[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Yêu Quái Đô Thị - Khinh Đạm Vân
- Tham gia
- 9/3/21
- Bài viết
- 257
- Điểm cảm xúc
- 325
- Điểm
- 63
Chương 14: Đánh nhau
Một đêm không có việc gì.
Chu Uy khó có được một giấc an ổn, sáng ngày hôm sau tỉnh lại tinh lực dư thừa, tinh thần sáng láng.
“Đạo trưởng muốn ăn gì, tôi bảo phòng bếp đi làm?” Giờ phút này hắn nhìn hai vị đạo trưởng cảm thấy thực thân thiết, ngữ khí nói chuyện cũng phá lệ ôn hòa.
“Tùy ý là được.” Quảng Ninh đạo trưởng nói.
Nếu là trước đây, Hoa Dương đạo nhân khẳng định là không khách khí mà ăn cơm. Nhưng mà lúc này trong lòng hắn có tâm sự, không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác liền trả lời, “Tùy tiện chuẩn bị, có thể lấp đầy bụng là được.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Chu Uy sẽ không thật sự để trong lòng. Mặt khác bất luận là thế nào thì mạng nhỏ của hắn vẫn còn nằm trong tay hai người, không thể chậm trễ khách quý.
Vì thế hắn tự mình xuống phòng bếp làm cơm, một lát sau mang theo chả giò chiên, bánh in, hạt mè tô, bánh bao thịt, cháo, sữa đậu nành chờ phản hồi.
Hai gã tiểu đạo sĩ ăn uống thỏa thích, bất chấp hình tượng.
Hoa Dương đạo nhân cùng Quảng Ninh đạo trưởng ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, “Tối hôm qua vội vàng bày trận còn chưa kịp hỏi, đối với chuyện này, đạo hữu nghĩ thế nào?”
Quảng Ninh đạo trưởng trầm mặt một lát, sau đó mới nói, “Chuyện này chúng ta không chiếm lý, có thể nói tốt nhất nên giải quyết trong hòa bình. Ví dụ như dâng lên vật có giá trị làm trao đổi, để yêu hồ đáp ứng buông tha Chu tiên sinh.”
Dưới tình huống hai bên đều đồng ý, có thể giải trừ được ký kết khế ước.
“Lời này của đạo hữu sai rồi.” Hoa Dương đạo nhân xua xua tay, nghiêm mặt nói, “Lòng tham không đáy, nếu còn dung túng cho yêu hồ thì chi bằng đánh nó đến hồn phi phách tán. Cứ như vậy, không có đối tượng thực hiện khế ước, khế ước tự nhiên không được tính.”
Trong lòng Quảng Ninh đạo trưởng thầm than, sao hắn lại không biết nếu diệt trừ hồ yêu cũng sẽ giải quyết được chuyện này? Chỉ là trong lòng hắn không muốn làm như vậy.
Chu Uy bội tình bội nghĩa, trái với ước định. Vì cứu người lại đem yêu quái đánh chết. . . Chuyện này thế nào cũng không thể nói nổi.
“Thời điểm đánh nhau, còn mong đạo hữu giúp đỡ một tay.” Thấy đối phương cúi đầu không nói, Hoa Dương đạo nhân ngầm hiểu hắn đáp ứng rồi, tiếp theo đem kế hoạch đánh nhau an bài rõ ràng.
“Đạo hữu, tôi cho rằng vẫn nên dùng hòa bình để giải quyết sẽ tốt hơn.” Quảng Ninh đạo trưởng kiên trì.
Khóe miệng Hoa Dương đạo nhân hơi nhếch lên, lòng không khỏi bực bội. Trong lòng nghĩ, nếu không phải một người đánh không lại, hắn đã sớm không kiên nhẫn mà ngồi đây lải nhải.
Cố chủ xuất ra tiền, bọn họ xuất ra lực, chuyện này rõ ràng rất đơn giản. Thế nhưng người này vẫn cứ không thông suốt, một hai phải làm chuyện này phức tạp lên.
Thương lượng cùng hồ yêu, hồ yêu có thể đáp ứng sao? Nằm mơ đi!
Bốn chữ “Mặc cho xử trí” trong khế ước, người có đầu óc liền biết không dễ buông tha.
Ai biết bỏ lỡ thôn này còn có cửa hàng hay không?
Hoa Dương đạo nhân trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng đã sớm chửi thầm, đồng thời thúc đẩy cân não suy tư để làm thế nào thuyết phục được đối phương.
Không đợi hắn thuyết phục, Chu Uy bên cạnh đại kinh thất sắc, “Yêu quái đã trở lại! !”
Hoa Dương đạo nhân nhanh chóng xoay người.
Chỉ thấy một nữ hài mặc một chiếc váy dài màu thủy lam, búi tóc đen nhánh dùng mộc trâm khắc hoa vãn khởi. Khuôn mặt nữ hài thanh lệ, toàn thân lại phát ra loại khí chất yêu mị, đúng là hồ yêu đã chạy thoát lúc trước.
“Các ngươi mấy người lên?” Hồ yêu mở to mắt, đánh giá qua lại mấy người ở trong phòng.
“Đánh nhau tổn thương hòa khí, không bằng trước ngồi xuống nói chuyện. . .” Quảng Ninh đạo trưởng thử câu thông với hồ yêu.
Không chờ hắn sấn tới nói chuyện, Hoa Dương đạo nhân lập tức quyết đoán cắn ngón trỏ, tay niết pháp, quát lớn, “Phá!”
Nhìn tư thế kia, tựa hồ muốn người ta chưa chuẩn bị mà đánh lén.
Vừa dứt lời, mấy đạo kình phong liên tiếp đánh tới hồ yêu.
Hồ yêu tụ khí nhẹ ném, dễ dàng ngăn trở công kích. Giây tiếp theo, sàn nhà bị nứt ra, trận pháp rách nát, trận kỳ bị chặn ngang bẻ gãy, cây nhang bị gãy thành từng đoạn từng đoạn.
Hoa Dương đạo nhân hoảng hốt trong lòng, cầm lòng không đậu lùi về sau một bước.
Ngón tay hồ yêu nhẹ búng, đạo nhân như bị kích một đòn nghiêm trọng bay đi, sau đó đụng vào tường.
“Phụt.” Hoa Dương đạo nhân phun ra ngụm máu tươi, lập tức lâm vào hôn mê.
“Một người nói hay, một người đánh lén, thủ đoạn cũng thật là vụng về.” Thanh âm nữ hài như chuông bạc, dễ nghe lại mang theo trêu đùa.
Sắc mặt Quảng Ninh đạo trưởng thay đổi. Thực lực đối phương quá cao, vượt qua cả dự kiến của hắn. Mặc dù hai người cùng nhau liên hợp cũng không hề có phần thắng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cô ta lợi hại như vậy, vì sao lúc trước lại phải tránh? Chẳng lẽ thật sự như lời Vô Trần tán nhân nói, là bởi vì lúc ấy cố kỵ có cô ở đây?
“Chờ ngươi nửa ngày, sao còn chưa động thủ?” Hồ yêu nghiêng đầu, cười như không cười nhìn hắn.
“Người sai không phải ngươi, chuyện này vốn là không nên đánh.” Quảng Ninh đạo trưởng lập trường kiên định.
Hồ yêu bĩu môi, “Không thú vị.”
Tiếp theo không thèm quản hắn, từng bước một tới gần Chu Uy.
“Ngươi không được qua đây!” Chu Uy từng bước lui về phía sau, hoang mang rối loạn mà rống to, “Đạo trưởng, cứu tôi!!”
Quảng Ninh đạo trưởng rũ mi mắt, coi như không nghe thấy.
Chu Uy kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hận không thể nhảy qua cửa sổ để trốn. Đáng tiếc phòng hắn ở lầu ba, nếu thật sự nhảy xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Lúc này, hồ yêu đã đến gần. Nàng cong khóe môi, nụ cười vô cùng ngây thơ, “Không cần trốn, mau tới đây.”
Vừa nói vừa bắt lấy tay Chu Uy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên người Chu Uy hiện lên một vòng kim quang.
Mắt hồ yêu hơi hơi lóe lên, động tác ngừng lại, ngốc đứng tại chỗ.
Ngay sau đó, Quảng Ninh đạo trưởng từ từ tiếp cận, lấy một tấm bùa dán phía sau lưng hồ yêu.
Hồ yêu lập tức không thể động đậy.
Nàng rất tức giận, trách mắng, “Đạo sĩ thúi! Ngươi muốn làm gì?”
Trên mặt Quảng Ninh đọa trưởng không có cảm xúc nói, “Thí chủ yên tâm, chỉ là Định Thân phù, sẽ không đả thương người.”
