[Đô thị] Tuổi thơ tươi đẹp - kizaru105
- Tham gia
- 19/9/24
- Bài viết
- 28
- Điểm cảm xúc
- 87
- Điểm
- 13
-
Featured
- #11
Chương 10: Thành viên gia đình - Chị gái tôi
Những điều để viết về gia đình có lẽ sẽ không bao giờ có thể đong đếm được bằng câu chữ, tuy nhiên tôi sẽ khép lại chủ đề này trong ba chương “Thành viên gia đình”
Ba chương này nói về những kỷ niệm thơ ấu của tôi với từng thành viên trong gia đình. Cùng với đó là những cảm nghĩ, những lời cảm ơn chân thành nhất đến họ, điều mà ngoài đời rất khó và ít cơ hội để nói nên lời.
Tôi may mắn vì được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hòa thuận, mọi người yêu thương đùm bọc nhau. Tuy cũng có nhiều thăng trầm, sóng gió trong cuộc sống nhưng gia đình tôi luôn vượt qua chúng bằng sự hy sinh, lắng nghe và thấu hiểu.
Gia đình tôi lớn lên có 4 người, gồm bố mẹ, chị gái. Mọi người đều có tuổi là con giáp trong nhà (Tuất, Tý, Mão), có thể vì vậy nên tình cảm gia đình rất khăng khít như 3 loài vật này. Tuy mỗi người một cuộc sống, định hướng, quan điểm riêng nhưng điểm chung lớn nhất đó là luôn hướng về gia đình. Điều đó làm tôi cảm thấy bình yên, hạnh phúc, là hậu phương vững chắc để giúp tôi tự tin bước ra cuộc sống ngoài kia đầy chông gai, cạm bẫy và sóng gió.
Nếu có một điều ước, tôi chắc chắn sẽ dùng nó dành cho gia đình của mình. Bởi khi gia đình tôi tràn đầy sức khỏe, hòa thuận, hạnh phúc, những thứ khác có lẽ chẳng cần ước vì chúng rất nhỏ bé và dễ dàng có được!
Chị gái tôi
Khi xem nhân vật Georgie trong Young Sheldon, tôi luôn liên tưởng đến chị gái của tôi. Họ đều là con đầu trong gia đình, phải tự lập từ sớm và có nhiệm vụ chăm lo các em giúp bố mẹ. Mặc dù họ có những vấn đề riêng của mình nhưng họ luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho những đứa em của mình. Đôi khi họ không nói ra, nhưng sự hy sinh thầm lặng của họ luôn có giá trị đối với các em, khiến các em tin tưởng.
Gia đình nào cũng vậy, con đầu sẽ rất được cưng chiều nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi đứa sau ra đời rồi bị cho “ra rìa” và phải chăm em, nhường nhịn em. Chính vì vậy, những người con đầu thường có xu hướng hiểu chuyện, tự lập và hình thành ý thức trách nhiệm hơn con thứ.
Chị tôi được hưởng điều ấy 9 năm trước khi tôi chào đời, kể từ sau đó, bố mẹ tập trung sự quan tâm, chiều chuộng sang tôi hơn. Do cách biệt khá nhiều tuổi nên chị tôi đã rất tự lập, không tị nạnh hay chành chọe với em như những gia đình đẻ sát nhau.
Thời chị tôi còn bé, đất nước ta mới mở cửa nên rất nhiều thứ vẫn còn đơn sơ, thiếu thốn. Chị lúc này đã đỡ đần bố mẹ được nhiều việc, từ phụ mẹ bán hàng, thổi cơm, quét nhà, bế em... Nhờ có chị tôi, bố mẹ cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều. Thế hệ 8x không có nhiều thứ mới mẻ, hiện đại để chơi như thời của tôi nhưng đối với chị tôi, tất cả những lần kể về tuổi thơ của mình đều rất đẹp và bình yên. Chị giống tôi, đều luôn nhớ về tuổi thơ!
Chị kể cho tôi rất nhiều về tuổi thơ của chị, khi tôi chưa ra đời và tôi cũng luôn thấy tuổi thơ chị cũng rất thú vị, đáng nhớ. Chị là người thích kể chuyện nên chị kể với tôi rất nhiều, tôi nói chuyện với chị hàng ngày. Tất cả câu chuyện từ nhỏ nhặt đến to lớn, chị đều kể cho tôi và tôi luôn lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết. Tôi có thể nhớ lại như sau...
