Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 390: Nhảy xuống vực
Chợt ánh mắt hắn liền sáng ngời, cũng thoáng động theo. A không, tiểu nha đầu Phong Doanh này đã điên cuồng động!

Một luồng ý thức của Vu Nhai vốn dung hợp cùng bọn họ. Chỉ cần bảo vệ được ý thức này, như vậy Vu Nhai có hy vọng.

Ý Vững Hơn Kim...

Lúc này tính chất của tướng khí thể hiện tầm quang trọng dị thường của nó. Cuối cùng bởi vì bảo vệ ý thức này, Vu Nhai đã tỉnh táo lại một chút. Hắn cảm giác được tình hình xung quanh, cảm giác được ý thức của hắn cũng biến thành huyễn ảnh, muốn dung nhập vào trong Thần Huyền Khí Điển. Nếu quả thật dung nhập vào, nếu không phải Thần Huyền Khí Điển điên, thì chính hắn sẽ trở thành kẻ si ngốc, hoặc vĩnh viễn trở thành một huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng hắn phải làm sao bây giờ?

- Đúng rồi, nếu như ta là hoàng?

Trong giây lát Vu Nhai giật mình bừng tỉnh. Trước đó từng nói qua, Thần Huyền Khí Điển tầng thứ năm là vô số huyễn ảnh không ngừng dung hợp tiến vào vương miện hóa thành chủ huyễn ảnh, khiến ý thức dung hợp vào trong chủ huyễn ảnh, trong nháy mắt... thành Hoàng.

- Keng keng keng...

Vô số kiếm quang sắc bén đột nhiên từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Vu Nhai sừng sững không động. Kiếm quang tới trước người hắn đột nhiên dừng lại, sau đó dường như trở về bản nguyên. Từng mảnh dung nhập vào trong đó. Cái gì sát tính, cái gì kiếm ý, tất cả ở trước mặt Vu Nhai đều biến thành vô cùng nhỏ bé.

Những kiếm ý và sát tính giống như huyễn ảnh. Vu Nhai cũng là Hoàng.

- A...

Đột nhiên, vô số kiếm quang lại từ trên người Vu Nhai bạo phát, bắn ra bốn phương tám hướng.

Vu Nhai chợt mở mắt, bộ dạng hoàn toàn không có chút điên cuồng nào. Hai mắt sắc như kiếm. Sau đó đôi mắt lại từ từ nhắm lại, thể ngộ tất cả mọi thứ vừa rồi.

- Hô... Thì ra là thế. Hóa ra Hoàng Đạo Vô Cực là giải thích như vậy.

Vu Nhai lại mở mắt ra, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm. Sau đó hắn cất bước đi tới. Cái gì kiếm ý, cái gì sát tính đều không thấy nữa.

Không, chỉ cần hắn muốn, tất cả vẫn sẽ thấy. Như bây giờ, Vu Nhai nhẹ nhàng vung tay lên chợt nghe từng tiếng động khẽ vang lên. Một đạo kiếm quang theo đó mà lưu chuyển.

Ở chỗ này, cuối cùng Vu Nhai đã cảm nhận được loại cảm giác của cao thủ siêu cấp. Hình như ở nơi thế này, cho dù là Độc Cô Chiến U cũng không cần e ngại. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là Độc Cô Chiến U cũng không hiểu được sở ngộ của hắn.

Chỉ trong vài bước, Vu Nhai đã đi tới phía trước vách núi. Phía ngoài vách núi vẫn là một mảnh hỗn độn.

Vu Nhai nhẹ nhàng giẫm lên. Quang cảnh lại phát sinh biến hóa. Lúc này đây không phải là rừng kiếm, mà là rơi xuống hư không. Dường như hắn đang đứng trong không trung phía trên Độc Cô Thần Thành. Trong lòng cảm thấy rộng mở, thật sự giống như lúc hắn xông vào bên trong, nhìn thấy thế giới kiếm phong ảnh ngược.

Dưới chân Vu Nhai đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, hắn giống như kiếm tiên đạp trên thanh kiếm, tiêu sái ưu nhã, tiên phong đạo cốt!

Vu Nhai đặc biệt đứng một hồi, kiếm ý mang theo từng cơn gió thoang thoảng khiến hắn rất thoải mái. Chỉ có điều đứng thì đứng, sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên không dễ coi.

Mẹ nó, kế tiếp ta nên làm thế nào?

Kiếm phía dưới cũng không chỉ có một cái?

Cùng lúc đó, Độc Cô Cửu Tà còn đang phấn đấu. Vẻ mặt của hắn cũng có phần cổ quái. Bởi vì rất nhanh hắn cũng đạt tới cực hạn. Vừa rồi, hắn nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt Vu Nhai đã bước vào hỗn độn. Mẹ nó, gia hỏa này quả thực chính là biến thái trong siêu cấp biến thái.

Trên Chuôi kiếm, Độc Cô Thanh Hải vốn uống rượu, mặt đỏ bừng:

- Không hổ danh là truyền nhân ta nhìn trúng. Nhanh như vậy đã tiến vào trong Kiếm Ảnh Trận. Chỉ cần đạt được kiếm tâm của riêng hắn là có thể xuống. Đến lúc đó, kiếm tâm khẳng định còn chưa dung hợp hoàn toàn. Hắc hắc... A, hình như Cửu Huyền đã tiến vào dải đất kiếm tâm. Tại sao còn chưa lấy được kiếm tâm vậy?

Vu Nhai nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút. Đột nhiên hắn cảm giác được thật ra cái gọi là tiên phong đạo cốt và kẻ ngu si không khác nhau nhiều. Buồn bực nhất chính là, không quan tâm hắn dùng phương pháp gì, cũng không có cách nào huy động kiếm quang dưới chân.

Bất kể là đưa vào huyền khí cũng vậy, giãy dụa cũng vậy. Thậm chí sử dụng Khu Phong Kiếm Thuật, kiếm quang dưới chân vẫn là không nhúc nhích.

- Nên làm thế nào bây giờ? Mẹ nó, Độc Cô Cửu Tà và Tử lão đầu kia ngay cả một bản giới thiệu cũng không cho.

Vu Nhai buồn bực nói thầm:

- Cũng không thể trực tiếp nhảy từ trên thân kiếm xuống. Hay là Độc Cô gia có phương pháp ngự kiếm bay nào đó?

- Keng...

Ngay thời điểm Vu Nhai tay chân luống cuống, đột nhiên một tiếng kim loại va chạm khiến hắn tỉnh lại. Một cái bóng màu bạc trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn. Gương mặt tươi cười, tư thái nhu mì xinh đẹp, anh khí mười phần, mái tóc màu đen tung bay.

Không ngờ đó chính là Độc Cô Cửu Huyền đã hơn một năm không gặp. Chỉ có điều bây giờ trông nàng có chút chật vật. Kiếm bào màu bạc trắng bị mấy vết cắt. Mơ hồ có thể thấy được làn da mềm mại bên trong. Mái tóc dài đã biến thành mái tóc ngắn. Chắc hẳn đã bị thứ gì đó cắt đứt, khiến nàng lại có một phong vị khác thường.

Nàng cũng không phát hiện ra Vu Nhai đang đứng ở phía xa. Trên gương mặt nàng lộ vẻ cứng cỏi!

Ở dưới chân nàng cũng có kiếm quang nâng nàng lên. Chỉ thấy nàng đột nhiên nhẹ nhàng từ trên kiếm quang nhảy ra ngoài.

Ngay khi Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm, chuẩn bị xem mình có nên liều mình cứu mỹ nhân hay không, dưới chân nàng lại hiện lên đạo kiếm quang thứ hai, nâng nàng lên. Nàng lại nhảy lên. Lại có một đạo kiếm quang khác.

Trong nháy mắt, Độc Cô Cửu Huyền đã biến thành quang điểm, biến mất ở trong Kiếm Ảnh Trận phía trên.

Vu Nhai chớp nháy mắt, còn thật sự trực tiếp nhảy xuống chân núi kiếm phong sao?

Vu Nhai gãi đầu, nhìn vực sâu phía dưới không biết sâu bao nhiêu. Cho dù Vu Nhai được xem là cao thủ trong thế hệ trẻ, cũng không nhịn được, cảm thấy dưới chân có chút nhũn ra.

Ccó nhảy hay không? Thật sự phải nhảy sao? Không nhảy chỉ có thể gặp vận rủi. Hắn nhắm mắt lại, nhảy xuống...

- A...

Vu Nhai do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn cắn răng từ trên kiếm quang nhảy xuống.

Nếu như rơi đến trong Độc Cô Thần Thành, vậy chỉ cần nhanh chóng triệu hoán Tiểu Thúy qua cứu mạng là được. Cuối cùng, kiếm quang dường như của Độc Cô Cửu Huyền không xuất hiện. Sử dụng kiến thức vật lý ở kiếp trước, Vu Nhai đang rơi tự do, nhanh chóng ma sát cùng không khí. Thật may không có tia lửa xuất hiện. Hắn liên tục khoa chân múa tay, đáng tiếc không bắt được nửa cái phao cứu mạng.

- Dung hợp kiếm ý của ngươi với hư không!

Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng có chút suy yếu vang lên ở bên tai Vu Nhai. Theo bản năng hắn làm theo, nhưng vẫn không cảm giác được cái gì. Hắn lại nghe thấy từ phía trên có giọng nói vang lên:

- Sao ngươi lại đần như vậy? Lúc tiến vào không có người nào dạy ngươi sao? Sau khi dung hợp với hư không, phải lấy lực lượng của Hoàng Binh Sư triệu hoán kiếm khí tự do xung quanh ngưng kết thành kiếm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 391: Kiếm tâm
Vu Nhai lại theo bản năng lấy phương pháp dùng các khí làm binh, triệu hoán kiếm khí xung quanh. Kiếm khí ở đây nồng đậm hơn rất nhiều so với rừng kiếm trước đó.

Trong nháy mắt đó, Vu Nhai dường như cảm thấy mình không còn ở trong hư không, mà là đang ở trong nước.

- Keng...

Một đạo kiếm quang ngưng kết ở dưới chân hắn, nâng toàn thân hắn lên.

Hắn thở hắt ra một hơi, nhìn xung quanh một chút, khóe miệng lại giật giật vài cái. Hình như hắn rơi nhanh hơn so với vừa rồi. Hình như xuống chút nữa sẽ rơi ra khỏi Kiếm Ảnh Trận, thất bại trong gang tấc.

- Nếu như thực lực của ngươi quá yếu, vậy đừng đi lên nữa, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Ngươi tùy tiện dung hợp một đạo kiếm tâm là được. Dù sao mỗi người cả đời cũng sẽ có ba lần cơ hội.

Giọng nói nhẹ nhàng lại có chút suy yếu kia truyền đến. Những lời sau, nếu không phải thính lực của Vu Nhai tốt, gần như không thể nghe rõ được. Chời tới khi Vu Nhai ngẩng đầu lên, thân ảnh màu trắng bạc kia đã biến mất không thấy nữa.

- Chờ đã...

Vu Nhai nói xong liền ngậm miệng, đảo mắt. Vậy dung hợp kiếm tâm là thế nào?

Trong lòng hắn lại khinh bỉ Độc Cô Cửu Tà và Tử lão đầu kia. Hắn lập tức nhảy lên, ở trên hư không chân đạp kiếm quang đi theo. Muốn biết là cái gì, phải tìm Độc Cô Cửu Huyền mới được. Chắc hẳn nàng vẫn không biết mình là ai. Về phần cảnh cáo của Độc Cô Cửu Huyền...

Ta cái gì cũng không hiểu. Ta không đi lên tìm nàng hỏi một chút, ta có khả năng làm được sao? Có khả năng tiếp tục Tiên phong đạo cốt sao?

Vu Nhai đi lên thật nhanh. Dưới chân không ngừng ngưng kết ra kiếm quang. Tốc độ di chuyển cũng càng lúc càng nhanh. Động tác cũng càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên hắn có cảm giác giống như giao long vào nước. Hóa ra lại đơn giản như vậy. Đặc biệt càng lên cao kiếm khí xung quanh càng nồng hậu.

