Lượt xem của khách bị giới hạn

[Khoa huyễn] [Truyện Hoàn] Bách Xuyên - MUALARUNG91

[Khoa huyễn] [Truyện Hoàn] Bách Xuyên - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 20:

20. Trở về (1)

Kiểm tra cho Hạ Ly xong, anh tiến đến gần cô bé học sinh còn sống kia, xem xét tình hình của cô gái.

“Tình trạng con bé còn tệ hơn mình nghĩ.” – Bách Xuyên nhìn gương mặt trắng xám ao hãm cổ rõ lên hai xương gò má của cô gái thì lẩm bẩm trong miệng.

Cô bé nữ sinh tuy không bị nội thương hay ngoại thương nặng nào mà toàn các vết thương nhẹ ở phầm mô mềm và bị xây sát da thịt bên ngoài. Nhưng là về tinh thần chắc chắn đã chịu kích thích rất nặng cũng như thời gian dài cơ thể không được nạp năng lượng (thức ăn và nước uống) khiến cho tình trạng của cô bé lúc này bị suy nhược nặng và mất nước trầm trọng.

Có thể nói hiện tại cô bé như con búp bê bằng pha lê mỏng dễ vỡ đang bị rạn, chỉ hơi không cẩn thận sẽ vỡ tan nát bất kỳ lúc nào.

Nhìn tình hình không chút khả quang của nạn nhân khiến Bách Xuyên có chút đau đầu, anh thở ra một hơi. Đoạn, anh thò tay vào túi ẩn áo trong móc ra một cái túi đeo dùng cho công tác cứu hộ.

Túi cứu hộ này là được làm từ loại tơ đặc biệt cực nhẹ và mỏng nhưng ngược lại có độ bền chắc và dẻo dai vô cùng.

Những loại như dao kéo bình thường dùng cho sinh hoạt hàng ngày là không cách nào đem nó cắt đứt.

Một sợi tơ mỏng manh gần như trong suốt có thể chịu tải được đồ vật nặng tận hai kg một cách nhẹ nhàng không lo bị đứt đoạn.

Bởi thế loại tơ này được ứng dụng trong rất nhiều vật dụng hỗ trợ dùng cho công tác cứu hộ như dây cáp, túi cứu hộ,... vừa nhẹ nhàng khi mang theo bên người lại bền chắc vô cùng.

Nữ sinh sống sót duy nhất là Phan Mỵ Nhi, hai người bạn của cô bé là Mai Như Hoa và Đỗ Ánh Linh hoàn toàn đã chết thấu, tim cũng bị móc mất, thân xác hiện đã trương sìn bắt đầu phân hủy.

Phan Mỵ Nhi hiện tại suy nhược thật sự, cô bé đã hơn ba ngày không ăn uống, lại bị kinh hách quá độ, về sau dù cứu được cũng sợ khó mà thoát khỏi bóng ma tâm lý.

Trừ phi có thể nhờ đến hunter có dị năng thuộc hệ tinh thần cấp tám trở lên đem ký ức về sự việc lần này hoàn toàn phong ấn lại, để cô bé có thể có một bắt đầu mới.

Vì sao phải là hunter cấp tám trở lên mới được?

Đáp, đơn giản là vì hệ thần kinh con người là vô cùng phức tạp và nhạy cảm. Nếu không phải người có dị năng tinh thần lực mạnh, khả năng khống chế tốt, tỉ mỹ,... Bằng không tùy ý để một người có khả năng khống chế không đạt, đưa tinh thần lực thẩm thấu vào đầu não người khác, tỉ lệ đem đối phương lộng điên luôn là vô cùng cao ngất.

Bách Xuyên đem Phan Mỵ Nhi nhẹ nhàng đặt vào túi cứu hộ, dùng tăm bông thấm nước sạch thấm ướt đôi môi nứt nẻ như cánh đồng ruộng khô hạn của cô bé. Anh chỉ có thể làm như vậy, tuy mất thời gian nhưng nếu lúc này cho cô bé uống nước trực tiếp, không nói cô bé có thể nuốt xuống hay không, bị sốc là sẽ có.

Anh dùng tay nắm lấy quai đeo của túi cứu hộ treo vòng lên cổ mình, cầm mấy sợi đai cố định vòng ra sau lưng mình cài khóa, đảm trong qua trình di chuyển sẽ không đem cô bé ném mất. Làm xong, anh chuẩn bị tiến lại chỗ Hạ Ly đem cô đỡ lên. Hiện anh chỉ còn một tay linh hoạt, đem theo hai người rời đi nơi này có chút vất vả tí.

Ngay khi anh vừa đến gần, thì Hạ Ly lúc này cũng đã có dấu hiệu thức tỉnh.

Không hổ là thức tỉnh giả, năng lực khôi phục vẫn là đáng khen.

“Ưm, đây là đâu? Ui, đau đầu quá!” – Hạ Ly có chút mê mang, âm thanh cô khàn khàn vang lên từ cuống họng, vì mất màu quá nhiều, cô cảm thấy nhức đầu, choáng váng là chuyện thường.

Rồi cô như nhớ đến việc gì đã xảy ra, Hạ Ly hô nhẹ một tiếng: “DEH.”

Cô bật người ngồi dậy trên mặt đất, thân thể căng chặt, thần kinh cũng thanh tỉnh không ít banh lên. Phản ứng của cô còn quá chậm chạp, nếu là ở đây không phải Bách Xuyên, đồng đội của cô mà là kẻ địch thì cô đã sớm out.

Bách Xuyên giơ tay về phía Hạ Ly, anh nói: “Tỉnh. Nếu tỉnh thì đứng dậy đi, có thể chứ? Chúng ta cần rời khỏi đây lập tức, nơi này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.”

Hạ Ly nghe thấy âm thanh quen thuộc lập tức an tâm, cô thả lỏng xuống ngẩn đầu hướng âm thanh nhìn lại, hé miệng đáp: “A, dạ, có thể.”

Cô đặt tay mình vào tay anh, mượn lực đứng lên. Nhìn anh cô hỏi liến thoắn: “Bách Xuyên tiền bối, là anh đã cứu em ạ? Em cảm ơn. Con DEH kia đâu rồi? Ơ? người này này là...”

Hạ Ly kinh ngạc nhìn túi đựng người sống mà Bách Xuyên đang đeo.

Bách Xuyên nhìn đất đá trên nóc đang không ngừng xái mưa bụi, thì lập tức cất bước đi thẳng, hướng về con đường ban đầu đi vào nhanh chóng rời đi. Anh đối với Hạ Ly nói: “Chúng ta trước ra khỏi đây đã, trên đường nói. Đuổi kịp.”

“Dạ.”

Hạ Ly phản ứng nhanh vội vàng đuổi theo bước chân anh.

Tuy đầu còn hơi choáng một chút nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô chạy bộ theo sát anh. Cô không muốn thành gánh nặng cho anh lúc này, anh hiện cũng đang bị thương rất nặng.

Cô nhìn thấy. Tuy anh đã dùng băng gạc bao lại cánh tay bị thương, nhưng nhìn cánh tay bị băng bó kính mít lúc này và mùi máu tươi nồng đến sặc mũi hỗn loạn mùi axit, mặt anh thì trắng bệch, mồ hôi lạnh còn thấm một lớp mỏng trên trán, bộ giáp anh mặc trên người đã báo hỏng 2/3, lại nhìn toàn cảnh hiện trường địa hình thê thảm xung quanh, thi thể hai con DEH nằm bất động...

Với bộ não IQ180 của mình cô không khó xâu chuỗi (não bổ) ra một trận chiến đấu vô cùng nguy hiểm và ác liệt, một chọi hai, trong đó một con DEH là cấp năm không nói, con còn lại khả năng cũng đồng cấp với anh cấp sáu, hoặc giả cao hơn.

Hạ Ly có nghe nói về sự tích vượt cấp khiêu chiến của anh, người khác chỉ nói về kết quả anh giành được thắng lợi cuối cùng nhưng mấy ai nghĩ đến trong quá trình chiến đấu đó anh đã phải trả giá bao nhiêu, đối mặt những khó khăn nguy hiểm thế nào, có thể nói là thường xuyên tiếp cận lưỡi hái tử thần cũng không quá.

Đánh với DEH cùng cấp đã khó khăn, vượt cấp càng có thể biết mức độ nguy hiểm của nó ra sao.

Lệch nhau một đơn vị trên giấy tờ là nhỏ bé không đáng gì, nhưng giữa các cấp bậc tu vi thực tế với nhau thì lại chính là hồng câu cách một trời một vực, bên này thông thường không thể với tới hay đi qua bên kia được.

Vậy mà hiện tại anh vì đuổi theo cứu cô mà phải đối mặt với nguy hiểm như vậy, cùng hai con quái vật vật lộn. Từ ngày về đây nhận lời mời công tác, cô chưa một lần thấy anh trong tình trạng chật vật (?) và mệt mỏi (?) như hiện tại.

Anh đối xử với cô và mọi người đều như nhau, bên ngoài có vẻ thân thiện nhưng thực tế lại cách một tầng băng lạnh.

Cô nhìn anh chỉ có sự ngưỡng mộ đối với thần tượng. Nhưng hiện giờ,... Hạ Ly đưa bàn tay lên đặt trước ngực, nghe âm thanh trái tim đang đập thình thịch trong đó, cô nghĩ mình đã bị cảm rồi.

Cô lén nhìn tấm lưng cao lớn của anh ở phía trước, má cô ửng đỏ lên. Anh thật cao lớn, vĩ ngạn cũng thật khiến người an tâm tín nhiệm.

Bách Xuyên đi tuốt phía trước dẫn đường, chợt cảm thấy sao ót dường như có chút nóng lên, khiến anh không khỏi nhíu mày một chút rồi lại nhanh chóng giản mở ra.

Đoạn đường trở ra có vẻ nhanh chóng hơn lúc đi tới. Chẳng mấy chốc, hai người Bách Xuyên mang theo Phan Mỵ Nhi vẫn còn hôm mê sâu rời khỏi phòng nghiêm cứu ngầm dưới lòng đất.

Không rõ là vì dưới lòng đất hay nguyên nhân gì khiến bộ đàm của anh và Hạ Ly đều không nhạy khi ở dưới đó. Đến khi vừa bước ra khỏi cánh cửa giả đá ra bên ngoài mới bắt đầu có tín hiệu trở lại.

“Alo, Xuyên, Ly, hai người nghe rõ không, trả lời. Lặp lại,...”

Âm thanh của Đỗ Bá Hùng vang lên trong tai nghe mini gắn ở tai trong.

“Là Ly đây, nghe rõ, chúng tôi hiện đã an toàn, xin cho trực thăng đến tọa độ hướng mười lăm giờ, có người thương nặng không tiện di chuyển nhiều. Lặp lại, chúng tôi an toàn, xin cho trực thăng đến tọa độ...”

Hạ Ly nhìn Bách Xuyên hiện không rảnh ra tay liền chủ động nhận phần liên lạc với đội báo bình an.

Từ dọc đường đi đến giờ Bách Xuyên không hề quan tâm thương tích trên người mà vẫn chuyên chú cảnh giác xung quanh đi đầu mở đường và cũng không quên lưu ý dùng tăm bông thấm ướt bổ sung nước khoáng cô bé nữ sinh may mắn còn sống đang nằm trong túi cứu hộ anh đang đeo trên người.

Phan Mỵ Nhi hiện tại tựa như con búp bê dễ vỡ bằng pha lê vậy, phải cẩn trọng, nhẹ nhàng, bằng không cô bé có thể treo màu bất kỳ lúc nào.

Dù chỉ có chút kiến thức và kinh nghiệm trong y khoa, nhưng Hạ Ly vẫn có thể tận tường nhận thấy được sinh mệnh của cô bé hiện tại là rất nhỏ, vô cùng mỏng manh.

Nếu không phải Bách Xuyên xác định cô bé còn sống, và anh vẫn thường thường bổ sung nước cho cô, thì Hạ Ly đã cho rằng cô bé là một cái xác mà không phải sinh mệnh đang sống vậy.

Nhìn hình hài tiều tụy của Mỵ Nhi lúc này khiến Hạ Ly không khỏi đau lòng xót thương cho cô bé và các người bạn xấu số của cô không thôi.

Có ai ngờ rằng mới không lâu trước họ còn cùng nắm tay đi dạo phố, vô tư cười đùa vui vẻ, cùng điền chung chí nguyện đăng ký vào cùng ngôi trường mong ước, nay chỉ trong một hồi tai nạn đã đem tổ ba người đánh vỡ, tan rã, hai chết một thương nguy kịch sớm tối không biết có qua khỏi hay không.

Mà nếu qua khỏi, sau này cô bé sẽ sinh hoạt thế nào, bóng ma hôm nay liệu khi nào mới có thể buôn tha cô gái nhỏ chưa kịp trưởng thành này.

“Đã nhận, xin đợi một phút, chúng tôi đang đến.”

Đỗ Bá Hùng đáp lại, giọng anh hơi cao âm một chút mang theo niềm vui sướng khi biết tin đồng bạn vẫn an toàn.

Hạ Ly có thể nghe loáng thoáng âm thanh hò hét, la ó phát tiết nổi hân hoan của những người đồng đội khác bên kia máy liên lạc.

Có người vẫn luôn lo lắng tìm kiếm mình và hết sức vui mừng khi biết mình an toàn thật tốt.

Đây chính là những người đồng bạn đáng tin của cô ở hiện tại và tương lai, những người dù không chung huyết thống lại có thể liều mình chạy đến cứu cô lúc nguy nan, lo lắng tìm kiếm cô khi cô thất liên, vui mừng hoan hỷ khi biết tin cô vẫn bình an.

Hạ Ly liếc nhìn bóng hình người nam nhân anh vỹ đứng gần bên, anh đang dùng cử chỉ thành thạo trợ giúp nạn nhân bên mình giúp đối phương thấy khá hơn, cũng đảm bảo cho nạn nhân có thể cầm cự đủ lâu đến khi bọn họ đem được đối phương đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.

Rõ ràng là một người nam nhân cao lớn, nhìn như lạnh băng, lãnh ngạnh, lại có một nội tâm nóng hầm hập.

Nhìn anh giúp nạn nhân bổ sung nước khoáng, cử chỉ nhẹ nhàng săn sóc, dưới cái ánh sáng lờ mờ của ánh bình minh còn chưa chịu tỉnh ngủ hẳn mà lưu luyến với chiếc chăn ấm là màn đêm khiến anh trông lúc này như một vị thánh phụ, tự thân tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, nhu hòa vô cùng lóa mắt, cũng ấm áp đến lạ. Khiến người khác nhìn vào cảm thấy tâm mình tĩnh lặng, an bình và yên tâm.

Hạ Ly ngẩn đầu nhì không trung, phía đông dương, những tia sáng chớm nở của bông hoa mặt trời còn e ấp ngượng ngùng chậm chạp chưa chịu lộ ra chân thân, cái lãnh lẽo của sương đêm vẫn bao phủ toàn bộ không khí xung quanh, nhưng lại cô không hề cảm nhận được cơn lạnh lẽo nào, ngược lại cảm thấy được ánh rạng đông của hy vọng, niềm tin tưởng và hy vọng vào một thế giới tốt đẹp hơn.

Không phải vì cô là thức tỉnh giả mà có sức kháng với thời tiết khí hậu nên không thấy lạnh, mà ý cô muốn nói là về một loại cảm giác. Cảm giác chỉ cần có người này ở bên cô có thể làm được mọi sự, dù đó là chuyện không tưởng.

Bách Xuyên không biết nữ đồng sự trẻ đang não bổ cái gì, anh đang lặp lại một lần lại một lần cử chỉ thấm ướt môi cho cô bé đang hôn mê trong lòng ngực thì chợt, anh như phát hiện điều gì, ánh mắt anh hơi lóe lên một ánh sáng không rõ.

Anh dùng dư quang đánh giá cảnh vật ở một phương hướng, đôi hắc đồng trở nên thâm thúy, bờ môi cân xứng nhẹ mím lại thằng một đường thẳng, anh như suy tư điều gì đó khi nhìn về hướng kia, nơi mà mắt thường có thể nhìn đến chỉ có toàn là thực vật với cành lá sum xuê vô số kể, không hơn.

“Thú vị, là người của những kẻ đứng sau phòng thí nghiệm nơi này hay là các thế lực khác nữa...”

Bách Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, âm thanh nhẹ đến mức chỉ mình anh nghe thấy.

Trong mắt anh, ánh sáng hứng thú dần rực rỡ hơn lại bị anh rũ xuống mi mắt che khuất.

“Anh nói gì ạ, tiền bối?”

Hạ Ly dường như nghe được âm thanh loáng thoáng gì đó từ anh vì vị trí cô và anh đứng rất gần nhau, để thuận tiện cho việc hỗ trợ nếu đột sinh biến. Cô nhìn anh nghi hoặc.

Bách Xuyên treo lên giả cười đối với Hạ Ly lắc đầu, rồi anh như lơ đãng ngước đầu nhìn bầu trời đang chậm rãi từng chút một sáng lên một tý ở đông phương xa xa, dường như có chút cảm thán, anh nói: “Không, không gì cả. Trời mau sáng rồi. Chúng ta đã mất trắng một đêm.”

Không rõ Bách Xuyên suy nghĩ điều gì, khóe môi anh hơi nhếch lên như có như không cười một chút, anh hơi híp mắt âm thầm ngắm về phương hướng ban nãy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 21:

21. Trở về (2)

Tiếng cánh quạt động cơ máy bay trực thăng mang theo sức gió quát mạnh quen thuộc tiến gần, chiếc phi cơ to tướng bằng kim loại sơn đen từ từ hạ thấp xuống, nhưng vì bên dưới không có khoản trống thích hợp để hạ cánh nên máy bay chỉ có thể chạm đứng tại giữa không trung.

Cửa khoang máy mở rộng ra, Mân Hòa Hiếu ném xuống thang dây, thông qua máy liên lạc hô lên: “Mau lên đây.”

Bách Xuyên đối với Hạ Ly nói: “Cô đi lên trước.”

“Vâng.”

Hạ Ly gật đầu đáp, rồi lập tức dùng cánh tay bên vai không bị thương nắm lấy thang dây lắc lư giữa không trung, thuần thục bằng một tay nhanh chóng leo lên.

“Hẹn gặp lần sau.”

Bách Xuyên không đầu đuôi nói một câu, không rõ là đối ai nói, rồi anh cũng nhang chóng leo lên máy bay chuẩn bị quay về thành phố Hồ Chử.

Khi hai người Bách Xuyên đã đem Mỵ Nhi đưa lên máy bay, thang dây được thu lại, cửa máy bay đóng chặt, chiếc trực thăng chậm lại vài giây rồi bắt đầu xoay đầu hướng phương hướng thành phố Hồ Chử phản hồi.

Tình hình ở đây đã giải quyết không sai biệt lắm, các DEH chỗ này nên sát thì đã bị đội của họ giết gần hết, con boss cũng đã xử lý, những con lâu la trốn thoát cũng đành chịu. Dù sao bọn họ giờ này thương nặng nhẹ đều có, không thích hợp lưu lại tiếp tục rà soát địa hình, vấn đề chính cơ bản nhất bọn họ đã giải quyết, phần hậu tục sẽ có đội chuyên gia khác đến sau lo liệu.

Dù sao cái phòng nghiên cứu ngầm kia vẫn nên để bên bộ môn chính phủ đi xử lý là hơn, như vậy mới tốt cho cả đôi bên.

Ngoài ra, hiện tại bọn họ có một bệnh nhân đang cần cấp cứu gấp, không có thời gian chần chờ, hiện tại bọn họ đang hướng về bệnh viện trung ương gần nhất ở thành phố Hồ Chử.

Vì sao không đem người đến bệnh trong tỉnh này chẳng phải càng nhanh hơn sao?

Đáp, vì thứ nhất bệnh viện tại tỉnh Mèo Gao không đủ tiên tiến và lực lượng trình độ bác sĩ cũng không kịp bằng bệnh viện thành phố. Mà bệnh nhân lại đang trong tình huống đặc biệt nguy kịch, chỉ còn treo một hơi, hơi chút sơ sẩy là mất mạng tức khắc.

Đồng thời dùng máy bay chuyên dụng của bọn họ chở đi cũng không mất quá nhiều thời gian, lại thêm chi nhánh bọn họ có quan hệ trực tiếp với bệnh viện trung ương thành phố, một cuộc điện thoại trên đường qua đi sẽ lập tức có người đón sẵng, bác sĩ chuyên môn và dụng cụ tề tụ mà không phải mất thêm một giai đoạn làm thủ tục và chờ nhân viên chạy tới.

Bởi vậy, trực tiếp lấy thân phận bọn họ đi cửa sau vào phòng cấp cứu của bệnh viện là phương án tắt nhanh nhất, tăng thêm phần trăm cho việc cứu chữa bệnh nhân. Những trường hợp bệnh thương nguy kịch là chính chạy đua cùng thời gian tranh thủ từ tay tử thần cướp lại linh hồn người bệnh trước khi bị đối phương nuốt mất.

Máy bay cách mặt đất càng ngày càng cao rồi dần bay đi xa.

Đồng thời cùng lúc đó, tại nơi sâu trong rừng rậm bị thực vật che khuất có hai người trẻ tuổi tùy ý đứng đó.

Đó là một nam một nữ, trông bề ngoài không vượt quá hai mươi, đều là trai xinh gái đẹp, khuông mặt dáng người hoàn hảo tựa như các minh tinh trên màn ảnh đã trải qua xử lý ống kính.

Bọn họ mặc trên người một bộ quần áo dạ hội màu đen không hề thích hợp cho một cuộc đi dạo trong rừng rậm nhiệt đới thế này.

Những bộ lễ phục của họ đều được thiết kế, cắt may hết sức tinh tế, vừa nhìn là biết xuất phẩm từ tay một vị thiết kế sư tài hoa. Chất liệu vải và chỉ thêu/ may cùng các loại đá quý lấp lánh dùng làm trang trí đính bên trên,... Qua đó có thể thấy được độ sang quý của mỗi bộ đồ là đến mức nào. Nếu trong tay không có vài trăm triệu là không cách nào có thể sở hữu được chúng nó.

Hai người trẻ tuổi xinh đẹp tưởng chừng như tinh linh trong tiểu thuyết đi ra này trên thực tế lại là hai DEH cao cấp, có thể tùy ý đứng dưới ánh nắng ban ngày mà không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Vì sao có thể nhận định như vậy, bởi vì đôi mắt. Bọn họ đều có chung một đôi huyết đồng đỏ thẫm như máu đặc biệt bắt mắt và nước da trắng bệch đến quá đáng. Điển hình của loại người trường kỳ không tiếp xúc với thái dương, dù chỉ một chút ánh sáng phản chiếu hắt vào.

Nếu Bách Xuyên ở đây sẽ cho chúng ta biết vị trí hai DEH cao cấp này đứng là hướng mà anh ban đầu trước lúc trực thăng đến đón vẫn âm thầm quan sát cùng cảnh giác.

Hai DEH cao cấp nhìn theo hướng bóng dáng máy bay nhỏ xíu, khuất dần nơi xa trên bầu trời, DEH nữ tay cầm một cây quạt xếp nhỏ xinh màu đen bằng ren được thiết kết riêng dành cho phối sức với bộ đầm dạ hội đoản ngắn theo phong cách gothich mà cô ta đang mặc trên người nâng lên che đi cái miệng nhỏ tô son đỏ tươi của mình, cô cười giòn tang.

Âm thanh như chuông bạc phát ra từ miệng cô, hoàn toàn không thể tưởng được một con quái vật trong mắt nhân loại lại có âm thanh như thiên sứ, dễ nghe đến vậy, âm thanh đó càng xứng với hình thái bên ngoài của cô lúc này, thân hình ngự tỷ nhỏ xinh, trước đột sau đỉnh kết hợp với gương mặt loli vô cùng đáng yêu.

Cô chớp đôi mắt to của mình ra vẻ nghịch ngợm đối với đồng loại bên cạnh, cười nói: “Tên đó chính là ‘Kẻ Điên’ mà boss khuyến cáo nếu không cần thiết không cần cùng hắn cứng đối cứng đó sao?

Ha hả, thật không hổ là kẻ điên, hắn nhất định cũng là cấp bảy đi, hoặc là cấp tám cũng không biết chừng, nếu không với năng lực đặc biệt của thứ kia hắn chỉ trả giá bị thương một chút cánh tay là có thể dễ dàng hạ gục nó chứ.

Phải biết thứ đó chỉ cần cung cấp cũng đủ nguồn nước cho nó, năng lượng của nó chính là vô tận kéo dài không cạn đấy. Mà độc ăn mòn của nó cũng không dễ chịu đâu. Ta nhớ tên Baker bị dính một ít rồi đúng không. Hắn lúc đó đã tru tréo lên muốn đem thứ kia băm thành bánh thịt đấy.

Ha ha, giờ lại bị người khác hẫn tay trên trước đem thứ kia giết mất, hắn mà biết nhất định lại điên tiết cho mà xem. Không biết hắn và tên kia ai mạnh hơn ta? Nếu ta nhớ không nhầm thì Baker từng ăn lỗ nặng dưới tay kẻ điên hồi ba năm trước đúng không, Lâm?”

DEH nữ liếc nhìn tên nam nhân mặt đơ bên cạnh mình hỏi.

Baker cũng là một DEH cao cấp, hiện đang là cấp sáu. Hắn ta chính là một kẻ cực kỳ biến thái, tàng bạo và khát máu, có sở thích đem con mồi hành hạ đến gần chết chỉ treo một hơi nửa khí rồi mới đào tim người đó ra nhấm nháp.

Hắn cho rằng tim kẻ bị tra tấn hành hạ đến gần chết như vậy, khi thần kinh của con mồi bị hắn cưỡng ép đến hỏng mất và lâm vào cùng cực thống khổ nhất, đau đớn, oán hận, hay sợ hãi đến tận cũng sẽ như gia vị tăng thêm cho món ăn của hắn càng thêm ngon miệng.

Vào 3 năm trước trong một lần hắn đang săn mồi thì gặp phải Bách Xuyên đi ngang, thế là sinh ra giao đấu, tất nhiên cuối cùng hắn thua thảm, ăn lỗ rất nặng mới hiểm hiểm mà trốn thoát khỏi tay anh.

Cũng sau lần đó gã đơn phương xem anh như là đối thủ định mệnh, không chết không thôi.

Sau khi khôi phục, thương thế khỏi hẳn, gã đã vài lần định đi tìm Bách Xuyên phiền toái, nếu không phải tổ chức mà gã đầu quân vào đang trong thời kỳ thiếu người, mới không ai quan tâm gã có đi phục thù hay là đi tìm chết hay không.

Vì tránh cho gã vì hành động ngu xuẩn của mình mà trả giá sinh mệnh không đáng, gã chết không sao ảnh hưởng đến kế hoạch chuẩn bị lâu nay của tổ chức mới quan trọng. Vì thế, cấp trên đã ra tử lệnh không cho gã đi tìm Bách Xuyên chiến đấu.

Phải biết, trong mắt tổ chức thì Bách Xuyên là một hunter có chút tà dị. Đến giờ bọn họ vẫn chưa khuy phá ra bí ẩn đằng sau anh.

Vì sao nói như vậy?

Bởi theo thống kê, có một hiện tượng chung mà ít người chú ý là một khi đối địch trực tiếp với anh. Nếu kẻ đó yếu hơn anh bị anh xử lý không nói, nhưng là cho dù kẻ địch mạnh hơn cũng sẽ bị một hay vài sự cố ngoài ý muốn phát sinh làm cho anh trốn thoát một kiếp. Sau đó anh ẩn mình, tu luyện mạnh lên rất nhanh, rồi quay lại đem kẻ đó giết tận ổ không rơi.

Dường như nữ thần may mắn chính là mẹ ruột của anh vậy, và kẻ nào cùng anh đối nghịch đều bị nàng nguyền rủa thành xúi quẩy.

Vì thế, trước khi có thể tìm được cách có thể đối phó với cái mệnh trạng kỳ lạ kia của anh thì bọn họ vì đảm bảo cho kế hoạch thuận lợi tiến hành mà không thể không tránh đi mũi nhọn cùng anh trực tiếp đối chiến.

Lâm, cũng chính là DEH nam đứng bên cạnh DEH nữ đặt câu hỏi, hắn nửa con mắt cũng không thèm bố thí cho đồng loại của mình, hắn thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng dáng máy bay đi xa ở trên không trung, nâng lên cặp chân dài bước đi về phía trước, hướng vị trí cửa thông xuống phòng thí nghiệm ngầm, âm thanh lãnh đạm tựa như băng mỏng phá toái phun ra từ miệng hắn: “Đi thôi, Karthy, chúng ta đến đây là có nhiệm vụ. Giải quyết sớm rồi đi, lũ cẩu nhân loại sẽ đến đây sớm thôi.”

“Ai, ai, đã biết, thiết! Nếu không phải do cái tên bí thư tỉnh lị cứng đầu và đám hiệp hội hunter ở chi nhánh tỉnh Mèo Gao kia ở giữa làm rối bằng không chúng ta cũng không chậm một bước thành kẻ đi gom xác thế này, thật là.”

Karthy cũng chính là DEH nữ mặc đầm gothich cầm quạt kia, bỉu môi nói.

Thấy Lâm rời đi phía trước, cô cũng không dám dây dưa lập tức nhấc nhân ngắn nhỏ đuổi theo. Tuy hai người (xem như là người đi, vì ngoài ăn tim người và mạnh siêu việt hơn người thái quá ra thì còn lại đều gần giống như con người), hai người bọn họ đều là cùng cấp bậc, DEH cấp bảy nhưng hiện tại cô vẫn là cấp bảy sơ mà hắn vừa mới lên cấp bảy đỉnh.

Thế nên bốn thêm năm lên, tính ra hiện tại cô và hắn đang chung tổ làm nhiệm vụ boss giao thì hắn chính là đội trưởng cô là phó. Ai biểu trong giới DEH thì thực lực chính là tiêu chí quyết định hết thảy làm chi.

Thật không công bằng, rõ ràng bọn họ thời gian đột phá cấp sáu là xem xem nhau, nhưng vì sao đến hiện tại hắn lại đột nhiên vượt qua cô nhiều như vậy chứ. Cũng vì thế mà địa vị của cô trong tổ chức cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, đi đâu làm gì cũng thấp hơn hắn ta một cái đầu.

Hắn có gì hay mà boss lại xem trọng hắn hơn cô như vậy chứ. Thật quá đáng, tên đó ngoài cái mặt lạnh mỗi giây đều có thể rớt băng tra đầy đất ra thì còn có gì đặc biệt nữa đâu. Rõ ràng là cái mặt liệt cơ không phải sao.

Ờ thì, (so chỉ hai ngón trỏ) cô công nhận năng lực hoàn thành nhiệm vụ của hắn tốt hơn cô thật,... Xí, càng nghĩ càng bực à!

Không biết tên đó ăn gì mà tăng tu vi mau rứa không biết. Hừ hừ, nếu mà để tỷ biết được tỷ sẽ..., chậc, biết được cũng chả làm được cái mịa gì, đáng chết cái nguyên tắc mỗi cá thể DEH bước vào hàng ngũ cao cấp (cấp sáu trở lên) thì bắt đầu không còn thuần là dùng ăn tim người hay động vật để thăng tu vi nữa, mà sẽ tự ngộ ra một phương pháp tu luyện riêng.

Ăn tim chỉ để bổ sung năng lượng khi bị thương quá nặng mà năng lượng dự trữ trong cơ thể đều đã tiêu hao không còn, cần gấp bổ sung một lượng lớn năng lượng để mau chóng khôi phục, vì quá trình hấp thu năng lượng thiên địa không kịp bổ sung cho quá trình khôi phục đó.

Mà trong giới DEH, cái định lý cá lớn nuốt cá bé càng thêm khắc nghiệt trăm ngàn lần này, DEH cũng có thể săn lẫn nhau để thăng cấp, thì mối nguy hiểm không chỉ là con người mà còn cả đồng loại.

Nếu bản thân đang thương nặng chưa kịp khôi phục lại đụng phải DEH khác, thì khả năng bị đối phương móc tim ăn luôn là gần như trăm phần trăm.

Bởi thế, nguồng năng lượng thuần khiết cũng cung cấp nhanh nhất tăng tốc độ khôi phục tái tạo của tim nhân loại là lựa chon ưu việt lúc này.

DEH cao cấp lúc thường sẽ không quá cố tình săn nhân loại lấy tim, nhưng khi buồn miệng muốn nhấp nháp chút tươi mới thì chúng cũng sẽ đi ra khỏi ‘ổ’ của mình sàn lọc con mồi để vồ đem về thưởng thức vỗ về cơn nghiện thèm của bản thân.

Có thể nói, DEH một khi bước vào hàng ngũ cao cấp là không cần thiết đi săn thực nữa, nhưng đa số DEH vẫn là sẽ thi thoảng đi săn.

Thứ nhất là vì bản tính đối với mùi vị của tim người được lấy ra khi người đó còn sống, hương vị, độ tươi ngon đều nhất tuyệt khiến người ta (DEH) dễ dàng say mê. Nếu con mồi là người khỏe mạnh, lại là thiếu nữ còn trinh hay đồng nam chưa xuất tinh thì hương vị càng thêm mê người.

Đối với DEH mà nói, nó tựa như một loại rượu thượng hạng ủ lâu năm được khai phong tỏa ra hương thơm quyến rũ câu lấy tâm hồn những con sâu rượu trong thế giới loài người vậy.

Hương vị ngọt lành khiến người ta say đắm, mê muội nhớ mãi không quên.

Vì thế mà các DEH cao cấp dù không cần thiết nhưng là không thể không lâu lâu lại đi sàn lựa con mồi để săn thực nhằm thỏa mãn dục vọng của bản thân.

......

Bách Xuyên vừa bước vào khoang máy xong liền đem túi cứu hộ gỡ xuống.

Mân Hòa Hiếu là người duy nhất còn sức lực và không hề chịu thương gì đáng kể (trừ vẫn ở trên máy bay nắm cần điều khiển Đỗ Bá Hùng), ông tiến lên hỗ trợ anh đem Phan Mỵ Nhi đặt nhẹ nhàng xuống sàn máy rồi bản thân cũng chủ động tiếp nhận phần công việc chăm sóc cô gái thay anh để anh có thể thả lỏng nghỉ ngơi chỉnh đốn lại thương tích trên người.

Lúc anh vừa lên máy bay ông đã chú ý đến cánh tay băng kín băng gạc thả lỏng rũ xuống một cách không bình thường kia. Cộng thêm mùi máu tươi và dung dịch trung hòa đặc chế hòa lẫn với mùi axit quá nồng trên người anh, áo quần trong dưới lớp áo giáp bao ngoài thân thể anh bên phía cánh tay thương cũng đã sủng nước hay đúng hơn là máu đến giờ vẫn còn vài giọt dung dịch hơi sềnh sệch màu đỏ thẫm từ gấu áo và quần rơi xuống dừng lại trên sàn máy trông cực kỳ chói mắt.

Bách Xuyên cũng không chối từ, anh hiện thật không tốt lắm, cần thời gian minh tưởng để đẩy nhanh tốc độ khôi phục năng lượng đến trạng thái đỉnh phong, có như vậy mới đem vấn đề trên cánh tay thương giải quyết tận gốc, anh thật không thích làm độc hành thủ chút nào.

Bách Xuyên tùy ý ngồi xuống trên chỗ ghế trống nhắm mắt minh tưởng. Kha Diệp ngồi bên cạnh lúc này đã mở mắt ra, trên người hắn cũng có một số thương tích, tuy không nặng như hai người Chấn Liêm và Văn Thụy hiện đều đã thành thương binh nằm xải lai trên sàn gần nép sát hai bên chỉ để chừa đủ một lối đi ở chính giữa thông đến cabin phía trước.

“Ổn chứ?”

Kha Diệp hơi nghiên người ghé sát lại gần bên tai Bách Xuyên, đối với anh nhỏ giọng quan tâm.

“Ổn.”

Bách Xuyên không mở mắt nhìn, anh khẳng định đáp lại.

“Ừm.”

Kha Diệp nhẹ gật gật đầu rồi không nói gì nữa ngồi trở lại vị trí cũng nhập định minh tưởng. Hắn tuy không thương nặng gì nhưng háo sức cũng có chút nhiều, vì tiếp ứng hai đồng đội bị thương mà sử dụng dị năng có chút quá đà, giờ toàn thân đều hơi rêm rỉ, khó chịu ác.

Hạ Ly ngồi đối diện với Bách Xuyên, cô vừa tự sơ cứu băng bó và cố định cánh tay ở vết thương trên bả vai mình vừa lén nhìn nam nhân trước mặt một lúc.

Băng xong thương, cô nhìn quanh bốn phía, vì mọi người đều quá mệt mỏi sau khi tiếp được hai người bọn cô an toàn mọi người cũng thả lỏng tinh thần vốn căn chặt xuống, hơi một tùng lập tức cơn mệt bùng nổ lên, ai nấy đều ỉu xìu nằm im, ngồi yên liếm láp chịu đựng vết thương trên người chờ đến bệnh viện lại để chuyên gia tái xử lý.

Mân Hòa Hiếu lo tập trung chăm sóc nạn nhân đang hôn mê không rảnh phân tâm, bản thân Bá Hùng do ở lại trên trực thăng, lại không đụng độ con DEH nào nên là người duy nhất trong đội lành lặn, khỏe mạnh nhất.

Anh ta cảm thấy hơi xấu hổ trong khi các đồng bạn đang chiến đấu cùng địch nhân anh lại chỉ có thể điều khiển cần lái bay vòng vòng trên không trung mà không giúp được gì. Mặc dù anh ở lại là vì mệnh lệnh của cấp trên nhưng nhìn các đồng đội may mắn trở lại với các vết thương chồng chất cũng không khiến anh vui nổi.

Rồi khi anh phát hiện máy liên lạc thất liên với hai người Bách Xuyên và Hạ Ly anh càng thêm cấp trong lòng. Anh thật sợ đồng bạn của mình cũng sẽ gặp phải tai nạn như đội beta, mặc cho anh không muốn nghĩ về điều đó nhất, nhưng nó cứ cố tình hồi phóng trong đầu anh.

Khi Bá Hùng nhận được liên lạc từ sếp của mình đến đón bọn họ, thấy trong đội thiếu mất hai người mà anh mất liên lạc kia thì trong lòng không khỏi lộp độp một tiếng, anh trắng hết cả mặt, mồ hôi lạnh chảy xuống, một niềm lo lắng bốc lên trong lòng.

Nghe sếp Hiếu báo cho Hạ Ly bị bắt đi và Bách Xuyên đuổi theo sau, anh đã âm thầm cầu nguyện vô số lần xin ơn trên bảo hộ những người bạn của anh. Và rồi sau đó bọn họ đã lái máy bay dạo khắp mọi khu vực ở vùng núi này kiểm tra từng chỗ một từ trên không. Nhưng một chút động tĩnh gì cũng đều không phát hiện được

Thời gian cứ trôi qua và bọn họ dần chết lặng đi, kim đồng hồ tích tắc điểm về hướng năm giờ sáng thì chợt phía ngọn núi trọc trước kia đột nhiên xuất hiện dư chấn động mạnh. Vì thế bọn họ quyết định bay đến nơi này tra xét xem sao.

Vì khoản cách khá xa nên mất một chút thời gian, đến khi gần tiếp cận ngọn núi thì máy liên lạc bắt được tính hiệu của cả hai khiến anh và mọi người không khỏi kinh hỷ không thôi.

Bá Hùng lập tức liên lạc với hai người, nhận được Hạ Ly hồi đáp báo bình an, lúc này trái tim cả đội vốn vì lo lắng mà ngắt ngứ buồn nơi cuốn họng mới quay lại lồng ngực.

Mọi người đã quá mệt, Bá Hùng cố gắn điều khiển máy bay bay sao cho thật vững để các đồng bạn có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút.

Không gian trong khoang máy lâm vào yên tĩnh, bình thản.

Thật tốt vì mọi người không ai phải thất ở lại mà đều cùng nhau quay trở về.

___Hết phần 1___

Hết phần 01.
Một kết thúc mở với nhiều tình tiết chưa khai phá hết, TG đang ngâm cứu phần 02 (nhưng chưa biết ngày tháng năm nàm +_+)
Chân thành cảm ơn các bạn đọc thân yêu đã cùng đồng hành và theo dõi bộ truyện.
Cuối chào!
 
Top