Lúc chưa lớn, do bố mẹ đều bận rộn công việc nên chị tôi được gửi ở nhà trẻ tư. Không giống nhà trẻ tư hay mẫu giáo thời nay, nhà trẻ chị tôi được gửi theo thiên hướng gia đình, chỉ nhận 4 đến 5 cháu và một mình cô trông hết. Do phần lớn thời gian trong ngày chị ở bên cô nên cô như người mẹ thứ hai của chị vậy. Chị còn được cô đưa đi sở thú, chơi công viên, tổ chức sinh nhật cho rất vui. Mãi sau này, cô vẫn nhớ đến chị và chị vẫn gọi cô là mẹ nuôi.
Chị tôi hồi bé rất được bố mẹ cưng chiều. Chị thường được bố mẹ cho đi ăn ngon, mua quần áo đẹp, xem băng phim hàng tuần. Những thứ chị tôi được chơi cũng vui không kém gì thời 9x cả.
Hồi ấy mẹ tôi bán cơm ở cột điện phố Hàng Bún, rất đông khách nên chị tôi phải phụ mẹ từ bé. Tuy phải giúp mẹ, nhưng chị lại rất thích ăn ngon, ngày nào có món gì là chị tôi được ăn món đó. Thời đó còn khó khăn nên được ăn uống thỏa thích như vậy đối với chị là rất vui sướng.
Cứ cuối tuần, chị lại được bố mẹ thuê băng phim Hồng Kông và kiếm hiệp Trung Quốc về xem. Chiếc băng phim thời đó có hình chữ nhật rất to, màu đen và cuộn màu trắng, cần cho vào đầu đọc để xem. Chị tôi kể lần đầu xem Tây Du Ký qua màn hình TV trắng đen rất đã, cảm giác như được khai phá về giải trí.
Chị thời đó cũng rất mê chơi máy điện tử Brick Game màu vàng, là một trong những máy chơi game thế hệ đầu. Máy Brick Game với đồ họa trắng đen đơn giản, có rất nhiều trò chơi như xếp hình, nuôi rắn, bắn xe tăng,... Tuy có đồ họa tối giản nhưng nó rất gây nghiện cho mọi người thời bấy giờ, cả mẹ tôi cũng chơi nữa.
Chị tôi cũng hay được bố mẹ chở đi chơi phố Hàng Ngang, Hàng Đào và Hồ Gươm. Thăm những di tích lịch sử như Bảo tàng Hồ Chí Minh, Chùa Một Cột, Văn Miếu Quốc Tử Giám... Hay đi những địa điểm vui chơi mà trẻ con đều thích như công viên Thủ Lệ, vườn Bách Thảo, rạp xiếc Trung Ương... Chị còn là con gái rượu đúng nghĩa của bố, bố hay đưa chị đi uống bia, uống rượu cùng mình.
Chị tôi cũng thường nằm nghe đài cát sét cùng bố tôi, chiếc máy phải dò tần sóng để nghe các kênh. Chiếc đài cũng có nhiều kênh nghe rất hay về tin tức, thời sự, âm nhạc, đời sống, truyện kiếm hiệp,... Chất giọng của người nói trong đài cát sét rất rõ ràng, dễ nghe. Tưởng tượng thôi, hình ảnh được nằm nghe cát sét cùng bố tôi bình yên đến nhường nào!
Chị tôi hồi bé khó khăn hơn tôi khá nhiều, chị mới đẻ ra đã bị vấn đề về tiêu hóa, sốt co giật hơn 40 độ. Bác sĩ từng nói với bố mẹ có thể sẽ không giữ được bé. Nhưng điều kì diệu đã đến, các bác sĩ tiêm thuốc kháng sinh cho chị và sau nhiều giờ chị đã dần hồi phục. Tuy nhiên, tác dụng phụ khi tiêm kháng sinh từ bé đã khiến chị sau này bị hỏng hết men răng, và cơ thể sức đề kháng cũng yếu. Mẹ tôi kể rằng các bác sĩ thời đó rất nhiệt tình, chi phí khám chữa bệnh cũng rẻ nhưng họ luôn tận tâm, hết mình cứu chữa. Thâm chí họ nhất định không lấy tiền cảm ơn từ bố mẹ khi đã cứu sống chị tôi.
