Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 160: Cầu cứu ai đây
Cô lặng lẽ đẩy cái đĩa ra xa rồi gắp một miếng súp lơ gần đó cho vào miệng. Đôi môi hồng hồng không chút tạp chất khẽ mấp máy ngọt ngào nhưng lại khiến Lục Tiêu Bá tỏa ra đầy bá khí.

"Này. Chị không muốn bữa cơm này chứa chan nước mắt của tôi thì hãy ăn thức ăn trong đĩa đi." Lục Hàn Liên ngồi cạnh xem thái độ hai người này từ nãy đến giờ, Lục Tiêu Bá mặt xám lại như cái đít nồi đến nơi rồi mà Tô Hiểu Du vẫn lạnh nhạt được như vậy, bái phục bái phục!

Tô Hiểu Du như để ngoài ta lời Lục Hàn Liên nói, nhai mãi một miếng súp lơ nhốt cũng không trôi.

"Cô ta sao dám ăn thịt. Thứ thấp kém vậy chỉ ăn được rau thôi." Giản Ngọc Thúy nhếch nhếch khóe môi, vết chân chim hơi nheo lại.

Lục Lâm Cổ bên cạnh cũng nhíu mày nhìn Giản Ngọc Thúy như ra hiệu. Dù sao cũng là khách, có ghét đến đâu cũng không được ăn nói thô lỗ.

Giản Ngọc Thúy bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của chồng mình bèn im lặng. Biết điều ăn thức ăn trong đĩa của mình một cách khó chịu.

"Cứ tự nhiên." Lục Lâm Cổ cười hiền hậu với Tô Hiểu Du, tiện tay đưa miếng trứng ốp lên miệng nhai tinh tế.

"Hoặc là em ăn nó. Hoặc là tôi ăn em." Lục Tiêu Bá thu lại cánh tay, tự cắt thức ăn trong đĩa mình. Giọng nói đầy hàm ý cảnh cáo khiến Tô Hiểu Du trợn mắt nhìn anh.

Giữa thanh thiên bạch nhật, bố mẹ và em trai anh ta còn ở đây mà anh còn dám nói như vậy sao? Lục Tiêu Bá đúng là thứ vô sỉ không biết xấu hổ.

Lục Lâm Cổ và Giản Ngọc Thúy nghe xong liền hơi đỏ mặt lườm Lục Tiêu Bá, anh vẫn bình thản ăn uống như không có gì xảy ra. Chỉ có Lục Hàn Liên là cười xấu xa nhìn Tô Hiểu Du như thể chia buồn.

Cô không còn lựa chọn nào cách liền cầm nĩa lên ăn thức ăn trong đĩa. Ừm...ngon thật. Hôm qua mới chỉ ăn chút cơm Lục Tiêu Bá đã bắt đi ngủ hại cô bụng dạ réo lên cả đêm, còn tưởng hôm nay cô cũng bị bỏ đói chứ.

Lục Tiêu Bá nghe thấy âm thanh lạch cạch bên tai hứng thú cong khóe môi lên, ngoan mà đáng yêu như vậy chỉ có thể là vợ anh.

Sau bữa sáng khó thở Lục Tiêu Bá đưa cô quay trở lại phòng. Đợi khi cô lên giường nhắm mắt anh mới yên tâm thay lại bộ vest đen ra khỏi phòng và chốt cửa lại như mọi khi.

Lúc này Tô Hiểu Du mở mở to cặp mắt ngồi dậy, cô chạy ra cửa sổ vén bức rèm nhìn ra ngoài. Chiếc xe của anh đang từ từ đi ra khỏi cánh cổng Lục gia. Cô khép mình sau tấm rèm nhìn từng nhất cử nhất động mà không biết bên dưới qua gương chiếu hậu Lục Tiêu Bá đã nhìn thấy cái chân nhỏ của cô, anh nhếch mép rồi đạp ga đi thật nhanh khuất khỏi tầm mắt Tô Hiểu Du.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lục trong túi ra lấy chiếc điện thoại sau đó vào danh bạ để tìm kiếm. Thật không may...đây là điện thoại của Lục Tiêu Bá cho cô, và đương nhiên không có một số nào khác để cô liên lạc ngoài số của Lục Tiêu Bá.

Đang không biết phải làm sao đột nhiên cô sực nhớ ra rằng trước đây cô có ghi một vài số di động của người bạn vào quyển sổ và để nó gọn gàng trong ngăn bàn trang điểm, liệu...nó còn không?

"Đây rồi!" Cô mừng rỡ rút trong ngắn kéo ra cuốn sổ nhỏ, mặt cô tươi tắn hẳn.

Người đầu tiên cô muốn gọi đương nhiên là Tư Cẩn Khang, cậu bạn thân duy nhất trên đời này của cô rồi.

Tiếng chuông vang một hồi dài chưa thấy ai nhấc máy, cô tức giận cúp máy rồi gọi lại nhiều lần vẫn vậy. Hít một hơi, cô quyết tâm gọi lần cuối cùng.

"Alo?"

Giọng nữ nhân thanh thanh lọt vào tai Tô Hiểu Du một cách bất mãn.

Tư Cẩn Khang này cũng thật là, giờ này có lẽ lại bên nữ nhân nào rồi?

"Tôi muốn gặp chủ nhân của chiếc điện thoại cô đang cầm." Cô lạnh lùng lên tiếng, giọng hơi gấp gáp những vẫn rất dễ nghe.

"À~ Lại một cô gái rẻ tiền gọi tìm anh ấy chịu trách nhiệm hả?" Cô ta bỡn cợt lên tiếng.

Chịu trách nhiệm khỉ khô gì chứ? Cô nàng này ăn nói thật khiến người khác "cảm động".

"Nói với cậu ấy tôi là Tô Hiểu Du." Cô nhẫn nhịn nắm chắc chiếc điện thoại.

"Oh no! No no! Haha~" Cô ta nhỏ giọng rồi cười đáng ghét khiến Tô Hiểu Du sùng sùng máu nóng.

"Ai gọi anh à?"

Trong điện thoại Tô Hiểu Du có thể nghe thấy anh thanh quen thuộc nhỏ nhỏ. Chính là giọng nói của Tư Cẩn Khang.

"Ừm. Lại một cô gái xấu xa đến đòi quyền làm cha từ anh đó~"

"Quyền làm cha? Ai?"

Khoảng thời gian này Tư Cẩn Khang mới chỉ quen cô gái đang cầm điện thoại, hơi đâu làm người khác có thai mà đòi quyền làm cha chứ.

"Tô Hiểu Du gì gì đó."

"Chết tiệt! Đưa máy! Alo Hiểu Du?" Tư Cẩn Khang gấp gáp quát nạt từ phía đầu dây, rất nhanh giựt chiếc điện thoại rồi cất giọng dõng dạc.

Tô Hiểu Du giật giật khóe miệng, muốn chửi cho cậu ta một trận xong lại vào luôn vấn đề chính.

"Cậu đang ở đâu? Tôi nhờ cậu một việc."

"Có chuyện gì à? Tôi đang ở New York hoàn tất một số thủ tục công ty." Tư Cẩn Khang nghe điệu bộ của Tô Hiểu Du cũng hơi lo lắng hỏi han.

Cô nghe vậy liền hụt hẫng, người mất trọng lực ngả xuống giường một cái.

"Bao giờ cậu về?"

"Tôi chưa biết, có thể tháng sau." Tư Cẩn Khang chầm chậm nói như đang suy nghĩ.

"Vậy tạm biệt. Tôi chỉ hỏi thăm một chút thôi." Cô toan ngắt máy lại nghe đầu dây gọi tên mình.

"Hiểu Du, cô xảy ra chuyện gì à? Đây là số di động mới sao?"

"Không có gì. Tôi cúp máy đây."

Cô ném điện thoại một góc giường rồi úp mặt vào gối, có thể nặng trĩu như có tảng đá đè lên. Cô làm sao để có thể thoát khỏi vòng tay Lục Tiêu Bá? Làm sao để ra khỏi biệt thự này?

Trần Phong có sao không? Anh ấy có ổn không? Anh ấy đã tỉnh lại chưa? Lục Tiêu Bá đã làm gì anh ấy?

Cô thật không thể tự trả lời những câu hỏi này, cô phát điên mất...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 161: Vỡ lở mọi chuyện
Gió khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm. Bóng đêm ngày càng mịt mùng, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian.

Giản Ngọc Thúy sau khi ăn cơm riêng cùng Cố Minh Minh liền đi dạo, không thấy Cố Minh Minh đâu tiện thể thì tìm cô ta.

Hôm nay ba bố con họ đều cùng đến công ty, Lục Hàn Liên chính thức bị bắt đi thực tập, Lục Lâm Cổ muốn xem thái độ làm việc của hai thằng con nghịch tử đương nhiên đi cùng dẫn đầu. Sức khỏe Giản Ngọc Thúy không tốt nên bị ông bắt ở nhà.

Vốn không chịu trò chuyện với Tô Hiểu Du nên bà mới gọi Cố Minh Minh đến dùng bữa cùng, dùng nửa bữa một cuộc điện thoại thôi lại khiến cô ta đỏ mặt tím tai xin phép ra ngoài nghe máy đến giờ vẫn chưa thấy trở vào trong. Trời âm u như vậy Giản Ngọc Thúy sợ Cố Minh Minh ra ngoài gặp phải sự cố gì thì không hay, ảnh hưởng đến đứa bé bà làm sao mà sống nổi.

"Tên khốn, sao anh lại ở đây?"

Giọng nói khe khẽ phát ra từ lùm cây lớn trong trang viên nhà Lục gia phát ra mang theo đầy oán giận.

Mới nghe bà cứ nghĩ là người làm trong nhà đang bàn tán điều gì đó, nào ngờ câu sau bà mới xác minh tên của Cố Minh Minh được người đàn ông trẻ tuổi gọi.

"Cố Minh Minh, cô nghĩ trốn được tôi sao? Nói mau, đứa bé đâu?"

Đối diện Cố Minh Minh là nam nhân trẻ trung ăn mặc phong cách, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.

Giản Ngọc Thúy như nổ ùm một tiếng từ đại não, bà bước đến gần hơn để lắng nghe mọi chuyện.

"Đứa bé? Đứa bé nào? Anh bị điên à? Không có đứa bé nào hết!" Cố Minh Minh biện hộ, tay không ngừng đẩy xa đối phương ra khỏi cơ thể mình.

"Chậc. Cô muốn từ chối đến bao giờ? Trước khi cô trốn tôi đi mọi kế hoạch đều nằm gọn trong tay tôi, cái thai bây giờ nhất định phải được vài tháng. Xem kìa, bụng cô cũng khá to đấy."

Bàn tay lớn xoa xoa nhẹ nhàng vào phần bụng Cố Minh Minh như thể mỉa mai.

"Đông Sinh! Anh cút ngay cho tôi, ai cho anh đến đây hả? Anh không có đứa con nào hết! Mau biến đi trước khi tội gọi người tới." Cố Minh Minh phẫn nộ thắt chặt nắm tay, môi run run cất lời, đôi mắt bao chùm lấy sự sợ hãi.

Đông Sinh với nước da trắng, gương mặt thư sinh nhưng trái ngược với thái độ đó hắn càng thêm khoái chí.

"Chậc. Đã bỏ hôn phu đi theo tôi rồi mà vẫn còn ý định quay trở về đây nối lại tình xưa à? Vậy thì sinh đứa bé này ra trước rồi cô muốn làm gì thì làm." Giọng nói lạnh lùng mang chút tàn khốc khiến Cố Minh Minh nổi gai ốc không dám trả lời.

"Tôi sai, tôi sai được chưa? Đông Sinh, anh hãy để tôi sinh ra đứa bé trước được không? Sau này mọi chuyện tôi sẽ nghe theo anh. Xin anh đó...anh ấy mà biết chuyện này chắc chắn sẽ phanh thây hai chúng ta. Nhất định Lục Tiêu Bá sẽ không bỏ qua cho anh đâu!" Cố Minh Minh thở dồn dập lay lay tay Đông Sinh như kẻ điên cuồng, mắt đỏ au rơi ra hai hàng lệ giả tạo. Con của anh ta thì sao chứ? Anh ta có công gì mà đòi đứa bé từ tay Cố Minh Minh? Hay chị việc sung sướng rồi sản xuất ra em bé? Việc này đối với anh ta đâu có khó.

Nữ nhân đối với Đông Sinh chỉ cần huýt sáo nhẹ đã bâu đầy chân.

"Đúng là con nhà có giáo dục biết nịnh nọt, biết giả tạo, biết diễn xuất lại còn đóng phim rất giỏi."

"Anh...Đông Sinh, tôi khuyên anh hãy quay về nước đó sinh sống. Bằng không tôi sẽ giết anh diệt khẩu. Đứa bé này là dấu chốt tôi cần, anh muốn lấy đi mà dễ ư? Trừ khi tôi làm được thiếu phu nhân của Lục gia này!" Cố Minh Minh nhếch mép cười, mái tóc bay bay trong gió, đôi mắt sắc sảo như loài rắn độc bao chùm lấy cả cơ thể Đông Sinh, trong đó có chứa ham muốn có danh vọng, địa vị vô cùng tạp chất lẫn lộn.

"Cố Minh Minh, cô sống xấu xa như vậy không sợ nghiệp quật ư? Tôi muốn chứa chấp cô, làm cô vui vẻ hạnh phúc thì cô không muốn? Lại chọn con đường này?" Đông Sinh nheo mày nhìn Cố Minh Minh, hai tay sớm đã nắm thành quyền, giọng nói gần như mất kiên nhẫn.

"Hừ. Tuy anh có điều kiện nhưng tôi vẫn thích làm vợ Lục Tiêu Bá, ít ra tôi có nhiều tiền hơn và tầm ảnh hưởng thì không thiếu." Cô ta cười ranh mãnh, mặt ngước lên nhìn những vì sao trên trời, hàm răng nghiến ken két đến đáng sợ.

"Cô...tôi thất vọng về cô." Đông Sinh hết nói nổi, bèn phất tay giữa không trung cùng giọng nói nộ nạt.

"Cố Minh Minh? Chuyện này là như thế nào? Hai người, hai người vừa nói gì?" Giản Ngọc Thúy từ trong lùm cây bước ra, hai mắt trừng to, sâu bên trong đầy rẫy những mạch máu đỏ. Bà ta rít lên từng câu từng chữ nhìn về cặp nam nữ bất nhân tính này.

Không ngờ mọi chuyện ngay từ đầu đã là sai trái. Không nghe chính miệng Cố Minh Minh thừa nhận sao bà ta có thể nhận biết được chứ?

"Bác...bác gái?" Cố Minh Minh giật thót mình quay lại, trên môi tắt ngầm nụ cười thay vào đó nét mặt lo lắng cùng chột dạ.

Bà ta đã nghe hết cuộc trò chuyện rồi? Không thể...không thể xảy ra chuyện đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 162: Sát hại
"Người này là..." Đông Sinh đường như đoán được thân thế của bà những vẫn không khỏi nheo mắt soi xét kĩ càng.

"Cô nói cái thai của ai?" Giản Ngọc Thúy tiếp tục nhà ra từng giọng nạt nộ chiếu thẳng vào Cố Minh Minh, tay chỉ vào bụng cô ta run rẩy.

"Bác gái, bác nghe cháu giải thích. Bác hiểu nhầm rồi!" Cố Minh Minh nhanh chân chạy đến bám víu vào tay Giản Ngọc Thúy, đầu lắc lắc minh oan.

Giản Ngọc Thúy buông tay ra thật mạnh, môi run run không nói lên lời, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.

"Cô lừa tôi, lừa con trai tôi chỉ để bước chân vào Lục gia? Thật không ngờ cô lại ác độc như vậy. Cố Minh Minh, cô mau cút khỏi đây!" Bà hét lên thật lớn, đúng lúc tóc lại bung ra từ phía sau, cơn gió thổi qua khiến cả ba cùng lạnh sống lưng.

Đông Sinh không liên quan trong chuyện này, vốn chỉ muốn đến giúp Cố Minh Minh hồi tâm chuyển ý trở về, còn không cũng phải sinh đứa bé ra để hắn mang đi bằng được. Bây giờ mọi chuyện lại bị mẹ của Lục Tiêu Bá phát hiện chắc chắn Cố Minh Minh không còn gì để chối cãi. Kịch hay như vậy hắn làm sao nỡ rời đi?

"Bác gái, cháu xin bác!" Cố Minh Minh quỳ sụp xuống đất, nước mắt lăn dài trên khóe mi.

"Còn dám gọi tôi là bác gái? Cái thứ vô dụng lăng loàn nhà cô xứng đáng vứt cho chó gặm." Giản Ngọc Thúy hơi gập lưng gỡ bỏ cánh tay thối tha của Cố Minh Minh ra khỏi cơ thể.

"Chậc. Người ta đã đuổi đi như vậy, hay là trở về với tôi?" Đông Sinh thừa nước đục thả câu, miệng nhếch nhếch nhìn hai người đàn bà đối diện.

"Cậu..." Giản Ngọc Thúy trừng mắt lên nhìn Đông Sinh, trái lại không làm hắn sợ hắn còn mỉm cười tươi tắn đáp trả.

Lúc này Giản Ngọc Thúy mới có thời gian suy nghĩ và hiểu ra mọi chuyện. Bấy lâu nay Cố Minh Minh đã luôn lợi dụng bà để làm theo những gì cô ta muốn, biết được bà muốn có đứa cháu như nào nên mới giở trò xấu xa hèn hạ này ra. Bà quá tin người rồi, lại hiểu nhầm cho Tô Hiểu Du muốn sát hại Cố Minh Minh và con cô ta, cô ta không sát hại Tô Hiểu Du thì thôi cứ gì con bé họ Tô ấy lại đâm đầu vào ổ kiến lửa?

Ấy vậy mà bà còn ăn nói thô lỗ, bắt ép Tô Hiểu Du phải cưới người khác, chuyện này đúng thật là...không biết đối diện với Tô Hiểu Du như thế nào nữa!

"Cố Minh Minh, cô buông tôi ra. Thứ bẩn thỉu! Tôi sẽ nói mọi chuyện cho con trai tôi, cô đừng hòng đạt đươc những gì mình muốn!" Giản Ngọc Thúy một mực đẩy Cố Minh Minh ra, chân định tiến về phía trước những lại bị cô ta lôi chân lại níu kéo.

"Bác gái, nếu hôm nay bác dám nói chuyện này cho anh ấy, đừng trách cháu không khách khí." Cô ta từ từ đừng dậy, ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Giản Ngọc Thúy tái mét cả mặt mày, nuốt nước bọt nhìn Cố Minh Minh sau đó cố gắng giữ vững lại chút thần khí. Cô ta sao có thể lật mặt nhanh như trở bàn tay?

"Cô...cô định làm gì?"

"Làm gì sao? Tôi sẽ không tha thứ cho bà!" Dứt lời Cố Minh Minh lao tới dùng hai tay bóp chặt cổ Giản Ngọc Thúy, dừng lực siết mạnh khiến mắt Giản Ngọc Thúy cũng phải trợn lên.

