[Trinh’s diary] Hành trình chó chạy ngoài đồng
Tớ tìm được phim đấy rồi... AwMột buổi chiều hôm nay, tôi check thử nick của mình. Bạn đáng yew nào truy cập lúc 8h20p tối thứ 4 mà mình không biết ấy nhỉ? Thôi, nhân tiện đây thì cũng lên luôn, dù sao thì cõi lòng cũng đang não nề kinh khủng mà. ~ Hi vọng đừng vào nick tớ mà không xin phép nha bạn gì ơi.
Hồi lớp 7, tớ đã mơ tưởng đến việc khi nào lên 11 mình sẽ là một nhà văn. Một con người đủ trình, đủ tầm để có thể viết ra được những dòng chữ đầy sự xúc động và gây ấn tượng đến cho người đọc. Tớ đã nghĩ rằng văn chương tớ ngày một hay lên trông thấy, những con chữ làm rung động con tim. Phải, tớ đã mơ rất nhiều. Nhưng năm năm rồi, giờ đọc lại áng văn ngày xưa mà tớ thấy xấu hổ kinh khủng. Đôi khi tớ tự hỏi, vì sao ngày xưa mình viết được cả 1000 chữ hơn mà không ngán ai cả vậy? Nguyên nhân là gì, đã khiến tớ ngày càng lười type đi? Và văn phong thì lại càng tệ dần. Thì ra có những thứ, không phải cứ muốn tốt lên, là tốt lên được.
Cũng đắm chìm trong kí ức xưa cũ đến mệt mỏi. Tớ chợt nhớ đến một đoạn phim ngắn. Và phim này, đến bây giờ tớ vẫn chưa thể tìm thấy được. Tớ rất muốn share, hay và ý nghĩa lắm. Nó vẫn chưa có duyên để cho tớ thấy lại lần hai cũng nên... Tớ đã khóc rất lâu, cũng vì thế mà thích truyện trọng sinh đến kinh khủng. Nhưng cũng thật là bực mình, khi bản thân vẫn chưa đủ văn phong để kể lại đoạn phim nhân văn kia. Có lẽ tôi rất xúc động, nhưng lại không thể khiến mọi người xúc động theo được như vậy rồi...
Không có mẹ là một nỗi đau chẳng có chữ nào miêu tả được mà. Và cô gái ấy đã phải chịu một nỗi đau như thế, khi mà sinh ra và lớn lên không có hơi ấm của mẹ kề bên. Không có sự dịu dàng của mẹ dạy bảo, đôi khi cô nổi loạn và không nghe lời bố. Hồi còn sống, mẹ đã mua đủ 18 món đồ, để mừng sinh nhật 18 năm tiếp theo trong đời con gái mình. Và mỗi lần sinh nhật đến, bố lại mang những món quà ra, thay mặt người mẹ để tặng. Có lẽ đã buồn bã quá nhiều trong một thời gian dài, tôi nhớ mang máng rằng cô ấy hét lên thế này: Con chẳng muốn những món đồ vô tri này, bao nhiêu năm nay mẹ ở đâu? Mẹ có từng xuất hiện để chúc sinh nhật cho con không? Rồi chạy thục mạng ra ngoài.
Và cô bị tai nạn.
Trời đổ mua tầm tã, một người phụ nữ mang bầu đã nhìn thấy cô nằm ngoài trời mưa liền động lòng thương và đưa vào nhà. Cô ấy thấy rất đỗi ngạc nhiên khi mình lại đang ở trong chính ngôi nhà của mình, nhưng có phần xưa cũ, mọi sự sắp xếp trong nhà sao khác lạ lắm. Cô quay ra nhìn người đã cứu mình, nét mặt người phụ nữ ấy trẻ trung, hiền hậu, làm cô có cảm giác quen thuộc đến kì lạ. Cô ấy đối với cô rất tốt, còn bảo là sao trông cô nhìn thân thiết lắm, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm giác muốn bảo bọc rồi. Mọi chuyện được sáng tỏ trong đầu, khi cô thấy bố mình trẻ hơn rất nhiều đang đi từ ngoài vào và ôm ấp vợ của mình. Tờ lịch trên tường là vào năm 2001 cũng là năm mà cô được sinh ra, ảnh cưới là tên bố và mẹ, lúc này thì cô mới nhận ra rằng, mình đã xuyên về để gặp mẹ rồi.
Tôi đã khóc rất nhiều, khi cô vào nhà tắm, một người suốt bao nhiêu năm thèm khát cái âu yếm của mẹ nhiều hơn bất cứ người nào bắt đầu cầm lấy chiếc áo của mẹ. Cô đã ước mong rất bao nhiêu lần, và ngay cả khi trong mơ cũng chưa từng từ bỏ cái khao khát được ôm mẹ thật chặt, hít thật sâu cái hương vị ngày đêm mong nhớ. Từ hôm đó, cô đã tận hưởng rất nhiều niềm vui, hạnh phúc và những cảm giác chỉ có bên mẹ. Có lẽ tình mẫu tử đã gắn kết hai con người ấy rất nhiều. Mặc dù không biết đây là con mình, nhưng mẹ của cô đã rất yêu thương và coi cô như một người con.
Mẹ cô bị bệnh, bà biết rằng khi thiên thần nhỏ của mình ra đời, thì mình không thể ở bên cạnh để chăm lo cho nó. Bà ấy dẫn cô đi khắp những nơi bán đồ, tự tay lựa những món và lòng vừa buồn vừa tủi. Quà sinh nhật năm 18 tuổi, mẹ đã mua cho cô một chiếc váy và hỏi rằng, có lẽ con bà ấy sẽ thích lắm. Sự tủi thân trong phút chốc đã làm cay xè mắt. Cô đã nói ra hết sự thật mà mình biết lâu nay, cô nói rằng cô là con của mẹ, vì gặp tai nạn mà trở về được thế giới này. Bao nhiêu suy nghĩ cứ thế tuôn ra một mạch làm người phụ nữ sững sờ và rất nhanh chấp nhận nó. Tình mẫu tử luôn có một sợi dây gắn kết làm hai con người ấy dễ dàng nhận ra nhau...
Tôi không kể tiếp theo câu chuyện nữa đâu. Vì khi viết ra những dòng này, hình ảnh ấy lại tái hiện, tôi lại khóc mất rồi.
Cô ấy đã quay về với năm 2019, tỉnh dậy trong bệnh viện, và đọc được lá thư của người mẹ để lại "mẹ đã nằm mơ thấy con khi 18 tuổi, con xinh đẹp lắm"