[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Ảnh hậu tái sinh - Mi Bảo
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,570
- Điểm cảm xúc
- 1,484
- Điểm
- 113
Chương 17.1: Em rất muốn yêu anh
Minh Vi tỉnh lại trong mùi thuốc khử trùng, thấy xung quanh là những bức tường trắng toát nên giật thót mình ngồi bật dậy, ngỡ rằng việc mình được giải oan và phóng thích là nằm mơ.
Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, kèm theo đó là một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
- Không sao rồi. Em đang trong bệnh viện. Suýt chút nữa bị viêm phổi.
Minh Vi từ từ quay đầu lại:
- Cố…
Cố Thành Quân đỡ cô nằm xuống:
- Em đừng xúc động. Bác sĩ nói em hơi bị thiếu máu. Mẹ em vừa ở đây suốt cả đêm, mới về nhà nghỉ rồi.
Ký ức ngày hôm qua dần quay lại, Minh Vi thở dài một hơi:
- Em ngất đi sao?
- Em sốt cao quá. – Giọng nói của Cố Thành Quân hết mực nhẹ nhàng, mang theo một vẻ thương yêu mà chính anh cũng không nhận thấy.
Minh Vi bị ánh mắt và cả giọng nói đó làm cho mất tự nhiên:
- Làm phiền Chủ tịch quá.
- Đừng nói những lời khách sáo như vậy. – Cố Thành Quân khẽ cười. – Tất cả đều đi qua rồi, quan hệ xã hội đã được xử lý rất tốt, em không phải lo lắng nữa. Hiện giờ em cứ yên tâm dưỡng sức. Đến cuối năm có rất nhiều lễ trao giải thưởng, chắc chắn em sẽ phải đi nhận hai giải Diễn viên mới và Diễn viên được yêu thích nhất.
Đến dịp cuối năm là mùa trao giải thưởng, nếu như có sản phẩm, thêm vào đó công ty lại hoạt động tốt, một diễn viên đang nổi như Minh Vi chắc chắn nhận giải thưởng tới mỏi tay. Cô được minh oan, lật ngược tình thế, nên tất cả những vinh quang vốn có lại quay về chỗ cũ.
Minh Vi nói với vẻ áy náy:
- Lần này là do em thiếu thận trọng nên gây ra chuyện lớn, gây phiền phức quá nhiều cho công ty và mọi người.
- Đó không phải là lỗi của em. – Cố Thành Quân đưa tay ra định gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán Minh Vi. Nhưng đến giữa chừng, anh mới nhận thấy động tác đó không phải lắm nên bối rối rụt tay về.
- Lý Kỳ Vân quấy rối em, lại còn chơi trò ác để em bị tạm giữ hai ngày, tổn thất lớn về danh dự. Sự việc lần này cậu ta sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Công ty đã tổ chức họp và quyết định sẽ dừng hợp đồng với Lý Kỳ Vân một thời gian.
Đây cũng chỉ là một cách để che mắt. Cái gọi là một thời gian có thể ngắn có thể dài. Nếu chiếu theo mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, e rằng Lý Kỳ Vân khó có ngày được ngẩng đầu trở lại.
Minh Vi trái lại, không cảm thấy vui, nhưng vẫn tỏ ra phối hợp bằng cách nở nụ cười an ủi. Cơn sốt cao đã khiến cô như mất hết sức lực, nằm bẹp trên giường, sắc mặt trắng nhợt hệt như tấm ga bên dưới.
Cố Thành Quân rất muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, thậm chí, ôm cô một lát. Không phải như cái ôm khi đóng cùng một bộ phim, mà giống như một người đàn ông ôm ấp người phụ nữ mình yêu thương, trân trọng.
Song nụ cười của Minh Vi chỉ dừng lại trên khóe miệng. Trong mắt cô là cả một khoảng trống trầm buồn.
Cố Thành Quân im lặng hồi lầu, sau đó thử nói:
- Đường Hựu Đình cậu ấy…
Một sắc màu chợt lóe lên trong đôi mắt không còn sinh khí. Trái tim Cố Thành Quân chìm xuống, hơi buồn bực nói tiếp:
- Cậu ấy muốn đến trông em, nhưng bên ngoài nhiều phóng viên quá, sợ họ trông thấy lại viết lung tung. Để tôi nói cậu ấy gọi điện cho em nhé.
- Không cần đâu. – Giọng Minh Vi hơi lạnh nhạt. Ánh sáng vừa hiện lên trong đôi mắt cô lập tức tiêu tan.
Cố Thành Quân nghi hoặc:
- Em không sao chứ?
- Không sao, em chỉ hơi mệt thôi. – Minh Vi miễn cưỡng cười. – Dù sao đến khi về em sẽ gặp anh ấy, bây giờ không phải vội.
Cố Thành Quân không biết nói gì hơn.
Lúc đó Lý Trân đi theo bác sĩ đến khám lại. Bác sĩ và y tá kiểm tra một lượt, nói:
- Không có vấn đề gì lớn nữa rồi. Hôm nay cô Minh Vi có thể ra viện. Sau khi về nhà nghỉ ngơi mấy hôm là ổn. Sau này cần để ý đến sức khỏe hơn, cô hơi thiếu máu.
Minh Vi dĩ nhiên không muốn ở lại bệnh viện thêm nữa. Cố Thành Quân khuyên không được, đành bảo thư ký đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Khi đi Lý Trân mới nói với Minh Vi là công ty đã bố trí cho cô một căn hộ riêng ở tầng ba khu chung cư độc lập. Bà Vương đã tới đó dọn dẹp trước, sau khi Minh Vi xuất viện có thể dọn đến đó ở luôn.
Minh Vi nghĩ bụng mình đổi cái họa hai ngày bị giam lấy một hướng đi mới, một căn hộ mới, cũng coi như thỏa đáng. Vậy nên cô quay sang nói cám ơn đối với Cố Thành Quân, tiếp nhận thành ý đó.
Mấy người bọn họ rời khỏi bệnh viện một cách kín đáo rồi quay về công ty.
