Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] Truy Thê - trucxinh0505

[Trọng sinh] Truy Thê - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,644
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 10: Việc nhà (2)
Biết được trong miệng thanh niên kia, nhà vui chơi mở cửa đón khách nhân từ mùng hai, nơi này rất được các hài tử trong kinh hoan nghên, nhất là nhóm hài tử tuổi từ muời hai trở xuống, tiểu Bân liền vây quanh nương mình cũng muốn đi tới đó chơi.

Trong lúc Thanh Liên ngồi trên giường kiểm tra túi hành lý, tiểu Bân không ngừng đi tới đi lui chỗ cửa sổ, nhìn nhìn bên ngoài một chút lại chạy trở lại chỗ nương mình xem sắp xong chưa. Nhìn bộ dáng sốt ruột con trai, Thanh Liền liền cười nói “Nương sắp xong rồi đây!”

Sau đó cầm một cái áo bông nhỏ, hướng tiểu Bân vẫy vẫy tay “Bân nhi, lại, mặc thêm cái áo này vào.”

“Dạ.” Một tiếng, tiểu Bân ba ba chạy lại cầm cái áo bông, tròng lên người mặc vào.

Ra khỏi phòng, đi dọc hành lang hướng về sảnh phía trước, hai mẫu tử đụng phải Dương chưởng quầy từ hành lang bên phải đi qua, hai mẫu tử gật đầu chào buổi sáng, vị Dương chưởng quầy cũng cười hòa ái đáp lễ.

Có ấn tượng khá tốt đối với vị chưởng quầy này, nàng cũng dừng lại nói chuyện xã giao vài câu, miệng ngọt tiểu Bân làm cho Dương chưởng quầy thích thú, liền lấy ra một bao lì xì đưa cho bé.

Thanh Liên tính nói không cần, ngoài được hưởng phúc lợi từ phòng thuê, còn có bữa ăn miễn phí, không thể nhận không như vậy. Thì có một đôi phu phụ thương nhân trẻ đi tới, trong tay nữ nhân dắt theo một bé gái tầm ba tuổi. Mấy người chào Dương chưởng quầy buổi sớm, Dương chưởng quầy quay qua cười ha ha đáp, còn khen bé gái thực đáng yêu, nói xong cũng xuất ra một bao lì xì cho bé.

Đôi phu phụ kia vui mừng nói tạ, nữ nhân cuối xuống nhắc nữ nhi “Tuyết nhi, cảm ơn gia gia con.”

Đứa bé giá nãi thanh nãi khí nói “Cảm ơn gia gia!”

Dương chương quầy hỏi “Hôm nay cả nhà tính đi đâu?”

Nam nhân liền nói “Chúng ta tính đi qua gặp đối tác một chút!”

Dương chưởng quầy gật đầu “Vậy mọi người đi sớm về sớm!”

Gia đình trẻ chào Dương chưởng quầy đi trước.

Dương chưởng quầy cũng có chuyện vội, nói hai mẫu tử thoải mái ở trọ, cứ xem nơi này như ở nhà mình, rồi cáo từ rời đi.

Thanh Liên cũng quên nhắc trả lại bao lì xì kia, nhưng nàng không biết, bao lì xì tiểu Bân có tới hai trăm đồng, mà bao lì xì của bé gái kia chỉ có năm đồng theo lẽ thường.

Đứng trước cổng vào nhà vui chơi Tần ký.

Trẻ nhỏ dưới ba tuổi được miễn phí vé vào cổng, trẻ từ ba tuổi đến mười hai tuổi năm đồng một vé, từ mười hai tuổi trở lên thuộc vé người lớn, mười đồng một vé.

Cầm bao lì xì trong tay, đôi mắt tiểu Bân cong cong, cười nói “Cho nương nè!”

“Tiền này chút nương mua đồ ăn vặt cho Bân nhi, được không?”

Đứng trước một nơi vừa xa lạ vừa hào hứng, tiểu Bân có chút ngượng ngùng dựa cả người vào nương mình, gật gật đầu, nói nhỏ “Dạ.”

Vừa mở bao lì xì ra, thấy có đến hai trăm đồng tiền, Thanh Liên không khỏi bất ngờ, càng cảm thấy vị Dương chưởng quầy này ra tay quả là quá hào phóng.

Đầu tiên nàng dùng mười lăm đồng mua vé vào cổng cho hai người.

Đi vào phía bên trong, càng đi càng thấy choáng ngợp không thôi, nhất là tiểu Bân, thấy trò chơi nào cũng đều yêu thích cả.

Thấy vậy, Thanh Liên thương lượng cùng con trai “Bân nhi, hay là thế này, trước chúng ta đi dạo một vòng xem trước, sau đó chọn chơi cái nào trước được không?”

Hơi nghê đầu suy nghĩ một chút, đôi mắt tiểu Bân linh động lên, gật đầu cười “Dạ nương.”

Thấy tiểu Bân định ù chạy về phía trước, Thanh Liên vội đưa níu bé lại, sắc mặt hơi chút nghiêm pha lẫn trách yêu “Chúng ta còn chưa ăn bữa sáng nữa, con tính mang cái bụng đói đi chơi sao?”

Được nương nhắc nhở, dư quang vừa chuyển đến quầy ăn uống nằm rải rác hai bên đường, tiểu Bân không khỏi ứa nước miếng, tay nắm nhanh vạt áo nương chỉ chỉ quầy kẹo bông đường phía trước.

“Cái đó chút nương mua sau, chúng ta nên ăn chắc bụng trước đã.”

Tiểu Bân gật đầu hiểu, theo đuôi nương dẫn đi đến quầy bán hoành thánh, gọi ra hai bát nóng hôi hổi vừa thổi vừa ăn.

Ăn xong, mỗi người lại uống thêm một ly nước quả mơ mới bắt đầu đi dạo xung quanh, điểm danh các danh mục trò chơi.

Trò chơi ngựa phi vòng quanh thế giới.

Trò chơi nặn bùn đắp công trình.

Trò chơi trượt dốc bằng mông.

Trò chơi nhà banh ném cầu cùng những trò chơi nhỏ khác dành cho hài tử dưới năm tuổi.

Buổi sáng tiểu Bân chọn chơi những trò cảm giác mạnh, cả người bị lắc lư đến xoay mòng mòng vẫn kiên trì không tha.

Buổi chiều đến ngồi chơi nặn bùn, trò này có nương chơi cùng tiểu Bân rất là vui, lâu lâu nặn được một đồ vật hay bé đều giơ lên khoe nương, cầu lời khen, ánh mắt khích lệ từ nương của mình.

Khi hai mẫu tử về đến khách điếm đã cuối giờ thân, sau khi tắm gội bằng nước ấm xong, ăn qua loa chút đồ ăn nhẹ, vừa ngã lưng xuống giường, hai mẫu từ liền tiến vào mộng đẹp không còn hay biết trời trăng gì nữa.

Mà Lâm Nhất, khi tỉnh dậy ánh chiều đã ngã về hướng tây, dưới chân trời chỉ còn loe loét vài tia sáng cuối cùng rất nhanh cũng biến mất.

Sau khi hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng xuống giường đi dời chậu sứ về phòng.

Lúc đi ngang chỗ cửa nhỏ, theo quán tính nàng đi lại nhìn một chút, thấy cơm chiều đã được đặt ở đó thì không khỏi bất ngờ. Lại nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra những ngày trước vì sao đều không có, là vì nàng không có trả giỏ trúc, đồng nghĩa với việc không muốn ăn cơm.

Đã hiểu rồi, Lâm Nhất quyết định sau này khi đi lấy cơm thì dùng ngay tại chỗ luôn cho tiện.

Không vội xem cơm chiều có những gì, Lâm Nhất quyết định đi dời cái chậu về trước rồi mới trở lại ăn sau, nếu không, ăn no rồi cả người sẽ lười mất.

Lúc sáng nàng rửa cái chậu này rồi, bây giờ chỉ cần chuyển về là có thể đựng nước dùng được.

Chuyển chậu xong, Lâm Nhất múc nước đổ vào để tối có cái dùng, hiện tại nàng múc nước chỉ được một phần ba thôi, di chuyển ba lần tương đương đổ được một thùng nước đầy vào chậu, dù vậy đã đủ nàng dùng buổi tối này rồi.