Bố mẹ tôi kể, chị hồi bé còn có một lần suýt bị bắt cóc, thời ấy gọi kẻ bắt cóc là Mẹ Mìn, trẻ con nghe đến ông Ba Bị hay Mẹ Mìn đều rất sợ. Cả nhà náo loạn tìm quanh khu phố cũng không thấy, may được một bác hàng xóm bắt gặp một người lạ hoắc dắt chị tôi đi. Bác thấy nghi ngờ nên đã chạy lại hỏi thì bà ta chạy mất, bỏ lại chị ở đó, nghĩ lại thật đáng sợ! Bác đưa chị về nhà, bố mẹ tôi mừng như bắt được vàng. Sau này, khi kể lại những câu chuyện ấy bố mẹ tôi thường bảo nhà mình được các cụ phù hộ nên mới tai qua nạn khỏi.
Chị thiệt thòi là vậy nhưng sau khi sinh tôi, chị rất quý mến em trai. Chị đã biết bế ẵm, trông em giúp bố mẹ từ năm lớp 3. Tôi chưa được trải nghiệm cảm giác tranh giành, tị nạnh, đánh nhau cùng anh chị em thuở bé bao giờ. Chị tôi luôn nhường nhịn tôi phần vì chị đã quá lớn, không hứng thú đến những thứ tôi thích, phần vì chị cũng thương em, không muốn em buồn.
Tuổi thơ mà có anh trai hoặc chị gái hơn nhiều tuổi quả thực rất sung sướng, bởi vì chúng còn được thừa hưởng thêm tuổi thơ của anh chị. Chị tôi trải nghiệm thứ gì hay ho tôi cũng đều được trải nghiệm ké. Ví dụ lĩnh vực âm nhạc thời điểm còn bé tôi đã được nghe những ban nhạc huyền thoại như Back Street Boy, Westlife, A1,.. Thần tượng Hàn Quốc thì có ShinHwa, H.O.T,... Phim ảnh thì tôi được xem cùng chị rất nhiều phim như Giày thủy tinh, Ngôi nhà hạnh phúc, Trái tim mùa thu, Truyền thuyết Liêu Trai, Phong Vân, ... Truyện tranh thì tôi đọc ké của chị Black Jack và Nữ Hoàng Ai Cập.
Tôi nhớ khi tôi bị mấy đứa lớn trong xóm bắt nạt, tôi cũng mách chị gái ra bênh mình. Khi tôi gặp bài khó, chị lại giảng bài và giải thích cho tôi hiểu. Chị dạy tôi rất nhiều thứ trong cuộc sống, dạy tôi điều gì nên làm, điều gì không nên, khuyến khích tôi làm những việc khiến bố mẹ vui lòng. Nhờ có chị, bố mẹ cũng đỡ vất vả vì tôi nhiều, tôi cũng như có thêm một người bạn lớn.
Có thể thấy tuổi thơ của tôi một phần cũng ảnh hưởng từ chị, nó khiến tôi có những trải nghiệm khác so với bạn đồng trang lứa và tôi cảm thấy rất may mắn khi được như vậy. Tuổi thơ của tôi nếu thiếu chị sẽ không bao giờ được trọn vẹn. Tôi phải cảm ơn chị vì đã giúp tôi có một tuổi thơ tươi đẹp và bình yên hơn rất nhiều.
Khi chị tôi đi lấy chồng, tôi cảm thấy căn nhà rất trống vắng và nhớ chị. Nhớ những lúc gia đình đầy đủ bốn người, quây quần bên nhau. Chị cũng nhớ nhà, trước khi sang nhà chồng còn viết tâm thư gửi cho bố mẹ, trong đó có nhắc tới đứa em yêu mến, còn hứa rằng sau này sẽ thay bố mẹ giúp đỡ, lo cho nó.
