Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 400: Ta vẫn băng thanh ngọc khiết
Vu Nhai bị dọa giật mình. Lão nhân này sử dụng sức mạnh khiến hắn thật sự ngay cả khí lực động một ngón tay cũng không có. Chỉ có điều nghe được lời lão nói, trong lòng lại trấn tĩnh, thản nhiên trả lời.

- Không thể như vậy được. Ba đạo kiếm tâm ngươi làm sao có thể dung hợp nhanh như vậy?

- Vì sao không thể chứ. Không phải lão từng nói ta tà sao? Ta tà, thế nào?

Vu Nhai cũng không nhận:

- A, hình như ta nhớ nhầm. Hóa ra cục gạch Huyền Binh của ta không thể dung hợp kiếm tâm, cho nên thanh kiếm tâm của ta đều chạy mất!

-...

Trong lúc nhất thời Độc Cô Thanh Hải không biết phải nói gì.

Kiếm tâm chỉ cần dung hợp, sẽ trở thành một phần của Kiếm Linh. Độc Cô Thanh Hải chỉ có thể cải tạo kiếm tâm, không thể cải tạo Kiếm Linh đã thành hình. Trước đó hắn lại chưa từng nghiên cứu qua Binh Linh của Vu Nhai, tất nhiên không biết Vu Nhai đã dung hợp hay để cho kiếm tâm chạy mất.

- Ta rốt cuộc là dung hợp hay đã để cho chạy mất? Ta không biết nữa. Thôi đi. Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới lão. Ta thích dung hợp thì dung hợp. Ta thích bỏ đi thì bỏ đi!

Vu Nhai lẩm bẩm. Hắn cảm giác thân thể có thể chuyển động, trực tiếp bảo Tiểu Thúy tiếp tục đi tới. Chỉ còn lại có Độc Cô Thanh Hải đang ngơ ngác.

Không quan tâm Vu Nhai là dung hợp hay để cho chạy mất, đều có nghĩa là kế hoạch nhận truyền nhân của lão đã thất bại. Trừ khi ép buộc hoặc trực tiếp giam cầm. Nhưng Độc Cô gia lại không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh.

- Mẹ nó, tiểu tử này quả nhiên đủ tà. Ta thích!

Bất kể là dung hợp hay trực tiếp để cho kiếm tâm chạy thoát, đều đại biểu cho Vu Nhai không giống người thường.

- Ta cũng không tin không thể khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!

Lại nhìn về phía xa một hồi, Độc Cô Thanh Hải mới xoay người lao trở về kiếm phong trong Kiếm Ảnh Trận kia. Dù sao Vu Nhai là người của Độc Cô gia, thế nào cũng có lúc gặp lại. Giống như Độc Cô Cửu Tà, cuối cùng còn không phải bị lão bắt lại sao?

Hình Kiếm Các, Vu Nhai trực tiếp hạ xuống trên quảng trường phía trước. Hai người Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà đã chờ ở chỗ đó. Bọn họ đã mặc kim bào.

Cùng lúc đó, xung quanh còn có một vài người Vu Nhai không quen.

- Ngươi chính là Độc Cô Nhai sao?

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà còn chưa lên tiếng, một lão già đứng ở giữa đã đứng dậy, ánh mắt bắn thẳng đến Vu Nhai, hờ hững hỏi. Thấy Vu Nhai gật đầu, lão mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cẩn thận đánh giá:

- Ta là Độc Cô Thanh Vân, là trưởng lão của Trưởng Lão Các. Ngươi đã thông qua sát hạch kim bào của Độc Cô gia, cũng nhận được kiếm tâm. Hiện tại trao cho ngươi cái tên Độc Cô Cửu Nhai, đồng thời dành cho ngươi kim bào và các loại phần thưởng kim bào nên có. Bởi vì phần thưởng có rất nhiều. Ở chỗ này không thể giải thích hết được. Đến lúc đó ngươi có thể lại chỗ người hướng dẫn dắt tìm hiểu rõ thêm. Hiện tại ngươi tiếp nhận kiếm bào của ngươi trước đi, Độc Cô Cửu Nhai!

- Được!

Vu Nhai biết không nhận không được. Hắn gật đầu, hai tay rất nghiêm túc nâng kiếm bào kim sắc, sau đó tiện tay vung lên một cái, trực tiếp khoác ở trên người. Hắn cúi đầu nhìn xuống. Ánh vàng lấp lánh. Chỉ có điều phía trên có một cục gạch khiến người ta có cảm giác chẳng ra sao cả.

Hình như Độc Cô gia cũng ý thức được vấn đề này. Ở phía trên cục gạch còn thêm ba thanh kiếm, hình như đang thể hiện hắn nhận được ba đạo kiếm tâm.

- Chúc mừng, Độc Cô Cửu Nhai!

Mọi người xung quanh đều tới chúc mừng, không quan tâm là hắn có biết hay không biết.

Đương nhiên, không ít người cũng có chút khinh miệt. Cục gạch này thật sự quá gai mắt. Vu Nhai lại hoàn toàn không cảm thấy ngại. Người ở nơi này bất kể là ai cũng không có quan hệ gì với hắn. Đồng thời, lại có một chiếc nhẫn không gian được đưa ra. Đây chính là phần thưởng đối với thành viên Độc Cô gia trở thành kim bào.

Vu Nhai thành thật không khách khí tiếp nhận. Hắn đưa ý thức vào đảo qua. Bên trong còn có không ít nguyên vật liệu. Có khoáng thạch, có dược phẩm...

Chủ yếu nhất là không gian rất lớn, còn lớn hơn so với chiếc nhẫn không gian hắn được nhận trước đó.

Tạm thời hắn cũng không có thời gian quan sát xem bên trong là vật gì, lại cám ơn một hồi.

- Được rồi, hiện tại chỉ trao cho ngươi kiếm bào và thân phận trước. Còn nghi thức tuyên bố chính thức thì phải chờ tới ngày mai, cùng thực hiện với Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền. Đến lúc đó gia chủ sẽ chính thức gặp các ngươi, cũng sẽ lập kiếm đàn để bái tế tổ tiên!

Độc Cô Thanh Vân căn dặn.

Vu Nhai vẫn tỏ vẻ thành khẩn đáp lời. Độc Cô Thanh Vân lại cùng ba người kia hàn huyên vài câu, sau đó dẫn người rời đi.

Kim bào trong Độc Cô gia cũng không phải chỉ có vài người. Mặc dù trưởng lão được coi trọng, nhưng sẽ không có các chuyện nịnh bợ. Nói khó nghe, tương lai còn không biết ba người này có thể đạt được tới độ cao của hắn hay không.

Sau đó, những người chấp pháp của Hình Kiếm Các cũng tản đi, chỉ còn lại có ba người Độc Cô Cửu Tà.

- Trời ạ, sư đệ, ngươi mặc trang phục này vào trông thật soái!

Sắc mặt Độc Cô Cửu Tà từ đầu đến cuối đều không tốt. Chờ sau khi mọi người rời đi mới đi tới vỗ nhẹ vào vai Vu Nhai, vẻ mặt còn thảm hơn cả người lưu lạc ở tận chân trời.

Vu Nhai sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, nhún vai nói:

- Thật đáng tiếc, ta vẫn băng thanh ngọc khiết!

Có ý gì?

- Tử lão đầu kia không thể làm gì được ta. Cho nên, chúng ta không thành sư huynh đệ được.

Vu Nhai cười hắc hắc nói.

- Cái gì? Sao có thể như vậy được?

- Khi lão tìm được ta, ta đã dung hợp ba đạo kiếm tâm xong!

Vu Nhai nhún vai, tháo kim bào ra, đi về phía Hình Kiếm Các. Thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng. Độc Cô Chiến U có tin tức gì hay không? Hiện tại hắn quan tâm tới điều này hơn.

Nhìn theo bóng lưng của Vu Nhai, Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà lại liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nói:

- Tên này đúng là đại biến thái.

- Chờ một chút. Độc Cô... Cửu Nhai!

Độc Cô Cửu Huyền đột nhiên kêu lên. Nàng cảm giác cái tên này thật sự là không quen. Vu Nhai cũng thấy rất không quen, nhưng vẫn xoay đầu lại. Hắn lại nghe Độc Cô Cửu Huyền nói:

- Ngươi không phải muốn đi tìm Chiến U thúc chứ? Không cần, Chiến U thúc vẫn chưa về. Chiến U thúc đi U Linh Kiếm Các tìm phụ thân ngươi vẫn chưa về. Thúc ấy đã đi ba ngày rồi.

Trong nháy mắt, ánh mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, cả người bạo phát ra tướng khí cường đại, trầm giọng nói:

- Rốt cuộc đã tìm được rồi sao?

- Chúng ta cũng không rõ lắm. Là gia gia ta nói, U Linh Kiếm Các là lực lượng ám dạ của Độc Cô gia. Các chủ và các nhân vật quan trọng trong đó đều sẽ tạm thời cắt bỏ khỏi gia phả. Có lẽ chỉ có gia phả trong tay gia chủ cùng Trưởng Lão Các mới có!

Độc Cô Cửu Huyền giải thích.

Tim Vu Nhai không nhịn được đập mạnh. Cuối cùng sẽ đối mặt người kia sao? Nam nhân kia sẽ làm như thế nào?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 401: Rất nhanh sẽ tìm đến
Rất nhanh, tim Vu Nhai lại trở nên ổn định. Dù sao nam nhân kia cũng không liên quan tới mình. Chỉ cần đưa hắn tới trước mặt mẫu thân là được. Nếu như hắn không xin lỗi mẫu thân, không chịu cúi đầu xin mẫu thân tha thứ, vậy tất cả xem như chưa từng xảy ra.

Nỗi khổ tâm, chỉ cần hắn không chết hoặc điên, bất kỳ nỗi khổ tâm nào cũng không phải là lý do bỏ mặc mẹ con bọn họ.

- Còn những chuyện khác? Ví dụ như những người hại ta năm đó, thích khách trước đó, đã điều tra được chưa?

- Không, hoàn toàn chưa điều tra được gì.

- Ừ, những điều này cũng không quan trọng. Vẫn chờ nam nhân kia tới rồi nói sau!

Vu Nhai gật đầu. Không quan trọng. Nếu như có thể tìm được phụ thân kia, có thể những kẻ có dính dáng tới sẽ xuất hiện. Về phần nữ nhân có chiếc nhẫn kim sắc trước đây đã nói với mẫu thân, có quen biết phụ thân, nhất định cũng sẽ bị lôi ra.

Kế tiếp, Vu Nhai trở lại trong phòng ở Hình Kiếm Các.

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà cũng không quấy rầy hắn. Bọn họ biết hiện tại sợ rằng hắn không tâm tư bàn tới những chuyện khác. Bọn họ chỉ dặn dò hắn về chuyện ngày hôm sau phải tới gặp gia chủ, sau đó liền rời đi.

Vu Nhai trở lại trong gian phòng tạm thời của mình tại Hình Kiếm Các, tháo kim bào trên người xuống.

Đối với cái gọi là phần thưởng và gặp gia chủ vào ngày hôm sau, hắn chưa từng để ở trong lòng. Không biết vì sao, hắn cảm giác hình như rất nhanh sẽ có một trận bão tố, thậm chí là trận bão tố có liên quan đến sinh tử đang chờ hắn.

Vu Nhai trực tiếp ngồi xếp bằng trên giường, lại quan sát kỹ bên trong.

Phong Doanh và U Hoang vẫn đang trùng kích Thánh Binh Linh bát giai. Thôn Thiên Kiếm đã qua hoàn toàn dung hợp kiếm tâm, bộ dạng giống như lão thần quan sát khắp nơi. Chỉ có điều khi cảm giác được ánh mắt Vu Nhai, chợt phát ra một tiếng động khẽ, hình như đáng phát ra lời cảnh cáo.