Làm xong mọi thứ thì trời có chút sẩm tối, từng cơn gió thổi qua hàng cây phát ra thanh âm xạc xào, mang theo tia mát lạnh.

Cầm cơm chiều đi lại chỗ giếng nước, ngồi xuống cái ghế đẩu bắt đầu mở xem gồm có cơm trắng, thịt kho tàu cùng canh khổ qua nhồi thịt. Tâm Lâm Nhất có chút động, nơi mũi dâng lên một cỗ chua xót, từ bao giờ, nàng vì một bữa ăn mà cảm động rối mù rồi.

Rất nhanh Lâm Nhất gạt bỏ xúc động đó qua một bên, chuyên tâm ăn bữa cơm của mình, ăn xong như thường lệ đem trả tất cả chén bát, lần này nàng cố ý giữ cái tô lớn lại để thuận tiện dùng.

Bữa cơm tối này đã đủ dưỡng chất, nàng không nghĩ nấu thêm cái gì ăn, cũng không thèm ăn cái gì.

Trong phòng thắp một cái tim đèn, ánh sáng đủ nhìn thấy mọi thứ xung quanh phòng.

Đôi mắt nhìn ngọn đèn, không nghĩ gì, cứ ngồi yên như vậy cho đến khi xung quanh tĩnh lặng lại, tiếng côn trùng rả rít bên tai, bất giác Lâm Nhất thoát khỏi mộng, cả người có hơi chút thất thần, sau đó xoay người đi lại giường, nằm xuống ngủ rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,644
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 11: Việc nhà (3)
Tại phòng tối.

Người có gương mặt giống Phong Hạo hỏi vị Tần đại phu bên cạnh “Tiên sinh, chủ thượng thế nào rồi?”

Thần sắc Tần Minh Trung hơi chút thả lỏng nói “Trước mắt người đã vượt qua, qua đêm này không cần ngâm nước thuốc nữa.”

Nghe xong lời này, sắc mặt những người bên cạnh xung quanh cũng bớt trầm trọng, đều có chút giãn ra.

Minh Húc quay sang vị có gương mặt giống Phong Hạo nói “Lưu Dương, chỗ nương nương ngươi an bài sao rồi?”

Bộ dáng Lưu Dương không chút để ý nói “Tất nhiên là đều xong rồi.”

Nhìn hắn như vậy, Minh Húc không thể không nhắc nhở “Ngươi làm người chú ý một chút, chủ thượng tỉnh lại nếu bên đó lại…”

“Được rồi, được rồi, lão tử đi xem là được chứ gì!” Lưu Dương thiếu kiên nhẫn phất phất tay, liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng nghênh ngang của hắn biến mất khỏi căn phòng, Minh Húc chỉ có thể thở hắt ra một cái, sau đó lại tiếp tục công việc dang dở trên tay.

Tại một phòng hạ nhân.

Dưới ngọn đèn nhỏ, một vị phụ nhân đang chăm chú may từng đường kim mũi chỉ, bất thình lình một cơn gió xẹt qua, ngọn đèn tắt lịm, trong phòng nhiều thêm một người.

Giữa bóng tối u ám chút chút áp thấp, một thanh âm nam trầm trầm vang lên “Hoàng cô, chuyện ta giao ngươi làm thế nào rồi?”

Tiếp theo là giọng nữ nhân trung niên vang lên đầy thận trọng “Đã ổn, thưa ngài.”

“Không có vấn đề gì chứ?” Trong thanh âm kia mang chút thiếu kiên nhẫn hỏi.

“Rất tốt, thưa ngài!”

“Ngươi chắc chứ!” Thanh âm kia mang chút nguy hiểm cùng dò xét.

“Vâng, người đang thích ứng rất tốt.”

Nghe được câu trả lời chắc nịch từ Hoàng cô, nam nhân kia hơi chút ngạc nhiên ồ trong cổ, sau đó nghiêm nghị nói “Được rồi, nhớ không qua loa cũng không thể quá dung túng cho cô ta…”

“Lão nô hiểu!” Hoàng cô cung kính trả lời.

Vụt một cái.

Ngọn đèn sáng trở lại.

Khí tức áp bức xung quanh lập tức biến mất, trong phòng chỉ còn mỗi mình vị Hoàng cô đang khom gối quỳ xổm, lúc này mới thả lỏng người đứng dậy.

Cái người Hoàng cô vừa được gọi chính là Hoàng Y Hồng, vị ma ma duy nhất mà Lâm Nhất đang liên hệ.

Nam nhân kia sau khi khỏi, nàng không tiếp tục làm kim chỉ nữa mà thu dọn cất vào một chỗ, cầm đèn lồng đi ra cửa.

Mấy ngày nay do hoạt động quá độ hoặc cũng có thể do ảnh hưởng thai kỳ, vừa ngã lưng xuống giường rất nhanh Lâm Nhất liền ngủ sâu, không hề biết bất cứ gì xảy ra xung quanh, càng không biết đêm qua có người đứng ở đầu giường mình một lúc mới rời đi.

Sáng hôm sau.

Khi trong phòng đón tia nắng đầu tiên, Lâm Nhất ngủ đủ tự tỉnh dậy.

Vệ sinh răng miệng xong nàng đi chỗ cửa nhỏ lấy bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay có bánh bao thịt cùng sữa đậu nành còn ấm nóng, Lâm Nhất không màng hình tượng đứng ăn tại chỗ, lại không biết có một đôi mắt luôn nhìn nàng, cho đến khi nàng ăn xong, trả giỏ trúc lại tên bệ cửa, đi rồi, người đó mới đi ra khỏi chỗ núp. Người đó là Hoàng Y Hồng, nàng đi lại chỗ cửa nhỏ, cầm giỏ trúc mở ra nhìn nhìn bên trong, thấy trống trơn mới nhẹ thở ra một hơi, cầm theo giỏ trúc xoay người rời đi.

Sáng nay đã có kế hoạch rõ ràng, ăn xong nàng đi tới chỗ bãi cỏ chỉ, nhổ làm chổi quét tước xung quanh.

Rễ cỏ chỉ thuộc loại rễ cọc, mấy tháng qua không mưa, dùng tay không nhổ lên có chút khó khăn, Lâm Nhất nhổ cả buổi mới được vài bụi, đôi tay bị giày xéo đỏ lên hơi chút trầy da. Nàng định làm hai cây chổi nhưng tình hình này quyết định làm trước một cây thôi.

Khi nhổ được sáu bụi cỏ, Lâm Nhất gom lại so so thử, thấy đủ làm một cán chổi rồi, cả người mới được thả lỏng ra, lúc này cảm giác không chỉ đôi tay đau mà cả người đều mệt rã rời.

Làm chổi quét không chỉ nhổ mỗi cỏ chỉ mà còn phải tìm hái dây buộc chổi nữa, Lâm Nhất ngồi nghỉ một lúc, cảm thấy sức lực trở lại mới đứng dậy ôm cỏ chỉ phơi dưới nắng mặt trời một ngày, sau đó đi dạo quanh các cây gỗ lớn tìm dây deo, xem có loại dây nào chắc chắc dựt xuống đem phơi cùng những bụi cỏ chỉ kia.

Đi vòng qua mấy hàng cây, cuối cùng Lâm Nhất cũng tìm được một loại dây leo như ý, nàng không biết tên của nó, chỉ thấy thân dây màu nâu đỏ, lá tròn tròn hơi dài màu xanh, khi bị bứt đứt trong thân chảy ra một loại mủ màu trắng đục.

Dây leo hái xong nàng đem phơi cùng chỗ cỏ chỉ, buổi chiều cùng thu về cột lại làm chổi quét dùng.

Làm xong hết thảy Lâm Nhất định ôm theo bó củi nấu trở về, lại nhìn quần áo mới thay chiều hôm qua, lúc này vẫn còn sớm, nếu ôm củi thì phải liền phải thay quần áo mới. Trong lúc nàng đang do dự nghĩ nghĩ, ánh mắt lướt qua đám cỏ chỉ, dây leo phơi trước mặt, trong lòng bỗng động hô lên ‘Tại sao không làm một cái đồ kéo củi nhỉ?’

