Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 900: Phá thiên nghịch mệnh (1)
Vu Nhai không biết lúc đó Thôn Thiên kiếm linh có tác dụng rất quan trọng khi hắn và Dạ Tình làm chuyện kia.

Rình Thôn Thiên kiếm linh không thành công, Vu Nhai dời mắt sang Thí Thần Ma Nhẫn. Ý thức Vu Nhai xông vào ngay, thật sự phá mở tiểu thế giới binh linh của Thí Thần Ma Nhẫn, cứ thế tiến vào.

Hơi thở âm u, hủy diệt, chết chóc đập vào mặt suýt đông Vu Nhai lại. Lúc trước Vu Nhai đã thích ứng hơi thở của Thí Thần Ma Nhẫn, bản thân hắn là sát thủ trong hắc ám nên nhanh chóng thích ứng. Vu Nhai ngước đầu nhìn, trong sương mù đen ẩn chứa vô số phù văn hắc ám quay tròn quanh người hắn. Vu Nhai như đặt mình trong thế giới hắc ám.

Lúc này một đôi mắt hẹp dài đỏ rực sáng lên trong bóng tối, như vầng trăng khuyết đỏ treo trên cao.

Vu Nhai không hề sợ, hắn cảm giác huyết mạch liền nhau. Là huyền binh bản mệnh nên dĩ nhiên Vu Nhai có cảm giác này, Vu Nhai không hề lấy làm lạ.

Vu Nhai thử thăm dò hỏi:

- Thí Thần binh linh?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong hắc ám tuôn ra áp lực. Vu Nhai chợt thấy một cung điện hắc ám, rất giống với sâu trong Mê Vụ sơn mạch. Ý thức của Vu Nhai bị kéo đi, chớp mắt xuyên qua cung điện. Vu Nhai không kịp quan sát tình hình cung điện đã bị đánh ra, trở lại chỗ cũ.

Mọi thứ như chưa từng xảy ra, nhưng ánh mắt đỏ kia vẫn nhìn Vu Nhai chằm chằm.

Trong bóng tối phát ra tiếng cười rùng rợn:

- Khục . . . Khục khục khục . . .

Đôi mắt đỏ chợt khép lại, ý thức Vu Nhai bị đánh ra ngoài, trở về Huyền Binh Điển. Vu Nhai chớp mắt, chuyện gì đây?

Vu Nhai chớp mắt một lúc sau vẫn không nghĩ ra, hỏi thẳng:

- Thí Thần Ma Nhẫn, ngươi muốn nói gì với ta? Phù văn đó là sao? Huyễn ảnh sao?

Thí Thần Ma Nhẫn phớt lờ Vu Nhai.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, một tên, hai tên đều như vậy, làm chủ nhân thật bực mình. Ta là thiên binh sư!

Vu Nhai hết cách, hắn chỉ có thể kể cho đám Phong Doanh, Khắc Liệt Luân Tư, Xích Thố nghe. Cả đám nhìn nhau. Mấy binh linh nói chuyện được đều không biết Thí Thần Ma Nhẫn đang làm cái gì, không biết cung điện là gì.

Cổ Đế Long Linh nhảy ra nói:

- Uổng công tên gù nhà ngươi còn tự xưng là đoàn tạo đại sư, uổng công tiểu tử ngươi lúc trước giết người làm nổ tiểu thế giới binh linh của người ta. Mới rồi 87 cho ngươi xem tất nhiên là tiểu thế giới binh linh của hắn.

Vu Nhai há hốc mồm, ngơ ngác hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Tiểu thế giới binh linh? Đó là tiểu thế giới binh linh của 87?

Lúc trước Vu Nhai dùng Khuếch tự quyết gần chết mới khiến đám Ngọc Nữ tộc vào trong tiểu thế giới tấm thuẫn của Tiểu Mỹ. Tấm thuẫn biến khổng lồ, sợ là bên trong chật ních. Tiểu thế giới binh linh của Thí Thần Ma Nhẫn to vậy sao?

Rõ ràng mới rồi Vu Nhai muốn xông vào tiểu thế giới của Thí Thần Ma Nhẫn nhìn xem, kết quả Thí Thần Ma Nhẫn rộng rãi phô bày tiểu thế giới trước mặt mà hắn vẫn không hiểu gì. Vu Nhai có cảm giác biến thành nhà quê.

Đó thật sự là tiểu thế giới binh linh của Thí Thần Ma Nhẫn mà không phải huyễn ảnh? Tòa cung điện quá lớn.

Cổ Đế Long Linh vẫy đuôi nói:

- Cái này có gì mà kỳ? Ngươi cũng từng vào tiểu thế giới của Huyền Binh Điển, tiểu thế giới đó mới gọi là lớn.

Vu Nhai, các binh linh ngộ ra. Thì ra lúc trước bọn họ luôn không chú ý tới thế giới của Huyền Binh Điển thật ra là tiểu thế giới binh linh. Cả đám luôn cho rằng không gian đó là đặc điểm của Huyền Binh Điển. Khoan, nếu nói không gian đó là tiểu thế giới binh linh của Huyền Binh Điển vậy tất cả huyền binh bản mệnh sống trong tiểu thế giới này?

Vu Nhai còn nhớ Cổ Đế Long Linh từng nói bởi vì linh thể của nó khổng lồ nên chủ nhân mới rèn ra một thanh kiếm siêu to để chứa nó, mới có Đế Long kiếm. Nhưng Cổ Đế Long Linh vào Huyền Binh Điển rồi hình nhưg có thể tự do bay?

Cổ Đế Long Linh đau đớn gầm rống:

- Đến bây giờ tiểu tử nhà ngươi mới phát hiện? Cha nó, không hiểu nổi tại sao ngươi may mắn như vậy, có được thứ nghịch thiên này.

Trải qua chuyện di tích Đế Long tộc Cổ Đế Long Linh không còn dám tính kế Vu Nhai nữa, chỉ cảm thấy ông trời bất công. Cái tên vô sỉ thế này tại sao được may mắn đến thế? Tại sao Vu Nhai không phải là hậu đại của Đế Long tộc?

Lúc này Trầm Lâm Trúc gào thét:

- Ta hiểu, hiểu rồi! Chúng ta muốn trở thành thần binh không chỉ cần phù văn mà còn phải phóng to vô hạn tiểu thế giới trong huyền binh!

Khắc Liệt Luân Tư hét xong mặc kệ Cổ Đế Long Linh chửi um sùm, chui vào trang giấy của mình. Xem tình hình này thì sẽ có một khoảng thời gian Khắc Liệt Luân Tư chìm đắm trong thế giới rèn.

Không ai biết trên Thần Huyền đại lục này có ai rèn ra được thần binh không, đa số đoàn tạo địa sư chỉ rèn được thánh binh. Thần binh là thứ xa xôi không với tới được.

Dù rèn tạo thánh binh cũng không phải chuyện dễ dàng. Tài liệu, vận khí, thiên thời địa lợi, cần tính toán hết thảy thật tỉ mỉ. Rèn chỉ là bình chứa, muốn sinh ra sinh linh là vô vàn khó khăn. Như Khắc Liệt Luân Tư lúc trước lấy linh hồn của mình trở thành thánh binh thật sự, vì vậy thánh binh thường do huyền binh giả không ngừng tu luyện rồi có được.

Thánh binh đã như vậy thì thần binh càng đứng nói, Khắc Liệt Luân Tư không biết làm sao thành tựu thần binh.

Vu Nhai rung động qua đi chớp mắt hỏi:

- Nhưng Thí Thần Ma Nhẫn cho ta xem tiểu thế giới binh linh của hắn làm gì?

- Sao ta biết? Ngươi tự hỏi hắn đi!

Cổ Đế Long Linh nói xong bỏ chạy.

Mắt Vu Nhai trợn trắng, thầm nghĩ:

- Nếu ta hỏi được thì cần gì nói nhảm với ngươi?

Vu Nhai ngẫm nghĩ, lầm bầm:

- Không lẽ Thí Thần Ma Nhẫn nhắc nhở ta mang nó về sâu trong Mê Vụ sơn mạch?

- Không đúng, mới rồi hắn phát ra thanh âm hình như là cười gian.

Vu Nhai tiếp tục suy đoán nhưng không nghĩ ra được gì. Có lẽ đây là phần thưởng Thí Thần Ma Nhẫn giành cho Vu Nhai vì đột phá thiên binh sư, cho hắn tham quan tiểu thế giới binh linh của gã. Không biếtsao Thí Thần Ma Nhẫn làm ra cung điện đó trong tiểu thế giới binh linh được?

Vu Nhai lắc đầu, không nghĩ lung tung nữa. Chờ thực lực đến thì tất nhiên sẽ biết, Thần Huyền đại lục có rất nhiều bí mật.

Tiếp theo Vu Nhai thăm dò Tinh Linh thần nỗ, Đại Địa chi thuẫn, phát hiện tuy chúng nó tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn không thể tùy tiện sử dụng. Vu Nhai rút ý thức ra khỏi bên trong cơ thể, hắn lại lật xem Thần Huyền Khí Điển. Vu Nhai không vội nhìn đệ thất trọng mà xem trang giấy đệ lục trọng địa diễn mệnh luân.

Huyễn ảnh vẫn hiện ra, đó là mảnh thiên địa rộng lớn, vẫn lấy Thánh thụ Tinh Linh làm chu đạo, vô số hao cỏ cây cối bừng bừng sức sống trong huyễn ảnh như thực chất. Nhìn mặt ngoài giống như lúc Vu Nhai chưa đến thiên binh sư, nhưng hắn biết trước kia huyễn ảnh đầy sức sống lại giả dối, thêm vào tử vong thì mọi thứ trở nên chân thật hơn.

Vu Nhai chậm rãi ngước đầu, mệnh hồng trên bầu trời sẽ có thay đổi sao?

Vu Nhai nhíu mày hỏi:

- Tại sao không thay đổi gì?
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 901: Phá thiên nghịch mệnh (2)
Vu Nhai nhìn bầu trời bên dưới huyễn ảnh, cảm giác nó không khác gì trước kia. Chẳng lẽ phải giở trang thiên binh sư mới được? Đang lúc Vu Nhai thắc mắc thì hắn như bị huyễn ảnh kéo vào.

Vu Nhai đứng trong thiên địa, mệnh hồng quay quanh hắn. Chuyện gì đây?

Vu Nhai nhìn quanh, muốn sờ vào mệnh hồng. Khi Vu Nhai vươn tay thì ngẩn ngơ, hắn cúi đầu nhìn, không thấy cơ thể mà là một vệt đỏ.

Vu Nhai giật mình suýt rớt cằm, kêu lên:

- Cha nó, chuyện gì đây? Sao ta cũng biến thành mệnh hồng?

Vu Nhai vội rút ý thức ra trở về thế giới hiện thực. May mắn, may mắn hắn không bị huyễn ảnh đó trói buộc. Nhưng tại sao Vu Nhai biến thành mệnh hồng?

Vu Nhai không dám chậm trễ vội giở trang đệ thất trọng.

- Phá thiên nghịch mệnh!

Đâọ vào mắt Vu Nhai là tên của trọng này, phá thiên nghịch mệnh, cảm giác rất bá đạo. Hiểu theo mỗi một trọng thì mặt chữ đệ thất trọng rất dễ hiểu, đó là phá thiên và nghịch mệnh. Phá thiên chắc là đột phá thiên binh sư hoặc phá bầu trời huyễn ảnh. Nghịch mệnh là sửa mệnh hay nghịch thiên mệnh, tóm lại dễ hiểu hơn địa diễn mệnh luân nhiều.

Vu Nhai chỉ hiểu mặt chữ, còn phải làm sao thì còn cần xem huyễn ảnh của dệ thất trọng.

Vu Nhai nhìn chằm chằm, huyễn ảnh hiện ra. Vu Nhai ngây người, như lúc trước hắn suy đoán, huyễn ảnh địa diễn mệnh luân và thiên binh sư liên thông, không chỉ liên thông mà còn giống y nhau.

Nó sao chép huyễn ảnh thiên binh sư.

Huyễn ảnh trước mắt giống y như trang đệ lục trọng Vu Nhai trông thấy, vẫn là mảnh đất lấy Thánh thụ Tinh Linh làm trung tâm, vẫn là bầu trời đầy các mệnh hồng, không có gì khác nhau. Khi Vu Nhai vào huyễn ảnh biến thành mệnh hồng cũng giống, hắn đã làm thử và biến thành mệnh hồng.

Vu Nhai chớp mắt:

- Ta nên làm sao đây?

Lúc địa diễn mệnh luân nhờ Tư Mã Tường chỉ điểm nên Vu Nhai đột nhiên có cảm ngộ, bây giờ bị biến thành mệnh hồng, nhìn khắp Thần Huyền đại lục chỉ có một mình hắn, sẽ không ai dạy được.

- Phải rồi, người ta tu luyện thiên binh sư như thế nào?

Vu Nhai vẫn không nhìn thấy chữ miêu tả trong Thần Huyền Khí Điển, tức là cách làm sao vận chuyển huyền khí. Vu Nhai hỏi thăm các binh linh chủ nhân cũ tu luyện như thế nào? Đáp án khác nhau. Chủ nhân cũ của Phong Doanh cảm giác thiên binh sư cần gã biến thành gió rồi đột phá gió, nên gã không ngừng cảm ngộ gió, leo lên từng bước một.

Chủ nhân cũ của U Hoang kiếm linh cảm ngộ giết chóc, cố chấp, dùng giết không ngừng đột phá thiên binh sư.

Khắc Liệt Luân Tư là Ải Nhân tộc, Cổ Đế Long Linh là Đế Long tộc, cách tu luyện của bọn họ không giống nhân loại. Thôn Thiên kiếm linh, Thí Thần Ma Nhẫn phớt lờ Vu Nhai. Xích Thố không biết tiếng người, không cách nào dạy hắn.

Các binh linh còn lại càng đáng thương, không dạy Vu Nhai được.

Nói đáp án khác nhau nhưng thật ra chỉ có Phong Doanh, 97 nêu ví dụ.

Vu Nhai hết cách đành gác chuyện sang một bên, nghiên cứu cách tu luyện theo ý nghĩa mặt chữ.

Rất nhanh huyền khí trên người Vu Nhai vận chuyển theo công pháp Thần Huyền Khí Điển, khiến hắn ngạc nhiên là cảm giác thiên binh sư vận chuyển huyền khí càng thoải mái dễ dàng hơn, như đã cảm ngộ. Quả nhiên mệnh luân và thiên binh sư thông nhau.

Vu Nhai đã cảm ngộ đủ, hắn tích lũy đủ huyền khí là có thể đột phá.

huyền khí hùng dũng như nước lũ, chỉ mấy canh giờ đã cảm giác thiên binh sư nhất đoạn hoàn toàn củng cố. Bởi vì dược hiệu tinh huyết Đế Long tộc khiến Vu Nhai lên thẳng đỉnh thiên binh sư nhất đoạn. Đúng vậy, không như lúc Vu Nhai mới đến địa binh sư đỉnh nhất đoạn rồi củng cố mà bỗng nhiên thăng cấp thiên binh sư nhất đoạn.

Như mới học đi đã biết chạy, dốc sức lao lên là sẽ đến nhị đoạn.

- Ta có thể trùng kích đệ nhị đoạn luôn sao?

Vu Nhai chớp mắt, hắn không quá hưng phấn, cảm giác mờ mịt hoang mang, hạnh phúc đến quá đột ngột. Mặc kệ nó đột nhiên hay gì, tuy huyền khí của Vu Nhai chưa đến tình trạng tinh thuần nhất sau khi được Vu Thiên Tuyết tinh luyện, vào lúc phi thường phải dùng cách phi thường. Bây giờ tăng được chút thực lực thì hay một chút, tinh huyết siêu đáng sợ, đến nay Vu Nhai vẫn chưa hao hết.

Lúc trước Vu Nhai nhờ Đế Long tộc, Thôn Thiên Huyền thân quyết cải tạo cơ thể trở nên cứng rắn dẻo dai, lực lượng tinh huyết bị áp chế chặt chẽ trong người nên hắn không tự nổ chết. Bây giờ Vu Nhai giải phóng lực lượng còn khủng bố hơn hắn có được một huyền binh.

Được niên đa số lực lượng tinh huyết đã dùng để cải tạo cơ thể, cộng với một phần bị Dạ Tình hấp thu, bây giờ lực lượng tinh huyết tối đa chỉ có một chút giúp Vu Nhai đến thiên binh sư nhị đoạn.

Vu Nhai không chút do dự cắn răng hấp thu chút lực lượng tinh huyết này, thẳng tiến thiên binh sư nhị đoạn.

Két két két két két!

Thanh âm nghiến răng vang lên trong thiếu nữ Vu Nhai, ngay khi hắn sắp đến thiên binh sư nhị đoạn thì kẹt lại. Cảm giác rất lạ, rõ ràng cảm ngộ được rồi nhưng bị khựng lại.

Thử vài lần nhưng không thành công, Vu Nhai ngừng lại, nhỏ giọng nói:

- Xem ra là tại những mệnh hồng này, chắc chắn có bí quyết gì đó. Cảm ngộ thiên binh sư chỉ kém một chút.

Vu Nhai tiếp tục nghiên cứu, chủ yếu nhất là mệnh hồng trên bầu trời trong huyễn ảnh. Vu Nhai thử vài lần đều thất bại, là chỗ nào xảy ra vấn đề?

Vu Nhai nghĩ nửa ngày không hiểu nổi, hắn ra khỏi phòng, nghĩ ngay đên Độc Cô Đoạn Vân cũng là thiên binh sư, có giá trị tham khảo.

Vu Nhai như hồn ma đến trước mặt Độc Cô Đoạn Vân, hỏi:

- Độc Cô Đoạn Vân, có thể cho ta biết lúc ngươi là thiên binh sư làm sao tiến bước trong cảm ngộ?

Độc Cô Đoạn Vân đang điên cuồng tra xét tư liệu, đầu óc rối bời. Nghe câu Vu Nhai hỏi, Độc Cô Đoạn Vân cứng ngắc ngẩng đầu lên.

Độc Cô Đoạn Vân phản xạ nói:

- Chúng ta là sát thủ, ám hành giả, trong mật điển thiên binh sư của Độc Cô gia thiên binh sư sát thủ chính là giết người và ẩn núp, không ngừng dung nhập hắc ám, cảm ngộ chân ý trong sinh tử của mình và kẻ thù.

Vu Nhai hỏi tiếp:

- Thiên binh sư bình thường cảm ngộ như thế nào? Có phải mỗi người đều khác nhau?

- Đúng vậy! Đa số là khác nhau, nhưng đại đạo liên thông. Binh linh của mỗi người có một loại đặc chất như lúc đạt đến hoàng binh sư thì xuất hiện hoàng quan. Bình thường truy tìm đặc chất của binh linh rồi cảm ngộ là được, đặc chất binh linh cũng là đặc chất thuộc về chúng ta.

Độc Cô Đoạn Vân tiếp tục bảo:

- A! Có một bộ công pháp thích hợp mình cũng rất quan trọng.

Vu Nhai gật gù. Như chủ nhân cũ của Phong Doanh, U Hoang kiếm linh, mỗi người cảm ngộ dựa theo đặc chất của mình và binh linh.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Nhưng chết tiệt là ta có nhiều binh linh, chẳng lẽ ta phải cảm ngộ mỗi một binh linh sao?

Vu Nhai lắc đầu cười khổ nói:

- Ài, có nhiều binh linh cũng rắc rối thật.

Độc Cô Đoạn Vân không giúp được nhiều, Vu Nhai quyết định quay về phòng nghiên cứu. Khi Vu Nhai xoay người thì trong đầu lóe lên câu nói cuối cùng của Độc Cô Đoạn Vân.

- Một bộ công pháp thích hợp mình, nếu thêm vào cảm ngộ đặc chất của mỗi binh linh thì sao? Chẳng lẽ . . .
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 902: Biến thành ngôi sao
Mắt Vu Nhai chợt sáng rực lên, Vu Nhai chạy như bay về phòng, để lại lời nhắn cho Độc Cô Đoạn Vân.

- Nhớ kỹ, khi đến lúc phải báo cho ta biết, dù ta đang làm gì.

Bây giờ là đêm khuya ngày thứ năm, a không, đã rạng sáng, tức là ngày thứ sáu. Vu Nhai chỉ còn một ngày. Độc Cô Đoạn Vân nhìn bộ dạng vội vã của Vu Nhai, giật mình tỉnh táo đầu óc.

Độc Cô Đoạn Vân ngơ ngác nhìn Vu Nhai:

- Thì ra U Linh Ma Kiếm đại nhân đã đến thiên binh sư. Không đúng, rõ ràng lúc trước U Linh Ma Kiếm đại nhân là địa binh sư, mới rồi cứ cảm thấy đại nhân tu luyện thiên binh sư một đoạn thời gian dài. Chuyện gì đây? Chẳng lẽ U Linh Ma Kiếm đại nhân vì tăng thực lực nên dùng dược vật?

Độc Cô Đoạn Vân khẽ thở dài:

- Ài.

Càng tu luyện về sau càng khó khăn, uống thuốc là chuyện cực kỳ không sáng suốt. Trong tình huống chưa cảm ngộ mà U Linh Ma Kiếm đại nhân đã dùng thuốc sẽ tạo thành hậu quả không cách nào bù đắp.

Độc Cô Đoạn Vân thầm nghĩ:

- May mắn U Linh Ma Kiếm đại nhân hỏi mình chuyện thiên binh sư, có vẻ hắn không muốn tiếp tục đột phá trong khi chưa cảm ngộ.

Độc Cô Đoạn Vân không muốn U Linh kiếm các chủ tương lai đi hướng con đường bình thường.

Vu Nhai không biết Độc Cô Đoạn Vân đang lo được lo mất cho hắn. Vu Nhai chợt nghĩ điều kiện công pháp thích hợp, mỗi binh linh thì hắn đều có. Thần Huyền Khí Điển, mệnh hồng đáp ứng đủ hai điều kiện.

Tóm lại chắc chắn liên quan đến mệnh hồng, có lẽ Vu Nhai cần cảm ngộ những mệnh hồng, bởi vì mỗi mệnh hồng là đặc chất của binh linh.

Vu Nhai ngồi xếp bằng, lấy Thần Huyền Khí Điển ra biến thành mệnh hồng tiến vào bầu trời huyễn ảnh. Vu Nhai tỏa linh giác ra bao phủ mệnh hồng cách mình gần nhất, đó là mệnh hồng thuộc về Phong Doanh.

Lúc trước Vu Nhai có thử dùng cách này nhưng không có phản ứng gì.

Lần này Vu Nhai biến linh giác của mình thành thuộc tính như Phong Doanh, đưa hơi thở Phong Doanh vào linh giác. Vu Nhai lại bắt đầu xem ký ức của Phong Doanh, tình huống như ban đầu hắn cảm ngộ mệnh luân.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bỗng nhiên Vu Nhai cảm giác ý thức hoàn toàn chìm vào thế giới của Phong Doanh. Lúc trước Vu Nhai chỉ xem ký ức, lần này hắn tiến vào trong tức là vào mệnh hồng. Không chỉ thế, Vu Nhai cảm giác hắn biến thành Phong Doanh.

- Cha nó, ta biến thành cô bé?

Vu Nhai không biết nênk hóc hay cười, hắn không cách nào thay đổi điều này trừ phi rút ý thức ra. Vu Nhai cùng chủ nhân cũ của Phong Doanh đi du lịch đại lục, trải qua cuộc sống phóng túng. Có khi hành hiệp trượng nghĩa, có khi đánh ma thú, làm chuyện gì mình thích, có khi tham gia săn ma đoàn cướp báu vật. Thời gian trôi nhanh.

Cuộc sống rất hưởng thụ, tiếc rằng chủ nhân cũ của Phong Doanh không đủ mạnh.

- Hì hì, Phong Dạ Vấn, hôm nay ngươi chết chắc!

Bất giác Vu Nhai đến giây phút chủ nhân cũ của Phong Doanh sắp chết, bị kẻ thù tính kế rơi vào cái bẫy chết chắc, không thể chạy trốn, chỉ có đường chiến đấu. Phong Doanh cùng chủ nhân cũ chiến đấu.

Không thể nói là Phong Doanh, phải nói là Vu Nhai biến thành Phong Doanh cùng chủ nhân cũ chiến đấu.

Đánh một lúc sau kiếm chủ nhân cũ của Phong Doanh bị đánh vụn, gã hộc búng máu:

- Oa.

Kẻ thù nanh tranh xông lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Phong Dạ Vấn, ngươi chết chắcrồi! Kiếm của ngươi đã gãy mà còn muốn chống cự sao? Chết đi!

Phong Dạ Vấn không cười thảm, gã chỉ thấy buồn. Phong Dạ Vấn không quan tâm một kích chết chắc, gã nhìn hướng tàn kiếm.

Phong Dạ Vấn nói:

- Phong Doanh, xin lỗi, ngươi đã sắp trở thành thánh binh. Nhất định phải sống sót, chờ đợi chủ nhân thứ hai của ngươi.

Phong Doanh hét lên:

- Không!!!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Trong kiếm quang, máu phun ra, kiếm gãy. Tất cả trở về bình tĩnh, mệnh hồng biến mất. Lại là bầu trời huyễn ảnh, Vu Nhai chợt nhận ra mặt hắn đẫm lệ. Thì ra đây là cảm giác chết chóc, không lẽ có một ngày hắn cũng sẽ như vậy sao?

- Phong Doanh, rất xin lỗi, lại làm nàng nhớ lại chuyện không muốn nhớ.

Phong Doanh khóc sướt mướt:

- Hu hu hu hu . . .

Phong Doanh lắc đầu, nói:

- Phong Doanh vô dụng, khi đó Phong Doanh chấp nhận vận mệnh chủ nhân chết, Phong Doanh thậm chí không hét ra chữ không như chủ nhân, Phong Doanh thật vô dụng.

Vu Nhai ngẩn người, hét ra chữ không?

Đúng rồi, lúc đó Phong Doanh không hét chữ không mà nhẹ nhàng, nàng kêu gọi chủ nhân dịu dàng rồi chấp nhận vận mệnh sắp chết. Vậy người hét chữ không là ai? Vu Nhai sao?

- Phá thiên nghịch mệnh chẳng lẽ là đảo ngược vận mệnh trong mệnh hồng?

Mắt Vu Nhai sáng rực lên, hắn nói nhanh:

- Phong Doanh, nàng ngủ một giấc đi, tiếp theo ta sẽ trải qua vận mệnh của chủ nhân nàng một lần, thậm chí là vài lần. Ta không muốn nàng lại đau lòng nữa.

Phong Doanh ngẩn người, gật đầu, ngoan ngoãn trở vào Huyền Binh Điển.

Có kinh nghiệm lần đầu, đến lần thứ hai Vu Nhai không cần Phong Doanh hỗ trợ. Vu Nhai vào mệnh hồng, lại biến thành Phong Doanh. Vu Nhai một lần nữa cùng chủ nhân cũ của Phong Doanh trải qua nhiều chuyện, rất nhiều chuyện bị tua nhanh, nếu không thì Vu Nhai có nhiều thời gian hơn cũng không đủ dùng. Vu Nhai cùng chủ nhân cũ học tập các loại lực lượng gió thuộc về Phong Doanh.

Lúc trước Vu Nhai rất quen thuộc Phong Doanh kiếm kỹ, hắn thậm chí đã cảm giác chân ý bên trong kiếm kỹ. Tuy nhiên trải qua chuyện trong mệnh hồng mới hiểu Vu Nhai còn kém rất xa. Ví dụ như Vu Nhai thua xa chủ nhân cũ của Phong Doanh.

Không lâu sau Vu Nhai lại đến cạm bẫy chết chắc, cuộc chiến đấu bắt đầu.

- Ha ha ha ha ha ha! Phong Dạ Vấn, ngươi chết chắcrồi! Kiếm của ngươi đã gãy mà còn muốn chống cự sao? Chết đi!

Lại trải qua hình ảnh đó, Phong Dạ Vấn không để ý vận mệnh sắp chết từ biệt Phong Doanh.

Vu Nhai thay thế Phong Doanh chợt hét to:

- Không, ta muốn chiến đấu, ta không muốn chủ nhân chết! Ta muốn du lịch cùng chủ nhân!

Khi nói mấy lời này Vu Nhai nổi hết da gà da vịt nhưng hiệu quả rất rõ ràng.

Như Vu Nhai phỏng đoán, hắn thật sự có thể thay đổi vận mệnh trong mệnh hồng.

Phong Dạ Vấn ngẩn ra sau đó cười to bảo:

- Tốt, không ngờ Phong Doanh sẽ có chiến ý như vậy. Là lỗi tại ta bỏ cuộc, cùng nhau chiến đấu đi!

Tiếc rằng Phong Dạ Vấn nói lời này xong một lúc sau đã bị người giết.

Vu Nhai không quan tâm, hắn lặp lại. Du lịch, cảm ngộ, chiến đấu, đánh anhu sinh tử.

Cứ thế lặp lại không biết bao nhiêu lần. Vu Nhai biến thành Phong Doanh với thiên phú cường đại điên cuồng hấp thu tri thức chủ nhân cũ của nàng. Vì Vu Nhai khoác da Phong Doanh cường đại nên chủ nhân cũ của nàng dần mạnh hơn, cạm bẫy chết chắc dần xoay chuyển. Không có gì là chết chắc, chỉ cần đủ mạnh thì sẽ có đường sống.

- Chủ nhân, Phong Doanh đã là thánh binh linh, chúng ta tiêu diệt bọn chúng đi!

Vu Nhai khoác da Phong Doanh lần này không nổi da gà, hắn bất giác xem mình là Phong Doanh.

Phong Dạ Vấn cuồng cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Tốt!

Gió đang rít gào, Phong Dạ Vấn như đột phá trói buộc của gió, giết người như cắt cỏ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 903: Đêm đến phủ công chúa (1)
Bùm!

Khi kẻ thù cuối cùng chết đi, chủ nhân cũ của Phong Doanh sống sót thì mệnh hồng vỡ tan.

Ý thức Vu Nhai bị đuổi về bầu trời huyễn ảnh, hắn nhìn thấy mệnh hồng thuộc về Phong Doanh bỗng bay thẳng lên trời, biến thành ngôi sao sáng chói treo trên cao.

Mệnh hồng không còn, biến thành ngôi sao.

Vu Nhai ngơ ngác nhìn trời, có cảm giác buồn bã lạc lõng.

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Đây chính là phá thiên nghịch mệnh sao?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bình chướng chặn huyền khí của Vu Nhai biến mất, hắn nương lực lượng còn sót lại không bao nhiêu của tinh huyết một hơi lên thiên binh sư nhị đoạn. Lúc này Vu Nhai không có cảm giác gì, hắn ngây người.

Giọng Phong Doanh trong trẻo vang lên:

- Chủ nhân, đa tạ ngươi!

Vu Nhai nghe thanh âm bên tai, cứng ngắc ngoái đầu nhìn, trông thấy Phong Doanh khóc ròng.

Vu Nhai vội nói:

- Phong Doanh, ta đã bảo là nàng . . .

Phong Doanh cười khanh khách nói:

- Ta vẫn muốn cùng chủ nhân đi cứu chủ nhân cũ. Dù ta biết những thứ đó là giả nhưng có thể thấy bộ dạng chủ nhân cũ sống sót khiến ta rất vui. Đa tạ chủ nhân!

Phong Doanh hôn mặt Vu Nhai một cái, cười khúc khích, nàng cười chảy nước mắt. Vu Nhai phát hiện Phong Doanh trở nên khác hẳn.

Tuy lúc trước Phong Doanh cũng vui vẻ đơn thuần nhưng còn ẩn chút âm u, lần này nàng khám phá trói buộc, hoàn toàn có cuộc sống mới. Dù những gì trải qua là giả nhưng có lẽ lần này Phong Doanh thật sự giao trái tim binh linh của nàng cho Vu Nhai.

Vu Nhai thì thào:

- Phá thiên nghịch mệnh, thì ra là vậy. Mới rồi ta còn lấy làm lạ vận mệnh của Phong Doanh chưa kết thúc, hắn còn cảm nhận được cô đơn, còn gặp ta nhưng tại sao mệnh hồng ngừng lại vào giây phút chủ nhân cũ của nàng chết? Thì ra thay đổi là gút mắc nặng nhất trong lòng.

Vu Nhai không còn mờ mịt vè phá thiên nghịch mệnh, đã có đường đi. Vu Nhai kích động nhìn hướng mệnh hồng khác, sau đó biểu tình cực kỳ khó xem.

Khóe môi Vu Nhai co giật nói:

- Tổ cha nó. Đám U Hoang, Khắc Liệt Luân Tư, Xích Thố thì thôi, nhưng đại kiếp nạn của Vua Đế Long tộc, Tinh Linh thần nỗ, Đại Địa chi thuẫn là nhất kiếm kinh thiên, bảo ta phá thế nào?

Vu Nhai muốn khóc. Cảm ngộ mấy thứ này giúp Vu Nhai tiến bộ siêu nhanh nhưng cũng khó khăn kinh khủng, nghĩ đến phải đối mặt nhất kiếm kinh thiên là da đầu hắn tê dại, đáy lòng hưng phấn.

Vu Nhai chợt nghe bên ngoài có tiếng Độc Cô Đoạn Vân kêu:

- U Linh Ma Kiếm đại nhân . . . U Linh Ma Kiếm đại nhân . . .

Vu Nhai giật nảy mình, vội rời khỏi huyễn ảnh. Vu Nhai đã dặn Độc Cô Đoạn Vân đánh thức mình. Bầu trời bên ngoài vẫn tối đen nhưng Vu Nhai trải qua nhiều lần chiến đấu cùng chủ nhân cũ của Phong Doanh, chắc chắn thời gian không phải là rạng sáng hắn tìm đến Độc Cô Đoạn Vân xin chỉ dạy, e rằng một ngày đã qua đi.

Vu Nhai vội sửa sang lại quần áo, nhanh như gió chạy ra ngoài cửa.

Két két két két két!

Vu Nhai thấy khuôn mặt lạnh băng của Độc Cô Đoạn Vân, hỏi ngay:

- Bây giờ là khi nào?

Độc Cô Đoạn Vân nói:

- U Linh Ma Kiếm đại nhân đừng lo, trời mới sập tối, nhưng ngày mai là lúc mấy bằng hữu của đại nhân sẽ lên giàn hỏa thiêu. Sợ U Linh Ma Kiếm đại nhân còn phải đi tìm công chúa Nguyệt Lâm Sa nên thuộc hạ đánh liều đến quấy rầy đại nhân.

Không phải muốn là gặp được công chúa Nguyệt Lâm Sa, xung quanh nàng có cao thủ như mây nên phải chuẩn bị từ trước.

Vu Nhai nghe Độc Cô Đoạn Vân báo cáo thì thở pahò.

- Phong Doanh biết . . . Khụ khụ, ngươi làm rất tốt.

Vu Nhai lỡ quen miệng tự xưng là Phong Doanh.

Vu Nhai vội hỏi:

- Gom góp chứng cứ sao rồi?

Độc Cô Đoạn Vân đưa mấy tờ giấy cho Vu Nhai:

- Rất đáng tiếc, ta chỉ tìm đến mấy cái ít ỏi, không biết có hữu dụng không.

Vu Nhai nhận lấy nhìn lướt qua, thở hắt ra. Bên trong chỉ là chút tư liệu chưa bị bóp méo, bởi vì nơi đó là cái gọi là thánh địa rất quan trọng với Quang Minh thần điện, nhưng trong tư liệu lúc trước không có đề cập đến. Quang Minh thần điện phải bóp méo tất cả tư liệu hoặc lịch sử tư liệu, tức là bọn họ phải đổi mảnh đất hoang có từ lâu thành thánh địa Quang Minh thần điện công nhận.

