Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 170: Tiền dâm hậu sát, gian rồi mới giết
- Nếu chúng ta đào được khối bảo là Vu Nhai huynh đệ này, chung quy phải cấp cho hắn chút lợi ích. Gia hỏa này chúng ta phải giúp đỡ xử lý. Chí ít đừng cho hắn làm loạn đối với người nhà của Vu Nhai.

...

Vu Nhai không biết nhân tình của Ngọc Vấn Hiền cũng không tệ lắm. Hắn có phần không tìm được nơi trốn chạy.

Con bà nó, không biết từ lúc nào Tiểu Thúy lại khôi phục thành bộ dạng lúc trước. Uy thế của Xích Thố đã sớm biến mất. Hiện tại chỉ còn lại có lực lượng của một mình Tiểu Thúy.

Tốc độ của Tiểu Thúy rất nhanh. Trước đó Dạ Tình muốn hắn tham gia nhiệm vụ, chính là muốn dùng Tiểu Thúy cầm đồ chạy trốn.

Sự thực đúng là vậy. Nhưng hắn lại gặp phải ma pháp không gian của công chúa ma pháp. Chỉ thấy phía sau, công chúa đại nhân cưỡi một con béo mập điên cuồng đuổi theo. Chỉ cần bị Vu Nhai kéo dài khoảng cách, nàng sẽ nhẹ nhàng nhanh chóng, đuổi theo. Có mấy lần thậm chí muốn ngăn cản hắn. Hắn chỉ có thể quay đầu lại bay loạn. Buồn bực nhất chính là, con béo mập kia hình như có năng lực đặc biệt, luôn có thể tập trung vào hắn.

- Đừng để cho ta bắt được, nếu không ta sẽ nướng ăn!

Trong lòng Vu Nhai buồn bực nói.

- Đừng để cho ta bắt được, nếu không ta sẽ rút gân lột da ngươi!

Nguyệt Lâm Sa cũng căm hận nói.

Nói xong, Nguyệt Lâm Sa lại lấy đan dược ra, nuốt vào. Ma pháp không gian thật sự tiêu hao quá nhiều năng lượng. Hiện tại những đan dược này có thể khiến nàng đau lòng. Chủ yếu là do tiêu hao vì một tên tiểu binh như thế, khiến nàng cảm giác cảm thực sự không đáng.

- A, tại sao địa hình nơi này lại có chút quen thuộc như vậy?

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trời có hơi tối. Vu Nhai giống như con ruồi không đầu bay loạn, bỗng nhiên đi vào một cánh rừng. Hình như hắn trở lại trong dãy núi Chùy Lĩnh có hoàn cảnh khắc nghiệt này. Chỉ có điều nơi này cũng không phải là Lạc Uyên Hoang Nguyên.

- Chẳng lẽ là...

Vu Nhai cẩn thận quan sát một hồi. Chợt mắt hắn từ từ sáng lên. Cốc Phản Nghịch. Từ nơi này tiến sâu vào, sẽ đến một thung lũng nhỏ không biết tên, sau đó sẽ là Cốc Phản Nghịch mà cha con Khắc Lạp Phu đã nói tới. Nơi có chiếc búa phản nghịch.

Đương nhiên, cần phải từ từ tìm kiếm. Dù sao cốc kia không phải nhìn cái là thấy được hết.

Vu Nhai ngồi trên lưng Tiểu Thúy tiến vào. Đã bay cả ngày trời, hơn nữa bị Xích Thố ép khô lực lượng, Tiểu Thúy đã có phần mệt mỏi. Tốc độ của nó chậm hơn rất nhiều. Nếu không có đan dược lấy được từ chỗ của Lý Thân Phách, sợ rằng nó đã mệt không chịu nổi nữa.

Mà phía sau, con vật béo mập kia thần thái vẫn sáng láng. Con mẹ nó, béo như thế mà nó còn không mệt sao. Có thiên lý hay không vậy?

May đến nơi này, nếu không Vu Nhai sợ rằng mình sẽ thật sự phải liều mạng đánh một trận. Đêm tối, trong dãy núi truyền đến đủ tiếng ma thú kêu gào, âm trầm khủng khiếp. Vu Nhai cố tình dừng lại nghỉ ngơi. Phía sau, công chúa vẫn theo không dừng.

Hắc hắc, dù sao người ta cũng có ma pháp không gian. Cho dù gặp phải ma thú cường đại cũng có biện pháp chạy thoát. Cũng bởi vậy, ý định tìm được Cốc Phản Nghịch trong lòng Vu Nhai lại càng rõ nét.

...

Bất tri bất giác, trời sáng dần. Toàn thân Vu Nhai đầy vết thương cưỡi Tiểu Thúy tới cửa cốc. Đối diện hắn là công chúa ma pháp bộ dạng có chút chật vật. Lúc này đã không còn nhìn thấy ma pháp bào của nàng nữa. Dáng người hoàn mỹ đã hoàn toàn lộ ra ngoài.

Nhưng hiện tại Vu Nhai không còn lòng dạ nào thưởng thức nữa. Trong đêm, hai người không biết đã minh tranh ám đấu bao nhiêu hồi. Vu Nhai gần như đã lấy hết thế võ toàn thân ra. Cho dù là thuật ám ảnh chặn giết hắn cũng không giữ lại chút nào. Đáng tiếc hắn vẫn không thể thoát được công chúa đại nhân cũng mang hết lá bài tẩy ra.

Ngay cả Cầm Hồn Hương hắn nhận được trước đó đều đem ra hết, nhưng đối con vật béo mập kia lại hoàn toàn vô hiệu.

Hiện tại cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự đáng sợ của thế lực lớn. Mình tuy rằng có rất nhiều con bài chưa lật, nhưng hình như vẫn quá ít. Tất cả đắc chí ở trong một đêm này đều bị đánh quay về nguyên hình. Thần Binh, hắn cần nhiều Thần Binh hơn nữa.

- Hiện tại ngươi còn có chiêu gì, đều lấy ra hết đi. Thất Tinh Thần Kích. Ngươi hình như còn chưa lấy ra?

Nguyệt Lâm Sa nhìn chằm chằm vào hắn nói. Thật ra trong lòng nàng sao có thể không khiếp sợ được. Năng lực ám sát khủng bố, năng lực mượn sức gió khủng khiếp, tướng khí vừa hỗn độn lại vừa có trật tự. Hơn nữa còn biểu hiện ngày hôm qua khi còn ở trong vương cung. Tiểu tử này thật sự bị Độc Cô gia bị khai trừ sao?

- Muốn xem Thất Tinh Thần Kích sao? Được thôi. Ta đây... Có gan thì vào cùng ta!

Vu Nhai lại sử dụng ra lưu chiêu. Hắn hiểu rõ chính mình. Vết thương trên người không đủ để hắn lại tiếp tục chiến đấu. Công chúa Nguyệt Lâm Sa trước mắt này bất kể là ma pháp hệ phong hay ma pháp không gian đều đặc biệt cường đại hơn bất kỳ người nào. Nếu như bị nàng cuốn lấy, chỉ sợ hắn thật sự sẽ phải sử dụng tới Thất Tinh Thần Kích mới có thể chạy thoát. Nhưng nếu sử dụng Thất Tinh Thần Kích sẽ phải tiêu hao rất nhiều lực lượng. Có trời mới biết bên trong Cốc Phản Nghịch có nguy hiểm gì!

Nguyệt Lâm Sa hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đuổi theo. Xem ra nàng đã quen với sự vô sỉ của tiểu tử này. Đối với cốc trước mắt này, nàng thật sự không suy nghĩ nhiều. Dù sao nơi này cũng có rất nhiều cốc. Chẳng qua khi nàng bước vào cốc, trong chớp mắt đã nhận ra nó không tầm thường.

Phía trước Vu Nhai càng cảm giác được điểm không thích hợp. Tiểu Thúy bất an kêu lên, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi vô cùng.

- Sát khí. Sát khí thật khủng bố!

U Hoang tiền bối đột nhiên tỉnh táo, bị sát khí trước mắt làm giật mình tỉnh giấc.

- U Hoang tiền bối, tiền bối xem có thể giúp ta giết chết nữ nhân phía sau hay không? Đương nhiên, không phải ta thật sự muốn giết chết nàng. Ta đối với nàng sẽ tiền dâm hậu sát, lại gian rồi mới giết!

Thoáng cái, mắt Vu Nhai chợt sáng lên. Chưa hề chuẩn bị đã vào cốc cũng không phải là điều hắn muốn. Bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm? Hình như lúc đó cha con Khắc Lạp Phu còn chưa nói hết.

- Năng lực của ta cơ bản đều truyền cho ngươi. Hiện tại ta chỉ là Kiếm Linh của ngươi, tối đa giúp ngươi phát huy thêm một chút lực lượng. Về phần ngươi muốn tiền dâm hậu sát, ta đây không giúp được ngươi. Ta chỉ tồn tại để giết người. Nếu như ngươi muốn gian thi thể thật ra không có vấn đề!

Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái. Chuyện này hoàn toàn không buồn cười chút nào. Hắn nói:

- Có thể cảm giác được nguy hiểm bên trong không?

- Tất nhiên!

- Ta nên làm như thế nào?

- Đi vào. Bên trong không phải có thứ ngươi muốn sao? Cho dù không, cũng không thể lùi bước.

U Hoang thản nhiên nói, giống nhau là người không bao giờ lùi bước. Xích Thố nhất thời thốt ra lời tri kỷ, thể hiện sự khinh bỉ đến mức không phục đối với chủ nhân này:

- Ngươi tốt nhất là xuống khỏi Khu Phong Thứu đi. Ngươi có thể ở trên sát ý này, nhưng Khu Phong Thứu lại không chịu nổi. Nó có bản năng sợ hãi của ma thú!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 171: Sân nhà của ngươi
Vu Nhai gật đầu, không chút do dự từ trên người Tiểu Thúy nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Lúc này hắn vẫn đang ở lối vào cửa cốc, nhưng xung quanh đều tối đen. trên vách núi lộ ra từng nét vẽ khủng khiếp. Tất cả đều sử dụng binh khí nặng vẽ ra. Cảnh tượng vô cùng âm u khủng bố.

Con bà nó, cha con Khắc Lạp Phu rốt cuộc có bao nhiêu chuyện lừa mình chưa nói ra?

Vu Nhai hít một hơi thật sâu, thoáng quay đầu nhìn lại. Hắn liền nhìn thấy Nguyệt Lâm Sa cũng xuống khỏi con vật béo mập kia, cẩn thận nhìn xung quanh. Hiển nhiên nàng cũng cảm giác được sự nguy hiểm. Tuy ma thú của nàng cường đại hơn nhiều so với Khu Phong Thứu, nhưng cũng không dám tiến sâu vào trong.

- Tiểu binh, đây là nơi nào vậy?

- Ta tại sao phải nói cho nàng biết. Nàng có bản lĩnh hãy tới đây với ta. Ở lục địa, nàng không chắc có thể đuổi kịp ta!

Vu Nhai cũng không quay đầu lại nói, sau đó nhanh chóng đi tới phía trước. Theo như lời Khắc Lạp Phu đã nói, nguy hiểm chắc là ở sau cửa cốc!

Quả nhiên, sát khí càng ngày càng nồng đậm. Trong đó còn kèm theo khí tức quỷ dị giống như tiến vào hang quỷ, và có phần tương tự với nơi hắn nhận được U Hoang. Hơn nữa còn khiến hắn có cảm giác nơi này do con người làm ra. Tốc độ di chuyển chậm dần. Cuối cùng hắn sắp đi vào nơi Khắc Lạp Phu nói là nguy hiểm!

Trong giây lát hắn dừng lại, kinh hãi nhìn chằm chằm vào phía trước mắt. Hắn khẳng định muốn chửi cha con Khắc Lạp Phu là hỗn đản...

Thi thể không biết chồng chất bao nhiêu tầng, ném ở trong hố lớn trước mắt, tạo thành con đường.

Bởi vì thời gian trôi qua lâu, thi thể đã không còn mùi máu tanh và hôi thối. Nhưng mùi khác lại rất nồng đậm, mùi tranh đấu, mùi chết chóc và sự oán thán. Mặc dù Vu Nhai đã từng giết người, thấy tình cảnh trước mắt, lông tóc cũng dựng thẳng lên, thiếu chút nữa thì nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra.

- Người lùn chúng ta xem thường không thèm lấy. Búa phản nghịch, đó là vật phản bội.

Vu Nhai còn nhớ rõ trước đây Khắc Lạp Phu đã tỏ ra chính khí nghiêm nghị nói như vậy. Bây giờ hắn suy nghĩ một chút, quả thực chính là những lời nói bịa đặt. Con mẹ nó thật thối.

Nhưng hắn không tin vị phản bội người lùn kia sẽ lôi kéo nhiều người lùn tới như vậy, sau đó nhàm chán hãm hại tất cả giết quẳng ở chỗ này. Lại nói, lúc trước Khắc Lạp Phu nhắc tới vào nguy hiểm đầu tiên sau khi tiến vào cốc. Hình như ở trong chỗ này. Còn số thi thể kia có thể không rõ ràng sao? Nhất định là một đám người lùn muốn tới lấy lại búa phản nghịch.

Thần Binh, ai không muốn?

Người lùn, cũng là người!

Đúng vậy, tất cả thi thể trong hố đều là người lùn, không một người nào là tiêu chuẩn nhân loại. Không biết vì nguyên nhân gì, thi thể cũng không bị hư thối. Phía trên mặt vẫn có thể thấy rõ sự sợ hãi và vặn vẹo. Trước khi chết khẳng định bọn họ rất thống khổ.

- Sao lại không đi tiếp?

Nguyệt Lâm Sa đuổi theo tới nơi, trong lòng lại khiếp sợ đối với tốc độ di chuyển trên mặt đất của Vu Nhai. Đương nhiên, nàng chắc chắn sẽ không biểu hiện ra ngoài. Nhưng trong lòng nàng cũng sợ hãi. Nàng không biết tiểu tử này rốt cuộc đến chỗ nào. Tại sao xung quanh có khí tức quỷ dị như vậy.

- Nàng có thể đi trước. Nàng có ma pháp hệ phong, không cần lo lắng đạp phải thứ gì!

Vu Nhai nhún vai, không ngờ lại làm ra một động tác mời. Bọn họ cũng không phải tới để thám hiểm. Hình như Nguyệt Lâm Sa chỉ đuổi theo hắn tới đây.

Chỉ có điều Vu Nhai động tác như thế vẫn khiến cho nàng theo bản năng nhìn sang. Trong nháy mắt nàng cúi đầu, âm thanh nôn ọe từ trong miệng nàng phát ra. Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Hắn bỗng nhiên bắn tới...

Trong giây lát, Vu Nhai lại dừng lại. Linh giác siêu cấp bén nhạy của hắn nói cho hắn biết... Có cạm bẫy!

Quả nhiên, ngay trong nháy mắt khi thân thể hắn dừng lại. Khuôn mặt kiều diễm trước mắt hắn lập tức lộ ra một nụ cười đầy quỷ dị. Hơn mười đạo phong nhận nương theo mặt đất cát màu hồng thẫm xung quanh cuồn cuộn nổi lên, lao về phía Vu Nhai!

Keng keng keng...

Tuy Vu Nhai đã lui, nhưng vẫn có phong nhận phóng đến. Hắn vội vàng vung thanh kiếm trong tay chống đỡ, thân thể điên cuồng lui lại phía sau. Thoáng cái hắn đã đến phía trước cái hố thi thể lớn kia. Sắc mặt hắn thoáng co rút. Công chúa trước mắt thật sự là nữ nhân sao?

- Ta đường đường là công chúa đế quốc Ma Pháp, chút thi thể như vậy so với trên chiến trường thật sự chẳng khác nào một hạt cát trong sa mạc. Cũng chỉ có loại tiểu binh thủ thành, tay mơ như ngươi chưa từng trải qua chiến trường mới biết sợ.

Nguyệt Lâm Sa cười khanh khách nói.

Lại bị nàng khinh bỉ. Vu Nhai cảm thấy phiền muộn!

- Lấy thực lực của ngươi bây giờ muốn thủ thắng gần như là không có khả năng. Cảnh giới đối phương mạnh hơn ngươi rất nhiều. Nhưng muốn ép sự kiêu căng của nàng xuống, cũng không phải không thể. Lấy sát nhân kiếm ra, mượn sát khí phía sau, sử dụng ám ảnh chặn giết!

Có lẽ U Hoang thật sự chịu không nổi khi thấy chủ nhân bị khi dễ, xông ra chậm rãi chỉ điểm:

- Bất kỳ nơi nào tràn ngập sát khí đều là sân nhà của ngươi!

Tinh thần Vu Nhai chấn động, tâm tình chậm rãi bình phục trở lại. Chiếc nhẫn không gian trong tay chợt lóe lên. Một thanh trường kiếm đen như mực đầy vết nứt chợt hiện ra. Hắn nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận khí tức của U Hoang Kiếm Linh, cảm nhận sát cơ khủng bố phía sau kia.

Oong...

Một tiếng động khẽ vang lên. Trong chớp mắt, những vết nứt trên U Hoang Kiếm đã không thấy nữa. U Hoang Kiếm Linh chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào trong kiếm. Cùng lúc đó, Vu Nhai giống như hòa làm một thể với cảnh tượng xung quanh. Dường như khí tức phía sau chính là trợ lực của hắn.

Kiếm chỉ một cái, không nói chuyện, xuất kiếm...

- A, tiểu tử này có chuyện gì vậy?

Trong lòng Nguyệt Lâm Sa kinh ngạc. Nàng không rõ kiếm của hắn rõ ràng là lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra, tại sao nàng lại có thể có cảm giác kiếm có Kiếm Linh? Lẽ nào Độc Cô gia cho hắn dung hợp kiếm có Kiếm Linh? Không đúng không đúng. Hắn đã có Thất Tinh Thần Kích, còn có cục gạch, làm sao có thể có kiếm được. Người nắm giữ ba món Huyền Binh bản mạng không phải là không có. Nhưng số lượng này không khác gì với thần thú siêu cấp thời viễn cổ là mấy.

Nguyệt Lâm Sa niệm chú thật nhanh.

Hừ, sợ là sợ tiểu tử này chạy mất. Đánh chính diện, lấy thực lực đại ma đạo sĩ của mình, làm sao có thể không bằng tên tiểu binh chỉ mới đạt tới Tướng Binh Sư. Cho dù hắn có thể tùy ý vung Thất Tinh Thần Kích lên, nàng cũng không sợ!

Nói là nói như vậy, nhưng đánh thì đánh, trong lòng Nguyệt Lâm Sa càng lúc càng kinh sợ.

Chiêu kiếm quỷ dị, từng chiêu đều là trí mạng, hoàn toàn dung hợp được với khí tức xung quanh. Hoàn toàn điều động được sát cơ xung quanh. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành trợ lực của hắn. Tuy rằng nàng vẫn chiếm thượng phong, nhưng đánh rất khó khăn, đánh đặc biệt khó khăn. Hơn nữa, tên tiểu binh còn càng đánh càng thành thục, càng đánh càng lưu loát.

Lẽ nào cho dù là đánh chính diện cũng không áp chế nổi một một tiểu binh thủ thành đáng chết này sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 172: Người vào cốc, chết
Cho dù hắn có là thiên tài thế nào đi nữa cũng chỉ là Tướng Binh Sư thôi.

Ầm...

Đột ngột, thân thể tên tiểu binh thủ thành chấn động, bị một đạo phong nhận xen lẫn ma pháp không gian của nàng đánh trúng. Toàn thân hắn lại lùi đến sát mép hố người chết kia. Trong lòng nàng thầm cảm thấy vui mừng, đang tính thừa thắng xông lên. Nhưng nàng lại thấy trên mặt tên tiểu binh đột nhiên cũng xuất hiện một nụ cười. Nhìn kỹ lại, nàng liền kinh sợ.

Thật không ngờ tiểu tử này lại đột phá. Mặc dù hắn chỉ đạt đến Tướng Binh Sư lục đoạn, nhưng lại có thể cho hắn vô cùng tự tin.

- Tiểu binh thiên tài!

Cuối cùng Nguyệt Lâm Sa rất không tình nguyện phải cho tiểu tử này một lời đánh giá. Sau đó nàng không chút sợ hãi ra tay. Lần này cuối cùng nàng không còn khinh địch nữa. Ma pháp không gian kèm theo, quỷ dị đối phó với quỷ dị, nhanh đối phó với nhanh!

- Gần được rồi. Vào cốc thôi!

Ngày hôm nay U Hoang lộ vẻ đặc biệt tỉnh táo!

Vu Nhai gật đầu, nhẹ nhàng thu hồi kiếm, sau đó đạp Phong Tung Bộ lao vút lên trời lướt qua phía trên hố thi thể kia. Tâm thần hắn vô cùng cảnh giác. Hắn nhớ Khắc Lạp Phu đã từng nói qua. Chỉ cần vào cốc sẽ có âm bạo mãnh liệt. Hắn nhìn những thi thể này, tất cả đều thất khiếu chảy máu, hình như đều chết trong âm bạo. Chỉ có điều lướt qua một đoạn, Vu Nhai vẫn không nghe thấy tiếng âm bạo nào!

- Lẽ nào thời gian trôi qua quá lâu, các cơ quan bên trong đã mất đi tác dụng?

Không có người nào trả lời hắn. U Hoang dường như lại yên lặng. Nếu hắn nói có thể vào cốc, hẳn là không cảm giác được nguy hiểm gì mới là. Chí ít cái hố thi thể lớn trước mắt không có nguy hiểm gì.

Quả nhiên, không bao lâu Vu Nhai đã phóng qua hố lớn, hạ xuống trên một mặt đất bằng phẳng. Phía trước lại là một cái hố nữa. Chỉ có điều cái hố này không nhỏ như cái hố phía trước, mà là một cái hố còn lớn hơn, cảm giác như là một lòng chảo. Từ chỗ hắn đứng chỉ có thể nhìn thấy vô số ngọn núi phía xa bị che khuất, không khác gì dãy núi cực lớn này.

Trong không khí không ngờ truyền đến một mùi thơm tuyệt đối khác với hố thi thể phía trước.

Trong lòng Vu Nhai kinh ngạc, nhưng không phải đối với cái hố lớn, mà là đối với mùi thơm kia. Bởi vì trong miêu tả của Khắc Lạp Phu, sau âm bạo chính là nhiệt độ. Một độ nóng khủng khiếp. Hình như cái hố này là do con người dùng sức đào lên. Bên trong chính là tương bị nấu chảy. Đúng ra phải là mùi khét khó ngửi, sao có thể là mùi thơm được?

Trong lòng cảm thấy cổ quái, Vu Nhai giẫm lên đất hồng đi tới. Sau khi tiến lên hơn mười thước, tới sát mép hố, hắn liền ngây người...

Không có tương bị nấu chảy, không có nhiệt độ cao, cũng không có vũ khí cạm bẫy khắp mặt đất giống như Khắc Lạp Phu đã nói. Về phần có sát khí khắp nơi trên mặt đất hay không hắn cũng không biết. Chỉ biết cảnh tượng trước mắt vô cùng tuyệt mỹ. Trong cốc là vô số cây cối không biết tên, hoàn toàn khác với cây cối trong dãy núi này. Hình như dọc đường đi phía trước hắn chưa từng thấy qua. Lá cây không nhiều lắm, nhưng không biết có phải hắn gặp được một thời điểm tốt hay không, chỉ thấy hoa nở đầy cành.

Mùi thơm kia là từ đó bay ra, hòa lẫn với mùi không khí trong lành. So với cái hố chứa không biết bao nhiêu người lùn đã chết kia thật sự là hai thái cực. Nếu như không phải phía trước chứa đầy thi thể của người lùn, Vu Nhai sẽ cảm thấy hắn khẳng định đã đi nhầm chỗ.

- Phong Doanh, cảm giác được nguy hiểm không?

Vu Nhai cúi đầu hỏi thăm. U Hoang lại choáng váng, Vu Nhai chỉ có thể hỏi Phong Doanh. Không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an. Nơi này quá yên tĩnh, cũng quá mức mỹ lệ!

- Phong Doanh cũng không cảm giác được!

Phong Doanh lắc đầu:

- Chỉ có điều có thể cảm giác được trong hố này có sinh mệnh tồn tại.

Vu Nhai gật đầu. Vừa rồi hình như hắn có thấy mấy con thỏ trắng thoáng phóng qua phía trước.

Phía sau, công chúa ma pháp đã đuổi kịp. Không có sự lựa chọn, Vu Nhai không chút do dự nhảy xuống, trong miệng huýt một tiếng dài, muốn gọi Tiểu Thúy ở bên ngoài vào.

- Không tốt. Tiểu tử di chuyển chậm lại một chút!

Giọng nói của U Hoang Kiếm Linh đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn.

Vu Nhai vội vàng dừng lại.

Keng keng keng...

Vừa rồi, mặt đất vẫn vô cùng yên tĩnh, trong lúc bất chợt có mấy thanh đao nhọn từ dưới đất đâm ra. Nếu như không phải U Hoang Kiếm Linh xuất hiện nhanh, nếu như không phải hắn vốn cảnh giác, sợ rằng lúc này hắn đã chết.

- Chủ nhân, nhanh, quay đầu lại!

Giọng nói của Phong Doanh cũng mang theo sự hoảng sợ nói.

Vu Nhai cũng không thấy các loại mê trận gì, vẫn có thể thấy được lối vào cốc này, cũng có thể thấy Nguyệt Lâm Sa đuổi theo phía sau. Hắn có thể thấy khi nàng chứng kiến hắn gặp nguy hiểm đã vội vàng dừng lại. Nàng có thể thấy khi Vu Nhai quay đầu lại, sắc mặt điên cuồng biến đổi. Nàng cũng quay đầu lại theo, đồng thời cũng biến sắc.

Đúng vậy, thông đạo phía trên vẫn còn, nhưng thông đạo nhỏ để vào cốc lại bị phong kín.

- Người vào cốc đều phải chết!

Không biết từ lúc nào, ở lối vào ngay cửa cốc đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá cực lớn, hoàn toàn bịt kín cửa cốc, cũng ngăn cách với hố người chết trước đó. Trên tấm bia đá khắc bốn chữ lớn.

Đúng vậy, không có gì khác, chỉ có những chữ này tràn ngập sát khí cùng bạo ngược.

Đột ngột hai bên trở nên ăn ý. Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa lui thật nhanh về phía sau, trong chớp mắt đã đi tới phía trước tấm bia đá kia. Hai người không phát sinh chiến đấu nữa, mà tìm hiểu tấm bia đá. Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nói:

- Đây là huyền tinh biển sâu!

Nuốt nước miếng một cái, Vu Nhai cũng thông qua Phong Doanh biết được chất liệu của tấm bia đá này. Dùng cách nói của Phong Doanh, lần này nếu như lấy huyền tinh biển sâu ra bán đi, có lẽ có thể đổi lấy nửa thanh Thần Binh. Đương nhiên, huyền tinh biển sâu mạnh mẽ lại cường đại như vậy, nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể chế luyện. Cho dù là muốn mở ra, chí ít cũng cần phải là người có thực lực Địa Binh Sư đỉnh phong sử dụng chí ít là Huyền Binh thất giai!

Nói cách khác, ít nhất là Địa Binh Sư đỉnh phong mới có cơ hội phá được nó. Lợi hại nhất là thứ này còn có thể cắt đứt không gian.

Ma pháp không gian của Nguyệt Lâm Sa ở trước mặt nó chính là phù vân.

- Ngao...

- Tiểu Thúy, không nên tới gần!

Vu Nhai cảm giác không ổn kêu lên.

Đúng vào lúc này, trong cảnh tượng gió êm sóng lặng hoa và cây hòa hợp, mấy mũi tên phóng lên cao. Tiểu Thúy khiếp sợ vội vàng vỗ cánh, thoáng cái bay vào tầng mây. Nhưng cho dù nó đã bay vào trong tầng mây, mũi tên vẫn theo không dừng, dường như không chết không thôi vậy. Lại có mấy mũi tên khác đột ngột xuất hiện. Tiểu Thúy chỉ có thể liếc mắt nhìn Vu Nhai, kêu lên một tiếng rồi bay đi. Nếu không phải nhờ tốc độ của nó đủ nhanh, lúc này đã biến thành một xác chim rớt xuống.

Nếu là người vào cốc đều phải chết, vậy trên không trung làm sao có thể có lỗ thủng được?

- A, đây là... tầng trận ma pháp gió. Tiểu binh, đây rốt cuộc là nơi nào?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 173: Người thừa kế
Nguyệt Lâm Sa hình như thấy được một chút nguyên tố ma pháp trong không trung, trong lòng khiếp sợ tới cực điểm. Nàng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai hỏi!

- Ta làm sao biết được. Ta cũng chỉ đánh bậy đánh bạ!

Vu Nhai nhún vai một cái nói.

- Nếu như ta không đoán sai, dựa vào lực lượng của chúng ta không có khả năng đi ra ngoài. Xung quanh đều có các loại cơ quan vô cùng khủng khiếp. Hiện tại chúng ta tạm thời để thù hận sang một bên. Dù nói như thế nào, ta cũng là một công chúa. Số sách ta xem qua khẳng định nhiều hơn so với ngươi. Nói không chừng sẽ có biện pháp!

Nguyệt Lâm Sa hận không thể cắn chết tiểu binh này. Nhưng với thế cục trước mắt hình như không cho nàng cắn. Xung quanh thật sự quá mức quỷ dị.

- Ở đây, nói không chừng chỉ là hù dọa người khác!

Vu Nhai tạm thời còn không muốn nói cho Nguyệt Lâm Sa biết cái gì.

Nàng là công chúa, biết rất nhiều. Nếu chẳng may nàng lấy đi búa phản nghịch thì làm sao bây giờ.

Vu Nhai tuy rằng khiếp sợ đối với tình huống trước mắt, nhưng cũng không quá lo lắng. Bên trong Huyền Binh Điển của hắn còn có hai quân sư. Khi thực sự gặp phải Thần Binh Thôn Thiên Kiếm huynh sẽ bạo phát.

Chết sao?

Nếu bố trí nhiều cạm bẫy như vậy, còn viết lên mấy chữ lớn. Người thật sự vào cốc sẽ phải chết sao? Nếu quả thật không để lại người sống, vậy viết lên mấy chữ lớn này có ý tứ gì? Lẽ nào hắn thích hù dọa người chết sao? Hù dọa người chết so với hù dọa người sống càng thú vị hơn sao?

Nhân tính đều có cảm giác về sự ưu việt. Vẫn là câu nói kia, người lùn cũng là người!

Dù sao búa phản nghịch là do hắn chế tạo, chẳng lẽ thật sự phải phủ đầy bụi sao?

Bất kể thế nào, Vu Nhai không có lựa chọn khác. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Hắn không tiến vào Cốc Phản Nghịch, làm sao lấy được búa phản nghịch?

Vu Nhai biểu hiện ra khí thế hoàn toàn khác với lúc còn ở trong không trung của vương cung Lạc Thiên. Hắn không chút do dự xoay người, đi sâu vào trong cốc. Bởi vì đột phá nhỏ trước đó, tướng khí cũng có phần cho phép bước vào. Bóng lưng khiến người ta có cảm giác hắn rất cao lớn.

Nguyệt Lâm Sa có phần sững sờ, nhưng cũng tức giận đi vào theo.

- Tên tiểu binh đáng chết này khẳng định biết cách đi ra. Chắc chắn là như vậy!

Nguyệt Lâm Sa thầm thì trong miệng, theo sát sau lưng hắn. Đương nhiên nàng vẫn phải giữ vững khoảng cách nhất định. Nàng đã biết về sự vô sỉ của tiểu tử này.

Ngoại trừ trước đây Vu Nhai thiếu chút nữa bị đâm xuyên qua địa gai, cũng không có sát khí từng bước như trong tưởng tượng. Tổ hợp kỳ quái này lấy hình thức kỳ quái đi tới. Xung quanh vẫn là loại cây hoa không biết tên. Nếu như khoảng cách gần thêm chút nữa, nếu như hai người lại dẫm lên cánh hoa, tuyệt đối sẽ giống như một cuộc hẹn ước đầy lãng mạn. Đáng tiếc, bất kể là Vu Nhai hay Nguyệt Lâm Sa đều chưa từng có ý định này.

- Ừ? Tiểu tử này lại thấy cái gì vậy?

Nguyệt Lâm Sa vẫn có chút căm phẫn. Tiểu tử này thực đúng là một tên hỗn đản. Hắn thật sự không nói chuyện với mình. Bình thường không phải mồm miệng luôn ba hoa sao?

Nguyệt Lâm Sa rất ít khi một mình hành động. Xung quanh nàng lúc nào cũng có cao thủ. Cho dù không phải là cao thủ cũng sẽ có hộ hoa sứ giả. Nhưng ở nơi rõ ràng tuyệt mỹ lại ẩn giấu vô cùng sát khí này, lại chỉ có một mình nàng. Bên cạnh còn là kẻ địch. Cảm giác này thật sự không tốt. Nếu như kẻ địch này nói với nàng, có lẽ nàng sẽ cảm thấy thoải mái một chút. Tuy nói là kẻ địch, nhưng bây giờ trong thời khắc này không có khả năng động thủ nữa.

Cô độc, bao giờ cũng khiến người ta sợ hãi. Thời điểm sợ hãi người ta sẽ luôn muốn có người ở bên cạnh.

Ban đầu, theo thường lệ mà nói, cho dù là kẻ địch cũng có thể tạo thành đồng minh tạm thời mới đúng. Nàng cũng nhìn ra được, Vu Nhai mặc dù biết một chút, nhưng cũng là lần đầu tiên tiến vào đây. Sự thận trọng hiện trên mặt hắn cũng không phải là giả vờ.

Nhưng muốn Nguyệt Lâm Sa chủ động chủ nói ra sao? Cho dù đánh chết nàng cũng không làm. Nàng đường đường là công chúa lại có thực lực đại ma đạo sĩ. Vừa rồi bị người ta cự tuyệt, hiện tại sao có thể chủ động nói chuyện được? Mà trong lúc nàng đang rầu rĩ, đang phiền muộn, còn phải thận trọng, Vu Nhai ở phía trước đột nhiên dừng bước. Hình như hắn nhìn thấy thứ gì đó. Chỉ thấy trên mặt hắn lộ vẻ quỷ dị, kì thực dường như cười có chút dâm đãng.

Nguyệt Lâm Sa vội vàng đi tới. Khi nàng nhẹ nhàng tới gần Vu Nhai, liền nhìn thấy phía trước lại xuất hiện một tấm bia đá. Trên tấm bia đá này cũng có chữ viết, chỉ có điều nhỏ hơn rất nhiều, nét chữ cũng ôn hòa hơn rất nhiều, chữ cũng nhiều hơn rất nhiều.

- Người lùn chắc chắn phải chết, nhân loại mới có một đường sinh cơ. Người thừa kế huyết mạch sinh cơ của ta.

Xem ra người phản nghịch này thực sự phản nghịch tới cực điểm.

Người thừa kế?

Trong lòng Vu Nhai chợt chấn động. Quả nhiên giống như hắn nghĩ. Người lùn phản nghịch này không muốn kiệt tác của hắn phủ đầy bụi. Chỉ có điều huyết mạch... Cũng chính là con cháu của hắn. Mình lại không phải.

Vẫn không có lựa chọn, Vu Nhai bước đi tới, nhẹ nhàng phóng qua tấm bia đá!

- Này, tiểu binh, bên trong rốt cuộc là nơi nào vậy? Có cất giấu bảo bối gì sao?

Nguyệt Lâm Sa cuối cùng vẫn không nhịn được nói. Nhìn thấy chữ người thừa kế, nàng rốt cuộc đã biết tại sao Vu Nhai lại muốn lựa chọn nơi này. Hắn vừa muốn thoát khỏi mình đồng thời cũng tìm bảo vật.

- Nàng không phải là công chúa ma pháp, đọc rất nhiều sách sao?

- Ngươi...

Nguyệt Lâm Sa hối hận.

Mình không nên nói chuyện với gia hỏa đáng chết này. Mỗi lần nói đều cảm thấy tức muốn chết, Hừ, ngươi có phải là nam nhân hay không? Đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi, tới giờ còn mang thù như thế. Cho dù là mang thù cũng phải chờ sau này mới tiến hành chứ!

Nguyệt Lâm Sa nghĩ thầm.

Lúc này người ta cũng tạm thời bỏ qua một bên. Gia hỏa nhà ngươi lại không chịu nhường ta, thật quá hẹp hòi!

- Nói không hẹp hòi một chút, ta thật sự bị ma nữ nào đó nuốt một còn dư một chút nào!

Vu Nhai lười biếng nói:

- Được rồi, nể tình lúc trước nàng vẫn luôn không muốn giết ta, ta nói với nàng một chút. Bảo bối trong này là một Huyền Binh đặc biệt lợi hại. Nó không liên quan gì tới ma pháp sư nàng. Cho dù nàng tiến vào cũng không chiếm được. Ta đề nghị nàng tốt nhất là nên ở bên ngoài. Ta cũng không hy vọng nàng gặp nguy hiểm!

- Ách...

Tiểu tử này lại còn quan tâm tới mình sao? Có họa mặt trời mọc lên từ phía tây.

Nguyệt Lâm Sa phát hiện nói chuyện với gia hỏa đáng chết này càng lúc càng khó, giống như ở hai thế giới vậy. Chỉ có điều lời nói tiếp theo lại khiến nàng suýt nữa thì xỉu vì tức.

- Nếu quả thật ra không được, nàng phải chết, thật chẳng lẽ muốn ta đi gian thi thể sao?

Vu Nhai gật gù đắc ý nói:

- Nhưng ta là xử nam. Đến lúc đó chúng ta ra không được, cũng chỉ có thể ở chỗ này định cư sinh ra vài đứa trẻ. Sống qua ngày. Thật ra ở đây thật sự đúng là nơi ẩn cư tốt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 174: Có thể nhân đạo một chút hay không?
- A, đừng thể hiện biểu tình như vậy. Nếu như nàng không muốn sinh, chí ít giúp ta kết thúc cuộc sống xử nam cũng được mà! Chỉ có điều ta vẫn cảm thấy sinh vài đứa trẻ vẫn tốt hơn. Dù sao chỉ có hai người chúng ta, sống ở chỗ này mấy chục năm như vậy thật sự quá nhàm chán...

- Ngươi đi chết đi!

Nguyệt Lâm Sa cuối cùng không nhịn được bạo phát, liều lĩnh ra tay. Lúc trước nàng mở miệng nói nam nô, đóng miệng nói nam nô. Hiện tại bởi vì Vu Nhai nói mấy câu này mà xấu hổ và giận dữ. Rất rõ ràng, công chúa đại nhân thật ra nội tâm cũng không có hung hãn như vậy.

- Ta nhổ vào!

Vu Nhai kêu lên một tiếng, cả người bay vào.

Hình như mình kích tướng hơi quá sao?

Người thừa kế phải có sức sống huyết mạch của người lùn phản nghịch, như đã nói trên. Tấm bia đá thứ nhất đến tấm bia đá thứ hai đối với nhân loại là an toàn, nhưng đối với người lùn chính là từng bước đều có sát khí. Sau tấm bia đá thứ hai, đối với kẻ không phải là huyết mạch của hắn sẽ thế nào? Vu Nhai không biết, cho nên hắn đã nghĩ tới chuyện sử dụng phép khích tướng vô sỉ này để công chúa đại nhân đi vào trước thử đường...

- Chết... người không phải là huyết mạch của ta, chết!

Ngay khi hắn tiến qua tấm bia đá thứ hai hơn mười thước, bên tai dường như truyền đến giọng nói âm trầm, giống như đã thôi động ma chú tử vong. Nguy hiểm hoàn toàn bao phủ toàn thân hắn...

- Chẳng lẽ phải chết sao? Ta thật sự vẫn là xử nam. Nguyệt Lâm Sa chắc hẳn cũng sẽ không gian thi thể chứ?

Vu Nhai ngơ ngác thầm nghĩ.

Oong...

Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó đang di chuyển. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lập tức lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng Thôn Thiên Kiếm đã có động tĩnh...

Keng keng keng...

Trong giây lát, vô số cơ quan ẩn dưới tàng cây hoa mỹ lệ vô danh kia liền phóng ra, tạo thành một màn hợp tấu khe khẽ, thanh thúy đầy kinh hãi. Một đạo quang ảnh mang theo tiếng xé gió làm nhạc đệm. Nếu như chỉ có như vậy hẳn là rất tuyệt, chí ít nếu nhắm mắt lại mà nói...

Đáng tiếc cho dù là nhắm mắt lại, cũng không cảm thấy tuyệt. Bởi vì trong những âm thanh này còn có tiếng rít ghê rợn, lại thêm giọng nam đầy âm u. Ngoại trừ nổi da gà ra, hoàn toàn không có chút cảm nhận hay ho nào.

Âm thanh lúc gần lúc xa, sau đó chậm rãi biến mất ở trước mặt Nguyệt Lâm Sa. Nàng đang vô cùng tức giận, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cũng tạm thời quên mất.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Nguyệt Lâm Sa thì thào tự nói. Vừa rồi, trong nháy mắt khi Thôn Thiên Kiếm xuất hiện nàng cũng không nhìn thấy. Ở trong mắt nàng chỉ là tiểu binh thủ thành bị nàng sử dụng ma pháp đánh vào, sau đó bất chợt nguy hiểm xuất hiện. Ngay thời điểm tên tiểu binh này sắp bị xé thành mảnh nhỏ, không biết hắn bị cái gì đụng phải, sau đó các loại nguy hiểm biến mất.

- Thật là, một đại nam nhân lại kêu gào thảm thiết như vậy!

Nàng nhỏ giọng thầm thì một câu, sau đó khẽ bước về phía trước.

Nguyệt Lâm Sa thận trọng đi tới. Đúng vào lúc này, mọi cơ quan đều ẩn đi trong nháy mắt. Nàng khiếp sợ nhảy qua. Nàng không quan tâm đây là nơi nào, người bố trí tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.

- Không, không phải chỉ có một cao thủ bố trí. Trong không trung còn có ma pháp trận!

Nguyệt Lâm Sa khẽ nhíu mày.

Nói chung, chủ nhân nơi này chuẩn bị một nơi như thế khẳng định hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực. Khi còn sống người này tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.

Nguyệt Lâm Sa tiếp tục đi về phía trước. Nàng đã đi qua tấm bia đá thứ hai khoảng mười thước...

Trong giây lát, thân ảnh lóe lên, Nguyệt Lâm Sa biến mất. Cơ quan lại mở ra, từng chiêu đều rất trí mạng. Trong đầu nàng lại xuất hiện một giọng nói giống như đã xuất hiện ở trong đầu Vu Nhai lúc trước:

- Không phải là người thừa kế huyết mạch của ta, chắc chắn phải chết...

- Hô, hô...

Nếu không Nguyệt Lâm Sa chuẩn bị tâm lý, phát động ma pháp không gian bất kỳ lúc nào, nàng hẳn đã chết. Nàng chết cũng không sợ, đáng sợ nhất chính là tên hỗn đản tiểu binh nào đó còn chưa có chết. Nếu chẳng may hắn thật sự là một tên biến thái, muốn gian... để kết thúc cuộc đời xử nam của hắn... vậy nàng phải làm sao bây giờ?

- Tiểu binh đáng chết. Người thừa kế huyết mạch? Lẽ nào nơi này là do người Độc Cô gia bố trí sao?

Nguyệt Lâm Sa khẽ nhíu mày. Ngẫm lại khả năng này rất lớn. Độc Cô gia chính là một truyền thuyết. Gia tộc Độc Cô tuy rằng rất lớn, nhưng rất nhiều cao thủ Độc Cô gia đều chỉ một thân một mình, dùng trường kiếm tung hoành thiên hạ, lưu lại không ít truyền thuyết.

A, cũng lưu lại không thiếu dã loại. Nói ví dụ như Vu Nhai. Chỉ có điều rất nhiều người đều được thu về. Nếu không phải Vu Nhai không thể dung hợp kiếm Huyền Binh, cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài.

Nàng khẽ nhíu mày. Nếu quả thật là như thế, vậy Độc Cô gia thực sự tổn thất lớn rồi. Vu Nhai dung hợp không được kiếm Huyền Binh, nhưng có thể dung hợp với Thất Tinh Thần Kích. Mặc dù là đệ nhất gia tộc kiếm, cũng sẽ có cường giả Huyền Binh khác tồn tại.

- Có lẽ tiểu binh này vì chuyện Thất Tinh Thần Kích nên trở về Độc Cô gia, hơn nữa nhận được phần thưởng ở nơi đây.

Nguyệt Lâm Sa lặng lẽ nghĩ. Nàng lại không biết, ở trên đời này, nàng đã hiểu rõ lá bà tẩy lớn nhất của Vu Nhai.

Vu Nhai cũng không biết chuyện của hắn lại bị đẩy lên trên người của Độc Cô gia.

Dọc đường đi, hắn chỉ có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung. Nếu không phải tốc độ Thôn Thiên Kiếm đủ nhanh, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần. Dù vậy, y phục của hắn vẫn rách nát, các loại vết trầy da, đứt da thật sự nhiều đếm không xuể.

- Ta nói này Thôn Thiên Kiếm lão huynh, lão huynh có thể nhân đạo một chút hay không?

Nửa đường Vu Nhai trách một tiếng. Giống như mọi lần, Thôn Thiên Kiếm hoàn toàn không có ý định đáp lại hắn, vẫn làm theo ý mình. Nhưng dường như đã nhìn thấy sự khó chịu của Vu Nhai, cảm giác có chút tồi tệ hơn.

Cuối cùng không biết đi qua bao xa, đi hết bao lâu, Vu Nhai đột nhiên cảm giác càng lúc càng nóng. Cây cối xung quanh càng lúc càng thưa thớt. Đất đai trở nên khô nứt. Đương nhiên dọc đường đi vẫn có nguy hiểm. Trong đó hình như còn có mấy tấm bia đá, không biết viết cái gì. Từng bia đá chỉ chợt lóe lên. Hắn nhìn không đủ rõ ràng. Chỉ là trong lúc mơ hồ hình như đòi khảo nghiệm gì đó đối với người kế thừa huyết mạch của hắn.

Tất cả đều bị Thôn Thiên Kiếm cho quên lãng. Mãi đến khi đi tới trước một cái hố lớn, hắn mới dừng lại được. Thôn Thiên Kiếm lại trước sau như một biến mất ở bên trong Huyền Binh Điển, lưu lại một mình Vu Nhai ngơ ngác đứng ở trước cái hố lớn thứ ba.

- Phong Doanh, ta có phải vẫn không có sự lựa chọn hay không?

- Đúng vậy chủ nhân. Thôn Thiên Kiếm lão đại đưa chủ nhân tới nơi này, bên trong khẳng định có Thần Binh có thể nhập vào Huyền Binh Điển!

Phong Doanh gật đầu một cái nói. Xem ra lại có kẻ sắp tranh giành tình cảm chủ nhân với mình.

Tiểu Phong Doanh lại rất thông minh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 175: Chết! Chết! Chết!
Cho dù trong lòng nàng có chút phiền muộn nho nhỏ cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Chủ nhân cầu Thần Binh đã cầu muốn phát điên. Hi vọng Binh Linh tiếp theo này...

Nhìn U Hoang Kiếm Linh đang trong tình trạng ngây dại, Tiểu Phong Doanh suy nghĩ có chút tà ác.

Nếu như cũng điên cuồng giống như U Hoang Kiếm Linh thì tốt rồi.

- Ừ, Thôn Thiên Kiếm lão đại sao?

Vu Nhai đột nhiên ý thức được điều gì, sau đó hắn còn chưa lên tiếng, đã thấy Tiểu Phong Doanh lộ vẻ hoảng sợ:

- Vậy… vậy, Thôn Thiên Kiếm lợi hại như vậy, chúng ta tất nhiên phải gọi nàng là lão đại!

- A!

Vu Nhai khẽ ồ một tiếng. Hắn lại thấy Phong Doanh thở hắt ra một hơi, trong lòng thầm cười âm hiểm. Tiểu nha đầu này lại dám nói dối chủ nhân. Trời ạ, thực sự phản thiên. Rốt cuộc ta là chủ nhân hay Thôn Thiên Kiếm là chủ nhân chứ? Ta phải tìm một cơ hội thật tốt câu dẫn tiểu quỷ này này một chút. Nếu không khiến nàng mông nở hoa. A, xem ra Thôn Thiên Kiếm quả thực không phải là Binh Linh chỉ có linh tính. Chỉ có điều xem thường nói chuyện và để ý mình mà thôi. Thật sự đáng giận!

Tạm thời không phải là thời điểm tính toán những thứ này.

Vu Nhai nhìn hố lớn trước mắt, bên trong sâu không thấy đáy. Đúng vậy, tuy rằng cái hố rất lớn, lại chỉ có thể cảm nhận được sức nóng hừng hực bốc lên. Còn có một điểm đỏ chắc là ở chỗ sâu nhất mà thôi.

- Xem ra tất cả những lời Khắc Lạp Phu nói cũng không phải hoàn toàn là giả. Quả nhiên có hồ nấu chảy!

Vu Nhai trầm giọng nói.

Đi vòng xuống phía dưới, Vu Nhai dùng đôi mắt đã được Hắc Kim Vương Xà cải tạo không ngừng quan sát khắp nơi. Trên đường đi cũng không có gì nguy hiểm. Rất nhanh hắn đã đến đáy hố. Nhiệt độ ở đây khiến toàn thân hắn ướt đẫm. Vết thương bị hơi nóng thiêu đốt cảm thấy có chút đau rát. Hồ nóng chảy đang ở trước mắt. Lúc này Vu Nhai căn bản không có hứng thú đối với hồ nóng chảy, mà nhìn chằm chằm vào chiếc búa lộ ra khí tức thần bí và bá đạo nổi lên phía trên mặt hồ nóng chảy.

Cây búa rất lớn. Toàn thân búa còn cao hơn so với hắn một cái đầu. Chuôi búa cũng không dài. So với thân búa còn ngắn hơn khoảng nửa phân, rất dễ bị lãng quên. Toàn cây búa bất kể là thân hay cán búa đều là một màu đen nhánh. Màu đen rất khủng bố. Chỉ có điều thỉnh thoảng lại có tia u lam từ đó hiện lên. Hai đầu búa trước sau có khắc hai đường vân chẳng biết là ý gì, trông rất quái đản đáng sợ.

Vu Nhai nhớ tới lời Khắc Lạp Phu từng nói qua. Cái búa phản nghịch này chỉ dùng Ám Dạ Thần Thạch còn sót lại sau khi rèn búa người lùn, thánh vật của người lùn để chế tạo thành. Tia u lam này, nếu như hắn không đoán sai chắc là huyền tinh biển sâu. Đường vân rất có thể là dấu hiệu của người lùn phản bội.

- Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có người thừa kế huyết mạch của ta xuất hiện sao?

Âm thanh yếu ớt từ bên trong hố vang lên. Hình như quá lâu không nói chuyện, nên giọng nói có hơi khàn khan. Nhưng trong giọng nói khàn khàn vẫn mang theo sự thô lỗ, khí phách sát khí.

Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Người lùn này thật sự xuất hiện. Chẳng lẽ là...

Vu Nhai không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Hắn biết chủ nhân của giọng nói này tất nhiên chính là kẻ phản bội người lùn.

Hồ nóng chảy xiết, cái búa cực lớn kia chậm rãi chuyển động. Từ từ, một người mặc áo giáp bình thường, vóc dáng rất thấp, lại cực kỳ dũng mãnh. Râu mép trên mặt hình như quá lâu không cắt tỉa nên vô cùng rậm rạp. So với cha con Khắc Lạp Phu phải rậm rạp hơn rất nhiều, lại có hai màu đen trắng giao nhau. Ngoại trừ râu mép ra, những cái khác chính là tiêu chuẩn hình tượng người lùn. Hắn nhẹ nhàng trôi lơ lửng ở phía trên cây búa.

- Sao? Ngươi không phải là người thừa kế huyết mạch của ta?

Ngay trong nháy mắt khi vừa xuất hiện, không đợi Vu Nhai chào hỏi, hai con mắt giống như viên bi đồng trợn trừng lên, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Giọng nói tăng thêm phần nặng nề, mang theo sự bá đạo và sát ý. Tướng khí tăng lên mười phần.

Vu Nhai giống như bị sét đánh, phải lui lại phía sau mấy bước. Nếu không phải tướng khí của hắn đại biểu cho ý chí, nếu không kẻ trước mắt chỉ là Binh Linh mà không phải là thực thể, rất có thế hắn đã trực tiếp bị đánh chết.

- Tiền bối người lùn...

- Ngươi là cường giả siêu cấp sao? Không. Ngươi còn trẻ như vậy, thực lực chỉ có Tướng Binh Sư, sao có thể là cường giả siêu cấp?

Người lùn phản bội tuy rằng chế luyện bản thân mình thành Binh Linh, nhưng khả năng quan sát vẫn còn. Trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy rõ thực lực Vu Nhai. Âm thanh càng lúc càng âm trầm. Trong giây lát hắn bạo phát nói:

- Nói, có phải đám người lùn đáng chết kia dẫn ngươi vào, có phải chúng muốn phái ngươi tới lấy thần búa của ta hay không?

Vu Nhai tập trung lực lượng toàn thân lại, tướng khí hoàn toàn bạo phát, mới miễn cưỡng chịu được người lùn kẻ phản bội quát lớn:

- Tiền bối người lùn, chỉ có một mình ta vào đây, cũng không có bất kỳ người nào sai khiến...

- Không thể như vậy được. Nếu ngươi không phải là người thừa kế huyết mạch của ta, thực lực lại không đủ, căn bản vào không được. Nhất định là đám cao thủ người lùn đáng chết dẫn ngươi vào. Bọn họ có chết cũng không lấy được thần búa của ta, nên sai nhân loại ngươi tiến vào sao? Đúng vậy, nhất định là như vậy. A... Tộc người lùn, Khắc Liệt Luân Tư ta từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ qua chuyện phản bội tộc người lùn. Ta chỉ đang tìm một con đường thông thần khác. Tại sao lại muốn ép ta. Tại sao lại muốn hãm hại giết chết hậu nhân của ta. Vì sao? Vì sao? Ta muốn giết giết giết...

Người lùn phản bội ban đầu còn có thể duy trì tỉnh táo, nhưng trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng. Câu nói kế tiếp rõ ràng không phải nói với Vu Nhai đi.

Vu Nhai kinh sợ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Lúc trước, tướng khí phát ra cùng với lời nói hỗn loạn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Mà lúc sau lại càng khủng khiếp hơn. Trong đó mang theo oán khí khủng khiếp. Từ lời người lùn này nói có thể nghe ra được, tộc người lùn không ngờ lại hãm hại giết chết hậu nhân của hắn!

Không trách được Khắc Lạp Phu cứ ấp a ấp úng. Không trách được có nhiều người lùn chết như vậy. Không trách được người lùn vào cốc là phải chết, không có bất kỳ người nào sống sót. Trong đó khẳng định có một câu chuyện vô cùng thảm khốc. Chỉ có điều hiện nay Vu Nhai không quan tâm chuyện này. Điều hắn quan tâm chính là hắn có thể sống sót đi ra ngoài hay không? Hắn có thể mang theo búa phản nghịch trước mặt sống sót đi ra ngoài hay không...

- Bao nhiêu năm trôi qua, lẽ nào huyết mạch của ta thật sự đã đứt đoạn rồi sao? Tại sao lại ác như vậy? Tạp chủng, vì sao trong mắt các ngươi không được phép ta cùng nhân loại có tử tôn?

Người lùn phản bội hình như đã quên mất Vu Nhai.

Không, ngay chớp mắt khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía Vu Nhai:

- Không, các ngươi không phải là không tha cho ta và hậu nhân của ta. Các ngươi cũng tham lam giống như nhân loại, muốn có được thần búa của ta. Không gì hơn, không gì hơn. Ha ha ha, các ngươi vĩnh viễn cũng không thể đoán được. Vĩnh viễn. Không quan tâm các ngươi dùng phương pháp gì. Ha ha ha, nhân loại, chịu chết đi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 176: Cao thủ rèn đều người điên
- Chết chết chết...

Người lùn hoàn toàn phát điên, trực tiếp xác định vị trí của Vu Nhai, căn bản không để ý đến lời giải thích yếu ớt của Vu Nhai. Thật ra hắn cũng không cần Vu Nhai giải thích. Chỉ cần không phải là truyền nhân huyết mạch của hắn, bất kể là chủng tộc nào cũng vậy, chỉ có một con đường chết.

Hôm nay người lùn tức giận mắng, có lẽ chỉ là muốn phát tiết nỗi oán hận đã chất chứa nhiều năm mà thôi.

Bất kể như thế nào, lúc này Vu Nhai cũng giống như một chiếc lá chao đảo ngoài biển khơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành mảnh nhỏ. Khí tức mãnh liệt gần như ép hắn không thở nổi. Dường như ý thức sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức triệu hoán ra Huyền Binh Điển, lật tới trang trắng mới, trên tay bấm ra mấy ấn quyết, quát lên một tiếng:

- Chiêu!

Giống như lúc thu phục Xích Thố trước đây, dựa vào lực lượng của hắn hiện nay, muốn thu búa phản nghịch, gần như là chuyện không thể làm được. Trừ khi bây giờ người lùn phản nghịch đang ngủ gà ngủ gật. Đương nhiên, điều đó vẫn đưa đến tác dụng không nhỏ. Chí ít người lùn phản nghịch Khắc Liệt Luân Tư cảm giác được thân búa chấn động. Hắn đột nhiên ngừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Huyền Binh Điển.

- Lực lượng cổ quái. Chẳng lẽ đây là bảo vật có thể thu Huyền Binh bản mệnh nhập thể của người khác trong truyền thuyết sao?

Khắc Liệt Luân Tư khẽ nhíu mày nói. Chợt biểu tình hắn trở nên tỉnh táo, cười lạnh nói:

- Xem ra này mỗi ngày mắng chửi nhân loại giảo hoạt, thật ra đã sớm bị loài người ảnh hưởng tới bảy tám phần. Tộc người lùn thật đúng là đã bỏ ra công phu rất lớn. Ngay cả loại bảo vật này cũng cho ngươi mang tới. Đáng tiếc bọn họ tìm nhân loại thực lực quá yếu. Chỉ có điều cũng đúng. Nếu như tìm cường giả, bọn họ làm sao có thể nhận được thần búa của ta?

- Người lùn phản nghịch, xem ra ngươi không bị loài người giảo hoạt ảnh hưởng!

Vu Nhai rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy Huyền Binh Điển, đồng thời tỉnh táo nói chuyện. Lần trước Xích Thố bị Thôn Thiên Kiếm chinh phục. Nhưng Vu Nhai lại không thể vĩnh viễn trông cậy vào Thôn Thiên Kiếm, Huyền Binh siêu cấp không nghe lời này. Tuy rằng trong lòng có ôm hi vọng, cũng không dám trông cậy vào hắn. Nếu không có trời mới biết hắn có thể bỏ lại nửa cái mạng hay không. Cứ nhìn thương thế trên người bây giờ là biết.

Đương nhiên, cũng phải tùy thời trông cậy vào Thôn Thiên Kiếm có thể đi ra cứu mạng, cho nên tay hắn mới có thể nắm lấy trang bìa, chuẩn bị tinh thần lật trang bất kỳ lúc nào. Chút ngạo khí trong xương cốt Vu Nhai vẫn khiến cho hắn có phần không muốn dựa vào người khác. Trừ khi gặp phải uy hiếp tới tính mạng.

Thôn Thiên Kiếm không phải là người. Nhưng nó bình thường không nghe lời, biểu hiện không có tính quy luật lại làm cho hắn không thực sự thấy thoải mái.

- Ừ, ngươi làm sao nhìn ra được. Ta ở thế giới loài người sinh sống mấy chục năm, quả thực không bị ảnh hưởng. Chí ít nội tâm của ta vẫn thuần túy là trái tim của người lùn.

Khắc Liệt Luân Tư ngừng lại một chút nói.

Chỉ cần đối thoại là tốt rồi.

Vu Nhai mỉm cười, nói:

- Làm sao nhìn ra được sao? Thứ nhất, nếu như không phải ngươi ngay thẳng sao có thể bị người lùn giảo hoạt mưu hại, làm sao lại rơi vào kết cục bi thảm như ngày hôm nay? Thứ hai...

Nghe nói như thế, Khắc Liệt Luân Tư thiếu chút nữa lại bạo phát. Tuy nhiên hắn vẫn tò mò về câu nói thứ hai của Vu Nhai. Hắn không nhịn được lại im lặng nghe tiếp:

- Thứ hai, nếu như không phải ngươi ngay thẳng, ngươi sao có thể ngu ngốc như vậy, cho rằng do ta là do tộc người lùn phái tới, còn đưa cho ta bảo vật gì đó có thể thu Huyền Binh bản mạng của người? Xin can. Hãy nhìn rõ ràng một chút. Vật này là Huyền Binh bản mệnh nhập thể của ta!

Vu Nhai nói xong cũng không có ý định thu Huyền Binh Điển lại, mà vẫn bày ra tư thế. Hắn tin tưởng lấy khả năng quan sát của Khắc Liệt Luân Tư, có thể thấy được Huyền Binh Điển chính là Huyền Binh bản mệnh nhập thể của hắn. Người lùn, đều là cao thủ rèn.

Khắc Liệt Luân Tư ngẩn người một lát. Ban đầu bị nhân loại mắng là ngu ngốc hắn nên giận dữ mới phải. Nhưng khi ánh mắt rơi vào trên Huyền Binh Điển, hắn lại dừng lại. Mỗi một cao thủ rèn đều là người điên. Giống như cha con Khắc Lạp Phu, đối với rèn thần khí lại điên cuồng chấp nhất. Khắc Liệt Luân Tư cho dù biến thành Binh Linh cũng không ngoại lệ.

Không ngờ quyển sách trước mắt là một Huyền Binh. Phía trên lưu chuyển tia sáng đại biểu cho nó là loại huyền khí của người trước mắt này. Ý thức thoáng tương thông, cũng chứng minh quyển sách này là loại Huyền Binh nhập thể của nhân loại này. Điều này không thể nghi ngờ!

Khắc Liệt Luân Tư có một chút kích động, muốn nhào tới nghiên cứu một chút xem rốt cuộc đây là Huyền Binh thế nào, làm bằng vật liệu gì, dùng phương pháp gì để rèn thành. Nhưng muốn vậy, phải xử trí tiểu tử trước mắt này như thế nào?

- Khắc Liệt Luân Tư tiền bối, hiện tại tiền bối vẫn cho rằng ta là do tộc người lùn phái tới sao?

Vu Nhai nhìn ra được sự tò mò hiếu kỳ của người lùn phản bội, thừa thắng xông lên nói.

- Hừ, có lẽ đây là tác phẩm của tộc người lùn giảo hoạt, chính là để nhận được thần búa của ta!

Khắc Liệt Luân Tư hừ một tiếng nói. Chỉ có điều trong khẩu khí có vẻ không có lực như lúc trước. Dù sao tuyệt phẩm như vậy hắn thật sự không muốn tin ngoại trừ hắn ra, người lùn khác có thể làm ra được. Nhưng hình như cũng chỉ có một khả năng như thế. Nhân loại có thể rèn ra được vật này sao?

Hắn rất mâu thuẫn. Trước sau hắn vẫn cho rằng, mạnh nhất trong nghề rèn vẫn là người lùn, mà không phải là nhân loại.

- Cát...

Huyền Binh Điển nhẹ nhàng lật tới trước một trang trắng. Thất Tinh Thần Kích hiện ra ở trước mặt Khắc Liệt Luân Tư. Xích Thố lười biếng liếc mắt nhìn người lùn phản nghịch, sau đó ngủ tiếp. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại đột nhiên tỉnh lại. Bởi vì Vu Nhai gọi nó. Thất Tinh Thần Kích xuất hiện ở trong tay, Vu Nhai nói:

- Tiền bối hẳn là nhận ra món đồ này. Nếu như ta là do người lùn phái tới, thứ này còn có thể tồn tại sao?

- Thất Tinh Thần Kích!

Khắc Liệt Luân Tư khẽ kêu lên một tiếng. Vẫn là câu nói kia. Dưới ánh mắt của hắn, thật hay giả không cần giải thích rõ.

- Có lẽ đây chi là nghi trận do đám người lùn giảo hoạt kia bày ra. Cho dù ngươi không phải là người do tộc người lùn phái tới thì thế nào? Hừ, ngươi vẫn không phải là người thừa kế huyết mạch của ta, vẫn không hề có quan hệ gì với ta, vẫn phải bị quy tắc trong cốc của ta ràng buộc. Ngươi hẳn phải chết ở tấm bia đá thứ hai mới phải.

- Nhưng hiện tại ta vẫn còn sống. Lẽ nào tiền bối không muốn biết ta làm thế nào đến được đây sao? Lẽ nào tiền bối không muốn nghiên cứu Huyền Binh Điển của ta sao? Lẽ nào tiền bối không muốn nghiên cứu Thất Tinh Thần Kích sao?

Vu Nhai thoáng cái đưa ra ba đề nghị hấp dẫn, nói:

- Hiện tại đã là huyền ma lịch năm 2582. Ta không biết tiền bối ở nơi này bao lâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 177: Có gì không dám
- Nhưng ta biết, nếu như tiền bối lại tiếp tục chờ đợi như thế, mà không phải chủ động đi tìm, tiền bối sẽ vĩnh viễn không đợi được người thừa kế huyết mạch của mình. Có thể bọn họ còn có người sống, nhưng đã quên lão tổ tông là tiền bối rồi. Cho dù đợi được thì đã sao? Hắn nhận được truyền thừa của tiền bối, sau đó báo thù, giết hết hậu nhân của những người lùn đã giết hết cả nhà tiền bối năm đó sao? Không nói đến những hậu nhân này có đúng là vô tội hay không, tiền bối là một người lùn, thật sự nguyện ý thấy hậu nhân của mình cùng tộc người lùn rơi vào tình trạng không chết không dừng sao? Tiền bối thật sự nguyện ý thấy người lùn bị diệt tộc sao? Qan oan tương báo tới khi nào với dừng lại?

Vu Nhai đột nhiên cảm giác hắn đang thay đổi vô cùng vĩ đại. Mụ nội nó, nếu như hắn gặp phải chuyện như người lùn phản nghịch, hắc, vậy hắn nhất định sẽ phải báo thù không tiếc bất cứ giá nào. Có thể linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này. Thế giới này lại vô cùng coi trọng vinh quang của chủng tộc. Người lùn phản nghịch tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy cả một tộc người lùn bị diệt sạch.

Ngẩn người một lát, biểu tình trên khuôn mặt mờ ảo của Khắc Liệt Luân Tư không ngừng vặn vẹo biến đổi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn mới thở hắt ra một hơi. Tuy nhiên hắn đã không còn khí.

- Huyền ma lịch năm 2582. Hóa ra đã qua lâu như vậy sao? Ha hả, huyết mạch, lẽ nào ta thật sự không có huyết mạch lưu lại hậu thế sao? Ha ha ha, vì sao, vì sao? Vị thần của người lùn, Khắc Liệt Luân Tư ta không phản bội tộc người lùn. Vì sao lại muốn đối xử với ta như vậy? Oan oan tương báo khi nào mới dứt sao? Hừ, không, nhất định phải báo, nhất định phải báo!

Khắc Liệt Luân Tư lại có chút cảm giác điên cuồng, nhưng không còn bạo ngược giống như lúc trước, mà mang theo sự bi thương nồng đậm. Hắn cứ ngồi như vậy ở trên chiếc búa lớn không ngừng thì thào tự nói với mình. Lúc thì điên cuồng, lúc lại cảm thán số phận, thuận tiện mắng chửi thần người lùn vô tội.

Vu Nhai cũng thở hắt ra một hơi, thu Huyền Binh Điển vào.

Hắn bắt đầu xử lý những vết trầy trên da. Hắn biết mình tạm thời an toàn. Cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hắn xử lý vết thương còn vì một nguyên nhân khác... Lát nữa Thôn Thiên Kiếm sẽ dẫn hắn chạy trốn. Hắn không nên để mất máu quá nhiều thì tốt hơn.

- Tiểu tử nhân loại, ngươi có lý do gì để sống sót?

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giọng nói khan khan của Khắc Liệt Luân Tư lại truyền đến, lộ vẻ rất mệt mỏi, nói:

- Đừng nói ngươi đã nói lý do này. Ta tuy rằng cảm thấy rất hứng thú đối với Huyền Binh của ngươi, đối với Thất Tinh Thần Kích cũng vậy, nhưng dù sao ta hiện tại chỉ là một Binh Linh cái gì cũng không làm được mà thôi.

- Tiền bối có thể làm được. Chỉ cần trở thành Huyền Binh bản mệnh nhập thể của ta!

Vu Nhai ngẩng đầu nói.

- Trở thành một thành viên trong quyển sách kia sao. Thực sự là Huyền Binh Điển vô cùng huyền bí. Vẫn là câu nói kia, tại sao ta phải đáp ứng ngươi? Tại sao ta phải nô dịch cho ngươi. Ta tuy rằng đã hết hy vọng nhưng không muốn đi tìm một nhân loại làm chủ nhân.

- Thứ nhất, tiền bối không biết có khả năng chờ đợi được người thừa kế huyết mạch của mình hay không. Ta có thể đáp ứng tìm giúp tiền bối. Thậm chí đợi tới sau khi ta chết, ta sẽ truyền lại cây búa của tiền bối cho hắn. Tối đa là mấy trăm năm mà thôi. Nhưng tiền bối ở nơi này chờ thêm nghìn năm, cũng không chắc có thể đợi được truyền nhân huyết mạch của mình đúng không?

Vu Nhai đã sớm xử lý xong vết thương. Quả nhiên, sắc mặt Khắc Liệt Luân Tư thoáng đổi. Hắn không nói gì, mà chờ Vu Nhai nói tiếp:

- Thứ hai, không phải tiền bối nói vẫn muốn báo thù sao? Ta có thể giúp tiền bối!