Cái đồ kéo củi sao?

Nghĩ đến đây, cả người Lâm Nhất liền rạo rực tràn đầy năng lượng, chỉ muốn làm thử ngay thôi. Nàng hơi ngửa cổ nhìn bầu trời, bị ánh sáng chói chang làm cho hai mắt phải nheo lại, một tay giơ lên che bớt ánh gay gắt, thấy sắc trời cũng đã gần trưa, nàng quyết định dời chuyện này để sang buổi chiều rồi làm.

Lâm Nhất đi đến bờ giếng rửa mặt, tay chân, tiện thể kéo lên vài thùng nước châm vào lu đựng. Trong lúc đang lúc nước, nghe được tiếng động chỗ cửa nhỏ, biết cơm trưa đã có, thật là vừa khéo, nàng cũng định kéo xong thùng nước này sẽ ngừng.

Đổ nước vào cái lu xong, đặt cái thùng xuống ở một bên, tâm tình Lâm Nhất đầy vui vẻ đi lại chỗ cửa nhỏ.

Bởi vì nàng không có quyền đòi hỏi đồ ăn như thế nào, hiện tại nàng cũng không quan tâm lắm vì điều đó, có lẽ cơm canh mấy hôm nay hợp vị, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến hôm nay sẽ có món gì đây mà thôi.

Lâm Nhất hé mở giỏ trúc, nhìn thấy có món trứng chưng mắm cùng canh mướp nấu tôm, bất giác nàng cười ra tiếng, sau đó vui vẻ cầm theo giỏ trúc trở về phòng.

Lại nói đến hai mẫu tử Thanh Liên, chiều hôm qua sau khi tắm gội, ăn lấp bụng xong thì cả hai đều ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy.

Thanh Liên là người tập võ, nếu là bình thường cũng không có gì, nhưng nàng muốn giấu kín việc này, nên cả ngày hôm qua đều dùng sức lực bình thường di chuyển, về đến phòng trọ toàn thân nàng đã nhức mỏi không chịu nổi, cũng may quán trọ có sẵn nước ấm để ngâm người, nếu không hôm sau sợ rằng nàng sẽ trở thành người liệt mất.

Thanh Liên thức dậy rồi, tiểu Bân vẫn còn ngủ pho pho. Nàng ngồi trên giường vặn vẹo gân cốt một chút mà thằng bé vẫn không tỉnh.

Thanh Liên nhẹ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ má nhi tử một cái sau đó mới xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.

Phòng hai mẫu tử ngoài có cửa sổ, bên hông còn có không gian gác lầu, ở đó đặt sẵn một bộ bàn ghế nhỏ, chiều tối mát mẻ có thể mở cửa nhỏ đi ra đó ngồi hóng gió, ngắm xuống từ trên cao cũng khá nhàn nhã.

Lúc này trời nắng gay gắt, không phải thời điểm tốt để ngắm cảnh, Thanh Liên chỉ đem cửa sổ chống lên mà thôi.

Nhìn lại giường tiểu Bân vẫn còn ngủ ngon lành, nàng quyết định trước xuống lầu đi gọi cơm trưa mang về phòng ăn.

Thanh Liên vừa bước xuống bậc thang cuối cùng tầng trệt đụng phải nam nhân kia, hắn ta cuối đầu chào hữu lễ, mở miệng nói trước.

“Khách quan muốn dùng cơm sao?” Làm như không biết nàng ngủ đến giờ này mới thức dậy.

Thanh Liên gật đầu “Vâng.”

“Vậy khách quan muốn dùng cơm tại sảnh hay đem về phòng?” Nam thanh niên đề xuất hỏi.

Thanh Liên trả lời liền không suy nghĩ “Đem về phòng đi?”

“Vậy khách quan chọn món trước, lát người bổn tiệm sẽ bưng lên…”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,644
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 12: Hồi tỉnh
Editor: trucxinh0505

Buổi chiều ngày này, lúc này đã là đầu giờ thân (3 giờ chiều) ánh nắng còn hơi gay gắt, nhưng rất nhanh sẽ chuyển biến dịu.

Lâm Nhất ngủ đủ mà tỉnh.

Sau khi tinh thần thực tỉnh táo, nàng mới xuống giường đi ra ngoài phòng dựa cửa, ngẩn đầu nhìn sắc trời. Nàng không khỏi A một tiếng “Đã trễ thế này rồi sao!”

Nàng không ngờ bản thân vậy mà ngủ ba giờ liền. Có lẽ do đang mang hài tử, hoặc gần đây tinh thần thả lỏng, giấc ngủ nàng được tròn.

Ngủ đủ, tinh thần thực thanh sảng, nơi này không có ai, cũng không quy củ, nàng thoải mái tùy ý sống. Lâm Nhất vươn đôi tay lên cao, vặn người qua trái qua phải, cảm thấy gân cốt thư được rồi mới rút tay trở về.

Không biết đám cỏ chỉ thế nào rồi nhỉ? Nghĩ đến đây, Lâm Nhất liền đi ra xem.

Vì nàng phơi trực tiếp dưới đất nên phải ngồi xổm, lật mớ cỏ lên xem, thấy chúng đã seo seo lại, này mai là có thể bện chổi được rồi. Chỗ này lúc sáng đón nắng rất tốt, buổi chiều ánh nắng đổi hướng quay, Lâm Nhất quyết định thu luôn để trước nhà, sáng mai ra ngồi bện.

Xong rồi, nàng chuyển qua đi kiếm củi cây thích hợp để làm phương tiện kéo củi, kệ phơi này nọ, sau này nàng ngày càng nặng nề hơn, ngồi xổm làm việc cảm thấy rất không thoải mái.

Trời chiều rất nhanh tối, Lâm Nhất cũng không dám chậm trễ, bởi còn rất nhiều việc đang đợi nàng ở phía trước.

Vừa loáng thoáng nhìn thấy, lòng Lâm Nhất rạo rực hẳn lên “A, nó đây rồi, một cây…”

“Ui, đây nữa, hai cây, ba cây…”

Mỗi lần kiếm được thanh cây thích hợp, nàng ném mỗi góc thành từng tụm, sau khi đi hết toàn bộ trong khuôn viên thì ánh mặt trời cũng đã tắt, tuy dù khá mệt nhưng nghĩ đến thành quả kiếm được, đủ làm thêm vài cái kệ khác nữa, nàng cảm giác mệt mỏi giảm đáng kể.

Muốn chuyển hết những thanh cây này về trước nhà phải mất vài ngày, Lâm Nhất cột lại một bó đủ bản thân kéo được, còn lại từ từ kéo về.

Về tới trước nhà, quăng bó cây sang một bên, nàng phủi phủi bụi đất trên người xong liền đi thẳng đến khu tắm giặt.

Khi nào tắm khi đó nàng mới đi múc nước, mỗi ngày kéo múc nước hơn hai mươi lượt, hiện tại động tác nàng cũng khá bài bản.

Lâm Nhất hơi vén tay áo hai bên lên, sau mới hơi cúi người thả thùng múc nước xuống, tay giựt dây cho thùng nghiên qua một bên lấy nước, nước vừa vào đủ nàng liền giựt thùng đứng lên, sau đó từ từ kéo lên. Cả quá trình này nàng làm rất là nghiêm túc.

Múc bốn lượt là đủ nước tắm, y phục lúc sáng phơi đã khô nàng lấy luôn làm thay đổi.

Hiện đầu xuân, cả ngày nay nắng tốt, vẫn còn sớm nước không lạnh, có thể xối tắm trực tiếp luôn.

Từ mấy ngày trước Lâm Nhất không giặt y phục buổi tối mà chuyển sang buổi sáng giặt. Cầm bộ y phục dơ trong tay, vừa bước ra khỏi nhà tắm, đón ngay cơn gió chợt tới làm nàng thoáng rùng mình một phát.

“Èo, chạy nhanh về khoát thêm áo ấm mới được.”

Đi ngang qua cửa nhỏ, nàng ngó qua thấy có cơm chiều rồi, đưa tay cầm lấy liền đi vội về phòng.

