt rồi. Nhiều lần hắn đã dùng tới thuật ám ảnh chặn giết. Chỉ có điều bởi vì đang ở trên không trung, sức gió rất mạnh, nhìn không được rõ ràng.

- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng!

Trong giây lát, một đợt sóng âm đánh vào trong tai hắn và cả đám người Ngọc Vấn Hiền. Tinh thần bọn họ chấn động mạnh. Lại chợt nghe:

- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng; Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng; Huyền Binh vô địch...

- Đây là cái gì?

- Đây là chiến tướng khí, là chiến tướng khí của đế quốc Huyền Binh chúng ta. Vu Nhai huynh đệ, xông lên, chúng ta yểm hộ cho ngươi!

Ngọc Vấn Hiền cúi đầu khẽ truyền tiếng nói của mình vào trong tai Vu Nhai. Trong nháy mắt không ngờ đã không còn cảm giác nho nhã như trước đây nữa.

Tinh thần Vu Nhai cũng chấn động theo. Một cảm giác kỳ lại dần sinh sôi ở trong lòng hắn. Dường như trong cơ thể có thêm lực lượng gì đó. Cảm giác này thật kỳ diệu. Dường như hắn bị người ta dùng ma pháp tăng cường lực lượng vậy!

- Chiến tướng khí, ngăn cản bọn họ!

Tâm thần bị Nguyệt Lâm Sa ảnh hưởng, kinh hãi nói.

- Hừ, chúng ta chỉ đang hô khẩu lệnh. Chúng ta cũng không phát động công kích gì đối với các ngươi. Ra tay sao? Có thể. Ngày hôm nay cho dù lão nương liều cái mạng này cũng phải tiêu diệt tất cả học sinh học viện tổng hợp Cổ Ma các ngươi không còn một mống!

Dương lão sư đột nhiên nổi giận quát.

Đúng vậy. Bọn họ chỉ đang hô khẩu lệnh mà thôi, cũng không phát động công kích. Chỉ có điều loại khẩu lệnh này lại có phần không giống với khẩu hiệu.

- Có bản lĩnh các ngươi cũng kêu theo chúng ta?

Dương lão sư cười lạnh nói:

- Nếu như các ngươi dám ra tay, phá hỏng quy định giao lưu đã tạo dựng từ trước, xem như các ngươi lựa chọn chiến tranh. Người tổ chức là vương quốc Lạc Thiên này cũng phải gánh một phần trách nhiệm!

Khóe miệng quốc vương Lôi Khắc Tư giật giật vài cái. Hắn đương nhiên cũng biết đây là khẩu lệnh. Chỉ có điều không quan tâm là ở chỗ nào, cũng không người nào xem loại chiến tướng khí này trở thành khẩu lệnh. Phải biết rằng, cho dù ở trên chiến trường, chiến tướng khí chính là lực lượng do các binh lính tập hợp lại dùng để đối phó với ma pháp với phạm vi lớn. Chỉ có điều, tướng khí vốn chính là do thứ còn huyền bí hơn huyền tạo thành. Nó đồng thời cũng có thể nói thành khẩu lệnh.

Tiếng của Dương lão sư khá lớn. Vu Nhai ở phía trên cũng nghe được. Ấn tượng của hắn đối với nàng lại thay đổi.

Không chỉ một mình Vu Nhai nghe được, ngay cả một nam tử ở một nơi trong cung đình cũng nghe được. Chỉ thấy hắn vỗ đùi, sau đó lao ra ngoài. Mà mười mấy giây sau, một âm thanh càng điên cuồng hơn truyền đến:

- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng!

Âm thanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn...

Đám ma pháp sư phía trên nghe được, trong lòng quả thực như giống như có kiến bò. Ma pháp của bọn họ bắt đầu có phần không ổn định. Tâm chí Tạp Đức là yếu nhất, trở thành người đầu tiên không chịu nổi hét lên:

- Các ngươi làm gì vậy? Quốc vương Lạc Thiên, ngươi đang gây sự với đế quốc Ma Pháp ta sao?

- A, hóa ra các ngươi là đế quốc Ma Pháp. Ta còn tưởng là ma pháp sư ở nơi hoang dã nào chạy ra chứ!