- Lý do không tệ. Không biết còn gì nữa hay không?

- Đương nhiên, thứ ba, chính là búa phản nghịch của tiền khẳng định còn có chỗ thiếu hụt. Nếu không tiền bối đã không lấy mình làm Binh Linh. Có lẽ ta có thể giúp tiền bối đột phá. Tuy rằng ta không hiểu bất kỳ kỹ thuật rèn nào, nhưng ta có thể thu phục các loại Thần Binh. Tiền bối có thể từ trong các Thần Binh lĩnh ngộ ra. Nói ví dụ như, chỗ ta còn có một thanh Thần Binh!

Vu Nhai nói ra lý do cuối cùng, sau đó lấy Huyền Binh Điển ra, đặt Thôn Thiên Kiếm ở trước mặt hắn.

Oong một tiếng.

Chỉ vừa liếc mắt, búa phản nghịch phía sau không nhịn được run rẩy. Khắc Liệt Luân Tư cũng run rẩy theo. Đôi mắt giống như viên bi đồng của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Kiếm, toàn bộ ảo ảnh đều trở nên vặn vẹo.

Vu Nhai rất muốn mượn cơ hội lần này thu búa phản nghịch vào. Hắn do dự một chút vẫn từ bỏ. Hắn không thích một kẻ có thể phản mình bất kỳ lúc nào. Dù sao Thôn Thiên Kiếm cũng không có ý phát động. Gia hỏa không nghe lời này thật là đáng chết.

- Tiểu tử, ta tin tưởng ngươi không phải do người lùn phái tới. Cho dù là thợ rèn đỉnh phong nhất trước đây cũng không rèn ra được Thần Binh đỉnh cấp như vậy. Đây là tồn tại có thể so sánh với Thần Binh viễn cổ. Có thể quyển sách này của ngươi cũng vậy.

Khắc Liệt Luân Tư khẽ nói:

- Ta thừa nhận lời của ngươi rất dụ hoặc. Ta rất muốn tìm được hậu nhân của ta, cũng rất muốn báo thù người lùn. Có thể còn có một vài người trước đây còn sống... Nhưng, ta không tin ngươi. Lực lượng của ngươi quá yếu ớt, hơn nữa một chút kiến thức về rèn cũng không có.

- Chỉ cần tiền bối dung nhập vào Huyền Binh Điển ta, ta có thể học tập và dung hợp tất cả kiến thức của tiền bối!

Vu Nhai nói.

- A, không nghĩ tới Huyền Binh Điển này còn có loại công năng như vậy. Thần kỳ, quá thần kỳ. Nếu như có người biết về Huyền Binh này của ngươi, ngươi cho dù chết mấy nghìn lần cũng không đủ!

Khắc Liệt Luân Tư mỉm cười:

- Dung hợp. Chiến kỹ của ta ngươi có thể dung hợp, nhưng kỹ thuật rèn của ta ngươi dung hợp thế nào. Mỗi kỹ thuật rèn đều cần trải qua muôn ngàn thử thách, không chỉ là kỹ xảo đơn giản như vậy!

Vu Nhai trầm mặc. Không chỉ riêng về rèn, loại kỹ năng nào mà không cần trải qua muôn ngàn thử thách? Hắn mặc dù dung hợp các loại chiến kỹ, nhưng vẫn cần ở trong quá trình chiến đấu mà tiến bộ. Chỉ là có lão sư siêu cường và con đường tắt siêu cường mà thôi.

- Hắc hắc, mỗi lý do ngươi nói ra đều làm cho ta rất động tâm. Nhưng ta thật sự không muốn tương lai chủ nhân ta ngay cả chút kỹ thuật rèn cũng không có.

Khắc Liệt Luân Tư cười.

- Đến lúc đó ngươi thi triển chiến kỹ và kỹ thuật rèn của ta, cũng chỉ đạt tới tam lưu, vậy uy danh của ta bị ném đi đâu?

- Ý của ngươi là để ta học rèn của ngươi?

Vu Nhai không phải là kẻ ngu ngốc. Khắc Liệt Luân Tư khẳng định trăm phần trăm sẽ theo mình. Hắn thật ra đã đặc biệt động tâm. Chỉ có điều vì sĩ diện người lùn, hơn nữa hắn còn muốn khảo nghiệm mình một chút.

- Không sai, có dám hay không?

- Có gì không dám?

Vu Nhai không có do dự nói. Trước đã nói qua, bất kỳ tướng khí nào đều là tiến thẳng không lùi, đều kiên trì tới cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 178: Ta cần thiên phú của ngươi
Nếu muốn thật sự chinh phục người lùn này, như vậy hắn sợ gì thử thách? Muốn Tướng Binh Sư đạt được tới mức độ hoàn mỹ, nhất định phải vứt bỏ hai chữ lùi bước. Về phần chạy trốn trước đó, điều này không thuộc về phạm trù lùi bước. Tướng khí không phải là để cho ngươi đi chịu chết.

- Được. Còn có chút khí thế. Như vậy, hiện tại ngươi trở lại trước tấm bia đá thứ hai. Đi lại một lần nữa. Chỉ cần ngươi có thể thông qua thử thách đến trước mặt ta, ta sẽ đích thân nhét cây búa này vào bên trong Huyền Binh Điển của ngươi. A? Ngươi gọi thần búa của ta vì búa phản nghịch. Tên không tệ, ta thích!

Khắc Liệt Luân Tư rất bình tĩnh nói, cũng xác định tên cho thần búa của hắn.

- Được!

Vu Nhai hoàn toàn không do dự xoay người. Nhưng trong phút chốc hắn lại dừng lại, hỏi:

- Ngươi không sợ ta lại dùng phương pháp lúc trước sao?

- Phương pháp lúc trước, lợi dụng Thần Binh tuyệt đỉnh của ngươi sao. Thật đáng tiếc, vừa nãy Thần Binh tuyệt đỉnh kia đã nói cho ta biết, nó sẽ không giúp ngươi.

Khắc Liệt Luân Tư nhún vai một cái nói.

Vu Nhai lộ vẻ tàn khốc ở sau lưng Khắc Liệt Luân Tư, da mặt co quắp lại.

Mụ nội nó, không ngờ Thôn Thiên Kiếm lại nói chuyện với người lùn này như vậy. Không trách được Khắc Liệt Luân Tư không hỏi mình vào bằng cách nào.

- Chúc ngươi có một ngày có thể trở thành tồn tại ở bên trong Huyền Binh Điển không bị ta nắm giữ.

Vu Nhai gật đầu, lạnh lùng nói, giống như hắn đang nói về một chuyện không liên quan đến hắn.

Khắc Liệt Luân Tư có phần sững sờ, không nói gì.

Tiểu tử nhân loại này khẩu khí thật lớn. Chỉ có điều rất nhanh hắn xóa bỏ ý niệm này. Chỉ thấy bóng lưng ban đầu trong lúc bất chợt biến mất, đổi lấy một gương mặt rất đáng bị ăn đánh. Hắn chỉ nghe thấy Vu Nhai cười hắc hắc nói:

- Vậy, nếu không dung hợp vào, nói vậy, ta cũng sẽ không gặp khó khăn vì rèn nhập môn!

Da mặt điên cuồng vặn vẹo, Khắc Liệt Luân Tư không biết vừa rồi mình đưa ra quyết định như vậy có đúng hay không. Hắn buồn bã nói:

- Ta muốn xem thiên phú rèn của ngươi. Nếu như ta dung hợp tiến vào Huyền Binh Điển, tạm thời không nhìn thấy rõ được thiên phú của ngươi. Hừ, người không có thiên phú, ta làm sao có thể tiếp nhận được. Cho dù có ta dung hợp, ngươi cũng vẫn không đạt được rèn đỉnh phong. Thiên phú, ta cần thiên phú!

...

Vu Nhai cuối cùng vẫn không thể thuyết phục Khắc Liệt Luân Tư. Từ tình huống trước mắt có thể thấy, Thôn Thiên Kiếm ngoài ý muốn có được các loại Thần Binh hắn nhìn trúng, còn cùng Khắc Liệt Luân Tư đã đạt được hiệp nghị nào đó. Cũng thấy Vu Nhai tạm thời không nên dung hợp búa phản nghịch thì tốt hơn.

Nếu như Thôn Thiên Kiếm thật sự phải búa phản nghịch, như vậy hắn chỉ cần nhảy ra trấn áp là được.

Vu Nhai đi về. Xung quanh vẫn là cây nở hoa tràn ngập hương thơm. Loại cây vô danh, lại tuyệt đẹp khiến người ta không đề phòng mà hít sâu. Mùa hoa nở bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy sung sướng, tâm tình cũng sung sướng theo. Không chỉ là hoa, còn có Thần Binh.

Có Huyền Binh Điển ở đây, thiên phú của mình cũng không kém, hắn cũng không tin không giải quyết được Khắc Liệt Luân Tư!

Đường có hơi xa. Tất cả nguy hiểm đều dưới sự khống chế của Khắc Liệt Luân Tư về trạng thái ẩn nấp. Vu Nhai rất hưởng thụ cảm giác đi ở trong vườn hoa. Hắn cũng không nóng vội. Trong lòng hắn hồi tưởng lại, mơ tưởng về sau này, nhớ tới Tiểu Dạ và Thủy Tinh. Đương nhiên, còn có cả mẫu thân.

- Tiểu binh, ngươi cuối cùng đã đi ra. Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy? Độc Cô gia sao?

Một âm thanh sắc nhọn phá vỡ dòng suy nghĩ của Vu Nhai. Hóa ra trong lúc vô tình hắn đã đi tới trước tấm bia đá thứ hai. Hóa ra đường cũng không phải quá xa. Hắn ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy tấm bia đá huyền tinh biển sâu thứ nhất, vẫn là dòng chữ người vào cốc chết.

Nhìn Nguyệt Lâm Sa, hắn chỉ thấy nàng có chút chật vật. Y phục trên người có chút rách nát, tóc hơi loạn. Nhưng tất cả đều không ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp của nàng. Trái lại từ trong ma pháp sư trời sinh nhu nhược lại lộ ra vẻ đẹp hoang dã.

Độc Cô gia, lại là Độc Cô gia...

Lắc đầu, Vu Nhai không để ý đến nàng nữa. Kẻ địch, nói với nàng nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa, hiện tại mình còn có nhiệm vụ quan trọng cần phải làm. Hắn cũng không muốn lại chọc vị nữ nhân thích nổi giận này. Trước đó nếu không có Thôn Thiên Kiếm, mình đã chết rồi!

Phóng qua tấm bia đá thứ hai, Vu Nhai lại quay người lại, một lần nữa di chuyển về phía Khắc Liệt Luân Tư, bước từng bước một...

Ầm...

Trong giây lát, xung quanh lại hiện lên đường vân màu đỏ. Dù sao Vu Nhai nhìn không hiểu là được. Ma pháp trận màu đỏ thoáng cái thiêu đốt, sau đó lộ ra một con đường thẳng tắp, không nhìn thấy điểm cuối. Ma pháp trận cũng đột nhiên hóa thành lửa. Cây hoa ở hai bên đường, giữa đường tất cả đều thiêu đốt. Mùi thơm đã không thấy nữa, chỉ có mùi khét nồng nặc.

- Đây là cái gì?

Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn biến hóa trước mắt. Nàng tạm thời quên mất sự tức giận vừa rồi đối với Vu Nhai.

Vu Nhai cũng hoảng sợ. Đúng vào lúc này, giữa tấm bia đá bắn ra một khối đá. Phía trên ghi chữ chi chit. Đây là thử thách cửa thứ nhất này đồng thời cũng có kiến thức cơ sở về rèn nhập môn.

- Đây là cái gì?

Nguyệt Lâm Sa nhìn chằm chằm vào Vu Nhai một hồi, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

Ầm...

Trả lời nàng là một tiếng động. Trong nháy mắt miếng đá ở trong tay Vu Nhai bể nát. Tất cả mọi thứ đã khắc vào trong đầu.

- Ngươi...

- Công chúa đại nhân, nàng tốt nhất là đừng tiếp tục đi tới. Nếu không sẽ bị xem là kẻ địch, bị các loại cơ quan giết chết. Cơ quan ở đây không phải là ta. Chúng không phải là xử nam, mà tính lưu nàng lại. Đến lúc đó nếu như ta ra không được sẽ rất thảm!

Vu Nhai không nhịn được mở miệng nói.

Được rồi, Nguyệt Lâm Sa lại nổi giận, liền xông ra ngoài. Quả nhiên có cơ quan.

May là nàng còn chưa tới mức mất lý trí. Hơn nữa Vu Nhai nhẹ nhàng đẩy một cái, rốt cuộc vẫn trở lại chỗ cũ. Chỉ có điều nơi Vu Nhai đẩy lại là ngực Nguyệt Lâm Sa, khiến nàng cảm giác có chút đau. Nàng tức giận thiếu chút nữa lại thì phát điên.

May là lần này nàng không kích động, chỉ nhìn tiểu binh thực hiện các động tác tay...

Bi kịch, Nguyệt Lâm Sa lần thứ ba lại muốn phát điên...

- Ta… ta còn chưa thể bảo đảm đi ra ngoài, trừ khi có thể qua được cửa này. Nhưng nàng ngàn vạn đừng kích động nữa. Nếu không ta thật sự sẽ phải giữ cuộc sống xử nam tới hết đời. Trừ khi ta gian... Ta có đôi khi rất điên cuồng.

Nguyệt Lâm Sa hoàn toàn không còn cách nào, nhìn qua là thấy buồn nôn. Chưa bao giờ nàng cảm thấy buồn nôn như vậy. Hàm răng nàng nghiến vào nhau kêu ken két, lại không thể không nhịn xuống.

Vu Nhai cười hắc hắc, không để ý tới nàng nữa. Hắn chuyên tâm đối mặt với thử thách trước mắt. Hỏa diễm hai bên thiêu đốt càng dữ dội hơn. Mặt đất dưới chân bị nung nóng lên. Vu Nhai chậm rãi đi về phía trước. Giày dưới chân đã sớm bị vứt bỏ. Hắn cứ đi chân trần về phía trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 179: Đầu lĩnh nam nô
Đột nhiên hắn nhìn thấy được một nơi hơi gồ lên. Tay hắn nắm chặt. Một cái búa nóng được hắn kéo từ trong đất ra.

Đau, rất đau. Dưới chân đau, trên tay cũng đau, bị bỏng. Nhưng trên mảnh đá của Khắc Liệt Luân Tư đã nhắc tới. Kỹ năng quan trọng nhất của một thợ rèn không phải kỹ năng rèn cao thâm gì, mà là phải chịu được nóng. Da toàn thân đều phải dày.

Vu Nhai tự nhận mình ngoại trừ da mặt có hơi dày ra, những chỗ khác đều thuộc về phạm trù người bình thường.

Nếu muốn hoàn toàn chinh phục Khắc Liệt Luân Tư, muốn phân cao thấp với Thôn Thiên Kiếm, vậy phải vượt qua thử thách của Khắc Liệt Luân Tư. Vu Nhai cũng không sử dụng huyền khí, cứ như vậy dùng chân trần tiếp tục đi về phía trước. Từ phía xa, đất cát bị thứ khác che giấu. Đây là từng khối khoáng thạch còn chưa được rèn. Không biết chúng xuất hiện từ lúc nào. Hai bên khoáng thạch vẫn thiêu đốt. Khoáng thạch từ từ biến thành màu đỏ.

Hắn có hai con đường có thể lựa chọn. Một chính là đỏ chân. Dưới tình huống không sử dụng bất kỳ huyền khí nào, đi lên trên khoáng thạch bị nung đỏ. Nhìn chiều dài của khoáng thạch một chút, Vu Nhai quyết định buông tha ý nghĩ này.

Con đường thứ hai, rèn tất cả khoáng thạch trước mặt. Ít nhất là có thể chế tạo ra tinh sắt Huyền Binh nhị giai.

Vẫn nhìn chiều dài khoáng thạch một chút, khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Bỗng nhiên có lửa phun ra.

Hắn cầm cây búa lớn đi về phía đám cây hoa kia. Chí ít phải chuẩn bị chút thức ăn chứ? Có trời mới biết hắn phải tinh luyện những quáng thạch này trong bao lâu?

Khoảng nửa ngày sau, Vu Nhai mới thoải mái thưởng thức món thịt nướng của dã thú bắt được trong cốc. Thực là tốt, cũng không cần phải nhóm lửa.

Cùng lúc đó. Nguyệt Lâm Sa đã ở lối vào. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Nguyệt Lâm Sa dù sao cũng không muốn mở miệng nói chuyện với gia hỏa này nữa. Nếu không nàng không bị các cơ quan giết chết mà sẽ bị hắn làm cho tức chết.

Ăn uống no đủ, Vu Nhai lại cầm lấy cây búa, theo phương pháp được viết trên phiến đá trước đó, bắt đầu thời kỳ rèn của hắn. Không khẩu quyết, không công pháp, chỉ thuần túy là sử dụng sức lực đánh xuống. Đó chỉ là mấy động tác, mấy tư thế mà thôi.

Bắt đầu làm, Vu Nhai mới cảm nhận được sự khó khăn của công việc rèn. Phải khống chế độ mạnh yếu, thân thể phải cân đối, thời điểm xuống búa cũng phải khống chế vô cùng chính xác.

Vu Nhai không có bất kỳ người nào hướng dẫn, toàn bộ đều dựa vào bàn tay mình để khống chế. Đây là thiên phú mà Khắc Liệt Luân Tư nói tới. Chỉ riêng khối khoáng thạch thứ nhất đã khiến hắn đánh vài ngày, hơn nữa còn không biết có đạt tiêu chuẩn hay không.

Thời gian như nước chảy, lại cứ chậm rãi trôi qua như vậy. Vu Nhai biến thành người da đen. Mỗi ngày ngoại trừ rèn khoáng thạch chính là nướng đồ ăn. Tất cả đều phải tiếp xúc với lửa. Hắn thật sự cảm thấy mức độ dày của da trên toàn thân hắn đang không ngừng tăng lên.

Vu Nhai cũng đánh ra tác phong ngang ngược.

Mẹ nó, hắn không tin thứ này khó như vậy. Mỗi khi hắn muốn từ bỏ, dường như đều có thể thấy Thôn Thiên Kiếm đang nhìn hắn cười nhạo. Sau đó tính bướng bỉnh lại nổi lên. Ý chí vững hơn kim, tiến thẳng không lùi. Mệt thì nghỉ ngơi, đói thì ăn, bị thương thì dùng huyền khí khôi phục. Thỉnh thoảng lại sử dụng đan dược lấy được từ chỗ của Lý Thân Phách.

Chuyện ngoài cốc, hắn đã không thể suy tính được nữa. Vật phẩm trong chiếc nhẫn không gian dường như đã bị hắn lãng quên. Tiểu Thúy có chờ hắn ở bên ngoài hay không, Tiểu Dạ và Thủy Tinh có lo lắng cho hắn hay không, hắn hoàn toàn quên mất. Chỉ có lúc đêm khuya hắn mới có thể thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc.

- Này, tiểu binh. Đã qua ba tháng, ngươi tại sao lại kém cỏi như vậy, còn chưa đánh xong khoáng thạch?

- Trời ạ, nàng thử một chút đi?

Vu Nhai đảo mắt nói:

- Giục cái gì mà giục. Tối đa thêm hai ngày nữa là có thể đối phó xong cửa thứ nhất. Còn giục nữa, lão tử không đánh, lão tử tính ẩn cư. Dù sao cũng có nàng làm kiều thê ở đây.

- Kiều cái đầu ngươi. Chờ ngươi đánh xong ta nói sau.

- Hắc hắc, đánh được ta có thể cưới nàng làm vợ sao?

- Nhầm rồi. Làm nam nô của ta, loại cao cấp nhất, sau đó làm đầu lĩnh trong đám nam nô của ta!

Nguyệt Lâm Sa nói.

- Bản chất không khác nhau. Không phải là theo nhu cầu sao? Nếu không bây giờ nàng muốn ta đi. Ta cấp nhận bỏ ra bất cứ giá nào. Tạm thời coi như là nam nô của nàng. Hắc hắc, đầu lĩnh nam nô. Ở đây ngoại trừ dã thú ra hoàn toàn không có gì cả. Ta cũng không làm đầu lĩnh dã thú đâu!

Cuộc sống khô khan bởi vì có đấu võ mồm mà trở nên đặc sắc. Tuy rằng chỗ này đẹp, tuy rằng kỳ lạ, tuy rằng không giống người thường, nhưng loại cảm giác cô độc này lại làm cho người ta muốn phát điên. Hai người đấu võ mồm ba tháng, cũng không thấy phiền!

- Ngươi muốn làm dã thú cũng được. Ngươi vốn chính là một sinh vật dựa vào dưới thân để suy tính mà.

Nguyệt Lâm Sa phản kích nói.

Trong lòng nàng vẫn còn có chút tức giận. Nhưng thói quen tức giận này, hình như mỗi ngày không bị chọc tức một chút toàn thân lại cảm thấy không được tự nhiên. Nguyệt Lâm Sa phát hiện nàng hình như mắc phải chứng bệnh tinh thần rối loạn trong truyền thuyết của đế quốc Ma Pháp. Mỗi khi nàng hạ quyết tâm không để ý tới tiểu tử này, chưa tới nửa ngày lại đấu với nhau. May là còn có thể sử dụng lý do tinh thần rối loạn khô khan này để giải thích. Chỉ cần đi ra ngoài là tốt rồi.

Chỉ cần đi ra ngoài, Nguyệt Lâm Sa thề sẽ lập tức xuống tay với Vu Nhai, tuyệt đối không nương tay.

- Nói như vậy công chúa điện hạ đáp ứng, hơn nữa một mình ta vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn cùng với đám dã thú sao? Làm vậy chính là vi phạm luân lý của nhân loại. Ngàn vạn không nên. Tối đa ta liều mạng chấp nhận thận hỏng thỏa mãn nàng là được.

Vu Nhai cười, trên gương mặt đen bóng lộ ra hàm răng trắng. Động tác trên tay không hề chậm lại. Hắn không ngừng đánh xuống khoáng thạch. Động tác khô khan dường như đã biến thành bản năng.

Nguyệt Lâm Sa có phần sững sờ. Nàng chợt nghĩ tới chuyện các quý phụ phóng đãng của đế quốc Ma Pháp nói chuyện trong lúc rảnh rỗi. Trong đó cũng có vấn đề liên quan đến loại vi phạm luân lý này. Sắc mặt nàng thoáng cứng đờ.

Tên tiểu binh này thực sự vô sỉ đến mức có thể chém ngàn đao.

May là, ba tháng đã sớm khiến Nguyệt Lâm Sa miễn dịch. Nàng biết gia hỏa này có phần có lòng nhưng không có gan. Có đôi khi hắn làm ra động tác thậm chí khiến cho nàng không nhịn được phải cười khổ. Nói ví dụ như, mảnh vải trên mông hắn rách một miếng, hắn còn phải che mông chạy.

Nàng có phần không hiểu nổi người này. Trước đây nàng hận hắn tận xương, muốn dằn vặt hắn tới mức chết đi sống lại. Hiện tại nàng vẫn có suy nghĩ này, chỉ có điều đã không phải là cảm giác như lúc ban đầu. Nhưng là cảm giác gì nàng cũng không rõ. Nàng chỉ biết, hiện tại nàng hoàn toàn không cảm thấy hận gia hỏa này nữa. Dường như tình cảm đó đã biến thành một bằng hữu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Ừ, thuộc về loại bằng hữu độc địa!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top