"Cố Minh Minh, buông bà ta ra, cô định giết người đấy à?" Đông Sinh nhận biết tình hình không ổn liền nhảy vào can thiệp, nhìn biểu cảm của Cố Minh Minh chắc chắn không phải là đùa.

"Tôi phải giết bà ta, tôi phải bịt miệng bà ta, anh đi ra nếu không số phận của anh cũng như vậy." Cô ta điên cuồng hét lên, đẩy thật mạnh Giản Ngọc Thúy nằm xuống đất thật mạnh.

Giản Ngọc Thúy chỉ cảm giác như đầu nổ ong một cái, cái cổ bà càng thêm khó thông khí. Một dòng máu đỏ túa ra dưới nền đất nhuốm lấy một nửa đầu của bà.

Cố Minh Minh không chỉ dừng lại đây, tay vẫn cố bóp thật mạnh vào cổ Giản Ngọc Thúy, chân bà quẫy đạp thật mạnh, tay không ngừng khua khoắng nhưng vẫn không thể thoát ra.

Đông Sinh ngăn cản không được đành buông tay xót xa nhìn Giản Ngọc Thúy nằm bên dưới để Cố Minh Minh đè lên người, mắt bà một mực trợn lên. Một mạng già không biết điều...số phận đã an bài, mong bà không trách tôi. Là do tôi cản không nổi con dâu tương lai của bà.

Đột nhiên Giản Ngọc Thúy co giật liên hồi, nấc nghẹn không ra tiếng, mắt mở thật to đến đáng sợ, tay bà ôm chặt lấy ngực mình.

Cố Minh Minh thấy vậy liền từ từ thả mình bàn tay. Hình như Giản Ngọc Thúy đang lên cơn đau tim?

"Th..thuốc...thuốc...túi xách..." Giản Ngọc Thúy hít thở khó khăn cố gắng phát ra những âm thanh li nhí như đang cầu cứu Cố Minh Minh.

Nào ngờ cô ta được phen cười khoái chí, nụ cười tà đạo xen lẫn hài lòng, cô ta vén tóc vào tai sau đó phủi phủi hai lòng bàn tay.

"Chết đi mụ già thối tha. Bà cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chi là để tôi giúp bà qua thế giới bên kia nhanh hơn."

"Này, thuốc bà ta ở đâu? Giúp bà ta đi, cô định để bà ta chết như vậy sao?" Đông Sinh nhíu mày nhìn người đàn bà đang quằn quại dưới nền đất lạnh, máu đã nhem nhuốc khắm mọi nơi, bà ta càng ngày co giật càng rõ ràng.

Chưa kịp trả lời Đông Sinh từ phía sau Cố Minh Minh lại nghe được âm thanh nhỏ kì lạ, có linh cảm không lành liền quay lưng lại.

"Ai?" Giọng nói âm độ lạnh băng của cô ta cất lên. Nhưng sau đó lại chỉ nhìn thấy một con mèo nhỏ đang ăn thứ gì đó sau lùm cây. Bất giác cô tha thở phào nhẹ nhõm quay lại.

Giản Ngọc Thúy run rẩy cố gắng đưa bàn tay yếu ớt lên chỉ vào Cố Minh Minh.

"Chết...kh...tha Cố..."

Âm thanh phát ra không rõ ràng, chưa được vài giây Giản Ngọc Thúy đã nhắm chặt mắt lịm đi trong cơn gió lạnh lẽo. Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi bà...giọt nước mắt của sự hận và tiếc nuối...

Đông Sinh hơi lùi lại vài bước, sau đó bỏ đi thật nhanh. Không thể tin hôm nay Cố Minh Minh đã nhẫn tâm ra tay sát hại người.

Cố Minh Minh hơi hơi run tay tiến đến ngồi sụp xuống đưa tay lên trước mũi Giản Ngọc Thúy. Tắt....tắt thở rồi...bà ta chết rồi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 163: Vu oan giá họa
"Haha...cuối cùng bà cũng có ngày hôm nay. Hay lắm hay lắm! Sống chết có số, tôi không giết bà, là bà tự chết. Giản Ngọc Thúy, an phận dưới suối vàng đi!" Cố Minh Minh tay ôm lấy bụng cười hả hê, gương mặt trắng bởi lớp phấn dầy cùng đôi môi ngạo nghễ đỏ chót cười hung ác càng khiến cô ta trông giống như ác quỷ.

Quay lại đã thấy Đông Sinh biến mất, Cố Minh Minh che miệng cười tà. Đúng đúng, phải biết đường mà chạy, chuyện này mà có để đến tai Lục Tiêu Bá biết được thì đào cả mả tổ nhà Đông Sinh lên cô ta cũng không lo sợ gì hết. Huống hồ đòi đứa con này? Nó là con của cô ta, con của cô ta mà thôi!

Ngước mặt lên trời ung dung nhìn đám mây đen đang lừng lờ trôi. Đập vào mắt cô ta là ô cửa đen nghịt không lọt thỏm một chút ánh sáng nào đang bị che khuất gần một nửa bởi tản lá cây. Là phòng của Lục Tiêu Bá, nơi mà Tô Hiểu Du đang chú ngụ như một con cún cái.

Giản Ngọc Thúy chết như này chắc chắc Lục Lâm Cổ, Lục Tiêu Bá, Lục Hàn Liên không bỏ qua, mọi chuyện kiểu gì sớm muộn cũng được chứng tỏ rõ ràng, Cố Minh Minh mà bị phát hiện chính tay mình làm cho bà ta ra nông nỗi này thì quả nhiên cô ta chết cũng không toàn thây với ba người họ. Làm sao đây...làm cách nào...

Có cách rồi!

Quả nhiên là Cố Minh Minh, có ai làm khó được suy nghĩ của cô ta chứ, kế hoạch sẽ diễn ra ngay bây giờ, hoàn hảo!

Cô ta tóm rén bước chân đến gần cửa phòng Lục Tiêu Bá, ngó ngang ngó dọc một hồi. Camera đã bị cô ta khống chế nên không thể xảy ra bất kì sai sót nào, chuyện này phải thành công.

Cố Minh Minh nhẹ nhẹ gõ cánh cửa.

"Ai vậy? Mạt Mạt? Phải cô không?" Tô Hiểu Du từ phía trong nhào ra sát cảnh cửa nhỏ giọng nói nhẹ nhàng, chỉ có thể là Mạt Mạt mới gõ cửa như vậy, Lục Tiêu Bá mà về đời nào phải gõ cửa chứ?

Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng mở chốt cửa, Tô Hiểu Du mừng thầm trong lòng, nhất định Mạt Mạt đang muốn giúp cô thoát ra khỏi đây.

Cánh cửa vừa mở ra, đối diện với cô không có ai cả. Tô Hiểu Du lập tức bước chân ra ngoài định ngắm nhìn xung quanh đột nhiên từ phía sau vươn ra một bàn tay lạ lẫm cầm chiếc khăn mùi soa trắng bịt kín miệng và mũi cô lại, vừa đưa tay lên muốn kháng cự đã thấy toàn thân nhẹ bẫng, đôi mắt bị bao phủ bởi làn sương trắng mờ đục...cô dần rơi vào trạng thái mất đi ý thức.

Cố Minh Minh nhếch miệng cất chiếc khăn mùi soa vào trong túi, thản nhiên cõng Tô Hiểu Du trên vai rồi cẩn thận rời đi.

"Tô Hiểu Du, tỉnh lại! Mau tỉnh lại cho tôi, khốn kiếp."

Ào.

Tô Hiểu Du đột nhiên bị một dòng nước lạnh tạt thằng vào mặt, cơ thể rã rời dần cử động, đôi mắt mờ mờ hé ra nhìn xung quanh.

Một người...

Hai người...

Ba...

Đông người quá...có chuyện gì vậy?

Lục Tiêu Bá đứng trước mặt cô, nhưng không phải với ánh mắt quan tâm như thường...ánh mắt chứa đầy sự giận dữ...ánh mắt như dao găm có thể giết người trong vài giây...

"Có chuyện gì..." Cô bò dậy, miệng mấp máy một hồi liền bị bàn tay lớn của Lục Tiêu Bá siết chặt lấy cổ mình, đau đớn cứ thế trào dâng.

"Ưm..." Cô cố gắng mở mắt nhìn kĩ sự tà đạo trong anh, bài tay anh nóng như than đốt, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, anh gặp phải chuyện gì sao?

"Nói đi, tại sao? Sao cô giết mẹ tôi? Nói mau?" Lục Tiêu Bá dùng lực siết chặt cổ cô, trên trán nổi vài đường gân xanh.

"Giết...ai?" Cô khó khăn nói, cổ bị anh bóp nghẹn đến ứa trào ra nước mắt.

Lục Tiêu Bá buông cô ra thật mạnh chỉ tay vào vũng máu bên cạnh Tô Hiểu Du, vũng máu trống không, không có người...không biết chủ nhân của nó là ai...

"Tô Hiểu Du! Cô còn giả thần giả quỷ đến khi nào? Chính mắt tôi nhìn thấy cô dụ dỗ mẹ Tiêu Bá mở cửa phòng cho cô, cô hẹn mẹ anh ấy ra đây rồi đẩy bà ấy ngã xuống đất. Tôi đã cố ngăn cô lại nhưng sau đó thì sao? Bà ấy lên cơn đau tim nhưng cô lại không cho tôi đi lấy thuốc, cô còn...cô còn định giết tôi! Tôi không báo cho Tiêu Bá về sớm liệu mạng của tôi còn không? Chính cô đã giết mẹ anh ấy, mẹ anh ấy đã chết rồi!" Cố Minh Minh từ phía sau Lục Tiêu Bá lấp ló đứng ra, nước mắt đã khô cứng trên má cô ta.