Trong đầu Vu Nhai lại hiện lên đôi mắt giống như điện, gương mặt nhìn thấy trong lúc mơ hồ. Vì sao hắn lại có cảm giác quen thuộc?

Đúng vậy, hiện tại khi hắn hồi tưởng lại gương mặt đó lại luôn có cảm giác quen thuộc. Nhưng chỉ có điều không nghĩ ra được là quen ở đâu. Hắn căn bản chưa từng gặp qua kiếm linh Thôn Thiên Kiếm.

Thôi đi, trước mặt có khi là thời cơ. Chỉ cần hắn không chết.

Vu Nhai càng nghĩ càng liên tưởng với đạo kiếm tâm mà Thôn Thiên Kiếm đã dung hợp. Cảm giác cắn nuốt lại thêm dẫn động kia...

- Dẫn động, dẫn động, rốt cuộc là muốn dẫn động cái gì?

Vu Nhai khẽ nhíu mày. Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài sao đã lốm đốm đầy trời, cũng không nhìn thấy kiếm ảnh phía dưới. Nhưng nó lại thực sự tồn tại.

Dẫn động sao...

Vu Nhai nhìn xuống mặt đất. Hắn vận dụng Thôn Thiên Kiếm dẫn động khí lực này...

Oong...

Trong giây lát, Vu Nhai cảm giác từ thanh kiếm lớn trên quảng trường Hình Kiếm Các truyền đến một khí lực, hình như trực tiếp gia tăng đến trên người hắn, có thể bị hắn cắn nuốt, cùng dẫn động. Hắn khiếp sợ nhảy dựng lên, nhanh chóng thu lại Thôn Thiên Kiế. Trong nháy mắt khí lực lại theo đó mà biến mất.

- Lẽ nào kiếm tâm kia dẫn động khí lực thanh kiếm lớn của Độc Cô gia?

Vu Nhai lẩm bẩm, ánh mắt lại nhìn về phía bầu trời:

- Thanh kiếm lớn này rõ ràng là lấy từ trong rừng kiếm phía dưới Kiếm Ảnh Trận lên. Giả thiết ta lại tăng thêm sức lực, có thể dẫn động cả khí lực phía dưới ra hay không?

Nghĩ tới đây, Vu Nhai không khách khí nữa, lập tức nhắm mắt lại, tăng cường khí lực vận dụng lực dẫn động này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai mở mắt, thần thái trong mắt đầy hưng phán, nhưng trên mặt lại lộ vẻ u sầu. Dường như đối mặt với trận bão tố sắp đến cũng không khiến hắn phải ưu tâm như vậy. Hắn cầm nắm đấm, sau đó lại cắn răng lấy cái rễ màu đen ra.

Tự mình tăng cường thực lực bản thân mới là bá đạo.

Ầm...

- Chủ nhân, Phong Doanh đã thành công trở thành Thánh Binh Linh bát giai!

Trời đất u ám chợt sáng lên. Vu Nhai mở mắt ra, trong nháy mắt liền nhìn thấy Phong Doanh đang sung sướng giống như tinh linh. Nàng cũng không biến hóa nhiều lắm, hình như chính là mắt lớn hơn, bộ dạng càng đáng yêu hơn. Đồng thời còn có cả U Hoang. Vu Nhai cảm giác giả thiết lại dùng U Hoang sát nhân dung hợp với U Hoang Kiếm sát nhân, khí lực sẽ được tăng cường. Đặc biệt là đối mặt với người nắm giữ Binh Linh cường đại, cũng có thể đối đầu.

Vu Nhai đứng lên, trực tiếp ở trong phòng đánh một lượt kiếm kỹ của Phong Doanh và U Hoang một lượt. Cuối cùng lúc hắn ra cửa, mặc kim bào vào, đeo chiếc nhẫn không gian mới nhận được từ ngày hôm qua, bước ra khỏi Hình Kiếm Các.

Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà đã chờ ở bên ngoài. Vu Nhai vẫn bộ dạng không mấy để ý, cùng bọn họ đi về phía người nắm quyền cao nhất của Độc Cô gia, thể hiện khí lực cường đại nhất của hắn ở trước mặt Độc Cô gia. Hắn thật sự không muốn đi. Đợi Độc Cô Chiến U không bằng có thể đi dạo trong Tàng Binh Các một lượt. Đáng tiếc, với khí lực của hắn hiện tịa vẫn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Hôm nay, điều Vu Nhai có thể làm chính là liều chết thu nhận tất cả Thần Binh trong Huyền Binh Điển vào cơ thể. Phải biết rằng, lát nữa cũng sẽ đáp ứng nhìn thấy Thần Binh Sư trong truyền thuyết. Giả thiết thật sự bị nhìn ra được gì đó, hắn sẽ gặp khó khăn. Đây cũng là một trong những nguyễn nhân khiến hắn không muốn đi.

Vu Nhai hình như có sauy nghĩ về khả năng xấu có thể xảy ra. Khi hắn chuẩn bị ngồi lên Kiếm Điêu, phía trước ba người Vu Nhai đột nhiên xuất hiện một người mặc áo bào đỏ đi ra. Chỉ thấy thân thể hắn gầy gò, gương mặt xương xẩu, nhìn có chút quen mắt!

- Độc Cô Nhai. Không không, Độc Cô Cửu Nhai đại nhân. Là ta, ta là Độc Cô Đỉnh thường đi với Độc Cô Chư.

Người tới chính là Độc Cô Đỉnh. Cũng không biết gia hỏa này làm thế nào luôn có thể tìm được cách. Hắn chỉ là áo bào đỏ, lại có thể chuồn đến tận nơi này.

- Ta nhớ ra ngươi rồi. Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Trư đâu?

- Độc Cô Chư, Độc Cô Chư bị Độc Cô Cửu Dương bắt đi rồi!

Độc Cô Đỉnh nói rất nhanh.

- Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Độc Cô Cửu Dương lại có hứng thú đối với một người mặc áo bào đỏ? Đã có chuyện gì vậy?

Vu Nhai ngẩn người, hỏi thật nhanh. Hắn có cảm giác không mấy tin nổi.

- Dường như có liên quan đến Độc Cô Vận Nhi. Chuyện chỉ mới phát sinh vào ngày hôm qua mà thôi. Sợ rằng Độc Cô Cửu Dương rất nhanh sẽ tới tìm đại nhân.

Độc Cô Đỉnh nói thật nhanh. Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Xem ra đúng như Độc Cô Vận Nhi đã nói, Độc Cô Cửu Dương có sở thích chiếm hữu vô cùng kịch liệt. Nữ nhân của hắn, trước đó không thể có quan hệ với bất kỳ nam nhân nào khác. Chỉ có điều tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài?

- Không phải rất nhanh, mà là đã từng rồi!

Vu Nhai đột nhiên quỷ dị nói.

- Ngao...

Vu Nhai vừa dứt lời, liền thấy trên bầu trời có hai vân cáp kim sắc hoa mỹ hạ xuống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 402: Đánh gãy hai chân
Hai kẻ cao ngạo từ phía trên vân cáp bước xuống, ánh mắt đảo qua ba người mặc kim bào phía dưới, cuối cùng rơi vào trên người Vu Nhai:

- Cục gạch sao? Chẳng lẽ ngươi chính là Độc Cô Cửu Nhai?

- Không sai!

- Vậy ngươi hãy đi theo chúng ta một chuyến. Thiếu gia Cửu Dương nhà chúng ta muốn gặp ngươi.

- Hai người các ngươi về trước đi. Hôm nay Độc Cô Cửu Nhai phải đi gặp gia chủ, tham gia nghi thức kim bào và bái tế tổ tiên.

Vu Nhai còn chưa nói gì, Độc Cô Cửu Tà đã nhe răng trước. Sau khi nghe Độc Cô Đỉnh nói, hai người đã biết sợ rằng mọi chuyện sẽ không tốt. Bọn họ đều biết về tính cách của Độc Cô Cửu Dương. Gia hỏa này từ trước đến nay hành sự bá đạo, thực lực cũng cường hãn vô cùng.

Trước đây không lâu, Độc Cô Cửu Thiên đã thua ở trên tay hắn. Cho dù đều là kim bào, hắn cũng không để vào mắt. Nếu Vu Nhai thật sự chống lại hắn, sợ rằng kết cục sẽ không tốt.

Tạm thời cứ kéo dài thời gian, xem là chuyện gì. Sau đó sẽlại nghĩ biện pháp hóa giải sau.

- Rất xin lỗi, thiếu gia Cửu Tà, tiểu thư sợ rằng Cửu Huyền, chúng ta phụng mệnh hành sự, nếu không dẫn Độc Cô Cửu Nhai đi, chúng ta sẽ chết rất thảm.

Hai người ngoài cười nhưng trong không cười nói. Bọn họ cũng không để Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền vào mắt.

- A? Độc Cô Cửu Dương muốn phá hỏng chuyện của gia chủ sao?

Độc Cô Cửu Huyền lãnh đạm nói.

- Không dám. Thiếu gia Cửu Dương nhà của chúng ta nói, thật ra chúng ta đang phân ưu cùng gia chủ. Độc Cô gia cũng không có người nào hi vọng thấy một gia hỏa cầm cục gạch mặc vào kim bào. Cho dù là gia chủ cũng không muốn nhìn thấy. Cho nên... Hắc, các ngươi hiểu đây.

Khuôn mặt hai người vẫn lộ vẻ u sầu. Ỷ vào Độc Cô Cửu Dương, cho dù là loại gia nô như vậy cũng không để bọn họ vào mắt.

- Các ngươi nói cái gì?

- Hai vị đại nhân còn chưa rõ sao? Độc Cô gia tuyệt đối không muốn bị người ta nhạo báng. Chỉ cần người gọi là Độc Cô Cửu Nhai không đến được trước mặt gia chủ, cho dù hôm nay hắn mặc kim bào vào cũng vô dụng. Hơn nữa gia chủ sẽ tuyệt đối không trách!

Ba người cuối cùng đã hiểu ra. Bọn họ nhìn nhau.

Đúng vậy, Vu Nhai lấy thân phận của Kỳ Binh Giả trở thành kim bào, chuyện này Độc Cô gia nhất định có rất nhiều người lên tiếng bất mãn. Truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta nhạo bang. Thật ra ba ngày qua các trưởng lão vẫn đang thảo luận, nhưng lại không có cách nào. Đúng như Độc Cô Thanh Hải nói, nếu như dung hợp ba đạo kiếm tâm vẫn không có cách nào trở thành kim bào, vậy còn người nào có thể trở thành kim bào?

Nhưng lúc này nếu có người đứng ra, ngăn cản hắn đi tới, cũng khiến hắn vĩnh viễn không đi được tới trước mặt gia chủ, như vậy rất nhiều người trong Độc Cô gia đều sẽ hoan nghênh. Kỳ Binh Giả vẫn là thứ yếu. Phía sau Kỳ Binh Giả này cũng cónghĩa đấu tranh phía ngoài. Nếu như thật sự muốn làm lớn chuyện, sợ rằng sẽ gây ra một trận bão tố. Đây cũng là điều rất nhiều người không muốn nhìn thấy.

Phải biết rằng, mấy ngày qua hành động của Độc Cô Chiến U đã khiến cho không ít người cảm thấy bất mãn.

Tuy nói rất nhiều người đều hiểu Kỳ Binh Giả này có liên quan đến bọn họ, nhưng nếu huyết mạch phản tổ, sợ rằng phía sau là một nhân vật lớn siêu cấp. Nếu như bị dính dáng vào thì thật khó chịu.

Nói chung, Kỳ Binh Giả cục gạch kia xuất hiện, đối với toàn bộ Độc Cô gia mà nói cũng không có bất kỳ lợi ích nào. Độc Cô Cửu Dương chính vì nhìn thấu điểm này, cho nên mới hành động không chút kiêng kỵ.

