Lượt xem của khách bị giới hạn

[Khoa huyễn] Linh Dị: Chiến Tranh Ca - MUALARUNG91

[Khoa huyễn] Linh Dị: Chiến Tranh Ca - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Tên truyện: Linh Dị: Chiến Tranh Ca
Chien tranh ca.jpg

Tác giả: @MUALARUNG91
Số chương: ...
Tình trạng: Đang đi
Thể loại: Linh dị, Khoa huyễn, Hiện đại, Xuyên không

Văn án:
Xuyên qua dị thế đầy rẫy nguy cơ bạn sẽ lựa chọn nhận mệnh sống đến đâu hay đến đó hay đấu tranh giành giật lấy tương lai nắm vào trong tay mình?
Hãy theo bước chân Chúc Ly xem anh như thế nào chiến đấu, cùng quỷ đấu, cùng người tranh chỉ để được sống tự do tự tại.
Bài ca chiến tranh đã bắt đầu
Là thế giới lâm vào tĩnh mịch vô vọng hay nhân loại hát vang bài ca khải hoàn đón mừng các anh hùng cứu thế.
Cùng MUALARUNG91 theo dõi nhé!​
Góp ý: Tổng hợp DS truyện
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Chương 01:
Trường THPT Phú Mỹ, lớp 12A5.

Phòng học, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng dùng thước gõ mấy cái xuống bàn vang lên âm thanh cộp cộp để hấp dẫn sự chú ý của đám học trò bên dưới.

Thấy học sinh ngẩn đầu nhìn lên, giáo viên mới cất tiếng nói: “Các bạn học, hôm nay lớp ta rất vinh dự được chọn là lớp đầu tiên được thành viên Trần Tuân của tiểu đội diệt quỷ Thiên Hà ghé thăm giảng giải và phổ cập một số kiến thức cơ bản về linh dị, mọi người vỗ tay hoan nghênh.”

Giáo viên vừa nói xong thì từ ngoài cửa một thanh niên với mái tóc dài tùy ý buộc sau đầu đi vào.

Thanh niên tóc dài chính là Trần Tuân, thành viên tiểu đội diệt quỷ Thiên Hà mà giáo viên chủ nhiệm vừa giới thiệu. Anh mặc chiếc quần jean xanh xậm kết hợp áo sơ mi lụa cách điệu màu xanh lơ có in một số họa tiết hoa văn lệch một bên vạt áo.

Trần Tuân hai tay cắm túi quần, tư thái nhàn nhã chậm rãi từ bên ngoài bước vào đi về hướng bục giảng nơi giáo viên chủ nhiệm đang đứng.

“Oa, không ngờ lại là tiểu đội Thiên Hà!”

“Tớ có nghe phong phanh nói là sẽ có dị năng giả đến trường ta mở vài lớp dự khuyết về linh dị cho khối mười hai, ban đầu tưởng tin đồn nhảm hóa ra lại là thật.”

“Nhà trường vậy mà mời được thành viên của tiểu đội Thiên Hà, quá trâu bò!”

“Tiểu đội Thiên Hà rất lợi hại sao?”

“Mày bị ngu à? Đến tiểu đội Thiên Hà mà không biết.”

“Chỉ cần là người thành phố Phú Mỹ đều biết tiểu đội diệt quỷ Thiên Hà.”

“Đúng, họ chính là một trong hai tiểu đội diệt quỷ mạnh nhất thành phố chúng ta, một tiểu đội diệt quỷ cấp A.”

“…”

Cả đám học sinh nhao nhao hết lên vì kích động khi nghe giáo viên nhắc đến thần tượng của mình, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào người thanh niên vừa xuất hiện. Trong ánh mắt mỗi người đều ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, trong đó phần lớn là sự ngưỡng mộ, hướng tới hoặc tò mò về dị năng giả.

Dù sao trong xã hội này tuy biết và nghe nói nhiều về dị năng cũng như người sở hữu nó. Nhưng nghe và biết là một chuyện, còn thực tế gặp mặt như hiện tại lại không nhiều.

Bởi dị năng giả chỉ là số rất ít trong khi đa số nhân loại đến thời điểm hiện tại vẫn là người thường chiếm tỉ lệ hàng hà sa số.

Hàng cuối lớp bên phải sát cửa hậu thông ra hành lang, Chúc Ly ngồi tại bàn học của mình nghe giáo viên nhắc đến đội diệt quỷ thì không khỏi ánh lên một vài suy nghĩ trong đầu.

‘Tiểu đội diệt quỷ Thiên Hà? Thế giới này quả nhiên như những gì mình nhớ, nó thật nguy hiểm, hai!’ Chúc Ly nghĩ ngợi và thở dài trong lòng.

Chúc Ly không phải là nguyên trụ dân nơi này, anh vốn là một người công dân bình thường sống ở trái đất thuộc thế kỷ 21 có chút sở thích nhỏ là đọc tiểu thuyết mạng lúc rảnh rỗi, không hơn.

Đến hiện tại chính anh cũng không rõ vì nguyên do gì mà mình lại vô cớ xuyên qua đến thế giới này nữa.

Đây không phải là một thế giới hòa bình, nó là nơi đầy rẫy nguy cơ và đang đứng bên bờ vực bị diệt thế bất kỳ lúc nào. Chỉ một chút sơ sẩy thôi là tất cả mọi người đều cùng nhau chơi xong.

Chúc Ly nhớ mình từng đọc một quyển tiểu thuyết có nội dung bối cảnh na ná thế giới này. Một thế giới đang lâm nguy vì bị thế giới ngoại vực tấn công, linh dị xâm thực.

Hôm nay, được nghe đến một cái tên quen thuộc từng xem thấy trong câu chuyện đó khiến anh nhớ lại một vài chi tiết.

Tiểu đội diệt quỷ Thiên Hà, đây là một tiểu đội được nhắc đến ngay ở đầu truyện, chỉ vài câu, nếu anh nhớ không nhầm thì là một thành viên hậu cần của tiểu đội này nhận lời mời đến giảng về linh dị tại một ngôi trường cấp 3 nào đó sau đó, rồi xui xẻo cùng cả ngôi trường ấy bị cuốn vào một sự kiện linh dị bất ngờ bộc phát.

Vì là lính hậu cần chuyên về hỗ trợ chứ không phải chiến đấu nên năng lực đối kháng của người này khá yếu. Thế nên khi các thành viên khác trong đội chạy đến cứu viện thì hắn đã mất mạng trong tay quỷ dị rồi.

‘Từ từ, thành viên tiểu đội diệt quỷ đến giảng bài, trường học, sự kiện linh dị,… Mịa nó, sẽ không phải trùng hợp vậy chứ?’ Chúc Ly chợt giật mình khi nghĩ đến một trường hợp tồi tệ, lưng anh lạnh toát.

Cùng lúc đó, trong khi Chúc Ly đang lâm vào hồi ức về cốt truyện, không để ý đằng trước người thanh niên tên Trần Tuân kia sau khi dội vài chục xô nước đá, lại thuận thế giơ chân dẫm thêm vài dẫm lên đầu các bạn học của anh, những mầm non tương lai của lớp 12A5 xong.

Mặc cho tâm thần các đứa trẻ mới lớn bị chà đạp bầm dập, tinh thần sa sút, anh ta lại như không có việc gì thủng thẳng xoay người bước ra khỏi phòng học. Nhưng không quá vài giây sau, anh đã quay trở lại với vẻ mặt nghiêm trọng.

Ngồi cuối lớp, vừa nhìn thấy biểu cảm của Trần Tuân Chúc Ly lập tức hiểu rõ dự cảm của mình đã đúng.

Biết chuyện gì đang và sẽ xảy ra, ấy vậy mà lúc này tâm thần anh lại bình tĩnh lạ thường, nhưng Chúc Ly lại không chú đến điều đó. Đầu não anh bay nhanh hoạt động lên.

Anh đang cố nhớ lại những điều cần chú ý khi sự kiện linh dị xuất hiện, cũng như phương pháp đối mặt nó để có thể tranh thủ tìm được đường sống trong cõi chết đã và đang hiện diện trước mắt.

Trần Tuân với vẻ mặt nghiêm trọng hướng cả lớp nói to: “Chúc mừng các đồng chí, các bạn thật vinh hạnh gặp được một sự kiện linh dị. Hiện tại chúng ta cũng như toàn bộ ngôi trường này đều đã bị cuốn vào sự kiện linh dị.

Ta đã gọi chi viện đến cứu hộ nhưng vì địa hình cách quá xa, bên cứu trợ muốn đến được đây cần mất ít nhất hơn ba mươi phút.

Như vậy, điều các vị cần nhất lúc này là cố gắng sống sót trong thời gian đó cho đến khi chờ được cứu viện đến.

Ngược lại, chúc may mắn!”

Nghe Trần Tuân nói vậy, đám học sinh đều ngơ ngác không hiểu ra sao thì chợt ánh đèn tắt ngúm. Bên ngoài cửa sổ vốn đang là thời gian gần hoàng hôn, ánh chiều tà nhuốm màu đỏ cam nghiêng về tây hắt xuyên qua cửa kính soi vào trong phòng học giờ đây không biết tự lúc nào cũng đã biến mất tăm.

Toàn bộ không gian lâm vào bóng tối.

Chúc Ly thở dài nghiêng người dựa vai vào vách tường bên cạnh, suy nghĩ nãy giờ anh vẫn chưa biết phải làm sao.

