Hương trà mờ mịt làm ánh mắt cũng mơ hồ đi.
Trong chủ điện Thanh Huyền Tông, một thiếu nữ ngồi ở phía trên đang lạnh nhạt uống trà. Nàng mặc một chiếc đạo bào màu trắng, mái tóc dài dùng một cây trâm đơn giản xắn thành búi tóc. Làn da trắng tinh tế, gương mặt xinh đẹp, khí chất không hề tầm thường.
Đột nhiên trên mặt nàng khẽ động, cao giọng nói, “Mời khách nhân đến chủ điện.”
Vội vàng đi ra, không bao lâu sau, một vị nam nhân trẻ tuổi tầm hai mươi ba hai mươi bốn xuất hiện tại cửa chủ điện.
Đem ra một chén trà mới, thanh âm của thiếu nữ vang lên vô cùng êm tai, “Mời Lâm tiên sinh ngồi.”
Nam nhân trẻ tuổi họ Lâm, tên Lâm Nguyên, là khách quen của Thanh Huyền Tông.
Nam nhân theo lời ngồi xuống, thuận thế nâng chén trà nhấp một hớp. Sau đó ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy mong đợi hỏi, “Tiểu cô nương, Tuệ Minh đại sư đã trở về rồi sao?”
Thiếu nữ nghiêm túc đáp, “Sư phụ đi ra ngoài dạo chơi, không biết ngày về.”
Lại là câu trả lời này, Lâm Nguyên nhịn không được nhụt chí.
Đã gần một tuần rồi, mỗi ngày đúng giờ hắn đều đến Huyền Thanh Tông hóng tin, so với đi làm còn chịu khó hơn! Đáng tiếc, một vấn đề hỏi qua vô số lần, đáp án nhận được chỉ có một câu ---- “Không biết ngày về.”
Trầm mặc hồi lâu, hắn chậm rãi mở miệng, “Dùng điện thoại liên hệ, nói không chừng. . .”
“Sư phụ không dùng điện thoại.”
“Dùng bồ câu đưa tin?”
Thiếu nữ gác lại chén trà, không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Lâm Nguyên thất vọng không thôi.
“Thanh Huyền Tông không phụng hương hỏa, không tiếp đãi tục khách. Nếu như không có chuyện gì khác, khách nhân mời về cho.” Vẻ mặt thiếu nữ vô cùng xa cách.
Lâm Nguyên đứng lên, thức thời đáp, “Đã làm phiền, ngày khác lại tới thăm.”
Trong lòng thiếu nữ gào thét một trận, nếu như nàng đoán không sai, “Ngày khác” trong miệng người này rất có thể là ngày mai.
Biết được sư phụ đi xa nhà, phần lớn khách nhân tới cửa xin giúp đỡ hầu hết sẽ nghĩ biện pháp khác.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài người cố chấp, chạy hai ba lần, không tìm thấy người sẽ từ bỏ. Duy chỉ có Lâm Nguyên này không ngừng kiên trì, không ngừng bền bỉ.
“Khách nhân gặp phiền toái gì? Không ngại có thể nói cho tôi nghe một chút chứ?” Thiếu nữ xoay chuyển lời nói.
Nghe vậy, Lâm Nguyên vui mừng.
Không phải hắn cảm thấy cô nương không giúp đỡ được gì mà là tính toán của hắn, lúc trước Tuệ Minh đại sư rời đi không chừng lưu lại phương thức liên lạc bí mật nào đó. Nếu không vạn bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện sử dụng phương thức kia.
Nếu như nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, có lẽ đối phương sẽ mở ra một con đường, phá lệ mà hỗ trợ.
Nghĩ như vậy hắn đem tất cả sự tình đều nói ra, “Ước chừng nửa tháng trước, bên người cha tôi lục tục ngo ngoe phát sinh không ít chuyện quái dị.”
“Ví như ngồi nghỉ ngơi trong phòng, ốc vít tự động lỏng lẻo, tiếp đó đèn treo trên trần rơi xuống đỉnh đầu. Ví như ngồi trong phòng ở công ty, đèn lại tự động phát nổ, mảnh kiếng bể ra bắn tứ tung bốn phía. Hai ngày này còn thảm hơn, đi trên đường lại xuất hiện đồ vật rơi từ trên trời xuống.”
“Bên ngoài nhìn như ngoài ý muốn, nhưng sau đó cho dù kiểm tra thế nào cũng không thể tìm ra được là ai làm.”
Lâm Nguyên nắm chặt chén trà, nụ cười đắng chát, “Cha tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, chỉ đơn thuần cho rằng là trùng hợp, không cần lo lắng. Dù sao trong thời gian ngắn phát sinh liên tiếp mấy chuyện này nhìn qua sẽ giống như không có liên quan với nhau, chẳng qua tôi lại không nghĩ vậy.”
“Cẩn thận suy xét, trong nửa tháng này đã phát sinh ba chuyện ngoài ý muốn. Miễn cưỡng nói là trùng hợp, đây cũng quá mức trùng hợp rồi.”
“Phiền phức hơn chính là, sự cố phát sinh càng này càng nhiều lần. Khoảng cách từ một tuần rút ngắn còn năm ngày, thậm chí là ngắn hơn.”
“Tôi thực sự không có cách nào bỏ mặc không quan tâm được, vì vậy mới khăng khăng đến cầu kiến đại sư.”
Ánh mắt thiếu nữ ngưng lại, không tự giác nhíu nhíu mày lại, “Nói cách khác, đến cùng là có người giở trò hay yêu ma quấy phá, kỳ thật anh vẫn không rõ?”
Mặt mo của Lâm Nguyên đỏ ửng, cười cười giải thích, "Cho dù là tình huống nào tôi tin chỉ cần có Tuệ Minh đại sư ở đây, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay.”
“Nhưng vấn đề là, sư phụ không ở đây.” Giọng nói của thiếu nữ lãnh đạm.
Sắc mặt Lâm Nguyên cứng đờ, trong lòng tự nhủ, còn không chịu dàn xếp giúp nha! Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi, “Đạo quán còn bán bùa bình an không?”
Lá bùa lúc trước mua đã sử dụng hết, nhu cầu cấp bách bổ sung hàng mới.
“Bán, giá cả như cũ, một trăm ngàn một tấm.”
Lâm Nguyên mừng rỡ, móc ra cọc tiền vỗ lên bàn một cái, tỏ vẻ phóng khoáng nói, “Cho tôi mười tấm.”
Thanh Huyền Tông bán phù bình an không phải đồ dỏm, là thật có thể tiêu tai bình an. Nếu như có mười tấm phù trên tay, lòng nghĩ chắc là có thể chống đỡ tới lúc Tuệ Minh đại sư trở về.
Thấy thế, thiếu nữ đứng lên, lấy giấy vàng, chu sa, bút trúc ra, không chút do dự nâng tay vẽ bùa.
Chỉ thấy bút tẩu long xà* vung lên dứt khoát mà liền mạch. Bút vừa ngừng, bên trên phù văn có ánh sáng nhàn nhạt hiện lên, nhanh đến mắt thường khó mà phát giác.
(* Là kiểu thoăn thoắt, rồng bay phượng múa ý )
Lâm Nguyên: ? ! !
Không phải, cô chờ một chút! Vì sao là cô vẽ bùa? Chẳng lẽ phù bình an không phải là Tuệ Minh đại sư chuẩn bị kỹ càng trước đó để lại cho cô ư!
Rất nhanh, ba tấm phù bình an đã được vẽ xong. Tốc độ kia cung với viết chữ so ra không chậm bao nhiêu.
Lâm Nguyên tranh thủ thời gian ngăn lại, “Được rồi, ba tấm phù đủ rồi.”
Ngòi bút hơi dừng lại, thiếu nữ nhìn hắn một cái, “Không phải anh nói muốn mười tấm sao?”
Lâm Nguyên lau mồ hôi, cố trấn định nói, “Tôi đổi ý, mua mấy tấm dùng thử trước.”
Nếu như là Tuệ Minh đại sư tự vẽ bùa, đừng nói mười tấm, một trăm tấm hắn đều muốn! Giá cả lật một phen cũng không thành vấn đề! Nhưng nếu là tiểu cô nương này vẽ bùa. . .
Lâm Nguyên cảm thấy sở dĩ hắn nguyện ý nhận lấy hoàn toàn là nể mặt mũi Tuệ Minh đại sư.
Hắn là khách quen, trước kia từng tận mắt nhìn thấy Tuệ Minh đại sư vẽ bùa. Lúc ấy đại sư tắm rửa thay quần áo, đốt hương cầu nguyện, muốn bao nhiêu trang trọng có bấy nhiêu trang trọng. Mà tiểu cô nương này nâng bút liền vẽ, quả thật không thể tùy tiện hơn!
Đem hai cái so sánh, cao thấp thấy rõ --- cái này hoàn toàn giống như tư nhân sản xuất cùng máy móc sản xuất hàng loạt, chính là khác nhau vậy đó!
“Cũng được.” Thiếu nữ nhàn nhạt đem ba lá bùa đưa ra, “Hân hạnh nhận được chiếu cố, tất cả ba trăm ngàn.”
Lâm Nguyên im lặng nuốt xuống, sau khi trả tiền thì nhét lung tung bùa bình an vào trong túi, bước nhanh rời khỏi.