em rất muốn nói với tất cả rằng, em thật sự đang cô đơn đến tột cùng, đang quằn quại chống chọi với mọi thứ và phải chịu những điều tiếng không tốt. kể từ khi em thi đậu...
Tôi không biết nói gì nữa. Năm nay quá nhiều biến động. Chuyện thi cử của tôi cũng có nhiều thứ quay xe so với dự định ban đầu. Chung quy lại thì vẫn ổn. Không có gì đáng phải bàn cả. Mà hình như, tôi vẫn là đứa trẻ chưa lớn. Chưa thật sự sẵn sàng cho chặng đường mới đang ở phía trước của mình.
Mười bảy năm rồi. Tôi mới có tấm hình chụp chung với trúc mã. Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ không chịu cùng tôi làm nên tấm hình đâu. Vì bản tính hay ngại lắm. Thế mà lại gật đầu cái rụp. Thật bất ngờ mà. Cậu ấy cao hơn tôi tưởng. Người thì gầy hẳn đi. Nhớ hồi còn nhỏ, cậu ấy béo bằng hai lần tôi. Vậy mà giờ tôi lại béo hơn cậu ấy. Cũng phải thôi. Cậu ấy suốt ngày học, còn tôi thì chẳng lo cái gì nữa. Giờ thì tôi chỉ còn chờ cậu ấy lấy vợ nữa là xong. ~
Tôi với bạn thân của tôi cạch mặt nhau cmnr =))) nhớ cái ngày cùng nhau đi khẩu nghiệp. Làm những chuyện không nên làm. Tâm sự lòng trời lở đất. Vậy mà sau một kì thi là cạch mặt nhau. Đôi khi tôi có chút không nỡ. Nhưng biết sao được nhỉ? Có những thứ. Bây giờ chỉ còn có thể là kỉ niệm.
Tôi có đứa bạn đáng đồng tiền bát gạo. Nó đã gánh tôi rất nhiều môn. Một năm dài như thế. Vậy mà đã chia tay rồi...
Một năm nay tôi cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều. Tôi cũng đã nỗ lực rất ghê gớm. Cũng đã đến lúc tôi nghĩ là mình nên nghỉ ngơi một tí rồi.
Thật chứ. Dạo này tôi suốt ngày chỉ có ngủ. Lúc đíu nào cũng có thể ngủ. Ngủ nguyên buổi trưa rồi và giờ thì tôi lại muốn ngủ nữa. làm sao để trị căn bệnh này nhở?