Tuy nhiên bóp méo sẽ có lỗ hổng, những thứ chưa kịp bị làm giả hoặc không có chính là lỗ hổng.

Không có chứng cứ trực tiếp làm Vu Nhai thấy tiếc nhưng ngẫm lại cũng đúng, lúc quang minh thánh nữ Lộ Luân Na ra lệnh là bằng miệng, không thư từ gì. Hơn nữa thư từ sẽ không bao giờ được giữ lại.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Tóm lại phải xem Nguyệt Lâm Sa có cách gì không. Mấy ngày nay đa tạ ngươi, ta đi trước.

Vu Nhai bỏ đồ vào không gian giới chỉ, người nhẹ nhàng dùng cách bí ẩn như mọi khi rời khỏi tiệm đạo cụ ma pháp La Lạp.

Độc Cô Đoạn Vân mở miệng nói:

- U Linh Ma Kiếm đại nhân . . .

- A?

- Người đã là thiên binh sư nhị đoạn?

- A . . .

Vu Nhai ngẩn người, ngây ngốc nội thị, phát hiện không biết khi nào đã đến thiên binh sư nhị đoạn, huyền khí tràn đầy đáng sợ, không có hiện tượng trì trệ.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Đúng vậy!

Vu Nhai không nói nhiều, hắn thói quen dùng cảm giác Phong Doanh bay ra sân.

- U Linh Ma Kiếm đại nhân thật sự cảm ngộ ra chân lý thiên binh sư, không đến một ngày đã tới trình độ khủng bố như thế, quá nghịch thiên.

Độc Cô Đoạn Vân nhìn U Linh Ma Kiếm đại nhân biến mất cảm giác như đang nằm mơ. Độc Cô Đoạn Vân cũng là thiên binh sư nên nhìn thấu cơ thể Vu Nhai, nhưng tiến bộ quá nhanh đi? Tóm lại thiên tài trên đời không thể hiểu theo lẽ thường.

- Nhưng lạ thật, tại sao là cảm giác gió? Người không biết còn tưởng U Linh Ma Kiếm đại nhân là ma đạo sư phong hệ cường đại, chẳng phải đại nhân là sát thủ sao?

Không thể nhìn thấu, Độc Cô Đoạn Vân cảm giác U Linh Ma Kiếm đại nhân đúng là nam nhân đầy bí ẩn.

Độc Cô Đoạn Vân thầm nghĩ:

- U Linh Ma Kiếm đại nhân sẽ ngày càng lớn mạnh, chắc chắn tương lai là siêu cường giả trong đại lục, mình đã ôm được cái đùi to!

Vu Nhai đi ra ngoài, thử khống chế huyền khí và cảm giác của mình.

Nếu Độc Cô Đoạn Vân nhìn ra được Vu Nhai khác lạ thì cao thủ khác cũng có thể. Tuy thêm cảm giác chủ nhân cũ của Phong Doanh khiến Vu Nhai càng mơ hồ, cường đại hơn nhưng vào lúc quan trọng thế này tốt nhất là ẩn giấu đi.

Vu Nhai nhìn tư liệu về công chúa Nguyệt Lâm Sa lúc trước Độc Cô Đoạn Vân cung cấp, hắn nhanh chóng bay vào các góc khuất.

Có khi Vu Nhai đi rồi dừng. Có rất nhiều tin đồn về Ngọc Nữ tộc, khắp nơi bàn tán oan hồn Ngọc Nữ tộc. Thật sự có người lấy ra chứng cứ Quang Minh thần điện nói thánh địa là di tích của Ngọc Nữ tộc, không chỉ một chứng cứ. Phía chính phủ tạm thời không thừa nhận.

Quang Minh thần điện tuyệt đối không thừa nhận, thứ trong dân gian có lai lịch trôi nổi, không thể làm chứng, không gây sóng gió gì được, không chừng là bóp méo tư liệu lịch sử. Tóm lại Ma Pháp đế đô rất rối loạn, điều này giúp ích cho Vu Nhai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 904: Đêm đến phủ công chúa (2)
- Quả nhiên vẫn có người đoán ra bố cục của ta.

Vu Nhai đi đến bên ngoài phủ công chúa của Nguyệt Lâm Sa, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện xung quanh dày đặc tinh thần lực. Không chỉ thế, có vô số cặp mắt hầu như khóa chặt phủ công chúa.

Ngày mai là lúc đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá bị thiêu chết, rõ ràng sát thủ muốn cứu người.

Lúc trước Thất hoàng tử của Huyền Binh đế quốc đòi đổi ký ức ba tháng yêu cầu Quang Minh thần điện thả người và xin lỗi, tối hôm đó không xảy ra sự kiện ám sát. Sau khi Quang Minh thần điện từ chối thì sát thủ sốt ruột ban ngày đi giết người, người chết không phải đại thần Ma Pháp đế quốc mà là thánh quang ma kỵ đoàn, vài binh sĩ trên đường.

Hiển nhiên sát thủ đang trút giận.

Dân chúng bình thường đều nhìn ra, có một số cho rằng là oan hồn của Ngọc Nữ tộc, bọn họ giết người trút giận là bình thường, bọn họ muốn cứu người là rất bình thường. Chỉ dân chúng tin vào oan hồn, cao tầng Ma Pháp đế quốc không bao giờ tin, trừ phi sau lưng oan hồn đó có vong linh pháp sư mạnh mẽ đáng sợ điều khiển.

Phân tích từ điểm đó thấy ra điều ẩn giấu bên trong. Lúc trước công chúa Nguyệt Lâm Sa không biết chuyện sát thủ tức là sát thủ không cho nàng biết, nhưng bây giờ Nguyệt Lâm Sa phải biết, vì cứu người.

Vu Nhai quan sát bốn phía, thầm nghĩ:

- Làm sao lặng lẽ vào trong đây?

Cộp cộp cộp cộp!

Một chiếc xe ngựa từ con đường khác chậm rãi chạy qua, đằng sau xe ngựa có mấy tùy tùng đều là ma pháp sư phong hệ. Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, cơ hội đã đến.

Như lúc trước Vu Nhai dự đoán, có rất nhiều cơ hội ẩn vào trong.

Trong tình báo Độc Cô Đoạn Vân đưa thì công chúa Nguyệt Lâm Sa là ma pháp sư phong hệ thiên tài của Ma Pháp đế quốc, thỉnh thoảng sẽ tổ chức hội giao lưu với vài ma pháp sư phong hệ. Sự thật là công chúa Nguyệt Lâm Sa lôi kéo người ủng hộ, vài tên cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sẽ tìm cơ hội rảnh đến bái phỏng nàng, dâng lên đạo cụ ma pháp phong hệ quý giá, như người trong xe ngựa này đây.

May mắn Độc Cô Đoạn Vân không đánh thức Vu Nhai quá trễ, bây giờ cách thời gian nghỉ ngơi còn sớm.

Xe ngựa cách phủ công chúa không xa không gần, tuy đã vào phạm vi giám sát nhưng chưa đến vùng trung tâm giám thị.

Chỉ cần không bị nhìn chằm chằm thì với năng lực của Vu Nhai có nhiều cách vào trong xe ngựa. Lúc này là thời gian hoàng kim dạo phố, con đường đằng trước phủ công chúa đông đúc người trợ giúp kế hoạch lẻn vào của Vu Nhai thuận lợi hơn.

Khi Vu Nhai núp dưới xe ngựa, người bên trong nói những gì với thuộc hạ bên ngoài lọt vào tia hắn rõ mồn một.

Khi xe ngựa đến trước phủ công chúa thì bên trong thùng xe có thêm một người, còn người kia đã xỉu, cơ thể bị bôi thuốc của vị dược sư khoe mẽ nào đó của Huyền Binh đế quốc khiến xe ngựa chỉ có một hơi thở duy nhất.

Trước phủ công chúa, tinh thần lực quét qua xe ngựa sau đó quay về bình tĩnh.

- Tháo Luân Đặc thiếu gia, công chúa đã dặn tối hôm nay không tiếp khách. Công chúa hiểu tấm lòng của mọi người, công chúa rất cảm ơn tất cả nhưng tối hôm nay công chúa rất mệt mỏi.

Tang Ma Ma là tổng quản phủ công chúa Nguyệt Lâm Sa, là một đại ma đạo sư cường đại thực lực đến thiên giai. Chuyện này vốn không cần Tang Ma Ma ra mặt nhưng người đến viếng toàn là thiếu gia có tiếng trong Ma Pháp đế đô, có một số là ma pháp sư phong hệ nổi tiếng như cồn nên nàng phải đích thân ra mặt. Vì chuyện bị tìm tòi ký ức hai ngày trước khiến nhiều người ủng hộ công chúa Nguyệt Lâm Sa thấy rất tức giận, vì giận nên càng muốn đến viếng.

Đêm hô mđó hầu như biến thành yến hội, nếu không có chuyện sát thủ thì sẽ càng náo nhiệt hơn.

Hai ngày nay vẫn có nhiều thanh niên đến viếng, có cơ hội phải nắm bắt để gần gũi với công chúa Nguyệt Lâm Sa, đây là cơ hội để làm phò mã. Tức là Tháo Luân Đặc không phải người thứ nhất vào đêm nay.

Những người giám thị đã chết lặng, không dò xét xe ngựa quá nghiêm khắc.

Đây là nguyên nhân tại sao thản nhiên lẻn vào không chút lo lắng.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Thì ra tên này gọi là Tang Ma Ma.

Vu Nhai nhảy xuống xe ngựa, lúc này hắn đã biến thành một người khác, trên người mặc áo ma pháp sư phong hệ cực kỳ hoa lệ. Mặt Vu Nhai thành loại công tử bột, tóc xanh đen.

Hình dạng của Vu Nhai bây giờ là khuôn mặt Tang Ma Ma, y phục lột từ người Tang Ma Ma. Mấy ngày trướ Độc Cô Đoạn Vân đã chuẩn bị tóc cho Vu Nhai, tiệm đạo cụ ma pháp La Lạp có bán thứ này. Mặt thì Vu Nhai không thời gian từ từ dịch dung, hắn dùng da người dán vào mặt Tang Ma Ma sau đó đắp lên mặt mình.

Những mặt nạ da người là Vu Nhai trấn lột từ tay Tư Mã Tường, gã chế tạo thứ này tốt hơn người ta nhiều. Mặt nạ chế tạo từ một số dược vật cực phẩm.

Có thể nói Tư Mã Tường giúp ích rất lớn cho chuyến đi Ma Pháp đế quốc của Vu Nhai, gã đúng là người tốt.

Khi còn ở lãnh địa Tinh Linh tộc Tư Mã Tường vì tuổi già được thê tử, tâm tình rất tốt nên khá rộng rãi, gã cũng biết Vu Nhai đi Ma Pháp đế quốc có lẽ sẽ xảy ra biến cố.

Một huyền binh giả đi trong Ma Pháp đế quốc tất nhiên sẽ gặp nhiều nguy hiểm, Tư Mã Tường rộng rãi tặng đồ cho hắn.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Tang Ma Ma, xin hãy chuyển lời với công chúa là ta có một đạo cụ ma pháp phong hệ rất tuyệt vời muốn dâng lên. Ta chỉ đưa quà rồi đi ngay, xin Tang Ma Ma nói giúp ta một tiếng.

Có lẽ Vu Nhai bắt chước giọng Tháo Luân Đặc không quá giống nhưng vì tiếng nói nhỏ nên chưa bị phát hiện.

Đám thuộc hạ ma pháp sư phong hệ của Tháo Luân Đặc nghi hoặc nhìn Vu Nhai, thấy hắn đặt tay lên đầu tọa kỵ, xem tọa kỵ thân thiết với hắn thì bọn họ không nghi ngờ gì nữa. Năng lực phân biệt chủ nhân của tọa kỵ mạnh hơn nhân loại nhiều, tuy là ngựa kéo xe nhưng con ngựa to màu xanh này không tầm thường, nó là ma thú ngũ giai.

Không ai biết con ngựa thân thiết với Vu Nhai bởi vì người hắn phát ra hơi thở Xích Thố.

