Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 540: Tiểu kỹ của tinh binh
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hoàn toàn biến sắc mặt. Thuẫn Lĩnh hành tỉnh có đến ba, bốn chục người, bên bọn họ chỉ có mười mấy người. Dù người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh dở về công kích nhưng nếu bị nhốt thời gian lâu sẽ bị đè chặt. Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà phải công nhận điều này. Còn Lý Thân Bá dù trước mặt có ba, bốn vạn người gã cũng không thừa nhận không đánh lại người ta.

Trong khi mọi người căng thẳng không biết nên làm sao thì Vu Nhai lên tiếng:

- Vậy sao? Đúng là chúng ta rất vinh hạnh. Đối phó Tiễn Lĩnh nhưng lại lấy ra cho chúng ta luyện tập, các ngươi thật là người tốt.

Trong phút chốc mọi người yên lòng.

Vu Nhai giơ Thất Tinh Thần Kích thụt lùi:

- Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá tiếp tục công kích, những người khác lùi lại một chút.

Vu Nhai đạp xuống giữa mọi người, không cần mệnh lệnh yểm hộ nữa vì đối phương không tấn công. Vu Nhai lật tay lại, một cây nỗ to dài rộng một thước rưỡi xuất hiện trên tay hắn. Trong khi mọi người ngạc nhiên, tay Vu Nhai cầm mười mấy mũi tên.

Vu Nhai ném tên cho Dạ Tình, nói:

- Đưa tên giúp ta, nhớ là phải nhanh!

Dạ Tình chớp mắt. Tiểu tử này định làm cái quỷ gì? Nỗ? Vu Nhai biết bắn nỗ sao?

Phe địch hay phe ta đều nghi ngờ, tiểu tử này muốn làm gì?

Đại nỗ và mũi tên Dạ Tình cầm đều là vật Vu Nhai rèn lúc tu luyện Luân Chuyển Thần Ấn trong Mê thành. Vu Nhai sử dụng tài liệu hơn hẳn nỗ tiễn Vu Nhai chế tạo nhanh vì lừa gạt thôn dân Thiên Tội Uyên.

Ong ong ong ong ong!

Trong khi mọi người nghi hoặc, Vu Nhai bắn tên, mũi tên phát ra tiếng ngân xé rách không gian đập mạnh vào mặt lồng giam tấm thuẫn. Lao tù rung rinh nhưng vẫn không cảm giác gì, giống như vừa rồi nhóm Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá tấn công dồn dập.

- Dạ Tình, tên!

- A . . . ừ . . .

Dạ Tình vẫn đang choáng váng. Tại sao Vu Nhai biết dùng nỗ tiễn? Nhưng Dạ Tình nghĩ đến các thủ đoạn khác nhau của Vu Nhai, tầng bí ẩn đào mãi không xong thì nàng do dự. Chẳng lẽ Vu Nhai thật sự biết dùng nỗ tiễn? Dạ Tình lỡ quên nhiệm vụ đưa tên, nghe Vu Nhai quát thì ngơ ngác đưa tên.

Ong ong ong ong ong!

- Tên!

Vu Nhai bắn tên xong lại vươn tay đòi. Dạ Tình không có thời gian suy nghĩ lung tung, nàng nhanh chóng đưa tên. Vu Nhai liên tục bắn ra năm mũi tên bay hướng khác nhau, nhìn như không có mục đích. Vu Nhai thật sự không có mục đích gì, hắn bắn năm mũi tên lung tung để tìm điểm yếu trong lồng giam tấm thuẫn.

Vu Nhai hơi khựng lại, mắt quét qua nguyên lao tù. Không ai chú ý thấy đôi mắt Vu Nhai thay đổi, đó là huyền linh chi nhãn truyền thừa Tinh Linh binh linh.

Lý Thân Bá kéo Độc Cô Cửu Tà lại hỏi:

- Này, Vu Nhai đang làm gì? Chúng ta trực tiếp đập là được.

- Đúng rồi, chúng ta còn đứng ngây ra làm gì? Mau đập đi!

Độc Cô Cửu Tà không như Lý Thân Bá thô thần kinh, chiến hữu Vu Nhai bí ẩn chắc chắn sẽ không ngốc bắn tên lung tung, hắn có ẩn ý gì đó. Độc Cô Cửu Tà lờ mờ đoán được, nên gã phối hợp tấn công tiếp.

- Tên!

Trong khi Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá tiếp tục đập lồng giam tấm thuẫn thì Vu Nhai lại vươn tay. Lần này Dạ Tình phản ứng siêu nhanh đưa tên.

Vu Nhai phun ra hai chữ:

- Năm mũi.

Dạ Tình thừ người sau đó phản ứng lại đưa năm mũi tên.

Vu Nhai nhận lấy. Đại nỗ trong tay Vu Nhai kêu ken két, năm mũi tên bị kéo căng cùng bắn. Năm mũi tên không bay hướng khác nhau mà tập trung vào một điểm.

- Vô dụng, chỉ bằng vào ngươi tuyệt đối không phá được lồng giam tấm thuẫn của chúng ta!

Vu Nhai phớt lờ tạp âm, lại vươn tay:

- Năm mũi!

Dạ Tình phản ứng nhanh hơn hai lần trước, nhưng khi nàng đưa năm mũi tên thì trong tay chỉ còn một cái, nếu Vu Nhai đòi thêm năm mũi tên thì phải làm sao?

Dạ Tình suy nghĩ lung tung.

Vu Nhai lại bắn năm mũi tên cùng lúc, lần này là năm hướng khác nhau.

Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tiếp tục dùng ngôn ngữ khiêu khích:

- Đã bảo là vô dụng, chỉ bằng vào ngươi . . . A?

Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mới nói xong chợt ngừng lại, vì bọn họ thấy Vu Nhai cười kỳ dị.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Đã tìm được.

- Bính tên!

Vu Nhai giật lấy mũi tên từ tay Dạ Tình đặt lên nỗ tiễn, tiễn pháp truyền thừa của Tinh Linh binh linh bộc phát trên tay hắn. Mũi tên như bị cái gì đánh bật ra ngoài, bình thường tên sẽ bật ra ngoài nhưng chẳng hiểu sao sức bật của mũi tên này đặc biệt lớn, rất kỳ lạ, không bắt giữ được. Vang tiếng nổ điếc tai, mũi tên đâm vào một điểm trong lồng giam tấm thuẫn.

Các kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh rít gào:

- Sao có thể như vậy?

Mười lăm mũi tên trước đó hoặc là bị đánh bật hay đụng vào lồng giam gãy ngang, nhưng mũi tên này cắm phập vào lao tù tấm thuẫn, từ từ đâm sâu vào.

Ong ong ong ong ong!

Mũi tên xuyên qua lồng giam tấm thuẫn, kêu vù vù bay hướng chân trời vô biên.

Ầm!

Lại vang tiếng nổ điếc tai. Lồng iam tấm thuẫn bị mũi tên đâm thủng nên không ổn định, Độc Cô Cửu Tà và Lý Thân Bá phát huy tác dụng. Một chùy một kiếm đâm thủng cái lỗ lớn, mảnh nhỏ huyền binh bay đầy. Một tấm thuẫn hợp thành tù giam cũng là tấm thuẫn trước mặt Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá bị đánh bay đi.

Cuối cùng nguyên lồng giam tấm thuẫn vỡ tan, tựa như kiến trúc sụp đổ từng mảng.

Trong sân thuộc về Tiễn Vực hành tỉnh, vô số người trợn mắt. Mới đầu nhiều người xem cuộc chiến, tiếng động lớn như vậy lại cách gần, không có phản ứng mới là lạ.

Nhưng mấy cao thủ thiên tài Tiễn Vực hành tỉnh không hứng thú xem cuộc chiến.

Lúc này tất cả người đứng xem thấy vài cao thủ thiên tài Tiễn Vực hành tỉnh xuất hiện bên cạnh bọn họ, ngẩng đầu nhìn mũi tên đã bay hướng chân trời. Đó là mũi tên Vu Nhai đã bắn, còn lồng giam tấm thuẫn tan vỡ thì không khiến cao thủ Tiễn Vực hành tỉnh nổi hứng thú.

Một cao thủ thiên tài lên tiếng:

- Hoàng huynh, tiễn pháp này cực kỳ lạ lùng, có nhìn ra được cái gì không?

Người được gọi là Hoàng huynh mở miệng nói:

- Hơi giống với tiễn thủ Tinh Linh nhưng có nhiều chỗ khác nhau.

Nơi Hoàng huynh đứng bất giác thành khu vực trung tâm, tiêu điểm của các cao thủ thiên tài cũng là gã.

Người Thần Huyền đại lục đều biết gia tộc lĩnh chủ Tiễn Vực hành tỉnh chính là gia tộc Hoàng thị.

- Tiễn thủ Tinh Linh sao?

Người Tiễn Vực hành tỉnh hỏi chuyện khóe môi co giật, thu về ánh mắt nhìn phái chân trời.

- Hãy nói cho chúng ta nghe chuyện xảy ra bên kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, đặc biệt là người bắn ra mũi tên kia.

Có cao thủ kể chuyện giải thích ngay.

Cao thủ thiên tài hỏi chuyện mở miệng nói:

- Thì ra là người đánh bá điệt Dương gia không có sức chống trả, thực lực của người này không tầm thường. Hoàng huynh, chúng ta có nên chú ý một chút?

Hoàng huynh lắc đầu, nói:

- So với người này thì ta hứng thú với hai người khác hơn. Nếu không nhìn lầm thì người cầm kiếm là tử tôn kim bào của Độc Cô gia, tuy không là đỉnh cao nhưng đủ sức khiến chúng ta cẩn thận. Người cầm chùy là dòng chính Lý gia Chuy Lĩnh, thực lực chỉ cỡ hoàng binh sư thất đoạn nhưng Lý gia thường là càng đấu càng dũng mãnh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 541: Ăn miếng trả miếng
Cao thủ thiên tài hỏi chuyện chớp mắt:

- A? Kim bào Độc Cô gia, dòng chính Lý gia đều vào Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, thú vị đây.

Những người khác cũng nhìn hướng hai người.

- Người bắn tên thì . . . Hừ, người Tiễn Vực chúng ta không sợ nhất là tên, không đáng lo.

Hoàng huynh nói xong đi mất.

Các cao thủ thiên tài khác nhún vai, bỏ đi, bao gồm cao thủ thiên tài hỏi chuyện. Những người ở lại công nhận lời Hoàng huynh nói, nhớ kỹ Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá, còn Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị khác thì bị lờ đi. Kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tạo ra lồng giam cũng bị Tiễn Vực hành tỉnh phớt lờ. Buồn cười, một kẻ không đáng lọt vào mắt Tiễn Vực hành tỉnh dùng tên phá mở lồng giam, thứ như vậy cũng cần bọn họ chú ý?

Đối với người Tiễn Vực hành tỉnh thì trước mắt chỉ là một màn kích xem như hay ho.

* * *

Cùng lúc đó, trong sân thuộc về kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh, các kỵ sĩ dự bị không thong dong như bên Tiễn Vực hành tỉnh.

Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh thấy chiến đấu đều biến sắc mặt, nếu đổi vị trí với Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thì bọn họ có phá vỡ được lồng giam tấm thuẫn không? Nhiều người thầm lắc đầu, mặt ngoài ráng giữ cảm giác ưu việt cao cấp hơn Bắc Đẩu hành tỉnh.

Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh lúc trước ở trong đại tướng quân điện nhắc nhở Vu Nhai cố gắng bình tĩnh lại, nói với người bên cạnh:

- Vệ huynh, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn nữ nhân Vệ gia các ngươi bị mang đi sao?

Họ Vệ tức là người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

Người họ Vệ mặt lạnh lùng hỏi:

- A? Ta không có mặt thì làm sao cứu?

