[Khoa huyễn] [Truyện Hoàn] Bách Xuyên - MUALARUNG91
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,780
- Điểm cảm xúc
- 578
- Điểm
- 113

-
Featured
- #11
Chương 10:
Người thần bí - Bet
Mân Hòa Hiếu vẫn một bộ trầm tĩnh như nước phân phó, trời biết lưng áo ông đã sớm ướt sủng vì mồ hôi lạnh.
Ông đã hơn một năm không trực tiếp ra chiến trường, kẻ địch giấu mặt đằng sau lại có khả năng là một con DEH cấp sáu thậm chí là cấp bảy. Mà ông chỉ mới thăng lên cấp bảy không lâu, thực lực chưa đủ ngưng thật.
Nếu đánh cùng cấp sáu may ra còn một đường sinh cơ, vì dù sao DEH đều mạnh hơn nhân loại cùng cấp. Đó là chưa kể những con DEH dưới trướng con DEH kia. Bọn chúng cũng là một rắc rối lớn.
Nếu là con DEH cấp tướng kia thuộc cấp sáu, mình sẽ để Bách Xuyến cùng nó đánh, sau đó khi nó đuối, mình sẽ cho nó một kích trí mạng. Còn nếu là con cấp bảy, nếu không thể tránh được, vậy thì mình chỉ có thể bác một bác.
Nếu thật lần này đụng vào DEH cấp bảy thật, mình muốn tránh cũng không kịp, mà bọn nhóc trong đội đối đầu nó chỉ có đưa đồ ăn. Chết tiệt!
Mân Hòa Hiếu nghiến răng cấm ken két, ông bước nhanh rời đi khỏi văn phòng đến phòng chứa đồ tác chiến của mình lấy giáp phục mặc vào, cũng lấy ra chìa khóa mở tủ sắt lấy ra thêm vũ khí đặc chế chuyên dùng đối phó DEH tăng cường thêm.
Cầm chiếc rương mới lấy từ tủ sắt ra, ông khẽ nhíu mày rậm, nghĩ thầm. Hy vọng sẽ không cần dùng đến mày.
Bách Xuyên tuy không thích cái tính của vị sếp mới, nhưng giờ phút này thấy hàng loạt biểu hiện của ông, anh liền có chút tin phục đối phương.
Anh có thể nhận ra sâu trong ánh mắt đen đặc kia được che giấu rất khá sự lo lắng và chút... sợ hãi. Nhưng sự bình tĩnh ứng đối và phân phối công tác cùng bước đi không hề lưỡng lự của đối phương khiến anh cảm phục.
Có ai mà khi đi đối đầu với kẻ địch mạnh không nắm rõ được đầy đủ thông tin lại không lo sợ bất an chứ? Điều quan trọng là dù sợ hãi nhưng đối phương vẫn cố nén nó xuống ,vì đồng đội mà bước ra bước chân mình.
Ông ấy là thực sự lo lắng cho các thành viên đội beta và đang trên đường đi giải cứu họ, dù biết con đường phía trước không dễ đi. Chỉ điều này thôi, vậy là đủ rồi.
Bách Xuyên mím môi, anh cùng các thành viên khác trong đội lập tức hành động lên, mặc giáp mặc giáp, chuẩn bị lương khô nước uống dạng viên nén tùy thân phòng cho mọi trường hợp, các vật dụng cần thiết khác,... vũ khí? Anh không dùng được.
Không nói dị ăng của anh đăng ký là cường hóa tự thân, lấy thân thể làm vũ khí dùng cứng đối cứng với địch. Lại nói, dị năng thật sự của anh là ‘cắn nuốt’, đem sinh mệnh lực cùng năng lượng của kẻ địch thôn phệ, hấp thu làm thành năng lượng của mình.
Năng lượng thu được đem thân thể cải tạo tăng cường lên, đồng thời gia tăng sức mạnh tự thân. Trong chiến đấu, chỉ cần không trong một kích lập tức đánh chết anh, thì dù mạnh đến đâu, theo thời gian cuộc chiến đấu kéo giãn càng dài thì lợi thế sẽ dần nghiên cán cân về phía anh. Đối thủ không bị anh đánh chết cũng sẽ bị anh hút khô đến chết.