Dương lão sư cười nói:

- Thật không nghĩ tới người của đế quốc Ma Pháp lại chạy tới vương cung Lạc Thiên ngăn cản, đòi giết học sinh đế quốc Huyền Binh ta. Làm vậy rõ ràng là không coi trọng vương quốc Lạc Thiên.

Âm thanh càng lớn hơn nữa. Thật không biết Dương lão sư làm sao có thể phát ra âm thanh như vậy.

Nghe nói như thế, người của đế quốc Ma Pháp đều ngây người. Ánh mắt bọn họ nhìn sang Tạp Đức giống như nhìn một kẻ điên. Loại tranh đấu này dù thế nào đi nữa rõ ràng cũng thuộc về ám đấu. Ngươi ở trước mặt bao nhiêu người, công khai thân phận chính là ngươi vô lý trước. Ngươi cho dù có là bá chủ đại lục, cũng phải cần tới mặt mũi.

Lại nói, đế quốc Ma Pháp vẫn luôn quảng cáo rùm beng bọn họ là quý tộc chân chính.

Sắc mặt quốc vương Lôi Khắc Tư rất khó nhìn. Sắc mặt cao thủ siêu cấp rất khó coi. Sắc mặt đệ nhất thân vương Lôi Khắc Thư lại càng khó coi.

- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 167: Làm nữ nô lệ của ta
Âm thanh lớn hơn, sĩ khí tăng lên với mức độ kinh khủng. Học sinh học viện Bắc Đấu với vẻ mặt kiên định gào thét. Xung quanh vương cung, các Huyền Binh Giả hầu như đều gào hét lên. Phải biết rằng, đây là mệnh lệnh của đại tướng quân bọn họ.

- Hoắc Ngôn Bôn, ngươi làm gì vậy?

Lôi Khắc Thư nhìn thấy đại tướng quân, liền quát hỏi.

- Ách, ta cảm thấy khẩu hiệu của các học sinh học viện Bắc Đấu đế quốc Huyền Binh rất thú vị. Ta cảm thấy hội giao lưu ngày hôm nay khẳng định có thể khiến tướng sĩ của ta có thu hoạch lớn, cho nên cũng hô theo. Ngươi không cảm thấy rất thú vị sao? Sĩ khí tăng lên rất cao?

- Buồn cười. Ngươi đây là cưỡng từ...

- Thân vương, đừng nói với ta, ngươi không quen biết với mười mấy ma pháp kỵ sĩ này!

Hoắc Ngôn Bôn thu hồi bộ dạng giống như lưu manh vừa nãy, nhỏ giọng nói với đệ nhất thân vương.

- Ngươi có thể làm mùng một, ta có thể làm mười lăm. Chúng ta đều dựa vào thủ đoạn!

Biểu tình Lôi Khắc Thư chợt biến đổi, trở nên âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vị đại tướng quân trước mắt, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai đang ở phía trên cao.

Một cước trước kia có thể đã khiến mặt mũi thân vương của hắn bị mất sạch. Nhưng đại tướng quân khống chế vật cưỡi không nói, bây giờ còn dẫn phát chiến tướng khí của toàn bộ cung đình, khiến hắn vốn đang ở thế chủ động biến thành vô cùng bị động.

- Chiến tướng khí thì như thế nào, không ảnh hưởng đến ta!

Ban đầu, Nguyệt Lâm Sa còn kinh ngạc, sau đó dần trở nên bình tĩnh lại. Nàng lấy ra quyển trục ma pháp, cũng không biết là thứ gì. Trong không gian đột nhiên bị vặn vẹo, ngăn cản chiến tướng khí ở bên ngoài. Đương nhiên, âm thanh còn, chỉ là không ảnh hưởng được tới ma pháp sắc các nàng mà thôi.

- Phải vậy không? Nhưng chiến tướng khí lại có thể ảnh hưởng tới ta. Tiểu Thúy, cảm nhận được không? Đó là lực lượng cường đại nhất của vật cưỡi!

Vu Nhai đột nhiên nói một câu không đầu không cuối!

- Ngao...

Sau khi Vu Nhai vừa dứt lời, Tiểu Thúy kêu lên một tiếng. Hai mắt đột nhiên trở nên sắc bén, biến thành ý chí sắt đá quyết tiến không lùi, trở nên điên cuồng, tạo ra áp lực giống như núi lớn đè xuống. Nó kêu dài một tiếng.