Người Liêm Châu hành tỉnh thầm mắng, người Vệ gia đúng là vô tình vô nghĩa, tính cách vặn vẹo. Nữ nhân kia là biến thái, còn người này thì thấy chết không cứu. Đương nhiên kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh không cho rằng người họ Vệ đi sẽ đuổi kịp khưu phong thú.

Đấu tranh nội bộ gia tộc là chuyện bình thường, thấy chết không cứu chẳng có gì lạ.

- Vậy thì Vệ huynh cũng thấy là Bắc Đẩu rất lợi hại, Vệ huynh cảm thấy đề nghị vừa rồi của ta thế nào?

Nam nhân họ Vệ lạnh lùng cười:

- Rất đáng tiếc ta vẫn từ chối. Hợp tác? Liêm Châu hành tỉnh các ngươi chưa đến tiêu chuẩn khiến chúng ta hợp tác, cũng khôngcần hợp tác. Chúng ta không sợ Tiễn Vực, nếu không phải nhân số tổng thể Thuẫn Lĩnh của chúng ta quá ít thì . . . Hừ, chúng ta đã không gọi là Thuẫn Lĩnh mà kêu Thuẫn Vực.

Nam nhân họ Vệ mới được người Liêm Châu hành tỉnh mời đến nên gã không có mặt trên chiến trường, thuộc hạ của gã cũng đi theo đến. Mục đích kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh là muốn hợp tác với bọn họ, cùng nhau đối phó Tiễn Vực hành tỉnh. Tiếc rằng cuộc đàm phán không thành công, kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh cứ nghĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đột nhiên bùng nổ sẽ khiến nam nhân đổi ý, giờ xem ra Vệ gia vô cùng kiêu ngạo.

- Vệ huynh . . .

Nam nhân họ Vệ cười khẩy nói:

- Đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ngươi muốn nói Thuẫn Lĩnh ta không ngăn được Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đúng không? Buồn cười, những người sau lưng ta có một người ở chỗ đó thì tên của người kia mạnh mấy cũng không phá vỡ lồng giam được. Ngươi cho rằng loại nữ nhân như Vệ Vi Vi sẽ có cao thủ đi theo sao?

Nam nhân họ Vệ xòe tay:

- Được rồi, ta nên trở về dọn dẹp. Yên tâm, chỉ tính những thứ ngươi vừa tặng khi lên chiến trường ta sẽ nương tay cho các ngươi.

Người Liêm Châu hành tỉnh nhìn theo nam nhân họ Vệ dẫn thuộc hạ rời đi, bọn họ cực kỳ tức giận nhưng không dám hó hé. Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh vắt óc suy nghĩ tìm người hợp tác, nếu không hợp tác bọn họ không có tự tin.

Tiễn Vực hành tỉnh là không thể nào, chẳng lẽ hợp tác với người Bắc Đẩu hành tỉnh?

Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh lần lượt phủ định.

* * *

Trên lầu các đài cao phủ Dương tướng quân, Dương Tiên Tuấn giận dữ gầm rống:

- Bá phụ, tại sao ngăn kỵ sĩ bay lại? Nên khiến kỵ sĩ bay kéo họ Vu ra ngoài đâm chết!

Đã qua hai canh giờ Dương Tiên Tuấn vẫn đang nổi nóng, gã nửa nằm trên giường lớn thoải mái, đầu bị băng vải bao kín. Băng vải băng khắp người Dương Tiên Tuấn, tuy đã chữa trị kỹ nhưng nơi này không có ma pháp sư quang minh, đành bó tay với ngoại thương. Dương Tiên Tuấn phải tĩnh dưỡng.

Dương Như Hóa lạnh lùng nói:

- Hừ! Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Nhưng kỵ sĩ bay là thuộc hạ của ta, nếu đâm chết tên đó thì tiện nhân Độc Cô Anh sẽ mượn cơ hội sinh sự!

- Hoàng Phủ đại tướng quân thùng cơm vì tiểu tử họ Vu đã có thành kiến với chúng ta. Mặc dù hắn là thùng cơm nhưng tay nắm quyền lực, nếu hắn làm bậy, tuy ta không sợ nhưng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta.

- Chẳng bằng để đám kỵ sĩ dự bị tranh đấu, khiến kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh quang minh chính đại giết chết bọn chúng. Ta cứ nghĩ Thuẫn Lĩnh nên nhẹ nhàng bắt được chúng mới đúng. Đặc biệt là nữ nhân tên Vệ Vi Vi, bằng vào thực lực của nàng chắc chắn họ Vu không trốn ra được, sẽ chết thảm. Ai biết Vệ Vi Vi là phế vật!

Dương Tiên Tuấn hận không thể lột da Vu Nhai ra, hỏi:

- Vậy thì bá phụ, bây giờ chúng ta nên làm gì, chẳng lẽ mặc kệ họ Vu tiếp tục gây sự?

- Có biết tại sao tiện nhân Độc Cô Anh giúp bọn chúng không?

- Tại sao? Vì muốn đối phó với chúng ta?

Dương Như Hóa lạnh lùng nói:

- Bởi vì thân phận của họ Vu, bây giờ hắn xem như một nửa người Độc Cô gia, nghe nói rất được Độc Cô gia chủ ưu ái, đây là tin tức ta vừa nhận được.

Về lý do Vu Nhai được Độc Cô gia chủ ưu ái thì không cần điều tra kỹ, nếu không được ưu ái người vượt qua kiếm ảnh trận Độc Cô gia còn có thể giữ họ Vu không?

Hơn nữa Dương Như Hóa đã điều tra về dung binh thần thuật, biết Vu Nhai phế bỏ Độc Cô Cửu Dương, tử tôn kim bào của Độc Cô gia. Nhiều ngày qua đi Vu Nhai vẫn an toàn đứng đây, nếu không được ưu ái hắn đã sớm bị bắt về Độc Cô gia.

Dương Tiên Tuấn giật mình kêu lên:

- A? Hắn là nửa người Độc Cô gia? Nhưng Vu Tiểu Dạ không nói chuyện này.

- Đừng cứ nhắc đến Vu Tiểu Dạ mãi. Nếu thực lực của ngươi đi lên, quyền lực cũng cao, muốn nữ nhân nào mà không được? Dù là nữ thiên tài đỉnh cao của Độc Cô gia cũng có thể cưới.

Dương Như Hóa cáu kỉnh giáo dục Dương Tiên Tuấn:

- Hắn là người Độc Cô gia, chúng ta không thể hành động lỗ mãng, phải bàn bạc kỹ hơn. Ngươi yên tâm, dù là vì ngươi hay cái mặt già của ta thì ta sẽ không để họ Vu rời khỏi mảnh đât này. Hừ, trên chiến trường có rất nhiều cách để một người chết đi.

- Ừm! Đa tạ bá phụ.

Dương Tiên Tuấn nhanh chóng cảm ơn:

- Ủa? Bá phụ mau nhìn kìa, họ Vu định mang nữ nhân Vệ gia đi. Chúng ta có nên ngăn cản không?

- Ngăn cản, tất nhiên phải ngăn lại, làm qua loa là được.

- Tại sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 542: Bán (1)
Dương Như Hóa âm hiểm nói:

- Chúng ta cũng không thể đắc tội Vệ gia, cho nên phải làm mặt ngoài cho có. Họ Vu đắc tội Vệ gia thì cứ để mặc hắn.

Dương Tiên Tuấn cười gian.

Dương Như Hóa ngừng cười ác, giáo dục Dương Tiên Tuấn:

- Rất nhanh hắn sẽ chết, có lẽ sắp xếp chiêu này không có ích gì. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, dù làm gì cũng chừa hậu chiêu cho mình. Đặc biệt khi ngươi đối phó người nào đừng tự nhận mình có nhiều thủ đoạn, càng nhiều thì càn tốt, phòng ngừa trước không lo.

Nhìn Dương Tiên Tuấn gật đầu, Dương Như Hóa tiếp tục bảo:

- Rất nhanh sẽ bắt đầu so tài kỵ sĩ dự bị, ta đã nghĩ ra nên ném Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi đâu.

- A? Những chuyện này chẳng phải nên là Huyền Thần điện sắp xếp sao?

- Đúng là Huyền Thần điện sắp xếp chuyện này, nhưng cần chúng ta cung cấp kế hoạch chiến sự, hành quân này nọ, không phải Huyền Thần điện đang đánh nhau. Ta chỉ cần nói chỗ kia cần cao thủ giúp gấp là được. Cộng thêm Huyền Thần điện không đoàn kết, ta nghĩ kỵ sĩ chính thức đại nhân ba hành tỉnh khác rất vui lòng nhìn sắp xếp của ta.

- Vậy sắp xếp của bá phụ là . . .

- Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh!

- A? Doanh vật hy sinh trong truyền thuyết?

* * *

Vu Nhai không biết xung quanh có vô số cặp mắt đang nhìn. Lúc này Vu Nhai đang xách Vệ Vi Vi bước lên lưng Tiểu Thúy, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đều chạy tới. Có các cao thủ Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá, Lữ Băng thì Vu Nhai không cần lo, hơn nữa nếu đánh tiếp không phải vây công mà là đại chiến.

Một, hai người chết thì không sao, mười mấy người chết cũng không quan trọng. Nhưng người hành tỉnh nào đó toàn quân bị diệt trong cuộc đánh hội đồng thì có vấn đề. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị tập thể chạy tới, hỏi sao tinh binh cao thủ khu vực chiến đấu của Kiếm Sơn hùng quan không biết? Dù các tinh binh cao thủ không ra tay thì Yến đại nhân sẽ không chấp nhận cho tình hình phát triển tiếp.

Nếu không phải có lòng tin với Vu Nhai thì Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan sớm nhảy ra ngay khi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bị nhốt trong lồng giam tấm thuẫn.

Cho nên Vu Nhai không chút lo lắng cưỡi Tiểu Thúy bay đi.

- Đứng lại, hãy thả ngươi xuống! Nếu không . . .

- Xin lỗi, ta chỉ đang ăn miếng trả miếng!

Tốc độ của Tiểu Thúy siêu nhanh cộng với Dương Như Hóa ngầm thông báo, kỵ sĩ bay chỉ ngăn cản qua loa. Chớp mắt Vu Nhai đã đột phá ra ngoài.

Kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh hành tỉnh khá lợi hại, nhưng bọn họ không ngờ Vu Nhai sẽ to gan như vậy, phế bỏ huyền binh bản mệnh của người ta xong còn dám bắt người ra ngoài. Khi kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh phản ứng lại dù năng lực lợi hại đến mấy cũng không đuổi kịp.

Lúc này Vu Nhai gặp khó khăn. Bảo là ăn miếng trả miếng nhưng trả như thế nào? Vu Nhai không rành Kiếm Sơn hùng quan.

Giọng Độc Cô Cửu Tà từ xa truyền đến:

- Vu Nhai, lúc trước ta đến quán rượu vừa lúc gặp Bạch lão sư gì đó, hắn kêu chúng ta lập tức chạy tới đây. Bộ dạng của ngươi đó trông không đáng tin rồi lại quen biết nhiều, ngươi có thể đi tìm hắn.

Độc Cô Cửu Tà nói ra lý do tại sao cả đám có thể nhanh chóng chạy tới cứu viện.

Mắt Vu Nhai sáng lên, tăng tốc lao hướng khu chợ.

Bầu trời xanh biếc, mấy tiếng hú dài rõ to trong Kiếm Sơn hùng quan nhưng không thấy chói tai, vì mọi người đã thói quen vô số ma thú bay rít gào. Hiếm khi chỉ một ma thú hú.

Kiếm Sơn hùng quan cực kỳ nghiêm khắc, ma thú bay bình thường đừng nói là vào thành, khi bay ngang qua thành đều phải cẩn thận.

Khưu phong thú tồn tại đủ chứng minh mượn kiếm huynh lợi hại, ít nhất gã có thể mang Tiểu Thúy vào Kiếm Sơn hùng quan.