Nếu người khác càng đánh lâu, bị tiêu hao lực lượng nhiều càng yếu đi, thì ngược lại đối với Bách Xuyên mà nói, anh càng đánh lâu càng mạnh lên.
Vì năng lực đặc biệt này của mình anh cũng không dám cùng người khác quá thân cận sợ bị nhìn ra manh mối.
Bách Xuyên đi thẳng đến phòng thay đồ riêng của mình, dừng lại trước chiếc tủ đứng có đính tên mình, anh nhanh chóng dùng vân tay mở khóa sau đó lấy tốc độ không đến hai phút để thu thập các vật dụng cần thiết cho vào balo nhỏ tùy thân, kiểm tra lại trang bị, quần áo trên người, ok, tất cả hoàn hảo.
Ngay khi Bách Xuyên định cất bước rời đi phòng thay đồ chuẩn bị chạy đến chỗ tập họp thì như cảm giác được có người, ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía bóng ma che khuất đằng sau kệ sách bên phải, toàn thân căn chặt tiến vào tư thái phòng vệ, cảnh giác cao độ.
Anh quát : “Ai? Đi ra.”
Từ bóng ma phái sau kệ sách cao đến giáp đỉnh trần nhà, âm thanh nam tính hơi khàn khàn vang lên: “Ha ha, không hổ là ‘Kẻ Điên’, cao thủ xếp hạng mười bảy trong top năm mươi các hunter hàng đầu của Đại Việt.”
Đối phương dùng máy biến âm nên giọng nói của hắn nghe vào tai cho người khác cảm giác rất kỳ cục. Người nọ đưa hai tay lên làm động tác đầu hàng, chậm rãi bước ra khỏi bóng ma góc khuất ban đầu hiển lộ ra chân thân. Hắn nói: “Không cần căng thẳng, tôi là một người bạn của hiệp hội hunter Đại Việt quốc. Tôi đến với thiện chí.”
Người này nhìn từ bên ngoài cách ăn mặc và giọng nói có lẽ là một vị nam tính.
Vì sao nói có lẽ, bởi đối phương bao bản thân lại khá kín mít. Trang phục bên trong màu đen, bên ngoài khoác áo bành tô to rộng thùng thình, chiếc mũ rộng vành lụp xụp, bộ kính râm to bản và chiếc khẩu trang che gần hết toàn bộ gương mặt.
Đối phương có dáng người hơi thiên về nhỏ gầy, không cao, chỉ tầm một mét sáu, chân mang giày da màu đen bên trên dính một ít bùn đất nửa khô ráo. Hai tay hắn đều đeo găng tay có cùng tông màu đen nốt. Dường như hắn rất thích màu sắc này vậy.
Có lẽ, bởi màu đen khi hành động bí mật trong bóng đêm mà không muốn gây chú ý thì đây chính là một màu sắc được đề cử cao nhất.
Nam nhân, cứ tạm xem như là nam nhân đi.
Nam nhân nọ đi ra đứng đối diện với Bách Xuyên, cách anh khoản hai mét, hắn nói: “Xin chào, vì biết quý ngài Bách Xuyên đây đang đuổi thời gian nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.
Trước hết, hãy gọi tôi là Bet. Xin nhấn mạnh rằng, tôi thực sự là một người bạn của hiệp hội này. Xin nghe hết và đừng ngắt lời tôi.”
Nam nhân cũng chính là gã tự xưng mình là Bet nói tiếp: “Đáng lẽ tôi muốn đem thứ này cho chủ tịch của anh bạn, nhưng là tôi hiện đã bị theo dõi. Vì thế, chỉ có thể lùi một bước đưa cho anh bạn. Tôi nghĩ anh bạn sẽ cần nó, bên trong thứ này có một só thông tin quan trọng có lẽ sẽ giúp ích chút gì đấy cho hành động kế tiếp của anh và đồng đội anh.”
Bet vừa nói vừa làm ảo thuật, các ngón tay hơi gập lại vào lòng bàn tay rồi mở ra, xoay nhẹ cổ tay, lúc này một chiếc USB nhỏ gọn cỡ ngón út màu đen xuất hiện giữa hai ngón tay đối phương và được chúng kẹp lấy. Bet đem USB màu đen ném cho Bách Xuyên.
Bách Xuyên nâng tay chụp lấy vật nhỏ được ném tới. Tất nhiên là anh đã đem năng lượng dị năng quán tính vào lòng bàn tay, cũng như tạo thành một lớp giáp vô hình bao phủ toàn bộ cơ thể hòng chuẩn bị sẵng sàng trong mọi tình huống phát sinh. Đây là bản năng anh luyện thành từ khi trở thành thức tỉnh giả và trong quá trình làm một hunter chiến đấu ở đầu chiến tuyến.
Bách Xuyên nhanh chóng đánh giá chiếc USB trong tay. Anh kinh giác phát hiện, nó cư nhiên là một sản phẩm đặc chế mới nhất hiện nay, có giá không hề thấp và sản lượng giới hạn.
Anh không rõ thân phận người tự xưng là Bet này có thân phận địa vị thật sự ra sao, nhưng anh biết sở hữu chiếc USB trông rất bình phàm này sẽ chẳng thể bình đi đâu.
Bởi người có thể sở hữu thứ này đều là không phú tức quý và còn phải có nhân mạch cùng địa vị tương đương ngạnh mới được.
Dù sao vật này trên thế giới hiện chỉ có duy nhất năm cái. Một phần là do tài liệu quá hiếm có, còn lại là vì tính năng tiên tiến của nó quá khó được. Nghe đâu người sáng tạo ra thứ này không phải nhân loại mà là một con DEH có trí tuệ siêu cấp.
Nhận ra giá trị không bình thường của vật nhỏ trong tay, khiến Bách Xuyên càng thêm cảnh giác cao độ. Anh thận trọng nhìn đối phương hỏi: “Ông làm việc cho ai? Có mục đích gì?”
Nam nhân cười lắc đầu, đáp: “Ha ha, việc này cậu không cần biết. Dù sao chuyện của tôi ở đây cũng xong rồi.”
Bét dùng ngón trỏ chỉ về phía chiếc USB trong tay Bách Xuyên nói: “À, nhớ là xong việc hãy đem nó trực tiếp giao cho chủ tịch của các anh, hoặc một trong hai vị thái thượng trưởng lão kia.
Nhớ là phải trực tiếp đưa tận tay không thể qua trung gian bất kỳ ai. Và cuối cùng, anh bạn tốt nhất nên đem chuyện chúng ta gặp mặt lần này ném đi luôn đi.
Đừng nhớ, nhớ rõ chỉ tổ đem đến vô vàng phiền toái cho anh mà thôi. Sau hết, lại cho anh bạn một chút nhắc nhở: ‘Có không ít thế lực lớn đang theo dõi vụ ở vùng núi Trảng Liêm kia.’
Vậy thôi, chúc anh ban may mắn, cúi chào.”
Sau khi nói cho Bách Xuyên một số việc cần lưu ý cùng lời nhắc nhở mơ hồ, một viên bi màu trắng ngà cỡ đầu ngón tay cái từ trong áo khoát của gã rơi xuống sàn nhà, bum, một âm thanh nổ vang nhỏ, viên bi nổ tung và phát ra khói trắng mãnh liệt đem toàn bộ thân hình nam nhân che dấu đi trong giây lát. Đến khi khói tan, người cũng đã không thấy.
‘Người này có thân thủ rất lợi hại, không biết tu vi thực chiến ra sao, nhưng ít nhất là về mặt ẩn núp hơi thở cùng di chuyển là nhất lưu. Hắn rời đi mà một chút âm thanh cũng không có. Phải nói là ngay từ đầu, nếu đối phương không cố tình thả ra hơi thở thì mình cũng chưa chắc phát giác được.’ Bách Xuyên cúi đầu nhìn chiếc USB nhỏ xinh trong tay, ánh mắt sâu thẳm nghĩ.
‘Người kia nói chỉ có thể trực tiếp đưa cái USB này cho chủ tịch hoặc hai thái thượng trưởng lão. Nghĩa là những người xung quanh còn lại không thể tin. Ít nhất là không thể đặt niềm tin tuyệt đối vào người khác, cho dù là đồng đội.