Tô Hiểu Du nghe xong liền ngớ ngẩn ra. Cô ta đang nói gì vậy? Cô ta đang kể gì vậy? Ai giết mẹ Tiêu Bá? Ai...ai chứ?

Ai cũng không quan trọng nữa...cô chỉ thấy người đàn ông trước mặt mình đã lộ ra đầy bá khí, mặt anh đỏ lựng vì tức giận lẫn đau buồn. Anh vừa khóc sao? Mắt anh...đỏ quá...

"Tiêu Bá, tôi không có!" Lúc này cô mới giật mình giải thích, mọi chuyện đều không phải như vậy, cô không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Cô không có? Tô Hiểu Du, cô giết chết mẹ tôi còn nói là không có?" Lục Tiêu Bá ngồi xuống giữ cằm cô thật chặt, tay anh siết chặt vào răng lợi cô khiến cô không thể nói gì. "Hôm nay cô giết mẹ tôi, vậy sau này tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết! Nhốt cô ta lại trong hầm, ai dám lại gần cô ta lập tức chặt chân!" Anh quát lớn một tiếng, đám người bao vây xung quanh lập tức tản ra giữ lấy chân tay Tô Hiểu Du thật chặt sau đó kéo cô lên lôi vào trong.

"Tiêu Bá, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, anh phải tin tôi, Tiêu Bá, Lục Tiêu Bá!" Cô khóc thét lên trong vô vọng. Áo trắng của cô bị loang bởi dòng máu đỏ, chính là máu của Giản Ngọc Thúy, tại sao? Tại sao chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 164: Phản bội
Cố Minh Minh đứng im tại chỗ thưởng thức màn kịch hay, đợi khi cả Lục Tiêu Bá rời đi rồi cô ta mới cười phá lên như kẻ điên dại.

Giờ đến bệnh viện có ích gì? Đến phanh thây bà ta ra khám nghiệm tử thi à? Nhìn gương mặt của Lục Lâm Cổ, Lục Hàn Liên và "chồng tương lai" của cô ta xem. Ôi đau đớn phủ một tầng lớp dầy lạnh lẽo, đằng nào bà ta chẳng chết, khóc lóc làm cái gì? Vốn cô ta chỉ muốn giúp Giản Ngọc Thúy đi nhanh hơn mà thôi, sống trên đời này mà không biết điều sớm muộn cũng rơi vào tay Cố Minh Minh này mà chết, chết hết!

"Haha..hahaha..." Cố Minh Minh càng nghĩ cười càng lớn, đôi mắt trừng to như không thể trừng hơn.

Làm gì có chuyện Lục Tiêu Bá lại tin Cố Minh Minh dễ dàng như vậy chứ? Lục Tiêu Bá sẽ nghĩ là Tô Hiểu Du đã giết chết mẹ anh ta nếu không có chứng cứ sao?

Chậc chậc!

Không~

Đương nhiên phải có nhân chứng cho vụ này rồi, bằng không người bị nhốt dưới hầm bây giờ có khi là Cố Minh Minh mới đúng, dễ gì để Lục Tiêu Bá tha cho? Đối với Tô Hiểu Du như vậy là nhẹ, bằng không đối với Cố Minh Minh có khi bị phanh thây ném xuống biển cho cá mập ăn thịt rồi, hơi sức đâu đứng đây nhìn anh ta hành hạ chính người mình yêu chứ?

"Tiểu...tiểu thư." Phía sau Cố Minh Minh đi ra bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, giọng nói run run không che được sợ hãi cùng việc xấu xa mình vừa mới làm.

"Mạt Mạt, quá xuất sắc!" Cố Minh Minh nhếch mép đi tới vỗ vai Mạt Mạt nhẹ nhàng, sau đó rút trong túi ra một cái thẻ ngân hàng còn mới tinh. "Thưởng cho cô."

"Kh...không. Tôi không dám nhận, dám mong Cố tiểu thư không hại đến mẹ tôi, bà ấy vẫn còn rất yếu." Mạt Mạt lưng tròng nước mắt nhìn Cố Minh Minh.

"Rồi, biết rồi mà. Mẹ của cô sẽ được tôi gửi bác sĩ giỏi nhất tới chữa trị." Cố Minh Minh chẹp miệng vui vẻ, rất nhanh lật mặt thành vẻ bề ngoài ghê gớm. "Chuyện hôm nay nếu bất cứ ai biết đế, đừng nghĩ là mẹ cô, ngay cả cô cũng không thoát thân với tôi."

Mạt Mạt nước mắt trào ra, đầu lắc lắc liên tục. "Không, tôi hứa, tôi..."

Chưa kịp nói lại bị Cố Minh Minh tranh lời, Cố Minh Minh hất mái tóc bạch kim.

"Được rồi, bỏ qua mấy lời thề lời hứa này. Giờ thì kín mồm kín miệng vào làm đi."

"Vâng."

Mạt Mạt đã đi xa, Cố Minh Minh ngồi phịch xuống ghế đá bên cạnh, trong lòng hứng khởi.

Mạt Mạt nghe nói là người hầu thân cận của Tô Hiểu Du, ai mà không biết điều này chứ?

Cũng may ban nãy nghĩ ra được kế sách này, trong một nốt nhạc đã tìm ra điểm yếu là người mẹ sống thực vật trong bệnh viện của cô ta, lấy lí do này ra hăm dọa quả là lý tưởng. Mạt Mạt tốt tính, lại là đứa con hiếu thảo sẽ không ngang nhiên để Cố Minh Minh hại gia đình mình vô duyên vô cớ như thế.

Chỉ việc xui bảo Mạt Mạt nói dăm ba câu đơn giản, rằng đã nhìn thấy Tô Hiểu Du đẩy Giản Ngọc Thúy xuống đất, Cố Minh Minh muốn ngăn xong càng không thể, bà ta lên cơn đau tim Tô Hiểu Du cũng làm ngơ không cứu giúp, chỉ đến khi Cố Minh Minh cố hết sức lao vào thì bị Tô Hiểu Du đánh lại, hai người đánh nhau qua lại đẩy ngã đối phương xuống đây rồi ngất đi tạm thời.

Đương nhiên người tỉnh lại đầu tiên là Cố Minh Minh, vì Mạt Mạt gọi dậy!

Kịch bản hoàn hảo lại thêm diễn viên đáng tin cậy, ưu tú giúp sức thì Lục Tiêu Bá có thể không tin sao? Anh ta biết Mạt Mạt luôn đứng về phía Tô Hiểu Du, một khi không giúp đỡ Tô Hiểu Du quả là có vấn đề, chắc chắn điều đó là sự thật!

Chuyện này trời biết, đất biết, Mạt Mạt biết, Cố Minh Minh biết nhưng sẽ không ai biết ~

Một ngày không xa Cố Minh Minh sắp được làm dâu nhà họ Lục rồi, sắp lên làm bà chủ, một người có quyền lực hơn cả bây giờ, tiền để đâu cho hết chứ?

Nghĩ rồi cô ta lướt tay qua cái bụng mình cười nham hiểm.

"Con à, chúng ta sắp giàu rồi. Chờ mẹ nhé.

Trong căn hầm tối nghịt sâu trong lòng đất của Lục gia. Tô Hiểu Du bị đám người họ ném mạnh vào bên trong, xung quanh bao trọn một màu đen tối, nền đất ẩm thấp cùng mùi khó chịu xồng xộc vào mũi của cô.

Cô nằm la liệt trên mặt đất, cơ thể vẫn còn đau nhức. Cô nuốt nước bọt mở mắt ra, muốn nhìn mọi thứ xung quanh nhưng vô dụng.

"Ai?" Tô Hiểu Du hoảng loạng lên tiếng, rõ ràng cô nghe thấy âm thanh gì đó rất lạ, như...rên rỉ vậy.

"Hiểu...Du?" Âm thanh yếu ớt hụt hơi của nam nhân cất lên, không thể nhầm được, là giọng của Trần Phong.

"Phong? Phong? Anh ở đâu? Anh ở chỗ nào? Anh lên tiếng nữa đi! Chỗ nào, chỗ nào vậy?" Cô luống cuống mò mẫm quanh nền đất, bàn tay dính nhớp nháp bởi thứ gì đó mà khi tưởng tượng ra cô lại thấy ghê tởm.

Tô Hiểu Du vừa khóc vừa bò xung quanh, tại sao trước kia cô không hề biết biệt thự này có cái hầm đáng sợ như thế? Chỗ này dùng để làm gì? Tại sao...tại sao lại nhốt Trần Phong ở đây?

Chợt cô chụp được cánh tay lạnh băng của ai đó, bất giác cô rụt lại run lên, sau đó lại chạm vào một lần nữa.

"Là anh đúng không? Hu hu...là anh phải không?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 165: Thứ cảm giác này là gì?
"Ư..."

Chỉ mới nắm chặt cánh tay cô đã nghe thấy tiếng rên nhẹ, tiếng rên như thể đang rất đau đớn.

"Phong, anh...anh bị sao vậy?" Cô sốt ruột hỏi han, đã vài ngày không nhìn thấy anh kể từ khi thấy anh ngất tại lễ cưới, Lục Tiêu Bá đưa Trần Phong đi đâu cô còn không biết, cứ nghĩ ít nhất anh cũng được Lục Tiêu Bá giam ở một nơi tử tế, dẫu sao cũng từng là đối thủ cạnh tranh trên thương trường nhưng vô cùng nể nhau. Không ngờ...

"Không sao...Hiểu Du, tại sao...em bị đưa vào đây?" Trần Phong gắng gượng mở mắt, bàn tay run rẩy chạm vào cô.

Nghe đến đây bỗng nhiên mũi cô cay sè, mắt trực trào nước mắt đau đớn. Tại sao chuyện lại ra nông nỗi này? Cứ cho là mẹ của Lục Tiêu Bá ghét cô thì cô cũng không hận bà đến nỗi ra tay sát hại bà ấy. Huống chi mới trước đó cô và Giản Ngọc Thúy vẫn còn nói chuyện trong bữa ăn rất bình thường...bà ấy rất khỏe mạnh, ngay trong đêm lại qua đời? Hung thủ giết bà ấy lại chính là cô sao?

Không đúng, nghĩ lại nào...nghĩ đi!

Rõ ràng có người gõ cửa dụ cô ra khỏi phòng, sau đó...sau đó....

Sau đó thì cô không nhớ gì hết! Cô bị úp thuốc mê ngất đi tức khắc.

Cố Minh Minh, là cô ta! Cô ta là người đổ oan cho cô chuyện đẩy Giản Ngọc Thúy xuống đất, lại còn ngăn cô ta không cho bà ấy uống thuốc? Trong tiềm thức của cô không hề nhớ đã xảy ra chuyện này. Cố Minh Minh ngay từ đầu đã ghét cô, từ lần Lục Tiêu Bá đưa cô trở lại căn biệt thự này chắc chắn cô ta còn hận cô cay đắng, chuyện này chắc chắc do cô ta một tay dựng lên. Nhưng, tại sao? Lục Tiêu Bá ngày nào còn tin cô vô điều kiện lại tin những lời không chứng cứ từ miệng Cố Minh Minh. Mọi thứ đối với cô như sụp đổ, tất cả...tất cả mọi chuyện đang xảy ra khiến cô không thể suy nghĩ chính xác mọi quan điểm.

"Không, không. Em không có...em không giết bà ấy...em không có mà...aaaaaa." Tô Hiểu Du hét lớn, tay ôm chặt đầu vò vò thật mạnh. Hai chân co rúm lại với nhau như kẻ vô hồn, như thể cô phát điên rồi vậy.

"Hiểu Du, không sao, đừng sợ, đừng sợ." Trần Phong lập tức ôm lấy cô chấn an, cơ thể lạnh ngắt của anh chạm vào da thịt mềm mại của cô khiến cả hai không khỏi rùng mình.

Lúc này đây cô chỉ muốn đẩy xa Trần Phong ra khỏi mình, cô không muốn anh chạm vào cô thêm một phút nào cả.

Tay vừa chạm vào eo anh, liền cảm thấy nhớp nháp, thứ gì đó dính dính ở trên tay cô khiến cô rùng mình.

"Cái gì vậy? Người anh...có gì đó..." Tô Hiểu Du đẩy Trần Phong ra, tay mò mẫm trong túi quần. Chắc chắn phải còn điện thoại, chiếc điện thoại vẫn nằm trong túi cô chứ? Hay đã rơi rồi?

Bắt nắm được điện thoại trong túi cô liền run run bật lên đèn flash, ánh sáng lóe mắt phụt lên rọi thẳng vào Trần Phong khiến anh không thể mở mắt.

Trước mặt cô là hình bóng thậm tệ, vô cùng thậm tệ của Trần Phong...

Cơ thể anh trên dưới đều đầy rẫy những vết thương sâu hút, máu đỏ loang lổ khắp nơi, mặt anh hốc hác hơn cả mấy ngày trước. Quầng thâm mắt anh đã đen lại.

"Sao lại ra nông nỗi này?" Cô òa lên khóc ôm lấy Trần Phong thật chặt.

Tại sao chỉ mới vài ngày mà anh lại biến thành ra như vậy chứ. Trần Phong của cô đâu? Ngồi ở đây, trước mắt cô không khác gì một người sắp rời xa cõi trần.

"Đừng...đừng khóc. Anh không sao." Anh đau khổ nhìn cô, sớm mi mắt anh cũng rơi xuống giọt lệ. Là giọt lệ bất lực đầu tiên anh dành cho cô, dòng lệ cay đắng hơn bất cứ thứ gì khác.

"Em xin lỗi anh...ư...hư...em xin lỗi." Cô lắc đầu nguây nguẩy, nước mắt rơi tõng xuống vai anh.

"Không có. Nín đi, nín...anh ổn, anh chỉ lo cho em." Trần Phong nhẹ giọng, hơi thở chầm chậm của anh khiến Tô Hiểu Du càng thêm đau lòng.

"Em không sao hết, em vẫn khỏe mạnh. Anh nói đi, là ai đã khiến anh ra nông nỗi này? Là ai?" Cô hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng to mang theo nhiều tia phẫn nộ.

"Anh..."

"Là Lục Tiêu Bá? Là anh ta, là anh ta đúng không, đúng không anh?" Cô chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt không thể tin được, tay buông thõng xuống đất vô vọng nhìn vào những vết thương của Trần Phong.

Trần Phong lập tức im lặng, anh tiếp tục dựa người vào bức tường lạnh băng.

"Sao anh không nói gì chứ?" Cô gặng hỏi bằng được, tay bám nhẹ vào anh lay lay.

"Ừm." Một tiếng động nhỏ phát ra từ miệng anh, âm thanh không quá lớn và rõ ràng nhưng đủ để khiến Tô Hiểu Du nghe rõ và khắc sâu trong tâm.

Lục Tiêu Bá thật ác độc, anh ấy đã làm gì có lỗi chứ? Những vết thương này không nhầm là do dùng roi da đánh một cách dã man, Lục Tiêu Bá xưa nay đâu có bạo lực như vậy?

"Phong, chúng ta phải làm sao đây? Em phải làm gì để giúp anh thoát ra khỏi đây?" Cô ủy khuất tựa đầu vào vai anh, giọng nói mềm nhũn mang theo sự bất lực.

Trần Phong hướng mắt xuống nhìn người phụ nữ xinh đẹp đã bị hai dòng máu nhuộm đỏ cả cơ thể, bất giác trong lòng như bị hàng ngàn lưỡi dao cắt xé.

"Em sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đến giải thoát cho chúng ta." Cô chợt nảy ra ý nghĩ điên cuồng, tay cầm lấy điện thoại dơ lên, những đâu ngón tay run run trên bàn phím.

Rầm.

"Ở nơi bẩn thỉu này cũng có thể tình cảm.Thật đáng ngưỡng mộ."

Cánh cửa hầm tối bất ngờ bị đạp ra thật mạnh, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài lọt vào. Ảnh bóng cao lớn, trên mặt là một màu tối đen xuất hiện. Là Lục Tiêu Bá!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 166: Tôi bức chết em
"Lục...Lục..." Tô Hiểu Du bất giác bám chặt lấy Trần Phong, mặt tái đi không còn một giọt máu.

"Trần Phong, tôi gian giữ anh ở đây, muốn anh cải tâm nghĩ lại. Hóa ra anh vẫn còn để mắt tới người phụ nữ của tôi? Đáng chết!" Lục Tiêu Bá đi tới, tiếng bước chân đanh sắc vang cả ngục tối, đủ để biết cái ngục này rộng lớn cỡ nào.

Trần Phong cắn răng thật chặt không cam tâm nhìn Lục Tiêu Bá đang dần bước đến.

"Hửm? Nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy?" Lục Tiêu Bá đưa chân lên đạp thật manh vào lồng ngực Trần Phong, chỉ nghe một âm thanh va đạp mạnh giữa Trần Phong và mặt đất cất lên.

Lục Tiêu Bá nhếch mép, đôi đồng tử đen nghịt đến đáng sợ.

"Phong!" Tô Hiểu Du hét lên tiến tới muốn đỡ Trần Phong dậy.

"Chậc. Đau lòng sao?"

Còn chưa kịp động vào Trần Phong, Tô Hiểu Du đã bị Lục Tiêu Bá tóm chặt cánh tay. Anh bóp chặt như muốn nghiền nát tay cô ra thành trăm nghìn mảnh.

"Lục Tiêu Bá anh buông tôi ra. Tôi đã nói tôi không giết bà ấy mà...tôi không có. Hãy thả anh ấy ra, đừng làm gì sai trái nữa." Cô nghẹn nghèo trong lời nói, hốc mắt đỏ au vì khóc đã lâu.

Anh nhìn cô hồi lâu, gương mặt lạnh lùng dẫn biến sắc sau đó đẩy cô mạnh xuống. "Chết tiệt! Muốn cứu anh ta chi bằng cứu bản thân trước."

"Hiểu Du..." Trần Phong đau lòng nhìn cô yếu đuối nằm dưới đất đang cố bò dậy.

"Hiểu Du Hiểu Du Hiểu Du! Ai cho anh gọi tên Hiểu Du thân mật như thế? Khốn nạn, đi chết đi!"

Lục Tiêu Bá giơ nắm đấm lên cao, một giây đấm thằng vào mật Trần Phong một cách không thương tiếc, máu từ miệng Trần Phong cứ thế tuôn ra, âm thanh rên rỉ từ Trần Phong cũng ngày một rõ.

"Anh điên rồi, anh cút đi! Cút đi để tôi và anh ấy yên. Cút!" Tô Hiểu Du nghiến răng đứng bật dậy, dùng hết sức lực cuối cùng đánh đập lên người anh, Lục Tiêu Bá là đồ khốn nạn, là đồ chết tiệt!

Một dòng máu nóng tuôn thẳng lên đại não của Lục Tiêu Bá, anh đưa tay túm miệng cô thật chặt, gương mặt đằng đằng sát khí.

"Muốn tôi thả em và anh ta ra? Muốn làm vợ tên đó? Trốn bỏ cái danh đã giết mẹ của tôi? Tô Hiểu Du e là không dễ dàng như vậy!" Lục Tiêu Bá nhìn cô không hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cô giống như báo săn mồi, Tô Hiểu Du vô thức nắm tay lại, toàn thân khẽ run lên vô thức.