Nàng không biết, ở một góc khuất, có một ánh mắt đang nhìn theo bóng nàng gắt gao.

Bước chân người kia vừa chuyển thì bị người sau giữ lại “Không được, người phải trở về!”

“Ta…”

“Không phải người đã nhìn rồi sao, ngài để Tần tiên sinh xem qua trước mới được…”

“…”

Thấy người trước không nói nhưng tâm tình cũng đã thả lòng, người sau liền giữ lấy dìu đi.

Suốt quá trình đó, Hoàng cô đứng một bên luôn cuối đầu cho đến khi bóng hai người kia mất hút mới dám thở mạnh, từ từ ngẩn đầu lên, đi theo hướng ngược lại.

Mà lúc này ở Càn Thanh điện, Lưu Dương nằm nghiêng trên giường La hán, gương mặt ngưng trọng, trong lòng đang không ngừng phun trào.

Chủ thượng phát bệnh nằm đó, bọn hắn đều lo đến mắt ăn mất ngủ.

Mà hắn, ngoài sức mẻ trán xử lý đống tấu chương tồn đọng, đám triều thần tham tấu trên triều đình, còn phải chống đỡ đám oanh oanh yến yến gì đó nữa.

Chủ thượng tỉnh lại, bọn hắn mừng hết lớn.

Thế mà, câu đầu tiên người nói là gì nhỉ? Lâm nhi, nàng ấy thế nào rồi?

Vừa tỉnh liền chạy đi, không quan tâm sống chết bản thân, không quan tâm những ai đã vì chủ thượng mà lao tâm lao lực, không…

“Hoàng thượng à~” Một âm thanh hơi đãi vang bên tai, Lưu Dương hồi thần, là Dung Tương Như kia.

Hắn hoảng hốt phát hiện tư thế của hai người lúc này, cả người Dung Tương Như như nằm rạp ở trên người hắn. Hắn ghét nhất là mùi phấn son, mỗi lần Dung Tương Như xuất hiện trước mặt hắn, hận không thể có bao nhiêu phấn son đều trát lên hết.

Hắn thầm mắng trong lòng, móa, con mụ này đến đây từ lúc nào vậy? Đám người ngoài kia làm ăn kiểu gì vậy? Hừ, hừ, lần này hắn phải phạt bọn họ thật mạnh mới được.

Hắn hơi nhấc cánh tay ở phía sau lên, nắm chặt mở ra vài lần, áp xong xúc động muốn ném người. Lúc này hắn mới giơ tay lên, từ từ đẩy vai Dung Tương Như cách mình xích ra một chút.

Cũng không biết nàng ta đến có chuyện gì, hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến, chỉ có thể căng da đầu cười giả lả hỏi “Thế Dung quý phi muốn thế nào?”

Dung Tương Như ỏn ẻn, nũng nịu nói “Người ta đã nói rồi mà.”

Lưu Dung tránh thoát cái tay sờ soạng của nàng ta, che giấu chán ghét dưới đáy mắt nói “Lại làm sao!”

Dung Tương Như dậm chân, chèo kéo “Người không thể cứ vậy cho qua được, đêm nay thiếp thân muốn hầu hạ hoàng thượng…”

“Không được!” Nàng ta chưa nói xong, Lưu Dương liền mở miệng chặn lại.

Cảm thấy lời nói quá trực tiếp, hắn dịu giọng bổ sung “Đêm nay trẫm còn tấu chương chưa phê xong, ái phi nghỉ ngơi trước đi.”

“Nhưng mà, đã nhiều ngày hoàng thượng chưa đến chỗ thần thiếp rồi, thiếp…”

“Được rồi, qua vài ngày nữa bớt bận trẫm sẽ bù cho nàng, được không?”

Lúc này trên mặt Dung Tương Nhi mới đẹp lên, nàng nói “Người đã hứa rồi, nhớ đến sớm nhé.”

Lưu Dương gật đầu “Ừm,” Dùng tay vẫy vẫy nói “Nàng về nghỉ ngơi trước đi.”

“Thần thiếp đi nha!” Biểu tình nàng cứ bịn rịn quyến luyến mãi, Lưu Dương đi đến, vừa nói vừa hư đẩy nàng ta đi ra khỏi phòng.

Đuổi người đi được thật rồi, Lưu Dương mới dò cổ ra, đảo mắt qua các cận vệ một lượt, lúc này mới rống lên “Các ngươi đi vào đây hết cho ta!”

Lâm Nhất về đến nhà, vào phòng, liền đặt giỏ trúc cùng quần áo dơ trên bàn, trước đi thắp ngọn đèn lên, đóng cánh cửa sổ lại, rồi mới đi lại ngăn tủ tìm kiếm áo ấm mặc thêm, mặc lên, cả người dần dần ấm áp, nàng thở ra một cái thỏa mãn, “Ấm quá!”

Y phục dơ trên bàn nàng để sang một bên, sáng mai đem đi giặt, kéo ghế ngồi xuống trước bàn, lúc này nàng mới có tâm tình xem bữa tối nay ăn món gì.

Là bánh canh cá!

“Oa, ngoài thịt cá luộc, còn có thịt cá chiên, chả cá nữa!” Tuyến thèm ăn như được kích thích, trong miệng nước miếng không ngừng tứa ra.

Thấy bên cạnh thố bánh canh, còn có phích nước nóng để trụng rau ăn, cảm thấy vị Hoàng cô này ngày càng chu đáo.

Lâm Nhất đem rau má, rau đắng, giá cho hết vào trong phích, ngâm một chút cho rau tái mới vớt ra, sau cho hết vào trong thố bánh canh.

Nhớ đến cả buổi chiều mải làm quên uống nước, hèn gì cổ họng hơi khô, nàng cầm bình nước lên uống một ngụm, sau mới cầm muỗng đũa bắt đầu ăn lên.

Một ngụm vào miệng, nước canh không quá nóng cũng không nguội, vị thanh ngọt hài hòa, một đường xuống bụng, quá đã, đôi mắt Lâm Nhất sáng lên, không khỏi khen ngợi “Ôi, ngon quá!”

Vị cưỡi khoái kia một đường về tới cổng lớn Vương trạch, sau khi báo danh xong, gác cổng cho vào, nhìn thấy đại quản gia Vương Hoằng ra đón, hắn liền hỏi.

“Nhanh dẫn ta đi gặp Vương gia.”

“Vương Nhị, có chuyện gì vậy?” Vương Hoằng chưa biết là chuyện gì, thấy hắn phong trần mệt mỏi, biểu tình đầy khẩn trương, Vương gia lại không có ở, định bảo hắn chuyển lời rồi ông cho người đem tin đi, ai biết nghe hắn nói.

“Gấp muốn chết rồi, nhanh đi.”

Thấy vậy, Vương Hoằng cũng bị làm cho gấp theo, ông nói “Vương gia hiện không ở.”

“Đi đâu?” Vương Nhị gấp muốn chết, có chút nói không ra hơi.

“Biên giới phương bắc.”

“Sao?” Hắn chạy gần ngàn dặm, mỗi lần đi qua sinh ý của nhà đều ghé thêm lộ phí cùng đổi một con ngựa, so với ngựa còn được nghỉ ngơi, hắn một đường vội vàng không ngơi nghỉ. Trong đầu hắn loáng thoáng quãng đường đến biên giới thêm mấy chục dặm nữa, nghĩ đến phải đi thêm mấy chục dặm này. Hắn chỉ kịp thốt lên một câu thảnh thốt, sau liền bất tỉnh nhân sự.

Đại quản gia Vương Hoằng vừa thấy giật cả mình, “Ấy, ấy! Ngươi không được chết!”

Ông vội kêu người đi gọi đại phu gấp, rồi đó phân phó người chuyển hắn vào phòng dành cho khách, đặt hắn nằm thoải mái trên giường, cũng kêu người giặt khăn lau sơ bụi bẩn trên người giúp hắn. Riêng ông, đi lại trước cửa phòng chờ đợi.

Vừa thấy bóng đại phu đi đến, ông liền chạy ra lôi kéo dẫn vào.