Ma thú ngũ giai không thể nói chuyện, trời biết nó làm sao biểu đạt tên này không phải là chủ nhân.

Vu Nhai không đợi Tang Ma Ma trở lời nhanh chóng dùng năng lực gió biến thanh âm mỏng thành sợi chỉ truyền vào tai Tang Ma Ma.

- Ta vô tình phát hiện thứ liên quan đến bản đồ ma pháp.

Vu Nhai còn lén lút nhìn quanh quất làm những người âm thầm giám thị nhíu mày.

- Ngươi chờ chút!

Tang Ma Ma biết công tích lớn nhất của công chúa Nguyệt Lâm Sa nằm ở bản đồ ma pháp, bây giờ bản đồ ma pháp cực kỳ quan trọng với Ma Pháp đế quốc. Tang Ma Ma vừa nghe nói chuyện liên quan bản đồ ma pháp liền gật đầu, vội vàng đi báo cáo cho công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Cơn gió lướt qua, nửa phút sau gió thổi về.

Tang Ma Ma nói:

- Công chúa kêu ngươi vào, nhưng công chúa nói nếu thứ của ngươi là giả thì sau này đừng bao giờ đến đây.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 905: Ngươi là ai?
- Vâng vâng, bảo đảm khiến công chúa vừa lòng.

Vu Nhai nghênh ngang đi trong phủ công chúa, thậm chí liếc một chiếc xe ngựa đến viếng, hắn như gà trống kiêu ngạo khoe mào gà. Công tử bột trên chiếc xe ngựa kia tức giận sú nhảy xuống liều mạng với Vu Nhai.

- Hôm nay công chúa không tiếp khách, mời trở về đi.

- Nhưng mới rồi Tháo Luân Đặc . . .

- Hắn đưa một thứ khiến công chúa rất có hứng thú, nếu ngươi cũng có thì đương nhiên sẽ có cơ hội đi vào.

Đây là đoạn đối thoại của Tang Ma Ma và công tử bột mới đến. Vu Nhai làm bộ như không nghe thấy lời bọn họ nói.

Đã rất lâu rồi rốt cuộc lần nữa gặp mặt Nguyệt Lâm Sa, tim Vu Nhai đập rất nhanh. Vu Nhai còn nhớ công chúa Nguyệt Lâm Sa mở ra cánh cửa đại đạo cho hắn, nếu không nhờ nàng thì hắn không có cơ hội vào Bắc Đẩu đồ thư quán, càng không lấy được Thần Huyền Khí Điển, Xích Thố cũng vô duyên với hắn.

Sự việc kỳ diệu như vậy đấy, vì một hành động của công chúa Nguyệt Lâm Sa mà thay đổi cuộc đời Vu Nhai.

Tim Vu Nhai đập nhanh lý do chủ yếu là lo không biết công chúa Nguyệt Lâm Sa có giúp hắn cứu người không, bây giờ nàng rất quan trọng với Vu Nhai.

Sau khi vào phủ công chúa có thị nữ dẫn đường cho Vu Nhai. Đi một đoạn đường dài mới tới hậu hoa viên, thị nữ nói công chúa Nguyệt Lâm Sa đang nắm trăng trong này. Vu Nhai bước tới gần hậu hoa viên, hắn cảm giác chỉ còn một ánh mắt giám thị.

Thân phận công chúa không cho phép bọn họ tùy tiện giám thị. Ở bên ngoài các ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng trong nội viện thì đừng hòng.

Còn lại một ánh mắt giám thị chắc là cao thủ theo hầu công chúa Nguyệt Lâm Sa, Vu Nhai cảm giác vô cùng đáng sợ. Vu Nhai thầm mừng, nếu không nhờ theo chủ nhân cũ của Phong Doanh cảm ngộ thì hắn sẽ không cảm giác với gió sâu sắc như vậy, dù Độc Cô Đoạn Vân chuẩn bị những đạo cụ phong hệ cho hắn cũng sẽ bị phát hiện.

Vu Nhai đã biết công chúa Nguyệt Lâm Sa là ma pháp sư phong hệ, khi gặp mặt không thể tránh khỏi các loại thủ đoạn che giấu. Vì phòng ngừa cẩn thận cần chuẩn bị chút ít công cụ để ngụy trang cho giống ma pháp sư.

Đám người như Độc Cô Đoạn Vân là huyền binh giả có thể ở lại Ma Pháp đế quốc lâu như vậy thì bản lĩnh ngụy trang ma pháp sư chắc chắn rất cao siêu, nhưng đó là vì bọn họ chưa gặp cao thủ cường đại thật sự. Đám người Độc Cô Đoạn Vân U Linh kiếm các chỉ trà trộn trong thế tục.

- Ai?

Khi Vu Nhai bước vào hậu hoa viên, cặp mắt kia hoàn toàn biến mất. Càng đến gần công chúa thì càng không cần giám thị, đây là đạo lý gì?

Thôn Thiên kiếm linh thản nhiên nói:

- Là ma pháp không gian. Hậu hoa viên được người bày các loại ma pháp không gian hầu như tự hình thành thế giới khác, người thánh giai trung đoạn vào trong cũng đừng mong an toàn trở ra.

Vu Nhai thế mới nhớ công chúa Nguyệt Lâm Sa không chỉ là ma pháp sư phong hệ còn có không gian hệ.

Không thấy người dẫn đường, Vu Nhai dọc theo đường mòn đi vào, rất nhanh thấy cái ao nhỏ phản chiếu ánh trăng và sao. Không đốt đèn, ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, bốn phía sáng ngời.

Một nữ nhân đứng bên cạnh ao, nàng mặc váy áo xanh lục, không phải áo ma pháp sư, cũng không phải áo cung trang, rất mộc mạc, mái tóc dài xanh ngọc đung đưa theo ánh sao. Bên cạnh nữ nhân là đình dài lầu các, không xa hoa, lầu các trang nhã giốngp hong cách thời cổ đại trong kiếp trước của Vu Nhai.

Hèn gì cảm giác là lạ, phong cách kiến trúc khác biệt rất lớn với Ma Pháp đế quốc.

Vu Nhai ngẩn người, hình như lúc ở phản nghịch chi cốc tám tháng lúc rảnh hắn nói chuyện trời nam đất bắc với công chúa Nguyệt Lâm Sa. Trong cuộc nói chuyện có nhắc đến phong cách kiến trúc, vì ra oai nên Vu Nhai khoe tri thức đời trước.

Vu Nhai không ngờ công chúa Nguyệt Lâm Sa ghi nhớ, còn xây dựng.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa liếc Vu Nhai:

- Tại sao không nói chuyện? Đồ vật đâu?

Mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa lóe tia chán ghét, nhưng vì bản đồ ma pháp nên nàng phải giả vờ giả vịt, dù nàng không tin bản đồ ma pháp còn thiếu sót cái gì.

- Công chúa luôn khiến người nhìn mãi không chán quên mất việc chính.

Vu Nhai bắt chước giọng Tháo Luân Đặc, nói:

- Về bản đồ ma pháp là tại hạ dựng lên chỉ hòng gặp mặt công chúa một lần.

- Ngươi . . .!

Công chúa Nguyệt Lâm Sa không ngờ Tháo Luân Đặc to gan như vậy, nhưng nàng chợt phát hiện dù thanh âm không thay đổi nhưng giọng điệu khác hẳn. Công chúa Nguyệt Lâm Sa lộ biểu tình giật mình sau đó trở về bình tĩnh.

Lúc này công chúa Nguyệt Lâm Sa bỗng cười khúc khích, ngoái đầu lại nói:

- Ta luôn nghĩ tối hôm nay U Linh sát thủ sẽ dùng cách gì đến gặp ta, có thể thuận lợi gặp ta không? Ta còn vì hắn mà từ chối tất cả khách nhân ở ngoài cửa, không ngờ điều này gây trở ngại cho U Linh sát thủ.

- Đúng vậy! Làm ta vắt hết óc.

Nếu vài người đoán ra và giám thị phủ công chúa, công chúa Nguyệt Lâm Sa thông minh tất nhiên cũng đoán được, Vu Nhai không lấy làm lạ.

- U Linh sát thủ quả nhiên thông thiên triệt địa, ngụy trang thành ma pháp sư phong hệ giống dến nỗi ta không nhận ra. Nhưng không biết U Linh sát thủ muốn lợi dụng ta rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ta không muốn tiếp tục bị bịt mắt, cảm giác rất tệ.

- Nếu không phải công chúa không biết thì làm sao dùng ký ức không thẹn với lòng khiến Quang Minh thần điện ngậm bồ hòn?

Ký ức chỉ là ký ức, tuy rằng công chúa Nguyệt Lâm Sa có suy đoán về U Linh sát thủ nhưng suy nghĩ không cần dùng mắt, ngôn ngữ ghi nhớ, không thể thấy được. Nếu không như vậy Thất hoàng tử đã chẳng nêu đề nghị cho Ma Pháp đế quốc xem ký ức của gã.

Vì lúc Dạ Tình hôn mê Thất hoàng tử đã suy đoán chút ít về nàng.

- Cũng đúng, nhưng nếu ngươi muốn ta cứu người giúp thì nên bày ra chút thành ý đúng không? Ta không muốn bị ám sát bởi nhân vật đáng sợ như ngươi.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào mặt Vu Nhai như muốn nhìn thấu hắn.

Vu Nhai vẫn không công khai thân phận:

- Công chúa nói quá lời, thật ra ta là người tốt, chẳng qua bị buộc bất đắc dĩ mới giết người. Ta không muốn khuấy động Ma Pháp đế đô thành ra thế này, càng không muốn đẩy mình vào tình trạng tùy thời sẽ chết.

Vu Nhai đắc ý thầm nghĩ:

- Mỗi lần đều bị nàng nhìn thấu nhưng khi ta ngụy trang thì nàng ngu ngơ, cảm giác quá sướng.

Vu Nhai lâng lâng xong tiếp tục bảo:

- Vì bảo vệ chính mình ta không muốn công khai thân phận, nhưng nếu công chúa nhất định muốn biết cũng không sao. Với điều kiện công chúa phải hứa cứu người giúp ta.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa bật cười:

- Ha ha ha ha ha ha!

Con ngươi công chúa Nguyệt Lâm Sa co rút nhìn mặt Vu Nhai chằm chằm, nói:

- Ngươi đừng quên đây là Ma Pháp đế quốc, nơi này là địa bàn của ta, ta muốn ngươi chết thì ngươi sẽ chết.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Nhưng bây giờ toàn Ma Pháp đế đô đều muốn ta chết mà ta vẫn sống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 906: Tâm sự của Nguyệt Lâm Sa (1)
Vu Nhai vô cùng bình tĩnh nói:

- Chỗ dựa của công chúa là ma pháp không gian đúng không? Ma pháp không gian của công chúa Nguyệt Lâm Sa thật là càng lúc càng tinh tế.

Vu Nhai dứt lên, ánh mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa càng sắc bén hơn:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Tuy ma pháp không gian chẳng phải chuyện bí mật gì nhưng người bình thường không biết được. U Linh sát thủ nhìn thấu ma pháp không gian xung quanh thì dĩ nhiên cũng có năng lực ẩn giấu rất mạnh.

Vu Nhai cũng không nhìn ra ma pháp không gian nhưng ai kêu hắn có Thôn Thiên kiếm? Khi Vu Nhai nói câu này rất mịt mờ nhưng ý thì rõ ràng: Ta nhìn thấu ma pháp không gian của nàng, dù có chết ta cũng có thể khiến nàng chết trước.

Vu Nhai vẫn không bỏ cuộc:

- Công chúa hứa cứu người giúp ta thì công chúa sẽ được biết ta là ai.

Giữa Vu Nhai và công chúa Nguyệt Lâm Sa không biết là kẻ thù hay quan hệ gì, trời biết công chúa có còn hận hắn không. Tóm lại trước tiên đòi một lời hứa, chờ khi Vu Nhai công khai thân phận không đến mức bị động. Tuy bây giờ Vu Nhai công khai ra vẫn tin chắc sẽ được công chúa Nguyệt Lâm Sa giúp đỡ nhưng kèm theo điều kiện quá đáng thì tàn đời.

