Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 140: Những lời khó hiểu
"Anh nói vậy là có ý gì?" Cô nhăn mặt nhìn anh.

Không đâu tự nhiên đi nói gở như vậy, gì mà không còn tồn tại chứ?

Trần Phong trầm mặc, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang cố hít lấy không khí trong lành mà thiên nhiên mang lại, chỉ sợ sau này muốn tìn một chút không khí dễ chịu cũng khó.

"Anh có tâm sự gì...đúng không?" Tô Hiểu Du rụt rè hỏi Trần Phong, vừa hay mái tóc bị gió cuốn vướng mắc vào khuôn mặt anh.

Trần Phong từ từ gỡ ra sợi tóc, vén gọn tóc vào tai cô. Trên môi xuất hiện nụ cười mơ hồ.

"Không có gì. Anh tưởng tưởng một ngày anh sẽ già đi mà thôi."

Tô Hiểu Du nghe vậy liền bật cười tươi tắn.

"Tưởng gì, nếu anh già đi em cũng sẽ già. Em đâu có để anh cô độc!"

Nam nhân nhìn cô ngây thơ nói ra suy nghĩ của mình mà trong lòng như cuộn trào lên từng cơn đau, xong nghe cô nói vậy cũng rất vui. Thì ra cô cũng tưởng tượng đến ngày cô và anh cùng già đi.

"Thật vậy?" Anh cười cười nhìn cô.

Tô Hiểu Du gật đầu lia lịa.

"Một người xinh đẹp như em chắc chắn ông trời cảm động đến nỗi không muốn em phải già đi." Cặp chân mày anh từ từ giãn ra, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy.

Ngay tức khắc, đôi môi anh đào ngọt ngào của Tô Hiểu Du phảng phất như có chút xấu hổ. Quả thật Trần Phong thật biết cách làm người khác khó xử, anh nói vậy khiến cô không thể trả lời thêm câu nào.

Đưa mắt nhìn Trần Phong, đột nhiên thấy đôi chân mày anh nhăn lại, bên mai xuất hiện vài giọt mồ hôi nhỏ. Đôi môi anh hơi run run lảng tránh đi ánh mắt của cô.

Cô lập tức đưa hai tay lên giữ khuôn mặt Trần Phong, đôi mắt nâu khẽ chớp khó hiểu.

"Anh lại bị đau sao?"

"Kh...không. Anh không sao." Trần Phong ngoái đầu sang một bên. Trên môi cong lên nụ cười.

"Anh nói dối đúng không?" Tô Hiểu Du buồn rầu nhìn anh. Đôi mắt khẽ nhìn anh mơ hồ, có bị cận cô cũng nhìn ra Trần Phong đang nín thở chịu đựng sự giày vò.

Trần Phong im lặng, cũng không nhìn cô.

"Anh nói yêu em. Anh muốn cưới em. Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh còn điều gì muốn giấu em sao?" Cô bất lực buông tay, dựng thẳng lưng nhìn lên bầu trời, đôi mắt thê lương không thấy đáy.

Nghe đến đây anh dường như không giữ được bình tĩnh ôm lấy cô vào lòng. Cô có thể cảm nhận được từng cơn run nhẹ của anh. Đôi tay bất giác ôm lấy tấm lưng anh vỗ về.

"Hãy coi em như một người bạn, em sẽ lắng nghe tâm sự của anh bất cứ lúc nào."

"Xin lỗi làm em lo lắng. Gần đây anh bị đau dạ dày, mỗi lần lên cơn nó đều rất khó chịu. Sợ em lo lắng nên không nói." Vừa nói anh vừa buông cô ra, bàn tay lạnh lẽo của anh đưa xuống bụng, khuôn mặt ánh lên tia đau đớn.

Lại là một căn bệnh ư?

"Sao không nói cho em chứ? Anh còn đau không? Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện!" Cô bất mãn nhìn anh, vừa hay đôi chân đứng bật dậy kéo tay Trần Phong nhẹ nhàng. Thì ra anh đau dạ dày, chẳng trách nhìn anh khổ sở như vậy nhưng vẫn cố gắng chịu đựng khi bên cạnh cô, anh sợ cô buồn phiền lại còn không nói cho cô biết!

"Không...anh không muốn." Trần Phong từ chối ngay, đưa tay kéo cô vào lòng. Cả thân thể cô phút chốc được cơ thể anh bao bọc.

"Thật là...anh cứng đầu quá." Tô Hiểu Du lắc đầu than thở. Sức khỏe là quan trọng nhất mà lúc này Trần Phong cứ như đứa trẻ vậy.

"Hiểu Du, nếu trên đời này tồn tại người yêu em nhất. Chắc chắn đó là anh." Giọng anh ấm áp ôm chặt lấy cơ thể cô, vùi đầu vào cổ cô tựa như cảm nhận hương thơm ngọt ngào từ cô. Từng lời nói như phát ra từ đáy lòng của anh chỉ mong cô có thể hiểu. Rằng để có được ngày hôm nay anh đã phải chịu đựng những gì, qua bao nhiêu sóng gió thời gian anh đã phải khổ cực ra sao mới có được cô, mới được ôm cô vào lòng như này.

"Phong..." Cô cắn răng, tay siết vai anh thật chặt. Bỗng nhiên trong lòng cô trào lên cảm giác tội lỗi khiến cô không biết phải làm sao. Đến cô cũng không thể hiểu nổi chính mình, tại sao khi Trần Phong yếu đuối như này cô lại thấy mình thật xấu xa? Lẽ nào cô còn điều gì chưa chắc chắn đối với tình cảm của anh đối với cô sao...

"Hứa với anh, sau này không được tự làm tổn thương bản thân, không được hành hạ chính mình, không được làm những gì quá sức chịu đựng. Anh không cho phép em làm những điều tồi tệ như vậy. Vì khi em đau một...anh sẽ đau gấp mười." Trần Phong hơi run run, chất giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy oán trách.

Tô Hiểu Du nghe đến đây đột nhiên trực trào nước mắt, khóe mi nặng trĩu rơi xuống giọt lệ.

"Tại sao anh nói vậy chứ? Không khác nào đang nói những lời ly biệt vậy."

"Anh không có."

Trần Phong như bị lời nói của cô làm cho kích động, đầu lắc lắc ám chỉ lời nói là sự thật.

"Ngốc quá. Có anh bên cạnh rồi tại sao em phải chịu đựng thiệt thòi? Anh sẽ bảo vệ em mà, đúng không?" Tô Hiểu Du hít một hơi, đôi mày thanh mảnh hơi nhíu lại ưu tư.

Trần Phong hôm nay lạ quá, từng lời anh nói khiến tim cô như hóa đá...hiện tại cô cảm nhận được từng cơn đau đang phát tác trên người anh, đối diện với cô...anh vẫn chịu đựng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 141: Sự thật
Gió đêm khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm. Bầu không khí dần càng trở nên ức chế khiến Tô Hiểu Du vô cùng khó thở.

Trần Phong và cô đã ngồi đây hồi lâu, giữa hai người cứ một lúc một im lặng, cả hai không ai nói thêm lời nào, cô cũng không còn gì để nói, chỉ biết lặng im hít lấy khí trời.

"Hiểu Du, em biết gì không? Nhiều lúc anh rất ghen tị với Lục Tiêu Bá."

Đột nhiên giọng trầm trầm của Trần Phong cất lên, bên trong chứa đựng cảm xúc kì lạ.

Tô Hiểu Du giật mình quay sang, đôi mắt nhìn anh chăm chú.

"Anh ta thật có phúc. Có được sự nghiệp, công thành danh toại, có được người phụ nữ mà anh yêu, bàn tay của anh ta có thế vươn đến khắp mọi nơi trên thế giới." Trần Phong tiếp tục, hai tay anh đan xen vào nhau, đôi đồng tử chỉ nhìn xuống đất, dáng vẻ như một người thất bại.

"Chẳng phải anh cũng có ư?" Cô quay đi nói với giọng điệu khó xử.

"Không. Anh luôn thua Lục Tiêu Bá, về sự nghiệp có cố gắng đến đâu vẫn chỉ đứng sau anh ta một bước. Đến người mình yêu cũng có thể bị anh ta cướp đi dễ dàng."

Tô Hiểu Du chậm rãi nghe rõ lời Trần Phong nói, trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Từ khi nào anh tự ti như này?"

Trần Phong quay sang phía cô. "Từ khi anh nhận ra trái tim của em đã không còn thuộc về anh!"

"Anh..." Cô á khẩu, đôi mắt trợn lên không thể giải thích.

"Hiểu Du, anh có thể chắc chắn cho đến bây giờ em vẫn còn tình cảm với Lục Tiêu Bá, anh càng hận anh ta cũng như hận chính bản thân mình. Tại sao khi xưa dễ dàng để em rơi vào tay anh ta như vậy." Trần Phong vẫn nở nụ cười tao nhã, nhưng ánh mắt của anh lộ vẻ chán ghét. Anh chậm rãi mở miệng.