Khưu phong thú chở Vu Nhai, Vệ Vi Vi đến một tiệm rượu gần quán trà nhất. Không ngoài dự đoán, người lười như Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá chắc chắn tìm chỗ gần nhất. Lúc trước Vu Nhai không biết mượn kiếm huynh lười nhưng giờ đã biết.

- Nói này ngâm du thi nhân trẻ tuổi kia, ngươi nói toàn là câu chuyện cổ xưa. Ai không biết về quang ám chi trạc? Sau này quang minh thánh nữ tự sát trước Quang Minh thần điện . . .

- Sai rồi, lúc đó quang minh thánh nữ chưa chết. Vì bảo vệ mạng sống của người yêu quang minh thánh nữ dứt khoát trở lại Quang Minh thần điện, đi theo Quang Minh thần điện làm một chuyện vừa bí ẩn vừa nguy hiểm, nghe nói phải hy sinh mạng sống. Không rõ cụ thể là gì nhưng truyền thuyết nói tiểu binh của đế quốc kia sau này tu luyện có thành tựu, thậm chí thành lập tổ chức ám sát, không biết chém bao nhiêu người của Quang Minh thần điện cuối cùng vẫn không thể cứu thánh nữ ra. Hình như hai người cùng nhau chết chung ở nơi nào đó.

- Ta còn nghe nói sau này thánh nữ sinh con, đứa trẻ vì báo thù đã lẻn vào Quang Minh thần điện làm nội ứng. Ai không biết sáng tạo câu chuyện như vậy? Nơi này là quán rượu, không phải chỗ thiếu nữ ngây thơ tụ tập. Có kể chuyện sến thì nên chọn đúng chỗ đi.

- Vậy là các ngươi không tin?

- Ngươi hãy hỏi những người ở đây xem ai tin? Theo ta thấy không ai tin vào câu chuyện này, chắc là ngâm du thi nhân nào sáng tạo ra lừa nước mắt của nữ nhân. Quang minh thánh nữ yêu tiểu binh Huyền Binh đế quốc, đối nghịch với Quang Minh thần điện? Vớ vẩn.

- Vậy nếu ta nói quang minh thánh tử, thánh nữ Quang Minh thần điện rất nhanh sẽ xuất hiện trong Kiếm Sơn hùng quan, sẽ xảy ra câu chuyện kinh thiên động địa thì các ngươi có tin không?

- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta tin, tin ngươi là đồ khùng.

Vu Nhai mới vào quán rượu đã nghe giọng của mượn kiếm huynh, gã đang kể câu chuyện quang ám chi trạc. Mới đầu nghe Vu Nhai sợ muốn chết, chẳng lẽ mượn kiếm huynh biết điều gì? Mượn kiếm huynh rất bí ẩn. Sau đó Vu Nhai thở phào, cứ tưởng đâu lúc trước mượn kiếm huynh đi theo hắn vào Mê Vụ sơn mạch.

- Nói vậy là không tin? Ta biết ngay các ngươi không tin, vậy đi, hay là chúng ta đánh cuộc, nếu . . .

Không đợi mượn kiếm huynh nêu điều kiện đánh cuộc Vu Nhai đã đi qua ngắt lời.

- Bạch lão sư, có chuyện làm phiền người.

Mượn kiếm huynh sửng sốt, Vu Nhai ném Vệ Vi Vi qua nói rõ ý định. Buồn cười, chờ mượn kiếm huynh cá cược với người ta biết đến bao giờ?

Mượn kiếm huynh chỉ trỏ Vệ Vi Vi:

- Nói này Vu Nhai, ta chỉ biết chút ít tình báo chứ không phải bọn buôn người, làm sao biết nơi nào bán nữ nhân? Ngươi lại nhìn ngực của nữ nhân này đi, mới rồi ta nhìn sơ còn tưởng là nam. Huyền Binh đế quốc chúng ta không có nam nhân nào thích kiểu này, có tặng không cho kỹ viện cũng không ai muốn, không chừng còn phải trả tiền ngược lại.

Vệ Vi Vi tức giận trợn tròn mắt nhưng nàng không nói nên lời, đã bị Vu Nhai khóa giọng. Vu Nhai muốn Vệ Vi Vi thấy kết cuộc của mình. Nếu Vệ Vi Vi đã có thù với Tiểu Mỹ, muốn giết chết nàng vậy Vu Nhai sẽ sảng khoái cho Vệ Vi Vi một nhát. Nhưng lúc nãy Vu Nhai đến chậm một bước thì kết cuộc của Tiểu Mỹ sẽ là địa ngục.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 543: Bán (2)
Ăn miếng trả miếng, không có gì tàn nhẫn hay không. Như lúc trước Vu Nhai mặc kệ lý do Độc Cô Chiến Phong bỏ vợ bỏ con, hắn muốn bắt gã quỳ trước mặt mẫu thân Vu Thiên Tuyết. Vu Nhai không cần biết Độc Cô Cửu Dương là huynh đệ cùng cha khác mẹ, chỉ cần làm hại hắn và mẫu thân thì chỉ nhận một chữ, giết.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Huyền Binh đế quốc không muốn thì bán tới Ma Pháp đế quốc, người nơi đó thích nam hơi nhiều, có lẽ sẽ nuôi nàng như nam nhân. Hay là bách tộc loạn địa, ta nghĩ chủng tộc trong đó không kiêng kỵ loại nào.

Người trong quán rượu thắc mắc về kẻ mới tới, nghe hắn nói xong bọn họ rùng mình. Cái tên này quang minh chính đại bán nữ nhân ngay tại đây, nói lời độc ác như thế. Vừa rồi bọn họ cười nhạo ngâm du thi nhân kia chắc sẽ không bị làm thịt đi?

Mượn kiếm huynh tiếp tục đả kích Vệ Vi Vi:

- Không được, chi phí vận chuyển rất mắc, nữ nhân này trông không đáng giá mấy đồng tiền.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nếu nói nàng là dòng chính Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh ta tin sẽ có người trả giá cao.

Chớp mắt vô số cặp mắt nhìn Vu Nhai.

Vu Nhai không quan tâm, hắn xoay người nói:

- Dù sao ta giao nàng cho ngươi, ta đi trước.

Không đợi mượn kiếm huynh trả lời Vu Nhai đã chạy ra khỏi quán rượu.

Nếu lát nữa có binh sĩ đến tìm mượn kiếm huynh thì những gì Vu Nhai làm đều vô dụng, Vệ Vi Vi sẽ nhanh chóng được cứu ra, nên hắn cần cho gã thời gian di chuyển, xử lý.

Người trong quán rượu nhìn thanh niên từ đâu chui ra, lại nhìn nữ nhân trong tay mượn kiếm huynh, khóe môi co giật. Nếu bọn họ không nghe lầm thì nữ nhân này là dòng chính của Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Tuy Vệ gia ở trong mắt người Kiếm vực hành tỉnh thuộc thôn quê nhưng dù sao là một trong mười tám gia tộc binh khí, có người muốn bán nàng làm kỹ nữ?

Giết nữ nhân này có lẽ không sao, nhưng bán thành kỹ nữ là sỉ nhục, không gia tộc nào chấp nhận được.

Mọi người cảm giác ngâm du thi nhân này cho bọn họ thấy cái gì gọi là mơ giữa ban ngày, thì ra câu chuyện gã không vớ vẩn, Thần Huyền đại lục là nơi đầy rẫy chuyện nhảm nhí khó tin.

Mặt mượn kiếm huynh không có biểu tình nào khác hơn là đau lòng nhỏ máu, mới rồi gã chế tạo ra không khí tốt như vậy định đặt bàn cược lớn, kiếm hàng đống tiền, sau này có thể suốt ngày ngâm mình trong quán rượu. Bây giờ mượn kiếm huynh đừng mong kiếm lợi, gã còn phải lãng phí hàng đống kim tệ.

Nơi này là quán rượu nhiều người hỗn tạp, ngươi muốn tìm ta không thể chọn chỗ bí ẩn chút sao? Bây giờ ai đều biết ta sắp bán nữ nhân của Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh làm kỹ nữ, ta chết chắc.

Rầm!

Vì không chết, mượn kiếm huynh chỉ đành sử dụng độc khí gia truyền. Sương khói tràn ngập, người trong quán rượu ngất xỉu, khi tỉnh dậy bọn họ sẽ quên hết chuyện vừa xảy ra, cùng lắm nhớ có một ngâm du thi nhân khùng. Làm nghề như mượn kiếm huynh tất nhiên có đủ thủ đoạn, nhưng loại sương khói này gã chỉ dùng vào việc lớn vậy mà giờ sử dụng hết vì bán nữ nhân này. Sương khói đó có tiền cũng không mua được, đây là lsy do tại sao mượn kiếm huynh bảo là sẽ lãng phí hàng đống kim tệ.

Mượn kiếm huynh nói với Vệ Vi Vi biểu tình tức giận và độc ác:

- Chết tiệt, ta vốn đã nghèo bây giờ còn lãng phí nhiều tiền, phải bán ngươi với giá cao mới được!

Mượn kiếm huynh nhanh chóng chuồn ra khỏi qáun rượu, thầm cảm thán Vu Nhai to gan. Lá gan của mượn kiếm huynh cũng không nhỏ, chẳng qua khi gã hành động không để ai biết, không sợ bị trả thù.

Vu Nhai thì không kiêng dè gì. Ta bán nữ nhân này làm kỹ nữ thì sao? Răng ngươi mọc dài bao nhiêu thì răng ta cũng dài bấy nhiêu! Đây là Vu Nhai phát ra tín hiệu cho mọi người, đừng chọc vào ta. Các ngươi độc ác nhưng ta càng ác hơn.

Vu Nhai xử lý xong việc Vệ Vi Vi, hắn nghênh ngang bay về khu vực chiến đấu Kiếm Sơn hùng quan, các binh sĩ lao ra đón.

- Không cần các ngươi ra tay, ta tự đi gặp đại tướng quân.

Vu Nhai cưỡi Tiểu Thúy lướt qua, tốc độ của hắn không quá nhanh. Binh sĩ theo sau làm bộ dáng như áp giải Vu Nhai, thật ra bọn họ khôngđụng đến một sợi lông của Vu Nhai và Tiểu Thúy.

Rất nhanh đã đến trước sân kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Lúc này đông nghẹt người, khắp nơi là binh sĩ. Kỵ sĩ dự bị hai hành tỉnh bị tách ra, trừng mắt nhìn nhau. Nếu binh sĩ không ngăn cản thì kỵ sĩ dự bị hai hành tỉnh đã lao vào đánh nhau.

Không chỉ kỵ sĩ dự bị, phe kỵ sĩ chính thức cũng giằng co.

Tuy nói sau khi kỵ sĩ dự bị vào hùng quan thì chính là binh sĩ, nhưng đó là nói ngoài miệng. Xảy ra chuyện lớn như vậy các kỵ sĩ chính thức buộc lòng ra mặt. Nhóm Yến đại nhân dẫn dắt kỵ sĩ chính thức Bắc Đẩu hành tỉnh giằng co với kỵ sĩ chính thức phe địch. Khí thế hai bên đè ép làm mọi người ngộp thở.

Đám tướng quân Dương Như Hóa đã đến từ bao giờ, khuyên bảo qua loa. Khi đám người nghe trên bầu trời có tiếng xé gió đầu ngoái đầu nhìn.

Dương Như Hóa không lên tiếng, kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh hành tỉnh quát hỏi ngay:

- Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, ngươi giấu Vệ Vi Vi đi đâu rồi?

Kỵ sĩ chính thức này có phái người đuổi theo nhưng tốc độ của khưu phong thú siêu nhanh, Kiếm Sơn hùng quan không nhỏ nên trong phút chốc khó thể tìm ra người.

- Giấu? Ta đã giấu bao giờ? Ta tìm một kẻ buôn người trong hùng quan rồi bán nàng đi.

