[Khoa huyễn] [Truyện Hoàn] Bách Xuyên - MUALARUNG91
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,780
- Điểm cảm xúc
- 578
- Điểm
- 113

-
Featured
- #21
Chương 20:
20. Trở về (1)
Kiểm tra cho Hạ Ly xong, anh tiến đến gần cô bé học sinh còn sống kia, xem xét tình hình của cô gái.
“Tình trạng con bé còn tệ hơn mình nghĩ.” – Bách Xuyên nhìn gương mặt trắng xám ao hãm cổ rõ lên hai xương gò má của cô gái thì lẩm bẩm trong miệng.
Cô bé nữ sinh tuy không bị nội thương hay ngoại thương nặng nào mà toàn các vết thương nhẹ ở phầm mô mềm và bị xây sát da thịt bên ngoài. Nhưng là về tinh thần chắc chắn đã chịu kích thích rất nặng cũng như thời gian dài cơ thể không được nạp năng lượng (thức ăn và nước uống) khiến cho tình trạng của cô bé lúc này bị suy nhược nặng và mất nước trầm trọng.
Có thể nói hiện tại cô bé như con búp bê bằng pha lê mỏng dễ vỡ đang bị rạn, chỉ hơi không cẩn thận sẽ vỡ tan nát bất kỳ lúc nào.
Nhìn tình hình không chút khả quang của nạn nhân khiến Bách Xuyên có chút đau đầu, anh thở ra một hơi. Đoạn, anh thò tay vào túi ẩn áo trong móc ra một cái túi đeo dùng cho công tác cứu hộ.
Túi cứu hộ này là được làm từ loại tơ đặc biệt cực nhẹ và mỏng nhưng ngược lại có độ bền chắc và dẻo dai vô cùng.
Những loại như dao kéo bình thường dùng cho sinh hoạt hàng ngày là không cách nào đem nó cắt đứt.
Một sợi tơ mỏng manh gần như trong suốt có thể chịu tải được đồ vật nặng tận hai kg một cách nhẹ nhàng không lo bị đứt đoạn.
Bởi thế loại tơ này được ứng dụng trong rất nhiều vật dụng hỗ trợ dùng cho công tác cứu hộ như dây cáp, túi cứu hộ,... vừa nhẹ nhàng khi mang theo bên người lại bền chắc vô cùng.
Nữ sinh sống sót duy nhất là Phan Mỵ Nhi, hai người bạn của cô bé là Mai Như Hoa và Đỗ Ánh Linh hoàn toàn đã chết thấu, tim cũng bị móc mất, thân xác hiện đã trương sìn bắt đầu phân hủy.
Phan Mỵ Nhi hiện tại suy nhược thật sự, cô bé đã hơn ba ngày không ăn uống, lại bị kinh hách quá độ, về sau dù cứu được cũng sợ khó mà thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Trừ phi có thể nhờ đến hunter có dị năng thuộc hệ tinh thần cấp tám trở lên đem ký ức về sự việc lần này hoàn toàn phong ấn lại, để cô bé có thể có một bắt đầu mới.
Vì sao phải là hunter cấp tám trở lên mới được?
Đáp, đơn giản là vì hệ thần kinh con người là vô cùng phức tạp và nhạy cảm. Nếu không phải người có dị năng tinh thần lực mạnh, khả năng khống chế tốt, tỉ mỹ,... Bằng không tùy ý để một người có khả năng khống chế không đạt, đưa tinh thần lực thẩm thấu vào đầu não người khác, tỉ lệ đem đối phương lộng điên luôn là vô cùng cao ngất.
Bách Xuyên đem Phan Mỵ Nhi nhẹ nhàng đặt vào túi cứu hộ, dùng tăm bông thấm nước sạch thấm ướt đôi môi nứt nẻ như cánh đồng ruộng khô hạn của cô bé. Anh chỉ có thể làm như vậy, tuy mất thời gian nhưng nếu lúc này cho cô bé uống nước trực tiếp, không nói cô bé có thể nuốt xuống hay không, bị sốc là sẽ có.
Anh dùng tay nắm lấy quai đeo của túi cứu hộ treo vòng lên cổ mình, cầm mấy sợi đai cố định vòng ra sau lưng mình cài khóa, đảm trong qua trình di chuyển sẽ không đem cô bé ném mất. Làm xong, anh chuẩn bị tiến lại chỗ Hạ Ly đem cô đỡ lên. Hiện anh chỉ còn một tay linh hoạt, đem theo hai người rời đi nơi này có chút vất vả tí.
Ngay khi anh vừa đến gần, thì Hạ Ly lúc này cũng đã có dấu hiệu thức tỉnh.
Không hổ là thức tỉnh giả, năng lực khôi phục vẫn là đáng khen.
“Ưm, đây là đâu? Ui, đau đầu quá!” – Hạ Ly có chút mê mang, âm thanh cô khàn khàn vang lên từ cuống họng, vì mất màu quá nhiều, cô cảm thấy nhức đầu, choáng váng là chuyện thường.
Rồi cô như nhớ đến việc gì đã xảy ra, Hạ Ly hô nhẹ một tiếng: “DEH.”
Cô bật người ngồi dậy trên mặt đất, thân thể căng chặt, thần kinh cũng thanh tỉnh không ít banh lên. Phản ứng của cô còn quá chậm chạp, nếu là ở đây không phải Bách Xuyên, đồng đội của cô mà là kẻ địch thì cô đã sớm out.
Bách Xuyên giơ tay về phía Hạ Ly, anh nói: “Tỉnh. Nếu tỉnh thì đứng dậy đi, có thể chứ? Chúng ta cần rời khỏi đây lập tức, nơi này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.”
Hạ Ly nghe thấy âm thanh quen thuộc lập tức an tâm, cô thả lỏng xuống ngẩn đầu hướng âm thanh nhìn lại, hé miệng đáp: “A, dạ, có thể.”
Cô đặt tay mình vào tay anh, mượn lực đứng lên. Nhìn anh cô hỏi liến thoắn: “Bách Xuyên tiền bối, là anh đã cứu em ạ? Em cảm ơn. Con DEH kia đâu rồi? Ơ? người này này là...”
Hạ Ly kinh ngạc nhìn túi đựng người sống mà Bách Xuyên đang đeo.
Bách Xuyên nhìn đất đá trên nóc đang không ngừng xái mưa bụi, thì lập tức cất bước đi thẳng, hướng về con đường ban đầu đi vào nhanh chóng rời đi. Anh đối với Hạ Ly nói: “Chúng ta trước ra khỏi đây đã, trên đường nói. Đuổi kịp.”
“Dạ.”
Hạ Ly phản ứng nhanh vội vàng đuổi theo bước chân anh.
Tuy đầu còn hơi choáng một chút nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô chạy bộ theo sát anh. Cô không muốn thành gánh nặng cho anh lúc này, anh hiện cũng đang bị thương rất nặng.
Cô nhìn thấy. Tuy anh đã dùng băng gạc bao lại cánh tay bị thương, nhưng nhìn cánh tay bị băng bó kính mít lúc này và mùi máu tươi nồng đến sặc mũi hỗn loạn mùi axit, mặt anh thì trắng bệch, mồ hôi lạnh còn thấm một lớp mỏng trên trán, bộ giáp anh mặc trên người đã báo hỏng 2/3, lại nhìn toàn cảnh hiện trường địa hình thê thảm xung quanh, thi thể hai con DEH nằm bất động...
Với bộ não IQ180 của mình cô không khó xâu chuỗi (não bổ) ra một trận chiến đấu vô cùng nguy hiểm và ác liệt, một chọi hai, trong đó một con DEH là cấp năm không nói, con còn lại khả năng cũng đồng cấp với anh cấp sáu, hoặc giả cao hơn.
Hạ Ly có nghe nói về sự tích vượt cấp khiêu chiến của anh, người khác chỉ nói về kết quả anh giành được thắng lợi cuối cùng nhưng mấy ai nghĩ đến trong quá trình chiến đấu đó anh đã phải trả giá bao nhiêu, đối mặt những khó khăn nguy hiểm thế nào, có thể nói là thường xuyên tiếp cận lưỡi hái tử thần cũng không quá.
Đánh với DEH cùng cấp đã khó khăn, vượt cấp càng có thể biết mức độ nguy hiểm của nó ra sao.
Lệch nhau một đơn vị trên giấy tờ là nhỏ bé không đáng gì, nhưng giữa các cấp bậc tu vi thực tế với nhau thì lại chính là hồng câu cách một trời một vực, bên này thông thường không thể với tới hay đi qua bên kia được.
Vậy mà hiện tại anh vì đuổi theo cứu cô mà phải đối mặt với nguy hiểm như vậy, cùng hai con quái vật vật lộn. Từ ngày về đây nhận lời mời công tác, cô chưa một lần thấy anh trong tình trạng chật vật (?) và mệt mỏi (?) như hiện tại.
Anh đối xử với cô và mọi người đều như nhau, bên ngoài có vẻ thân thiện nhưng thực tế lại cách một tầng băng lạnh.
Cô nhìn anh chỉ có sự ngưỡng mộ đối với thần tượng. Nhưng hiện giờ,... Hạ Ly đưa bàn tay lên đặt trước ngực, nghe âm thanh trái tim đang đập thình thịch trong đó, cô nghĩ mình đã bị cảm rồi.
Cô lén nhìn tấm lưng cao lớn của anh ở phía trước, má cô ửng đỏ lên. Anh thật cao lớn, vĩ ngạn cũng thật khiến người an tâm tín nhiệm.
Bách Xuyên đi tuốt phía trước dẫn đường, chợt cảm thấy sao ót dường như có chút nóng lên, khiến anh không khỏi nhíu mày một chút rồi lại nhanh chóng giản mở ra.
Đoạn đường trở ra có vẻ nhanh chóng hơn lúc đi tới. Chẳng mấy chốc, hai người Bách Xuyên mang theo Phan Mỵ Nhi vẫn còn hôm mê sâu rời khỏi phòng nghiêm cứu ngầm dưới lòng đất.
Không rõ là vì dưới lòng đất hay nguyên nhân gì khiến bộ đàm của anh và Hạ Ly đều không nhạy khi ở dưới đó. Đến khi vừa bước ra khỏi cánh cửa giả đá ra bên ngoài mới bắt đầu có tín hiệu trở lại.
“Alo, Xuyên, Ly, hai người nghe rõ không, trả lời. Lặp lại,...”
Âm thanh của Đỗ Bá Hùng vang lên trong tai nghe mini gắn ở tai trong.
“Là Ly đây, nghe rõ, chúng tôi hiện đã an toàn, xin cho trực thăng đến tọa độ hướng mười lăm giờ, có người thương nặng không tiện di chuyển nhiều. Lặp lại, chúng tôi an toàn, xin cho trực thăng đến tọa độ...”
Hạ Ly nhìn Bách Xuyên hiện không rảnh ra tay liền chủ động nhận phần liên lạc với đội báo bình an.
Từ dọc đường đi đến giờ Bách Xuyên không hề quan tâm thương tích trên người mà vẫn chuyên chú cảnh giác xung quanh đi đầu mở đường và cũng không quên lưu ý dùng tăm bông thấm ướt bổ sung nước khoáng cô bé nữ sinh may mắn còn sống đang nằm trong túi cứu hộ anh đang đeo trên người.
Phan Mỵ Nhi hiện tại tựa như con búp bê dễ vỡ bằng pha lê vậy, phải cẩn trọng, nhẹ nhàng, bằng không cô bé có thể treo màu bất kỳ lúc nào.
Dù chỉ có chút kiến thức và kinh nghiệm trong y khoa, nhưng Hạ Ly vẫn có thể tận tường nhận thấy được sinh mệnh của cô bé hiện tại là rất nhỏ, vô cùng mỏng manh.
Nếu không phải Bách Xuyên xác định cô bé còn sống, và anh vẫn thường thường bổ sung nước cho cô, thì Hạ Ly đã cho rằng cô bé là một cái xác mà không phải sinh mệnh đang sống vậy.
Nhìn hình hài tiều tụy của Mỵ Nhi lúc này khiến Hạ Ly không khỏi đau lòng xót thương cho cô bé và các người bạn xấu số của cô không thôi.
Có ai ngờ rằng mới không lâu trước họ còn cùng nắm tay đi dạo phố, vô tư cười đùa vui vẻ, cùng điền chung chí nguyện đăng ký vào cùng ngôi trường mong ước, nay chỉ trong một hồi tai nạn đã đem tổ ba người đánh vỡ, tan rã, hai chết một thương nguy kịch sớm tối không biết có qua khỏi hay không.
Mà nếu qua khỏi, sau này cô bé sẽ sinh hoạt thế nào, bóng ma hôm nay liệu khi nào mới có thể buôn tha cô gái nhỏ chưa kịp trưởng thành này.
“Đã nhận, xin đợi một phút, chúng tôi đang đến.”
Đỗ Bá Hùng đáp lại, giọng anh hơi cao âm một chút mang theo niềm vui sướng khi biết tin đồng bạn vẫn an toàn.
Hạ Ly có thể nghe loáng thoáng âm thanh hò hét, la ó phát tiết nổi hân hoan của những người đồng đội khác bên kia máy liên lạc.
Có người vẫn luôn lo lắng tìm kiếm mình và hết sức vui mừng khi biết mình an toàn thật tốt.
Đây chính là những người đồng bạn đáng tin của cô ở hiện tại và tương lai, những người dù không chung huyết thống lại có thể liều mình chạy đến cứu cô lúc nguy nan, lo lắng tìm kiếm cô khi cô thất liên, vui mừng hoan hỷ khi biết tin cô vẫn bình an.
Hạ Ly liếc nhìn bóng hình người nam nhân anh vỹ đứng gần bên, anh đang dùng cử chỉ thành thạo trợ giúp nạn nhân bên mình giúp đối phương thấy khá hơn, cũng đảm bảo cho nạn nhân có thể cầm cự đủ lâu đến khi bọn họ đem được đối phương đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.
Rõ ràng là một người nam nhân cao lớn, nhìn như lạnh băng, lãnh ngạnh, lại có một nội tâm nóng hầm hập.
Nhìn anh giúp nạn nhân bổ sung nước khoáng, cử chỉ nhẹ nhàng săn sóc, dưới cái ánh sáng lờ mờ của ánh bình minh còn chưa chịu tỉnh ngủ hẳn mà lưu luyến với chiếc chăn ấm là màn đêm khiến anh trông lúc này như một vị thánh phụ, tự thân tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, nhu hòa vô cùng lóa mắt, cũng ấm áp đến lạ. Khiến người khác nhìn vào cảm thấy tâm mình tĩnh lặng, an bình và yên tâm.
Hạ Ly ngẩn đầu nhì không trung, phía đông dương, những tia sáng chớm nở của bông hoa mặt trời còn e ấp ngượng ngùng chậm chạp chưa chịu lộ ra chân thân, cái lãnh lẽo của sương đêm vẫn bao phủ toàn bộ không khí xung quanh, nhưng lại cô không hề cảm nhận được cơn lạnh lẽo nào, ngược lại cảm thấy được ánh rạng đông của hy vọng, niềm tin tưởng và hy vọng vào một thế giới tốt đẹp hơn.
Không phải vì cô là thức tỉnh giả mà có sức kháng với thời tiết khí hậu nên không thấy lạnh, mà ý cô muốn nói là về một loại cảm giác. Cảm giác chỉ cần có người này ở bên cô có thể làm được mọi sự, dù đó là chuyện không tưởng.
Bách Xuyên không biết nữ đồng sự trẻ đang não bổ cái gì, anh đang lặp lại một lần lại một lần cử chỉ thấm ướt môi cho cô bé đang hôn mê trong lòng ngực thì chợt, anh như phát hiện điều gì, ánh mắt anh hơi lóe lên một ánh sáng không rõ.
Anh dùng dư quang đánh giá cảnh vật ở một phương hướng, đôi hắc đồng trở nên thâm thúy, bờ môi cân xứng nhẹ mím lại thằng một đường thẳng, anh như suy tư điều gì đó khi nhìn về hướng kia, nơi mà mắt thường có thể nhìn đến chỉ có toàn là thực vật với cành lá sum xuê vô số kể, không hơn.
“Thú vị, là người của những kẻ đứng sau phòng thí nghiệm nơi này hay là các thế lực khác nữa...”
Bách Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, âm thanh nhẹ đến mức chỉ mình anh nghe thấy.
Trong mắt anh, ánh sáng hứng thú dần rực rỡ hơn lại bị anh rũ xuống mi mắt che khuất.
“Anh nói gì ạ, tiền bối?”
Hạ Ly dường như nghe được âm thanh loáng thoáng gì đó từ anh vì vị trí cô và anh đứng rất gần nhau, để thuận tiện cho việc hỗ trợ nếu đột sinh biến. Cô nhìn anh nghi hoặc.
Bách Xuyên treo lên giả cười đối với Hạ Ly lắc đầu, rồi anh như lơ đãng ngước đầu nhìn bầu trời đang chậm rãi từng chút một sáng lên một tý ở đông phương xa xa, dường như có chút cảm thán, anh nói: “Không, không gì cả. Trời mau sáng rồi. Chúng ta đã mất trắng một đêm.”
Không rõ Bách Xuyên suy nghĩ điều gì, khóe môi anh hơi nhếch lên như có như không cười một chút, anh hơi híp mắt âm thầm ngắm về phương hướng ban nãy.
Kiểm tra cho Hạ Ly xong, anh tiến đến gần cô bé học sinh còn sống kia, xem xét tình hình của cô gái.
“Tình trạng con bé còn tệ hơn mình nghĩ.” – Bách Xuyên nhìn gương mặt trắng xám ao hãm cổ rõ lên hai xương gò má của cô gái thì lẩm bẩm trong miệng.
Cô bé nữ sinh tuy không bị nội thương hay ngoại thương nặng nào mà toàn các vết thương nhẹ ở phầm mô mềm và bị xây sát da thịt bên ngoài. Nhưng là về tinh thần chắc chắn đã chịu kích thích rất nặng cũng như thời gian dài cơ thể không được nạp năng lượng (thức ăn và nước uống) khiến cho tình trạng của cô bé lúc này bị suy nhược nặng và mất nước trầm trọng.
Có thể nói hiện tại cô bé như con búp bê bằng pha lê mỏng dễ vỡ đang bị rạn, chỉ hơi không cẩn thận sẽ vỡ tan nát bất kỳ lúc nào.
Nhìn tình hình không chút khả quang của nạn nhân khiến Bách Xuyên có chút đau đầu, anh thở ra một hơi. Đoạn, anh thò tay vào túi ẩn áo trong móc ra một cái túi đeo dùng cho công tác cứu hộ.
Túi cứu hộ này là được làm từ loại tơ đặc biệt cực nhẹ và mỏng nhưng ngược lại có độ bền chắc và dẻo dai vô cùng.
Những loại như dao kéo bình thường dùng cho sinh hoạt hàng ngày là không cách nào đem nó cắt đứt.
Một sợi tơ mỏng manh gần như trong suốt có thể chịu tải được đồ vật nặng tận hai kg một cách nhẹ nhàng không lo bị đứt đoạn.
Bởi thế loại tơ này được ứng dụng trong rất nhiều vật dụng hỗ trợ dùng cho công tác cứu hộ như dây cáp, túi cứu hộ,... vừa nhẹ nhàng khi mang theo bên người lại bền chắc vô cùng.
Nữ sinh sống sót duy nhất là Phan Mỵ Nhi, hai người bạn của cô bé là Mai Như Hoa và Đỗ Ánh Linh hoàn toàn đã chết thấu, tim cũng bị móc mất, thân xác hiện đã trương sìn bắt đầu phân hủy.
Phan Mỵ Nhi hiện tại suy nhược thật sự, cô bé đã hơn ba ngày không ăn uống, lại bị kinh hách quá độ, về sau dù cứu được cũng sợ khó mà thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Trừ phi có thể nhờ đến hunter có dị năng thuộc hệ tinh thần cấp tám trở lên đem ký ức về sự việc lần này hoàn toàn phong ấn lại, để cô bé có thể có một bắt đầu mới.
Vì sao phải là hunter cấp tám trở lên mới được?
Đáp, đơn giản là vì hệ thần kinh con người là vô cùng phức tạp và nhạy cảm. Nếu không phải người có dị năng tinh thần lực mạnh, khả năng khống chế tốt, tỉ mỹ,... Bằng không tùy ý để một người có khả năng khống chế không đạt, đưa tinh thần lực thẩm thấu vào đầu não người khác, tỉ lệ đem đối phương lộng điên luôn là vô cùng cao ngất.
Bách Xuyên đem Phan Mỵ Nhi nhẹ nhàng đặt vào túi cứu hộ, dùng tăm bông thấm nước sạch thấm ướt đôi môi nứt nẻ như cánh đồng ruộng khô hạn của cô bé. Anh chỉ có thể làm như vậy, tuy mất thời gian nhưng nếu lúc này cho cô bé uống nước trực tiếp, không nói cô bé có thể nuốt xuống hay không, bị sốc là sẽ có.
Anh dùng tay nắm lấy quai đeo của túi cứu hộ treo vòng lên cổ mình, cầm mấy sợi đai cố định vòng ra sau lưng mình cài khóa, đảm trong qua trình di chuyển sẽ không đem cô bé ném mất. Làm xong, anh chuẩn bị tiến lại chỗ Hạ Ly đem cô đỡ lên. Hiện anh chỉ còn một tay linh hoạt, đem theo hai người rời đi nơi này có chút vất vả tí.
Ngay khi anh vừa đến gần, thì Hạ Ly lúc này cũng đã có dấu hiệu thức tỉnh.
Không hổ là thức tỉnh giả, năng lực khôi phục vẫn là đáng khen.
“Ưm, đây là đâu? Ui, đau đầu quá!” – Hạ Ly có chút mê mang, âm thanh cô khàn khàn vang lên từ cuống họng, vì mất màu quá nhiều, cô cảm thấy nhức đầu, choáng váng là chuyện thường.
Rồi cô như nhớ đến việc gì đã xảy ra, Hạ Ly hô nhẹ một tiếng: “DEH.”
Cô bật người ngồi dậy trên mặt đất, thân thể căng chặt, thần kinh cũng thanh tỉnh không ít banh lên. Phản ứng của cô còn quá chậm chạp, nếu là ở đây không phải Bách Xuyên, đồng đội của cô mà là kẻ địch thì cô đã sớm out.
Bách Xuyên giơ tay về phía Hạ Ly, anh nói: “Tỉnh. Nếu tỉnh thì đứng dậy đi, có thể chứ? Chúng ta cần rời khỏi đây lập tức, nơi này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.”
Hạ Ly nghe thấy âm thanh quen thuộc lập tức an tâm, cô thả lỏng xuống ngẩn đầu hướng âm thanh nhìn lại, hé miệng đáp: “A, dạ, có thể.”
Cô đặt tay mình vào tay anh, mượn lực đứng lên. Nhìn anh cô hỏi liến thoắn: “Bách Xuyên tiền bối, là anh đã cứu em ạ? Em cảm ơn. Con DEH kia đâu rồi? Ơ? người này này là...”
Hạ Ly kinh ngạc nhìn túi đựng người sống mà Bách Xuyên đang đeo.
Bách Xuyên nhìn đất đá trên nóc đang không ngừng xái mưa bụi, thì lập tức cất bước đi thẳng, hướng về con đường ban đầu đi vào nhanh chóng rời đi. Anh đối với Hạ Ly nói: “Chúng ta trước ra khỏi đây đã, trên đường nói. Đuổi kịp.”
“Dạ.”
Hạ Ly phản ứng nhanh vội vàng đuổi theo bước chân anh.
Tuy đầu còn hơi choáng một chút nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô chạy bộ theo sát anh. Cô không muốn thành gánh nặng cho anh lúc này, anh hiện cũng đang bị thương rất nặng.
Cô nhìn thấy. Tuy anh đã dùng băng gạc bao lại cánh tay bị thương, nhưng nhìn cánh tay bị băng bó kính mít lúc này và mùi máu tươi nồng đến sặc mũi hỗn loạn mùi axit, mặt anh thì trắng bệch, mồ hôi lạnh còn thấm một lớp mỏng trên trán, bộ giáp anh mặc trên người đã báo hỏng 2/3, lại nhìn toàn cảnh hiện trường địa hình thê thảm xung quanh, thi thể hai con DEH nằm bất động...
Với bộ não IQ180 của mình cô không khó xâu chuỗi (não bổ) ra một trận chiến đấu vô cùng nguy hiểm và ác liệt, một chọi hai, trong đó một con DEH là cấp năm không nói, con còn lại khả năng cũng đồng cấp với anh cấp sáu, hoặc giả cao hơn.
Hạ Ly có nghe nói về sự tích vượt cấp khiêu chiến của anh, người khác chỉ nói về kết quả anh giành được thắng lợi cuối cùng nhưng mấy ai nghĩ đến trong quá trình chiến đấu đó anh đã phải trả giá bao nhiêu, đối mặt những khó khăn nguy hiểm thế nào, có thể nói là thường xuyên tiếp cận lưỡi hái tử thần cũng không quá.
Đánh với DEH cùng cấp đã khó khăn, vượt cấp càng có thể biết mức độ nguy hiểm của nó ra sao.
Lệch nhau một đơn vị trên giấy tờ là nhỏ bé không đáng gì, nhưng giữa các cấp bậc tu vi thực tế với nhau thì lại chính là hồng câu cách một trời một vực, bên này thông thường không thể với tới hay đi qua bên kia được.
Vậy mà hiện tại anh vì đuổi theo cứu cô mà phải đối mặt với nguy hiểm như vậy, cùng hai con quái vật vật lộn. Từ ngày về đây nhận lời mời công tác, cô chưa một lần thấy anh trong tình trạng chật vật (?) và mệt mỏi (?) như hiện tại.
Anh đối xử với cô và mọi người đều như nhau, bên ngoài có vẻ thân thiện nhưng thực tế lại cách một tầng băng lạnh.
Cô nhìn anh chỉ có sự ngưỡng mộ đối với thần tượng. Nhưng hiện giờ,... Hạ Ly đưa bàn tay lên đặt trước ngực, nghe âm thanh trái tim đang đập thình thịch trong đó, cô nghĩ mình đã bị cảm rồi.
Cô lén nhìn tấm lưng cao lớn của anh ở phía trước, má cô ửng đỏ lên. Anh thật cao lớn, vĩ ngạn cũng thật khiến người an tâm tín nhiệm.
Bách Xuyên đi tuốt phía trước dẫn đường, chợt cảm thấy sao ót dường như có chút nóng lên, khiến anh không khỏi nhíu mày một chút rồi lại nhanh chóng giản mở ra.
Đoạn đường trở ra có vẻ nhanh chóng hơn lúc đi tới. Chẳng mấy chốc, hai người Bách Xuyên mang theo Phan Mỵ Nhi vẫn còn hôm mê sâu rời khỏi phòng nghiêm cứu ngầm dưới lòng đất.
Không rõ là vì dưới lòng đất hay nguyên nhân gì khiến bộ đàm của anh và Hạ Ly đều không nhạy khi ở dưới đó. Đến khi vừa bước ra khỏi cánh cửa giả đá ra bên ngoài mới bắt đầu có tín hiệu trở lại.
“Alo, Xuyên, Ly, hai người nghe rõ không, trả lời. Lặp lại,...”
Âm thanh của Đỗ Bá Hùng vang lên trong tai nghe mini gắn ở tai trong.
“Là Ly đây, nghe rõ, chúng tôi hiện đã an toàn, xin cho trực thăng đến tọa độ hướng mười lăm giờ, có người thương nặng không tiện di chuyển nhiều. Lặp lại, chúng tôi an toàn, xin cho trực thăng đến tọa độ...”
Hạ Ly nhìn Bách Xuyên hiện không rảnh ra tay liền chủ động nhận phần liên lạc với đội báo bình an.
Từ dọc đường đi đến giờ Bách Xuyên không hề quan tâm thương tích trên người mà vẫn chuyên chú cảnh giác xung quanh đi đầu mở đường và cũng không quên lưu ý dùng tăm bông thấm ướt bổ sung nước khoáng cô bé nữ sinh may mắn còn sống đang nằm trong túi cứu hộ anh đang đeo trên người.
Phan Mỵ Nhi hiện tại tựa như con búp bê dễ vỡ bằng pha lê vậy, phải cẩn trọng, nhẹ nhàng, bằng không cô bé có thể treo màu bất kỳ lúc nào.
Dù chỉ có chút kiến thức và kinh nghiệm trong y khoa, nhưng Hạ Ly vẫn có thể tận tường nhận thấy được sinh mệnh của cô bé hiện tại là rất nhỏ, vô cùng mỏng manh.
Nếu không phải Bách Xuyên xác định cô bé còn sống, và anh vẫn thường thường bổ sung nước cho cô, thì Hạ Ly đã cho rằng cô bé là một cái xác mà không phải sinh mệnh đang sống vậy.
Nhìn hình hài tiều tụy của Mỵ Nhi lúc này khiến Hạ Ly không khỏi đau lòng xót thương cho cô bé và các người bạn xấu số của cô không thôi.
Có ai ngờ rằng mới không lâu trước họ còn cùng nắm tay đi dạo phố, vô tư cười đùa vui vẻ, cùng điền chung chí nguyện đăng ký vào cùng ngôi trường mong ước, nay chỉ trong một hồi tai nạn đã đem tổ ba người đánh vỡ, tan rã, hai chết một thương nguy kịch sớm tối không biết có qua khỏi hay không.
Mà nếu qua khỏi, sau này cô bé sẽ sinh hoạt thế nào, bóng ma hôm nay liệu khi nào mới có thể buôn tha cô gái nhỏ chưa kịp trưởng thành này.
“Đã nhận, xin đợi một phút, chúng tôi đang đến.”
Đỗ Bá Hùng đáp lại, giọng anh hơi cao âm một chút mang theo niềm vui sướng khi biết tin đồng bạn vẫn an toàn.
Hạ Ly có thể nghe loáng thoáng âm thanh hò hét, la ó phát tiết nổi hân hoan của những người đồng đội khác bên kia máy liên lạc.
Có người vẫn luôn lo lắng tìm kiếm mình và hết sức vui mừng khi biết mình an toàn thật tốt.
Đây chính là những người đồng bạn đáng tin của cô ở hiện tại và tương lai, những người dù không chung huyết thống lại có thể liều mình chạy đến cứu cô lúc nguy nan, lo lắng tìm kiếm cô khi cô thất liên, vui mừng hoan hỷ khi biết tin cô vẫn bình an.
Hạ Ly liếc nhìn bóng hình người nam nhân anh vỹ đứng gần bên, anh đang dùng cử chỉ thành thạo trợ giúp nạn nhân bên mình giúp đối phương thấy khá hơn, cũng đảm bảo cho nạn nhân có thể cầm cự đủ lâu đến khi bọn họ đem được đối phương đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.
Rõ ràng là một người nam nhân cao lớn, nhìn như lạnh băng, lãnh ngạnh, lại có một nội tâm nóng hầm hập.
Nhìn anh giúp nạn nhân bổ sung nước khoáng, cử chỉ nhẹ nhàng săn sóc, dưới cái ánh sáng lờ mờ của ánh bình minh còn chưa chịu tỉnh ngủ hẳn mà lưu luyến với chiếc chăn ấm là màn đêm khiến anh trông lúc này như một vị thánh phụ, tự thân tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, nhu hòa vô cùng lóa mắt, cũng ấm áp đến lạ. Khiến người khác nhìn vào cảm thấy tâm mình tĩnh lặng, an bình và yên tâm.
Hạ Ly ngẩn đầu nhì không trung, phía đông dương, những tia sáng chớm nở của bông hoa mặt trời còn e ấp ngượng ngùng chậm chạp chưa chịu lộ ra chân thân, cái lãnh lẽo của sương đêm vẫn bao phủ toàn bộ không khí xung quanh, nhưng lại cô không hề cảm nhận được cơn lạnh lẽo nào, ngược lại cảm thấy được ánh rạng đông của hy vọng, niềm tin tưởng và hy vọng vào một thế giới tốt đẹp hơn.
Không phải vì cô là thức tỉnh giả mà có sức kháng với thời tiết khí hậu nên không thấy lạnh, mà ý cô muốn nói là về một loại cảm giác. Cảm giác chỉ cần có người này ở bên cô có thể làm được mọi sự, dù đó là chuyện không tưởng.
Bách Xuyên không biết nữ đồng sự trẻ đang não bổ cái gì, anh đang lặp lại một lần lại một lần cử chỉ thấm ướt môi cho cô bé đang hôn mê trong lòng ngực thì chợt, anh như phát hiện điều gì, ánh mắt anh hơi lóe lên một ánh sáng không rõ.
Anh dùng dư quang đánh giá cảnh vật ở một phương hướng, đôi hắc đồng trở nên thâm thúy, bờ môi cân xứng nhẹ mím lại thằng một đường thẳng, anh như suy tư điều gì đó khi nhìn về hướng kia, nơi mà mắt thường có thể nhìn đến chỉ có toàn là thực vật với cành lá sum xuê vô số kể, không hơn.
“Thú vị, là người của những kẻ đứng sau phòng thí nghiệm nơi này hay là các thế lực khác nữa...”
Bách Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, âm thanh nhẹ đến mức chỉ mình anh nghe thấy.
Trong mắt anh, ánh sáng hứng thú dần rực rỡ hơn lại bị anh rũ xuống mi mắt che khuất.
“Anh nói gì ạ, tiền bối?”
Hạ Ly dường như nghe được âm thanh loáng thoáng gì đó từ anh vì vị trí cô và anh đứng rất gần nhau, để thuận tiện cho việc hỗ trợ nếu đột sinh biến. Cô nhìn anh nghi hoặc.
Bách Xuyên treo lên giả cười đối với Hạ Ly lắc đầu, rồi anh như lơ đãng ngước đầu nhìn bầu trời đang chậm rãi từng chút một sáng lên một tý ở đông phương xa xa, dường như có chút cảm thán, anh nói: “Không, không gì cả. Trời mau sáng rồi. Chúng ta đã mất trắng một đêm.”
Không rõ Bách Xuyên suy nghĩ điều gì, khóe môi anh hơi nhếch lên như có như không cười một chút, anh hơi híp mắt âm thầm ngắm về phương hướng ban nãy.