Chắc chắn công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ đòi điều kiện quá đáng, ví dụ như nô lệ nam.

- Ta có thể . . .

- Gri!!!

Mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa nhấp nháy, đang định đồng ý vàn êu điều kiện thì chợt có tiếng chim hót, không trung vặn vẹo. Một con phi cầm màu trắng cực kỳ hoa lệ xuất hiện, con ngươi màu bạc nhìn Vu Nhai chằm chằm. Một lúc lâu sau con chim nghiêng dầu kêu với công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa vui mừng hỏi:

- Cái gì? Bạch Loan biết hắn?

Bạch Loan. Trong đầu Vu Nhai hiện lên một thân hình mập mạp. Khi đó Vu Nhai cưỡi Tiểu Thúy bị con này đuổi theo đến nỗi lên trời không đường, xuống đất không cửa. Thứ đẳng cấp thần thú có bản năng thường đáng sợ hơn nhân loại.

- Gỉ gỉ!

Bạch Loan kêu lên, bộ dạng hình như đang giải thích cái gì.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa càng nghe càng mơ hồ, Bạch Loan chưa tới trình độ trực tiếp giao lưu cùng nàng, chắc nó đang miêu tả tình huống và địa điểm khi gặp Vu Nhai. Vu Nhai biết Nguyệt Lâm Sa tạm thời mờ mịt nhưng nàng sẽ nhanh chóng nghe hiểu, lòng thầm thấy. Kế hoạch che giấu thân phận sắp ngâm nước nóng, Vu Nhai nhìn Bạch Loan chằm chằm, rất muốn nướng nó ăn.

Bạch Loan ú ớ nửa ngày chợt cảm giác có ánh mắt nguy hiểm nhìn mình, nó quay đầu nhìn hướng Vu Nhai.

Tâm tình muốn nướng Bạch Loan biến mất ngay, nụ cười ưu nhã trên mặt Vu Nhai cũng không còn, biến thành nụ cười xấu xa rất riêng. Vu Nhai cười to, thanh âm trở về bình thường.

- Chẳng lẽ là con bồ câu mập? Ha ha, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lớn và trở nên Tiểu Thúy đẹp như vậy. Tiểu Thúy nhà ta chưa lấy vợ, ngươi thấy đấy . . .

Thật ra Tiểu Thúy là cái, không biết chim bồ câu mập là cái hay đực, nhưng giờ kệ nó đi.

- Bồ câu mập . . .

Công chúa Nguyệt Lâm Sa ngẩn người, kết hợp Bạch Loan giải thích, giọng của Vu Nhai, nàng nghĩ ra điều gì. Mặt Nguyệt Lâm Sa vặn vẹo, nàng run rẩy chỉ tay.

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .

- U oa!

Vu Nhai vươn hai cánh tay phát ra tiếng kêu rồi lao lên ôm chặt công chúa Nguyệt Lâm Sa, nghẹn ngào nói:

- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, đúng là ta! Van cầu công chúa hãy cứu đồng bạn của ta đi! Nghĩ tình chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, đã từng cùng nhau qua tám tháng, từng cùng nhau cố gắng, đã từng biển cạn đá mòn, đã từng thề non hẹn biển, xin hãy cứu đồng bạn của ta!

Vu Nhai gào khóc làm người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ, nhưng câu nói càng về sau càng đáng đánh. Vẫn còn, Vu Nhai không nặn ra giọt nước mắt nào nên cố nặn nước mũi, tay quẹt sạch rồi chùi vào áo công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Dù sao đều là ẩm ướt, khiến công chúa Nguyệt Lâm Sa cảm giác đến nỗi bi thương của hắn là được.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Công chúa có biết mấy ngày nay ta sống như thế nào không? Ta sống trong phập phồng lo sợ, ài, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Những đồng bạn này rất quan trọng với ta, không thể không cứu.

Nếu không che giấu được nữa thì tấn công bằng tình cảm. Vu Nhai ở chung với công chúa Nguyệt Lâm Sa tám tháng, có lẽ hắn là người hiểu rõ nàng nhất thế giới. Có khi Nguyệt Lâm Sa cứng miệng mà mềm lòng, ở chung lâu có lẽ nàng hận hắn nhưng cũngc có tình cảm nhất định, không phải tình yêu mà là tình bằng hữu, tình cùng chung hoạn nạn.

Đây chính là nguyên nhân Vu Nhai tin tưởng có thể thuyết phục công chúa Nguyệt Lâm Sa. Dĩ nhiên nói là một chuyện, nêu điều kiện lại là chuyện khác. Vu Nhai hành động rất có hiệu quả, Nguyệt Lâm Sa đã định đồng ý.

Tuy nhiên có thứ khiến công chúa Nguyệt Lâm Sa giật mình tỉnh lại. Nguyệt Lâm Sa cảm giác có vật cứng, nóng cọ vào bụng, nàng nghĩ ngay đến cái gì.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa hét lên:

- Ngươi đi chết đi!

Nguyệt Lâm Sa vội đẩy Vu Nhai ra.

Không phải đâu? Hình như ta biểu diễn không có sơ hở gì đi?

Vu Nhai ngẩn người, chợt phát hiện tiểu Vu Nhai tự dưng chào cờ, đều tại nó làm hỏng việc. Lão tử đã không là xử nam nhưng vẫn không giỏi kiềm chế, thật tình là vì nín quá lâu, mấy ngày nay gặp áp lực quá lớn.

Thời gian chậm rãi trôi, công chúa Nguyệt Lâm Sa, Vu Nhai không biết bình tĩnh. Cuối cùng kế mưu lợi của Vu Nhai không thành công, đúng ông trời có mắt. Hai người phải ngồi xuống thảo luận, Vu Nhai bất đắc dĩ chuẩn bị tinh thần sẽ bị bắt chẹt.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Nô lệ nam thì nô lệ nam, lão tử bất chấp. Nhưng nếu làm nô lệ nam cho Tang Ma Ma thì ta thà chết chứ không khuất phục!

Qua một lúc hậu hoa viên phủ công chúa chỉ còn một mình Vu Nhai. Tháo Luân Đặc giả không thể ở lại quá lâu, công chúa Nguyệt Lâm Sa cần đi ra ngoài xử lý một chút. Tháo Luân Đặc thật ở trên xe bị Vu Nhai lột sạch đồ, chỉ cần không ai phát hiện ra gã thì Vu Nhai tin tưởng Nguyệt Lâm Sa nàng sẽ có cách hoàn mỹ xử lý chuyện này, hắn không quá lo. Vu Nhai chờ trong hoa viên.

- Đã đợi lâu, đi, chúng ta đến trong đình nói chuyện.

Vu Nhai chờ nửa canh giờ, còn đang nghi ngờ không biết cô nàng này có đi mật báo không thì công chúa Nguyệt Lâm Sa trở về. Vu Nhai ngoái đầu, thấy Nguyệt Lâm Sa đổi y phục màu lam hồng, tóc còn chưa khô như đóa sen trồi lên mặt nước. Vu Nhai nhìn ngẩn ngơ.

Vu Nhai phản ứng lại, nói:

- Không cần khoa trương như vậy đi? Chỉ ôm một cái, chúng ta cũng từng ôm nhau.

Khuôn mặt kiêu ngạo, nghiêm túc của công chúa Nguyệt Lâm Sa suýt nứt ra, nàng nhớ đến lúc xưa suýt bị Vu Nhai làm cái kia là lòng gợn sóng.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa cáu kỉnh nói:

- Ngươi còn dám nói? Ngươi trét thứ dơ bẩn của ngươi lên khắp người ta!

Ý của công chúa Nguyệt Lâm Sa là nước mũi, tuy không đến mức toàn thân nhưng nàng cố ý phóng đại.

- Thứ dơ bẩn trét lên người nàng?

Vu Nhai quên sạch nước mũi, cúi đầu nhìn tiểu Vu Nhai, chớp chớp mắt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 907: Tâm sự của Nguyệt Lâm Sa (2)
Vu Nhai thầm nghĩ:

- Không thể nào, ta không có bệnh dễ phun trào, càng chưa cởi quần, làm sao trét đầy người nàng được?

Công chúa Nguyệt Lâm Sa nhìn biểu hiện của Vu Nhai, nàng thật sự không biết nói cái gì cho phải, trên đời sao lại có loại người này? Thật muốn bóp nát thứ bên dưới của Vu Nhai.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa trừ tắm rửa ra còn bận phân tích chút nữa nên làm sao, phải bàn bạc với hắn như thế nào. Nguyệt Lâm Sa rất giật mình vì sự đáng sợ của tiểu binh thủ thành Vu Nhai. Khi Nguyệt Lâm Sa chia tay với Vu Nhai hắn mới là linh binh sư lục đoạn, bây giờ đã khuấy động khắp Ma Pháp đế đô. Bình thường công chúa Nguyệt Lâm Sa có hay chú ý tới Vu Nhai, ví dụ vài chuyện ở Độc Cô gia, ví dụ thánh hội Huyền Thần điện, nàng biết hắn tiến bộ siêu nhanh nhưng không ngờ khoa trương đến vậy.

Lúc trước Vu Nhai gào khóc công chúa Nguyệt Lâm Sa biết ngày là xạo, tên này giỏi diễn kịch nhất.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:

- May mắn thực lực của mình không tụt xuống, nếu không bị tiểu binh này đè đầu thì bực mình.

Nguyệt Lâm Sa là công chúa, muốn chú ý ai không khó khăn như Vu Nhai. Ma Pháp đế đô có tồn tại như U Linh kiếm các thì Huyền Binh đế quốc cũng có tai mắt của Ma Pháp đế quốc, đây là chuyện bình thường.

Mãi trước khi Vu Nhai rời khỏi Huyền Binh đế đô, thậm chí các chuyện bí mật U Linh kiếm các Độc Cô gia đều bị công chúa Nguyệt Lâm Sa biết chút ít. Lúc trước Nguyệt Lâm Sa có đoán Vu Nhai là U Linh sát thủ, dù sao bản thân hắn là sát thủ, lại có U Linh kiếm ý của Độc Cô gia, còn đánh đuổi quang minh thánh tử. Nhưng càng về sau công chúa Nguyệt Lâm Sa càng thấy lạ, có thể làm được những điều này ít nhất cần có thực lực gần thánh binh sư.

Nên biết có một ma đạo sư thiên giai đã chết.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa tràn đầy tự tin vào Ma Pháp đế đô, địa binh sư trung đoạn tuyệt đối không làm được điều này.

Khi Vu Nhai rời khỏi Huyền Binh đế đô thực lực là địa binh sư trung đoạn, mới qua có bao lâu? Vu Nhai tiến bộ nhanh đến mấy tối đa chỉ khoảng địa binh sư bát đoạn, dù là thiên binh sư bát đoạn muốn làm giống như U Linh sát thủ cũng là chuyện không thể nào.

Rất có thể Vu Nhai là đồng lõa, đóng vai trò gì đó.

Trước khi Vu Nhai xuất hiện công chúa Nguyệt Lâm Sa nghi ngờ hắn sẽ sai người đến gặp nàng. Khi công chúa Nguyệt Lâm Sa thấy Vu Nhai giả làm Tháo Luân Đặc thì nàng phủ định suy nghĩ này, bởi vì hắn ngụy trang thành ma pháp sư phong hệ mà không bị phát hiện. Ngụy trang cũng cần thực lực, một người quá yếu tối đa chỉ có địa binh sư cao đoạn sẽ bị người nhìn thấu ngay.

Ít nhất Tháo Luân Đặc trước mắt không phải Vu Nhai.

Đây là kết quả công chúa Nguyệt Lâm Sa không hoàn toàn nắm giữ hành động của Vu Nhai, nàng chỉ biết hắn có U Linh kiếm ý nhưng không biết hắn âm thầm được một khối lệnh bài của U Linh kiếm các.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa không biết Vu Nhai từng được giết hai thiên binh sư trong Huyền Thần điện.

