09
Đêm khuya.
Chúc Ly ngồi trên sofa tại phòng khách hai tay kê lên đùi, các ngón tay đan vào nhau, mắt nhìn chăm chú vào quyển sách màu đen tỏa ra ánh sáng đỏ đang trôi nổi lơ lửng giữa không trung trên bàn trà trước mặt.
“Tích tắc, Tích tắc.”
Tiếng kim đồng hồ treo tường đặc biệt vang rõ trong không gian yên tĩnh.
Vào cái thời gian mà đại đa số người lao động đều đã chìm vào giấc ngủ duy chỉ tộc cú đêm còn thức để chơi điện thoại, lướt web, nhảy vũ trường quán bar,… thì Chúc Ly hiện tại cũng tham gia vào đại tộc sống về đêm ấy.
Nhưng anh không phải thức vì những lý do trên mà là canh giờ để nhận thưởng,
phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của sách vạn quỷ.
Không giờ đã điểm, không lệch một li, quyển sách vạn quỷ vốn an tĩnh chợt động lên.
Trang sách không gió tự động lật mở lộ ra các mặt bên trong, tất nhiên chúng cũng hoàn toàn trống rỗng.
Ngay khi trang sách ngừng lật, nó dừng lại ở trang thứ năm, trên mặt trang sách vốn không có gì chậm rãi lấy mắt thường có thể nhìn rõ từ từ xuất hiện hình ảnh. Khi toàn bộ bức ảnh hiện rõ, Chúc Ly tập trung nhìn vào, càng xem càng thấy giống như hình vẽ của mấy cái vòng tròn ma pháp thường xuất hiện trong những bộ phim hoạt hình pháp thuật Nhật Bản kết hợp với các ký tự họa tiết như quỷ vẽ bùa trên bùa chú trong phim ảnh bên Trung Quốc.
Vòng tròn ma pháp vừa xuất hiện hoàn thiện thì không khí trong căn phòng Chúc Ly đang ở cũng thay đổi theo.
Trước hết là mùi máu tanh sặc mũi quen thuộc tỏa ra bốn phía, cứ như ai đó đem cả một thùng phi máu tươi quá hạn nên bị hỏng xối lên khắp căn phòng của anh vậy.
Ánh đèn màu ấm ốp trần vốn đang chiếu sáng bình thường chợt nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn. Toàn bộ ánh sáng tồn tại trong tầm mắt không gian chung quanh anh đều bị bóng đêm nuốt chửng, giơ tay không thấy năm ngón, duy chỉ một thứ vẫn tự phát ra ánh đỏ như thường, đó chính là sách vạn quỷ.
‘U U U.’
Tiếng gió rít, không phải, đó là một âm thanh rất quái lạ, như tiếng gió rít qua khe cửa, lại như tiếng than khóc rồi bất chợt hóa thành tiếng cười ngặt nghẽo rùng rợn của trẻ con, âm thanh vang vọng tựa xa tựa gần không thể nắm bắt được vị trí chính xác.
Nhiệt độ không khí đột ngột hạ thấp gần như đóng băng.
‘Hiệu ứng đi kèm cho lần cấp thưởng này cũng thật phô trương nha. Lần trước chỉ thấy một cái xoáy khí xuất hiện sau đó nó phun ra phần thưởng khúc gỗ đào trăm năm là xong rồi, không có mấy cái đặc hiệu lòe loẹt như bây giờ. Đây là đi đâu phát tài rồi về đây phung phí vào đặc hiệu sao?’ Chúc Ly ngồi yên trên ghế xoa cằm tự hỏi.
Đặc hiệu đính kèm được đầu tư không tồi, nếu có ai yếu bóng vía một chút ở đây thấy cảnh này nhất định sẽ hét toán lên rồi tìm góc khuất nào đó chui vào run bần bật vì sợ hãi.
Nhưng Chúc Ly không như vậy, anh chẳng cảm thấy gì cả, toàn bộ tâm trí anh lúc này đều chỉ tập trung vào quyển sách trước mặt và vòng ma pháp vừa hiện ra trên đó.
Miêu tả thì chậm mà tiến trình xảy ra lại khá nhanh chóng.
Chỉ sau vài phút khi vòng tròn ma pháp xuất hiện hoàn chỉnh thì nó lập tức bắt đầu vặn vẹo, tựa như có thứ gì đó bị vòng ma pháp ấy trói buộc phong ấn bên trong đang nỗ lực muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng không thành công.
Thứ bên trong ấy rất nhanh bị vòng tròn trấn áp trở lại yên tĩnh chỉ sau một cái lóe sáng ánh xanh quỷ dị.
Cuối cùng vòng tròn ma pháp, sự kết hợp hình ảnh giữa hai nền văn hóa Trung – Nhật chậm rãi tách rời ra khỏi trang giấy đen tuyền, từ từ bay lên lơ lửng giữa không trung đến ngang tầm mắt anh.
Ngay khi anh còn đang tò mò nó sẽ làm trò gì kế tiếp, thì bất chợt, vòng tròn ấy không nói võ đức, lấy tốc độ ánh sáng hóa thành hai tia lưu quang nhắm chuẩn đâm thẳng vào hai bên mắt trái phải của anh.
“Ôi!” Chúc Ly giật mình kinh hô một tiếng, nhưng cảm giác đau trong tưởng tượng khi bị ánh sáng kia đâm trúng không tồn tại, chỉ cảm thấy một tia mát lạnh trong hốc mắt.
Anh giơ tay lên chạm hờ bên ngoài một bên mắt, kỳ quái lầm bẩm: “Vậy là xong rồi hả? Đặc hiệu mạnh như vậy kết quả vèo cái xong rồi?”
Đang khi Chúc Ly còn đang nghi hoặc, thì như đáp lại suy nghĩ của anh, một cơn đau nhói bắt nguồn từ hai mắt đột ngột đổ ập đến như sóng thần đánh bật mọi thứ vô bờ. Nó đau đến nổi anh muốn hét to, đó là một cơn đau dữ dội như muốn xé nát tim gan, đốt cháy mọi thứ trong đầu anh rồi theo đó lan tràn xuống toàn bộ cơ thể.
Trong cơn đau tột độ, anh như cảm nhận được thứ gì đó giống như những cái xúc tu với đầy rẫy gai ngược nhọn hoắc vô cùng ghê tởm đang bám chặt lấy hai con ngươi của mình, sau đó từng chút một xâm thực đem cả hai đều nuốt chửng, thay thế.
Không dừng lại ở đó, sau khi hoàn tất đem hai tròng mắt anh chiếm hữu, nó lại tiếp tục vương vòi ra lần theo đường dây thần kinh mắt len lỏi tiến vào tiểu não từ đó làm bắt cầu chiếm luôn đại não.
Chỉ sau một cái hô hấp từ khi ánh sáng từ vòng ma pháp đâm vào mắt, thì không chỉ mắt mà đầu anh cũng đau đớn lên.
Cơn đau dồn dập và cuồng bạo khiến anh cảm tưởng như đầu mình có thể nổ tung như pháo hoa bất cứ lúc nào.
Mắt đau, đầu đau, cuối cùng là toàn thân trên dưới đều đồng loạt đau đớn lên.
Xương cốt cả người anh như bị thứ gì nghiền nát ra rồi nhanh chóng khôi phục lặp đi lặp lại nhiều lần. Tương tự nhục thể cũng gần y vậy, nó như bị hàng vạn lưỡi dao cùn cắt nát mở ra rồi hồi phục, lại cắt nát.
Chúc Ly từ trên ghế ngã xuống nằm vật vã trên sàn nhà vì quá đau đớn, các ngón tay bấu mạnh vào người như muốn đem thịt móc ra. Anh vì đau mà mất lý trí sinh ra phản ứng tự làm hại bản thân. Mồ hôi hoà lẫn máu tươi và cặn bã vốn tồn đọng trong người theo các lỗ chân lông chảy ra ngoài đem quần áo anh đều thấm ướt sũng.
Dưới làn da mỏng manh nổi gồ lên từng đường dây thần kinh đỏ tía nối liền, đang chéo, chia tách,… tựa như gân. Đặc biệt là vùng xung quanh hốc mắt có nhiều nhất, chúng nổi lên chi chít như các đường gân nhỏ li ti kết hợp đôi đồng tử đã chuyển sang màu đỏ au có thể phát sáng lúc này trông càng thêm đáng sợ.
Từ trong hốc mắt chậm rãi chảy ra hai dòng máu đỏ thẫm, sau đó mũi và tai cũng rỉ máu rất nhiều. Bây giờ toàn thân trên dưới anh đều nhuốm máu đỏ, một huyết nhân theo đúng nghĩa đen.
“A A A!” Anh hét to vì quá đau. Cả người anh không ngừng lăn lộn qua lại, điên cuồng dùng thân thể, tứ chi đập mạnh xuống sàn nhà, vách tường và các gia dụng cứng rắn khác gần đó.
Động tĩnh gây ra có thể nói là rất lớn, nhưng hàng xóm xung quanh vẫn im lặng. Không phải vì họ vô tâm, lãnh cảm mà đơn giản là vì nhà anh được lắp cách âm quá tốt, một chút âm thanh cũng không thoát ra ngoài.
Nhờ đó anh cũng tránh đươc trường hợp đang thức tỉnh dị năng lúc này thì có người hảo tâm không rõ sự việc bất ngờ đi vào ngắt quãng quá trình khiến cho thất bại. Tất nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với nếu anh bất hạnh có mệnh hệ gì ở trong nhà cũng không ai biết, nếu không mở cửa ra hét to thì cũng chẳng ai hay.
Đúng vậy, Chúc Ly hiện tại đang chịu khổ sở vật vã như vậy đều là quá trình thông thường mà mỗi dị năng giả lần đầu thức tỉnh đều phải trải qua.
Thành công vượt qua thì đạt được dị năng, toàn bộ thể chất sau quá trình thức tỉnh lần đầu được tẩy kinh phạt tủy lập tức thăng hoa lên một tầng thứ mới, vượt xa người thường. Ngược lại thất bại, nhẹ thì thành người thực vật, nặng mất mạng ngay tại chỗ.
Trong qua trình thức tỉnh này có một yêu cầu không đổi là phải giữ được tinh thần thức tỉnh xuyên suốt, nếu giữa chừng vì quá đau mà bất tỉnh thì coi như thất bại.
Do đó, dù rất đau đớn, nhưng Chúc Ly vẫn nỗ lực không để mình đánh mất ý thức.
Ý chí thép của anh bơm thêm sức bền cho tinh thần, cùng anh kiên trì chống chọi lại nỗi khổ tẩy gân phạt tủy.
Anh nhất định phải làm được, nhất định phải thành công thức tỉnh dị năng.
Thế giới này vận hành chính là như vậy, muốn có thứ gì thì chi trả một cái giá tương đương, không có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Muốn dị năng thì phải chịu và vượt qua được thử thách là cơn đau khôn cùng của quá trình cải tạo tiến hóa thể chất, để có được một nhục thể tương xứng có thể bao dung tích trữ năng lượng siêu nhiên là dị năng.
Không biết trải qua bao lâu, nhưng đối với Chúc Ly thì nó dài như hàng năm trời, những đau đớn và thống khổ trên người lặng lẽ biến mất nhanh chóng như cách nó đến.
“Hà hà hà.” Chúc Ly nửa nằm sấp trên sàn nhà thở hồng hộc.
Cả người anh đều là máu và cặn bẩn tồn đọng trong cơ thể, anh tựa như kẻ vừa rớt vào hố máu để lâu năm bốc mùi hôi thối mới khó khăn bò ra vậy.
Quả thật là trông vừa thảm lại buồn cười.
Chúc Ly nâng bàn tay run rẩy chạm hờ một bên mắt, miệng khẽ nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Anh thành công, anh đã thức tỉnh dị năng quỷ nhãn.
“Ha ha ha.” Chúc Ly ngửa đầu cười dài một tiếng
Anh lật người nằm ngửa ra sàn nhà, dang rộng hai tay hai chân thành hình chữ đại (大).
‘Quỷ nhãn là một dị năng tốt, chịu đủ tra tấn như vậy để có được nó cũng đáng.’ Chúc Ly hài lòng nghĩ.
Sau khi thành công có được quỷ nhãn, một lượng tin tức về nó cũng xuất hiện trong đầu anh.
Quỷ nhãn hiện tại của anh mới thức tỉnh tuy chỉ ở cấp thấp nhất, cấp E, nhưng nó sẽ tăng trưởng khi thực lực anh đề thăng.
Chúc Ly rất hài lòng, dù sao có cho anh thứ cấp bậc cao hơn thì với thể chất của người mới thức tỉnh hiện tại anh cũng không dùng được.
Bởi lực lượng chênh lệch sẽ tạo ra gánh nặng quá lớn với thân thể. Đừng nói sử dụng đến có thể duy trì sinh mệnh cũng sẽ trở nên khó khăng. Vì những lực lượng vượt qua sức chịu đựng của cơ thể ấy sẽ như độc tố nhanh chóng ăn mòn và phá hủy thân thể anh thành cặn bã.
Hiện tại với quỷ nhãn, nó đã hoàn toàn hợp nhất làm một với con ngươi của anh, là một bộ phận thuộc cơ thể anh.
Như bao dị năng giả khác khi sử dụng dị năng là phải trả giá, anh cũng vậy.
Cái giá phải trả để sử dụng năng lực chính là sinh mệnh chính mình, tức tuổi thọ hay còn gọi là thọ nguyên.
Tùy vào mức độ và năng lực anh sử dụng mà lượng thọ nguyên phải chi trả cho nó cũng khác nhau.
Với quỷ nhãn cấp E hiện tại, anh có thể vận dụng được ba kỹ năng cơ bản, bao gồm:
Kỹ năng đầu tiên là ‘Mắt Chân Thật’.
Đây là kỹ năng cần lượng thọ nguyên ít nhất, thuộc phân loại bị động, có tác dụng nhìn rõ trong bóng tối, phân biệt ảo giác, huyễn cảnh,....
Loại thứ hai là ‘Mắt Thẩm Định’.
Nó là một kỹ năng chủ động, có thể thẩm tra cho biết một số thông tin của đối tượng được thẩm định từ cơ bản đến chi tiết, tùy thuộc vào khoảng cách cấp bậc thực lực giữa hai bên.
Đồng thời, lượng thọ nguyên tiêu hao tỉ lệ thuận với cấp bậc của đối tượng hay sự vật mà ta dùng thẩm định lên nó. Cấp bậc đối tượng sự vật càng cao, vượt xa cấp bậc bản thân càng lớn, thì lượng thọ nguyên phải trả càng khổng lồ. Thậm chí nếu cách biệt quá nhiều lại cố chấp muốn tra xét tiếp tục thì sẽ bị phản phệ.
Kỹ năng cuối cùng cũng thuộc loại công kích, được gọi là ‘Mắt Mê Hoặc’.
Khi sử dụng có thể tiến hành công kích tinh thần khiến kẻ địch bị mê hoặc dừng lại hành động một giây, chỉ có tác dụng với đối tượng không vượt quá cấp bậc của bản thân một cấp trở xuống.
Đừng xem thường một giây này, trong chiến đấu sinh tử, một giây là đủ để phân ra thắng bại, đem kẻ địch kết liễu hoặc trọng thương rồi.
Điều đáng nói nhất là nó không có thời gian hồi chiêu, có thể liên tục sử dụng. Tất nhiên, cái giá phải trả tương ứng cũng rất lớn. Với một lần phát động kỹ năng này sẽ phải chi trả từ một năm đến mười năm thọ nguyên của bản thân tương ứng cấp bậc đối tượng bị thi triển.