Thật vậy, đến sau này chị giúp đỡ tôi khá nhiều thứ cả về vật chất lẫn tinh thần. Chị có tính cách khá giống bố tôi, thầm lặng và có sức chịu đựng phi thường. Chị luôn tâm nguyện rằng mình phải thay bố quán xuyến, giúp đỡ gia đình. Chị dặn tôi phải hết sức cố gắng vì tôi là con trai trong nhà, thay bố tôi làm trụ cột gia đình cùng với trách nhiệm cao.
Tôi lúc nào cũng ghi nhớ và phấn đấu như lời chị dặn. Tôi luôn thầm biết ơn những gì chị đã làm được cho gia đình và cho bản thân tôi. Tuy hai chị em cũng có bất đồng quan điểm, đôi lúc cãi vã nhưng chưa giận lâu hay tránh mặt nhau bao giờ. Tình chị em tôi hết sức bền chặt và hòa thuận, hàng xóm láng giềng đều khen hai đứa ngoan và biết tương trợ lẫn nhau, điều này khiến bố mẹ tôi rất vui lòng.
Tôi thấy rất đáng buồn cho những người không trân trọng tình anh em máu mủ. Họ bất hòa, cãi vã, từ mặt nhau, thậm chí còn huynh đệ tương tàn vì phân chia tài sản của cha mẹ. Những tin tức về anh em chém giết lẫn nhau có thể nói là không ít. Tôi từng đọc một vụ trên báo về ba chị em vì không được chia đất mà lôi xăng ra đốt mẹ làm tất cả bị bỏng nặng dẫn đến tử vong và thương tật suốt đời. Tôi không hiểu họ nghĩ gì khi có thể làm vậy, vì của cải vật chất mà sẵn sàng làm hại đến cả tính mạng của người thân trong gia đình, họ không bằng loài cầm thú!
“Anh em như thể tay chân” , “Câu chuyện bó đũa” là những tục ngữ, bài học muôn thuở của dân Việt về tình cảm anh em. Các cụ đã đúc kết từ trăm, ngàn đời nay rằng anh em trong nhà phải đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau thì mới có thể làm nên sức mạnh không thể bị phá vỡ. Một đời vua mà các thái tử chia bè kết phái , đấu đá lẫn nhau ắt sẽ sớm sụp đổ.
Thời hiện đại cũng thế, anh em đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể phát triển, báo hiếu cha mẹ. Ngược lại, những ai “khôn nhà dại chợ”, làm hại anh em thì mãi chẳng thể có được một tấm chân tình và luôn phải sống trong cô độc!
Ba chương này nói về những kỷ niệm thơ ấu của tôi với từng thành viên trong gia đình. Cùng với đó là những cảm nghĩ, những lời cảm ơn chân thành nhất đến họ, điều mà ngoài đời rất khó và ít cơ hội để nói nên lời.
Tôi may mắn vì được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hòa thuận, mọi người yêu thương đùm bọc nhau. Tuy cũng có nhiều thăng trầm, sóng gió trong cuộc sống nhưng gia đình tôi luôn vượt qua chúng bằng sự hy sinh, lắng nghe và thấu hiểu.
Gia đình tôi lớn lên có 4 người, gồm bố mẹ, chị gái. Mọi người đều có tuổi là con giáp trong nhà (Tuất, Tý, Mão), có thể vì vậy nên tình cảm gia đình rất khăng khít như 3 loài vật này. Tuy mỗi người một cuộc sống, định hướng, quan điểm riêng nhưng điểm chung lớn nhất đó là luôn hướng về gia đình. Điều đó làm tôi cảm thấy bình yên, hạnh phúc, là hậu phương vững chắc để giúp tôi tự tin bước ra cuộc sống ngoài kia đầy chông gai, cạm bẫy và sóng gió.
Nếu có một điều ước, tôi chắc chắn sẽ dùng nó dành cho gia đình của mình. Bởi khi gia đình tôi tràn đầy sức khỏe, hòa thuận, hạnh phúc, những thứ khác có lẽ chẳng cần ước vì chúng rất nhỏ bé và dễ dàng có được!
Chị gái tôi
Khi xem nhân vật Georgie trong Young Sheldon, tôi luôn liên tưởng đến chị gái của tôi. Họ đều là con đầu trong gia đình, phải tự lập từ sớm và có nhiệm vụ chăm lo các em giúp bố mẹ. Mặc dù họ có những vấn đề riêng của mình nhưng họ luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho những đứa em của mình. Đôi khi họ không nói ra, nhưng sự hy sinh thầm lặng của họ luôn có giá trị đối với các em, khiến các em tin tưởng.
Gia đình nào cũng vậy, con đầu sẽ rất được cưng chiều nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi đứa sau ra đời rồi bị cho “ra rìa” và phải chăm em, nhường nhịn em. Chính vì vậy, những người con đầu thường có xu hướng hiểu chuyện, tự lập và hình thành ý thức trách nhiệm hơn con thứ.
Chị tôi được hưởng điều ấy 9 năm trước khi tôi chào đời, kể từ sau đó, bố mẹ tập trung sự quan tâm, chiều chuộng sang tôi hơn. Do cách biệt khá nhiều tuổi nên chị tôi đã rất tự lập, không tị nạnh hay chành chọe với em như những gia đình đẻ sát nhau.
Thời chị tôi còn bé, đất nước ta mới mở cửa nên rất nhiều thứ vẫn còn đơn sơ, thiếu thốn. Chị lúc này đã đỡ đần bố mẹ được nhiều việc, từ phụ mẹ bán hàng, thổi cơm, quét nhà, bế em... Nhờ có chị tôi, bố mẹ cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều. Thế hệ 8x không có nhiều thứ mới mẻ, hiện đại để chơi như thời của tôi nhưng đối với chị tôi, tất cả những lần kể về tuổi thơ của mình đều rất đẹp và bình yên. Chị giống tôi, đều luôn nhớ về tuổi thơ!
Chị kể cho tôi rất nhiều về tuổi thơ của chị, khi tôi chưa ra đời và tôi cũng luôn thấy tuổi thơ chị cũng rất thú vị, đáng nhớ. Chị là người thích kể chuyện nên chị kể với tôi rất nhiều, tôi nói chuyện với chị hàng ngày. Tất cả câu chuyện từ nhỏ nhặt đến to lớn, chị đều kể cho tôi và tôi luôn lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết. Tôi có thể nhớ lại như sau...
Lúc chưa lớn, do bố mẹ đều bận rộn công việc nên chị tôi được gửi ở nhà trẻ tư. Không giống nhà trẻ tư hay mẫu giáo thời nay, nhà trẻ chị tôi được gửi theo thiên hướng gia đình, chỉ nhận 4 đến 5 cháu và một mình cô trông hết. Do phần lớn thời gian trong ngày chị ở bên cô nên cô như người mẹ thứ hai của chị vậy. Chị còn được cô đưa đi sở thú, chơi công viên, tổ chức sinh nhật cho rất vui. Mãi sau này, cô vẫn nhớ đến chị và chị vẫn gọi cô là mẹ nuôi.
Chị tôi hồi bé rất được bố mẹ cưng chiều. Chị thường được bố mẹ cho đi ăn ngon, mua quần áo đẹp, xem băng phim hàng tuần. Những thứ chị tôi được chơi cũng vui không kém gì thời 9x cả.
Hồi ấy mẹ tôi bán cơm ở cột điện phố Hàng Bún, rất đông khách nên chị tôi phải phụ mẹ từ bé. Tuy phải giúp mẹ, nhưng chị lại rất thích ăn ngon, ngày nào có món gì là chị tôi được ăn món đó. Thời đó còn khó khăn nên được ăn uống thỏa thích như vậy đối với chị là rất vui sướng.
Cứ cuối tuần, chị lại được bố mẹ thuê băng phim Hồng Kông và kiếm hiệp Trung Quốc về xem. Chiếc băng phim thời đó có hình chữ nhật rất to, màu đen và cuộn màu trắng, cần cho vào đầu đọc để xem. Chị tôi kể lần đầu xem Tây Du Ký qua màn hình TV trắng đen rất đã, cảm giác như được khai phá về giải trí.
Chị thời đó cũng rất mê chơi máy điện tử Brick Game màu vàng, là một trong những máy chơi game thế hệ đầu. Máy Brick Game với đồ họa trắng đen đơn giản, có rất nhiều trò chơi như xếp hình, nuôi rắn, bắn xe tăng,... Tuy có đồ họa tối giản nhưng nó rất gây nghiện cho mọi người thời bấy giờ, cả mẹ tôi cũng chơi nữa.
Chị tôi cũng hay được bố mẹ chở đi chơi phố Hàng Ngang, Hàng Đào và Hồ Gươm. Thăm những di tích lịch sử như Bảo tàng Hồ Chí Minh, Chùa Một Cột, Văn Miếu Quốc Tử Giám... Hay đi những địa điểm vui chơi mà trẻ con đều thích như công viên Thủ Lệ, vườn Bách Thảo, rạp xiếc Trung Ương... Chị còn là con gái rượu đúng nghĩa của bố, bố hay đưa chị đi uống bia, uống rượu cùng mình.
Chị tôi cũng thường nằm nghe đài cát sét cùng bố tôi, chiếc máy phải dò tần sóng để nghe các kênh. Chiếc đài cũng có nhiều kênh nghe rất hay về tin tức, thời sự, âm nhạc, đời sống, truyện kiếm hiệp,... Chất giọng của người nói trong đài cát sét rất rõ ràng, dễ nghe. Tưởng tượng thôi, hình ảnh được nằm nghe cát sét cùng bố tôi bình yên đến nhường nào!
Chị tôi hồi bé khó khăn hơn tôi khá nhiều, chị mới đẻ ra đã bị vấn đề về tiêu hóa, sốt co giật hơn 40 độ. Bác sĩ từng nói với bố mẹ có thể sẽ không giữ được bé. Nhưng điều kì diệu đã đến, các bác sĩ tiêm thuốc kháng sinh cho chị và sau nhiều giờ chị đã dần hồi phục. Tuy nhiên, tác dụng phụ khi tiêm kháng sinh từ bé đã khiến chị sau này bị hỏng hết men răng, và cơ thể sức đề kháng cũng yếu. Mẹ tôi kể rằng các bác sĩ thời đó rất nhiệt tình, chi phí khám chữa bệnh cũng rẻ nhưng họ luôn tận tâm, hết mình cứu chữa. Thâm chí họ nhất định không lấy tiền cảm ơn từ bố mẹ khi đã cứu sống chị tôi.
Bố mẹ tôi kể, chị hồi bé còn có một lần suýt bị bắt cóc, thời ấy gọi kẻ bắt cóc là Mẹ Mìn, trẻ con nghe đến ông Ba Bị hay Mẹ Mìn đều rất sợ. Cả nhà náo loạn tìm quanh khu phố cũng không thấy, may được một bác hàng xóm bắt gặp một người lạ hoắc dắt chị tôi đi. Bác thấy nghi ngờ nên đã chạy lại hỏi thì bà ta chạy mất, bỏ lại chị ở đó, nghĩ lại thật đáng sợ! Bác đưa chị về nhà, bố mẹ tôi mừng như bắt được vàng. Sau này, khi kể lại những câu chuyện ấy bố mẹ tôi thường bảo nhà mình được các cụ phù hộ nên mới tai qua nạn khỏi.
Chị thiệt thòi là vậy nhưng sau khi sinh tôi, chị rất quý mến em trai. Chị đã biết bế ẵm, trông em giúp bố mẹ từ năm lớp 3. Tôi chưa được trải nghiệm cảm giác tranh giành, tị nạnh, đánh nhau cùng anh chị em thuở bé bao giờ. Chị tôi luôn nhường nhịn tôi phần vì chị đã quá lớn, không hứng thú đến những thứ tôi thích, phần vì chị cũng thương em, không muốn em buồn.
Tuổi thơ mà có anh trai hoặc chị gái hơn nhiều tuổi quả thực rất sung sướng, bởi vì chúng còn được thừa hưởng thêm tuổi thơ của anh chị. Chị tôi trải nghiệm thứ gì hay ho tôi cũng đều được trải nghiệm ké. Ví dụ lĩnh vực âm nhạc thời điểm còn bé tôi đã được nghe những ban nhạc huyền thoại như Back Street Boy, Westlife, A1,.. Thần tượng Hàn Quốc thì có ShinHwa, H.O.T,... Phim ảnh thì tôi được xem cùng chị rất nhiều phim như Giày thủy tinh, Ngôi nhà hạnh phúc, Trái tim mùa thu, Truyền thuyết Liêu Trai, Phong Vân, ... Truyện tranh thì tôi đọc ké của chị Black Jack và Nữ Hoàng Ai Cập.