Ban đầu, Độc Cô gia chính là ủng hộ thế hệ trẻ dùng võ lực xử lý tranh chấp. Lại có rất nhiều cao tầng gia tộc ngầm đồng ý, Độc Cô Cửu Dương cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp sai người qua bắt người.

- Đúng rồi, thiếu gia Cửu Dương chúng ta nói, nếu như các ngươi không phối hợp, dựa vào hai chúng ta nhất định không phải là đối thủ của các ngươi. Nhưng chỉ cần Độc Cô Cửu Nhai bước vào Thần Kiếm Các của gia tộc, khi hắn đi ra, người chết tuyệt đối không chỉ một mình tên gầy còm kia.

Hai người trên vân cáp nhìn biểu tình của ba người, thoáng cái liền đắc ý, thầm uy hiếp nói.

- Được, ta đi!

Biểu tình Vu Nhai rất bình thản.

Mặc dù Độc Cô Chư là oan gia trước kia của Đồ cặn bã Vu Nhai, nhưng trước đó hắn đã từng dung hợp phần ký ức và tâm tình này. Lại nói, hắn không đi, Độc Cô Cửu Dương sẽ không đối phó với bản thân sao?

Hắn vốn không muốn đi gặp gia chủ. Nếu như đã có cơ hội như vậy, hắn sao có thể buông tha. Đồng thời, hắn cũng biết thái độ của phần lớn mọi người trong Độc Cô gia. Độc Cô gia chung quy vẫn không chào đón Kỳ Binh Giả như hắn.

- Rất thẳng thắn. Thật sự không hổ danh là người đã cứng rắn xông qua ải.

Hai người kia cười hắc hắc.

- Đi xuống đi.

- Độc Cô Cửu Nhai...

- Ta không thể khiếp sợ được!

Vu Nhai lạnh lùng nói, sau đó đi về phía hai người trên vân cáp.

- Chờ một chút, Cửu Dương đại nhân chúng ta nói, lúc ngươi muốn đi gặp thiếu gia, trước hết đánh gãy hai chân ngươi. Nếu không thiếu gia nhìn thấy sẽ không vui!

Hai người nhìn thấy Vu Nhai đi tới, lại cười hắc hắc. Bộ dạng tất cả đều ở nắm trong lòng bàn tay.

- Cửu… Cửu Nhai đại nhân, còn có một chuyện nữa!

Không đợi đám ba người Vu Nhai có phản ứng, Độc Cô Đỉnh ở phía trước lại vội vàng kêu lên. Đám người Vu Nhai quay đầu lại, chợt thấy hắn vọt tới bên cạnh Vu Nhai, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói:

- Cửu Nhai đại nhân, trước đó ta cùng với Độc Cô Chư vốn đang đợi ngài. Nhưng hơn nửa tháng qua cũng không đợi được ngài. Độc Cô Chư hình như có chuyện nên rất sốt ruột, rất nóng vội. Ngày hôm qua sau khi nghe nói ngài đã trở về, hắn vốn muốn chạy tới đây. Nhưng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này. Độc Cô Chư trước khi bị dẫn đi bảo ta nói với ngài, chiếc nhẫn kim sắc ở trên người nam nhân kim bào của Độc Cô Vận Nhi này.

Trong nháy mắt, trong mắt Vu Nhai bạo phát ra tinh quang mãnh liệt. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hai người phía trên vân cáp.

- Thế nào, còn nói vô nghĩa cái gì chứ? Còn không đánh gãy hai chân sau đó lết qua đây!

Vu Nhai ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai người một hồi, sau đó cười lớn. Nụ cười của hắn có chút quỷ dị. Đột nhiên hắn đưa tay ra, phương hướng chính là hai chân của bản thân hắn.

Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền sửng sốt, sau đó đã nghĩ ra. Nhưng bọn họ không thể hiểu được vì sao Vu Nhai lại muốn đánh gãy hai chân của chính mình. Lẽ nào chỉ vì một người mặc áo bào đỏ nho nhỏ kia. Chẳng lẽ là vì Độc Cô Vận Nhi kia? Là vì tình yêu sao?

Hai người trên vân cáp cười một cách kỳ dị. Bọn họ cười rất thoải mái, trong lòng lại thầm khinh bỉ. Cái gì mà người cứng rắn xông qua ải chứ. Tính tình chỉ có như vậy thôi sao? Cũng không biết khi thiếu gia Cửu Dương thấy Độc Cô Cửu Nhai bị gãy chân đi đến trước mặt thiếu gia, sẽ khích lệ bọn họ như thế nào chứ?

Đúng vậy, chuyện đánh gãy chân là do bản thân bọn họ tự chủ trương.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 403: Ta đã tới
- Ta muốn hỏi một chút, Độc Cô Cửu Dương đang ở đâu?

Vu Nhai đột nhiên dừng động tác, thản nhiên hỏi.

- À, ngươi không cần phải hỏi chuyện đó. Cứ đánh gãy hai chân, theo chúng ta là được rồi.

- Nhưng nếu như các ngươi chết, không ai dẫn ta đi thì phải làm thế nào?

Vu Nhai hỏi ngược lại.

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói, các ngươi chết.

Vu Nhai từ tốn nói một câu, chợt quả đấm trong không trung đột nhiên nắm chặt. Hai làn gió sắc bén gió ở phía sau lưng hai người trên vân cáp ngưng kết thành kiếm, đâm xuyên qua trái tim của hai người:

- Xin lỗi, ta còn chưa hỏi các ngươi.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Hai người khó có thể tin giơ tay lên. Đáng tiếc, tay bọn họ chỉ giơ lên giữa không trung rồi rơi xuống. Đến tận lúc chết bọn họ cũng không nghĩ ra Vu Nhai vì sao có gan lớn như vậy, giết chết bọn họ. Giết chết bọn họ, tương đương với không lưu lại đường sống cho chính mình.

- Độc Cô Nhai, ngươi...

Độc Cô Cửu Tà cũng ngây người, quên hết thêm một từ Cửu ở trước.

- Độc Cô Cửu Dương ở chỗ nào?

Vu Nhai lặng lẽ mỉm cười. Khi nghe tới chuyện chiếc nhẫn kim sắc, hắn chỉ biết chuyện đã không thể hòa hoãn được nữa. Nếu vậy, giết hai người ỷ thế hiếp người này cũng chẳng sao. Nếu chỉ là Độc Cô Chư, hắn có thể nghĩ biện pháp giao dịch với Độc Cô Cửu Dương. Hắn không muốn đang không lại chơi đùa với một địch thủ cường đại như vậy. Lại nói, nếu không làm tốt, sẽ giống như là vì Độc Cô Vận Nhi, rất không có giá trị.

- Độc Cô Cửu Nhai, ngươi quá kích động rồi. Mọi người đều biết về loại người như Độc Cô Cửu Dương này. Hắn tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào đắc tội hắn. Ngươi giết người của hắn...

Độc Cô Cửu Huyền cũng cắn răng nói. Nhưng nàng mới nói đến phân nửa đã bị Vu Nhai cắt ngang:

- Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng. Nếu như vậy, tốt nhất vẫn là nói cho ta biết hắn đang ở chỗ nào đi. Không cần khuyên ta, người chết không nhất định là ta.

- Cái này...

- Cửu Nhai đại nhân, Độc Cô Cửu Dương đang ở trên Thiên Tội Pha, hướng kia!

Gia hỏa Độc Cô Đỉnh này hình như có rất nhiều biện pháp để nghe được các loại tin tức. Không đợi hai người Độc Cô Cửu Tà trả lời, hắn liền giơ ngón tay nói.

- Thiên Tội Pha? Nó có liên quan gì với Thiên Tội Uyên?

Vu Nhai hỏi.

- Ngay bên cạnh Thiên Tội Uyên.

Độc Cô Đỉnh rất nhanh liền trả lời.

- Ừ, cám ơn ngươi. Nếu như ta có thể còn sống trở về, sẽ mời ngươi uống rượu!

Trong mắt Vu Nhai lại lóe ra một đạo tinh quang, từ phía xa nhìn về phía Độc Cô Đỉnh vừa chỉ. Gió nổi lên, nâng hắn cùng vân cáp bay lên không trung. Hắn gật đầu chào hai người Độc Cô Cửu Tà, trực tiếp điều khiển vân cáp bay về hướng đó, trong chớp mắt đã biến mất ở trước mặt ba người.

Độc Cô Cửu Tà hỏi:

- Làm thế nào bây giờ? Hay là đi gặp gia chủ?

- Gặp gia chủ thì thế nào? Hai người kia đã nói, gia chủ cũng không hy vọng có một Huyền Binh giả cục gạch làm kim bào. Nếu làm không tốt, để Độc Cô Nhai lên kiếm đàn tế tổ, gia chủ còn có thể gánh trên lưng một tội danh khinh nhờn tổ tiên.

Độc Cô Cửu Huyền nhìn theo bóng lưng Vu Nhai đang xa dần, trong lòng vẫn không hiểu nổi vì sao Vu Nhai lại đột nhiên giết người, khiến bản thân rơi vào tình cảnh không có cách nào quay đầu như vậy. Chẳng lẽ hắn lại thật sự vì Độc Cô Vận Nhi kia sao? Nếu thật sự là như thế này, vậy Vu Nhai thật sự là một nam nhân tốt, không hoa tâm.

- Đi thôi. Trước cứ đi gặp gia gia ta đã.

Độc Cô Cửu Tà suy nghĩ một chút, cũng biết hiện tại cho dù đi gặp gia chủ cũng không làm được chuyện gì. Gia chủ cùng các cao tầng có thể đẩy chuyện không còn một mảnh. Thế hệ trẻ đấu tranh, bọn họ sẽ không nhúng tay.

Bọn họ cưỡi trên Kiếm Điêu, phóng về phía kiếm phong của Độc Cô Thanh Hải. Về phần nghi thức kim bào, bọn họ cũng không đi.

Nói cách khác, hai người trực tiếp truyền tin cho gia chủ cùng cao tầng của gia tộc. Chỉ có điều, nếu gia chủ có thể không muốn Vu Nhai không đi thấy hắn, như vậy cũng có thể không cần để ý tới bọn họ... Nói cách khác, nếu như gia chủ không trách tội Độc Cô Cửu Dương uy hiếp Vu Nhai, vậy cũng không thể trách tội bọn họ. Gia chủ và cao tầng nhận được truyền tin cũng không trả lời được.

Hai người đều là người thông minh, loại chuyện này vừa nhìn đã hiểu rất rõ, không cần giao lưu.

- Ngươi là ai? Vì sao cướp vân cáp của chúng ta...

Vu Nhai đã đi tới Thiên Tội Pha. Đây một nơi có quang cảnh cổ quái. Bởi vì nó ở bên cạnh Thiên Tội Uyên, dường như luôn luôn có một cổ sát khí vọt tới. Trên sườn núi này cũng có những tảng đá với hình dạng kỳ quá lởm chởm, thoạt nhìn có chút hoang vắng. Nhưng phía trên lại xây dựng các loại kiến trúc xa hoa, giống như biệt thự xây ở trên núi. Tình trạng xanh hoá vẫn làm không tệ. A, được rồi, thoạt nhìn giống như đang mang nón xanh.

Khi Vu Nhai tới gần dưới chân Thiên Tội Pha, lập tức liền có người phóng lên cao. Thật không nghĩ tới ở đây còn có phòng vệ. Khi bọn họ chất vấn, Vu Nhai trực tiếp ném hai thi thể ra ngoài, sau đó lạnh lùng nói:

- Độc Cô Cửu Dương ở nơi nào?

- Ngươi dám giết người của chúng ta...

Các hộ vệ ở trang viên phía trước trang viên tiếp nhận hai thi thể, mở to hai mắt nhìn nói.

- Độc Cô Cửu Dương? Ta đã tới.

Vu Nhai không để ý đến bọn họ, nói thẳng.

Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời bọn họ không kịp phản ứng. Bởi vì từ trước đến nay loại chuyện này cũng chưa từng phát sinh qua. Từ trước tới nay chưa từng có người nào dám động tới người của Độc Cô Cửu Dương đại nhân bọn họ. Thấy bọn họ không có phản ứng, Vu Nhai lại nói:

- Thế nào, muốn ta xông vào phải không?

- Để hắn tiến vào!

Đúng lúc này, bên trong truyền đến giọng nói lười biếng, giống như thiên thần cao cao tại thượng. Đám hộ vệ cuối cùng đã kịp phản ứng, trực tiếp tránh đường.

Mặt Vu Nhai không đổi sắc nhảy xuống khỏi vân cáp, đi về phía giọng nói vừa vang lên kia.

Tất cả hộ vệ đều nhìn hắn. Hiện tại bọn họ đã biết đây là người nào. Đương nhiên, biết cùng không biết cũng không có gì khác nhau. Bởi vì qua một hồi nữa, hắn cũng sẽ biến thành một người chết. Không một ai giết người của thiếu gia Cửu Dương mà còn có thể sống sót được.

Kim bào? Ha ha, kim bào cũng không phải không chết được. Kim bào cũng có phân chia đẳng cấp.

Vu Nhai đi từng bước một tiến về phía trước. Thiên Tội Uyên càng lúc càng gần. Trong gió cũng mang theo sát khí.

Vu Nhai trực tiếp đi qua kiến trúc xa hoa phía trước, tới một sườn núi trống trải, ngay sát với Thiên Tội Uyên. Hắn nhìn thấy Độc Cô Cửu Dương, cũng nhìn thấy Độc Cô Chư. Chẳng qua trong chớp mắt khi nhìn thấy Độc Cô Chư, con ngươi Vu Nhai chợt co lại. Hắn liền nhìn về phía Độc Cô Cửu Dương, tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời chậm rãi nói:

- Hóa ra đường đường là kim bào cũng có sở thích ngược đãi áo bào đỏ nho nhỏ.

- Ngươi không phải đã trở thành kim bào, đã có tư cách để ta ngược đãi sao? Hắn bị như vậy cũng bởi vì ngươi mà thôi. Nếu không ta thật sự lười ngược đãi loại kiến nhỏ như vậy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 404: Ai ra tay đánh ngươi?
Độc Cô Cửu Dương nhẹ nhàng bay tới, cũng không ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy hắn ngồi ở trên một chiếc ghế do hoàng kim tạo thành, giống như long ỷ. Hắn nhẹ nhàng dựa vào vào. Xung quanh hắn có nhiều thanh niên mặc ngân bào. Đồng thời, còn có người lớn tuổi. Sự phô trương thật sự không nhỏ. Hình như bọn họ đến đây cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Vu Nhai, mà là đang cử hành một yến hội. Vu Nhai và Độc Cô Chư cũng chỉ là một tiết mục thú vị nho nhỏ cho buổi yến hội này mà thôi.

A, còn nói thiếu một người. Đó chính là Độc Cô Vận Nhi đang đứng ở bên cạnh Độc Cô Cửu Dương. Chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, cố gắng trấn định. Đặc biệt trong nháy mắt khi nàng nhìn thấy Vu Nhai đi tới, trong mắt mang theo sự khẩn cầu!

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!

Vu Nhai chỉ thoáng lướt qua bàn tay của Độc Cô Cửu Dương, con ngươi không ngừng biến đổi. Quả nhiên, chiếc nhẫn kim sắc kia đang ở trên ngón tay hắn. Theo ký ức nát vụn, hắn chậm rãi tìm kiếm những gì có liên quan tới chiếc nhẫn kim sắc này. Trên đời này, những chiếc nhẫn kim sắc không hơn vạn vạn cũng có mấy nghìn vạn. Nhưng chiếc nhẫn này, chỉ cần nhìn kiểu dáng cũng biết là độc nhất vô nhị.

Hình như chiếc nhẫn kim sắc này đại biểu cho thế lực nào đó, hoặc là cái gì đó.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim sắc này, Vu Nhai không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Không quan tâm ngày hôm nay kết quả thế nào, hành trình tới Độc Cô gia cuối cùng cũng có kết quả, không còn mơ hồ như trước nữa. Chí ít rất nhanh có thể biết kẻ thù là ai.

Về phần người phế bỏ huyền khí của mẫu thân, giáo quan Kiếm Đường và cả tên người chấp pháp kia, dù tìm thấy hay không cung không có vấn đề gì.

- A, không biết ta đang nói gì sao? Ngươi không phải rất thông minh sao?

Độc Cô Cửu Dương vẫn lộ vẻ lười biếng.

- Vậy ta đành phải nói rõ ra vậy. Ngươi và nữ nhân của ta là quan hệ như thế nào? Người béo áo bào đỏ kia không nói, vậy ngươi là đương sự hãy nói ra đi.

- Ta...

- Chờ một chút, hình như ngươi còn giết người do ta phái đi. Ngươi đã không có cơ hội đứng ở trước mặt ta. Chiến Minh thúc, thúc không phải muốn báo thù cho con trai của thúc sao. Vậy bảo người của thúc đi đánh gãy hai tay hai chân của hắn đi!

Độc Cô Cửu Dương thản nhiên nói.

- Cảm ơn cháu trai Cửu Dương.

Sắc mặt nam tử trung niên bên kia mừng như điên nói. Tuy rằng xưng hô là thúc cùng cháu, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy thân phận của hai người phải đảo ngược lại mới đúng. Dường như Độc Cô Cửu Dương mới là trưởng bối.

Nam tử trung niên vốn không để ý tới điểm này, trong mắt mang theo hưng phấn và sát khí nồng đậm. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn tự mình động thủ. Nhưng trên người Vu Nhai mặc kim bào khiến hắn phải thu liễm. Tuy rằng còn chưa phải chính thức, nhưng hắn là trưởng bối. Ở bên trong Độc Cô gia, ngoại trừ người chấp pháp ra, trưởng bối tuyệt không được phép động thủ đối với vãn bối:

- Tiểu tử, còn nhớ ta không?

- Ngươi là kẻ nào?

Vu Nhai thật nghĩ không ra được. Mình đâu có đắc tội người nào của Độc Cô gia ở thế hệ đó.

- Con ta tên là Độc Cô Cửu Tiên. Là ngươi giết con trai ta. Ha ha, ngày hôm nay ngươi cuối cùng đã có thể chết. Mối thù của con trao ta cuối cùng có thể báo. Ngươi có phải cho rằng có quy định của Độc Cô gia, ngươi có thể không phải chết không hay? Chúng ta không làm gì được ngươi. Nhưng ngươi nhìn thấy không, ngươi rất nhanh sẽ bị đánh gãy tay gãy chân. Tiếp theo, ngươi sẽ chết, chết giãy dụa ở trước mặt của ta.

Người này chính là phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên. Lại nghe hắn nói:

- Bốn người các ngươi, đi, đánh gãy hai tay hai chân hắn, báo thù cho Cửu Tiên và Cửu Phù bọn họ. Phải nhớ kỹ, hạ thủ không nên quá nặng tay. Nếu không cháu Cửu Dương hỏi không nói được thì phiền toái. Chúng ta sẽ còn có cơ hội dằn vặt hắn sau.

- Vâng!

Bốn gã mặc ngân bào ở bên cạnh hắn đứng lên, cười lạnh đi về phía Vu Nhai.

Vu Nhai cũng không hoảng loạn như sự tưởng tượng của người nhà Độc Cô Cửu Tiên. Mặt hắn không đổi sắc liếc mắt nhìn lướt qua bọn họ, sau đó thoáng cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đi về phía Độc Cô Chư. Lúc này trên lớp da dày mỡ của Độc Cô Chư có thể nói là đầy thương tích, bị trói ở bên một tảng đá.

Tay Vu Nhai vung lên. Ngay hôm qua, thuốc do Độc Cô gia thưởng cho hắn vì kim bào đã phát huy tác dụng.

Đãi ngộ của kim bào quả nhiên cường đại. Mặc dù thuốc này không có hiệu quả ngay lập tức giống như ma pháp quang minh như vậy, nhưng cho Độc Cô Chư ăn vào, trong nháy mắt vết thương trên người Độc Cô Chư lập tức liền khép miệng. Đồng thời, hắn đang hôn mê cũng dần tỉnh lại.

- Độc… Cô... Không, Vu… Vu Nhai, a không... Độc Cô...

Độc Cô Chư mồm miệng không rõ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên gọi Vu Nhai như thế nào mới tốt. Ngày hôm qua hắn nghe nói Vu Nhai đã mặc kim bào. Trong giây lát, hắn hình như đã kịp phản ứng:

- Đúng rồi. chiếc… chiếc nhẫn kim sắc ngay...

- Vẫn gọi là Vu Nhai đi. Chuyện chiếc nhẫn kim sắc, ta đã biết rồi. Hiện tại xử lý chuyện của ngươi trước đã. Vừa rồi là ai ra tay đánh ngươi?

Vu Nhai ngăn Độc Cô Chư lại, nói, đồng thời trong lòng thầm than. Cho dù là lúc này, Độc Cô Chư vẫn chỉ nhớ rõ chuyện chiếc nhẫn kim sắc. Cho dù không vì chiếc nhẫn kim sắc, lần này qua cứu hắn cũng đáng.

- Tiểu tử cục gạch kia, các vết thương trên người tiểu mập kia đều do chúng ta đánh. Thế nào, ngươi muốn động thủ, tốt nhất cứ bảo vệ tay chân ngươi rồi hãy nói!

Đúng lúc này, phía sau Vu Nhai truyền đến giọng nói thâm trầm, đồng thời kiếm phong sắc bén lao tới.

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, một cước nhẹ nhàng đá vào tảng đá lớn phía sau Độc Cô Chư. Trong nháy mắt tảng đá bay lên, bắn về phía sườn núi đá bên dưới.

Vu Nhai biết, lát nữa khẳng định sẽ có một trận ác chiến. Lấy thực lực Độc Cô Chư không thích hợp ở lại chỗ này.

- Tiểu tử, bốn ngân bào chúng ta liên thủ, ngươi vẫn còn có tâm tư cứu người sao?

- Ngân bào? Các ngươi đều là chi chính của Độc Cô gia. Ngân bào của các ngươi không biết có thể có chất lượng được bao nhiêu?

Vu Nhai nói xong bỗng nhiên phát ra kiếm ý và sát khí mãnh liệt. Trong nháy mắt bốn người bị khóa lại. Sát tính ở trên con đường chính của rừng kiếm khủng khiếp tới mức nào? Độc Cô Thanh Hải đã nói, cho dù là Địa Binh Sư cao đoạn cũng không nhất định có thể qua được. Vu Nhai lấy lực lượng của Hoàng Binh Sư tuy rằng phát ra mức độ sát khí không được mấy phần, nhưng để chấn trụ bốn người này vẫn dư dả.

Quả nhiên, bốn người bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt dường như bị định thân thuật. Cùng lúc đó, bốn đạo kiếm quang do gió ngưng kết thành từ trên không trung đánh xuống, xuyên qua tim của bốn người này.

- Ngươi.. ngươi...

Bọn họ chết không khác gì với hai tên chó săn đã được Độc Cô Cửu Dương phái đi trước đó là mấy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 405: Hoàn toàn không có quan hệ
Bất kể là ngân bào hay kim bào, khi chết đi, vẫn chỉ là một thi thể. Vu Nhai không hề xúc động, trực tiếp bước qua bốn thi thể, đi về phía Độc Cô Cửu Dương!

Vu Nhai không hề xúc động, nhưng những người xung quanh lại không thể không chấn động.

Đặc biệt là phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên. Hắn đã đứng lên. Nếu không bên cạnh còn có người lôi kéo, hắn đã xông lên tiêu diệt Vu Nhai. Cho dù là Độc Cô Cửu Dương lười biếng, cũng mở mắt ra, bắn thẳng đến Vu Nhai. Hình như hắn cảm thấy có chút bất ngờ đối với thực lực của Vu Nhai.

Giết chết trong nháy mắt. Đối mặt với bốn gã ngân bào lại trực tiếp giết chết trong nháy mắt. Thủ đoạn này quả nhiên không hổ danh là kim bào.

- Độc Cô Cửu Dương, ngươi hỏi ta, ta và nữ nhân của ngươi có quan hệ thế nào sao?

Vu Nhai đi vài bước liền đi tới trước mặt Độc Cô Cửu Dương. Gió vù vù. Đây là gió đến từ với Thiên Tội Uyên bên cạnh. Sườn núi đá này ở ngay bên cạnh Thiên Tội Uyên. Chỉ cần chạy hơn trăm thước, có thể nhìn thấy toàn bộ Thiên Tội Uyên.

- Không sai. Có người đã chỉ ra và xác nhận ngươi là bạn trai cũ nữ nhân của ta!

Độc Cô Cửu Dương khoát tay áo, sai người ta đem thi thể bốn ngân bào xuống, sau đó mới quay lại nói với Vu Nhai nói. Xem ra chuyện đánh gãy hai tay hai chân Vu Nhai đã tạm thời hủy bỏ.

- Cửu Dương, tuyệt đối không thể có chuyện đó. Ta và người này chỉ là bạn học mà thôi. Nếu như ta và hắn có quan hệ, tên mập kia sao có thể không biết được. Hắn lại là bằng hữu duy nhất của người này. Bị tra tấn như vậy, nếu như biết hắn đã sớm nói ra.

Độc Cô Vận Nhi không đợi Vu Nhai nói, lại nói thật nhanh:

- Đây chỉ là do đám người Độc Cô Chiến Minh... Thúc vì trả thù Độc Cô Nhai, mà là lợi dụng ngươi mà thôi, Cửu Dương. Hắn vì sốt ruột báo thù cho con trai, ngươi sao có thể nghe theo được. Cửu Dương, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!

Vu Nhai rốt cuộc đã biết chuyện xảy ra thế nào. Tuy rằng hắn không biết rõ ràng chi tiết thế nào, nhưng có thể đoán ra gần hết.

Phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên đang không ngừng nghĩ biện pháp đối phó với Vu Nhai, muốn tìm hiểu tất cả về Vu Nhai. Không ngờ, ngoài ý định hắn lại điều tra ra được chuyện của Độc Cô Vận Nhi. Điều này cũng làm cho hắn thấy được hi vọng. Chỉ có điều, Đồ cặn bã Vu Nhai trước đây cùng Độc Cô Vận Nhi giữ bí mật thật sự quá tốt. Hắn cũng không có chứng cứ. Hắn không ngừng kéo dài thời gian, mãi tới sau khi Vu Nhai nhận được kim bào, hắn mới chợt trở nên khẩn trương.

Vu Nhai nhận được kim bào, như vậy sẽ khó đối phó hơn. Hắn quyết định thật nhanh, mượn tâm tình bất mãn từ cao tầng của Độc Cô gia đối với Vu Nhai mang Huyền Binh bản mạng cục gạch trở thành kim bào, tìm tới Độc Cô Cửu Dương, báo về chuyện mập mờ giữa hai người!

Không có chứng cứ, Độc Cô Cửu Dương lại không phải là người ngu, tất nhiên sẽ không bị người ta sai khiến. Nhưng trong mắt hắn lại không chứa được một hạt cát. Chỉ cần có tin đồn, hắn sẽ điều tra chân tướng rõ ràng. Cho nên hắn mới bắt Độc Cô Chư tới. Nhưng Độc Cô Chư lại không biết. Đã như vậy, hắn gọi Vu Nhai. Nhưng hắn không nghĩ tới, Vu Nhai lại có thể hung hãn tới như vậy. Hắn vốn có chút không tin, nhưng hiện tại không tin không được.

- Cửu Dương, ta… ta nói dối. Thật ra cũng không hoàn toàn là không có căn cứ. Trước đây người này muốn theo đuổi ta, nhưng ta cũng không đáp ứng hắn. Hắn lại dây dưa không tha. Cuối cùng ta bị quấn không có cách nào, đã nói chỉ cần hắn nhận được ngân bào, sẽ cùng hắn gặp gỡ. Ngươi cũng biết khi đó ta chỉ là người ở tầng lớp thấp nhất tại kiếm hoàn thứ tám. Ngân bào đối với ta mà nói đã là rất hung mãnh. Đối với hắn mà nói, cũng đơn giản là chuyện không thể làm được. Cho nên ta mới, cho nên ta mới đưa ra yêu cầu như vậy. Cuối cùng hắn bởi bị trục xuất khỏi gia môn. Chuyện này cũng không còn gì nữa. Trừ lần đó ra, thật sự không có gì khác, ngươi phải tin ta, Cửu Dương.

Độc Cô Vận Nhi cảm giác Độc Cô Cửu Dương không tín nhiệm, lại bổ sung một câu, hợp tình hợp lý. Là một nữ nhân cao ngạo, trước khi nam nhân chưa dung hợp Huyền Binh bản mạng, đưa ra ước định thật sự không mấy bình thường.

- Nói như vậy, hôm nay hắn đã là kim bào, tới lúc để thực hiện ước định sao?

Độc Cô Cửu Dương hình như có hơi tin.

- Cái này ta cũng không biết. Phải hỏi bản thân hắn.

Độc Cô Vận Nhi tỏ vẻ không biết Vu Nhai.

- Ta có thể nói cho ngươi biết, ta tới không phải vì nữ nhân này. Nữ nhân này cùng ta hoàn toàn không có chút quan hệ gì!

Vu Nhai đột nhiên thoáng cười, lại có thể xem như xác định lời Độc Cô Vận Nhi vừa nói.

- Cửu Dương, ngươi nghe chưa, ta và hắn thật ra không có cái gì!

Độc Cô Vận Nhi thở hắt ra, nhân lúc này, nàng lặng lẽ dựa sát vào Độc Cô Cửu Dương, trên mặt lộ vẻ mị hoặc. Độc Cô Cửu Dương cũng thuận thế kéo nàngvào trong lòng, nói:

- Xem ra là ta trách oan nàng. Nàng xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi nàng cũng không phải là chuyện gì lạ. Ta cũng sẽ không so đo. Trước mặt có chuyện như vậy, trực tiếp nói rõ với ta là được.

- Ừ, cám ơn Cửu Dương.

Độc Cô Vận Nhi nhỏ nhẹ nói.

- Hôm nay nàng nói xem, ta nên xử lý những người theo đuổi nàng và bạn học cũ của nàng thế nào đây?

Độc Cô Cửu Dương cúi đầu hỏi. Nếu như chuyện đã được giải, như vậy hắn sẽ duy trì tình trạng không để ý tới Vu Nhai, không coi ai ra gì

- Cái này... Cửu Dương, ngươi xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.

Độc Cô Vận Nhi không muốn phát biểu ý kiến.

- Khó mà làm được. Hắn là bạn học cũ của nàng. Nếu như nàng cầu tình nói ta tự nhiên sẽ có suy nghĩ!

Độc Cô Cửu Dương lặng lẽ cười, vẫn không để ý tới ý kiến của Vu Nhai. Hắn thấy, hắn muốn xử lý Vu Nhai thế nào cũng được.

Trong nháy mắt, đám người nhà của Độc Cô Cửu Tiên đều khẩn trương. Nếu Độc Cô Vận Nhi cầu tình, vậy bọn họ phải làm thế nào?

Bọn họ không dám nói chen vào. Tính tình Độc Cô Cửu Dương thế nào, bọn họ hiểu rất rõ. Lúc này nếu bọn họ nói chen vào chính là tự tìm mất mặt. Phải biết rằng, theo cách nói của Độc Cô Vận Nhi, bọn họ đã lợi dụng Độc Cô Cửu Dương.

Hiện tại bọn họ vẫn không làm rõ được quan hệ giữa Vu Nhai cùng Độc Cô Vận Nhi có quan hệ như thế nào.

Độc Cô Vận Nhi ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, mị ý mười phần nói:

- Ta tại sao phải cầu tình cho hắn? Nếu hắn đã giết người của chúng ta tất nhiên phải đền mạng. Đây chính là quy củ của Cửu Dương ngươi. Không thể bởi vì hắn là bạn học cùng trường với ta trước kia mà thay đổi được. Cho dù là huynh đệ tỷ muội của ta, chỉ cần đắc tội với ngươi, nên làm như thế nào thì vẫn phải làm như thế. Đương nhiên, nếu như là huynh đệ tỷ muội, ta nhất định sẽ thương tâm.

Độc Cô Vận Nhi thực sự đã tìm hiểu kỹ càng về tính cách của Độc Cô Cửu Dương. Độc Cô Cửu Dương dường như là trung tâm của đại lục Thần Huyền này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 406: Tượng trưng của hoàng tộc
Vật hắn muốn lấy sẽ lấy được. Bất kỳ kẻ nào dám phản kháng lại hắn, hắn sẽ tiêu diệt. Cầu tình sao? Nàng lại không phải là người ngu. Bảo Độc Cô Cửu Dương cho rằng nàng đối với nam nhân này chính là vô tình sao? Lại nói tới Độc Cô Nhai. Chỉ cần hắn chết, có lẽ nàng còn cảm thấy hoàn toàn an tâm.

Người nhà của Độc Cô Cửu Tiên cũng an tâm. Chỉ cần Độc Cô Vận Nhi không cầu tình, người trước mắt này chính là một thi thể, không có khả năng thứ hai. Hôm nay điều bọn họ muốn chính là Vu Nhai bị Độc Cô Cửu Dương bắt sống...

- Ha ha, nếu như vậy, như vậy...

- Tự làm bậy, không thể sống!

Vu Nhai đột nhiên lẩm bẩm, chợt ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Độc Cô Cửu Dương nói:

- Độc Cô Cửu Dương, ta còn chưa nói hết. Ta nói ta tới không phải là vì nữ nhân này, điều này không sai. Ta và nữ nhân này không có vấn đề gì, cũng không sai. Một nữ nhân ta chơi đủ, còn có thể có quan hệ gì với ta chứ? Hôm nay tàn hoa bại liễu này chỉ có quan hệ với ngươi mà thôi.

- Ngươi nói cái gì...

Độc Cô Cửu Dương giận dữ nói.

- Ta nói, tàn hoa bại liễu này chỉ có liên quan với ngươi thôi. Được rồi, bớt nói nhảm đi. Độc Cô Cửu Dương, lần này ta tới không phải là vì nữ nhân này, cũng không chỉ vì Độc Cô Chư. Ta hỏi ngươi, chiếc nhẫn kim sắc trên tay ngươi là từ đâu tới?

Vu Nhai cũng không nhiều lời, chỉ trồng cho Độc Cô Cửu Dương một hạt giống. Kết quả Độc Cô Vận Nhi cuối cùng thế nào, hắn cũng không quan tâm. Hắn lười để ý tới những lời Độc Cô Vận Nhi nói lăng nhăng. Hôm nay điều hắn muốn biết nhất chính là, rốt cuộc nữ nhân trước đây lừa mẹ con bọn họ chính là ai?

Vu Nhai lại đánh giá thấp sở thích chiếm hữu của Độc Cô Cửu Dương. Trong nháy mắt Độc Cô Cửu Dương giống như kiếm rời vỏ, nói:

- Ngươi nói cái gì? Người đẹp hết thời sao? Ngươi nói Vận Nhi thật sự là bạn gái trước của ngươi, ngươi và nàng từng phát sinh quan hệ sao?

- Không kém là mấy đâu!

Vu Nhai nhún vai.

- Cửu Dương, đừng nghe hắn nói lung tung. Chẳng lẽ ngươi còn không biết, lúc ta với ngươi, vẫn là hoàng hoa khuê nữ sao!

Độc Cô Cửu Dương lặng lẽ ngây người, sát khí trên người đã giảm đi không ít. Hắn lại trừng mắt nhìn Vu Nhai, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn chọc giận ta sao?

- Không sai. Ta chính là muốn chọc giận ngươi, ta còn muốn nói, màng trinh đó là có thể chữa trị.

Vu Nhai vẫn thản nhiên như không. Những lời này cứ việc phát huy mà thôi. Nếu nữ nhân này có lòng gây họa cho mình, vậy thì đi chết đi. Đồng thời làm vậy, hắn cũng có thể khiến Độc Cô Cửu Dương tức giận. Bất kể thế nào, hiện tại không tránh khỏi sẽ đánh một trận đánh. Vu Nhai rất hiểu người này, không cần che che giấu giấu. Người như thế đặc biệt có lòng nghi ngờ rất nặng. Chỉ cần đâm một cái gai ở trong lòng bọn họ, cái gai đó có thể mọc rễ nẩy mầm.

- Độc Cô Nhai, ngươi...

Độc Cô Vận Nhi căn bản không ngờ Vu Nhai lại nói ra những lời lớn mật như thế, sắc bén như thế, cũng là hồ ngôn loạn ngữ như thế. Trước đây bản thân nàng và hắn tối đa chỉ hôn nhẹ mà thôi. Hắn lại có thể bịa đặt như vậy. Lúc này nàng mới nhớ tới lời Vu Nhai vừa nói. Hóa ra, lời của hắn đã nói, từng chôn xuống một quả mìn. Nếu như vừa rồi nàng cầu tình...

Hiện tại nàng mới phát hiện, người trước mắt đã không còn là Độc Cô Nhai kia nữa.

- Hừ, nếu như lúc ta trở lại Độc Cô gia, nàng không tới tìm ta, không cao cao tại thượng khinh bỉ ta, người nhà của Độc Cô Cửu Tiên cũng sẽ không điều tra ra được việc này. Độc Cô Chư cũng sẽ không chịu sự tra tấn như vậy. Làm việc chung quy đều phải trả giá đắt.

Vu Nhai lạnh lùng nói. Ngày đó Độc Cô Vận Nhi tìm hắn, nhất định có người đã lưu ý đến.

Về phần chuyện mấy năm trước, nếu như gia hỏa Độc Cô Cửu Tiên không điều tra được hành động của Độc Cô Vận Nhi gần đây, bọn họ làm sao có thể liên tưởng được chuyện mấy năm trước? Cho dù có liên tưởng, cũng không dám chạy đến trước mặt Độc Cô Cửu Dương kết luận. Nói trắng ra là, Độc Cô Vận Nhi tự mình hại mình. Mà cuối cùng nàng vẫn tự cho mình là đúng, cho rằng Vu Nhai đã không có cách nào làm gì được nàng. Có lẽ do nàng ở cùng Độc Cô Cửu Dương quá lâu, tự cho rằng bất kỳ thế hệ trẻ nào, ở trước mặt Độc Cô Cửu Dương đều phải cúi đầu nhận chết.

Thật ra, nếu như nàng cầu tình, Độc Cô Cửu Dương cũng không nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với nàng.

- Cửu Dương, ngươi phải tin ta. Ngươi phải...

Bốp...

Độc Cô Cửu Dương hung hăng tát một cái. Hắn không liếc mắt nhìn Độc Cô Vận Nhi, chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai:

- Không quan tâm chuyện này rốt cuộc thế nào, không thể nghi ngờ hôm nay ngươi chắc chắn phải chết. Ta sẽ giết chết ngươi như giết chết một con kiến hôi.

- Con kiến hôi? Hắc, rất nhiều người đều đã nói với ta như vậy. Chỉ có điều bọn họ đều đã chết!

Vu Nhai cũng bắn ra kiếm ý trùng thiên. Thực lực hắn đã đạt tới Hoàng Binh Sư tam đoạn. Ngay sáng sớm ngày hôm qua, hắn lại một lần nữa đột phá.

- Độc Cô Cửu Dương, rốt cuộc chiếc nhẫn kim sắc trong tay ngươi là lấy ở đâu ra? Có phải do một nữ nhân giao cho ngươi hay không?

Độc Cô Cửu Dương mới nhớ ra Vu Nhai đã hỏi điều này lần thứ hai. Không có cách nào, từ trước đến nay đều là hắn chất vấn người khác. Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng bị người khác chất vấn. Chỉ có điều hắn cảm thấy có chút kỳ quái, không hiểu tại sao Vu Nhai lại muốn hỏi như vậy:

- Ngươi tới chính là vì chiếc nhẫn kim sắc này sao?

- Không sai. Nói vậy ngươi bởi vì Độc Cô Vận Nhi cũng đã điều tra ta. Cho nên chuyện sở dĩ ta không dung hợp Kiếm Huyền Binh, bị trục xuất khỏi gia môn, chính là do một nữ nhân, một nữ nhân đưa ngươi chiếc nhẫn này!

Vu Nhai lạnh lùng nói, không che giấu. Độc Cô Cửu Dương người như thế tuyệt không sẽ phủ nhận bất cứ chuyện gì. Nói thật, nói với loại người tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, thật sự không cần lo lắng hắn sẽ nói dối. Bởi vì hắn là Đệ nhất thiên hạ. Đệ nhất thiên hạ đã làm, vậy không cần phải phủ nhận.

- Không sai. Đây là do mẫu thân ta cho ta từ ba năm trước. Đây cũng là thứ tượng trưng cho hoàng tộc của mẫu thân ta, độc nhất vô nhị. Chỉ có điều mẫu thân ta sẽ đi đối phó với ngươi sao? Đừng nói đùa. Ngươi là ai chứ? Chẳng khác nào một con kiến. Mẫu thân ta giậm chân một cái, ngươi chết cũng không có chỗ chôn!

Độc Cô Cửu Dương quả thật không phủ nhận. Nhưng hắn cũng không chịu thừa nhận cách nói của Vu Nhai:

- Ngươi muốn lấy phương thức này để nâng cao khí thế của ngươi sao? Hừ, con kiến có kêu lớn tiếng hơn nữa, cũng không sánh bằng đầu ngón tay của người ta!

- Phụ thân của ngươi có phải tên là Độc Cô Chiến Phong hay không?

Vu Nhai không để ý đến sự nghi ngờ của hắn, vẫn liên tục hỏi. Thấy ánh mắt sững sờ của Độc Cô Cửu Dương, Vu Nhai lại nói:

- Xem ra không sai. Phụ thân của ngươi ở ngay U Linh Kiếm Các, có thể còn là Các chủ?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 407: Huynh đệ sao?
Trong mắt Độc Cô Cửu Dương chợt bạo phát ra tinh quang:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Độc Cô Cửu Dương đương nhiên không phải không biết tên của cha mình. Chỉ có điều bình thường rất ít khi gọi, lại bị căn dặn tuyệt đối không được để lộ chuyện phụ thân là Các chủ U Linh Các.

Khi Vu Nhai nói ra, trong nháy mắt hắn cảm thấy có chút mờ mịt. Nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng. Hắn đã điều tra về Vu Nhai, nhưng không có người nào nói cho hắn biết phụ thân mà Vu Nhai đang tìm tên là Độc Cô Chiến Phong.

Trên thực tế, cũng không bao nhiêu người biết. Ai lưu ý chứ?

Trong lòng Vu Nhai đã định. Chuyện đã điều tra ra manh mối. Người muốn đối phó với mẹ con mình quả nhiên chính là thê tử nguyên phối của phụ thân kia, cũng chính là mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương. Đương nhiên, đúng như Độc Cô Cửu Dương nói, nếu như nữ nhân này muốn giết mẹ con bọn họ, đúng là đơn giản như như giết chết một con kiến vậy. Nhưng nàng không làm như vậy, mà dùng mọi phương pháp trục xuất bọn họ.

Xem ra là muốn lừa gạt phụ thân kia. Nữ nhân này sợ bị phụ thân biết được.

Chí ít, chỉ cần không phải giết chết mẹ con bọn họ, sẽ lưu lại cho chính nàng một con đường lui.

Mà khi nàng nhìn thấy thiên phú của Đồ cặn bã Vu Nhai quá cao, lại sợ sau khi trục xuất sẽ phát ra ánh sáng khác thường, cho nên trực tiếp phế bỏ. Nhưng nàng không nghĩ tới đã lưu lại manh mối là chiếc nhẫn kim sắc. Nàng lại càng không nghĩ tới, Vu Nhai có thể nhận được Huyền Binh Điển

Đương nhiên, Vu Nhai còn có rất nhiều điều không nghĩ ra. Chỉ có chờ phụ thân kia tới mới có khả năng biết được. Hiện tại điều hắn làm chính là...

- Người giết ngươi!

Vu Nhai trực tiếp bạo phát. Trong tay hắn xuất hiện huyền kiếm thất giai của Độc Cô Cửu Tiên, trực tiếp lấy kiếm kỹ mạnh nhất của Phong Doanh phối hợp với ám ảnh chặn giết, lại phối hợp lực lượng cắn nuốt của Thôn Thiên Kiếm. Ngoại trừ Thôn Thiên Nhất Thức ra, hắn gần như sử dụng lực lượng mạnh nhất, i đâm về phía Độc Cô Cửu Dương.

Độc Cô Cửu Dương đã đoán được điều gì. Hắn không còn hoài nghi chuyện Vu Nhai mượn chiếc nhẫn kim sắc để tăng cường khí thế.

Chỉ có điều hắn vốn có cao ngạo nhưng vẫn kích động. Bởi vì một thoáng như thế, Vu Nhai kiếm đã đến sát cổ họng của hắn. Chỉ cần đâm xuống, dù Độc Cô Cửu Dương là thiên tài thế nào đi nữa, cũng phải chết. Vu Nhai chính là muốn khiến hắn phải chết.

Huynh đệ sao? Cùng cha khác mẹ sao?

Không có gì đáng nói. Linh hồn và huyết mạch của hắn hoàn toàn không có chút quan hệ gì. Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì chút nguyên nhân như vậy mà nương tay. Cũng giống như lúc hắn giết cậu vậy. Chỉ cần là người dám hại mình và mẫu thân, cần gì quan tâm hắn là ai, cứ giết là được.

- Keng...

Độc Cô Cửu Dương quả nhiên không hổ danh là Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Một khắc cuối cùng hắn vẫn kịp phản ứng. Huyền kiếm bản mạng trong cơ thể trực tiếp xuất hiện chặn một kiếm trí mạng của Vu Nhai. Chỉ có điều, nếu như Vu Nhai đã chiếm được tiên cơ, sao có thể buông tha?

Kiếm thuật của Phong Doanh dưới sự che chở của ám ảnh chặn giết, hắn không ngừng đâm ra từng kiếm trí mạng.

- Keng keng keng...

Đáng tiếc, huyền kiếm bản mạng của Độc Cô Cửu Dương thật sự quá cường đại, tuyệt đối vượt quá huyền kiếm bát giai. So với búa phản nghịch và Thất Tinh Thần Kích sợ rằng còn muốn cường đại hơn. Búa phản nghịch và Thất Tinh Thần Kích cũng chỉ mới vào thánh binh.