Khuôn mặt Tô Hiểu Du lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng.

"Phong, thật ra em đã luôn muốn nói chuyện này với anh từ rất lâu rồi. Nhưng chưa có cơ hội...cũng có thể là em không dám đối diện với anh sau khi anh biết tất cả mọi chuyện." Cô siết chặt tay vào da thịt mình, từng dấu vết đỏ hồng in ấn lại trên làn da trắng nõn của cô.

Trần Phong chỉ nhăn mặt lại khó hiểu nhìn cô. Trong lòng cảm thấy sắp có chuyện không hay, không muốn nghe, nhưng lại muốn biết sự thật mà cô muốn nói là gì.

Nhận thấy thần sắc anh thay đổi, cô khẽ rùng mình khi cơn gió lạnh thổi qua vô tình. Sau đó từ tốn nói.

"Hai năm trước...trước khi gặp gỡ anh, thật ra...thật ra..." Cô nuốt nước bọt, đôi mắt từ anh chuyển sang phía khác, cô sợ khi nói ra chuyện này đối diện với anh quá là trơ trẽn. "Thật ra trước đó em và Lục Tiêu Bá đã quen nhau rồi."

Trần Phong trợn to mắt nhìn cô, đôi môi lẩy bẩy không thốt ra lời.

"Khi đó em làm thư kí của Lục Tiêu Bá. Cho đến một ngày tình cờ gặp anh ở bữa tiệc, em thích anh." Cô buồn buồn, từng lời nói nghẹn ngào. "Chúng ta hẹn hò nhau chưa được bao lâu thì Lục Tiêu Bá biết chuyện. Anh ấy ép em rời xa anh nếu không muốn sự nghiệp của anh bị hủy hoại, Lục Tiêu Bá đã gây ra cho công ty anh một chút khó khăn nên em càng thêm sợ hãi...em sợ vì em mà anh mất tất cả...em đã đồng ý với điều kiện của Lục Tiêu Bá. Sau khi chia tay anh...em đến biệt thự của anh ấy sinh sống, sau đó em nảy sinh tình cảm. Em và Lục Tiêu Bá kết hôn."

"Dừng lại! Dừng...anh không muốn nghe. Em đừng nói nữa!" Trần Phong bất ngờ đưa tay lên bịt tai thật chặt, mi tâm chau lại, giọng nói khàn đặc phát ra khó khăn vô cùng, đủ để biết Trần Phong đang sốc cỡ nào.

"Em...em không muốn giấu anh cả đời. Em sợ rằng anh hiểu nhầm Lục Tiêu Bá, tất cả mọi chuyện là do em, tại em, em xin lỗi..."

Nhìn Trần Phong như vậy càng khiến Tô Hiểu Du đau thắt trong lòng, cô đưa tay lên muốn chạm vào anh, nhưng chỉ vài giây không hiểu sao đột nhiên lại buông xuống trước khi chạm đến tay anh. Giữa Trần Phong và cô như đã dựng lên một bức từng khoảng cách vô hình từ bao giờ, điều này khiến cô không mấy dễ chịu.

"Anh không muốn nghe. Anh nói em im đi."

Trần Phong như phát điên. Đôi tay nhanh như gió cuốn chặt lấy cô, đặt đôi môi của anh xuống môi cô. Hôn ngấu hôn nghiến như mãnh thú.

"Ư...ưm...Ph..." Cô cựa quậy cố vùng ra khỏi Trần Phong, chỉ là một nụ hôn nhưng cô cảm giác như Trần Phong sắp cắn nát môi cô ra hàng trăm mảnh. Trần Phong chưa bao giờ hành xử đáng sợ như vậy, anh chưa bao giờ làm đau cô, hôm nay anh lại khiến cô phải run lên vì hành động này. Tô Hiểu Du hoàn toàn cảm thấy Trần Phong như một con người khác khiến cô ghét bỏ.

Giằng co hồi lâu dường như khiến Trần Phong mất sức. Đúng lúc Tô Hiểu Du đẩy anh ra thật mạnh. Cô thở hồng hộc, tay đưa lên lau khóe miệng, khuôn mặt đỏ phừng phừng hung hăng nhìn anh như kẻ xa lạ.

"Xin lỗi. Em về đây."

Tô Hiểu Du chạy vụt ra khỏi cánh cửa sân thượng. Trước khi đi không quên nhìn Trần Phong như một người xa lạ khiến anh giật mình một cái, chân tay như bất động không dám đuổi theo cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 142: Gặp lại học bối năm xưa
Chạy ròng rã hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Hiểu Du đưa cổ tay nhỏ xinh lên ngắm nhìn. Thì ra nãy giờ cô đã chạy lâu như vậy, bảo sao lại mệt đến thế.

Ngốc thật, tại sao cô lại chạy ra khỏi nhà Trần Phong chứ? Giữa ngoại ô hẻo lánh này đến một chiếc taxi cũng khó có thể bắt được. Bây giờ không lẽ gọi điện cho Trần Phong đến đón cô hay sao? Không được, như vậy thật mất mặt, chính cô là người bỏ đi cơ mà.

Ánh trăng rọi xuống khuôn mặt trắng nõn của Tô Hiểu Du, đôi mi dài khẽ lay động. Cô đưa tay lên trán lau đi giọt mồ hôi còn vương đọng.

Gió thổi heo hút trên đoạn đường dài, vừa đi Tô Hiểu Du vừa suy nghĩ lại hành động vừa rồi của Trần Phong, bất giác mi tâm nhíu lại đồng thời đôi môi mím chặt vào nhau. Cô biết chuyện vừa rồi làm anh rất sốc, cô không hi vọng anh tha thứ cho cô. Nhưng một phần vì cô biết Trần Phong là người bao dung, anh yêu cô hơn ai hết, điều này chắc chắn không làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho cô nên cô mới nói.

Nhưng...

Tô Hiểu Du đứng khựng lại, đôi tay buông lỏng giữa không trung. Đôi mắt mở to mơ hồ.

Hình như cô đang lợi dụng tình cảm của anh thay vì muốn anh tha thứ?

Cô thật quá đáng rồi?

Cho đến bây giờ những lời Trần Phong nói cũng thực sự là trúng tim đen của Tô Hiểu Du. Quả thật trái tim cô ngay từ đầu vẫn chứa chấp hình bóng của Lục Tiêu Bá dù đã sắp kết hôn với Trần Phong, cũng đúng là vì mẹ của Lục Tiêu Bá nên cô mới chấp thuận hôn lễ sắp tới, Tô Hiểu Du không muốn giữa Lục gia và cô xảy ra bất cứ hiểu nhầm nào dẫn đến ảnh hưởng đến thanh danh hai bên, huống hồ bị mang tiếng làm kẻ thứ ba xen vào giữa Cố Minh Minh, người đang mang thai còn yếu ớt với Lục Tiêu Bá, chồng cũ của mình. Sớm muộn chuyện này cũng phải làm cho ra lẽ. Cả đời này cô không tin chỉ chung tình được với một người đàn ông bội bạc, Trần Phong đáng trân trọng hơn chồng cũ của cô gấp trăm lần!

Tô Hiểu Du bất giác thở dài, đưa chân về phía trước.

"Áaa!"

Tiếng la thất thanh của cô vang lên, cả cơ thể đổ nhào về phía trước.

"Chết tiệt!" Tô Hiểu Du nhăn mặt, tay đưa xuống xoa xoa phần hông ê ẩm. Sao cô không để ý đến viên đá lớn như vậy trên đường chứ? Thật bất cẩn.

Cô đặt tay xuống đất cố đẩy người đứng dậy, chưa đầy vài giây lại ngồi sụp xuống nền đường lạnh giá.

Nhìn xuống chân bên phải thấy sưng vù Tô Hiểu Du mới biết mình đã bị trật chân rồi. Thật xui xẻo nghìn kiếp đi! Giữa màn đêm u tối này ai mà ra đường để cứu cô đây? Bây giờ chỉ có thể cầu cứu Trần Phong.

Cầm chiếc điện thoại trên tay rồi cô mới ngớ ra một hồi. Cô làm gì nhớ số điện thoại của Trần Phong! Cuộc gọi lần trước cô đã xóa đi rồi, vì đây là điện thoại của Lục Tiêu Bá, ngộ nhỡ anh ta có đòi lại thì cô cũng không bị manh danh gọi cho người đàn ông khác ngay trong điện thoại của chồng cũ. Một số lạ thôi cũng không xuất hiện thì đào đâu ra số điện thoại chồng sắp cưới của cô đây?

"Đau quá..." Cô xịu khuôn mặt đáng thương đưa tay xoa xoa phần sưng tấy, mái tóc rũ xuống che gần đi nửa nét mặt thanh tú.

"Tít! Tít!"

Phía trước đột nhiên một chiếc xe chạy đến bấm còi inh ỏi. Lúc này Tô Hiểu Du mới nhận ra mình đang ngồi giữa đường đi. Thật không may cho người ngồi trong xe dù có bấm còi đến đâu cô cũng không thể di chuyển chỗ ngồi. Chân cô đâu thể cử động?

Chiếc xe còn cách cô khoảng năm mét mới dừng lại. Tiếng phanh ken két phát ra như thay cho tiếng phẫn nộ người lái xe. Từ trong xe bước ra một hình bóng gầy gầy lại cao ráo, ánh đèn xe chiếc thẳng vào mắt Tô Hiểu Du khiến cô không thể nhận ra dung mạo phía trước, chỉ có thể đoán được đó là đàn ông.

Tô Hiểu Du than thầm trong lòng, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía trước, đôi mắt vẫn nheo nheo lại. Còn không mau ra đây giúp đỡ lão nương? Nhồi trong xe mà bấm còi, thật đáng ghét đi!

Tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Tô Hiểu Du hơi cúi gằm mặt nhìn vào cái chân tội nghiệp. Mi tâm nhéo lại bất mãn vô cùng.

"Cô không sao chứ? Sao lại ngồi giữa đươ..." Tiếng trách móc trầm trầm cất lên, ngay sau đó lại im thít như nhận xét điều gì đó. "Em là Tô Hiểu Du?"

Tô Hiểu Du giật nảy mình ngước lên. Chiều cao tên này cũng thật đáng sợ, cao quá, không rõ người này là ai. Huống hồ anh ta có tâm gọi thẳng đèn xe vào mặt Tô Hiểu Du như vậy, đúng thật là hết nói nổi.

"Anh là ai?" Cô cao giọng.

"Đúng là em rồi? Không nhận ra anh sao?" Tên ba hoa đó vừa nói vừa cười, đưa tay ra trước mặt Tô Hiểu Du.

Tô Hiểu Du nhếch môi lên nụ cười giả lả. Chả nhẽ cô chửi thẳng vào mặt anh ta là chân cô không đi được? Còn đưa tay ra muốn kéo cô dậy đúng là biết cách làm người khác tức điên.

"Vị tiên sinh này, anh rọi đèn xe vào mặt tôi như vậy? Chân tôi bị đau còn cố tình đưa tay ra? Thật ngại quá, tôi không muốn làm khó anh." Tô Hiểu Du lườm lườm nhìn khuôn mặt bị ánh sáng phía sau anh ta làm cho mờ ảo.

"Đến học bối của em mà em còn không nhận ra, như vậy mà khi xưa anh từng nghĩ em thích anh đấy ha ha!" Nam nhân cười sảng khoái, tay rụt lại nói giọng đầy khí chất.

Học bối? Thích?

Tô Hiểu Du cứng khóe miệng. Chậm rãi suy nghĩ từ đầu.

Giọng nói quen thuộc này...

"Anh...anh là Đông Sinh?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 143: Chế độ đặc biệt?
Tô Hiểu Du mở lời nghi vực, tuy vậy đôi mắt lại cố gắng dò xét khuôn mặt đang bị mọi ánh sáng làm cho không rõ ràng kia.

"Vậy ra là còn nhớ anh? Thế mà anh tưởng sớm thôi em đã quên anh lâu rồi!" Đông Sinh nhếch nhếch khóe môi cười hứng khởi, sau đó ngồi sụp xuống trước mặt Tô Hiểu Du.

Lúc này thì Tô Hiểu Du đã nhìn rõ khuôn mặt này rồi! Vẻ mặt thư sinh này? Làn da này! Giọng nói, ánh mắt!

Chính là tên học bối năm xưa đã từng khiến cô điêu đổ! Tình đầu của Tô Hiểu Du đây mà?

Anh ta dường như chả thay đổi gì nhiều sau vài năm. Chỉ có điều nhìn bộ dạng anh ta có vẻ rất khác, như thể từ một con mọt sách biến thành con công đực vậy. Quá sực sỡ và bắt mắt.

"Anh...anh làm gì ở đây? Nhìn anh..." Tô Hiểu Du liếc từ đầu đến chân Đông Sinh một lượt đánh giá qua loa.

"Anh vừa từ nước ngoài về. Không ngờ gặp em ở đây." Đông Sinh cười nhàn nhạt, bộ mặt vẫn lành lạnh như khi xưa Tô Hiểu Du từng thấy.

Vì năm xưa muốn tránh mặt Đông Sinh nên Tô Hiểu Du chưa từng nghe tới chuyện anh ta cũng đi nước ngoài? Không ngờ sau bao nhiêu năm trở về lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, Đông Sinh không khác gì tên ăn chơi chính hiệu.

"À..." Cô ậm ừ cho có, tay vẫn không ngừng xoa bóp chân, cố gắng làm nó nguôi đi cơn đau để đứng dậy cho đỡ mất mặt. Trước kia không biết Cố Dương Mịch đã làm cách nào mà chân lại như có phép màu mà biến mất cơn đau nhanh chóng, cứ ngồi đây mãi như vậy cũng không phải là cách.

Đông Sinh hướng mắt theo tay Tô Hiểu Du, thấy cô không ngừng di chuyển tay chân, lại thấy nét mặt không vui. Liền hiểu ra vấn đề chĩa tay xuống sờ vào phần sưng tấy gần gót chân cô.

"Đau à?"

Tô Hiểu Du lộ ánh mắt cẩn trọng, chân hơi co lên như tránh đi hành động quá mức cho phép này.

"Em bị ngã."

Đông Sinh vẫn giữ thần thái vô cảm, tay rụt lại nhìn chăm chăm vào cái chân cô.

"Trật chân rồi. Có đi được không?"

Nghe đến đây thật muốn gặm nát đầu anh ta. Tô Hiểu Du này mà đi được lại còn ngồi đây đợi anh ta hỏi thăm ấy à?

Khóe miệng giựt giựt. Tô Hiểu Du nở nụ cười "thân thiện".

"Chắc đi được?"

"Ồ, vậy anh đi trước nhé." Nói rồi Đông Sinh lạnh nhạt đứng phắt dậy không liếc lấy Tô Hiểu Du một cái khiến cô tức muốn nổ đom đóm mắt.

"Này! Em đau quá, không đứng dậy được..."

Trước khi Đông Sinh quay đi Tô Hiểu Du bắt kịp vạt áo hắn, tay kéo kéo với đôi mắt đáng thương.

Đông Sinh bất giác nở nụ cười xảo quyệt.

"Hừ. Tốt nhất nên ngoan ngoãn. Nhìn bộ dạng né tránh của em khiến anh không vui cho lắm." Đông Sinh cúi thấp người, đưa tay gẩy gẩy lọn tóc Tô Hiểu Du, khóe môi vẫn cong lên nụ cười không rõ ràng, càng không thể đoán được hắn đang có ý đồ gì.

Cô nghiến răng nhìn nam nhân xấu xa trước mặt, tay siết chặt lấy nhau. Không phải vì điện thoại bị Lục Tiêu Bá đập tan tành thì cô đã không phải ngồi đây cầu cứu Đông Sinh. Chỉ trách di động của Lục Tiêu Bá để lại đến một số di động lạ cũng không có? Thật hết cách, cô đâu thuộc số liên lạc của ai. Có chết cô cũng không cầu cứu đến Lục Tiêu Bá đâu.

"Anh cho em quá giang về đến thành phố được không?" Tô Hiểu Du cười hi hi, khuôn mặt ngớ ngẩn khiến người khác cũng tức cười.

"Chậc. Mấy năm không gặp, anh thấy thái độ của em như muốn né tránh anh?" Đông Sinh tặc lưỡi đứng thẳng lưng, tay xua xua trên không trung.

"Ấy, anh hiểu nhầm em như vậy thật là đáng thương cho em quá." Nói ra câu này nhưng trong tâm cô lại gào thét. Loại người như anh tôi có băm thành trăm mảnh vẫn không hết tức, thứ phóng đãng trăng hoa giả danh nai tơ đội nốt cừu. Muốn đuổi anh ra khỏi trái đất còn không được chứ né là cái gì?

"Hửm~" Hắn nhếch nhếch khóe môi, đôi mắt đen không hề rung lấy một cái.

"Á...anh làm gì thế?" Tô Hiểu Du đỏ mặt phừng phừng, tay đẩy đẩy Đông Sinh ra xa khỏi cơ thể.

Anh ta nghĩ mình đang làm gì chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật lại ôm ấp cô như vậy, đúng là cái bản tính năm xưa không bị bào mòn đi chút nào, không may cho anh ta Tô Hiểu Du là người trơ trọi cảm xúc đối với anh ta từ lâu lắm rồi, muốn quyến rũ cô e là hơi khó.

"Im lặng!" Đột nhiên Đông Sinh trừng cặp mắt, lời nói hết sức cộc cằn khiến Tô Hiểu Du cũng phải nín bặt. Sau đó hắn chậm rãi bế cô lên, từ từ tiến về phía xe.

"Anh dìu em được rồi, như này..." Cảm nhận được lồng ngực nam nhân xa lạ đập chầm chậm ngay bên tai mình khiến Tô Hiểu Du không ngừng nơm nớp lo sợ. Cô vốn không phải người muốn ôm là ôm được, huống hồ người đang bế cô lại là người cô ghét nhất.

"Có tin anh vứt em lại ở đây không?" Đông Sinh dừng chân. Hất mặt ra phía cánh đồng lớn đen tối.

Cô giật nảy mình, hai mắt nhặt chặt lại.

"Tin!"

Đông Sinh liền cười thỏa mãn.

"Khi anh còn đối xử với em như một đứa em gái mà anh quý mến thì em nên trân trọng khoảnh khắc này. Vì em chính là người duy nhất được hưởng chế độ đặc biệt mà tôi dành cho từ trước đến nay."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 144: Ôn lại kỷ niệm đáng khinh
Chế độ đặc biệt ư? Em gái?

Tô Hiểu Du mắt tròn mắt dẹt từ lồng ngực Đông Sinh ngước lên, thấy cằm hắn thon gọn, lại thấy khuôn mặt chân thành của hắn ta.

Cô hơi ngớ người suy nghĩ, gì mà em gái? Lẽ nào trước đây Đông Sinh lại coi cô như một người em gái không hơn không kém? Lí nào lại thế!

Trong không gian ấm áp cách ly hẳn với gió và bụi bên ngoài. Tô Hiểu Du lặng lẽ nhìn hàng cây bên đường lướt nhanh qua khỏi mắt mình, chiếc xe của Đông Sinh chạy khá êm. Cô không biết gì về xe nhưng có thể đoán được xe của hắn ta cũng không phải dạng vừa.

Chỉ mới liếc qua đã thấy trên tay Đông Sinh là chiếc nhẫn nạm kim cương chói lóa, kiêu kì và sặc mùi "tiền". Không hổ danh là Đông Sinh, xem ra vài năm qua chuyện làm ăn của hắn rất tốt, vì ngay từ khi còn học đại học hắn đã bộc lộ rõ tài năng của mình rồi. Quả là hắn học rất giỏi.

"Anh có thể mua cho em một cái."

Đột nhiên Đông Sinh lên tiếng, giọng nói có chút giễu cợt.

Cô lắc lắc đầu khó khăn nói.

"Mua cái gì? Anh đang nói gì vậy?"

Hắn cười nhạt một cái rồi bẻ lái.

"Cái nhẫn anh đang đeo thật ra giá trị của nó cũng không phải là quá lớn. Nếu em thích có thể lấy, hoặc anh mua cho em chiếc mới."

Con người này là con người cấu tạo bằng tiền à? Nhẫn bằng kim cương mà cũng có thể tùy tiện nói tặng mấy chiếc cho người lạ. Không phải vì cô không ham tiền thì cô cũng đòi đến chục cái nhẫn của hắn ta rồi.

"Ha ha...em không hợp với những món trang sức quý giá như vậy."

"Tại sao? Người ta có câu, "kim cương là thứ trang sức thân thiết nhất với phụ nữ" mà?"

"Không phải người phụ nữ nào cũng thích kim cương." Tô Hiểu Du phất tay, nhếch mép lên nụ cười giảo hoạt.

"Tô Hiểu Du đúng là khác rất nhiều. Cô sinh viên ngây thơ năm đó nay biến thành phụ nữ có sức hút rồi."

Đông Sinh gõ gõ ngón tay dài lên vô lăng, động tác chậm rãi rất có khí chất.

"Anh quá khen." Cô miễn cưỡng cười một cái.

"Hôm nay gặp được em không biết nên vui hay buồn? Năm đó em đã mất tích đi đâu vậy?" Hắn chợt quay sang dò hỏi.

Cô có chút kinh động, mi tâm hơi nhíu lại nhìn nam nhân bên cạnh, sau đó lại quay mặt về phía trước.

"Không có gì. Em chỉ là quá chú tâm học hành."

"Sao không tìm anh hỏi bài? Có chút kì lạ."

"Đâu thể lúc nào cũng làm phiền anh cho được." Cô ngả đầu về phía sau ghế, đôi mắt hơi khép hờ.

"Ồ..."

Nhắm mắt vào chỉ có thể cảm nhận được tiếng ồ nhẹ của Đông Sinh, Tô Hiểu Du lại thấy thêm ghét bỏ khi phải ngồi chung một không gian với hắn.

"Em giờ làm gì?"

Muốn im lặng một mạch trở về thành phố xem ra rất khó.

"Em làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nhỏ."

"Tài của em cũng rất được. Sao lại làm ở công ty nhỏ?"

Tài rất được sao? Tên này có phải "chơi" gái nhiều quá nên xúc động biến đổi kí ức không? Tô Hiểu Du là người có chỉ số IQ trung bình, trình độ học vấn cũng không quá cao như cô thì ai mà đòi làm ở tập đoàn hay công ty lớn? Rõ ràng nghe như hắn đang kích bác cô.

"Nếu được tài giỏi như anh chắc chắn em không phí phạm tài năng."

Vừa nói xong cô đã thấy Đông Sinh bật cười giòn rã.

"Thật ra học lực tài giỏi cỡ nào cũng do sức học ở mình là một phần chủ yếu. Năm đó anh giỏi thì chắc gì bây giờ vẫn giỏi."

"À..." Cô cười theo cho có rồi quay đi. "Đông Sinh, anh đã có bạn gái chưa? À không...ý em là, anh lấy vợ chưa?"

Khi hỏi xong câu này Tô Hiểu Du mới biết mình ngớ ngẩn cỡ nào, chuyện của hắn ta làm gì chứ! Nhưng không phủ nhận được Tô Hiểu Du rất tò mò về đời sống riêng của Đông Sinh, dẫu sao anh ta cũng là mối tình của cô.

Đông Sinh nghe xong nâng cao khóe miệng thành một đường cong.

"Từng có bạn gái. Trốn rồi."

"Trốn rồi?" Tô Hiểu Du tròn mắt ngạc nhiên.

"Trốn anh đâu dễ dàng như vậy? Anh về đây để tìm cô ta." Đông Sinh hắng giọng, mi tâm nhướng lên.

"Ơ. Vậy là...."

Tô Hiểu Du còn chưa kịp nói đã nhận được câu trả lời không mấy hữu hảo của Đông Sinh.

"Lấy trộm tiền người khác về tìm tình nhân? Tội này không thể dung túng!"

"Sặc...hèm..." Bất giác Tô Hiểu Du đưa tay lên bịt miệng. Không thể nào nhịn cười khi nghe hắn nói câu này. Đáng đời cái tên trăng hoa, không hiểu sao lúc này chỉ muốn cái cô bạn gái đó của hắn lấy hết đi tài sản của hắn thay vì chỉ lấy chút tiền mọn.

"Cười đi." Đông Sinh liếc qua thấy khuôn mặt tấu hài của Tô Hiểu Du, môi cũng nhếch nhếch.

"Xin lỗi anh. Ơ nhưng mà...anh thiếu gì người theo đuổi? Đối với anh một chút tiền cũng quan trọng như vậy sao?"

"Tiền đương nhiên không quan trọng. Nhưng một khi ai đã đi vào con đường lừa dối anh đều phải chấp nhận cái kết đắng." Đông Sinh lộ ra thần sắc đáng sợ, đôi đồng tử rực lên mùi máu tanh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 145: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
Ánh đèn nê-ông bên ngoài thi thoảng chiếu qua gương mặt trắng khỏe của Đông Sinh, đôi mắt sắc bén tựa như có thể cắt mọi thứ ra hàng trăm mảnh. Một tay hắn đưa ra ngoài cửa xe gõ gõ, tay còn lại giữ vô lăng chắc chắn.

Tô Hiểu Du nhìn kinh ngạc, ngay sau đó thu hồi lại ánh mắt.

Con người này thật lắm kế đa mưu. Thời gian dài không tiếp xúc lại có thể trở nên đáng sợ như vậy. Không biết cô gái nào xui xẻo vớ phải hắn ta. Mong cho cô ta chạy đi tận chân trời góc bể, bằng không để Đông Sinh bắt gặp há chẳng phải rơi vào miệng cọp rồi? Đáng thương, đáng thương!

"Em ở chỗ nào?"

Đột nhiên Đông Sinh cất giọng hỏi đầy mờ ám. Tô Hiểu Du nhìn hắn nghi hoặc, hàm răng cắn chặt lấy nhau. Cứ nghĩ đến chuyện trước đây hắn ta làm cô không thể lưu lại một chút ấn tượng tốt về hắn, hắn trong mắt cô bây giờ chẳng khác nào con lợn động dục.

Thấy Tô Hiểu Du không nói gì, Đông Sinh tiếp tục.

"Em không nói anh có thể đưa em về sao?"

"À..." Cô ngập ngừng. Chi bằng cho sai địa chỉ, sau này sẽ không gặp rắc rối. "Em muốn xuống ngã tư thành phố."

"Được." Dứt lời hắn nhấn ga lao nhanh về phía trước khiến Tô Hiểu Du suýt nữa lạc mất hồn vía.

Đi được nửa đoạn đường đột nhiên Đông Sinh nghe điện thoại, sau khi cúp máy thì quay sang lạnh nhạt nhìn Tô Hiểu Du.

"Có lỗi quá. Anh có việc gấp cần đi ngay bây giờ. Em có thể bắt taxi không?"

"A...được." Cô mếu máo trong lòng.

"Từ đây đến ngã tư còn gần, nếu không phiền đi bộ một đoạn là tới."

Tô Hiểu Du nở nụ cười miễn cưỡng, tay đưa sang tháo thắt dây an toàn. Gì mà đi bộ chứ? Từ đây đến ngã tư tuy gần, nhưng từ ngã tư về khách sạn của cô mới là vấn đề! Chân cô đang đau hắn còn mỉa mai nói cô hãy đi bộ? Biết thế không nói dối hắn cho xong. Bây giờ thì đành phải cam chịu thôi.

"Bye bye. Đi đường cẩn thận." Cô đóng sầm cửa xe. Đưa tay ra vẫy vẫy.

Chưa kịp vẫy đến hai cái, cũng chưa nghe thấy tiếng chào lại của Đông Sinh chiếc xe đã lao vụt về phía trước như cơn gió.

"Chết bằm cái tên thô lỗ!" Cô đưa tay lên múa may quay cuồng, miệng lẩm bẩm thầm rủa hắn ta trong lòng. Đối với người khác thì "nhiệt tình" vậy mà đối với cô toàn những hành động lạnh hơn nước đá.

Vừa khua tay lên một cái chân cô đã khụy xuống một chút. Chết thật, cô quên mất cái chân đau này rồi!

"Aaaa! Xui xẻo của tận kiếp xui xẻo!"

"Yo~ Ai đây?"

Bỗng nhiên từ phía sau phát ra âm thanh trầm trầm, thứ âm thanh lạnh lẽo lại có chút nhỏ nhen. Gần như là quen thuộc, nhưng cũng không hẳn là quen thuộc.

Tô Hiểu Du quay lại. Đập vào mắt cô là ảnh bóng nam thanh niên mặc quần áo bảnh bao đứng trước tiệm tạp hóa, tay xách một túi đầy lon bia còn mát lạnh.

"Lục Hàn Liên?" Cô ngạc nhiên nhìn về phía trước, miệng không chủ động cứ há ra. Hôm nay ngày gì mà xui xẻo đến vậy?

Lục Hàn Liên chậm rãi tiến về phía trước. Tô Hiểu Du thấy vậy lồng ngực không khỏi đập thình thịch. Tên này định làm gì đây? Cô dù sao cũng là chị dâu "cũ" của Lục Hàn Liên, hắn mà làm gì cô sẽ không tha thứ.

"Người đẹp Tô, vài ngày không gặp. Ấy! Quên mất, Chị dâu!" Lục Hàn Liên đột nhiên mở miệng cười một cái, tuy vậy đôi mắt vẫn lạnh lùng.

"Ai là chị dâu của cậu?" Cô nhéo nhéo mi tâm.

"Anh trai tôi nói nên đối xử tốt với cô một chút. Người một nhà cả, ngại gì?" Lục Hàn Liên nhoẻn miệng cười khi thấy sắc mặt của Tô Hiểu Du tệ đi khi nhắc đến Lục Tiêu Bá.

"Cảm phiền tránh đường." Dứt lời Tô Hiểu Du nhắm mắt nhắm mũi đi lên phía trước với cái chân tập tễnh.

"Chân sao thế?" Lục Hàn Liên nhìn thấy, tâm trạng hưng phấn hẳn liền bám theo từ phía sau.

Tô Hiểu Du vờ như không nghe thấy, cứ tiếp tục đi về phía trước với gương mặt đau đớn, chân của cô thật sự là không ổn rồi.

"Này..."

"Ê..."

"Cô kia?"

"Chị dâu!"

"Này chị!"

Từ phía sau cứ phát ra những âm thanh dai dẳng khiến cô không khỏi tức giận. Tên này định bám theo cô đến bao giờ đây? Cái chân bị đau mà cũng không được yên.

"Được thôi. Nếu cô không dừng lại tôi sẽ gọi cho anh tôi."

"Cậu dám?"

Nghe thấy câu nói đầy hăm dọa của Lục Hàn Liên, Tô Hiểu Du quay phắt lại chỉ tay vào mặt cậu ta. Cái tên này thật hết nói nổi.

"Có gì mà không dám? Tôi không có quyền ư? Đáng tiếc, anh tôi nói phải đối xử thật tốt với chị dâu. Bằng không cứ gọi cho anh ấy bất cứ lúc nào nếu cô gặp phiền phức." Lục Hàn Liên cười xấu xa, tay vỗ vỗ vào vai Tô Hiểu Du khiến cả người cô bị sức của cậu ta làm cho nhấn xuống, cái chân đau không yên phận khụy xuống bất ngờ.

"Á!"

"Không sao chứ?"

Mở mắt ra cô liền thấy Lục Hàn Liên trước mặt, cả người nhẹ nhõm. Lấy lại bình tĩnh mới nhận ra cả người cô đang nằm gọn trong vòng tay Lục Hàn Liên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 146: Quyết tâm chọn một người làm chị dâu
"Buông tôi ra!"

Tô Hiểu Du không ngoan ngoãn cọ quậy, mặt mày cau có nhưng không thoát khỏi sự đáng yêu của bản thân mình.

Lục Hàn Liên ngớ ra hồi lâu mới hắng giọng một cái, liền nhẹ nhàng dựng thẳng người cô dậy.

"Chân bị sao?"

"Trật chân."

"Tôi gọi anh Tiêu Bá."

Lục Hàn Liên đưa tay xuống lần mò vào túi quần, cố tình làm cho Tô Hiểu Du sốt ruột.

"Nếu cậu gọi tôi sẽ băm câu ra thành trăm mảnh."

Lục Hàn Liên nhìn thái độ muốn đe dọa xong không thành công của Tô Hiểu Du, bất giác cười lớn.

"Tôi cũng không hiểu anh tôi thích chị ở điểm gì?"

Cô mím chặt môi nhìn Lục Hàn Liên không nói gì. Lẽ nào cô không thể khiến Lục Tiêu Bá thích mình? Cô kém cỏi vậy sao?

"Lục Hàn Liên. Cậu đừng đi theo tôi nữa." Cô tặc lưỡi ngán ngẩm.

"Quan tâm chị dâu cũng không được à?"

Câu nói này càng làm Tô Hiểu Du nổi máu nóng. Cô hét vào mặt Lục Hàn Liên ngay lập tức.

"Tôi không phải chị dâu của cậu! Về mà chăm chị dâu tương lai đang ở nhà cậu kia kìa! Phiền phức."

Thấy bộ dạng thảm thương của Tô Hiểu Du, ánh mắt Lục Hàn Liên hiện lên tia tán đồng.

"Bỏ đi. Chị đi đâu? Tôi đưa chị về."

"Tôi có thể tự bắt xe." Cô lập tức từ chối, nét mặt mới nhìn qua đã thất bất mãn.

"Tôi gọi anh ấy." Lục Hàn Liên giả bộ ngây thơ, tay sờ soạng túi quần.

Tô Hiểu Du nắm tay thành quyền, hung hăng lườm Lục Hàn Liên một cái.

"Khách sạn Hạ Chi."

"Ngay từ đầu như vậy có phải rất ngoan hay không?" Lục Hàn Liên bật cười rạng rỡ lấy tay bấm chìa xóa xe ô tô, từ khoảng cách không xa chiếc xe mới tinh nháy đèn kêu lên âm thanh chói tai.

Trong xe hơi lạnh điều hòa thổi đều đều mát lạnh, khiến cho chiếc xe càng toát lên vẻ giàu sang quý phái tột bậc.

Tô Hiểu Du im lặng nhìn về phía trước không nói lời nào. Chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút và đến nơi càng mau càng tốt. Ở cùng tên bá đạo, ngỗ nghịch này không khác gì bên cạnh Lục Tiêu Bá, đúng là anh em ruột thịt, khí chất không khác nhau một chút nào.

"Tôi mới biết tin chị và CEO Trần thị chuẩn bị làm đám cưới?"

Giọng nói Lục Hàn Liên lãnh đạm nhưng chứa đầy khí thế.

Cô giả bộ cười duyên dáng, khuôn mặt kiều diễm ánh lên ý cười.

"Đúng vậy. Cho nên đừng tùy tiện gọi tôi là chị dâu."

"Cái này không nghe lời chị được rồi. Lời của anh trai tôi mới có uy lực ha ha." Lục Hàn Liên bật cười, mắt vẫn hướng về phía trước khiến Tô Hiểu Du cũng phải nheo mặt lại, đến mức này rồi mà vẫn nghe lời Lục Tiêu Bá như vậy đúng là mù quáng. Cô còn tưởng hai người này là tình nhân thay vì là anh em đấy!

Tô Hiểu Du chống cằm nhìn sang Lục Hàn Liên, quan sát từng chi tiết trên mặt cậu ta. Trong lòng hiện lên hàng ngàn câu hỏi thắc mắc, nếu Lục Hàn Liên là cậu King ngày hôm đó thì tại sao lại khác thế này? Mái tóc dài màu đỏ của cậu ta cũng biến thành màu đen ngắn gọn, trang phục cầu kì hết sức chơi bời cũng biến thành trang phục chỉnh tề soái ca như Lục Tiêu Bá. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cậu ta thay đổi nhiều như vậy.

"Có điều gì thắc mắc cứ hỏi." Lục Hàn Liên lên tiếng, lời nói như xuyên thấu tâm can của người khác.

Tô Hiểu Du có chút ngạc nhiên, sao cậu ta biết cô đang có điều thắc mắc?

"Tôi không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với vẻ bề ngoài của cậu?"

Lục Hàn Liên nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lùng chớp một cái.

"Tôi luôn là người mẫu mực trong mắt bố mẹ. Sao thế? Không hài lòng với bộ dạng này à?"

Tô Hiểu Du tò mò nhìn cậu ta, đáy mắt toát lên tia hiếu kỳ.

"Vậy ra chỉ vì bố mẹ cậu trở về nên cậu mới thành ra thế này?"

"Không. Có lẽ cũng là lúc nên dừng cuộc chơi lại. Tôi nên bắt đầu sự nghiệp từ bây giờ." Lục Hàn Liên nắm chắc vô lăng với giọng nói tràn đầy tự tin.

Không hiểu sao lúc này cô lại thấy vui thay bố mẹ Lục Hàn Liên, may thay cậu ta biết quay đầu, bằng không sau này Lục Tiêu Bá và bố mẹ cậu ta muốn quản cũng khó. Nhưng là vì cậu ta là em trai của Lục Tiêu Bá nên Tô Hiểu Du có linh cảm người này cũng không phải dạng vừa, lẽ nào cũng là một thiên tài hay không?

"Chuyện hôn lễ của chị, tôi rất mong chờ nó sẽ xảy ra như nào." Lục Hàn Liên đột nhiên hạ thấp giọng xuống không độ, gương mặt tối lại nhưng dường như vẫn đang trong bộ dạng phấn khích.

Cô giựt giựt khóe miệng sợ hãi nhìn Lục Hàn Liên.

Cảm nhận được tâm trạng của Tô Hiểu Du đang có chấn động, Lục Hàn Liên cười thầm trong lòng. Lục Tiêu Bá xưa nay là người có chí, có tài, làm gì cũng suy xét kĩ lưỡng. Người anh ấy chọn nhất định phải là người tốt, mọi chuyện trước kia Lục Hàn Liên thấy đều là không có bằng chứng, Lục Tiêu Bá lại ngang nhiên nói rằng tin tưởng Tô Hiểu Du hơn ai hết, phận làm người em trai như Lục Hàn Liên phải đặt niềm tin vào anh trai mình, nói Tô Hiểu Du tốt thì là Tô Hiểu Du tốt. Nói Tô Hiểu Du xinh đẹp thì là Tô Hiểu Du xinh đẹp. Nói Tô Hiểu Du chung tình thì là Tô Hiểu Du chung tình.

Nếu Lục Tiêu Bá đã chỉ tay chọn Tô Hiểu Du làm vợ. Lục Hàn Liên này cũng quyết định chỉ nhận cô gái này làm chị dâu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 147: Khó xử
Nhìn Lục Hàn Liên cứ cười thầm xảo quyệt, Tô Hiểu Du càng thêm sợ hãi. Nhìn cậu ta không khác gì con hổ đói vậy, gương mặt này giống Lục Tiêu Bá đến bảy mươi phần trăm.

"Chị thật sự yêu người đàn ông đó?" Lục Hàn Liên hỏi rõ ràng, giọng nói chứa đầy ẩn ý.

Người đàn ông đó? Mới nghe cô đã tưởng tượng ra được khuôn mặt của Trần Phong, đôi mắt trân thành cùng những hành động ngọt ngào. Thật sự yêu Trần Phong không? Tại sao cô không thể nhận định được câu trả lời rõ ràng cơ chứ...

"Đừng nói gì nữa. Cậu đang cố làm gì? Chỉ vài ngày nữa tôi sẽ kết hôn, cậu đừng hòng làm tôi phân tâm." Tô Hiểu Du lạnh nhạt trả lời, đáy mắt xuất hiện vài tia chua chát.

Lục Hàn Liên liền im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở chị suy nghĩ kĩ. Ngoại trừ anh trai tôi ra, chỉ sợ nam nhân nào bên chị đều không yên ổn."

Không cần phải nói điều này thì Tô Hiểu Du cũng biết quá rõ ràng. Chẳng phải đã nhiều lần Lục Tiêu Bá hại Trần Phong sống không yên ổn hay sao? Nam nhân nào có thể bên cô chứ?

Nhưng chuyện lần này xảy ra Lục Tiêu Bá cũng không còn lí do gì để cấm cản cô nữa rồi. Vì ngay từ đầu mẹ của anh mới là người muốn cô cách xa Lục Tiêu Bá.

"Cậu nghĩ lời đe dọa của cậu sẽ hữu dụng đối với tôi ư?" Cô lắc đầu than thở, đôi môi nhếch lên nụ cười ám muội.

Lục Hàn Liên liền cứng họng trước biểu cảm của Tô Hiểu Du, lòng lại rấy lên thứ cảm xúc kì lạ, tại sao khi bên cạnh nữ nhân này cậu lại có thiện cảm đến vậy? Nếu ngày đó không phải vì biết Tô Hiểu Du chinh là người phụ nữ của Lục Tiêu Bá thì không biết chừng giờ này Lục Hàn Liên vẫn mặt dầy chạy theo cô xin chút tình ý.

"Hữu dụng hay không không thể phán đoán qua lời nói." Ánh mắt Lục Hàn Liên lóe lên tia thích thú.

Trở về với bầu không khí yên lặng, Tô Hiểu Du hít thở đều đều ngắm nhìn con đường thành phố đầy ánh đèn rực rỡ.

Sau khi Lục Hàn Liên đưa cô về đến khách sạn. Trước khi đi không quên nhếch mép lên nụ cười xấu xa, chiếc xe rất nhanh hòa mình vào dòng người đông đúc cùng xe cộ.

Tô Hiểu Du nặng nhọc lê bước chân về phòng. Chân cô như chiếc đinh cắm vào vậy, phải nói thế nào nhỉ. Nó đau không ra nước mắt!

Chỉ không ngờ vừa về đến trước cửa phòng đã thấy bóng dáng ai đứng tựa cửa như chờ đợi. Người này sao cô có thể không nhận ra được, là Trần Phong.

"Ừm...Phong." Cô lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.

Trần Phong đang phân tâm bởi suy nghĩ, nghe thấy tính cô không khỏi lo lắng quay lại.

"Chân em bị sao thế?"

Cô không cố đẩy Trần Phong ra, thuận tay khoác qua vai anh để có thể được dìu đi dễ dàng.

"Em bị trật chân. Lát xoa bóp một chút là được."

Vào bên trong, Trần Phong nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống ghế. Lập tức ngồi xuống xem xét cái chân sưng phồng lên của cô, trên mặt xuất hiện vài tia khổ sở.

"Anh xin lỗi chuyện hôm nay. Là do anh bị kích động." Đôi mắt anh buồn buồn.

Tô Hiểu Du mím chặt môi nhìn người đàn ông phía dưới. Trái tim thắt lại đến nghẹn ngào, không gần Trần Phong thì không sao, nhưng mỗi lần chỉ gần một phút cũng thấy đau lòng.

Vì sao đau lòng ư? Chính cô cũng không biết...

Có cảm giác như cô đang giết chết tình yêu của anh dành cho cô vậy...cảm giác này có lẽ Trần Phong đau hơn cô gấp trăm lần.

"Phong, em sẽ không ép anh tổ chức đám cưới..." Giọng nói cô ấm áp nhưng khi nói ra khiến người nghe phải lạnh toát đến tận sống lưng.

"Em nói gì vậy?" Trần Phong kinh ngạc ngước lên, bắt gặp thái độ bất lực của cô anh không khỏi lo lắng. "Anh đã từng nói với em rằng chuyện quá khứ của em anh đều không để tâm tới. Thứ mà anh muốn có được bây giờ là em, là tình cảm của em." Trần Phong cao giọng giải thích, đáy mắt thâm tình thoáng qua có thể đoán được.

"Em làm anh tổn thương rất nhiều lần...anh thậm chí còn biết em..."

Chưa kịp nói hết câu Tô Hiểu Du đã bị Trần Phong chen ngang.

"Em còn nhớ không? Anh đã nói anh tự tin có thể làm em quên được Lục Tiêu Bá, chỉ cần em mở lòng!"

Cô cảm động nhìn anh, mắt rưng rưng cùng đôi mi khẽ trùng xuống. Anh thật tốt, thật hạnh phúc khi trên đời này còn có người đàn ông chấp nhận mọi khuyết điểm của mình.

"Phong, em sẽ cố gắng sửa chữa lại mọi khuyết điểm. Bắt đầu từ ngày hôm nay em không muốn để anh chịu bất cứ nỗi đau nào về cả thể xác lẫn tinh thần. Em hứa!" Cô quyết định rồi, cả phần đời còn lại cô sẽ chỉ dành tình yêu cho một mình Trần Phong. Vì Trần Phong xứng đáng được nhận nhưng thứ còn hơn như vậy. Là một người phụ nữ, là vợ sắp cưới của anh, cô có trách nhiệm làm anh hạnh phúc chứ không thể để anh thiệt thòi.

Trần Phong mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt đen láy luyến ái nhìn cô. Ngay sau đó tự động đưa bàn chân trắng nuột của Tô Hiểu Du lên, khẽ hôn lên bàn chân cô một cách ngọt ngào khiến Tô Hiểu Du xấu hổ đến đỏ mặt.

"Anh yêu em..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 148: Lên kế hoạch
Trở về biệt thự lớn mang phong cách hiện đại hòa lẫn cổ đại. Lục Hàn Liên từ từ bước ra khỏi xe. Tay xách túi bia phóng khoáng bước vào bên trong.

Vừa đặt chân đến cửa thoáng qua cậu đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện mờ ám giữa Cố Minh Minh và Giản Ngọc Thúy. Cậu cẩn thận nép vào cánh cửa lắng nghe.

"Bác, chuyện Tô Hiểu Du bác giải quyết thế nào rồi?"

"Haizz ya~ mọi chuyện đều ổn cả."

"Bác làm như nào mà cô ta chịu kết hôn với Trần Phong chứ?" Giọng nói lễ phép của Cố Minh Minh phát ra nhẹ nhàng.

"Con có hiểu nhầm con bé đó không? Bác thấy hình như nó đã định kết hôn từ sớm. Giữa nó và Lục Tiêu Bá hình như không có chuyện gì." Giản Ngọc Thúy khẽ nhíu mày suy nghĩ, đầu hơi nghiêng khó hiểu.

Cố Minh Minh nghe xong muốn cười mà không dám cười. Làm gì có chuyện hai người họ không có gì chứ? Chẳng qua là do bà ta không biết, thôi thì cứ để mọi chuyện trôi qua êm đềm dễ đạt được mục tiêu. Trong chuyện này Giản Ngọc Thúy giúp đỡ cô ta cũng không ít.

"Cô ta ngoài mặt tốt bụng, sau lưng thuê người ám hại con. Con sợ...con sợ đứa bé xảy ra chuyện gì nên mới nói cho bác..." Cố Minh Minh rưng nước mắt, chớp một cái đã lăn dài trên má, tay ôm lấy bụng vẻ nâng niu.

"Bác hiểu bác hiểu!" Giản Ngọc Thúy nắm lấy tay Cố Minh Minh vỗ về. "Đứa bé này là dòng máu nhà Lục gia, bằng mọi các nó sẽ được bảo vệ, cháu yên tâm bồi dưỡng cơ thể. Khi sinh ra nhất định phải được một thằng bé kháu khỉnh." Nói rồi Giản Ngọc Thúy cười lớn, nghĩ đến chuyện bế đứa cháu ruột thôi đã vui.

"Được ạ. Nhất định phải vậy rồi!"

Đảo tai qua nghe vài câu cũng đã biết gần hết sự việc. Lục Hàn Liên chau mày lại, ánh mắt từ xa nhìn Cố Minh Minh như con báo hung tợn.

Thì ra chuyện Tô Hiểu Du kết hôn là do một tay người mẹ thân yêu của cậu sắp đặt. Hại giữa Lục Tiêu Bá và Tô Hiểu Du xảy ra hàng trăm vấn đề hiểu nhầm, không ngờ mọi chuyện lại trở nên thú vị như này!

Lục Hàn Liên quay đầu đi về phía cửa sau ngôi biệt thự, nhằm mục đích né tránh hai người phụ nữ đang bàn tán về đứa cháu "không rõ hành tung" kia.

Đến trước cánh cửa lớn. Lục Hàn Liên gõ gõ.

"Ai?" Từ bên trong vọng ra giọng này đầy âm khí.

"Em."

"Vào đi."

Vừa mở cửa bước vào Lục Hàn Liên đã thấy Lục Tiêu Bá đứng ngoài ban công, gió thổi hiu hắt phất phất tấm rèm cửa. Anh khoác trên mình chiếc áo choàng tắm trắng tinh, gương mặt tuấn tú khẽ ngẩng lên nhìn những vì sao sáng ngời.

"Bia chứ?" Lục Hàn Liên cười rạng rỡ lắc lắc túi bia còn mát lạnh.

"Uống bia rượu thành thói quen của em rồi à?" Lục Tiêu Bá quay lại, đôi mắt chứa đựng sự lạnh lùng nhưng lời nói lại hết sức tự nhiên.

Lục Hàn Liên tặc lưỡi đi tới. Quả thật bao nhiêu năm tung hành chốn bar sàn một ngày không có chất cồn khó mà chịu được. Nhưng nếu uống một chút thôi cũng dễ ngủ hơn, như vậy chẳng phải rất tốt sao?

"Phải phải. Em nghiện mất rồi."

Lục Tiêu Bá nheo mày nhìn người em trai trước mắt, đôi mắt lạnh lạnh của Lục Hàn Liên cũng không e ngại nhìn lại Lục Tiêu Bá. Cả hai nhìn nhau không nói một lời, trong mắt là sự đấu đá kiên nhẫn nhưng hòa thuận vô cùng, chỉ trách sự lạnh lùng của họ đều quá giống nhau, có lẽ là do di truyền từ ông bố đáng mến.

Lục Hàn Liên nhếch nhếch môi, đưa mắt hất lên ám chỉ vào trong ngồi xuống. Lục Tiêu Bá hiểu hơn ai hết cũng chậm rãi tiến vào phía trong ngồi xuống sofa.

"Vài ngày nữa là đám cưới của Tô Hiểu Du và..."

Bắt gặp ánh mắt tràn đầy sát khí của Lục Tiêu Bá, Lục Hàn Liên dừng lại, sau đó lại cười bào chữa.

"Là đám cưới của "chị dâu"!"

Lúc này Lục Tiêu Bá mới thoải mái hơn, đưa tay bật lon bia tạch một cái đầy khí chất.

"Chị dâu em muốn chơi đùa thì cứ để chị dâu em chơi đùa. Muốn thành thân cứ việc thành thân." Nói đến đây đột nhiên anh cong khóe miệng lên thành nụ cười tà đạo. "Miễn là chỉ được lên giường với anh."

Lục Hàn Liên giật giật khóe miệng. Thật là bó tay với sự bá đạo của ông anh đáng kính, thế giới này Lục Tiêu Bá mà bá đạo thứ hai thì còn ai thứ nhất đây? Cũng may Lục Hàn Liên cũng không gọi là quá giống Lục Tiêu Bá. Tính của cậu còn phóng khoáng một chút.

"Cứ để như vậy sao?" Lục Hàn Liên hơi bĩu môi, đưa lon bia lên uống một ngụm sau đó thở hắt ra sảng khoái, bia lạnh quả là tuyệt.

"Đám cưới diễn ra khoảng mấy giờ?" Chân vắt chéo, tay đưa lên vuốt mái tóc ngắn, Lục Tiêu Bá điềm tĩnh nói.

"Tám giờ."

"Nên chuẩn bị cho cô vợ đáng yêu của anh món quà gì nhân ngày hôn lễ đây?" Lục Tiêu Bá nghe vậy liền nhếch mép cười, giọng nói vô cảm khiến đối phương như được gửi đến bắc cực trong giây lát.

"Anh có kế hoạch gì?" Lục Hàn Liên lắc lắc đầu, vai hơi nhún lên. Với tính cách đáng sợ của Lục Tiêu Bá liệu có gửi bom đến tiệc cưới không? Như vậy quá tàn nhẫn!

"Suỵt!" Lục Tiêu Bá đưa tay lên môi cười ma mị, gương mặt tối sầm lại. "Chị dâu của em xứng đáng được hưởng một một lễ cưới đáng nhớ nhất trong đời." Giọng nói lạnh lẽo của anh vang giữa không trung, vừa lạnh lại vừa sắc, lon bia bị bóp chặt trong tay đến biến dạng. Ngay sau đó bật cười ngạo mạn như vị chúa tể đầy uy vũ.

Đối diện với thái độ của Lục Tiêu Bá, mấy ngón tay thon dài của Lục Hàn Liên cũng đột nhiên run lên. Ai mà biết được Lục Tiêu Bá đang suy tính điều gì. Chỉ biết được rằng Lục Tiêu Bá từ trước đến nay vẫn hành động theo ý muốn, một khi đã tức giận sức đột phá còn lớn hơn cả bom nguyên tử. Đám cưới của Tô Hiểu Du và Trần Phong trong vài ngày tới e là lành ít dữ nhiều. Trong lòng Lục Hàn Liên chỉ biết cầu trời niệm phật cho cặp đôi kia an toàn sống sót, cầu cho "chị dâu" của hắn không bị Lục Tiêu Bá xé xác ra thành trăm mảnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 149: Cuộc gọi lúc 0h
Không gian rộng lớn vắng lặng không một âm thanh. Trần Phong ngả lưng xuống sofa, đầu anh được đặt gọn trên đùi Tô Hiểu Du.

Thi thoảng cô vuốt tóc anh một lượt, hành động nhẹ nhàng khiến Trần Phong lâng lâng như lên chín tầng mây. Thật tốt vì Tô Hiểu Du không phải người giận dai, giận lâu. Anh còn tưởng ban nãy đã dọa cô đến phát khiếp rồi, sợ cô bỏ đi, sợ cô không tiếp tục muốn cử hành hôn lễ này nữa.

Tô Hiểu Du vừa đi khỏi biệt thự đột nhiên cũng là lúc đầu anh đau dữ dội. Cơn nhức nhối kéo căng sợi thần kinh anh đến khó chịu. Đôi mắt tựa như đã mờ đi, vốn muốn đuổi theo cô nhưng không thể, với hoàn cảnh như vậy sợ chính bản thân anh còn gặp nguy hiểm. Phải đợi nửa tiếng đồng hồ sau đỡ hơn một chút Trần Phong liền lao xe ra khỏi biệt thự hướng thẳng đến nhà cô.

Trên đường đi còn không ngừng dáo dác hai bên đường nhưng không thấy cô. Không ngờ cô về đến nhà nhanh như vậy, tựa như có thể bay?

Tô Hiểu Du dịu dàng nhìn nam nhân bên dưới. Đôi mi đen nhánh của anh khép lại, vầng trán đẹp đẽ cùng chiếc mũi thon dài, hơi thở đều đều của anh khiến cô có cảm giác như đang chăm chút cho đứa con của mình vậy.

"Em cười gì thế?" Nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của cô, Trần Phong mắt vẫn nhắm nhưng lại lên tiếng.

Cô đang cười thỏa mãn liền đưa một tay lên che miệng tít mắt.

"Anh như đứa trẻ."

Trần Phong mở mắt nhìn cô âu yếm.

"Vậy hãy chăm sóc anh cả đời đi."

Cô lập tức bĩu mỗi. Mi tâm giãn ra hứng khởi.

"Em chăm cho anh, vậy ai chăm cho em đây?"

Trần Phong nghe vậy vui mừng. Trái tim đập loạn xạ nhìn cô. Một tay đưa lên nắm lấy tay cô thật nhẹ nhàng, đặt lên môi anh sau đó hôn chụt cái nhẹ.

"Chỉ cần bên anh. Em không cần làm gì cả."

Đại não Tô Hiểu Du như nổ bùm một cái. Khuôn mặt đỏ mừng nhìn Trần Phong, có phải dạo này anh hay làm những hành động sến sến như vậy không? Cô có vẻ không quen, cảm giác kì lạ thật.

"Xấu hổ hửm?" Trần Phong bật cười tít mắt trước bộ dạng dễ thương của cô.

"A~ đáng ghét!" Không chịu được mời chọc ghẹo của Trần Phong, Tô Hiểu Du bất giác rung đùi mục đích cho Trần Phong hối lỗi vì dám chọc cô.

"Ưm..."

Chưa rung được đến mười cái đột nhiên mặt mày Trần Phong biến sắc xanh xao, mi tâm nhíu chặt, tay cũng nắm chặt lấy cô hơn.

"Anh không sao chứ?" Tô Hiểu Du biết điều dừng lại ngay, đưa hai tay giữ lấy khuôn mặt Trần Phong.

"Kh...không sao, em mạnh tay quá, chân em cứng như đá vậy!" Trần Phong cười ngặt nghẽo, khuôn mặt tuy vui vẻ nhưng mồ hôi lại lăn dài trên trán anh.

Tô Hiểu Du có chút ngờ vực không rõ ràng, nhìn biểu hiện của Trần Phong lại thấy ổn định hơn cô cũng không lo lắng thêm, có lẽ do cô vô ý quá nên Trần Phong mới không chịu được. Anh phải làm việc vất vả như vậy, cái đầu của anh dùng để suy nghĩ nên mới mệt mỏi, cô lại đêm ra làm trò đùa có phần quá quắt.

Nhìn Tô Hiểu Du không nói năng gì khiến Trần Phong càng thêm khó xử, chỉ sợ cô nghĩ linh tinh về những biểu hiện mấy ngày hôm nay. Hồi lâu sau Trần Phong mới bắt chuyện.

"Điện thoại của em...anh không gọi được."

Đương nhiên là không gọi được rồi! Bây giờ còn không biết nó nằm xó xỉnh nào nữa kìa, không phải nhờ công ơn của Lục Tiêu Bá đáng ghét đó sao? Nhờ anh ta mà điện thoại thân yêu của cô tan tác thành trăm mảnh.

"Điện thoại em bị hư. Em thay điện thoại mới rồi." Cô lúng túng quay đi chỗ khác.

Trần Phong nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia chua chát. Kẻ ngốc cũng nhìn ra cô đang nói dối, mỗi khi cô nói dối đều không dám đối diện trực tiếp ánh mắt với anh, quen cô không được bao lâu nhưng tính cách của cô Trần Phong cũng hiểu được phần nào.

Anh im lặng nhắm khẽ mắt. Cơ thể rã rời từng bộ phận khiến Trần Phong chỉ muốn chợp mắt, nhưng khi ở một mình không tài nào ngủ được, vậy mà ở trong lòng cô anh lại thấy dễ chịu lạ lùng. Chỉ muốn mãi mãi bên cô, chỉ muốn cô vuốt tóc dịu dàng như này. Nó như liều thuốc bổ khiến Trần Phong tỉnh táo lại sau mỗi ngày vất vả.

Nhận thấy hơi thở của Trần Phong dịu đi. Có vẻ là anh đã ngủ.

Tô Hiểu Du thở phào nhẹ nhõm, mắt đảo sang chiếc điện thoại mà Lục Tiêu Bá đã đưa đang nằm yên vị ở ghế. Bất giác màn hình kêu "tinh" một cái rồi sáng lập lòe, có tin nhắn?

Cô với chiếc điện thoại một cách khó khăn. Nhìn vào tin nhắn khiến tim cô như chết đi vài giây.

- Chuẩn bị cho hôn lễ thật tốt, nhưng đừng xinh đẹp quá. Anh không muốn bất cứ ai ngắm nhìn vợ anh.

Tô Hiểu Du cắn răng bất lực. Vẫn còn gọi cô là vợ trong khi cô sắp kết hôn với người khác? Trên đời này chắc có lẽ chỉ xuất hiện một người là Lục Tiêu Bá.

Chưa kịp tắt thông báo tin nhắn. Một tin nhắn lại được gửi đến mang theo tiếng kêu chói tai.

Cô giật mình nhìn xuống dưới. May quá, Trần Phong có lẽ vẫn ngủ!

- Yêu vợ.

Đọc xong dòng tin nhắn này Tô Hiểu Du liền tím tai đỏ mặt. Lẽ ra cô phải tức giận mới đúng? Sao miệng lại cứ cong lên như này!

"Ai nhắn tin vậy?"

Giọng nói lạnh lẽo cất lên Khiến Tô Hiểu Du tá hỏa. Liền chột dạ nói.

"Tin nhắc rác ấy mà. Không có gì đâu anh."

Sau đó đôi tay cô lạch cạch trên màn hình xóa đi tất cả tin nhắn. Lúc này không khác nào cô đang vụng trộm một cách xấu xa vậy.

"Em giúp anh lấy chút nước." Trần Phong ngồi dậy, giọng nói khàn khàn.

"Ưm..." Cô đi về phía bếp vội vàng mà quên không mang theo chiếc điện thoại. Nó nằm trên ghế với sát khí ngay cạnh đến lạnh lẽo. Gần mười hai giờ đêm làm gì có tin nhắn rác nào gửi giờ này chứ?

Điện thoại đổ chuông lên từng hồi, trên màn hình nhấp nháy số của Lục Tiêu Bá. Người ngoài nhìn vào chắc chắn không nhận ra, hoặc chỉ có Tô Hiểu Du mới biết đây là số của Lục Tiêu Bá. Nhưng đáng tiếc, Trần Phong từ lâu đã học thuộc dòng số của kẻ địch này!

Trần Phong cầm chiếc điện thoại lên, gương mặt lạnh tanh mùi máu. Bàn tay cứng ngắc từ từ vuốt trượt màn hình sang nút đỏ, xóa đi danh mục cuộc gọi sau đó đặt điện thoại về vị trí cũ.

"Có ai gọi em sao?" Cô bước ra với ly nước trên tay.

"Không có!" Trần Phong cười rạng rỡ, khuôn mặt thắm đậm tình yêu đưa tay đón nhận ly nước từ tay cô.
 
Top