Kiếp thứ nhất: Nhà
Trời chiều đỏ rực như ngọn lửa nơi cuối chân trời,trong thôn nhỏ nép bên sườn núi, khói bếp uốn lên thành từng dải mỏng manh vắt qua mái tranh lụp xụp, tỏa ra một cảm giác an yên đến kỳ lạ.
Hắn, một thiếu niên khoảng mười ba tuổi, đang gùi bó củi trên lưng, mồ hôi ướt đẫm vai áo,bàn chân trần lấm lem đất, nhưng trên gương mặt lại là một nụ cười nhẹ.
– Về rồi đây, cha.
Tiếng gọi vang lên giữa buổi chiều vàng úa,trong căn nhà nhỏ cuối thôn, một người đàn ông trung niên tóc đã điểm sương, lưng hơi còng, từ trong bước ra,đó là cha của hắn trong kiếp này, một người bình phàm, làm nghề vá nồi sửa guốc, sống qua ngày bằng từng đồng bạc cắc.
Không có tiên nhân,không có linh căn,không có thù hận,chỉ là một kiếp nhân gian bình dị.
Từng ngày trôi qua trong tiếng cười, tiếng mắng yêu và những bữa cơm đạm bạc,mỗi sáng hắn dậy sớm gánh nước, chẻ củi, quét sân,mỗi chiều lại học cách cắt da vá guốc,mẹ hắn, một phụ nhân hiền lành, thường kể chuyện cổ tích khi đêm xuống,cha hắn nghiêm khắc nhưng ấm áp, luôn dõi theo từng bước chân hắn bằng ánh mắt lặng lẽ.
Một đêm nọ, mẹ hắn gọi hắn vào phòng, dúi vào tay một chiếc khăn gấm cũ đã ngả màu.
– Giữ lấy,sau này làm sính lễ cho người con gái con thương nhất.
Hắn cười xòa, ngượng ngùng, chẳng biết rằng ký ức ấy rồi sẽ trở thành lưỡi dao đâm thẳng vào tim khi hắn buộc phải lựa chọn sau cùng.
Ngày đó đến rất đột ngột,những kẻ khoác áo giáp, mặt che khăn đen, ập vào thôn,chúng không giết người,không cướp của,chỉ đến, quỳ xuống trước hắn và nói:
– Điện hạ, cuối cùng ngài cũng được tái sinh,hãy theo chúng ta trở về, phục quốc, giết sạch những kẻ đã phản bội.
Hắn không hiểu gì,nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh vật trước mắt vỡ vụn,ký ức từ kiếp trước, từ cái ngày hoàng cung bị lửa thiêu rụi, ập đến như sóng dữ. Hắn ngã quỵ giữa sân, run rẩy ôm đầu, mắt ngầu đỏ.
Cha hắn đến gần, đặt tay lên vai hắn, khẽ nói:
– Dù con là ai, nơi đây vẫn là nhà của con,nhưng nếu lòng con còn chưa dứt, thì hãy đi.
Mẹ hắn đứng nơi ngưỡng cửa, tay siết chặt chiếc khăn gấm.
– Nếu một ngày nào đó, con quên mất tên cha mẹ mình... thì hãy nhớ lấy mùi vị món canh rau đắng mẹ nấu,đó là thứ duy nhất không bao giờ phản bội con.
Cả hai quay đi,không giữ,không van xin,chỉ tiễn hắn bằng ánh mắt nhuốm màu ly biệt.
Hắn đứng giữa hai thế giới,một bên là nhà, là khói bếp, là những đêm nằm nghe tiếng dế kêu dưới mái tranh,một bên là máu, là thù hận, là lời thề phải nghiền nát tất cả những gì đã cướp đi cha mẹ hắn từ kiếp trước.
Bước chân hắn run rẩy,cổ họng nghẹn cứng,trái tim như bị bóp chặt.
Hắn hỏi, giọng gần như van xin:
– Nếu ta đi... ta có thể quay về không?
Gió thổi qua, thay lời đáp.
Một bước... rồi hai bước... rồi hắn chạy như điên khỏi thôn, không dám quay đầu lại,hắn sợ nếu quay lại, mình sẽ ở mãi nơi vòng tay cha mẹ ấy mà quên đi tất cả.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tẫn Ngôn Kiếm khẽ rung động trong hư vô,một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong tâm hồn hắn:
– Một đời đã khắc tâm,kẻ này... vượt qua Kiếp Thứ Nhất.
Phía sau, căn nhà tranh bốc cháy. Không phải vì ai đốt, mà vì nó chỉ là ảo ảnh của Cửu Kiếp. Khi hắn chọn rời đi, nó sẽ tự thiêu rụi.
Là chọn thù mà quên nhà,là chọn đau mà bỏ yêu thương.
Đó là cái giá đầu tiên.
Cửu Kiếp mới chỉ bắt đầu,nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn biết thế nào là nỗi đau thật sự, một nỗi đau không đến từ máu thịt, mà đến từ bên trong.
---
Kiếp thứ hai: Ngai và tro
Trời đổ mưa,mưa như trút nước.
Cờ đỏ bay phần phật giữa thành trì đổ nát, giữa vô số thi thể lạnh tanh nằm dài trên đại đạo,trên cao, nơi vọng lâu đổ bóng xuống cả chiến trường, một thiếu niên mặc giáp đỏ ngồi đơn độc,ánh mắt hắn rực như lửa,trong tay là chiến kiếm đẫm máu,sau lưng là long kỳ tung bay cùng tiếng kèn trận thê lương.
Hắn trong kiếp này là Chiến Đế Vô Minh,thiên tài tuyệt thế, đạp lên xương máu vạn người mà dựng nên đại đế quốc,dưới trướng hắn là mười vạn tinh binh, trăm danh tướng, muôn dân khấu đầu trong sự ngưỡng vọng tuyệt đối.
Chúng thần quỳ lạy,kẻ người run sợ,chỉ duy nhất một người bước lên đối mặt "Y Nhan" người con gái hắn yêu, cũng là người của kẻ thù.
– Người chết rồi,hắn không còn nữa,ngươi chính là Ma Chủ mà người đời nguyền rủa,ngươi giết cả gia tộc ta, diệt cả tông môn ta… Vậy mà ngươi vẫn nhìn ta như thể chưa từng đổi thay sao?
Giọng nàng run, mắt hoe đỏ,dưới chân nàng là máu của người thân, cha mẹ và bằng hữu,hắn không đáp, chỉ đứng dậy, từng bước nặng nề tiến về phía nàng.
– Ta... từng nói sẽ bảo vệ nàng.
– Nhưng ngươi đã chọn quyền lực, chọn ngôi vị, chọn máu thay vì ta, ngươi nói ngươi là Vô Minh, nhưng người ta từng yêu, tên là Trần Dạ.
Trần Dạ,một cái tên nhỏ bé giữa thời loạn,là hắn, ngày xưa, trong một căn nhà cũ, cùng nàng mơ về bình yên, nấu canh củ cải, học viết thơ và vẽ giấc mơ trong yên lặng.
Nhưng cái tên ấy đã chết rồi,hắn tự tay giết nó, vào ngày nhận thánh chỉ tru sát toàn bộ môn phái nàng.
– Nếu hôm nay ta chết, ngươi sẽ dừng lại chứ?
– Không.
– Nếu ta sống, ngươi sẽ giết ta chứ?
– Cũng không.
Nàng cười,giữa trời mưa,nhẹ nhàng bước tới, vòng tay ôm lấy hắn, thì thầm vào tai một câu mà hắn sẽ nhớ suốt đời:
– Nếu còn có một kiếp khác, đừng làm Đế... chỉ làm người.
Rồi nàng tự vẫn,ngay trong vòng tay hắn.
Tiếng sấm nổ vang trời,mưa chẳng ngừng,máu hòa với nước loang đầy quảng trường,hắn quỳ xuống, ôm lấy xác nàng,chiến kiếm rơi khỏi tay, phát ra một tiếng "cạch" khô khốc như tiếng tim vỡ.
– Vì sao?
Hắn gào lên, với trời, với đất, với vận mệnh điên dại đã đặt hắn vào ngôi Đế hoàng nhưng cướp đi người hắn yêu.
Hắn chọn máu,chọn quyền lực. Nhưng nay mới biết chính tay mình đã giết đi trái tim.
Mọi thứ trước mắt tan biến,Tẫn Tâm Khư rung động,một giọng trầm thấp vang lên trong cõi tối mờ:
– Kẻ này không lạc tâm, nhưng tâm đã rạn,qua được kiếp thứ hai... với vết nứt đầu tiên trên thần hồn.
Hắn mở mắt,không còn chiến trường,không còn thi thể,không còn Y Nhan.
Chỉ là một khoảng tối,lặng im và lạnh.
Hắn siết chặt tay.
Kiếp thứ hai – hắn đã chọn ngai vàng thay vì tình.
Và từ đây, hắn hiểu rằng trong mỗi kiếp, lựa chọn là một cái giá. Và mỗi lần chọn, một phần tâm hồn hắn sẽ không bao giờ trở lại.
Cửu Kiếp vẫn còn dài.
Và con đường đạp thiên huyết địa... mới chỉ vừa bắt đầu.