Vu Nhai nói lời này không chỉ bán Vệ Vi Vi mà còn có mượn kiếm huynh, không biết khi gã nghe hắn nói kẻ buôn người sẽ có biểu tình gì.

Mọi người kinh kêu:

- Cái gì?

Vu Nhai thật sự làm?

- Ngươi . . . Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?

Một kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh run run nói:

- Vệ tiểu thư là dòng chính Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh ta, ngươi bán . . . Bán tiểu thư thành . . . Ngươi chết chắc rồi, ngươi . . . Ngươi sẽ trả giá đắt.

Vu Nhai nhún vai bình tĩnh nói:

- Ta không biết có phải trả giá đắt gì không, ta chỉ biết nàng ta sẽ trả giá. Còn ngươi, nếu mới rồi ta không chạy tới kịp lúc thì Tiểu Mỹ sẽ ra sao? Đừng bảo với ta là khi đó ngươi không muốn ra tay.

- Ta muốn ra tay rồi sao? Chỉ là một tiện nữ nhân . . .

Vu Nhai ngắt lời:

- Được lắm, nếu vậy thì ngươi còn nói gì nữa? Đường đường là kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, lại còn là một đoàn kỵ sĩ dự bị ăn hiếp một cô nương. Tại sao ta không thể bán nữ nhân của Thuẫn Lĩnh các ngươi?

Nói thật là Vu Nhai chưa nguôi giận, đã trừng trị hung thủ nhưng những đồng lõa còn bình yên.

- Vệ Vi Vi là dòng chính của Vệ gia gia tộc lĩnh chủ Thuẫn Lĩnh ta. Nữ nhân này là thứ gì? Nàng chỉ là nữ nhi của kỹ nữ, làm kỹ nữ là để người ta . . .

Bốp!

Kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh này là người hầu trung thành của Vệ Vi Vi, miệng không sạch sẽ. Mượn kiếm huynh nói hơi quá, gì mà nữ nhân trông giống nam nhân không người muốn, hãy xem bọn họ cuồng nhiệt biết bao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 544: Quên tự giới thiệu
Cũng có thể kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh bị buộc bất đắc dĩ. Vệ Vi Vi là người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, nếu bị người ta bán làm kỹ nữ thì cả đám chỉ có nước trốn vào bách tộc loạn địa.

Mặc kệ bọn họ có lý do gì, đã dám nói ra lời đó phải có tinh thần ăn đập, nhưng người ra tay không phải Vu Nhai. Lúc này mọi người đều nhìn Vu Nhai chằm chằm, cao thủ như mây, dù tốc độ của Tiểu Thúy nhanh cách mấy cũng bó tay.

Kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh quát to:

- Yến Huy, ngươi làm cái gì?

Yến đại nhân lạnh lùng hỏi:

- Làm gì sao ta đang muốn hỏi ngươi đây, Trần kỵ sĩ. Người này chính là kỵ sĩ dự bị mà ngươi chọn sao? Phẩm đức như vậy có tư cách làm kỵ sĩ không?

Yến đại nhân đã hiểu rõ vụ việc, gã cũng cực kỳ tức giận.

- Hắn nói có gì sai?

Trần kỵ sĩ cười khẩy nói:

- Một nữ nhi của kỹ nữ sao có thể đánh đồng với tử tôn dòng chính Vệ gia? Dù hơi quá khích cũng không nên bán nàng ta đi. Nếu người của ta không có tư cách làm kỵ sĩ dự bị thì kẻ bán người cao quý hơn hắn vô số lần có tư cách sao? Tương lai hắn làm kỵ sĩ thấp một tầng có phải cũng muốn bán kỵ sĩ chúng ta?

Chênh lệch đẳng cấp trong Huyền Binh đế quốc thể hiện rõ ràng tại đây. Khác biệt giữa quý tộc và bình dân tàn nhẫn như vậy đấy. Quý tộc nhục nhã bình dân thì không sao, chỉ cần không quá đáng, không xúc phạm luật pháp đế quốc là được, cho dù làm trái pháp luật đôi khi cũng không sao. Nếu bình dân làm trái lại thì đó là khiêu chiến quyền uy, không được phép.

Tuy Bắc Đẩu hành tỉnh có nhiều quý tộc nhưng hầu như không thuộc thượng lưu, về đẳng cấp không ngang bằng. người Bắc Đẩu hành tỉnh đi ra ngoài bị xem thường là vì đôi khi họ không phân tôn ti.

Yến đại nhân không thể phủ nhận điều này, lạnh nhạt nói:

- Hừ! Bây giờ bọn họ cùng là kỵ sĩ dự bị.

Trần kỵ sĩ tự cho là đứng trên đỉnh cao nhất của quy tắc Huyền Binh đế quốc, nhìn xuống đám Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị Yến đại nhân.

- Hừ! Vậy thì sao? Kỵ sĩ dự bị rốt cuộc không phải kỵ sĩ chính thức. Bây giờ mang người về cho ta, sau đó tất cả những người vừa đánh nhau sẽ bị khai trừ ra đoàn kỵ sĩ dự bị. Còn người này, hừ, lấy cái chết tạ tội đi.

Trần kỵ sĩ nói người này ý chỉ Vu Nhai.

Yến đại nhân mặt không biểu tình, các kỵ sĩ chính thức sau lưng gã cũng mặt lạnh tanh. Hạng Phi giáo quan thì cười gian, Độc Cô Cửu Tà cũng cười. Lý Thân Bá muốn nói gì nhưng bị Độc Cô Cửu Tà ngăn lại. Người Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị vốn rất tức giận nhưng thấy biểu tình của mọi người thì không giận nữa. Có một loại chiến ý kỳ diệu, chiến ký khiêu chiến bất cứ quyền thế gì.

Trần kỵ sĩ cảm giác không khí là lạ, lòng bực mình.

Trần kỵ sĩ nhìn Hạng Phi giáo quan, tức giận nói:

- Hạng Phi, ngươi là thứ gì? Dám cười trước mặt ta?

Hạng Phi không phải kỵ sĩ chính thức nhưng khá nổi tiếng.

Hạng Phi giáo quan không khách sáo gắt giọng nói:

- Ta muốn cười liền cười, liên quan gì ngươi?

Hạng Phi giáo quan cười gian:

- Đúng rồi, ta chỉ là kỵ sĩ ngoại điện nho nhỏ, nhưng bây giờ ta chửi ngươi rồi ngươi làm gì được ta? Cắn thử xem! Ha ha ha ha ha ha! Kỵ sĩ thuộc hạ của Yến đại nhân khi nào đến lượt nươi vung tay múa chân?

- Dòng chính Vệ gia? Ta phi! Kỵ sĩ chúng ta bán nàng ta rồi sao? Ngươi làm được gì? Ngươi muốn sao? Đánh nhau? Muốn đánh cứ đánh, lão tử đã bao giờ sợ ngươi?

Hạng Phi giáo quan đối diện kỵ sĩ chính thức hay đám người Yến đại nhân đều là thái độ này, gã vẫn sống tốt với chức vụ kỵ sĩ ngoại điện, khiến người ta không biết tiếng gã cũng khó.

Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tức giận quát:

- Đánh thì đánh!

Có Trần đại nhân chống lưng, kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh muốn đánh đám Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không biết trời cao đất rộng rụng răng. Bên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cũng không yếu thế. Cùng là người trẻ tuổi, sợ gì? Chưa chắc sẽ thua. Nhưng cuối cùng đám lính kiềm chế bọn họ lại.

Dương Như Hóa chạy ra giảng hòa:

- Mọi người đừng xúc động, kỵ sĩ dự bị đến Kiếm Sơn hùng quan không phải để trực tiếp đánh nhau quyết thắng bại. Chúng ta hãy từ từ giải quyết vụ việc. Theo ta thấy chờ người của ta tìm tiểu thư Vệ gia về rồi tính.

Gặp chuyện như vậy Dương Như Hóa nên căng thẳng mới đúng, nhưng nhìn biểu tình của gã rõ là vui sướng khi người gặp họa.

Trần kỵ sĩ mặc kệ người Bắc Đẩu hành tỉnh, chỉ thẳng hướng Vu Nhai:

- Dương tướng quân, mặc kệ có tìm về Vệ Vi Vi được hay không thì kẻ này phải chết. Hãy bắt hắn ngay, nếu để Vệ gia trách tội xuống dưới thì các ngươi khó thoát tội.

Phe Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cười nhạt. Tại sao vừa rồi Độc Cô Cửu Tà, Hạng Phi giáo quan cười? Bởi vì người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh từ trên xuống dưới lấy thế quý tộc, Vệ gia đè người. Bọn họ không biết Vu Nhai có quan hệ phức tạp với Độc Cô gia.

Ít nhất phe Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành sẽ thừa nhận Vu Nhai là người Độc Cô gia.

Dương Như Hóa cũng cười nhạt, gã biết quan hệ giữa Vu Nhai và Độc Cô gia. Điều này không quan trọng, chủ yếu gã là người Dương gia Kiếm vực hành tỉnh không sợ Thuẫn Lĩnh hành tỉnh gì đó. Trách tội? Buồn cười.

Lúc trước đã nói nếu Dương gia không sinh ra trong Kiếm vực hành tỉnh thì có đủ thực lực thành lĩnh chủ một hành tỉnh, thậm chí mạnh hơn Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh nhiều. Lúc trước Dương Như Hóa bảo với Dương Tiên Tuấn không thể đắc tội Vệ gia không phải không dám mà là không cần thiết.

Mặt ngoài thì Vệ gia vẫn là lĩnh chủ một hành tỉnh, địa vị cao hơn Dương gia.

Dù thế nào thì Dương Như Hóa và Thuẫn Lĩnh hành tỉnh cùng một kẻ địch, gã rất muốn Vu Nhai chết.

Dương Như Hóa lạnh nhạt nói:

- Ừm! Bắt người này lại.

- Tuân lệnh!

Độc Cô Anh đứng ra, lạnh lùng nói:

- Chờ chút, dựa vào cái gì bắt hắn? Đừng quên chuyện này do ai gây ra. Ta mặc kệ các ngươi là gia tộc gì nhưng ở đây có người bắt cóc kỵ sĩ dự bị của đối phương, còn chuẩn bị làm chuyện khiến trời giận người không án, chuyện này tính sao?

Độc Cô Anh vốn đối chọi với Dương Như Hóa.

- Hừ! Vừa rồi đã nói . . .

Độc Cô Anh ngắt lời Trần kỵ sĩ:

- Ta nói rồi, không cần biết các ngươi đến từ gia tộc, đã vào đây, trở thành binh sĩ Kiếm Sơn hùng quan thì các ngươi không khác gì bình dân. Bây giờ ta chỉ nói sự thật ta trông thấy, còn vị kỵ sĩ này, đừng quên chỗ này là đâu. Vệ gia có gì ghê gớm?

Tim mọi người đập nhanh. Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh rất tức giận, bình thường bọn họ tác uy tác phúc trong hành tỉnh của mình, dùng gia tộc đè người hôm nay bị người ta đè lại, cảm giác rất tệ.

Độc Cô Cửu Tà bước ra, mỉm cười nói:

- Đúng rồi, quên tự giới thiệu. Chào mọi người, ta tên Độc Cô Cửu Tà, người Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Vừa rồi ta giúp Vu Nhai rất nhiều, vị kỵ sĩ này mới nói là bắt hết đồng lõa, xóa bỏ tư cách kỵ sĩ dự bị đúng không? Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lại đây bắt ta đi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 545: Tha ngươi vô tội (1)
- Ui!

Nhiều người hút ngụm khí lạnh, đương nhiên không bao gồm kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Các binh sĩ xung quanh, bọn họ là binh sĩ của Kiếm vực hành tỉnh nên không nhận ra người Độc Cô gia nào thì nghĩa là người đó chưa ra đời.