Trong căn hộ mới, Chung Thiên Dao đang giúp bà Vương trải ga giường còn Đường Hựu Đình lúi húi xếp dọn đồ trong phòng khách. Bà Vương liếc nhìn ra ngoài đó, nói nhỏ với Chung Thiên Dao:
- Có đúng là Minh Vi đang kết bạn với cậu ấy không?
- Minh Vi nói thế mà. – Chung Thiên Dao đáp. – Dì à, dì đừng nghĩ anh ấy trông như vậy là không thể làm chỗ dựa. Cháu nghe nói lần này Minh Vi được thả ra là nhờ đoạn video do anh ấy dựa vào quan hệ mới có.
- Thế à? – Bà Vương vốn nghĩ anh chàng Đường Hựu Đình này trông đẹp trai như vậy chưa chắc đã được việc gì, nhưng nghe lời Chung Thiên Dao nói liền lập tức có cảm tình. Bà lại quay sang nhìn Đường Hựu Đình thêm lần nữa, giờ đã thấy anh chàng cao lớn đẹp trai đó trông chín chắn và cẩn thận, rất đáng tin cậy.
Minh Vi cuối cùng cũng về đến cửa nhà mới. Mẹ và bạn thân cùng ra đón, ôm lấy cô trìu mến. Bà Vương xót ruột nhìn đứa con gái gầy tọp hẳn đi, vội vàng dắt cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ánh mắt Minh Vi nhìn xuyên qua hai người đó, gặp ngay ánh mắt của Hựu Đình.
Một nụ cười ấm áp hiện trên khuôn mặt tuyệt đẹp của anh. Anh dường như cũng gầy đi, dưới mắt hằn rõ quầng thâm, song niềm vui ngập tràn, ánh mắt như thiêu như đốt.
Minh Vi như bị độ nóng đó làm tổn thương, lạnh nhạt quay mặt đi rồi vào thẳng phòng ngủ.
Nụ cười của Đường Hựu Đình đông cứng trên khuôn mặt, anh chợt không biết phải làm gì. Cố nén lại sự nghi hoặc trong lòng, anh đi theo cô vào phòng ngủ. Bà Vương nhìn thấy anh vào theo nên ngoắc Chung Thiên Dao quay ra. Khi đó Minh Vi mới lên tiếng:
- Cám ơn Đường sư huynh đã quan tâm. Hiện giờ tôi đã không sao, đang muốn nghỉ ngơi, mời anh ngày khác hãy qua.
Đường Hựu Đình đứng sững ngay lại.
Tất cả mọi người đều biết anh và Minh Vi yêu nhau, anh không hiểu vì sao Minh Vi lại lạnh lùng xua đuổi mình như vậy.
Chung Thiên Dao thấy Đường Hựu Đình lúng túng bèn đứng ra hòa giải:
- Minh Vi, chắc cậu chưa biết đúng không. Đoạn video đó là do anh Hựu Đình tìm về.
Minh Vi gật đầu:
- Đường sư huynh, đại ân không thể cảm tạ bằng lời, tôi đã khắc ghi trong lòng rồi.
Một nỗi bất an chợt trào lên trong lòng Đường Hựu Đình. Anh bất chấp những người đang có mặt ở đó, nắm lấy tay của Minh Vi.
- Em làm sao thế? Đang giận anh à?
Minh Vi nhìn thẳng vào anh trong giây lát. Đôi mắt Đường Hựu Đình trong sáng, thẳng thắn đến mức vô cùng thành thật. Cũng phải, người đàn ông này cao ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không giả bộ để dối mình lừa người.
Dường như là anh không nhớ đã có chuyện gì.
Minh Vi thở dài một tiếng:
- Em thực sự rất mệt. Anh hãy về trước đi.
Đường Hựu Đình vẫn để ngoài tai, lỳ mặt ngồi yên không chịu đi. Anh cẩn thận đắp chăn cho Minh Vi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Niềm vui ngập tràn trên khuôn mặt anh, đó là niềm vui của việc nắm giữ trong tay vật báu mình đã đánh mất nhưng vừa tìm về được, song lại sợ làm hỏng nên vô cùng nâng niu trân trọng.
Vẻ mặt đó khiến cho mắt Minh Vi nóng bừng:
- Sao thế, em thấy khó chịu ở đâu à? - Đường Hựu Đình cúi người xuống, áp trán anh lên trán cô. - Ở đó không ai ức hiếp em chứ? Nếu có ai ức hiếp em, nhất định em phải nói với anh, anh tuyệt đối sẽ khiến hắn phải chịu hậu quả nặng nề.
- Không ai ức hiếp em. – Minh Vi mệt mỏi nói. – Chỉ là em thấy không khỏe thôi.
- Không sao, tất cả đều đã qua rồi. - Đường Hựu Đình mỉm cười nhìn cô, hôn lên bên má lạnh ngắt của cô, sao đó lại đặt đôi môi ấm nóng của mình lên mu bàn tay tím bầm vì vết kim truyền của cô.
- Minh Vi của chúng ta chịu khổ rồi. Bình thường đã gầy như vậy, giờ chẳng còn được bao nhiêu. Sao tay em giá thế này? Có phải vẫn còn lạnh không? - Đường Hựu Đình nói, khẽ cười một tiếng, giọng mỗi lúc một khan. – Lúc biết tin đó, cả người anh ù hết đi, còn tưởng họ lừa mình. Sau khi anh biết có chuyện với em thật, suýt nữa anh đã hóa điên. Em xảy ra chuyện lớn như vậy vào lúc anh không biết, phải chịu bao nhiêu khổ sở ở chỗ anh không biết…
Minh Vi vội quay người đi, nước mắt ứa ra chảy dần xuống tóc.
- Sao thế? - Đường Hựu Đình vội hỏi đầy lo lắng. – Em thấy khó chịu ở chỗ nào? Minh Vi, nói anh nghe xem. Hôm nay em kỳ lạ lắm…
Minh Vi nghe thấy những lời hỏi dồn đầy vẻ quan tâm của anh, trong lòng nổi giận đùng đùng. Cô lấy hết sức mình đẩy Đường Hựu Đình ra khỏi phòng, hét lên:
- Anh phiền phức quá. Đã bảo anh về rồi, lúc này em không muốn thấy anh.
Đường Hựu Đình sững sờ đứng ở cạnh giường. Những người bên ngoài nghe vậy đều chạy cả vảo. Cố Thành Quân gạt Đường Hựu Đình đang đứng chắn đường ra, chạy đến bên Minh Vi giữ cô lại.
- Không sao đâu. Em đừng xúc động quá. Việc này chúng tôi sẽ giải quyết, em cứ nghỉ ngơi trước đi.
Thấy Cố Thành Quân nói vậy, Lưu Triệu và Tiểu Hoàng cùng hợp sức kéo Đường Hựu Đình còn đang đứng đờ đẫn ra ngoài.
Sắc mặt Đường Hựu Đình xám xịt:
- Tôi không hiểu, liệu có phải cô ấy gặp chuyện gì ở trong trại không?
- Chúng ta về rồi nói. – Chung Thiên Dao kéo Đường Hựu Đình ra ngoài cửa. – Đàn ông các anh đúng là không hiểu tâm tư phụ nữ. Bây giờ là lúc nhắc lại những chuyện đó hay sao?
- Thế có gì không đúng? - Đường Hựu Đình càng không hiểu.
Chung Thiên Dao liếc xéo anh:
- Phụ nữ bọn em bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng vô cùng yếu đuối. Nhất là những người như Minh Vi, mới bị một gã đàn ông thô tục quấy rối. Gặp chuyện đen đủi này, đến tám phần là cô ấy không biết phải đối mặt với anh như thế nào, rồi lại cảm thấy đau lòng, vậy nên mới tỏ ra rất khó chịu.
Một nỗi đau khổ và căm giận không thể nói thành lời trào lên đầy ứ trong ngực Đường Hựu Đình, gần như khiến anh không thở nổi. Anh đứng tựa vào tường, ủ rũ cúi đầu, những lọn tóc dài xòa xuống che kín mắt. Chỉ qua vòm ngực đang phập phồng dữ dội của anh, Chung Thiên Dao mới biết người đàn ông đó đang tự trách mình ghê gớm.
- Nếu như hôm đó tôi không uống say…
- Đó không phải lỗi của anh. – Tiểu Hoàng nói. – Không ai biết trước được Lý Kỳ Vân lại lên cơn thần kinh trong ngày đó cả.
- Không phải đâu… - Đường Hựu Đình cay đắng nói: - Lý Kì Vân là người nhỏ nhen, từ lâu đã để bụng thù tôi rồi. Giá như tôi nhắc nhở Minh Vi đề phòng hắn thì…
- Chuyện gì qua rồi cho qua đi. – Lưu Triệu vỗ vỗ lên vai Đường Hựu Đình. – Mấy ngày nay cậu cũng tự trách mình đủ rồi, đừng gây thêm áp lực cho bản thân nữa. Đợi khi Minh Vi bình tĩnh lại, cậu đến nhận tội cũng vẫn kịp. Cô ấy sẽ tha thứ cho cậu.
Cửa thang máy mở ra, một người xuất hiện.
Khi nhìn rõ người đó là ai, Chung Thiên Dao cau mày với vẻ đề phòng:
- Tô Khả Tinh, cô đến đây làm gì?
Tô Khả Tinh lướt nhìn qua một lượt những người đang đứng ở hành lang, rõ ràng đã có sẵn chủ ý. Cô ta cười hết mực dịu dàng, nói:
- Đương nhiên là tôi đến thăm Minh Vi.
Chung Thiên Dao hoàn toàn không khách sáo:
- Cảm ơn, tuy nhiên Minh Vi đã ngủ rồi. Hơn nữa, bọn tôi không có quan hệ thân thiết với cô, để giỏ quả lại đây rồi cô có thể đi.
Tô Khả Tinh vẫn cười như không có chuyện gì, đưa giỏ trái cây cho Chung Thiên Dao. Chung Thiên Dao xách giỏ vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
- Người không liên quan gì, đi cũng được. – Tô Khả Tinh quay sang nhìn Đường Hựu Đình. – Anh Đường Hựu Đình, em có chuyện này muốn nói với anh.
Đường Hựu Đình nhìn nữ diễn viên từ trước đến nay chưa từng có quan hệ gì với mình. Khi đó tâm trạng của anh hết sức không thoải mái nên không có hứng thú xã giao:
- Có chuyện gì mai hãy nói.
Tô Khả Tinh cười hết sức duyên dáng, đưa tay ra. Trong bàn tay cô ta là một chiếc lắc tay bằng bạc có hình đầu lâu treo lủng lẳng.
Lưu Triệu lập tức nhận ra chiếc lắc đeo tay. Đó là chiếc lắc Triệu Thừa Trác tặng Đường Hựu Đình, từ trước đến nay anh chưa từng rời khỏi nó. Vì sao nó ở trong tay Tô Khả Tinh?
- Vì sao sợi lắc này lại ở trong tay cô? – Đường Hựu Đình đưa tay ra nhưng Tô Khả Tinh đã nhanh chóng thu về khiến anh bị hẫng.
- Anh không muốn biết em nhặt được nó ở đâu sao? – Tô Khả Tinh hỏi.
Đường Hựu Đình không buồn để ý đến cô ra, đi sượt qua thẳng ra thang máy.
Tô Khả Tinh bĩu môi, nói với niềm vui kẻ báo được thù:
- Người thân mật với anh trong gian phòng bao đó là em.
Đường Hựu Đình dừng chân lại. Một vẻ yên lặng đầy chết chóc tràn ngập hành lang.
Anh từ từ quay đầu lại từng chút một, bắt gặp nụ cười đắc ý của Tô Khả Tinh. Cô ta không phải không cảm thấy một luồng khí đầy nguy hiểm toát ra từ toàn thân Đường Hựu Đình, nhưng vì đang cầm đằng chuôi nên cô ta không hề sợ.
- Cô đang nói lung tung gì vậy? – Trong giọng nói khan khan của Đường Hựu Đình có sự cảnh cáo hết sức rõ ràng.
Tô Khả Tinh chế nhạo:
- Trông bộ dạng của anh kìa… Anh tưởng người hôm đó là ai hả? Là Chu Minh Vi chắc? Cô ta mà nhiệt tình đẩy ngã anh trên sa-lông, sau đó cởi quần áo anh ra như vậy hả?
Cô ta càng nói càng kinh khủng. Đường Hựu Đình túm mạnh lấy cổ áo cô ta, bắt cô ra phải im miệng. Lưu Triệu và Tiểu Hoàng thấy vậy thất kinh, vội vàng đi đến giảng hòa, cố hết sức mới tách được Đường Hựu Đình ra.
Tô Khả Tinh ho một tiếng, rồi bật cười ha hả:
- Anh rõ ràng vẫn nhớ mà, giả bộ quên như vậy cho ai xem? Vì chuyện này tôi bị Minh Vi cho ăn tát, lại suýt bị anh bóp chết. Món nợ này tôi phải tính toán thật kĩ càng, để xem anh sẽ bồi thường cho tôi như thế nào.
Đường Hựu Đình cảm thấy máu trong người đều đông đặc lại:
- Minh Vi… Cô ấy biết sao?
Không cần Tô Khả Tinh trả lời, Đường Hựu Đình cũng đã biết đáp án chắc chắn như vậy. Sự lạnh nhạt và cự tuyệt của Minh Vi, tất cả đều có thể lý giải một cách rõ ràng.
Cô ấy biết!
Lưu Triệu là người đầu tiên có phản ứng. Anh ta lập tức thấp giọng hỏi:
- Vậy cô muốn gì?
Ánh mắt Tô Khả Tinh vẫn lưu luyến nơi Đường Hựu Đình, song Đường Hựu Đình đang đắm chìm trong sự chấn động, gân xanh nổi rõ nắm đấm tay xiết chặt.
- Yên tâm. Tôi không đến tìm Đường Hựu Đình để đòi anh ấy chịu trách nhiệm. Tôi cũng không định tìm cách ngủ với anh ấy một đêm để đòi phải cưới.
Những ánh mắt lạnh như băng của Đường Hựu Đình lướt qua khuôn mặt Tô Khả Tinh mấy lần:
- Cũng coi như cô còn lý trí.
Tô Khả Tinh thấy tim mình thắt lại, song vẫn cố giữ tinh thần, cười nói:
- Tuy nhiên Đường Hựu Đình, dù anh đang chiếm ưu thế, nhưng cũng vẫn không thể vỗ đít đi như vậy được. Dựa vào đâu hai người có thể thanh cao trong sạch như thần tiên trên núi cao, còn tôi lại phải phủi mông cho các người. Tôi không đến nỗi thấp hèn như vậy, đã bị thiệt thòi sao có thể ngồi đó nhìn anh và Chu Minh Vi anh anh em em, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
- Rốt cuộc là ai bị thiệt đây? - Đường Hựu Đình cười mỉa mai.
- Dư luận bao giờ cũng đồng tình với phái nữ. – Tô Khả Tinh cười u ám. – Biết đâu tôi sẽ nói với mọi người là anh cưỡng bức tôi. Tôi cũng không ngại ngần việc khóc lóc kể lể với phóng viên từng chi tiết một.
- Đứa con gái này… - Tiêu Hoàng giận dữ kêu lên, song đã bị Lưu Triệu kéo lại.
Đường Hựu Đình hít sâu một hơi, sự ngạo mạn thường thấy lại xuất hiện trên khuôn mặt. Anh hơi hất cằm lên, nhìn xuống Tô Khả Tinh, giống hệt như đứng trên cao nhìn xuống một con côn trùng xấu xí.
- Không có bằng chứng, cô nói ra ai sẽ tin đây? Cô đã lên giường với bao nhiêu người trong giới giải trí này rồi, chỉ e rằng chính bản thân cô cũng không đếm được. Nếu cô định hãm hại tôi, những chuyện xấu xa của cô cũng bị lộ ra.
Tô Khả Tinh hung hăng nói:
- Đã ép tôi đến đường cùng, tôi chấp nhận tự làm mình tổn thương tám phần, để cho đối phương bị tổn hại mười phần. Làm ầm ĩ lên một trận, rồi tôi xem Chu Minh Vi có còn cần đến anh nữa hay không
- Được. – Cô cần bao nhiêu? - Đường Hựu Đình cực kỳ dứt khoát.
- Cái gì?
- Tiền chứ còn gì. Đây chẳng phải là mục đích của cô hay sao? - Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn Lưu Triệu. Lưu Triệu hiểu ý, quay sang nói cho Tô Khả Tinh:
- Bất luận là bao nhiêu tiền, thanh toán một lần cho xong hết để bịt miệng cô. Quy tắc trong giới này cũng không cần tôi nhắc lại làm gì. Sau khi tiền vào tài khoản, sự việc này coi như chấm dứt.
- Thế là xong hả? – Tô Khả Tinh tức giận.
- Nếu tôi là cô thì sẽ nhận tiền rồi biến đi. - Đường Hựu Đình ghé người về phía trước, áp sát Tô Khả Tinh. – Cô không chỉ đắc tội với tôi mà còn đắc tội với Minh Vi. Mà cô đắc tội với Minh Vi tức là đắc tội với Cố Thành Quân. Cô rất thân thiết với Lý Kỳ Vân, việc hắn bị loại khỏi giới này cũng đáng để cô suy nghĩ nhỉ.
Vì Đường Hựu Đình áp sát như vậy nên Tô Khả Tinh không thể kiểm soát nổi bản thân mình, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng. Song khi đó cô ta cũng nhìn thấy rõ trong mắt Đường Hựu Đình, ngoài sự coi khinh và rẻ rúng, còn có cả chán ghét lẫn hận thù.
Bọn họ từng có lúc thân mật với nhau đến như vậy, đó là thời khắc Tô Khả Tinh ở gần anh nhất. Tuy chỉ là tạm bợ, dù cho cô ta hạ thấp bản thân tới mức không thể chịu nổi, nhưng vẫn chấp nhận nuốt mật làm ngọt. Bởi vì từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ cam tâm.
Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, kèm theo đó là một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
- Không sao rồi. Em đang trong bệnh viện. Suýt chút nữa bị viêm phổi.
Minh Vi từ từ quay đầu lại:
- Cố…
Cố Thành Quân đỡ cô nằm xuống:
- Em đừng xúc động. Bác sĩ nói em hơi bị thiếu máu. Mẹ em vừa ở đây suốt cả đêm, mới về nhà nghỉ rồi.
Ký ức ngày hôm qua dần quay lại, Minh Vi thở dài một hơi:
- Em ngất đi sao?
- Em sốt cao quá. – Giọng nói của Cố Thành Quân hết mực nhẹ nhàng, mang theo một vẻ thương yêu mà chính anh cũng không nhận thấy.
Minh Vi bị ánh mắt và cả giọng nói đó làm cho mất tự nhiên:
- Làm phiền Chủ tịch quá.
- Đừng nói những lời khách sáo như vậy. – Cố Thành Quân khẽ cười. – Tất cả đều đi qua rồi, quan hệ xã hội đã được xử lý rất tốt, em không phải lo lắng nữa. Hiện giờ em cứ yên tâm dưỡng sức. Đến cuối năm có rất nhiều lễ trao giải thưởng, chắc chắn em sẽ phải đi nhận hai giải Diễn viên mới và Diễn viên được yêu thích nhất.
Đến dịp cuối năm là mùa trao giải thưởng, nếu như có sản phẩm, thêm vào đó công ty lại hoạt động tốt, một diễn viên đang nổi như Minh Vi chắc chắn nhận giải thưởng tới mỏi tay. Cô được minh oan, lật ngược tình thế, nên tất cả những vinh quang vốn có lại quay về chỗ cũ.
Minh Vi nói với vẻ áy náy:
- Lần này là do em thiếu thận trọng nên gây ra chuyện lớn, gây phiền phức quá nhiều cho công ty và mọi người.
- Đó không phải là lỗi của em. – Cố Thành Quân đưa tay ra định gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán Minh Vi. Nhưng đến giữa chừng, anh mới nhận thấy động tác đó không phải lắm nên bối rối rụt tay về.
- Lý Kỳ Vân quấy rối em, lại còn chơi trò ác để em bị tạm giữ hai ngày, tổn thất lớn về danh dự. Sự việc lần này cậu ta sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Công ty đã tổ chức họp và quyết định sẽ dừng hợp đồng với Lý Kỳ Vân một thời gian.
Đây cũng chỉ là một cách để che mắt. Cái gọi là một thời gian có thể ngắn có thể dài. Nếu chiếu theo mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, e rằng Lý Kỳ Vân khó có ngày được ngẩng đầu trở lại.
Minh Vi trái lại, không cảm thấy vui, nhưng vẫn tỏ ra phối hợp bằng cách nở nụ cười an ủi. Cơn sốt cao đã khiến cô như mất hết sức lực, nằm bẹp trên giường, sắc mặt trắng nhợt hệt như tấm ga bên dưới.
Cố Thành Quân rất muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, thậm chí, ôm cô một lát. Không phải như cái ôm khi đóng cùng một bộ phim, mà giống như một người đàn ông ôm ấp người phụ nữ mình yêu thương, trân trọng.
Song nụ cười của Minh Vi chỉ dừng lại trên khóe miệng. Trong mắt cô là cả một khoảng trống trầm buồn.
Cố Thành Quân im lặng hồi lầu, sau đó thử nói:
- Đường Hựu Đình cậu ấy…
Một sắc màu chợt lóe lên trong đôi mắt không còn sinh khí. Trái tim Cố Thành Quân chìm xuống, hơi buồn bực nói tiếp:
- Cậu ấy muốn đến trông em, nhưng bên ngoài nhiều phóng viên quá, sợ họ trông thấy lại viết lung tung. Để tôi nói cậu ấy gọi điện cho em nhé.
- Không cần đâu. – Giọng Minh Vi hơi lạnh nhạt. Ánh sáng vừa hiện lên trong đôi mắt cô lập tức tiêu tan.
Cố Thành Quân nghi hoặc:
- Em không sao chứ?
- Không sao, em chỉ hơi mệt thôi. – Minh Vi miễn cưỡng cười. – Dù sao đến khi về em sẽ gặp anh ấy, bây giờ không phải vội.
Cố Thành Quân không biết nói gì hơn.
Lúc đó Lý Trân đi theo bác sĩ đến khám lại. Bác sĩ và y tá kiểm tra một lượt, nói:
- Không có vấn đề gì lớn nữa rồi. Hôm nay cô Minh Vi có thể ra viện. Sau khi về nhà nghỉ ngơi mấy hôm là ổn. Sau này cần để ý đến sức khỏe hơn, cô hơi thiếu máu.
Minh Vi dĩ nhiên không muốn ở lại bệnh viện thêm nữa. Cố Thành Quân khuyên không được, đành bảo thư ký đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Khi đi Lý Trân mới nói với Minh Vi là công ty đã bố trí cho cô một căn hộ riêng ở tầng ba khu chung cư độc lập. Bà Vương đã tới đó dọn dẹp trước, sau khi Minh Vi xuất viện có thể dọn đến đó ở luôn.
Minh Vi nghĩ bụng mình đổi cái họa hai ngày bị giam lấy một hướng đi mới, một căn hộ mới, cũng coi như thỏa đáng. Vậy nên cô quay sang nói cám ơn đối với Cố Thành Quân, tiếp nhận thành ý đó.
Mấy người bọn họ rời khỏi bệnh viện một cách kín đáo rồi quay về công ty.
Trong căn hộ mới, Chung Thiên Dao đang giúp bà Vương trải ga giường còn Đường Hựu Đình lúi húi xếp dọn đồ trong phòng khách. Bà Vương liếc nhìn ra ngoài đó, nói nhỏ với Chung Thiên Dao:
- Có đúng là Minh Vi đang kết bạn với cậu ấy không?
- Minh Vi nói thế mà. – Chung Thiên Dao đáp. – Dì à, dì đừng nghĩ anh ấy trông như vậy là không thể làm chỗ dựa. Cháu nghe nói lần này Minh Vi được thả ra là nhờ đoạn video do anh ấy dựa vào quan hệ mới có.
- Thế à? – Bà Vương vốn nghĩ anh chàng Đường Hựu Đình này trông đẹp trai như vậy chưa chắc đã được việc gì, nhưng nghe lời Chung Thiên Dao nói liền lập tức có cảm tình. Bà lại quay sang nhìn Đường Hựu Đình thêm lần nữa, giờ đã thấy anh chàng cao lớn đẹp trai đó trông chín chắn và cẩn thận, rất đáng tin cậy.
Minh Vi cuối cùng cũng về đến cửa nhà mới. Mẹ và bạn thân cùng ra đón, ôm lấy cô trìu mến. Bà Vương xót ruột nhìn đứa con gái gầy tọp hẳn đi, vội vàng dắt cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ánh mắt Minh Vi nhìn xuyên qua hai người đó, gặp ngay ánh mắt của Hựu Đình.
Một nụ cười ấm áp hiện trên khuôn mặt tuyệt đẹp của anh. Anh dường như cũng gầy đi, dưới mắt hằn rõ quầng thâm, song niềm vui ngập tràn, ánh mắt như thiêu như đốt.
Minh Vi như bị độ nóng đó làm tổn thương, lạnh nhạt quay mặt đi rồi vào thẳng phòng ngủ.
Nụ cười của Đường Hựu Đình đông cứng trên khuôn mặt, anh chợt không biết phải làm gì. Cố nén lại sự nghi hoặc trong lòng, anh đi theo cô vào phòng ngủ. Bà Vương nhìn thấy anh vào theo nên ngoắc Chung Thiên Dao quay ra. Khi đó Minh Vi mới lên tiếng:
- Cám ơn Đường sư huynh đã quan tâm. Hiện giờ tôi đã không sao, đang muốn nghỉ ngơi, mời anh ngày khác hãy qua.
Đường Hựu Đình đứng sững ngay lại.
Tất cả mọi người đều biết anh và Minh Vi yêu nhau, anh không hiểu vì sao Minh Vi lại lạnh lùng xua đuổi mình như vậy.
Chung Thiên Dao thấy Đường Hựu Đình lúng túng bèn đứng ra hòa giải:
- Minh Vi, chắc cậu chưa biết đúng không. Đoạn video đó là do anh Hựu Đình tìm về.
Minh Vi gật đầu:
- Đường sư huynh, đại ân không thể cảm tạ bằng lời, tôi đã khắc ghi trong lòng rồi.
Một nỗi bất an chợt trào lên trong lòng Đường Hựu Đình. Anh bất chấp những người đang có mặt ở đó, nắm lấy tay của Minh Vi.
- Em làm sao thế? Đang giận anh à?
Minh Vi nhìn thẳng vào anh trong giây lát. Đôi mắt Đường Hựu Đình trong sáng, thẳng thắn đến mức vô cùng thành thật. Cũng phải, người đàn ông này cao ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không giả bộ để dối mình lừa người.
Dường như là anh không nhớ đã có chuyện gì.
Minh Vi thở dài một tiếng:
- Em thực sự rất mệt. Anh hãy về trước đi.
Đường Hựu Đình vẫn để ngoài tai, lỳ mặt ngồi yên không chịu đi. Anh cẩn thận đắp chăn cho Minh Vi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Niềm vui ngập tràn trên khuôn mặt anh, đó là niềm vui của việc nắm giữ trong tay vật báu mình đã đánh mất nhưng vừa tìm về được, song lại sợ làm hỏng nên vô cùng nâng niu trân trọng.
Vẻ mặt đó khiến cho mắt Minh Vi nóng bừng:
- Sao thế, em thấy khó chịu ở đâu à? - Đường Hựu Đình cúi người xuống, áp trán anh lên trán cô. - Ở đó không ai ức hiếp em chứ? Nếu có ai ức hiếp em, nhất định em phải nói với anh, anh tuyệt đối sẽ khiến hắn phải chịu hậu quả nặng nề.
- Không ai ức hiếp em. – Minh Vi mệt mỏi nói. – Chỉ là em thấy không khỏe thôi.
- Không sao, tất cả đều đã qua rồi. - Đường Hựu Đình mỉm cười nhìn cô, hôn lên bên má lạnh ngắt của cô, sao đó lại đặt đôi môi ấm nóng của mình lên mu bàn tay tím bầm vì vết kim truyền của cô.
- Minh Vi của chúng ta chịu khổ rồi. Bình thường đã gầy như vậy, giờ chẳng còn được bao nhiêu. Sao tay em giá thế này? Có phải vẫn còn lạnh không? - Đường Hựu Đình nói, khẽ cười một tiếng, giọng mỗi lúc một khan. – Lúc biết tin đó, cả người anh ù hết đi, còn tưởng họ lừa mình. Sau khi anh biết có chuyện với em thật, suýt nữa anh đã hóa điên. Em xảy ra chuyện lớn như vậy vào lúc anh không biết, phải chịu bao nhiêu khổ sở ở chỗ anh không biết…
Minh Vi vội quay người đi, nước mắt ứa ra chảy dần xuống tóc.
- Sao thế? - Đường Hựu Đình vội hỏi đầy lo lắng. – Em thấy khó chịu ở chỗ nào? Minh Vi, nói anh nghe xem. Hôm nay em kỳ lạ lắm…
Minh Vi nghe thấy những lời hỏi dồn đầy vẻ quan tâm của anh, trong lòng nổi giận đùng đùng. Cô lấy hết sức mình đẩy Đường Hựu Đình ra khỏi phòng, hét lên:
- Anh phiền phức quá. Đã bảo anh về rồi, lúc này em không muốn thấy anh.
Đường Hựu Đình sững sờ đứng ở cạnh giường. Những người bên ngoài nghe vậy đều chạy cả vảo. Cố Thành Quân gạt Đường Hựu Đình đang đứng chắn đường ra, chạy đến bên Minh Vi giữ cô lại.
- Không sao đâu. Em đừng xúc động quá. Việc này chúng tôi sẽ giải quyết, em cứ nghỉ ngơi trước đi.
Thấy Cố Thành Quân nói vậy, Lưu Triệu và Tiểu Hoàng cùng hợp sức kéo Đường Hựu Đình còn đang đứng đờ đẫn ra ngoài.
Sắc mặt Đường Hựu Đình xám xịt:
- Tôi không hiểu, liệu có phải cô ấy gặp chuyện gì ở trong trại không?
- Chúng ta về rồi nói. – Chung Thiên Dao kéo Đường Hựu Đình ra ngoài cửa. – Đàn ông các anh đúng là không hiểu tâm tư phụ nữ. Bây giờ là lúc nhắc lại những chuyện đó hay sao?
- Thế có gì không đúng? - Đường Hựu Đình càng không hiểu.
Chung Thiên Dao liếc xéo anh:
- Phụ nữ bọn em bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng vô cùng yếu đuối. Nhất là những người như Minh Vi, mới bị một gã đàn ông thô tục quấy rối. Gặp chuyện đen đủi này, đến tám phần là cô ấy không biết phải đối mặt với anh như thế nào, rồi lại cảm thấy đau lòng, vậy nên mới tỏ ra rất khó chịu.
Một nỗi đau khổ và căm giận không thể nói thành lời trào lên đầy ứ trong ngực Đường Hựu Đình, gần như khiến anh không thở nổi. Anh đứng tựa vào tường, ủ rũ cúi đầu, những lọn tóc dài xòa xuống che kín mắt. Chỉ qua vòm ngực đang phập phồng dữ dội của anh, Chung Thiên Dao mới biết người đàn ông đó đang tự trách mình ghê gớm.
- Nếu như hôm đó tôi không uống say…
- Đó không phải lỗi của anh. – Tiểu Hoàng nói. – Không ai biết trước được Lý Kỳ Vân lại lên cơn thần kinh trong ngày đó cả.
- Không phải đâu… - Đường Hựu Đình cay đắng nói: - Lý Kì Vân là người nhỏ nhen, từ lâu đã để bụng thù tôi rồi. Giá như tôi nhắc nhở Minh Vi đề phòng hắn thì…
- Chuyện gì qua rồi cho qua đi. – Lưu Triệu vỗ vỗ lên vai Đường Hựu Đình. – Mấy ngày nay cậu cũng tự trách mình đủ rồi, đừng gây thêm áp lực cho bản thân nữa. Đợi khi Minh Vi bình tĩnh lại, cậu đến nhận tội cũng vẫn kịp. Cô ấy sẽ tha thứ cho cậu.
Cửa thang máy mở ra, một người xuất hiện.
Khi nhìn rõ người đó là ai, Chung Thiên Dao cau mày với vẻ đề phòng:
- Tô Khả Tinh, cô đến đây làm gì?
Tô Khả Tinh lướt nhìn qua một lượt những người đang đứng ở hành lang, rõ ràng đã có sẵn chủ ý. Cô ta cười hết mực dịu dàng, nói:
- Đương nhiên là tôi đến thăm Minh Vi.
Chung Thiên Dao hoàn toàn không khách sáo:
- Cảm ơn, tuy nhiên Minh Vi đã ngủ rồi. Hơn nữa, bọn tôi không có quan hệ thân thiết với cô, để giỏ quả lại đây rồi cô có thể đi.
Tô Khả Tinh vẫn cười như không có chuyện gì, đưa giỏ trái cây cho Chung Thiên Dao. Chung Thiên Dao xách giỏ vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
- Người không liên quan gì, đi cũng được. – Tô Khả Tinh quay sang nhìn Đường Hựu Đình. – Anh Đường Hựu Đình, em có chuyện này muốn nói với anh.
Đường Hựu Đình nhìn nữ diễn viên từ trước đến nay chưa từng có quan hệ gì với mình. Khi đó tâm trạng của anh hết sức không thoải mái nên không có hứng thú xã giao:
- Có chuyện gì mai hãy nói.
Tô Khả Tinh cười hết sức duyên dáng, đưa tay ra. Trong bàn tay cô ta là một chiếc lắc tay bằng bạc có hình đầu lâu treo lủng lẳng.
Lưu Triệu lập tức nhận ra chiếc lắc đeo tay. Đó là chiếc lắc Triệu Thừa Trác tặng Đường Hựu Đình, từ trước đến nay anh chưa từng rời khỏi nó. Vì sao nó ở trong tay Tô Khả Tinh?
- Vì sao sợi lắc này lại ở trong tay cô? – Đường Hựu Đình đưa tay ra nhưng Tô Khả Tinh đã nhanh chóng thu về khiến anh bị hẫng.
- Anh không muốn biết em nhặt được nó ở đâu sao? – Tô Khả Tinh hỏi.
Đường Hựu Đình không buồn để ý đến cô ra, đi sượt qua thẳng ra thang máy.
Tô Khả Tinh bĩu môi, nói với niềm vui kẻ báo được thù:
- Người thân mật với anh trong gian phòng bao đó là em.
Đường Hựu Đình dừng chân lại. Một vẻ yên lặng đầy chết chóc tràn ngập hành lang.
Anh từ từ quay đầu lại từng chút một, bắt gặp nụ cười đắc ý của Tô Khả Tinh. Cô ta không phải không cảm thấy một luồng khí đầy nguy hiểm toát ra từ toàn thân Đường Hựu Đình, nhưng vì đang cầm đằng chuôi nên cô ta không hề sợ.
- Cô đang nói lung tung gì vậy? – Trong giọng nói khan khan của Đường Hựu Đình có sự cảnh cáo hết sức rõ ràng.
Tô Khả Tinh chế nhạo:
- Trông bộ dạng của anh kìa… Anh tưởng người hôm đó là ai hả? Là Chu Minh Vi chắc? Cô ta mà nhiệt tình đẩy ngã anh trên sa-lông, sau đó cởi quần áo anh ra như vậy hả?
Cô ta càng nói càng kinh khủng. Đường Hựu Đình túm mạnh lấy cổ áo cô ta, bắt cô ra phải im miệng. Lưu Triệu và Tiểu Hoàng thấy vậy thất kinh, vội vàng đi đến giảng hòa, cố hết sức mới tách được Đường Hựu Đình ra.
Tô Khả Tinh ho một tiếng, rồi bật cười ha hả:
- Anh rõ ràng vẫn nhớ mà, giả bộ quên như vậy cho ai xem? Vì chuyện này tôi bị Minh Vi cho ăn tát, lại suýt bị anh bóp chết. Món nợ này tôi phải tính toán thật kĩ càng, để xem anh sẽ bồi thường cho tôi như thế nào.
Đường Hựu Đình cảm thấy máu trong người đều đông đặc lại:
- Minh Vi… Cô ấy biết sao?
Không cần Tô Khả Tinh trả lời, Đường Hựu Đình cũng đã biết đáp án chắc chắn như vậy. Sự lạnh nhạt và cự tuyệt của Minh Vi, tất cả đều có thể lý giải một cách rõ ràng.
Cô ấy biết!
Lưu Triệu là người đầu tiên có phản ứng. Anh ta lập tức thấp giọng hỏi:
- Vậy cô muốn gì?
Ánh mắt Tô Khả Tinh vẫn lưu luyến nơi Đường Hựu Đình, song Đường Hựu Đình đang đắm chìm trong sự chấn động, gân xanh nổi rõ nắm đấm tay xiết chặt.
- Yên tâm. Tôi không đến tìm Đường Hựu Đình để đòi anh ấy chịu trách nhiệm. Tôi cũng không định tìm cách ngủ với anh ấy một đêm để đòi phải cưới.
Những ánh mắt lạnh như băng của Đường Hựu Đình lướt qua khuôn mặt Tô Khả Tinh mấy lần:
- Cũng coi như cô còn lý trí.
Tô Khả Tinh thấy tim mình thắt lại, song vẫn cố giữ tinh thần, cười nói:
- Tuy nhiên Đường Hựu Đình, dù anh đang chiếm ưu thế, nhưng cũng vẫn không thể vỗ đít đi như vậy được. Dựa vào đâu hai người có thể thanh cao trong sạch như thần tiên trên núi cao, còn tôi lại phải phủi mông cho các người. Tôi không đến nỗi thấp hèn như vậy, đã bị thiệt thòi sao có thể ngồi đó nhìn anh và Chu Minh Vi anh anh em em, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
- Rốt cuộc là ai bị thiệt đây? - Đường Hựu Đình cười mỉa mai.
- Dư luận bao giờ cũng đồng tình với phái nữ. – Tô Khả Tinh cười u ám. – Biết đâu tôi sẽ nói với mọi người là anh cưỡng bức tôi. Tôi cũng không ngại ngần việc khóc lóc kể lể với phóng viên từng chi tiết một.
- Đứa con gái này… - Tiêu Hoàng giận dữ kêu lên, song đã bị Lưu Triệu kéo lại.
Đường Hựu Đình hít sâu một hơi, sự ngạo mạn thường thấy lại xuất hiện trên khuôn mặt. Anh hơi hất cằm lên, nhìn xuống Tô Khả Tinh, giống hệt như đứng trên cao nhìn xuống một con côn trùng xấu xí.
- Không có bằng chứng, cô nói ra ai sẽ tin đây? Cô đã lên giường với bao nhiêu người trong giới giải trí này rồi, chỉ e rằng chính bản thân cô cũng không đếm được. Nếu cô định hãm hại tôi, những chuyện xấu xa của cô cũng bị lộ ra.
Tô Khả Tinh hung hăng nói:
- Đã ép tôi đến đường cùng, tôi chấp nhận tự làm mình tổn thương tám phần, để cho đối phương bị tổn hại mười phần. Làm ầm ĩ lên một trận, rồi tôi xem Chu Minh Vi có còn cần đến anh nữa hay không
- Được. – Cô cần bao nhiêu? - Đường Hựu Đình cực kỳ dứt khoát.
- Cái gì?
- Tiền chứ còn gì. Đây chẳng phải là mục đích của cô hay sao? - Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn Lưu Triệu. Lưu Triệu hiểu ý, quay sang nói cho Tô Khả Tinh:
- Bất luận là bao nhiêu tiền, thanh toán một lần cho xong hết để bịt miệng cô. Quy tắc trong giới này cũng không cần tôi nhắc lại làm gì. Sau khi tiền vào tài khoản, sự việc này coi như chấm dứt.
- Thế là xong hả? – Tô Khả Tinh tức giận.
- Nếu tôi là cô thì sẽ nhận tiền rồi biến đi. - Đường Hựu Đình ghé người về phía trước, áp sát Tô Khả Tinh. – Cô không chỉ đắc tội với tôi mà còn đắc tội với Minh Vi. Mà cô đắc tội với Minh Vi tức là đắc tội với Cố Thành Quân. Cô rất thân thiết với Lý Kỳ Vân, việc hắn bị loại khỏi giới này cũng đáng để cô suy nghĩ nhỉ.
Vì Đường Hựu Đình áp sát như vậy nên Tô Khả Tinh không thể kiểm soát nổi bản thân mình, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng. Song khi đó cô ta cũng nhìn thấy rõ trong mắt Đường Hựu Đình, ngoài sự coi khinh và rẻ rúng, còn có cả chán ghét lẫn hận thù.
Bọn họ từng có lúc thân mật với nhau đến như vậy, đó là thời khắc Tô Khả Tinh ở gần anh nhất. Tuy chỉ là tạm bợ, dù cho cô ta hạ thấp bản thân tới mức không thể chịu nổi, nhưng vẫn chấp nhận nuốt mật làm ngọt. Bởi vì từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ cam tâm.