Cái câu [các thế lực khác cũng đang chú ý khu vực kia] và ám chỉ người trong hội khổng thể tin, tức là trong hội có chuột và con chuột hay những con chuột này thuộc về những thế lực lớn. Đồng thời các thế lực đó đang chú ý vụ lần này, hay đúng hơn là thông tin ở bên trong chiếc USB nho nhỏ này, mà cái này cùng vụ lần này bọn họ theo có liên hệ với nhau. Chỉ là không biết liên quan nhiều ít.
Người kia e ngại nội tặc gián điệp trong hiệp hội, sợ chiếc USB này rơi vào tay các thế lực khác, trong khi bản thân hắn đã bị đối phương chú ý, không thể đích thân đem tư liệu gửi đi. Thế nên mới có cuộc trạm mặt này.
Bách Xuyên biết trong hội người ra vào nhiều như vậy sao có thể sạch sẽ. Có một hai con chuột mới là bình thường.
Theo như tiến trình biến hóa của sự việc trước mặt đến xem, nói không chừng đằng sau vụ án lần này sẽ có liên lụy không nhỏ đâu. Thú vị, thật kích thích, không phải sao?
Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người liên lụy trong đó ngã xuống và ai được hưởng lợi cuối ván đánh bạc này đây?
Mà thôi, dù sao điều đó cũng không can gì đến mình. Ai đánh cờ mặc ai, chỉ cần đừng đem mình tính kế đi vào, nếu là dám đem mình xem như quân cờ, như vậy... ha hả sẽ vui lắm đấy.
Nói đi thì nghĩ lại, mình có nên nhúng vào một tay đem vũng nước đục này quấy lên thêm không nhỉ? Ít là cũng khiến cho lũ no cơm dững mỡ không việc gì làm kiếm việc kia chịu một chút tổn thất cùng giáo huấn chứ nhỉ?
Tuy hiện giờ mình không có thực lực đem bọn họ thế nào, nhưng vẫn là cần thiết tỏ vẻ một chút, bằng không những đồng bạn đã ngã xuống kia của mình chẳng phải chết một cách vô giá trị sao?
Thời gian còn dài, một ngày nào đó, mình sẽ khiến lũ rởm thích đem người khác làm quân cờ để đánh đấu với nhau kia phải trả giá. Một ngày nào đó.
Bách Xuyên tay cầm USC, ánh mắt phát ra ánh sáng đen tối khiếp người.
Mân Hòa Hiếu vẫn một bộ trầm tĩnh như nước phân phó, trời biết lưng áo ông đã sớm ướt sủng vì mồ hôi lạnh.
Ông đã hơn một năm không trực tiếp ra chiến trường, kẻ địch giấu mặt đằng sau lại có khả năng là một con DEH cấp sáu thậm chí là cấp bảy. Mà ông chỉ mới thăng lên cấp bảy không lâu, thực lực chưa đủ ngưng thật.
Nếu đánh cùng cấp sáu may ra còn một đường sinh cơ, vì dù sao DEH đều mạnh hơn nhân loại cùng cấp. Đó là chưa kể những con DEH dưới trướng con DEH kia. Bọn chúng cũng là một rắc rối lớn.
Nếu là con DEH cấp tướng kia thuộc cấp sáu, mình sẽ để Bách Xuyến cùng nó đánh, sau đó khi nó đuối, mình sẽ cho nó một kích trí mạng. Còn nếu là con cấp bảy, nếu không thể tránh được, vậy thì mình chỉ có thể bác một bác.
Nếu thật lần này đụng vào DEH cấp bảy thật, mình muốn tránh cũng không kịp, mà bọn nhóc trong đội đối đầu nó chỉ có đưa đồ ăn. Chết tiệt!
Mân Hòa Hiếu nghiến răng cấm ken két, ông bước nhanh rời đi khỏi văn phòng đến phòng chứa đồ tác chiến của mình lấy giáp phục mặc vào, cũng lấy ra chìa khóa mở tủ sắt lấy ra thêm vũ khí đặc chế chuyên dùng đối phó DEH tăng cường thêm.
Cầm chiếc rương mới lấy từ tủ sắt ra, ông khẽ nhíu mày rậm, nghĩ thầm. Hy vọng sẽ không cần dùng đến mày.
Bách Xuyên tuy không thích cái tính của vị sếp mới, nhưng giờ phút này thấy hàng loạt biểu hiện của ông, anh liền có chút tin phục đối phương.
Anh có thể nhận ra sâu trong ánh mắt đen đặc kia được che giấu rất khá sự lo lắng và chút... sợ hãi. Nhưng sự bình tĩnh ứng đối và phân phối công tác cùng bước đi không hề lưỡng lự của đối phương khiến anh cảm phục.
Có ai mà khi đi đối đầu với kẻ địch mạnh không nắm rõ được đầy đủ thông tin lại không lo sợ bất an chứ? Điều quan trọng là dù sợ hãi nhưng đối phương vẫn cố nén nó xuống ,vì đồng đội mà bước ra bước chân mình.
Ông ấy là thực sự lo lắng cho các thành viên đội beta và đang trên đường đi giải cứu họ, dù biết con đường phía trước không dễ đi. Chỉ điều này thôi, vậy là đủ rồi.
Bách Xuyên mím môi, anh cùng các thành viên khác trong đội lập tức hành động lên, mặc giáp mặc giáp, chuẩn bị lương khô nước uống dạng viên nén tùy thân phòng cho mọi trường hợp, các vật dụng cần thiết khác,... vũ khí? Anh không dùng được.
Không nói dị ăng của anh đăng ký là cường hóa tự thân, lấy thân thể làm vũ khí dùng cứng đối cứng với địch. Lại nói, dị năng thật sự của anh là ‘cắn nuốt’, đem sinh mệnh lực cùng năng lượng của kẻ địch thôn phệ, hấp thu làm thành năng lượng của mình.
Năng lượng thu được đem thân thể cải tạo tăng cường lên, đồng thời gia tăng sức mạnh tự thân. Trong chiến đấu, chỉ cần không trong một kích lập tức đánh chết anh, thì dù mạnh đến đâu, theo thời gian cuộc chiến đấu kéo giãn càng dài thì lợi thế sẽ dần nghiên cán cân về phía anh. Đối thủ không bị anh đánh chết cũng sẽ bị anh hút khô đến chết.
Nếu người khác càng đánh lâu, bị tiêu hao lực lượng nhiều càng yếu đi, thì ngược lại đối với Bách Xuyên mà nói, anh càng đánh lâu càng mạnh lên.
Vì năng lực đặc biệt này của mình anh cũng không dám cùng người khác quá thân cận sợ bị nhìn ra manh mối.
Bách Xuyên đi thẳng đến phòng thay đồ riêng của mình, dừng lại trước chiếc tủ đứng có đính tên mình, anh nhanh chóng dùng vân tay mở khóa sau đó lấy tốc độ không đến hai phút để thu thập các vật dụng cần thiết cho vào balo nhỏ tùy thân, kiểm tra lại trang bị, quần áo trên người, ok, tất cả hoàn hảo.
Ngay khi Bách Xuyên định cất bước rời đi phòng thay đồ chuẩn bị chạy đến chỗ tập họp thì như cảm giác được có người, ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía bóng ma che khuất đằng sau kệ sách bên phải, toàn thân căn chặt tiến vào tư thái phòng vệ, cảnh giác cao độ.
Anh quát : “Ai? Đi ra.”
Từ bóng ma phái sau kệ sách cao đến giáp đỉnh trần nhà, âm thanh nam tính hơi khàn khàn vang lên: “Ha ha, không hổ là ‘Kẻ Điên’, cao thủ xếp hạng mười bảy trong top năm mươi các hunter hàng đầu của Đại Việt.”
Đối phương dùng máy biến âm nên giọng nói của hắn nghe vào tai cho người khác cảm giác rất kỳ cục. Người nọ đưa hai tay lên làm động tác đầu hàng, chậm rãi bước ra khỏi bóng ma góc khuất ban đầu hiển lộ ra chân thân. Hắn nói: “Không cần căng thẳng, tôi là một người bạn của hiệp hội hunter Đại Việt quốc. Tôi đến với thiện chí.”
Người này nhìn từ bên ngoài cách ăn mặc và giọng nói có lẽ là một vị nam tính.
Vì sao nói có lẽ, bởi đối phương bao bản thân lại khá kín mít. Trang phục bên trong màu đen, bên ngoài khoác áo bành tô to rộng thùng thình, chiếc mũ rộng vành lụp xụp, bộ kính râm to bản và chiếc khẩu trang che gần hết toàn bộ gương mặt.
Đối phương có dáng người hơi thiên về nhỏ gầy, không cao, chỉ tầm một mét sáu, chân mang giày da màu đen bên trên dính một ít bùn đất nửa khô ráo. Hai tay hắn đều đeo găng tay có cùng tông màu đen nốt. Dường như hắn rất thích màu sắc này vậy.
Có lẽ, bởi màu đen khi hành động bí mật trong bóng đêm mà không muốn gây chú ý thì đây chính là một màu sắc được đề cử cao nhất.
Nam nhân, cứ tạm xem như là nam nhân đi.
Nam nhân nọ đi ra đứng đối diện với Bách Xuyên, cách anh khoản hai mét, hắn nói: “Xin chào, vì biết quý ngài Bách Xuyên đây đang đuổi thời gian nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.
Trước hết, hãy gọi tôi là Bet. Xin nhấn mạnh rằng, tôi thực sự là một người bạn của hiệp hội này. Xin nghe hết và đừng ngắt lời tôi.”
Nam nhân cũng chính là gã tự xưng mình là Bet nói tiếp: “Đáng lẽ tôi muốn đem thứ này cho chủ tịch của anh bạn, nhưng là tôi hiện đã bị theo dõi. Vì thế, chỉ có thể lùi một bước đưa cho anh bạn. Tôi nghĩ anh bạn sẽ cần nó, bên trong thứ này có một só thông tin quan trọng có lẽ sẽ giúp ích chút gì đấy cho hành động kế tiếp của anh và đồng đội anh.”
Bet vừa nói vừa làm ảo thuật, các ngón tay hơi gập lại vào lòng bàn tay rồi mở ra, xoay nhẹ cổ tay, lúc này một chiếc USB nhỏ gọn cỡ ngón út màu đen xuất hiện giữa hai ngón tay đối phương và được chúng kẹp lấy. Bet đem USB màu đen ném cho Bách Xuyên.
Bách Xuyên nâng tay chụp lấy vật nhỏ được ném tới. Tất nhiên là anh đã đem năng lượng dị năng quán tính vào lòng bàn tay, cũng như tạo thành một lớp giáp vô hình bao phủ toàn bộ cơ thể hòng chuẩn bị sẵng sàng trong mọi tình huống phát sinh. Đây là bản năng anh luyện thành từ khi trở thành thức tỉnh giả và trong quá trình làm một hunter chiến đấu ở đầu chiến tuyến.
Bách Xuyên nhanh chóng đánh giá chiếc USB trong tay. Anh kinh giác phát hiện, nó cư nhiên là một sản phẩm đặc chế mới nhất hiện nay, có giá không hề thấp và sản lượng giới hạn.
Anh không rõ thân phận người tự xưng là Bet này có thân phận địa vị thật sự ra sao, nhưng anh biết sở hữu chiếc USB trông rất bình phàm này sẽ chẳng thể bình đi đâu.
Bởi người có thể sở hữu thứ này đều là không phú tức quý và còn phải có nhân mạch cùng địa vị tương đương ngạnh mới được.
Dù sao vật này trên thế giới hiện chỉ có duy nhất năm cái. Một phần là do tài liệu quá hiếm có, còn lại là vì tính năng tiên tiến của nó quá khó được. Nghe đâu người sáng tạo ra thứ này không phải nhân loại mà là một con DEH có trí tuệ siêu cấp.
Nhận ra giá trị không bình thường của vật nhỏ trong tay, khiến Bách Xuyên càng thêm cảnh giác cao độ. Anh thận trọng nhìn đối phương hỏi: “Ông làm việc cho ai? Có mục đích gì?”
Nam nhân cười lắc đầu, đáp: “Ha ha, việc này cậu không cần biết. Dù sao chuyện của tôi ở đây cũng xong rồi.”
Bét dùng ngón trỏ chỉ về phía chiếc USB trong tay Bách Xuyên nói: “À, nhớ là xong việc hãy đem nó trực tiếp giao cho chủ tịch của các anh, hoặc một trong hai vị thái thượng trưởng lão kia.
Nhớ là phải trực tiếp đưa tận tay không thể qua trung gian bất kỳ ai. Và cuối cùng, anh bạn tốt nhất nên đem chuyện chúng ta gặp mặt lần này ném đi luôn đi.
Đừng nhớ, nhớ rõ chỉ tổ đem đến vô vàng phiền toái cho anh mà thôi. Sau hết, lại cho anh bạn một chút nhắc nhở: ‘Có không ít thế lực lớn đang theo dõi vụ ở vùng núi Trảng Liêm kia.’
Vậy thôi, chúc anh ban may mắn, cúi chào.”
Sau khi nói cho Bách Xuyên một số việc cần lưu ý cùng lời nhắc nhở mơ hồ, một viên bi màu trắng ngà cỡ đầu ngón tay cái từ trong áo khoát của gã rơi xuống sàn nhà, bum, một âm thanh nổ vang nhỏ, viên bi nổ tung và phát ra khói trắng mãnh liệt đem toàn bộ thân hình nam nhân che dấu đi trong giây lát. Đến khi khói tan, người cũng đã không thấy.
‘Người này có thân thủ rất lợi hại, không biết tu vi thực chiến ra sao, nhưng ít nhất là về mặt ẩn núp hơi thở cùng di chuyển là nhất lưu. Hắn rời đi mà một chút âm thanh cũng không có. Phải nói là ngay từ đầu, nếu đối phương không cố tình thả ra hơi thở thì mình cũng chưa chắc phát giác được.’ Bách Xuyên cúi đầu nhìn chiếc USB nhỏ xinh trong tay, ánh mắt sâu thẳm nghĩ.
‘Người kia nói chỉ có thể trực tiếp đưa cái USB này cho chủ tịch hoặc hai thái thượng trưởng lão. Nghĩa là những người xung quanh còn lại không thể tin. Ít nhất là không thể đặt niềm tin tuyệt đối vào người khác, cho dù là đồng đội.
Cái câu [các thế lực khác cũng đang chú ý khu vực kia] và ám chỉ người trong hội khổng thể tin, tức là trong hội có chuột và con chuột hay những con chuột này thuộc về những thế lực lớn. Đồng thời các thế lực đó đang chú ý vụ lần này, hay đúng hơn là thông tin ở bên trong chiếc USB nho nhỏ này, mà cái này cùng vụ lần này bọn họ theo có liên hệ với nhau. Chỉ là không biết liên quan nhiều ít.
Người kia e ngại nội tặc gián điệp trong hiệp hội, sợ chiếc USB này rơi vào tay các thế lực khác, trong khi bản thân hắn đã bị đối phương chú ý, không thể đích thân đem tư liệu gửi đi. Thế nên mới có cuộc trạm mặt này.
Bách Xuyên biết trong hội người ra vào nhiều như vậy sao có thể sạch sẽ. Có một hai con chuột mới là bình thường.
Theo như tiến trình biến hóa của sự việc trước mặt đến xem, nói không chừng đằng sau vụ án lần này sẽ có liên lụy không nhỏ đâu. Thú vị, thật kích thích, không phải sao?
Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người liên lụy trong đó ngã xuống và ai được hưởng lợi cuối ván đánh bạc này đây?
Mà thôi, dù sao điều đó cũng không can gì đến mình. Ai đánh cờ mặc ai, chỉ cần đừng đem mình tính kế đi vào, nếu là dám đem mình xem như quân cờ, như vậy... ha hả sẽ vui lắm đấy.
Nói đi thì nghĩ lại, mình có nên nhúng vào một tay đem vũng nước đục này quấy lên thêm không nhỉ? Ít là cũng khiến cho lũ no cơm dững mỡ không việc gì làm kiếm việc kia chịu một chút tổn thất cùng giáo huấn chứ nhỉ?
Tuy hiện giờ mình không có thực lực đem bọn họ thế nào, nhưng vẫn là cần thiết tỏ vẻ một chút, bằng không những đồng bạn đã ngã xuống kia của mình chẳng phải chết một cách vô giá trị sao?
Thời gian còn dài, một ngày nào đó, mình sẽ khiến lũ rởm thích đem người khác làm quân cờ để đánh đấu với nhau kia phải trả giá. Một ngày nào đó.
Bách Xuyên tay cầm USC, ánh mắt phát ra ánh sáng đen tối khiếp người.
Sửa lần cuối: