[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Ảnh hậu tái sinh - Mi Bảo
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,570
- Điểm cảm xúc
- 1,484
- Điểm
- 113
Chương 10.3:
Con chó ngoan ngoãn đi sau lưng Cố Thành Quân, tiếng móng chân xô xuống đường phát ra âm thanh lóc cóc.
Minh Vi tò mò hỏi:
-Thầy nuôi chó từ bao giờ thế?
Cố Thành Quân im lặng một lát rồi mới nói:
-Là chó của một người bạn, cậu ấy đi công tác nên nhờ tôi trông hộ mấy ngày…
-Em vẫn không biết là thầy cũng sống tỏng chung cư của công ty.
-Nhà tôi ở xa quá, đường vào thành phố lại đag sửa nên thường xuyên bị tắc. –Cố Thành Quân nói. –Tôi chỉ ở một mình, ở chung cư cũng rất tiện.
-Lượng người xem “Cố viên xuân thu” rất ổn, sắp tới thầy có định tiếp nhận thêm bộ phim nào nữa không?
-Công ty có quá nhiều việc, tạm thời tôi không có thời gian. –Cố Thành quân nói. –Em thì sao? Gần đây công việc thế nào?
Minh Vi do dự một lát rồi nói:
-Việc chụp ảnh quảng cáo cũng mới kết thúc, em định nghỉ ngơi một chút để bổ sung năng lượng.
-Em rất có năng khiếu, lại chăm chỉ làm việc, chỉ có điều chưa đủ kinh nghiệm. –Cố Thành Quân phân tích một cách nghiêm túc. –Làm diễn viên trước hết phải khiến cho khán giả quen mặt đã. Nếu như em có thể chọn được một vai diễn tốt, tập luyện thêm một chút chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn.
-Thầy nói phải. –Minh Vi đáp. –Em cũng không muốn làm diễn viên thần tượng, chỉ nổi lên mấy năm khi còn trẻ, sau đó nghỉ diễn để lấy chồng. Em rất yêu thích nghệ thuật biểu diễn, hy vọng bản thân có thể làm được chuyện gì đó trong lĩnh vực này.
Cố Thành Quân mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường để nhìn Minh Vi. Cô gái vẫn e ngại cúi đầu, đi cách anh cả một quãng xa. So với lần đầu gặp mặt một năm trước, cô có vẻ nở nang, khuôn mặt đầy đặn và tròn trịa, trông xinh hơn trước vài phần. Giống như một cô gái nhỏ còn đang xanh, phút chốc đã trở thành trái chín. Giống như một đóa hoa bắt đầu nở rộ.
-Năm nay em bao nhiêu tuổi?
-Tháng trước em vừa tròn hai mươi. –Minh Vi đáp.
-Mới hai mươi thôi à? –Cố Thành Quân khẽ cười. –Vẫn còn trẻ quá.
Cô bé Minh Vi này sẽ còn lớn lên, còn Trương Minh Vi của anh sẽ mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi tám.
-Hãy biết trân trọng tuổi thanh xuân hiện tại của mình. –Giọng Cố Thành Quân trầm xuống hệt như cơn gió nhẹ khẽ thổi qua trong đêm vắng. –Sau này em sẽ thấy nhớ tiếc nó đấy.
Cố thành Quân đưa Minh Vi về đến chân kí túc xá rồi dắt con chó quay lại chung cư. Con chó Labrado đó còn dùng dằng quay lại nhìn cô mấy lượt, song Cố Thành Quân tỏ ra dứt khoát bước đi.
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?” Minh Vi tự nói với mình “Anh còn có gì mà không vừa ý nữa? Vì sao cứ luôn buồn bã không vui như vậy? Lẽ nào địa vị cao không thắng nổi nỗi cô đơn?”
Cô cười đầy giễu cợt.
Cố thành Quân quay về căn hộ chung cư, nhìn quanh một lượt căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, ánh mắt dừng lại ở chiếc khung ảnh trên tủ. Trong ảnh anh đang ôm Minh Vi ngồi trên bãi cỏ, mỉm cười vui vẻ.
Minh Vi thường nói với anh “Thành Quân, em yêu thích nghệ thuật biểu diễn vô cùng, nếu như sức khỏe tốt, em thực sự muốn làm gì đó trong lĩnh vực này”.
Khuôn mặt cô thiếu nữ dưới ánh đèn lờ mờ thấp thoáng toát lên một vẻ xinh đẹp khác thường, chỉ duy đôi mắt luôn lạnh giá. Phòng bị, xa cách, thận trọng, thậm chí có chút kháng cự. Bên ngoài tỏ ra nhu mì ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là một linh hồn bất kham.
Theo lẽ thường, những người như vậy không được cấp trên ưa thích, song Cố Thành quân lại không thể nào chuyển sự chú ý của mình đối với Minh Vi đi nơi khác. Điều này không phải vì cái tên của cô, không phải vì ngoại hình hay tuổi trẻ của cô, cũng không phải vì tư chất xuất sắc và cả thái độ làm việc tận tụy của cô. Mà vì cô luôn mang đến cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như một bàn tay bị lạnh bao lâu, đột nhiên được ngâm vào nước ấm, một cảm giác nhớ thương đến rất bất ngờ.
Nhớ thương người xưa…
Cố Thành Quân lấy điện thoại ra, bấm một số máy quen thuộc.
“Là tôi đây, làm phiền cô một chút. Ừm, muốn nói với cô chuyện này. Chẳng phải trước đây cô từng viết một kịch bản cổ trang nói về chuyện Hán Vũ Đế. . .Phải rồi, “hán cung yên hoa”. Hồi đó Minh Vi muốn làm phim, cũng đã chuẩn bị tương đối rồi, nhưng vì diễn viên từ chối nên không khởi quay được. . . Đúng là ý tôi như vậy. Phải rồi tôi muốn khởi động lại dự án này”.
Hứa Nhã Vân cầm trong tay một tập hồ sơ, sải bước đi vào phòng hội nghị. Trong phòng đã có khá nhiều người, Cố Thành Quân ngồi ở vị trí trên cùng, đang cúi đầu xem những giấy tờ gì đó trong tay.
-Bắt đầu đi. –Hứa Nhã Vân ngồi xuống. –Đều là các thành viên cơ bản rồi, không cần mào đầu gì nữa. Cố Thành Quân anh nói trước đi.
Cố Thành Quân nói:
-Ý của tôi mọi người đều biết cả rồi, tôi định khởi động lại dự án phim “Hán cung yên hoa”. Mấy năm nay các phim cổ trang về đề tài cung đình vễn tiếp tục nóng lên. Kịch bản, tiền đầu tư và ê kíp làm phim đều đã có cả, sau khi bàn bạc, lên chương trình lập tức bấm máy.
-Diễn viên thì sao? –Hứa Nhã Vân hỏi. –Hồi đầu định để Chân Tích đóng Vệ Tử Phu. Anh biết đấy, đó là chủ ý của Minh Vi, song tôi không chấp nhận.
-Yên tâm, Chân Tích đã nhận một phim khác rồi.
Hứa Nhã Vân vừa ý gật đầu cười.
-vậy ai sẽ đóng Hán Vũ đế? Anh à?
-Tôi giới thiệu Trương Lăng. –Cố Thành Quân nói. –Tôi sẽ không lặp lại vai diễn của chính mình. Xét về hình tượng hay kinh nghiệm diễn xuất, Trương Lăng hoàn toàn thích hợp với nhân vật này. ANh ấy cũng chán diễn những vai công tử phong lưu đa tình từ lâu rồi, thế nên đây là cơ hội tốt nhất cho anh ấy thay đổi hình ảnh.
-Vậy còn diễn viên nữ? –Hứa Nhã Vân nhìn Giám đốc phụ trách nghệ sỹ. –Dùng người cũ hay người mới?
Giám đốc phụ trách nghệ sỹ đưa mắt nhìn Cố Thành Quân, sau đó chuyển tập hồ sơ diễn viên đã được chọn cho Hứa Nhã Vân.
Hứa Nhã Vân lật từng trang xem.
-Đây đều là những người Chủ tịch lựa chọn?
-Tôi vẫn chưa chọn. –Cố Thành Quân nói. –Đó đều là những người mới được công ty đào tạo trọng điểm thời gian gần đây.
Hứa Nhã Vân chợt dừng lại ở một trang. Cô nhìn xuống tờ lý lịch trong tay mình, hơi sững người. Trong tấm ảnh là khuôn mặt trẻ trung xinh xắn của Minh Vi với nụ cười trong sáng và đôi mắt to biểu cảm, lấp lánh ánh sao.
-Chu. . .Minh Vi? –Hứa Nhã Vân rút riêng tờ lý lịch của Minh Vi ra. –Nửa năm nay thường xuyên nghe người ta nhắc đến, hóa ra là cô bé này.
-Trước đây cô chưa từng gặp? –Cố Thành Quân hỏi. –Cô ấy đóng cùng tôi trong “Cố viên xuân thu” vai nữ thứ tư.
-ANh tuyển cô ấy vào công ty? –Hứa Nhã Vân nhìn Cố Thành Quân bằng ánh mắt quái đản.
-Là do Đàm Lập Đạt tuyển. –Cố Thành Quân thản nhiên nhìn lại. –Các giáo viên trong công ty đánh giá rất cao về cô ấy. Riêng tôi thấy cô bé đó thức sự có tư chất, lại cũng nỗ lực rất nhiều.
Giám đốc phụ trách nghệ sỹ đoán ý cấp trên, bèn bổ sung thêm:
-Chu Minh Vi đó ổn lắm, ngoan ngoãn biết điều, quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất tốt.
Hứa Nhã Vân cười với vẻ không vừa ý.
-Xem ra là một cô gái toàn diện nhỉ.
-Lanh lợi một chút cũng không có gì là xấu. –Cố Thành Quân nói.
-Được, vậy để cô ta castinh đi. –Hứa Nhã Vân cũng không kén cá chọn canh. –Trần A Kiều, Vệ Tử Phu, Vương phu nhân, Câu Dực phu nhân, rồi còn công chúa cả, công chúa Vệ Trường thời niên thiếu. Để xem cô bé này giành được vai nào.
Khi kịch bản được đưa đến tay Minh Vi, cô đã nhìn rất lâu vào ba chữ “ Hứa Nhã Vân” ghi trên bìa.
Chị Lưu đẩy đẩy Minh Vi.
-Ngẩn ra gì thế, đọc kĩ kịch bản đi nhé. Ngày kia casting, thời gian không còn nhiều đâu.
Minh Vi hỏi:
-Ngoài em ra còn ai phải đi casting nữa?
-Tất cả những người có chút thâm niên trong công ty đều đi hết. –Chị Lưu nói. –Phim cổ trang do công ty đầu tư, ai mà không muốn được tham gia? Trong này lượng diễn viên nhiều nên muốn nổi bật hẳn cũng không dễ đâu. Chị xem qua rồi, nhân vật Vệ Tử Phu được Hứa Nhã Vân viết rất có cá tính đó. Chúng ta tranh thủ cơ hội này giành lấy vai diễn đó.
Các nhân vật lịch sử được Hứa Nhã Vân tạo hình luôn mang một sắc thái riêng, đó là sự sáng tạo đáng ngạc nhiên, hoàn toàn phá vỡ hình tượng từng có trước đây, song vẫn vô cùng hợp lý và thỏa đáng. Nhân vật Vệ tử Phu mà cô viết đã thay đổi hẳn hình tượng rập khuôn một vương phi được sủng ái bình thường như trong hầu hết các bộ phim khác, trở thành một cô gái đáng thương, giỏi mưu toan kế sách.
Vì trải qua những năm tháng niên thiếu vô cùng cực khổ, nên Vệ Tử Phu một lòng một dạ vươn lên vị trí cao để cả nhà được thơm lây. Nàng ta giành được sự sủng ái của Lưu Triệt (Hán Vũ đế), từng bước vươn lên địa vị cao trong chốn hậu cung, cuối cùng trở thành hoàng hậu, toàn bộ quá trình này đều dựa vào toan tính thấu đáo và tỉ mỉ, cẩn trọng từng bước một. Tuy Vệ Tử Phu đối xử với những người phụ nữ khác trong hậu cung cực kì thâm độc, nhưng đối với người nhà mình thì yêu thương hết mực. Nhân vật nữ chính trong “Hán cung yên hoa” là một nhân vật hư cấu, một cô gái có tên Hàn Tử Nhã, song nhân vật Vệ Tử Phu vẫn nổi bật nhất.
Hôm thử vai, vừa sáng Minh Vi và Chung Thiên Dao đã đến phòng học ngồi chờ. Lần này công ty ra một chiến dịch lớn, nên bất kể người nào vừa mới vào nghề cũng đều được gọi đến hết.
Chung Thiên Dao nhìn quanh một lượt rồi nói với Minh Vi:
-Cạnh tranh sẽ rất kịch liệt đây. Vĩnh Thành chỉ có bốn diễn viên, còn lại đều phải dành cho các đối tác đầu tư và người của đạo diễn. Nhân vật nam chính đã được dành cho Trương Lăng, sợ rằng nhân vật nữ chính sẽ không đến lượt chúng ta.
-Mình nhắm tới Vệ Tử Phu, cậu hướng đến Trần A Kiều, không cần phải nghĩ về vai nữ chính. – Minh Vi không đồng ý.
Chung Thiên Dao đột nhiên kéo tay Minh Vi.
-Người mà Tô Khả Tinh đang nói chuyện chẳng phải là chị Hứa Nhã Vân hay sao?
Minh Vi lập tức nhìn ra đó. Hứa Nhã Vân đang ngồi bên cạnh cửa sổ phòng học, Tô Khả Tinh đứng bên cạnh cô, cười vởi vẻ nịnh đầm. Bên này cũng có mấy cô gái đã nhận ra Hứa Nhã Vân, muốn đến bắt chuyện. Tuy nhiên sự phòng thủ của Tô Khả Tinh đến một cơn gió cũng không lọt qua, những người bên cạnh không sao đến gần được.
Trên mặt Hứa Nhã Vân là một nụ cười lịch sự, chỉ nghe Tô Khả Tinh nói, không đáp lại câu nào. Minh Vi thấy ngay trong mắt Nhã vân là một vẻ khinh bỉ và coi thường. Hứa Nhã Vân lặn lộn trong giới này bao nhiêu năm, từng duyệt qua không biết bao nhiêu người. Hiện giờ cô còn là một nhà biên kịch nổi tiếng, số người tìm đến nịnh đầm nhiều không đếm xuể. Những kẻ tầm thường không bao giờ lọt vào được mắt Nhã Vân.
Đúng lúc đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của Minh Vi nên Hứa Nhã Vân quay đầu lại. Con mắt sắc sảo của cô xuyên qua căn phòng rộng, dừng lại trên khuôn mặt Minh Vi. Tim Minh Vi chợt nhảy thót lên một cái, mặt nóng bừng.
Đó là người bạn thân nhất của cô, là người cô tin tưởng. Chỉ có điều giờ đây họ làm thế nào để nhận ra được nhau?
-Chị Hứa Nhã Vân đang nhìn cậu đấy. –Chung Thiên Dao giật giật áo Minh Vi. –Nếu không qua đó chào một tiếng thì không được lễ độ cho lắm đâu.
-Cậu không nhìn thấy Tô Khả Tinh đang đứng bên cạnh chị ấy à, như con chó đang giữ xương vậy.
-Hứa Nhã Vân đời nào lại dễ nhằn thế. –Chung Thiên Dao cười nhạt một tiếng rồi kéo Minh Vi đi thẳng về phía trước mặt.
Tô Khả Tinh nhìn hai người họ đi đến với vẻ phòng bị, cười hết sức gải tạo.
-Đây là Chu Minh Vi và Chung Thiên Dao. Cô Hứa vẫn chưa gặp họ đúng không?
Minh Vi không nhìn Tô Khả Tinh chỉ gật đầu cười với Hứa Nhã Vân.
-Cô Hứa, em chào cô.
-Cuối cùng cũng gặp được người thật. –Hứa Nhã Vân khẽ cười. –Thầy Cố của các cô đã nói không ít lời hay về cô với tôi.
Minh Vi thầm cười đau khổ. Từ trước đến nay Hứa Nhã Vân chưa bao giờ có cảm tình với việc nghệ sỹ trong công ty thi thố với nhau như thế này. Thêm vào đó là chuyện của Cố Thành Quân và Chân Tích càng khiến cho cô thiếu thiện cảm với người trong giới giải trí. Cho nên cô thường đứng bên ngoài, thờ ơ nhìn các cuộc cạnh tranh giành giật, giống như ngồi xem các cảnh các kỳ thủ chém giết lẫn nhau trên bàn cờ.
Hứa Nhã Vân có vẻ rất hưởng thụ các giác đặc quyền được đổ dầu vào lửa này, bổ sung thêm một câu:
-Cố Thành quân ra sức giới thiệu cô với tôi, khen cô hết lời. Cô hãy thể hiện cho tốt, đừng để anh ấy mất mặt.
Nụ cười đau khổ của Minh Vi cuối cùng cũng dâng lên mặt.
-Yêu cầu của thầy Cố đối với bọn em rất nghiêm khắc, không ngờ thấy ấy lại có thể khen người khác.
Hứa Nhã Vân hơi nhướn mày lên, có vẻ ngạc nhiên vì câu trả lời đó. Cô đứng dậy, tỏ ra cởi mở.
-Các cô hãy cố gắng thể hiện tốt, hy vọng đều được gặp các cô trong đoàn phim.
Mắt Tô Khả Tinh lập tức chuyển hướng, cô ta bỏ lại Minh Vi để chạy theo Hứa Nhã Vân, tiễn tận ra ngoài.
-Thật đúng là một người không dễ đối phó. –Chung Thiên Dao xoa mồ hôi trên mũi. –Một câu nói đã khiến cậu có thêm ba nghìn kẻ địch.
-Chả thế là gì? –Minh Vi bất lực lắc đầu. –Rốt cuộc vẫn là nhà biên kịch, những ân oán tình thù chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt của chị ấy thôi.
Tô Khả Tinh hệt như một con chó tận tình tiến Hứa Nhã Vân ra tận cửa. Hứa Nhã Vân quả thực cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, nói như tống cổ đi:
-Cô hãy quay lại chuẩn bị thử vai đi.
-Em đã chuẩn bị xong hết rồi cô ạ. –Tô Khả Tinh vẫn không hiểu ý. –Kịch bản của cô em đã đọc qua tới bảy , tám lượt rồi.
Hứa Nhã Vân thẳng thừng:
-Kịch bản mới được phát cho các cô hôm kia, hơn một trăm vạn chữ, tốc độ đọc của cô cũng nhanh thật đấy.
Tô Khả Tinh lúng túng cười cười, vội vàng chuyển đề tài, giương đông kích tây.
-Xem ra thầy Cố đánh giá Minh Vi rất cao đấy ạ. Khi bạn ấy còn chưa bắt đầu vào nghề đã là một thực tập sinh được các giáo viên yêu thích nhất. Sao cô không ở lại lát nữa xem bạn ấy thể hiện như thế nào?
-Sao kia? Lẽ nào cô ta hữu danh vô thực. –Hứa Nhã Vân liếc ngang hỏi.
Tô Khả Tinh mím miệng cười.
-Việc này em không tiện nói, em với bạn ấy cũng không quen nhau lắm. Song đúng là bạn ấy rất cố gắng. Để có thể vào được công ty, đã bỏ cả việc học hành, còn đổi cả tên. . .
Hứa Nhã Vân cau mày lại.
-Cái gì?
-Chu Minh Vi đổi tên mà. –Tô Khả Tinh nói. –Trước đây hình như bạn ấy tên là Chu Hiểu Vi. Còn vì sao lại đổi tên em cũng không rõ lắm. Tuy nhiên vừa hay cái tên đó lại trùng tên với người vợ đã khuất của Chủ tịch Cố.
Cửa thang máy mở ra. Hứa Nhã Vân đưa tay lên nhấn vào nút, mắt liếc nhìn Tô Khả Tinh một lượt. Ánh mắt rõ ràng, sắc sảo hệt như mũi kim đâm xuyên khiến Tô Khả Tinh co rúm người lại theo phản xạ, sống lưng lạnh toát.
-Trong giới giải trí ngay cả khi cô không nói một lời, cũng sẽ có rất nhiều người đâm bị thóc chọc bị gạo. Tôi thấy cô nên tập trung suy nghĩ vào công việc, cố gắng giành được một chút thành công thì tốt hơn.
Tô Khả Tinh quay lại phòng học với vẻ đăm chiêu. Minh Vi và Chung Thiên Dao đang luyện lời thoại, coi như không thấy vẻ mặt u ám của cô ta.
Hứa Nhã Vân dĩ nhiên không phải một người non nớt mới bước chân ra ngòai xã hội. Bình thường cô cũng đã thực dụng và khôn ngoan hơn Minh Vi, yêu mà quỷ quái nào cũng đều thấy cả rồi, mắt lửa ngươi vàng nhìn qua là biết bản chất của đối phương. Mấy trò vặt của Tô Khả Tinh yếu ớt tới mức cô không muốn bóc mẽ.
-Cậu vẫn phải đề phòng cẩn thận hơn một chút. –Chung Thiên Dao nhìn dáng vẻ mất mặt của Tô Khả Tinh, nói với Minh Vi. –Tiểu nhân khó lường, không tránh được cô ta làm trò gì đó sau lưng cậu. Cậu càng ngày càng nổi tiếng, nếu như không giải quyết tốt tin đồn là nó dễ dàng hủy hoại thành quả của cậu khó khăn lắm mới giành được.
-Mình sẽ để ý đến. –Minh Vi cười cảm động. –Cậu cũng vậy.
Kết quả casting được công bố sớm hơn dự kiến một ngày. Chị Lưu trực tiếp đến khu phòng học, tìm thấy Minh Vi và Chung Thiên Dao đang tập trong phòng thể hình, nói ngay:
-Cả hai đứa em đều được chọn rồi.
Hai cô gái còn chưa kịp mừng vui, thấy chị Lưu nói tiếp:
-Minh Vi đóng vai Trần A Kiều, Chung Thiên Dao đóng vai Vệ Tử Phu.
-Sao lại lộn tùng phèo như vậy? –Chung Thiên dao kêu lên. Cả hai nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên.
-Đạo diễn thấy Chung Thiên Dao đẹp rực rỡ nên thích hợp với vai Vệ tử Phu hơn.
Minh Vi cười đau khổ.
-Trần A Kiều có gì khác với hai vai em đã đóng hồi trước đâu?
-Hứa Nhã Vân đã sửa kịch bản rồi. –Chị Lưu tỏ ra đắc ý. –Cụ thể sửa như thế nào cũng chưa rõ, nhưng cô ấy định thay đổi hình tượng vốn có của Trần A Kiều. Cả hai đứa đều lợi quá còn gì. Liệu diễn thật hay cho tôi, tôi sẽ cố gắng giành cho một chỗ trong chương trình quảng bá tập trung.
Chung Thiên dao ôm lấy Minh Vi cười khì khì.
-Mình luôn muốn tranh cướp một người đàn ông với cậu, lần này thành hiện thực rồi.
Chị Lưu lại nói:
-Phải rồi cái con bé Tô Khả Tinh đó không biết vì sao lại lọt được vào mắt đạo diễn, cũng giành được vai nhân vật nữ chính.
Minh Vi và Chung Thiên Dao đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Kịch bản mới sửa lần nữa cũng không được đưa ra, các công tác chuẩn bị đều được tiến hành từng bước.
Hứa Nhã Vân là một trong số các nhà sản xuất. Tính cô vốn khắt khe, riêng điểm này Minh Vi là người rõ nhất. Khi sản xuất bộ phim truyền hình, Hứa Nhã Vân nghiên cứu về đạo cụ gần như tới mức thái quá. Thế nên bộ phim này dù không phải bộ phim chính sử, nhưng từ trang phục, kiểu tóc đến các loại đạo cụ đều cố gắng hết sức để mô phỏng đúng như trong lịch sử.
Ngày nào Hứa Nhã Vân và chuyên viên tạo hình cũng cãi nhau. Cứ như vậy kéo dài hơn một tháng, mới thiết kế ra được trang phục đời Hán vô cùng tinh tế ,tao nhã mà quý phái.
Các diễn viên đều bắt đầu đến báo danh, chụp ảnh chốt trang phục và làm poster quảng cáo. Cả đoàn toàn những cô gái trẻ trung xinh đẹp, khi mặc bộ váy áo tuyệt đẹp thời Hán vào, tóc vấn cao lên, châu ngọc lanh canh trên đầu, người nào trông cũng rất quyến rũ như vừa từ trong tranh cỏ bước ra.
Hứa Nhã Vân đứng một bên nhìn các diễn viên thử trang phục, ánh mắt dừng lại nhiều nhất ở Minh Vi.
Cô gái có ngoại hình xinh xắn, song đó là một vẻ đẹp kín đáo không lộ ra ngoài, có thể nói là cương nhu hòa hợp, nhìn vào thấy thư thái vô cùng. Mỗi cử chỉ động tác của cô ấy đều bộc lộ vẻ trầm tĩnh, khiến cô trông trưởng thành hơn so với tuổi thực của mình. Về tính cách, cô tỏ ra hương nội, không để người khác thấy buồn vui của mình, trông quá già dặn. Đó là điều rất khó thấy được ở những cô gái hai mươi tuổi bình thường khác.
Mấy ngày nay Hứa Nhã vân mới xem lại các đoạn ghi hình của Minh Vi. Cô gái này đúng là rất xuất sắc, quả thực không phải Cố Thành Quân thiên vị hay người khác thổi phồng lên. Diễn xuất của cô bé ấy dù con đôi chỗ hơi non, nhưng nắm rất chắc chừng mực. Nếu được mài dũa thêm một thời gian nữa, chắc chắn có thể trở thành nhân vật chủ đạo trong các bộ phim.
Hiện tại Vĩnh Thành sở hữu ba hoa đán, trong đó một người và gây những scandal nên gần như vắng bóng, một người khác lấy chồng sinh con hồi đầu năm, còn người cuối cùng là Chân Tích, kẻ đối đầu kịch liệt với Hứa Nhã Vân. Hứa Nhã Vân giờ đang nắm trong tay quyền chế tác bộ phim, đương nhiên cần gây dựng một người gần gũi với mình, để từ đó đánh bại Chân Tích.
Cô gái tên Minh Vi không biết có đáng để lợi dụng không.
Hứa Nhã Vân cứ thầm đọc đi đọc lại cái tên này, lòng đầy xúc cảm.
Minh Vi tò mò hỏi:
-Thầy nuôi chó từ bao giờ thế?
Cố Thành Quân im lặng một lát rồi mới nói:
-Là chó của một người bạn, cậu ấy đi công tác nên nhờ tôi trông hộ mấy ngày…
-Em vẫn không biết là thầy cũng sống tỏng chung cư của công ty.
-Nhà tôi ở xa quá, đường vào thành phố lại đag sửa nên thường xuyên bị tắc. –Cố Thành Quân nói. –Tôi chỉ ở một mình, ở chung cư cũng rất tiện.
-Lượng người xem “Cố viên xuân thu” rất ổn, sắp tới thầy có định tiếp nhận thêm bộ phim nào nữa không?
-Công ty có quá nhiều việc, tạm thời tôi không có thời gian. –Cố Thành quân nói. –Em thì sao? Gần đây công việc thế nào?
Minh Vi do dự một lát rồi nói:
-Việc chụp ảnh quảng cáo cũng mới kết thúc, em định nghỉ ngơi một chút để bổ sung năng lượng.
-Em rất có năng khiếu, lại chăm chỉ làm việc, chỉ có điều chưa đủ kinh nghiệm. –Cố Thành Quân phân tích một cách nghiêm túc. –Làm diễn viên trước hết phải khiến cho khán giả quen mặt đã. Nếu như em có thể chọn được một vai diễn tốt, tập luyện thêm một chút chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn.
-Thầy nói phải. –Minh Vi đáp. –Em cũng không muốn làm diễn viên thần tượng, chỉ nổi lên mấy năm khi còn trẻ, sau đó nghỉ diễn để lấy chồng. Em rất yêu thích nghệ thuật biểu diễn, hy vọng bản thân có thể làm được chuyện gì đó trong lĩnh vực này.
Cố Thành Quân mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường để nhìn Minh Vi. Cô gái vẫn e ngại cúi đầu, đi cách anh cả một quãng xa. So với lần đầu gặp mặt một năm trước, cô có vẻ nở nang, khuôn mặt đầy đặn và tròn trịa, trông xinh hơn trước vài phần. Giống như một cô gái nhỏ còn đang xanh, phút chốc đã trở thành trái chín. Giống như một đóa hoa bắt đầu nở rộ.
-Năm nay em bao nhiêu tuổi?
-Tháng trước em vừa tròn hai mươi. –Minh Vi đáp.
-Mới hai mươi thôi à? –Cố Thành Quân khẽ cười. –Vẫn còn trẻ quá.
Cô bé Minh Vi này sẽ còn lớn lên, còn Trương Minh Vi của anh sẽ mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi tám.
-Hãy biết trân trọng tuổi thanh xuân hiện tại của mình. –Giọng Cố Thành Quân trầm xuống hệt như cơn gió nhẹ khẽ thổi qua trong đêm vắng. –Sau này em sẽ thấy nhớ tiếc nó đấy.
Cố thành Quân đưa Minh Vi về đến chân kí túc xá rồi dắt con chó quay lại chung cư. Con chó Labrado đó còn dùng dằng quay lại nhìn cô mấy lượt, song Cố Thành Quân tỏ ra dứt khoát bước đi.
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?” Minh Vi tự nói với mình “Anh còn có gì mà không vừa ý nữa? Vì sao cứ luôn buồn bã không vui như vậy? Lẽ nào địa vị cao không thắng nổi nỗi cô đơn?”
Cô cười đầy giễu cợt.
Cố thành Quân quay về căn hộ chung cư, nhìn quanh một lượt căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, ánh mắt dừng lại ở chiếc khung ảnh trên tủ. Trong ảnh anh đang ôm Minh Vi ngồi trên bãi cỏ, mỉm cười vui vẻ.
Minh Vi thường nói với anh “Thành Quân, em yêu thích nghệ thuật biểu diễn vô cùng, nếu như sức khỏe tốt, em thực sự muốn làm gì đó trong lĩnh vực này”.
Khuôn mặt cô thiếu nữ dưới ánh đèn lờ mờ thấp thoáng toát lên một vẻ xinh đẹp khác thường, chỉ duy đôi mắt luôn lạnh giá. Phòng bị, xa cách, thận trọng, thậm chí có chút kháng cự. Bên ngoài tỏ ra nhu mì ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là một linh hồn bất kham.
Theo lẽ thường, những người như vậy không được cấp trên ưa thích, song Cố Thành quân lại không thể nào chuyển sự chú ý của mình đối với Minh Vi đi nơi khác. Điều này không phải vì cái tên của cô, không phải vì ngoại hình hay tuổi trẻ của cô, cũng không phải vì tư chất xuất sắc và cả thái độ làm việc tận tụy của cô. Mà vì cô luôn mang đến cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như một bàn tay bị lạnh bao lâu, đột nhiên được ngâm vào nước ấm, một cảm giác nhớ thương đến rất bất ngờ.
Nhớ thương người xưa…
Cố Thành Quân lấy điện thoại ra, bấm một số máy quen thuộc.
“Là tôi đây, làm phiền cô một chút. Ừm, muốn nói với cô chuyện này. Chẳng phải trước đây cô từng viết một kịch bản cổ trang nói về chuyện Hán Vũ Đế. . .Phải rồi, “hán cung yên hoa”. Hồi đó Minh Vi muốn làm phim, cũng đã chuẩn bị tương đối rồi, nhưng vì diễn viên từ chối nên không khởi quay được. . . Đúng là ý tôi như vậy. Phải rồi tôi muốn khởi động lại dự án này”.
Hứa Nhã Vân cầm trong tay một tập hồ sơ, sải bước đi vào phòng hội nghị. Trong phòng đã có khá nhiều người, Cố Thành Quân ngồi ở vị trí trên cùng, đang cúi đầu xem những giấy tờ gì đó trong tay.
-Bắt đầu đi. –Hứa Nhã Vân ngồi xuống. –Đều là các thành viên cơ bản rồi, không cần mào đầu gì nữa. Cố Thành Quân anh nói trước đi.
Cố Thành Quân nói:
-Ý của tôi mọi người đều biết cả rồi, tôi định khởi động lại dự án phim “Hán cung yên hoa”. Mấy năm nay các phim cổ trang về đề tài cung đình vễn tiếp tục nóng lên. Kịch bản, tiền đầu tư và ê kíp làm phim đều đã có cả, sau khi bàn bạc, lên chương trình lập tức bấm máy.
-Diễn viên thì sao? –Hứa Nhã Vân hỏi. –Hồi đầu định để Chân Tích đóng Vệ Tử Phu. Anh biết đấy, đó là chủ ý của Minh Vi, song tôi không chấp nhận.
