[Trọng sinh] Truy Thê - trucxinh0505
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,903
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 10: Việc nhà (2)
Biết được trong miệng thanh niên kia, nhà vui chơi mở cửa đón khách nhân từ mùng hai, nơi này rất được các hài tử trong kinh hoan nghên, nhất là nhóm hài tử tuổi từ muời hai trở xuống, tiểu Bân liền vây quanh nương mình cũng muốn đi tới đó chơi.
Trong lúc Thanh Liên ngồi trên giường kiểm tra túi hành lý, tiểu Bân không ngừng đi tới đi lui chỗ cửa sổ, nhìn nhìn bên ngoài một chút lại chạy trở lại chỗ nương mình xem sắp xong chưa. Nhìn bộ dáng sốt ruột con trai, Thanh Liền liền cười nói “Nương sắp xong rồi đây!”
Sau đó cầm một cái áo bông nhỏ, hướng tiểu Bân vẫy vẫy tay “Bân nhi, lại, mặc thêm cái áo này vào.”
“Dạ.” Một tiếng, tiểu Bân ba ba chạy lại cầm cái áo bông, tròng lên người mặc vào.
Ra khỏi phòng, đi dọc hành lang hướng về sảnh phía trước, hai mẫu tử đụng phải Dương chưởng quầy từ hành lang bên phải đi qua, hai mẫu tử gật đầu chào buổi sáng, vị Dương chưởng quầy cũng cười hòa ái đáp lễ.
Có ấn tượng khá tốt đối với vị chưởng quầy này, nàng cũng dừng lại nói chuyện xã giao vài câu, miệng ngọt tiểu Bân làm cho Dương chưởng quầy thích thú, liền lấy ra một bao lì xì đưa cho bé.
Thanh Liên tính nói không cần, ngoài được hưởng phúc lợi từ phòng thuê, còn có bữa ăn miễn phí, không thể nhận không như vậy. Thì có một đôi phu phụ thương nhân trẻ đi tới, trong tay nữ nhân dắt theo một bé gái tầm ba tuổi. Mấy người chào Dương chưởng quầy buổi sớm, Dương chưởng quầy quay qua cười ha ha đáp, còn khen bé gái thực đáng yêu, nói xong cũng xuất ra một bao lì xì cho bé.
Đôi phu phụ kia vui mừng nói tạ, nữ nhân cuối xuống nhắc nữ nhi “Tuyết nhi, cảm ơn gia gia con.”
Đứa bé giá nãi thanh nãi khí nói “Cảm ơn gia gia!”
Dương chương quầy hỏi “Hôm nay cả nhà tính đi đâu?”
Nam nhân liền nói “Chúng ta tính đi qua gặp đối tác một chút!”
Dương chưởng quầy gật đầu “Vậy mọi người đi sớm về sớm!”
Gia đình trẻ chào Dương chưởng quầy đi trước.
Dương chưởng quầy cũng có chuyện vội, nói hai mẫu tử thoải mái ở trọ, cứ xem nơi này như ở nhà mình, rồi cáo từ rời đi.
Thanh Liên cũng quên nhắc trả lại bao lì xì kia, nhưng nàng không biết, bao lì xì tiểu Bân có tới hai trăm đồng, mà bao lì xì của bé gái kia chỉ có năm đồng theo lẽ thường.
Đứng trước cổng vào nhà vui chơi Tần ký.
Trẻ nhỏ dưới ba tuổi được miễn phí vé vào cổng, trẻ từ ba tuổi đến mười hai tuổi năm đồng một vé, từ mười hai tuổi trở lên thuộc vé người lớn, mười đồng một vé.
Cầm bao lì xì trong tay, đôi mắt tiểu Bân cong cong, cười nói “Cho nương nè!”
“Tiền này chút nương mua đồ ăn vặt cho Bân nhi, được không?”
