Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 120: Rời đi
Editor: trucxinh0505

Aki tỉnh dậy, cảm thấy đầu thực đau, như có ai đó đang khoan vào đầu mình vậy.

Trong lúc đợi Liam quay lại, anh quyết định đi dạo dọc bờ biển. Sự tĩnh lặng xung quanh, ngoại trừ tiếng sóng vỗ, như ru anh vào giấc ngủ, cảm giác những ngày qua trãi qua như đi trên tàu lượn siêu tốc đổ ập xuống đầu anh. Anh cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức.

Zy đi đến gần muốn trò chuyện cùng Aki, nhưng thấy gương mặt anh quá xanh xao, đỡ anh trở về nhà. Aki cũng không chống cự mà đi trở về, giây phút đầu chạm gối, anh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Một lần nữa tỉnh dậy, anh uể oải ngồi dậy xoa xoa trán. Cơn đau đầu của anh vẫn còn đó.

“Ồ, cuối cùng thì bạn cũng tỉnh rồi,” Zy nói.

"Mấy giờ rồi?" Aki nheo mắt, điều chỉnh tầm nhìn theo ánh sáng. "Tại sao bạn ở đây? Có chuyện gì xảy ra với cuộc hội ngộ không?”

Zy mỉm cười. “Rất nhiều chuyện đã xảy ra. Bạn đã ngủ được năm tiếng rồi, một giấc ngủ trưa dài.”

Aki cười khúc khích. "Được rồi. Bây giờ hãy nói cho tớ biết tớ đã bỏ lỡ điều gì đi.”

Zy nói với anh rằng sau khi Aki rời đi, Zy cũng quyết định đi xem bến xe bản thân mình có cần đặt vé hay không.

“Khi nhìn thấy tất cả những điều tuyệt vời ở nơi này khiến tớ muốn gặp Drew. Tớ muốn chia sẻ những kỷ niệm này với anh ấy. Tớ cảm thấy mình cần gặp anh ấy ngay bây giờ.”

Tiếc cho Zy, anh phải đợi đến tận đêm khuya. Chuyến xe buýt tiếp theo khởi hành lúc tám giờ tối, ít nhất anh đã đặt vé được rồi.

“Vậy về cơ bản là cậu cũng bỏ chạy trong buổi họp mặt à?” Aki mỉm cười nói.

Zy ngượng ngùng cười. "Vâng. Họ vẫn còn nhiều kế hoạch, nhưng không có bạn ở đó, tớ cảm thấy như mình đang xâm nhập vào bữa tiệc của họ nên đã bỏ cuộc ”.

“Liam đâu?” Aki đã hứa sẽ nói chuyện với bạn cùng phòng của mình.

“Cậu ấy vẫn chưa quay lại. Có lẽ họ vẫn chưa xong bữa tiệc? Nhắc đến Liam,” Zy bắt đầu nói, “Tớ cũng đã nói chuyện với cậu ấy. Trời ạ, Aki, tớ không ngờ bạn lại là một học sinh thông minh đến thế! Ngoài ra, tại sao cậu không nói với tớ khi cậu có bài kiểm tra?” Anh đưa tay lên trán. “Tớ đoán, đó cũng là lỗi của tớ.”

Aki mím môi. “Dù sao thì, bây giờ cậu đang làm gì thế?”

“Tớ đang thu dọn đồ đạc,” Zy chỉ vào chiếc túi đang mở của mình. Anh nhặt nó lên lần nữa rồi dừng lại. "Còn bạn thì sao? Bạn sẽ làm gì? Cậu định đi với tớ hay ở lại đây?” Lời vừa ra khỏi miệng, Zy đã mở to mắt và điên cuồng xua tay. "Lần này tớ không yêu cầu bạn đi cùng tớ!"

“Tớ sẽ giúp bạn đóng gói, sau đó chúng ta đi đến bến xe buýt.”



================================

Khi Liam trở về ánh trăng đã ló dạng. Anh đã hoàn toàn kiệt sức. Anh không những không nói chuyện hay gặp Aki mà còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Nancy.

Cô ấy chuyển sang chế độ hoàn toàn bùng nổ - có lẽ không phải kiểu giận dữ của trẻ mới biết đi, nhưng cô ấy đã gây ra một cảnh tượng. Tất nhiên, các cô gái trách anh vì đã quá thô bạo với cô. Anh không hề quan tâm đến cảm xúc của cô vân vân, đó là một mớ hỗn độn. Cho đến khi có người bước tới và nói rằng nếu Liam không muốn cô thì cô nên vui vẻ chấp nhận điều đó. Cùng với đó, hòa bình được lập lại, nhưng điều đó cũng có nghĩa những người bạn nối khố của cô cũng rời đi cùng cô, và những người còn lại không còn thức ăn nữa.

Nancy quằn quại khá nhiều nên sau đó họ phải dọn dẹp. Họ gần như đã có thỏa thuận bất thành văn sẽ không bao giờ mời cô ấy và bạn bè cô đến những buổi tụ tập của họ trong tương lai. Bạn bè của Liam nói đùa rằng anh sẽ là chủ đề bàn tán của cả thị trấn trong nhiều ngày tới. Có lẽ anh đã cung cấp cho khu phố họ đủ tài liệu để buôn chuyện trong nhiều năm. Liam không thể không quan tâm, đó sẽ là một tin đồn khác về anh.

“Cuộc họp mặt thế nào rồi?” Bà hỏi khi Liam chào bà trong bếp.

“Tuyệt vời ạ,” Liam nói và cười lớn. “Aki đâu rồi bà?”

“Ồ, thằng bé không nói với cháu à? Nó đã rời đi cùng với Zy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 121: Trang điểm và trang điểm (1)
Editor: trucxinh0505

Aki đi dạo quanh thị trấn một lúc sau khi tiễn Zy đi. Zy không hề hay biết, Aki đã thông báo cho Drew rằng Zy đang trên đường quay lại. Anh hy vọng bạn của anh sẽ gặp lại nhau.

“Hãy… cả hai hãy cố gắng hết sức,” Zy nói với Aki trước khi anh lên xe buýt.

‘Hãy làm những gì tốt nhất, ừm.’ Aki đan chéo ngón tay, hy vọng những gì anh làm sẽ là điều tốt nhất.

Một đám đông lớn tụ tập ở quảng trường nơi cuộc thi ca hát đang được tổ chức, Aki ghé qua xem buổi biểu diễn của họ. Anh tìm một chỗ trống và ngồi xuống.

