Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
ẢNH HỒN TRUY TIÊN

20250709_100602.jpg

Tác giả: Thanh Hải
Thể loại: Tiên Hiệp- Kiếm Hiệp
Độ tuổi: 16+
Trạng thái: đang ra
Dự kiến chương: <50

Mô Tả Truyện

Có những con đường sinh ra đã nhuốm máu,
Có những thanh kiếm chưa rút đã định giang sơn.
Ba con người, ba số mệnh – va chạm giữa chính – tà – và tự do.

Một kẻ bước vào Tẫn Tâm Khư, đánh đổi linh hồn chỉ để giữ lấy một lời thề.
Một kẻ đội trời đạp đất, quỳ gối chuộc tội giữa tàn tro của chính mình.
Một kẻ cười giữa trăm vạn kẻ thù, sống như thơ, chém như mộng.

Khi thế gian mục ruỗng, khi thần tiên cũng nhơ bẩn,
Liệu một thanh kiếm…
có đủ để cứu lấy chính nghĩa?


Lời Dẫn

Tâm đổ máu,mắt đổ lệ,lưng mang đại thù,đối diện trời đất ,ta chỉ muốn hỏi.
- Kiếm này Thiên dám cản không.

Hỏi đáp và góp ý

Thread 'Góc thảo luận' https://forum.aatruyen.vn/threads/goc-thao-luan.1358/
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 1: Mẫu Mẫu Chi Hoa

Khai Thần lịch năm thứ nhất, Văn Lang Quốc Độ. Trời vừa chớm xuân, hoa đào trong hoàng cung Thăng Long mới hé nụ, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua như hơi thở của một thời đại đang cựa mình. Bên trong điện Phổ Đức, tiếng giảng đều đều của lão tiên sinh vang lên, chất giọng già nua mà uy nghiêm:
– Tương truyền, tổ tiên của chúng ta là những người đã sáng lập ra cõi trời này. Họ được nhắc trong các điển tích cổ, người đời gọi là Cổ Thần. Những kẻ đó có thể khai thiên tích địa, tạo ra những điều tưởng chừng không thể. Lực lượng của họ là vô tận...
Bên dưới, những gương mặt nhỏ tuổi ngồi ngay ngắn, phần lớn chỉ độ bốn, năm tuổi. Dù là trẻ con, khí chất quyền quý đã toát lên từ đôi mắt, sống lưng và sự kiêu ngạo tự nhiên. Duy chỉ có một cậu nhóc hai mắt láo liên, thần thái ranh mãnh khác hẳn. Hắn xì xào với hai gã cùng bàn, giọng khẽ như sợ bị lão tiên sinh phát hiện:
– Lúc nãy ta đi ngang phòng của Quốc Sư, các ngươi biết không? Có một bức tranh đẹp lắm, vẽ một đóa hoa gì đấy... nghe bọn hạ nhân gọi là "Mẫu Mẫu" gì đó. Ta nhìn thấy... giống khí chất mẫu thân ta lắm. Các ngươi có muốn xem không?
Chưa đợi hai tên kia kịp phản ứng, hắn đã lách người, lướt qua cửa như cơn gió, biến mất chỉ trong chớp mắt.
Hai tên còn lại chỉ biết trố mắt. Một trong số đó lẩm bẩm:
– Hình như... hắn lại mạnh lên. Ta cảm nhận được đạo ý thoáng qua. Cha ta bảo, đạo ý là thứ phải khổ luyện ba mươi năm mới mong chạm tới. Vậy mà hắn... mới năm tuổi.
Tên kia rũ rượi lắc đầu:
– Mẫu thân ta nói, ở Thăng Long Thành này, ngươi có thể so với bất kỳ ai, trừ Thái Tử. Hắn là yêu nghiệt, là Thần chuyển thế. Nghe nói khi hắn chào đời, trời đất đảo lộn, dư chấn kéo dài năm năm. Cả thời đại cũ cũng sụp đổ theo đó, thời đại mới bắt đầu từ hắn. Năm tuổi đã chạm ngưỡng đột phá địa cảnh. Đạo ý... chỉ là trò chơi với hắn.
Cả hai dù rất muốn chuồn theo nhưng cái mông vẫn ê ẩm từ lần trốn học trước. Thế là đành chịu cảnh ngồi nghe giảng về huyền thoại Cổ Thần đến mức muốn phát điên.
Cùng lúc đó, tại Ngư Hoa Viên, vị "yêu nghiệt" nhỏ tuổi đang chạy như bay. Quần áo mới tinh nay đã đầy mực, mặt mày lem luốc hệt như một con mèo hoang. Trong tay hắn là bức tranh và nghiên mực vừa "mượn" từ phòng Quốc Sư. Ánh mắt long lanh, tràn ngập khoái chí.
Sau lưng là hơn mười người, công công, thị nữ, hộ vệ, đang hớt hải đuổi theo. Kẻ nào cũng thở hổn hển, mặt mày phờ phạc, vừa lo vừa tức vừa sợ.
– Thái Tử xin người thương xót,đó là bức thứ năm rồi đấy,Quốc Sư yêu tranh như mạng, nếu phát hiện ra thì... chúng thần nhất định mất đầu!
Một thị nữ già nhất vừa chạy vừa khóc, gương mặt trắng bệch. Nhưng cậu bé chẳng hề ngoái lại, vừa chạy vừa cười lớn:
– Đây là bức "Long Phượng Trình Tường trên đóa Mẫu Mẫu" mà ta vừa vẽ đó, các ngươi thật chẳng biết gì về nghệ thuật, nhưng cũng không thể trách các ngươi được,bổn Thái Tử là Thần Nhân tái thế, mỗi hành động đều mang vận vị. Không hiểu cũng là chuyện thường thôi.
Nhưng niềm hân hoan ấy lập tức bị dập tắt khi một tiếng nói trầm ổn vang lên phía trước:
– Hoàng Vô Trần.
Bọn hạ nhân ngay lập tức quỳ xuống, người run lên. Vô Trần như bị định thân, bức tranh và nghiên mực rơi khỏi tay, hai mắt đỏ hoe, đầu cúi xuống như một con mèo con vừa bị bắt quả tang.
Hoàng Chiến Thiên quốc quân đương triều bước đến. Ông cúi nhìn đứa con nhỏ, ánh mắt pha lẫn bất lực và tức giận.
– Ngươi đó,bảo ngươi học với Sở Tiên Sinh, ngươi ngày nào cũng chuồn đi,lời ta nói ngươi xem như đổ lá khoai phải không?
Ông thấy mình trị quốc trăm họ cũng không mệt bằng trông đứa con này. Phá hỏng linh thú, vẽ lên long bào, mắng đại thần, đập thánh chỉ, không gì là hắn chưa thử. Nhưng tu hành thì lại tiến như thần. Hai ngày trước, ông từng cấm túc, ra điều kiện phải lĩnh ngộ đạo ý mới được ra ngoài. Nghĩ rằng ít nhất cũng phải mất một tháng,vậy mà chỉ hai ngày sau... hắn đã thành công. Một đứa trẻ năm tuổi lĩnh ngộ đạo ý,quá mức kinh thế hãi tục.
– Con chỉ muốn vẽ một bức tranh tặng phụ thân và mẫu thân thôi... nên mới "mượn" đồ của Quốc Sư... phụ thân đừng giận... giận sẽ có hại cho sức khỏe...
Giọng lí nhí như muỗi kêu. Hoàng Chiến Thiên đang định quát thêm thì một giọng nữ vang lên phía sau:
– Chàng lại dọa hài tử nữa rồi. Nó còn nhỏ, nghịch một chút cũng đâu sao...
Tô Phán Nhi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy con. Bàn tay dịu dàng lau đi đôi mắt đỏ hoe, vỗ về đứa bé đang rúc đầu vào ngực mẹ.
– Nàng lúc nào cũng nuông chiều. Thiên phú càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Kỷ cương là nền tảng, không dạy từ sớm, nó sẽ thành vô pháp vô thiên.
Lão thở dài nhưng lời của Tô Phán Nhi lại cứng rắn hơn cả:
– Con của thiếp sẽ là thần, là tiên, là anh hùng. Nhưng hơn hết... nó là một đứa trẻ. Nếu phải đánh đổi tuổi thơ để lấy thần vị... thiếp tình nguyện cắt đứt thần lộ. Con của thiếp... phải lớn lên như một người, trước khi trở thành Thần.
Hoàng Chiến Thiên lặng im. Ông hiểu điều đó nhưng ông cũng sợ. Vì ông biết, trách nhiệm không đợi người ta trưởng thành. Tuy vậy, nếu đó là con ông... thì có lẽ, ông có thể đặt niềm tin.
– Có lẽ nàng đúng. Nhưng đừng quá khoan dung nó sẽ ỷ lại,điều đó sẽ thật không tốt.
Tô Phán Nhi chỉ gật nhẹ.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn quanh, thấy không khí dịu lại thì lập tức nũng nịu:
– Mẫu thân vạn tuế...
– Vạn tuế cái đầu ngươi! Mau về phòng,còn có lần sau... sẽ không được đi Vạn Tiên Cốc.
Hoàng Chiến Thiên gõ nhẹ lên đầu con, mặt nghiêm nghị.
– Phụ thân... ngài hứa là chỉ cần con đạt địa cảnh là được đi đến đó mà, nghe bảo ở đó còn có Phượng Hoàng đỏ rực,nếu không được đi con ...con hứa sẽ ngoan...nên ngài đừng cắt đứt ghế ngồi đến đó được không?
Cậu bé làm mặt như đưa đám. Nhưng ánh mắt vẫn đầy tinh quái. Tô Phán Nhi bật cười, xoa đầu con rồi bế hắn trở về phòng.
Hoàng Chiến Thiên nhìn theo bóng hai mẹ con, khẽ lắc đầu.
– Đứng dậy hết đi. Lần này ta tha. Nhưng lần sau... theo lệ mà xử. Từ giờ hạn chế cho Thái Tử đến những nơi nghiêm trang. Đây là lần cuối ta nhắc các ngươi.
Lão đứng lặng, tay chắp sau lưng, nhìn về phía chân trời. Một lúc sau, Tô Phán Nhi lại tiến đến, lặng lẽ đứng bên cạnh.
– Nàng không thấy như thế là đang hại con sao? Nó sinh ra đã phải gắn với hai chữ "trách nhiệm". Nó không thể đi con đường nhàn hạ.
– Gánh vác? Chàng mong gì ở một đứa trẻ mới lên năm? Hãy để nó biết thế nào là vui buồn, yêu ghét, trước khi buộc nó phải đỡ lấy cả giang sơn. Nếu chàng muốn nó là một bản sao của chàng thì cứ ép. Nhưng nếu muốn nó bay xa hơn... thì hãy để nó tự chọn đường.
Một khoảng lặng dài,cuối cùng ông khẽ gật đầu:
– Về thôi. Trời tối rồi.
Hai người sóng vai đi ngang qua khu hành binh, nơi hàng quân đang tập luyện. Hoàng Chiến Thiên khẽ nói:
– Vô Song Doanh... sau này hẳn là nó sẽ thích.
– Phải...Nếu đó là lựa chọn của nó.
Một thái giám tất tả chạy đến, cúi gập người:
– Bệ hạ, Nương Nương... Thái Tử đã vẽ hết mấy trăm tờ giấy Tuyên Thành rồi ạ...
Cả hai nhìn nhau, chỉ biết thở dài.
Tô Phán Nhi lẩm bẩm, ánh mắt bất lực lẫn thương yêu:
– Hoàng Vô Trần... con đúng là một ngôi sao phá hoại mà...
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 2 Đọa Tiên

Trời chưa sáng hẳn, mây mù kéo về như điềm chẳng lành. Trên vùng đất hoang vu phía Tây Bắc, một khe nứt đen ngòm rạch ngang nền trời. Bầu khí loãng dần, gió nổi lên từng cơn, mang theo mùi ngai ngái, thối rữa xen lẫn một thứ linh khí nồng đậm đến mức khiến thảo mộc lân cận héo úa ngay trong khoảnh khắc.
Tám bóng người lặng lẽ bước ra từ hư không.
Không tiếng động không điềm báo. Chỉ có một chấn động rất nhẹ, chỉ những tu sĩ từ Địa cảnh trở lên mới cảm nhận được. Đó không phải linh áp mà là một sự đảo nghịch trật tự.
Chúng mặc tiên bào cổ xưa, từng đường vân thêu pháp ấn thượng cổ, mỗi bước đều dẫn theo đạo vận rung động không gian. Nhưng ánh mắt không hề sáng mà tối, đục và đầy dục vọng. Như thể linh hồn đã bị ăn mòn bởi thời gian, khát khao và quyền lực.
Kẻ đi đầu, mặt như quỷ khô, đôi mắt lõm sâu nhưng lóe lên ánh lửa. Gã cười khẽ:
– Khí tức này... đúng là ở đây rồi. Hồn thai còn chưa hoàn thiện. Vừa lúc để lấy.
Một kẻ khác ngẩng đầu nhìn trời:
– Tám trăm năm... cuối cùng cũng có người dám phá Ấn Cổ Tầng Thứ Mười Ba. Là ai đây...?
Chúng không nói thêm. Chỉ im lặng chia nhau tản đi, như đàn thú săn mồi theo bản năng. Đích đến của chúng là vùng trung tâm đại lục nơi đang phất lên như một đế quốc thần thánh: Văn Lang.
Chỉ trong một ngày, tám kẻ này đã khiến sáu vùng thành trì biên giới lặng tiếng. Không khói không báo động. Chỉ có gió ngược và máu tanh ngấm vào đất,dân chúng tưởng thiên tai,các tu sĩ tưởng dị tượng. Nhưng không ai biết bầy tiên thú mang mặt người đang lặng lẽ xâm chiếm.
Trong số tám kẻ ấy, một tên bước chậm hơn những kẻ còn lại. Gã mặc trường bào màu tro, tóc dài phủ lưng, mặt trắng không tì vết, nhưng ánh mắt đen đặc như vực sâu.
Khi tiến đến rìa kinh thành Thăng Long, ánh mắt gã bỗng khựng lại.
Nơi cuối con đường là một hồ sen. Trong làn sương mờ, một nữ nhân đứng bên bờ nước, tay khẽ đưa theo làn gió, áo lụa phất nhẹ, ánh mắt đọng một lớp u buồn dịu dàng mà kiên cường.
Là nàng - Tô Phán Nhi.
Gã ngẩn người, như thể bị hút bởi một đạo ý không thể cưỡng lại. Ánh mắt gã rơi xuống từng đường cong, từng nét mặt, từng nhịp thở nàng mang. Nhưng thứ gã cảm nhận không phải là vẻ đẹp ,mà là một thứ mồi lửa thắp lên dục vọng đã chết từ lâu.
– Một linh thể hoàn mỹ... lại còn mang khí tức chiến tướng cổ. Quả là vật trời ban cho...
Giọng gã như sắt mài trên đá. Trong khoảnh khắc, sát ý và dục niệm cùng trỗi dậy.
Gã tiến thêm một bước. Không khí quanh gã lập tức vặn vẹo. Cây cỏ héo rụi. Chim muông trong vòng mười dặm bay tán loạn.
Tô Phán Nhi khựng người,bản năng chiến trường trong nàng lập tức cảnh báo. Nàng xoay người, tay chạm vào chuôi đoản kiếm giấu trong lớp áo lụa,một vòng kết giới mỏng hiện ra dưới chân.
Cùng lúc ấy, trong hoàng cung, Hoàng Chiến Thiên mở mắt. Linh thức ông dao động như có kim châm đâm thẳng vào thần hồn. Không gọi ai, ông lao thẳng về phía hồ sen.
Tiếng bước chân vang lên nặng nề giữa lòng đêm.
Và tại tẩm điện, Hoàng Vô Trần giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả gối. Cậu bé không hiểu vì sao nhưng linh hồn dường như vừa bị đánh thức bởi một nỗi mất mát chưa rõ tên gọi.
Ngoài hồ sen, Tô Phán Nhi đã rút kiếm. Nhưng kiếm khí chưa đầy một thước thì đã bị tan rã. Một luồng lực vô hình quét ngang, hồ nước lặng lẽ phân đôi.
Hoàng Chiến Thiên giáng xuống như sấm, kiếm khí bộc phát. Ông và Phán Nhi đứng song hành. Một người là quân chủ, một người là trấn quốc nữ tướng. Cả hai từng đạp gãy trăm thành, giờ chỉ còn lại thân thể và một đốm lửa cuối cùng.
Gã “Tiên” nghiêng đầu,nhấc tay.
Chỉ một phất nhẹ,không pháp quyết,không ấn chú.
Hoàng Chiến Thiên - người được xưng là quái tài vạn cổ tan biến.
Không nổ tung không gào thét không máu thịt bắn ra,chỉ là... tan chảy như sương mai dưới ánh nắng sớm,trắng xoá và lặng lẽ như chưa từng tồn tại.
Tô Phán Nhi đứng chết lặng. Ánh mắt nàng rạn nứt. Cái giá của một bước chân gã là phu quân nàng... không còn.
Gã nhìn nàng, dục niệm không những không suy giảm, mà càng thêm rực cháy. Gã tiến thêm một bước, bàn tay vươn ra, như muốn bóp lấy sinh mệnh nàng.
– Giờ thì không còn ai ngăn ta nữa...mỹ nhân.
Nàng run lên. Không phải vì sợ mà vì tức giận, đau đớn và quyết tuyệt.
Nàng ngoái đầu, nhìn về phía hoàng cung.
Giữa khoảnh khắc ấy, tất cả dừng lại. Nàng thấy khuôn mặt con mình lem mực, bức tranh vo tròn trong góc giường, tiếng gọi “mẫu thân” khi say ngủ.
Nàng cắn răng, khẽ nhắm mắt.
– Trần nhi... tha lỗi cho mẫu thân,sau này con phải sống thật tốt.
Khí tức bùng nổ,kinh mạch vỡ nát, thần hồn thiêu đốt.
Gã còn chưa kịp chạm tay, đã nghe một tiếng “đùng” vang lên. Ánh sáng chói lòa. Tô Phán Nhi tan biến như hoa rụng giữa gió xuân. Không còn máu, không còn thân xác chỉ còn lại từng đốm sáng nhỏ, rơi rụng vào hư không.
Nàng dùng cấm pháp tuyệt sát thiêu đốt linh mạch, tự diệt hồn thân để giữ lại tự do, phẩm giá và tình yêu của mình.
Gã khựng lại,tay còn lửng giữa không trung.
Gió cuốn tà áo. Mắt gã dần trầm xuống:
- Thật không thú vị,chỉ là nữ nhân ở một địa giới nhỏ nhoi lại dám làm ta mất hứng như thế.
Nói đoạn thần thức hắn lan tràn khắp Hoàng Cung.
– Một đứa con mang dòng máu như vậy... không thể để nó trưởng thành.
Gã hít sâu một hơi, quay thân, sải bước về phía hoàng cung.
Không gian rung chuyển,trời đất nghịch đảo.
Chỉ trong mấy nhịp chân, gã đã đứng trước cổng chính cung thành. Trận pháp hộ quốc lóe sáng, pháp ấn cổ khởi động, ba mươi sáu cột đá long văn dâng linh áp, chấn động toàn bộ kinh thành.
Gã thản nhiên nhấc tay.
– Biến.
Một chữ rơi xuống, nhẹ như mây khói.
Toàn bộ kết giới sụp đổ,trận pháp ngự quốc hơn hai trăm năm huyết mạch Văn Lang dựng nên,sụp đổ như cát vụn.
Không ai ngăn được.
Gã tiến vào, từng bước đạp nát thềm ngọc. Cung điện lần lượt sụp đổ sau lưng. Cấm quân như rơm rạ. Tiếng hét loạn lạc vang khắp nơi, nhưng chỉ như muỗi kêu trong tai hổ.
Cuối cùng, gã đứng trước tẩm điện nơi Thái Tử đang nghỉ.
Ánh mắt gã xuyên qua cánh cửa, lạnh lùng như lưỡi câu xuyên qua lòng cá. Một luồng khí đen vươn ra từ đồng tử gã, muốn chộp lấy không gian bao quanh như lưới đánh rồng.
Bên trong, Hoàng Vô Trần bừng tỉnh. Cậu không hiểu điều gì đang diễn ra, chỉ thấy ngực đau thắt, đầu ong ong, và linh hồn như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Một giọng nói xa xăm, không rõ từ đâu, vang lên trong đầu:
– Tỉnh dậy... trời đã đổi rồi.
Cậu bé mở bừng mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một chấn động cực mạnh vang lên trên đầu điện. Nóc nhà run rẩy như sắp đổ. Trần nhà nứt toác.
Ngoài kia, bầu trời... đã đổi sắc.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 3 : Trời Đổi Màu

Hoàng cung chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa bùng lên từ chính điện, lan khắp lầu son gác ngọc, đốt rụi từng viên ngói phủ kim, từng dải rèm thêu long phượng, từng bức họa ghi dấu thời huy hoàng của một vương triều. Hào quang của đế quốc Văn Lang ,nơi từng xưng là trung tâm của thiên hạ giờ chỉ còn lại tro bụi đỏ rực giữa màn đêm thê lương.

Giữa mớ hỗn độn, một bàn tay trắng bệch cử động yếu ớt. Cánh tay nhỏ nhắn ấy run lên, níu vào khoảng không như bám víu một điều gì đã tan biến.

Phó Lân kẻ tiên nhân mang lòng dã thú đã bước vào tẩm điện Thái tử mà không ai kịp cản ngăn. Trong chớp mắt, hắn chộp lấy thân thể non nớt ấy như một món đồ chơi gãy vụn.

Không cần pháp quyết, không cần hình thức rườm rà. Chỉ một cái chạm nhẹ nơi ngực, một luồng lực đen như vực sâu nuốt trọn ánh sáng.

Xương cốt bắt đầu gãy nát. Linh căn bị xé toạc. Máu trào ra từ tai, từ mắt, từng ngón tay co quắp.

Thứ gọi là thần cách mầm thai thần đạo được vạn vật kính ngưỡng bị chôn sống giữa lồng ngực, hóa thành tro bụi.

Gã không giết,nhưng những gì còn lại sau cùng, còn tàn khốc hơn cả cái chết.

Một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên từ tay gã, thiêu rụi cả điện Long Hòa. Những cột trụ nghìn năm, tượng thần cổ xưa, thánh thư và ngọc tịch tất cả hóa thành lửa. Phía sau lưng hắn, vương triều rực cháy.

Bảy kẻ còn lại lặng lẽ xuất hiện giữa không trung. Chúng khoanh tay, áo bào phần phật theo gió, ánh mắt như thú hoang ngửi thấy mùi máu mới.

Phó Lân giơ cao thân thể đẫm máu bé nhỏ tưởng như đã chết, như một chiến lợi phẩm vặt từ tay trời.
Rồi không chút lưu luyến, hắn vung tay ném xuống như rác rưởi, thân thể ấy rơi vào đống tro tàn, bất động.

– Một đứa trẻ khiến thiên địa đảo điên ngày chào đời... mà giờ đây chẳng khác gì một cọng cỏ mục.

Hắn cười, âm thanh réo rắt như chuông tang gõ xuống đỉnh trời. Bảy tên còn lại cũng bật cười, vang dội, lạnh buốt. Tràng cười như tống tiễn linh hồn cuối cùng của một thời đại.

Nhưng rồi…

"Rơm rớp..."

Một âm thanh nhỏ nhoi vang lên giữa đống tro tàn.

Từ đống đổ nát, thân thể nhỏ bé ấy lẽ ra đã mất hoàn toàn tri giác lại khẽ nhúc nhích. Tay chân gãy gập, máu me bết dính, toàn thân cháy sém. Nhưng đôi mắt vẫn mở mờ đục, câm lặng và trống rỗng.

Hoàng Vô Trần... vẫn còn sống.

Không ai đỡ không còn ai gọi tên. Không phụ thân, không mẫu thân. Không ai cả. Chỉ có cậu một phế thể, một linh hồn chưa kịp lớn, đứng giữa biển lửa như một nắm tro biết cử động.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Trong đầu cậu vẫn còn lẩn quẩn suy nghĩ... làm sao để thuần hóa được con phượng hoàng đỏ rực, để khoe với mẫu thân, để được phụ thân xoa đầu tán thưởng.

Nhưng những người ấy đã không còn.

Cậu dụi mắt,tro bụi và máu khiến tầm nhìn mờ đi. Đau đớn đã vượt quá giới hạn cơ thể. Hoặc có thể, trái tim non trẻ ấy đã cạn khô mọi cảm xúc.

Đôi mắt cậu bỗng trở nên kỳ lạ, không run rẩy, không oán hờn, không van xin, chỉ còn lại một tia ánh sáng mờ mịt, lạnh như sắt rỉ.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi tám bóng người đang lơ lửng giữa hư không, cao hơn cả pháp lý, cao hơn cả sinh tử.

Giọng cậu vang lên, khản đặc và đứt đoạn:

– Ta muốn biết... tên ngươi.

Bảy tên còn lại sững người.

Gã Phó Lân hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ ngạc nhiên thích thú.

– Nếu một ngày nào đó... ta đặt chân lên tiên lộ... ngươi hay cả nhà ngươi... đều phải tan nát dưới thù hận của ta... Ta thề với thần đạo... sẽ làm như thế.

Gió ngừng...lửa tắt,không gian như ngừng thở.

Một lời thề được thốt ra từ đáy vực sâu, từ thân thể bị nghiền nát, từ linh hồn đã mất thần cách... lại khiến tám kẻ được xưng là ‘tiên’ cùng lúc im bặt.

Phó Lân bật cười,không còn là tiếng cười khinh rẻ mà là niềm thích thú như vừa nghe được một câu chuyện cười kỳ lạ.

– Một trò đùa không tệ.

Hắn vươn tay, điểm nhẹ vào trán cậu bé.

Một đạo ánh sáng như khói hòa vào cơ thể nhỏ bé. Lặng lẽ, không thể gột rửa,không thể phá giải.

– Ta gọi Phó Lân,ở Thiên Thượng Thiên.
– Nếu ngươi còn đủ sức để đến trước mặt ta... có lẽ ta sẽ cho ngươi một cái chết thật thống khoái.

Cậu ngã quỵ.

Cơ thể không còn cảm giác. Linh hồn bị rạch một đường sâu hút.

Bởi trên đời này tồn tại một loại cấm chú, một khi bị gieo xuống, chỉ cần ngươi chưa vượt qua người đó về tu vi, sẽ chịu giày vò hơn cả ở địa ngục.

Không thể chết. Không thể thoát.

Ký ức đau đớn nhất sẽ lặp đi lặp lại mỗi ngày. Xương cốt sẽ nát vụn rồi tự lành, chỉ để tiếp tục nát vụn. Tâm trí sẽ nổ tung rồi gom lại, chỉ để bị xé vụn thêm lần nữa.

Không ai cứu được,không ai hiểu được.

Một hình phạt không dành cho người phàm.

Giữa biển lửa và tro bụi, giữa ánh mắt khinh mạn của tám kẻ trên cao...

Một thù hận đã được gieo xuống.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 4: Tử Hình

Bọn chúng rời đi như chưa từng đến.

Không lưu lại một bóng người, không để lại một lời cảnh báo. Nhưng những gì chúng để lại là máu, là lửa, là nỗi khiếp sợ khắc sâu đến tận cốt tủy của một dân tộc. Và hơn hết… là một sinh mệnh bị nghiền nát mà chưa thể chết.

Nửa năm sau.

Ngày đó không ai nhớ rõ là ngày bao nhiêu. Chỉ biết mây đen không tan, gió cuốn từng cơn lạnh buốt như gào thét. Không ai lui tới nơi từng là hoàng cung. Nơi đó bị xem là đất chết là vết thương của trời, là địa ngục bị đóng băng bởi một loại tà chú vượt ngoài hiểu biết.

Ở trung tâm mảnh đất ấy, giữa đống tro tàn nửa năm vẫn còn âm ỉ đỏ, một hài tử nhỏ bé vẫn còn… sống.

Hoàng Vô Trần.

Cậu không thể chết.

Không phải vì ý chí, cũng không vì sức mạnh. Mà vì một loại cấm chú khủng khiếp vẫn còn đang giam cầm cậu giày xéo cậu, nghiền nát thân thể từng khắc từng giây.

Mỗi ngày, từng khoảnh khắc, là từng mũi dao đâm xuyên qua toàn thân. Không cùng một chỗ, không cùng một kiểu đau. Có khi là lưỡi cưa xuyên qua xương sống. Có khi là gân cốt bị lột sống. Có khi là lửa cháy trong huyết quản, hoặc một tiếng hét vang lên từ chính linh hồn bị xé rách.

Tưởng chừng không thể tệ hơn.

Nhưng vẫn còn,còn tệ hơn cả nỗi đau đó là ký ức.

Cảnh tượng ngày ấy nơi phụ mẫu bị giết, nơi cậu bị phế bỏ, nơi gã gọi là Phó Lân gieo cấm chú rồi vứt cậu như rác rưởi cứ tái hiện, lặp đi lặp lại, như một thước phim không bao giờ chịu ngừng.

Không ai cứu được,không ai đến gần được. Những kẻ từng tò mò, từng dừng chân gần vùng hoàng cung đổ nát đều chết. Không vì lửa, không vì quỷ khí, mà vì cấm chú phản phệ. Thân thể tan biến, linh hồn vỡ vụn, như chưa từng tồn tại.

Chỉ một mình cậu.

Một mình nằm đó suốt nửa năm.

Không thể trốn,không thể làm gì. Không ăn, không uống, không ngủ,và không thể chết.

Thân thể đã chẳng còn là thân thể, tóc rụng từng mảng, da cháy khét, ánh mắt đã từng sáng rực giờ mờ dần, lặng lẽ. Nhưng trái tim… vẫn đập,từng nhịp, như đang khắc thêm thù hận vào từng mạch máu cạn khô.

Cậu đã từng muốn tự sát.

Dù chỉ là đập đầu vào đá, hay tự móc họng. Nhưng cấm chú như trói buộc cả ý niệm ấy. Chết là một đặc ân. Và cậu, không được phép có nó.

Tưởng chừng ý thức sắp tan rã.

Nhưng rồi, trong một khắc nhòe nhoẹt giữa mộng và thực, cậu thấy gì đó. Một bóng người,không, là hai,là… phụ thân? Mẫu thân?

Họ đang đến gần.

Họ… tới đón ta sao?

Ta sắp được giải thoát rồi ư?

Cậu không rõ,mọi giác quan đã mờ đi quá lâu, như lớp tro che khuất ngọn lửa cuối cùng. Cậu giơ tay hay nghĩ là mình đang giơ tay về phía hai bóng người kia.

Phụ mẫu... ta... nhớ hai người...

Nhưng... còn thù thì sao?

Ánh mắt cậu khẽ lay động. Một tia run rẩy giữa mê vụ vô tận.

Nếu giờ đi theo hai người... thì những kẻ kia... sẽ ung dung cười mãi trên trời cao?

Nhưng ta làm được gì?

Chẳng thể tu,chẳng thể cử động, không ai giúp,không ai dạy.

Chỉ có thể nằm đây... chờ được ban cho cái chết mà thôi...

Cậu khẽ nhắm mắt lại.

Không phải để từ bỏ. Mà để hỏi lần cuối:
- có ai ngoài ta không? Có ai nghe ta không? Trời có mắt không?

Hay... ta phải bò ra khỏi địa ngục này... bằng chính tàn tích của mình?
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 5: Vô Quang

Tương truyền từ thuở khai thiên, tồn tại một cố sự mà chính những người kể lại cũng chẳng dám tin vào điều mình đang nói. Một truyền thuyết cổ đến nỗi cả thần linh cũng chỉ xem như huyễn tưởng rằng đã từng có ba thanh kiếm, mang theo lực lượng của Thái Sơ, có thể khai thiên tích địa, tạo ra những quy luật vĩnh cửu, vượt trên cả thiên đạo.

Ba thanh kiếm là ba trụ cột thời đại không thuộc về bất kỳ tộc nào, không bị điều khiển bởi bất kỳ thần niệm nào. Chúng là tiên vật sơ khai, là đạo lý nguyên thủy của vạn vật.

Trong sử sách, từng xuất hiện bóng dáng của hai thanh kiếm. Chúng được ghi chép rải rác trong các điển thư tàn lụi, nơi những người nắm giữ từng khuấy đảo càn khôn, đổi thay cả vận mệnh thời đại. Nhưng đến trước thời đại cũ, hai thanh ấy cũng biến mất,không để lại hình ảnh,không còn một chút dấu vết trong dòng thời gian như thể chưa từng tồn tại.

Còn thanh thứ ba, chưa từng ai trông thấy.

Hay đúng hơn, chưa từng có ai sống sót sau khi nắm giữ nó.
---
Giữa lòng hoàng cung đã hóa tro tàn.

Hài tử kia vẫn nằm đó. Hơi thở mỏng như tơ,thân xác rách nát. Nhưng... mắt cậu vẫn còn mở. Mắt đã mờ. Thế nhưng trong đáy mắt, là thù hận đang âm ỉ cháy.

"Không… ta không cam tâm."

Giọng thì thầm khản đặc vang lên, nhỏ như gió thoảng nhưng muốn xuyên thủng cả màn đêm. Từng từ, từng chữ như cào xé trong cổ họng. Mỗi hơi thở là một cơn đau xẻ nát xương tủy, nhưng ý chí… càng lúc càng sáng.

"Ta đã thề với thần đạo… sẽ đạp nát chúng…"

"Giờ lại nằm đây… chờ được chết sao?"

Cậu rít lên, đôi mắt vốn đã nhạt màu bỗng bừng lên một tia sáng không thuộc về nhân gian. Dù không còn khí lực, dù đau đớn đến mức thân thể không còn là của mình nữa, nhưng cái lửa trong tim… vẫn cháy.

Ngay lúc đó…

"Phốc!"

Một âm thanh dị biệt vang lên giữa không gian mục rữa.

Trước mặt cậu một vết nứt không gian đột ngột mở ra. Không có linh lực, không có uy áp,chỉ đơn giản… như mặt nước bị khoét một lỗ đen.

Từ trong đó, một tiểu kiếm nhỏ như ngón tay, toàn thân đen sẫm, lặng lẽ trôi ra. Không ánh sáng, không lấp lánh, không thần văn.

Nhưng… trong khoảnh khắc nó xuất hiện, cả địa giới như bị rút cạn ánh sáng.

Ánh dương ngừng chiếu,linh khí ngừng chuyển,vạn vật rơi vào trạng thái vô quang tuyệt đối. Không có ánh sáng, không có âm thanh. Cả trời đất như nín thở.

Hai mắt Hoàng Vô Trần… lập tức mù lòa.

Nhưng bằng một cách nào đó, cậu vẫn nhìn thấy thanh kiếm,không phải bằng mắt,mà là bằng ý thức, bằng linh hồn, hoặc bằng một tầng cảm giác vượt lên mọi định nghĩa thông thường.

Một cảm giác… như người chết đuối giữa bão giông bắt được một sợi rơm, như cỏ mục nắm lấy cổ vật của thần.

Cậu cố cử động,run rẩy,từng ngón tay rách nát quờ quạng trong vô thức,rồi chạm vào.

Ngay khi đầu ngón tay chạm được thân kiếm, thân thể cậu tan biến – không phải theo nghĩa bị hủy diệt, mà là hóa thành một tia ý thức, dung nhập vào bên trong thanh kiếm ấy.

Một luồng sáng lạnh nhạt bùng nổ.

Là cấm chú.

Con quái vật ẩn trong cấm chú nhận ra ý thức mục tiêu đang rời khỏi thân thể. Nó điên cuồng đuổi theo, hiện hình thành một thực thể đen ngòm như rắn cổ, muốn nuốt trọn luồng ý niệm cuối cùng kia.

Nhưng vừa xuất hiện… nó bị nghiền nát ngay tức khắc.

Không tiếng động,Không phản kháng,chỉ một cái “nghĩ” của thanh tiểu kiếm, con rắn và cả tàn tích của cấm chú vạn cổ ,hóa thành bụi xám, tan vào hư không, không để lại chút vết tích.
---
Cùng lúc đó ở Thiên Thượng Thiên.

Một cung điện treo lơ lửng giữa tầng trời thứ chín. Tiếng đàn, tiếng rượu, tiếng cười vang vọng.

Phó Lân đang tựa lưng trên ngọc sàng, miệng khẽ nhấp rượu ngọc trong tay, xung quanh là hàng mỹ nữ từ các tộc, tuyệt sắc không ai sánh bằng. Hắn vẫn nửa cười nửa say, ánh mắt liếc nhìn chúng sinh như trò đùa.

Bỗng dưng… tay khựng lại.

Rượu chưa chạm môi,hơi thở khựng lại một giây,gương mặt tuấn mỹ hơi nhăn lại, rồi khẽ bật cười.

Nụ cười ấy khiến những mỹ nữ quanh hắn đều ngây dại,một nụ cười Bách Mị sinh ,loại ngôn từ này dùng trên người một nam tử nghe rất không thuận tai nhưng cái cảm giác mà hắn mang lại khiến các nàng cũng phải hổ thẹn ,hắn nhăn mày vì điều gì,là không hài lòng sao,trong lòng của các nàng bỗng rối rắm.

– Chết rồi sao? Chỉ mới nửa năm… đã bỏ cuộc?

Hắn khẽ thở dài, đặt ly rượu xuống bàn ngọc, lắc đầu đầy tiếc nuối:

– Đáng tiếc… ta còn đang chờ ánh mắt ấy xuất hiện trước mặt mình cơ mà…

Nói đoạn, hắn lại nâng ly rượu, tiếp tục cuộc truy hoan còn dang dở.

Không ai biết rằng phía chân trời vừa xuất hiện một mạch vận mệnh đã bị phong ấn từ thuở Thái Sơ. Một thanh kiếm không ai từng thấy. Một ý chí không ai từng hiểu. Một hài tử tưởng như đã chết…

Giờ đây đã bước vào địa vực của những tồn tại không thể gọi tên.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 6: Bán Thân

Tia ý thức của hắn trôi dạt.

Không còn đau đớn, không còn thể xác, không còn ánh sáng chỉ là một mảnh không gian vô tận tối đen, như vực sâu vô hạn không đáy. Hắn chẳng rõ đã trôi bao lâu, chẳng rõ đang ở đâu. Thứ duy nhất còn lại là cảm giác bị nuốt trọn như đang bị xóa khỏi mọi tầng tồn tại.

Bỗng một lần nữa, thanh tiểu kiếm đen xuất hiện.

Không mang theo ánh sáng, cũng không phát ra uy áp. Nhưng không gian quanh hắn lập tức trở nên tĩnh mịch tuyệt đối, không thời gian, không gió, không thở chỉ còn thanh kiếm lơ lửng trong hư không.

Hắn nhìn nó.

Lần này, chẳng biết vì sao, hắn đưa tay chạm vào.

Nhưng thứ chạm được chỉ là hư ảnh. Kiếm kia dường như là một hình chiếu, không có thực thể, không thể nắm giữ.

Một thanh âm vang lên không phải từ tai, mà từ sâu trong tiềm thức:

- Ngươi đã dùng ý chí và thù hận để đả động ta. Nhưng đó chỉ là bước đầu. Có rất nhiều kẻ từng làm được điều đó kể cả ngươi trong vô tận thời gian. Nhưng tất cả đều thất bại.

- Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn: hoặc bán linh hồn cho ta, hoặc chết đi như cái cách mà ngươi từng thèm khát.

Thanh âm không mang cảm xúc, không có thương xót. Lạnh như vực sâu, dứt khoát như định mệnh.

Hoàng Vô Trần lặng đi. Phải mất một lúc, hắn mới định hình được rằng… mình đang đối thoại với thứ gì đó vượt ngoài nhận thức. Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn:

- Ta… còn có thể lựa chọn sao, Nhưng ngươi là ai, Và nếu ta bán linh hồn cho ngươi… ta còn lại gì? Ta có được sức mạnh từ ngươi không?

- Sẽ không,ngươi không được gì cả. Đây không phải một giao dịch. Đây chỉ là sự lựa chọn.

- Ngươi chỉ tồn tại… nếu ngươi cam tâm hủy bỏ bản thân, hòa vào ta. Chỉ khi đó, thử thách mới có thể bắt đầu.

- Thanh kiếm này tên là Tẫn Ngôn Kiếm, một thanh ma kiếm không thuộc về bất kỳ dòng lịch sử nào. Trước ngươi, đã có 12 kẻ được lựa chọn. Tất cả… đều chết trong “Tẫn Tâm Khư”.

Giọng nói dừng lại một lát, rồi tiếp tục vang lên, như băng tan rơi vào vực tối:

- Tẫn Tâm Khư là nơi duy nhất có thể giúp ngươi bước ra khỏi nơi tồn tại cũ. Nhưng cũng là cánh cửa không có đường lui.

- Nếu ngươi thất bại, ngươi vĩnh viễn trở thành nô lệ linh hồn, mãi mãi bị giam giữ trong vực sâu, không đầu thai, không tiêu tan, không được chết.

- Còn nếu vượt qua… mỗi chữ ngươi thốt ra, có thể định đoạt sinh tử của một tinh hệ.

Vô Trần hít một hơi thật sâu dù không còn phổi để hít nữa.

Hắn cảm giác rõ… sự lựa chọn này không có đúng sai, chỉ là bước tiếp hoặc từ bỏ. Trước mặt hắn, không còn gì để mất. Sau lưng hắn, là thù hận không thể dập tắt.

Không chần chừ, hắn cất giọng trầm đục:

- Ta đồng ý bán linh hồn. Ký khế ước. Cho ta con đường… để sống sót.

Kiếm nhẹ run lên. Một vầng sáng đỏ như máu lan ra, xoáy sâu vào hư không, cuốn lấy hắn.

Trước mắt hắn, xuất hiện một cánh cửa tối đen, khắc chằng chịt những văn tự cổ xưa không thể đọc.

Giọng nói kia lại vang lên lần này như thể từ ngay sau lưng hắn:

- Trước khi bước vào Tẫn Tâm Khư, ngươi cần hiểu:
-đây là hành trình rèn linh hồn, không phải tranh đấu thể xác.

- Ngươi sẽ trải qua Chín Kiếp, nơi mà mỗi một kiếp là một đời sống hoàn toàn khác biệt. Ngươi sẽ không nhớ ngươi là ai. Không có thù hận. Không có mục tiêu.

- Mỗi thân phận là một lát cắt cuộc đời. Từ phàm nhân sống trong khói lửa, đến vua chúa trong quyền lực, đến kẻ vô địch cô độc trên đỉnh thiên địa.

- Nếu ngươi lạc tâm, nếu ngươi quên mất bản ngã, hoặc bị cuốn vào hư ảo cảm xúc mà không tỉnh lại ngươi sẽ chết.

- Nếu sống sót qua Chín Kiếp, ngươi sẽ bước vào Năm Giới Sát Lục nơi ngươi phải giết, hoặc bị giết. Không có đạo lý, không có tình người.

- Vượt qua chúng, sẽ là Ba Bộ Vấn Tâm nơi ngươi bị hỏi chính mình:

- ngươi là ai, vì sao còn tồn tại, và điều gì là thật?

- Và cuối cùng… nếu còn nguyên vẹn ý chí… sẽ bước lên Nhất Lộ Đăng Thiên – một bậc thang vô tận dẫn đến Tẫn Ngôn.

Vô Trần cảm thấy máu trong người sôi trào dù hắn giờ chẳng còn thân thể để chứa máu.

Hắn không nói gì. Chỉ tiến bước về phía cánh cửa đen.

Ngay khi lòng bàn chân chạm mép ngưỡng…

Cánh cửa mở ra.

Một tiếng nổ lớn vô hình vang lên. Một luồng hấp lực như xé toạc cả ý niệm của hắn ,rồi ném hắn vào một dòng xoáy xoắn ốc không phân biệt phương hướng.

Hắn không còn là hắn nữa.

Chuyến hành trình Chín Kiếp Luyện Tâm bắt đầu.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 7 : Không Đường Lui

Kiếp thứ nhất: Nhà
Trời chiều đỏ rực như ngọn lửa nơi cuối chân trời,trong thôn nhỏ nép bên sườn núi, khói bếp uốn lên thành từng dải mỏng manh vắt qua mái tranh lụp xụp, tỏa ra một cảm giác an yên đến kỳ lạ.
Hắn, một thiếu niên khoảng mười ba tuổi, đang gùi bó củi trên lưng, mồ hôi ướt đẫm vai áo,bàn chân trần lấm lem đất, nhưng trên gương mặt lại là một nụ cười nhẹ.
– Về rồi đây, cha.
Tiếng gọi vang lên giữa buổi chiều vàng úa,trong căn nhà nhỏ cuối thôn, một người đàn ông trung niên tóc đã điểm sương, lưng hơi còng, từ trong bước ra,đó là cha của hắn trong kiếp này, một người bình phàm, làm nghề vá nồi sửa guốc, sống qua ngày bằng từng đồng bạc cắc.
Không có tiên nhân,không có linh căn,không có thù hận,chỉ là một kiếp nhân gian bình dị.
Từng ngày trôi qua trong tiếng cười, tiếng mắng yêu và những bữa cơm đạm bạc,mỗi sáng hắn dậy sớm gánh nước, chẻ củi, quét sân,mỗi chiều lại học cách cắt da vá guốc,mẹ hắn, một phụ nhân hiền lành, thường kể chuyện cổ tích khi đêm xuống,cha hắn nghiêm khắc nhưng ấm áp, luôn dõi theo từng bước chân hắn bằng ánh mắt lặng lẽ.
Một đêm nọ, mẹ hắn gọi hắn vào phòng, dúi vào tay một chiếc khăn gấm cũ đã ngả màu.
– Giữ lấy,sau này làm sính lễ cho người con gái con thương nhất.
Hắn cười xòa, ngượng ngùng, chẳng biết rằng ký ức ấy rồi sẽ trở thành lưỡi dao đâm thẳng vào tim khi hắn buộc phải lựa chọn sau cùng.
Ngày đó đến rất đột ngột,những kẻ khoác áo giáp, mặt che khăn đen, ập vào thôn,chúng không giết người,không cướp của,chỉ đến, quỳ xuống trước hắn và nói:
– Điện hạ, cuối cùng ngài cũng được tái sinh,hãy theo chúng ta trở về, phục quốc, giết sạch những kẻ đã phản bội.
Hắn không hiểu gì,nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh vật trước mắt vỡ vụn,ký ức từ kiếp trước, từ cái ngày hoàng cung bị lửa thiêu rụi, ập đến như sóng dữ. Hắn ngã quỵ giữa sân, run rẩy ôm đầu, mắt ngầu đỏ.
Cha hắn đến gần, đặt tay lên vai hắn, khẽ nói:
– Dù con là ai, nơi đây vẫn là nhà của con,nhưng nếu lòng con còn chưa dứt, thì hãy đi.
Mẹ hắn đứng nơi ngưỡng cửa, tay siết chặt chiếc khăn gấm.
– Nếu một ngày nào đó, con quên mất tên cha mẹ mình... thì hãy nhớ lấy mùi vị món canh rau đắng mẹ nấu,đó là thứ duy nhất không bao giờ phản bội con.
Cả hai quay đi,không giữ,không van xin,chỉ tiễn hắn bằng ánh mắt nhuốm màu ly biệt.
Hắn đứng giữa hai thế giới,một bên là nhà, là khói bếp, là những đêm nằm nghe tiếng dế kêu dưới mái tranh,một bên là máu, là thù hận, là lời thề phải nghiền nát tất cả những gì đã cướp đi cha mẹ hắn từ kiếp trước.
Bước chân hắn run rẩy,cổ họng nghẹn cứng,trái tim như bị bóp chặt.
Hắn hỏi, giọng gần như van xin:
– Nếu ta đi... ta có thể quay về không?
Gió thổi qua, thay lời đáp.
Một bước... rồi hai bước... rồi hắn chạy như điên khỏi thôn, không dám quay đầu lại,hắn sợ nếu quay lại, mình sẽ ở mãi nơi vòng tay cha mẹ ấy mà quên đi tất cả.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tẫn Ngôn Kiếm khẽ rung động trong hư vô,một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong tâm hồn hắn:
– Một đời đã khắc tâm,kẻ này... vượt qua Kiếp Thứ Nhất.
Phía sau, căn nhà tranh bốc cháy. Không phải vì ai đốt, mà vì nó chỉ là ảo ảnh của Cửu Kiếp. Khi hắn chọn rời đi, nó sẽ tự thiêu rụi.
Là chọn thù mà quên nhà,là chọn đau mà bỏ yêu thương.
Đó là cái giá đầu tiên.
Cửu Kiếp mới chỉ bắt đầu,nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn biết thế nào là nỗi đau thật sự, một nỗi đau không đến từ máu thịt, mà đến từ bên trong.
---
Kiếp thứ hai: Ngai và tro
Trời đổ mưa,mưa như trút nước.
Cờ đỏ bay phần phật giữa thành trì đổ nát, giữa vô số thi thể lạnh tanh nằm dài trên đại đạo,trên cao, nơi vọng lâu đổ bóng xuống cả chiến trường, một thiếu niên mặc giáp đỏ ngồi đơn độc,ánh mắt hắn rực như lửa,trong tay là chiến kiếm đẫm máu,sau lưng là long kỳ tung bay cùng tiếng kèn trận thê lương.
Hắn trong kiếp này là Chiến Đế Vô Minh,thiên tài tuyệt thế, đạp lên xương máu vạn người mà dựng nên đại đế quốc,dưới trướng hắn là mười vạn tinh binh, trăm danh tướng, muôn dân khấu đầu trong sự ngưỡng vọng tuyệt đối.
Chúng thần quỳ lạy,kẻ người run sợ,chỉ duy nhất một người bước lên đối mặt "Y Nhan" người con gái hắn yêu, cũng là người của kẻ thù.
– Người chết rồi,hắn không còn nữa,ngươi chính là Ma Chủ mà người đời nguyền rủa,ngươi giết cả gia tộc ta, diệt cả tông môn ta… Vậy mà ngươi vẫn nhìn ta như thể chưa từng đổi thay sao?
Giọng nàng run, mắt hoe đỏ,dưới chân nàng là máu của người thân, cha mẹ và bằng hữu,hắn không đáp, chỉ đứng dậy, từng bước nặng nề tiến về phía nàng.
– Ta... từng nói sẽ bảo vệ nàng.
– Nhưng ngươi đã chọn quyền lực, chọn ngôi vị, chọn máu thay vì ta, ngươi nói ngươi là Vô Minh, nhưng người ta từng yêu, tên là Trần Dạ.
Trần Dạ,một cái tên nhỏ bé giữa thời loạn,là hắn, ngày xưa, trong một căn nhà cũ, cùng nàng mơ về bình yên, nấu canh củ cải, học viết thơ và vẽ giấc mơ trong yên lặng.
Nhưng cái tên ấy đã chết rồi,hắn tự tay giết nó, vào ngày nhận thánh chỉ tru sát toàn bộ môn phái nàng.
– Nếu hôm nay ta chết, ngươi sẽ dừng lại chứ?
– Không.
– Nếu ta sống, ngươi sẽ giết ta chứ?
– Cũng không.
Nàng cười,giữa trời mưa,nhẹ nhàng bước tới, vòng tay ôm lấy hắn, thì thầm vào tai một câu mà hắn sẽ nhớ suốt đời:
– Nếu còn có một kiếp khác, đừng làm Đế... chỉ làm người.
Rồi nàng tự vẫn,ngay trong vòng tay hắn.
Tiếng sấm nổ vang trời,mưa chẳng ngừng,máu hòa với nước loang đầy quảng trường,hắn quỳ xuống, ôm lấy xác nàng,chiến kiếm rơi khỏi tay, phát ra một tiếng "cạch" khô khốc như tiếng tim vỡ.
– Vì sao?
Hắn gào lên, với trời, với đất, với vận mệnh điên dại đã đặt hắn vào ngôi Đế hoàng nhưng cướp đi người hắn yêu.
Hắn chọn máu,chọn quyền lực. Nhưng nay mới biết chính tay mình đã giết đi trái tim.
Mọi thứ trước mắt tan biến,Tẫn Tâm Khư rung động,một giọng trầm thấp vang lên trong cõi tối mờ:
– Kẻ này không lạc tâm, nhưng tâm đã rạn,qua được kiếp thứ hai... với vết nứt đầu tiên trên thần hồn.
Hắn mở mắt,không còn chiến trường,không còn thi thể,không còn Y Nhan.
Chỉ là một khoảng tối,lặng im và lạnh.
Hắn siết chặt tay.
Kiếp thứ hai – hắn đã chọn ngai vàng thay vì tình.
Và từ đây, hắn hiểu rằng trong mỗi kiếp, lựa chọn là một cái giá. Và mỗi lần chọn, một phần tâm hồn hắn sẽ không bao giờ trở lại.
Cửu Kiếp vẫn còn dài.
Và con đường đạp thiên huyết địa... mới chỉ vừa bắt đầu.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 8 : Bóng Người Trong Tuyết

Kiếp thứ ba: Đóa hoa trong gió loạn

Thành Định Vũ nằm bên bờ sông Đan, là vùng đất phồn thịnh quanh năm xuân sắc,dân chúng hiền hoà, tiếng cười thường trực trên môi người qua kẻ lại.

Trong lòng thành, nơi tiệm trà nhỏ dưới bóng liễu rủ, một thiếu niên áo vải đang cẩn thận lau từng chiếc chén ngọc đã mẻ viền.

Người ta gọi hắn là Tiểu Ngôn.

Hắn không biết mình từ đâu đến, cũng chẳng có thân thế gì cao quý. Chỉ là một đứa trẻ mồ côi được chủ quán nhận nuôi,suốt ngày quanh quẩn nơi tiệm trà, rảnh thì luyện chữ trên giấy vụn, nấu trà, nghe nhạc, đọc sách,một cuộc sống bình dị, trầm lặng như nước trong hồ sâu.

Và rồi, nàng bước vào.

Nàng tên Lãnh Vân Dung, thiên kim Thừa tướng,băng thanh ngọc khiết, cao nhã như trăng non, nhưng ánh mắt lại mang theo nét cô liêu như gió thoảng đầu xuân.

Nàng không uống rượu, chỉ thích một ấm trà hoa nhạt, một góc ngồi bên cửa sổ, và tiếng đàn vọng nhẹ nơi hậu viện.

Từ ngày nàng đến, tiệm trà như có thêm một vầng sáng, Tiểu Ngôn không hiểu vì sao lòng mình lại chao đảo như thế, chỉ biết mỗi lần nàng đến, hắn thấy lòng như nổi gió, như hoa rơi.

Nàng không biết hắn là ai,hắn cũng chẳng còn nhớ mình là gì.

Chỉ biết rằng, giữa thế gian mờ đục này, nàng là đóa hoa duy nhất hắn muốn giữ lấy.

Nhưng mộng nào chẳng tàn.

Một ngày kia, thành Định Vũ rung chuyển. Quân phản loạn kéo đến, chém giết không phân biệt. Khói lửa bốc lên, thiêu rụi mọi thứ.

Hắn chỉ là một người thường, nhưng giữa máu tanh, lửa đỏ, hắn vẫn đứng chắn trước nàng, tay ôm lấy nàng như một phản xạ bản năng.

Một thanh đao từ đâu bay tới, chém ngang lưng hắn. Máu bắn tung tóe. Cánh tay run rẩy, mắt mờ dần, hắn gục xuống trong vòng tay nàng.

– Tại sao?

– Ta không biết... Ta chỉ không muốn nàng chết...

Nàng khóc,hắn mỉm cười.

Trong hoang tàn, nàng ôm lấy hắn, máu thấm đẫm cả y phục, vẫn cố giữ hắn sống thêm một chút.

– Nếu có kiếp sau... huynh có còn muốn làm người nấu trà không?

– Nếu nàng vẫn là khách quen...

Tiếng trả lời tắt lịm trong hơi thở cuối cùng.

Tẫn Tâm Khư rung lên khe khẽ. Một làn khí mỏng bao lấy thần hồn hắn, mang đi tất cả, ký ức, cảm xúc, cả đau đớn.

Một giọng nói chậm rãi vang lên trong u minh:

– Kiếp thứ ba... hắn không lựa chọn, nhưng bị ép chọn. Bảo vệ một người không yêu ngươi là tình, hay là điên...?

Không ai đáp.

Trong bóng tối, hắn ngồi đó, lặng im. Tay vẫn siết chặt như đang giữ một chiếc chén ngọc đã mẻ, hay là giữ lại một đóa hoa đã tan trong gió loạn.

Cửu Kiếp – ba lần đau.

Càng đi, càng lạnh,nhưng hắn chưa từng dừng lại.

Bởi hắn biết, chỉ có bước tiếp... mới không quên được thù. Và trong tận sâu bóng tối ấy, ngọn lửa giận vẫn chưa hề tắt.

---

Kiếp thứ tư: Vô địch chi lộ

Trời cao xanh thẳm,mây trắng phiêu du.

Trên đỉnh Vạn Thánh Sơn, nơi gió ngàn thét gào và vạn vật tịch liêu, một thiếu niên khoác trường bào đen lặng lẽ ngồi xếp bằng dưới thác nước bạc ngàn.

Nơi ấy là cấm địa của thiên hạ một khi bước vào, vạn người khó sống sót. Nhưng hắn không những sống, mà còn vượt qua tất cả.

Trong kiếp này, hắn tên Bạch Nguyên,một thiên tài tu đạo vô song.

Từ đáy vực sâu, hắn leo lên đỉnh đạo. Mười lăm tuổi vượt Tam Vấn Nhân Tâm, bảy mươi hai đạo kiếp lôi cũng không khiến hắn chau mày,thiên hạ gọi hắn là “Nguyên Thánh”.

Vô số tông môn tranh giành,nữ tử ái mộ,chính tà đều phải cúi đầu,nhưng Bạch Nguyên chưa từng mỉm cười.

Hắn bước từng bước trên con đường tu hành, không sai không lệch, không lạc tâm, không tham dục, không hỷ nộ, không bi ai.

Mỗi khi giết địch, ánh mắt hắn vẫn bình thản như nhìn một chiếc lá rơi.

Ngay cả khi cả tông môn phản bội, khi sư phụ tự tay phong ấn hắn để đoạt đi căn nguyên, hắn vẫn im lặng.

Hắn tự rút kiếm chém gãy phong ấn,không một lời oán trách.

Hắn chém sư phụ, chém huynh đệ, chém tất cả những kẻ nào ngăn đường hắn đi.

– Vì sao ngươi lại giết?

– Vì họ cản đường.

– Ngươi không thấy đau?

– Ta đã dứt bỏ hết thảy.

Đến cuối cùng, hắn leo lên đỉnh Thiên Vực,đánh bại mười ba vị Đại Thánh, ép cả đạo giới phải quỳ lạy dưới chân mình.

Một người,một kiếm,vô địch thiên hạ.

Nhưng... vô địch rồi thì sao...?

Trên đỉnh cao nhất, giữa biển mây lạnh lẽo, không một tiếng người, không một ánh đèn. Không ai hỏi hắn một câu đơn giản: “Ngươi đã về chưa...?”

Gió lùa qua tà áo,trời đổ tuyết trắng,lạnh đến tận trong tim.

– Nếu có người đứng sau lưng ngươi gọi một tiếng “Nguyên ca”, ngươi có quay đầu lại không...?

Một giọng nữ vang lên phía sau.

Hắn quay đầu,không có ai cả.

Là ảo giác...? Hay ký ức xa xôi từ kiếp nào đó vọng về...?

Tim hắn khẽ run,lần đầu tiên sau mười tám năm, hắn cảm thấy... lạnh.

Ngay khoảnh khắc ấy, tất cả tan vỡ,thiên địa sụp đổ,thần hồn bị kéo rút ra khỏi kiếp sống.

Tẫn Tâm Khư vang vọng một âm thanh trầm mặc:

– Kiếp thứ tư: hắn chọn vô tình, chọn vô địch,nhưng vô địch là nẻo đường cô độc,và đó cũng là một sự trừng phạt.

Trong bóng tối mịt mùng, hắn quỳ một chân xuống,tay đặt lên ngực, nơi lồng ngực vẫn còn run nhẹ.

Có lẽ... không phải hắn không đau.
Chỉ là... hắn không cho phép mình đau nữa.

Và như thế, hắn lại bước tiếp.

Kiếp thứ năm đang đợi phía trước.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
221
Điểm
53
Chương 9: Gọi Một Tiếng " Người Thương"

Kiếp thứ năm: Một lần gọi mẹ

Trấn Hương Sơn vào những ngày cuối thu ngập lá vàng,trời mù sương, lạnh buốt,trong gian nhà lợp rơm rách nát nép dưới chân núi, một đứa trẻ co ro bên bếp lửa sắp tàn.

Đứa trẻ ấy không có tên,người trong trấn gọi nó là "Thằng Câm", vì từ khi sinh ra đến lúc lớn lên, chưa ai từng nghe nó nói một lời.

Hắn trong kiếp thứ năm đầu thai làm kẻ câm, thân thể yếu đuối, trí tuệ chậm chạp, không có lấy một ai thân thích.

Ngày qua ngày, hắn bị xua đuổi. Bọn trẻ đánh đập, trói hắn vào gốc cây giữa mưa tuyết rồi bỏ mặc,người lớn nhìn hắn bằng ánh mắt né tránh, như thể sự tồn tại của hắn là tai họa giáng xuống trấn làng.

Có lão thầy bói từng nói: “Mắt nó có sát khí, sau này sẽ mang điềm dữ,vứt đi thì hơn.”

Hắn không khóc,không kêu,không oán.

Mỗi ngày, hắn gom củi vụn, nhặt lá khô, nấu cháo bằng nước mưa. Có hôm đói đến mức phải liếm đá lạnh để đánh lừa dạ dày,có lần phát sốt, nằm liệt ba ngày ba đêm, tưởng đã chết, nhưng vẫn gắng lết ra khỏi cửa để tìm chút ánh nắng cuối đông.

Bởi hắn tin sẽ có người đến.

Người đó... là mẹ.

Mẹ mà hắn chưa từng thấy, chưa từng gọi, chưa từng biết mặt. Nhưng mỗi khi trời đổ mưa, hắn lại thu mình dưới mái hiên, dùng nhánh củi viết hai chữ run rẩy lên nền đất:
"Mẫu thân..."

Chữ đó... rồi cũng bị mưa cuốn đi.

Năm năm,sáu năm, rồi bảy năm...
Ai cũng quên mất hắn,nhưng hắn chưa từng ngừng viết hai chữ đó mỗi đêm.

Rồi một ngày nọ, một người phụ nữ lạ mặt bước qua trấn,nàng ăn mặc đơn giản, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt ôn nhu,khi đi ngang qua, nàng nhìn hắn rất lâu.

Hắn cũng nhìn nàng rất lâu.

Không ai biết vì sao,nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn run giọng cất lên một tiếng khàn khàn như vỡ tan cổ họng:

– Mẹ...

Nàng giật mình.

Hắn quỳ xuống, hai tay níu lấy vạt áo nàng,mưa đổ bất chợt, ướt sũng mái đầu gầy gò,hắn không cần lý do, không cần chắc chắn,hắn chỉ cần một lần được gọi người đó là mẹ.

Nhưng nàng đẩy hắn ra.

– Ta không phải mẹ ngươi,xin đừng gọi ta như thế.

Giọng nàng không lạnh,nhưng ánh mắt lại lảng tránh.

Nàng bước nhanh trong cơn mưa,không ngoái đầu.

Hắn ngồi bệt giữa đường, mưa xối vào mặt, cuốn theo tiếng gọi duy nhất hắn dành cả đời để giữ lại.

Chỉ một tiếng "Mẹ".

Tẫn Tâm Khư đổ xuống sương mù lạnh buốt.

Thần hồn hắn run lên,nứt nẻ từng mảnh.

– Kiếp thứ năm - hắn chỉ cầu một lời hồi đáp,một vòng tay,một chút ấm,nhưng có những nỗi đau không đến từ phản bội hay chém giết mà đến từ sự lặng im.

Trong bóng tối, hắn gập người ôm lấy chính mình,tiếng gọi "mẹ" vẫn vang vọng trong lòng không có hồi âm, không ai đáp lại.

Và đó là khởi đầu... của vô tình.

---

Kiếp thứ sáu: Hoa nở một lần

Hắn tái sinh trong một thế giới ấm áp đến lạ.

Từ thuở lọt lòng, đã có tiếng ru, có bàn tay dịu dàng lau trán khi sốt. Mẫu thân là nữ chưởng môn của Linh Hoa Cốc một môn phái nhỏ, dung mạo đoan trang, tính tình hiền hậu. Phụ thân là một tán tu thật thà, suốt ngày chỉ biết nấu canh, dạy con viết chữ, tỉa cành đào.

Tuổi thơ trôi qua như dòng suối mát dịu dàng mà thanh bình.

Hắn lớn lên, biết ngâm thơ, luyện kiếm, biết cười biết khóc như bao đứa trẻ bình thường. Mỗi mùa xuân, hắn cùng mẫu thân hái hoa, cùng phụ thân gác mái, giữa rừng đào nở rộ, mái nhà tranh thơm mùi cỏ mới.

– Vô Trần ngoan, lớn lên con muốn làm gì...?

– Con muốn ở mãi như bây giờ.

– Ừ, vậy thì cứ ở mãi đi, chỉ cần con muốn.

Hắn từng tin điều đó.

Từng nghĩ, có lẽ đây là hồi kết,không còn thù hận, không còn máu tanh chỉ có nụ cười của cha mẹ, bát canh nóng, và tiếng sáo lặng sau hè.

Hắn bắt đầu quên,những đoạn ký ức mờ tối trong Tẫn Tâm Khư dần nhòe đi. Cái tên Phó Lân không còn gợi lên hận ý,thanh kiếm hắc sắc ngày nào cũng hóa thành giấc mộng ngủ yên.

Thế rồi một ngày, Linh Hoa Cốc bị xóa khỏi thế gian.

Bọn người khoác đạo bào, tự xưng là đệ tử Vân Linh Sơn, lấy danh nghĩa thanh trừng dị đạo, tiến vào như cuồng phong.

Mẫu thân bị xuyên tim bởi một đạo chỉ quyết,phụ thân bị phế tu vi, rồi thiêu sống trong lửa.

Hắn thấy tất cả nhưng không thể làm gì.
Mười bảy tuổi.
Chỉ mới luyện khí sơ kỳ.

Hắn bị đánh gãy chân, kéo lê trên đất để nhìn tận mắt từng cảnh tượng xảy ra.

Mẫu thân vẫn mỉm cười cho đến phút cuối.
Phụ thân cắn răng không rơi lệ.

Ngọn núi Linh Hoa ngày ấy cháy suốt ba đêm. Đến hoa cũng không còn kịp nở.

Một nữ tu áo tím bước tới, cầm kiếm gác lên cổ hắn:

– Đừng hận ta,đây là mệnh lệnh.

Hắn nhìn nàng,không hận.

Chỉ là... không hiểu.

Tại sao là hắn...?
Tại sao lại là những người hắn yêu?
Tại sao, dù kiếp sống có êm đềm đến đâu, kết cục vẫn là tro tàn...?

Nước mắt không rơi,chỉ có một khoảng trống khủng khiếp trong lồng ngực như thể toàn bộ linh hồn đã bị khoét rỗng.

Hắn bị bỏ lại giữa đống tro tàn.

Gió đêm lùa qua tóc,từng cánh hoa cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay đã lạnh.

– Hoa nở... là để tàn sao...?

Tẫn Tâm Khư run rẩy. Vết nứt thần hồn sâu thêm.

Như thể thứ hắn mất không phải là một mái nhà trong một giấc mộng mà là tất cả những gì từng khiến hắn còn biết cười, biết yếu lòng.

– Kiếp thứ sáu - hắn đã yêu, đã tin, đã muốn quên hết thù hận,nhưng nhân tâm không buông, và thế gian không cho phép yên bình tồn tại.

Hoa nở một lần.

Rồi không nở nữa.
 
Top