Đứng trước một nơi vừa xa lạ vừa hào hứng, tiểu Bân có chút ngượng ngùng dựa cả người vào nương mình, gật gật đầu, nói nhỏ “Dạ.”
Vừa mở bao lì xì ra, thấy có đến hai trăm đồng tiền, Thanh Liên không khỏi bất ngờ, càng cảm thấy vị Dương chưởng quầy này ra tay quả là quá hào phóng.
Đầu tiên nàng dùng mười lăm đồng mua vé vào cổng cho hai người.
Đi vào phía bên trong, càng đi càng thấy choáng ngợp không thôi, nhất là tiểu Bân, thấy trò chơi nào cũng đều yêu thích cả.
Thấy vậy, Thanh Liên thương lượng cùng con trai “Bân nhi, hay là thế này, trước chúng ta đi dạo một vòng xem trước, sau đó chọn chơi cái nào trước được không?”
Hơi nghê đầu suy nghĩ một chút, đôi mắt tiểu Bân linh động lên, gật đầu cười “Dạ nương.”
Thấy tiểu Bân định ù chạy về phía trước, Thanh Liên vội đưa níu bé lại, sắc mặt hơi chút nghiêm pha lẫn trách yêu “Chúng ta còn chưa ăn bữa sáng nữa, con tính mang cái bụng đói đi chơi sao?”
Được nương nhắc nhở, dư quang vừa chuyển đến quầy ăn uống nằm rải rác hai bên đường, tiểu Bân không khỏi ứa nước miếng, tay nắm nhanh vạt áo nương chỉ chỉ quầy kẹo bông đường phía trước.
“Cái đó chút nương mua sau, chúng ta nên ăn chắc bụng trước đã.”
Tiểu Bân gật đầu hiểu, theo đuôi nương dẫn đi đến quầy bán hoành thánh, gọi ra hai bát nóng hôi hổi vừa thổi vừa ăn.
Ăn xong, mỗi người lại uống thêm một ly nước quả mơ mới bắt đầu đi dạo xung quanh, điểm danh các danh mục trò chơi.
Trò chơi ngựa phi vòng quanh thế giới.
Trò chơi nặn bùn đắp công trình.
Trò chơi trượt dốc bằng mông.
Trò chơi nhà banh ném cầu cùng những trò chơi nhỏ khác dành cho hài tử dưới năm tuổi.
Buổi sáng tiểu Bân chọn chơi những trò cảm giác mạnh, cả người bị lắc lư đến xoay mòng mòng vẫn kiên trì không tha.
Buổi chiều đến ngồi chơi nặn bùn, trò này có nương chơi cùng tiểu Bân rất là vui, lâu lâu nặn được một đồ vật hay bé đều giơ lên khoe nương, cầu lời khen, ánh mắt khích lệ từ nương của mình.
Khi hai mẫu tử về đến khách điếm đã cuối giờ thân, sau khi tắm gội bằng nước ấm xong, ăn qua loa chút đồ ăn nhẹ, vừa ngã lưng xuống giường, hai mẫu từ liền tiến vào mộng đẹp không còn hay biết trời trăng gì nữa.
Mà Lâm Nhất, khi tỉnh dậy ánh chiều đã ngã về hướng tây, dưới chân trời chỉ còn loe loét vài tia sáng cuối cùng rất nhanh cũng biến mất.
Sau khi hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng xuống giường đi dời chậu sứ về phòng.
Lúc đi ngang chỗ cửa nhỏ, theo quán tính nàng đi lại nhìn một chút, thấy cơm chiều đã được đặt ở đó thì không khỏi bất ngờ. Lại nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra những ngày trước vì sao đều không có, là vì nàng không có trả giỏ trúc, đồng nghĩa với việc không muốn ăn cơm.
Đã hiểu rồi, Lâm Nhất quyết định sau này khi đi lấy cơm thì dùng ngay tại chỗ luôn cho tiện.
Không vội xem cơm chiều có những gì, Lâm Nhất quyết định đi dời cái chậu về trước rồi mới trở lại ăn sau, nếu không, ăn no rồi cả người sẽ lười mất.
Lúc sáng nàng rửa cái chậu này rồi, bây giờ chỉ cần chuyển về là có thể đựng nước dùng được.
Chuyển chậu xong, Lâm Nhất múc nước đổ vào để tối có cái dùng, hiện tại nàng múc nước chỉ được một phần ba thôi, di chuyển ba lần tương đương đổ được một thùng nước đầy vào chậu, dù vậy đã đủ nàng dùng buổi tối này rồi.
Làm xong mọi thứ thì trời có chút sẩm tối, từng cơn gió thổi qua hàng cây phát ra thanh âm xạc xào, mang theo tia mát lạnh.
Cầm cơm chiều đi lại chỗ giếng nước, ngồi xuống cái ghế đẩu bắt đầu mở xem gồm có cơm trắng, thịt kho tàu cùng canh khổ qua nhồi thịt. Tâm Lâm Nhất có chút động, nơi mũi dâng lên một cỗ chua xót, từ bao giờ, nàng vì một bữa ăn mà cảm động rối mù rồi.
Rất nhanh Lâm Nhất gạt bỏ xúc động đó qua một bên, chuyên tâm ăn bữa cơm của mình, ăn xong như thường lệ đem trả tất cả chén bát, lần này nàng cố ý giữ cái tô lớn lại để thuận tiện dùng.
Bữa cơm tối này đã đủ dưỡng chất, nàng không nghĩ nấu thêm cái gì ăn, cũng không thèm ăn cái gì.
Trong phòng thắp một cái tim đèn, ánh sáng đủ nhìn thấy mọi thứ xung quanh phòng.
Đôi mắt nhìn ngọn đèn, không nghĩ gì, cứ ngồi yên như vậy cho đến khi xung quanh tĩnh lặng lại, tiếng côn trùng rả rít bên tai, bất giác Lâm Nhất thoát khỏi mộng, cả người có hơi chút thất thần, sau đó xoay người đi lại giường, nằm xuống ngủ rồi.
Trong lúc Thanh Liên ngồi trên giường kiểm tra túi hành lý, tiểu Bân không ngừng đi tới đi lui chỗ cửa sổ, nhìn nhìn bên ngoài một chút lại chạy trở lại chỗ nương mình xem sắp xong chưa. Nhìn bộ dáng sốt ruột con trai, Thanh Liền liền cười nói “Nương sắp xong rồi đây!”
Sau đó cầm một cái áo bông nhỏ, hướng tiểu Bân vẫy vẫy tay “Bân nhi, lại, mặc thêm cái áo này vào.”
“Dạ.” Một tiếng, tiểu Bân ba ba chạy lại cầm cái áo bông, tròng lên người mặc vào.
Ra khỏi phòng, đi dọc hành lang hướng về sảnh phía trước, hai mẫu tử đụng phải Dương chưởng quầy từ hành lang bên phải đi qua, hai mẫu tử gật đầu chào buổi sáng, vị Dương chưởng quầy cũng cười hòa ái đáp lễ.
Có ấn tượng khá tốt đối với vị chưởng quầy này, nàng cũng dừng lại nói chuyện xã giao vài câu, miệng ngọt tiểu Bân làm cho Dương chưởng quầy thích thú, liền lấy ra một bao lì xì đưa cho bé.
Thanh Liên tính nói không cần, ngoài được hưởng phúc lợi từ phòng thuê, còn có bữa ăn miễn phí, không thể nhận không như vậy. Thì có một đôi phu phụ thương nhân trẻ đi tới, trong tay nữ nhân dắt theo một bé gái tầm ba tuổi. Mấy người chào Dương chưởng quầy buổi sớm, Dương chưởng quầy quay qua cười ha ha đáp, còn khen bé gái thực đáng yêu, nói xong cũng xuất ra một bao lì xì cho bé.
Đôi phu phụ kia vui mừng nói tạ, nữ nhân cuối xuống nhắc nữ nhi “Tuyết nhi, cảm ơn gia gia con.”
Đứa bé giá nãi thanh nãi khí nói “Cảm ơn gia gia!”
Dương chương quầy hỏi “Hôm nay cả nhà tính đi đâu?”
Nam nhân liền nói “Chúng ta tính đi qua gặp đối tác một chút!”
Dương chưởng quầy gật đầu “Vậy mọi người đi sớm về sớm!”
Gia đình trẻ chào Dương chưởng quầy đi trước.
Dương chưởng quầy cũng có chuyện vội, nói hai mẫu tử thoải mái ở trọ, cứ xem nơi này như ở nhà mình, rồi cáo từ rời đi.
Thanh Liên cũng quên nhắc trả lại bao lì xì kia, nhưng nàng không biết, bao lì xì tiểu Bân có tới hai trăm đồng, mà bao lì xì của bé gái kia chỉ có năm đồng theo lẽ thường.
Đứng trước cổng vào nhà vui chơi Tần ký.
Trẻ nhỏ dưới ba tuổi được miễn phí vé vào cổng, trẻ từ ba tuổi đến mười hai tuổi năm đồng một vé, từ mười hai tuổi trở lên thuộc vé người lớn, mười đồng một vé.
Cầm bao lì xì trong tay, đôi mắt tiểu Bân cong cong, cười nói “Cho nương nè!”
“Tiền này chút nương mua đồ ăn vặt cho Bân nhi, được không?”
Đứng trước một nơi vừa xa lạ vừa hào hứng, tiểu Bân có chút ngượng ngùng dựa cả người vào nương mình, gật gật đầu, nói nhỏ “Dạ.”
Vừa mở bao lì xì ra, thấy có đến hai trăm đồng tiền, Thanh Liên không khỏi bất ngờ, càng cảm thấy vị Dương chưởng quầy này ra tay quả là quá hào phóng.
Đầu tiên nàng dùng mười lăm đồng mua vé vào cổng cho hai người.
Đi vào phía bên trong, càng đi càng thấy choáng ngợp không thôi, nhất là tiểu Bân, thấy trò chơi nào cũng đều yêu thích cả.
Thấy vậy, Thanh Liên thương lượng cùng con trai “Bân nhi, hay là thế này, trước chúng ta đi dạo một vòng xem trước, sau đó chọn chơi cái nào trước được không?”
Hơi nghê đầu suy nghĩ một chút, đôi mắt tiểu Bân linh động lên, gật đầu cười “Dạ nương.”
Thấy tiểu Bân định ù chạy về phía trước, Thanh Liên vội đưa níu bé lại, sắc mặt hơi chút nghiêm pha lẫn trách yêu “Chúng ta còn chưa ăn bữa sáng nữa, con tính mang cái bụng đói đi chơi sao?”
Được nương nhắc nhở, dư quang vừa chuyển đến quầy ăn uống nằm rải rác hai bên đường, tiểu Bân không khỏi ứa nước miếng, tay nắm nhanh vạt áo nương chỉ chỉ quầy kẹo bông đường phía trước.
“Cái đó chút nương mua sau, chúng ta nên ăn chắc bụng trước đã.”
Tiểu Bân gật đầu hiểu, theo đuôi nương dẫn đi đến quầy bán hoành thánh, gọi ra hai bát nóng hôi hổi vừa thổi vừa ăn.
Ăn xong, mỗi người lại uống thêm một ly nước quả mơ mới bắt đầu đi dạo xung quanh, điểm danh các danh mục trò chơi.
Trò chơi ngựa phi vòng quanh thế giới.
Trò chơi nặn bùn đắp công trình.
Trò chơi trượt dốc bằng mông.
Trò chơi nhà banh ném cầu cùng những trò chơi nhỏ khác dành cho hài tử dưới năm tuổi.
Buổi sáng tiểu Bân chọn chơi những trò cảm giác mạnh, cả người bị lắc lư đến xoay mòng mòng vẫn kiên trì không tha.
Buổi chiều đến ngồi chơi nặn bùn, trò này có nương chơi cùng tiểu Bân rất là vui, lâu lâu nặn được một đồ vật hay bé đều giơ lên khoe nương, cầu lời khen, ánh mắt khích lệ từ nương của mình.
Khi hai mẫu tử về đến khách điếm đã cuối giờ thân, sau khi tắm gội bằng nước ấm xong, ăn qua loa chút đồ ăn nhẹ, vừa ngã lưng xuống giường, hai mẫu từ liền tiến vào mộng đẹp không còn hay biết trời trăng gì nữa.
Mà Lâm Nhất, khi tỉnh dậy ánh chiều đã ngã về hướng tây, dưới chân trời chỉ còn loe loét vài tia sáng cuối cùng rất nhanh cũng biến mất.
Sau khi hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng xuống giường đi dời chậu sứ về phòng.
Lúc đi ngang chỗ cửa nhỏ, theo quán tính nàng đi lại nhìn một chút, thấy cơm chiều đã được đặt ở đó thì không khỏi bất ngờ. Lại nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra những ngày trước vì sao đều không có, là vì nàng không có trả giỏ trúc, đồng nghĩa với việc không muốn ăn cơm.
Đã hiểu rồi, Lâm Nhất quyết định sau này khi đi lấy cơm thì dùng ngay tại chỗ luôn cho tiện.
Không vội xem cơm chiều có những gì, Lâm Nhất quyết định đi dời cái chậu về trước rồi mới trở lại ăn sau, nếu không, ăn no rồi cả người sẽ lười mất.
Lúc sáng nàng rửa cái chậu này rồi, bây giờ chỉ cần chuyển về là có thể đựng nước dùng được.
Chuyển chậu xong, Lâm Nhất múc nước đổ vào để tối có cái dùng, hiện tại nàng múc nước chỉ được một phần ba thôi, di chuyển ba lần tương đương đổ được một thùng nước đầy vào chậu, dù vậy đã đủ nàng dùng buổi tối này rồi.
Làm xong mọi thứ thì trời có chút sẩm tối, từng cơn gió thổi qua hàng cây phát ra thanh âm xạc xào, mang theo tia mát lạnh.
Cầm cơm chiều đi lại chỗ giếng nước, ngồi xuống cái ghế đẩu bắt đầu mở xem gồm có cơm trắng, thịt kho tàu cùng canh khổ qua nhồi thịt. Tâm Lâm Nhất có chút động, nơi mũi dâng lên một cỗ chua xót, từ bao giờ, nàng vì một bữa ăn mà cảm động rối mù rồi.
Rất nhanh Lâm Nhất gạt bỏ xúc động đó qua một bên, chuyên tâm ăn bữa cơm của mình, ăn xong như thường lệ đem trả tất cả chén bát, lần này nàng cố ý giữ cái tô lớn lại để thuận tiện dùng.
Bữa cơm tối này đã đủ dưỡng chất, nàng không nghĩ nấu thêm cái gì ăn, cũng không thèm ăn cái gì.
Trong phòng thắp một cái tim đèn, ánh sáng đủ nhìn thấy mọi thứ xung quanh phòng.
Đôi mắt nhìn ngọn đèn, không nghĩ gì, cứ ngồi yên như vậy cho đến khi xung quanh tĩnh lặng lại, tiếng côn trùng rả rít bên tai, bất giác Lâm Nhất thoát khỏi mộng, cả người có hơi chút thất thần, sau đó xoay người đi lại giường, nằm xuống ngủ rồi.