Trong lòng hắn biết mục tiêu của hồ yêu chính là Chu Uy, bởi vậy hắn bất động thanh sắc, lặng lẽ chuẩn bị ở phía sau.
Hồ yêu cho là sắp đắc thủ, bất tri bất giác thả lỏng cảnh giác, tự nhiên hắn dễ dàng động thủ.
Thấy thế cục đã ổn định, Chu Uy như trút được gánh nặng. Hắn bước nhanh tránh ra, cách hồ yêu rất xa cũng không quên nói lời cảm tạ, “Ít nhiều may có đạo trưởng che chở.”
Quảng Ninh đạo trưởng lắc lắc đầu, “Chuyện này vẫn chưa kết thúc. Định Thân phù chỉ có hiệu quả nhất thời, không giữ được lâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu Uy vô cùng sốt ruột.
“Ta ở bên này bày vây trận, phiền ngươi phái người mời Vô Trần tán nhân đến.” Quảng Ninh đạo trưởng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên tìm môn nhân của Thanh Huyền Tông tới. Dù sao môn phái kia chuyên trừ sát tinh, đích thực đáng sợ nhưng lại làm cho người ta yên tâm.
Nghe nói muốn đi tìm người giúp đỡ, sắc mặt hồ yêu thoáng cứng đờ khó mà phát hiện.
Giây tiếp theo, nàng cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ tránh thoát trói buộc của lá bùa.
“Chu tiên sinh cẩn thận!”
Quảng Ninh đạo trưởng muốn kéo người, đáng tiếc chậm một bước.
Hồ yêu bắt lấy Chu Uy, không nói hai lời liền chạy ra bên ngoài.
Đúng lúc này, một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, trực tiếp làm toàn bộ cánh tay phải nàng bị thương.
Hồ yêu ăn đau dừng lại bước chân. Lại thấy không biết khi nào, cửa phòng ngủ lại nhiều thêm một người.
“Lại gặp mặt rồi.” Tống Tịnh không nhanh không chậm đến gần, thuận tiện chào hỏi.
“Từ trước đến nay nghe nói đạo sĩ Thanh Huyền Tông đều phân rõ phải trái, không ngờ bây giờ cũng trở nên ngang ngược như vậy!” Trong lòng hồ yêu sợ hãi nhưng trên mặt vẫn trấn định như cũ.
“Nếu thật sự không nói lý thì lần trước ta đã đuổi theo ngươi kêu đánh kêu giết.” Tống Tịnh tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, thong thả ung dung nói, “Đừng nghĩ chuyện này ngươi hoàn toàn sạch sẽ, ngươi cũng có tội.”
Hồ yêu giận dữ tức cười, “Định xuống khế ước, tự nhiên phải tuân thủ. Là hắn lật lọng trước, ta có gì sai?”
“Ngươi rất thông minh. Muốn săn thú lại không muốn lây dính nhân quả, vì vậy ngươi cố ý cùng nhân loại ký kết khế ước sau đó lại dụ dỗ bọn họ làm trái ước định.” Tống Tịnh trầm giọng nói, “Cứ như vậy, mặc dù ngươi đem người ăn thì cũng chỉ có thể tính là phạm vi ước mà nhận trừng phạt.”
Nghe vậy, hồ yêu bình tĩnh xoa xoa tóc mai, “Đúng vậy, người sai là Chu Uy, dù có ăn hắn luôn thì cũng hợp tình hợp lý.”
Nàng là thợ săn giảo hoạt, thiết hạ bẫy rập, dụ dỗ con mồi mắc câu. Nhưng ai có thể nói rằng là nàng sai? Nhân loại chẳng lẽ không thiết kế bẫy rập, không dụ dỗ, lấp đầy bụng ư?
Chu Uy nghe mà trong lòng phát lạnh. Hắn rất muốn cách xa yêu quái, lại sợ giãy giụa lung tung sẽ bị thương, cuối cùng chỉ có thể đứng im một chỗ, yên lặng xem tình hình.
“Nếu chỉ động thủ với người trái khế ước, ta sẽ không can thiệp. Có trách cũng chỉ trách ngươi quá tham, ăn người không nên ăn.” Thanh âm Tống tịnh sắc lạnh.
Sắc mặt hồ yêu biến đổi, đột nhiên đẩy Chu Uy về phía sau, lập tức quay lưng bỏ chạy. Chuyện đến nước này, nàng đã không còn nhớ thương mấy khối thịt trên người Chu Uy, chỉ nghĩ trốn thật xa, giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Thời điểm Tống Tịnh mở miệng đã sớm giấu tay vào trong tay áo lặng lẽ vẽ bùa. Thấy hồ yêu muốn chạy trốn, cô cũng không cản trở, chỉ là tốc độ vẽ bùa nhanh thêm hai lần.
Lại nói, Thiên Mã một đường đi theo tiểu cô nương ở phía sau, kết quả trơ mắt nhìn nàng tiến vào biệt thự, bản thân thì lại không có biện pháp đi vào.
Nó tâm phiền ý loạn, giấu đi thân hình, chạy vòng qua vòng lại bên ngoài biệt thự.
Thật vất vả để tiểu cô nương không phát hiện ra, nó lén lút giấu mình bên cửa sổ, thò cái cổ vào trong nhìn xung quanh. Ai ngờ thình lình chạy ra một con hồ ly, thiếu chút nữa thì đã đụng phải.
Thiên Mã hoảng sợ, không nhịn được giơ móng trước lên, đạp một cái qua.
Hồ yêu bị đạp đến lảo đảo, trì hoãn vài giây. Đúng vào lúc này, mấy đạo sấm sét nhanh chóng hướng nó đánh tới.
Chờ khi tất cả đều khôi phục bình tĩnh, trên sàn phòng ngủ có một con hồ ly đang nằm nhưng đã không còn thở.
Chu Uy vẫn chưa hết kinh hãi, ngồi liệt dưới đất phì phò thở dốc.
Quảng Ninh đạo trưởng than nhẹ một tiếng, tâm phục khẩu phục, “Tán nhân thực lực siêu quần, không hổ là cao đồ của Tuệ Minh đạo sư.”
Nhìn chiêu thức dẫn lôi thuật liền biết đối phương tuy còn trẻ tuổi nhưng thực lực lại ở trên hắn.
“Đạo trưởng chê cười rồi.” Tống Tịnh khách sáo đáp lại.
Đồng thời, cô ở trong lòng nói thầm, vừa rồi hình như cô nhìn thoáng qua thấy một cái móng ngựa màu trắng quen thuộc?
Nhưng Thiên Mã lúc này hẳn là nên ở đạo quan, chẳng lẽ là cô hoa mắt?
**
/SPOILER]
Chu Uy khó có được một giấc an ổn, sáng ngày hôm sau tỉnh lại tinh lực dư thừa, tinh thần sáng láng.
“Đạo trưởng muốn ăn gì, tôi bảo phòng bếp đi làm?” Giờ phút này hắn nhìn hai vị đạo trưởng cảm thấy thực thân thiết, ngữ khí nói chuyện cũng phá lệ ôn hòa.
“Tùy ý là được.” Quảng Ninh đạo trưởng nói.
Nếu là trước đây, Hoa Dương đạo nhân khẳng định là không khách khí mà ăn cơm. Nhưng mà lúc này trong lòng hắn có tâm sự, không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác liền trả lời, “Tùy tiện chuẩn bị, có thể lấp đầy bụng là được.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Chu Uy sẽ không thật sự để trong lòng. Mặt khác bất luận là thế nào thì mạng nhỏ của hắn vẫn còn nằm trong tay hai người, không thể chậm trễ khách quý.
Vì thế hắn tự mình xuống phòng bếp làm cơm, một lát sau mang theo chả giò chiên, bánh in, hạt mè tô, bánh bao thịt, cháo, sữa đậu nành chờ phản hồi.
Hai gã tiểu đạo sĩ ăn uống thỏa thích, bất chấp hình tượng.
Hoa Dương đạo nhân cùng Quảng Ninh đạo trưởng ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, “Tối hôm qua vội vàng bày trận còn chưa kịp hỏi, đối với chuyện này, đạo hữu nghĩ thế nào?”
Quảng Ninh đạo trưởng trầm mặt một lát, sau đó mới nói, “Chuyện này chúng ta không chiếm lý, có thể nói tốt nhất nên giải quyết trong hòa bình. Ví dụ như dâng lên vật có giá trị làm trao đổi, để yêu hồ đáp ứng buông tha Chu tiên sinh.”
Dưới tình huống hai bên đều đồng ý, có thể giải trừ được ký kết khế ước.