Đại phu đứng xem xét một hồi lâu vẫn không nói lời nào, đầu mày nhíu chặt lại, Vương Hoằng đứng một bên, trái tim cũng bị cuống lên theo.

Trời ạ, nếu hắn chết, lỡ chuyện của Vương gia phải làm thế nào đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,644
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 13: Hy vọng
Trong Càng Thanh Điện, Lưu Dương đang kéo giọng muốn mắng nhóm người cận vệ, bỗng Minh Húc như một cơn gió tiến vào, cõng theo Phong Hạo bất tỉnh trên lưng. Hắn mắt chữ A miệng chữ O giữ nguyên vài giây, lời chưa kịp phát ra bị đình chỉ đột ngột, biến thành thanh âm vô ngữ nơi cuống họng “Oát…”

Lúc này Lưu Dương nào còn tâm trí mắng người. Hắn vội chạy mở cửa âm tường cho Minh Húc cõng Phong Hạo đi vào, bản thân cũng theo sau vọt vào, mà mấy người cận vệ cũng không cần nhắc nhở, ai nấy đều tự giác với công việc của mình.

Bên trong, Tần Minh Trung đang nghiêm túc điều phối thuốc, trên chiếc bàn dài trước mặt lão để đầy dụng cụ cùng nguyên liệu điều chế thuốc.

Thấy Minh Húc cõng Phong Hạo đi vào, lão chỉ hơi liếc mắt một cái, sau đó trọng tâm hướng về cái bình nhỏ dài trên tay. Lão đang phối thuốc, quá trình này cần tập trung cao độ, một chút sơ xảy, liền hỏng, để điều chế thuốc này, lão mất gần bốn tháng thu thập nguyên liệu, sơ chế cùng thực nghiệm.

Hai người Minh Húc biết điều đó, đều không dám manh động ảnh hưởng lão, mệnh chủ thượng đều chờ ở thuốc đó.

Lưu Dương hỗ trợ Minh Húc đỡ Phong Hạo nằm lên giường. Hắn thấy hơi thở Phong Hạo tuy hơi yếu nhưng không loạn, hẳn ngất xỉu mà thôi, tình trạng này cũng đã lặp vài lần.

Hắn đè thanh âm xuống, có chút không vui nói với Minh Húc bên cạnh “Sao ngươi không đưa chủ thượng về sớm hơn.”

“Ngươi giỏi sao không ngăn ngài ấy đừng đi luôn đi.” Minh Húc liền trả lại một câu.

Trong lúc hai người còn đang đổ lỗi cho nhau, Tần Minh Trung đã điều chế thuốc xong, rẽ giữa hai người nói.

“Hai ngươi tránh qua một bên, có giữ yên lặng cho ta hay không thì bảo.”

Hai người ngừng gây, Lưu Dương phất tay nói “Hừ, lão tử đi phê duyệt tấu chương đây!”

“Hừ…” Đánh lại một ánh mắt giao với hắn, Minh Húc mới xoay người hỗ trợ Tần Minh Trung xem bệnh.

Lại nói đến Vương trạch ở phương bắc xa xôi.

Vị đại phu xem bệnh cho Vương Nhị rốt cuộc cũng lên tiếng, câu đầu tiên chính là mắng té tát vào mặt đại quản gia.

“Các người có xem hắn là con người hay không, làm cho một thanh niên trai tráng sống sờ sờ lao lực đến thế này hả.”

Vương Hoằng bất ngờ bị mắng có chút sững sờ, nói chuyện hơi chút lắp bắp “Hắn, hắn, hắn… Làm thế nào…”

Vị đại phu xem bệnh cả buổi chiều mệt mỏi, cơm chiều chưa kịp ăn liền bị xách đi xem bệnh. Lúc này, ông vừa mệt vừa đói, lại thấy tình cảnh bệnh nhân như vậy càng không ngăn được tức giận mà bộc phát lên.

Giọng ông hơi phẫn nộ “Ta chưa gặp ca nào như ca này, làm người kiệt quệ đến khô sạch nước trong người, chậm thêm chút mệnh hắn…” Nói tới đây, ông lắc lắc đầu xen chút thương cảm cho người bệnh.

Vương Hoằng nghe đến đây, hiểu rằng người chưa chết, tinh thần liền ổn định, phong thái vị đại quản gia trầm ổn trở lại.

Ông thành tâm nhận lỗi cùng vị đại phu, cầu xin ông ấy tận tình cứu chữa.

Bị vị đại phu quét qua một ánh mắt xem thường ông cũng vẫn khiêm tốn, hữu lễ.

Dựa theo đơn thuốc vị đại phu kê, trước bù mất nước gấp cho Vương Nhị, dùng nước dừa thêm chút muối đút cho hắn uống, kiên trì uống nước này trong một tuần. Khi Vương Nhị tỉnh, cho hắn ăn cháo thịt cùng uống nước xương hầm bổ sung dinh dưỡng, ăn đều trong một tuần. Sau ngày thứ hai, giữa bữa cho hắn uống thêm nước ép dưa hấu hay dưa lê gì đó cùng uống thuốc theo đơn.

Tiễn đại phu đi rồi, nương theo đại phu phân phó, Vương Hoằng nhất nhất làm theo không dám trái. Dù tin quan trọng nhưng mệnh người cũng quan trọng không kém.

Sau ba ngày, thần sắc Vương nhị chuyển biến tốt, vị đại phu xem qua, gật đầu hài lòng.

Nghe xong tin tức từ miệng Vương Nhị, biết đã có Dương chưởng quầy đó nhìn chằm chằm rồi, người cũng sẽ không đi mất, cục đá trong lòng rốt cục bỏ xuống được.

Vương Hoằng liền đi viết tin, đưa cho tâm phúc ngày đêm lên đường đưa tận tay Đông gia.

Lâm Nhất bện xong cây chổi, sáng nào nàng cũng dùng nó quét tước một lượt, từ trong nhà ra đến ngoài sân, xong mới ăn bữa sáng, làm việc nhà.

Chiều hôm qua, Lâm Nhất chuyển xong những thanh cây cuối cùng trở về, dự định hôm nay sẽ bắt tay làm kệ.

Rác quét ra, nàng gom vào một chỗ trống trãi, dùng đá lửa đốt sạch sẽ, tro tàn than hồng nàng dùng đất lấp lại tránh hỏa hoạn.

Làm xong quét dọn, nàng đi lại cái vại đặt trước nhà, múc nước xối rửa tay chân, rồi mới vào phòng cầm giỏ trúc đựng cơm tối hôm qua, đi cửa nhỏ đổi.

Thường thường bữa sáng Hoàng cô đưa đều không nhạt không ngấy, rất vừa khẩu vị nàng, ăn ngon miệng tinh thần càng tốt, năng suất làm việc cũng tăng theo.

Bữa sáng nay có cháo yến mạch táo và mật ong, món này du nhập từ hải ngoại, có vị chua nhẹ của táo trộn cùng mật ong, làm cho bát cháo ăn không ngán, lại rất là ngon.

Múc một muỗng đưa lên miệng, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, triệt để cảm nhận hương vị lan tới các giác quan. Nàng không khỏi “Ưm” lên một tiếng , thỏa mãn nói “Ngon quá!”

Rất nhanh bát cháo ăn thấy đáy, nàng đem bát đi tráng sơ qua nước lã, thả lại giỏ trúc đem trả lại cửa nhỏ.

Bây giờ công việc một ngày của nàng chính thức bắt đầu, trước tiên là đi giặt y phục bẩn đem phơi. Vì mỗi ngày nàng đều giặt giũ, rất nhanh đã giặt xong, nàng vừa phơi vừa ngân nga điệu nhạc vui trong miệng.

Đứng chỗ góc khuất, Phong Hạo nhìn một màn này, có chút ngơ ngẩn, không biết đang nói cho bản thân hay nói cho người phía sau nghe “Có vẻ như đây mới là cuộc sống nàng ấy muốn…”

Minh Húc nhẹ thở một hơi, nói “... Ngài tận mắt thấy nương nương rồi, hiện người sống khá tốt, mà ngài… Cần dưỡng bệnh tốt mới được.”

“Ta…” Thốt lên từ này, thần sắc Phong Hạo có chút trầm trọng lên.

Minh Húc thấy vậy, vội nói “Người phải tin vào Tần tiên sinh, hiện tiên sinh đang trên đường đi tìm Hải Thượng Lãn Ông, bệnh người nhất định được chữa khỏi.”

Tuy Phong Hạo không nói gì, nhưng trong ánh mắt thần minh hơn nhiều.

Làm xong giặt giũ, Lâm Nhất liền bắt tay vào làm kệ. Nàng muốn làm một cái kệ gác đồ đạc trong nhà trước.

Nghĩ xong rồi, nàng đi mở các bó thanh cây, rải chúng ra để dễ dàng lựa chọn. Đứng nhìn những thanh cây một hồi, cùng làm xong phác đồ trong đầu, nàng dựa theo đó đi chọn những thanh cây thích hợp làm lên.

Chiều hôm qua Lâm Nhất có xin Hoàng cô một cây dao chặt củi, khi lấy cơm tối liền có, dùng lên, cảm giác con dao này rất vừa tầm tay, càng cảm thấy vị Hoàng cô này thật tâm lý.

Nàng cầm một thanh cây vào nhà tính chiều dài, làm dấu xong đâu đó, sau lấy nó làm chuẩn cho những thanh cây còn lại.

Để chắc chắn, Lâm Nhất vẽ xuống nền đất tính số lượng các thanh cây dài ngắn, tổng lại viết xuống một bên. Làm xong hết thảy, nàng bắt đầu chặt chặt, đẽo đẽo thân cây.

Nàng làm một hồi, mỏi tay thì ngồi nghỉ xoa bóp tay, khát nước chạy vô nhà lấy nước uống, hết mệt lại lao vào tiếp tục chặt đẽo.

Trên cao, ánh dương ngày càng gay gắt, nhưng xung quanh có nhiều cây cổ thụ, tán lớn xòe rộng, lâu lâu còn có vài cơn gió thoảng qua, vô cùng mát mẻ.

Lâm Nhất miệt mài ngồi chặt đẽo, mãi cho đến khi nghe mấy tiếng rột rột truyền đến nơi bụng, lúc này mới ngẩn đầu nhìn trời.

“Ai, trưa vậy rồi sao?”

Nàng nhìn qua đống cây chặt xong, thấy số lượng được hơn một nữa, nở nụ cười “Cũng không tệ, thôi, đi ăn cơm đã.”

Để dụng cụ sang một bên, Lâm Nhất đứng dậy phủi phủi bụi bẩn tay cũng trên người, rửa tay chân xong mới đi cửa nhỏ lấy cơm trưa.

Cầm giỏ trúc trên tay, nàng hơi hé nắp đậy, nhìn thấy có thịt gà, canh mướp mồng tơi nấu tôm, trong miệng liền ngân nga khúc nhạc đi trở về.

Lần lượt lấy thức ăn bày trên bàn, càng trông rõ ràng hơn, là món gà hấp muối sả, canh mướp mồng tơi nấu với tôm, cùng quả đu đủ gọt sạch sẽ, cắt miếng vừa ăn, dùng ăn tráng miệng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,644
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 14: Về nhà
Năm nay hai mẫu tử Thanh Liên ăn tết đủ lâu, cũng đủ thỏa mãn, nên trở về nhà rồi.

Bất quá Dương chưởng quầy dù chưa thu được tin tức từ chủ tử cũng không có mạnh mẽ giữ người, sẽ khiến nàng sinh nghi.

Buổi sáng Thanh Liên xuống quầy tính tiền phòng xong, Dương chưởng quầy tươi cười chúc hai mẫu tử đi đường bình an, không quên mời chào khi nào nàng cần thuê phòng đừng quên đến khách điếm bọn họ ủng hộ.

Nơi này cho Thanh Liên ấn tượng rất tốt, nàng hứa có dịp sẽ tiếp tục ủng hộ lão bản, lại nói thêm đôi câu xã giao, nàng mới cáo từ lên phòng lấy hành lý cùng nhi tử chính thức trả phòng.

Phải nói đây là lần tiểu Bân được vui chơi thỏa thích nhất, nghe nương nói phải về thôi bé liền có chút nhớ nhà, cũng không chèo kéo mà khẳng khái dạ một cái rõ to, nói “Con phụ nương dọn đồ nha.”

Nói xong, bé chạy lại bàn để những đồ chơi bản thân mới có được trong dịp tết vừa rồi, một ít là nương mua cho, còn một ít là quà tặng tri ân của khách điếm. Tiểu Bân nâng niu cầm từng cái lên, theo thứ tự bỏ vào trong cái hộp gỗ. Cái hộp này là mấy hôm trước trong lúc tiểu Bân đi vệ sinh, vô tình nhìn thấy nó nằm lẫn trong sọt rác, nghĩ đến mấy món đồ chơi chưa có hộp đựng, bé rất muốn. Nhớ mẫu thân dạy bảo qua, muốn thứ gì đó đều phải hỏi qua chủ nhân của nó trước, được phép rồi mới được lấy. Cái hộp này tuy bé thấy ở trong sọt rác, nhưng vẫn còn ở trong khuôn viên khách điếm, chưa bị đem ra thùng rác tập trung bên ngoài, vì thế bé liền ba chân bốn cẳng chạy đi hỏi xin Dương chưởng quầy.

Được biết quản thu mua là Tần Nam, cái hộp đó do hắn vứt, Dương chưởng quầy xác nhận không sai liền cho bé cầm cái hộp đi.

Nhìn bóng tiểu Bân chân sáo vui vẻ cầm cái hộp, Dương chưởng quầy hướng Tần Nam trong góc khuất gật đầu cười, bé sẽ không biết cái hộp này là bọn họ trộm đưa cho, người không lành nghề đều không nhìn ra giá trị thực của cái hộp này, chỉ nghĩ nó là một cái hộp gỗ thông bình thường mà thôi.

Hành lý hai mẫu tử sớm thu dọn từ tối hôm qua, Thanh Liên về đến trong phòng, tiểu Bân đang ngồi trên ghế bên cửa sổ chờ, ngoái đầu lại nhìn nàng, tươi cười nói “Xong rồi hả mẹ?”

“Ừ, xong rồi, chúng ta đi thôi.”

“Dạ.” Vừa trả lời, bé vừa đứng dậy đẩy ghế ngồi gọn lại, chạy đi ôm cái hộp bảo bối trên bàn vào lòng.

Nhìn động tác này của bé, Thanh Liên không khỏi cười sủng nịnh.

Cái hộp này, nếu là hộp rỗng tiểu Bân còn có thể ôm đi được nữa đoạn đường về nhà, thêm những đồ vật trong đó, ôm lâu, sợ bé chịu không nổi.

Nàng cười nói “Đoạn đường về nhà không gần, tiểu Bân cầm một món đồ chơi thôi, còn lại để trong hộp mẹ mang giúp cho, được không?”

Đôi mày tiểu Bân hơi nhíu lại, như là suy nghĩ gì đó, nhưng rất nhanh bé gật đầu cười tươi nói “Dạ được ạ.”

Tiểu Bân đặt hộp trở lại trên bàn, mở nắp ra chọn lựa, cuối cùng bé chọn chú mèo làm bằng đất sét cầm trên tay, lưu loát đậy nắp, đẩy chốt khóa lại, sau đó xoay người, giơ hai tay lên, một tay cầm mèo đất, một tay trống không, lắc lắc tươi cười với nàng.

Thanh Liên cười khích lệ đáp lại nói “Ừm, bé ngoan.”

Thanh Liên đeo túi xách lên, đi lại chỗ con trai, một tay ôm cái hộp, một tay dắt bé đi ra cửa.

Vì không muốn bị nghi ngờ, Dương chưởng quầy chào hỏi hai mẫu tử như những thương khách bình thường, mọi việc ông đã an bài đâu đấy rồi, nàng vừa đi liền có nhóm người ở chổ tối đi theo. Biết việc này hệ trọng, lần này Dương chưởng quầy rất cẩn thận, phái ra những người đều cơ linh lại có thân thủ cao, cũng vì vậy bọn họ mới không bị Thanh Liên phát hiện dấu vết.