Trong lúc xem, anh nhớ mở điện thoại ra kiểm tra. Rina nhắn tin hỏi anh muốn gì trong ngày sinh nhật. Anh nhíu mày. Mặc dù họ có phong tục tặng quà cho nhau trong ngày sinh nhật nhưng Rina thường chỉ tặng bất cứ thứ gì cô ấy muốn mà không hỏi ý kiến Aki, sao lúc này lại bận tâm?

“Chuyện này là sao vậy?” Anh trả lời rồi kiểm tra nhật ký cuộc gọi. Mười bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Liam. Đầu tiên, Aki nhớ ra là mình không để lại lời nhắn nào cho bạn cùng phòng. Anh đột ngột đứng dậy đi thẳng về nhà.

Trong nhà tối om, anh đứng trước cửa, đổi chân này sang chân kia. Bà có thể đã ngủ rồi nhưng anh không chắc Liam có ở nhà hay không. Aki cũng không biết Liam có ở trong phòng hay không vì phòng anh ấy ở phía sau, Aki không thể nhìn rõ ánh đèn. Anh bước tới chiếc võng treo trước cửa rồi nằm xuống trong khi suy nghĩ mình nên làm gì.

Anh vừa lấy điện thoại từ trong túi ra thì cửa trước mở ra. Giật mình, anh ngồi thẳng dậy, ngực đập thình thịch. Liam đứng sững ở cửa nhìn chằm chằm vào anh. Trong khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, Aki và Liam chỉ biết nhìn nhau, chết lặng.

“Tớ--,” Đầu óc Aki trống rỗng một hồi mới thốt nên lời “Tớ tưởng cậu không có nhà.”

Liam nhìn chằm chằm vào Aki như thể anh không thể tin được “Không, ‘tớ’ tưởng ‘cậu’ không có ở nhà.”

"Tớ vừa mới trở lại."

Anh bước những bước ngập ngừng về phía Aki, mắt anh không hề rời khỏi người kia. "Cậu đang làm gì ở đây?" Liam hỏi. Ngay cả trong bóng tối, Aki vẫn có thể nhận ra nỗi lo lắng trong mắt Liam. “Zy đâu?”

Aki cau mày. "Cậu ấy đã về nhà. Tớ tưởng cậu ấy đã kể với cậu rồi chứ?”

"Có. Chỉ là…” Liam thở ra một hơi dài. “Tớ tưởng cậu đã quay lại với cậu ấy.”

Cảm giác như có thứ gì đó bóp chặt ngực mình, Aki nhìn Liam với vẻ mặt chán nản. Anh đứng dậy và đưa tay ra, anh thực sự không biết phải làm gì với chúng. Anh muốn kéo chàng trai kia vào ôm thật chặt, nhưng cảm thấy đó không phải là điều nên làm nên anh véo nhẹ vào má Liam.

Liam mở to đôi mắt nhìn Aki.

Aki cười khúc khích nói “Trông bạn như thể nghĩ đây là một giấc mơ nên tớ đã giúp bạn. Hehe.” Một lúc lâu, họ chỉ đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào nhau. Aki mừng vì bà ngoại đã không đặt đèn sáng ở phần sân này nên Liam sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh. Aki khá chắc chắn rằng lúc này mặt của anh rất đỏ.


=====================

A/N: Xin chào! Hôm nay tâm trạng tốt hơn nhiều so với những ngày trước nên mình đã đăng được một chương.

Hy vọng tất cả các bạn có một ngày cuối tuần tuyệt vời!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 122: Trang điểm và trang điểm (2)
Editor: trucxinh0505

Aki tránh ánh nhìn chăm chú của Liam thì nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi bên cạnh chân Liam. Nhanh như chớp, ánh mắt anh liền nhìn về phía người kia "Đó là gì? Bạn đi đâu à?"

Liam giật mình nhìn xuống chân mình như thể quên mất cái chuyện đó "À, cái này. Tớ đang trên đường bắt kịp chuyến xe cuối cùng, ừm, ừ…”

"Chuyến xe cuối cùng?"

Liam ho và liếm môi trước khi chậm rãi trả lời, "Tớ hy vọng có thể bắt kịp chuyến xe buýt của cậu..."

Có gì đó tan chảy trong lòng khi Aki nghe thấy điều đó. Cảm giác như thể sương mù bao phủ mắt anh bấy lâu nay được dỡ bỏ, nếu như anh đúng, anh hy vọng mình đúng, cuối cùng anh cũng nhận ra mình đã làm điều tương tự, gây ra nỗi đau tương tự. Trái tim anh tan nát khi biết rằng mình đã làm điều đó với một người tốt như Liam. Nhưng điều khiến trái tim anh tan nát hơn nữa là Liam vẫn rất tốt sau tất cả những điều này.

Trong tiềm thức Aki, anh bước lại gần hơn một bước. Nhưng anh có thể nói gì bây giờ? Anh có thể nói gì với Liam mà anh ấy muốn nghe?

“Chúng ta có nên… đi dạo không?” Liam hỏi.

“Tớ vừa mới ở đó, cách đây không lâu,” Aki nói không mấy thiện cảm.

Liam nhìn xuống. "À."

“Nhưng tớ không ngại đi bộ thêm chút nữa, xem như chúng ta đi tập thể dục một chút,” Aki cười toe toét và Liam cười đáp lại.

Hai người đi dạo quanh thị trấn, tận hưởng sự im lặng thoải mái giữa họ. Trước đó, nơi này chỉ bình thường, nhưng lần này, dường như mọi thứ đều tràn đầy sức sống. Trên bầu trời sao lấp lánh, trong không khí thoang thoảng mùi biển, họ tình cờ đi tới chỗ sân khấu mà Aki đã xem trước đó.

“Họ luôn tổ chức cuộc thi đó à?” Aki hỏi khi họ đi qua đám đông, nghển cổ lên để xem cận cảnh sân khấu. “Tớ ngạc nhiên là mọi người lại thức khuya vì chuyện này.”

“Ừ, đó là một sự kiện thường niên vào thời điểm này trong năm, chỉ để giải trí cho vui thôi,” Liam nói cùng nhún vai một cái.

Họ đứng lại xem một lúc trước khi quyết định đi tiếp, cho đến khi ai đó chú ý đến Liam và tiếp cận họ.

“Tôi đã nghe chuyện anh làm với Nancy. Chỉ giữa hai chúng ta, tôi tán thành những gì bạn đã làm.” Người hàng xóm tốt bụng kia nói xong, vỗ nhẹ vai Liam mới rời đi.

Aki nhướng mày nhìn người bạn cùng phòng đang trông có vẻ dữ tợn bên cạnh.

“Hửm?” Liam nhận thấy Aki đang nhìn và xoa xoa vết nhăn trên trán Aki. “Đừng cau mày. Tớ sẽ kể cho cậu nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Liam kể cho Aki những gì anh đã nói với Nancy và việc cô ta tổ chức cuộc hội ngộ của họ như thế nào khi họ đi dạo quanh thị trấn. Toàn bộ sự việc nghe có vẻ thảm khốc nhưng Aki không khỏi cảm thấy vui mừng vì những gì đã xảy ra.

Khi họ rời khỏi quảng trường, thị trấn trở nên yên tĩnh và vắng vẻ. Để an toàn, họ giảm giọng nói xuống chỉ còn thì thầm, nhưng Aki thích điều đó vì anh có lý do để xích lại gần Liam hơn, nghe được giọng nói của Liam thật to và rõ ràng.

Họ đến đỉnh đồi đúng lúc Liam kể xong câu chuyện về những gì đã xảy ra vào bữa trưa. Họ tìm một chỗ ngồi ngồi cạnh nhau. Đã gần nửa đêm, đỉnh đồi tối tăm và im ắng ngoại trừ ngọn đèn đường cách họ không xa.

“Tớ hy vọng cô ấy sẽ không làm khó cậu,” Aki nói.

Liam giơ tay vẫy vẫy. “Không thành vấn đề. Đôi khi tớ cảm thấy như chúng tớ đã quá chiều theo cô ấy. Cô lớn lên trong những lời có cánh, nhiều người nói với cô ấy rằng cô thật đáng yêu. Mọi người không thể nói không với cô ấy, có lẽ đó là lý do.” Liam quay lại đối mặt với Aki. “Tớ kể xong về cô ấy rồi. Tại sao bạn không đi cùng với Zy?

“Cậu có muốn tớ làm như thế không?” Aki nhướng mày. “Tớ nghĩ cậu đang hiểu lầm điều gì đó.”

“Có gì mà hiểu lầm? Cậu thích cậu ta mà." Liam thở một hơi dài và thả lỏng vai.

“Tớ không biết làm thế nào cậu biết được điều đó. Nhưng tớ đang nói với cậu rằng không phải vậy đâu.” Khi Liam nhìn anh và định phản đối thì Aki đã ngắt lời anh nói. “Hỏi xem tớ yêu ai.”

========================

A/N: Tuần cuối cùng!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 123: Trang điểm và trang điểm (3)
Editor: trucxinh0505

Liam phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, nhìn Aki bằng ánh mắt hoài nghi. “Chúng ta có phải thực sự làm điều này không?”

"Cố lên. Vui lòng chứ? Chỉ hỏi thôi." Aki đặt tay lên cánh tay của người kia và siết nhẹ.

Liam hướng mặt về phía trước và cân nhắc trong một giây. Aki nhìn bạn cùng phòng của mình hít một hơi thật sâu và run rẩy. Liam nhắm mắt lại, khi quay lại như thể điều đó có thể cản trở những gì sắp xảy ra với anh. "Khỏe. Cậu có người yêu chưa?”

"Có."

"Ai?"

Aki cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình cứng đờ. Khuôn mặt của Liam nhăn lại khi anh mím môi, hai mắt anh vẫn đang nhắm, trông anh như đang nín thở vậy.

Aki nghiêng người về phía trước cho đến khi miệng anh chạm ngay vào tai Liam. Anh thì thầm: “Là cậu.”

Trước khi anh chàng kia kịp phản ứng, Aki đã áp môi mình vào môi Liam. Đó chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng hơi ấm truyền qua giữa họ đủ để làm tan chảy sự phản kháng còn sót lại trong Aki. Sự kiềm chế của anh ngày càng lỏng lẻo. Cuối cùng thì anh cũng đã làm được điều gì đó đúng đắn.

Aki nhắm hai mắt lại. Anh liếm môi như thể vẫn còn cảm nhận được tàn dư của đôi môi Liam trên mình. Anh từ từ mở mắt và mỉm cười nhìn Liam, Liam cũng làm điều tương tự.

Liam mở to mắt nhìn Aki. Trông anh có vẻ bị giật mình. Báo động. Anh không ngừng mấp máy môi, dường như nói không nên lời.

Sự hoảng loạn tràn qua Aki, khiến anh phân vân, có phải anh đã đoán sai hay không? Hay cậu ấy cảm thấy như vậy không đúng?

“Tớ rất muốn nghĩ rằng cậu cũng cảm thấy như vậy…” Anh nhìn vào mắt Liam và không chịu lùi bước, ngay cả khi bản năng mách bảo anh điều ngược lại. Anh quyết định, nếu anh đã làm việc này, anh muốn xem nó đến cùng… bất kể kết thúc đó có thể là gì.

Anh tiếp tục nói lan man bất chấp sự im lặng của người kia “Tớ không hoàn hảo và tớ lo lắng rất nhiều. Hầu hết thời gian tớ đều ngu ngốc và làm những điều ngu ngốc nhất. Và trên hết, tớ thường nhìn thấy những thứ tớ muốn thấy chứ không phải những thứ đã có sẵn.” Anh bấm móng tay vào lòng bàn tay. "Cậu vẫn còn yêu tớ không?"

Một sự im lặng kéo dài. Aki nghĩ rằng trái tim mình sẽ nổ tung khi anh nghe được một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng.

"Cậu đang đùa tớ à?" Liam cười toe toét, nhưng khuôn mặt anh ấy trông như sắp khóc. Anh đưa tay nắm lấy tay Aki, ngăn người kia để lại dấu vết trên lòng bàn tay của mình.

“Liam--”

Liam ngắt lời anh "Tớ xin lỗi. Chỉ là… mọi điều cậu tớ có cảm giác không thực. Tôi chưa nghĩ đến bất cứ cái nào trong số đó, cậu có đùa tớ không? Liam mỉm cười không có ác ý nhưng Aki vẫn cảm thấy phẫn nộ.

"Dĩ nhiên là không rồi."

“Đừng giận.” Người đàn ông trước mặt nắm lấy tay Aki và nắm chặt.

“Tớ đã biết tất cả những gì bạn nói về bản thân và tớ vẫn yêu bạn suốt thời gian qua. Bây giờ tớ hỏi cậu có còn yêu tớ không?”

Khóe môi Aki nhếch lên cho đến khi anh thấy mình đang cười. Vào thời điểm này, mọi thứ đều rõ ràng và đơn giản. Nghĩ đến, anh nghĩ mình mù quáng. Anh tự dối lòng mình về mọi thứ.

Khi anh ngừng cười, anh nhìn vào mắt Liam nói: "Tớ thực sự yêu cậu."

Lúc đó đã gần nửa đêm, nụ cười của Liam còn rạng rỡ hơn cả bầu trời ngày hè. Aki đã từng tránh ánh sáng này. Anh sợ bị bỏng. Nhưng bây giờ, anh không bận tâm liệu nó có thể làm anh tan chảy hay không.

"Tôi cũng vậy." Liam thu hẹp khoảng cách và hôn Aki một lần nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 124: Trang điểm và trang điểm (4)
Editor: trucxinh0505

P/s: Tôi không chắc nên đặt cảnh báo cho chương này có cảnh 'Người lớn' hay không? Nó khá nhẹ. Dù sao đi nữa, cảnh báo cho bạn...? Haha. (Xin đừng hy vọng nhiều, Đây là một chương nhẹ nhàng thôi...)

===========

Đường về nhà tối om và im lặng. Không khí nóng như ban ngày nhưng gió đêm thổi qua khiến Aki lạnh thấu xương, nhưng anh lại yêu nó.

Họ tản bộ như thể dùng tất cả thời gian trên đời thay vì về nhà lúc nửa đêm. Hai người cùng nhau nói những chuyện vụn vặt và cười nhạo những trò đùa ngu ngốc nhất. Liam là một đối tác trò chuyện duyên dáng bất kể chủ đề nào.

Có lúc, Aki không thể biết chính xác Liam đã nắm tay anh khi nào. Đây không phải lần đầu tiên họ nắm tay nhau. Tuy nhiên, cảm giác làn da của Liam áp vào mình khiến anh cảm thấy thật ngớ ngẩn, vui vẻ và phấn khích. Anh không thể ngừng cười toe toét.

Aki rất thích chuyến đi dạo lúc nửa đêm của họ, đến mức anh hy vọng bọn họ đi mãi không bao giờ đến nơi. Ít nhất là không quá sớm.

Nhưng đây là một thị trấn nhỏ, họ sẽ làm gì nếu có ai đó nhìn thấy họ? Sẽ có thêm tin đồn gì về Liam? Anh va vai vào người bên cạnh để thu hút sự chú ý của anh ta.

“Mọi người có thể nhìn thấy chúng ta sao,” Aki cảnh giác nói.

Liam liếc nhìn xung quanh, phóng đại con ngươi của mình. “Tớ không thấy ai cả? Và thật sao, Aki? Sau tất cả những gì chúng ta đã làm ở trên đồi à?” Anh nhướng mày trêu chọc.

Aki cảm thấy mặt mình đỏ bừng, càng đỏ hơn khi Liam cười khúc khích. Cánh tay Liam vòng ra sau lưng Aki và vùi mặt vào hõm cổ Aki để ngăn tiếng cười của anh ta. Aki bĩu môi nhưng vô ích vì người kia không thể nhìn thấy mặt anh.

“Đáng lẽ cậu phải nhìn tớ, trông cậu có vẻ bị xúc phạm,” Liam nói giữa những tiếng cười khúc khích.



"Chúng ta vừa hôn nhau đó!" Aki rít lên. “Hơn nữa, mọi người có thể nói về cậu nếu họ thấy chúng ta đi cùng nhau như thế này.”

Liam giữ khoảng cách giữa họ để nhìn Aki. Ánh mắt anh nhìn thẳng Aki, nói "Kệ họ. Dù sao đó là miệng của họ, dù tớ có làm gì hay không.” Anh nắm chặt tay Aki “Hơn nữa, tớ cũng đang muốn làm điều này,” anh giơ bàn tay nắm chặt của họ lên cho Aki xem “Muốn cùng cậu nắm tay khi chúng ta đi dạo trên phố.”

Họ tiếp tục bước đi, vung tay vào nhau. Liam hành động bình thường, trong khi Aki cảm thấy bản thân như tan thành một vũng nhớt.

Một lúc sau, Liam lại lên tiếng, "Và cậu có muốn tớ làm những điều gì khác hay không?" Anh dừng bước khiến Aki cũng phải dừng bước theo.

Aki nhìn lên, tự hỏi có chuyện gì vậy.

Liam nhìn anh mỉm cười. "Cái này."

Anh kéo Aki lại gần, đùi họ ép vào nhau, trong khi những ngón tay anh luồn vào tóc Aki và đưa mặt họ lại gần nhau. Miệng anh sưởi ấm Aki bằng nụ hôn làm tan chảy trái tim nhất. Môi họ gặp nhau một lần, hai lần, ba lần, cho đến khi Aki không đếm nổi.

Đôi môi của Liam thật ấm áp và thơm ngon, khi anh dùng đầu lưỡi trêu đùa miệng Aki, Aki tưởng rằng anh sẽ đến. Thay vào đó, Aki mở miệng chào đón sự xâm nhập đáng ngạc nhiên của lưỡi người kia, bất lực ngăn chặn tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra khỏi anh khi lưỡi của họ tiếp xúc.

Khoảnh khắc thừa nhận tình cảm của mình với Liam, anh cũng tự nhủ rằng mình cũng sẽ không lừa dối bản thân nữa. Và lần này, anh biết không chỉ Liam muốn làm điều này. Anh tận hưởng cảm giác gần gũi này, cảm giác Liam cần anh cũng như anh cần Liam.

Liam ôm anh chặt hơn khi nụ hôn điên cuồng của họ trở nên nhẹ nhàng hơn. Tay anh nới lỏng, cánh tay trượt quanh vai Aki. Anh tựa trán vào trán Aki khi hai người họ ôm nhau giữa đường, giữa đêm, như thể họ là những người duy nhất trên thế giới của họ.

Nhắm mắt lại, Aki nói, “Tớ rất vui vì người dân thị trấn này ngủ sớm.”

Liam cười nói. “Ở đây cũng vậy.”

Aki đưa tay lên và chiếm lấy môi Liam lần thứ hai. Người kia sẵn sàng đáp lại “Chúng ta nên về nhà,” anh nói khi môi họ tách ra.

"Chúng ta nên."

Nhưng cả hai đều không rời đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 125: Trang điểm và trang điểm (5)
Editor: trucxinh0505

Hai người về đến nhà, đi vào nhà, cẩn thận không làm phiền bà nội. Khi họ về đến phòng, Aki đi đến phòng của Liam trong khi Liam đi đến phòng Aki ở. Hai người dừng lại và nhìn nhau, ngạc nhiên trước hành động của đối phương.

“Tớ nghĩ,” Aki mở lời trước, “chúng ta sẽ ở trong phòng của cậu nhé?”

Liam mở miệng rồi ngậm lại, gãi gãi đầu nói "Tớ hiểu rồi. Tớ tưởng cậu muốn ngủ trong phòng của mình, tớ thì sao cũng ổn.”