Vì các loại nguyên nhân nên Nguyệt Lâm Sa không xem U Linh sát thủ là Vu Nhai, người trước mắt chắc chắn là U Linh sát thủ.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa biết nàng sẽ nhanh chóng gặp Vu Nhai, nên bày ra bộ dáng kiêu ngạo để đàm phán, muốn biết U Linh sát thủ là ai. Nguyệt Lâm Sa muốn biết U Linh sát thủ là ai một là vì biết người biết ta, hai là trong lòng nàng rất muốn đào ra tiểu binh thủ thành chết tiệt còn chưa chịu đến gặp nàng.

Nguyệt Lâm Sa không bao giờ ngờ khi nàng phủ định nghi ngờ rồi lại ngi ngờ phủ định thì cuối cùng người bị nàng phủ định thật sự là Vu Nhai.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa ở trong phòng tắm thầm mắng:

- Tiểu binh chết tiệt, lại bị hắn lừa một vố.

Bên trong có rất nhiều sơ hở để tìm kiếm nhưng Nguyệt Lâm Sa quá kiêu ngạo, có nhiều lúc nàng tính không bỏ sót, quá tự tin vào mình nên bản năng bỏ qua U Linh sát thủ có thể là Vu Nhai, kết quả . . .

Tựa như lúc trước ở trong Bắc Đẩu thành công chúa Nguyệt Lâm Sa tràn đầy tự tin, nàng lại thua tiểu binh.

Nhưng không sao, thua thì thua, rất nhanh Nguyệt Lâm Sa sẽ lấy lại những gì đã mất. Tiểu tử này bây giờ đến cửa van xin, nàng muốn xoa bóp nặn thế nào tùy ý. Nguyệt Lâm Sa nghĩ đến đây thì cười phá lên.

Nếu thua người khác chắc chắn Nguyệt Lâm Sa sẽ rất bực mình, còn thua Vu Nhai, trước kia nàng buồn bực nhưng bây giờ thì không.

Vu Nhai bị công chúa Nguyệt Lâm Sa nhìn chằm chằm rởn tóc gáy, lên tiếng nhắc nhở:

- Cái kia, công chúa Nguyệt Lâm Sa, công chúa làm ơn đừng cười kiểu đó nhìn ta được không? Ta sợ.

Lỡ nàng nêu điều kiện là bóp nát tiểu Vu Nhai thì làm sao đây?

Nguyệt Lâm Sa thừ người sau đó mặt rắn lại, biểu tình kiêu ngạo đi hướng cái đình.

- Đi đi.

Vu Nhai không biết làm sao chỉ có thể theo sau lưng công chúa Nguyệt Lâm Sa. Hai người như tình nhân hẹn hò ngồi trong đình phong cách giống Hoa Hạ kiếp trước của Vu Nhai. Nhìn nhau mà không nói gì.

Vu Nhai là người mất bình tĩnh trước:

- Công chúa Nguyệt Lâm Sa hãy nói đi, muốn ta làm sao thì công chúa mới chịu cứu người giúp ta?

Hết cách, bây giờ Vu Nhai có việc cầu người, hắn phải chủ động một chút.

- Công chúa muốn nô lệ nam thì ta liều luôn, sẽ làm nô lệ nam cho công chúa.

- Ha ha ha ha ha ha!

Nguyệt Lâm Sa ngẩn người sau đó cười khúc khích, không làm mặt nghiêm được nữa. Sau khi Nguyệt Lâm Sa lớn lên ít khi nào lộ tình cảm ra ngoài mặt, dù là biểu tình khóc hay cười. Ở trước mặt người ngoài Nguyệt Lâm Sa luôn là công chúa kiêu ngạo, chỉ có tám tháng trong phản nghịch chi cốc mới khiến nàng lộ ra bản tính thật. Lúc phá cốc đi ra ngoài Nguyệt Lâm Sa gặp Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Dạ Tình giao dịch với Vu Nhai giết chết Lý Đông Bá thì nàng trở về con người lạnh băng.

Bởi vì đó là đứng trước mặt người ngoài trừ Vu Nhai.

Có khi công chúa Nguyệt Lâm Sa mệt mỏi sau các loại áp lực tranh quyền đoạt lợi sẽ nhớ đến lúc ở phản nghịch chi cốc, nhớ tiểu binh vô sỉ rồi lại khiến người không đoán ra. Ở trước mặt hắn Nguyệt Lâm Sa mới là chính nàng, có thể toàn toàn thả lỏng.

Khi đó công chúa Nguyệt Lâm Sa bị suy nghĩ này làm giật nảy mình, cảm giác này chẳng phải là cảm giác thích một nam nhân sao?

- Đúng, có lẽ ta đã thích hắn.

Nguyệt Lâm Sa không phải nữ nhân bình thường, nàng là công chúa, nàng thích chính là thích. Nguyệt Lâm Sa không tìm cớ này cớ kia cho mình.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa cảm giác nàng rời khỏi tên này càng lâu thì cảm giác thích kỳ lạ đó càng mãnh liệt. Có lẽ Nguyệt Lâm Sa chỉ muốn có người nào nàng có thể thổ lộ tâm sự chứ không phải tình yêu, đối với công chúa không có tự do thì bấy nhiêu đã đủ.

Vì vậy Nguyệt Lâm Sa luôn điều tra hướng đi của tiểu binh, rất kinh ngạc vì biểu hiện của Vu Nhai trong Huyền Binh đế quốc.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa thầm mừng:

- Tương lai mình sẽ làm nữ hoàng, nam nhân sắp cưới không thể quá kém. Thực lực của hắn càng mạnh càng tốt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 908: Thề thốt
Đúng vậy, nếu đã thích, không ghét thì cướp người về làm lão công. Công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ trở thành nữ hoàng, sau đó phá vỡ cấm kỵ 'cưới' thiên tài huyền binh giả của Huyền Binh đế quốc về dương uy nước ta, đến lúc ai dám nói linh tinh?

Công chúa Nguyệt Lâm Sa là thiếu nữ tràn ngập kiêu ngạo, phản nghịch, không yên phận nghe người như vậy đấy.

Bây giờ Nguyệt Lâm Sa là công chúa nên không thể nói muốn nạp một nam nhân Huyền Binh đế quốc, nhưng khi nàng trở thành nữ hoàng thì khác. Điều này khiến mong ước trở thành nữ hoàng hơn bao giờ hết, Nguyệt Lâm Sa càng muốn tranh quyền đoạt thế. Lúc trước Nguyệt Lâm Sa tranh quyền vì tâm cao khí ngạo, phản nghịch, thích tự do, không muốn bị ai trói buộc. Bây giờ công chúa Nguyệt Lâm Sa có thêm một lý do nữa.

Suy nghĩ này không thể bị ai biết trước khi công chúa Nguyệt Lâm Sa làm nữ hoàng, nếu không thì nàng tuyệt đối sẽ không đạt thành mong ước. Rất khó kết hôn với huyền binh giả, nhưng biến huyền binh giả thành nô lệ nam của mình thì đơn giản hơn nhiều.

- Nếu cuối cùng ta tranh quyền thất bại, chỉ là công chúa bình thường thì ta sẽ cố gắng tu luyện đến trình độ Ma Pháp đế đô không thể lay động, sau đó suốt đời không gả, nuôi dưỡng một tiểu nô lệ nam.

Đây là đường lui công chúa Nguyệt Lâm Sa suy nghĩ, nên nàng tu luyện rất khắc khổ. Trên đời có hai loại người tự do, một là hoàng đế, hai là thực lực siêu cường đại.

Vu Nhai không biết Nguyệt Lâm Sa có suy nghĩ đáng sợ như vậy, nếu biết thì nỗi lòng biến mạnh của hắn càng mãnh liệt hơn. Tuy Vu Nhai rất bằng lòng làm nam nhân của Nguyệt Lâm Sa nhưng bị nàng hiếp mặt cơ thể, tinh thần, tâm linh thì không được. Vu Nhai còn Dạ Tình, Thủy Tinh, sao có thể treo cổ trên một thân cây?

- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, nàng nói một câu đi, muốn ta làm sao?

Vu Nhai rất buồn bực, hắn chưa từng có lúc nào bực tức như vậy. Nhưng vì đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá nên Vu Nhai bất chấp. Khi kế hoạch mưu lợi của Vu Nhai thất bại thì hắn biết sẽ biến thành tình trạng này. Vu Nhai liếc Nguyệt Lâm Sa cười gian, tình hình nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.

Vu Nhai huhng dữ trừng bồ câu mập biến xinh đẹp, nếu Tiểu Thúy là công thì hắn đã quyết xúi nó đè Bạch Loan cho bằng được.

Vu Nhai ở trong lòng nói với Xích Thố:

- Xích Thố, sau khi ngươi trở thành thần binh chi linh thì có biến đổi được không? Hay ta giao nhiệm vụ gian khó này cho ngươi?

Mắt Xích Thố sáng rực, bộ dạng háo hức mong chờ. Cha nó, gì đây? Hèn chi Tiểu Thúy mọc đuôi hồ ly, chắc chắn Xích Thố làm 'ngựa đực'.

Bây giờ công chúa Nguyệt Lâm Sa cười rất tươi, không chỉ vì trông thấy người mình thích, nàng kiềm không được biểu hiện ra chân tình, Vu Nhai còn cúi đầu ăn nói khép nép với nàng.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa hừ lạnh một tiếng:

- Nô lệ nam? Ngươi làm được không?

- Đương nhiên ta có thể, bảo đảm hầu hạ công chúa đại nhân ngày mai không xuống giường được!

Là nam nhân sao chịu được khi nghe hỏi 'làm được không'? Vu Nhai như con mèo bị đạp đuôi suýt nhảy cẫng lên, giây sau ngừng bặt.

- Cái kia, tối hôm nay đừng làm quá, ngày mai còn phải cứu người.

Mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa xoe tròn nói:

- Mơ đi, ngươi nghĩ ta là người tùy tiện vậy sao? Ta chỉ làm nữ nhân cho trượng phu tương lai, nô lệ nam của ta sẽ không làm chuyện đó mà là . . . Nô lệ thật sự.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa nhớ đến lúc ở phản nghịch chi cốc luôn bị tiểu binh chết tiệt ăn hiếp bằng lời nói, bây giờ có thể trả thù về.

Vu Nhai làm vẻ mặt đau khổ bực mình nói:

- Công chúa có cần tuyệt tình vậy không? Nói sao thì chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn, hay công chúa nêu điều kiện khác đi?

Vu Nhai còn thầm cầu nguyện ăn may nhưng bây giờ thì không còn, hắn thật tình không biết làm sao. Vu Nhai suy nghĩ lặp đi lặp lại làm sao cùng Xích Thố hiếp đôi chủ tớ trước mặt mình.

Vu Nhai điều chỉnh biểu tình nghiêm túc nói:

- Bàn điều kiện sau đi, ta muốn biết công chúa có thể cứu, có năng lực cứu người không?

Đây mới là quan trọng nhất, nếu công chúa Nguyệt Lâm Sa không cứu được thì Vu Nhai sẽ không ở đây tốn nước miếng nói nhiều.

Mặt Vu Nhai nghiêm túc nói:

- Chỉ cần công chúa cứu được người thì có thể chấp nhận bất cứ điều kiện gì.

Vu Nhai không còn dáng vẻ bắt quàng làm họ, nghiêm túc bàn điều kiện với công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa nghe Vu Nhai nói thì vụt tắt nụ cười, lạnh nhạt hỏi:

- Mấy người kia rất quan trọng với ngươi? Trong đó có hai nữ nhân, là người của ngươi sao?

Là nữ nhân đương nhiên quan tâm nam nhân của mình có nữ nhân nào khác không? Nguyệt Lâm Sa có tính độc chiếm rất mãnh liệt, giọng điệu hơi ghen tuông.

Vu Nhai thẳng thắn:

- Không phải, nhưng bọn họ là bằng hữu tốt nhất của nữ nhân của ta.

Vu Nhai không nghe ra công chúa Nguyệt Lâm Sa ghen tuông, hắn không biết nàng thích mình, thích đến nỗi biến thái và muốn chiếm hữu.

Vu Nhai nói thẳng:

- Bọn họ cũng là chiến hữu, đồng bạn của ta. Ta không thể nào trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết.

Nói thật ra công chúa Nguyệt Lâm Sa rất muốn đuổi nam nhân này ra ngoài, nhưng nhìn bộ dạng Vu Nhai nghiêm túc thì nàng không nhẫn tâm, thậm chí hơi cảm động. Nếu nàng gặp nguy hiểm thì hắn có bất chấp tất cả đến cứu không?

Nguyệt Lâm Sa thầm suy đoán, hỏi thẳng ngoài miệng:

- Nếu ta gặp nguy hiểm như thế này thì ngươi có liều mạng cứu ta không?

Nơi này là Ma Pháp đế quốc, công chúa Nguyệt Lâm Sa càng tự tin hơn. Nhưng hỏi xong thì Nguyệt Lâm Sa hối hận. Nàng và Vu Nhai có quan hệ đối địch, sao hắn chịu cứu nàng được? Hỏi cũng như không.

Vu Nhai bị công chúa Nguyệt Lâm Sa hỏi choáng váng mặt mày, khuôn mặt nghiêm túc suýt không giữ được. Làm sao trả lời đây?

Lời thốt ra như nước đổ ngoài đất, Nguyệt Lâm Sa không phập phồng lo sợ nữa, nàng lại hỏi:

- Ngươi đã nói chúng ta cùng chung hoạn nạn, gian khổ, nếu ngày nào ta gặp nguy hiểm thì có ngươi cứu ta, không ngại khó khăn?

Vu Nhai không do dự nữa:

- Được, nếu ngày mai nàng cứu ra đồng bạn của ta thì Vu Nhai xin thề tương lai hễ công chúa Nguyệt Lâm Sa gặp nguy hiểm, dù là nguy hiểm gì thì Vu Nhai sẽ chạy tới ngay, bất cháp mạng sống cứu công chúa!

Vu Nhai nghĩ rằng công chúa Nguyệt Lâm Sa không nắm chắc trăm phần trăm tranh quyền đoạt lợi, thấy hắn khuấy động Ma Pháp đế đô hỗn loạn nên muốn giữ một đường lui. Chỉ là một đường lui, Vu Nhai không nói đùa, hắn chắc chắn sẽ giữ lời hứa.

- Chỉ có thế?

Nguyệt Lâm Sa rất bực mình, thầm nghĩ:

- Xem chuyện này như giao dịch, tiểu binh chết tiệt! Ta chỉ muốn nói nếu ta gặp nguy hiểm tương tự thì ngươi có xúc động không? Không muốn nhìn ta chết, chứ không phải cứu vì đồng bạn của ngươi.

Tuy cá tính Nguyệt Lâm Sa khá thẳng thắn nhưng nàng nữ nhân, có vài chuyện không nói nên lời.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 909: Rất thích đùa với lửa (1)
Dù nói ra khỏi miệng thì nên là công chúa Nguyệt Lâm Sa đứng trên cung điện cao cao, chỉ vào Vu Nhai nói:

- Tiểu binh, từ hôm nay trở đi ngươi chính là nam nhân của Nguyệt Lâm Sa ta, ngươi không được phản kháng.

Chứ không phải câu:

- Ta thích ngươi, ngươi có thể cứu ta chỉ vì ta là ta?

Nguyệt Lâm Sa kiêu ngạo, nàng chủ động, thẳng thắn thành lập với điều kiện cao cao tại thượng.

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Công chúa còn muốn sao?

Vu Nhai thật sự không hiểu nổi công chúa Nguyệt Lâm Sa muốn làm gì, đòi thêm điều kiện sao?

- Không có gì, có lời hứa của ngươi đã đủ rồi.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa đã hỏi rất rõ ràng nhưng tiểu binh này chỉ số tình cảm lúc cao lúc thấp, loại thô thần kinh. Nguyệt Lâm Sa không hỏi nhiều thêm, nàng sợ bị Vu Nhai nhìn thấu.

Nguyệt Lâm Sa lạnh nhạt nói:

- Ta có thể cứu ngươi nhưng thiếu một số chứng cứ chắc chắn, ngươi có sưu tầm được gì trong thánh quang ma kỵ đoàn không?

- Ta chỉ được đến bấy nhiêu tình báo . . .

Vu Nhai mừng rỡ, hắn không ngờ sẽ đơn giản như vậy. Công chúa Nguyệt Lâm Sa chỉ cần một lời hứa, đúng là người tốt, hắn thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Vu Nhai vội lấy ra những chứng cứ Độc Cô Đoạn Vân tìm được, tức là tư liệu không bị bóp méo.

Nguyệt Lâm Sa nhận lấy mấy tờ giấy Vu Nhai đưa, lòng hơi thấp thỏm, sau khi đọc thì nàng bật cười.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa rất tự tin nói:

- Không tệ, nhiêu đây đủ rồi. Ngươi cứ yên tâm, chờ ngày mai đón đồng bạn của mình đi.

Nguyệt Lâm Sa thấy biểu tình thắc mắc của Vu Nhai thì nhẹ nhàng bỏ chứng cứ vào không gian giới chỉ, giải thích rằng:

- Với năng lực hiện tại của ta có thể tìm ra nhiều chứng cứ để chứng minh thánh địa vốn là mảnh đất hoang, thậm chí là di tích Ngọc Nữ tộc. Nhưng những chứng cứ này không đủ để ta đẩy ngã Quang Minh thần điện, vì rất có thể Quang Minh thần điện sẽ vô sỉ cắn ngược lại nói mấy trăm năm trước bọn họ đã âm thầm phát hiện thánh địa này, chẳng qua không công khai.

- Quang Minh thần điện có thể ngụy tạo chứng cứ chứng minh mấy trăm năm Ma Pháp Đại Đế nào đó bí mật thừa nhận, khi đó tình huống tốt nhất là ta giằng co với bọn họ. Những tư liệu chưa bị bóp méo này có thể xếp chung với chứng cứ ta tìm được, đánh tan tác những thứ Quang Minh thần điện ngụy tạo.

Vu Nhai ngẩn ra, cúi đầu ngẫm nghĩ, mắt chớp lóe. Vu Nhai gật gù.

Đúng vậy, có nhiều chứng cứ như vậy Quang Minh thần điện muốn che giấu cũng khó, nhưng bọn họ có thể quang minh chính đại chơi xấu. Thế lực của Quang Minh thần điện khổng lồ, có vô số tín đồ, bọn họ là 'thần linh' cao cao tại thượng. Thần sẽ nói dối sao?

Ai dám bảo thần nói dối?

Tín đồ thường rất cuồng nhiệt, một vài người chỉ vì một, hai câu mà điên cuồng, đó là khinh nhờn. Nên chứng cứ bình thường chưa đủ, phải xé rách chứng cứ chơi xấu của Quang Minh thần điện, nếu không thì bọn họ sẽ vẫn tiếp tục chơi bẩn.

Chắc chắn Quang Minh thần điện sẽ quang minh chính đại chơi xấu, Ma Pháp Đại Đế phải che giấu giúp bọn họ. Nếu là sự kiện lớn có lẽ Ma Pháp Đại Đế sẽ quyết tâm vạch trần Quang Minh thần điện, nhưng chỉ vì mấy người Huyền Binh đế quốc thì không cần.

Huống chi ngày mai U Linh sát thủ sẽ đến, chờ bắt được người thì Ma Pháp đế đô có tin đồn gì cũng sẽ tan biến theo đó. Quang Minh thần điện chưa từng sợ ai.

Quang Minh thần điện chỉ thấy bực là thánh quang ma kỵ đoàn bị diệt, còn bị công chúa Nguyệt Lâm Sa lật lại một ván.

Thánh quang ma kỵ đoàn bị diệt, đồ vật trong không gian giới chỉ bị người lấy đi, đây là biến số. Quang Minh thần điện không quá lo lắng. Ngươi là sát thủ thì sao? Ngươi làm sao lấy ra chứng cứ của mình? Ngươi lấy được chứng cứ nhưng có thể làm gì?

U Linh sát thủ dúng là không thể làm gì nhưng công chúa Nguyệt Lâm Sa chắc chắn làm được, cho nên hôm nay có nhiều người giám thị phủ công chúa.

- Tạ ơn công chúa, hì hì, vậy là tối nay ta sẽ ở lại đây sau đó chờ tin lành.

Theo phân tích thì Vu Nhai cảm thấy xác suất cứu đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá, Trầm Lâm Trúc nâng cao nhiều, tâm tình thả lỏng nên ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn, hoàn toàn quên mới rồi còn khúm núm cầu người.

Mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa xoay tròn nói:

- Ở chỗ của ta cũng được nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?

Cơ mặt Vu Nhai cứng ngắc, hắn khó hiểu chớp mắt, buồn bực nói:

- A này công chúa, mới rồi ta đã cho nàng một lời hứa cứu người, công chúa cũng nói là đủ rồi, công chúa không thể lật lọng!

Công chúa Nguyệt Lâm Sa nháy mắt:

- A? Phải không?

Nguyệt Lâm Sa làm bộ dạng mờ mịt:

- Ta có nói như thế sao? Chắc chắn là ngươi dùng ngôn ngữ xấu xa dẫn dắt ta nói lời đó, ngươi nghĩ ta đường đường là công chúa sẽ có nguy hiểm gì lớn?

Khóe môi Vu Nhai co giật, muốn vả miệng mình.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Đắc ý quên hình, cha nó, nữ nhân giống như ma nữ này đúng là ta không có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, công chúa này là tiểu nhân thật sự.

- Được rồi, chuyện này có thể xảy ra, xem như lời hứa của ngươi có dùng đi. Nhưng lời hứa hầu như không phải trả giá gì thế này quá rẻ mạt, ta phải mạo hiểm đối lập Quang Minh thần điện, nên còn cần thêm một điều kiện.

Công chúa Nguyệt Lâm Sa nhìn mặt Vu Nhai biến đổi, lòng vô cùng sung sướng, thầm nghĩ:

- Hừ! Ai kêu ngươi luôn lấn lướt ta? Hôm nay ta muốn thắng lại ngươi, lấy lại những gì đã mất. Ngươi cứu người vì nữ nhân của ngươi, ta đang khó chịu đây.

- Tuy những gì ngươi làm cho ta được đến ích lợi, ta giúp ngươi là giúp mình nhưng ta vẫn muốn bắt nạt ngươi.

Mắt Nguyệt Lâm Sa sáng rực nói:

- Ngươi nên biết mục đích thứ nhất của sứ đoàn Huyền Binh đế quốc đến Ma Pháp đế quốc, hừ hừ, ta muốn ngươi dùng thân phận phù văn sư bí ẩn ở lại bên cạnh ta, trở thành người của ta.

* * *

Hôm sau cũng là ngày thứ bảy từ khi Vu Nhai đến Ma Pháp đế đô, thành viên sứ đoàn Huyền Binh đế quốc xâm nhập thánh địa, lén lấy đồ trong thánh địa sắp bị Quang Minh thần điện đưa lên giàn hỏa thiêu. Vì gần hai ngày nay U Linh sát thủ không có động tĩnh gì nên lòng người Ma Pháp đế đô tạm yên ổn.

Tuy nhiên tin đồn vẫn không dứt. Khi mặt trời hôm nay dâng lên, dòng người tấp nập, các thanh âm râm ran. Có ủng hộ Ngọc Nữ tộc, có tín đồ cuồng nhiệt của Quang Minh thần điện.

- Ngọc Nữ tộc gì? Chỉ là một đám nữ ác ma khoe khoang phong tao. Nếu lúc trước Quang Minh thần điện ta không hoàn toàn tiêu diệt bọn họ không chừng bây giờ đã không có Ma Pháp đế quốc chúng ta.

- Vớ vẩn, Ngọc Nữ tộc trung thành với Ma Pháp đế quốc chúng ta, Quang Minh thần điện chỉ ghen tỵ bọn họ xinh đẹp quá.

- Quang Minh thần điện là tồn tại thần thánh nhất làm gì ghen tỵ ai?

- Không ghen tỵ? Sao ngươi không nhìn xem quang minh thánh nữ ghen ghét công chúa Nguyệt Lâm Sa chúngta như thế nào?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top