Giờ phút này, Vu Nhai tay cầm trường kích dường như không phải đang cưỡi trên lưng Khu Phong Thứu, mà là một con mãnh thú hồng hoang vô cùng khủng khiếp.

- Đây là cái gì, Khu Phong Thứu sao?

Không chỉ riêng Nguyệt Lâm Sa, tất cả mọi người đều kinh hãi, ngơ ngác nhìn Khu Phong Thứu trở nên điên cuồng.

Đúng vậy, trước mắt bọn họ vẫn là Khu Phong Thứu. Nhưng gió trên người nó đã hoàn toàn khác hẳn. Nếu như nói trước đó gió chỉ mang theo sự sắc bén và cường đại, nhưng chỉ là gió thổi nhanh trong rừng rậm mà thôi, vậy hiện tại chính là gió trong sa mạc, cuồng phong ngoài biển, gió lốc trên núi tuyết hiểm trở, có thể xé nát tất cả.

- Ngao...

Tiểu Thúy chưa từng cảm giác được lực lượng như vậy. Bản thân nó cũng không biết vì sao. Nó chỉ biết nó đột nhiên dung hợp cùng với Vu Nhai, sau đó cảm giác được một lực lượng điên cuồng bạo phát, xông vào trong cơ thể, lan rộng ra toàn thân nó. Nó giống như ma thú siêu cấp, giống như một con rồng lớn, cảm nhận được một loại khí tức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống như một tồn tại từ viễn cổ hồng hoang, đó là tổ tiên của nó.

A, tổ tiên này so với nó lại có sự khác biệt rất lớn. Nó là chim đại bàng mà không phải là ngựa. Tại sao trong đầu nó lại là một con ngựa lớn màu xanh?

Nhưng cần gì quan tâm tới điều đó. Có lẽ con ngựa xanh này ở thời kỳ viễn cổ từng sử dụng bạo lực quan hệ qua lại với một con chim đại bàng lớn nào đó mới tạo cho tộc Khu Phong Thứu của nó thì sao? Dù sao cuối cùng nó vẫn cảm giác được truyền thừa mà chỉ có thần thú mới có thể cảm nhận được. Cảm giác này thật tốt.

Tiểu Thúy lặng lẽ cảm nhận lực lượng truyền thừa này, hoàn toàn không ý thức được thân thể của nó hình như đã bị thứ khác khống chế. Thật không có cách nào. Cho dù nó ý thức được cũng đã bị Vu Nhai khống chế nó, không có bất kỳ phản cảm nào. Cảm giác đó thật là kỳ diệu. Nếu như Vu Nhai khống chế, nó căn bản sẽ không phản kháng, cần gì phải ý thức?

- Sao có thể như vậy được? Đây hình như là nhân ma hợp nhất?

Các cao thủ tại đó đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Vu Nhai cùng Tiểu Thúy. Từ sau khi Tiểu Thúy biến hóa bọn họ đã bắt đầu đờ người ra, sau đó vẫn đứng yên tại chỗ. Bọn họ từ khiếp sợ trước biến hóa của nó, đến khiếp sợ trước sự dung hợp tinh thần của Vu Nhai cùng Tiểu Thúy.

Đương nhiên, chỉ có cao thủ mới có khả năng cảm nhận được điều này. Rất nhiều người chỉ cảm giác nhân thú phía trên rất cổ quái, rất cường đại!

- Nhân ma hợp nhất sao?

Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn. Nàng đương nhiên được tính là cao thủ. Trong lòng nàng từ khiếp sợ đến không phục. Nàng thật sự không nghĩ ra Vu Nhai làm sao làm được như vậy. Đây thật sự là một tiểu binh thủ thành có thực lực rất yếu đó sao?

- Công chúa Sa Sa, hắn thế nào?

Tạp Đức cũng đờ người ra. Chỉ có điều hắn cũng không biết Vu Nhai đã xảy ra chuyện gì. Ở trong đế quốc Ma Pháp, người cùng ma thú hợp nhất là chuyện đã ít lại còn ít hơn. Nếu quả thật là hợp nhất, như vậy thực lực tuyệt đối là bão táp. Dù sao ma pháp sư cùng ma thú ma pháp kết hợp lại chính là như vậy.

Đương nhiên, kỵ binh đế quốc Huyền Binh cũng không được nhìn thấy nhiều, nhưng so sánh ra vẫn nhiều hơn một chút. Dù sao đế quốc Huyền Binh có Binh Linh có thể trợ giúp kết hợp, trợ giúp khai thông cùng ma thú. Giống như Vu Nhai bây giờ. Nhưng trong cảnh giới Tướng Binh Sư, có thể cùng ma thú hợp nhất thật sự quá ít.

- Rất tốt, loại khác thường như ngươi khiến ta càng lúc càng cảm thấy vui mừng cho các mẹ của ta!

Nguyệt Lâm Sa không lúc nào quên tạo phúc lợi cho các mẹ. Nàng hít một hơi thật sâu sau đó hoàn toàn thi triển ma pháp. Đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm phía dưới, sắc mặt điên cuồng biến đổi. Hắn chợt nở nụ cười khổ. Đế quốc Ma Pháp chính là đế quốc Ma Pháp. Thật đáng sợ, một thiếu nữ như thế lại có ma pháp lực nhanh chóng vượt qua hắn.

- Hừ, công chúa điện hạ, nếu như nàng thật sự thích ta, vậy hãy làm nữ nô lệ của ta đi. Yên tâm, ta sẽ không giao nàng cho lão công công đâu!

Vu Nhai xoay người lại, không biết có phải bởi vì có liên quan tới Xích Thố hay không, trên mặt lộ vẻ bá đạo uy vũ. Tay hắn cầm trường kích. Nếu như lúc này hắn mặc thêm chiến giáp, nhất định là uy phong lẫm liệt, khí phách mười phần.

- Dạ Tình tỷ, thật không nghĩ tới tên lường gạt kia cũng có lúc đẹp trai như vậy.

Trong một góc khác, trong mắt Tiểu Mỹ lóe tinh quang nói.

- Đẹp trai sao? Tại sao ta lại không có cảm giác vậy?

Dạ Tình bĩu môi nói.

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đầy nữ tính trên tay Vu Nhai. Đó chính là chiếc nhẫn của nàng. Hắn làm vậy thực sự đáng trách đến cực điểm. Sao lại trực tiếp đeo trên tay đeo. Cũng không biết hắn có kiểm tra đồ vật bên trong không? Càng không biết U Hoang có nhìn qua hay không.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 168: Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài
Nghĩ đến các đồ có trong chiếc nhẫn của mình, trên mặt Dạ Tình chợt nóng ran.

- Không đúng. Lấy nhân phẩm của U Hoang chắc chắn sẽ không nhìn. Nhưng tiểu tử này thì khó nói. May mắn, có lẽ hắn không biết mở ra thế nào. Không đúng không đúng. Hắn từ trong Độc Cô gia đi ra, làm sao có thể không biết phương pháp mở nhẫn không gian?

Dạ Tình buồn bực nói thầm. Sớm biết vậy, nàng đã bảo U Hoang trực tiếp mang đi cho rồi. Tại sao lúc đó nàng lại muốn hắn chuyển đến trong tay của gia hỏa vô sỉ này chứ? Nói không chừng như vậy nàng còn có thể gặp lại U Hoang. Nói không chừng nàng còn có thể có cơ hội biết được thân phận của U Hoang. Vì sao vào thời điểm nàng gặp nguy hiểm nhất, U Hoang lại xuất hiện cứu nàng?

Dạ Tình không nhịn được suy nghĩ, có chút nhập thần.

- Dạ Tình tỷ, tỷ đang nói gì vậy?

- Không, không có gì. Chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị tình thần. Chúng ta có lẽ sẽ phải ra tay bất cứ lúc nào. Nhất định phải để cho Vu Nhai đột phá vòng vây!

Dạ Tình nói, sau đó lại chợt nhíu mày:

- Thực lực của công chúa ma pháp chí ít đã đạt được tới cảnh giới đại ma đạo sĩ. Tiểu tử này bày ra tư thế gì vậy. Lẽ nào hắn cho rằng nhân ma hợp nhất là có thể thiên hạ vô địch sao? Còn nói gì tới nữ nô lệ. Thật đúng là hỗn đản sắc lang bất cứ lúc nào cũng không quên gây chuyện.

- Nhưng lần này là công chúa ma pháp sắc lang đối với hắn trước. Nàng ta muốn nhận tên lường gạt làm nam nô.

Tiểu Mỹ có phần không lý tưởng được vì sao nữ có thể sắc lang, nam thì không thể. Nàng không nhịn được nghĩ tới tình hống lần đầu tiên nhìn thấy Vu Nhai. Nàng có chút hiểu ra. Chỉ có điều như vậy đối với nam tử có phải có chút không công bằng hay không? Nàng lại nói:

- Dạ Tình tỷ, chúng ta chuẩn bị thế nào, tên lường gạt khẳng định không phải đối thủ của nữ sắc lang!

- Ừ, chuẩn bị bất cứ lúc nào, chúng ta... A?

Dạ Tình đang chuẩn bị ra tay, chỉ có điều rất nhanh lại kéo Tiểu Mỹ lại, cùng lúc đó há hốc miệng.

Tất cả những người xem cuộc chiến đều há to miệng, nhìn chằm chằm vào biến hóa trước mặt...

- Nữ nô lệ, chịu chết đi!

Chợt nghe Vu Nhai khí phách mười phần hét lên một tiếng. Sau đó, hắn trực tiếp xoay người, xông vào trong đám kỵ binh ma pháp đang ẩn nấp. Trường kích đâm loạn. đám kỵ binh ma pháp này vẫn đang chuẩn bị xem trò vui thật sự quá khó để thích ứng với loại biến hóa này!

- A...

- A...

Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Trong nháy mắt, bọn họ lại bị Vu Nhai giết chết mấy người.

Số kỵ binh ma pháp có mặt tại đó lại có thêm vài người ngã xuống. Lỗ thủng mở rộng ra. Vu Nhai lao vút lên trời cao:

- Tiểu Thúy, chúng ta đi thôi!

Quay đầu lại vừa nhìn, Vu Nhai lại nói:

- Nữ tặc công chúa, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại!

- Huyền Binh không... Không...

Rất xin lỗi, không biết vì sao khi nhìn thấy biểu hiện của Vu Nhai, các Huyền Binh Giả ở đây thật sự không hô hào ra chiến tướng khí gì nữa.

Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn tên tiểu binh thủ thành kia trong chớp mắt đã biến thành một chấm đen rồi biến mất. Nàng thiếu chút nữa thì ngất đi. Hiện tại không phun ra một búng máu đã là rất tốt rồi.

- A, Vương bát đản, ngươi đứng lại đó cho ta!

- Công chúa Sa Sa. Ta có cách!

Nguyệt Lâm Sa vốn định chuẩn bị đuổi theo. Đúng vào lúc này, Tạp Đức thiếu gia đột nhiên kêu lên:

- Đây là quyển trục Thủy Ngân Phược Xà do gia gia giao cho ta. Tuyệt đối có thể giữ hắn lại!

- Thủy Ngân Phược Xà sao? Tốt lắm, Tạp Đức, ngươi xem như lấy công chuộc tội.

Nguyệt Lâm Sa không chút do dự đoạt lấy quyển trục kia lại, lập tức phát động. Hơn mười con rắn bạc nhắm thẳng hướng của Vu Nhai, thoáng cái giống như bão táp lao ra ngoài.

Tạp Đức ngơ ngác nhìn quyển trục ma pháp của hắn vừa bị cướp đi. Đột nhiên, hắn xuất hiện một suy nghĩ hoang đường. Hình như hắn vừa giúp người nào đó tán gái. Hoặc nói là tán nam nhân. Hắn vốn muốn lợi dụng quyển trục này giao dịch cùng công chúa một chút. Nói ví dụ như cái gì cho thêm một cơ hội theo đuổi nàng chẳng hạn. Nhưng công chúa lại cướp quyển trục với tốc độ cũng quá nhanh đi.

- Ta nhổ vào. Đây là cái gì?

Vu Nhai đang vui mừng vì trốn thoát, đột nhiên cảm nhận được phía sau có thứ gì đó đột ngột bắn đến. Vừa nhìn lại, hắn khiếp sợ thiếu chút nữa ngay cả hồn cũng không còn.

- Đáng chết. Xích Thố. Nhanh nghĩ biện pháp cho ta. Chạy đi.

- Ngao...

Xích Thố có chút lười biếng lên tiếng. Gặp loại chủ nhân như thế thật sự hết chỗ nói nổi. Nó muốn nổi giận cũng khó. Chạy trốn sao, điều này khác xa so với tính cách của nó.

Thật vất vả mới nhờ chiến tướng khí dẫn tới ý chí chiến đấu thiếu chút nữa thì biến mất không còn. May là nó vẫn tồn tại được một chút...

Trong giây lát, thời điểm vô số con rắn bạc ở phía sau lao tới gần, có thể thấy Khu Phong Thứu bắt đầu biến hóa. Hoặc nói là ở trên người nó xuất hiện thêm một cái bóng cực lớn, hai cánh điên cuồng mở rộng, hai móng hình như cũng bắt đầu biến hóa. Thân thể nó dài ra. Dường như trong nháy mắt Khu Phong Thứu đã biến thành một con ngựa xanh cực lớn, hất văng đám rắn bạc này.

- Đây lại là vật gì vậy?

Nguyệt Lâm Sa cũng không nói nổi nữa. Rốt cuộc tên tiểu binh thủ thành này có bao nhiêu con bài chưa lật? Hiện tại nàng nghi ngờ lời nói của Vu Nhai trước đó, cũng chính là cách nói lần đầu tiên phát hiện ra nàng ở cửa thành. Nàng cảm giác không thể nào tin được. Nhưng hiện nay không phải là lúc suy nghĩ về những thứ này.

Nguyệt Lâm Sa huy động đám rắn bạc, quấn ở xung quanh những kỵ sĩ ma pháp kia, trực tiếp chuyển bọn họ đến phía trước Vu Nhai, ngăn cản tuyến đường Vu Nhai muốn chạy trốn, nói:

- Không quan tâm hắn sử dụng ma pháp gì, lưu lại hắn cho ta!

- Ngao...

Khu Phong Thứu hí dài một tiếng. Được rồi, âm thanh căn bản không thuộc về Khu Phong Thứu. Vu Nhai thoang dừng lại giữa khoảng không, trong lúc bất chợt quát lớn một tiếng:

- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng; Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng...

- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng...

Không biết vì sao, Huyền Binh Giả phía dưới lại rống lên, dường như quên mất bộ dạng của hắn lúc chạy trốn. Âm thanh vang vọng trong không trung. Một chiến tướng khí cực lớn dung hợp vào trong tướng khí của Vu Nhai. Trong lúc bất chợt, Vu Nhai quát to một tiếng...

- Mở...

Ma pháp chấn động. Ma pháp lực vốn có trật tự mạch lạc chợt trở nên hỗn loạn. Đó là kết quả do tướng khí khủng khiếp của Vu Nhai tạo thành. Hắn không chút do dự xông về phía trước, phá vỡ bất kỳ phòng tuyến nào.

Đúng vào lúc này, lại một ma pháp cường đại chấn động lao tới. Đó là một ma pháp sư không nhìn thấy rõ hình dạng, nhưng thực lực lại vô cùng đáng sợ. Từ trong ma pháp chấn động có thể cảm giác được, chí ít đó phải là đại ma đạo sĩ, tương đương với Hoàng Binh Sư. Vu Nhai cười lạnh một tiếng:

- Cáp Đức Lâm đúng không? Chúng ta tranh chấp, ngươi cũng dám nhúng tay vào sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 169: Còn muốn chạy sao?
Trong nháy mắt, Vu Nhai đã nhận ra người tới là ai. Chính là đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm vốn đang ở phía dưới xem trò vui. Nhìn thấy đồ đệ bị Vu Nhai giết chết, tim hắn rỉ máu. Dĩ nhiên hắn phải đứng ra. Đáng tiếc trong nháy mắt hắn đã bị Vu Nhai nhìn thấu.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!

Tâm thần hắn hỗn loạn. Bị gọi tên, sau này hắn chỉ có thể đi tới đế quốc Ma Pháp. Ở lại Lạc Thiên hắn chỉ có một con đường chết. Cũng bởi tâm thần hỗn loạn, Vu Nhai giống như gió bão xông qua, trường kích đâm tới, đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm cuống quít lé tránh.

Đúng vào lúc này, con ngựa màu xanh vốn chỉ là một cái bóng huyền ảo, một chân nặng nề giẫm xuống. Cáp Đức Lâm và cả ma thú dưới thân hắn trực tiếp bị đạp xuống!

Không ó ai biết ảo ảnh đó rốt cuộc là thực thể hay là ảo thể. Vu Nhai chỉ biết, đây là uy thế của Xích Thố, là nó dẫn phát ra tướng khí giống như thực thể. Tướng khí vốn không chỉ Tướng Binh Sư mới có. Tướng khí đi theo Huyền Binh Giả suốt đời.

Cuộc chiến đấu dường như đã kết thúc. Vu Nhai dường như đã chạy ra khỏi vòng vây, giống như một làn gió xanh kèm theo bóng con ngựa màu xanh phóng về phía xa. Thật sự đơn giản như vậy sao? Dạ Tình và Tiểu Mỹ không cần phát huy sao?

Không, đương nhiên không...

- Ma pháp không gian, ngăn cản nàng!

Đúng vào lúc này, Dương lão sư ở phía dưới đột nhiên thét lên. Đám người Ngọc Vấn Hiền và Dạ Tình mặc dù là nhân vật thiên tài thế hệ trẻ, nhưng dù sao kinh nghiệm vẫn có phần không đủ. Vừa nghe nàng nói như thế, mỗi người đều cảm thấy lông tóc dựng đứng. Ma pháp sư đáng sợ nhất chính là hai loại hắc ám và không gian. Không gian là thực sự không thể đẽo gọt ra. Công chúa ma pháp ngoại trừ ma pháp hệ phong ra, còn có ma pháp không gian!

- Tiểu Mỹ, động thủ!

Dạ Tình lại không kịp nghĩ nhiều như vậy, hô lên. Tiểu Mỹ đột nhiên nắm lấy tấm lá chắn. Huyền khí bạo phát. Tiểu Mỹ trực tiếp nhảy lên tấm lá chắn của mình phóng ra xa, giống như lướt ván vậy. Nàng đạp lên tấm lá chắn bay lên thật cao, vượt qua mấy người trên không trung. Nàng đột nhiên cúi lưng xuống. Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt tấm lá chắn, nhanh chóng kéo tấm lá chắn từ dưới chân lên, ngăn cản ở trước mặt Nguyệt Lâm Sa...

Ầm...

Tấm lá chắn cực lớn dường như được bơm hơi, lớn lên gấp trăm lần, phá nát không gian. Thoáng cái Nguyệt Lâm Sa bị bắn trở lại. Tiểu Mỹ bởi vì không có chỗ mượn lực ngã xuống. Một con ma thú bay hỏa sắc bay lên, đỡ lấy nàng. Đó chính là Dạ Tình!

- Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!

Nguyệt Lâm Sa căm hận nhìn hai người Dạ Tình một chút, sau đó cũng không để ý tới các nàng nữa, lại niệm chú, chuẩn bị thi triển ma pháp không gian, rất nhanh lập tức biến mất.

Lúc này bởi vì Tiểu Mỹ đưa ra ngăn cản cuối cùng, Vu Nhai đã cưỡi trên Khu Phong Thứu giống như gió bão phóng đi một khoảng cách xa. Tuy Nguyệt Lâm Sa có gió tăng cường, tốc độ cực nhanh, tuy nàng có ma pháp không gian, nhưng muốn ngăn cản hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cuộc chiến đấu tới lúc đó thì kết thúc. Chí ít đối với những người ở lại mà nói, bọn họ căn bản đuổi không kịp, cũng không nhìn thấy sau đó tiểu binh cùng công chúa sẽ chiến đấu thế nào. Có người lại cảm thấy không cam lòng. Dạ Tình không nháy mắt nói:

- Tiểu Mỹ, chúng ta đuổi theo.

Ma thú bay hỏa sắc không biết lại từ đâu bay tới. Dạ Tình dẫn theo Tiểu Mỹ đuổi theo. Cũng không biết nàng bởi vì lo lắng cho Vu Nhai hay lo lắng cho chiếc nhẫn không gian của nàng bị đồ vô sỉ nhìn trộm. Chỉ có điều nàng có thể đuổi kịp sao?

- Tiểu Dạ, đừng lo lắng. Biểu ca ngươi có hình như có Khu Phong Thứu đã tiến giai. Hắn không có chuyện gì đâu.

Dương lão sư vỗ nhẹ vào sau lưng Tiểu Dạ, nhẹ nhàng an ủi. Ánh mắt nàng dường như xuyên qua không gian nhìn về phía Vu Nhai.

Tên tiểu binh này vừa rồi biểu hiện ra thật sự quá đáng sợ. Rốt cuộc loại tướng khí này từ đâu ra? Sao hắn có thể dung hợp được với ma thú? Huyền Binh của hắn có Binh Linh cường đại sao? A, có người nói hắn tu luyện Ma Điển cũng không có việc gì. Chẳng lẽ bên trong có bí mật gì sao?

Vu Nhai ngoại trừ huyết mạch Độc Cô gia, hiện tại lại thêm một lời giải thích, đó chính là Ma Điển. Nhưng biết bao nhiêu năm qua, không một người nào tu luyện thành công. Hắn đột nhiên thành công, tự nhiên sẽ khiến cho người khác đoán mò!

Hiện tại rất nhiều người ở Bắc Đấu Thành đều đang suy nghĩ, có phải Ma Điển này vốn trời sinh ra là dành cho cục gạch hay không?

- Lão sư, ta đáp ứng lão sư!

Đúng lúc này, Vu Tiểu Dạ đột nhiên thu hồi ánh mắt, quỷ thần xui khiến nói:

- Ta đáp ứng lão sư. Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Ta không muốn làm biểu ca liên lụy. Ta còn muốn giúp đỡ hắn!

- Thật sao?

Sắc mặt Dương lão sư lộ vẻ vui mừng nói.

- Ừ, thật vậy!

Vu Tiểu Dạ gật đầu. Sau đó Dương lão sư hoan hô một tiếng, ôm chầm lấy vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Dạ, liên tục hôn. Cảnh tượng đó thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng mọi người lại không biết Dương lão sư vì sao lại cao hứng như thế.

Ngay khi Dương lão sư cùng Vu Tiểu Dạ không biết làm giao dịch gì, trên bầu trời vốn hỗn loạn, thoáng cái biến thành vạn dặm không mây. Dường như tất cả mọi chuyện trước đó chưa từng phát sinh vậy. Gió nhẹ thổi qua. Mấy con chim vui mừng bay qua vương đô buôn bán vô cùng thịnh vượng này.

Trong vương cung, quốc vương Lôi Khắc Tư lại nói chuyện. Nội dung lại không liên quan tới những điều mới xảy ra. Chủ yếu vẫn là trấn an sứ đoàn học sinh của hai nước. Về phần những chuyện khác, cần gì phải quan tâm chứ? Chuyện đã kết thúc. Đồ cũng không còn nằm trong tay hắn nữa.

Đương nhiên, còn có chuyện quốc vương điện hạ phải xử lý. Nói ví dụ như người nào đó tiến vào hậu cung của hắn, còn nhìn phi tử của hắn vào nhà vệ sinh!

Các nhân vật bí mật của hai phe sau khi truyền đi các loại thông tin đã trở lại trong vương cung. Về phần nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không, nhìn cuộc chiến đấu giữa tên tiểu binh cùng công chúa, lúc này đám người Ngọc Vấn Hiền hoàn toàn không lo lắng. Bọn họ chỉ cảm thấy tiểu đội Ẩn Nguyên đã đào được bảo vật.

Trước đây cũng đã nói, đế quốc Huyền Binh đối với nhiệm vụ lần này cũng không quá coi trọng. Đồ có thể tới tay hay không cũng không quá quan trọng. Nhưng tạo ra uy danh của đế quốc Huyền Binh lại rất quan trọng. Lần này cho dù bọn họ không bắt được đồ, cũng sẽ nhận được thưởng.

Đúng vậy. Tuy rằng Vu Nhai chạy thoát, nhưng xem xét từ mọi phương diện, trong lần tranh đấu này, đế quốc Huyền Binh đều chiếm thế thượng phong.

- Được rồi, người áo đen kia là ai?

- Điều tra. Trước hết bảo Dạ Tình hỗ trợ điều tra. Ta không muốn còn có gì không thể điều tra rõ.

Ánh mắt Ngọc Vấn Hiền chớp động nói. Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhìn về phía trên bầu trời, hướng đám người Vu Nhai vừa rời đi. Mà khi hắn thu hồi ánh mắt, thình lình phát hiện Tạp Đức đang nhìn chằm chằm vào Vu Tiểu Dạ. Hắn cười lạnh.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top