Dù gì những kiến thức anh biết về sự kiện linh dị đều là thông qua hồi ức nội dung được nêu trong tiểu thuyết và các thông tin được công bố công khai trên mạng. Hiển nhiên, tất cả chúng đều là lý luận suông, còn thực tiễn chỉ là số 0, kinh nghiệm đối mặt linh dị của anh đây cũng là lần đầu tiên trong cả hai cuộc đời mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Chương 02:
Trong bóng tối, âm thanh Trần Tuân nghiêm nghị vang lên pha chút băng lạnh: “Trước mắt không rõ thông tin về linh dị xuất hiện. Vì thế nếu không muốn chết một cách vô dụng, thì tốt hơn hết các ngươi không cần di chuyển mà hãy ở yên một chỗ, im lặng và nhắm mắt lại. Chỉ có như vậy mới có thể xem như có khả năng cao không chạm đến quy tắc.

Quỷ dị hình thành sự kiện linh dị sẽ dựa vào quy tắc để hành hộng giết sát con mồi, chỉ cần không chạm vào quy tắc người ở trong phạm vi khống chế của nó mới có thể sống sót.

Tất nhiên, ta chì là đưa ra kiến nghị chứ không ép buộc bất kỳ ai, kẻ nào muốn chết thì cứ tự nhiên.”

Trần Tuân vừa dứt lời, trong bóng tối lập tức vang lên âm thanh khóc lóc, tiếng chửi rủa và oán trách,… nói chung là ồn ào rối loạn lên hết cả.

Nhìn tình hình trước mắt Trần Tuân cũng không lạ lẫm, anh thấy nhiều nên quen rồi. Anh không phải lần đầu gặp trường hợp như này, những người thường kia dù là bên ngoài hay ở đây đều giống nhau, họ không bao giờ chịu lắng nghe hay thực hiện những điều dị năng giả hoặc đội cứu viện nói.

Cũng vì lẽ đó mà nhiều trường hợp cứu trợ bị làm cho phức tạp và nguy hiểm hơn so với dự tính.

Ban đầu vì những người thường bị cuốn vào sự kiên linh dị không chịu nghe theo hướng dẫn của những người đến cứu trợ mà gây ra rất nhiều sự hy sinh không đáng có của các dị năng giả làm công tác cứu viện.

Số lượng dị năng giả đã ít càng thêm bị tổn thất nghiêm trọng.

Trong khi thứ vũ khí duy nhất có thể dùng để đối phó chống lại linh dị chỉ có năng lực đặc biệt của dị năng giả.

Do đó, sau một loạt các cuộc họp và thống kê cũng như dự đoán từ các chuyên gia cấp cao, các lãnh đạo đã thống nhất cho ra bộ luật mới hòng bảo toàn lực lượng nòng cốt, giữ vững ranh giời cuối cùng, duy trì ngọn lửa mầm sống của nhân loại nói chung và đất nước nói riêng.

Luật mới được ban ra chính là trong trường hợp quỷ dị mạnh vượt qua thực lực dị năng giả, đồng thời dị năng giả không có khả năng cứu trợ người thường đang bị cuốn vào sự kiên linh dị hoặc người thường từ chối hợp tác phương án cứu viện thì dị năng giả có thể bỏ mặc người thường và ưu tiên bảo toàn bản thân rời đi.

Nghe thì có vẻ quá vô tình, nhưng đây là hiện thực, con người đứng trước nguy cơ diệt vong chỉ có thể bỏ tốt bảo xe thì mới có hy vọng bảo toàn lực lượng nòng cốt dành cho việc chống trả xâm thực đến từ linh dị và tiếp tục truyền thừa đi lên.

Hiển nhiên tốt ở đây chính là người thường và xe là dị năng giả.

Trần Tuân thân là dị năng giả, tuy không phải cấp cao càng không thuộc hệ chiến đấu. Nhưng bình quân một khi thức tỉnh dị năng thì qua đó cơ thể cũng đã có được một phần tẩy tủy phạt cốt cải thiện thể chất đáng kể, lực lượng tổng thể vượt xa người thường, các chức năng của cơ thể cũng mạnh hơn người thường gấp vài lần.

Vì thế việc nhìn thấy trong bóng tối không phải là chuyện quá khó khăn. Đó là chưa kể anh còn có thể vận dụng dị năng cường hóa tạm thời một bộ phận cơ thể nâng cao chức năng của nó lên nhiều lần.

Trần Tuân không định ở đây nhìn đám học sinh đang ồn ào tìm chết kia, mà dự tính đi thăm dò quỷ dị nơi này trước. Nếu thuận lợi tìm ra quy tắc giết người của nó, có thể làm chậm lại hoặc có thể hạn chế hay ngăn chặn nó phát triển trưởng thành nâng cấp lên.

Như vậy lúc đồng đội anh đến cứu viện cũng sẽ nhẹ nhàng một chút, số người chết cũng có thể ít hơn.

Tuy anh đã quen với chuyện sống chết và ngoài miệng luôn xem thường người thường. Nhưng thân là một thành viên thuộc tiểu đội diệt quỷ chính thống, anh vẫn là con người. Trơ mắt nhìn đồng bào bị giết hại, anh không muốn cũng không máu lạnh đến mức ấy.

Chỉ cần là trong phạm vi khả năng cho phép anh sẽ cố gắng đi làm. Mặc cho việc này đối với một người thiên hỗ trợ như anh là cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí vì là dị năng giả nên càng dễ thu hút quỷ dị nhắm đến hơn người thường vài lần.

Anh biết rõ nguy hiểm phía trước nhưng anh không thể lui bước mà chỉ có thể tiến lên. Bởi nếu ai cũng lùi lại thì đất nước này sẽ chẳng còn tồn tại, thế giới này sẽ nhanh chóng bị linh dị nuốt chửng.

Ngồi ở cuối lớp Chúc Ly đưa tay vói vào trong balo của mình lấy ra một chiếc kính nhìn đêm đeo lên. Đây là một trong những vật phẩm chuyên dụng anh chuẩn bị sẵng luôn mang bên mình phòng hờ cho tình huống bất ngờ, khi biết bản thân xuyên đến một thế giới như thế nào, ví dụ như hiện tại

Đeo kính nhìn đêm vào Chúc Ly lập tức xem được rõ hơn mà không phải một màu tối mịch như ban đầu.

Vừa ngẩn đầu liền thấy Trần Tuân xoay người chuẩn bị rời đi, anh không suy nghĩ nhiều mà lập tức xách lên balo rồi đứng dậy theo cửa sau vòng ra hành lang hướng về phía Trần Tuân đi đến.

Chúc Ly biết bản thân hiện tại chỉ là người thường, tố chất thân thể còn yếu kém, cũng dự đoán được vị dị năng giả trước mặt trong sự kiện này lành ít dữ nhiều. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, nơi này tất cả đều là người thường, không thành gánh nặng cản đường thì thôi chứ nói gì đến giúp đỡ.

Dị năng giả duy nhất ở đây chỉ có Trần Tuân. Vì lẽ đó anh cần đi chung với anh ta để tìm một con đường sống cho chính mình.

Chúc Ly nghĩ thế này, một cánh bướm vỗ ở tận rừng Amazon có thể dẫn lưu khiến cho xuất hiện một cơn lốc xoáy lớn ở Châu Mỹ. Vậy anh một người đột ngột xuyên qua đến thế giới này cũng có thể được coi là một con bướm, đúng chứ?

Sự hiện diện của anh ở đây đã là một cái vỗ cánh rồi. Chỉ là anh không biết cái vỗ cánh của mình có đủ để cứu lấy bản thân lúc này hay không mà thôi.

Để biết được kết quả thì anh cần đi thử, anh phải rời đi, phải vỗ cánh thì mới có thể sinh ra ảnh hưởng dây chuyền liên đới được.

Nghĩ như vậy, Chúc Ly lập tức hành động.

Anh đi đến trước mặt Trần Tuân, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Anh trai, còn thiếu người tổ đội không? Đem tôi mang theo cùng nhé. Tôi hứa sẽ không kéo chân sau. Tất nhiên lúc hành động nếu gặp chuyện anh thấy quá khó giải quyết thì có thể bỏ mặc tôi mà rời đi trước, thế nào?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Chương 03:
Trần Tuân đã chú ý đến sự hiện diện của Chúc Ly từ khi sự kiện linh dị xuất hiện.

Trong không gian đột nhiên tối đen và nghe nói bản thân bị cuốn vào sự kiện linh dị, thì mọi người đều sinh ra sợ hãi, kể cả chủ nhiệm lớp một ông chú trung niên hói đầu, một người lớn tuổi sống lâu thấy nhiều cũng không phải không hề hấn gì mà hiện đang co ro núp trong góc.

Trong bối cảnh đó Chúc Ly như một cọc tiêu nổi bật hơn cả, bởi sự điềm tĩnh mà anh biểu hiện ra.

Đó không phải giả vờ hay hư trương thanh thế mà anh thật sự như vậy.

Một tinh thần thép đáng khen ngợi đối với một người bình thường và còn là một thiếu niên mới lớn.

Một cậu nhóc thú vị.

Đó là suy nghĩ ban đầu của Trần Tuân về Chúc Ly.

Và rồi, khi anh thấy Chúc Ly lấy ra kính xem đêm mang lên, sau đó không chút do dự đứng dậy đi về phía này hướng anh đề ra yêu cầu cùng kết đội thì không khỏi ngạc nhiên.

Trần Tuân bất ngờ trước yêu cầu của Chúc Ly, sự hứng thú đối với anh càng thêm lớn hơn. Nhưng điều đó không đủ để anh tùy ý để một thiếu niên là người thường đi tìm chết vô ích.

Ở lại đây giữ yên lặng may ra có một phần cơ hội sống sót.

Đúng vậy, Trần Tuân có linh tính con quỷ dị này không đơn giản và anh đi thăm dò lần này có khả năng mười thành mười là đường chết.

Thế nên anh chỉ dự tính im lặng đi một mình mà không muốn để ai khác đi cùng.

Âm thanh mang theo một chút khen ngợi, anh nói: “Anh bạn trẻ rất khá, trong tình huống này có thể giữ được một cái đầu lạnh là rất tốt.

Nhưng mà ngươi chỉ là người thường, không có tác dụng gì trong trường hợp này. Nếu ta là ngươi, ta sẽ yên lặng trốn vào một góc.

Dù sao quy tắc giết người của quỷ dị chưa rõ, trốn trong một đám người ít nhất tỉ lệ bị giết sẽ thấp xuống. Nếu đủ may mắn có thể sống sót chờ đến khi người cứu viện đến.”

Trần Tuân vừa nói vừa thầm tiếc nuối trong lòng.

Khó được có một người bình tĩnh như vậy nhưng đối phương lại là người thường. Nếu là dị năng giả thì tốt quá, như vậy có thể giúp đỡ rất nhiều.

Nghe Trần Tuân nói xong, Chúc Ly không hề nao núng, anh bình thản đáp lại: “Tôi vẫn là đi cùng đi. Như anh nói quỷ dị giết người là có quy tắc, như vậy chỉ cần tìm ra quy tắc thì người thường cũng có thể sống tốt.

Lại nói muốn tìm ra quy tắc là cần một quá trình thăm dò nhất định, tôi tin chắc anh cũng cần có một pháo hôi dẫn đầu đi thử nghiệm đúng sai cũng như năng lưc của quỷ.”

Nhìn Chúc Ly nói nhẹ nhàng như không vậy chứ trong lòng anh cũng khổ não lắm. Nếu được chọn lựa anh đâu dại mà đi xung phong như vậy đâu. Nhưng tình thế bắt buộc, để sống sót anh chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Anh thắng anh sống, ngược lại phó hết thảy cho vận mệnh đi.

Trần Tuân nghe Chúc Ly nói vậy thì không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại dãn ra. Anh không ngờ thiếu niên trước mắt này không những có hiểu biết nhiều về quỷ dị mà còn có một tinh thần thép cùng sự cương liệt xả thân hy sinh vì lợi ích chung như vậy. Thật đáng khâm phục.

Một sự hiểu lầm cứ thế hình thành in dấu ấn trong lòng vị dị năng giả tên Trần Tuân.

Đang lúc Trần Tuân cảm thán và do dự chưa quyết thì chợt không gian xung quanh biến đổi trở nên đè nén, trong không khí vươn vấn một mùi hủ bại hôi thối khó chịu. Đồng thời nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ thấp xuống từng chút một tính theo phút.

Từ lúc nào, trần nhà vốn quét vôi trắng mịn sạch sẽ đã trở nên hoen ố bong tróc loan lỗ, những giọt nước tựa như máu tươi xuất hiện trên mái trần không ngừng rơi xuống sàn nhà.

“Quỷ dị đã bắt đầu hành động, nếu không mau tra ra quy tắc chỉ sợ sớm có nạn nhân chết trong tay nó. Người chết một nhiều lên, nó sẽ càng mau thăng cấp. Như vậy số lượng quy tắc không những gia tăng mà thực lực nó cũng mạnh lên càng khó đối phó.” Chúc Ly nói.

Anh nhìn những giọt nước đang rơi xuống như có điều suy đoán trong lòng nhưng nó chưa hoàn thiện còn thiếu chút mảnh ghép, nên anh không nói gì tiếp mà chỉ nhìn về phía Trần Tuân chờ đối phương quyết định.

Dù sao không có đối phương, chỉ riêng anh là không cách nào tự đi một mình. Chuyện quan trọng cần ghi nhớ, hiện anh chỉ là người thường.

Trần Tuân cũng biết sự việc không thể lại kéo, anh nhìn Chúc Ly một cái rồi không do dự nữa. Anh xoay người đi về một phương hướng, đầu không ngoảnh lại nói: “Theo sát ta.”

Chúc Ly nhìn bóng lưng người đi trước lập tức cất bước theo sau, anh luôn giữ cho hai bên một một khoản cách nhất định.

Môi trường biến hóa, khiến cho phòng tuyến tâm lý của mọi người sụp đổ càng thêm nhanh chóng.

Tiếng khóc rống vang vọng khắp các phòng học xuyên thấu ra hành lang, một số học sinh, giáo viên, công nhân viên chức có mặt trong trường cùng bị cuốn vào sự kiện này hoản loạn chạy vội ra ngoài như đám ruồi nhặn bị mất phương hướng. Không khí hỗn loạn càng thêm rối loạn bao trùm toàn bộ ngôi trường.

Trần Tuân không có thời gian quan tâm người thường đang hoảng loạn ở xung quanh. Anh vận dụng dị năng tập trung vào hai mắt mình dùng để tra tìm khí tức của quỷ dị hòng truy tìm ra nơi bản thể của nó đang trú ngụ.

Cặp đồng tử vốn màu nâu nhạt giờ đây biến thành màu đỏ au tỏa ra ánh sáng quỷ dị khó tả. Sau vài lần thăm dò, cuối cùng anh xác định được một phương hướng, Trần Tuân lập tức đi về hướng ấy, là cầu thang bộ.

Chúc Ly nhìn Trần Tuân đi nhanh phía trước cũng liền nhanh hơn bước chân đuổi kịp, nhờ kính xem đêm và thân thể linh hoạt anh có thể dễ dàng tránh đi những người khác đang mù quán đi lại mò mẫm trong bóng tối trên đường hành lang.

Cầu thang hướng đi xuống, càng đi bóng tối xung quanh dường như càng thêm đậm đặc thực chất hơn. Nó tựa như một hố đen vô tận đem cầu thang nuốt mất chỉ còn lại hư không, mang cho người ta cảm giác nếu lỡ không may bất cẩn rơi vào liền lập tức vạn kiếp bất phục.

Đi được một đoạn thì phần cầu thang tiếp theo bị thứ gì đó che lấp đi mất, không thể nhìn rõ. Dù là dùng kính xem đêm Chúc Ly cũng không nhìn ra được gì.

Ngay cả Trần Tuân bên cạnh đem dị năng rót vào mắt đến mức tối đa cũng không thể đem tấm màn kia xé mở lộ ra chân diện mục.

Trần Tuân cau mày, dùng tay xoa nhẹ mi tâm ẩn ẩn đau vì dùng dị năng quá mức nói: “Dị năng của ta truy tra đến đây thì mất dấu. Ta có thể xác định đại khác phương vị là ở dướng này, nhưng muốn tiếp tục đi xuống có hơi phiền toái. Vì không rõ trước mắt là tình hình ra sao. Hấp tấp đi xuống sẽ rất nguy hiểm.”

Đang lúc Trần Tuân suy nghĩ đối sách thì trong đầu Chúc Ly một bóng đèn ý tưởng sáng lên. Anh nhớ đến một phương pháp được nêu trong sách. Vì thế anh nói: “Quỷ dị cấp cao có thể thông qua ảnh hưởng từ trường bóp méo hiện thực. Hiện tại chúng ta cần xác định trước mắt là hiện thực bị từ trường cải biến thành hay chỉ là ảo cảnh che mắt.

Nếu là ảo cảnh thì đỡ, cho thấy con quỷ này chưa tiến hóa, chỉ là một con cấp phổ thông. Nhưng nếu là cái trước thì phiền toán rồi.” Chúc Ly nheo mắt nhìn vùng bóng tối trước mặt nói tiếp: “Chúng ta có thể dùng một phép thử trước.”

“Phép thử?” Trần Tuân hơi ngỡ ngàng nhìn Chúc Ly hỏi lại.

“Đúng thế, một phép thử. Từ trường bị quỷ dị ảnh hưởng có thể thay đổi và xâm lấn gần như tất cả mọi thứ, nhưng chỉ duy nhất một loại vật chất là nó không làm được.”

Nghe Chúc Ly nói, Trần Tuân lập tức được dẫn dắt. Anh như nghĩ đến thứ gì, gương mặt tuấn tú chợt nhăn nhó nhìn xuống chiếc nhẫn bằng vàng ròng đeo trên ngón tay mình. Thế là tiếng chửi thề phát từ kẽ răng anh xuất ra: “Chết tiệt! Con quỷ này không chết lão tử trong lòng khó an.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Chương 04:
“A, chết tiệt! Lão tử không đem con quỷ này giết chết lão tử không họ Trần.” Trần Tuân rít lên qua kẽ răng keng két, gương mặt khó chịu vì xót của nhưng động tác trên tay lại không chần chừ đem chiếc nhẫn vàng đang đeo gỡ xuống dứt khoát ném về phía bóng tối đằng trước.

Từ khi phát hiện vàng không bị linh dị ảnh hưởng ăn mòn xong, giá của loại vật chất phi kim này bị xào lên gấp vài chục lần trước kia. Nếu không phải nhà nước ra tay can thiệp chỉ sợ còn có thể tiếp tục tăng.

Mặc cho giá cả tăng mạnh đến không tưởng, nhưng lượng cung vẫn vô cùng khan hiếm không đủ cầu.

Ví dụ như chiếc nhẫn vàng nho nhỏ mà Trần Tuân vừa ném ra kia, giá trị ít nhất cũng nằm trong khoản từ hai đến ba trăm triệu.

Không nói đến vàng, quay lại với phép thử của hai người Trần Tuân và Chúc Ly. Ngay khi chiếc nhẫn được ném văng ra một hiện tượng kỳ lạ đã xuất hiện trước mắt hai người. Dù là hiện tượng lạ nhưng trong mắt cả hai lại là một tính hiệu tốt.

Chiếc nhẫn vàng khi ném ra khoảng trống đen ngòm lại dường như va phải thứ gì đó cứng rắn khiến nó bị phản chấn mà liên tục nảy lên mấy cái rồi mới yên lặng nằm xuống.

Nhìn qua trông cứ như nó đang bay lơ lửng trên không trung, nhưng cả hai người Chúc Ly và Trần Tuân đều biết không phải thế.

Thứ nhìn như hố sâu vô tận thăm thẳm trước mắt chỉ là một hư ảnh có tính che mắt mà không phải hiện thực bị từ trường quỷ khí thay đổi bóp méo gây ra.

“Tốt quá!” Trần Tuân nhìn chiếc nhẫn của mình nằm đó thì cảm thấy tảng đá treo trong lòng nhẹ đi một chút ít.

“Xem ra vẫn còn chút thời gian, con quỷ đó vẫn chưa tiến hóa, chúng ta phải nhanh hơn ngăn nó tiến hóa thì mới có thêm đảm bảo có thể diệt trừ nó.” Chúc Ly nói.

Đoạn anh cất bước tiến lên trước không để Trần Tuân kịp ngăn cản, anh nói tiếp: “Như đã nói trước đó, tôi làm tiên phong thử nghiệm, anh xác minh thực hư. Đừng nhập nhằng nữa, còn dây dưa tiêu hao thêm thời gian là càng tạo cơ hội cho quỷ dị phát triển đấy, lấy ra quyết đoán của tiểu đội diệt quỷ Thiên Hà, tiếp tục hành động thôi.”

“…” Trần Tuân nhìn bóng lưng chàng trai trẻ bước đi vững vàng phía trước thì không khỏi thở dài trong lòng.

Anh còn là khá thích cậu trẻ này, không hy vọng cậu ấy chết trong sự kiện linh dị trước mắt. Nhưng đúng như cậu ta nói bọn họ không có thời gian để chần chừ suy nghĩ chọn lựa, họ phải tiến lên thôi.

Trần Tuân ba bước thu gọn lại thành hai bước nhanh chóng đuổi kịp bước chân Chúc Ly, họ bây giờ là đang đi xuống cầu thang.

Chúc Ly đã phát họa một bản đồ địa hình trong đầu, đôi chân mạnh mẽ bước xuống từng bậc thang vô hình do bị che khuất không hề do dự.

‘Nơi bọn mình xuất phát là lầu hai, cầu thang này là thông đi xuống tầng một. Tầng một thuộc khu lầu này không có lớp học mà tập trung phòng giáo vụ, văn phòng giáo viên, căn tin, một phòng nhạc và ba phòng thí nghiệm phân biệt là vật lý, sinh học và hóa học.’ Chúc Ly vừa đi vừa suy ngẫm bản đồ trong lòng.

Vừa bước xuống sàn nhà tầng một chợt anh dường như anh nghe thấy âm thanh gì đó. Anh ra hiệu cho Trần Tuần phía sau im lặng lắng nghe.

‘♩ ♪ ♫ ♬ ♭ ♮’

“Anh nghe thấy nó không?” Chúc Ly quay đầu nhìn Trần Tuân hỏi nhỏ.

“Có, là tiếng hát.” Trần Tuân gật đầu đáp, ánh mắt nheo lại nhìn về một hướng, đó là nơi âm thanh phát ra.

“Nơi đó là hướng phòng dạy thanh nhạc.” Chúc Ly nhìn theo ánh mắt Trần Tuân anh sắp xếp lại sơ đồ địa hình tầng một trong đầu lập tức cho ra đáp án.

“Đi thôi.” Trần Tuân nói.

Chúc Ly cũng không nhiều lời, anh cất bước đi phía trước dẫn đường.

Càng đi đến gần phòng nhạc thì âm thanh càng rõ hơn. Bên cạnh đó họ cũng phát hiện trong đêm đen không nhìn thấy bàn tay năm ngón, vậy mà ngoài bọn họ ra thì còn có những người khác.

Những người này cũng đang đi về phía phòng nhạc, vì quá tối, âm thanh xung quanh còn bị tiếng ca từ phòng nhạc phát ra quấy nhiễu nên họ không phát hiện chỉ khi họ và người khác đến gần sát nhau mới nhận thấy còn có người khác.

“Không tốt, bọn họ đều bị tiếng ca kia mê hoặc đưa đến đây.” Trần Tuân đem dị năng ở mắt thôi động mạnh hơn và thấy được tình trạng của những người kia thì không khỏi cất tiếng cảnh báo.

Những người đó tựa như con rối vô hồn bị thứ gì đó thao túng chậm rãi đi về hướng phòng nhạc.

Sắc mặt Trần Tuân cực kỳ không tốt, chợt như nghĩ đến điều gì anh hướng Chúc Ly kêu gọi: “Mau bịt tai, đừng nghe, nếu không sẽ bị nó mê hoặc…”

“…”

Trần Tuân thấy Chúc Ly không đáp lại mình mà cứ đi về trước thì không khỏi lo lắng, nghĩ rằng anh đã bị âm thanh kia ô nhiễm lập tức vội vàng tiến lên đưa tay giữ lấy vai anh.

Chúc Ly chợt bị nắm lấy vai tưởng quỷ dị tập kích, anh theo bản năng phản đòn, không biết từ khi nào trong tay anh đã nắm chặt một khúc gậy gỗ dài chừng 20cm.

Hai đầu gỗ đều được cố tình làm nhọn, trong đó một đầu còn bao bọc một lớp vàng nguyên chất.

Đây cũng là một trong những món đồ Chúc Ly chuẩn bị để phòng hờ, gậy gỗ đào trăm năm.

Ban đầu, Chúc Ly cũng không nghĩ có thể có được một thanh gỗ đào niên đại lớn đến vậy. Chỉ có thể nói vận mệnh như vậy, lòng tốt sẽ được đền đáp, làm nhiều việc thiện, một ngày nào đó sẽ được trả phúc lúc nào mà ta không hay.

Như khúc gỗ đào trong tay anh đây là phần phúc anh nhận được khi giúp đỡ một cụ già ăn xin anh gặp dưới gầm cầu.

Lúc anh đến cụ đã thoi thóp, trên người mọc đầy bọc mủ và thối rửa nặng, thậm chí nhìn kỹ sẽ thấy có những con dòi lúc nhúc ẩn hiện trong các vết thương đang rỉ máu và chất nhầy khắp người.

Ông ấy sắp chết.

Đó là những gì anh nghĩ khi nhìn thấy ông già lúc đó.

Ngay khi Chúc Ly đang phân vân nên làm gì thì chợt ánh mắt vốn đục ngầu của ông lão sáng lên. Ông chính xác nhìn về phía anh đang đứng, miệng thiều thào nói với anh: “Có thể cho lão một ân huệ trước khi chết không?”

Thế là ma xui quỷ khiến thế nào Chúc Ly đã đi xuống chỗ gầm cầu không những đem ông cụ đưa về nhà mình, giúp ông vệ sinh thân thể, băng bó vết thương, nấu cháo, thậm chí là làm trò cười chọc ông vui,… tóm lại là như một đứa cháu hiếu thảo tận tụy chăm nom cho ông ruột của mình.

Ông lão đã sớm dầu hết đèn tắt, khi Chúc Ly đưa ông về chăm sóc, ông cũng chỉ sống thêm được ba ngày.

Trước khi lâm chung, ông lão đã mỉm cười với anh và trao lại cho anh tài sản của mình.

Khúc gỗ đào trông khá bình thường trên tay anh lúc này chính là một trong số đó.

Ai mà ngờ một ông lão ăn xin rách nát trong tình trạng thê thảm như vậy lại sở hữu một thứ quý giá như gỗ đào trăm năm chứ. Phải biết gỗ đào là một trong những vật chất hiếm hoi giống vàng không bị quỷ khí ô nhiễm. Thậm chí, nếu niên đại đủ lớn từ năm mươi năm trở lên còn có công dụng trấn sát gây thương tổn ngược lại quỷ dị.

Niên đại càng lớn khả năng tru tà càng mạnh.

Ví dụ gỗ đào 50 năm có thể đối kháng quỷ dị cấp D trở xuống, còn như cái trăm năm của Chúc Ly chính là loại cực hiếm chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Loại này có thể giết được cả quỷ cấp C, thậm chí làm bị thương quỷ cấp B bình thường.

Chúc Ly khi nghe âm thanh từ phòng nhạc kết hợp môi trường không gian xung quanh biểu hiện cho thấy phía trước tám chín phần mười chính là nơi trú ngụ của con quỷ gây chuyện lần này.

Vì thế để đảm bảo tăng thêm độ an toàn cho mình anh đã đem gậy gỗ đào ông lão cho lấy ra phòng thân.

Cũng vì lẽ đó khi nhầm lẫn Trần Tuân là quỷ dị công kích anh đã cầm gậy gỗ thao tác hướng về phía sau đánh tới. May thay anh nhận ra kịp lúc.

Ngay khi cú đánh sắp chạm đến người phía sau thì cưỡng chế di chuyển làm lệch hướng cú đánh, khiến nó chỉ sượt nhẹ qua da mặt đối phương một cái. Bằng không đại để chính là tình trạng máu hồng bắn tung tóe khắp nơi.

Tuy gỗ đào là công cụ mạnh mẽ dùng để trấn sát quỷ dị, nhưng đánh người bị thương cũng không phải không được. Đó là chưa kể hai đầu gỗ đều đươc làm nhọn khiến lực sát thương nó gây ra càng mạnh.

Nếu là dị năng giả cấp cao có chuẩn bị với cơ thể đã được cường hóa mạnh mẽ, lại thêm dị năng che chắn, thì không vấn đề lớn. Nhưng trường hợp vừa rồi, không nói Trần Tuân chỉ là dị năng giả cấp thấp lại chủ yếu là hỗ trợ, nhìn thế nào cũng có thể bị một gậy gỗ của Chúc Ly thọc cho ra bã, nếu thật sự bị đánh trúng mà nói.

Chúc Ly vì cưỡng chế bản thân thay đổi hướng đánh trong khi phát lực nên không khỏi chịu chút thương tổn ở cánh tay. Anh xoa chỗ bị đau cau mày nói: “Anh làm gì vậy? Suýt nữa tôi đánh trúng anh rồi đấy.”

“… Tôi thấy cậu cứ đi về phía trước nên sợ cậu bị âm thanh kia mê hoặc rơi vào bẫy của nó.” Trần Tuân trừng lớn mắt nhìn vũ khí trong tay thiếu niên, há hốc mồm nói.

Anh vừa rồi thật sự suýt nữa tèo mất một con mắt nha. Nếu Chúc Ly vừa rồi không cưỡng chế thay đổi quỹ đạo của thanh gỗ trong tay cậu ta mà nói, anh đảm bảo trăm phần trăm không mất mạng nhưng mất một con mắt là cái giá nhất định.

Đưa tay sờ lên vết xước nông nơi thái dương gần khóe mắt khi bị mũi nhọn của thanh gỗ kia xượt qua mà lưng anh không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

‘Tí nữa là lật thuyền trong mương rồi, mất mặt ghê.’ Trần Tuân nâng tay vuốt nhẹ đầu mũi nghĩ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Chương 05:
Trần Tuân không quá bận tâm về vũ khí trong tay Chúc Ly, anh có chút tò mò nhưng không hỏi, bởi ai cũng có bí mật riêng. Anh không phải kẻ nhiều chuyện thích tọc mạch việc người khác.

Trong thời đại rối ren này, người bình thường vì bảo vệ bản thân, có chút người thông minh suy nghĩ chuẩn bị chút thứ phòng vệ cũng không phải chuyện gì to tát. Anh cũng từng gặp không ít người như vậy.

Hộ thường hay đem bên mình mấy thứ kỳ lạ như máu chó đen, máu gà trống,… thậm chí cả nước tiểu đồng tử.

Tuy hơi quái nhất là thứ cuối cùng còn có mùi, nhưng chúng thật sự có công hiệu nhất định khi đối mặt quỷ dị. Chỉ cần người đó giữ được tinh thần ổn định, bình tĩnh đem mấy thứ ấy cùng quỷ dị dằn co kéo dài thời gian nhiều nhất có thể chờ được cứu viện là an toàn.

Trần Tuân tuy nhận ra thanh cọc gỗ trong tay Chúc Ly là gỗ đào, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Vì hiện tại trên thị trường cũng có bán, chỉ là niên đại không cao chẳng có tác dụng gì mấy. Dùng để đối phó quỷ câp thấp dưới cấp E còn được từ cấp E trở lên thì vô dụng.

Cũng may là anh không biết thứ trong tay Chúc Ly có niên đại trăm năm, bằng không anh nhất định sẽ sốc lần nữa. Không đến mức tham lam nghĩ đến chuyện giết người cướp của, nhưng ghen tị hận là không thể tránh khỏi.

Phải biết gỗ đào trăm năm chính là những đại tộc diệt quỷ hay cơ quan cấp cao nhà nước cũng chưa chắc có được mấy cái và chúng đều được sếp vào loại cực quý giá có tiền cũng không mua được.

Trần Tuân thấy ánh mắt Chúc Ly vẫn thanh minh không có biểu hiện bị ô nhiễm thì nhẹ lòng hẳn, chợt anh tròn mắt hỏi: “Cậu là người thường sao không bị âm thanh quỷ dị ảnh hưởng vậy?”

“Hả? Anh nói gì?” Chúc Ly nhìn thấy miệng Trần Tuân khép mở nhưng không biết anh đang nói gì vì ngay khi anh nghe thấy âm thanh kia lập tức cảnh giác theo bản năng hành động trước suy nghĩ đem nút bịch tai trong balo lấy ra đeo lên.

Chúc Ly xoay đầu qua bên để tai mình hướng về phía Trần Tuân dùng tay vén tóc chỉ vào tai mình, không là nút bịt tai đang đeo nói: “Xin lỗi, hiện tôi không nghe được anh nói gì cả.” Nói xong anh quay lại nhìn Trần Tuân tiếp tục phân tích ý nghĩ của mình.

Anh nói: “Khi nghe âm thanh tôi cảm thấy đầu mình hơi choáng một chút, nếu không phải phản ứng kịp đã bị thứ đó mê hoặc rồi.

Sau lại nhìn những người khác bị ô nhiễm hành động như con rối bị điều khiển đi về hướng âm thanh phát ra, tôi càng thêm khẳng định điều ấy.

Tôi nghĩ thế này, nếu càng đến gần âm thanh càng rõ, sức ô nhiễm cũng càng mạnh, bằng chứng là những người ở xa hơn chỉ biểu hiện hai mắt vô thần hành động chậm chạp bước đi cũng từ từ.

Nhưng những người ở gần hơn thì ngoài mắt vô hồn thì hốc mắt cũng hõm sâu xuống, há miệng chảy nước dãi, thân thể khí sắc đều như bị thứ gì đó hút lấy mất đi sinh khí, càng đến gần càng như thây khô biết di động.”

“Ừm, tôi cũng nhận ra.” Trần Tuân gật đầu giơ tay ra hiện cho Chúc Ly nói tiếp.

“Tôi suy đoán quy tắc giết người của quỷ dị này là thông qua âm thanh mê hoặc dẫn dụ con mồi tiến vào phạm vi săn giết của nó. Một khi con mồi bước vào lĩnh vực giết chóc nó sẽ ra tay. Nếu nó giết được càng nhiều sợ rằng nó sẽ tiến hóa, khi đó phạm vi giết người càng lớn.” Chúc Ly nói.

Trần Tuân nhìn quanh, dùng dị năng vận chuyển âm thanh xuyên qua nút bịch tai trực tiếp đưa vào trong tai Chúc Ly, anh tổng kết: “Trước mắt chỉ có người ở gần phòng nhạc mới có biểu hiện bị hút khô gần chết, nhưng họ chưa thật sự chết, tôi vẫn còn cảm nhận được chút sinh cơ sót lại.

Tất nhiên họ cũng hết cứu rồi, dù giờ này không chết ra ngoài cũng không sống thêm được bao lâu, sự kiện linh dị kết thúc họ sẽ lâm vào hôn mê sâu nhiều nhất một tháng là đi đời.

Chúng ta tiến thêm lên một chút nhìn xem tình hình bên trong phòng nhạc. Tôi đoán phạm vi giết người hiện tại của nó chỉ mới nằm trong căn phòng kia thôi, còn chưa phát tán rộng hơn.”

Trần Tuân dùng tay ra hiệu, rồi bước đi về phía phòng nhạc.

Từ vị trí hai người Chúc Ly đứng ban đầu đến trước cửa phòng nhạc không quá xa, chỉ vài chục bước là đến. Đứng trước cửa phòng nhạc cách một lớp cửa kính nhìn vào trong, bóng tối bên trong không gian căn phòng dường như so với bên ngoài càng thêm ngưng thật, đặc sệt, mang lại cảm giác ác tâm lạnh lẽo vô cùng.

Càng đến gần phòng nhạc âm thanh ma mị kia càng to rõ hơn. Chúc Ly mặc dù đeo bịt tai cũng có xu hướng bị ảnh hưởng. Đầu óc đều ong ong choáng váng mụ mị lên khiến anh phải dùng răng cắn mạnh lên đầu lưỡi hòng lấy cơn đau kích thích tinh thần tỉnh táo trở lại.

“Con quỷ đó quả nhiên ở trong kia.” Trần Tuân dùng dị năng xác định. Đoạn, không biết anh lấy từ đâu, tay vừa lật liền thấy anh nắm một cái móc câu ba chấu, phần chuôi móc cột một sợi dây thừng dài.

Trần Tuân ra hiệu cho Chúc Ly lùi lại, anh thì tiến đến gần cửa chính phòng nhạc, sắc mặt hơi trắng đi vài độ vì tiếp xúc gần căn nguyên quỷ quái.
Cắn răng, anh một tay nắm dây thừng tay còn lại ném mạnh móc câu vào trong phòng, cảm giác như móc câu đã chạm đúng mục tiêu, anh kéo mạnh dây thừng, một vật hình người theo móc câu được câu theo ra ngoài.

Là một xác người, thứ Trần Tuân vừa dùng móc câu lôi từ trong phòng nhạc ra là một xác người hay nói đúng hơn là một thây khô bị hút cạn máu thịt chỉ còn làn da khô khốc bao bọc khung xương.

Cứ như thế, Trần Tuân âm thầm ở dưới mí mắt quỷ dị lần lược thao tác đúng cách đem ba cái xác khô bên trong kéo ra ngoài.

Những xác khô này đều là nạn nhân bị quỷ dị mê hoặc dẫn dụ đến đây trở thành một phần chất dinh dưỡng cho nó.

Chúc Ly và Trần Tuân đem theo ba xác chết kéo đi cách xa phòng nhạc một quãng để giảm bớt ảnh hưởng từ âm thanh ma quái.

Hai người ngồi chồm hổm xuống bên cạnh ba cái xác khô cẩn thận quan sát với hy vọng thông qua đó có thể minh xác quy tắc giết người của quỷ dị mà họ đã phỏng đoán trước đó.

“Không những hút khô hết máu thịt, nó còn đem lưỡi của bọn họ đều bị rút mất.” Trần Tuân nói.

“Nhìn bên này.” Chúc Ly dùng mũi nhọn gỗ đào chỉ về một bên tai của nạn nhân nói. “Tai ngoài của bọn họ đều có vết máu khô, anh xem xem có phải màng nhĩ của bọn họ có phải giống như trường hợp bị thương do chịu âm thanh tần số cao gây ra không?”

“… Đúng thật.” Trần Tuân dùng tay vạch tai nạn nhân ra và dùng bị năng thăm dò kỹ một lúc rồi gật đầu xác nhận phán đoán của Chúc Ly là đúng.

Chúc Ly và Trần Tuân lại kiểm tra kỹ xác ba nạn nhân một lần nữa, ngoài ba dấu hiệu trên không còn thứ nào khác, bọn họ đã có kết luận.

“Xem ra quy tắc giết người của quỷ dị giống như chúng ta suy đoán ban đầu là dùng âm thanh mê hoặc đem nạn nhân đưa đến trong phạm vi giết người của nó. Như vậy thì đơn giản rồi chúng ta chỉ cần ngăn không cho những người khác tiếp tục tiến lên đi vào khu vực này cho đến khi đồng đội của tôi đến đem nó giết là xong.” Trần Tuân nở nụ cười hiếm hoi từ lúc sự kiện linh dị bắt đầu đến giờ.

Nhưng không đợi anh vui vẻ bao lâu, Chúc Ly đã dội một gáo nước lạnh lên đầu anh.

“Không đơn giản vậy đâu anh trai.” Chúc Ly lắc đầu.

“Hả? Bộ tôi bỏ sót điều gì à? Cậu phát hiện nó còn quy tắc khắc nữa sao? Không đúng, ban nãy tôi kiểm tra rồi, nó tuy có dấu hiệu muốn tiến hóa lên cấp. Nhưng chưa đủ, hiện tại vẫn còn ở cấp phổ thông, cấp E+, cách cấp D còn một khoản cách không nhỏ. Chỉ cần không để nó tiếp tục giết người hấp thu dinh dưỡng, nó sẽ không thể thăng cấp được.” Trần Tuân khó hiểu nói.

“Anh không sai, nó thật sự không mạnh lắm và cũng chỉ có một quy tắc giết người. Nhưng anh đừng quên năng lực của nó là gì và nơi này thứ không thiếu nhất chính là người thường.” Chúc Ly đáp lại, anh tiếp tục phân tích: “Quỷ dị cấp E là loài cấp thấp nhất không đáng kể, nhưng đó là đối với dị năng giả thôi. Còn với đại đa số người thường thì nó cùng cấp C, B hay A đều như nhau, đều là cấp bậc gặp phải ắt chết không nghi ngờ.

Năng lực mê hoặc của nó rất đáng lo ngại, hiện nó chưa phát hiện chúng ta, nếu nó phát hiện ta cướp thức ăn ngay trước miệng nó, nó sẽ ngoan ngoãn để yên vậy sao?” Nói xong Chúc Ly chỉ tay về bốn phía xung quanh.

Anh nói: “Phòng nhạc có hai cửa chính ra vào thông hướng ở hai đầu hành lang và cả hai đều có thể đưa đến đông đảo người thường bị khống chế. Thử tưởng tượng xem, chỉ hai chúng ta liệu có thể ngăn được bao nhiêu người thường. Thời gian càng dài lượng người bị ô nhiễm bị dẫn dụ đến đây không dám nói toàn bộ nhưng chỉ sợ cũng phải hàng trăm thậm chí là hơn ngàn.”

“…” Trần Tuân nghe Chúc Ly nói thì ngay lập tức nhận ra mức độ nguy hại của sự việc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt áo anh.

Anh tuy là dị năng giả, thể chất mạnh hơn người thường là thật, nhưng nó cũng là có giới hạn.

Anh chỉ là hỗ trợ không có năng lực mạnh mẽ như dân hệ chiến đấu, đối phó vài chục người thường thì còn được, nhưng hàng trăm hàng nghìn thì… càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng.

Phải biết hiện số người thường bị cuốn vào đây là hơn ba ngàn đấy và đều là thanh thiếu niên khỏe mạnh sung sức.

Dù anh mạnh đến đâu thì hiện tại cũng vẫn là phàm thai, hai tay khó địch lại mười đấm, trong khi đây không chỉ là mười mà là hàng trăm thậm chí là ngàn cú đấm.

Mẹ tôi ơi, anh hôm nay nhất định là ra ngoài không xem đúng ngày mà.

 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Chương 06:
Trần Tuân nâng tay lên xoa mồ hôi lấm thấm trên trán, ánh mắt nhìn về phía Chúc Ly như muốn hỏi ý kiến phải làm gì tiếp theo.
Không biết từ bao giờ anh đã vô thức lấy người thiếu niên trước mặt này làm dẫn đầu.

Anh có cảm giác như nhìn thấy hình ảnh đội trưởng của mình từ trên thân người trẻ tuổi ấy. Không phải giống về ngoại hình mà là một loại cảm giác, cảm giác mang lại cho người khác sự đáng tin cậy.

Nếu phải so sánh thì đại loại chính là kiểu dù tời có sập ngay trước mắt thì người này cũng có thể chống đỡ thay anh vậy.
Điều này nghe ra rất vô lý đúng không?

Vì trong khi ở đây thân là một dị năng giả anh có vẻ mới là người vượt trội hơn, mới là người dẫn đầu. Nhưng thực tế lại trái ngược, kẻ dẫn đầu nắm cán thực chất giữa hai người bọn họ nãy giờ lại là cậu thiếu niên trước mắt, một người thường.

Trần Tuân không ngại để một người thường dẫn đầu, nếu người đó có năng lực ấy.

Dù sao anh cũng không giỏi trong việc chủ động, anh chỉ là hỗ trợ.

Nếu có một đồng đội hệ chiến đấu khác ở đây, anh có thể phát huy hết năng lực trợ giúp đồng đội quét ngang sự kiện linh dị này một cách áp đảo. Nhưng hiện tại đồng đội tạm thời của anh là người thường. Anh cũng bó tay không có cách giải quyết nào tốt hơn.

“Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng không thể để mặc quỷ dị tiếp tục giết người.” Trần Tuần nhìn thẳng vào Chúc Ly nói.

“Ừm.” Chúc Ly cúi đầu xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, anh hỏi Trần Tuân: “Hồi nãy anh nói cứu viện sẽ đến sau hơn ba mươi phút, vậy chính xác là hiện tại còn bao lâu họ sẽ đến? Và dị năng của anh là gì? Có thể trấn áp con quỷ trong kia không?

Ít nhất cũng đảm bảo nó không bất ngờ lao ra khỏi phạm vi căn phòng kia trực tiếp tấn công chúng ta, trong khi ta ngăn người khác tiến vào đây.

Tôi không lo chuyện có ngăn được người khác tiến đến chịu chết hay không. Cái tôi lo lắng nhất là con quỷ kia kìa.

Nếu nó mà tiến vào trạng thái cuồng nộ khi phát hiện chúng ta phá hư kế hoạch tiến giai của nó thì sẽ phiền toái lắm đấy.”

Phải biết rằng quỷ dị một khi rơi vào trạng thái ấy thì có thể trong thời gian ngắn bỏ qua quy tắc trói buộc, trực tiếp ra tay với kẻ địch bằng thực lực mạnh gấp hai ba lần lúc thường.

Trần Tuân ngẩn ra một chốc rồi liếc nhanh thời gian, sau đó ước tính, anh đáp chắc nịch: “Còn mười lăm phút nữa, họ chắc chắn đến đây. Còn về năng lực của tôi, tôi hiện có hai năng lực có thể sử dụng.

Một là đôi mắt này, như nãy giờ, tôi dùng nó để tra xét tung tích quỷ dị cũng như cấp bậc mức độ nguy hiểm của nó.

Năng lực thứ hai là tôi có thể trong thời gian ngắn trấn áp quỷ dị ngăn nó sử dụng đòn công kích mạnh.

Thời gian trấn áp đối với quỷ cấp E là tầm khoản năm phút, nhưng nếu nó phát lực mạnh hơn cấp E thông thường tiếp cận cấp D, thì thời gian có thể rút ngắn lại… ba phút, tôi có thể trấn áp con quỷ trong kia nhiều nhất ba phút, không hơn.

Chỉ là cần lưu ý một chút, lúc tôi tiến hành trấn áp, tôi sẽ phải đứng yên không thể cử động. Vì thế lúc đó nếu có ai tấn công tôi sẽ rất nguy hiểm, nên cần cậu hỗ trợ.”

Chúc Ly ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy sao, tôi đồng ý. Tôi có ý kiến này, anh nghe xem.” Rồi anh chỉ về hướng những căn phòng khác, sau đó chỉ về hai đầu hành lang nói: “Tuy đây là tầng trệt nhưng cửa sổ đều đang đóng, vì hôm nay không có khóa học.

Bên ngoài lớp kính là cửa kim loại phòng trộm rất chắc chắn, người thường không thể phá vỡ nó để tiến vào.

Cho dù là người đang bị khống chế không có cảm giác đau, nhưng về bản chất họ đều là người thường. Cho nên tuyệt đối không thể đem cửa sổ phá hư để tiến vào từ các nơi đó.

Như vậy chúng ta có thể không cần lo chuyện các nạn nhân theo hướng cửa sổ tiến vào phòng nhạc. Mà chỉ cần tập chung cho hai nơi chính là hai đầu hành lang thông đến bên này.

Hai chúng ta mỗi người phụ trách một bên.

Hành lang khá rộng, một người không thể lo hết mọi chuyện trong một lúc. Ít người đến thì không sao, nếu nhiều hơn sẽ rất khó khăn.
Thế nên ta có thể lợi dụng những bàn tủ ở các phòng khác xếp chồng lên nhau chặn ngang ở giữa hành lang, lấy đó làm chướng ngại vật che chắn ngăn người khác tiến tới.”

“Được đấy, nếu có người vượt qua cậu có thể thẳng tay hạ gục ném đi, đừng lo chuyện ra tay nặng nhẹ, cứ làm hết sức đi, hiểu chứ? Chỉ cần không phải cố ý chủ đích giết người thì không vấn đề.

Bây giờ là thời điểm đặc biệt, ta cũng phải hành xử đặc biệt.

Nếu cậu nương tay để người khác vượt qua tiến vào trong thì không phải họ chỉ bị thương thôi mà chính là chết chắc, kế đó kéo theo chính cậu.

Cậu chết và chúng ta đều sẽ chết, nếu để con quỷ kia thành công hấp thu đủ dinh dưỡng tiến cấp.” Trần Tuân gật đầu đồng ý cũng nghiêm nghị dặn dò.

“Tôi biết, tôi sẽ không mềm lòng lúc này. Tôi tiếc mạng mình lắm.” Chúc Ly đáp lại.

Rồi anh tiếp tục: “Vậy chúng ta bắt đầu ngay luôn, việc của anh là quan trọng nhất đó, ngoài ngăn người khác tiến vào anh cũng phải chú ý tình hình con quỷ trong kia. Nếu phát hiện nó công kích là phải lập tức trấn áp ngay.

Khi phát động trấn áp anh nhớ nhắc tôi, tôi sẽ cố hết sức đảm bảo an toàn cho anh trong khả năng của mình.”

“Tốt, quyết định vậy đi, hợp tác vui vẻ.” Trần Tuân gật đầu dùng cách vỗ tay đáp lại.

“Hợp tác vui vẻ.” Chúc Ly cũng vỗ tay với anh.

Sau đó cả hai gần như cùng lúc đứng dậy bắt đầu bận rộn với kế hoạch của họ.

Hai đầu hành lang thông hướng phòng nhạc rất nhanh xuất hiện hai đôi bàn, ghế, tủ,… đủ loại xếp chồng chất lên nhau tạo thành hai đống gò chướng ngại ngăn cách tạm thời vạch ra ranh giới giữa phòng nhạc với xung quanh.

Thời gian từng chút trôi qua, càng lâu, lượng người bị ô nhiễm đi về phía phòng nhạc càng nhiều. Bọn họ tựa như rối gỗ không cảm xúc chỉ có bản năng hành động, cố chấp cường liệt tiến lên phía trước muốn trở thành chất dinh dưỡng cho quỷ dị.

Mớ bàn ghế tủ được hai người Chúc Ly và Trần Tuân chất đống trên hành lang không hề khiến những người bị mê hoặc nao núng. Một số kẻ hai tay hai chân leo trèo bò lên ý đồ vượt qua.

Những người khác thậm chí trực tiếp hơn, họ như con rối thật sự không có cảm giác đau dùng chính cơ thể mình điên cuồng va chạm vào những chướng ngại đó, mặc cho hành động ấy khiến thân thể họ xuất hiện vô số vết thương hở da thịt và bầm tím.

Số lượng người đến càng ngày càng nhiều, đã có kẻ vượt qua. Bắt đầu từ một hai người, dần dà số lượng tăng lên đáng kể. Số lượng một nhiều lên công việc của hai người Chúc Ly và Trần Tuân cũng năng nề và mệt mỏi hơn.

Mười lăm phút lúc này đối với họ mà nói quả thật dài như mười lăm tiếng.

Con quỷ trong phòng nhạc cũng đã phát hiện điều bất thường, bọn họ đã bị nó chú ý đến.

Âm thanh ma quỷ một to lớn vang vọng hơn, âm lực ô nhiễm cũng mạnh lên gấp nhiều lần. Chúc Ly vừa phải lo ngăn chặn những người khác tiến đến vừa phải cố sức chống lại sự ô nhiễm do tác động của quỷ dị gây ra.

Mặt anh giờ chẳng còn chút máu nào, nó trắng bệch như tờ giấy, gân xanh dưới lớp da trắng nhợt nhạt trên cánh tay, cẳng chân và nhất là hai bên thái dương gồ hẳn lên trông thấy.

Mắt anh đỏ ngầu, trong khoan miệng tràn ngập mùi gỉ sắt của máu tươi do anh dùng răng cắn gần như muốn nát đầu lưỡi của mình chỉ để dùng cơn đau kích thích thần kinh hòng giữ tỉnh táo.

Anh rất mệt, mệt lắm, tay chân đều rã rời, khắp người cũng ẩn ẩn đau đớn. Nhất là phần đầu, đầu anh như muốn nổ tung, buồn nôn, choáng váng và cơn đau như hàng trăm ngàn mũi kim liên tục đâm mạnh vào hải não khiến anh vô cùng khó chịu.

Anh mệt mỏi lắm, muốn buôn xuôi nhưng anh không thể. Anh đã cố gắng đến tận giờ phút này rồi, chỉ còn chút ít nữa là thành công.
Anh không muốn chết, anh muốn sống.

Cho dù con đường đi đến sự sống rất khó khăn và gần như không thể vượt qua, nhưng anh không sợ. Chỉ cần có một chút hy vọng mong manh, anh cũng sẽ bắt lấy nó bất chấp tất cả để được sống tiếp.

Anh không ngại hai tay nhuốm máu kẻ địch, càng không sợ biến thành ác ma. Anh chỉ sợ mình biến mất.

Anh chỉ là một con người với nhục thể và suy nghĩ lẫn tham vọng tầm thường. Anh ham muốn sự sống cho mình. Những việc từ đầu đến giờ anh đang làm không phải vì lý tưởng cao cả nào, chỉ đơn giản là tranh thủ cho bản thân một cơ hội sống sót mà thôi.

“Cố lên, còn bảy phút nữa thôi!” Trần Tuân thấy Chúc Ly có xu hướng buông xuôi, hành động trì trệ hơn lúc đầu, thì lập tức gào lên động viên đối phương.

Thực tế, anh bên này cũng đang vật lộn rất cố sức trước từng lớp người bị ô nhiễm đang kéo đến không ngừng và ngày một nhiều hơn. Trong phút chốc, thậm chí anh còn cảm thấy một cỗ tuyệt vọng nảy lên trong lòng khi nhìn lượng người đang tiến đến ở phía xa, nhưng rất nhanh đã bị anh dùng ý chí mạnh mẽ đè ép đi xuống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,796
Điểm cảm xúc
755
Điểm
113
Chương 07:

07​

Trần Tuân thật ra cũng đang gặp rất nhiều khó khăn khi vừa phải chịu đựng sự công phá ô nhiễm từ quỷ khí, đồng thời đối phó với số lượng người tới ngày một khổng lồ hơn.​

Mặc cho anh là dị năng giả có khả năng nhất định kháng lại sự ô nhiễm của quỷ khí do quỷ dị phát ra, nhưng cũng không chịu nổi thời gian lâu dài bị tác động.​

Nguyên nhân chủ yếu cũng là vì dị năng của anh thuộc hệ hỗ trợ, do đó kháng tính và lượng máu của anh đều rất mỏng manh, thấp hơn gấp nhiều lần những đồng đội hệ chiến đấu khác.​

Đây cũng là một trong những yếu điểm chết người của hệ hỗ trợ mà hiện vẫn chưa có phương pháp khắc phục.​

“Trần Tuân, bên anh sao rồi?” Chúc Ly hô to. Anh vừa đem một người bị ô nhiễm đá bay vào tường đối diện, lại dùng gỗ đào đánh gục một kẻ khác, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo quần anh, có số ít từ trán chảy vào mắt anh, cay xè, nhưng anh còn chẳng có thời gian quan tâm nó.​

“Còn chưa chết, năm phút nữa, chúng ta sẽ sống sót.” Trần Tuân đáp lại, anh nói với Chúc Ly cũng là nói cho chính mình.​

“Mịa nó, ông đây liều mạng!” Chúc Ly gằng lên một tiếng. Anh dùng nắm đấm đánh ngã một người ô nhiễm áp sát gần bên.​

Trên người anh đã có không ít vết thương và bầm tím do người bị ô nhiễm gây ra, thậm chí hiện anh đang hành động với một bên cổ chân bị trật khớp sưng to bằng quả bóng tennic.​

“Cẩn thận.” Trần Tuân hô to khi quay đầu thì phát hiện một người bị ô nhiễm chuẩn bị đánh lén phía sau Chúc Ly trong khi anh ấy đang chật vật đối phó với ba kẻ khác ở phía trước và hai bên.​

Kẻ đánh lén cầm một cái ghế dựa bằng gỗ đặc trong tay. Nếu bị nó đánh trúng chắc chắn Chúc Ly sẽ bị thương nặng.​

Thấy vậy, Trần Tuân không chút do dự phát lực đem những kẻ dây dưa bên cạnh ném ra vội vàng tiến về phía Chúc Ly cứu viện.​

May thay, anh tới kịp lúc.​

‘Ầm.’ Tên cầm ghế đánh lén bị Trần Tuân đá mạnh văng xa vài met.​

Kết quả, Chúc Ly thoát nạn trong gang tất, nhưng lại mở ra một lỗ hổng phía bên hành lang đối diện.​

Không thể làm gì hơn, bọn họ phải lập tức thay đổi kế hoạch tiến đến ngăn tại trước cửa phòng nhạc. Điều may mắn nhất là phòng nhạc chỉ có một cửa chính ra vào đang mở.​

‘Rít rít!’​

Ngay khi hai người đang nỗ lực đem người ô nhiễm đánh gục ném đi, thì chợt, âm thanh quỷ dị phát ra có sự biến đổi.​

“Không ổn, nó hình như muốn cuồng loạn rồi.” Chúc Ly phát hiện đầu tiên, anh quát lớn, hỏi Trần Tuân: “Còn bao lâu?”​

“Gần bốn phút. Chết tiệt, liều mạng, tôi trấn áp nó, còn lại giao cậu đấy.” Trần Tuân rít lên.​

Trần Tuân không chần chừ mà tin tưởng giao sau lưng mình cho Chúc Ly. Anh đứng thẳng, mặt đối diện với cửa chính phòng nhạc nhắm chuẩn vị trí con quỷ dị đang ở.​

Các ngón tay đan vào nhau tạo thành một dấu hiệu nào đó để ngang trước ngực, hai mắt anh lóe lên ánh sáng đỏ dị thường, toàn thân như có một làn sóng màu xanh nhạt lượn lờ.​

Ngay lúc này, mắt thường không thể xem thấy tại tâm điểm hai tay anh đan vào nhau xuất hiện một sợi chỉ đỏ tươi. Nó dường như có linh tính vừa ra liền lập tức đánh dấu con quỷ dị đang ẩn mình sâu trong bóng tối của phòng nhạc, chính xác hướng vị trí con quỷ bay tới, rồi lấy tốc độ kinh người đem con quỷ trói lại định trụ.​

Âm thanh ma quỷ im bặt, toàn bộ không gian lâm vào tĩnh lặng rợn người.​

Âm thanh vừa biến mất, những người ô nhiễm đang điên cuồng tấn công lao đến như bão tố cũng lập tức dừng lại ầm ầm ngã xuống tại chỗ.​

“Thành công rồi sao?” Chúc Ly nhìn hàng loạt người ngã sấp xoài lổn ngổn xung quanh, nhưng vẫn không dám thiếu cảnh giác. Anh nắm chặt vũ khí trong tay nghiêm cẩn canh chừng bảo hộ Trần Tuân bên cạnh.​

Vào lúc này anh càng không dám sơ xuất, vì chỉ cần một tác động nhỏ sẽ ảnh hưởng toàn cục đem mọi nỗ lực của bọn họ từ đầu đến giờ đổ sông đổ biển cả.​

Anh không cho rằng quỷ dị bị khống chế là an toàn tuyệt đối có thể thả lỏng, ai biết điều gì sẽ xảy ra trong bốn phút cuối này. Lại nói năng lực trấn áp của Trần Tuân chỉ có khoản ba phút, còn một phút cuối sống chết đang đếm ngược.​

Nếu họ đủ may mắn đội cứu hộ kịp thời đến trước hạn, nếu xui rủi, không, họ không thể trông chờ dựa hết vào người khác, họ chỉ có thể dựa mình.​

Chúc Ly dùng dư quang liếc nhìn Trần Tuân phía sau, rồi quay lại nhìn xung quanh, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một phương hướng, lông mi dài nhẹ chớp hoàn hảo che lấp đi một tia sáng chợt lóe lên nơi đáy mắt.​

Tay anh vô thức nâng lên xoa nhẹ lên vị trí trước ngực mình, môi mỏng khẽ rung động mấp máy không tiếng động như đang tự mình nói điều gì đó.​

Trần Tuân hiện tại chỉ là tạm thời khống chế quỷ dị mà không phải phong ấn hay diệt sát nó, cho nên quỷ vực vẫn còn tồn tại, không gian chung quanh chỉ tạm đình chỉ im lặng, bóng tối vẫn hiện hữu chứ không biến mất.​

Chúc Ly vừa cảnh giác canh gác vừa âm thầm đánh giá Trần Tuân.​

Anh nghĩ thầm: ‘Thật là một năng lực mạnh mẽ, có thể trong thời gian ngắn đem quỷ dị trấn áp, nếu lại đem năng lực này tiến cấp lên thì nó sẽ càng thêm lợi hại thế nào nữa.​

Không hổ là thành viên chính thức thuộc tiểu đội diệt quỷ cấp A.​

Nếu mình nhớ không nhầm thì theo như trong sách nói, những người sở hữu năng lực càng mạnh cái giá phải trả để gánh vác nó cũng càng lớn. Cái giá đó hình như là dùng tuổi thọ để đổi lấy sức mạnh. Tuổi thọ một giảm, cách cái chết càng mau.​

Nếu không có cách bổ sung tuổi thọ hoặc xóa bớt gánh nặng do cái giá phải trả mang lại thì dị năng giả rất đoản mệnh.’​

Dường như minh chứng cho suy nghĩ của Chúc Ly, sắc mặt Trần Tuân ở bên cạnh càng thêm nhợt nhạt. Thời gian dần trôi, hai mắt và khóe miệng anh đều có máu chảy ra. Thân thể anh lung lay như tùy thời có thể ngã xuống.​

‘♩ ♪ ♫ ♬ ♭ ♮ ♯’​

Âm thanh quỷ dị lúc có lúc không vang lên, dường như con quỷ đó đang công phá sự trói buộc của Trần Tuân và sắp thành công.​

Vẫn còn gần một phút nữa.​

“C..Chạy…” Trần Tuân run rẩy nói, tiếng nói gần như âm gió khó nghe thấy nếu không ở gần sát.​

“…” Chúc Ly nghe vậy biết tình hình không ổn lập tức không nói hai lời một tay nắm lấy tay Trần Tuân kéo mạnh cường thế đem anh mang theo chạy về một hướng hành lang mà anh đã xem xét chọn sẵng đường lui trước đó.​

“Rít Rít!!!”​

Âm thanh chói tai với tầng số cao không tưởng từ trong phòng nhạc phát ra đem các cánh cửa phá tan nổ tung.​

Âm thanh tựa như những lưỡi dao vô hình có con mắt ra đa khóa mục tiêu là bọn họ liên tục công kích.​

“Ầm ầm.”​

Lưỡi dao tần số cao đi đến đâu va phải vật cản lập tức đem vật đó chém nát, vô số mảnh kính từ các cánh cửa và cát bụi từ tường xi măng bị đánh nổ bắn văng tung tóe khắp nơi.​

Hai người Chúc Ly và Trần Tuân chật vật chạy trốn trên đường.​

Họ không những vừa phải mò mẫm di chuyển nhanh trong không gian tối đen, vừa phải tránh đi công kích đến từ sóng âm của quỷ dị theo đuổi sát nút phía sau với hậu mãi đính kèm là vô số mảnh vỡ thủy tinh sắc bén hay cát bụi xi măng, mảnh vỡ bàn ghế tủ cứng rắn, thậm chí là khối gạch, góc tường,… đang bay tán loạn ở trên không lẫn mọi ngõ ngách chung quanh.​

Đó là chưa kể những công kích đến từ vô số người bị ô nhiễm bị quỷ dị không chế.​

Quả thật lúc này hai người tựa như lạc vào một bộ phim hành động trốn sát cực kỳ nguy hiểm nào đó.​

“A!” Trần Tuân hét lên một tiếng, một bên vai anh bị thứ gì đó đánh trúng, rất đau khiến anh không khỏi rên rỉ.​

“Cậu tự chạy trước đi, mặc tôi, tôi sẽ dụ nó để cậu trốn đi, cố gắng trốn kỹ, chỉ một lúc nữa là đồng đội tôi đến rồi.” Trần Tuân nói.​

Vì anh đã dùng dị năng quá nhiều vượt hạn mức cho phép khiến cho tác dụng phụ hồi trả cũng nặng nề hơn, tình trạng anh lúc này rất tồi tệ. Có thể dựa Chúc Ly kéo chạy xa một đoạn như vậy đã là ý chí anh quá mạnh mẽ kiên định rồi. Gặp người thường đã sớm nằm sấp không đứng dậy nổi chứ nói chi chạy trốn.​

Bây giờ lại bị thương nặng, thương càng thêm thương anh hiện tại đến một cái nhấc tay cũng là việc khó khăn.​

Không khí rét lạnh ập đến, Trần Tuân cảm thấy như tử thần đang vẫy gọi mình phía trước.​

Xong đời!!!​

Trần Tuân nhắm mắt nhận mệnh.​

Cái chết đang đến trước mặt, nhưng may thay, có vẻ hôm nay thần chết quá bận rộn không có thời gian chú ý đến hai người bọn họ.​

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, hướng phòng nhạc, một tiếng nổ lớn trầm đục vang lên, dường như là âm thanh của cửa sổ bị phá.​

“Rít, Két, Két!” Âm thanh quỷ dị chói tai vang lên cao vút rồi im bặc.​

Đồng thời cùng lúc âm thanh quỷ dị biến mất những công kích sóng âm cũng theo đó ngừng lại. Người bị ô nhiễm càng như rối đứt dây ngã xuống rào rạt nghiêng ngã la liệt nằm chồng chéo đè gác lên nhau bày ra trạng thái ngổn ngang hết sức.​

“Lão Trần, ông ở đâu? Còn sống không? Hú một tiếng cái coi.” Phía xa một âm thanh xa lạ vang lên. Là đồng đội của Trần Tuân đến chi viện.​

Có vẻ họ đã kịp thời đến và hạ gục con quỷ trong phòng nhạc kia.​

“Có, tôi ở đây này.” Trần Tuân nghe ra âm thanh đồng đội thì vui mừng vì vừa tìm được đường sống trong cái chết, anh hô to. Ánh mắt hướng về phía âm thanh người đồng đội hét lên: “Trương Quỳ, tôi ở đây.”​

Chúc Ly nhìn vài giây xác nhận thật là người của tiểu đội Thiên Hà đến cứu viện thì lập tức an tâm. Anh quan sát xung quanh một vòng, rồi nhân lúc Trần Tuân không chú ý lặng lẽ ẩn vào bóng tối đang còn chưa tan hẳn do quỷ dị vừa bị giết tức thì để rời đi.​

 
Top