Kể từ ngày hôm đó thái độ của Hoàng Hậu đối với tôi cũng có một chút thay đổi, hoặc là do tôi tưởng tượng ra. Nhưng cứ mỗi lần Hoàng Hậu đến lãnh cung thăm mẫu thân, người đều mang rất nhiều điểm tâm rất ngon đến hối lộ cho tôi. Mỗi lần nhận điểm tâm, tôi đều nói tốt về Hoàng Hậu mấy câu trước mặt mẫu thân.
Sau một khoảng thời gian ngắn trụy lạc vào trong đống điểm tâm thì cân nặng của tôi đã đạt đến mức báo động. Cho đến hôm nay, Dâu Béo không còn buồn hỏi ý kiến tôi có muốn giảm cân nữa hay không, mà trực tiếp mở ra khóa huấn luyện giảm cân cưỡng chế.
Dâu Béo tức giận nói:
- Xin ký chủ chuẩn bị tinh thần, khóa huấn luyện sẽ được thực hiện trong vòng 5 giây nữa.
Tôi đang cắn dở miếng bánh đào mềm mại ngọt lịm thì nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, chưa kịp nghĩ gì tôi liền vội cho hết miếng bánh vào miệng. Người ta nói rằng không được phí phạm đồ ăn, nhất là đồ ăn ngon nếu không sẽ đến một lúc nào đó không có gì ăn cả.
Vừa nuốt hết bánh xuống cổ họng, hệ thống liền bật chết độ cảnh báo đỏ, tự động điều khiển cơ thể tôi chạy bộ quanh lãnh cung, tội chạy được 1 vòng mặt mày liền tái xanh tái đỏ, thở không ra hơi, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được mà tiếp tục chạy.
Tôi vừa thở hồng hộc vừa hỏi Dâu Béo, tiếng hỏi đức quảng phải nói một lúc mới hết một câu.
- Mệt… chết rồi
- Hệ thống… chết tiệt
- Không sợ… xảy ra… án mạng… sao?
Dâu Béo thể hiện trạng thái vô cùng động viên mà an ủy Lục Thiên Hương:
- Xin ký chủ yên tâm, hệ thống sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của ký chủ. Bài huấn luyện này được thiết kế hoàn toàn phù hợp với thể trạng của ký chủ, tuyệt đối có thể giúp ký chủ lấy lại vóc dáng xinh đẹp.
Tôi dơ tay lên biểu thị mình muốn nghỉ ngơi một lát, vẻ mặt đầy tha thiết nhìn Dâu Béo.
- Cho… cho… ta… nghỉ... một… lát…
Dâu Béo làm một bộ mặt thờ ơ nói:
- Xin ký chủ tiếp tục chạy, hệ thống sẽ không ngừng lại cho đến khi nào ký chủ hoàn thành xong buổi huấn luyện hôm nay.
Tôi bất lực nhìn Dâu Béo với vẻ mặt tức giận:
- Ngươi… ngươi chính là cố ý… trả thù ta
- Có phải người còn ghi hận… chuyện trước kia…
Dâu Béo vẫn làm một bộ mặt cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt vẫn thể hiện ra vài phần phấn khích đáp:
- Ký chủ xin đừng nghĩ xấu cho ta, ta cũng chỉ đang giúp ký chủ mau chóng giảm cân thôi.
Tôi nhìn thấy Dâu Béo như vậy liền hiểu ra, chắc chắn là nó đang trả thù tôi chuyện tôi bắt nạt nó lúc chúng tôi còn ở trong không gian của hệ thống. Tôi hướng ánh mắt hình viên đạn nhìn nó, cứ chờ đó mà xem sau này tôi sẽ từ từ giáo huận nó như thế nào. Tôi không tin mình không giáo huấn được cái hệ thống không đáng 3 xu này.
Sau khi Lục Thiên Hương chạy được mấy chục vòng quanh lãnh cùng thì cũng là lúc nàng ta mệt đến mức không đứng nỗi nữa, liền cứ thế mà lăn ra đất nằm ngủ lúc nào không hay.
Bật dậy sau cơn mê sảng, mắt Lục Thiên Hương tờ mờ mở ra, bụng nàng không tự chủ được mà kêu lên “ục… úc” vài cái. Trong lúc tinh thần nàng vẫn chưa tỉnh táo thì bên tai liền vang lên tiếng hệ thống thông báo.
- Chúc mừng ký chủ đã giảm được 1kg.
Lúc này tôi mới chợt nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, còn cả chuyện tôi bị hệ thống cưỡng ép giảm cân như thế nào. Khắp cơ thể tôi lúc này truyền đến những cơn đau nhức liên hồi, nhưng tôi vẫn cố lia ánh mắt sắc bén của mình tìm Dâu Béo. Vừa thấy nó trong tầm mắt, cánh tay lực điền của tôi tiền tán cho nó một cái, khiến cho nó cắm thẳng đầu xuống giường.
Dâu Béo liền bật dậy ngay sau đó, trên mặt nó biểu hiện như chẳng hề hấn gì, nó từ tốn giải thích:
- Ở thế giới tiểu thuyết thì mọi tác động vật lý không hề có tác dụng với hệ thống, tuy vừa rồi ký chủ không thể làm tổn hại đến hệ thống nhưng lại mang tính sỉ nhục thì rất cao. Hệ thống sẽ ghi nhận đánh giá này của ký chủ.
Tôi nhìn Dâu Béo, ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng đang lải nhải. Hiện giờ tôi chính là đang nghĩ nó có phải là một phần mềm bị lỗi hay không, hoặc trong lúc lập trình cái hệ thống này người sáng lập quên viết cho nó thêm mấy đoạn code?
Tôi sách nhúm lông sau gáy nó lên, ánh mắt thể hiện sự trìu mếm vô bờ bên dành tặng cho nó.
- Nếu người đã ghi nhận đánh giá của ta thì không được tự ý điều khiển cơ thể của ta nữa, nếu không ta sẽ báo cáo ngươi lạm dụng quyền hạn với tổng hệ thống.
Dâu Béo bỗng chốc hoảng hốt, hai mắt mở to hết mức nhìn tôi.
- Sao ký chủ biết đến tổng hệ thống?
Tôi cười nham hiểm, ánh mắt thể hiện lên vài phần bức xúc. Tôi chỉ là nói bừa thôi, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng trọng điểm.
- Đây chính là linh cảm của phụ nữ đấy, có phải người cố ý giấu diếm ta cái gì không?
Tôi đưa hai tay ra sức kéo hai má của Dâu Béo.
- Khai mau, người còn dấu ta chuyện gì nữa?
Dâu Béo nhìn tôi với vẻ mặt chột dạ, nó cứ ấp a ấp úng mãi một hồi không nói.
Nhìn nó như vậy tôi cũng chả còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, tôi lập tức lật bài với nó.
- Nếu ngươi không nói thì nhiệm vụ gì đó ta không làm nữa, ta mặc kệ chết thì chết thôi. Chỉ có điều nếu ta chết thì ngươi cũng phải ra một cái giá không nhỏ nhỉ?
Tôi nhìn nó với ánh mắt dò xét, tôi thấy nó lúc này đã vô cùng hoảng loạn rồi, tôi liền làm bộ không quan tâm mà kéo chăn lên đi ngủ.
Tâm trạng Dâu Béo lúc này đang hoảng loạn đến cùng cực, nhìn thấy tôi như vậy nó liền gấp rút nói.
- Ta nói, ta nói là được chứ gì.
Nghe nó nói gì vậy tôi liền nằm trong chăn đưa ánh mắt mong chờ nhìn nó.
Dâu Béo bắt đầu tỉ mỉ giải thích: Nó là một hệ thống con trong hàng ngàn hệ thống con khác, được quản lý bởi một hệ thống tổng, gọi là tổng bộ. Mỗi hệ thống đều có một nhiệm vụ và sứ mệnh khác nhau. Nhiệm vụ của nó là giúp ký chủ hoàn thành cái kết của tiểu thuyết, sau đó như thế nào thì nó không biết. Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên mà nó nhận được sau khi ra đời.
Trong bảng thông tin của hệ thống, gồm có 3 mục:
- Tiến hành nhiệm vụ: Nếu thành công hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được lãnh một phần thưởng từ tổng hệ thống. Nếu thất bại thì phải chịu hình phát.
- Từ chối làm nhiệm vụ: Nếu ký chủ từ chối làm nhiệm vụ thì sẽ trở lại thế giới thực và sẽ quên hết mọi ký ức liên quan đến hệ thống.
- Báo cáo vi phạm: Đây là nơi mà ký chủ có thể báo cáo các lỗi vi phạm mà hệ thống đang cộng sự với ký chủ phạm phải lên tổng hệ thống.
Dâu Béo nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, ánh mắt như một kẻ tội đồ cầu xin sự tha thứ từ người bị hại.
Tôi đưa tay lên vỗ trán mình, bất lực tới nỗi không biết nói gì hơn. Tôi chính là bị cưỡng chế nhận nhiệm vụ, trong khi không biết một chút thông tin gì về hệ thống này.