"Người đâu, đem hắn ta lên phòng tôi. Trói chân tay hắn lại ở cuối chân giường, vị trí phải thật tốt! Tốt nhất để hắn có thể thấy toàn bộ cái giường một cách thoải mái." Lục Tiêu Bá nắm chặt tay thành quyền, nét mặt không hề có ý định thay đổi suy nghĩ.

"Anh...anh định làm gì?" Cô cất giọng run rẩy, sau đó nhìn xuống Trần Phong, người vẫn đang ôm lấy cơ thể đau đớn.

"Làm gì à? Tôi hiếp chết em!" Dứt lời Lục Tiêu Bá bế thốc cô trên vai, hai tay rắn chắc giữ cô thật chặt, mặc cho Tô Hiểu Du cắn xé Lục Tiêu Bá vẫn bước chân thật nhanh và đều ra khỏi u ngục.

Tô Hiểu Du cứng đờ người, cơ thể bị anh đem đi ngày một xa. Cô ngớ ngẩn không phản kháng nữa, cô biết...cô biết làm sao có thể phán kháng được anh chứ. Trần Phong, là em hại anh. Em hại anh thật rồi...

Trong căn biệt thự vắng lạnh không một bóng người. Đám người to cao phía trước đi cách xa Tô Hiểu Du chỉ vài mét, họ kéo lê Trần Phong trên mặt đất như kẻ ở, họ có thể cõng anh ấy mà, tại sao?

Lục Tiêu Bá chậm chậm đi vào trong phòng, cửa phòng được đám người thân cận của anh chốt lại từ bên ngoài, anh quăng cô thật mạnh lên giường lớn, cảm giác như những chiếc xương sườn của cô gãy ra từng đốt, cú va đập này khiến cô như chết đi sống lại.

Ánh trăng chiếu rọi vào giường qua khung cửa sổ lớn, đối diện với cô là Trần Phong, người đang bị trói tứ phía dưới góc tường phía trước. Trần Phong đang nhìn cô, nhìn cô bằng đôi mắt vô hồn, màu đỏ của máu nhuộm cả cơ thể anh, áo anh sớm đã bị rách thành nhiều mảnh.

Tô Hiểu Du cắn chặt môi, một dòng máu rỉ ra nhưng lại không khiến cô đau đớn. Thứ làm cô thấy đau bây giờ chính là Trần Phong, người đang phải hứng chịu từng cơn giày vò từ chính chồng cũ của cô, người lẽ ra phải được hạnh phúc như những gì cô đã từng hứa.

Cô chưa kịp lên tiếng, tay vừa mới đưa lên về phía Trần Phong, lập tức khựng lại...khựng lại khi bắt gặp nụ cười kì lạ của Trần Phong...

Anh cười dịu dàng, vẫn là nụ cười ấp áp như nắng nhẹ sớm mai cô đã nhìn thấy mỗi ngày. Anh cười sao? Anh cười vì muốn chấn an cô, anh cười vì muốn cô không phải lo lắng cho anh, hay anh cười vì điều gì khác?

Tô Hiểu Du đưa tay lên lau má, nấc lên từng cơn đáng thương. Hồi bé cô cứ ước mơ mình sẽ gặp được bà tiên, lớn lên cô không ước như vậy nữa, bởi cô biết đó là điều không bao giờ sẽ xảy ra, bởi cô biết đó chỉ tồn tại trong cổ tích...nhưng tại sao bây giờ cô lại chỉ mong một bà tiên xuất hiện ban cho cô một điều ước...cô ước rằng mọi chuyện cô gặp phải đều là mơ...làm ơn...là mơ.

Đột nhiên một sức mạnh nào đó ấn sâu cô xuống giường. Cô bất giác nhắm chặt mắt.

"Còn đang tưởng tưởng cái gì tốt đẹp với anh ta? Vậy thì để anh ta nhìn thấy thứ tốt đẹp mà tôi dành cho em. Ngay bây giờ." Lục Tiêu Bá rít lên từng chữ, cơ thể anh đè lên Tô Hiểu Du khiến cô không thể nhúc nhích.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 167: Lửa dục nhấn chìm đau thương (H+)
Chiếc áo sơ mi đen của anh lập tức bị chính anh xé ra thành hai mảnh trước ngực,trước mắt Tô Hiểu Du lộ ra khoảng thịt trắng khỏe. Ánh trăng len lỏi soi qua vùng bụng anh, cơ bụng phập phồng theo hơi thở của anh, hơi thở nóng đến nỗi Tô Hiểu Du phải đỏ mặt.

"Anh làm gì? Đừng, đừng..." Cô đột nhiên rướn người lên khi những ngón tay anh trườn sâu vào lớp áo của mình.

Trước mặt Trần Phong sao? Lục Tiêu Bá đang làm gì vậy? Trần Phong đang ở đây, anh ta tính làm gì chứ?

Lục Tiêu Bá nhếch mép nhẹ, tiếp tục hành động của mình, anh hôn sâu môi cô một cách thuần thục.

Cô cắn chặt răng ngăn cản những nụ hôn từ môi anh giáng xuống, mặt quay sang tứ phía, môi không ngừng mấp máy ra những âm thanh phản kháng.

"Phong, Phong!" Bất giác cô hét lớn, sau đó đúng lúc lại giành cơ hội hoàn hảo cho Lục Tiêu Bá len lõi lưỡi vào miệng cô.

"Hiểu Du..." Trần Phong chết lặng nhìn cảnh tượng phía trước, nhìn chính người phụ nữ mình yêu bị tên đàn ông khác xâm chiếm. Khóe mi anh tuôn ra dòng nước nóng, anh mở to tròng mắt vô hồn.

"Phong...aa!"

Trong phòng lại lần nữa vọng tới những âm thanh suy đồi càng ngày càng to hơn. Tô Hiểu Du nằm bên dưới Lục Tiêu Bá, toàn thân dần lộ ra những khoảng thịt trắng ngần, lớp áo của cô đã bị người đàn ông bên trên vần vò rách nát, quần của cô cũng theo tay Lục Tiêu Bá dần rời ra.

"Hộc...Tiêu Bá, tôi xin anh. Đừng làm như vậy, Phong còn ở đây, anh muốn hành hạ tôi như nào cũng được, thả anh ấy ra được không? Tôi sẽ hầu hạ anh suốt đời. Ư..."

Lục Tiêu Bá mạnh bạo cắn vào quai xanh cô, không quên nghiến răng thật mạnh cho đến khi da thịt cô tuôn ra một dòng máu tanh đỏ au.

"Hiểu Du? Hiểu Du..." Trần Phong phía cuối bức từng không ngừng giẫy giụa cố thoát ra khỏi những thắt dây thừng thật chặt đang nằm trên tay và chân anh. Càng cố thoát ra chúng càng siết tay Trần Phong càng chặt, từng vết hằn hiện lên trông rõ.

Lục Tiêu Bá giữ hai tay cô sang ngang, miệng đưa xuống liếm lấy lòng bàn tay cô. Cảm giác nhột nhột ở đó khiến Tô Hiểu Du phải mím chặt môi. Nhìn thấy cô cố gắng kiềm chế, Lục Tiêu Bá càng mạnh bạo hôn từ cổ tay lên đến trong bắp tay cô, những nơi có dây thần kinh nhạy cảm nhất của con người, chỉ là những nơi đơn giản lại khiến cô rên nhẹ lên mờ ám.

Anh vừa hôn vừa liếm nhẹ quanh tai Tô Hiểu Du, dưới tai cô đã đỏ ửng, cô không ngừng tránh đi những nụ hôn của Lục Tiêu Bá trái lại càng khiến anh thêm động lực tiến tới.

Lục Tiêu Bá lập tức ngậm chặt hai thỏ của cô, chiếc lưỡi anh vân vê quanh vùng thịt nhỏ sau đó mút mạnh một cái khiến Tô Hiểu Du giật này mình nhắm chặt mắt.

"Ư...hưm...aa." Nước mắt cô chảy ròng, hai tay đưa lên che mặt.

Lục Tiêu Bá lạnh lùng bóp chặt lấy trái đào đầy đặn, miệng từ nhụy hoa hồng hào lướt xuống, lưỡi anh dừng lại ở vùng bụng, nơi rốn cô đang run rẩy bởi hành động của anh.

Anh nhếch mép ngoái đầu lại phía sau, nhìn thấy Trần Phong đang nhìn về phía hai người. Trên mặt sớm đã rơi xuống giọt lệ quý giá của đàn ông. Chưa đâu, Trần Phong, anh phải nhìn tôi từ từ tận hưởng khoái cảm mà cô ấy mang lại cho tôi!

"Áaa...không, không mà..." Tô Hiểu Du cắn chặt tay la lên, Lục Tiêu Bá đang liếm láp bụng cô, hôn sâu bụng cô, hơi thở của anh khiến cô không thể nằm im, miệng cô không hề muốn phát ra những tiếng dâm đãng như này, cảm giác như cô dần quên mất đi sự tồn tại của một nam nhân khác trong phòng, nam nhân đang chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối...

Lục Tiêu Bá bất ngờ dang rộng chân cô, không quên đặt cơ thể của anh vào giữa hai chân cô để Trần Phong phía sau không thể nhìn thấy bộ phận nào của cô.

Tô Hiểu Du chưa kịp bất ngờ với hành động của anh, lập tức toàn thân cô giật bắn. Miệng anh áp sát vào hai cánh hoa hồng của cô mà mân mê lấy u cốc nhỏ, hơi nóng từ miệng anh khiến cô như chết đi sống lại.

"A...aaa...hư....ớ...ha...haa ư."

Khuôn mặt đỏ lựng gợi tình của cô hiện ra trước mắt Lục Tiêu Bá, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt kiều diễm càng khiến cô thêm xinh đẹp, từng tiếng rên hoan ái của cô lọt thỏm thẳng vào tai Trần Phong. Trần Phong nuốt nước bọt thẫn thờ nhìn cảnh tượng mờ ám phía trước. Tai anh đang nghe thấy những âm thanh gì đây? Đó là những âm thanh ngọt ngào, quyến rũ của cô mà anh chưa từng một lần nghe thấy. Người đang làm cô mãn nguyện bây giờ, chính là chồng cũ của cô...là người mà Tô Hiểu Du vẫn còn rất yêu...

"Đừng mà...buông ra đi...a...nóng, nóng quá." Tô Hiểu Du thở dồn dập túm lấy tóc Lục Tiêu Bá, cố đẩy đầu anh ra khỏi hạ thân mình, cuối cùng Lục Tiêu Bá vẫn dùng lưỡi và miệng chêu chọc vùng nhạy cảm của cô, gương mặt lạnh tanh của anh dường như không có ý định dừng lại.

Lưỡi anh lườn sâu vào trong nơi chật hẹp đang ướt át, ve nhẹ hạt trân châu nhỏ nằm giữa hai cánh hoa ma mị của cô, bất ngờ anh dùng răng cắn nhẹ vào hạt trân châu khiến Tô Hiểu Du ré lên.

"Áaa. Hức...hức..." Cảm giác này...cô lên đỉnh rồi, không chịu được, cô sẽ ra mất!

Cảm thấy bảo bối nhỏ ngày ra mật ái càng nhiều, Lục Tiêu Bá hạ thân cô xuống, đặt hai chân cô lên hai đùi anh, dùng cự long sớm đã sưng phồng đâm vào u cốc cô thật mạnh không thương tiếc.

"Á..."

Tô Hiểu Du rướn thân trợn mắt lên, đau quá...đau thật đấy...

"A...a...aa...ha...hư..."

Lục Tiêu Bá đâm thật mạnh cự long sâu vào bên trong cô, từng nhịp từng nhịp như lưỡi đao khiến Tô Hiểu Du la lên thật lớn, tay cô bấu chặt vào da thịt anh, khóe mi lăn xuống giọt lê trong suốt, cô chợt nhận ra...Trần Phong đang ở đây...

Cô không xứng đáng với Trần Phong, không xứng nữa rồi...ngay từ đầu cô đã sai khi quyết định lôi Trần Phong vào cuộc chơi nguy hiểm này, cô sai rồi, sai thật rồi...anh ấy sẽ sao đây? Anh ấy sẽ chịu được ư?

"Phong, phong...ư....phong em xin lỗi...a...em, xin, lỗi..huhu...hức..."

Lời nói của cô tức khắc bị Lục Tiêu Bá chèn miệng lên hôn tới tấp, tay anh giữ chân cô thật chặt, thân dưới không ngừng luận động, hơi thở nóng bỏng của anh liên tục hầm hập vào mặt cô, không được rồi...không được...tại sao cô lại mẫn cảm với anh như vậy chứ, mỗi lần Lục Tiêu Bá làm vậy, cô đều muốn tan chảy...

"Ra...tôi ra, a!" Cô hét lên một hơi, thế mà trong cơ thể cô cũng cảm nhận được thứ đông đặc nóng tuôn trào trong mình. Lục Tiêu Bá...cũng ra rồi? Ra trong cô rồi?

Lục Tiêu Bá gầm lên, gương mặt hảo sắc ngẩng cao lên dùng toàn lực bắn sâu vào hạ thân cô. Bên trong thân cô nóng như muốn hút sâu anh vào, bảo sao mà không lên đỉnh cho được?

Trần Phong siết chặt bàn tay, mặt anh quay đi nơi khác, sao mà anh có thể chịu đựng cảnh tượng này đây? Sao ông trời lại ác độc với anh như vậy? Sao ông trời lại để anh hứng chịu mọi cảm giác khổ đau trên thế giới này...anh biết rồi...Tô Hiểu Du, vốn dĩ em đã không thuộc về anh, không hề.

Trần Phong nở nụ cười đau đớn, thầm chúc phúc cho cô gái nhỏ mà anh từng yêu thương. Cũng chính là lúc đôi mắt anh nhắm nghiền, đau...thật là đau chết đi được, đầu anh đau quá..lồng ngực đau, trái tim đau còn đau gấp trăm lần...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 168: Những người thân thương nhất đã rời đi (H)
Lục Tiêu Bá hít một hơi thật lạnh, tiếp tục đè úp Tô Hiểu Du xuống giường, chân cô gấp lại hạ thân nhổm lên để khiến anh thực hiện dễ dàng những hành động mình muốn, tay anh tóm chặt eo cô, đầu gối anh quỳ xuống tấm nệm trắng mịn.

"Anh làm gì vậy?" Cô ngớ ngẩn bật ra một câu hỏi.

Vừa làm xong mà, Lục Tiêu Bá như vậy còn cảm thấy chưa đủ?

"Im lặng." Lục Tiêu Bá nhéo nhéo mi tâm, tay đưa lên cao tét vào mông cô một cái để lại dấu tay đỏ hằn.

"Aa!"

Lục Tiêu Bá áp ngực vào tấm lưng cô, hai tay luồn xuống dưới chạm vào hai trái bồng đào căng mọng đậm sắc xuân quang đẹp đẽ. Anh nhào nắn thành nhiều hình thù khác nhau, khi nhẹ nhàng, khi mạnh bạo khiến Tô Hiểu Du cắn răng rên la.

Cự long anh đặt sát cửa huyệt hồng hào của cô, anh dùng cự long mơn trớn quanh cánh hoa hồng, đưa lên...đưa xuống, trượt theo đường rãnh nhỏ của Tô Hiểu Du khiến cô khó chịu đến bật hơi, thà để anh đưa vật nóng đó vào còn hơn dùng nó chêu đùa cô quá đáng như vậy.

"Sao? Hãy nói lên ý muốn của mình." Đột nhiên Lục Tiêu Bá cất giọng trầm, nghe thấy sự mờ ám bên trong.

"Ý, ý muốn?" Cô ngây thơ đáp trả, đôi mắt to tròn xinh xắn dường như không hiểu ẩn ý bên trong lời nói của anh.

Lục Tiêu Bá tiếp tục chà sát cự long quanh u cốc ướt át của cô, càng chà lâu càng khiến hạ thân cô ngứa ngáy như hàng trăm nghìn con kiến lửa đốt, vừa ngứa ngáy vừa nóng ran như lửa thiêu đốt.

Tô Hiểu Du dường như quên hết thảy mọi chuyện đã xảy ra, quên mất bản thân cô đang trong hoàn cảnh nào. Cái bây giờ cô cần là thỏa mãn nhu cầu cô đang không thể tự xử lí.

"Làm, làm ơn..." Cô nuốt nước bọt, sau đó dừng lại không nói gì nữa. Mồ hôi từ trán cô lõng tõng rơi xuống tấm ga giường, những giọt mồ hôi trong suốt từ tấm lưng chảy xuống vòng eo thon thà như ngọc bích của cô. Tại sao lại nóng vậy chứ? Đây là thời tiết mùa thu ư?

"Làm ơn?" Lục Tiêu Bá cất giọng ảm đạm đầy kiêu ngạo, nhìn người phụ nữ lõa thể phía dưới bằng đôi mắt kì lạ nhưng mặc nhận. "Để tôi đáp ứng." Anh hắng giọng rồi cắm sâu vật thỏ sưng tấy còn nóng hổi vào trong cô, di chuyển mạnh bạo hơn cả ban đầu.

Căn phòng tĩnh lặng cứ thế phát ra âm thanh "bạch bạch" mờ ám ma mị, âm thanh hoan ái mà dâm dục khiến Tô Hiểu Du phải đỏ mặt tím tai. Cả người cô rung lắc theo từng nhịp Lục Tiêu Bá ấn sâu, cô thở hắt ra, muốn hãm lại âm thanh nhưng có thể không chịu nghe lời. Thật muốn ngất đi vì anh...

Thấy cô bịt miệng che đi âm thanh vui tai, Lục Tiêu Bá không cam lòng cúi xuống cắn tai cô, hà hơi vào tai cô liên tục. Tô Hiểu Du hơi run đầu lại, aaa, nóng!

"Nóng, ha...ha, ứ..." Tô Hiểu Du không chịu nổi liền buông tay khỏi miệng đưa lên che lấy tai của mình.

Anh bất giác nhếch mép, đây mới chính là Hiểu Du, là người mang đến cho anh cảm giác tuyệt vời. Và cảm giác, chết chóc.

"Aaaa...sâu...sâu quá rồi!" Tô Hiểu Du há miệng thở dốc, khuôn mặt ửng hồng yêu kiều.

Nằm sấp như này khiến Lục Tiêu Bá càng mãnh liệt, anh quá mạnh mẽ, cô càng không thể chịu được.

Bên dưới nam căn cứ thế ra vào đều đặn, càng ngày càng nhanh, bàn tay lớn siết chặt eo cô ngăn cản cô bò lên phía trước khiến anh không thể đưa vào sâu hơn. Anh tét thêm một cái mạnh vào mông cô, độ đàn hồi của nó khiến anh như phát điên, bao nhiêu năm? Bao nhiêu năm anh vẫn nghiện cơ thể cô như một thứ thuốc không thể cai, dường như chỉ cần hòa quyện thân thể với cô anh quên hết đi tất thảy mọi lo âu.

Lục Tiêu Bá nhếch miệng cười tà,đúng vậy. Hét đi, rên la đi! Anh thích!

"Ư ư ư ư...hư..."

Từ bên dưới anh Tô Hiểu Du ngậm chặt răng vào tấm ga giường như một bé cún ngoan ngoãn, nhìn thân cô bấy giờ không khác gì cái cầu trượt~

"Thả lỏng ra!" Lục Tiêu Bá rít lên từng hơi, bám chặt mông cô nhưng thân vẫn luận động đều đều.

Cái gì mà thả lỏng chứ. Biến thái!

"Chết tiệt, a! Chặt quá. Tại sao lại chặt hơn như vậy?" Anh cất giọng lãnh khốc đầy tà đạo.

Lục Tiêu Bá banh rộng chân cô ra, chỉ muốn nới lỏng cái thứ ấm nóng đang nuốt chửng anh từng chút từng chút một.

"Anh thật quá đáng!" Cô nhận ra hành động của anh liên ngoái đầu lại trách móc, tại sao anh lại dê già như vậy chứ?

"Cô Tô đây nằm im hưởng thụ như vậy còn không thấy thoải mái?" Lục Tiêu Bá lạnh nhạt hất mặt, đáy mắt là sự xa lạ. Không hề giống với trước đó.

Tô Hiểu Du rùng mình một cái, cô mất hẳn cảm giấc nâng nâng ban đầu, thay vào đó mới nhận ra mình vừa làm những điều sai trái.

Cô bật dậy tiến về phía trước, dứt thứ còn nóng của anh ra khỏi hạ thân mình, lấy tấm chăn trắng tinh khôi bên cạnh quấn chặt lấy mình.

Lục Tiêu Bá kinh ngạc trước hành động của cô, rất nhanh lấy lại điềm tĩnh cùng gương mặt bá khí lạnh hơn tảng băng nghìn năm, chính là gương mặt lúc anh phát hiện cô nằm cạnh vũng máu của mẹ anh. Cảm giác ghét hận cô...đã quay trở lại.

Tô Hiểu Du luống cuống bò xuống giường, cô muốn chạy ra khỏi nơi này, đột nhiên cô thấy Trần Phong, người đang bị sợi dây thừng kéo căng hai cánh tay nhưng đầu đã gục xuống từ lúc nào. Anh bất động bên bức tường lạnh lẽo, không cử động, không phát ra âm thanh.

"Phong!!!" Tô Hiểu Du nhào tới, cô hét đến khản đặc cả cổ, cô lay lay thân thể anh, cô vỗ nhẹ nhàng vào mặt anh, cô vuốt lên mái tóc ngắn đen tuyền của anh.

Phong...không tỉnh lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,337
Điểm cảm xúc
6,063
Điểm
113
Chương 169: Chúng ta được giải thoát rồi
Lục Tiêu Bá nhíu đôi mày sắc. Anh chầm chầm mặc lại quần áo, gương mặt không một chút biểu cảm khi nhìn thấy Tô Hiểu Du đang cố gắng cởi sợi dây thừng ra khỏi tay Trần Phong. Trên mặt cô lại giàn giụa thứ nước chân thành, nước mắt!

Cô dễ khóc với người khác vậy à? Tô Hiểu Du bây giờ mè nheo vậy sao?

Hừ! Thứ đàn bà rẻ tiền. Đáng khinh!

Ngày hôm nay, Tô Hiểu Du đã giết chết mẹ anh. Cướp đi sinh mạng người đã nuôi nấng anh, dạy bạo anh từ khi mới lọt lòng. Nhẫn tâm đẩy mẹ anh đến u ngục tồi tàn bên kia thế giới.

Bố anh, người yêu thương Giản Ngọc Thúy nhất trên đời. Người luôn lạnh nhạt với mẹ anh nhưng lại thương bà ấy vô điều kiện. Người đã ở cùng bà ấy suốt mấy chục năm...

Ông ấy đã mất đi người vợ duy nhất trên đời, mất đi tài sản vô giá của ông ấy. Có trời mới biết Lục Lâm Cổ đang đau khổ thế nào bên thi hài bà ấy, có đất mới biết được Lục Hàn Liên, em trai anh đang căm hận Tô Hiểu Du như thế nào...

Nhưng hơn hết, không ai biết anh đang khổ tâm ra sao! Người đàn bà anh tôn trọng và yêu thương nhất bị giết bởi chính cô gái anh coi là cả sinh mạng, bởi chính cô gái anh đặt hàng nghìn niềm tin yêu. Anh phải làm thế nào với cô đây?

Hành hạ cô? Giết cô? Đánh đập cô? Hay giết chết từng người nhà cô, giết chết mẹ cô như cách mà cô đã giết mẹ anh? Bắt buộc phải làm vậy ư?

Anh không muốn...tại sao chứ! Tại sao là cô! Tại sao cô lại cưỡm đi sinh mệnh vô tội đã bên anh suốt hai mươi chín năm.

"Phong! Phong! Anh tỉnh lại đi, trời ơi! Lục Tiêu Bá, anh ấy bị sao vậy? Mau cứu anh ấy, mau cứu anh ấy đi!" Tô Hiểu Du quay phắt lại, tâm trạng hỗn loạn vô cùng, tấm chăn đã rơi ra khỏi cơ thể, cô bò đến trước chân Lục Tiêu Bá.

Anh nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia chua xót. Không phải vì thấy cô quan tâm kẻ khác, không phải vì thấy cô van xin cho kẻ khác.

Chính là vì nhìn bộ dạng cô bây giờ.

Toàn thân cô đầy vết bầm tím do chính anh gây ra, mồ hôi cùng nước mắn chan hòa, máu từ xương quai xanh cô ri rỉ chảy ra, mái tóc dài bết dính ôm chặt lấy khuôn mặt cô. Nhìn thấy Tô Hiểu Du, người anh thương yêu nhất như vậy...anh nói không đau lòng có lẽ là dối lòng...

"Đi đi."

"Hả?"

Cô ngừng khóc ngước lên. Lục Tiêu Bá vừa nói gì vậy?

"Tôi nói đi khỏi đây. Cút đi cùng anh ta." Hai tay anh đút thì quần, ánh mắt như lưỡi dao vô tình găm vào da thịt cô từng giây phút.

Lục Tiêu Bá chịu buông tha cho cô sao? Anh đang đuổi cô đi khỏi đây, anh...anh không muốn hành hạ cô mặc dù anh căm hận cô đến tận xương tủy?

Tô Hiểu Du nín thở quay lưng lại, tay cố gắng cào cấu sợi dây đang thắt chặt tay Trần Phong, gương mặt khổ sở cứ thế rơi nước mắt, Trần Phong đang ngất đi, nhưng cô không thể tháo thứ dây này, chết tiệt, cô thật vô dụng!

Lục Tiêu Bá nhìn thân thể của cô cô loay hoay trước mặt nam nhân khác, đột nhiên khó chịu quay lưng đi.

Tô Hiểu Du đang tháo dây đột nhiên từ phía sau bị ném tới thứ gì đó vào lưng. Cô quay lại thấy dưới đất là một bộ quần áo.

Cô nhìn Lục Tiêu Bá khó hiểu.

"Mặc vào."

Anh siết chặt tay trong túi quần, thô lỗ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tô Hiểu Du giật mình nhìn xuống, có chút xấu hổ rồi đứng lên định chạy vào nhà tắm thay đồ. Đúng lúc này cô lại thấy Trần Phong nhăn mặt đau đớn mặc dù bất tỉnh. Không còn thời gian để xấu hổ nữa!

Cô lập tức mặc quần áo vào trước mặt Lục Tiêu Bá, đôi mắt kiên định của cô nhìn Lục Tiêu Bá như người xa lạ. Mặc xong không nói không rằng cô chạy đến lục ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra cây dao rọc giấy cắt đứt lần lượt các sợi giây thừng.

Lục Tiêu Bá nhìn cô, hận không thể đem cô nuốt vào bụng mình. Trần Phong đối với cô quan trọng đến vậy?

Dây đã được gỡ bỏ. Tô Hiểu Du đỡ Trần Phong đứng dậy khó khăn, sức một người phụ nữ và một người đàn ông không thể so sánh.

Cô đỡ Trần Phong ra đến cửa, nhận ra còn điều gì muốn nói, cô quay mặt lại, thần sắc sắc sảo cùng giọng nói nghị quyết.

"Chuyện ngày hôm nay...tôi thật sự không giết chết mẹ anh."

Nói rồi cô đỡ Trần Phong ra khỏi phòng, để lại hình bóng đơn độc của Lục Tiêu Bá phía trong, anh đứng im như tượng tạc, nét mặt đa sầu không thể nhận thấy rõ nội tâm.

Thoát ra đến bên ngoài biệt thự Hạnh Phúc. Tô Hiểu Du lập tức gọi đến một chiếc taxi, hồi lâu xe đến cô gấp gáp nhờ tài xế đưa Trần Phong vào trong, chiếc xe hướng đến bệnh viện ngay khi cô nói địa điểm.

Trong chiếc xe ngột ngạt mùi máu tanh của Trần Phong, mặt anh nhễ nhại mồ hôi cùng máu khô. Tô Hiểu Du bặm chặt môi, cô muốn giết bản thân mình một nghìn lần.

"Tỉnh lại đi Phong, anh tỉnh lại đi." Cô nói mơ hồ, giọng nói run run. Tay cô liên tục vuốt mặt anh.

"Tỉnh lại đi anh. Đừng làm em sợ, em hứa...em sẽ không làm anh đau thêm lần nào nữa. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh."

Trần Phong vẫn bất động không động đậy, hơi thở vẫn yếu ớt.

"Chúng ta...được giải thoát rồi." Cô hít một ngụm khí lạnh, hơi điều hòa cành làm cô run rẩy.

Quả nhiên lời nói như có phép màu, Trần Phong từ từ mở mắt, chỉ là...mắt đã mở nhưng thứ anh thấy là...một màu đen.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top