Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 840: Không phải một cấp bậc (2)
Bởi vậy Vu Nhai dốc hết trăm phần trăm thực lực, lực lượng huyền binh sự sống cũng dùng đến cực độ. Kết quả rèn một hồi Vu Nhai cảm giác hơi thở Thánh thụ Tinh Linh càng lúc càng đậm, như thể rèn tạo sinh ra sự sống tác động Tinh Linh thần nỗ viễn cổ có biến đổi mới, hoặc nên nói là có chút dung hợp, tiến thêm một bước lành lại.

Bởi vì chút dung hợp này khiến lực lượng của Linh Doanh tăng lên, hơi thở thuộc về viễn cổ càng mạnh hơn, cuối cùng dẫn đến Thánh thụ Tinh Linh lại hưng phấn.

Nói đến thì hơi phức tạp nhưng có một điều chắc chắn rằng Vu Nhai đang cảm nhận điều này.

Tức là: Chỉ cần huyễn ảnh địa binh sư trong Thần Huyền Khí Điển xuất hiện cảm ngộ đều liên kết với nhau. Có lẽ cảm ngộ địa binh sư nhiều chủng loại nhưng cuối cùng đều tập trung vào địa binh sư, cống hiến cho địa binh sư tiến bộ.

Như lúc trước cảm ngộ biển hoa trợ giúp Thánh thụ Tinh Linh.

Nghĩ thông điều này Vu Nhai vừa rèn vừa thử dung hợp các loại cảm giác. Dung hợp thì là chuyện không thể, ít nhất bây giờ Vu Nhai không làm được, nhưng hắn có thể bắc cây cầu giữa ánh sáng vàng và Thánh thụ Tinh Linh trong biển hoa.

- Ha, rốt cuộc cảm ngộ đến địa binh sư bát đoạn!

Khi cây cầu hình thành, Vu Nhai cảm giác bình chướng cảm ngộ cứng cổ kẹt ở địa binh sư thất đoạn bị đâm thủng lỗ lớn, chỉ cần tích lũy đủ huyền khí là hắn có thể từ lục đoạn xông lên bát đoạn.

Bát đoạn rồi thiên binh sư còn xa không?

Đương nhiên Vu Nhai không dừng lại, hắn phải từng chút một tu sửa Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, từng chút một khiến Linh Doanh chuyển hóa thành linh thể. Vu Nhai còn phải biến thanh huyền hoàng kim tinh kiếm trong tay thành cao cấp nhất. Như mọi người trông thấy, sự sống sắc xanh dung hợp vào huyền hoàng kim tinh kiếm, màu xanh và ánh lửa hòa cùng, quái dị, hoa lệ, rất khó tin.

Keng keng keng!

Thanh âm giã không dứt, hai thanh âm vang lên có tiết tấu bên dưới Thánh thụ Tinh Linh. Lúc này một thanh âm dừng lại, vẫn là Bố Ân Đặc.

- Chaunả lục giai!

Cuối cùng Bố Ân Đặc rèn huyền hoàng kim tinh kiếm đến chuẩn lục giai, tức là trình độ lúc trước Vu Nhai đánh gục hai cây thiết côn. Sự sống trong huyền hoàng kim tinh kiếm có vẻ đậm hơn của Vu Nhai một chút, nhưng sắc mặt Bố Ân Đặc rất khó xem. Mặc dù Bố Ân Đặc lấy lại tự tin nhưng nguyện vọng đánh bại Vu Nhai tan tác không thể nào thành hiện thực.

Bố Ân Đặc cầm huyền hoàng kim tinh kiếm bản năng nhìn hướng nhân loại kia, gã hét chói tai?

- Không thể nào!

Đây là lần thứ hai Bố Ân Đặc nói không thể nào trong ngày hôm nay, nhưng gã có nói thế nào thì sự thật vẫn bày ra trước mắt. Trong tay Bố Ân Đặc là huyền hoàng kim tinh kiếm chuẩn lục giai mới ra lò, nhưng nhân loại kia đang gõ huyền hoàng kim tinh kiếm cũng là chuẩn lục giai.

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Nhân loại này làm sao có thể . . .

Bố Ân Đặc nhìn Vu Nhai chằm chằm, sợi tóc chải chuốt mượt mà bị gã lắc lư rối tung. Bố Ân Đặc biết với tình huống trước mắt thì huyền hoàng kim tinh kiếm của gã chỉ miễn cưỡng bất phân thắng bại với nhân loại, đúng vậy, chỉ miễn cưỡng, vì sự sống của đối phương mạnh hơn gã.

- Không, ta đường đường là thiên tài Kim Chuy bộ lạc, ta không thể nào thua được, tuyệt đối không thể! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Thêm ma tinh cho ta!

Bố Ân Đặc hét xong mặc kệ đám thuộc hạ Ải Nhân tộc nhìn nhân loại rèn đến mê mẩn.

Thêm ma tinh?

Đây chẳng qua là cái cớ Bố Ân Đặc gai mắt các thuộc hạ say mê nhìn nhân loại kia rèn, nhắc nhở bọn họ là người của ai. Ma tinh hỏa hệ trong đài rèn của Bố Ân Đặc đủ rèn thêm một thanh huyền hoàng kim tinh kiếm.

Keng keng keng!

Bố Ân Đặc điên cuồng rèn, lúc trước là hai thanh âm có tiết tấu bây giờ một thanh âm vô cùng hỗn loạn. Lòng Bố Ân Đặc loan, gã không tự tin rèn một loại tài liệu thành lục giai.

Loạn loạn loạn . . . Càng lúc càng loạn . . .

Keng!

Bỗng một tiếng vang khẽ ngân dài trong trẻo hơn tiếng rèn vang lên, là tiếng kiếm ngân, là thanh âm một thanh kiếm đột phá. Một luồng kiếm quang màu vàng bắn lên cao, sắc xanh chiếu xuống.

Lục giai, huyền hoàng kim tinh kiếm hoàn toàn là lục giai tinh thuần đã sinh ra.

Bịch!

Bố Ân Đặc vừa bối rối rèn vừa chú ý bên Vu Nhai, chỉ cần kiếm của hắn sinh ra chút thay đổi là tim gã sẽ run rẩy. Lần này không chỉ tim Bố Ân Đặc run mà toàn thân đều run bần bật, tay thả lỏng, cây búa đập mạnh vào đài rèn.

Bố Ân Đặc thầm rít gào:

- Lục giai, nhân loại này thật sự làm được. Tại sao hắn có thể làm được?

- Ừm! Chưa đủ hoàn mỹ, lục giai, chỉ có đỉnh lục giai mới là lục giai thật sự!

Vu Nhai nhớ kỹ lời Khắc Liệt Luân Tư từng nói, tức là mỗi một huyền binh chỉ khi đến đỉnh mới xem như tiến vào một giai này, còn lại đều không ra gì. Cho nên Vu Nhai nhìn huyền hoàng kim tinh kiếm xong mới tuyên bố như trên.

Giọng Vu Nhai không lớn nhưng không khí quá yên lặng, mọi người nghe rõ ràng. Đây là nhục nhã, ít nhất Bố Ân Đặc nghĩ vậy.

Vu Nhai không quan tâm Bố Ân Đặc, khi hắn làm việc sẽ cực kỳ nghiêm túc. Vu Nhai quan sát cẩn thận sau đó lại vung búa.

- Không thể nào! Không thể nào! Lão tử cũng có thể rèn ra huyền kiếm lục giai, lão tử sẽ không thua nhân loại.

Bố Ân Đặc điên cuồng rèn.

Bố Lôi thở dài thườn thượt:

- Ài.

Bố Lôi thầm nghĩ:

- Đừng nói là trạng thái hiện giờ, dù là lúc Bố Ân Đặc công tử mạnh nhất cũng không cách nào thắng nhân loại này, căn bản không cùng một đẳng cấp.

- A! Nhân loại, ngươi dối trá, ngươi không thể nào rèn ra huyền kiếm lục giai được!

Không biết qua bao lâu, Bố Ân Đặc vứt thanh kiếm bị giã nát đi, gã phát điên xuống tới chỗ Vu Nhai rèn, nổi khùng rít gào. Đây là lần thứ ba Bố Ân Đặc xông hướng Vu Nhai.

- Nhân loại gian xảo, ngươi dám dùng thủ đoạn bri ổi so tài rèn với ta? Ngươi sỉ nhục Ải Nhân tộc vĩ đại ta, sỉ nhục chức nghiệp rèn, ngươi không xứng rèn!

- Bố Ân Đặc công tử, đừng như . . .

Lúc trước đã nói Kim Chuy bộ lạc thông minh nhất cũng vô sỉ nhất trong Ải Nhân tộc. Mấy trăm năm trước Kim Chuy bộ lạc vì phản nghịch chi chuy, vì ám dạ thần thạch trong phản nghịch chi chuy liên hợp với một số bộ lạc Ải Nhân tộc khác tiêu diệt Khắc Liệt Luân Tư và tộc nhân của gã không chừa một người. Bây giờ Bố Ân Đặc vì không chịu thua mà đổi trắng thay đen.

Thua nhân loại trong việc rèn, Bố Ân Đặc tuyệt đối không cho phép điều này. Bố Ân Đặc bất chấp, gã không cần biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình, gã vô sỉ cãi bướng. Đúng vậy, Bố Ân Đặc không nhận thua được.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vu Nhai đang chìm đắm trong tăng mạnh huyền hoàng kim tinh kiếm, không phải hắn không phát hiện Bố Ân Đặc hay không biết gã nói xong thì giơ chân đạp vào đài rèn trước mặt hắn.

Nếu Vu Nhai muốn ngăn cản chắc chắn sẽ ngăn được Bố Ân Đặc hành hung, nhưng tại sao hắn phải ngăn gã lại?

Bố Lôi muốn ngăn cản Bố Ân Đặc nhưng không kịp.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 841: Ai dám chất vấn
Đài rèn của Vu Nhai sụp đổ, ánh lửa tung tóe trong cung điện trung tâm Tinh Linh tộc, xung quanh quảng trường không có chất dẫn cháy nên một lúc sau lửa tự tắt. Lửa này có thể rèn huyền binh lục giai nên sức lửa rất mạnh, đốt khét nguyên quảng trường Tinh Linh tộc.

Tinh Linh tộc là chủng tộc thích đẹp, thích sạch sẽ nên càng có ác cảm với Bố Ân Đặc mãnh liệt đến muốn xé xách gã ra. Bọn họ nghe rõ lời Bố Ân Đặc chống chế. Gian dối? Nhiều con mắt đang nhìn, Vu Nhai gian lận được sao?

Vu Nhai còn một tay cầm huyền hoàng kim tinh kiếm lục giai, tay kia cầm Thâm Hải Huyền Tinh Chuy. Vu Nhai nheo mắt nhìn Bố Ân Đặc chằm chằm.

Bố Lôi thở dài, mang theo các thuộc hạ tụ tập sau lưng Bố Ân Đặc. Dù Bố Ân Đặc như thế nào thì bọn họ là thuộc hạ của gã.

Bố Lôi lo lắng nhìn Bố Ân Đặc, sợ là con đường rèn sau này của gã sẽ rất khó khăn. Bố Lôi nhìn nhân loại, gã không biết có phải nhân loại này cố ý không ngăn cản?

Nếu Bố Ân Đặc nhận thua cùng lắm là bị Ải Nhân tộc cười nhạo, nhưng giờ gã làm chuyện này không chỉ bị Ải Nhân tộc cười chê. Bây giờ phải cố gắng bù đắp, chỉ khống nhân loại trước mắt gian lận.

Bố Lôi cảm giác Bố Ân Đặc không làm sai, nhưng muốn vu oan cũng phải nhìn nơi chốn.

Bố Ân Đặc không chịu nổi ánh mắt của mọi người, quê quá hóa giận rống to:

- Nhìn cái gì? Một đoàn tạo sư gian dối, hắn không xứng tiếp tục rèn, ta đạp đổ đài rèn của hắn thì sao?

Bố Ân Đặc cắn chặt Vu Nhai gian lận.

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- Con mắt nào của ngươi thấy ta gian dối?

- Hai mắt của lão tử đều thấy!

Giọng Vu Nhai vẫn lạnh nhạt nói:

- Chứng cứ?

Ánh mắt các Tinh Linh tộc như đang nói: Chứng cứ.

- Chứng cứ? Lão tử là thiên tài rèn của Ải Nhân tộc, lão vào trong nhân loại các ngươi cũng là đoàn tọa đại sư. Lão tử nói ngươi gian dối thì chính là gian dối, ai dám chất vấn?

Bố Ân Đặc phát huy phong cách cãi bướng của mình:

- Lời lão tử nói chính là chứng cứ!

Không ai nói chuyện. Vu Nhai im lặng, các Tinh Linh tộc nhân im lặng, yên lặng nhìn Bố Ân Đặc chằm chằm.

Bố Ân Đặc không chịu nổi những ánh mắt đó, cuồng kêu lên:

- Tinh Linh tộc các ngươi dám chất vấn ta sao?

Vu Nhai nhún vai, cao giọng quát:

- Tất nhiên là Tinh Linh tộc không dám. Nói thật là nhân loại nho nhỏ như ta đây cũng không dám chất vấn ngươi. Tuy nhiên lúc trước là ai nói Ải Nhân tộc cùng nhân loại có quan hệ lằng nhằng, tức là Ải Nhân tộc khá thân với nhân loại, là bằng hữu. Ta nghĩ nếu có thể thì ta sẽ mời một vài nhân loại thậm chí là đoàn tạo đại sư trong Ải Nhân tộc đi tới chỗ ngươi so tài rèn với ngươi. Ta vẫn sẽ gian dối như vậy, khi đó xin ngươi hãy tiếp tục đạp đổ đài rèn của ta.

Vu Nhai lại dùng chiêu 'nói thầm' lớn giọng:

- Nghe nói dù Ải Nhân tộc nóng tính nhưng nhân cách không tệ, xem ra là đồn bậy. Lần sau trở về Huyền Binh đế quốc phải tuyên truyền vớitoàn quốc nhân phẩm thấp kém của Ải Nhân tộc, đặc biệt là Kim Chuy bộ lạc.

- Nhân loại, ngươi dám . . .

Thật ra sau khi xúc động qua đi Bố Ân Đặc hơi hối hận, giờ nghe Vu Nhai nói lời này gã càng hoảng.

- Không lẽ ngươi không chỉ muốn đạp đổ đài rèn của ta mà còn muốn giết ta? Đây là diệt khẩu trong truyền thuyết sao? Chẳng lẽ Ải Nhân tộc ngay thẳng, thành thật cũng biết dùng chiêu này? Làm sao đây? Làm sao đây? Ta phải chết tại đây sao?

Miệng Vu Nhai sốt ruột nói nhưng biểu tình thì bình thản, ai thông minh đều nhìn ra hắn đang trào phúng Bố Ân Đặc.

Bố Ân Đặc không biết nên nói cái gì:

- Nhân loại, ngươi . . .

Khắc Liệt Luân Tư ở trong Thần Huyền Khí Điển cười lạnh. Qua mấy trăm năm Kim Chuy bộ lạc vẫn không sửa tính tình, nhưng Ải Nhân tộc đúng là chỉ là người lùn, học dối trá như nhân loại? Bọn họ đối phó với Khắc Liệt Luân Tư còn dùng thủ đoạn được, nhưng với nhân loại, đặc biệt là Vu tiểu tử chính là tự rước nhục. Một vạn Bố Ân Đặc cũng không nói lại Vu Nhai.

Vu Nhai tiếp tục 'nói thầm':

- Không được, dù phải liều mạng ta cũng quyết quay về lãnh thổ nhân loại tuyên tuyền chuyện Kim Chuy bộ lạc cho toàn Huyền Binh đế quốc biết. Không nói đến khiến Kim Chuy bộ lạc nửa bước khó đi trong Huyền Binh đế quốc nhưng ít nhất giảm số lượng công việc rèn của bọn họ xuống một nửa.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Nói sao thì ta đường đường là hạ phẩm tướng quân của Huyền Binh đế quốc!

Không chỉ Bố Ân Đặc, ngay cả Bố Lôi cũng biến sắc mặt. Hạ phẩm tướng quân? Hắn là hạ phẩm tướng quân của nhân loại?

bách tộc loạn địa không biết rõ về quan chức trong nhân loại nhưng người trấn áp mỗi yếu tắc bách tộc loạn địa đều là tướng quân, ai nấy bộ dạng rất oách. Nếu nhân loại này cũng là tướng quân thì lời hắn nói rất nặng ký, thậm chí hắn mang binh giết đến Kim Chuy bộ lạc.

Bọn họ không biết chức hạ phẩm tướng quân của nhân loại không có cân nặng trong nhân loại, càng không biết hắn chưa được sắc phong, dù có cũng không thể tùy tiện điều động quân đội.

Mấy chục Ải Nhân tộc liếc nhau, sát khí bắn ra từ ánh mắt. Các Ải Nhân tộc biết rõ nếu để thế giới nhân loại biết nhân phẩm của Bố Ân Đặc Kim Chuy bộ lạc thấp kém thế này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì. Không cần nhân loại làm khó dễ, chỉ cần ảnh hưởng ích lợi của những người trong Kim Chuy bộ lạc thì chắc chắn Bố Ân Đặc sẽ bị hy sinh, bọn họ là thuộc hạ của gã cũng chôn cùng.

Nếu nhân loại này chỉ là nhân loại bình thường thì không sao, nhưng hắn là tướng quân, còn là tướng quân có thực lực rèn.

Bây giờ các Ải Nhân tộc đã nhận ra nếu nhân loại này còn sống thì chuyện Bố Ân Đặc tố cáo hắn gian dối không thể nào thành công.

Như nhân loại này nói, bây giờ Bố Ân Đặc vu oan hắn cũng được, Tinh Linh tộc không cách nào nói gì. Nhưng nếu nhân loại rời đi là có thể dùng kỹ năng rèn hầu như nghịch thiên trắng án, mới rồi Bố Ân Đặc xúc động là đồ ngu.

Giết, phải giết nhân loại này, chỉ có người chết mới không lật bàn được.

Vu Nhai như không cảm giác đến sát khí từ đám người Bố Ân Đặc, tiếp tục 'nhỏ giọng' nói:

- May mắn nơi này là Tinh Linh tộc, mấy Ải Nhân tộc không thể diệt khẩu ta, có thể tiếp tục tìm cách. Nhưng ta không thể mãi mãi ở trong Tinh Linh tộc, ta sẽ có ngày về. Chắc chắn bọn họ sẽ phá hỏng đường về nhà của ta, làm sao đây?

Bố Ân Đặc nghe rõ Vu Nhai 'nói thầm', sát khí biến mất.

Bố Ân Đặc đưa ra điều kiện có vẻ không tồi:

- Nhân loại, nếu ngươi sợ thì ta có cách tốt giải quyết giúp ngươi, ví dụ viết điều khoản quyết đấu, thừa nhận ngươi gian dối là có thể an toàn trở về địa bàn nhân loại. Được nhiên không thể thiếu ba món thua ta.

Lần này không chỉ là Tinh Linh tộc, ánh mắt Thú Đằng tộc nhân nhìn Bố Ân Đặc cũng là lạ.

Cha nó, lần đầu tiên gặp Ải Nhân tộc vô sỉ như vậy, thì ra đây là Kim Chuy bộ lạc. Chết tiệt, sau này óc hợp tác với bọn họ phải cẩn thận hơn chút.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 842: Sở thích của Bố Ân Đặc (1)
Bố Lôi thông minh hơn Bố Ân Đặc nhiều, khóe môi co giật không biết nên giải thích thế nào.

Danh tiếng của Bố Ân Đặc công tử sẽ tệ hơn Ứng thiếu soái rất nhiều, vì gã nói ra trước mắt bao người. Tinh Linh tộc nhân, Thú Đằng tộc nhân sẽ không tuyên truyền sao?

Lúc trước Bố Ân Đặc chỉ uy hiếp còn không sao, dù gì trong bách tộc loạn địa chèn ép nhân loại một chút là bình thường. Nhưng càng nói càng lộ ra sự vô sỉ của Ải Nhân tộc, khiến người e ngại. Kim Chuy bộ lạc chợt cảm thấy Bố Ân Đặc từng bước một bị nhân loại nắm mũi dẫn đi. Nhân loại này cố ý, nếu không thì sao có chuyện 'nói thầm' lớn tiếng như vậy?

Nếu có thể cách nào diệt khẩu nhân loại thì cách của Bố Ân Đặc là tốt nhất.

Có vẻ Vu Nhai chấp nhận đề nghị của Bố Ân Đặc, chớp mắt nói:

- Vậy sao? Để từ từ ta suy nghĩ . . .

Sau đó Vu Nhai bừng tỉnh:

- Cha nó, quên mất, ta còn một con khưu phong thú lục giai. Ải Nhân tộc tay chân ngắn chắc chắn không đuổi theo kịp!

khưu phong thú? Lại còn lục giai?

Nghe Vu Nhai nói xong Tuyết Đế Nhi xì cười:

- Xì.

Tuyết Đế Nhi biết ngay nhân loại chết tiệt ngay từ đầu đã không hề sợ ai, hắn đang đùa cợt Bố Ân Đặc. Với tốc độ xuyên qua rừng cây của Vu Nhai làm sao mấy Ải Nhân tộc diệt khẩu hắn được? Đại nữ vương Tinh Linh nhớ đến bị Vu Nhai vác chạy trong rừng, mặt nàng đỏ rực. Mới rồi quá tĩnh lặng nên Tuyết Đế Nhi bật cười khiến tất cả chú ý nhìn qua, mặt nàng càng hồng hơn.

Cuối cùng nhờ Tuyết Đế Nhi cười khiến Bố Ân Đặc phản ứng lại, nghĩ thông tất cả, gã nhìn Vu Nhai chằm chằm.

Bố Ân Đặc hỏi:

- Nhân loại, ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi đang đùa giỡn ta sao?

- Đùa ngươi? Không không, ta không hề đùa. Là ngươi không dám chơi thì dám chiêu, còn tiếp tục chỉ trích ta dối trá, ta nhất định sẽ cưỡi khưu phong thú trở về thế giới nhân loại tuyên truyền giúp ngươi. Ta sẽ kêu mấy vị tiền bối rèn đi Kim Chuy bộ lạc của ngươi! Ta không giỡn chơi, ta nghĩ với thực lực rèn bây giờ của ta cộng với ngươi, Kim Chuy bộ lạc của ngươi vô sỉ chắc chắn không sợ không tìm thấy tiền bối chống lưng cho ta. Huống chi ta còn trút giận cho nhân loại.

- Cái này . . .

nhân loại này thật dối trá, thực lực rèn của hắn siêu cường đại, những lời hắn nói tuyệt đối không phải hù dọa. Các Ải Nhân tộc liếc nhau. Biểu tình của Bố Ân Đặc liên tục biến đổi nhiều màu.

Bố Ân Đặc thỏa hiệp:

- Được rồi, ta nhận thua, ta thua lần rèn này. Ải Nhân tộc chúng ta không phải không dám chịu thua, đây là không gian giới chỉ của ta, mặc ngươi chọn ba món.

Tuy Bố Ân Đặc không thấy bóng dáng khưu phong thú đâu nhưng gã chợt nhận ra một vấn đề, Vu Nhai là tướng quân của nhân loại, chắc chắn thực lực rất mạnh cộng với Tinh Linh tộc chống lưng, muốn tiêu diệt hắn không dễ.

Ồn ào!

Tinh Linh tộc kích động hò reo. Đa số Tinh Linh tộc nhân rất chính nghĩa, không nói dến lúc trước Bố Ân Đặc làm gì, chỉ tính gã rèn thua lại chơi xấu khiến người ta rất tức giận. Đặc biệt là nhân loại này 'nói thầm', cảm giác như tận thế, không khí nghẹt thở. Giờ thì tốt rồi, nhân loại thành công trở mình, sao có thể không chúc mừng?

Vu Nhai nhận lấy không gian giới chỉ của Bố Ân Đặc, hắn không hành động mà lạnh lùng nói:

- Ta còn muốn cộng thêm một điều kiện, hãy nói ra kế hoạch của Thú Đằng tộc mà ngươi biết, ngươi đóng vai trò gì? Chủ yếu nhất là mấy nhân loại này bị gì?

Không ai thấy một luồng sáng đen xẹt qua không gian giới chỉ của Bố Ân Đặc.

- Cái này . . .

Bố Ân Đặc không biết làm sao, bản năng liếc hướng Bố Lôi. Thú Đằng tộc nhân đứng lên định nói gì nhưng đây không phải chỗ cho bọn họ nói, tất cả ủ rũ ngồi xuống.

Vu Nhai uy hiếp, Bố Ân Đặc khuất phục kể ra. Dù sao trong lòng mọi người biết các Ải Nhân tộc có vai trò gì, giờ chỉ việc nói ra kế hoạch cụ thể.

Bọn họ không biết rằng tuy Ứng thiếu soái đã thừa nhận nhưng không biết cụ thể kế hoạch làm Tinh Linh tộc thấy mơ hồ. Chờ khi Ứng thiếu soái ra ngoài gã có thể dùng các cớ che giấu sự thật, thậm chí cắn ngược lại. Nhưng có lời chứng, khẩu cung của Ải Nhân tộc thì sau này Ứng thiếu soái tìm hết cách cũng không có đường che giấu.

Tinh Linh tộc không nhìn thấu được việc này nhưng sao Vu Nhai không biết?

Vu Nhai tò mò là Ứng thiếu soái làm sao âm thầm bắt giữ mấy trăm Tinh Linh tộc nhân được? Chắc chắn nhờ lực lượng không gian nhưng còn cần nhân loại làm yểm hộ, hiển nhiên Ứng thiếu soái không thể nào hợp tác với nhân loại.

- Chúng ta chỉ biết có bấy nhiêu, Ứng thiếu soái không nói gì khác cho chúng ta.

Bố Ân Đặc kể những gì gã biết, chuyện không quá phức tạp. Đầu tiên là Ứng thiếu soái lợi dụng lực lượng không gian bắt giữ hai Tinh Linh khiến Tinh Linh tộc khủng hoảng, phái nhiều hộ vệ ra hơn. Lúc này Ứng thiếu soái bắt giữ càng nhiều Tinh Linh tộc nhân, vẫn lấy lực lượng không gian làm chủ động nhưng tăng thêm chút dấu vết nhân loại hay thậm chí là bóng dáng.

- Nói vậy là mấy nhân loại này đã sớm chết, chẳng qua bị Ứng thiếu soái dùng bí thuật gì? Những lời nhân loại đó nói là Ứng thiếu soái nói, bây giờ Ứng thiếu soái xỉu thì bọn họ im lặng?

Nghe Ải Nhân tộc giới thiệu, Tinh Linh tộc, Vu Nhai hút ngụm khí lạnh.

Thì ra Ứng thiếu soái trừ có lực lượng không gian ra còn có một loại lực lượng, một lực lượng kỳ lạ khống chế người chết.

Bố Ân Đặc không rõ ràng lực lượng này là cái gì, thuộc hạ của Ứng thiếu soái cũng không rõ. Chỉ biết Ứng thiếu soái có thể khiến nhân loại chết vẫn đi đứng bình thường, khiến người ta không nhìn ra được chút sơ hở.

Vu Nhai trầm ngâm, nghi ngờ hỏi:

- Nếu ta đoán đúng thì có lẽ liên quan đến bí thuật vong linh.

Vu Nhai dứt lời, vô số người biến sắc mặt, bao gồm các Ải Nhân tộc Bố Ân Đặc.

Vong linh pháp sư trong bách tộc loạn địa nhiều hơn Huyền Binh đế quốc tưởng tượng, toàn là bị Ma Pháp đế quốc truy sát chạy tới đây, cũng là tai họa trong bách tộc loạn địa, khiến người nghe biến sắc mặt. Tuy nhiên vì chỗ này là bách tộc loạn địa nên không cách nào thống nhất truy sát vong linh pháp sư được.

Ai nấy sợ hãi nhìn Ứng thiếu soái trong hôn mê, rất muốn giết gã ngay.

- Nói nhảm, Ứng thiếu soái chúng ta chỉ biết thuật khống hồn, không liên quan gì đến vong linh!

Thú Đằng tộc nhân biến sắc mặt. Nếu bị cho rằng liên quan đến vong linh thì sẽ là tai nạn toàn Thú Đằng tộc.

Hùng tướng quân vội giải thích rằng:

- Những nhân loại này chưa chết hẳn, không có chút tử khí thậm chí chứa một tí sự sống.

Mọi người ngẩn người, linh giác vội tập trung vào người nhân loại. Đúng như Hùng tướng quân nói các nhân loại còn có sự sống nhưng đó là của người chết, một tia hồn phách tán đi thì đi đời nhà ma.

- A! Xem ra ta đã đoán sai. Nhưng dù không phải thuật vong linh thì cũng là thuật rút hồn bị Huyền Binh đế quốc cấm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 843: Sở thích của Bố Ân Đặc (2)
Đúng là Vu Nhai đã nhìn lầm, mới rồi hắn cẩn thận thảo luận với các binh linh, được đến kết luận là không phải thuật vong linh. Nếu là thuật vong linh thì Ứng thiếu soái có to gan cách mấy cũng không dám lấy ra, đây là thuật rút hồn. Các bước cụ thể là: Giết nhân loại, trấn áp một chút hồn phách trong cơ thể không tán đi, khiến những nhân loại biến thành xác sống.

Đây là một loại tà thuật đoàn tạo sư tà ác rút linh hồn nhân loại làm binh linh.

Như Vu Nhai đã nói, Huyền Binh đế quốc rõ ràng cấm thuật pháp này, tuy nhiên nếu sự kiện không quá ác liệt thì cũng không sao. Ứng thiếu soái sử dụng trong bách tộc loạn địa hoàn toàn không bị gánh nặng tâm lý.

- Mặc kệ thế nào thì Ứng thiếu soái giết nhiều nhân loại trong Hồng Phong thị trấn, thậm chí dùng thuật rút hồn tà ác, chỉ cần báo về nhân loại là sẽ có người đến đây công khai phê phán.

Vu Nhai không quan tâm Ứng thiếu soái, tên này đáng sợ nhưng đó là lúc ẩn núp. Khi tất cả thủ đoạn của Ứng thiếu soái bị công bố thì sẽ biến yếu ớt, gã tiêu đời.

Quả nhiên, nghe Vu Nhai nói xong Thú Đằng tộc nhân hoàn toàn biến sắc mặt.

Thú Đằng tộc nhân rất muốn diệt khẩu Vu Nhai nhưng dù làm vậy thì sao? Vu Nhai không đi báo tin nhưng Tinh Linh tộc cũng sẽ làm, không lẽ diệt khẩu toàn Tinh Linh tộc?

- Không, Ứng thiếu soái của chúng ta không phải dùng thuật rút hồn, đó là . . . Đó là . . .

Hùng tướng quân không nói nên lời. Chỉ trưởng lão trong tộc và Ứng thiếu soái biết thứ này có phải là thuật rút hồn hay không. Hùng tướng quân giải thích yếu ớt, các Thú Đằng tộc nhân cứng họng mặt đỏ rần.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Mặc kệ có hay không, nhân loại sẽ điều tra.

Tinh Linh tộc lộ biểu tình mừng rỡ, đặc biệt là cao tầng Tinh Linh. Lúc trước bọn họ lo xích mích với Thú Đằng tộc tiếp theo phải làm sao? Giờ thì không sợ nữa, chờ Ứng thiếu soái trở về trước không lo đối phó Tinh Linh tộc mà làm sao ứng đối với nhân loại.

Bất kể như thế nào, rất nhiều người Hồng Phong thị trấn đã chết, sẽ có nhân loại đến điều tra.

Như Vu Nhai nói, Tinh Linh tộc không cần cố ý đi quan phủ nhân loại cầu viện, chỉ cần báo cáo với đám nhân loại đến điều tra ra được. Thú Đằng tộc sẽ nhức đầu, nhiều nhân loại trong trấn chết còn lấp liếm được nhưng thuật rút hồn có thể cho nhân loại có thêm cớ 'báo thù cho bằng hữu, thân nhân' tấn công Thú Đằng tộc.

Tuy nhân loại sẽ không vào bách tộc loạn địa quy mô lớn, bình thường đi vào chắc chắn bị các tộc chèn ép, bên Ma Pháp đế quốc cũng rục rịch. Nhưng nếu có cớ thì khác, cũng không sợ vấn đề tự thuốc tai họa.

Về địa hình, nhân loại có quy mô lớn thế nào cũng không thể tiêu diệt sạch ba tộc, nếu hành động phải nghĩ đến hậu quả các chủng tộc hợp tác lại. Nhân loại sẽ biết điều chỉ xuống tay với Thú Đằng tộc.

Cứ thế điểm đáng ngờ trong kế hoạch của Ứng thiếu soái nổi lên mặt nước. Trước tiên Ứng thiếu soái bắt giữ Tinh Linh, giết và khống chế nhân loại trong Hồng Phong thị trấn, điều khiển các dị tộc khác trong thị trấn. E rằng những dị tộc đã bị Ứng thiếu soái diệt khẩu. Sau đó Ứng thiếu soái hợp tác với Bố Ân Đặc đến Tinh Linh tộc giả bộ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chuyện sau đó thì mọi người đều rõ ràng.

Vốn kế hoạch này kín không kẽ hở, đặc biệt là Tinh Linh tộc nhân thuần khiết. Ai ngờ gặp Vu Nhai.

Tóm lại Tinh Linh tộc hoàn toàn không cần lo Sương trưởng lão không cứu về mấy trăm Tinh Linh tộc nhân được, cũng không sợ Thú Đằng tộc trả thù. Bây giờ bọn họ chỉ cần chờ Sương trưởng lão đưa người về, đuổi Thú Đằng tộc, Ải Nhân tộc đi là xong.

Quan trọng nhất là trải qua sự kiện lần này bọn họ được nữ vương Tuyết Đế Nhi vĩ đại, trông thấy hy vọng của Tinh Linh tộc.

Điều duy nhất khiến Tinh Linh tộc lo âu là nhân loại trước mắt. Tuy Vu Nhai vỗ ngực tự xưng là đại hiệp 'chuyên giúp người, không ích kỷ' nhưng nhìn sao cũng không giống người tốt, nhưng đôi khi hắn đúng là người tốt. Nhưng dù nhân loại này là người tốt hay xấu thì chuyện hắn 'ở chung một đêm' với Tuyết Đế Nhi đại nữ vương để lại bóng ma cho Tinh Linh tộc.

- Nhân loại, mau lấy đồ ra rồi trả không gian giới chỉ lại cho ta!

Nếu đã phân tích xong việc của Ứng thiếu soái thì Ải Nhân tộc phải đi về, ở lại đây thêm mất mặt sao? Nhưng không gian giới chỉ còn trong tay Vu Nhai, không thể tặng không cho hắn.

Vu Nhai cười gian:

- Hì hì, tới ngay tới ngay, vậy ta sẽ chọn.

Hình dạng này của Vu Nhai cách xa với hình tượng 'đại hiệp' vĩ đại, nhưng giờ ai quan tâm mấy thứ này? Bọn họ mong chờ Vu Nhai sẽ lấy ra thứ tốt gì. Các Tinh Linh tộc nhân cầu nguyện Vu Nhai rút sạch máu Bố Ân Đặc.

Ngay khi Vu Nhai lần mò không gian giới chỉ của Bố Ân Đặc thì bên Thú Đằng tộc vang lên tiếng kêu:

- Ứng thiếu soái, người đã tỉnh lại?

Ứng thiếu soái bị Vu Nhai đánh xỉu rốt cuộc từ từ mở mắt ra.

Ứng thiếu soái mới tỉnh dậy, đầu còn choáng váng nhưng rất nhanh gã kịp phản ứng lại, muốn tìm nhân loại kia lý luận.

- Nhân loại, ngươi dám hãm hại ta, ngươi . . .

Nhưng Ứng thiếu soái mới tỉnh, giọng không lớn. Rất nhanh Vu Nhai lấn át giọng Ứng thiếu soái.

Vu Nhai hú lên:

- Cha nó, Bố Ân Đặc công tử, sao chỗ của ngươi có y phục lớn như vậy? Hay ước mơ của ngươi là cao to như nhân loại?

Mọi người, bao gồm Ứng thiếu soái nhìn một trường bào màu trắng bạc trong tay Vu Nhai. Mặt trên thêu con ma thú đặc biệt, chính là hình dạng thú văn trên người Ứng thiếu soái. Trường bào này giống y như cái Ứng thiếu soái mặc, nhưng tại sao quần áo của gã lại nằm trong không gian giới chỉ của Bố Ân Đặc?

Người ba đại tộc há hốc mồm, mắt liếc qua liếc lại từ người Bố Ân Đặc đến Ứng thiếu soái.

- Cha nó, sao nhiều vậy . . .

Mọi người chưa kịp hiểu gì thì Vu Nhai chậm rãi lấy y phục ra khỏi không gian giới chỉ của Bố Ân Đặc. Tất cả thấy rõ bộ đồ có nội y, quần lót, đặc biệt thị quần lót . . .

Người ba đại tộc há hốc mồm. Tinh Linh tộc thụt lùi một bước, thuộc hạ của Bố Ân Đặc cũng lùi bước kinh hoàng nhìn gã. Cứ tưởng Ứng thiếu soái rình coi đã đáng sợ, không ngờ Bố Ân Đặc còn ghê hơn. Tưởng tượng xem hai nam nhân một cao một thâp trần truồng làm chuyện kia . . . Sởn gai ốc.

...

- Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý làm lộ chuyện riêng tư của các ngươi. Ba món này đây, trả không gian giới chỉ lại cho ngươi.

Lúc này dường như Vu Nhai phản ứng lại, nhanh chóng nhét y phục của Ứng thiếu soái vào không gian giới chỉ, tốc độ siêu nhanh. Vu Nhai lấy ba tài liệu rèn thắng nhờ cuộc thi, tốc độ cũng cực nhanh. Đến khi Vu Nhai ném trả không gian giới chỉ cho Bố Ân Đặc chưa đến ba giây, biểu hiện sợ hãi dính vào chiếc nhẫn.

Mãi khi Bố Ân Đặc nhận lại không gian giới chỉ mới lấy về tinh thần:

- Nhân loại . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 844: Cảnh giới cao nhất của hãm hại
Bố Ân Đặc bối rối, bên kia Ứng thiếu soái cũng không kịp phản ứng. Bây giờ Ứng thiếu soái quên luôn cả việc giải thích 'Ứng thiếu soái từng đến đây'.

Lúc trước đã nói trong Thú Đằng tộc cũng có chuyện thích nam, không phải việc đại nghịch bất đạo gì nhưng đổi lại là Ứng thiếu soái thì khó coi. Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng phải nói nghe Ứng thiếu soái có sở thích đó thì còn ai dám lăn lộn với gã?

Nếu sự thật đúng như vậy thì đỡ, vấn đề là giới tính của Bố Ân Đặc, Ứng thiếu soái rất bình thường, vấn đề là bọn họ bị hãm hại.

Tuy Vu Nhai không có cảm giác gì với mấy chuyện này, dù sao đó là tự do cá nhân nhưng hắn biết lợi dụng nó khiến Bố Ân Đặc, Ứng thiếu soái khốn khổ. Tiểu Hắc có thể xuyên toa trong không gian giới chỉ lại lập công lớn.

Tóm lại nếu chuyện này bị chụp mũ thì Bố Ân Đặc, Ứng thiếu soái sẽ rất thảm.

Vì muốn Bố Ân Đặc bị đả kích nhiều hơn cả Ứng thiếu soái thể theo yêu cầu của Khắc Liệt Luân Tư có thể nói là Vu Nhai vắt hết óc, cuối cùng quyết định kế hoạch này. Đánh xỉu Ứng thiếu soái, khiến Tiểu Hắc vào không gian giới chỉ của gã, lấy y phục ra rồi chui vào không gian giới chỉ của Bố Ân Đặc, bỏ đồ vào.

Cuối cùng là Vu Nhai biểu diễn thành tình huống hiện nay.

Sự việc nói thì đơn giản nhưng khi làm không dễ chút nào. Đầu tiên phải làm Ứng thiếu soái xỉu nếu không Tiểu Hắc vào không gian giới chỉ của gã sẽ bị phát hiện, thời gian xỉu phải canh đúng lúc không gian giới chỉ của Vu Nhai tiếp xúc với không gian giới chỉ của Bố Ân Đặc, nếu không Tiểu Hắc vẫn bị phát hiện. Thời gian tiếp xúc được bao lâu?

Tối đa là ba, năm giây, đây là kết quả sau khi Vu Nhai đánh xỉu Ứng thiếu soái thì la lên vài tiếng.

Trong thời gian ba, năm giây Tiểu Hắc phải xuyên qua hai không gian giới chỉ, còn phải lấy đồ của gã.

Những bộ đồ này không thể lấy nguyên bộ ra, Tiểu Hắc cũng phải đeo một chiếc phù văn.

May mắn chỉ cần không gian giới chỉ loại không gian nhỏ nhất đeo trên người Tiểu Hắc, sẽ không xảy ra chuyện không gian và không gian đụng độ nhau sinh ra hàng loạt vấn đề như không gian tan vỡ. Tóm lại Tiểu Hắc nghịch thiên.

Các bước cụ thể là Vu Nhai đánh xỉu Ứng thiếu soái sau đó bí mật kết nối không gian giới chỉ của mình và của gã. Tiểu Hắc mang không gian giới chỉ hành động. Tiếp theo Vu Nhai dùng cuộc thi rèn gài bẫy Ứng thiếu soái, lấy được không gian giới chỉ của gã. Không gian giới chỉ đã nằm trong tay Vu Nhai thì chuyện đơn giản hơn lúc làm với Ứng thiếu soái.

Trên không gian giới chỉ có ấn ký của Bố Ân Đặc nên nhìn như đơn giản nhưng không dễ làm. Vu Nhai phải âm thầm rót năng lực che giấu hơi thở của ám chi trạc vào trong từ từ, vì vậy Vu Nhai kéo dài thời gian buộc Bố Ân Đặc kể rõ về kế hoạch của Ứng thiếu soái.

Trong đó Vu Nhai góp sức rất nhiều, hắn có linh giác siêu cường đại nên mới mở được không gian giới chỉ của hai người.

Nếu Tiểu Hắc một mình có thể tùy tiện vào không gian giới chỉ của người ta thì Vu Nhai không cần làm gì, để nó đi khắp nơi ăn trộm đã thành người giàu nhất Huyền Binh đế quốc.

- Ta làm? Ta nói này Bố Ân Đặc công tử, hình như hãm hại người là sở trường của ngươi đi? Ta có thể tài hãm hại người ngay trước mắt bao người.

Vu Nhai phản bác một câu làm Bố Ân Đặc nghẹn họng.

- Làm người không thể vô sỉ đến mức này. Đúng là đúng, không phải là không phải. Ải Nhân tộc Kim Chuy bộ lạc thật khiến người kinh tởm.

Lần này Tinh Linh tộc không im lặng nữa, với Tuyết Đế Nhi dẫn đầu nói nhao nhao lên.

- Đúng vậy! Thừa nhận cũng có sao? Chúng ta thông cảm được, dù sao Ứng thiếu soái đẹp trai như vậy.

- Cần gì chối? Mọi người đều thấy rõ ràng.

Nói đùa, mọi người thấy Vu Nhai chậm rãi lấy y phục của Ứng thiếu soái ra khỏi không gian giới chỉ của ngươi, thứ này có thể giả được sao?

Mọi người không biết trên thế giới có ma thú nghịch thiên như Tiểu Hắc.

- Phụt!

Bố Ân Đặc không phải đối thủ của đám Tinh Linh tộc nhân, bị dồn ép rất buồn bực, có miệng khó giải thích. Đặc biệt là Bố Ân Đặc chính mắt thấy Vu Nhai lấy đồ từ trong không gian giới chỉ của gã. Bố Ân Đặc cảm ứng được những y phục của Ứng thiếu soái bỗng nhiên trong xuất hiện trong không gian giới chỉ của gã, không thấy Vu Nhai nhét đồ vào.

Nhưng rõ ràng lúc Bố Ân Đặc giao ra không thấy mấy thứ này.

Bởi vì bị hãm hại, bị oan uổng lại không cách nào giải bày, cộng với lúc trước bị nhân loại dùng tài rèn đánh bại, Bố Ân Đặc tức giận xì khói, lên tăng sông cuối cùng hộc máu xỉu.

Bố Ân Đặc đã được một bài học, muốn vu oan người thì phải hãm hại đến mức đương sự không cãi lại được mới là cảnh giới cao nhất.

- Phụt!

Bên kia Ứng thiếu soái cũng gặp tình trạng tương tự, khác nhau là gã thảm hơn Bố Ân Đặc nhiều. Ứng thiếu soái bị hãm hại lần thứ hai, còn trong tình huống không cách nào giải thích. Danh dự của Ứng thiếu soái tụt dốc thảm hại, cuối cùng gã cảm thấy chỗ lúc trước bị đánh xỉu lại nhức nhối, phun ra búng máu, ngất xỉu.

Khi Ứng thiếu soái, Bố Ân Đặc xỉu nhìn Vu Nhai trân trân muốn nuốt sống hắn. Tuy hai người không hiểu tại sao sự việc thành ra thế này nhưng chắc chắn tất cả là do nhân loại kia làm ra.

Vu Nhai ngây thơ đứng yên, biểu thị sám hội lỡ làm lộ 'bí mật của hai người'.

Bố Lôi vác Bố Ân Đặc lên, nói:

- Quả nhiên nhân loại là sinh vật gian trá nhất. Tinh Linh tộc, các ngươi bảo hổ lột da coi chừng bị ăn không còn mẩu xương.

Bố Lôi nhìn Vu Nhai chằm chằm:

- Chúng ta đi.

Mặc dù Bố Lôi khâm phục tài rèn của Vu Nhai nhưng kẻ thù chính là kẻ thù, gã cảm thấy cách hắn rèn rất quen, chắc chắn là kỹ pháp thuộc về Ải Nhân tộc nhưng không biết do ai dạy.

Ồn ào!

Tinh Linh tộc nhân lại hò reo. Đuổi đi Ải Nhân tộc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hỏi sao các Tinh Linh tộc nhân không vui sướng? Chỉ còn lại Thú Đằng tộc, tiếc rằng Tuyết Đế Nhi không cho phép bọn họ đi, phải chờ Sương trưởng lão trở về rồi tính, cũng mượn cơ hội chấn nhiếp.

Thời gian chậm rãi trôi, đằng trước cung điện trung tâm Tinh Linh tộc, các vệ binh Tinh Linh đứng ngay ngắn xung quanh quảng trường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy trăm Thú Đằng tộc nhân ở giữa quảng trường. Thú Đằng tộc nhân dám rục rịch một chút là sẽ ăn cung tên.

Có mấy trưởng lão ở lại tọa trấn, không sợ Thú Đằng tộc nhân làm bậy.

Tuyết Đế Nhi chính thức lấy thân phận đại nữ vương chiêu đãi Vu Nhai tướng quân 'đại hiệp' nhân loại.

Hai người ngồi đằng trước cung điện trung tâm, ngay đầu bậc thang quảng trường có thể nhìn xuống bên dưới. Vốn Tuyết Đế Nhi định đón Vu Nhai vào cung điện nhưng các trưởng lão nhớ tới nhân loại này đã cởi trần truồng thay đồ trong cung điện liền phu quyết đề nghị này. Lúc trước có thể nói là vô tình nhưng giờ chu động dẫn Vu Nhai vào lỡ chọc giận Tinh Linh nữ thần thì sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 845: Thanh thanh bạch bạch
Vu Nhai không biết suy nghĩ của các Tinh Linh tộc nhân, hắn không mấy quan tâm bọn họ sắp xếp thế nào.

- Này, ngươi còn chưa nói tên cho ta biết.

- A! Thì ra ta chưa tự giới thiệu? Ta tên Vu Nhai, nàng gọi ta là Vu đại ca được rồi.

Vu Nhai không chút khách sáo khiến Tinh Linh năm mươi tuổi gọi mình là đại ca. Cũng không có gì không đúng, tính tuổi của Tinh Linh tộc đổi với nhân loại thì bây giờ Tuyết Đế Nhi cùng lắm là mười tám tuổi, mới trưởng thành, hơn nữa khiến một nữ vương gọi mình là đại ca sẽ rất phấn khởi.

Đại nữ vương Tinh Linh ngượng nghịu kêu lên:

- Vu . . . Vu đại ca . . .

Tuy ngượng miệng nhưng Tuyết Đế Nhi không dám phản bác. Trước mặt nhân loại này đại nữ vương Tinh Linh không có chút can đảm phản bác, đương nhiên nàng có lá gan nghi ngờ.

- Ngươi thật sự là tướng quân của nhân loại?

- Đương nhiên là thật, nàng lại nghi ngờ ta?

tay Vu Nhai cầm ba loại tài liệu cực phẩm lây từ chỗ Bố Ân Đặc, hắn suy nghĩ tiếp theo nên rèn loại huyền binh, nghe Tuyết Đế Nhi hỏi thì trừng mắt.

- Không phải, ta chỉ là . . . Chỉ là . . .

Tuyết Đế Nhi không biết nên nói sao không để nhân loại vui buồn thất thường phản cảm, trời biết hắn phản cảm sẽ làm ra chuyện gì khiến người tan vỡ.

Vu Nhai bật cười nói:

- Không phân rõ ta nói cái gì là thật, là giả?

Vu Nhai trông thấy bộ dạng Tuyết Đế Nhi như thế này rất muốn nhéo một cái sau đó xoa nắn lỗ tai nhọn. Vu Nhai thật sự làm như vậy, nhưng hắn mới vươn tay ra chợt cảm giác sát khí vô tận, vội rụt tay về.

- Đúng . . . Đúng vậy!

Tuyết Đế Nhi sợ hãi thụt lùi ra sau, tuy không hiểu tại sao nàng không quá phản cảm các hành động thân thiết của nhân loại nhưng xung quanh còn nhiều người xem, nàng là nữ vương tương lai!

- Chuyện hãm hại Ứng thiếu soái, Bố Ân Đặc là giả, nàng cũng biết rõ. Với Tinh Linh tộc các người thì ta chưa từng nói dối câu nào.

Vu Nhai nói:

- Đúng là ta có chuyện cần Tinh Linh tộc giúp, vì cứu người nên lẻn vào và đi tới Thánh thụ Tinh Linh. Bởi vì phát hiện kế hoạch của Ứng thiếu soái nên ta khắc chữ hãm hại hắn, bất cẩn vào nhầm nơi nãi nãi của nàng chữa bệnh, bị nàng phát hiện. Vì nàng quá ngốc . . . Đơn thuần nên đành dùng cách cứng rắn . . .

Vu Nhai không che giấu, kể thẳng các việc cho đại nữ vương Tinh Linh nghe.

Đương nhiên Vu Nhai che giấu vài chuyện khác. Ví dụ Vu Nhai vừa cứu người vừa cố ý điều nghiên địa hình, cố ý lẻn tới bên hồ nhìn xem có mỹ nữ Tinh Linh tắm rửa không.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Đúng là ta được tàn hồn Tinh Linh thần nỗ viễn cổ truyền thừa, đây là lệnh bài hạ phẩm tướng quân của ta, mới phát nhưng chưa được sắc phong, dưới tay không có binh tốt gì, chỉ hù Ải Nhân tộc. Khưu phong thú của ta đang chạy tới, thật sự là lục giai, chút nữa nàng sẽ thấy.

Vu Nhai che giấu chuyện hắn có gần nguyên Tinh Linh thần nỗ viễn cổ.

Tuyết Đế Nhi say mê lắng nghe, những gì Vu Nhai nói dường như toàn là sự tích anh hùng. Đại nữ vương Tinh Linh nhớ lại mỗi bước Vu Nhai làm đều từng khâu kết nối nhau, hắn dùng thực lực giành lấy ưu thế.

Dù là thuật dịch dung, tiềm hành, rèn.

Tất cả Vu Nhai đều đạt đến đăng phong tạo cực, nếu như không có những thứ này thì hắn không thể nào làm được tình huống hiện có. Chỉ trách bề ngoài Vu Nhai như tên lôm côm, nhưng giờ nghĩ lại hắn cường đại khiến người rung động.

Trong lòng Tuyết Đế Nhi nổi lên cảm giác tôn sùng, nếu nàng là nhân loại này thì Tinh Linh tộc sẽ bị người ta ăn hiếp sao?

Đại nữ vương Tinh Linh thầm đặt quyết tâm:

- Nhất định phải trở nên lợi hại như nhân loại trước mắt. Bây giờ mình nhờ nhân loại mới có lại niềm tin nữ vương tương lai nhưng hắn không thể giúp mình suốt đời, nếu gặp chuyện gì phải tự mình giải quyết nếu khi đó mình vẫn không có năng lực thì sẽ lại bị đẩy vào địa ngục. Không, nhất định không được như vậy.

Tuyết Đế Nhi hốt hoảng nhớ lại những gì Vu Nhai đã làm, chậm rãi hấp thu, chậm rãi tiêu hóa.

Nhưng đại nữ vương Tinh Linh ngẫm nghĩ, chợt nhớ đến những lời Vu Nhai nói, thầm nghĩ:

- Cái gì gọi là 'ở chung một đêm'? Lại còn nói ra lời khiến người hiểu lầm, nam nhân này có âm mưu gì?

Tuyết Đế Nhi cố gắng khiến mình biến thông minh hơn, nàng cảm giác những lời Vu Nhai nói lúc trước là cố ý, vì khiến Tinh Linh tộc biết nàng và hắn 'ở chung một đêm'. Không lẽ hắn . . .

Lúc trước Vu Nhai nói 'may mắn không cần phụ trách' khiến Tuyết Đế Nhi rất buồn bực, nhưng nàng muốn trở nên trí tuệ, nên nàng hiểu theo hướng 'thông minh', cuối cùng hiểu.

Đại nữ vương Tinh Linh không ngờ rằng Vu Nhai nói vậy là để kích thích Ứng thiếu soái.

- Nàng có sao không? Sao mặt đỏ vậy?

Vu Nhai chớp mắt, thầm nghĩ:

- Chuyện gì đây? Sao Tuyết Đế Nhi bỗng nhiên trở nên tươi ngon mọng nước thế này? Làm ơn đừng hiểu lầm ta làm gì nàng, sát khí xung quanh lại đặc hơn.

Vu Nhai giới thiệu mục tiêu các loại hành động là vì cố ý hướng dẫn Tuyết Đế Nhi.

Lúc trước đã nói vì Tinh Linh thần nỗ viễn cổ kính nhờ, để sau này tu sửa lại nên trải đường sẵn nên Vu Nhai phải làm Tinh Linh tộc cường đại lên, nếu bọn họ cứ ngốc nhếch như vậy một ngày nào đó sẽ tiêu đời.

Quan trọng nhất là khiến Tuyết Đế Nhi mạnh mẽ hơn, có thể nói một không hai trong Tinh Linh tộc, vậy đại ca như Vu Nhai sẽ . . .

- Không . . . Không có việc gì . . . Ta chỉ là . . . Chỉ là . . .

Tuyết Đế Nhi bản năng siết vạt áo, không biết nên nói cái gì, cảm ngộ gì đó bị ném đi chín tầng mây. Bây giờ đại nữ vương Tinh Linh chỉ nghĩ đến nếu Vu Nhai thổ lộ hoặc nhờ cứu Tinh Linh tộc nên nêu yêu cầu đáng sợ kia thì phải làm sao?

Vân đại trưởng lão đi đến, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt già nua uy nghiêm hỏi:

- Nhân loại bằng hữu, có thể nói cho chúng ta biết lúc trước ngươi nói 'ở chung một đêm' với Tuyết Đế Nhi là có ý gì?

Người già thành tinh, Vân đại trưởng lão nhìn ra trạng thái của Tuyết Đế Nhi. Loại trạng thái này quá nguy hiểm. Hết cách, Tinh Linh tộc quá ngây thơ, tuy nhân loại gian trá nhưng không thể phủ nhận sức hấp dẫn nam tính của bọn họ. Mặc dù nhân loại này không tổn thương Tinh Linh tộc nhân nhưng trộm đi trái tim Tinh Linh, Vân đại trưởng lão đã sống rất lâu, nàng thấy nhiều, bao gồm đại di của Tuyết Đế Nhi cũng bị nhân loại dụ dỗ.

Nãi nãi của Tuyết Đế Nhi có hai nữ nhi, trong đó một vị chính là mẫu thân của Tuyết Đế Nhi lúc trước mẫu thân Tuyết Đế Nhi vì đối phó một con ma thú siêu cường đại xâm nhập mà cùng phụ thân của nàng song song chết trận, chỉ để lại một nữ nhi.

Mẫu thân của Tuyết Đế Nhi còn có một tỷ tỷ, vốn nên là đại di này kế thừa ngôi nữ vương.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 846: Thanh thanh bạch bạch (2)
Nhưng nàng bị nhân loại dụ dỗ cho đến nay không có tin tức gì. Một người biến mất, một người chết trân, may mắn để lại Tuyết Đế Nhi, giờ chỉ còn mỗi một dòng độc đinh, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sẽ đắc tội nhân loại có lẽ chủ đạo tất cả, giúp đỡ Tinh Linh tộc giải quyết mọi nguy hiểm thì Vân đại trưởng lão phải bóp nát tất cả trong nôi.

Lúc trước bọn họ bàn bạc điều kiện của Ứng thiếu soái chưa từng nghĩ sẽ gả Tuyết Đế Nhi đi mà là bàn cách ứng đối, nên chưa tốn một canh giờ là có quyết định.

Mặt Tuyết Đế Nhi lại đỏ rực, càng thêm ngượng nghịu. Các trưởng lão Tinh Linh tộc ánh mắt càng nguy hiểm.

- A? Ở chung một đêm đương nhiên là cùng nhau ở chung một buổi tối, còn có ý gì?

Vu Nhai chớp mắt, sau đó bừng tỉnh:

- Cha nó, các người nghĩ đi đâu vậy? Tinh Linh tộc các người suy nghĩ bậy sao? Các người không trong sáng gì cả, ta và Tuyết Đế Nhi thanh thanh bạch bạch, các ngươi đừng là bẩn danh dự của ta!

Vu Nhai nói rất căm uất như thể hắn bị nhiều uất ức.

Các trưởng lão không biết nên nói cái gì, đại nữ vương Tinh Linh cũng ngây người. Mặt Tuyết Đế Nhi không đỏ nữa, mắt ai oán, nàng quên mất bài học lúc trước Vu Nhai dạy. Nỗi lòng Tuyết Đế Nhi phức tạp, suy đoán Vu Nhai có ý gì.

Vu Nhai không có ý gì, hắn chỉ thanh minh một sự thực để các trưởng lão đừng tức giận tiêu diệt hắn.

Còn tâm lý của Tuyết Đế Nhi thì có quỷ mới biết. Bọn họ mới quen nhau một ngày, Vu Nhai vô sỉ như vậy, các loại thủ đoạn hãm hại không dứt, khi dễ Tuyết Đế Nhi đủ điều. Trừ phi Tuyết Đế Nhi thích bị hành hạ, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không có khả năng thích Vu Nhai.

Tuyết Đế Nhi không có nhiều lo lắng như các trưởng lão, nàng biết rõ cùng nhân loại sẽ không được kết quả gì. Đại nữ vương Tinh Linh chỉ lo Vu Nhai nêu yêu cầu quá đáng, cảm giác mông lung bản thân nàng cũng không hiểu. Vu Nhai đột nhiên nói thẳng như thể hắn bị người ăn bớt, khiến Tuyết Đế Nhi bản năng rất buồn bực, cực kỳ bực mình.

Đại nữ vương Tinh Linh thầm nghĩ:

- Không lẽ đúng như hắn nói, mình ngốc nghếch, hắn rất vui vì không cần chịu trách nhiệm?

Nỗi lòng của Tuyết Đế Nhi, Vu Nhai, các trưởng lão Tinh Linh tộc lộn xộn.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Tuyết Đế Nhi, các trưởng lão Tinh Linh tộc không nhìn thấu Vu Nhai. Mặc dù Vu Nhai đã giải thích rõ các hành động của mình nhưng Tuyết Đế Nhi vẫn không hiểu hắn một chút xíu nào.

Vu Nhai thì vô tâm vô phế, phát huy đặc điểm của trạch nam tiêu chuẩn là ăn bớt bằng lời nói.

Vân đại trưởng lão nặng nề nhắc nhở:

- Nếu không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta yên tâm.

Các trưởng lão rời đi, để lại Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi ngồi đối mặt nhau. Hai người im lặng. Vu Nhai nhún vai nghiên cứu các loại tài liệu trong không gian giới chỉ chuẩn bị cho sắp tới rèn hoặc tăng cường trang bị. Tuyết Đế Nhi tiếp tục suy nghĩ những thứ Vu Nhai dạy nàng.

Vu Nhai xác nhận phương án rèn tiếp theo, bốn phía yên lặng làm hắn ngồi không yên.

Vu Nhai hỏi:

- Phải rồi, có thể nói cho ta biết Tinh Linh tộc các người vận dụng linh lực thế nào không? Thánh thụ Tinh Linh có tác dụng gì với các người? Cứ nói những gì có thể, bí mật thì không cần nói.

Không phải biết linh lực Tinh Linh tộc giúp ích cho Vu Nhai phát huy kỹ xảo Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, Thánh thụ Tinh Linh thì trợ giúp rất lớn cho Vu Nhai cảm ngộ, tu sửa Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, Linh Doanh tiến bộ. Bây giờ Vu Nhai không dám gian dối lừa gạt Tuyết Đế Nhi, các trưởng lão đang nhìn chằm chằm.

- Ừm! Được.

Tuyết Đế Nhi luôn không biết làm sao để báo đáp Vu Nhai, tuy hắn đưa ra điều kiện nhưng đó thuộc về Tinh Linh tộc trả ơn. Đại nữ vương Tinh Linh nhặt về tự tin, nàng chưa có cơ hội báo đáp Vu Nhai vì điều này. Tuyết Đế Nhi muốn khoe khoang mình bác học, muốn nói với Vu Nhai rằng ta không ngốc, ta cũng rất lợi hại.

Một người hưng phấn nói, một người thích thú lắng nghe, không khí lúng túng biến mất, trở nên vui vẻ ấm áp. Thỉnh thoảng Vu Nhai xen vào hỏi vài câu, Tuyết Đế Nhi càng kể hăng say.

Các trưởng lão lại bực bội, nếu không nghe thấy đoạn đối thoại thì bọn họ rất muốn tách Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi ra ngay.

Đám vệ binh Tinh Linh tộc nhân ghen tỵ, đặc biệt là Tinh Linh nam.

Ánh mắt cả đám như mũi tên trong tay, tuy nhân loại này là ân nhân nhưng vẫn thấy ghét. Trừ trưởng lão có điều suy đoán ra tất cả Tinh Linh tộc cho rằng người đuổi Ứng thiếu soái đi, cứu Tinh Linh tộc, phát huy lực lượng chủ yếu là Tuyết Đế Nhi.

Còn đôi mắt khác đang tóe lửa nhìn.

Ứng thiếu soái đã tỉnh lại, lúc trước gã còn quậy tưng bừng nhưng không ai thèm quan tâm gã, cảm giác đi đâu cũng là tiêu điểm không còn. Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi phớt lờ phế nhân Ứng thiếu soái.

Ứng thiếu soái bất lực đành xuống tay với thuộc hạ, nhưng bọn họ biểu hiện nghi ngờ gã là 'cái kia', rụt rè tránh xa gã. Ứng thiếu soái tức giận suýt xỉu tập hai.

May mắn Ứng thiếu soái là người có quyết đoán, gã dần bình tĩnh lại, hỏi thăm tình hình trong lúc gã xỉu. Sau khi biết chuyện Ứng thiếu soái hoàn toàn nản lòng, gã hiểu không còn đường xoay sở. Dù Ứng thiếu soái chứng minh Vu Nhai hãm hại gã và Bố Ân Đặc, còn chuyện 'Ứng thiếu soái từng đến đây' thì gã vẫn thảm với sự kiện thuật rút hồn.

Cho dù Ứng thiếu soái không dùng thuật rút hồn mà là bí thuật bình thường nhưng nhân loại gian xảo, gã chôn sống người toàn Hồng Phong thị trấn, nhân loại sẽ không lợi dụng cơ hội này đi thăm Thú Đằng tộc sao?

Từ đen có thể nói thành trắng.

Tuy Thú Đằng tộc không sợ nhân loại rầm rộ tấn công nhưng mấy siêu cao thủ đến đủ khiển bọn họ nhức đầu.

Mặc dù nản lòng, mất hết ý chí nhưng Ứng thiếu soái hận, gã hận không thể giết nhân loại này. Đặc biệt khi Ứng thiếu soái nhìn nhân loại kia trò chuyện vui vẻ với nữ nhân trong lòng mình thì ngọn lửa bốc cháy trong lòng gã, sự thù hằn lộ rõ ra.

Nếu không tại nhân loại này thì gã đã không rơi vào kết thuộc như vậy!

Thật lâu sau, không biết Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi nói chuyện bao lâu bỗng nhiên có tiếng kêu vui vẻ truyền vào, là Tinh Linh tộc nhân quay về báo cáo. Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi trò chuyện vui vẻ, đều có thu hoạch riêng buộc phải ngừng lại.

Cùng lúc đó, các Tinh Linh tộc nhân trong cung điện lộ biểu tình vui sướng.

Lại qua mười mấy phút, Sương trưởng lão dẫn một đám chiến sĩ Tinh Linh tộc nhân đi vào. Khi mọi người vui vẻ đi ra nghênh đón thì thấy mặt Sương trưởng lão lạnh băng, các Tinh Linh kéo mấy chục chiếc xe vào, các Tinh Linh tộc nhân nằm ngủ. Ánh mắt mọi người đông lại, mấy Tinh Linh tộc nhân lúc trước Ứng thiếu soái đưa đến cũng còn hôn mê.

Sương trưởng lão gật đầu với Tuyết Đế Nhi rồi vội vàng đến trước mặt Ứng thiếu soái, lạnh lùng nói:

- Ứng thiếu soái, may mắn ngươi chưa đi. Giao giải dược ra đây!

Ứng thiếu soái cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Giải dược? Bây giờ ta không khác gì đã chết, có cho các ngươi giải dược hay không cũng có khác gì?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 847: Trong thụ lao của các ngươi
Ứng thiếu soái vụt ngoái đầu nhìn hướng Vu Nhai, nói:

- Ta cho các ngươi biết, ta hạ độc những Tinh Linh này là lấy từ một dược sư tà ác trong nhân loại, trừ ta ra không ai biết giải dược. Đương nhiên các ngươi có thể kêu nhân loại tìm dược sư đó, phải nhanh lên. Những Tinh Linh này đã xỉu mấy ngày, sợ là bọn họ không chịu thêm một ngày nữa, ha ha ha ha ha ha!

Sương trưởng lão nghe Ứng thiếu soái nói thì tim đập nhanh, biểu tình càng lạnh lùng nói:

- Giao giải dược ra!

- Đừng uy hiếp ta. Ta nói rồi, bây giờ ta không khác gì đã chết, dù ngươi lấy ta uy hiếp tộc nhân của ta cũng vô dụng. Bọn họ không biết giải dược của ta ở đâu, muốn trách thì hãy trách nhân loại này làm quá ác!

Đến lúc này Ứng thiếu soái vẫn rất bình tĩnh, đúng là điển phạm thanh niên, 'đã sinh Du sao còn sinh Lượng'?

Tinh Linh tộc nhân bản năng liếc hướng nhân loại, lắc đầu. Chuyện này không thể trách hắn.

- Ha ha ha ha ha ha! Tinh Linh tộc các người giỏi chế dược lắm mà, về kháng độc các ngươi càng lợi hại. Mau kêu trưởng lão lợi hại nhất của các ngươi đi nghiên cứu, không chừng có thể nghiên cứu thành công.

Ứng thiếu soái cảm thấy chỉ có đả kích Tinh Linh tộc mới xóa nỗi hận trong lòng gã. Nhưng xem bộ dạng Ứng thiếu soái bây giờ thì gã rất tự tin trong thời gian ngắn không thể trừ độc được. Sự thực đúng là vậy, ban đầu Tinh Linh tộc đón mấy Tinh Linh về có nghiên cứu chữa trị nhưng đầu óc mờ mịt, những Tinh Linh thể chất yếu càng hấp hối, cho nên Sương trưởng lão mới sốt ruột.

- Đương nhiên muốn ta giao giải dược ra cũng được, phải có điều kiện.

Ứng thiếu soái nhìn biểu tình của Tinh Linh tộc, lòng rất sung sướng. Ứng thiếu soái đưa mắt nhìn hướng Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi.

Ứng thiếu soái nói:

- Vẫn điều kiện cũ, gả Tuyết Đế Nhi đại nữ vương cho ta. Hì hì, tuy ta mất danh dự nhưng nói sao cũng là thiên tài mấy trăm năm của Thú Đằng tộc. Nếu các ngươi không vừa lòng thì ta sẽ đổi điều kiện khác, ví dụ giết nhân loại này, giết hắn ngay trước mặt ta!

- Ui!

Ứng thiếu soái nêu hai điều kiện cực kỳ sâu sắc. Đầu tiên là Tuyết Đế Nhi, nếu nàng mềm lòng sẽ không chịu nhìn mấy trăm Tinh Linh tộc nhân chậm rãi chết đi, nàng có tinh thần hy sinh. Tuy nhiên không có nghĩa là các trưởng lão Tinh Linh tộc sẽ để mặc đại nữ vương Tinh Linh hy sinh, vì vậy Ứng thiếu soái không quá mong chờ điều kiện thứ nhất. Thật ra Ứng thiếu soái nêu điều thứ nhất để trải đường cho điều kiện thứ hai, giết nhân loại này.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Toàn bộ Tinh Linh tộc nhân ngoái đầu nhìn Vu Nhai, bản tính Tinh Linh lương thiện nên đa số là ánh mắt phức tạp.

Tuyết Đế Nhi nhìn ánh mắt các trưởng lão dần lạnh lùng, dứt khoát nói:

- Không được, Vu đại ca đã cứu Tinh Linh tộc chúng ta, tuyệt đối không được lấy oán trả ơn!

Ứng thiếu soái cười âm trầm:

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Các người phải nghĩ cho kỹ, mấy trăm tộc nhân quan trọng hay một nhân loại gian xảo quan trọng? Ta không tin hắn vô tư giúp đỡ các ngươi.

Đến câu sau Ứng thiếu soái cuồng cười, gã như trông thấy hình ảnh nhân loại này chết.

- Nhân loại, ngươi vắt óc hại ta thành thế này thì sao? Cuối cùng ngươi vẫn chết trước.

Không khí lặng im. Biểu tình các trưởng lão giãy dụa, dần có trưởng lão ánh mắt sát khí nhìn Vu Nhai. Mặt Tuyết Đế Nhi ngày càng lạnh, lòng run rẩy. Tuyết Đế Nhi liếc Vu Nhai, nàng thấy biểu tình nhân loại bình tĩnh, nàng rất quen thuộc vẻ mặt này của hắn, đó là khi hắn bày mưu lập kế. Biểu tình của Vu Nhai như đang đào hố chờ người nhảy, đúng vậy, trực giác nói cho nàng biết hắn đang chờ các trưởng lão nhảy hố.

- Tuyết Đế Nhi, nàng tránh . . .

Tuyết Đế Nhi không đợi các trưởng lão nói xong vội xoay người, kéo tay Vu Nhai như khi làm nũng với nãi nãi, nhõng nhẽo nói:

- Vu đại ca, ta biết chắc chắn ngươi có cách cứu mấy trăm tộc nhân của ta đúng không? Cầu xin ngươi hãy cứu bọn họ đi!

Thanh âm mềm mại nũng nịu. Làm sao Vu Nhai háo sắc từ chối được thanh âm này?

Tuyết Đế Nhi thấy Vu Nhai ngẩn ra chưa phản ứng lại thì tiếp tục bảo:

- Vu đại ca đừng chơi nữa, hãy cứu các tộc nhân của ta đi.

Vu Nhai cố nén không đè đại nữ vương Tinh Linh từ một cô bé biến thành hồ ly tinh, cười khổ nói:

- A! Tinh Linh đúng là chủng tộc có thể bồi dưỡng, nàng đã có thể tốt nghiệp.

Ý của Vu Nhai là cô nàng này đã biến thông minh, không để ý Tuyết Đế Nhi cười ngọt ngào và thở pahò nhẹ nhõm. Vu Nhai chậm rãi bước ra, mặt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn đám người Sương trưởng lão.

Vu Nhai nói:

- Hãy mừng là các ngươi có một nữ vương tương lai tốt như vậy, nếu nàng chậm một bước, các ngươi thật sự dám ra tay sau đó còn muốn ta cứu người? Hừ, ta sẽ khiến các ngươi trả giá đắt!

Không hiểu sao khi thấy biểu tình của Vu Nhai, nghe hắn nói thì trưởng lão, Tinh Linh tộc nhân bình thường tim đập nhanh, bản năng thầm mừng. Bọn họ có một cảm giác là tuyệt đối không thể chọc vào nhân loại này. Vân đại trưởng lão cũng cùng suy nghĩ trên.

Chỉ một câu nói, bọn họ chưa kịp suy nghĩ đã có cảm giác này.

Lúc trước các trưởng lão có ấn tượng rất tệ với Vu Nhai. Tuy rằng Vu Nhai cứu toàn Tinh Linh tộc, thậm chí nhận tàn hồn Tinh Linh thần nỗ viễn cổ truyền thừa, nhưng như Ứng thiếu soái nơi, hắn có âm mưu gì đó mới giúp.

Sợ là Vu Nhai có mưu đồ với Tuyết Đế Nhi, nay có cơ hội giết hắn làm mọi người tim đập nhanh.

Vu Nhai nói:

- Ta xem như nhận rõ Tinh Linh tộc đối xử với ân nhân của mình như thế này đây. Tuyết Đế Nhi, điều kiện của ta nếu gặp cản trở thì ta sẽ khiến Tinh Linh tộc các người trả giá đắt.

Có khi nên chấn nhiếp thì trấn. Các trưởng lão Tinh Linh tộc cậy già lên mặt, nghi ngờ nhân phẩm của hắn. Mới rồi Vu Nhai nói chuyện với Tuyết Đế Nhi bọn họ ở bên rình nghe, bộ dạng như là hắn nói lung tung cái gì sẽ tiêu diệt hắn.

Vu Nhai cũng mượn cơ hội này công khai điều kiện đã trao đổi với Tuyết Đế Nhi.

Tim đại nữ vương Tinh Linh đập nhanh. Nhân loại nam này quá đáng sợ.

Tuyết Đế Nhi cắn môi nói:

- Không phải, chúng ta . . . Ta nhất định sẽ làm tốt điều kiện ngươi nói.

Các trưởng lão nhìn nhau, tạm thời không dám nói gì. Vu Nhai chấn nhiếp rất có tác dụng.

Ứng thiếu soái thấy Vu Nhai làm nũng với Vu Nhai thì chỉ muốn giết người, nhìn hắn chấn nhiếp Tinh Linh tộc thì bực mình muốn điên.

Ứng thiếu soái không tin Vu Nhai có thể cứu người:

- Nhân loại, nói thì đường hoàng nhưng ngươi là dược sư cường đại sao? Ngươi có thể cứu người sao?

- Ta không cứu được nhưng có người có thể.

Tuyết Đế Nhi, các trưởng lão Tinh Linh tộc hỏi ngay:

- Là ai?

- Ở trong thụ lao của các người.

Vu Nhai nhìn hướng Sương trưởng lão, nói:

- Tức là đồng bạn cùng ta bị các ngươi vô cớ bắn tên. Chẳng lẽ các ngươi không có chút nhân phẩm, đã qua lâu như vậy, biết chúng ta không phải người có ý xấu với Tinh Linh tộc các ngươi nhưng vẫn không chịu thả người.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 848: Mùa xuân của Tư Mã Tường (1)
Sương trưởng lão ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến 'Thanh niên' tóc bạc. Nghe Vu Nhai châm biếm, Sương trưởng lão không nói được lời nào, nghẹn mặt đỏ rực. Sương trưởng lão luôn cương cường, đặc biệt ghét và ghê tởm nhân loại, người thứ nhất muốn giết Vu Nhai đổi giải dược chính là nàng. Nhưng bây giờ Sương trưởng lão có chuyện cần nhờ Vu Nhai, cứng rắn? Ngươi còn cứng được không?

- Xin lỗi, mới rồi là chúng ta sơ sót.

Các trưởng lão, bao gồm Vân đại trưởng lão đá lông nheo với Sương trưởng lão, ý là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Sương trưởng lão cương cường đành dịu giọng. Rất nhiều trưởng lão nghĩ nhân loại này quá tệ hại, biết rõ đồng bạn bị bắt nhốt mà còn nhàn nhã tán gái, tám nhảm. Chúng ta mới gặp việc lớn diệt tộc, làm sao rảnh nhớ đến nhân loại gì đó?

Nhưng bây giờ các trưởng lão không dám nói gì, nhớ lại thời viễn cổ nhân loại làm gì dám kiêu ngạo như vậy?

Các trưởng lão chỉ có thể ngẫm nghĩ trong đầu, người sai vẫn là bọn họ. Lúc đầu Tinh Linh tộc không phân tốt xấu bắn chết, nổi sát khí với ân nhân, dù có oán trách cỡ nào thì người sai là Tinh Linh tộc nhân.

- Ta tự mình đi thả người.

Sương trưởng lão xin lỗi xong cắn răng lao hướng thụ lao ở cổ thụ nào đó, lòng cực kỳ bực tức. Không phải bực mình khi đối diện Ứng thiếu soái, Thú Đằng tộc, như thế còn tức giận được, còn bây giờ Sương trưởng lão chỉ có thể cố chịu.

Vu Nhai đào hố, nhưng nếu các ngươi không xấu xa thì sao rớt xuống được?

- Phù.

Cuối cùng Tuyết Đế Nhi đã cảm nhận được nỗi vất vả của nữ vương, nhưng nàng cũng học được chút chuyện chẳng qua tạm thời không tiêu hóa hết.

Tuyết Đế Nhi hỏi:

- Vu đại ca, đồng bạn của ngươi thật sự có cách cứu người?

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Ta nói có thể chữa tức là cách nữa nằm trong tay hắn. Hắn là dược sư ngự dụng hoàng gia của Huyền Binh đế quốc, nếu hắn không cứu được thì trên đời này không ai có thể cứu.

Vu Nhai nhìn hướng Ứng thiếu soái, nói:

- Hơn nữa vị dược sư này còn là cao thủ dùng độc, nếu hắn không cứu được thì vẫn có rất nhiều cách ép người nào đó giao giải dược ra.

- Dược sư ngự dụng hoàng gia?

Các Tinh Linh tộc nhân kinh kêu. Có thể làm dược sư ngự dụng hoàng gia Huyền Binh đế quốc chắc chắn là nhân vật rất siêu. Hy vọng lại nổi lên trong lòng các Tinh Linh tộc nhân. Ứng thiếu soái thì con ngươi co rút, nụ cười nanh tranh đông lại trên mặt.

Nhiều Tinh Linh tộc nhân nổi lên hy vọng nhưng rồi lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vu Nhai.

Vu Nhai tiếp tục kéo thấp nhân phẩm của Tinh Linh tộc nhân, vạch mở xấu xí trong lòng bọn họ:

- Như thế nào? Các ngươi lại nghi ngờ ta? Tâm linh Tinh Linh tộc các người có thể sáng sủa một chút không? Ở trong mắt các ngươi toàn bộ nhân loại đều là nói dối?

Tuy nhiên nếu đổi lại chủng tộc khác cũng sẽ nghi ngờ Vu Nhai. Dược sư ngự dụng hoàng gia, nghe sao cũng không giống thật. Tinh Linh tộc xui xẻo bị Vu Nhai xem thường đành sám hối với Tinh Linh nữ thần, trong lòng vẫn chứa nghi ngờ.

- Tuyết Đế Nhi, nàng có nhớ ta nêu hai điều kiện? Thứ nhất là ta muốn các người dốc hết sứctìm một số sự tích viễn cổ bí ẩn, chuyện này liên quan đến cứu người. Thê tử của ta bị mù mắt, có chứng bệnh viễn cổ. Là dược sư đương nhiên sẽ khao khát giải mở bệnh trầm kha này, vì vậy dược sư ngự dụng hoàng gia theo ta đến đây. Các người không cần thấy lạ, chúng ta chỉ không ngờ đến Tinh Linh tộc sẽ gặp chuyện như vậy.

Giọng Vu Nhai rõ ràng vọng vào lòng các Tinh Linh tộc nhân. Bọn họ tiếp tục sám hối, chút nghi ngờ khi nghe Vu Nhai nói xong cungx tan biến, hy vọng lại nổi lên.

Tuyết Đế Nhi không chú ý điều gì khác hơn là hai chữ:

- Thê tử?

Vu Nhai đầy chính nghĩa nói:

- Đúng vậy! Thê tử của ta. Ta là người có gia đình, nên một vài trưởng lão làm ơn đừng tưởng ta có 'ý nghĩ không yên phận' gì nữa!

Chớp chớp mắt. Đúng vậy, lúc trước nhân loại nói 'ở chung một đêm', còn nói sợ Tinh Linh tộc gả đại nữ vương cho hắn. Sau này khi Vân đại trưởng lão hỏi nhân loại kích động nói bọn họ thanh thanh bạch bạch, không lộ ra chút gì 'ý nghĩ không yên phận' với đại nữ vương Tinh Linh. Nhưng sao chúng ta cứ có trực giác nhân loại này có 'ý nghĩ không yên phận'?

Các trưởng lão có cảm giác sống mấy trăm năm là uổng phí, sao bọn họ không hiểu nổi thanh niên này suy nghĩ cái gì?

Các binh linh thầm nghĩ:

- Thật ra các ngươi cảm giác đúng, tên này đúng là có 'ý nghĩ không yên phận'.

- Chẳng qua hắn không muốn làm gì nữ vương của các ngươi, cùng lắm là ăn bớt một chút nên ánh mắt các người mới nghi ngờ hắn. Lời hắn nói luôn khiến người không tin đường nhưng thường toàn là nói thật, các người cứ chịu bực tức đi.

Các binh linh vui sướng khi người gặp họa và một chút đồng cảm. Thôn Thiên Kiếm đáng sợ có khi bị Vu Nhai trêu chọc sinh lý không điều hòa, nếu nàng không phải binh linh thì ngày ngày sẽ 'có tháng'.

Trời sinh háo sắc nhưng thật ra là người tốt, cuối cùng các trưởng lão Tinh Linh tộc có kết quả này.

- Nhắc lại một chút, mới rồi ta nói vị dược sư ngự dụng hoàng gia cũng là một cao thủ chế độc nhưng hắn rất ít dùng độc. Hắn thà bị các ngươi trói, nhốt như con heo cũng không dùng độc, hắn lương thiện như vậy đấy.

Vu Nhai đột nhiên nổi hứng khen Tư Mã Tường, tiếp tục đả kích Tinh Linh tộc.

- Tuy hắn lương thiện nhưng làm dược sư ngự dụng cũng có lòng kiêu ngạo, chút nữa hắn có chịu cứu người hay không thì ta không chắc.

Tinh Linh tộc một lần nữa cảm thấy mình rất xấu xa, thì ra Tinh Linh tộc luôn giữ sự lương thiện có chứa tạp chất. Bọn họ thầm mừng nếu vị dược sư đó hạ độc thì hậu quả . . .

Vân đại trưởng lão đứng ra lên tiếng:

- Xin lỗi Vu đại hiệp, Vân đại trưởng lão ta đại biểu toàn Tinh Linh tộc chân thành xin lỗi ngươi và đồng bạn. Là Tinh Linh tộc chúng ta nhìn người không rõ, có mắt không tròng, không nên nhìn hai vị với ánh mắt thành kiến. Chút nữa dược sư đại nhân kia có cứu mấy trăm tộc nhân của ta được không thì chúng ta đều sẽ giữ lời hứa, nhất định sẽ nghĩ hết cách chữa mắt cho thê tử của ngươi.

Vân đại trưởng lão cúi gập đầu với Vu Nhai.

Các trưởng lão Tinh Linh tộc khác cũng vậy. Tuyết Đế Nhi là đại nữ vương Tinh Linh tất nhiên phải làm gương trước nhất, nhưng ánh mắt nàng hơi ai oán. Hắn có thê tử, hắn đối xử rất tốt với thê tử.

Tất cả Tinh Linh tộc nhân lần nữa cúi đầu với Vu Nhai.

Lần đầu tiên là khi Vu Nhai biểu minh được tàn hồn Tinh Linh thần nỗ viễn cổ truyền thừa, khi đó các Tinh Linh tộc nhân chưa cảm nhận sâu sắc thế này. Tiếp theo vì lời Ứng thiếu soái nói và Vu Nhai biểu hiện khiến các Tinh Linh tộc nhân nghi ngờ hắn, lần này bọn họ nên chân thành xin lỗi.

- Thôi, ta nói nhiều như vậy chỉ hy vọng các người đừng nghi ngờ động cơ của ta, hy vọng khi các người tìm tư liệu giúp ta đừng quá qua loa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 849: Mùa xuân của Tư Mã Tường (2)
Vu Nhai nói thật, lúc trước các trưởng lão Tinh Linh tộc khó chịu nhìn hắn làm hắn sợ khi tìm tư liệu bọn họ sẽ tìm qua loa. Cho nên Vu Nhai hầu như đả kích Tinh Linh tộc gay gắt.

Vu Nhai biết rõ biểu hiện của hắn dễ làm người ta nghi ngờ.

Tinh Linh tộc rất cảnh giác với nhân loại, nhưng vì mắt của Thủy Tinh nên Vu Nhai bất chấp nghĩ nhiều. Hơn nữa mặc kệ các ngươi đề phòng thế nào, không cần biết các ngươi bị tổn thương gì, ta chính là ta. Ta không như nhân loại khác, bọn họ tổn thương Tinh Linh tộc liên quan gì ta? Ta thông cảm tâm tình của các ngươi nhưng không có nghĩa là khi bị các ngươi nghi ngờ thì ta sẽ vui lòng.

Tựa như vài nữ nhân bị nam nhân tổn thương, điển hình nhất là Ma pháp sư mạnh nhất của Huyền Binh đế quốc, cứ nói nam nhân trong thiên hạ không một người tốt. Cha nó, không phải nam nhân khắp thiên hạ hiếp ngươi!

Ta hiểu nỗi đau của các người nhưng đừng đem nỗi khổ đó trút lên mọi người, ít nhất đừng đổ lên người ta.

- Nhân loại . . .

Ứng thiếu soái chết lặng. Mới rồi Vân đại trưởng lão nói dù Vu Nhai có cứu được mấy trăm tộc nhân hay không đều sẽ thực hiện lời hứa với hắn, tức là kế hoạch lợi dụng Tinh Linh tộc giết Vu Nhai lại biến thành bọt nước. Thua, Ứng thiếu soái một lần nữa thua thê thảm. Dược sư kia chưa đến, chưa làm gì Vu Nhai đã khiến Tinh Linh tộc chân thành tin tưởng mình.

Chỉ nói mấy câu đã khiến Tinh Linh tộc như vậy, Ứng thiếu soái cảm thấy vô cùng thất bại. Lúc trước có thể nói là Vu Nhai vô tình nhưng bây giờ là quyết đấu ngay mặt, Ứng thiếu soái thua tan tác.

Lúc này vang lên thanh âm Tư Mã Tường đã lâu không nghe thấy.

- A? Xảy ra chuyện gì?

Mọi người ngoái đầu lại, trợn to mắt, bao gồm Vu Nhai. Sương trưởng lão mặt lạnh băng đi tới, Tư Mã Tường thì lười biếng nằm trên lưng nàng. Đúng vậy, Sương trưởng lão cõng Tư Mã Tường vào cung điện trung tâm. Sương trưởng lão thở hổn hển dường như chạy vội tới đây.

Sương trưởng lão nghiến răng hỏi:

- Đã đến nơi, ngươi đi xuống được chưa?

Tư Mã Tường thở dài thườn thượt:

- Ta nói với nàng rồi, ta là người trên trăm tuổi cộng với đau buồn quá độ, tổn thương tinh huyết nên đi đứng không tiện. Ài, đành tiếp tục làm phiền nàng. Đi đi tiểu Sương, làm phiền nàng cõng ta qua đó.

Ánh mắt u buồn của Tư Mã Tường như xuyên thấu Thánh thụ Tinh Linh, gã không quan tâm tại sao không khí yên lặng, tại sao Tinh Linh tộc cúi đầu với Vu Nhai.

Tiểu Sương . . .

Tinh Linh tộc ngạc nhiên. Sương trưởng lão bị người gọi là tiểu Sương, Huyền Binh đế quốc làm sao vậy? Quá điên cuồng. Khiến người ngạc nhiên là Sương trưởng lão nghiến răng nhưng vẫn ngoan ngoãn cõng Tư Mã Tường tới gần mấy trăm Tinh Linh tộc nhân nằm hôn mê.

Rõ ràng trên đường đi Sương trưởng lão đã bị kêu biệt danh này mấy lần, nàng nhận mệnh.

Các trưởng lão nhìn Vu Nhai lại ngó Tư Mã Tường, hai nhân loại này rốt cuộc là thứ người gì vậy?

Khóe môi Vu Nhai co giật, nhún vai. Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Vu Nhai nói cả buổi còn lão gài khoe mẽ này âm thầm chinh phục Sương trưởng lão, nàng mặt lạnh cứng rắn nhất! Quá sùng bái!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vu Nhai, Tư Mã Tường nháy mắt đắc ý mà dâm đãng với hắn. Tư Mã Tường còn ghi hận bị Vu Nhai vứt bỏ, còn về việc hắn trong một ngày chinh phục Tinh Linh tộc thì gã làm bộ không biết.

- A? Mê dược thật lợi hại, hình như có độc. Nếu dùng trên người nhân loại bình thường sợ là không chống nổi một ngày sẽ mất mạng, may mắn dùng trên người Tinh Linh kháng độc mạnh.

Tư Mã Tường bắt đầu chẩn động nhưng gã không nhúc nhích tay chân, chỉ dùng mắt đã phán đoán ra mê dược mãnh liệt. Đương nhiên vì Tư Mã Tường không nhúc nhích nên trông giống tay lừa bịp.

Sương trưởng lão nghiến răng tiếp tục bảo:

- Không cần ngươi nói, đương nhiên chúng ta biết mê dược này lợi hại. Rốt cuộc ngươi cứu được không? Không có thời gian!

Sương trưởng lão thầm thề nếu tên này không cứu được người thì lão nương liều mạng phế hắn!

- Đương nhiên có thể cứu, ta lập tức điều phối giải dược ngay.

Tư Mã Tường như gà trống kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Các Tinh Linh tộc nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo của Tư Mã Tường làm tim mọi người treo cao.

- Nhưng tại sao ta phải cứu? Các ngươi nhốt ta như con heo, sutý giết ta, tại sao ta phải cứu người? Đặc biệt là nàng, tiểu Sương, khi đó nàng dữ nhất. Lấy đức báo oán không phải phong cách của ta.

Mắt Tuyết Đế Nhi trợn trắng. Vật họp theo loài, lúc trước Vu Nhai ở trong doanh địa Ứng thiếu soái cũng nói câu này với đại nữ vương Tinh Linh.

Sương trưởng lão sớm đoán trước Tư Mã Tường sẽ nói câu này:

- Ta đã xin lỗi rồi ngươi còn muốn gì?

Tư Mã Tường đàng hoàng nói một đống sau đó vô sỉ nói:

- A! Cái này sao . . . Ta biết chắc Vu tiểu tử đã nêu các điều kiện, không cần ta nói thêm điều kiện gì làm tổn thương tình cảm giữa nhân loại chúng ta và Tinh Linh tộc. Ta chỉ nêu điều kiện cá nhân, ví dụ hắn làm cận vệ của ta.

Tư Mã Tường nhấn mạnh hai chữ cận vệ.

- Ngươi . . .!

Tư Mã Tường thẳng thắn hơn Vu Nhai, gã uy hiếp:

- Nếu không muốn thì ta không cứu.

Mặt Sương trưởng lão liên tục thay đổi, một lúc lâu sau nói:

- Được, nhưng chỉ giới hạn trong bách tộc loạn địa.

Tư Mã Tường cảm thán rằng:

- Hì hì, tiểu Sương, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ. Sau này nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời ta. Ài, không thể như tiểu tử thối kia, có nguy hiểm liền bỏ lại ta một mình chạy mất.

Tư Mã Tường bỗng đổi giọng:

- Phải rồi, những lời đêm hôm qua ta nói với tiểu Sương là thật lòng thật dạ, không nói dối nửa lời. Ta rất nghiêm túc.

- Ngươi . . . Mau cứu người!

Sương trưởng lão rất muốn hất Tư Mã Tường xuống, muốn chửi người, nhưng cuối cùng thành ba chữ 'mau cứu người'. Bất giác mặt Sương trưởng lão ửng hồng làm nhiều Tinh Linh tộc nhân trừng suýt rớt tròng mắt.

Đêm hôm qua Tư Mã Tường đã nói gì với Sương trưởng lão?

Khóe môi Vu Nhai co giật, lão già này đã lớn tuổi còn dê như vậy, thật tình.

Tuy Vu Nhai không biết Tư Mã Tường nói gì với Sương trưởng lão nhưng chắc chắn là tâm tình nam nữ. Không biết tên này đang cua gái hay dùng các loại khoe mẽ công kích nội bộ Tinh Linh tộc, có lẽ là công kích đi. Nhưng lão già này thật tình, lúc trước Sương trưởng lão là người đầu tiên biểu lộ sát khí với Vu Nhai có lẽ là tại Tư Mã Tường.

- Lấy những rượu trái cây lại đây, sau đó hái lá thánh thụ, thiên la hoa, tuyết lưu thảo . . .

Tư Mã Tường không đùa giỡn Sương trưởng lão nữa mà liệt kê danh sách, mắt thì láo liên. Nhìn thấy xung quanh có cái gì là Tư Mã Tường lấy tài liệu tại chỗ, nhìn sao cũng cảm giác 'Thanh niên tóc bạc' là bịp bợm.

Tư Mã Tường đọc hơn mười loại thấy người xung quanh không làm theo, gã quát to:

- Còn không mau đi lấy?

- Cái này . . .

Vu Nhai thấy Tinh Linh tộc do dự thì bước ra:

- Các người không tin hắn hay không tin ta?

Tư Mã Tường trồng hoa, dẫn phấn hoa khiến Liễu đại sư chạy trối chết huống chi là mê dược nho nhỏ này?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top