-Yên tâm, Chân Tích đã nhận một phim khác rồi.
Hứa Nhã Vân vừa ý gật đầu cười.
-vậy ai sẽ đóng Hán Vũ đế? Anh à?
-Tôi giới thiệu Trương Lăng. –Cố Thành Quân nói. –Tôi sẽ không lặp lại vai diễn của chính mình. Xét về hình tượng hay kinh nghiệm diễn xuất, Trương Lăng hoàn toàn thích hợp với nhân vật này. ANh ấy cũng chán diễn những vai công tử phong lưu đa tình từ lâu rồi, thế nên đây là cơ hội tốt nhất cho anh ấy thay đổi hình ảnh.
-Vậy còn diễn viên nữ? –Hứa Nhã Vân nhìn Giám đốc phụ trách nghệ sỹ. –Dùng người cũ hay người mới?
Giám đốc phụ trách nghệ sỹ đưa mắt nhìn Cố Thành Quân, sau đó chuyển tập hồ sơ diễn viên đã được chọn cho Hứa Nhã Vân.
Hứa Nhã Vân lật từng trang xem.
-Đây đều là những người Chủ tịch lựa chọn?
-Tôi vẫn chưa chọn. –Cố Thành Quân nói. –Đó đều là những người mới được công ty đào tạo trọng điểm thời gian gần đây.
Hứa Nhã Vân chợt dừng lại ở một trang. Cô nhìn xuống tờ lý lịch trong tay mình, hơi sững người. Trong tấm ảnh là khuôn mặt trẻ trung xinh xắn của Minh Vi với nụ cười trong sáng và đôi mắt to biểu cảm, lấp lánh ánh sao.
-Chu. . .Minh Vi? –Hứa Nhã Vân rút riêng tờ lý lịch của Minh Vi ra. –Nửa năm nay thường xuyên nghe người ta nhắc đến, hóa ra là cô bé này.
-Trước đây cô chưa từng gặp? –Cố Thành Quân hỏi. –Cô ấy đóng cùng tôi trong “Cố viên xuân thu” vai nữ thứ tư.
-ANh tuyển cô ấy vào công ty? –Hứa Nhã Vân nhìn Cố Thành Quân bằng ánh mắt quái đản.
-Là do Đàm Lập Đạt tuyển. –Cố Thành Quân thản nhiên nhìn lại. –Các giáo viên trong công ty đánh giá rất cao về cô ấy. Riêng tôi thấy cô bé đó thức sự có tư chất, lại cũng nỗ lực rất nhiều.
Giám đốc phụ trách nghệ sỹ đoán ý cấp trên, bèn bổ sung thêm:
-Chu Minh Vi đó ổn lắm, ngoan ngoãn biết điều, quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất tốt.
Hứa Nhã Vân cười với vẻ không vừa ý.
-Xem ra là một cô gái toàn diện nhỉ.
-Lanh lợi một chút cũng không có gì là xấu. –Cố Thành Quân nói.
-Được, vậy để cô ta castinh đi. –Hứa Nhã Vân cũng không kén cá chọn canh. –Trần A Kiều, Vệ Tử Phu, Vương phu nhân, Câu Dực phu nhân, rồi còn công chúa cả, công chúa Vệ Trường thời niên thiếu. Để xem cô bé này giành được vai nào.
Khi kịch bản được đưa đến tay Minh Vi, cô đã nhìn rất lâu vào ba chữ “ Hứa Nhã Vân” ghi trên bìa.
Chị Lưu đẩy đẩy Minh Vi.
-Ngẩn ra gì thế, đọc kĩ kịch bản đi nhé. Ngày kia casting, thời gian không còn nhiều đâu.
Minh Vi hỏi:
-Ngoài em ra còn ai phải đi casting nữa?
-Tất cả những người có chút thâm niên trong công ty đều đi hết. –Chị Lưu nói. –Phim cổ trang do công ty đầu tư, ai mà không muốn được tham gia? Trong này lượng diễn viên nhiều nên muốn nổi bật hẳn cũng không dễ đâu. Chị xem qua rồi, nhân vật Vệ Tử Phu được Hứa Nhã Vân viết rất có cá tính đó. Chúng ta tranh thủ cơ hội này giành lấy vai diễn đó.
Các nhân vật lịch sử được Hứa Nhã Vân tạo hình luôn mang một sắc thái riêng, đó là sự sáng tạo đáng ngạc nhiên, hoàn toàn phá vỡ hình tượng từng có trước đây, song vẫn vô cùng hợp lý và thỏa đáng. Nhân vật Vệ tử Phu mà cô viết đã thay đổi hẳn hình tượng rập khuôn một vương phi được sủng ái bình thường như trong hầu hết các bộ phim khác, trở thành một cô gái đáng thương, giỏi mưu toan kế sách.
Vì trải qua những năm tháng niên thiếu vô cùng cực khổ, nên Vệ Tử Phu một lòng một dạ vươn lên vị trí cao để cả nhà được thơm lây. Nàng ta giành được sự sủng ái của Lưu Triệt (Hán Vũ đế), từng bước vươn lên địa vị cao trong chốn hậu cung, cuối cùng trở thành hoàng hậu, toàn bộ quá trình này đều dựa vào toan tính thấu đáo và tỉ mỉ, cẩn trọng từng bước một. Tuy Vệ Tử Phu đối xử với những người phụ nữ khác trong hậu cung cực kì thâm độc, nhưng đối với người nhà mình thì yêu thương hết mực. Nhân vật nữ chính trong “Hán cung yên hoa” là một nhân vật hư cấu, một cô gái có tên Hàn Tử Nhã, song nhân vật Vệ Tử Phu vẫn nổi bật nhất.
Hôm thử vai, vừa sáng Minh Vi và Chung Thiên Dao đã đến phòng học ngồi chờ. Lần này công ty ra một chiến dịch lớn, nên bất kể người nào vừa mới vào nghề cũng đều được gọi đến hết.
Chung Thiên Dao nhìn quanh một lượt rồi nói với Minh Vi:
-Cạnh tranh sẽ rất kịch liệt đây. Vĩnh Thành chỉ có bốn diễn viên, còn lại đều phải dành cho các đối tác đầu tư và người của đạo diễn. Nhân vật nam chính đã được dành cho Trương Lăng, sợ rằng nhân vật nữ chính sẽ không đến lượt chúng ta.
-Mình nhắm tới Vệ Tử Phu, cậu hướng đến Trần A Kiều, không cần phải nghĩ về vai nữ chính. – Minh Vi không đồng ý.
Chung Thiên Dao đột nhiên kéo tay Minh Vi.
-Người mà Tô Khả Tinh đang nói chuyện chẳng phải là chị Hứa Nhã Vân hay sao?
Minh Vi lập tức nhìn ra đó. Hứa Nhã Vân đang ngồi bên cạnh cửa sổ phòng học, Tô Khả Tinh đứng bên cạnh cô, cười vởi vẻ nịnh đầm. Bên này cũng có mấy cô gái đã nhận ra Hứa Nhã Vân, muốn đến bắt chuyện. Tuy nhiên sự phòng thủ của Tô Khả Tinh đến một cơn gió cũng không lọt qua, những người bên cạnh không sao đến gần được.
Trên mặt Hứa Nhã Vân là một nụ cười lịch sự, chỉ nghe Tô Khả Tinh nói, không đáp lại câu nào. Minh Vi thấy ngay trong mắt Nhã vân là một vẻ khinh bỉ và coi thường. Hứa Nhã Vân lặn lộn trong giới này bao nhiêu năm, từng duyệt qua không biết bao nhiêu người. Hiện giờ cô còn là một nhà biên kịch nổi tiếng, số người tìm đến nịnh đầm nhiều không đếm xuể. Những kẻ tầm thường không bao giờ lọt vào được mắt Nhã Vân.
Đúng lúc đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của Minh Vi nên Hứa Nhã Vân quay đầu lại. Con mắt sắc sảo của cô xuyên qua căn phòng rộng, dừng lại trên khuôn mặt Minh Vi. Tim Minh Vi chợt nhảy thót lên một cái, mặt nóng bừng.
Đó là người bạn thân nhất của cô, là người cô tin tưởng. Chỉ có điều giờ đây họ làm thế nào để nhận ra được nhau?
-Chị Hứa Nhã Vân đang nhìn cậu đấy. –Chung Thiên Dao giật giật áo Minh Vi. –Nếu không qua đó chào một tiếng thì không được lễ độ cho lắm đâu.
-Cậu không nhìn thấy Tô Khả Tinh đang đứng bên cạnh chị ấy à, như con chó đang giữ xương vậy.
-Hứa Nhã Vân đời nào lại dễ nhằn thế. –Chung Thiên Dao cười nhạt một tiếng rồi kéo Minh Vi đi thẳng về phía trước mặt.
Tô Khả Tinh nhìn hai người họ đi đến với vẻ phòng bị, cười hết sức gải tạo.
-Đây là Chu Minh Vi và Chung Thiên Dao. Cô Hứa vẫn chưa gặp họ đúng không?
Minh Vi không nhìn Tô Khả Tinh chỉ gật đầu cười với Hứa Nhã Vân.
-Cô Hứa, em chào cô.
-Cuối cùng cũng gặp được người thật. –Hứa Nhã Vân khẽ cười. –Thầy Cố của các cô đã nói không ít lời hay về cô với tôi.
Minh Vi thầm cười đau khổ. Từ trước đến nay Hứa Nhã Vân chưa bao giờ có cảm tình với việc nghệ sỹ trong công ty thi thố với nhau như thế này. Thêm vào đó là chuyện của Cố Thành Quân và Chân Tích càng khiến cho cô thiếu thiện cảm với người trong giới giải trí. Cho nên cô thường đứng bên ngoài, thờ ơ nhìn các cuộc cạnh tranh giành giật, giống như ngồi xem các cảnh các kỳ thủ chém giết lẫn nhau trên bàn cờ.
Hứa Nhã Vân có vẻ rất hưởng thụ các giác đặc quyền được đổ dầu vào lửa này, bổ sung thêm một câu:
-Cố Thành quân ra sức giới thiệu cô với tôi, khen cô hết lời. Cô hãy thể hiện cho tốt, đừng để anh ấy mất mặt.
Nụ cười đau khổ của Minh Vi cuối cùng cũng dâng lên mặt.
-Yêu cầu của thầy Cố đối với bọn em rất nghiêm khắc, không ngờ thấy ấy lại có thể khen người khác.
Hứa Nhã Vân hơi nhướn mày lên, có vẻ ngạc nhiên vì câu trả lời đó. Cô đứng dậy, tỏ ra cởi mở.
-Các cô hãy cố gắng thể hiện tốt, hy vọng đều được gặp các cô trong đoàn phim.
Mắt Tô Khả Tinh lập tức chuyển hướng, cô ta bỏ lại Minh Vi để chạy theo Hứa Nhã Vân, tiễn tận ra ngoài.
-Thật đúng là một người không dễ đối phó. –Chung Thiên Dao xoa mồ hôi trên mũi. –Một câu nói đã khiến cậu có thêm ba nghìn kẻ địch.
-Chả thế là gì? –Minh Vi bất lực lắc đầu. –Rốt cuộc vẫn là nhà biên kịch, những ân oán tình thù chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt của chị ấy thôi.
Tô Khả Tinh hệt như một con chó tận tình tiến Hứa Nhã Vân ra tận cửa. Hứa Nhã Vân quả thực cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, nói như tống cổ đi:
-Cô hãy quay lại chuẩn bị thử vai đi.
-Em đã chuẩn bị xong hết rồi cô ạ. –Tô Khả Tinh vẫn không hiểu ý. –Kịch bản của cô em đã đọc qua tới bảy , tám lượt rồi.
Hứa Nhã Vân thẳng thừng:
-Kịch bản mới được phát cho các cô hôm kia, hơn một trăm vạn chữ, tốc độ đọc của cô cũng nhanh thật đấy.
Tô Khả Tinh lúng túng cười cười, vội vàng chuyển đề tài, giương đông kích tây.
-Xem ra thầy Cố đánh giá Minh Vi rất cao đấy ạ. Khi bạn ấy còn chưa bắt đầu vào nghề đã là một thực tập sinh được các giáo viên yêu thích nhất. Sao cô không ở lại lát nữa xem bạn ấy thể hiện như thế nào?
-Sao kia? Lẽ nào cô ta hữu danh vô thực. –Hứa Nhã Vân liếc ngang hỏi.
Tô Khả Tinh mím miệng cười.
-Việc này em không tiện nói, em với bạn ấy cũng không quen nhau lắm. Song đúng là bạn ấy rất cố gắng. Để có thể vào được công ty, đã bỏ cả việc học hành, còn đổi cả tên. . .
Hứa Nhã Vân cau mày lại.
-Cái gì?
-Chu Minh Vi đổi tên mà. –Tô Khả Tinh nói. –Trước đây hình như bạn ấy tên là Chu Hiểu Vi. Còn vì sao lại đổi tên em cũng không rõ lắm. Tuy nhiên vừa hay cái tên đó lại trùng tên với người vợ đã khuất của Chủ tịch Cố.
Cửa thang máy mở ra. Hứa Nhã Vân đưa tay lên nhấn vào nút, mắt liếc nhìn Tô Khả Tinh một lượt. Ánh mắt rõ ràng, sắc sảo hệt như mũi kim đâm xuyên khiến Tô Khả Tinh co rúm người lại theo phản xạ, sống lưng lạnh toát.
-Trong giới giải trí ngay cả khi cô không nói một lời, cũng sẽ có rất nhiều người đâm bị thóc chọc bị gạo. Tôi thấy cô nên tập trung suy nghĩ vào công việc, cố gắng giành được một chút thành công thì tốt hơn.
Tô Khả Tinh quay lại phòng học với vẻ đăm chiêu. Minh Vi và Chung Thiên Dao đang luyện lời thoại, coi như không thấy vẻ mặt u ám của cô ta.
Hứa Nhã Vân dĩ nhiên không phải một người non nớt mới bước chân ra ngòai xã hội. Bình thường cô cũng đã thực dụng và khôn ngoan hơn Minh Vi, yêu mà quỷ quái nào cũng đều thấy cả rồi, mắt lửa ngươi vàng nhìn qua là biết bản chất của đối phương. Mấy trò vặt của Tô Khả Tinh yếu ớt tới mức cô không muốn bóc mẽ.
-Cậu vẫn phải đề phòng cẩn thận hơn một chút. –Chung Thiên Dao nhìn dáng vẻ mất mặt của Tô Khả Tinh, nói với Minh Vi. –Tiểu nhân khó lường, không tránh được cô ta làm trò gì đó sau lưng cậu. Cậu càng ngày càng nổi tiếng, nếu như không giải quyết tốt tin đồn là nó dễ dàng hủy hoại thành quả của cậu khó khăn lắm mới giành được.
-Mình sẽ để ý đến. –Minh Vi cười cảm động. –Cậu cũng vậy.
Kết quả casting được công bố sớm hơn dự kiến một ngày. Chị Lưu trực tiếp đến khu phòng học, tìm thấy Minh Vi và Chung Thiên Dao đang tập trong phòng thể hình, nói ngay:
-Cả hai đứa em đều được chọn rồi.
Hai cô gái còn chưa kịp mừng vui, thấy chị Lưu nói tiếp:
-Minh Vi đóng vai Trần A Kiều, Chung Thiên Dao đóng vai Vệ Tử Phu.
-Sao lại lộn tùng phèo như vậy? –Chung Thiên dao kêu lên. Cả hai nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên.
-Đạo diễn thấy Chung Thiên Dao đẹp rực rỡ nên thích hợp với vai Vệ tử Phu hơn.
Minh Vi cười đau khổ.
-Trần A Kiều có gì khác với hai vai em đã đóng hồi trước đâu?
-Hứa Nhã Vân đã sửa kịch bản rồi. –Chị Lưu tỏ ra đắc ý. –Cụ thể sửa như thế nào cũng chưa rõ, nhưng cô ấy định thay đổi hình tượng vốn có của Trần A Kiều. Cả hai đứa đều lợi quá còn gì. Liệu diễn thật hay cho tôi, tôi sẽ cố gắng giành cho một chỗ trong chương trình quảng bá tập trung.
Chung Thiên dao ôm lấy Minh Vi cười khì khì.
-Mình luôn muốn tranh cướp một người đàn ông với cậu, lần này thành hiện thực rồi.
Chị Lưu lại nói:
-Phải rồi cái con bé Tô Khả Tinh đó không biết vì sao lại lọt được vào mắt đạo diễn, cũng giành được vai nhân vật nữ chính.
Minh Vi và Chung Thiên Dao đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Kịch bản mới sửa lần nữa cũng không được đưa ra, các công tác chuẩn bị đều được tiến hành từng bước.
Hứa Nhã Vân là một trong số các nhà sản xuất. Tính cô vốn khắt khe, riêng điểm này Minh Vi là người rõ nhất. Khi sản xuất bộ phim truyền hình, Hứa Nhã Vân nghiên cứu về đạo cụ gần như tới mức thái quá. Thế nên bộ phim này dù không phải bộ phim chính sử, nhưng từ trang phục, kiểu tóc đến các loại đạo cụ đều cố gắng hết sức để mô phỏng đúng như trong lịch sử.
Ngày nào Hứa Nhã Vân và chuyên viên tạo hình cũng cãi nhau. Cứ như vậy kéo dài hơn một tháng, mới thiết kế ra được trang phục đời Hán vô cùng tinh tế ,tao nhã mà quý phái.
Các diễn viên đều bắt đầu đến báo danh, chụp ảnh chốt trang phục và làm poster quảng cáo. Cả đoàn toàn những cô gái trẻ trung xinh đẹp, khi mặc bộ váy áo tuyệt đẹp thời Hán vào, tóc vấn cao lên, châu ngọc lanh canh trên đầu, người nào trông cũng rất quyến rũ như vừa từ trong tranh cỏ bước ra.
Hứa Nhã Vân đứng một bên nhìn các diễn viên thử trang phục, ánh mắt dừng lại nhiều nhất ở Minh Vi.
Cô gái có ngoại hình xinh xắn, song đó là một vẻ đẹp kín đáo không lộ ra ngoài, có thể nói là cương nhu hòa hợp, nhìn vào thấy thư thái vô cùng. Mỗi cử chỉ động tác của cô ấy đều bộc lộ vẻ trầm tĩnh, khiến cô trông trưởng thành hơn so với tuổi thực của mình. Về tính cách, cô tỏ ra hương nội, không để người khác thấy buồn vui của mình, trông quá già dặn. Đó là điều rất khó thấy được ở những cô gái hai mươi tuổi bình thường khác.
Mấy ngày nay Hứa Nhã vân mới xem lại các đoạn ghi hình của Minh Vi. Cô gái này đúng là rất xuất sắc, quả thực không phải Cố Thành Quân thiên vị hay người khác thổi phồng lên. Diễn xuất của cô bé ấy dù con đôi chỗ hơi non, nhưng nắm rất chắc chừng mực. Nếu được mài dũa thêm một thời gian nữa, chắc chắn có thể trở thành nhân vật chủ đạo trong các bộ phim.
Hiện tại Vĩnh Thành sở hữu ba hoa đán, trong đó một người và gây những scandal nên gần như vắng bóng, một người khác lấy chồng sinh con hồi đầu năm, còn người cuối cùng là Chân Tích, kẻ đối đầu kịch liệt với Hứa Nhã Vân. Hứa Nhã Vân giờ đang nắm trong tay quyền chế tác bộ phim, đương nhiên cần gây dựng một người gần gũi với mình, để từ đó đánh bại Chân Tích.
Cô gái tên Minh Vi không biết có đáng để lợi dụng không.
Hứa Nhã Vân cứ thầm đọc đi đọc lại cái tên này, lòng đầy xúc cảm.