Tại mật thất Càng Thanh Điện.

“Chủ… Chủ thượng… Người đã tỉnh!” Minh Húc xúc động phủ phục xuống bên cạnh giường, dù thấy qua bộ dạng Phong Hoa chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần như vậy, tình trạng hắn càng suy sụp thấy rõ. Lần này hắn khó khăn mới tỉnh thì lại bất tỉnh, làm sao Minh Húc không lo lắng cho được chứ.

Phong Hạo nhìn ông, mấp máy đôi môi khô khốc nói không ra hơi.

Minh Húc hiểu ý hắn, liền nói “Ngài yên tâm, nương nương rất ổn, rất khỏe mạnh, ngài phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có thể chăm sóc nương nương được…” Nói lên điều này, Minh Húc không khỏi rơi nước mắt, trong ánh mắt mang theo thỉnh cầu đối với hắn.

Lúc này, Phong Hạo từ từ thả lỏng thần kinh, thu ánh mắt, nhắm hai mắt lại.

Tần Minh Trung đi đến bên cạnh Minh Húc, đặt một tay trên vai trái ông, vỗ vỗ vài cái, sau đó kéo người đứng lên, nhẹ nhàng nói “Ngươi đi lấy bát cháo lại đút cho chủ thượng trước.”

“Vâng.”

Minh Húc vừa rời khỏi mật thất, Tần Minh Trung nói “Chủ thượng…” Ngừng một chút, lão nói tiếp “Người cần phải nhẫn nại, nếu không, chỉ mang lợi cho đối phương mà thôi…”

Nói đến đây lão không nói nữa, trong lòng hoàng thượng có hiểu, do nhất thời không làm chủ được cảm xúc bản thân, chỉ cần có người kiềm giữ rồi sẽ ổn.

Nhìn người trước mặt vẫn nhắm hai mắt, không có bất cứ hành động nào, lão hiểu, hoàng thượng đã nghe vào.

Lão đi qua bàn trà nước, rót một bát nước ấm bưng lại, mớm từng muỗng một cho Phong Hạo, người sau im lặng nuốt xuống uống hết.

Ở lãnh cung, cuộc sống của Lâm Nhất sinh động cùng bận rộn hơn. Có lúc nàng thấy còn quá nhiều việc chưa làm tới, bỗng lo lắng ngang, tự hỏi bản thân có thể làm xong trước khi sinh em bé hay không?

Sau đó lại nghĩ, lo lắng suông thì có ích gì, làm xong những việc cần thiết trước rồi tính sau.

Nghĩ thông, nàng không bị rối loạn giữa đống những công việc phải làm cái nào trước, tinh thần Lâm Nhất mới yên bình trở lại.

Qua nay nàng ngồi chặt đẽo cây làm kệ, chỉ còn vài thanh vuốt gai góc nữa là xong, buổi chiều liền có thể đem đóng kệ rồi. Nghĩ đến đây, nàng hơi cười một chút, động tác tay cũng nhanh hơn.

Ánh dương đã gay gắt dâng ở trên đỉnh đầu, còn một thanh cây cuối cùng nàng ráng vuốt cho xong.

Khi không còn nghe thanh âm vuốt thân cây, cũng là lúc nàng hoàn tất xong công việc. Nàng cười ra tiếng “Xong rồi! Mừng quá đi!”

Vì ngồi nhiều, làm xong rồi, Lâm Nhất vẫn ngồi tại chỗ, trước xoa xoa đôi tay với nhau, tiếp đến đôi tay nắm lại đấm đấm đôi vai, đôi chân cho đến khi cảm thấy cả người hết cứng đờ mới đưa tay chống một bên, từ từ đứng dậy.

Nàng tiếp tục nghiên người qua trái qua phải vài cái cho đến khi đứng thẳng người lại, mới đi vào nhà cầm bình nước trên bàn dốc uống một hơi hết sạch, thật đã khát.

Để cái bình trở lại trên bàn, nàng ra cửa đi lấy cơm trưa.

Những ngày trước nàng đều ăn cơm tại chỗ, nếu bình nước uống hết sẽ cầm theo luôn để đổi, nhưng qua nay có lẽ làm việc mệt mỏi, nàng ăn một lần không hết phần cơm, nên chia nhỏ ra ăn, cơm lấy về, nàng xớt ra một phần đợi ba bốn giờ chiều ăn tiếp.

Khi hai mẫu tử Thanh Liên về tới nhà cũng đã giữa trưa.

Đường lên núi dốc, tiểu Bân lại muốn tự đi, tuy vài chỗ khó đi nàng cắp bé đi một đoạn rồi, nhưng sau đó bé vẫn nhất quyết tự đi, cho dù chân có mỏi thế nào đi nữa. Cũng vì vậy, đoạn đường này hai mẫu tử dừng nghỉ ngơi không biết bao nhiêu lần, may nàng có lường trước, trước khi rời khách điếm mua luôn bốn cái bánh bao thịt thủ sẵn. Trên đường đi hai mẫu tử đã ăn hai cái, còn lại hai cái giờ chia ra cùng ăn, ăn xong rồi trước đi ngủ một giấc, dọn dẹp nhà cửa gì đó để sau.

Nhóm người được Dương chưởng quầy phái đi, xác định được chỗ ở của hai mẫu tử rồi, liền chia ra, hai người ở lại trông chừng, bảo vệ, hai người còn lại chạy về báo tin, xin chỉ thị.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,644
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 15: Viếng thăm
Khi ánh chiều ngã về tây, Thanh Liên ngủ đủ mà tỉnh, tiểu Bân ở bên cạnh còn đang ngủ rất ngon ngọt. Biết bé không thể tỉnh dậy trước trời tối, nàng ngồi dậy xuống giường trước, dọn dẹp nhà cùng chuẩn bị bữa tối của hai mẹ con.

Vắng nhà một thời gian, trong nhà đều bám một lớp bụi mỏng, nhìn gian bếp lạnh lẽo thiếu nhân khí, Thanh Liên quyết định trước nổi lửa làm bếp ấm lên, như vậy nhà cửa cũng sẽ ấm áp.

Sẵn nhóm bếp lửa, trước nấu mấy ấm nước, hai ấm nấu sôi để nguội uống, hai ấm còn lại xíu tắm gội, chiều tối đầu xuân rất là lạnh, không thể không tắm bằng nước ấm.

Thanh Liên cầm ấm nước đi chỗ lu nước tráng rửa sạch sẽ, đổ nước vào, cầm vào nhà nhóm lửa. Việc nhóm lửa không khó nhưng nếu làm không đúng cách sợ loay hoay mãi củi vẫn không cháy được. Trước tiên dùng củi nhỏ chất khên nhau, khi mồi lửa đốt lên dễ bắt lửa, củi nhỏ cháy bén mới cho những thanh củi lớn hơn vào, thấy lửa cháy ổn định rồi mới nhắc cái ấm nước lên, lúc này củi nhỏ đều hóa than hồng, những thanh củi lớn đều đã cháy bén, Thanh Liên bỏ vào thêm hai thanh củi lớn hơn chút nữa, khi thấy củi lửa cháy ổn mới đứng lên, vừa làm việc nhà vừa trông bếp lửa.

Lúc này trong không khí, thanh âm lách tách củi lửa, mùi cháy khét cùng khói gay mắt từ củi mục, hơi ấm phát ra từ bêp lửa, tất cả dần lan tỏa khắp trong nhà, tâm người cũng đi theo ấm áp lên.

Tại khách điếm Tứ hải huynh đệ.

Dương chưởng quầy nghe xong nhóm người trở về bẩm báo, gật đầu hài lòng nói “Làm tốt lắm, hai ngươi lui xuống đi gặp Tần Nam lãnh đồ, rồi trở lại hội hợp cùng bọn họ, nhớ, âm thầm bảo vệ người, không làm bất cứ cái gì khinh suất trước khi chủ tử đến, hiểu chứ?”

“Đã hiểu.”

“Còn nữa, nếu nhận thấy tình huống có gì không đúng, một mặt dựa theo tiêu chí ban đầu, phải tùy cơ ứng biến mà làm, một mặt truyền tin về cho ta.”