Tôi nhớ khi tôi bị mấy đứa lớn trong xóm bắt nạt, tôi cũng mách chị gái ra bênh mình. Khi tôi gặp bài khó, chị lại giảng bài và giải thích cho tôi hiểu. Chị dạy tôi rất nhiều thứ trong cuộc sống, dạy tôi điều gì nên làm, điều gì không nên, khuyến khích tôi làm những việc khiến bố mẹ vui lòng. Nhờ có chị, bố mẹ cũng đỡ vất vả vì tôi nhiều, tôi cũng như có thêm một người bạn lớn.
Có thể thấy tuổi thơ của tôi một phần cũng ảnh hưởng từ chị, nó khiến tôi có những trải nghiệm khác so với bạn đồng trang lứa và tôi cảm thấy rất may mắn khi được như vậy. Tuổi thơ của tôi nếu thiếu chị sẽ không bao giờ được trọn vẹn. Tôi phải cảm ơn chị vì đã giúp tôi có một tuổi thơ tươi đẹp và bình yên hơn rất nhiều.
Khi chị tôi đi lấy chồng, tôi cảm thấy căn nhà rất trống vắng và nhớ chị. Nhớ những lúc gia đình đầy đủ bốn người, quây quần bên nhau. Chị cũng nhớ nhà, trước khi sang nhà chồng còn viết tâm thư gửi cho bố mẹ, trong đó có nhắc tới đứa em yêu mến, còn hứa rằng sau này sẽ thay bố mẹ giúp đỡ, lo cho nó.
Thật vậy, đến sau này chị giúp đỡ tôi khá nhiều thứ cả về vật chất lẫn tinh thần. Chị có tính cách khá giống bố tôi, thầm lặng và có sức chịu đựng phi thường. Chị luôn tâm nguyện rằng mình phải thay bố quán xuyến, giúp đỡ gia đình. Chị dặn tôi phải hết sức cố gắng vì tôi là con trai trong nhà, thay bố tôi làm trụ cột gia đình cùng với trách nhiệm cao.
Tôi lúc nào cũng ghi nhớ và phấn đấu như lời chị dặn. Tôi luôn thầm biết ơn những gì chị đã làm được cho gia đình và cho bản thân tôi. Tuy hai chị em cũng có bất đồng quan điểm, đôi lúc cãi vã nhưng chưa giận lâu hay tránh mặt nhau bao giờ. Tình chị em tôi hết sức bền chặt và hòa thuận, hàng xóm láng giềng đều khen hai đứa ngoan và biết tương trợ lẫn nhau, điều này khiến bố mẹ tôi rất vui lòng.
Tôi thấy rất đáng buồn cho những người không trân trọng tình anh em máu mủ. Họ bất hòa, cãi vã, từ mặt nhau, thậm chí còn huynh đệ tương tàn vì phân chia tài sản của cha mẹ. Những tin tức về anh em chém giết lẫn nhau có thể nói là không ít. Tôi từng đọc một vụ trên báo về ba chị em vì không được chia đất mà lôi xăng ra đốt mẹ làm tất cả bị bỏng nặng dẫn đến tử vong và thương tật suốt đời. Tôi không hiểu họ nghĩ gì khi có thể làm vậy, vì của cải vật chất mà sẵn sàng làm hại đến cả tính mạng của người thân trong gia đình, họ không bằng loài cầm thú!
“Anh em như thể tay chân” , “Câu chuyện bó đũa” là những tục ngữ, bài học muôn thuở của dân Việt về tình cảm anh em. Các cụ đã đúc kết từ trăm, ngàn đời nay rằng anh em trong nhà phải đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau thì mới có thể làm nên sức mạnh không thể bị phá vỡ. Một đời vua mà các thái tử chia bè kết phái , đấu đá lẫn nhau ắt sẽ sớm sụp đổ.
Thời hiện đại cũng thế, anh em đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể phát triển, báo hiếu cha mẹ. Ngược lại, những ai “khôn nhà dại chợ”, làm hại anh em thì mãi chẳng thể có được một tấm chân tình và luôn phải sống trong cô độc!
Sửa lần cuối: