[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 22/6/20
- Bài viết
- 268
- Điểm cảm xúc
- 52
- Điểm
- 28
Chương 920: Tuổi trẻ nữ hoàng ( 55 )
Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Được.” Mặt Cảnh Thừa đầy tươi cười, ôm mặt nàng, hôn lên môi nàng, “Vậy về sau ta có thể gọi tên huý bệ hạ sao?”
“Đương nhiên có thể, ngươi muốn gọi sao liền cứ gọi.”
“Quả Nhi.”
Cảnh Thừa vui vẻ gọi một tiếng, “Về sau thời điểm chỉ có ta cùng Quả Nhi, ta cứ kêu nàng như vậy.”
“Ngươi thích liền được.” Đường Quả dung túng nói.
Tươi cười Cảnh Thừa không biến mất, nói, “Vậy kế tiếp muốn làm như thế nào?”
Hắn mơ hồ cảm thấy, Đường Quả ngã từ nơi cao xuống không có chuyện gì, có thể thấy được phía trước ngã xuống vách núi cũng là cố ý, nhất định là có kế hoạch gì.
“Kế tiếp à,” Đường Quả kéo cánh tay hắn, chạm chạm gương mặt hắn, “Về sau ta đều không để ý tới những người khác, trong mắt trong lòng chỉ có một người A Thừa mà thôi.”
Cảnh Thừa nghi hoặc, Đường Quả tiếp tục nói, “Nữ hoàng ngã xuống vách núi trọng thương, ngã hỏng đầu, mất trí nhớ. Từ đây, chỉ nhớ rõ hoàng phu cứu nàng trở về, cuộc đời này chỉ sủng ái một người hoàng phu, ngươi có chịu không?”
Được, đương nhiên chịu, tốt đến không được nữa là.
Chờ hôm nay, hắn đã chờ thật lâu.
Cứ việc ngày thường ở trong cung, nàng sủng không ít người, nhưng người nàng thích chỉ có một mình hắn.
Nhưng bọn họ chỉ âm thầm trong tối, được chính đại quang minh đứng chung một chỗ, đương nhiên hắn rất cao hứng.
“Được.” Hắn đã chuẩn bị tốt, tương lai sẽ chịu bao nhiêu người chèn ép, bất quá bệ hạ đáp ứng chỉ thích một mình hắn, hắn nguyện ý tiếp thu bất luận kẻ nào khiêu khích, tuyệt đối không thoái nhượng một bước, áp lực có lớn, hắn đều chấp nhận được.
Hai người lưu lại nửa ngày, sau đó Cảnh Thừa cõng bệ hạ yêu dấu đi ra nơi này, triệu tập người của hắn lại, tỏ vẻ bệ hạ trọng thương, muốn lập tức hồi cung trị liệu.
Tô Thanh vẫn luôn chờ ở trên vách núi, nhìn đến Cảnh Thừa cõng Đường Quả trở về, cọ một chút đứng lên, muốn vọt tới trước mặt Cảnh Thừa.
Cảnh Thừa nói, “Ngăn hắn lại.”
“Vâng, hoàng phu.”
Tô Thanh vội vàng nói, “Bệ hạ thế nào?”
Cảnh Thừa lạnh lùng liếc mắt quét hắn một cái, “Không có thời gian vô nghĩa cùng ngươi, hiện tại ta muốn mang bệ hạ hồi cung trị liệu.”
Ghé vào trên tấm vai rộng lớn Cảnh Thừa, Đường Quả bị quần áo bọc lại, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc. Vẫn là hơi thở người này, làm cho nàng thoải mái một ít. Ít nhất, ở thế giới này, làm nàng rất vừa lòng.
Cứ như vậy đi, đời này thích hắn, chỉ đối tốt với hắn.
Nàng nhắm hai mắt, khóe môi giơ lên.
Tô Thanh nhìn Cảnh Thừa mang theo Đường Quả vội vàng rời đi, vội vàng theo sau.
Tuy không thể đi gần xem tình huống Đường Quả, hắn vẫn không buông tay, cứ như vậy cùng trở về cung, bị ngăn ở bên ngoài tẩm cung Đường Quả, cũng không có ý tứ rời đi.
“Bệ hạ nhất định sẽ không có việc gì, Tô chủ tử, ngài vẫn nên đi về trước nghỉ ngơi, dùng chút đồ ăn, rồi lại qua đây xem bệ hạ đi. Bên này nếu có tin tức, nô tỳ sẽ bẩm báo ngài trước tiên.”
“Không, ta phải đợi bệ hạ thanh tỉnh.”
Trong lòng hắn thực hoảng loạn, dọc theo đường đi, bệ hạ không có một chút nhúc nhích.
Có thể thấy được thương thế không nhẹ, không biết huyền nhai kia cao bao nhiêu, nàng còn sống chính là vạn hạnh.
Lúc này hắn nào còn có tâm tình gì?
Hối hận, hắn không nghĩ thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, hắn thật sự hối hận rồi.
Nếu hắn không thiết kế hết thảy hôm nay, bệ hạ sẽ không rơi xuống, sẽ không bị trọng thương.
Nếu nàng thật sự bị gì đó, hắn nên thế nào đây?
Tô Thanh đứng trước cửa sững sờ, thế nhưng trong đầu hiện lên tất cả đều là hình ảnh đẹp giữa bọn họ.
Lúc này, cửa tẩm cung nữ hoàng bị mở ra.
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Được.” Mặt Cảnh Thừa đầy tươi cười, ôm mặt nàng, hôn lên môi nàng, “Vậy về sau ta có thể gọi tên huý bệ hạ sao?”
“Đương nhiên có thể, ngươi muốn gọi sao liền cứ gọi.”
“Quả Nhi.”
Cảnh Thừa vui vẻ gọi một tiếng, “Về sau thời điểm chỉ có ta cùng Quả Nhi, ta cứ kêu nàng như vậy.”
“Ngươi thích liền được.” Đường Quả dung túng nói.
Tươi cười Cảnh Thừa không biến mất, nói, “Vậy kế tiếp muốn làm như thế nào?”
Hắn mơ hồ cảm thấy, Đường Quả ngã từ nơi cao xuống không có chuyện gì, có thể thấy được phía trước ngã xuống vách núi cũng là cố ý, nhất định là có kế hoạch gì.
“Kế tiếp à,” Đường Quả kéo cánh tay hắn, chạm chạm gương mặt hắn, “Về sau ta đều không để ý tới những người khác, trong mắt trong lòng chỉ có một người A Thừa mà thôi.”
Cảnh Thừa nghi hoặc, Đường Quả tiếp tục nói, “Nữ hoàng ngã xuống vách núi trọng thương, ngã hỏng đầu, mất trí nhớ. Từ đây, chỉ nhớ rõ hoàng phu cứu nàng trở về, cuộc đời này chỉ sủng ái một người hoàng phu, ngươi có chịu không?”
Được, đương nhiên chịu, tốt đến không được nữa là.
Chờ hôm nay, hắn đã chờ thật lâu.
Cứ việc ngày thường ở trong cung, nàng sủng không ít người, nhưng người nàng thích chỉ có một mình hắn.
Nhưng bọn họ chỉ âm thầm trong tối, được chính đại quang minh đứng chung một chỗ, đương nhiên hắn rất cao hứng.
“Được.” Hắn đã chuẩn bị tốt, tương lai sẽ chịu bao nhiêu người chèn ép, bất quá bệ hạ đáp ứng chỉ thích một mình hắn, hắn nguyện ý tiếp thu bất luận kẻ nào khiêu khích, tuyệt đối không thoái nhượng một bước, áp lực có lớn, hắn đều chấp nhận được.
Hai người lưu lại nửa ngày, sau đó Cảnh Thừa cõng bệ hạ yêu dấu đi ra nơi này, triệu tập người của hắn lại, tỏ vẻ bệ hạ trọng thương, muốn lập tức hồi cung trị liệu.
Tô Thanh vẫn luôn chờ ở trên vách núi, nhìn đến Cảnh Thừa cõng Đường Quả trở về, cọ một chút đứng lên, muốn vọt tới trước mặt Cảnh Thừa.
Cảnh Thừa nói, “Ngăn hắn lại.”
“Vâng, hoàng phu.”
Tô Thanh vội vàng nói, “Bệ hạ thế nào?”
Cảnh Thừa lạnh lùng liếc mắt quét hắn một cái, “Không có thời gian vô nghĩa cùng ngươi, hiện tại ta muốn mang bệ hạ hồi cung trị liệu.”
Ghé vào trên tấm vai rộng lớn Cảnh Thừa, Đường Quả bị quần áo bọc lại, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc. Vẫn là hơi thở người này, làm cho nàng thoải mái một ít. Ít nhất, ở thế giới này, làm nàng rất vừa lòng.
Cứ như vậy đi, đời này thích hắn, chỉ đối tốt với hắn.
Nàng nhắm hai mắt, khóe môi giơ lên.
Tô Thanh nhìn Cảnh Thừa mang theo Đường Quả vội vàng rời đi, vội vàng theo sau.
Tuy không thể đi gần xem tình huống Đường Quả, hắn vẫn không buông tay, cứ như vậy cùng trở về cung, bị ngăn ở bên ngoài tẩm cung Đường Quả, cũng không có ý tứ rời đi.
“Bệ hạ nhất định sẽ không có việc gì, Tô chủ tử, ngài vẫn nên đi về trước nghỉ ngơi, dùng chút đồ ăn, rồi lại qua đây xem bệ hạ đi. Bên này nếu có tin tức, nô tỳ sẽ bẩm báo ngài trước tiên.”
“Không, ta phải đợi bệ hạ thanh tỉnh.”
Trong lòng hắn thực hoảng loạn, dọc theo đường đi, bệ hạ không có một chút nhúc nhích.
Có thể thấy được thương thế không nhẹ, không biết huyền nhai kia cao bao nhiêu, nàng còn sống chính là vạn hạnh.
Lúc này hắn nào còn có tâm tình gì?
Hối hận, hắn không nghĩ thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, hắn thật sự hối hận rồi.
Nếu hắn không thiết kế hết thảy hôm nay, bệ hạ sẽ không rơi xuống, sẽ không bị trọng thương.
Nếu nàng thật sự bị gì đó, hắn nên thế nào đây?
Tô Thanh đứng trước cửa sững sờ, thế nhưng trong đầu hiện lên tất cả đều là hình ảnh đẹp giữa bọn họ.
Lúc này, cửa tẩm cung nữ hoàng bị mở ra.