“Vâng chưởng quầy.”

“Được rồi, lui xuống, liền làm đi.” Dương chương quầy vẫy vẫy bàn tay, ra hiệu đuổi khách.

Hai ẩn vệ gật đầu chào, lui ra cửa, đem cửa lớn đóng lại.

Dương chưởng quầy xoay người ngồi trở lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảng sắc xuân xinh đẹp, nhưng ông không có lòng ngắm cảnh, đang nghĩ, không biết Vương Nhị truyền tin cho chủ tử thế nào rồi?

Rất nhanh ánh dương lui xuống nhườn cho bóng tối lên ngôi, màn đêm càng lúc càng đậm, Thanh Liên lau dọn trong nhà xong, nàng đang làm bữa tối.

Bình thường bữa cơm hai mẫu tử đều rất đơn giản, vừa qua ăn hơi nhiều thịt cá cảm giác có chút đầy bụng, hôm nay chỉ muốn ăn thanh đạm một chút.

Tuy mấy hôm xuống núi ăn tết, trừ hai ngày đầu nàng không về nhà thì sáng sớm nào nàng cũng trộm trở về múc nước tưới rau, bắt sâu. Quét dọn chuồng gà, rải thêm chút lúa cho chúng ăn, thay máng nước cho chúng uống, sau đó thu lượm trứng cất vào giỏ tre treo phía trước chuồng gà. Nàng sợ đợi nhi tử vui chơi thỏa mãn mới chịu về, khi đó vườn rau đều đui hết, đám gà không người quan tâm cũng sẽ loạn lên, chỉ là không muốn khinh động bất cứ ai, vội đến vội đi nên không có mở cửa vào nhà chính mà thôi.

Lúc chạng vạng nàng cũng tranh thủ ra thăm vườn tưới tiêu, thay máng nước cho gà uống rồi thu lượm trứng, thời điểm này đàn gà bị quáng, nên không có rải lúa cho bọn chúng, vì có rải chúng cũng không nhìn thấy được gì. Nàng hái được vài trái đậu bắp, lại nhổ thêm vài bụi cải xanh, tối nay đem luộc lên chấm mắm kho quẹt rất là đưa cơm, tiểu Bân thì khác, nàng sẽ chiên thêm một trái trứng gà cho bé.

Làm mắm kho quẹt thay vì dùng tôm, thịt nàng đơn giản rim chay.

Nàng múc hai muỗng mỡ cho vào chảo nhỏ trên bếp lửa, dùng đũa đảo mỡ tan đều, đủ nóng, cho hành củ thái lát vào phi thơm, tiếp cho chén nước mắm, tiêu, ớt, để lửa nhỏ rim xém xém chảo.

“Mẹ…”

Nghe tiểu Bân gọi nàng quay sang, thấy bé đang cười cười với nàng, cả người tựa vào cách vách, trên mặt còn hơi bơ bơ, bé mới thức dậy đây mà.

Nàng cười đáp lại, vừa bận tay vừa nói “Bân nhi dậy rồi à, đã ngủ đủ rồi?”

“Dạ.”

“Ừm, con lên nhà trên ngồi chơi chút đi, ở đây khói lắm, làm cơm xong, mẹ pha nước ấm chúng ta cùng tắm rồi ăn cơm tối nghen.”

“Dạ mẹ.”

Ở lãnh cung.

Lâm Nhất đang ngồi ăn bữa tối trước ánh nến.

Lấy cơm mỗi ngày, trừ bữa sáng với món cháo, súp hoặc bún bánh, bữa cơm trưa thức ăn đều phong phú, riêng buổi tối nấu thanh đạm hơn rất nhiều, điều này rất hợp ý nàng. Nàng cũng không sợ nghén thèm ăn, trong ngăn tủ đựng rất nhiều đồ ăn vặt, tha hồ nàng lựa chọn.

Dùng cơm xong nàng liền thu dọn, cầm lồng đèn, xách theo giỏ trả về cửa nhỏ, xem như ăn xong đi tiêu thực một chút.

Về đến trước hiên nhà, đưa mắt nhìn chỗ cái kệ đang đóng dỡ lúc chiều, mặc dù bị bóng đêm ẩn giấu không thấy rõ hình dạng nhưng trong đầu nàng vẫn thấy rõ ràng hình dáng nó như thế nào. Cười nhẹ thỏa mãn một cái rồi nàng mới quay người đi vào nhà, kéo đóng cửa chính lại.

Thổi tắt đèn lồng đem treo ở đầu tủ, đi đóng cửa sổ phía trước cùng bên hông xong nàng liền thả dép trèo lên trên giường. Trước khi đặt lưng nằm xuống, nàng ngồi tựa đầu giường xoa tay bóp chân một lúc, cảm giác đủ rồi mới ngã lưng nằm xuống. Lâm Nhất duỗi thẳng người, rất là thoải mái, lúc này chỉ có trời sập xuống mới khiến nàng rời khỏi cái giường được.

Giữa khuya, nhiệt độ trên núi so dưới núi lạnh gấp năm sáu lần.

Nhóm ẩn vệ ở bên ngoài bảo vệ hai mẫu tử Thanh Liên, nhìn đèn trong nhà vẫn còn chưa tắt, cho là buổi trưa hai mẫu tử ngủ nhiều nên buổi tối ngủ trễ, không nghĩ, cửa chính bỗng két một tiếng mở ra, nhìn thấy Thanh Liên từ bên trong bước ra. Bốn người còn đang chờ hai mẫu tử tắt đèn sẽ chia ra nghĩ ngơi, vừa thấy như vậy, bốn người không khỏi cảnh giác lên, dùng ánh mắt nói chuyện với nhau. Thanh Liên dừng trước cửa một chút như nói gì đó cùng người bên trong, sau đó đóng cửa lại, bước nhanh về phía trước.

Tâm bốn ẩn vệ cũng đi theo thịch một cái, có biến.

Thanh Liên đi tầm hơn hai mươi bước thì dừng lại, cúi người xuống lấy cái gì đó dưới đất. Bốn ẩn vệ luôn dõi theo bóng dáng này, lúc này mắt bốn người như lồi ra, trong lòng ai nấy cũng đều kêu lên, là mắt trận.

Nữ nhân này không tầm thường, cư nhiên có hiểu biết mắt trận.

Bỗng, vụt! Vèo!

Trong lúc bốn người còn đang mắt chữ y mồm chữ o, thân ảnh Thanh Liên đã biến mất trước mặt họ.

Một người có dáng dấp một đội trưởng tỉnh táo trước, hướng ba người kia nói “Hai ngươi ở lại thủ thiếu chủ, ta cùng Vương Lục đuổi theo người.”

Vừa nói xong hắn cùng người kia cũng đồng thời vèo một cái biến mất tại chỗ, hai người còn lại nhìn nhau, tâm không khỏi thận trọng lên. Trong lòng không cấm tự hỏi, vì sao phu nhân giấu bản thân biết võ công, chưa tính thân thủ thế nào nhưng một thân kinh công kia so cùng bọn họ đều không kém.

Hai người đuổi theo Thanh Liên chính là Vương Nhất, Vương Lục, dựa theo kinh nghiệm lần dấu vết, khi đuổi tới phía sau hoàng cung, hai người không khỏi nghi ngờ nhìn nhau, nhưng vẫn quyết định tiến vào.

Bọn họ giấu khí tức, đi vào từ trên tường, vô thanh vô tức nhảy ẩn thân trên những cây cổ thụ.

Dư quan ánh mắt vừa lướt thấy mục tiêu, tâm hai người họ không thả lỏng mà cảnh giác hơn nữa.

Nơi này là lãnh cung, ai ở trong đó? Vì sao đêm hôm trộm còn trộm tới nơi này?

Trong lúc trong lòng hai người họ không ngừng hỏi vì sao thì thấy Lâm Nhất cạy cửa sổ nhảy vào bên trong.

Vương Nhất Vương Lục cũng lần lượt đáp xuống đất, tựa người áp sát vách.

Nhờ thính lực hai người tốt, liền nghe được hai chữ “ân công” đầy xúc động bên trong truyền ra.
 
Top