Cùng lúc đó, Vu Nhai hình như cũng cảm giác được xung quanh có thứ gì đó, đang từ từ tiếp cận mình.

Nhìn không thấy sờ không được, nhưng hình như chỉ cần mình nhẹ nhàng duỗi tay một cái, có thể chạm vào nó. Nghĩ đến lời cảnh cáo của Độc Cô Cửu Huyền vừa rồi, Vu Nhai kìm chế sự kích động trong lòng, tiếp tục đi lên.

Vốn rõ ràng là kiếm ảnh lại biến thành sương mù. Vu Nhai tiến vào trong kiếm ảnh...

Hóa ra ảnh ngược kiếm phong thật chỉ là cái bóng. Từng cái bóng mà thôi. Chỉ có điều mỗi lần thò vào trong kiếm ảnh đều sẽ có cảm giác không giống nhau. Dường như tính chất kiếm khí không giống nhau. Lẽ nào chính là kiếm tâm sao?

- Đừng suy nghĩ nữa. Ngươi là ta.

Đúng lúc này, Vu Nhai cuối cùng lại nghe được tiếng kêu khe khẽ.

Vu Nhai cảm giác được một khí tức vô cùng mãnh liệt đang vột về phía mình. Theo bản năng hắn bắt lấy. Nhưng đạo khí tức kia lại vô cùng trơn trượt, trực tiếp vòng qua bên cạnh hắn.

Cùng lúc đó, Vu Nhai đột nhiên cảm giác khí tức xung quanh cũng đột nhiên trở nên hỗn loạn. Hình như có thứ gì đó muốn phát động công kích đối với mình.

Linh giác của hắn rất mạnh, hơn nữa trước đây đã dung hợp kiếm ý cùng sát tính, đối với bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể sớm biết trước. Tiện tay điều động lực lượng xung quanh, va chạm!

- Oa...

Vu Nhai vẫn quá chậm. Chỉ thấy một đạo kiếm quang thật lớn đột ngột từ sau lưng hắn đánh tới, va chạm vào lực lượng do hắn điều động. Hắn chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại truyền đến. Toàn thân bị đánh bay về phía Độc Cô Cửu Huyền.

- Mau… tránh ra!

Độc Cô Cửu Huyền không chút do dự một kiếm đập bay Vu Nhai ra ngoài, sau đó xông ra ngoài, đuổi về phía đạo khí tức mãnh liệt kia. Bạn học Vu Nhai xui xẻo còn chưa kịp phát lực, lại choáng váng bay vù vù vì bị đập tới đập lui. Đây là gì vậy?

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn điều chỉnh thân hình một chút, muốn đuổi theo. Nhưng vào lúc này, thân ảnh màu trắng bạc lại vọt trở về.

- Không phải đã bảo ngươi không nên đi lên trên sao? Ta thật vất vả với bố trí được kiếm trận, còn khiến kẻ địch yếu thế, bị kiếm tâm kia tổn thương vài lần mới thiếu chút nữa bắt được nó. Tất cả lại bị ngươi phá hỏng!

Sắc mặt Độc Cô Cửu Huyền không tốt nói. Chỉ thấy ngực nàng phập phồng, sắc mặt đỏ ửng. Xem ra đúng là đã đánh tới mức mệt chết đi được. Nhìn gần, trên người nàng bị cắt mấy chỗ.

- Ách, xin lỗi Độc Cô Cửu Huyền. Ta giúp nàng bắt nó là được chứ gì.

Vu Nhai ngoại trừ nói như vậy, cũng không có biện pháp nào khác.

- Nếu như có thể bắt dễ dàng như vậy, ta đã sớm... A, ngươi… ngươi là ai? Sao ta ở trong Độc Cô gia lại chưa từng nhìn thấy ngươi? A, thế nào bộ dạng ngươi lại giống với tên họ Vu kia vậy?

Đến lúc này Độc Cô Cửu Huyền mới nghiêm túc liếc mắt nhìn Vu Nhai. Đáng tiếc nàng cũng không xác nhận được đây là Vu Nhai, mà trong lòng chỉ thầm chấn động. Lẽ nào cuối cùng lại giúp tên họ Vu kia tìm được thân thích sao?

- Ách, ta không phải là họ Vu kia sao? Vu Nhai trả lời.

- Cái gì? Có thể như vậy sao?

Độc Cô Cửu Huyền mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không tin. Nàng quan sát Vu Nhai từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một hồi. Cuối cùng nàng đành phải tin tưởng người trước mắt này chính là gia hỏa đã dám mắng nàng là cặn bã kia.

Tạm thời ném đi phiền muộn vì để mất Kiếm, lòng hiếu kỳ của Độc Cô Cửu Huyền đã bị câu dẫn. Nàng hỏi thăm tình hình của Vu Nhai trong thời gian qua.

Vu Nhai nhún vai, nói sơ qua mọi chuyện một chút. Chỉ có điều Vu Nhai kể sơ qua, nhưng lọt vào trong tai Độc Cô Cửu Huyền lại có vẻ vô cùng đáng sợ. Đặc biệt là chuyện giết người, cứng rắn xông qua...

Phải biết rằng, hơn một năm trước Vu Nhai vẫn chỉ là một Kỳ Binh Giả mới tiến vào Chưởng Binh Sư mà thôi.

Được rồi, sau khi Độc Cô Cửu Huyền nghe được chuyện sát hạch ngân bào, nàng hoàn toàn vứt bỏ mọi chuyện phía trước. Hai mắt nàng linh động trợn trừng, thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Nàng gằn từng chữ hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Trên đường đi, ngươi đều chọn đúng lối đi ở giữa để đi sao?

- Đúng vậy. Thế nào, chẳng lẽ có chuyện gì không đúng sao?

- Lẽ nào Độc Cô Cửu Tà và người chịu trách nhiệm bên ngoài kiếm phong không có nói cho ngươi biết, không nên đi vào con đường ở chính giữa sao? Nếu không, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng. Cho dù là Địa Binh Sư đỉnh phong tiến vào đây, bọn họ cũng không dám đi vào con đường ở chính giữa kia. Ngươi không biết sao?

- Không biết. Độc Cô Cửu Tà căn bản không nói cho ta biết điều đó. Tử lão đầu bên ngoài kia cũng không nói gì!

Vu Nhai khôi phục lại dáng vẻ ngây ngô như lúc ở trước mặt Độc Cô Thanh Hải trước đó. Hắn giật mình, thực sự bị dọa khi nghe thấy lời Độc Cô Cửu Huyền vừa nói.

Cho dù là Địa Binh Sư đỉnh phong cũng không dám đi sao? Không phải khoác lác chứ? Mình không phải đã đi tới sao? Cũng không có quá nhiều thu hoạch?

- Tử lão đầu, sẽ không phải là muốn chỉ gia gia ta chứ?

Độc Cô Cửu Huyền đột nhiên nói.

- Ách, hình như chính là gia gia của nàng!

Vu Nhai có chút xấu hổ, vì ở trước mặt tôn nữ người ta mắng chửi gia gia người ta là Tử lão đầu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 392: Tam toàn thập mỹ
- Lão không nói gì, trực tiếp ném ta vào đây. Nếu không lúc trước ta cũng sẽ không tới mức phải nhờ nàng nhắc nhở mới biết được hóa ra có thể ngưng kết kiếm quang.

- Tử lão đầu đáng chết. Thật quá không tận tâm.

Độc Cô Cửu Huyền cũng mắng vài câu, khiến Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng ánh mắt nàng lại rơi vào trên người Vu Nhai. Nàng bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới, sau đó không nhịn được nói lại:

- Từ đầu tới cuối ngươi thật sự đều đi con đường chính giữa sao?

- Đúng vậy. Con đường kia thật sự nguy hiểm như vậy sao?

Vu Nhai sững sờ gật đầu.

Nguy hiểm thì quả thực nguy hiểm. Trước đó thiếu chút nữa là xong đời. Chỉ có điều, đó là do mình chỉ vì kết quả trước mắt. Nếu như lấy ý cảnh thái cực từ từ đi tới, tốn khoảng mười ngày nửa tháng, mình khẳng định cũng có thể đi tới nơi.

Độc Cô Cửu Huyền thật sự không biết nên nói gì.

Nguy hiểm, đương nhiên là rất nguy hiểm. Nhưng là người ta vẫn khỏe mạnh, đứng ở chỗ này. Ngươi nói nguy hiểm mà bị hắn phản bác, chẳng phải là rất mất mặt sao? Chỉ có điều gia hỏa này từ lúc nào lại biến thành biến thái như vậy? Chẳng lẽ bởi vì hắn là Kỳ Binh Giả, kiếm ý và sát tính không để ý tới sự hiện hữu của hắn sao?

Ừ, rất có thể. Hắn hẳn là Kỳ Binh Giả đầu tiên tiến vào đây.

- Đúng rồi, kiếm tâm là cái gì? Ta phải làm thế nào mới tính là qua cửa ải này đây?

Vu Nhai thấy Độc Cô Cửu Huyền không nói lời nào lại hỏi.

Độc Cô Cửu Huyền nghe được hai chữ Kiếm tâm thật sự hết nói nổi.

Hiện tại nàng căn bản không có biện pháp nào trách Vu Nhai phá hỏng chuyện tốt của nàng. Ai bảo Tử lão đầu gia gia đáng chết của nàng thật sự không nói gì với Vu Nhai. Nàng không thể trách tội, thậm chí còn phải nói rõ ràng mọi chuyện cho hắn nghe.

- Kiếm tâm, tương tự với Kiếm Linh. Chúng cũng không có ý thức thật sự, chỉ hành sự dựa vào cảm giác. Tác dụng chủ yếu nhất của bọn họ chính là tăng cường lực lượng Kiếm Linh. Nếu như có thể bắt được kiếm tâm siêu cường, thậm chí có thể thay đổi tính chất Kiếm Linh.

Đúng lúc này, ở bên cạnh bọn họ lại có một giọng nói khác truyền tới. Đó là giọng nói của Độc Cô Cửu Tà.

- Kiếm tâm cũng là sản phẩm chủ yếu nhất bên trong toàn Kiếm Ảnh Trận. Nói như thế, Kiếm Ảnh Trận chính là công xưởng, không ngừng thu nạp kiếm ý của tỉnh Kiếm Vực thậm chí khắp đại lục Thần Huyền, không ngừng sinh ra kiếm tâm. Người Độc Cô gia chúng ta, lợi dụng thiên nhiên tạo thành kiếm tâm này, không ngừng rèn luyện và tiến hóa Kiếm Linh và huyền kiếm bản mạng của chúng ta!

Độc Cô Cửu Tà tiếp tục nói:

- Đương nhiên, toàn bộ trận pháp cũng là được tổ tiên chúng ta cải tạo thành nơi rèn luyện. Giống như thời điểm ngươi vừa tiến vào trong cung điện, vốn có thể trực tiếp tiếp xúc với khu vực kiếm tâm, chính là một mảnh hỗn độn mà ngươi đã nhìn thấy. Nhưng tổ tiên Độc Cô gia chúng ta cảm thấy dễ dàng nhận được kiếm tâm như vậy cũng không tốt, cho nên mới có rừng kiếm!

Vu Nhai và Độc Cô Cửu Huyền đồng thời nhìn sang. Chỉ thấy Độc Cô Cửu Tà chật vật đạp kiếm đi đến. Trên ngân bào của hắn mặc dù không có bất kỳ vết thương nào, nhưng bởi vì mồ hôi thấm ướt, tóc cũng rối như ổ chim. Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn là nụ cười tà bất biến:

- Hắc hắc, Độc Cô Cửu Huyền, thế nào, có phải đã bị giật mình hay không? Trước đây ta cũng đã nói, Độc Cô Nhai nhất định sẽ trở lại Độc Cô gia. Hơn nữa không chừng có thể còn có trò hay để xem. Nàng và Cửu Thiên ca lại không tin. Đặc biệt là Cửu Thiên ca còn nói không có việc gì đừng bắt con kiến ra làm trò chơi!

Độc Cô Cửu Huyền liếc mắt nhìn Độc Cô Cửu Tà:

- Được rồi, ngươi đã thắng. Ta sẽ giúp ngươi thuyết phục gia gia ta. Về phần Cửu Thiên ca, không biết tới lúc nào hắn mới có thể trở về Độc Cô gia. Ngươi cũng không cần trông cậy!

- Ha ha, đã không cần nữa. Nếu như gia gia nàng biết Độc Cô Nhai lấy được kim bào, sẽ không cảm thấy hứng thú đối với hắn sao?

Độc Cô Cửu Tà cười ha ha một tiếng.

- Đến lúc đó, ta lại thêm mắm thêm muối một chút, ta sẽ không có chuyện gì nữa...

Hắn dừng lại một chút, mới phát hiện Vu Nhai đang ở bên cạnh lắng nghe. Hắn nói:

- Ta nói này Độc Cô Nhai. Ta làm vậy thật ra cũng là muốn tốt cho ngươi. Ngươi xem thử một chút, nếu như ngươi thành truyền nhân của Thanh Hải bá tổ, không chỉ có thể học được kiếm pháp cao thâm, còn có thể có chỗ dựa cường đại. Chuyện đối phó với kẻ đứng phía màn độc thủ, sẽ có trợ giúp lớn cho ngươi. Ngươi còn có thể gần quan được ban lộc, nhận được Cửu Huyền muội muội của chúng ta. Eên tâm, ngươi khẳng định không cùng một mạch với ta và Cửu Huyền. Có thể thông hôn, không thành vấn đề. Ngươi xem thử một chút đi, lưỡng toàn... A không, tam toàn thập mỹ.

Chi chính của Độc Cô gia cũng có sự phân chia. Cùng mạch là không thể thông hôn. Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà thuộc cùng một mạch. Còn có cả Độc Cô Cửu Thiên trước đó, chính là nam tử kim bào Vu Nhai đã từng gặp ở Bắc Đấu cũng cùng một mạch với bọn họ.

Huyết mạch gần, đều là quan hệ đường ca, đường muội.

Khóe miệng Vu Nhai và Độc Cô Cửu Huyền đồng thời giật giật vài cái. Bọn họ lười để ý tới gia hỏa bỉ ổi này.

Tuy nói Độc Cô Cửu Tà có ý muốn lợi dụng, nhưng Vu Nhai biết cũng hắn không có ý xấu, cũng không để ở trong lòng.

Độc Cô Cửu Huyền vẫn khó thích ứng được sực biến hóa của Vu Nhai. Ban đầu nàng vốn có ý muốn trợ giúp hắn trở lại Độc Cô gia, coi như cũng có chút tiến triển. Nhưng kết quả Vu Nhai lại xuất hiện còn trực tiếp thông qua sát hạch ngân bào, biến thành kim bào.

Không quan tâm hắn lấy được kiếm tâm thế nào, chỉ cần lấy được kiếm tâm có thể nhận được kim bào. Đây là quy định của Độc Cô gia. Cho nên kim bào của Vu Nhai đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Tiểu binh quật cường trước đây và kim bào thực lực cường đại bây giờ, chuyển biến này thật sự quá nhanh. Cho dù là huyết mạch chí thuần làm hậu thuẫn, cho dù là huyết mạch phản tổ, loại tốc độ này cũng thật đáng sợ?

Đương nhiên, đối với sự chế nhạo của Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Huyền căn bản sẽ không coi ra gì.

Nàng và Vu Nhai không quen có được hay không? Nếu không phải bởi vì từng bị đưa thư tình, lại bị hắn mắng là cặn bã, nàng cũng lười quen biết một... dùng cách nói của Độc Cô Cửu Thiên, một con kiến nhỏ như vậy. Một năm qua, thật ra nàng cũng không mấy để bụng. Nếu không lấy lực lượng của gia gia nàng muốn giúp Vu Nhai, chỉ cần nhấc tay một cái mà thôi.

Hơn nữa, Độc Cô Cửu Huyền cũng đã thề tuyệt đối không gả cho người của Độc Cô gia.

Hiện tại Vu Nhai đã là Độc Cô Nhai. A không, chắc là Độc Cô Cửu Nhai, đã không còn nằm trong phạm trù suy nghĩ của nàng nữa. Cho dù lão đầu gia gia buộc nàng cũng không được. Nàng đã quyết không lấy chồng là người của Độc Cô gia

- Chờ một chút, Độc Cô Nhai, ngươi không có Kiếm Linh, làm sao có thể nhận được kiếm tâm?

Vu Nhai có phần sững sờ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 393: Cao thủ lấy kiếm tâm
Hắn rất muốn nói ai bảo ta không có Kiếm Linh. Ta còn có rất nhiều Kiếm Linh cơ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, giấu kỹ bí mật này đi. Sau đó linh cơ thoáng động, hắn lấy huyền kiếm thất giai của Độc Cô Cửu Tiên ra ngoài:

- Ai nói ta không có Kiếm Linh chứ?

- Ách, nhưng đây không phải là Huyền Binh bản mạng của ngươi!

Độc Cô Cửu Tà hỏi.

- Không thử một chút làm sao biết được. Chí ít kiếm kỹ của ta không thể kém hơn so với người của Độc Cô gia là mấy!

Vu Nhai tự tin nói.

Về điểm này, Độc Cô Cửu Tà không thừa nhận cũng không được. Cuối cùng ba người phân công hợp tác, chuẩn bị bắt Kiếm Linh của Độc Cô Cửu Huyền trước rồi nói sau. Độc Cô Cửu Huyền đã ở chỗ này chừng mấy ngày, đối với đạo kiếm tâm kia có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Rất nhanh nàng liền tìm được manh mối. Ba người liên thủ bố trí.

Nhiệm vụ chính của Vu Nhai và Độc Cô Cửu Tà là khiến lực lượng của đạo kiếm tâm kia suy yếu, sau đó trục xuất đến phía bên Độc Cô Cửu Huyền, do Độc Cô Cửu Huyền tự tay bắt kiếm tâm. Độc Cô gia cũng không có quy định khi sát hạch không thể hợp tác.

Đương nhiên, tình huống ba người Độc Cô gia đồng thời tiến vào chỗ này thực sự rất hiếm thấy.

- Độc Cô Nhai, phòng vệ. Đạo kiếm tâm này đang phóng về phía ngươi.

Cuối cùng đó, sau khi bố trí nửa ngày, ba người bắt đầu động thủ. Đạo kiếm tâm này hình như cảm thấy Vu Nhai là trái hồng mềm. Trước đó Vu Nhai đã từng bị nó đập bay. Vừa xuất hiện, nó liền vọt về phía Vu Nhai.

Vu Nhai đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng vẫn lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng không còn trẻ tuổi lỗ mãng không biết gì nữa.

Vừa rồi, hắn đã tiếp nhận huấn luyện đặc biệt tạm thời của hai người...

Hắn thoáng cười lạnh, chuẩn bị phát động kiếm khí trận vừa bố trí xong.

Nhưng ngay khi kiếm tâm đi tới trước người hắn, không biết vì sao, Vu Nhai lại đột nhiên không muốn động đậy. Dưới ánh mắt mờ mịt của hai người Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà, hắn nhắm hai mắt lại. Về phần đạo kiếm tâm kia, cũng trực tiếp xông ra ngoài.

Nếu như kiếm tâm có suy nghĩ, nhất định sẽ nói, tiểu tử này chính là một kẻ ngu si.

- Độc Cô Nhai, ngươi làm gì vậy?

Độc Cô Cửu Huyền không nhịn được kêu lên. Không lẽ gia hỏa này cố ý làm vậy sao?

Nhìn thế nào cũng không giống. Cho nên câu chất vấn phía sau nàng cũng không nói ra. Ngay khi hai người chuẩn bị qua đánh hắn tỉnh lại, Vu Nhai đột nhiên lại mở mắt, mỉm cười:

- Xin lỗi, dường như ta vừa hiểu ra điều gì đó. Kiếm tâm kia giao cho ta đi.

Vu Nhai nói xong, cả người đã vọt ra. Kiếm quang dưới chân liên tục chấn động, chớp mắt đã biến mất.

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà nhìn nhau, không biết hắn đột nhiên nổi điên làm gì. Bọn họ cũng không phải chờ quá lâu. Một thân ảnh từ sâu trong kiếm ảnh vọt ra. Không ngờ đó chính là Vu Nhai:

- Độc Cô...

- Độc Cô Cửu Huyền, đón lấy!

Vu Nhai không chờ bọn họ nói xong, trực tiếp ném một đạo kiếm quang qua.

Độc Cô Cửu Huyền còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được trong cơ thể kiếm Huyền Binh bản mạng thoáng chấn động, vọt ra ngoài, nuốt lấy đạo kiếm quang quỷ dị kia.

Âm một tiếng, Độc Cô Cửu Huyền trực tiếp ngồi xếp bằng ngay trong không trung. Kiếm quang xung quanh chấn động mạnh...

Chỉ khoảng hai phút sau, Độc Cô Cửu Huyền đã tỉnh lại. Nàng không cảm thấy vui vẻ bởi vì nhận được kiếm tâm, mà nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, giống như nhìn quái vật. Một lúc lâu sau, nàng mới nói:

- Ngươi làm sao làm được?

Nhún vai, Vu Nhai nói:

- Vừa rồi các ngươi không phải đã nói xung quanh đây có vô số kiếm tâm, từ thấp đến cao đều không ngừng cường hóa. Chỉ cần có cảm ứng đều có thể bắt được. Cho nên ta bắt lại!

- Chúng ta đương nhiên biết ngươi có cảm ứng. Không cảm ứng chúng ta cũng sẽ không thiết lập kiếm trận làm gì. Mấu chốt là lực lượng trong kiếm tâm vì sao không phản kích ngươi?

Độc Cô Cửu Huyền cũng đột nhiên cảm thấy gia hỏa này thật sự đáng đánh.

- Không phản kích ta sao? A đúng rồi. Thật giống như ta vận chuyển lực lượng hoàng đạo của Hoàng Binh Sư, nó không phản kháng nữa!

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà lại liếc mắt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời bọn họ nói không ra lời. Trong lòng bọn họ đã có giải thích sơ bộ. Đó chính là lĩnh ngộ của Vu Nhai đối với kiếm vượt qua lực lượng kiếm tâm này. Giống như bọn họ, nếu như là ở sát phía ngoài kiếm trận, cũng có thể dễ dàng thu thập được kiếm tâm rất yếu này. Bởi vì kiếm tâm này vốn chính là vô cùng thân thiết hữu hảo đối với bọn họ.

Nếu để cho Độc Cô Chiến U qua, cũng có thể dễ dàng bắt được đạo kiếm tâm này.

Nhưng gia hỏa trước mắt kia lại là Kỳ Binh Giả, còn chỉ có thực lực Hoàng Binh Sư nhị đoạn mà thôi.

Hai người Độc Cô Cửu Huyền cảm thấy rất nhiều người trong Độc Cô gia tự cho mình là kiếm giả chân chính, hiện tại có thể cầm khối đậu hũ đụng chết.

Điều an ủi duy nhất chính là, tiểu tử này từ rừng kiếm đi ra, hoàn toàn đi theo đường chính. Vậy bất kỳ kỳ tích nào cũng không tính là kỳ tích.

Nhưng nghĩ tới chuyện Vu Nhai một đường từ đường chính đi đến, lại khiến người ta có cảm giác suy sụp.

Hai người đã đoán đúng. Vu Nhai đúng là bởi vì dung hợp sát tính trong đường chính nhận được lực lượng cường đại.

Xét về dung hợp kiếm ý, thật ra ba người đều không khác nhau là mấy, đường đi đều giống như nhau. Nhưng sát tính lại có sự khác biệt rất lớn. Kiếm ý bởi vì lực lượng sát tính mà tăng cao gấp mấy lần. Kiếm ý mà không có một chút sát tính, sao có thể gọi là kiếm ý?

Cho nên, hiện tại lĩnh ngộ của Vu Nhai đối với kiếm cũng trực tiếp vượt qua hai người.

Đây là điều kiện đầu tiên khiến Vu Nhai nhẹ nhàng bắt được kiếm này tâm. Một điều kiện khác chính là, Hoàng Đạo Vô Cực trong Thần Huyền Khí Điển. Nếu ngay cả sát tính cũng có thể làm binh, làm làm dân, như vậy kiếm tâm chẳng phải cũng có thể sao?

Kết quả, kiếm ý cường đại phối hợp với lĩnh ngộ của Hoàng Đạo Vô Cực...

Đối với Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà mà nói kiếm tâm cực kỳ lợi hại. Vu Nhai lại có thể dễ dàng bắt được. Chính như cảm giác trước đó. Ở trong toàn bộ thế giới Kiếm Ảnh Trận, hắn cảm nhận được cảm giác của cao thủ siêu cấp.

Độc Cô Cửu Huyền đã dung hợp kiếm tâm xong, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào. Chỉ có điều hai người khác lại chưa có.

Tìm thì tìm. Độc Cô Cửu Tà tìm kiếm kiếm tâm của riêng hắn. Điều để Độc Cô Cửu Huyền và Vu Nhai không nói được gì, chính là gia hỏa này càng chọn càng mạnh. Dùng cách nói của hắn, có một cao thủ bắt kiếm tâm như thế ở bên cạnh, không lợi dụng một chút sao được?

Có thể trong lòng Độc Cô Cửu Tà còn có chút đố kỵ và bi phẫn, muốn gây khó dễ cho Vu Nhai một chút.

Tuy nhiên, khi Vu Nhai bảo hắn quyết định lựa chọn, dễ dàng bắt lấy kiếm tâm rất mạnh, mặt Độc Cô Cửu Tà trở nên đặc sắc khác thường. Dường như hắn có kích động muốn ném kiếm tâm này đi kìm kiếm một kiếm tâm khác vậy.

Đáng tiếc kiếm tâm thoáng cái đã dung nhập, cũng không phun ra được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 394: Mừng khai sơn
- A, Độc Cô Cửu Tà thật sự không hổ danh là truyền nhân được ta quyết định lựa chọn. Không ngờ bắt được kiếm tâm mạnh như vậy!

Cùng lúc đó, Độc Cô Thanh Hải ở phía ngoài cũng cảm ứng được cái gì. Hắn là người trông coi cao nhất trong Kiếm Ảnh Trận. Có thể nói là người bảo vệ trận của Kiếm Ảnh Trận. Tuy rằng lấy lực lượng của hắn không có khả năng nắm giữ tất cả tình huống bên trong, nhưng cảm ứng một chút vẫn không thành vấn đề.

Hơn nữa, nơi Độc Cô Thanh Hải đang đứng cũng thuộc về phạm vi bên trong Kiếm Ảnh Trận.

Vừa rồi lúc Độc Cô Cửu Huyền dung hợp, hắn cảm ứng được. Kết hợp với hiểu biết của hắn đối với tôn tử của mình, hắn dễ dàng đoán được. Lần này Độc Cô Cửu Tà cũng giống như vậy. Chỉ có điều, hắn còn có một điều không biết rõ ràng. Chính là bên trong ngoại trừ Cửu Huyền và Cửu Tà ra, vậy người thứ 3 là ai?

Đúng vậy, hắn chỉ có thể cảm ứng được ở trung tâm của Kiếm Ảnh Trận có ba người. Nhưng hắn không biết người thứ 3 là ai.

Hắn cũng lười để ý tới. Đù sao Cửu Huyền và Cửu Tà đều đã xong là được.

Cửu Huyền là tôn nữ của hắn. Đạo kiếm tâm vừa rồi cũng không tệ lắm. Tâm tình hắn cũng trở nên an ổn.

Độc Cô Cửu Tà, hắc hắc, truyền nhân ơi truyền nhân, đạo kiếm tâm này nhất định phải lợi dụng tốt một chút...

Ầm...

Ngay thời điểm Độc Cô Thanh Hải đang suy nghĩ nên lợi dụng kiếm tâm của Độc Cô Cửu Tà thế nào, đột nhiên, trong đầu hắn truyền đến một tiếng nổ vang, thiếu chút nữa thì khiến hắn hôn mê. Cả người hắn bay lên, nhìn chằm chằm vào ảnh ngược cực lớn phía trên bầu trời kia?

- Thanh Hải đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có khả năng. Không có khả năng như vậy được. Cũng không bất kỳ Thiên Binh Sư nào tiến vào trong Kiếm Ảnh Trận, tại sao đột nhiên có người dung hợp kiếm tâm cường đại như vậy? Hơn nữa tính chất kiếm tâm này, rất cổ quái...

Độc Cô Thanh Hải không để ý đến người vừa hỏi, thì thào tự nói. Hắn có kích động muốn tiến lên quan sát. Chỉ có điều hắn vẫn nhịn được.

Độc Cô gia không phản đối người thế hệ trẻ liên thủ lấy kiếm tâm, nhưng không cho phép thế hệ trước tiến hành can thiệp. Độc Cô Thanh Hải có thể khẳng định bên trong tuyệt không có cao thủ thế hệ trước. Muốn đi vào trong đó, đều phải thông qua sự cho phép của hắn.

Ầm ầm ầm...

Bởi vì có một luồng ý thức dung hợp cùng Kiếm Ảnh Trận. Độc Cô Thanh Hải dường như cũng cảm nhận được sâu sắc. Nhưng hắn không biết, rốt cuộc là người phương nào lại trâu bò như vậy. Trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại...

- Thanh Hải đại nhân. Có thể là Cửu Tà thiếu gia. Đã sớm nghe nói hắn thật ra còn cường đại hơn rất nhiều kim bào khác!

Nghe hắn nhắc đi nhắc lại, thủ hạ xung quanh thức thời nịnh bợ một chút. Trong nháy mắt, sự mơ hồ của Độc Cô Thanh Hải dường như được giải ra, cười ha ha một tiếng:

- Đúng đúng đúng, có lẽ thực sự là Độc Cô Cửu Tà cũng không chừng. Cũng không nhất định cứ phải Thiên Binh Sư mới có thể dung hợp kiếm tâm cường đại. Chỉ cần lực lượng Hoàng Binh Sư và lĩnh ngộ đối kiếm ý là đủ. Đều có thể dung hợp kiếm tâm cường đại. Tiểu tử Độc Cô Cửu Tà này từ khi còn nhỏ ta đã xem trọng hắn. Có loại thành tích như vậy cũng không có gì kỳ quái. A, ngươi tên là gì?

Độc Cô Thanh Hải thoáng cái liền vui vẻ, không nhịn được hỏi tên người vừa mới tới bên cạnh vuốt mông ngựa.

- Ta là...

Ầm...

- A, chuyện gì xảy ra. Tại sao lại dung hợp một đạo kiếm tâm nữa? Bốn người sao? Không đúng, bên trong chỉ có ba người mà?

Người vừa vuốt mông ngựa còn chưa nói gì, Độc Cô Thanh Hải lại ngây ngẩn cả người.

Tại sao lại dung hợp đạo kiếm tâm thứ hai?

Những người phía sau cũng nhìn nhau, căn bản không biết chuyện gì xảy ra!

Người vừa vuốt mông ngựa rất sợ vỗ tới trên đùi ngựa nên tạm thời không dám nói lung tung. Hắn vểnh tai lên chuẩn bị nghe Độc Cô Thanh Hải nhắc đi nhắc lại vài lời, từ đó tìm được thời điểm vuốt mông ngựa. Ông trời không để cho hắn thất vọng. Độc Cô Thanh Hải quả nhiên lại nói chuyện:

- Không có khả năng như vậy được. Đạo kiếm tâm thứ ba. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Thoáng cái đã dung hợp ba đạo kiếm tâm. Cái này…cái này...

- Thanh Hải đại nhân, không chừng Cửu Tà đại nhân thật sự dung hợp ba đạo kiếm tâm cũng nên!

- Hình như chỉ có một giải thích như thế. Chỉ có điều tại sao thoáng cái tiểu tử này đã dung hợp được ba đạo kiếm tâm như vậy?

- Thanh Hải đại nhân, Cửu Tà đại nhân không phải được gọi là Cửu Tà sao? Chuyện gì cũng làm được.

- A, rất có đạo lý. Trước đây thời điểm ta lần đầu tiên dung hợp, thiếu chút nữa cũng dung hợp hai đạo kiếm tâm. Ta thế nào lại quên mất. Quy định của Độc Cô gia là ba lần cơ hội, cũng không có quy định mỗi lần chỉ có thể dung hợp một đạo kiếm tâm.

Độc Cô Thanh Hải lại tìm được thứ có thể giải thích thông. Hắn lại tiếp tục nói:

- Đạo kiếm tâm thứ nhất rõ ràng có thuộc tính lực lượng gì đó đặc biệt. Hai đạo kiếm tâm sau lại yếu hơn không ít. Một mạnh mẽ dẫn theo hai yếu... Ừ, không đúng. Là đạo kiếm tâm thứ nhất cường đại cần hai đạo kiếm tâm yếu hơn bù đắp, đạt được trạng thái tốt nhất. A, chỉ là nếu như Cửu Tà lấy ba đạo này, vậy một đạo kiếm tâm trước đó không phải là của hắn. Nhưng thuộc tính của một đạo kiếm tâm trước đó thuộc tính rõ ràng rất gần với Cửu Tà Kiếm Linh mới đúng. Kỳ quái!

- Thanh Hải đại nhân, có lẽ Cửu Tà đại nhân dung hợp bốn đạo!

- Bốn cái em gái ngươi à? Ngươi cho rằng lão tử là kẻ ngu ngốc sao? Ba đạo còn có thể giải thích thông, cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua. Bốn đạo, chắc hẳn gia chủ cũng sẽ bị kinh động!

Độc Cô Thanh Hải qua mặt sang, mắng tên yêu tinh vuốt mông ngựa kia.

- Dạ dạ dạ, có lẽ Cửu Huyền đại nhân dung hợp hai đạo!

Yêu tinh nịnh bợ biết mình đã vỗ nhầm chỗ, vội vàng sửa sai.

- Tại sao có thể có loại ngu ngốc như ngươi chứ. Trước hết, tính chất của hai đạo kiếm tâm này rõ ràng khác biệt một trời một vực, làm sao có thể dung hợp được. Ngươi đang nghi ngờ chỉ số thông minh của tôn nữ nhà ta sao?

Độc Cô Thanh Hải lại quay sang nói.

Yêu tinh nịnh bợ kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn vội vàng nói không dám, đồng thời đau khổ nói những câu nịnh bợ không liên quan.

- Thôi đi. Ngày hôm nay lão tử tâm tình tốt. Ha ha, truyền nhân ta quyết định lựa chọn không ngờ lần đầu tiên dung hợp ba đạo kiếm tâm. Trong đó còn có một đạo cường đại như vậy. Thiên tài, đúng là thiên tài. Thần Binh Sư không dám nói, đạt được Thánh Binh Sư là chuyện ván đã đóng thuyền!

Độc Cô Thanh Hải quên ngay chút khó chịu nho nhỏ, chợt cười phá lên. Xung quanh rất nhanh xuất hiện những tiếng chúc mừng. Hắn sảng khoái vô cùng:

- Nhanh lên một chút, các ngươi còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Nhanh chuẩn bị mọi thứ cho tốt, nghênh đón cháu gái của ta và đại đệ tử của ta khai sơn!

- Vâng...

Ở phía trên Chuôi kiếm, mọi người rất nhanh liền bắt tay hành động, chờ ở phía trước cung điện thần bí.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 395: Độc Cô Cửu Nhai là ai vậy?
Bọn họ cũng không phải chờ đợi quá lâu. Cửa lớn cung điện thần bí liền mở ra. Ba đạo nhân ảnh đồng thời từ bên trong đi ra.

- Chúc mừng Cửu Tà đại nhân nhận được kiếm tâm. Chúc mừng hai vị đại nhân Cửu Tà và Cửu Huyền trở thành kim bào...

Ba đạo nhân ảnh vừa ra tới nơi, mọi người đã chen chúc xông tới, rất nhanh liền vây quanh Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền, sau đó bắt đầu nịnh hót nói không ngừng.

Về phần Vu Nhai... Không có gì đáng chú ý. Người kia là ai chứ?

Biểu tình của hai người Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền không khác nhau là mấy, đều lộ vẻ mặt khiếp sợ.

Dĩ nhiên bọn họ không phải khiếp sợ bởi chuyện trước mắt, mà là vì tất cả những gì nhìn thấy ở trung tâm Kiếm Ảnh Trận. Không đợi bọn họ kịp phản ứng, đã bị đám người vây tới, đẩy về phía Độc Cô Thanh Hải. Đặc biệt là Độc Cô Cửu Tà, thiếu chút nữa thì bị người ta nắm lấy kéo qua.

Độc Cô Cửu Tà là nam, mọi người dám tới gần, dám làm loạn.

Độc Cô Cửu Huyền thì không thể làm loạn. Hơn nữa Độc Cô Cửu Tà bị Độc Cô Thanh Hải điên cuồng khích lệ, kết quả có thể tưởng tượng được. Nếu không phải Độc Cô Cửu Huyền là tôn nữ chính quy của người ta, sợ rằng cũng sẽ giống nưh Vu Nhai bị người ta không để ý tới.

- Ha ha, ta nói này Cửu Tà, ngươi quả nhiên là không hổ danh với cái tên của mình. Bỗng nhiên nổi tiếng. Không hổ danh là truyền nhân ta nhìn trúng. Lần đầu tiên tiến vào Kiếm Ảnh Trận dung hợp ba đạo kiếm tâm. Không tồi không tồi. Quả nhiên có phong thái của ta lúc còn trẻ!

Độc Cô Thanh Hải làm gia gia người ta, tất nhiên không có khả năng tự mình đi nghênh đón. Hắn chờ ở nơi đó, vẻ mặt vẻ hưng phấn. Vừa thấy Độc Cô Cửu Tà, hắn liền khích lệ, đơn giản là thao thao bất tuyệt. Cuối cùng, hắn nói tới mức Độc Cô Cửu Tà tỉnh lại.

- Chờ một chút. Người dung hợp ba đạo kiếm tâm không phải là ta!

- Không cần khiêm tốn. Ta biết tiểu tử ngươi lại muốn cự tuyệt. Hừ hừ, Cửu Tà, để ta kiểm tra một chút... Đ

ộc Cô Thanh Hải chuẩn bị thực hành kế hoạch cưỡng chế thu nhận đồ đệ của lão. Trên mặt lão lộ ra nụ cười âm hiểm.

- Thật sự không phải là ta. Bá tổ có thể hỏi Cửu Huyền mà xem!

Độc Cô Cửu Tà buồn bực muốn chết, rất nhanh liền ngắt lời, nói. Vừa rồi mình bị Vu Nhai làm cho chấn động, sợ nói không ra lời. Vừa ra tới đây đã bị người ta hiểu nhầm. Con mẹ nó cảm giác kia thật sự phiền muộn.

- Thật không phải là ngươi sao? Cửu Huyền, cháu nói đi!

Độc Cô Thanh Hải bán tín bán nghi nhìn sang.

- Quả thực không phải là Độc Cô Cửu Tà, mà là Độc Cô Nhai. Hiện tại chắc phải gọi là Độc Cô Cửu Nhai!

Độc Cô Cửu Huyền bởi vì Độc Cô Cửu Tà bi kịch trở thành nhân vật chính. Nàng ở một bên cũng bình tĩnh trở lại, nặng nề gật đầu.

- Độc Cô Cửu Nhai, đó là ai vậy?

- Chính là hắn...

Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền đồng thời chỉ tay về phía Vu Nhai. Tất cả mọi người theo đó mà nhìn sang. Sau đó bọn họ liền thấy Vu Nhai đang lén lén lút lút nhón đầu ngón chân đi về phía ngọn núi bên dưới. Bộ dạng như vậy đừng nói có bao nhiêu bỉ ổi, hoàn toàn không có nửa điểm gì là cao thủ. Trên người hắn cũng giống như tên khất cái, tóc tai rối loạn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về phía hai người Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền.

- Ai, Cửu Huyền à, cháu là tôn nữ của ta. Gia gia ta thật vất vả mới tìm được một truyền nhân kiếm pháp. Sao cháu có thể liên kết với hắn lừa gạt ta. Gia gia thật quá thương tâm!

Vẻ mặt Độc Cô Thanh Hải lộ vẻ bi thương nói.

Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đều kêu lên một tiếng kỳ quái:

- Độc Cô Nhai, ngươi đừng đi.

Không đi mới là lạ. Vừa rồi, bộ dạng Độc Cô Cửu Tà thế nào, hắn đều nhìn thấy rõ ràng. Hắn cũng không thích cảm giác bị nâng lên. Chủ yếu nhất là vì Tử lão đầu này vừa nhìn đã biết là một tên biến thái. Nếu làm không tốt, thật sự sẽ bị bắt làm truyền nhân.

Hơn nữa trong cơ thể hắn có ba đạo kiếm tâm, phải lập tức tìm một chỗ thật tốt để nghiên cứu một chút. Hắn phải bảo Huyền Binh Điển hoặc Thôn Thiên Kiếm nghĩ biện pháp ẩn nấp. Nếu không bị loại cao thủ cực kỳ siêu cấp như Độc Cô Thanh Hải bắt được, bắt đi nghiên cứu còn may, nếu như bí mật trên người khó giữ được mới là phiền muộn. Nhân cơ hội này, Vu Nhai đột nhiên vận dụng Phong Tung Bộ cộng thêm thuật ám ảnh chặn giết, chạy ra khỏi Kiếm Ảnh Trận, xuống ngọn núi phía dưới!

Vu Nhai đã thông qua Độc Cô Cửu Tà biết được, Kiếm Ảnh Trận của Độc Cô gia, bao gồm tất cả mọi thứ ẩn trong hư không. Chuôi kiếm giống như chỗ của Độc Cô Thanh Hải chỉ là một phần của Kiếm Ảnh Trận, ở vị trí sát ngoài. Sau đó là rừng kiếm. Cuối cùng là khu vực kiếm tâm.

Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền điên cuồng đuổi theo. Đám người Độc Cô Thanh Hải ngây người giống hết như Vu Nhai trước khi tiến vào sát hạch.

Trên phương diện cảnh giới Vu Nhai khẳng định vẫn kém hơn so với hai người kia. Nhưng trên phương diện tốc độ, hắn lại nhanh hơn so với bọn họ. Chỉ có điều như vậy vẫn chưa đủ. Hắn không phải muốn tránh Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà, mà là Tử lão đầu phía sau.

- Tiểu Thúy...

- Ngao...

Nếu cứ như vậy, Vu Nhai nhất định ngay cả bột xương cũng không còn. Hắn vội vàng gọi Tiểu Thúy, nhảy đến trên lưng nó, sau đó tùy tiện chỉ một hướng.

Tiểu Thúy liền bay vào trong rừng kiếm phong cao thấp khác nhau phía dưới.

Khi Độc Cô Cửu Tà cùng Độc Cô Cửu Huyền thật vất vả từ trong Kiếm Ảnh Trận đi ra, đã không thấy Vu Nhai nữa

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Độc Cô Thanh Hải mới vọt xuống. Hắn không nói hai lời kiểm tra kiếm tâm trong cơ thể Độc Cô Cửu Tà. Chợt sắc mặt hắn điên cuồng biến đổi, giống như ánh mặt trời chiếu xuống núi vào buổi sáng sớm. Bảy màu không ngừng trao đổi.

- Mẹ nó, lẽ nào lão tử thật sự nhìn nhầm?

Độc Cô Thanh Hải không nhịn được thở hắt ra nói.

- Thanh Hải bá tổ, ta không phải đã nói với bá tổ rồi sao? Độc Cô Nhai kia thật sự rất tà. Điều khiến người ta suy sụp chính là, hắn từ đầu đến cuối đi trong rừng kiếm đều đi đường chính giữa. Hơn nữa còn đi nhanh hơn ta!

Độc Cô Cửu Tà không biết là đang buồn hay đang vui, nói.

- Cái gì?

Độc Cô Thanh Hải lại khiếp sợ:

- Đi đường chính trong rừng kiếm. Trong đường chính này, sát tính tại sao không có khiến hắn suy sụp được? Cho dù không có, hắn sao có thể đi ra trong thời gian ngắn như vậy được?

- Ta làm sao biết được! Ta đã nói hắn rất tà mà.

Vẻ mặt Độc Cô Cửu Tà đầy cầu xin.

- Gia gia, gia gia nói xem có phải bởi vì hắn là Kỳ Binh Giả, cho nên sát tính và kiếm ý đối với hắn vô hiệu hay không?

Độc Cô Cửu Huyền hỏi vấn đề trước đó vẫn muốn biết.

- Ừ, có thể, có thể... Không, không có khả năng. Nếu nói như vậy, tiểu tử này dựa vào cái gì mà có thể dung hợp ba đạo kiếm tâm? Trong đó còn có một đạo kiếm tâm cường đại như vậy?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 396: U linh kiếm các
Độc Cô Thanh Hải thở hắt ra một hơi. Tuy rằng Vu Nhai rất tà, nhưng khi nhìn nhìn nhầm, hắn cảm giác rất mất mặt. Tiểu tử này tốt nhất là giống như Độc Cô Cửu Huyền nói. Nhưng hiện thực đặc biệt tàn khốc. Thoáng cái đã bị chính hắn phủ nhân.

Độc Cô Cửu Tà nhún vai. Hắn đã từng xem thấy Vu Nhai ở dưới kiếm ý và sát tính không ngừng đi tới.

Độc Cô Cửu Huyền cười khổ, cảm giác có chút suy sụp. Độc Cô Cửu Tà tuy rằng khiếp sợ, nhưng hắn đã từng nhìn thấy Vu Nhai chiến thắng Độc Cô Cửu Tiên, thậm chí lĩnh giáo qua kiếm pháp của Vu Nhai. Nhưng Độc Cô Cửu Huyền thì không. Nàng chỉ có ba ấn tượng: Đưa thư tình, Chưởng Binh Giả lại quật cường thề không gia nhập vào Độc Cô gia. Còn có biểu hiện biến thái của hắn ngày hôm nay.

- Đúng rồi gia gia, làm sao bây giờ? Hắn chỉ là Kỳ Binh Giả, thật sự cho hắn kim bào sao?

- Ách...

Độc Cô Thanh Hải ngẩn người, dừng chân lại, hỏi:

- Hắn dung hợp chính là kiếm tâm gì vậy?

- Không biết, chúng ta cũng không thấy rõ. Chỉ thấy kiếm ảnh đột nhiên chớp động. Kiếm tâm cùng kiếm ý tàn sát bừa bãi, gần như bạo động. Cuối cùng Vu Nhai đi ra!

Độc Cô Cửu Huyền nói:

- Sau khi ra ngoài, chúng ta cảm giác kiếm tâm trong cơ thể chúng ta còn chưa dung hợp mang theo sự khiếp sợ, kích động. Dường như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể rời khỏi thân thể. Đặc biệt là thời điểm Độc Cô Nhai dung hợp.

- Các ngươi lại nói cụ thể một chút cho ta nghe!

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà không khách khí, trực tiếp kể bắt đầu từ lúc Vu Nhai tiến vào Kiếm Ảnh Trận, cùng tình cảnh hắn nhẹ nhàng bắt được kiếm tâm bọn họ cần.

- Không cần hoài nghi nữa. Tiểu tử này nhất định là lấy phương thức bình thường thông qua con đường chính giữa trong rừng kiếm. Hắn dung hợp và cảm nhận được kiếm ý mạnh hơn các ngươi rất nhiều. Lý giải của hắn đối với Hoàng Binh Sư cũng đạt tới mức cực cao. Sợ rằng cho hắn thêm hai năm nữa, hắn có thể đạt được Địa Binh Sư, thậm chí nhanh hơn. Hiện tại đối với Hoàng Binh Sư hắn chỉ thiếu tích lũy và luyện tập.

Sau khi Độc Cô Thanh Hải nghe xong không nhịn được nói:

- Về phần chuyện kim bào, đương nhiên không thành vấn đề. Hắn dung hợp kiếm tâm, nhất định là đạt được mức độ Thiên Binh Sư có khả năng dung hợp. Hiện tượng kỳ lạ mà các ngươi đã thấy, chỉ có dung hợp kiếm tâm ở cấp bậc Thiên Binh Sư mới xuất hiện. Hơn nữa kiếm tâm của hắn hình như còn rất đặc biệt. Ta không nhìn thấy cũng không nói rõ được. Hoàng Binh Sư có thể dung hợp kiếm tâm cường đại như vậy, không cho hắn kim bào, sợ rằng không đủ để phục chúng.

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà lại liếc mắt nhìn nhau. Hai người biết, Độc Cô gia sợ rằng sẽ dấy lên một trận phong ba lớn, thậm chí sẽ lan tràn tới tất cả toàn bộ Độc Cô Kiếm Vực. Kỳ Binh Giả nhận được kim bào, đây đúng là người đầu tiên từ trước tới nay.

- Đúng rồi. Tiểu tử này có vấn đề gì vậy? Có thiên phú dùng kiếm như vậy, tại sao lại không dung hợp được kiếm? Nếu như không phải là Kỳ Binh Giả, tiểu tử này trở thành Thần Binh Sư cũng không phải không có khả năng.

Độc Cô Thanh Hải hỏi, giọng điệu không tốt.

Trong lời nói của Độc Cô Thanh Hải vẫn phủ nhận khả năng Vu Nhai có thể thành công làm Thần Binh Sư.

- Để ta nói đã!

Độc Cô Cửu Tà bắt đầu giải thích chuyện của Vu Nhai. Độc Cô Cửu Huyền cũng có rất nhiều điều không biết. Nàng nghe được những gì Vu Nhai từng trải qua, cũng có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Chỉ có điều cuối cùng bọn họ đều phát hiện ra một vấn đề, đó chính là phụ thân của Vu Nhai là ai?

- Huyết mạch phản tổ, vậy khẳng định là người trong chi chính của Độc Cô gia chúng ta. Với chi nhánh, muốn có huyết mạch phản tổ là chuyện vô cùng khó khăn. Đúng rồi, ngươi vừa nói phụ thân hắn tên là gì?

Độc Cô Thanh Hải suy đoán:

- A, Độc Cô Chiến Phong, trong gia phả không có tên này sao? Tên bình thường như thế làm sao có được. Không đúng không đúng. Khẳng định là có. Ta hình như đã từng nghe nói ở đâu đó! Rốt cuộc là nghe ở đâu nhỉ?

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà cũng không nói gì, nhìn Độc Cô Thanh Hải đang cố nhớ lại.

- Chẳng lẽ là hắn!

Độc Cô Thanh Hải đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng như điện.

- Ai?

- Các ngươi có còn nhớ hay không, khi có người nào đó có thể từ Thiên Tội Uyên đi ra, sau đó sẽ có an bài gì?

Độc Cô Thanh Hải nói.

- Không phải có thể nhận được một nguyện vọng không quá đáng quá sao?

Độc Cô Cửu Tà nói. Trước đó, hắn đã giải thích qua với Vu Nhai.

- Không sai. Đồng thời còn có cái gì?

- Cái gì?

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà đều trợn trừng mắt. Cuối cùng vẫn là Độc Cô Cửu Tà đột nhiên kêu lên:

- Ta nhớ ra rồi. Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là...

- Không sai, cơ hội trở thành Các chủ U Linh Kiếm Các của Độc Cô gia. Thậm chí nếu là người thực lực cường hãn, sẽ trực tiếp trở thành Các chủ!

Không biết Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà đã quay sang nhìn nhau lần thứ mấy. Độc Cô Cửu Tà lại nói:

- Không trách được không có ai biết đến cái tên Độc Cô Chiến Phong này. U Linh Kiếm Các, đây chính là một các thần bí nhất cũng là đáng sợ nhất của Độc Cô gia.

- U Linh Kiếm Các, mỗi người bên trong đều là cường giả ám dạ, giống như u linh. Tùy tiện vài người xuất động, đều có thể khiến đại lục thay đổi bất ngờ. Đó là người đế quốc Ma Pháp muốn diệt trừ nhất, cũng là một trong những lực lượng của Độc Cô gia khiến cho người ta sợ hãi.

Độc Cô Thanh Hải lạnh lùng nói:

- Ta nhớ người từ trong Thiên Tội Uyên ra gần đây nhất, gọi là Độc Cô Chiến Phong.

- Gia gia, chúng ta làm sao bây giờ? Đi tìm Các chủ U Linh Kiếm Các sao?

Độc Cô Cửu Huyền hỏi.

- Các ngươi biết U Linh Kiếm Các ở chỗ nào sao?

- Ách...

- Ngay cả ta cũng không biết. Chỉ có điều tiểu tử Độc Cô Chiến U kia là người của Hình Kiếm Các. Cho dù là U Linh Kiếm Các thỉnh thoảng cũng sẽ bị khống chế một chút. Hắn hẳn sẽ biết. Các ngươi đi tìm hắn đi!

Độc Cô Thanh Hải nói.

- Ta đi tìm tiểu tử kia. Ha ha ha, kiếm pháp của ta cuối cùng đã có truyền nhân. Tiểu tử này mặc dù là Kỳ Binh Giả, nhưng đủ tà, ta thích. A, Cửu Huyền, tiểu tử kia rốt cuộc có theo đuổi cháu hay không?

- Không có. Những trò trước đây khi còn bé thì không tính làm gì.

Độc Cô Cửu Huyền ngây người một hồi mới phản ứng được nói.

- Không trách được. Không trách được tiểu tử này nói cháu là người quái dị. Chỉ có điều cháu yên tâm đi. Nếu như cháu thích nói, gia gia có thể ép hôn.

Độc Cô Thanh Hải cam kết:

- Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, sinh ra mấy hài tử, xem hắn còn dám không thích nữa hay không.

- Gia gia, gia gia nói bậy gì thế!

Độc Cô Cửu Huyền dịu dàng nói. Tử lão đầu gia gia này thật không nghiêm chỉnh. Nàng lại nói:

- Chờ một chút, gia gia vừa nói gì? Tiểu tử kia nói ta là người quái dị sao?

- Đúng vậy, khẳng định thẩm mỹ quan tiểu tử này thật không tốt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 397: Thần Huyền Khí Điển tầng thứ năm
Độc Cô Cửu Huyền không nói gì, chỉ có điều sắc mặt đã đại biểu cho tất cả, mây đen che phủ.

- Được rồi, các ngươi xuống thông báo tiểu tử Độc Cô Chiến U kia, ta đi đây!

Chớp mắt Độc Cô Thanh Hải đã biến mất ở trước mặt hai người. Cho đến lúc này Độc Cô Cửu Tà mới thở phào nhẹ nhõm, cười hắc hắc:

- Thế nào Độc Cô Cửu Huyền, ta đã nói, ta sẽ thoát khỏi gia gia nàng mà.

- Đúng rồi, Cửu Tà, ta suy nghĩ một chút, vẫn thấy trước hết cho ngươi trở thành truyền nhân của ta thì tốt hơn!

Độc Cô Cửu Tà vừa cười xong, bên tai truyền đến âm thanh giống như ác ma, khiến lông tóc trên người hắn dựng ngược. Độc Cô Thanh Hải vừa biến mất đã quay lại.

Độc Cô Cửu Tà vội vàng nói:

- Vì sao? Không phải bá tổ đã có Độc Cô Nhai rồi sao?

- Hai đệ tử chung quy vẫn tốt hơn so với một người. Tiểu tử kia sẽ không chạy mất, nhưng tiểu tử ngươi có thể sẽ chạy mất.

- Ta mặc kệ...

- Hiện tại lại không phải do ngươi quyết định. Ta sẽ thay đổi tính chất kiếm tà bên trong cơ thể ngươi thành huyễn tà kiếm pháp của ta. Nếu như ngươi không học, sẽ phải chờ học đến phát điên. Đến lúc đó không làm tốt sẽ tẩu hỏa nhập ma!

Độc Cô Thanh Hải thâm trầm nói.

Không đợi Độc Cô Cửu Tà chạy mất, lão trực tiếp vung tay lên, kéo Độc Cô Cửu Tà mang lên kiếm phong.

Về phần Vu Nhai, đúng như Độc Cô Thanh Hải đã nói, hắn cũng sẽ không chạy thoát. Lão muốn cải tạo kiếm tâm của Độc Cô Cửu Tà tối đa cần hai ngày. Trong hai ngày, Vu Nhai tuyệt đối không có cách nào dung hợp hết ba đạo kiếm tâm. Đến lúc đó hắn dám phản kháng, lão chỉ cần thực hiện cách thức tương tự là được.

Độc Cô Thanh Hải lại không biết, đang bởi vì hắn rời lại hai ngày, mới để cho hắn bi kịch mất đi cơ hội nhận được một đệ tử đắc ý. Lấy thực lực của Độc Cô Thanh Hải, muốn đồng thời tìm được Vu Nhai tuy nói không dễ dàng, nhưng cũng không khó. Cho dù Vu Nhai có ẩn nấp bí ẩn mấy đi nữa.

Vu Nhai cũng không biết hắn may mắn tránh thoát được một thời gian. Hắn cũng không biết Độc Cô Cửu Huyền đã đi nói cho Độc Cô Chiến U biết, về chuyện U Linh Kiếm Các. Hắn cũng không biết chuyện hắn tìm kiếm phụ thân phụ tình kia đột nhiên có manh mối khác. Lúc này hắn đang lĩnh hội ba đạo kiếm tâm trong cơ thể. Sở dĩ dung hợp ba đạo, bởi vì bản thân hắn có ba Kiếm Linh.

Phong Doanh cùng U Hoang lúc này đã bế quan.

Bọn họ hấp thu kiếm tâm, đều là do Thôn Thiên Kiếm chọn lựa cho bọn họ, đặc biệt thích hợp.

Vu Nhai có cảm giác, chỉ cần bọn họ dung hợp với kiếm tâm, sẽ đều đạt tới cảnh giới Thánh Binh Linh bát giai song song với Khắc Liệt Luân Tư và Xích Thố.

Kiếm tâm của Thôn Thiên Kiếm, cũng chính là đạo kiếm tâm mạnh nhất kia. Lúc đó khi Vu Nhai đang trợ giúp Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà đối phó với hai đạo kiếm tâm kia, Thôn Thiên Kiếm đã trực tiếp rời khỏi thân thể xông vào chỗ cao hơn. Thôn Thiên Kiếm đã sớm chọn xong kiếm tâm trước. Sau khi đi tới trực tiếp nuốt vào. Cho nên mới có chuyện hắn và Độc Cô Cửu Tà dung hợp kiếm tâm trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Ngay cả Vu Nhai cũng không biết tính chất của kiếm tâm kia là gì. Hắn không có cách nào. Thôn Thiên Kiếm vẫn không để ý tới hắn.

Hiện tại, Vu Nhai nhìn kiếm quang và phù văn ngân sắc lơ lửng ở trước mắt cũng không hiểu nguyên nhân. Hắn chỉ biết là đang dung hợp kiếm tâm, lại dường như không có chuyện của hắn. Hắn chỉ có thể bất lực quan sát bên trong.

- Thôi đi. Các ngươi dung hợp là chuyện của các ngươi. Ta tu luyện là chuyện của ta!

Vu Nhai có cảm giác phiền muộn giống như bị người ta vứt bỏ. Hắn đường đường là chủ nhân. Ba Kiếm Linh dung hợp kiếm tâm lại có thể không có chuyện của hắn. May mà hắn trời sinh tính tình rộng rãi, rất dễ tìm được chuyện để giết thời gian.

- Thần Huyền Khí Điển tầng thứ năm...