Dù có kẻ không hút ngụm khí lạnh thì cũng biến sắc mặt. Mới rồi lôi Thuẫn Lĩnh hành tỉnh ra đè người bây giờ bị đè đầu lại. Tại sao tử tôn trung tâm hàng chữ cửu của Độc Cô gia xuất hiện trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị?

Ngẫm lại Độc Cô gia vốn là như vậy, Độc Cô gia thích nhất một người một kiếm đi khắp nơi làm bộ làm tịch ra oai. Tại sao lúc trước họ không nghĩ ra?

Độc Cô gia đúng là thích một người một kiếm xông loạn, nhưng bọn họ thường không tham gia vào tổ chức gì.

Không khí trở nên kỳ lạ.

Độc Cô Cửu Tà nó itiếp:

- Người bị các ngươi bắt là đồng bạn của ta, là chiến hữu của ta. Không nói đến các ngươi ô miệt nàng là nữ nhi của kỹ nữ, dù đúng thật thì nàng vẫn là chiến hữu của ta.

Khóe môi mọi người co giật. Đệ tử trung tâm Độc Cô gia nói nữ nhân này là chiến hữu tức là nâng địa vị của nàng lên.

Mọi người vẫn im lặng nhìn Trần kỵ sĩ, người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, chờ xem bọn họ làm sao tiếp diễn cuộc đấu tranh này. Mới rồi Trần kỵ sĩ nói quá gay gắt, bây giờ gã tiến lùi khó khăn.

May mắn Trần kỵ sĩ còn nhớ gã là một kỵ sĩ chính thức của Huyền Thần điện, nặn nụ cười nói:

- Được rồi, ta tôn trọng cách làm của Kiếm Sơn hùng quan. Đã vào Kiếm Sơn hùng quan tức là binh sĩ, người của chúng ta hơi quá đáng. Tuy nhiên, vị chiến hữu của ngươi không bị gì, còn Vệ Vi Vi thì huyền binh bản mệnh bị hủy, còn bị bán đi. Nói sao cũng phải cho ta một lời giải thích. Ta có thể không tủy cứu chuyện khác, nhưng phải giao người này cho ta xử lý.

Người này vẫn là ý chỉ Vu Nhai.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đã bình tĩnh, thậm chí bắt chước Độc Cô Cửu Tà cười âm hiểm. Trần kỵ sĩ nghe tiếng Độc Cô gia liền rụt vòi, gã cứ cho rằng Vu Nhai chỉ là người Bắc Đẩu hành tỉnh.

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Nếu ta không trở về kịp lúc thì Tiểu Mỹ đã có chuyện. Nhiều người có mặt đều nghe lời nữ nhân độc ác kia nói, mới rồi người này cũng đã thừa nhận.

Rốt cuộc đến lượt Vu Nhai lên tiếng.

- Ta chỉ trông thấy sự thật trước mắt, nàng ta không bị gì, Vệ Vi Vi thì bị ngươi bán cho bọn buôn người.

Vu Nhai cười khẩy nói:

- Vậy là nàng ta bắt người Bắc Đẩu chúng ta đến sân của các ngươi cứ thế bỏ qua sao?

- Vệ Vi Vi chỉ mời người của các ngươi đến xem, có lẽ ngôn ngữ hơi kịch liệt. Người trẻ tuổi khắc khẩu có gì mà lạ? Thôi, nói chuyện với loại thất học nhà quê nhà ngươi cũng như không.

Trần kỵ sĩ dần bình tĩnh lại. Độc Cô gia lấy thế đè người thì đành chịu, không có gì mất mặt. Độc Cô Cửu Tà không lên tiếng, có lẽ người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh sẽ lấy lại được chút mặt mũi. Dù sao chỉ có một người Độc Cô gia trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, Bắc Đẩu là hành tỉnh lạc hậu nhất. Còn Trần kỵ sĩ chẳng những là kỵ sĩ chính thức còn đại biểu Vệ gia, nếu chỉ hy sinh họ Vu này có lẽ Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ thỏa hiệp.

Trần kỵ sĩ lùi một bước chỉ vì muốn bắt tội phạm Vu Nhai, gã cho rằng Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không trở mặt với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh vì hắn. Trên chiến trường vì ích lợi nhà mình hy sinh một người có là gì?

Bắc Đẩu hành tỉnh, Yến Huy nếu không ngu ngốc sẽ không vì họ Vu mà trở mặt với Trần kỵ sĩ.

- Dương tướng quân hãy nói đi, việc này giải quyết như thế nào?

Trần kỵ sĩ tin tưởng Dương tướng quân mới rồi bị Vu Nhai tát mặt, thậm chí nhục nhã sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn sẽ đứng về phía gã.

Dương Như Hóa đúng là không giả ngây giả dại, gã đứng về phe Trần kỵ sĩ.

Dương Như Hóa mở miệng nói:

- Đúng vậy! Dù thế nào thì nữ kỵ sĩ dự bị của Bắc Đẩu hành tỉnh không bị tổn thương gì, còn tiểu thư Vệ gia không nói đến đã bị bán cho bọn buôn người, chỉ tính huyền binh bản mệnh bị phá hủy đã là tội đáng trừng phạt, nếu không thì khó mà phục chúng. Vệ binh đâu, bắt hắn lại!

- Tuân lệnh!

Đám lính lại áp sát Vu Nhai. Các Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không có phản ứng gì, Độc Cô Anh cũng vậy. Trần kỵ sĩ bật cười, quả nhiên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thỏa hiệp. Tuy Trần kỵ sĩ vẫn thấy mất mặt nhưng ai bảo Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không hoàn toàn là người Bắc Đẩu hành tỉnh? Nếu chỉ là Bắc Đẩu hành tỉnh thì không cần rắc rối như thế, Trần kỵ sĩ tự an ủi mình.

- Chờ chút.

Vu Nhai nhìn binh sĩ áp sát, khẽ quát:

- Dương tướng quân, ta chỉ muốn hỏi một câu. Nếu ta đoán đúng thì vệ binh trong khu vực chiến đấu toàn là người của Dương tướng quân, tại sao không ai phát hiện Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị ta bị bắt cóc?

Dương Như Hóa ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Xin lỗi, chúng ta không chú ý. Chúng ta không thể tùy ý quấy rầy kỵ sĩ dự bị, dù các ngươi đã là binh sĩ.

Dương Như Hóa không tin Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị dễ dàng từ bỏ Vu Nhai, chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng vậy thì sao? Nếu không bắt được thì áp chế, chụp mũ tội danh lên đầu Vu Nhai thì Độc Cô gia, Huyền Thần điện xoay sở thế nào?

- A? Nói vậy là nếu chúng ta bắt người, chỉ cần không bị phát hiện là không bị gì? Không cần thẩm vấn?

Dương Như Hóa rất có kiên nhẫn trả lời:

- Có thẩm vấn hay không là chuyện của chúng ta. Bây giờ ta chỉ thấy ngươi phế bỏ tiểu thư Vệ gia, thừa nhận bán cho bọn buôn người, ta chỉ biết đây là tội nặng.

- Đã hiểu, vậy coi như người Thuẫn Lĩnh may mắn. Bắt người là vô tội, hù dọa, uy hiếp người cũng là vô tội.

Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mới rồi bị hai chữ Độc Cô đè ép bực tức, giờ có cơ hội chèn ép Vu Nhai trút cơn tức ra tất nhiên sẽ không bỏ qua.

- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi có giỏi thì đến bắt chúng ta đi? Chúng ta tha cho ngươi vô tội.

Vu Nhai nở nụ cười nói:

- Đây là tự các ngươi kêu.

Nụ cười không giống cười nhạt, cười xấu xa, nụ cười này tàn nhẫn. Nếu binh sĩ gác cổng thành trông thấy sẽ phát hiện nụ cười rất giống với lúc Vu Nhai đánh Dương Tiên Tuấn.

Mọi người lắc đầu, cảm giác Vu Nhai nói nhảm. Dù ngươi lợi hại đến mấy làm sao bắt người? Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa cảm thấy tiểu tử này hoặc là điên hoặc là tự tin quá đáng.

Một kỵ sĩ bay cưỡi tọa kỵ xông đến.

- Báo!

Mọi người con ngươi co rút.

Dương Như Hóa lạnh nhạt nói:

- Như thế nào? Đã tìm được vệ tiểu thư chưa?

Binh sĩ sốt ruột nói:

- Báo cáo Dương tướng quân, các vị tướng quân, không tìm được Vệ tiểu thư!

Có người mắt sáng rực nhìn binh sĩ làm gã sợ muốn chết, nói nhanh:

- Xuất hiện xác định tuyến đường vị kỵ sĩ dự bị này đi, ra khỏi khu vực chiến đấu đi vào quán rượu Biên Phong. Từ người đi đường và chúng ta theo dõi, tốc độ của khưu phong thú tính toán thời gian ra kết quả hắn không đến chỗ nào khác hơn. Nhưng chúng ta không điều tra ra bất cứ dấu vết nào liên quan Vệ tiểu thư trong quán rượu Biên Phong.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 546: Tha ngươi vô tội (2)
Dương Như Hóa, Trần kỵ sĩ đồng thanh kêu lên:

- Là sao?

- Tức là chúng ta không tìm được dấu vết gì của Vệ tiểu thư trong quán rượu, thậm chí là vị kỵ sĩ dự bị này. Người trong quán rượu không nhớ có thiếu niên cưỡi khưu phong thú đi vào.

Binh sĩ bối rối khó giải thích rõ ràng:

- Tức là mọi người đều quên kỵ sĩ dự bị này vào quán rượu Biên Phong, càng không biết hắn có mang nữ nhân vào không. Rõ ràng nhiều người đi đường thấy hắn mang một nữ nhân vào quán rượu.

- Nghĩa là người trong quán rượu đã quên kỵ sĩ dự bị này, hoặc sau khi hắn vào quán rượu Biên Phong không biết dùng cách bí mật vòng ra quán rượu, bán Vệ tiểu thư hoặc đã giấu đi.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Theo lời binh sĩ nói thì Vu Nhai cưỡi khưu phong thú lao đi với tốc độ nhanh nhất bán hoặc giấu Vệ Vi Vi đi. Không, Vu Nhai không thể nào bán nàng đi vì không đủ thời gian.

Dương Như Hóa hỏi:

- Đã tìm quanh quán rượu chưa?

- Có tìm mấy lần, không chút dấu vết, Vệ tiểu thư như bốc hỏi.

- Xung quanh có bọn buôn người gì không?

Binh sĩ cười khổ nói:

- Bẩm tướng quân, đã mấy trăm năm Kiếm Sơn hùng quan chúng ta chưa từng nghe có buôn người. Chỗ chúng ta không phải bách tộc loạn địa, bên ngoài là hoang nguyên vô ngần, bọn buôn người không có chỗ đứng.

Mặt mọi người sa sầm. Đúng vậy, buôn người không có trị trường trong Kiếm Sơn hùng quan. Tù binh Ma Pháp đế quốc thì không thể tùy tiện lấy ra buôn bán, dù có người mua sẽ giao dịch trong bí mật, móc nối chằng chịt với chính phủ.

- Có tìm trong mấy kỹ viện không?

Binh sĩ báo cáo:

- Đã tìm hết nhưng không phát hiện được gì, vị kỵ sĩ Vu Nhai này cũng không có thời gian bán.

Binh sĩ ngần ngừ nói:

- Tướng quân, chúng ta phân tích là trong thời gian ngắn che giấu không để lại chút dấu vết thì chỉ có một khả năng, đó là sau khi kỵ sĩ dự bị này vào quán rượu đã bỏ Vệ tiểu thư vào không gian giới chỉ.

- Cái gì?

Mắt mọi người bắn ra tia sáng. Bỏ vào không gian giới chỉ, nếu nhân loại bị hút vào không gian giới chỉ thì chỉ có một con đường chết. Không giống ma thú thần kỳ Thủy Tinh nuôi, Tiểu Hắc biến thái đến tùy tiện đi vào không gian giới chỉ.

Vu Nhai lạnh lùng cười:

- Có cần ta mở không gian giới chỉ cho các ngươi xem không?

Không ai quan tâm Vu Nhai, Trần kỵ sĩ nhanh chóng lấy ra một mảnh nhỏ tấm thuẫn, sử dụng linh giác cường đại cảm ứng.

Trần kỵ sĩ nhíu mày nói:

- Không có, ta cảm giác được Kiếm Sơn hùng quan còn ở trong không gian chúng ta.

Không gian giới chỉ là sáng tạo không gian mới trong không gian Thần Huyền đại lục, nếu bị hút vào không gian giới chỉ sẽ không cảm ứng được.

Binh sĩ không biết nên nói cái gì:

- Cái này . . .

Từ tình huống gì phân tích tới lui cũng không đoán ra Vu Nhai làm cách nào khiến Vệ Vi Vi biến mất.

Trần kỵ sĩ mở miệng hỏi:

- Dương tướng quân, lúc trước ta nghe kỵ sĩ của Độc Cô gia hét to nói cái gì mang Vệ Vi Vi đến quán rượu giao cho Bạch lão sư gì đó, Dương tướng quân có thể điều tra từ mặt này.

Dương Như Hóa gật đầu, nhìn binh sĩ.

- Tuân lệnh! Chúng ta đi điều tra ngay!

Binh sĩ nhận được lệnh liền bay nhanh ra ngoài.

Sau khi binh sĩ rời đi, mọi người nhìn hướng Vu Nhai.

Vu Nhai cười ngại ngùng nói:

- Đừng nhìn ta như vậy, chắc vì kẻ buôn người ta tìm rất lợi hại.

Trần kỵ sĩ lặp lại:

- Hừ! Mặc kệ thế nào hãy bắt hắn lại trước.

Dương Như Hóa gật đầu, các binh sĩ trước đó bị quấy rầy lại áp sát Vu Nhai. Khiến người sửng sốt là Vu Nhai không hề chống cự, còn ngăn cản Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, để mặc cho binh sĩ bắt hắn.

Vu Nhai không bị áp giải đi địa lao mà đứng chờ binh sĩ báo cáo. Không khí kỳ dị.

Qua hai mươi phút ma thú bay lao tới, binh sĩ kia không đợi mọi người hỏi đã nói ngay.

- Báo!

- Tướng quân, chúng ta vẫn không tìm được manh mối gì. Bạch lão sư kia đã biến mất, không không không, càng như là chưa từng có người này. Chúng ta có hỏi thăm hai chỗ Vu Nhai kỵ sĩ đã đi là quán trà, quán rượu, người này không tồn tại.

Mọi người ngẩn ngơ, bao gồm Vu Nhai. Mượn kiếm huynh quá bí ẩn, xóa hết ký ức những người từng gặp gã, bao gồm quán trà.

Lúc trước Vu Nhai còn chuẩn bị tinh thần không gian giới chỉ, thậm chí là mượn kiếm huynh bị bắt về. Có vẻ Vu Nhai đã quá lo lắng.

Bạch lão sư chưa từng xuất hiện, nói vậy là Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cố ý tung hỏa mù. Nhưng Vệ Vi Vi biến mất, nếu không có người tiếp ứng thì nàng biến mất như thế nào?

Vu Nhai làm sao khiến một người sống biến mất?

Không ai nghi ngờ Bạch lão sư thật sự tồn tại, vì bọn họ không điều tra ra manh mối gì từng có người như thế xuất hiện trong Kiếm Sơn hùng quan. Bọn họ thà đặt ánh mắt vào người Vu Nhai, hết cách, bây giờ hắn sáng chói lòa.

Một người không chắc có tồn tại và một người lóa mắt, quá dễ dàng lựa chọn.

Kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh hồi hộp hỏi:

- Nói mau, ngươi bắt Vệ tiểu thư đi đâu rồi?

Vu Nhai nhún vai trả lời:

- Ta đã bảo là bán cho buôn người, có lẽ kẻ buôn người đó là thánh binh sư chăng?

Mượn kiếm huynh thật đáng sợ, Vu Nhai không nghĩ ra gã làm sao mang theo Vệ Vi Vi biến mất.

- Ngươi . . .!

Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tức giận nín thở, vừa sợ vừa căng thẳng. Nếu Vệ Vi Vi thật sự biến mất thì kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh cũng tàn đời.

Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh quay sang nói với Dương Như Hóa:

- Tướng quân, xin dùng cực hình buộc hắn khai ra tung tích của Vệ Vi Vi!

Vu Nhai sợ hãi hét lên:

- Đừng, ta nói được không?

Mọi người nhìn sang, dù ai đều thấy rõ vẻ mặt Vu Nhai không hề sợ hãi.

- Thật ra sau khi ta vào quán rượu đã đốt Vệ Vi Vi ra tro.

Mọi người con ngươi co rút.

Trần kỵ sĩ lạnh nhạt nói:

- Vệ Vi Vi chưa chết, huyền binh bản mệnh của nàng nằm trong tay ta.

Mọi người thở phào, hận không thể đi lên đánh tên khốn này bầm dập. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cũng bị Vu Nhai hù sợ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Vu Nhai nói câu tiếp theo càng đáng sợ hơn là Vệ Vi Vi thành tro. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rởn tóc gáy.

Vu Nhai nói:

- Được rồi, đừng ngạc nhiên như vậy. Mới rồi Dương tướng quân đã nói kỵ sĩ dự bị bị bắt cóc mà không bị phát hiện thì trói người, hù dọa người đều là vô tội. Ta chỉ bắt Vệ Vi Vi tiểu thư nhà các ngươi đi.

- Cứ yên tâm, ta chỉ hù dọa nàng, còn thời gian thì các ngươi không có quy định, ta cho rằng một năm, nửa năm đều là vô tội. Được rồi, các ngươi hãy thả ta đi.

Có người nuốt nước miếng:

- Ực ực!

Vu Nhai uy hiếp rõ ra mặt. Nhớ đến lời Vu Nhai từng nói, người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tự hứa nếu hắn trói người, còn bảo là 'tha cho ngươi vô tội', lại có người muốn nuốt nước miếng.

Sao Vu Nhai làm được điều này? Tại sao trong chớp mắt đã biến một người sống mất tích?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 547: Ta còn bất công hơn nữa
Cẩn thận ngẫm nghĩ chỉ có một khả năng, Vu Nhai cấu kết với người Kiếm Sơn hùng quan, nhưng xác suất này bằng không. Bởi vì người phụ trách tuần tra, tìm người hôm nay toàn là người của Dương Như Hóa. Lúc trước Dương Như Hóa mất hết mặt mũi, điệt tử bị đánh thành đầu heo, huyền binh bản mệnh bị bẻ cong vòng. Chẳng lẽ đây là khổ nhục kế sao?

Dù là khổ nhục kế cũng không quá đáng như vậy?

Hay là Độc Cô Anh? Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa cùng nhìn hướng Độc Cô Anh.

Độc Cô Anh biết bọn họ nghi ngờ nàng, nhún vai nói:

- Ta nghĩ trong phủ của ta có nhiều con chuột, bọn chúng nên nói cho các ngươi biết kết quả.

Thế là bị phủ định, không nói đến tai mắt thế nào, trong thời gian ngắn Độc Cô Anh khó thể sắp xếp chuyện như vậy.

Độc Cô Anh bổ sung:

- Các ngươi có thể đến phủ tướng quân của ta hoặc nơi nào liên quan đến ta để điều tra, ta không quan tâm.

Độc Cô Anh thầm thắc mắc Vu Nhai làm sao thực hiện được? Dù sao Độc Cô Anh không làm nên có điều tra hay không cũng vậy. Độc Cô Anh nói thẳng ra vì biết chắc Dương Như Hóa không dám ngang nhiên điều tra.

Trần kỵ sĩ không nghĩ ra nguyên nhân, gã quát to:

- Nói đi, ngươi đã giấu người đi đâu?

Vu Nhai hừ lạnh một tiếng:

- Trói người là vô tội, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Vu Nhai nói xong người nhẹ hẫng, không biết hắn dùng cách gì thoát khỏi hai binh sĩ nhẹ nhàng chạy hướng Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Từ khi Vu Nhai bị bắt Tiểu Thúy đã bay lên trời cao.

- Muốn đi? Không dễ vậy!

Trần kỵ sĩ không cho phép Vu Nhai bỏ chạy, nhưng gã chợt khựng lại, lạnh lùng nhìn người xuất hiện trước mặt.

- Yến Huy, ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?

Yến đại nhân lạnh lùng nói:

- Là ai gây sự trước?

- Hừ! Tóm lại hôm nay ta quyết xử người này!

Trần kỵ sĩ lười nói nhiều, cứ nói nhảm thì gã sẽ mất mặt nhiều hơn.

Trần kỵ sĩ nhìn hướng Dương Như Hóa:

- Dương tướng quân, còn đứng đó làm gì? Họ Vu là tội phạm.

Có Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị muốn phản bác thay Vu Nhai:

- Mới rồi đã nói . . .

- Mới rồi là lời nói đù,a ta và Dương tướng quân không hề nói trói người là vô tội. Hắn tự biên tự diễn nói ra, đừng nói là chuyện không có, dù có thì họ Vu vô duyên làm Vệ Vi Vi tàn phế huyền binh của Vệ Vi Vi đã là có tội.

Trần kỵ sĩ rất bực mình. Chuyện gì đây? Cãi tới cái lui rốt cuộc yếu thế, cũng vì Vu Nhai nói mấy câu kích tướng, cũng vì thủ đoạn không biết Vu Nhai giấu Vệ Vi Vi ở đâu. Phải nhanh chóng bắt Vu Nhai.

Dương Như Hóa quát to:

- Đúng vậy! Vu Nhai, ngươi dám vùng thoát ra ngoài, ngươi có biết là ngươi đang chống lệnh không?

Khi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chuẩn bị chiến đấu thì bỗng có thanh âm lè nhè vang lên:

- Lệnh cái đầu ngươi! Các ngươi nghĩ ta chết rồi sao? Bà nội nó, Dương Như Hóa, đại tướng quân ta chỉ uống thêm mấy ly rượu mà ngươi đã tới đây quậy phá. Xem ra phải điều tra thật kỹ chuyện điệt tử của ngươi là gian tế.

Trong Kiếm Sơn hùng quan người dám nói kiểu đó với Dương Như Hóa chỉ có một, đó là Hoàng Phủ đại tướng quân.

Hoàng Phủ đại tướng quân chậm rãi đi ra từ một khu nhà, bên cạnh gã còn có một người, là Ngọc Vấn Hiền, gã dìu Hoàng Phủ đại tướng quân đi ra.

- Đại tướng quân, sao người đến đây?

- Nếu ta không đến thì Kiếm Sơn hùng quan bị ngươi làm chướng khí mù mịt.

Hoàng Phủ đại tướng quân tức giận quát:

- Ta đã biết chuyện xảy ra, ta đứng bên cạnh nhìn thấy hết hành động của các ngươi. Tốt, rất tốt, bắt người là vô tội? Người Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bị bắt mà ngươi không chút phát hiện, nếu không tại ngươi thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra!

- Đại tướng quân, chuyện là . . .

- Đã bảo ta biết hết, bao gồm lời nữ nhân độc ác của Vệ gia đã nói. Nếu ta nằm trong hoàn cảnh của Vu Nhai cũng sẽ bán nữ nhân đó đi, giết nàng là quá nhẹ. Nữ nhân này quá độc ác.

Hoàng Phủ đại tướng quân chửi rủa:

- Còn đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh này, dưới tình huống đó định xuống tay với cô nương đáng yêu kia, thứ không bằng heo chó! Nhớ năm xưa ta tán gái trong đế đô Huyền Binh đế quốc dù đối phương là quý tộc hay bình dân, nếu nàng không theo thì lão tử cũng không ép buộc, sẽ không dùng cách độc ác ăn hiếp bình dân.

- Nhìn các ngươi xem? Luôn mồm nói Vệ gia Vệ gia, cứ nói người ta đến từ Bắc Đẩu, nói Bắc Đẩu là đê tiện. Tổ cha nó, Bắc Đẩu thì không phải con dân của đế quốc ta sao? Bắc Đẩu là con ghẻ sao?

Hoàng Phủ đại tướng quân thật sự nổi giận, trong lúc chửi không quên kể ra quang huy lúc ở Huyền Binh đế đô làm người ta câm nín. Mọi người im lặng cho đại tướng quân thùng cơm nói hết.

Hoàng Phủ đại tướng quân phất tay quyết định:

- Thôi, lão tử lười nói nhiều. Chuyện hôm nay cứ vậy đi, Vu Nhai vô tội. Dương Như Hóa, kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, các ngươi hãy sám hối đi.

Hoàng Phủ đại tướng quân dứt lời, Dương Như Hóa, đám người Trần kỵ sĩ biến sắc mặt.

Dương Như Hóa nói nhanh:

- Đại tướng quân, dù chuyện này là lỗi ta không làm tròn trách nhiệm nhưng tiểu thư Vệ gia mất tích, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thì không người nào bị tổn thương, chuyện này . . .

Hoàng Phủ đại tướng quân rất tức giận nói:

- Tiểu thư Vệ gia? Nữ nhân độc ác như thế nên bị vạn người đè, vạn thú cưỡi. Ta không trừng phạt mười mấy kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh khốn kiếp đã là tốt, còn dám nhắc tiểu thư Vệ gia với ta?

Đại tướng quân thùng cơm trừ trung thành với Huyền Binh đế quốc ra còn ghét ác như thù, tuy gã ngang ngược lại khiến người Bắc Đẩu hành tỉnh, Vu Nhai sinh ra hảo cảm.

- Đại tướng quân . . .

Dương Như Hóa muốn nói nhưng bị ngắt lời.

Hoàng Phủ đại tướng quân chợt nhớ điều gì, ra lệnh:

- Độc Cô Anh, toàn bộ phòng ngự Kiếm Sơn hùng quan mấy hôm nay do ngươi phụ trách, nhớ đừng để sai sót như Dương Như Hóa. Đặc biệt là sân của Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, hừ, đừng để ai đến gần.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói xong nhìn hướng Ngọc Vấn Hiền, bộ dạng như xin lỗi Ngọc Vấn Hiền vì suýt quên ra lệnh.

Độc Cô Anh chắp tay nói:

- Tuân lệnh! Đại tướng quân!

Trần kỵ sĩ mặt mày xanh mét nói:

- Đại tướng quân, điều này là bất công với Thuẫn Lĩnh chúng ta.

Hoàng Phủ đại tướng quân không hề e dè nói:

- Bất công? Ta còn có bất công hơn, ngươi có muốn thử không? Ví dụ khiến các ngươi không được tham gia so đấu kỵ sĩ dự bị lần này.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói xong được Ngọc Vấn Hiền dìu lảo đảo rời đi.

Vu Nhai nói với Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị:

- Chuyện không liên quan chúng ta, đi.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rời đi, Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa muốn hành động nhưng bây giờ nơi này do Độc Cô Anh quyết định. Nếu Trần kỵ sĩ dám to gan làm bậy thì Độc Cô Anh sẽ thực hiện lời Hoàng Phủ đại tướng quân nói.

Cuối cùng chỉ còn lại Dương Như Hóa, binh sĩ của gã, kỵ sĩ chính thức, kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

Mặt mọi người đen như lọ nồi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 548: Tặng cho ngươi (1)
Một kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh nói:

- Trần đại nhân, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy? Vệ tiểu thư bị . . . Người bán?

Trần kỵ sĩ không trả lời, gã nhìn hướng Dương Như Hóa:

- Dương đại nhân, hiện tại nên làm như thế nào?

- Hoàng Phủ đại tướng quân dù sao là người quyết định cao nhất Kiếm Sơn hùng quan, ta cũng bất lực, chỉ có thể làm theo lời hắn nói. Những chuyện khác từ từ bàn lại, còn Vệ tiểu thư thì ta nhất định sẽ tìm giúp ngươi.

Trong lòng Dương Như Hóa tức giận hơn cả Trần kỵ sĩ, vô tình lực lượng bị yếu đi, bị Độc Cô Anh cướp hỏi sao gã không tức? Nhưng bây giờ Dương Như Hóa phải nhịn.

Trần kỵ sĩ gật gù, gã rất muốn mang theo kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh rút lui khỏi cuộc so tài. Nhưng Vệ Vi Vi không thể đại biểu nguyên kỵ sĩ dự bị, đặc biệt là . . . Trần kỵ sĩ liếc hướng một góc tối, nơi đó có vài người đứng cách biệt.

Trần kỵ sĩ trừng người dẫn đầu, nói:

- Vệ Hiên, lúc trước ngươi đã đi đâu? Thuẫn Lĩnh chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, Vệ Vi Vi mất tích mà ngươi không xuất hiện?

Vệ Hiên nhún vai, gã chính là người được kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh mời bàn chuyện hợp tác.

Vệ Hiên mở miệng nói:

- Ta không cho là trong đội chúng ta có người như Vệ Vi Vi sẽ mang đến ích lợi gì, ta còn phải cảm ơn vị Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị kia đã ném đồ bỏ đó ra.

- Ngươi . . .!

Vệ Hiên nói xong mặc kệ ánh mắt xung quanh, Trần kỵ sĩ nhìn gã như thé nào, xoay người bước đi. Mấy người sau lưng Vệ Hiên cũng rời đi. Những người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh khác nhìn nhau, trừ mười mấy người ban đầu theo đuôi Vệ Vi Vi còn lại đều đi hết.

- Vệ Hiên, ngươi nên nhớ các ngươi đều đại biểu cho Thuẫn Lĩnh.

Vệ Hiên huơ tay:

- Đa tạ Trần đại nhân nhắc nhở, ta biết rõ điều này. Nhưng tìm về vinh quang trên chiến trường là được. Mặc kệ trong Bắc Đẩu hành tỉnh có ai, chỉ cần ta không cho bọn họ có một người bước vào chính điện Huyền Thần điện là được.

Vệ Hiên mang theo thuộc hạ rời đi, gã thậm chí không để Trần kỵ sĩ vào mắt.

Vệ Hiên hơi biết ơn Vu Nhai, có mặt Vệ Vi Vi khiến gã khó làm vài chuyện.

Trần kỵ sĩ siết chặt nắm đấm. Vệ Hiên rất lợi hại, gã đúng là thiên tài nhưng không nghe lệnh làm Trần kỵ sĩ rất khó chịu. Trần kỵ sĩ nâng lên Vệ Vi Vi là vì Vệ Hiên không phục gã, tức là Trần kỵ sĩ khích lệ Vệ Vi Vi đối kháng với Vệ Hiên.

Dương Như Hóa nhỏ giọng nói vào tai Trần kỵ sĩ:

- Trần kỵ sĩ, thật sự ta có một cách khiến Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chết không có chỗ chôn, thậm chí là . . . Chỉ cần ngươi ra chút sức. Không biết Trần kỵ sĩ có hứng thú tìm một chỗ bàn chuyện không?

Trần kỵ sĩ ngẩn ra, mắt sáng rực nói nhảm:

- Đúng là ta chưa có dịp ngắm phong cảnh hùng quan.

Cuối cùng mọi người đều đi như không có chuyện gì xảy ra, Vệ Vi Vi bị lãng quên. A không, trong vài trường hợp sẽ có người nhớ đến Vệ Vi Vi, vì nàng mất tích rất kỳ lạ. Nhiều người suy đoán nhiều cách nghịch thiên, hay Vệ Vi Vi giấu trong phủ của Hoàng Phủ đại tướng quân? Nếu không tại sao không tìm được?

Ban đêm.

Trong sân Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đang tổ chức tiệc tùng, uống rượu hát hò mừng thắng lợi hoàn mỹ hôm nay. Mọi người đều cho rằng hôm nay sẽ có một trận chiến, không chừng mất luôn danh hiệu kỵ sĩ dự bị, ai ngờ sẽ thuận lợi như thế.

Tất cả đều nhờ Hoàng Phủ đại tướng quân, ôm đùi là công việc có tương lai tươi sáng, đặc biệt là ôm thùng cơm. A không, không thể nói người ta là thùng cơm, mặc dù Hoàng Phủ đại tướng quân là một thùng cơm không tệ, có nghĩa khí, có tình cảm.

Mọi người đều nhìn ra Hoàng Phủ đại tướng quân không có quyền lực gì, chỉ treo tên.

Nhưng Dương Như Hóa không phải người duy nhất có quyền quyết định trong Kiếm Sơn hùng quan. Còn ba đại tướng. Không biết vị tướng quân vô danh kia thế nào nhưng còn Độc Cô Anh, có thể khoác da đại tướng quân hành sự.

Hoàng Phủ đại tướng quân còn chưa nhận ra gã không có quyền lực, còn tưởng đâu gã rất lợi hại.

Trong lúc nhậu Độc Cô Cửu Tà hỏi ra vấn đề nhiều người có hứng thú:

- Nói này Vu Nhai, nữ nhân ngực phẳng đó bị ngươi giấu đi đâu rồi?

Cả đám vãnh tai lắng nghe.

Vu Nhai ngơ ngác nói:

- Sao ta biết? Ta ném cho Bạch lão sư, quỷ biết hắn làm sao bốc hơi mất tích.

Vu Nhai có được U Linh kiếm ý, ám ảnh tiệt sát thuật giữa ban ngày ban mặt cũng không thể lặng lẽ biến mất, điều này chứng minh mượn kiếm huynh bí hiểm. Chỉ có hai khả năng mượn kiếm huynh biến mất, một là thực lực của gã siêu nghịch thiên, thứ hai là gã có lực lượng, thế lực bí ẩn.

Đương nhiên còn một khả năng khác, mượn kiếm huynh có quyển trục ma pháp truyền tống trận siêu quý giá, khả năng này bằng không.

Độc Cô Cửu Tà im lặng một lúc, chợt hỏi:

- Có cần ta tìm cách điều tra không?

Vu Nhai lắc đầu nói ngay:

- Không cần, mặc kệ Bạch lão sư có thân phận, mục đích gì thì hắn là ân nhân đã cứu ta mấy lần. Trực giác cho ta biết Bạch lão sư sẽ không hại ta, ít nhất bây giờ hắn vẫn đang giúp ta.

Độc Cô Cửu Tà nhún vai nói:

- Ừm! Dù sao ngươi là biến thái, không ai hại ngươi được.

Đám người tiếp tục uống rượu, hôm nay ai nấy vô cùng sảng khoái. Đầu tiên là bị người làm khó dễ trước cửa thành, Vu Nhai bùng nổ đánh Dương Tiên Tuấn rụng răng. Sau đó là chuyện Tiểu Mỹ, toàn hoàn thành chuyện hầu như không làm được.

Đến cuối cùng không bị truy cứu, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, bây giờ để xem còn ai dám xem thường Bắc Đẩu hành tỉnh.

Đêm đã khuya.

Nhiều người uống say. Vu Nhai không say, không phải hắn không thích uống say mà từ khi đến thế giới này hắn thói quen không say. Say rượu thì lỡ lời, Vu Nhai có quá nhiều bí mật, hắn không dám thả lỏng, dù có say cũng giữ vài phần tỉnh táo.

Hôm nay Vu Nhai là người uống nhiều rượu nhất, nhưng hắn vô sỉ dùng huyền binh bài trừ rượu ra ngoài.

Dưới ánh trăng, Vu Nhai đứng giữa sân quạnh quẽ, nhớ lại từng hình ảnh chiến đấu. Không phải tình hình lúc Vu Nhai đánh Dương Tiên Tuấn thành đầu heo mà là khi hắn đối chiến với Vệ Vi Vi.

Trong trận chiến cùng Vệ Vi Vi nhìn như Vu Nhai không bị thương giải quyết vụ việc nhưng đánh rất vất vả, khó khăn hơn cả lúc hắn xách kiếm dùng U Linh kiếm ý truy sát Độc Cô Cửu Dương. Hai người cùng là địa binh sư nhất đoạn, cao hơn Vu Nhai bốn tiểu giai và không cùng đẳng cấp. Giữa địa binh sư và hoàng binh sư có một khe hở rất lớn, rất dài.

Trận Độc Cô Cửu Dương và trận Vệ Vi Vi khác nhau rất lớn, Độc Cô Cửu Dương là kiểu công kích, có nhiều sơ hở. Vệ Vi Vi là kiểu phòng ngự, huyền binh giả tấm thuẫn siêu mạnh. Vu Nhai vất vả hết sức mới phá được phòng ngự của Vệ Vi Vi.

Nếu không có huyền binh Thất Tinh Thần Kích thì Vu Nhai không một chút cơ hội nào.

Còn mười sáu nỗ tiễn, có thể nói đó là lần đầu tiên Vu Nhai dốc hết sức phát huy lực lượng Tinh Linh thần nỗ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 549: Tặng cho ngươi (2)
Bây giờ Tinh Linh thần nỗ vẫn vỡ vụn, huyền binh của Vu Nhai quá yếu không đủ để chống đỡ thần nỗ dung hợp phục hồi. Tuy niên Tinh Linh binh linh sương mù đã có chút linh giác, ngẫu nhiên làm ra hành động thân thiết khiến Vu Nhai rất hưng phấn.

Mũi tên cuối cùng là Tinh Linh binh linh bỗng tiến vào đại nỗ Vu Nhai chế tạo, đó là mũi tên mạnh nhất hắn bắn ra.

Điểm duy nhất đáng giá hưng phấn là Vu Nhai dùng Luân Chuyển Thần Ấn Phong tự quyết Huyền Binh Điển phong binh linh của Vệ Vi Vi lại. Vu Nhai hưng phấn không phải vì hắn mạnh mà là Luân Chuyển Thần Ấn Phong tự quyết có không gian phát triển rất lớn.

Vu Nhai sửa sang lại suy nghĩ, cuối cùng thở dài thườn thượt:

- Lực lượng vẫn quá yếu.

Có thể nói hôm nay cực kỳ mạo hiểm, nếu không có Tiểu Thúy kịp lúc chạy tới, nếu Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá không tình cờ gặp mượn kiếm huynh trong quán rượu thì Tiểu Mỹ thật sự bị nguy hiểm. Dù Vu Nhai tới kịp lúc chỉ có thể cứu Tiểu Mỹ ra rồi dốc hết sức lực chuồn đi.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Nói này Tiểu Mỹ chiến hữu, nàng cảm thấy bây giờ kẻ lừa đảo ta đây nên ngắm trăng ngâm thơ sao? Sợ quấy rầy ta?

Vu Nhai nói xong ngẩn ra. Chiến hữu, đúng vậy, sức yếu thì dựa vào chiến hữu.

- Kẻ lừa đảo, hôm nay đa tạ ngươi. Nếu không có ngươi thì ta đã bị nguy hiểm.

Vu Nhai định ăn hiếp Tiểu Mỹ nhưng nghe giọng điệu của nàng hơi khác, lòng hắn khó chịu. Vu Nhai rất muốn tìm mượn kiếm huynh rồi lăng trì Vệ Vi Vi. Thiếu nữ ngây thơ đáng yêu trải qua chuyện tàn nhẫn như hôm nay, Tiểu Mỹ còn tiếp tục đơn thuần được không?

- Cảm tạ gì? Cứu nàng là chuyện đương nhiên.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Có phải tâm tình không tốt? Đừng quan tâm, nàng cứ xem như nữ nhân kia ghen tỵ ngực của nàng đi.

Chết cha, lỡ có ý nghĩ xấu xa.

Vu Nhai thầm nghĩ, rũ mi mắt xuống. A Ni đà phật, phi lễ . . . Thật sự rất muốn nhìn!

- Đúng là tâm tình của ta đang rất tệ, ta nhớ lúc nhỏ Vệ Vi Vi luôn ăn hiếp ta nhưng ta luôn xem nàng là tỷ tỷ. Sau này mẫu thân của ta rời khỏi Vệ gia, ta không gặp lại Vệ Vi Vi nữa.

- Mấy năm sau ta theo mẫu thân quay về, khi đó Vệ Vi Vi càng làm dữ hơn, nhưng ta cảm thấy chúng ta từng cùng nhau chơi chung, ta cho rằng sẽ khiến nàng thích ta. Nhưng mấy lần cuối gặp mặt nàng luôn đánh ta khóc, còn mắng chửi mẫu thân của ta.

Vu Nhai ngẩn ra, không ngờ tâm tình Tiểu Mỹ ủ rũ không phải vì gặp chuyện tàn nhẫn hôm nay mà nhớ quá khứ, bởi vì Vệ Vi Vi luôn ghét nàng. Thiếu nữ đáng yêu như vậy, Vệ Vi Vi đáng đời.

Không biết mượn kiếm huynh làm việc thế nào, đã bán Vệ Vi Vi chưa?

Tiểu Mỹ bĩu môi, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, bộ dạng ngây thơ vô tội.

Vu Nhai cúi đầu, bộ dạng cũng rất ngây thơ vô tội. Hết cách, đầu gối đè ép ngực Tiểu Mỹ tách ra hai bên, thật sự là . . .

Vu Nhai đành ngồi xổm xuống, không nói chuyện. Gió mát ban đêm lạnh lẽo.

Tiểu Mỹ chớp mắt nói:

- Kẻ lừa đảo, ngươi nói xem có phải Tiểu Mỹ rất vô dụng, luôn không thể làm người ta thích? Năm xưa trong Vệ gia là vậy, hôm nay Vệ Vi Vi như thế cũng không có gì. Chắc chắn Vệ Vi Vi không thích ta, nhưng tại sao những người khác cũng cười tà ác như thế?

Tiểu Mỹ tiếp tục bảo:

- Kẻ lừa đảo, ngươi có ghét ta vì mẫu thân của ta là kỹ nữ không?

- Làm gì có ai không thích Tiểu Mỹ? Bọn họ không thích là vì thấy ghen tỵ. Ta rất thích Tiểu Mỹ.

Vu Nhai bị không khí cảm nhiễm, các suy nghĩ tà ác bị đè nén.

- Dạ Tình, Nghiêm Sương thích Tiểu Mỹ, mọi người trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thích Tiểu Mỹ. Còn về mẫu thân của nàng là kỹ nữ thì sao ghét được? Thế giới này tàn nhẫn, mỗi người cần sống, ta không cho rằng có nghề nào thấp hèn.

- Tiểu Mỹ nhìn ta đi, ta vốn là tiểu binh thủ thành trước cổng thành, là phế vật bị Độc Cô gia trục xuất. Bây giờ ta vẫn là kỳ binh giả, nhưng ta sống rất tốt, có người ghét lẫn thích ta. Chẳng lẽ Tiểu Mỹ không thích ta sao?

- Ừm! Nếu ngươi đừng luôn ăn hiếp Dạ Tình tỷ, Nghiêm Sương tỷ và ta, đừng thường xuyên gạt người thì ta sẽ rất thích ngươi.

Tiểu Mỹ nghiêm túc nói:

- Tuy nhiên ta vẫn hơi thích ngươi.

Khóe môi Vu Nhai co giật, tâm sự của thiếu nữ đúng là khó hiểu, ngây thơ hoặc không đều khó đoán.

Vu Nhai khích lệ:

- Vậy là đúng rồi. Tóm lại ta chỉ cần biết chúng ta là chiến hữu, ta chỉ biết Tiểu Mỹ là đồng bạn tốt nhất, từng sóng vai sinh tử, sau này vẫn sẽ tiếp tục như thế.

Tiểu Mỹ nghe Vu Nhai nói, đôi mắt tròn xoe sáng lên.

Bàn tay mũm mĩm vươn ra luồn vào khe núi hù Vu Nhai giật mình thụt lùi, chịu không nổi suýt che ngực.

- Tiểu Mỹ, định làm gì vậy?

Tiểu Mỹ kéo một sợi dây chuyền ra đưa cho Vu Nhai:

- Cái này tặng ngươi.

Vu Nhai khó hiểu nhận lấy sợi dây chuyền. Đây là một sợi dây chuyền bằng bạc, thoạt trông không có gì lạ, xúc cảm ấm áp hơi lạnh giống như con người Tiểu Mỹ, nàng nên ngây thơ. Sợi dây chuyền rất đẹp, nhưng khi Vu Nhai tưởng tượng nó vốn nằm trong khe núi thì muốn xịt máu mũi.

A ni đà phật, vô lượng thiên tôn . . .

- Đây là mẫu thân để lại cho ta, lúc ở Thanh Man tiểu thành ta học rèn với ngươi, nhớ ngươi bảo ta giao học phí, còn muốn lấy sợi dây chuyền của ta. Thứ này là mẫu thân cho ta nên không thể tùy tiện đưa ngươi. Mẫu thân nói chỉ có ai ta nhìn thuận mắt, là nam nhân không ghét ta vì mẫu thân là kỹ nữ thì mới được cho sợi dây chuyền.

Tiểu Mỹ nghiêm túc nói:

- Tuy ngươi luôn ăn hiếp chúng ta nhưng ngươi chẳng những là vị hôn phu của Dạ Tình tỷ, còn cứu ta hai lần. Ta biết mỗi lần ngươi ăn hiếp ta không phải vì ghét ta mà là ngươi rất thích ta, ậy nên ta tặng nó cho ngươi.

Vu Nhai chớp mắt. Ở Thanh Man tiểu thành? Học phí?

Vu Nhai ngẫm nghĩ nửa ngày, hiểu ra, thầm xấu hổ.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Ta đâu có muốn lấy sợi dây chuyền của nàng làm học phí. Thứ này mỗi ngày chìm trong thế giới mềm mại, ta nào biết trước ngực nàng có nó? Lúc ấy ta chỉ muốn . . .

- Mẫu thân của Tiểu Mỹ cũng là ý này sao? Không phải thích nên tặng mà là đưa cho con rể tương lai? Nhưng không biết mẫu thân của Tiểu Mỹ có ngây thơ như nàng không? Hoặc không biết nữ nhi của mình không lớn lên nổi nên nói mơ hồ, Tiểu Mỹ thì thấy mình thuận mắt thế là tặng đồ?

- Ừm! Ngươi lấy sợi dây chuyền tức là thành vị hôn phu của ta, không thể ăn hiếp ta nữa.

Vu Nhai đã đoán sai, lời trăn trối cuối cùng của mẫu thân Tiểu Mỹ nói rất rõ ràng. Vu Nhai nuốt nước miếng, bỗng nhiên thêm một vị hôn thê, hắn thấy rất là tội lỗi. Nhưng sao vừa thấy tội lỗi vừa sung sướng thế này?

- Tại . . . Sao đột nhiên muốn gả cho ta?

Tiểu Mỹ nghiêng đầu, nghiêm túc nói:

- Tại sao? Ta nói rồi, bởi vì Dạ Tình ty muốn gả cho ngươi, ta thấy ngươi thuận mắt. Tuy ngươi luôn lừa người nhưng ta biết ngươi đang chơi với ta. Đôi khi ngươi rất đáng ghét, sau đó ta không thấy ghét nữa. Có khi muốn chơi với ngươi, với Tiểu Thúy, nên gả cho ngươi.

Lỗi quá lỗi, nhưng không chịu nổi ác ma hấp dẫn.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top