“Lời này của đạo hữu sai rồi.” Hoa Dương đạo nhân xua xua tay, nghiêm mặt nói, “Lòng tham không đáy, nếu còn dung túng cho yêu hồ thì chi bằng đánh nó đến hồn phi phách tán. Cứ như vậy, không có đối tượng thực hiện khế ước, khế ước tự nhiên không được tính.”
Trong lòng Quảng Ninh đạo trưởng thầm than, sao hắn lại không biết nếu diệt trừ hồ yêu cũng sẽ giải quyết được chuyện này? Chỉ là trong lòng hắn không muốn làm như vậy.
Chu Uy bội tình bội nghĩa, trái với ước định. Vì cứu người lại đem yêu quái đánh chết. . . Chuyện này thế nào cũng không thể nói nổi.
“Thời điểm đánh nhau, còn mong đạo hữu giúp đỡ một tay.” Thấy đối phương cúi đầu không nói, Hoa Dương đạo nhân ngầm hiểu hắn đáp ứng rồi, tiếp theo đem kế hoạch đánh nhau an bài rõ ràng.
“Đạo hữu, tôi cho rằng vẫn nên dùng hòa bình để giải quyết sẽ tốt hơn.” Quảng Ninh đạo trưởng kiên trì.
Khóe miệng Hoa Dương đạo nhân hơi nhếch lên, lòng không khỏi bực bội. Trong lòng nghĩ, nếu không phải một người đánh không lại, hắn đã sớm không kiên nhẫn mà ngồi đây lải nhải.
Cố chủ xuất ra tiền, bọn họ xuất ra lực, chuyện này rõ ràng rất đơn giản. Thế nhưng người này vẫn cứ không thông suốt, một hai phải làm chuyện này phức tạp lên.
Thương lượng cùng hồ yêu, hồ yêu có thể đáp ứng sao? Nằm mơ đi!
Bốn chữ “Mặc cho xử trí” trong khế ước, người có đầu óc liền biết không dễ buông tha.
Ai biết bỏ lỡ thôn này còn có cửa hàng hay không?
Hoa Dương đạo nhân trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng đã sớm chửi thầm, đồng thời thúc đẩy cân não suy tư để làm thế nào thuyết phục được đối phương.
Không đợi hắn thuyết phục, Chu Uy bên cạnh đại kinh thất sắc, “Yêu quái đã trở lại! !”
Hoa Dương đạo nhân nhanh chóng xoay người.
Chỉ thấy một nữ hài mặc một chiếc váy dài màu thủy lam, búi tóc đen nhánh dùng mộc trâm khắc hoa vãn khởi. Khuôn mặt nữ hài thanh lệ, toàn thân lại phát ra loại khí chất yêu mị, đúng là hồ yêu đã chạy thoát lúc trước.
“Các ngươi mấy người lên?” Hồ yêu mở to mắt, đánh giá qua lại mấy người ở trong phòng.
“Đánh nhau tổn thương hòa khí, không bằng trước ngồi xuống nói chuyện. . .” Quảng Ninh đạo trưởng thử câu thông với hồ yêu.
Không chờ hắn sấn tới nói chuyện, Hoa Dương đạo nhân lập tức quyết đoán cắn ngón trỏ, tay niết pháp, quát lớn, “Phá!”
Nhìn tư thế kia, tựa hồ muốn người ta chưa chuẩn bị mà đánh lén.
Vừa dứt lời, mấy đạo kình phong liên tiếp đánh tới hồ yêu.
Hồ yêu tụ khí nhẹ ném, dễ dàng ngăn trở công kích. Giây tiếp theo, sàn nhà bị nứt ra, trận pháp rách nát, trận kỳ bị chặn ngang bẻ gãy, cây nhang bị gãy thành từng đoạn từng đoạn.
Hoa Dương đạo nhân hoảng hốt trong lòng, cầm lòng không đậu lùi về sau một bước.
Ngón tay hồ yêu nhẹ búng, đạo nhân như bị kích một đòn nghiêm trọng bay đi, sau đó đụng vào tường.
“Phụt.” Hoa Dương đạo nhân phun ra ngụm máu tươi, lập tức lâm vào hôn mê.
“Một người nói hay, một người đánh lén, thủ đoạn cũng thật là vụng về.” Thanh âm nữ hài như chuông bạc, dễ nghe lại mang theo trêu đùa.
Sắc mặt Quảng Ninh đạo trưởng thay đổi. Thực lực đối phương quá cao, vượt qua cả dự kiến của hắn. Mặc dù hai người cùng nhau liên hợp cũng không hề có phần thắng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cô ta lợi hại như vậy, vì sao lúc trước lại phải tránh? Chẳng lẽ thật sự như lời Vô Trần tán nhân nói, là bởi vì lúc ấy cố kỵ có cô ở đây?
“Chờ ngươi nửa ngày, sao còn chưa động thủ?” Hồ yêu nghiêng đầu, cười như không cười nhìn hắn.
“Người sai không phải ngươi, chuyện này vốn là không nên đánh.” Quảng Ninh đạo trưởng lập trường kiên định.
Hồ yêu bĩu môi, “Không thú vị.”
Tiếp theo không thèm quản hắn, từng bước một tới gần Chu Uy.
“Ngươi không được qua đây!” Chu Uy từng bước lui về phía sau, hoang mang rối loạn mà rống to, “Đạo trưởng, cứu tôi!!”
Quảng Ninh đạo trưởng rũ mi mắt, coi như không nghe thấy.
Chu Uy kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hận không thể nhảy qua cửa sổ để trốn. Đáng tiếc phòng hắn ở lầu ba, nếu thật sự nhảy xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Lúc này, hồ yêu đã đến gần. Nàng cong khóe môi, nụ cười vô cùng ngây thơ, “Không cần trốn, mau tới đây.”
Vừa nói vừa bắt lấy tay Chu Uy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên người Chu Uy hiện lên một vòng kim quang.
Mắt hồ yêu hơi hơi lóe lên, động tác ngừng lại, ngốc đứng tại chỗ.
Ngay sau đó, Quảng Ninh đạo trưởng từ từ tiếp cận, lấy một tấm bùa dán phía sau lưng hồ yêu.
Hồ yêu lập tức không thể động đậy.
Nàng rất tức giận, trách mắng, “Đạo sĩ thúi! Ngươi muốn làm gì?”
Trên mặt Quảng Ninh đọa trưởng không có cảm xúc nói, “Thí chủ yên tâm, chỉ là Định Thân phù, sẽ không đả thương người.”
Trong lòng hắn biết mục tiêu của hồ yêu chính là Chu Uy, bởi vậy hắn bất động thanh sắc, lặng lẽ chuẩn bị ở phía sau.
Hồ yêu cho là sắp đắc thủ, bất tri bất giác thả lỏng cảnh giác, tự nhiên hắn dễ dàng động thủ.
Thấy thế cục đã ổn định, Chu Uy như trút được gánh nặng. Hắn bước nhanh tránh ra, cách hồ yêu rất xa cũng không quên nói lời cảm tạ, “Ít nhiều may có đạo trưởng che chở.”
Quảng Ninh đạo trưởng lắc lắc đầu, “Chuyện này vẫn chưa kết thúc. Định Thân phù chỉ có hiệu quả nhất thời, không giữ được lâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu Uy vô cùng sốt ruột.
“Ta ở bên này bày vây trận, phiền ngươi phái người mời Vô Trần tán nhân đến.” Quảng Ninh đạo trưởng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên tìm môn nhân của Thanh Huyền Tông tới. Dù sao môn phái kia chuyên trừ sát tinh, đích thực đáng sợ nhưng lại làm cho người ta yên tâm.
Nghe nói muốn đi tìm người giúp đỡ, sắc mặt hồ yêu thoáng cứng đờ khó mà phát hiện.
Giây tiếp theo, nàng cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ tránh thoát trói buộc của lá bùa.
“Chu tiên sinh cẩn thận!”
Quảng Ninh đạo trưởng muốn kéo người, đáng tiếc chậm một bước.
Hồ yêu bắt lấy Chu Uy, không nói hai lời liền chạy ra bên ngoài.
Đúng lúc này, một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, trực tiếp làm toàn bộ cánh tay phải nàng bị thương.
Hồ yêu ăn đau dừng lại bước chân. Lại thấy không biết khi nào, cửa phòng ngủ lại nhiều thêm một người.
“Lại gặp mặt rồi.” Tống Tịnh không nhanh không chậm đến gần, thuận tiện chào hỏi.
“Từ trước đến nay nghe nói đạo sĩ Thanh Huyền Tông đều phân rõ phải trái, không ngờ bây giờ cũng trở nên ngang ngược như vậy!” Trong lòng hồ yêu sợ hãi nhưng trên mặt vẫn trấn định như cũ.
“Nếu thật sự không nói lý thì lần trước ta đã đuổi theo ngươi kêu đánh kêu giết.” Tống Tịnh tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, thong thả ung dung nói, “Đừng nghĩ chuyện này ngươi hoàn toàn sạch sẽ, ngươi cũng có tội.”
Hồ yêu giận dữ tức cười, “Định xuống khế ước, tự nhiên phải tuân thủ. Là hắn lật lọng trước, ta có gì sai?”
“Ngươi rất thông minh. Muốn săn thú lại không muốn lây dính nhân quả, vì vậy ngươi cố ý cùng nhân loại ký kết khế ước sau đó lại dụ dỗ bọn họ làm trái ước định.” Tống Tịnh trầm giọng nói, “Cứ như vậy, mặc dù ngươi đem người ăn thì cũng chỉ có thể tính là phạm vi ước mà nhận trừng phạt.”
Nghe vậy, hồ yêu bình tĩnh xoa xoa tóc mai, “Đúng vậy, người sai là Chu Uy, dù có ăn hắn luôn thì cũng hợp tình hợp lý.”
Nàng là thợ săn giảo hoạt, thiết hạ bẫy rập, dụ dỗ con mồi mắc câu. Nhưng ai có thể nói rằng là nàng sai? Nhân loại chẳng lẽ không thiết kế bẫy rập, không dụ dỗ, lấp đầy bụng ư?
Chu Uy nghe mà trong lòng phát lạnh. Hắn rất muốn cách xa yêu quái, lại sợ giãy giụa lung tung sẽ bị thương, cuối cùng chỉ có thể đứng im một chỗ, yên lặng xem tình hình.
“Nếu chỉ động thủ với người trái khế ước, ta sẽ không can thiệp. Có trách cũng chỉ trách ngươi quá tham, ăn người không nên ăn.” Thanh âm Tống tịnh sắc lạnh.
Sắc mặt hồ yêu biến đổi, đột nhiên đẩy Chu Uy về phía sau, lập tức quay lưng bỏ chạy. Chuyện đến nước này, nàng đã không còn nhớ thương mấy khối thịt trên người Chu Uy, chỉ nghĩ trốn thật xa, giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Thời điểm Tống Tịnh mở miệng đã sớm giấu tay vào trong tay áo lặng lẽ vẽ bùa. Thấy hồ yêu muốn chạy trốn, cô cũng không cản trở, chỉ là tốc độ vẽ bùa nhanh thêm hai lần.
Lại nói, Thiên Mã một đường đi theo tiểu cô nương ở phía sau, kết quả trơ mắt nhìn nàng tiến vào biệt thự, bản thân thì lại không có biện pháp đi vào.
Nó tâm phiền ý loạn, giấu đi thân hình, chạy vòng qua vòng lại bên ngoài biệt thự.
Thật vất vả để tiểu cô nương không phát hiện ra, nó lén lút giấu mình bên cửa sổ, thò cái cổ vào trong nhìn xung quanh. Ai ngờ thình lình chạy ra một con hồ ly, thiếu chút nữa thì đã đụng phải.
Thiên Mã hoảng sợ, không nhịn được giơ móng trước lên, đạp một cái qua.
Hồ yêu bị đạp đến lảo đảo, trì hoãn vài giây. Đúng vào lúc này, mấy đạo sấm sét nhanh chóng hướng nó đánh tới.
Chờ khi tất cả đều khôi phục bình tĩnh, trên sàn phòng ngủ có một con hồ ly đang nằm nhưng đã không còn thở.
Chu Uy vẫn chưa hết kinh hãi, ngồi liệt dưới đất phì phò thở dốc.
Quảng Ninh đạo trưởng than nhẹ một tiếng, tâm phục khẩu phục, “Tán nhân thực lực siêu quần, không hổ là cao đồ của Tuệ Minh đạo sư.”
Nhìn chiêu thức dẫn lôi thuật liền biết đối phương tuy còn trẻ tuổi nhưng thực lực lại ở trên hắn.
“Đạo trưởng chê cười rồi.” Tống Tịnh khách sáo đáp lại.
Đồng thời, cô ở trong lòng nói thầm, vừa rồi hình như cô nhìn thoáng qua thấy một cái móng ngựa màu trắng quen thuộc?
Nhưng Thiên Mã lúc này hẳn là nên ở đạo quan, chẳng lẽ là cô hoa mắt?
**
/SPOILER]
Sửa lần cuối: