Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút!
5ee3815054b8081535430386.jpg

Thể loại: Xuyên nhanh, hài hước, nữ cường.

Tác giả: Đỗ Liễu Liễu
Converter: Phù Diêu
Nguồn: Wikidth.com
Editor: Halley, trucxinh0505
Tình trạng convert: Hoàn
Số chương : 5814 chương

Tình trạng edit: đang lết với tốc độ sên bò bởi vì hố quá to

Đây là bộ đầu tay của tui nên văn phong có chút thiếu sót, mọi người góp ý cứ cmt cho tui để tui sửa nhaaa.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

THẢO LUẬN - GÓP Ý

Văn Án

Cô vốn là nữ phụ đỡ đạn, mỗi lần kết cục đều cực thảm. Sau này mới tỉnh ngộ lại bị trói buột với cái hệ thống thiểu năng trí tuệ, không có quà tân thủ thì thôi, khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không có khen thưởng, cô quyết định không làm nữa.

Hệ thống: Cảnh cáo! Xin làm việc thật tốt, nếu không sẽ bị mạt sát!!

Đường Quả: Nằm mơ!

Hệ thống: Ký chủ, cầu xin cô, không cần lại khi dễ nam nữ chủ.

Đường Quả: Không có khả năng.
Hệ thống: Đại Đại tính toán tai họa này như thế nào, cầu biết a!

Đường Quả: Muốn biết cũng được, ngươi chỉ cần điều tra tin tức nam nhân đó cho ta!

Hệ thống: Anh anh anh!…Không vấn đề! Đại đại, xin chờ một lát nga!
 
Sửa lần cuối:

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 1: BẠN GÁI CŨ CỦA PHÚ THIẾU

“Tiểu Quả, xin lỗi, anh biết, nói lời chia tay với em chính là sự đả kích rất lớn, nhưng…… Thật sự rất xin lỗi.”

Lãnh Tử Việt mân mê môi mỏng, ánh mắt mang theo sự áy náy, “ Em là một cô gái tốt, anh không nghĩ sẽ tổn thương em. Vốn dĩ tưởng rằng thời gian cũng đủ làm anh quên em, thế nhưng đến ngày em trở về, anh mới phát hiện anh không có cách nào quên được em.”

“ Kỳ Kỳ, đáp ứng cùng anh ở bên nhau đi.”

“ Tiểu Quả, anh thật sự không muốn bỏ lỡ em.”

Cô gái ở trước mặt mặc một chiếc váy liền áo đơn giản, đôi tay cầm chặt ly trà sữa, cúi đầu, không nhìn ra biểu cảm, có lẽ không ngờ tới kết quả này mà thân hình có chút run rẩy.

Lãnh Tử Việt thực sự rất áy náy, nhưng hắn cần phải chia tay, bởi người hắn thích chính là Lục Kỳ, không phải là Đường Quả. Thời gian lặng lẽ trôi qua, hắn thật sự chịu không nổi khi cô không hề nói một lời. Nhớ tới cô luôn hoạt bát, tươi cười liền mềm lòng.

Hắn sợ mình sẽ mềm lòng, hoảng loạn móc ra một tờ chi phiếu, ký tên, thật cẩ thận mà đem chi phiếu đưa đến tay của Đường Quả.

“ Tiểu Quả, em điền đi, số tiền này em coi như anh bồi thường cho em.” Lãnh Tử Việt nghiêm túc nói: “Hy vọng khi không có anh, em vẫn sẽ hạnh phúc.”

Cô gái rốt cuộc cũng ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú. Hắn tưởng rằng cô đã sớm nước mắt đầy mặt, không nghĩ cô chỉ bình tĩnh mà nhìn hắn, khóe miệng cong cong như đang cười.

Hắn nhìn lầm rồi đi?

Lãnh Tử Việt vô cùng khẩn trương, sợ cô sẽ làm ra hành động quá khích.

“Tiểu Quả, thực xin lỗi.” Lãnh Tử Việt không ngừng xin lỗi, “Em cần thứ gì, anh làm được nhất định sẽ làm.”

“Thật vậy chăng?” Cô gái cười quỷ dị, còn cười lên tiếng, thanh âm lạnh băng vang lên, “Thật sự cái gì cũng có thể?”

Lãnh Tử Việt: “….” Chẳng lẽ Tiểu Quả vẫn chưa từ bỏ ý định, muồn dùng phương thức này để níu kéo hắn? Xin lỗi, hắn sẽ không đáp ứng.

“Em không phải muốn làm ngôi sao ca nhạc sao? Quay về anh sẽ tìm giúp em, hy vọng em có thể vui vẻ, sớm quên đi chuyện này.”

Cô còn đang cười, tiếng cười khiến cho tất cả mọi người ở tiệm trà sữa chú ý, cô cũng không để ý chút nào, nhưng Lãnh Tử Việt mở hồ cảm thấy có chút không thích hợp. Lại thấy cô thu lại nụ cười, mắt nhìn chằm chằm hắn.

Lãnh Tử Việt cho rằng Đường Quả không có cách nào tiếp thu chuyện chia tay nên mới có biểu hiện như vậy, trong lòng lại áy náy thêm một chút.

Đường Quả nâng ly trà sữa, chầm chậm uống một ngụm, ngón tay thon dài cầm lấy tấm chi phiếu, thổi một hơi. Môi hồng khẽ nhếch, con ngươi trong sáng nhìn lên, Lãnh Tử Việt bị nhìn đến trong lòng đều cứng lại.

“ Tùy tiện tôi điền sao?”

“Đúng vậy.” Lãnh Tử Việt nhanh chóng trả lời.

“ Ừm…..”

Khóe môi đột nhiên cong lên quỷ dị, cười đến Lãnh Tử Việt có chút hao mắt, tim đập thình thịch, Tiểu Quả cười lên như vậy quả thực hấp dẫn người khác.

Cô ngước mắt, vươn bàn tay trắng nõn, “Có bút sao?”

“ Có, có, anh đưa cho em.”

Lãnh Tử Việt vội vàng móc ra một cây bút máy, hai tay cung kính đưa cho Đường Quả, sợ cô đổi ý, còn ga lăng đem bút mở ra, đưa tới tay cho cô.

Mắt thấy Đường Quả chuẩn bị điền con số, trong đầu cô điên cuồng vang lên một đạo thanh âm.

[ ký chủ a a a….Cô bình tĩnh một chút! Cô OCC rồi, đây là nữ phụ pháo hôi! Dựa theo tình tiết, cô hiện tại phải đem chi phiếu ném thẳng mặt tên Lãnh Tử Việt đó, vẻ mặt ủy khuất, nói cô không phải là loại người như vậy, sau đó khóc lóc chạy đi, cô hiện tại còn chưa có hắc hóa a. ]

[ Thời gian cô hắc hóa chính là khi nhìn thấy Lục Kỳ cùng Lãnh Tử Việt ân ái, cô chịu không nổi mới muốn hãm hại Lục Kỳ, sau đó bị bọn họ trả thù, cuối cùng đi lên con đường thê thảm của nữ phụ pháo hôi, chờ ăn cơm hộp….]

[ Từ từ, ký chủ, cô điền năm ngàn vạn!! ]
 
Sửa lần cuối:

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 2: BẠN GÁI CŨ CỦA PHÚ THIẾU (2)

Đường Quả đem bút máy trả lại cho Lãnh Tử Việt, cầm lấy chi phiếu thổi thổi, để cho nét mực khô đi.

Lãnh Tử Việt nhẹ nhõm thở dài một hơi, Đường Quả chịu nhận, trong lòng hắn dễ chịu rất nhiều. Tuy rằng, hôm nay Tiểu Quả có chút không bình thường, nhưng nghĩ đến tất cả mọi chuyện là do mình, hắn chỉ có thể đem tội về mình, làm tổn thương đến Tiểu Quả rất sâu.

Hắn coi Tiểu Quả là thế thân của Lục Kỳ, xác thực là tổn thương đến cô.

“Tiểu Quả, là anh có lỗi với em, sau này em cần giúp đỡ, gọi điện thoại cho anh là được.”

Đường Quả đem chi phiếu đặt trên mặt bàn, uống thêm một ngụm trà sữa, mới nói: “Khi nào cũng đều có thể?”

“ Kia…thời điểm anh cùng bạn gái trên giường, cũng có thể sao?”

Lãnh Tử Việt: “…” Tiểu Quả đây là điên rồi sao?

Hiển nhiên, Đường Quả cũng không quan tâm vấn đề này, giơ giơ chi phiếu trong tay, “ Tôi lúc nào cũng có thể thực hiện?”

“Đúng vậy.”

Đến nỗi lúc trước Đường Quả nói, Lãnh Tử Việt chỉ nghĩ Đường Quả thất tình thành điên, nên hắn có thể tha thứ khi cô nói chuyện như vậy. Vừa mới trả lời xong, Lãnh Tử Việt đột nhiên nhìn đến mặt tờ chi phiếu, cả người đều ngây ngẩn ra.

“Tiểu Quả, em điền bao nhiêu?” Lãnh Tử Việt có chút khẩn trương hỏi.

Dựa theo hiểu biết của hắn, cô hẳn sẽ muốn anh đưa đồ vật, hoặc nhiều nhất cũng là mấy trăm vạn. Nếu hắn không nhìn lầm, trên mặt chi phiếu ghi là năm ngàn vạn đi?

Hắn có chút không xác định hỏi, “Năm ngàn vạn?”

“ Đúng vậy”, Đường Quả vẻ mặt phi thường lý lẽ, “Không phải anh bảo tôi điền, muốn bồi thường cho tôi sao? Như thế nào, anh cho rằng là quá nhiều sao?” Lông mày khẽ nhíu, “Anh luyến tiếc?”

“Không, không có, không có luyến tiếc, anh….” Lãnh Tử Việt có chút xấu hổ, “Năm ngàn vạn, số tiền có chút lớn, khả năng không có nhiều như vậy, bất quá 3000 vạn có thể được.”

“Là như thế này a,” Đường Quả mày buông lỏng, “Tôi còn tưởng anh luyến tiếc số tiền này, nếu như đã không luyến tiếc, tôi yên tâm rồi, vậy thì cứ lấy trước chi phiếu 3000 vạn, lại làm một giấy nợ 2000 vạn còn lại đi.”

Lãnh Tử Việt: “…” Tiểu Quả, cô thật sự điên rồi sao?

Nhất định là cô quá thương tâm rồi, nghe nói, một khi nữ nhân mất đi tình yêu, liền sẽ điên cuồng muốn tiền tài.

Hắn không cho cô tình yêu, chỉ có thể dùng tiền tài để bồi thường cho cô.

Mặc dù năm ngàn vạn quá nhiều, nhưng Lãnh Tử Việt cũng lập tức đồng ý với Đường Quả. Chỉ cần cô nguôi giận là được, hắn thực sự có lỗi với một cô gái đơn thuần như cô.

Lãnh Tử Việt thu lại tâm tình, chi phiếu cùng giấy nợ đều điền xong, giao cho Đường Quả.

Đường Quả không khách khí thu lại, bỏ vào trong túi. Cuối cùng uống một ngụm trà sữa, cô đứng lên, “Tôi đi trước, anh uống xong nhớ tính tiền a.”

[ Kí chủ, cô thật sự điên rồi, cô chẳng lẽ đă quên mấy thế giới trước bị cô chơi hỏng rồi sao? Cô còn muốn giẫm lên vết xe đổ? Kí chủ, cô thay đổi rồi, lúc trước cô rất ngoan, sẽ dựa theo cốt truyện mà hoàn thành từng cái nhiệm vụ cơ mà.]

[Kí chủ, cô trở thành ngưởi khác mất rồi!!!]

[Là một hệ thống có trách nhiệm, ta muốn cảnh cáo cô, tốt nhất hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, nếu không, một ngày nào đó cô sẽ bị mạt sát đó!, Hừ!]

Đường Quả đi ra tiệm trà sữa, căn bản không chút để ý đến âm thanh đang gào thét trong đầu, vươn tay gọi một chiếc xe, mở cửa, ngồi uống, đóng cửa, liền mạch lưu loát.

“Tài xế, đi ngân hàng gần nhất.”

[Kí chủ, cô muốn làm gì !, cô bình tĩnh một chút !, cô dừng làm xằng làm bậy !, ta cầu xin cô mà!.]

Đường Quả tháo kính râm xuống, khóe môi như ẩn như hiện một độ cong, “ Chuyển tiền nha, Lãnh Tử Việt không phải cho ta chi phiếu 3000 vạn sao?"
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 3: BẠN GÁI CŨ CỦA PHÚ THIẾU (3)

[Ký chủ, cô làm như vậy là không đúng, cô là bia đỡ đạn, cô hiện tại phải vì thất tình mà thương tâm, tự nhốt mình trong nhà.]

[Yên lặng mà theo dõi Lãnh Tử Việt, nhìn thấy Lãnh Tử Việt và Lục Kỳ ân ân ái ái, tức giận mà phá hoại…Nhưng là mỗi lần đều bị vạch trần, chính mình xui xẻo…Sau đó càng ngăn cản càng hăng, tiếp tục tìm đường chết, thẳng đường đến lúc nhận cơm hộp! ]

Thấy Đường Quả đem 3000 vạn bỏ vào thẻ ngân hàng, hệ thống hận không thể tới bóp chết cô.

Đường Quả nhìn tin nhắn 3000 vạn đã tới thẻ, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên. Nhìn bộ dáng đắc chí của cô, hệ thống nó thật sự tức chết rồi.

Giám đốc ngân hàng cung cung kính kính, vẻ mặt ôn hòa tiễn Đường Quả ra khỏi cửa lớn, trước khi cô đi, còn đưa cho Đường Quả một danh thiếp.

Đường Quả tùy ý đem danh thiếp nhét vào trong túi, vươn tay gọi một chiếc xe, lúc mở cửa xe, tầm mắt cô dừng lại ở vị trí đối diện.

“ Tiểu thư, cô có lên xe không?”

Tài xế rõ ràng có chút không kiên nhẫn, duỗi đầu ra, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Đường Quả, hô hấp đột nhiên cứng lại. Không phải phía trước mặt cô có bao nhiêu xinh đẹp, mà nụ cười của cô quá mức chói mắt, tài xế cẩn thận hỏi, “Tiểu thư, xin hỏi, cô vẫn muốn đi nhờ xe chứ ?”

“ Không muốn.”

Đường Quả khẽ cười một tiếng, đóng cửa xe lại, tầm mắt đối diện vị trí của Ca Thành, chính xác mà nói, tầm mắt cô theo dõi tòa nhà cao lớn của Ca Thành.

Cô híp híp mắt, khóe miệng lại càng cong lên.

[Ký chủ, cô lại muốn đánh chủ ý gì nữa đây? Ta cảnh cáo cô, cô tốt nhất dựa theo kịch bản đi.]

[Còn có cô tốt nhất đừng đem thế giới này chơi hỏng, nếu không…]

[Ha hả…Nếu không một ngày nào đó ta sẽ bị mạt sát. La Ba Sách, ngươi đủ chưa, ngươi nói thêm một câu, có tin hay không, ta lập tức đi ngang qua đường cái, trực tiếp đến thế giới tiếp theo.]

Hệ thống: Ủy khuất ba ba.

[Ký chủ, chúng ta là đồng bọn mà, cô như vậy là ngược đãi đồng đội a!]

Đường Quả không để ý tới thanh âm lộn xộn trong đầu, tiếng lộc cộc của giày cao gót vang lên, cô đi lên phía trước, quả nhiên là Ca Thành.

Lúc này Đường Quả, trên gương mặt cô thanh thuần cùng yêu dị kết hợp, trong mắt đàn ông, hoàn toàn chính là một tiểu yêu tinh. Đi vào Ca Thành, liền có vô số ánh mắt dừng trên người cô.

Đường Quả một đường đi đến sân khấu nhạc sĩ ca hát, những người khác phát hiện phương hướng của cô, vội vàng nhường đường.

Đường Quả đi đến sân khấu, anh chàng nhạc sĩ không khỏi dừng lại. Anh chàng thuộc kiểu ấm áp, trên gương mặt luôn nở nụ cười tỏa ánh mặt trời, đối diện với vẻ mặt tươi cười của Đường Quả, liền đỏ bừng.

“ Tiểu thư, cô muốn nghe ca khúc gì?”

Anh chàng nhạc sĩ vội vàng đặt tay lên đàn ghi-ta, nếu không phải cực lực khống chế, sợ là lời nói đều run rẩy đi.

Đường Quả hơi hơi mỉm cười, “Tôi đột nhiên muốn hát, có thể chứ?”

“Có thể, đương nhiên có thể.” Anh gật đầu, vội vàng nhường cho Đường Quả một vị trí, còn đưa ra yêu cầu, “Tôi…Tôi có thể giúp cô đệm nhạc không?”

Đường Quả liếc mắt nhìn anh chàng nhạc sĩ, đồng ý.

Tiếng hát say lòng người vang lên toàn bộ không gian sân nhảy, tất cả mọi người đều dừng động tác, tầm mắt hướng lên tìm người ca xướng.

Cô gái mặc một chiếc váy trắng, gương mặt thanh tú, khoảng khắc cô ngước mắt lên, nháy nháy mắt, tất cả mọi người dường như đắm chìm trong con ngươi xinh đẹp kia, như có ma lực, có thể dẫn bọn họ vào thế giới ca xướng.

Một phòng khách quý của Ca Thành mở ra, người đàn ông đi đến vị trí lan can, cũng không xem cô gái đang ca hát dưới kia, dựa vào lan can, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ là say mê tiếng hát của cô.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 4:

Khi mọi người đang đắm chìm trong tiếng hát của Đường Quả, tiếng hát đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người chợt bừng tỉnh ra khỏi giấc mộng.

Trong đầu còn dư vị của tiếng hát vừa rồi, Đường Quả cố tình chỉ hát một nửa, nửa còn lại không hát, nhiều người dùng ánh mắt lên án hướng về phía cô.

“Tiểu thư?”

Anh chàng nhạc sĩ cũng không thể không dừng lại, vô cùng khó hiểu.

Đường Quả buông microphone, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Giọng nói có chút không thoải mái, nên không thể hát tiếp, cảm ơn mọi người.”

Ánh mắt anh trông mong nhìn Đường Quả, hy vọng cô có thể hát tiếp phần còn lại, nhưng mà Đường Quả đã đi xuống sân khấu.

Chờ tới khi người khác nhớ tới thì cô đã rời đi, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô.

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, làm cho người đàn ông trên lan can nhíu nhíu mày, một cỗ làn gió thơm bay tới, làm hắn không thể mở mắt ra.

Hắn nhìn người phụ nữ mỹ lệ đang cầm ly rượu trước mặt, muốn nói lại thôi, nhìn hắn, “Lãnh tiên sinh, tôi hát còn có chưa xong đâu, hiện tại muốn vào để tiếp tục nghe sao?”

“Lãnh tiên sinh nếu thích nghe bên ngoài, tôi sẽ ở bên ngoài hát,” Người phụ nữ vẻ mặt ngoan ngoãn, đem ly rượu đưa cho người đàn ông, “Ly rượu của ngài, tôi đã giúp ngài đem lại đây.”

Con ngươi sắc bén của hắn nhìn chằm người phụ nữ, đến khi sau lưng cô ta ướt đẫm, bắp chân nhũn ra, sắp không đứng được, môi mỏng liền nhấc lên một nụ cười lạnh.

Hắn cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nắm, ly rượu vỡ nát, chất lỏng màu đỏ sậm theo tay hắn mà chảy xuống. Người phụ nữ bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên tái nhợt.

“Lãnh tiên…”

Mảnh nhỏ sắc bén đâm vào hàm dưới, cổ chợt đau nhói làm cô ta rùng mình, một chữ cũng không nói ra được.

Tại thời điểm cô ta cho rằng đối phương sẽ cắt yết hầu của mình, đột nhiên cảm giác đau nhói ở cổ biến mất.

“Cô hẳn là nên cảm ơn cô gái đã hát vừa rồi.”

“Hiện tại ta không muốn nhìn thấy máu.”

Người đàn ông lấy khăn tay lau sạch chất lỏng màu đỏ , xoay người đi.

Người phụ nữ oa một tiếng khóc lớn, đắc tội người đàn ông này, tiền đồ của mình coi như đã không còn, cô thật hối hận, vì cái gì lại đi hạ thuốc hắn??

Người đàn ông trở về phòng, duỗi hai tay, dựa vào sô pha, ngậm một điếu thuốc lá, bộ dáng lười biếng hỏi, “Tìm được cô gái vừa hát chưa?”

“Lãnh tiên sinh, theo người báo, cô ta đã rời khỏi Ca Thành.” Giám đốc sau lưng đều là mồ hôi lạnh, “Cô ta rời khỏi sân khấu liền rời đi, nếu biết Lãnh tiên sinh tìm cô ta, tôi nhất định sẽ lưu lại, hiện tại tôi đã phái người đi tìm cô ta.”

Người đàn ông phất phất tay, “Không cần, ta sẽ tìm được cô ấy.”

Sau đó, người đàn ông đứng dậy, giám đốc vội vàng đứng thẳng. “Lãnh tiên sinh muốn rời đi sao?”

Người đàn ông đã đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ những gì mới trải qua, liền đổ mồ hôi lạnh. Người phụ nữ kia cũng thật là, một đám làm ông không bớt lo, lại dám hạ thuốc vị này, cũng không nhìn xem vị này là ai, thật là hù chết ông.

Cũng may, có người khác hấp dẫn hắn.

Đường Quả mặc váy ngủ hình Cậu Bé Bọt Biển, nằm cuộn trên sô pha xem TV. Cô kỳ thật cũng rất ghét chiếc váy ngủ này, đáng tiếc nguyên chủ ngoài chiếc váy hình Cậu Bé Bọt Biển này ra thì toàn là những chiếc váy có hình con lười, dương dương….

[Ký chủ, cô xem tiết mục tuyển chọn ca sĩ, có phải là muốn đi theo cốt truyện hay không a?] Hệ thống sắp khóc tới nơi , [Ký chủ, có phải cô rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, muốn làm nữ phụ đỡ đạn đứng đắn sao?]

Đường Quả phun vỏ nho, lấy khăn giấy lau miệng với tay, “Ta phải làm ngôi sao ca nhạc a, ta muốn hát.”

[Ký chủ, ta yêu cô! Cô rốt cuộc cũng khôi phục bình thường rồi.] Hệ thống vui vẻ khóc oa oa.

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 5: BẠN GÁI CŨ CỦA PHÚ THIẾU (5)

“Các người là ai?” Đường Quả nhìn xuyên qua mắt mèo, nhìn thấy ba người đàn ông mặc trang phục màu đen, thân hình lực lưỡng, vừa nhìn là biết không phải người tốt, “Các người đến bắt cóc tôi sao?”

“Các người chạy nhanh đi, nếu không, tôi báo cảnh sát đó.”

Hệ thống: [….]

“Tiểu thư, Lãnh tổng của chúng tôi muốn gặp cô.”

“Cô đừng báo cảnh sát, chúng tôi không phải là người xấu.”

Đường Quả: “Tôi không tin, người xấu cũng không hiện trên mặt, ba người các người, đến nơi ở của một cô gái độc thân như tôi, khẳng định không có ý gì tốt.”

“Tôi đẹp như vậy, các người chắc chắn đến đây gây rối.”

Ba vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng móc ra điện thoại gọi điện cho ông chủ.

“Tiên sinh, Đường tiểu thư không tin chúng tôi, ngài có muốn dùng phương pháp khác?”

“Cô ấy nói gì?”

Vệ sĩ lặp lại một lần lời Đường Quả vừa nói, chỉ nghe người đàn ông cười một tiếng, “Phá cửa, đem người về đây…Cô ấy sẽ không phản kháng.”

Bọn vệ sĩ: Vì cái gì lại là bọn họ???

[Ký chủ, ba tên kia muốn phá cửa.]

Đường Quả: “Phá đi, có người bồi thường.”

[Ký chủ, cô vẫn nên đổi một bộ quần áo khác đi, đợi bọn họ muốn làm gì, cô còn có thể phản kháng một chút nha.]

[Chú ý, cô cần phải giữ mình, vì nam chủ mà thủ thân như ngọc. Bất quá nếu tình huống không thể phản kháng , cũng chỉ trách cô là nữ phụ đỡ đạn mà thôi!]

[Xứng đáng xui xẻo!!!]

“Ngốc nghếch, rốt cuộc là ai đã thiết kế ra ngươi thế? Đầu óc lại ngu xuẩn như vậy?” Đường Quả không chút khách khí trào phúng.

Hệ thống: [Ta…..]

……………

Đường Quả được đưa đến một biệt thự vô cùng xa hoa, người đàn ông đang ngồi trên sô pha. Còn cô lại mặc một chiếc váy ngủ hình Cậu Bé Bọt Biển, đứng trong phòng khách.

Người đàn ông ngẩng đầu, trên tay kẹp một điếu thuốc lá, hút một ngụm sâu, sau đó đem thuốc lá bóp tắt, ném tới gạt tàn thuốc.

“Ngồi.”

Đường Quả đi đến sô pha ngồi xuống, tay chống cầm, híp mắt, đồng thời đánh giá người đàn ông trước mặt. Khóe miệng cong cong, ý cười lan trên môi.

“Muốn làm Lãnh phu nhân hay muốn danh vọng tiền tài?”

Con ngươi sắc bén chăm chú trên người Đường Quả, tầm mắt dùng một chút, đặt ở Cậu Bé Bọt Biển trên váy ngủ của Đường Quả, nhanh chóng dời đi, cúi đầu cười khẽ, độ cong trên khóe miệng lại có chút tàn nhẫn, “Nếu là người khác, khẳng định sẽ ném cô cho cá mập ăn.”

Đường Quả một tay chống cầm, chậc một tiếng, “Đúng là đại tổng tài trong truyện mà, vẫn là che giấu hắc ám của BOSS thật kỹ.”

Lãnh Duệ nhíu nhíu mày, không quá hiểu ý tứ cô nói.

“Anh chuẩn bị phòng cho tôi sao?”

Lãnh Duệ nhìn cô cười cười, thanh âm trầm thấp, “Không có.”

Đường Quả đi đến bên Lãnh Duệ , tùy ý ngồi xuống, lông mày hơi nhếch, “Chúng ta hiện tại thương lượng một chút nên bồi thường thế nào đi?”

“Sau này cô phải ở đây, có thể ở bao lâu, phải xem bản lĩnh của cô, chờ khi cô ra khỏi đây, cô sẽ nhận được thù lao.”

Lãnh Duệ khống chế quyền lên tiếng trước, hoàn toàn không cho Đường Quả phản kháng, “Cô có thể ra điều kiện trong thời gian cô ở đây.”

Đường Quả dựa ra sau, thái độ thay đổi hoàn toàn lúc nãy, cô ngáp một cái: “Tôi muốn làm ngôi sao ca nhạc, tôi muốn nổi tiếng, không chỉ trong nước mà cả nước ngoài, nổi tiếng trên toàn thế giới.”

“Chỉ như vậy?”

“Đương nhiên còn nữa,” Đường Quả nâng nâng cầm, “Nếu có người chỉnh tôi, anh phải giúp tôi chỉnh lại người đó, ai muốn ra oai với tôi, anh phải ra oai trở lại cho tôi, ai đánh chủ ý lên tôi, anh phải đem đối phương đánh gãy chân. Tóm lại, anh phải bảo vệ tôi, ngăn cản người khác bịa đặt bôi nhọ tôi, thời thời khắc khắc phải giữ danh dự cho tôi.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 6: BẠN GÁI CŨ CỦA PHÚ THIẾU (6)

Lãnh Duệ trầm mặt trong chốc lát, cũng không có tỏ ý rằng yêu cầu của Đường Quả quá mức .

Đường Quả cũng rất kiên nhẫn, uống trà sữa xong, cô thoải mái đến thiếu nữa muốn lăn ra ngủ ở đây.

Lãnh Duệ ngẩng đầu, nhìn người ngồi bên cạnh sắp mơ màng tới nơi. Hắn đối với cô vô cùng hứng thú, phải nói là hắn thực mê muội giọng hát của cô, khi cô hát có thể thanh trừ nóng nảy, bực bội trong người hắn, cho hắn cảm giác yên bình.

“Điều kiện của cô, tôi đáp ứng, có điều….” Lãnh Duệ nói làm Đường Quả tỉnh táo lại, “Chỉ cần cô có bản lĩnh ở lại biệt thự này, tất cả nguyện vọng của cô, tôi đều có thể giúp cô thực hiện.”

Đường Quả tinh thần tỉnh táo: “Tất cả yêu cầu đều được sao?”

“Trừ bỏ thân phận Lãnh phu nhân.”

Lãnh Duệ vội vàng nói ra những lời này, cô gái này, yêu cầu gì cũng dám nói ra, thì thân phận Lãnh phu nhân này cũng không cần nữa.

Đường Quả bật cười, gương mặt thanh tú dán sát vào Lãnh Duệ, dựa vào bên tai hắn, thổi một hơi, “Ngủ với anh không tính là Lãnh phu nhân đi?”

Hương thơm của thiếu nữ quanh quẩn, Lãnh Duệ muốn duỗi tay đem gương mặt kia đẩy ra xa, làn da tinh tế làm hắn dừng một chút, thu hồi tay.

“Hiện tại đến lượt tôi đưa ra yêu cầu,” Lãnh Duệ thay đổi tư thế dựa vào ghế sô pha, “Tôi muốn nghe cô hát mọi thời điểm, lúc nào, nơi nào cũng phải hát, muốn cô hát kể cả lúc tôi ngủ.”

“Tôi đi tắm trước, cô có thể suy nghĩ, đợi chút nữa xem phải hát bài gì để tôi dễ ngủ.”

Lãnh Duệ ném Đường Quả xuống, đi vào phòng tắm, Đường Quả như cũ nằm cuộn trên sô pha, trong miệng lẩm nhẩm không biết âm điệu, nhưng nhẹ nhàng, có thể chứng minh tâm trạng hiện giờ của cô rất tốt.

[Ký chủ, ta có thể hỏi một câu không? Cô vì cái gì lại muốn trêu chọc vị đại biến thái này, kết quả hôm nay đều là do cô bày ra đi!]

[ Ký chủ, cô quả nhiên điên rồi, thế mà vì đạt được mục đích lại tìm kim chủ! ]

Lãnh Duệ tắm xong, đến trước mặt Đường Quả nói: “Đến phòng tôi, sau này đây là nơi của cô, giường của cô tôi đã chuẩn bị tốt.”

Lãnh Duệ trực tiếp nằm trên giường, nơi mép giường đặt một cái ghế, ở một góc còn có một chiếc giường nhỏ.

Đầu giường đặt một cái loa, Đường Quả sờ sờ loa, lại thấy ở đầu giường Lãnh Duệ có một cái nút màu đỏ. Cô hứng thú đè cái nút màu đỏ, lập tức loa điên cuồng chấn động, nếu lúc này, trên giường có người đang ngủ, nhất định sẽ bị chấn động cho tỉnh.

Đường Quả thu hồi tay, ngồi trên ghế, chống cằm, “Kim chủ, anh muốn nghe cái gì?”

Lãnh Duệ nhắm hai mắt, không trả lời, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cô hát đoạn đầu của ca khúc, Lãnh Duệ không quen thuộc, hắn có thể khẳng định, hắn nghe qua hàng ngàn vạn ca khúc, duy nhất chưa từng nghe qua ca khúc này.

Thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu vang bên tai, làm nội tâm hắn thực bình tĩnh, thật nhanh đã tiến vào mộng đẹp, liền mạch tới sáng.

Sáng sớm, lúc Đường Quả đang dùng bữa sáng, Lãnh Duệ liền ném một phần hợp đồng cho cô.

“ Điền tên của cô vào đây, từ hôm nay trở đi, cô chính là ca sĩ của Tinh Vân.” Lãnh Duệ dùng bữa sáng, một bên nói, “Người đại diện đã được sắp xếp tốt, ngày mai đưa cô đi Tinh Vân.”

Đường Quả cười một chút, “Không hổ là kim chủ, lợi hại a.”

Đường Quả lật xem hợp đồng, Lãnh Duệ cũng không quấy rầy, một lát sau hắn mới nói: “Tối qua hát không tồi.”

“Gì vậy! Ba, hôm nay sao người lại không đến công ty sao?” Đột nhiên một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, Lãnh Tử Việt chạy nhanh tới, “ May mắn con hỏi Hạ Thanh trước, nếu không con tới công ty chẳng phải uổng phí một chuyến sao.”
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 7: BẠN GÁI CŨ CỦA PHÓ THIẾU (7)

Lãnh Tử Việt phân phó người hầu chuẩn bị thêm một phần bữa sáng. Nhìn tới bàn ăn lại thấy một phụ nữ mặc váy ngủ đang ăn sáng bên kia, hắn cũng không có kì quái.

Ba hắn thích mang phụ nữ về nhà, không quá ba ngày sẽ tự động biến mất khỏi biệt thự.

Hắn nhớ rõ lần lâu nhất kia chính là nửa tháng đúng không?

“ Hôm nay trở về rồi sao?”

Thanh âm trầm thấp có chút lạnh làm Lãnh Tử Việt lập tức ngoan ngoãn, hắn đối với người ba nuôi này có chút sợ hãi. Từ lúc nhận nuôi hắn, Lãnh Duệ liền tự tay làm mình đoạn tử tuyệt tôn, đối với chính mình còn tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ không đáng sợ sao?

Hơn nữa Lãnh Duệ thường xuyên đưa phụ nữ về biệt thự, Lãnh Tử Việt suy đoán, có lẽ ba hắn phong lưu nên không để phụ nữ mang thai con mình.

Phong cách của ba hắn trước giờ luôn lãnh khốc, nghĩ như vậy cũng là điều bình thường.

Mang hắn về, có lẽ cũng chỉ muốn có một người thừa kế đi?

“Ba, con…”

Lãnh Duệ ngước mắt, “Trở về đòi tiền sao?”

“Nhiều ít?”

Lãnh Tử Việt khẩn trương nắm tay, mắt nhìn người phụ nữ cách đó không xa, mơ hồ đang xem hợp đồng, trong lòng nghĩ, người phụ nữ này khẳng định muốn có được thứ gì đó nên mới xuất hiện ở biệt thự ba hắn.

Cô ta còn mặc váy ngủ, không cần nghĩ cũng biết, tối hôm qua trong biệt thự nhất định đã xảy ra một trận điên cuồng.

Nghĩ tới đây hắn lại cảm thấy may mắn hôm qua không có trở về.

“Hợp đồng không vấn đề gì, tôi sẽ ký.”

Lãnh Tử Việt muốn nói thêm, thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, làm hắn sửng sốt.

Chờ Đường Quả ngẩng đẩu, hắn lập tức nhảy dựng lên, vừa định lớn tiếng hỏi, sao cô lại ở chỗ này. Hắn chợt cảm giác được ánh mắt sắc bén của Lãnh Duệ, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Đường Quả, chậm rãi ngồi xuống.

Đường Qủa chỉ liếc hắn một cái, điền tên mình vào hợp đồng.

Lãnh Tử Việt nhìn Đường Quả thật lâu, đến khi ánh mắt của Lãnh Duệ nhìn tới hắn, hắn mới nhanh chóng dời tầm mắt, quên cả mục đích trở về nhà.

Trong đầu đều nghĩ, tại sao Tiểu Quả lại ở đây? Còn mặc áo ngủ, cô ấy trở thành người phụ nữ của ba hắn rồi sao?

Có phải Tiểu Quả quá thương tâm, cho nên….thật sự sa ngã, dứt khoát tìm người đàn ông khác?

Thật ra hiện tại hắn rất muốn hỏi một chút, đáng tiếc, hiện giờ Đường Quả đã trở thành người phụ nữ của ba hắn, nếu hắn dám hỏi như vậy, hắn cùng Tiểu Quả đều xong rồi.

Ánh mắt của Lãnh Tử Việt càng trở nên nóng nảy, Lãnh Duệ bên kia càng mất kiên nhẫn.

“Không phải trở về đòi tiền?”

“Là trở về đòi tiền.”

Đại não còn kịp thời phản ứng, nghe Lãnh Duệ hỏi vậy, không cần suy nghĩ liền trực tiếp nói ra.

Nói xong, hắn liền hối hận, người khác còn tốt, nhưng người phụ nữ này là Đường Quả, còn từng là bạn gái của hắn.

Hắn chỉ coi Đường Quả là thế thân của Lục Kỳ, trong lòng không muốn có lỗi với Lục Kỳ, cho nên bọn họ chính là bạn bè thuần khiết.

Nhưng vì cái gì cô lại trở thành người phụ nữ của ba hắn?

“Nhiều ít?”

Thanh âm có chút lạnh của Lãnh Duệ lần nữa kéo Lãnh Tử Việt về hiện tại, mắt trông mong nhìn Đường Quả, cắn chặt răng nói: “Hai ngàn vạn.”

Vốn tưởng rằng Lãnh Duệ sẽ nói thêm cái gì, Đường Quả cũng sẽ lộ ra ánh mắt khác thường, nhưng mà, cô vẫn chậm rì rì ăn bữa sáng.

Đến khi Lãnh Duệ, lấy ra chi phiếu, nhanh chóng điền con số, ký tên, tùy tiện ném tới trước mặt hắn, ko chút do dự, lưu loát dứt khoát.

“Lần sau đòi tiền, trực tiếp điền, không cần vòng vo.”
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 8: BẠN GÁI CỦA PHÚ THIẾU (8)

“Hôm nay cô có thể nghỉ ngơi một ngày, không cần ra ngoài, đêm nay tôi sẽ cố gắng về sớm. Nếu có yêu cầu gì, tôi sẽ gọi người đến đón cô.”

Lãnh Duệ nói xong, cầm công văn ra ngoài.

Trong lòng Lãnh Tử Việt chấn động, đêm nay trở về sớm?

Còn nữa nếu cần, gọi người đến đón cô?

Cho nên là, Tiểu Quả thật sự là người phụ nữ của ba hắn sao?

Hắn nhìn hợp đồng, Công ty Giải Trí Tinh Vân.

Tiểu Quả vì hợp đồng Tinh Vân nên mới theo ba hắn đúng không? Thậm chí là tùy ý bị sai bảo sao?

Lãnh Tử Việt xoa đầu bứt tóc, “Tiểu Quả, trách anh cũng được, mắng anh cũng được, tại sao phải tự làm khổ mình như thế?”

Đường Quả một bên nhìn ánh mắt đau đớn, tự trách của Lãnh Tử Việt, một bên uống sữa bò, nhắc nhở nói, “Anh đòi tiền, có phải là muốn trả tôi hay không? Lãnh Tử Việt, anh còn thiếu tôi hai ngàn vạn.”

“Tiểu Quả….”

Đường Quả nhìn tấm chi phiếu, “Anh muốn trả tiền cho tôi à?”

Lãnh tử Việt trong lòng khổ sở, đem chi phiếu đưa tới trước mặt Đường Quả, “Cái này vốn dĩ là cho em.”

“Tiểu Quả, tại sao em lại làm như vậy?” Lãnh Tử Việt vẻ mặt áy náy, “Nếu bởi vì chuyện chia tay đả kích đến em, em có thể tới tìm anh, tùy tiện trả thù anh thế nào cũng được, vì sao lại hành hạ bản thân, biến mình thành hàng hóa như vậy?”

Đường Quả cầm lấy chi phiếu, nghe thế liền nâng mắt, không thèm để ý nói, “Tùy tiện trả thù thế nào cũng được?”

“Đúng thế, chỉ cần đừng làm tổn thương bản thân mình, tùy tiện trả thù thế nào, anh đều chấp nhận.”

“Tôi sẽ nhớ kỹ.” Đường Quả mỉm cười, “Tôi no rồi, anh cứ từ từ ăn.”

“Tiểu Quả, ba anh không phải người tốt, không quá hai ngày sẽ ném em ra khỏi biệt thự, tốt nhất em nên có tính toán. Kể cả bây giờ em ký được hợp đồng Tinh Vân, nếu ba đối với em không còn hứng thú, thì Tinh Vân bên kia sẽ không thể chiếu cố em được nữa, đến lúc đó cái gì em cũng không có.”

Nhưng mà, Đường Quả đã lên lầu, hướng đi đến phòng của Lãnh Duệ, Lãnh Tử Việt không còn nghi ngờ gì, hai người chắc chắn đã có quan hệ.

“Tiểu Quả,” Lãnh Tử Việt nhìn bóng dáng sắp biến mất của Đường Quả, “Về sau đừng tùy tiện như vậy nữa, chờ sau khi em rời khỏi đây, tới tìm anh, em muốn làm ngôi sao ca nhạc đúng không, anh giúp em.”

Đường Quả quay đầu lại cười, “Không cần đâu, so với anh thì ba anh lợi hại hơn nhiều.”

“ Bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, lại thành thục, đầy mị lực hấp dẫn người khác như vậy a.”

Lãnh Tử Việt còn muốn nói thêm, di động vang lên, nhìn thấy tên hiện trên màn hình, hắn vội vàng nghe điện thoại.

“Kỳ Kỳ, sao lại gọi anh sớm vậy?”

“Tử Việt, anh đang ở đâu?”

Lãnh Tử Việt ngước nhìn, trên lầu đã không nhìn thấy người, thở dài một hơi, “Anh về nhà, Kỳ Kỳ, có chuyện gì sao?”

Vừa mới hỏi xong, thanh âm mềm mại của Đường Quả bên cạnh vang lên, như vừa mới tỉnh ngủ, “Tử Việt, anh gọi điện thoại cho ai?”

“Tử Việt, có phải anh ở bên ngoài nuôi thêm một tiểu yêu tinh nha?” Đường Quả chớp chớp mắt, khóe miệng kéo lên một độ cong, lại tràn ngập ác ý tươi cười.

Thanh âm tuy rằng nũng nịu, giống như đang làm nũng, thực tế, khoảng cách Đường Quả với hắn khá xa, căn bản không có thân mật như tưởng tượng.

Lãnh Tử Việt cả người đều cứng đờ, thanh âm của Lục Kỳ làm hắn tỉnh táo lại.

“Lãnh Tử Việt, cô ta là ai?”

“Anh làm tôi quá thất vọng rồi, tôi nghĩ anh không giống với những người khác, không ngờ, Lục Kỳ tôi cuối cùng vẫn là có mắt như mù.”

Không hề cho Lãnh Tử Việt một cơ hội giải thích, bên kia điện thoại liền xuất hiện một trận âm thanh.

“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ….”

Lãnh Tử Việt trong lòng suốt ruột muốn chết rồi, cuối cùng đưa ánh mắt trách cứ về phía Đường Quả, chạy nhanh ra khỏi biệt thự.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
324
Điểm
63
CHƯƠNG 9: BẠN GÁI CŨ CỦA PHÚ THIẾU (9)

“Tiểu Quả, những gì chị nói em đều nhớ kỹ chứ?”

Đường Quả thoải mái ngồi trên xe bảo mẫu, dáng vẻ lười nhác, chuyên viên giúp cô trang điểm, còn có nhà tạo mẫu tóc, làm tóc cho cô.

Người đại diện của cô là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tên Vưu Ngọc.

Xe bảo mẫu cao cấp, người đại diện kim bài, nhân viên trang điểm, stylist cùng nhà tạo mẫu tóc đều là tốt nhất, được sắp xếp cho cô, còn đưa cô hai trợ lý nhỏ để giúp cô xử lý công việc vặt.

Xuất hiện chói mắt như thế tại hiện trường vòng bán kết, không thể không làm người khác chú ý được.

Nhờ đại kim chủ Lãnh Duệ mà cô không cần phải qua vòng tuyển chọn, liền trực tiếp tiến vào bán kết. Trên thực tế, người giống như cô cũng không thiếu.

Nhưng giống như cô, xuất hiện oanh tạc, lóa mắt như vậy ở vòng bán kết thì chả có mấy ai.

“Trên xe là ai vậy? Chẳng lẽ là ngôi sao ca nhạc lớn đến làm khách quý?”

Hiện tại ở bên ngoài đã có không ít người đang chờ, Đường Quả bước xuống xe bảo mẫu cao cấp, hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người.

“Cũng không có nghe nói qua mà.”

“A, các cô xem bên kia, cũng có một chiếc xe bảo mẫu.”

“Chẳng lẽ thật sự có bất ngờ ngoài ý muốn sao?”

Lúc này, Đường Quả đã từ trên xe bước xuống. Nghe bên ngoài ồn ào bàn tán, nghiêng đầu nhìn theo phương hướng nào đó.

Vừa lúc, cửa xe mở ra, Lãnh Tử Việt đỡ một cô gái xinh đẹp xuống xe, bảo vệ cẩn trọng như nâng một viên ngọc quý.

“Oa, thật là xinh đẹp, cô ấy là ngôi sao ca nhạc đúng không? Hình như chúng ta chưa từng gặp qua cô ấy.”

Thanh âm này không phải khen Đường Quả, mà là Lục Kỳ.

Dung mạo Lục Kỳ xác thật rất xinh đẹp, ở trong đám đông, chỉ cần nháy mắt cũng đủ làm người khác chú ý.

“Gì chứ, trên người cô ấy có đeo thẻ dự thi kìa,” nữ sinh tinh ý nhìn thấy, kinh hô, “Cô ấy cũng đến tham gia vòng bán kết??”

Nhanh chóng liền có nhiều nữ sinh đến làm quen, chạy đến trước mặt Lục Kỳ, Lục Kỳ mỉm cười dịu dàng cùng các nữ sinh nói chuyện vui vẻ. Hầu hết nữ sinh còn rất trẻ đều có tính cách thanh thuần, cũng không có ghén ghét Lục Kỳ có xe bảo mẫu, thậm chí còn có bạn trai luôn chăm sóc chu đáo lại còn đẹp trai.

Ngược lại, khi nghe Lục Kỳ hát vài câu, lập tức chấn động, nháy mắt trở thành tiểu fans của Lục Kỳ.

Đường Quả ngồi trên ghế, lười nhác chống cằm, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, nhàm chán nhìn Lục Kỳ trong đám đông.

“Đó là thiên kim của Lục gia, lúc trước ở nước ngoài, mới trở về không lâu, là thiên tài trong giới âm nhạc, cũng là đối thủ lớn nhất của cô.” Vưu Ngọc bình tĩnh phân tích, “Lục gia ở trong giới, quan hệ cũng không ít, tuy rằng cô có chỗ dựa, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, vẫn là không nên cùng cô ta xung đột.”

Vừa rồi cảm thấy ánh mắt Đường Quả không thích hợp, cho nên mới cảnh cáo một chút.

Vừa mới nghe cảnh cáo xong, Đường Quả cũng không nói gì, Lục Kỳ bên kia tạm biệt mấy nữ sinh, đi tới chỗ Đường Quả.

Lãnh Tử Việt cũng đi theo, vẻ mặt khẩn trương, mơ hồ sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Lục Kỳ đi đến trước mặt Đường Quả, từ trên cao nhìn xuống, cô giơ tay nhìn đồng hồ, môi đỏ khẽ mở, “Đường tiểu thư, còn hai mươi phút nữa, chúng ta nói chuyện riêng đi.”

“Được a.” Đường Quả ngẩng đầu, cũng không đứng lên, càng không có ý xê dịch vị trí, cuối cùng hỏi một câu, “Thật ngại quá, cô là ai nha?”

Lục Kỳ cau mày, “Đường tiểu thư, cô hẳn biết tôi là ai.”
 
Top