Hoàng Đạo Vô Cực trải qua một loạt rèn luyện từ kiếm ý, sát tính và kiếm tâm, đối với lĩnh ngộ đã đạt tới trình độ sâu sắc. Đúng như Độc Cô Thanh Hải đã nói, Hoàng Binh Sư của Vu Nhai sợ rằng chỉ cần phải tích lũy và rèn luyện mà thôi.

Về phương diện rèn luyện, bởi vì ở trong giai đoạn Linh Binh Sư hắn đã đạt được nền tảng siêu cường, tạm thời còn có thể mượn sử dụng.

Hiện tại, điều hắn cần phải làm là tích lũy.

Phương pháp tích lũy của Vu Nhai là... lấy ra một đoạn rễ đen nhỏ, cắt ra một chút, sau đó nuốt vào. Đã có kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này Vu Nhai ăn rễ màu đen thuận buồm xuôi gió. Bởi ăn ít, hắn cũng không cần Thôn Thiên Kiếm và các Thần Binh của Huyền Binh Điển hỗ trợ, bản thân có thể trực tiếp tống khí lực hắc ám ra ngoài.

Đương nhiên, Thí Thần Ma Nhận cũng rất quan trọng. Mỗi lần hắn nuốt rễ màu đen kia, Thí Thần Ma Nhận đều rất cao hứng.

- A, Thí Thần Ma Nhận, ngươi làm vậy là có ý gì? Ăn nhiều một chút, ngươi giúp ta hấp thu thành phần hắc ám sao?

Lần đầu tiên Vu Nhai thấy Thí Thần Ma Nhận hy vọng như thế, hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Chợt hắn nhìn thấy Thôn Thiên Kiếm, hắn nhất thời hiểu rõ.

Thôn Thiên Kiếm vẫn ở bên kia dung hợp kiếm tâm. Sau khi dung hợp xong, lực khí nhất định sẽ tăng trưởng them một chút. Thí Thần Ma Nhận cảm thấy khó chịu.

Xem ra hai thanh Thần Binh siêu cấp vẫn dẫn đến chút tác dụng kìm chế lẫn nhau.

Vu Nhai không do dự. Nếu Thí Thần Ma Nhận đã nói như vậy, hắn cũng cắt một đoạn lơn hơn một chút. Đương nhiên, hắn cũng không dám cắt quá lớn. Hắn vẫn không tin Thí Thần Ma Nhận được. Hơn nữa nếu quá nhiều cũng sẽ cảm giác thống khổ. Năng lượng phát sinh cũng phải nằm trong khả năng chịu đựng của hắn. Thí Thần Ma Nhận chỉ hấp thu thành phần hắc ám trong đó mà thôi. Phần lớn năng lượng vẫn phải do thân thể hắn tới tiếp nhận.

Như vậy, Vu Nhai cuối cùng không ngừng trùng kích về phía Hoàng Binh Sư tam đoạn.

Chớp mắt đã hai ngày hai đêm trôi qua. Ba Kiếm Linh tiến vào giai đoạn cuối cùng. Vu Nhai lại chưa đạt được Hoàng Binh Sư tam đoạn, nhưng cũng không còn cách quá xa.

Điều khiến Vu Nhai vui mừng nhất vẫn là cái rễ màu đen kia. Hắn cảm thấy tiếc hận. Trước đây Tiểu Hắc cũng chỉ đưa cho hắn hai đoạn rễ mà thôi.

Cái rễ màu đen này lại không bị trơ thuốc như các loại thuốc khác, cũng chính là ăn viên thứ hai sẽ không có hiệu quả. Lần thứ hai ăn vào, hiệu quả chỉ hơi yếu hơn một chút. Bởi vì Hoàng Binh Sư mỗi đoạn cần rất nhiều năng lượng, cho nên mới tạm thời không đột phá nhanh như vậy.

- Cũng không biết đây là vật gì!

Vu Nhai lẩm bẩm.

Oong...

Hắn không quan tâm nhiều như vậy, đang tính duy trì liên tục. Đúng vào lúc này, trong cơ thể đột nhiên truyền đến một chấn động. Vu Nhai vội vàng cất đoạn rễ màu đen vừa cắt được vào trong nhẫn không gian, vội vàng quan sát bên trong.

- Phong Doanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Chủ nhân, đến phiên ngài. Ý thức của ngài cũng phải dung hợp với kiếm tâm, như vậy chúng ta mới có thể chân chính nhận được kiếm tâm!

Vu Nhai ngây người sửng sốt. Chợt hắn biết mình phải làm gì.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 398: Thân ảnh nữ tính
Đạt được Hoàng Binh Sư, ý thức đã sớm dung hợp cùng Kiếm Linh. Vu Nhai đã quen việc dễ làm, trực tiếp đem ý thức nhập vào trong linh thể Phong Doanh.

Trong nháy mắt, Vu Nhai cảm thấy mình tiến vào trong cuồng phong, thoáng chấn động một chút sau đó đi tới. Chỉ thấy trong gió hình như có thêm một chút không phù hợp. Đều là gió, chỉ là trong gió mang theo kiếm ý rất mạnh. Nhất định là kiếm tâm. Gió của Phong Doanh mang theo tính chất của đạo kiếm tâm kia.

Vu Nhai cũng không cần Phong Doanh chỉ dẫn, vận dụng khí lực của Hoàng Đạo Vô Cực.

Gió xung quanh lập tức biến thành binh sĩ. Phong Doanh vốn chính là Kiếm Linh bản mạng của Vu Nhai. Những con gió này quả thực khống chế rất thuận tiện. Chỉ cần một đạo kiếm tâm này...

Nếu lúc trước ở trong Kiếm Ảnh Trận nhận được nó, hắn có thể khiến nó ra ngoài, vậy hôm nay tất nhiên không thành vấn đề.

Ầm...

Trong nháy mắt ý thức của Vu Nhai dung hợp. Sau đó tất cả gió xung quanh cũng thay đổi. khí lực tăng thêm một đạo khí tức này, tất cả gió đều biến thành tính chất của đạo kiếm tâm kia. Đương nhiên, Phong Doanh vẫn mềm mại như cũ.

Ý thức gia nhập vào trong cơ thể Phong Doanh. Lúc này Phong Doanh cuối cùng đã biến hóa, chuyển thành Thánh Kiếm Linh bát giai.

Trong lòng Vu Nhai vô cùng phấn chấn, lại tiến vào trong U Hoang Kiếm Linh. Sau cùng, hắn nhìn về phía Thôn Thiên Kiếm cuối cùng.

- Thế nào, ngươi không cần nhờ ta, bản thân có thể hoàn toàn dung hợp với kiếm tâm sao?

Oong...

Thôn Thiên Kiếm hình như rất buồn bực phát ra một tiếng động, run rẩy một cái, hình như còn đang chơi trò ưu việt. Nhưng cuối cùng nó vẫn tiếp nhận ý thức của Vu Nhai. Điều này chứng minh, Thôn Thiên Kiếm chỉ là huyền kiếm bản mạng của Vu Nhai. Cho dù nó có lợi hại hơn nữa cũng không thể thay đổi được sự thực.

Lần đầu tiên Vu Nhai thật sự gần kề với Thôn Thiên Kiếm. Một khí tức thương tang ập vào mặt.

Xung quanh là sương mù mờ ảo, phù văn bay loạn. Vu Nhai nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả mọi thứ bên ngoài.

Hình như có cảm giác loại thành thạo, nhưng không biết đã thấy qua ở chỗ nào. Đúng vào lúc này, Vu Nhai lại mở mắt, dường như cảm giác được điều gì. Đầu hắn lặng lẽ nhìn nghiêng sang một bên. Trong nháy mắt, mắt hắn như muốn lồi ra.

Chỉ thấy ở sâu trong sương mù mơ mơ hồ hồ hình như có một đạo thân ảnh. Thân thể hình chữ S kia nói cho Vu Nhai biết, đó là một thân ảnh nữ tính.

Vu Nhai ngây người, ngơ ngác nhìn thân thể trong sương mù phía trước. Tiếc hận sương mù cũng không bởi vì hắn huy động mà tản đi, vẫn mờ mờ ảo ảo...

- A, ngươi làm gì vậy?

Đột ngột, Vu Nhai cảm giác đầu mình dường như bị cái gì đó đánh trúng, đau thiếu chút nữa thì chết.

Ngay khi hắn kêu lên, dường như cũng nhìn thấy được hai ánh mắt sáng như điện. Thân hình chữ S ở trong sương mù phía trước xuất hiện thêm hai con ngươi!

Trong nháy mắt đó, Vu Nhai chỉ cảm thấy sự sắc bén, chìm sâu vào mênh mông.

Đương nhiên, còn rất đẹp. Ánh mắt kia thực sự giống như điện, theo người khác là tia chớp điện. Vu Nhai cảm thấy tương đối đặc biệt, cảm giác như phóng điện...

Đẹp khiến người ta không thở nổi. Người nắm giữ ánh mắt như vậy, dù thế nào cũng sẽ không liên quan với chữ xấu.

- Thôn Thiên Kiếm, nàng đang ở đâu? Thật ra chúng ta có thể nói một chút. Nàng xem thiên phú ta thật sự không tệ. Sẽ có một ngày trở thành cao thủ. Đến lúc đó không muốn cũng sẽ gặp mặt. Vậy không bằng hôm nay nàng tự mình chỉ điểm ta, để ta nhanh chóng trở nên hung mãnh. Như vậy ta cũng có thể trợ giúp nàng nâng cao khí lực không phải sao? Giống như kiếm tâm này, chỉ cần ta có khí lực mạnh hơn, nàng nhất định cũng có thể dung hợp với kiếm tâm mạnh hơn không phải sao?

Vu Nhai cũng không chờ Thôn Thiên Kiếm trả lời, lại trực tiếp kêu lên.

Lúc này, bóng đen hình chữ S ở trước mắt hắn đột nhiên tan mất, còn dư lại chỉ là chút sương mù mơ hồ và phù văn đang bay lơ lửng mà thôi.

Trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy tiếc nuối. Đối với chuyện trước đây Thôn Thiên Kiếm không giúp bản thân và Thủy Tinh, Vu Nhai không thèm để ý tới. Không phải nó cũng đã bồi thường rồi sao?

Lúc này thấy huyền linh hư hư thực thực, hắn tạm thời che giấu sự không hài lòng của mình trước đó, dự tính dụ dỗ nàng đi ra.

- Có phải nàng không mặc quần áo nên không thể đi ra hay không? Chỗ của ta có, ta cho nàng là được chứ gì... Ta nhổ vào, đau quá. Nàng không ra cũng không cần làm như vậy chứ? Trước mặt chúng ta không phải còn ở gần nhau cả đời sao? Còn gắn với nhau hơn cả keo với sơn. Lại nữa. Dừng lại dừng lại. Ta còn phải dung hợp kiếm tâm. Nếu còn đánh nữa, ta sẽ ở lỳ chỗ này không đi.

Vu Nhai kêu lớn. Thôn Thiên Kiếm cần phải thật sự dung hợp cho tốt, như vậy hắn có thể tận tình đùa giỡn. Đối với chuyện đùa giỡn cùng Thôn Thiên Kiếm, trong lòng Vu Nhai tương đối không áp lực.

- A, thật sự có hiệu quả sao?

Đương nhiên, Vu Nhai không phải là kẻ điên cuồng thích bị ngược, thích Thôn Thiên Kiếm phát động công kích đối với hắn, mà là lúc đầu óc hắn đau đớn, lại có thể cảm giác mức độ dung hợp cùng Thôn Thiên Kiếm tiến thêm một bước nhỏ. Mặc dù chỉ là từng bước nho nhỏ, lại làm cho Vu Nhai thấy được hi vọng.

Đã có hi vọng, vậy liên tục duy trì. Trong nháy mắt Vu Nhai biến thành kẻ nói nhảm, chịu đựng đau đớn, liên tục duy trì mồm mép ba hoa kêu loạn.

Tiếc rằng Vu Nhai quá kiêu ngạo, cuối cùng lại còn ngồi xếp bằng xuống, khiến cho Thôn Thiên Kiếm phát hiện ra vấn đề. Kết quả không quan tâm Vu Nhai nói thế nào, Thôn Thiên Kiếm vẫn không phát động công kích, chuẩn bị cho Vu Nhai thực sự mất mặt.

Nhưng Vu Nhai vẫn cười. Chí ít trước mặt lại có một chiêu có thể đối phó với Thôn Thiên Kiếm.

- Nói đi, cho dù nàng không tiếp tục mưu sát chồng, chung quy cũng phải để ta giúp nàng xoa ngực, a, là dung hợp kiếm tâm chứ?

Vừa rồi Vu Nhai đã từng nói không biết bao nhiêu lời vô nghĩa. Hiện tại nói tới nói lui vẫn là bộ dạng lưu manh này. Hắn không thu miệng lại được. Ngay cả mưu sát chồng đều không nhịn được mà nói ra. Khi lời này vừa ra khỏi miệng, Vu Nhai l

p tức cảm giác sương mù và phù văn xung quanh trực tiếp bạo động. Hắn vội vàng thu nhỏ miệng lại. Nếu không, làm không tốt Thôn Thiên Kiếm thật sự sẽ liều mạng. Tính tình nàng thật sự không tốt. Vẫn là lão bà Thủy Tinh dịu dàng hơn.

Cuối cùng, Vu Nhai trầm mặc được một chút, mới đưa ý thức phân tán ra ngoài, lĩnh hội thế giới này!

Trong nháy mắt, Vu Nhai chỉ cảm thấy mình giống tiến vào vũ trụ vực sâu. Có thể nói là hố đen. Chỉ có điều hố đen này là màu trắng, tự do ở trong sương mù giống như cái miệng há lớn, chờ đợi cắn nuốt tất cả.

- Đây là bản chất thật sự của Thôn Thiên Kiếm sao?

Vu Nhai thì thào tự nói, không ngờ lấy ngón tay làm kiếm, đột nhiên bắt đầu luyện tập Thôn Thiên Nhất Thức. Cùng lúc đó, xung quanh vốn có sương mù không ngừng cuồn cuộn chợt dừng lại, hình như không muốn quấy rầy Vu Nhai.

Từ từ, Vu Nhai lại từ Thôn Thiên Nhất Thức bắt đầu chuyển hóa, thành kiếm kỹ của Phong Doanh và U Hoang...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 399: Không theo cũng phải theo
Có lẽ chỉ là trong nháy mắt, có lẽ đã qua rất lâu sau đó, trong kiếm kỹ của Phong Doanh cùng U Hoang, không ngờ mang theo tính chất Thôn Thiên Kiếm, thâm trầm cùng cắn nuốt tất cả...

- Hô...

Vu Nhai thở hắt ra một hơi, cảm giác ở trên phương diện kiếm pháp lại có đột phá, tâm tình sảng khoái vô cùng.

- Đến đây đi Thôn Thiên Kiếm!

Sương mù xung quanh dừng lại một chút mới khôi phục lại, dường như trầm mặc một hồi.

Không thể phủ nhận, chủ nhân Vu Nhai này lại có lúc rất có thiên phú. Đây cũng là điều khiến Thôn Thiên Kiếm buồn bực nhất.

Nếu như không phải Vu Nhai có đầy đủ thiên phú, có lẽ có thể ném cho Huyền Binh Điển cho người khác!

Vu Nhai không chú ý tới sự biến hóa của sương mù, trực tiếp lấy lực lượng của Hoàng Đạo Vô Cực ra dẫn động lực lượng này,

Lần này cũng không có thuận lợi như đối với Phong Doanh và U Hoang, trực tiếp khiến xung quanh đều hóa thành binh. So với kiếm ý và sát tính cũng khó khăn hơn nhiều. Xem ra lực lượng bên trong Thôn Thiên Kiếm so với kiếm ý và sát tính trong rừng kiếm còn lợi hại hơn nhiều.

Đương nhiên, ý thức của Vu Nhai cùng Thôn Thiên Kiếm đã thoáng dung hợp, khiến hắn sử dụng lực lượng Hoàng Đạo Vô Cực đã dễ dàng hơn.

Cuối cùng, sương mù xung quanh đều bị hắn khống chế. Hắn nhìn thấy một đạo lực lượng không phù hợp với xung quanh, đồng thời mang theo sự cắn nuốt, lại có phần không phải. Dường như cũng không phải là cắn nuốt thuần túy. Chủ yếu nhất là dẫn động...

Ầm...

Vu Nhai trực tiếp đem ra ngoài dung hợp. Trong nháy mắt, ý thức dường như lại đặt mình vào trong thế giới kia. Xung quanh kiếm ảnh dao động. Đồng thời có vô số âm thanh truyền đến. Trời ạ, đây không phải là thế giới Kiếm Ảnh Trận sao?

Vu Nhai dường như đứng ở trên không trung, thấy được rừng kiếm, thấy được chỗ kiếm tâm...

- Ta nhổ vào. Thôn Thiên Kiếm, nàng quả nhiên là hỗn đản!

Vu Nhai còn chưa hiểu tại sao lại trở lại trong Kiếm Ảnh Trận, đã trực tiếp cảm giác được phong vân xung quanh biến hóa khôn lường. Không ngờ hắn trực tiếp bị đá ra ngoài. Hắn không nhịn được mắng lớn.

Đúng vào lúc này, hắn lại thấy được đôi mắt sáng như điện kia. Lần này hắn đã nhìn thấy rõ ràng hơn. Hình như còn loáng thoáng có thể thấy được gương mặt đó...

Trong nháy mắt, thế giới xung quanh biến thành một màu xanh biếc. Còn có đạo kiếm phong cắm ngược kia. Gương mặt cũng theo đó mà biến mất!

- Ha ha, tiểu tử, rốt cuộc tìm được ngươi. Tiểu tử, tuy rằng trước kia ngươi từng mắng ta. Ở trước mặt ta, từng giả vờ ngu ngốc. Nhưng lão nhân ta đại nhân đại lượng tha thứ cho ngươi lúc này. Không đúng không đúng, chỉ cần ngươi làm truyền nhân của ta, học tập kiếm pháp của ta. Ta sẽ hoàn toàn tha thứ cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?

Ngay khi Vu Nhai tự hỏi về tình huống vừa phát sinh, đột nhiên bên tai lại truyền tới một tiếng cười một phần điên cuồng.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Độc Cô Thanh Hải không biết từ lúc nào đã ở trước mặt hắn.

- Thế nào? Không nói lời nào sao? Không nói lời nào ta coi như ngươi đã đáp ứng. Quả nhiên sảng khoái. Tới đây tới đây. Để ta nhìn qua kiếm pháp trước đây ngươi từng học một chút. Ta sẽ tạo ra kiếm pháp phù hợp với ngươi!

Độc Cô Thanh Hải thấy Vu Nhai không nói lời nào, tiếp tục nói.

Sắc mặt Vu Nhai có chút ngây người. Nói thật ra, hắn vẫn cảm thấy nghiên cứu tướng mạo của kiếm linh Thôn Thiên Kiếm và kiếm tâm kỳ quái vừa rồi tương đối đáng tin, không để ý đến Tử lão đầu trước mắt. Hắn vẫn cố gắng nhớ lại khuôn mặt mới loáng thoáng nhìn thấy vừa nãy.

Đáng tiếc, vừa trong nháy mắt đó thật sự quá nhanh, nhìn không rõ ràng.

- Tiểu tử, đừng đang giả bộ ngây ngô nữa. Hay là ngươi vui mừng quá tới mức hỏng rồi? Khẳng định là vui mừng tới hỏng rồi đúng không? Ha ha, như vậy đi, nếu như ngươi tạm thời...

Độc Cô Thanh Hải nói lung tung. Vu Nhai cảm nhận được điều Thôn Thiên Kiếm vừa cảm nhận!

- Ta nói này lão nhân, kiếm pháp của ngài có phải gọi đánh võ mồm hay không?

Vu Nhai rốt cuộc vẫn bị quấy rầy, tạm thời kìm chế kích động nghiên cứu xuống, ngây người hỏi, có phần rất nghiêm túc.

- Ách, ngươi nói cái gì...

- Nếu như không phải đánh võ mồm, ta cũng không học. Ta còn có việc, ta đi trước.

Vu Nhai lười nói lời vô nghĩa với lão gia hỏa này. Hiện tại hắn đã biết cách đối phó với kiếm tâm, không cần lo lắng bị phát hiện. Nói xong, hắn trực tiếp nhảy từ kiếm phong dưới chân xuống. Tiểu Thúy không cần chỉ thị địa liền chở hắn lên, bay về phía Hình Kiếm Các.

- Tiểu tử, ngươi dám diễu cợt ta!

Đột ngột, Độc Cô Thanh Hải xuất hiện ở bên cạnh Vu Nhai. Không ngờ tốc độ của Tiểu Thúy còn chậm hơn so với hắn.

- Ách, ta thật sự muốn học đánh võ mồm. Ngươi xem bộ dạng ta đần độn như vậy, chỉ có đánh võ mồm là thích hợp với ta. Về phần kiếm pháp điên gì đó, ngài vẫn giữ lại cho chính mình đi!

Vu Nhai đối với lão điên này thật sự không có thiện cảm:

- Lại nói, ta chỉ là một Kỳ Binh Giả, cần tiếp tục rèn luyện thêm mấy năm mới tiến hành sát hạch. Nói cách khác, sẽ hỏng uy danh lão nhân gia ngài.

Khóe miệng Độc Cô Thanh Hải giật giật vài cái. Lão đã lớn tuổi như vậy, đây là lần đầu tiên bị người hung hăng mắng vào mặt. Những lời này đều là do lão nói với Vu Nhai trước khi hắn tiến vào sát hạch. Cảm giác bị nói trả lại như vậy thật sự khó chịu. Chỉ có điều lão là ai chứ? Lão là người nổi tiếng da mặt dày nhất ở Độc Cô gia này.

- Hắc hắc, tiểu tử, ta làm vậy không phải là thử thách ngươi sao? Nếu không… nếu không phải ta kích tướng, ngươi sẽ có thành tích như vậy sao? Ta vốn xem trọng ngươi. Đến đây đi, Độc Cô Cửu Tà đã là truyền nhân của ta. Các ngươi làm sư huynh đệ cũng tốt. Lại nói, ta không chừng còn có thể gả Cửu Huyền cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?

Giọng Độc Cô Thanh Hải rất mềm mỏng nói.

- Ách, Độc Cô Cửu Tà làm truyền nhân của lão rồi sao?

Vu Nhai buồn bực nói.

- Đương nhiên. Ta cải tạo kiếm tâm của hắn... A, sau khi hắn nhìn kiếm pháp của ta, trực tiếp theo ta.

- Nếu như lão đã có truyền nhân, vậy không liên quan gì tới ta nữa, đi trước!

Vu Nhai làm sao có thể không nghe ra được sự mờ ám bên trong. Hắn mau chóng bảo Tiểu Thúy bay nhanh một chút.

Quả nhiên, Độc Cô Thanh Hải lại đuổi theo, tiếp tục vừa đấm vừa xoa. Nhưng nói thế nào Vu Nhai cũng không chịu. Cuối cùng Độc Cô Thanh Hải không kiên trì được nữa:

- Tiểu tử, ngày hôm nay ngươi không theo cũng phải theo. Theo cũng phải theo. Vừa rồi ngươi cũng đã hiểu, Độc Cô Cửu Tà chính là do bị ta cải tạo kiếm tâm mới phải theo. Ngươi, có ba kiếm tâm, ta tùy tiện cải tạo một kiếm tâm của ngươi, xem ngươi theo hay là không theo ta?

Tiếng nói vừa dứt, Độc Cô Thanh Hải trực tiếp vung tay lên. Một khí tức giữ Vu Nhai lại. Trên mặt lão nở nụ cười âm hiểm, hình như nghĩ đến sắc mặt Độc Cô Cửu Tà sau bị cải tạo sẽ xuất hiện ở trên người Vu Nhai. Hắc, sảng khoái vô cùng.

Nhưng thoáng qua lão liền biến sắc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi:

- Không có khả năng. Kiếm tâm của ngươi?

- Dung hợp rồi!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top