Xung quanh, tất cả mọi người bao gồm cả Độc Cô Vận Nhi đều ngây người. Mắt nàng nhìn hai người chiến đấu, trong đầu lại vang vọng lời Vu Nhai vừa nói. Mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ rốt cuộc đã biết phụ thân của Độc Cô Cửu Dương là ai.

Phụ thân của Độc Cô Cửu Dương vẫn là một bí mật. Tất cả mọi người biết mẫu thân hắn là hoàng tộc của đế quốc Huyền Binh. Trừ điều đó đó ra hoàn toàn không biết gì khác. Đương nhiên cũng có rất nhiều suy đoán. Nói ví dụ như là con tư sinh của gia chủ hoặc gia chủ trước.

Lại ví dụ như là con trai của một người có chữ lót Thanh thậm chí là người cấp cao nhất có chữ lót là Huyền.

Đương nhiên, nếu như là vế sau, Độc Cô Cửu Dương không phải tên là Cửu Dương, mà là Chiến Dương thậm chí là Thanh Dương. Nhưng không nghĩ tới hắn lại là con trai của Các chủ U Linh Kiếm Các rất rất thần bí kia.

A, tên Cửu Dương cũng không sai!

Không đúng. Các chủ U Linh Kiếm Các có chữ lót là Chiến. Đúng rồi, vừa rồi có nói là Độc Cô Chiến Phong...

Mọi người ở đây đều có tên chữ lót là Chiến, cũng không giống như lão già Độc Cô Thanh Hải kia, không biết về chuyện năm đó Độc Cô Chiến Phong từ trong Thiên Tội Uyên đi ra. Không có cách nào, Độc Cô gia thật sự quá lớn. Chỉ cần tính số người của chi chính đã cực lớn. Hơn nữa một vài chi nhánh còn xuất hiện thiên tài siêu cấp. Bọn họ cũng không phải là người làm gia phả. Hơn nữa tin tức đã được phong tỏa, không biết cũng là chuyện rất bình thường.

Thậm chí, có vài người cũng không biết về sự tồn tại của U Linh Kiếm Các.

Bất kể thế nào, chuyện trước mắt vẫn khiến bọn họ kinh sợ run rẩy. Bọn họ cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện. Cuối cùng lại cho ra một sự thực khiến không ít người cảm thấy suy sụp. Đó chính là hai người trước mắt kia không ngờ là huynh đệ?

Huynh đệ a...

Độc Cô Vận Nhi có cảm giác kích động muốn trực tiếp đập đầu. Không trách được tính cách của Độc Cô Nhai trước đây và Độc Cô Cửu Dương hiện tại lại có phần tương tự như vậy. Không trách được lá gan của hắn lớn như vậy. Không trách được hắn lại chửi mình như vậy...

Người nhà của Độc Cô Cửu Tiên tâm trạng đã chìm xuống mức thấp nhất. Trừ khi Vu Nhai chết ở dưới kiếm Độc Cô Cửu Dương, nếu không mối thù của bọn họ chỉ sợ đừng mong báo được. U Linh Kiếm Các, có vài người không biết tới sự tồn tại của nó.

Người có tên lót là chữ Chiến như phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên, nhất định đã nghe nói qua.

- Không trách được lại có thiên phú dùng kiếm như vậy. Không trách được lại là huyết mạch phản tổ. Không trách được hắn lại cứng rắn xông qua ải. Không trách được hắn nhận được kim bào...

Trước tất cả bất mãn và đố kỵ trong nháy mắt đều tiêu tan thành mây khói. Bất kể là người đối địch cũng vậy, người tới xem trò vui cũng vậy, trong nháy mắt đều thừa nhận tất cả những gì Vu Nhai lấy được. Bởi vì phụ thân hắn...

- A, đi tìm chết đi...

Ngay khi tất cả mọi người đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, Độc Cô Cửu Dương đột nhiên một tiếng hét lớn. Trong giây lát nói thay đổi bất ngờ, thật sự không thể hình dung hết được. Mà thật sự là phong vân biến hóa. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong không trung bỗng nhiên liên tiếp có kiếm quang trong suốt đánh ra, trực tiếp lao về phía Vu Nhai. Một tiếng động vang lên. Đá vụn bay loạn, bụi mù mịt...

- Hắn đang dẫn động Kiếm Ảnh Trận!

Phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên thì thào tự nói, biểu tình trên mặt cứng đờ. Không ngờ Hoàng Binh Sư tam đoạn lại ép Hoàng Binh Sư đỉnh phong phải dẫn động Kiếm Ảnh Trận. Kỳ Binh Giả cục gạch này con mẹ nó thật sự quá đáng sợ rồi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 408: Dẫn động? Ta cũng sẽ làm
Cửu Tiên đáng thương tại sao lại đi chọc vào hắn chứ?

Độc Cô Cửu Dương cũng thật sự đáng sợ. Lời đồn đại quả nhiên là sự thật. Độc Cô Cửu Dương nhận được thuộc tính kiếm tâm chính là... Dẫn động!

- Không cần biết ngươi là thân phận gì, đều phải chết!

Gió đến từ chính Thiên Tội Uyên trong nháy mắt thổi tan bụi mù. Hai kim bào xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đương nhiên, Độc Cô Cửu Dương với thực lực Hoàng Binh Sư đỉnh phong, khí thế lực vẫn cường đại hơn Vu Nhai rất nhiều. Vừa rồi là Vu Nhai đánh lén, hơn nữa còn có thuật sát nhân vô cùng điên cuồng, mới ép Độc Cô Cửu Dương phải dẫn động Kiếm Ảnh Trận. Nhưng hiện tại, đã không cần thiết nữa.

- Đây cũng là điều ta muốn nói!

Vu Nhai lạnh lùng nói.

- Chỉ dựa vào thực lực Hoàng Binh Sư tam đoạn của ngươi sao?

Độc Cô Cửu Dương thật sự không ngờ chuyện vốn nhỏ lại biến thành như vậy. Phụ thân lại có một con tư sinh ở bên ngoài. Hơn nữa mẫu thân cũng biết chuyện này. Chủ yếu nhất là, gia hỏa này có thiên phú không ngờ mạnh như thế, thiếu chút nữa giết mình.

- Đương nhiên là không. Ngươi dẫn động Kiếm Ảnh Trận, ta cũng làm được!

Vu Nhai đương nhiên sẽ không cho rằng hắn có thể vượt sáu đoạn giết chết Độc Cô Cửu Dương. Tự tin của hắn đến từ chính dẫn động. Hắn tự tin lấy mức độ hắn dung hợp sát tính trong đường chính của rừng kiếm, lại them kiếm tâm cường đại của Thôn Thiên Kiếm kia, lực lượng dẫn động tuyệt đối cường đại hơn so với Độc Cô Cửu Dương.

Bằng không, Vu Nhai sẽ không kích động tấn công như vậy. Hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc?

Ầm...

- Cái gì?

Nếu như nói Độc Cô Cửu Dương dẫn động Kiếm Ảnh Trận phía trên là hợp tình hợp lý, vậy Vu Nhai dẫn động thật chẳng khác nào hãm hại phụ thân. Hoàng Binh Sư tam đoạn dung hợp với kiếm tâm dẫn động. Còn muốn cho người ta sống nữa hay không?

Nghĩ đến trước đó Vu Nhai dung hợp ba đạo kiếm tâm, mọi người cũng bình thường trở lại. Cho dù là Độc Cô gia biến thái, cũng có siêu cấp biến thái.

- Giết!

Vu Nhai căn bản không nói nhiều, trực tiếp ra tay độc ác.

Có trời mới biết hắn có thể duy trì sự dẫn động này trong bao lâu. Hắn phải nhân cơ hội này giết chết Độc Cô Cửu Dương.

Vu Nhai còn muốn chỉnh hợp dẫn động sau đó có cảm giác khó chịu. Phải biết rằng, hắn cũng chưa từng luyện tập. May là, hắn có Phong Doanh và U Hoang giúp đỡ, rất nhanh có thể thuận buồm xuôi gió.

- Cho dù ngươi cũng nhận được kiếm tâm dẫn động thì thế nào? Thực lực chênh lệch sẽ cho ngươi biết ngươi ngu xuẩn tới mức nào.

Độc Cô Cửu Dương đã dần dần bình tĩnh trở lại. Ngạo khí của hắn lại chiếm thế thượng phong.

Cho dù người này là huynh đệ thì cùng cha khác mẹ thế nào? Chẳng qua là đứa con tư sinh đê tiện mà thôi. Cho dù hắn thiên tài thì thế nào? Cho dù hắn sẽ dẫn động thì thế nào? Thực lực cao hắn sáu đoạn, đồng thời cũng nắm giữ dẫn động, mình sao có thể thất bại được. Hừ, vẫn là câu nói kia. Người chết, không quan tâm hắn là thân phận gì cũng chỉ là thi thể!

- Hóa ra tiểu tử giả vờ ngu ngốc kia nhận được kiếm tâm có thuộc tính là dẫn động. Con mẹ nó thật sự biến thái. Chỉ có điều ta thích!

Trên Kiếm Điêu, Độc Cô Thanh Hải nhìn về phía xa, dường như đang nói chuyện với Độc Cô Cửu Tà với Độc Cô Cửu Huyền ở bên cạnh, lại dường như đang lẩm bẩm một mình. Hắn cũng không nóng vội. Tốc độ của Kiếm Điêu cũng không phải là nhanh nhất. Sau khi thấy Dẫn động, hắn đã biết Vu Nhai không thể chết nhanh như vậy.

- Gia gia, kiếm tâm dẫn động là cái gì?

- Chính là một loại kiếm tâm có tính chất siêu cường. Tỷ lệ nhận được rất nhỏ. Không chỉ cần có thiên phú siêu cường, cũng phải có Kiếm Linh có tính chất tương đồng, đồng thời còn phải có vận khí cường đại.

Độc Cô Thanh Hải nói:

- Cho dù là thế hệ trước cũng không có bao nhiêu người nhận được. Trong thế hệ của các ngươi này, tạm thời hình như cũng chỉ có Độc Cô Cửu Dương. Nhưng bây giờ lại thêm tiểu tử giả vờ ngu ngốc này.

- Chính là có thể dẫn động lực lượng Kiếm Ảnh Trận sao? Vậy còn Kiếm Ảnh Trận phải làm sao bây giờ?

- Đương nhiên không chỉ là Kiếm Ảnh Trận, mà là tất cả kiếm ý tự do ở xung quanh. Chỉ có điều bởi vì Độc Cô gia chúng ta có Kiếm Ảnh Trận, vừa lúc phù hợp với kiếm tâm dẫn động, mới có thể mượn lực lượng này.

Độc Cô Thanh Hải giải thích.

- Vậy chẳng phải là nói, nếu như rời khỏi Độc Cô gia, dẫn động sẽ thành con gà tinh sao?

- Ách, cũng không thể nói như vậy. Cũng không chỉ có Độc Cô gia chúng ta mới có kiếm ý. Rất nhiều nơi khác đều có. Chỉ cần có người sử dụng kiếm là có. Chỉ có điều, lực lượng dẫn động sẽ giảm đi mà thôi.

Độc Cô Thanh Hải nói.

- Vậy vẫn là con gà tinh.

- Được rồi, cho dù là con gà tinh. Nhưng ở bên trong Độc Cô gia, gần như là vô địch.

Độc Cô Thanh Hải cũng không nhịn được thừa nhận. Hắn có chút buồn bực. Ở bên trong Độc Cô gia rất mạnh, ở bên ngoài quả thật có chút con gà tinh. Nhưng cũng bởi vì loại con gà tinh này, đã từng vô số lần cứu Độc Cô gia. Năm đó Độc Cô gia cũng trải qua sinh tử, lại tập hợp tất cả người nhận được kiếm tâm dẫn động, dẫn động được lực lượng Kiếm Ảnh Trận lớn nhất lúc đó, trực tiếp giết chết kẻ địch.

Ở Độc Cô gia, những người dung hợp kiếm tâm dẫn động, từ trước đến nay đều nhận được sự coi trọng.

Lại nói, kiếm tâm dẫn động đều tương đối cao cấp. Nó ngoại trừ thuộc tính dẫn động ra, bên trong mang đến lực lượng cũng đặc biệt khả quan. Chí ít có thể nâng cao Kiếm Linh lên một cấp bậc, đồng thời cũng chứng minh thiên phú của chủ nhân.

Đừng quên, trước đó Độc Cô Thanh Hải đã từng nói, kiếm tâm Vu Nhai dung hợp kia có khả năng thuộc về trình độ dung hợp của Thiên Binh Sư.

- Gia gia, gia gia thì thế nào?

Độc Cô Cửu Huyền nhìn gia gia lại khẽ nhíu mày hỏi.

- Không đúng, trước đây ta cảm giác kiếm tâm hình như không chỉ là dẫn động. Nếu như chỉ là dẫ thuộc tính n động, tại sao ta lại không cảm giác ra được?

Độc Cô Thanh Hải thì thào tự nói.

- Gia chủ, Cửu Tà và Cửu Huyền làm sao còn chưa tới? Quá kỳ lạ.

Tại Thần Kiếm Các của Độc Cô gia, lúc này nghi thức kim bào cùng kiếm đàn tế tổ đã chuẩn bị xong. Gia chủ cùng vài trưởng lão cần có mặt để tế tổ đã chờ ở nơi đó. Nhưng bọn họ chờ trái chờ phải vẫn không thấy Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền tới.

Độc Cô gia chủ cũng không sốt ruột, an nhàn thảnh thơi ngồi ở chủ vị của Thần Kiếm Các, cẩn thận cảm giác. Hắn cũng không giống như Độc Cô Cửu Dương, dường như không để toàn thế giới vào mắt. Hình như đã từng trải thế sự, khám phá hồng trần. Trong giây lát, hắn mở mắt, dường như xuyên qua nóc nhà Thần Kiếm Các, ánh mắt sắc bén như thần kiếm.

- Tất cả giải tán đi. Bọn họ sẽ không tới!

Độc Cô gia chủ đột nhiên lại thu lại, thản nhiên nói.

- Cái gì, bọn họ không tới sao? Thế này, đùa gì thế?

Đứng ở dưới là một lão giả râu tóc bạc trắng nói. Hắn mặc trang phục màu trắng, phía trên tế đàn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 409: Phách hoàng thất kích
Chắc là người chủ trì kiếm đàn tế tổ. Đồng thời, mọi người cũng nhìn về phía gia chủ.

- Các ngươi cảm nhận một chút sẽ biết!

Mọi người đều quay sang nhìn sau, sau đó liền nhắm mắt lại. Trong nháy mắt sau bọn họ lại mở mắt ra. Lão già kia là người đầu tiên kêu lên:

- Có người dẫn động Kiếm Ảnh Trận. Đang chiến đấu sao? Hình như không mạnh lắm. Chỉ có lực lượng của Hoàng Binh Sư. Là ai vậy? Độc Cô Cửu Dương sao?

- Không đúng. Có hai lực lượng dẫn động, đều là Hoàng Binh Sư. Là ai lại nhận được kiếm tâm dẫn động, nhưng lại chiến đấu với Độc Cô Cửu Dương?

Phía dưới lại có người kêu.

Ở đây đều là cao thủ siêu cấp. Mặc dù có phân chia cao thấp, nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều có cảm nhận tương tự.

- Còn có có thể là ai nữa?

Giọng điệu Độc Cô gia chủ có phần hờ hững.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Sẽ là ai? Bọn họ không nghĩ ra được. Trong thế hệ trẻ, chỉ có thực lực Hoàng Binh Sư, còn có ai nhận được kiếm tâm dẫn động. Chẳng lẽ có người gia chủ biết mà bọn họ lại không biết sao?

Đúng lúc này, đột nhiên có người kinh ngạc kê lên một tiếng:

- Ta biết là người nào! Lẽ nào, chẳng lẽ là cục gạch kia? Lão gia hỏa Độc Cô Thanh Hải nói hắn nhận được một đạo kiếm tâm rất cường đại!

Dường như có gió lớn mãnh liệt thổi qua. Mỗi người mở to hai mắt nhìn. Không ít người trong miệng còn thì thào:

- Không có khả năng. Không có khả năng.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, bọn họ đều cam chịu để Độc Cô Cửu Dương gọi tên cục gạch kia đi. Thời gian hiện tại đặc biệt trùng khớp. Hơn nữa theo như lời Độc Cô Thanh Hải đã nói, lại them Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền đột nhiên không đến...

- Gia chủ, chúng ta làm sao bây giờ?

Qua một hồi lâu, mọi người mới bình tĩnh trở lại.

Nên làm gì bây giờ?

Đây là vấn đề cấp bách phải giải quyết. Ở trong Độc Cô gia, tuy rằng dẫn động không tính là hiếm có, nhưng lại là lực lượng phòng ngự quan trọng, là tồn tại có trong tổ huấn của Độc Cô gia. Mặc dù hiện tại Độc Cô gia không sợ bất kỳ cường địch nào, đồng thời, người có thể ở Hoàng Binh Sư sơ đoạn dung hợp kiếm tâm dẫn động, cũng đại biểu cho thiên phú của chủ nhân.

Nhưng trong lòng mọi người đều siêu cấp suy sụp. Vì sao tên cục gạch kia lại có thiên phú như vậy.

Từ lúc cứng rắn xông qua ải và huyết mạch phản tổ cũng không khiến các cao tầng thèm để ý tới. Đến khi hắn lấy được kim bào, mọi người mới để ý một chút nhưng lại vẫn chuẩn bị hy sinh hắn. Đến bây giờ hắn có kiếm tâm dẫn động, dường như khiến tất cả mọi người đều cảm thấy tai nóng bừng. Cuối cùng không nhịn được phải coi trọng.

- Làm sao bây giờ? Các ngươi nói còn có thể làm sao được nữa?

Giọng điệu Gia chủ vẫn không có bất kỳ dao động nào. Mọi người nhìn trái nhìn phải, cũng không dám nhiều lời. Tất cả đều nhìn về phía gia chủ. Gia chủ lắc đầu:

- Để mặc bọn họ đi. Nếu như tên cục gạch kia... Ừ, Độc Cô Cửu… Cửu Nhai thắng, cho hắn tất cả đãi ngộ kim bào và kiếm tâm dẫn động. Nếu như chết, an táng thật tốt là được.

Mọi người gật đầu một cái.

Xem ra gia chủ cũng không có ý nhúng tay vào. Xem ra gia chủ vẫn không muốn cho tên cục gạch kia xuất hiện. Hắn làm vậy dường như là giải quyết việc chung. Nhưng một tên cục gạch như vậy sao có thể là đối thủ của Độc Cô Cửu Dương.

Nếu như Độc Cô Cửu Dương không dẫn động thì thôi, đằng này…

Kỳ Binh Giả cục gạch đáng thương. Hắn có thiên phú như vậy nhưng không biết tại sao lại xui xẻo như vậy, liều mạng phản kháng, phía trước vẫn là vực sâu.

Ở đây không ai xem trọng hắn. Phải biết rằng, cho dù Độc Cô Cửu Dương thật sự thất bại, nhưng hắn còn có đông đảo thủ hạ. Còn Kỳ Binh Giả cục gạch kia, cũng chỉ có hai người mới tiến vào kim bào là Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền mà thôi.

Độc Cô gia chủ vẫn cười, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Mọi người cũng cũng không biết, thủ hạ của Độc Cô Cửu Dương và cả người nhà của Độc Cô Cửu Tiên hiện tại đều có điều cố kỵ. Bởi vì trong hai người đang chiến đấu đều nắm giữ huyết mạch tương tự. Phụ thân của bọn họ là Các chủ U Linh Kiếm Các vô cùng cường đại cùng thần bí.

Bọn họ cũng không biết, người điên Độc Cô Thanh Hải này cũng có ý thu nhận hắn làm đồ đệ!

Ầm...

Sườn núi đá sạch sẽ bên cạnh Thiên Tội Uyên đã không còn sạch sẽ nữa. Cát đá bay loạn. Không biết nó đã bị đập ra bao nhiêu hố sâu. Trên không trung thỉnh thoảng sẽ có kiếm quang trong suốt đánh xuống. Hoặc công kích hoặc bám ở trên người Vu Nhai, trợ lực cho hắn.

Mọi người xung quanh đều lùi đến sát ngoài của sườn núi đá, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh di chuyển qua lại cực nhanh trong đám bụi mù bên trong. Không biết bọn họ suy nghĩ cái gì.

Trong lúc khai chiến, đã có gia hỏa cơ trí, chạy về nơi ở của mẫu thân Độc Cô Cửu Dương.

Bạn học Độc Cô Chư đáng thương vẫn bị trói ở trên tảng đá lớn, ở dưới sườn núi đá chỉ có thể nhìn thấy phía trên bụi mù cuồn cuộn, nghe được tiếng kim loại vang lên mà thôi. Trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, mặc dù hắn thoát khỏi tảng đá này, lên tới đó cũng không làm được gì.

- A...

Đúng lúc này, ba đạo nhân ảnh đột nhiên rơi xuống trên tảng đá của hắn, một già hai trẻ. Không ngờ đó chính là ba người Độc Cô Thanh Hải.

- Người mập, ngươi chính là bằng hữu của Độc Cô Cửu Nhai kia sao? Ngươi hãy nói cho chúng ta biết một chút về những gì ngươi đã trải qua đi!

Nếu như Vu Nhai tạm thời không có nguy hiểm, ba người cũng không ra tay trước. Độc Cô Cửu Huyền vốn muốn ra tay, chỉ có điều đã bị Độc Cô Thanh Hải ngăn cản. Hình như lão cảm thấy hứng thú đối với tác phong hành sự của Vu Nhai, cho nên tìm Độc Cô Chư nghe hắn kể lại chuyện trước kia. Dùng cách nói của lão:

- Tiểu tử này không phải rất tà sao? Không phải Cửu Tà cũng nói tiểu tử này am hiểu sáng tạo kỳ tích sao? Có kiếm tâm dẫn động ở đây, không chừng hắn thật sự có thể thắng, giống như ta lúc còn trẻ tuổi, thường ở trong tuyệt cảnh phản công, mới sáng chế ra huyễn tà kiếm pháp!

Những lời lão nói trước đó, Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền miễn cưỡng tán thành. Nhưng câu phía sau thì xem như… xem như không nghe thấy.

- Phách Hoàng Thất Kích!

Ngay thời điểm ba người Độc Cô Thanh Hải đang nghe Độc Cô Chư kể chuyện, ở phía trên Độc Cô Cửu Dương cuối cùng bị chọc giận. Trong giây lát kim quang trùng thiên, kiếm kim sắc đột nhiên từ trong lớp bụi mù mịt xuyên ra ngoài. Từng đạo kiếm quang theo sát nhau.

Trong nháy mắt, mọi người chợt trở nên căng thẳng. Đám người nhà của Độc Cô Cửu Tiên lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu tử kia xong đời rồi.

Mọi người đều biết mẫu thân Độc Cô Cửu Dương đến từ chính hoàng tộc của đế quốc Huyền Binh. Kiếm pháp mà Độc Cô Cửu Dương học được, phần nhiều cũng là kiếm pháp viễn cổ được hoàng tộc thu thập về, đặc biệt đáng sợ. Giống như một chiêu Phách Hoàng Thất Kích trước mắt này, đã từng khiến Độc Cô Cửu Thiên cường đại phải thất bại.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top