Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 190: Lý Đông Phách
Lúc này Vu Nhai mới chú ý thấy, Tiểu Thúy hóa ra lại có rất nhiều biến hóa. Nó lại đột phá.

Tiểu Thúy đột phá hoàn toàn không có gì kỳ quái. Lúc hắn tiến vào cốc nó đã lại triệu chứng đột phá.

- Tê...

Khu Phong Thứu thấy con béo mập kia, không chút thiện ý kêu lên một tiếng. Lông chim trên người nó dựng đứng, máu không ngừng chảy ra. Con béo mập kia cũng ngừng làm nũng, lông chim đồng dạng dựng lên, giống như biến thành một quả cầu lông. Ánh mắt nó vô cùng sắc bén, dường như muốn xuyên thủng tất cả.

- Thật sự đúng là con béo mập này tổn thương ngươi sao?

Vu Nhai biết huyết mạch của béo mập cao cấp hơn Khu Phong Thứu rất nhiều.

Dường như nghe được lời Vu Nhai nói, Tiểu Thúy đột nhiên nghĩ đến điều gì, thu hồi lông chim, quay sang con béo mập kia kêu lên hai tiếng, sau đó đột nhiên mở rộng đôi cánh khổng lồ, khẽ vỗ cánh, ý tứ muốn để Vu Nhai nhanh chóng ngồi lên trên.

Hai tiếng lúc trước, hình như nó đang nói với con béo mập kia, chúng ta có chuyện quan trọng muốn làm, tạm thời dừng chiến.

Vu Nhai có phần sững sờ, không biết tại sao Tiểu Thúy lại đột nhiên có hành động như vậy. Chỉ có điều hắn không do dự. Trí tuệ của Khu Phong Thứu đã tương đương với hài tử nhân loại năm tuổi. Nó làm như vậy khẳng định có mục đích của nó. Vu Nhai vừa cưỡi lên, hai cánh Khu Phong Thứu đạp mạnh, bay ra ngoài.

Vu Nhai đột nhiên liếc mắt nhìn về phía Cốc Phản Nghịch, lúc này mới thở dài, để mặc Khu Phong Thứu rời đi.

- Tiểu Bạch, thật sự không phải là ngươi tổn thương nó chứ?

Nguyệt Lâm Sa nhìn theo hướng Vu Nhai biến mất hỏi.

- A cô...

- Không phải a. Vậy mấy tháng qua mày có khi dễ con Khu Phong Thứu kia hay không?

Nguyệt Lâm Sa là nhìn béo mập lớn lên, hiểu ý sủng vật của nàng hơn so với Vu Nhai. Đột nhiên nàng biến sắc:

- Đáng chết, linh kiện địa đồ ma pháp còn ở trên người tiểu tử kia. Đi mau.

Ngay lập tức, Nguyệt Lâm Sa cưỡi trên con béo mập kia, đuổi theo hướng Vu Nhai vừa phóng đi.

Vu Nhai không biết Nguyệt Lâm Sa đuổi theo. Hắn đang xử lý vết thương cho Tiểu Thúy, đồng thời duy trì sự cảnh giác. Rốt là kẻ nào có thể đả thương Tiểu Thúy thành như vậy? Phải biết rằng, tốc độ của Tiểu Thúy, đám ma thú bay khác không dễ đuổi theo.

- A, huyền khí chấn động. Đả thương ngươi là nhân loại sao?

- A!

- Không ngờ lại là nhân loại! Hừ, không nên tới quá gần. Hạ xuống nơi này đi!

Vu Nhai càng thận trọng hơn. Nhân loại bình thường nguy hiểm hơn ma thú nhiều. Hắn lặng lẽ hạ xuống đất. Nếu không phải linh giác của hắn biến thái, thật sự không cảm giác được khí tức huyền khí từ trong rừng rậm phát ra.

Xung quanh vẫn là rừng rậm. Vu Nhai mặc trang bị của Lý Thân Phách đã được rèn lại. Ví dụ như trong rừng rậm có cáo bay lao ra với tốc độ cực nhanh.

- Ha ha, thần nữ Tham Lang, đừng dùng loại ánh mắt này. Làm nữ nhân của Lý Đông Phách ta có gì không tốt. Ta hứa cho nàng vị trí chính thê, tương lai nàng chính là lĩnh chủ phu nhân Chùy Lĩnh, nàng thấy thế nào?

Đúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên nghe được từ trong rừng rậm truyền tới một giọng nói. Lời nói đã khiến người trước mặt bị bại lộ. Con ngươi hắn thoáng co lại. Thần nữ Tham Lang và Lý Đông Phách?

Lý Đông Phách? Hắn là người thế nào với Lý Thân Phách?

- Chính là tên Lý Đông Phách này đả thương ngươi sao?

Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, hỏi Tiểu Thúy nói.

- A cô!

Tiểu Thúy nhẹ nhàng gật cái đầu chim đại bàng vài cái.

- Tại sao Dạ Tình lại ở chỗ này? Đừng nói là nàng ở chỗ này tìm ta suốt tám tháng đấy?

Vu Nhai lại hỏi.

Vu Nhai rất nhanh lại lắc đầu. Nếu như nàng tìm hắn suốt tám tháng, Tiểu Thúy sao có thể không đưa nàng đến Cốc Phản Nghịch. Dạ Tình làm sao lại không biết cách thông báo với người của tổ Kỳ Binh. Có lẽ nàng có nhiệm vụ gì đó, vừa vặn bị Tiểu Thúy gặp phải. Mình cùng Dạ Tình từ đầu đến cuối cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Thế giới này một người chết đi là chuyện rất bình thường. Một tên tiểu binh chết đi lại càng bình thường hơn.

Từ trước đến nay Vu Nhai cũng không cho rằng mình được chú ý, cũng không tự kỷ đến mức cho rằng những mỹ nữ này sẽ có ý tưởng gì với mình. Tám tháng trước trong rừng loạn thạch lời hứa hẹn của Thủy Tinh thật ra khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.

- A...

Tiểu Thúy nghiêng đầu một chút, rất muốn nói nó trả lời được.

- Lĩnh chủ? Ngươi sao? Ta thấy ngươi còn không bằng tên Lý Thân Phách ngu ngốc kia.

Trong rừng rậm truyền đến giọng nói của Dạ Tình.

- Ừ, ta không bằng nhị ca ngu ngốc của mình sao? Ha ha, đây là chuyện nực cười nhất mà ta nghe được từ khi ta ra đời đến nay. Thần nữ Tham Lang, nàng có thể dùng bất kỳ một vị huynh đệ nào tới làm ta tức giận, nhưng nhị ca ta thì thôi đi.

Lý Đông Phách cười ha ha.

Vu Nhai nghe Lý Đông Phách nói xong, đã hạ xuống phía trên một cây khô. Cây lá rậm rạp che khuất thân hình hắn. Vòng hắc ám hoàn toàn che giấu khí tức của hắn. Xuyên qua kẽ lá, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong rừng cây. Con ngươi hắn thoáng co lại.

Không chỉ là Dạ Tình, ngay cả Tiểu Mỹ cũng bị bắt, hai người lần lượt bị trói ở trên cây. Chắc hẳn đối phương sợ tốc độ của Dạ Tình quá nhanh, quỷ kế đa đoan.

Lý Đông Phách đứng ở trước mặt hai nàng. Xung quanh hắn còn có hơn mười Huyền Binh Giả thực lực cường đại. Trong đó một vị Vu Nhai cũng nhìn không thấu. Hắn đoán đó chắc hẳn là cao thủ do Lý Đông Phách dẫn đến. Chắc hẳn đã tiếp thu bài học từ nhị ca Lý Thân Phách của hắn.

- Phải không? Nếu ngươi không quan tâm nhị ca ngươi như thế, lại dẫn theo nhiều người như vậy tới tìm ta làm gì? Điều động binh lực như vậy chỉ muốn có được ta sao?

Khóe miệng Dạ Tình hơi cong lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Trong mắt lóe lên tinh quang, sắc mặt Lý Đông Phách trở nên vô cùng âm trầm.

Đúng vậy, hắn chính vì nghe nói nhị ca Lý Thân Phách chịu thua thiệt từ trên người nữ nhân này, nên hắn mới biết được có nữ nhân như thế. Hắn muốn mượn cơ hội bắt nữ nhân này, đả kích Lý Thân Phách.

Lấy tính tình kích động của Lý Thân Phách, nếu như biết mình đoạt lấy nữ nhân này, nói không chừng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó.

Lý Đông Phách quả thực không có ý xem thường Lý Thân Phách. Có thể được gọi là Tiểu Thiên Vương của Lý gia, Lý Thân Phách sao có thể kém cỏi được? Ngoại trừ đầu óc không tốt lắm, thực lực Lý Thân Phách tiến bộ đặc biệt khủng khiếp, được các trưởng bối trong gia tộc rất yêu quý.

Hắn còn từng được phụ thân khen ngợi, nói Lý Thân Phách là kẻ có thể chống lại cường giả trẻ tuổi sáu tộc.

Về phần đầu óc của hắn, hắc, đầu óc người Lý gia của Chùy Lĩnh từ trước đến nay đều không tốt. Từ trước đến nay hắn vẫn được gọi là bá đạo, ở trong cao tầng Lý gia xem ra, đầu óc không tốt cũng chỉ bởi vì Lý Thân Phách không trải qua rèn luyện, quá ngạo khí. Chỉ cần trải qua rèn luyện, sẽ từ từ biến thành trầm ổn. Lý gia rất nhiều người đều như thế.

Đã có cơ hội có thể chọc tức được vị nhị ca này, Lý Đông Phách tất nhiên sẽ không bỏ qua.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 191: Cũng không phải lần đầu tiên
Huống hồ nữ nhân này thật sự rất hấp dẫn. Đúng như miêu tả của Lý Khai, trên trời có, nhân gian không có, thực sự là như vậy.

- Thần nữ Tham Lang đúng là thần nữ Tham Lang, rất thông minh. Ta thừa nhận, ta muốn lợi dụng nàng chọc tức nhị ca ta. Nhưng như vậy thì thế nào? Nàng có thể phản kháng sao?

Lý Đông Phách cũng không tiếp tục che giấu, cười lạnh nói.

- Ngươi tốt nhất đừng làm loạn. Ta đã từng nói, ta có vị hôn phu!

- Vị hôn phu? Ha ha ha. Ngươi thật sự nghĩ ta ngu ngốc giống Lý Thân Phách sao?

Lý Đông Phách cười ha ha:

- Chuyện không nắm chắc ta sao có thể làm được? Chuyện đắc tội Độc Cô gia ta tất nhiên sẽ không làm. Độc Cô Nhai mà nàng nói tới, ta đã điều tra. Hắn chẳng qua chỉ là tiểu binh ở trong tổ Kỳ Binh mà thôi. Được rồi. Đừng lãng phí thời gian nữa. Muốn ta, hay muốn ta dùng sức mạnh?

- Dạ Tình tỷ...

- Không cần nói nữa!

Dạ Tình trừng mắt với Tiểu Mỹ một cái nói. Nàng quả thật có ý tưởng của nàng. Nàng chính muốn khiến Lý Đông Phách chuyển lực chú ý đặt ở trên người nàng, không làm tổn thương tới Tiểu Mỹ. Cho dù chết, nàng cũng phải nghĩ biện pháp cứu Tiểu Mỹ ra ngoài.

- Thích ta sao thần nữ Tham Lang? Nếu nàng có thể thích tên tiểu binh kia, vì sao không thể thích ta?

Lý Đông Phách nói.

Bắt đầu sử dụng thủ đoạn dụ dỗ. Có thể nhìn ra, hắn đối với Dạ Tình quả thực rất có dục vọng. Nhưng chỉ là dục vọng mà thôi. Yêu? Đó có lẽ chỉ là khúc nhạc dạo đầu. Hắn nói rất tùy ý, rất quỷ dị. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện cần làm trong lát nữa.

- Thích tiểu binh sao?

- Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu nàng không thích hắn, tại sao lại ba lần bốn lượt chạy đến cánh rừng rậm này để tìm hắn? Nàng sao có thể bị ta mai phục? Ha ha ha, nếu có thể thích hắn, vì sao không thể thích ta? Hiện tại hắn đã chết. Nay chính là thời cơ tốt để quên đi tình cũ, tìm tình mới sao?

Lý Đông Phách mỉm cười nói, căn bản không phải đang đeo đuổi một nữ nhân.

Nói lăng nhăng cái gì vậy? Dạ Tình cũng bị hắn làm cho choáng váng. Một lát sau nàng mới nhận ra. Trước đây mình từng nói qua vị hôn phu là Độc Cô Nhai. Mình lại ba lần bốn lượt chạy đến đây tìm hắn, quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Vu Nhai thoáng ngẩn người. Dạ Tình sẽ thích mình sao? Làm sao có thể như vậy được?

Chỉ có điều, nàng ba lần bốn lượt tới nơi này tìm hắn, thật ra nằm ngoài ngoài dự đoán của hắn. Hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay một chút. Nói không chừng nàng tới là để tìm lại chiếc nhẫn thôi. Đương nhiên trong đó còn cả vật phẩm nhiệm vụ của vương quốc Lạc Thiên.

- Thôi đi. Thứ Lý Đông Phách muốn có, không gì không lấy được. Nàng không theo cũng phải theo, theo cũng phải theo.

Lý Đông Phách đột nhiên lại bá đạo nói:

- Hắc hắc, chờ nàng hưởng thụ của ta xong, sẽ biết thế nào mới là nam nhân. Tên tiểu binh đó ư? Đó chẳng qua chỉ là một kẻ bị Độc Cô gia đuổi đi thôi. Theo ta thế nào chẳng hơn hắn. Nàng chắc chắn sẽ thích ta, càng thích của ta hơn.

Vừa nói, Lý Đông Phách vừa chậm rãi đi về phía Dạ Tình, bàn tay cũng hèn mọn tìm tòi ở trong quần.

- Dạ Tình tỷ...

- Không cần nói nữa!

Dạ Tình không sợ hãi, sau khi nạt Tiểu Mỹ, lại nói:

- Để ta theo ngươi cũng được. Chỉ cần ngươi thả Tiểu Mỹ ra. Hẳn ngươi cũng không muốn một nữ nhân cố gắng hết sức phản kháng, thậm chí có thể ra tay với ngươi bất cứ lúc nào chứ?

Lý Đông Phách có phần sững sờ. Hắn thiếu chút nữa quên mất Tiểu Mỹ. Hắn vòng qua nói:

- Tiểu nữ hài này bộ dạng thật không tồi. Chờ ta giải quyết Dạ Tình tỷ của nàng xong, sẽ đến lượt nàng. Hắc hắc, đến lúc đó các nàng trở lại Lý gia, vẫn là tỷ muội tốt.

- Lý Đông Phách, ngươi dám!

Dạ Tình không nghĩ tới hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.

- Ngươi nói ta có dám hay không?

Lý Đông Phách càng lúc càng tới gần, nụ cười trên mặt càng dâm đãng hơn.

- Nếu như ngươi dám động tới Tiểu Mỹ dù chỉ một cọng tóc, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Yên tâm, chỉ cần nếm qua được vật của ta, các nàng sẽ không tiếp tục hận ta nữa. Cho dù các nàng thật sự làm quỷ, cũng sẽ nghĩ tới ta!

Lý Đông Phách vẫn làm theo ý mình. Dạ Tình đúng là càng phản kháng càng thú vị. Hắn cảm giác nhị ca hắn còn có chút thẩm mỹ quan. Nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ dẫn theo Dạ Tình đến trước mặt nhị ca, hắn càng thêm kích động. Thứ trong quần cũng vươn cao.

- Các ngươi đều lui xuống cho ta. Hắc hắc, khi ta làm việc cũng không thích có người đứng xem!

Lý Đông Phách khoát tay áo. Đám hộ vệ xung quanh rất thức thời lui xuống, bao gồm cả tên cao thủ kia. Tay Lý Đông Phách cũng đưa về phía Dạ Tình.

Đúng vào lúc này...

- A!

- Mẹ nó, đột nhiên kêu gào như quỷ làm gì...

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Dạ Tình, Lý Đông Phách xé áo của nàng ra, lộ ra nội y ôm chặt lấy bộ ngực nàng. Hắn còn sốt ruột chă kịp quan sát bộ ngực đẹp nửa che nửa khoe kia, chợt nghe được một tiếng hét thảm. Hắn thiếu chút nữa thì bị liệt dương.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng. Nhưng khi hắn quay người lại nhìn về phía rừng cây, lại là tiếng kêu thảm thiết thứ hai truyền đến.

Mọi người cảm giác lông tơ đều dựng đứng. Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng, lại là tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên. Cuối cùng có người kêu lên:

- Nhanh, tập hợp. Không nên phân tán. Đây là sát thủ cực cao minh.

- Sát thủ, chẳng lẽ là...

Dạ Tình chậm rãi thu hồi huyền khí chuẩn bị tự mình bạo phát. Ánh mắt chậm rãi sáng lên. Nàng chợt nảy sinh hi vọng. Vừa rồi, trong đầu nàng không ngừng quanh quẩn một thân ảnh. U Hoang, người áo đen kia bao giờ cũng xuất hiện ở thời điểm mình gặp nguy hiểm!

- Dạ Tình tỷ, chẳng lẽ là tên lường gạt kia. Vừa nãy Tiểu Thúy hình như muốn đi tìm hắn.

- Ách...

Không biết vì sao, Dạ Tình đột nhiên có cảm giác rất buồn bực, giống như một truyền thuyết mỹ lệ bị người ta hung hăng bôi bẩn. Giống như người hôn công chúa bạch tuyết cứu tỉnh nàng không phải là vương tử, mà là trư bát giới.

- Hắc hắc, vẫn là Tiểu Mỹ khả ái nhớ tới ta!

Giọng nói Vu Nhai rất nhanh phá vỡ huyễn tưởng của Dạ Tình. Trư Bát Giới thật sự đã xuất hiện. Chỉ thấy trong rừng rậm đột nhiên có một nam tử mặc trang phục màu lam đi ra. Trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm màu lam. Trên thân kiếm có nhỏ máu. Hiển nhiên hắn vừa giết người.

Thanh kiếm màu lam tất nhiên không phải là U Hoang Kiếm. U Hoang Kiếm nhìn vẫn là một màu đen. Mà đây là thanh kiếm sử dụng huyền tinh biển sâu rèn ra. Trước đó, hắn ngoại trừ cường hóa trang bị, còn rèn lại mấy thanh kiếm Huyền Binh và trường kích Huyền Binh bình thường cho mình. Cuối cùng mới cải tạo tới U Hoang Kiếm, tiếp đó là chế tạo búa huyền tinh biển sâu. Nói chung hiện tại trên người hắn khắp nơi là huyền tinh biển sâu.

- Ngươi biết ta là ai không? Dám giết người của Lý gia ta sao?

Lý Đông Phách cũng không nghĩ tới lại có biến cố xảy ra. Hắn lạnh giọng nói.

- Giết thì giết, đây cũng không phải là lần đầu tiên!

Vu Nhai thản nhiên nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 192: Cuộc chiến sinh tử
Phía sau, các cao thủ đã bao vây qua. Bọn họ không dám xông lên trước. Bọn họ khiếp sợ trước mấy kiếm giết người của Vu Nhai lúc trước. Đây là lực uy hiếp của tướng khí. Đương nhiên, cũng chờ mệnh lệnh của Lý Đông Phách.

- Không phải là lần đầu tiên sao? Ngươi là ai?

Trong lòng Lý Đông Phách cảm thấy chấn động. Dám giết người của Lý gia, đại gia tộc sao?

- Ta chính là tiểu binh mà thần nữ Tham Lang thích. Ngươi điều tra, lại không tự giới thiệu mình.

Vu Nhai thoáng cười nói, đi về phía trước. Trên người không có bất cứ chấn động nào, cũng không có bất kỳ tâm tình khẩn trương nào.

- Ừ? Ngươi chính là tiểu binh đã bị Độc Cô gia đuổi đi sao?

Lý Đông Phách khẽ nhíu mày nói. Chợt hắn nhìn lên trời một chút. Hắn đã biết vì sao tiểu binh này đến được đây. Xem ra là do con Khu Phong Thứu kia đã giở trò quỷ. Chỉ có điều hắn không quan tâm. Vu Nhai đã tới rồi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tên tiểu binh mà thôi, căn bản không xứng làm kẻ địch của hắn. Kẻ địch của hắn là nhị ca và các huynh đệ dòng chính của Lý gia.

- Không sai, ta chính là Vu Nhai!

- Vu Nhai sao? Ta nhớ rồi. Lá gan của ngươi thật không tệ, dám giết người của ta. Ừ, bắt hắn, trói hắn lên trên cái cây đó. Tuy rằng ta không thích khi ta làm việc lại bị người khác nhìn, nhưng rất thích làm việc ở trước mặt nam nhân trong lòng nữ nhân kia.

Lý Đông Phách cười nói, dường như đang nói về chuyện không có quan hệ gì với hắn. Hắn thấy, Vu Nhai đến chỉ để giúp vui cho hắn. Vu Nhai xem như là một người đã chết.

- Tam thiếu gia, cẩn thận!

Vu Nhai không tức giận. Mà khi hắn vừa dứt lời, người phía sau vẫn không động thủ, bắn ra ngoài trước. Trong nháy mắt, người phía sau kinh sợ kêu lên. Lý Đông Phách cũng không phải là tay mơ, thực lực cũng rất siêu cường.

Một tiếng keng vang lên.

Hai bên vừa va chạm đã lập tức tách ra.

Vu Nhai căn bản sẽ không dự định một đòn đắc thủ. Rất nhanh hắn đi tới bên cạnh Dạ Tình.

Hai lượt kiếm vung lên, Dạ Tình và Tiểu Mỹ đã được thả ra. Cho dù hắn tiến bộ thần tốc, cũng không nắm chắc có thể một mình giết chết nhiều người như vậy. Huống hồ còn có một vị cao thủ chí ít là thực lực Hoàng Binh Sư đang ở đây. May là vị cao thủ này cũng có tâm tư muốn để Lý Đông Phách rèn luyện, nếu không Vu Nhai sẽ không dễ đắc thủ như vậy.

- Thật đáng tiếc, sở thích biến thái của ngươi rất khó thực hiện!

Vu Nhai nói chuyện, chợt chiếc nhẫn không gian lóe lên, lấy ra một thứ, chuẩn bị phủ thêm cho Dạ Tình. Đột nhiên, hắn phát hiện đồ trên tay hình như có hơi nhẹ.

Mẹ ơi, không chú ý, tùy tiện lấy ra một tấm vải, không ngờ lại lấy phải thứ khiến người ta phun máu. Hắn không dám nhìn sắc mặt Dạ Tình, rất nhanh liền trở lại, sau đó lại tìm kiếm. Hắn phát hiện ra một bi kịch. Tất cả y phục của Dạ Tình đều đã đưa cho Nguyệt Lâm Sa.

Cuối cùng, hắn thật vất vả mới tìm được tấm da thú thu thập ở trong Cốc Phản Nghịch. Vu Nhai nhìn bộ dạng Dạ Tình giống như sắp phun ra lửa, mặt đỏ như muốn nướng chín được đồ. Khóe miệng hắn giật giật vài cái nói:

- Cái kia, y phục của nàng đều đã mất. Dùng tạm cái này trước vậy.

Dạ Tình nhanh chóng đoạt lấy tấm da thú, quấn thật nhanh lên người, hung tợn nói:

- Ngươi cố ý sao? Quần áo của ta đâu?

- Vô tình, tuyệt đối là vô tình thôi. Y phục của nàng. Ách, cái này, cái này...

Trong lúc nhất thời Vu Nhai không biết phải nói như thế nào. Trong lòng hắn phiền muộn tới cực điểm. Uy phong lúc mới xuất hiện thoáng cái đã vỡ nát.

Muốn tỏ ra uy phong một chút cũng khó như vậy sao? Nếu như nói lung tung Dạ Tình phát điên thì phải làm sao bây giờ?

Hắn không chút nghĩ ngợi xoay người nói:

- Lý Đông Phách, có dám chiến đấu một trận không?

- Chiến đấu sao? Ngươi đang khiêu chiến ta sao?

Lý Đông Phách xoay người bước hai bước chợt dừng lại, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Vu Nhai!

- Không sai. Ta khiêu chiến với ngươi, cuộc chiến sinh tử. Ngươi có dám không?

Khí thế của Vu Nhai chậm rãi xuất hiện. Sự xấu hổ dưới áp lực chiến đấu đã biến mất hoàn toàn, giống như đổi lại thành một người khác vậy. Dạ Tình sớm quen với bộ dạng của tiểu tử này, nhưng vẫn bị khí thế của hắn làm chấn động một chút. Từ lúc nào Vu Nhai trở nên lợi hại như vậy?

Nàng cũng tạm thời không có cách nào truy cứu chuyện y phục của mình bị mất tích nữa. Có thể tưởng tượng được những gì mình thu thập, tàng trữ đều bị tiểu tử này quẳng mất. Nói không chừng hắn còn cầm vật kia làm rất nhiều chuyện đê tiện. Mới nghĩ vậy, trong lòng nàng đã buồn bực muốn chết.

Vương bát đản. Tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn. Tuyệt đối không thể để cho U Hoang biết.

Dạ Tình khóc không ra nước mắt.

- Quyết chiến sinh tử. Tiểu tử, ngươi không lên cơn điên chứ? Ngươi có tư cách gì khiêu chiến với ta?

- Chỉ dựa vào chuyện vừa rồi ta đã giết ba người của ngươi.

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Thế nào? Không dám sao? Nếu như là Lý Thân Phách Tiểu Thiên Vương ở nơi này, chỉ sợ hắn đã không nói hai lời xông lại. Ngươi quả nhiên không bằng hắn!

- Ít chọc tức ta đi. Vô dụng thôi. Ta không giống với những người khác trong Lý gia của Chùy Lĩnh!

Trong miệng Lý Đông Phách tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn quả thực đã nổi giận. Ba chữ Tiểu Thiên Vương khiến hắn rất phiền muộn.Nếu như ngươi là dòng chính của Độc Cô gia cũng không nói làm gì. Đằng đây chỉ là một tiểu binh rác rưởi nho nhỏ cũng dám khiêu chiến ta. Thôi đi, xem như giúp vui. Đừng để nữ nhân ta gần nhận được coi thường!

- Tam thiếu gia, cẩn thận. Tiểu tử này không đơn giản.

- Không đơn giản thì đã sao? Lẽ nào ta đường đường là tam thiếu gia của dòng chính Lý gia, ngay cả một tên tiểu binh cũng đánh không lại sao?

Lý Đông Phách nói, trên tay nhẹ nhàng vung lên. Một cái búa lớn xuất hiện trong tay hắn. Hắn thản nhiên nói:

- Tiểu tử, có bản lãnh gì, lấy ra đi!

Không biết vì sao, toàn thân Vu Nhai đều cảm thấy hưng phấn. Có lẽ bởi vì đã quá lâu hắn không chiến đấu.

Hắn nhẹ vung tay. Một cái búa lớn màu lam xuất hiện trên tay hắn. Hiện tại hắn có nhẫn không gian, không sợ có người nhìn ra hắn lấy đồ từ trong cơ thể ra. Hắn mỉm cười, căn bản không khách khí với Lý Đông Phách, lập tức vung búa đập!

Ầm...

Chẳng ai nghĩ tới Vu Nhai lại đột nhiên lấy ra một cái búa lớn. Ngay cả Dạ Tình cũng ngây ngẩn cả người. Tiểu tử này mất tích tám tháng, đây hẳn là mới xuất hiện. Không đợi mọi người kịp phản ứng, chiếc búa lớn màu lam của Vu Nhai đập vào Lý Đông Phách.

Ầm ầm ầm...

Vu Nhai thừa dịp Lý Đông Phách chưa kịp phản ứng tìm ra sơ hở, liền đập búa xuông. Áp lực trong tám tháng dường như thoáng cái đã được phóng ra. Hắn xuống búa tuyệt đối không phải không có trình tự. Trước đây khi nhận được Thất Tinh Thần Kích, hắn còn cần một khoảng thời gian rất lâu để làm quen thích ứng mới có thể vận dụng thành thạo. Hôm nay tuy rằng vừa nhận được búa phản nghịch, nhưng trong tám tháng qua búa kỹ hoàn toàn dung nhập vào trong xương cốt hắn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 193: Búa với búa
Mặc dù trong tám tháng, hắn chưa từng học qua bất kỳ một chiêu búa kỹ nào, nhưng nền tảng đã có. Hơn nữa tất cả kỹ năng trong búa phản nghịch của Khắc Liệt Luân Tư đã dung hợp. Vu Nhai hoàn toàn chính là từ một người mới học vung búa, búa Huyền Binh lại đạt tới cảnh giới cực cao.

- A...

Trên phương diện thực lực, tuy Lý Đông Phách không bằng Lý Thân Phách, nhưng trong dòng chính của mười tám gia tộc binh khí lại không tệ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng phá giải một chiêu của Vu Nhai. Búa vung lên tạo ra tiếng gió bạo phát. Hắn giống như một con trâu đực nổi giận. Tuy dáng người hắn kém hơn nhị ca Lý Thân Phách của hắn, nhưng vẫn tương đối vạm vỡ. Tuy dáng người Vu Nhai cũng thuộc dạng tiêu chuẩn, nhưng vẫn nhỏ hơn hắn tròn một cỡ.

- Liên tục lộ sơ hở, dòng chính của Lý gia kém hơn trước đây rất nhiều!

Khắc Liệt Luân Tư cười lạnh nói:

- Tiểu tử, trong mười chiêu tiêu diệt hắn. Trước đây nếu không phải Lý gia trợ giúp, Khắc Liệt Luân Tư ta cũng sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.

Trước đây Khắc Liệt Luân Tư lại là gia hỏa muốn xin trở thành lĩnh chủ Chùy Lĩnh. Lý gia chính là lĩnh chủ trước đó. Bọn họ đương nhiên mừng rỡ khi thấy Khắc Liệt Luân Tư bị tiêu diệt. Không có cách nào, người lùn này về phương diện vũ lực có thể không phải là mạnh nhất, nhưng năng lực rèn của hắn lại cường đại tới mức thái quá. Có không ít thợ rèn trong tỉnh ủng hộ hắn. Thậm chí đại đế Huyền Binh lúc đó đối với hắn cũng rất hữu hảo.

- Mười chiêu, không phải nói đùa sao? Cấp bậc của hắn còn cao hơn ta.

- Chỉ cao hơn một đoạn mà thôi. Ngươi không có lòng tin sao? Hừ, đừng quên tướng khí của ngươi là từ đâu tới. Ngươi có thể chạy trốn, nhưng không thể lùi bước. Ta có thể nói cho ngươi biết, tướng khí cũng sẽ thoái hóa.

Khắc Liệt Luân Tư lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết không? Năm đó trong giáo điều của đế quốc Huyền Binh khi mới thành lập trong có một người như vậy. Huyền Binh Giả, bất kể đối thủ cường đại tới mức nào, duy nhất chỉ có chiến đấu mà thôi.

- Ách...

- Hiện tại đổi lại, Huyền Binh Giả, bất kể ma pháp sư cường đại thế nào, vẫn chỉ có chiến đấu mà thôi.

Khắc Liệt Luân Tư lại nói.

Vu Nhai trầm mặc một hồi. Hắn lắc đầu, một câu trước quả thực có thể cho là Huyền Binh Giả dũng mãnh vô cùng. Nhưng gặp phải người một nhà, gặp phải người quyền uy cũng như vậy, hoàng quyền này, quyền lực gia tộc làm sao đạt được?

Khắc Liệt Luân Tư lắc đầu, mỉm cười. Hắn cảm thấy hắn đã quá nhiều lời. Những lời này Vu Nhai làm sao có thể hiểu được? Đế quốc Huyền Binh mỗi Huyền Binh Giả đều có tư tưởng thâm căn cố đế, trung với hoàng quyền, trung với vinh quang, tiêu diệt đế quốc Ma Pháp.

Vu Nhai đương nhiên hiểu. Linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này. Hắn đương nhiên biết được điểm mấu chốt trong đó, cũng biết Khắc Liệt Luân Tư muốn nói với mình cái gì. Trong lòng hắn đột nhiên có biến hóa. Đúng vậy, thời điểm mình trở nên cường đại, không ngờ cũng bắt đầu bị thế giới này ảnh hưởng. Không ngờ mình lại nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với gia tộc lớn. Điều này không nên tồn tại. Trước đây khi đứng ở trước cửa thành cũng chưa từng tồn tại.

Khi đó ở trước học viện Bắc Đấu, gặp phải rất nhiều kỵ vệ Bắc Đấu mạnh hơn mình, lúc đó chẳng phải ba chiêu giết chết sao? Tuy rằng kỵ sĩ Bắc Đấu nho nhỏ không thể so sánh với dòng chính gia tộc lớn, nhưng xét về tính chất lại không có gì khác nhau.

- Ta biết rồi!

Vu Nhai thản nhiên trả lời. Hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Đông Phách, không hô khẩu hiệu, cũng không nói gì lão tử muốn trong mười chiêu đối phó với ngươi. Chiến đấu không cần khẩu hiệu, hành động mới là khẩu hiệu tốt nhất.

- Chấn Oanh Chùy!

Vu Nhai quát khẽ. Búa lớn trong tay dường như có linh tính thoáng động. Nếu như là người ngoài nghề, nhìn thấy hẳn là cho rằng Vu Nhai đang đập loạn. Nhưng người của Lý gia, đều là cao thủ sử dụng búa.

- Sao? Tam thiếu gia cẩn thận. Đó là Chấn Oanh Chùy, cường kỹ của tộc người lùn!

Tên cao thủ phía sau kia đột nhiên mở miệng nói.

- Chấn Oanh Chùy, sao có thể như vậy được?

Lý Đông Phách không có cách nào tin tưởng.

Buồn cười, một tiểu kiêu binh trong tư liệu, Huyền Binh bản mạng của hắn chỉ là một cục gạch làm sao có thể biết được chùy pháp của tộc người lùn. Vừa nãy hắn dùng búa đã đủ khiến người ta khiếp sợ. Nhưng điều khiến Lý Đông Phách càng khiếp sợ chính là, trong tài liệu tiểu tử này tối đa chỉ mới tới Tướng Binh Sư ngũ đoạn. Sao hiện tại hắn đột nhiên đạt được Linh Binh Sư, hơn nữa đã đi rất xa trên con đường Linh Binh Sư.

Tiếng chất vấn bình thường cần căn cứ chính xác đã bị ép xuống. Lý Đông Phách đột nhiên cảm giác thân thể chấn động, dường như bị người ta tát tai. Trong đầu hắn cũng truyền đến những tiếng ong ong.

Sẽ thua sao? Không thể nào?

- Tiểu tử, đi tìm chết, ta phải đập nát búa của ngươi!

Lý Đông Phách đột nhiên ý thức được ưu thế của hắn. Cái búa của hắn đã trải qua muôn ngàn thử thách, lại là Huyền Binh nắm giữ Binh Linh. Ít nhất là Huyền Binh thất giai, trực tiếp đập nát búa của tiểu tử này là được.

Đáng tiếc, hắn lại phải thất vọng. Không ngờ búa của Vu Nhai đập không vỡ.

Búa huyền tinh biển sâu tuy rằng ở trên phương diện kỹ thuật rèn và Binh Linh, vẫn chỉ có thể tính là Huyền Binh ngũ giai, nhưng nguyên liệu lại đạt tới Huyền Binh thất giai, đặc biệt cứng rắn. Nếu như vẫn tiếp tục đập như thế, có lẽ nó sẽ biến thành hình. Nhưng Vu Nhai sao có thể để Lý Đông Phách đánh như vậy được.

- Bạo phong chùy!

Vu Nhai lại quát khẽ, chiêu thứ hai đánh ra.

Trong vòng mười chiêu, vậy trong vòng mười chiêu, có thể sử dụng tất cả kỹ năng ra.

Lúc này hắn đã không suy nghĩ nhiều nữa, coi như làm huấn luyện bình thường. Trước mắt hắn, dòng chính Lý gia cũng chỉ là một khoáng thạch mà thôi.

- Bạo phong chùy. Đáng chết, ngươi làm sao biết được kỹ năng của người lùn. Còn cây búa của ngươi nữa, huyền tinh biển sâu.

Lý Đông Phách cuối cùng đã nhận ra huyền tinh biển sâu. Mỗi người Lý gia đều là cao thủ rèn, đương nhiên biết được huyền tinh biển sâu là vật gì.

- Chấn áp!

Vu Nhai không để ý đến hắn, từng chiêu đánh ra. Mỗi một chiêu dường như chỉ là một búa, nhưng mỗi búa lại phát sinh ra rất nhiều biến hóa. Lý Đông Phách đang tự mình lĩnh hội loại biến hóa này.

- Dạ Tình tỷ, tại sao tên lường gạt kia lại biết sử dụng cây búa, lại còn lợi hại như vậy? Thực lực của hắn hình như đã đạt tới Linh Binh Sư lục đoạn. Chỉ mới tám tháng. Hắn chưa gì đã sắp vượt qua Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ ngơ ngác nói.

- Ta làm sao biết được. Tiểu tử này chính là một tên biến thái.

Dạ Tình ngẩn người một lát sau đó mới nói. Trước đó nàng vẫn cảm thấy tiểu tử này có vô số thủ đoạn. Hiện tại xem ra, tiểu tử này không biết còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn. Người như vậy lại bị Độc Cô gia đuổi ra sao?

- Đúng vậy, đúng là tên biến thái. Thật không biết hắn lớn như vậy, thế nào mới bắt đầu bạo phát?

Tiểu Mỹ có chút không hiểu nói. Tuy rằng hai mươi tuổi vẫn là tuổi bạo phát, nhưng cũng là thời điểm có nền tảng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 194: Lại giao dịch
Tiểu Mỹ cũng không muốn phí bao nhiêu tế bào não để suy nghĩ về vấn đề này. Nàng lại nói:

- Chỉ có điều Dạ Tình tỷ, hình như hiện tại tên lường gạt cũng không giống với trước kia.

- Ừ, có thể hắn đã trở về Độc Cô gia.

Dạ Tình gật đầu. Nàng cũng đã nhìn ra được, ban đầu lòng tin của Vu Nhai có chút không đủ. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên biến thành như vậy. Ngoại trừ việc trở về Độc Cô gia, nàng không có lời giải thích nào khác.

- Dạ Tình tỷ, tên lường gạt sắp thắng rồi.

- Cẩn thận đề phòng. Muội sử dụng tấm lá chắn ngăn cản công kích của tên cao thủ Hoàng Binh Sư kia. Ta ngăn cản người khác. Nhất định phải để cho Vu Nhai thuận lợi bắt được Lý Đông Phách.

Trong mắt Dạ Tình lóe lên tinh quang.

Nếu không phải Vu Nhai xuất hiện đúng lúc, ngày hôm nay Dạ Tình và Tiểu Mỹ hẳn phải chết. Đúng vậy, các nàng tuyệt đối sẽ không để cho Lý Đông Phách tùy ý sỉ nhục mình. Đối với Lý Đông Phách, có lẽ không thể giết, nhưng nhất định không thể để cho hắn sống tốt.

- Được, Dạ Tình tỷ!

Tiểu Mỹ gật đầu, lấy ra tấm lá chắn Huyền Binh.

- Tiểu tử, ngươi dám.

- Tiểu Mỹ, ra tay.

Quả nhiên, ngay khi Dạ Tình chuẩn bị xong, Vu Nhai đã đi tới chiêu thứ chín, Lý Đông Phách hoàn toàn không còn sức đánh trả nữa. Hắn thật sự không hiểu nổi.

Dựa vào cái gì tiểu tử này biết nhiều chiêu thức người lùn như vậy? Dựa vào cái gì tiểu tử này sử dụng búa còn thành thạo hơn cả mình? Dựa vào bản thân tiểu binh như hắn lại có thể có lực lượng như vậy? Dựa vào cái gì búa hắn cầm không phải là Huyền Binh bản mạng nhưng có thể phát huy ra tất cả huyền khí?

Có thể khả năng chiến đấu của Lý Đông Phách không kém hơn Vu Nhai, nhưng ngay từ đầu đã bị khí thế của Vu Nhai đè ép. Dưới tình trạng cấp bậc không chênh lệch là mấy, thất bại đã trở thành kết cục được định trước.

Ầm ầm ầm...

Tiểu Mỹ lấy ra tấm lá chắn, rất nhanh lền đỡ lấy một đòn của cao thủ Hoàng Binh Sư này.

Tám tháng, tiểu mơ hồ biến thái này cũng trở nên biến thái. Nàng tiến bộ có thể không khủng khiếp như Vu Nhai, nhưng đã là Linh Binh Sư thất đoạn. Dạ Tình cũng là Linh Binh Sư bát đoạn. Nếu không phải bị mắc bẫy của Lý Đông Phách, cơ hội chạy thoát của các nàng là rất lớn.

Vu Nhai không quan tâm tới những chuyện khác. Sau khi đập bay búa của Lý Đông Phách, lại một búa rơi xuống trên đầu Lý Đông Phách, nhưng khi còn cách đầu khoảng mười cm lại dừng lại...

- Hừ, tiểu binh, ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Ngày hôm nay chúng ta nhận thua. Ngươi thu hồi búa của ngươi đi!

Lý Đông Phách hiển nhiên sợ toát mồ hôi lạnh. Nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại. Hắn là dòng chính của Lý gia, xem như là trọng điểm bồi dưỡng. Cho dù kẻ đứng phía trước chính là dòng chính của Độc Cô gia cũng phải suy nghĩ một chút sau khi giết hắn sẽ có hậu quả gì không. Tiểu tử này hắn dám giết mình sao?

Cuộc chiến sinh tử?

Nực cười. Người khác có thể chết, Lý Đông Phách hắn không thể chết được!

Vu Nhai mỉm cười, quay lại nhìn Dạ Tình nói:

- Chiến hữu Dạ Tình. Chúng ta đổi chỗ!

- Được!

Dạ Tình có phần sững sờ, không chút do dự đáp lại. Nàng cực căm hận Lý Đông Phách. Rất nhanh, hai người đã đổi vị trí. Vu Nhai đối phó với các cao thủ xung quanh. Dạ Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Đông Phách.

- Các ngươi có thể thu tay lại. Nếu các ngươi thắng, hãy rời đi. Đừng lãng phí cơ hội rời khỏi đây.

Tên cao thủ Hoàng Binh Sư kia thấy Vu Nhai không giết Lý Đông Phách, cũng thở hắt ra một hơi. Nếu như Vu Nhai thật sự động thủ, Vu Nhai cũng khó thoát khỏi cái chết. hắn làm hộ vệ cũng phải chết theo.

- Rời khỏi đây sao? Nực cười. Tại sao chúng ta phải rời đi, mà không giết sạch các ngươi. Tại sao chúng ta phải rời khỏi đây? Không giết hắn không phải bởi vì ta không dám giết, mà muốn để chiến hữu Dạ Tình tới giết hắn!

Vu Nhai lạnh lùng trả lời.

- Sao? Các ngươi chung một nhóm, ai giết cũng giống nhau, đều là phải chết, đều sẽ bị liên luỵ!

Hiển nhiên cao thủ Hoàng Binh Sư đã hiểu lầm, cho rằng Vu Nhai không dám giết. Để Dạ Tình giết, hắn có thể chạy tội.

- Nếu như các ngươi đều chết hết. Nếu như ta xóa sạch vết tích, ai biết là chúng ta giết.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Ngay cả Dạ Tình cũng vậy. Trong lòng nàng cũng có chút bận tâm về Lý Đông Phách. Nàng thầm nghĩ sẽ phế bỏ thứ trong quần của Lý Đông Phách mà thôi, sau đó sẽ tìm cơ hội ám sát. Nàng một mình không sợ chết, cũng không nhất định sẽ chết. Nàng có thể trốn chết đến tiểu vương nước hoặc Bách tộc loạn địa. Nhưng còn có Tiểu Mỹ.

Nhưng hiện tại Vu Nhai nói vậy là có ý gì? Hắn có thể giết tất cả mọi người ở đây diệt khẩu sao?

- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, tới giao dịch thế nào?

- Giao dịch gì?

Đúng lúc này, ánh mắt Vu Nhai đột nhiên rơi vào trên một thân cây. Tất cả mọi người sửng sốt, quay đầu lại. Chậm rãi, trên cây kia xuất hiện một thân ảnh tuyệt mỹ. Nàng mặc trang phục võ sĩ, nhưng trên người lại truyền đến chấn động ma pháp.

- Đây là y phục của ta...

Dạ Tình không nói tiếp. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Chỉ có điều y phục của mình mặc ở trên người một nữ nhân xa lạ không thua gì mình, chung quy vẫn khiến nàng cảm thấy có chút không thoải mái.

- Ta đưa phần địa đồ ma pháp kia cho nàng, nàng giúp ta giải quyết hết những người này, tiêu diệt không còn một tên, thuận tiện tạo ra hiện trường do công chúa ma pháp nàng giết người. Nàng thấy thế nào?

Vu Nhai thâm trầm nói.

- Được, ta đáp ứng ngươi.

Nguyệt Lâm Sa hoàn toàn không còn là bộ dạng của một nữ tử trong Cốc Phản Nghịch nữa. Toàn thân nàng hoàn toàn chính là khí tức cao cao tại thượng, lạnh lùng, cao ngạo...

Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người đang ở đó. Nếu như có khả năng, nàng muốn tiêu diệt tất cả mọi người ở đây, đưa Vu Nhai về làm nam nô. Đặc biệt sau khi nhìn thấy Dạ Tình và Tiểu Mỹ, tâm tư này càng thêm mãnh liệt.

Đương nhiên, nàng cũng biết điều này là không có khả năng. Nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận lời đề nghị của Vu Nhai. Có thể tiêu diệt một vị dòng chính của Chùy Lĩnh cũng không tồi. Nàng đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục biểu hiện ra tâm tình ở trong cốc. Thậm chí đối với chuyện mặc trang phục của Dạ Tình cũng là đương nhiên. Nàng là công chúa, là người cao cao tại thượng, đã sớm quen chôn sâu tâm tình của mình. Vu Nhai chỉ là một bất ngờ mà thôi.

- Ma pháp sư, ngươi dám hợp tác cùng ma pháp sư, ngươi không sợ bị diệt tộc sao?

Cao thủ Hoàng Binh Sư khiếp sợ nói, trong lòng không ngừng suy nghĩ tìm cách. Hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra được, ma pháp sư trước mắt có thực lực không thua gì hắn.

- Chỉ cần giết các ngươi, không phải không có ai biết sao?

Vu Nhai nhún vai. Trên đại lục Thần Huyền, vinh quan của Huyền Binh Giả, hắn căn bản không coi ra gì. Hợp tác cùng ma pháp sư thì thế nào? Chung quy vẫn tốt hơn so với bị Chùy Lĩnh Lý gia xếp vào danh sách bị truy sát. Có thể lợi dụng mà không lợi dụng mới là kẻ ngu ngốc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 195: Diệt tộc, trước diệt khẩu các ngươi
- Ta biết, ngươi là gián điệp của đế quốc Ma Pháp, lẩn vào Độc Cô gia!

Cao thủ Hoàng Binh Sư đột nhiên lại nói.

- Ít chụp mũ cho ta đi. Không ai nghe ngươi nói linh tinh. Mục tiêu của ta chỉ có một, chính là giết các ngươi!

Vu Nhai lạnh lùng nói. Búa huyền tinh biển sâu trong tay đập xuống đất, chân nhẹ nhàng giẫm lên một cáo, đứng trên cán búa. Sau đó, trong tay lại xuất hiện thêm một thanh kích huyền tinh biển sâu có dáng vẻ tương tự với Thất Tinh Thần Kích, từ phía xa chợt nhìn về phía Dạ Tình nói:

- Chiến hữu Dạ Tình, động thủ đi!

Dạ Tình cũng khiếp sợ trước sự lớn mật của Vu Nhai. Bảo nàng và ma pháp sư hợp tác, thậm chí lấy vật phẩm trong nhiệm vụ của đế quốc Huyền Binh ra để giao dịch với ma pháp sư? Nàng thật sự không có lá gan đó. Trên phương diện này, đế quốc Huyền Binh khống chế rất nghiêm khắc. Đồng thời với sự giáo dục từ nhỏ cũng khiến cho nàng rất do dự. Nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng có chút do dự nào. Tại đây, ngoại trừ Vu Nhai ra, tất cả nam nhân đều phải chết.

- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, làm phiền nàng giúp ta khống chế vị Hoàng Binh Sư này. Tiểu Mỹ, theo ta giết chúng!

Vu Nhai quyết định thật nhanh. Bây giờ không phải là thời điểm do dự. Hắn chợt đá bay búa huyền tinh biển sâu ra, phát ra âm thanh đầy uy vũ.

Cho dù là Lý Đông Phách hay thủ hạ của hắn đều không phải là đóa hoa mảnh mai. Bọn họ đã sớm chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Lý Đông Phách bị chế trụ, bọn họ không có khả năng một mình chạy mất.

Dù vậy, búa huyền tinh biển sâu vẫn khiến mọi người hoảng sợ, điên cuồng né tránh.

Đúng lúc này, Vu Nhai di chuyển, giơ kích xông ra. Tiểu Mỹ nhìn như mơ hồ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại hoàn toàn không có chút mơ hồ nào, cũng không có bộ dạng của tiểu nữ hài mảnh mai nữa. Nàng đồng thời cũng không để ý tới vinh quang của Huyền Binh Giả. Thời điểm đáng phải giết, nàng sẽ tuyệt đối không nương tay.

Bên này, Nguyệt Lâm Sa không trả lời, trực tiếp sử dụng hành động trả lời Vu Nhai. Thân thể lóe lên, gần như thuấn di rơi xuống trước mặt Hoàng Binh Sư này. Nàng không nói bất kỳ lời vô ích nào, lặng lẽ đọc chú ngữ.

Dạ Tình sao? Nếu đã đưa ra quyết định, nàng sẽ không tiếp tục lo lắng suy nghĩ nữa. Có thể giết chết Lý Đông Phách, trong lòng nàng vừa điên cuồng lại vừa hưng phấn. Nàng cũng thiên kim kiều nữ, bởi vì không phải dòng chính gia tộc lớn mà nhận sự khuất nhục sao?

Không, tuyệt không!

- Ngươi muốn làm gì? Các ngươi điên rồi sao? Dạ Tình, thần… thần nữ Tham Lang. Chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng. Chúng ta có thể ký khế ước, bảo đảm sau này sẽ không tiếp tục làm phiền nàng, bảo đảm không đem chuyện nơi đây nói ra. Thật vậy. Ta bảo đảm... Không nên, không nên...

Lý Đông Phách lúc này đã thật sự khiếp sợ. Hắn muốn lui về phía sau, nhưng một mũi nhọn đã rơi vào trên cổ của hắn.

Dạ Tình không để ý đến chuyện hắn nói cái gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quần hắn, chậm rãi nhìn nơi đó tỏa ra mùi hôi thối. Nàng không chút do dự đạp một cái. Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang vọng ở trong rừng sâu.

- Mọi người, lui lại. Bất kể là ai, lập tức chạy đi!

Hoàng Binh Sư nghe được Lý Đông Phách kêu thảm thiết, lập tức biết đại thế đã mất. Dạ Tình và người gọi là tiểu binh này đều đã phát điên rồi. Lý Đông Phách chết chắc. Điều bọn họ có thể làm chỉ là chạy đi, báo toàn bộ câu chuyện về cho gia tộc.

- Các ngươi muốn trốn ra ngoài sao? Các ngươi trốn được sự truy sát của Khu Phong Thứu và béo mập... Ách, Bạch Loan sao?

Vu Nhai tự tin vô cùng. Nếu như không phải hắn có hai phi cầm cực nhanh, hắn cũng sẽ không liều lĩnh như thế!

- Ngao...

Hình như đáp lại lời Vu Nhai nói, Tiểu Thúy kêu một tiếng thật dài. Sau đó béo mập cũng lóe lên, hạ xuống cái cây bên cạnh Nguyệt Lâm Sa, thầm thì kêu hai tiếng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cao thủ Hoàng Binh Sư kia.

Trong lòng Hoàng Binh Sư dần dần trở lên tuyệt vọng. Hắn đương nhiên nhớ Khu Phong Thứu. Vết thương trên người Khu Phong Thứu chính là do hắn gây ra. Hắn cũng biết lúc trước sơ suất để Khu Phong Thứu chạy thoát là chuyện ngu xuẩn tới dường nào. Nhìn con vật béo mập kia, tim hắn càng chìm vào cốc thấp.

Hắn nhận ra được loại Bạch Loan này. Đó là ma thú trói buộc không gian, đặc biệt rất hiếm co cũng đặc biệt khủng khiếp. Mặc dù nó vẫn còn trong thời kỳ ấu sinh.

- A a a...

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Các thủ hạ của Lý Đông Phách nhận được mệnh lệnh trốn chạy đều mất đi sĩ khí chiến đấu. Vu Nhai với tốc độ cực nhanh, giết rất thuận buồm xuôi gió. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai cầm theo trường kích nhuốm máu chậm rãi đi tới bên cạnh cao thủ Hoàng Binh Sư kia. Hắn đứng một góc đối diện với Nguyệt Lâm Sa. Tiểu Mỹ lại đến từ một hướng khác, phòng ngừa hắn chạy trốn. Tuyệt vọng hoàn toàn cắm rễ ở trong lòng Hoàng Binh Sư.

- Gió xoáy cấp tốc!

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu khẽ của Nguyệt Lâm Sa. Một trận long quyển tập kích đến. Hơn mười cây đại thụ bị tàn phá hoàn toàn. Thi thể trong đó nằm rải rác khắp nơi. Cảnh tượng nơi này hoàn toàn chính là một cảnh tượng bị ma pháp tàn sát.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vu Nhai hài lòng gật đầu. Chợt hắn tiện tay ném ra. Một hạt châu trong suốt rơi vào trong tay Nguyệt Lâm Sa. Nguyệt Lâm Sa nhìn qua một chút, lại mặc niệm chú ngữ, tiếp đó hừ một tiếng:

- Coi như ngươi còn có chữ tín.

- Ta có lúc nào không giữ chữ tín chứ? Thời điểm lúc trước, nàng không còn y phục mặc, còn không phải là ta...

Vu Nhai cảm thấy Nguyệt Lâm Sa trở nên lạnh lùng như vậy thật sự không thú vị. Lúc này nàng lại mang vẻ mặt đó, thật khiến người ta khó chịu. Thấy tâm tình trên mặt nàng hình như sắp bạo phát hắn mới lập tức sửa lời nói:

- Ách, sắp chia tay, đừng nói những lời này. Sau này còn gặp lại!

- Yên tâm đi, chúng ta còn gặp lại. Đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ trở thành nam nô của ta.

Nguyệt Lâm Sa hừ lạnh nói.

- Thứ này coi như ta chiếm tiện nghi của ngươi. Đến lúc đó ta sẽ mời ngươi cùng ta thám hiểm!

Cuối cùng Nguyệt Lâm Sa lại lắc lắc hạt châu trong tay nói. Chợt nàng bước lên con béo mập kia, nghênh ngang rời đi. Từ lúc đến tới lúc rời đi nàng không hề nói với Dạ Tình và Tiểu Mỹ nửa câu. Vu Nhai ngơ ngác nhìn thân ảnh biến mất ở phía xa trong rừng rậm, toàn thân đờ đẫn.

- Hồi hồn!

Dạ Tình tức giận nói. Hiện tại nàng có thể có tâm tình tốt mới là lạ. Nhìn những trang phục yêu thích của mình mặc ở trên người Nguyệt Lâm Sa, Nguyệt Lâm Sa lại chẳng quan tâm gì tới nàng. Cảm giác này quá khó để nàng tiếp thu nó.

Dạ Tình không biết, nàng ở trong tiểu đoàn Tinh Binh cũng là bộ dạng như vậy, cũng khiến cho rất nhiều nữ hài tử cảm thấy khó chịu.

- Chiến hữu Dạ Tình, cám ơn nàng!

Vu Nhai tỏ ra an tĩnh nói.

Dạ Tình có phần ngẩn người. Nàng thật sự không quen với bộ dạng nghiêm túc của Vu Nhai.

- Cảm ớn cái gì. Ta chẳng qua chỉ muốn tìm lại chiếc nhẫn của ta mà thôi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 196: Cho ta mượn chơi
- Ách...

Vu Nhai phiền muộn, nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay thực sự luyến tiếc không nữ.

- Dạ Tình tỷ, lúc trước ỷ không phải nói làm chiến hữu, bất kể thế nào, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể sao?

Tiểu Mỹ lại mở miệng nói chuyện rất không đúng lúc. Gương mặt mũm mĩm của nàng lại càng thêm bi kịch. Dạ Tình hung hăng nhéo một cái, khiến Vu Nhai nhìn thấy lại cảm giác rất thèm muốn được làm giống nàng.

- Nhanh lên, đưa chiếc nhẫn không gian trả lại cho ta!

Dạ Tình hình như bởi vì Tiểu Mỹ nói lung tung, đối với chiếc nhẫn không gian lại nhất quyết đòi không thôi.

Vu Nhai lộ vẻ đau khổ, rất không muốn trả lại. Nhưng hắn lại không có cách nào. Bên trong còn có đồ của Dạ Tình. Hắn cũng không muốn tiếp tục bị xem là biến thái. Hắn chỉ có thể lấy từng món đồ ra.

Trong đó có mấy thanh kiếm huyền tinh biển sâu, mấy cái kích huyền tinh biển sâu, một cái búa lớn. Tuy rằng búa lớn thu được vào trong Huyền Binh Điển, nhưng Dạ Tình lại không biết. Để phòng ngừa bị nghi ngờ, hắn phải lấy ra.

Một ít tinh sắt và ma tinh còn dư lại, cũng phải lấy ra. Trong chớp mắt bên cạnh Vu Nhai xuất hiện một núi nhỏ.

Dạ Tình vẫn bất động như núi, hoàn toàn không có ý mềm lòng. Vu Nhai rất phiền muộn, run rẩy đưa chiếc nhẫn ra.

- Coi như ngươi thức thời.

Dạ Tình đoạt lấy. Không biết vì sao, trong mắt nàng đột nhiên có ý cười. Nàng cũng không nói lời vô nghĩa với Vu Nhai, cầm nhẫn xoay người tiến trong rừng rậm. Một lát sau, có mùi trang phục bị đốt tỏa ra.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn xin thề, hắn thật không có sử dụng những đồ vật đó làm bất kỳ chuyện hèn hạ nào. Tối đa hắn chỉ chảy nước miếng mà thôi. Hắn nói:

- Tiểu Mỹ chiến hữu, nàng xem, lát nữa có phải cầm giúp ca ca chút đồ hay không?

- Được. Không, không được. Dạ Tình tỷ sẽ lại nhéo mặt ta mất.

Tiểu Mỹ rất nhanh đã đổi giọng. Chợt nàng thận trọng nhìn về phía Dạ Tình một chút, nhỏ giọng nói:

- Tên lường gạt, nếu như ngươi cho ta mượn Tiểu Thúy chơi mấy ngày, ta có thể giúp ngươi chứa đồ vật trong chiếc nhẫn không gian của ta. Ngươi thấy thế nào?

- Ngao...

Lông vũ trên người Tiểu Thúy dựng đứng, giống như nghe được chuyện gì đó kinh khủng.

Vu Nhai không để ý tới Tiểu Thúy, chỉ nói:

- Nàng cũng có nhẫn không gian, vậy có thể cho ta mượn chơi hay không...

- Ít đánh chủ ý vào chiếc nhẫn không gian của Tiểu Mỹ đi. Ngươi đúng là một tên vô sỉ hỗn đản.

Dạ Tình đã trở về. Xem ra nàng đã xử lý xong tất cả đồ nhỏ ở trong đó. Nàng nói:

- Muốn ta tặng nhẫn không gian cho ngươi cũng không phải là không thể được. Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề!

- Thật sao? Nàng muốn hỏi cái gì...

Vu Nhai còn chưa nói hết đã ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy không biết từ lúc nào trong tay Dạ Tình đã có thêm một cái mặt nạ. Đó là mặt nạ thuộc về người áo đen U Hoang. Mẹ nó, hắn thật sự không cẩn thận, thế nào lại quên lấy ra.

- Mặt nạ này là thế nào?

Dạ Tình hỏi.

- Cái này không là của nàng sao?

Vu Nhai trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt lại thản nhiên nói.

- Ta sao?

- Không phải sao? Khi ta lấy được chiếc nhẫn không gian, bên trong đã có mặt nạ này. Chẳng lẽ không phải là của nàng sao?

- Đúng vậy. Chiếc nhẫn không gian là do một người áo đen giao cho ngươi đúng không? Khi đó người áo đen kia có đeo mặt nạ hay không?

Dạ Tình đột nhiên nghĩ đến điều gì, không trả lời vấn đề của Vu Nhai, mà vội vàng hỏi.

- Ách, đúng là do người áo đen giao cho ta. Lúc đó hắn hình như không mang mặt nạ!

Vu Nhai tỏ vẻ không xác định nói.

- Vậy trông hắn thế nào?

Dạ Tình có chút khẩn trương.

- Ta đâu nhớ được. Hắn cũng không phải mỹ nữ. Lúc đó sau khi hắn giao chiếc nhẫn không gian cho ta xong, lập tức biến mất.

Vu Nhai lập tức phủ nhận. Trong lúc nhất thời hắn sao có thể bịa ra mà miêu tả một người được. Trước cứ tạm thời lừa gạt cho qua chuyện đã. Hắn nói:

- Sao vậy? Chiếc mặt nạ này là của người áo đen kia sao?

Dạ Tình đã không còn để ý tới hắn nữa. Nàng ôm chiếc mặt nạ, sắc mặt không ngừng biến đổi.

Từ từ, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười ngọt ngào. Vu Nhai nhìn tới ngây người.

Không ngờ thần nữ Tham Lang cũng có biểu tình của một tiểu nữ nhân như vậy. Con mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy?

Không đợi Vu Nhai nghĩ thông suốt, đã thấy Dạ Tình cẩn thận giấu chiếc mặt nạ vào trong người.

Vu Nhai rất muốn nói, chiếc mặt nạ này có nước mũi của ta, so với đồ nhỏ của nàng còn bẩn hơn rất nhiều!

- Cho ngươi. Xem như trả công ngươi đã cứu ta và Tiểu Mỹ lần này.

Dạ Tình bị Vu Nhai nhìn như vậy, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Mặt nàng đỏ lên, che giấu nói, sau đó ném chiếc nhẫn không gian trống rỗng lại cho Vu Nhai.

- Ách, thật sự cho ta sao? Nếu như không phải vì tìm ta, các nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy.

Vu Nhai ngẩn người nói.

- A, ngươi không cần sao? Vậy trả lại cho ta!

- Ai nói ta không cần.

Vu Nhai lập tức như mèo bị đạp trúng đuôi, nhanh chóng cất một đống đồ đang chất thành núi nhỏ bên cạnh mình vào trong chiếc nhẫn không gian. Trong đó tất nhiên cũng có cả U Hoang Kiếm. Chỉ có điều hắn kẹp U Hoang Kiếm ở giữa mấy thanh kiếm khác.

...

Rời khỏi khu rừng rậm gần cốc Phản Nghịch, Vu Nhai theo Dạ Tình và Tiểu Mỹ lên đường trở về. Trong lúc này Vu Nhai cũng không cần phải trở về Cốc Phản Nghịch nữa. Vào thời điểm cuối cùng, Khắc Liệt Luân Tư đã phá hủy tất cả mọi thứ bên trong.

Lúc này Cốc Phản Nghịch lại khôi phục cảnh tượng giống như cha con Khắc Lạp Phu đã miêu tả. Bên trong đầy hồ nóng chảy.

Cho dù là một vài tinh sắt được chế luyện trước cũng rơi xuống hồ nóng chảy. Đương nhiên, còn có thi thể của đám người lùn kia. Cốc Phản Nghịch đã không còn tìm được bất kỳ vết tích nào của Khắc Lạp Luân Tư nữa. Trừ khi có người tiến vào trong hồ nóng chảy.

Theo cách nói của Khắc Liệt Luân Tư, hắn chỉ để lại búa phản nghịch và huyền tinh biển sâu cho tử tôn. Có hai thứ đồ này đủ để tung hoành thiên hạ.

Vu Nhai biến mất tám tháng, Dạ Tình và Tiểu Mỹ tất nhiên sẽ không thể không hiếu kỳ. Các nàng đặc biệt tò mò nhất chính là trong tám tháng này, giữa Vu Nhai và công chúa ma pháp đã xảy ra những chuyện gì. Hai nàng hiếu kỳ giống như một đứa trẻ vậy.

Tiểu Mỹ thì không tính làm gì, nhưng không ngờ Dạ Tình cũng có tiềm chất buôn chuyện.

Vu Nhai chỉ có thể nói hắn bị lạc đường ở trong vùng núi này. Vì để thoát khỏi sự truy sát của Nguyệt Lâm Sa, hắn tiến vào một ao đầm hỗn loạn. Sau đó hai người đã giúp đỡ lẫn nhau. Rất nhiều y phục bị rách nát. Bọn họ thật vất vả mới từ bên trong đi ra. Sau khi vừa ra ngoài, hắn gặp được Tiểu Thúy, sau đó đã chạy tới chi viện. Về phần tại sao hắn đột nhiên có cây búa sao?

Vu Nhai tùy tiện viện lý do, chính là ở trong đầm lầy kia, hắn gặp được một người lùn lợi hại. Người đó đã dạy hắn mấy chiêu, cũng tặng mấy thanh vũ khí được rèn từ huyền tinh biển sâu làm vũ khí, đồng thời chỉ dẫn cho hắn ra khỏi đầm lầy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 197: Trở về Bắc Đấu
Giải thích rất hợp lý, đồng thời trong đó cũng có rất nhiều điều là sự thật.

Dạ Tình thực sự không thể nói được gì. Chỉ điểm hắn mấy chiêu, hắn liền trực tiếp từ Tướng Binh Sư ngũ đoạn nhảy đến Linh Binh Sư lục đoạn, còn trực tiếp tiêu diệt Lý Đông Phách?

Nhưng nàng không hỏi nhiều, tùy ý nói ra tình hình của tiểu đoàn Tinh Binh và tỉnh Bắc Đấu trong tám tháng qua.

- Cũng không có biến hóa gì quá lớn. Bởi vì ngươi mất tích nhiệm vụ không có kết quả. Phía Bắc Đấu cũng không thể nói được gì. Lần này chúng ta tạo ra uy phong cho đế quốc Huyền Binh chúng ta. Cao tầng rất hài lòng. Cho nên, ngươi giao vật phẩm nhiệm vụ kia cho công chúa ma pháp cũng không có gì đáng nói. Lúc đó ngươi đã tận lực rồi. Đến lúc về tùy tiện đưa ra một lý do là được.

Dạ Tình nói:

- Người nhà của ngươi, ta cũng đã tới thăm. Vu a di và Tiểu Dạ đều rất lo lắng cho ngươi, cho nên nhờ ta tìm ngươi. Nếu không phải nhờ ta ngăn cản, các nàng đều muốn tới đây tìm.

- Tổ Kỳ Binh thì sao?

Vu Nhai lại nói cảm ơn, sau đó hỏi.

- Tất cả mọi chuyện trong tổ Kỳ Binh đều bình thường. Bởi vì lần trước nhận được Thanh Giác Tê, thậm chí nhận được thưởng của tiểu đoàn Tinh Binh. Dạ Tình mỉm cười:

- Về phía Bắc Đấu cũng đã phái lão sư tới, đặc biệt làm huấn luyện viên cho tổ Kỳ Binh. Chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, nhất định sẽ tới. Được rồi, chính là vị Dương lão sư lần trước. A, hiện tại số người của tổ Kỳ Binh đã tăng đến hơn mười người. Thậm chí còn có người từ tỉnh khác tới!

Vu Nhai nghe vậy, cảm thấy có chút kinh ngạc. Thật không nghĩ tới mình mới mất tích tám tháng lại có nhiều biến hóa như vậy. Chỉ có điều tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt. Hắn muốn hỏi thăm tình hình của Thủy Tinh một chút, chỉ có điều vẫn lắc đầu loại bỏ ý định này. Dạ Tình làm sao biết được những điều này.

- Được rồi. Nếu Lý Đông Phách biết hành tung của các ngươi, trong đó khẳng định còn có người giật dây. Nàng có thể để cho người của tiểu đội Ẩn Nguyên điều tra ra hay không?

Vu Nhai đột nhiên ý thức được một vấn đề đặc biệt quan trọng nói.

- Không cần lo lắng, ta biết người đó là ai!

- Lý Khai sao?

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang hỏi.

- Đúng. Chính là hắn, chỉ cần giết hắn, không có ai biết chúng ta ra tay. Cho dù điều tra được tới trên đầu chúng ta, cũng sẽ không có chứng cứ. Tất cả căn cứ chính xác theo chỉ về phía công chúa ma pháp, không phải sao?

Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nói.

Sau khi Lý Khai bị thất bại, hắn đặc biệt phiền muộn. Thù hận đối với Lý Thân Phách càng sâu. Cho nên hắn mới phải chuyển sang Lý Đông Phách đầu óc linh hoạt hơn. Đương nhiên, Vu Nhai và Dạ Tình không biết việc này!

Vu Nhai gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Tâm tư hắn đã bay đến tiểu đoàn Tinh Binh và nhà mình.

Bởi vì trên người Tiểu Thúy có thương tích, cho nên tốc độ ba người Vu Nhai không nhanh lắm. Mãi đến khi ba ngày sau, bọn họ mới trở lại trước đại môn của tiểu đoàn Tinh Binh. Vu Nhai vốn muốn về thăm nhà một chút trước. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn thấy tốt hơn là giết chết Lý Khai trước rồi nói sau.

Trước hết để cho Tiểu Thúy mang lá thư trở lại, để Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ yên tâm đã.

- A, sao hôm nay tiểu đoàn Tinh Binh lại yên tĩnh như vậy?

Ba người Vu Nhai tiến vào tiểu đoàn Tinh Binh, phát hiện ngoại trừ mấy người trên cứ điểm có vẻ mệt mỏi buồn ngủ ra, lại không nhìn bóng dáng của người nào. Tùy tiện đánh thức một binh sĩ trên cứ điểm, Vu Nhai hỏi.

- Ách, các ngươi mới chấp hành nhiệm vụ từ bên ngoài trở về sao?

- Đúng vậy. Sao thế, phát sinh chuyện gì lớn sao? Lẽ nào cùng đế quốc Ma Pháp khai chiến?

Vu Nhai cổ quái hỏi.

- Thật ra Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh bị phái đi tiền tuyến!

Người binh lính kia gật gù đắc ý nói, bộ dạng chưa tỉnh ngủ.

- Cái gì, Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh bị phái ra chiến trường sao? Tại sao ta lại không biết?

Dạ Tình kinh ngạc nói.

- Nàng là?

Binh sĩ nhìn Dạ Tình, ánh mắt sáng ngời, lập tức tỉnh táo, lên tinh thần hỏi.

- Ta là Dạ Tình. Mọi người đều gọi ta là thần nữ Tham Lang!

Dạ Tình trợn hai mắt lên nói. Không phải nàng khoe khoang, mà nói Dạ Tình không mấy người biết nàng là ai. Nhưng nếu nói thần nữ Tham Lang, trên cơ bản trong tiểu đoàn Tinh Binh không người nào không biết.

- Ách, thần nữ Tham Lang. Nàng, sao nàng còn ở đây?

- Ta còn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tham Lang Doanh và Vũ Khúc Doanh đột nhiên ra chiến trường, vì sao không ai cho ta biết?

- Cái này, nhân vật nhỏ như ta làm sao biết được!

Binh sĩ biết thần nữ trước mắt lợi hại, lập tức bỏ đi tư tưởng hèn mọn trước đó, lại nói:

- Ba ngày trước, hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc đã xuất phát. Nghe nói là cấp trên ra lệnh, thay phiên tham chiến, tăng cường năng lực thực chiến trên chiến trường của tiểu đoàn Tinh Binh chúng ta, tránh trở thành bộ dạng như học sinh, giống như đóa hoa trong nhà kính.

- Ba ngày trước. Chính là thời điểm ta gặp phải Lý Đông Phách ở rừng rậm. Như vậy cũng quá đúng dịp đi?

Dạ Tình khẽ nhíu mày thầm nghĩ.

- Dạ Tình, lẽ nào trong đó lại xảy ra vấn đề gì?

Vu Nhai khẽ nhíu mày nói.

- Không có vấn đề gì đâu!

Dạ Tình lắc đầu, nàng không nghĩ rằng nàng có năng lực lớn như vậy. Có lẽ là trùng hợp thôi. Nàng lại hỏi:

- Cho dù đi hai doanh, còn có năm doanh và tổ Kỳ Binh nữa. Cũng không thể vắng vẻ như vậy chứ?

- Ha hả, tổ Kỳ Binh sao? Chắc hẳn đã giải tán từ lâu rồi!

- Ngươi nói cái gì, tổ Kỳ Binh thế nào?

Vu Nhai trợn tròn hai mắt nói. Lần này đến phiên Vu Nhai khẩn trương.

Binh sĩ kia lại hoảng sợ. Trong tướng khí của Vu Nhai mang theo sát ý của U Hoang Kiếm Linh cực kỳ mãnh liệt. Mỗi khi hắn phẫn nộ sẽ không tự chủ được bạo phát ra. Một binh sĩ cứ điểm nho nhỏ, nhiều nhất chỉ là tinh binh bình thường mà thôi, đâu có thể chịu được.

- Nói mau, tổ Kỳ Binh thế nào?

Trong lòng Dạ Tình cũng bắt đầu cảm thấy bất an, hình như không phải là trùng hợp.

- Mấy tháng qua, tổ Kỳ Binh thật sự không mấy an phận, chiếm, chiếm...

Người binh sĩ kia liếc mắt nhìn Dạ Tình một cái, sau đó nhắm mắt lại nói:

- Chiếm được sự chiếu cố của Tham Lang Doanh, đã không coi ai ra gì. Cho nên nhân cơ hội này, Cự Môn Doanh, Văn Khúc Doanh, Lộc Tồn Doanh và Liêm Trinh Doanh mới liên kết lại với nhau, chuẩn bị quét sạch tổ Kỳ Binh ra khỏi tiểu đoàn Tinh Binh.

- Cái gì, bốn doanh cùng liên kết lại với nhau sao? Nhưng dù sao tổ Kỳ Binh cũng được binh phòng đại nhân Bắc Đấu đặc biệt chiếu cố, bọn họ dám làm như vậy sao?

Vu Nhai nói.

- Binh phòng đại nhân chính là tổng chỉ huy cao nhất dẫn theo hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc xuất chiến!

Người binh sĩ kia giải thích.

Vu Nhai thoáng cái liền ngẩn người. Chợt hắn và Dạ Tình liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người lóe lên sự bất an. Bọn họ cũng ngửi được mùi âm mưu trong chuyện này. Bọn họ không để ý tới người binh sĩ cứ điểm kia nữa, nhảy lên Khu Phong Thứu, điên cuồng lao về phía tổ Kỳ Binh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 198: Không sợ chết
Trong rừng rậm nhỏ phía trước thôn nhỏ tổ Kỳ Binh, không biết từ lúc nào cây cối đã ngã trái ngã phải trên mặt đất, bị xé nát, lá vẫn còn tươi xanh. Dường như chúng muốn nói cho người vừa tới biết, chúng chết cũng không bao lâu, chúng vẫn duy trì sức sống.

Trong rừng rậm nhỏ, tất cả đều là bóng người. Trên cây, dưới tàng cây đều có người. Vô số người nhìn nơi rõ ràng là chiến trường, sắc mặt từng người đều đỏ bừng, sĩ khí tăng vọt, hưng phấn điên cuồng kêu lên. Tướng khí hỗn loạn ngưng tụ ở trong không trung phía trên rừng rậm.

- Các ngươi thua rồi!

Tiếng tranh cãi từ đó truyền ra.

- Người Lữ gia không hổ danh là người Lữ gia. Quả nhiên khiến người ta bội phục. Chỉ có điều chúng ta thua sao? Hắc hắc, ai nói chúng ta thua. Ai là người kế tiếp tới khiêu chiến chiến hữu Lữ Nham của chúng ta?

Giọng nói của Tiếu Ly vang lên ở trong đám người.

- Các ngươi vô liêm sỉ. Các ngươi còn là chiến sĩ sao? Lúc trước đã nói rõ...

- Lúc trước nói rõ cái gì? Lúc trước chỉ nói, ngươi có thể chống lại chúng ta xa luân chiến, chúng ta sẽ rời khỏi thôn nhỏ Kỳ Binh. Nhưng ngươi còn chưa đứng vững. Chúng ta... Hắc hắc, ta vừa rồi không có nói, chỉ cần đẩy được vài người trong số chúng ta. Ta nói là, tất cả đám người chúng ta!

Tiếu Ly cười ha ha nói.

Cho dù Lữ Nham là người Lữ gia, nhưng hắn dù sao vẫn không phải là dòng chính. Những người này không quá bận tâm.

- Các ngươi...

- Lữ Nham, đừng nói nữa. Ngày hôm nay bọn họ tới rõ ràng là cố ý muốn tìm đánh!

Giọng nói của Thủy Tinh vang lên ở trong rừng rậm. Trong giọng nói của nàng lộ ra chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất có tinh thần, nói:

- Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đã. Kế tiếp do ta tới.

- Tiếu Ly, họ Lạc, họ Lý kia, các ngươi còn là chiến sĩ sao?

Lữ Nham không lui ra, giọng nói trầm lặng phát ra.

- Chúng ta đương nhiên là chiến sĩ!

Tiếu Ly mỉm cười nói.

Hắn vừa thua ở trong tay Lữ Nham, nhưng hắn không thèm để ý tới. Thất bại thì thất bại. Dù sao ngày mai trong tiểu đoàn Tinh Binh cũng không còn có tên Lữ Nham. Hắn cũng không bị thương tích gì. Hắn khẽ phe phẩy cái quạt giấy, lộ vẻ thích ý vô cùng.

- A, quan niệm chiến sĩ của các ngươi chính là khi dễ kẻ yếu, chính là bao vây tấn công chiến hữu sao?

- Không không không. Các ngươi chưa bao giờ yếu. Ngươi xem, ta cũng bại ở trong tay ngươi. Các ngươi sao có thể đảo ngược lại như vậy? Các ngươi lại có danh tiếng là tổ Kỳ Binh rất có lực. Về phần chiến hữu, ha ha, ai trong số các ngươi thừa nhận đám gia hỏa nồi nát thùng hỏng này là chiến hữu? Ai thừa nhận?

Tiếu Ly cao giọng hô lớn, hung hăng đâm một đao vào nơi yếu nhất của thành viên tổ Kỳ Binh.

Cục diện thoáng cái trở nên yên tĩnh. Không ai thừa nhận, hoặc nói không người nào dám thừa nhận. Mặc dù trong lòng không đành lòng, cũng sẽ không dám đứng ở phía sau nói ra.

Đợi một lát, Tiếu Ly nói:

- Nhìn thấy chưa? Chiến hữu sao? Đám gia hỏa nồi nát thùng hỏng các ngươi cũng xứng sao? Không đúng không đúng, là chúng ta không với cao nổi. Nếu như Lữ huynh có hứng thú gia nhập đội của chúng ta, vậy thì khỏi phải bàn.

- Gia nhập với các ngươi sao? Ha ha, tiểu đoàn Tinh Binh, tiểu đoàn Tinh Binh khá lắm, chiến sĩ khá lắm, chiến hữu khá lắm. Có người lên chiến trường, có người ở nhà khi dễ người cùng binh doanh, ha ha!

Lữ Nham điên cuồng cười ha ha. Khi dứt tiếng cười, hắn lặng lẽ quay lại nhìn Thủy Tinh nói:

- Thủy Tinh, ta nghỉ ngơi một lát. Chốc nữa ta sẽ tới thay nàng. Đừng nương tay. Cứ xem đây trở thành chiến trường chân chính!

- Ta hiểu rõ, ta...

- Các ngươi tốt nhất đừng làm loạn. Nói cách khác, đến lúc đó tổ Kỳ Binh các ngươi ngay cả cơ hội ra khỏi cửa lớn của tiểu đoàn Tinh Binh cũng không có!

Tiếu Ly nghe được ý tứ của Lữ Nham. Nếu như Lữ Nham và Thủy Tinh khởi xướng phát điên, chỉ sợ sẽ làm cho chuyện này không dễ thu thập. Nếu như kinh động tới thành chủ Bắc Đấu Thành sẽ không hay.

Lữ Nham cùng Thủy Tinh quả thực rất cường đại. Nhưng như thế thì thế nào? Phía sau bọn họ cũng không phải không có ai. Phía sau bọn họ còn có hơn mười thành viên tổ Kỳ Binh thực lực suy yếu. Bọn họ dám nặng tay sao?

Trong lòng người của tổ Kỳ Binh chợt lạnh như băng. Sắc mặt Lữ Nham tái xanh, tức nói không ra lời.

Huyết Lệnh, Răng Lớn và Tiễn Linh đều bị thương. Hơn mười thành viên tổ Kỳ Binh đứng ở bên cạnh bọn họ đều rất mờ mịt. Đúng lúc này, Răng Lớn nhảy dựng lên. Bánh răng cực lớn nâng thân thể hắn dậy. Trên bánh răng vẫn có vô số vết nứt:

- Mẹ nó. Các ngươi thật sự cho rằng lão tử sợ chết sao? Nếu chết, mọi người cùng chết. Thanh Giác Tê Vương, dẫn theo thủ hạ của các ngươi đi ra. Chúng ta xử lý chúng!

- Gào...

Thanh Giác Tê Vương và Thanh Giác Tê đều bị giữ lại. Thanh Giác Tê Vương là của Tiểu Mỹ. Lúc nàng rời đi, vẫn để nó ở trong tổ Kỳ Binh. Những con khác là do binh phòng đại nhân thấy bọn họ biểu hiện không tệ, đã không tịch thu, tạm thời để lại cho tổ Kỳ Binh giữ thể diện.

Binh phòng đại nhân lại không biết, chỉ Thanh Giác Tê còn lâu mới đủ, nhưng lại không có bố trí được gì. Binh phòng đại nhân đương nhiên cũng biết sau khi hắn rời đi sẽ có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chỉ có điều hắn không có cách nào. Mệnh lệnh ra tiền tuyến tới quá đột ngột. Hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. Chỉ có điều dẫn đi hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc, chính là dẫn đi lực lượng không nhỏ của hắn ở Bắc Đấu.

Về phần tổ Kỳ Binh, hắn không rảnh để ý tới, thậm chí cũng chưa kịp giao cho một vài thân tín chiếu cố một chút.

- Khinh người quá đáng. Đừng cho rằng chúng ta thật sự không dám liều mạng. Ta tuy rằng không mạnh, nhưng ta lại biết một chiến sĩ chân chính, một Huyền Binh Giả thật sự là thế nào. Đến đây đi. Nếu chết, vậy thì cùng chết đi!

Huyết Lệnh lắc lư nói. Trên mặt hắn để một chòm râu, khi cười rộ lên vẫn rất có phong cách của một lão đại. Hắn nhìn hai người phía sau, nói:

- Các ngươi có thể không cần theo chúng ta. Tổ Kỳ Binh không cần chết quá nhiều người. Mấy người chúng ta đủ để thức tỉnh một vài người, đủ để giết chết một vài người là được.

Tiễn Linh không nói gì, mà xoay người cưỡi lên một con Thanh Giác Tê. Tay nàng đầy máu tươi, nhưng mũi tên vẫn sắc bén, tập trung vào Tiếu Ly đang đứng ở chính giữa.

- Ta không sợ chết!

Đúng lúc này, trong tổ Kỳ Binh có người đứng ra, cầm cái gọi là nồi nát thùng hỏng. Có một người đứng ra, tất nhiên sẽ có người thứ hai, sẽ có người thứ ba. Trong nháy mắt mười mấy người đứng ra. Trên cơ bản bọn họ đều là những người Vu Nhai quen biết.

Chiến sĩ Kỳ Binh Giả trẻ tuổi, bị đè ép, bị kỳ thị, bọn họ cũng có nhiệt huyết.

Ngay sau đó lại có người đứng ra. Đó là chiến sĩ mới gia nhập. Bọn họ cũng không có nhiều người, chỉ có non nửa mà thôi. Không ít người mới gia nhập tổ Kỳ Binh chưa được vài ngày. Bọn họ không muốn chết, cũng không nguyện theo mấy người này đi tìm chết.

- Thật sự thật là cảm động. Liều mạng, chỉ bằng các ngươi sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 199: Bắt nạt tổ Kỳ binh ngươi không người
Sắc mặt Tiếu Ly thoáng đổi, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn không tin những người này thật sự dám liều mạng. Mà cho dù bọn họ liều mạng thì thế nào. Cao thủ bốn doanh của bọn họ cũng không phải bày ra để chơi đùa. Hắn nói tiếp:

- Liều mạng sao? Được lắm. Cứ tới đây. Đến lúc đó giết các ngươi, các ngươi chết sẽ không có người đối chứng. Ai có năng lực làm gì được chúng ta chứ? Lẽ nào cấp trên lại giết sạch người trong bốn doanh chúng ta hay sao?

- Chúng ta giết hết các ngươi trước!

Lữ Nham chợt đứng lên, mang theo trường kích giống như phát điên bắn ra!

- Lữ Nham, đừng kích động!

Thủy Tinh rất nhanh ngăn cản Lữ Nham đang phát điên.

- Thủy Tinh, để ta giết hắn. Tất cả những người này đều do tên họ Tiếu dẫn tới.

Lữ Nham giống như trâu đực phẫn nộ. Hắn rất ít nổi giận. Tính cách của hắn vốn lạnh lùng. Nhưng hôm nay hắn lại kích động. Bởi vì hắn đã xem tổ Kỳ Binh thành nhà của mình.

- Lữ Nham, đừng kích động. Chúng ta có thể chết, nhưng người phía sau thì phải làm sao bây giờ?

Thủy Tinh nhìn người của tổ Kỳ Binh. Bọn họ đều ôm mộng tưởng đi tới tiểu đoàn Tinh Binh. Bọn họ muốn giống như tất cả Huyền Binh Giả có cơ hội trở nên cường đại, giống như những người ôm mộng tưởng gia nhập nghiệp đoàn võ học, hi vọng sáng tạo ra võ học đỉnh phong.

Làm đại tiểu thư nghiệp đoàn võ học, Thủy Tinh rất hiểu tâm tình của bọn họ.

- Vẫn là Thủy Tinh hiểu lí lẽ. Kích động cũng không phải là chuyện tốt. Mất tính mạng nhiều thật không đáng!

Tiếu Ly cũng bị dọa. Vừa rồi, sát khí của Lữ Nham quả thực đáng sợ.

- Nói đi, các ngươi muốn như thế nào?

Thủy Tinh thản nhiên nói.

- Rất đơn giản. Mỗi người tự phế Huyền Binh bản mạng, sau đó cút ra khỏi tiểu đoàn Tinh Binh!

Ánh mắt Tiếu Ly chợt trở nên nghiêm túc nói.

- Ngươi nói cái gì? Tự phế Huyền Binh bản mạng sao?

Lữ Nham mở to hai mắt nhìn.

- Đương nhiên, Lữ huynh tất nhiên có thể không cần phải làm vậy. Chỉ cần huynh thề không tiếp tục có bất kỳ sự liên quan nào tới tổ Kỳ Binh là được.

Tiếu Ly nói bổ sung.

Lữ Nham tuy rằng ở Lữ gia không có địa vị gì, nhưng dù sao vẫn là họ Lữ. Bọn họ không dám ép quá mức:

- Các ngươi có gì phải do dự nữa? Dù sao những Kỳ Binh Giả cầm Huyền Binh cũng vô dụng. Phế thì phế, làm một người bình thường cũng không có gì không tốt?

- Buồn cười, các ngươi thật sự cho rằng tổ Kỳ Binh chúng ta không người sao? Liều mạng với bọn họ.

Phía sau có người kêu lên.

- Đúng. Ta bắt nạt tổ Kỳ Binh không người các ngươi đấy!

Tiếu Ly cười nói.

Loại cảm giác này thật tốt. Từ sau khi bị Vu Nhai cưỡi Khu Phong Thứu đánh bại, Tiếu Ly vẫn cố nín nhịn. Đặc biệt khi nữ nhân của hắn bị Vu Nhai dùng lời nói hãm hại, hắn càng giận dữ, không kìm chế được. Hắn đã sớm muốn tiêu diệt tổ Kỳ Binh.

Đáng tiếc, Vu Nhai mất tích. Tổ Kỳ Binh lại có hai doanh Tham Lang và Vũ Khúc chiếu cố, hắn vẫn không tìm được cơ hội.

Cuối cùng, trước đó không lâu Lý Khai tới tìm hắn, nói với hắn chuyện sẽ đối phó với tổ Kỳ Binh. Tay của Lý Khai cũng là do tổ Kỳ Binh. Sau đó hắn lại tìm tới hai doanh khác. Trong đó Lạc Minh cùng Liêu Huy của Lộc Tồn Doanh cũng có thù oán với Vu Nhai, tất nhiên là liên kết với nhau. Thậm chí Lộc Tồn Doanh còn có kế hoạch khác. Hắc hắc, có kỵ vệ Bắc Đấu trợ giúp, hắn càng không kiêng nể gì nữa!

- Các ngươi...

Tổ Kỳ Binh thoáng cái rơi vào tình cảnh lưỡng nan.

Liều mạng hoặc tự phế Huyền Binh?

Nhưng cho dù muốn liều mạng, cũng phải đồng tâm hiệp lực mới được. Nhưng bây giờ tổ Kỳ Binh cũng không đồng lòng. Thủy Tinh há hốc miệng.

Đàm phán, không biết phải nói thế nào. Nàng cũng có kích động muốn liều mạng. Nhưng còn đám người phía sau...

- Ai nói tổ Kỳ Binh ta không người...

Đúng vào lúc này, một giọng nói đầy sát khí từ bốn phương tám hướng truyền đến!

- Người nào?

Mọi người chợt cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên. Đúng vào lúc này, Tiếu Ly đột nhiên thấy một bóng đen nhẹ nhàng nhoáng lên ở trước người hắn. Hắn liền cảm giác bụng dưới tê rần. Oa một tiếng, cả người Tiếu Ly bay ra ngoài. Một ngụm máu tươi bay trên không trung, tạo thành một parabol.

Không dừng lại, bóng đen tiếp tục đi tới, lại là một quyền nện ở trên mặt Tiếu Ly. Mọi người có thể nghe được tiếng xương hàm cùng răng vỡ vụn. Có lẽ chủ yếu là đập cái miệng của hắn. Thân thể Tiếu Ly dao động ở giữa không trung. Không đợi kết thúc, hắn lại đạp một cước ra...

- Dừng tay. Người nào dám dương oai ở trong tiểu đoàn Tinh Binh?

Cuối cùng, mọi người xung quanh đã kịp phản ứng. Ở đây dù sao cũng là tiểu đoàn Tinh Binh. Tất cả lại còn là Huyền Binh Giả trẻ tuổi cường đại. Mấy nhân ảnh bắn ra, đỡ lấy Tiếu Ly vừa xoay tròn trên không trung không biết bao nhiêu vòng. Cùng lúc đó, một người bay tới va chạm một quyền cùng bóng đen kia!

Ầm...

Bóng đen không động, người đối quyền đã bị bay ra ngoài. Hình như có tiếng xương vỡ thanh thúy vang lên. Không ngờ người đối quyền chính là Liêu Huy, gia hỏa trước đây đã bị Lữ Nham đánh bại, cường giả đứng thứ ba của Lộc Tồn Doanh. Chỉ tiếc là mới một quyền hắn đã mất đi sức chiến đấu.

Cho đến lúc này, cục diện mới chậm rãi trở lại yên tĩnh. Bóng đen kia không động đậy nữa, dần dần lộ ra mặt mũi thực của hắn!

- Vu Nhai!

Thủy Tinh là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên. Sau đó là Lữ Nham, rồi đến Huyết Lệnh, Răng Lớn và Tiễn Linh. Đương nhiên còn có các thành viên cũ của tổ Kỳ Binh. Về phần những người mới gia nhập của tổ Kỳ Binh lại sững sờ. Những chuyện liên tiếp diễn ra khiến bọn họ muốn hôn mê. Bọn họ không biết người xuất hiện trước mắt là ai, cũng không ôm hi vọng gì đối với người mới xuất hiện này. Bọn họ chỉ cảm thấy người này rất cường đại.

- Cái gì, Vu Nhai sao?

Có người khẽ kêu lên một tiếng. Người đó là phía kẻ địch. Phản ứng cũng không quá lớn. Dù sao thời điểm Vu Nhai rời khỏi tiểu đoàn Tinh Binh chỉ có thể tính là có chút danh tiếng hão mà thôi, không có gì đáng nói tới. Thậm chí có người ngây ngốc hỏi:

- Vu Nhai là ai, rất cường đại sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua? Trên bảng tinh binh hình như không có tên hắn?

- Đúng. Không có gì đáng lo. Hắn chỉ là một gia hỏa dựa dẫm vào thần nữ Tham Lang để leo lên mà thôi!

Binh sĩ nào đó trả lời.

Đúng vậy, trận chiến Vu Nhai đánh bại Đoạn Giáp, không có bao nhiêu người nhớ tới. Nhưng chuyện hắn dựa dẫm vào thần nữ Tham Lang thật ra lại khá mới mẻ trong ký ức của mọi người.

- A, là hắn sao? Không phải nói tiểu tử này đã mất tích rồi sao?

- Có quỷ mới biết được. Dù sao hắn cũng gặp xui xẻo rồi!

Binh sĩ nào đó cười lạnh nói.

- Không đến mức vậy chứ? Ngươi xem bộ dạng của Tiếu Ly đi!

Lại có một vị tinh binh hỏi.

- Vậy thì có là gì. Lúc trước Tiếu Ly đã thua trong tay Lữ Nham, huyền khí tiêu hao gần hết. Cho dù là ai đánh lén hắn cũng sẽ vậy thôi.

Người nào đó lắc đầu, lại nói:

- Không thể phủ nhận, sẽ có trò hay đặc sắc hơn diễn ra. Ngươi xem kia, Lạc Minh đã đi ra.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top