Aki mỉm cười, kéo Liam về phía mình “Đi về phòng của bạn đi. Tớ muốn đi tắm một chút nữa.” Cùng huých nhẹ vào vai Liam, đẩy anh ta về phía phòng của mình.

Khi Aki vào phòng Liam, anh ngồi ở đầu giường và liếc nhìn quanh phòng. Trong lúc này, Liam đã thay đồ và đang lấy đồ từ túi xách treo lên tủ quần áo. Aki

Đây là lần đầu tiên Aki bước vào căn phòng này. Nó nhỏ hơn phòng của Liam trong căn hộ của họ, nhưng cảm giác trang trí đều giống nhau -- đơn giản, ấm cúng và ấm cúng. Khác với ngôi nhà ở thành phố, nơi này chứa đầy những bức ảnh và giải thưởng từ những năm thơ ấu của Liam. Aki mỉm cười khi nhìn chúng.

Aki bật thốt lên: “Từ nhỏ trông cậu đã đẹp trai và đáng yêu rồi.

Có thứ gì đó rớt trên sàn kêu lạch cạch, Liam ho nhẹ nhặt cái túi của mình lên, nói “Tớ à?”

Aki cười lớn. "Tại sao cậu rất ngạc nhiên vậy?"

“Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng mình nghe được điều đó từ cậu,” Liam cởi bỏ quần áo và bước về phía giường. “Tớ tưởng cậu không thích tớ.”

Aki mở to mắt, đưa tay về phía Liam. "Tại sao?"

“Bởi vì cậu luôn có vẻ như không thích tớ.” Aki kéo Liam lại gần mình hơn cho đến khi Liam ngồi xuống. Aki nhích người ra để nhường chỗ cho anh ấy.

“Điều gì khiến cậu nghĩ liền trở về căn hộ của chúng ta?” Aki đối mặt Liam hỏi.

Liam cân nhắc một giây, chỉ lật đi lật lại bàn tay của Aki, không có ngước lên nói, “Tớ chỉ nghĩ đến việc đi theo cậu và nói chuyện với cậu. Tớ sợ tối nay sẽ không ngủ được nếu không nói rõ mọi chuyện.”

“Quần áo của tớ vẫn còn để trong phòng mà,” Aki nhẹ nhàng nói.

Đầu Liam ngẩng lên, đôi mắt mở to. Anh há hốc mồm rồi nhắm mắt lại, sau đó nói “Tớ không có nghĩ đến điều đó.”

Aki sẽ làm gì với anh chàng này đây?

Họ nhìn nhau chằm chằm. Liam đang đỏ mặt, và thậm chí không cần nhìn vào gương, Aki cũng biết rằng trông bọn họ đều giống nhau. Cảm giác như thế này thật kỳ lạ khi đây không phải lần đầu tiên họ qua đêm cùng nhau trong một phòng đơn.

“Bây giờ hãy ngủ thôi,” Aki cố gắng nói.

Họ nằm cạnh nhau, quay mặt vào nhau. Liam cau mày khi nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của Aki. “Cậu đang suy nghĩ lại sao.”

Aki nhắm mắt lại và chìm đắm trong cảm giác được Liam xoa bóp nhẹ nhàng trên trán mình. “Tớ chỉ muốn rõ ràng. Bây giờ chúng ta đang hẹn hò à?” Anh mở mắt nhìn chằm chằm vào Liam bất chấp bóng tối của căn phòng.

Liam thở dài, đưa tay vuốt tóc Aki. Nó nhột nhột nhưng lại cảm thấy thoải mái. Anh ôm đầu Aki rồi cúi xuống hôn một nụ hôn dài, kết thúc nụ hôn đó, Liam nói: “Ừ. Đúng. Đúng. Cậu còn muốn làm rõ điều gì nữa không?”

Aki suy nghĩ một lúc, thật khó suy nghĩ khi Liam đang đưa tay vuốt tóc và gáy anh. Một tiếng rên thoát ra khỏi môi anh “Cậu có định gặp Nancy khi chúng ta lên đồi không?”

Liam lơ đãng chơi đùa trên ngọn tóc của Aki. Mặt anh gần đến mức Aki có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ấy phả vào da thịt mình "Dĩ nhiên là không rồi."

"Nhưng cậu nói với cô ấy rằng cậu sẽ đến!"

“Tớ đã nói thế à?” Liam suy nghĩ thêm một chút, tay không ngừng di chuyển trên cổ Aki "Ah! Tớ nhớ rồi. Tớ tưởng cô ấy muốn nói tới việc tớ có tham dự buổi họp mặt không, mỗi lần tớ đến đó cô ấy đều hỏi, tớ đều trả lời là không biết mình có trở về nhà hay không.”

Aki ậm ừ trả lời.

“Còn câu hỏi nào nữa không?” Liam vừa hỏi vừa cắn môi bạn trai. Aki cảm thấy một chân trượt vào giữa mình.

“Gần đây cậu nhắn tin với ai vậy?” Anh vội vàng nói thêm. “Tớ chỉ tò mò thôi…”

“Không phải… à, cậu sẽ biết sớm thôi. Còn gì nữa không?"

Aki để nó trượt. Chỉ cần Liam muốn với anh ấy. Anh cười toe toét và hôn nhẹ dọc theo quai hàm của Liam “Tại sao lần nào cậu cũng có một chiếc giường lớn như vậy?”

“Tôi từng có rất nhiều gối vì tớ thích đặt chúng xung quanh mình. Sẽ rất chật chội nếu tớ ngủ trên một chiếc giường đơn.”

"Tại sao?" Aki lùi lại để nhìn Liam một cách rõ ràng.

“Bởi vì tớ thích ôm gối.”

Aki mở chăn rộng hơn “Chà, cậu luôn có thể ôm tớ mà không-- đợi đã! Quên đi!" Thay vào đó anh vùi mặt vào trong chăn.

Liam cười lớn và lao vào anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 126: Trang điểm và trang điểm (6)
Editor: trucxinh0505

P/s: Khoan đã! Bạn hãy chắc chắn rằng đã đọc chương trước rồi đọc tiếp nhé.

Chap này được xếp hạng M.

===============

Kết thúc một cuộc trò chuyện vui vẻ bằng nụ hôn nóng bỏng, họ ôm nhau lăn lộn quanh giường.

Liam hôn Aki, đưa tay vuốt ve từ tóc đến dái tai. Anh thưởng thức xong đôi môi ấy, nụ hôn kéo dài đến tận thùy, mơn trớn làn da nhạy cảm.

Aki nghểnh đầu tiếp nhận Liam, trong khi tay anh bận rộn cảm nhận bộ ngực rộng người kia, rồi di chuyển đến các cơ ở phía sau. Aki lại tìm thấy miệng của Liam. Anh hôn, lúc đầu còn ngập ngừng, khi đầu lưỡi chạm miệng đối phương, họ vô thức phát ra âm thanh rên rỉ. Cao trào càng táo bạo hơn, khi lưỡi họ chạm cùng nhau, quấn quít nhau. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Liam, cùng khám phá nụ hôn ngọt ngào giữa họ. Đầu ngón tay của anh lướt qua ngọn tóc của Liam, khiến nó rối tung lên.

Aki nắm chặt áo Liam, kéo người kia lại gần mình hơn cho đến khi không còn khoảng trống giữa họ nữa. Anh thở hổn hển khi một vật dài rắn chắc chọc vào bụng anh.

Liam dứt khỏi nụ hôn của họ, nằm thở hổn hển, bốn mắt họ nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy ham muốn, nói “À, đó là, bạn biết đấy, phản ứng bình thường thôi.”

Liam cố gắng tạo khoảng cách giữa họ, nhưng Aki không để anh ấy làm vậy, thay vào đó, đưa tay lên mông của Liam, nắm lấy nó và nhào nặn, thì thầm nói “Tớ cũng vậy,”

Thuận theo cảm giác mình, ngón tay cái Liam vẽ vòng tròn ở xương hông của Aki, bàn tay anh chuyển động sâu xuống nữa, điều đó chiếm hết mọi suy nghĩ có sẵn trong não Aki.

Aki lắc hông, muốn được tiếp xúc nhiều hơn. Liam đẩy một chân xa hơn vào giữa hai chân Aki để chạm tới nơi đó của Aki. Sự tiếp xúc nhỏ nhặt đó khiến Aki phát điên lên. Aki rên rỉ và cắn vào cổ Liam trước khi hôn nhẹ một cái. Bàn tay anh lại chạm vào phần đó của bạn trai mình, nắm chặt hơn một chút, ngón tay mơn trớn vuốt ve phần cương cứng ngắc của anh ấy.

“Chúng ta có nên cùng nhau không?” Aki thì thầm.

Để trả lời câu hỏi này, tay của Liam lơ lửng trên cạp quần Aki trước khi kéo nó ra. Aki thở hổn hển khi anh cảm thấy một cảm giác về sự cương cứng, chúng nó ép sát vào nhau, tay hai người nắm áp chặt lòng bàn tay vào nhau.

Tiếng sảng khoái không ngừng phát ra từ họ.

Một cảm giác khoái cảm mảnh liệt lên lỏi đến mọi bộ phận hai người, chúng không ngừng run lên cho đến khi cả hai lên tới đỉnh, cùng bắn ra.

Aki rùng mình một cái, cả người dựa vào Liam.

Họ nằm yên bất động, chờ hơi thở trở lại bình thường, cả hai mới mở mắt ra nhìn nhau.

Liam mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi khi Aki rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Aki đến trường và gặp Jun ở đó. Bạn của anh anh đang trước bảng thông báo. Trường đã đăng tên những người đủ điều kiện nhận học bổng, họ đến đây để kiểm tra đơn đăng ký của bản thân.

Trong đầu anh đã lập sẵn kế hoạch B, C và D. Anh nghĩ đến việc tăng ca ở quán cà phê, việc tham gia một số bài giảng thêm.

Anh cảm nhận được một cú huých nhẹ trên vai mình. “Sẽ ổn thôi.”

Liam cũng sẽ đăng ký một lớp học và họ quyết định đến trường đại học cùng nhau. Aki gượng cười nói "Tớ lo lắng."

“Không phải lúc nào cũng vậy sao?” Liam trêu chọc.

Aki trợn mắt khó chịu. Liam đã dỗ dành anh bằng những lời ngọt ngào, hứa hẹn khi họ về đến nhà sẽ làm cho anh món tráng miệng.

Một tiếng ho lớn vang lên khiến họ khựng lại.

“Jun!” Aki đang cười rạng rỡ thì phát hiện bạn mình cũng ở đây, vẻ mặt vui vẻ liền giảm xuống.

Liam ở bên cạnh cười khúc khích.

Họ đi vào trong khoa, cô thư ký chào họ bằng một nụ cười và chúc mừng khi đưa cho họ một tờ giấy.

Aki không thể tin được những gì mình nhìn thấy trên tờ giấy.

Jun cũng cười toe toét “Woah,” khi nhìn qua vai Aki thấy nội dung trong đó, nói thêm, “Chúc mừng nha!”

Họ bước ra khỏi phòng rồi nhưng Aki vẫn còn choáng váng.

Khi ra ngoài, bọn họ tách ra. Aki đưa tờ giấy cho Liam xem, anh vẫn chưa thực sự tin bản thân mình.

“Tớ biết bạn có thể làm được mà!” Liam quàng tay qua vai Aki, kéo anh qua nửa ôm.

Aki rất hạnh phúc, cảm thấy bước đi của mình như có lò xo, vì thế còn mạnh dạn nắm lấy tay Liam giữa nơi đông người. Mọi người liếc nhìn họ, Aki cảm thấy một tin đồn sắp xuất hiện. Nhưng đó là chuyện lo lắng của ngày mai, hôm nay anh vui lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 127: Bức ảnh (1)
Editor: trucxinh0505

Aki trải qua một ngày lười biếng trên giường, lăn lộn không làm gì cả, đã khá lâu rồi anh mới rảnh rỗi thế này. Các lớp học mùa hè thật khắc nghiệt, số lượng bài luận anh phải làm không biết là bao nhiêu. Thêm những ca làm việc ban ngày ở quán cà phê càng vội vàng. Mặc dù anh đã lấy được học bổng nhưng việc có thêm tiền cho những ngày mưa gió cũng không bao giờ là điều đáng tiếc, nhưng điều đó đã lấy đi năng lượng còn lại của anh. Đêm qua anh đã cố gắng hoàn thành tất cả bài tập của mình và gửi chúng qua email cho giáo sư của mình.

Anh nghĩ rằng thời gian còn lại trong ngày anh sẽ dành với bạn trai của mình. Hai tháng đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu chính thức hẹn hò, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, quá mượt mà. Có thể nói, họ muốn mọi thứ diễn ra chậm rãi và ổn định, ổn định trong giai đoạn mới này, trước khi họ có thể làm bất cứ điều gì. Trường đại học và những trách nhiệm khác đã đẩy họ ra xa nhau, ném họ vào trong vòng xoáy của mọi thứ.

Ngày rảnh rỗi hiếm hoi này là điều anh mong chờ nhất, thậm chí anh còn mơ mộng về những điều họ sẽ làm, trong và ngoài giường.

Nhưng như mọi khi, trong cuộc sống luôn có những trở ngại. Liam phải đến trường đại học vào buổi sớm, Sau đó thay ca ở nơi làm việc.

“Tớ sẽ bù đắp sau. Hứa nhé,” Liam nói khi rúc vào cổ Aki và ôm chặt anh hơn.

Aki thừa nhận, biết rõ Liam sẽ quá mệt mỏi sau một ngày làm việc. Sẽ là một điều kỳ diệu nếu anh ấy có thể xem hết một bộ phim mà không buồn ngủ.

Điều thú vị hơn là họ được nghỉ một tuần trước học kỳ mới nên… trên mặt Aki xuất hiện nụ cười toe toét như mèo Cheshire, anh duỗi người và tận hưởng chiếc giường rộng lớn một mình.

Aki ngáp một cái rõ to và ngồi lại ở đầu giường, ghi nhớ trong đầu tất cả những việc mình cần làm.

‘Thức ăn, giặt giũ, hmm… mình đoán là lau dọn sạch sẽ.’

Sau khi ăn xong bữa sáng muộn, Aki đem quần áo cho vào máy giặt, tiến hành dọn dẹp căn hộ của họ. Họ thường cố gắng giữ chỗ ở của mình gọn gàng nhất. Khi đã xong việc trong phòng khách và nhà bếp, anh kiểm tra các phòng.

Đầu tiên, anh đi đến căn phòng gần đây gần như không có người ở. Aki ngủ trong phòng Liam suốt nên phòng của anh luôn được giữ nguyên trạng. Anh chỉ vào đó để lấy đồ và thay quần áo. Tiếp theo, anh kiểm tra phòng của Liam, dọn dẹp nó. Xong rồi, anh đi đến phòng chứa đồ. Hoặc có lẽ anh nên quen với việc gọi nó là studio của Liam. Rốt cuộc, nó chỉ lưu trữ những đồ dùng nghệ thuật, tranh vẽ và ảnh của Liam. Liam đã dành thời gian rảnh rỗi trong căn phòng này trong những tuần qua. Anh ấy nói với Aki rằng anh ấy đang luyện tập kỹ năng vẽ tranh của mình, điều mà Aki nghĩ đó là cách anh ấy xin một chút thời gian. Anh rất thoải mái với điều đó và không hỏi thêm gì.

Bước vào trong phòng này, đón chào anh như anh mong đợi, giấy tờ vương vãi khắp nơi, sơn xếp hàng trên sàn. Những bức tranh khác nhau dựa vào mỗi bức tường. Dường như có một cuộc diễu hành các cây bút lông trên bàn. Chiếc kệ bên cạnh là sự kết hợp của nhiều thứ khác nhau được ném vào một chỗ.

Chân anh ngứa ngáy muốn lùi lại một bước và quẹo qua, lúc này một điểm nào đó thu hút sự chú ý của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 128: Bức ảnh (2)
Editor: trucxinh0505

Aki dừng bước, ánh mắt dán chặt vào nơi đó. Anh đưa mắt dời đi, tuy nhiên, bằng cách nào đó, như có thứ gì đó thu hút anh. Liam nói với anh ấy rằng đó là nơi anh ấy đặt những bức tranh không đẹp lắm của mình. Aki tin anh ấy.

Trong tiềm thức, anh bước thêm một bước tiến tới. Nơi đó dường như đã trở nên rộng lớn hơn lần trước anh đến. Tấm vải che các bức tranh thì cồng kềnh và không thể che hết được. Rõ ràng Liam đã không thay đổi nó khi số lượng tranh ngày càng tăng.

Những bức tranh sơn dầu có mái che chắc chắn đã khơi gợi sự quan tâm của anh. Anh luôn khó chịu về những gì được Liam vẽ ra cất riêng ở đó. Nhưng nếu Liam chưa sẵn sàng chia sẻ điều đó với anh thì cũng không sao.

“Mình nên dọn dẹp, hoặc ít nhất là sắp xếp mọi thứ ngăn nắp vì mình đã ở đây,” Aki nghĩ, gõ nhẹ ngón trỏ lên môi khi cân nhắc cách dọn dẹp ở nơi này. Chỗ ít choáng ngợp nhất trong căn phòng này là cái bàn.

Anh sải bước sang phía bên kia và đặt máy ảnh cũng như tập giấy phác thảo về đúng vị trí của chúng. Aki tìm thấy một cuốn album đang mở ở trên đó. Anh không có ý nhìn trộm, nhưng khi nhìn thấy ngọn đồi và những bức ảnh khác được chụp từ kỳ nghỉ của họ, anh nghĩ rằng việc xem qua nó cũng chẳng có hại gì.

Aki mỉm cười một mình khi lật từng trang. Liam đã có một số cái nhìn đáng kinh ngạc về quê hương của anh ấy. Trong đó, cảnh anh yêu thích nhất là cảnh hoàng hôn từ trên đồi, ngay cả khi Liam chụp nó đang ở cùng Nancy. Tâm trạng của Aki có chút chua chát khi nghĩ đến cô ấy.

Sức hút của việc xem ảnh còn mạnh hơn việc dọn dẹp nên anh cầm cuốn album ra ngồi gần cửa sổ. Khi anh ấy ôm cuốn album vào tay, một bức ảnh từ nó rơi ra. Anh cúi xuống nhặt lên, vừa thấy, hành động liền dừng lại giữa chừng.

Đó là một bức ảnh về anh.

"Huh?" Anh lật nó lại như thể xem có ghi chú gì ở phía sau tấm ảnh hay không.

Trong bức ảnh, anh ấy đang nhìn thứ gì đó ở bên cạnh mình. Đánh giá từ chiếc áo sơ mi kẻ sọc mà anh mặc, vậy ảnh này là trong giai đoạn năm thứ nhất của anh. Anh nhận ra nơi này chính là trường học, có những học sinh khác ở phía sau, nhưng trọng tâm là anh. Bức ảnh có kích thước bằng chiếc ví, mép bị mòn như thể được cầm đi cầm lại khá nhiều lần.

‘Tại sao Liam lại có tấm ảnh này?’ Anh nhíu mày và cố gắng đưa ra một lời giải thích. ‘Đợi đã… Trong năm đầu tiên bọn họ vẫn chưa quen nhau mà.’

Aki tựa đầu nghĩ. Càng nghĩ, dường như Liam biết về anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với anh về điều đó. Giống như tên của anh, hoặc Zy, hay mối tình đầu thất bại của anh.

Anh cắn môi khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Sau đó, một ý tưởng ập đến với anh. Anh chộp lấy cuốn album ảnh rồi ngồi phịch xuống sàn, kiểm tra từng bức ảnh. Trong khi một số trang đầu tiên là về kỳ nghỉ và các sự kiện khác như bữa tiệc, thì có những bức ảnh tập trung vào anh. Những bức ảnh này thật đẹp, chân thực như thể nhiếp ảnh gia chụp vậy.

Vẫn chưa tìm ra ý nghĩa của nó. Những hình ảnh này là từ sau sự kiện họ gặp nhau, chúng không giống như bức ảnh đầu tiên anh nhìn thấy. Vừa nghĩ, ánh mắt anh dừng lại trên những bức tranh được che phủ bừa bãi trong góc phòng.

Anh cười lớn trước một ý tưởng thậm chí còn hoang đường hơn đến với anh. "Không thể nào."

Những bức tranh đó... Tất nhiên là không. Anh đã suy nghĩ về điều này quá nhiều. Sẽ không có cách nào, phải không?

Tuy nhiên có điều gì đó cứ day dứt trong tâm trí anh. Cho dù anh có đẩy nó xuống bao nhiêu thì nó vẫn luôn xuất hiện.

Anh ta tặc lưỡi. 'Được. chỉ để bản thân có thể yên tâm thôi, Aki.’

Nó thực sự không có gì cả. Nó nên như vậy. Không phải người bạn trai ngọt ngào và quyến rũ của anh lại là một kẻ bám đuôi đáng sợ và biến thái.

Anh bước tới, nắm chặt góc vải, hít một hơi thật sâu. “Nếu không có chuyện gì thì mình sẽ xin lỗi Liam.”

Khi kéo tấm vải ra, đầu óc anh trống rỗng. Bức ảnh trong tay anh đã được sao chép… hoặc ít nhất là cố gắng sao chép trên hình ảnh lớn. Và không chỉ một, có rất nhiều phiên bản chưa hoàn thiện khác của bức ảnh này, giống như người họa sĩ đã cố gắng tạo ra một tấm bảng sạch khi anh ta không hài lòng với bức ảnh trước đó.

Aki liếc nhìn những bức tranh bên cạnh và thấy một số cảnh trông quen thuộc hơn. Giống như bức tranh vẽ một người đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở phía sau tòa nhà Nghệ thuật. Sau đó là những chiếc ghế ở quán bar Moonlight nơi anh từng ngồi cùng Zy.

“Tớ không giỏi chụp chân dung nhưng gần đây tớ đang cố gắng chụp nó.”

Không phải Liam đã nói điều gì đó như thế sao? Anh ấy đang dùng tranh của anh để luyện tập hay anh ấy đang tập vẽ về anh?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 129: Bức Ảnh (3)
Editor: trucxinh0505

Liam kiểm tra điện thoại của mình giống như lần thứ một trăm rồi. Anh có nhắn tin hỏi Aki muốn ăn gì vào bữa tối để lát trên đường về anh ghé vào siêu thị gần nhất mua luôn, nhưng Aki vẫn chưa trả lời.

Thực tế là kể từ bữa trưa không thấy Aki online, không trả lời một câu hỏi nào cả.

“Liam, cậu xong chưa?” Jay mở cửa phòng thay đồ và lẻn vào.

"À. Sắp, tôi thay đồ xong rồi ra ngoài.”

“Cảm ơn, anh bạn. Tôi biết hôm nay bận rộn và tôi đã phải giao hàng muộn”. Jay gãi gãi sau đầu và mỉm cười ngượng ngùng.

Liam vỗ vai anh ta. “Đừng lo lắng về điều đó. Gì vậy?" anh hỏi khi nhận thấy nụ cười toe toét trên khuôn mặt người đồng nghiệp của mình.

"Không có gì. Chỉ là,” anh ta nở một nụ cười lệch lạc, “Tình yêu làm con người ngạc nhiên phải không? Bạn đang, ừ, đang tỏa sáng.”

Liam cảm thấy mình đỏ mặt. “C-cái gì?”

Jay gầm lên cười lớn. “Anh bạn, không sao đâu. Tất cả chúng tôi đều biết. Bây giờ bạn hãy đi đến tổ ấm tình yêu của mình đi. Và một lần nữa cảm ơn, tôi nợ bạn.” Anh ta bỏ đi, vẫn cười khúc khích.

"Yêu--?!" Anh lắp bắp.

Liam kiểm tra diện mạo của mình trong gương và sửa lại mái tóc ẩm ướt, sau đó nhìn vào phần còn lại của cơ thể. Sau một ngày chạy quanh trường đại học và xử lý việc giao hàng cho quán cà phê, anh có vẻ hốc hác đến mức mượn nhà tắm tầng trên của Mia ở để trông chỉnh tề hơn trước khi về nhà.

Anh đỏ mặt khi nhận ra mình đang làm gì. Đây chính là ý của Jay. Anh lúng túng quay đi khỏi gương, chộp lấy đồ đạc của mình và lao ra ngoài trước khi có ai đó nhìn thấy mình.

Nó có thể nhỏ nhặt và vô ích, nhưng anh thích thú với ánh mắt tán thưởng đó hiện trên khuôn mặt bạn trai mình, đặc biệt nếu Liam vừa mới tắm xong. Anh mừng vì Aki cũng thấy anh hấp dẫn theo nghĩa ‘đó’.

Trên đường ra ngoài, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, hy vọng nhận được câu trả lời hay bất cứ điều gì từ Aki, nhưng vẫn không có gì.

Anh muốn gọi nhưng Aki không thích điều đó. Nếu Aki phớt lờ điện thoại của anh, giống như hầu hết mọi lúc, thì khả năng anh ấy cũng sẽ bỏ qua cuộc gọi của anh.

‘Điều gì khiến Aki bận rộn vậy? Mình nghĩ cậu ấy đang được thư giãn đúng không.’ Anh thở dài. Anh muốn gặp Aki quá. Aki cẩn thận không để điểm số của mình trượt lần nữa, đã đẩy bản thân đến giới hạn. Đáng lẽ hôm nay phải là ngày nghỉ ngơi của cả hai, Liam cũng rất mong chờ điều đó.

Nhưng thực tế không cho phép, anh hứa sẽ bù đắp cho bạn trai nên đã đi siêu thị mua nguyên liệu. Anh muốn nấu món mì bò om và thạch cà phê Aki yêu thích. Anh cũng mua một ít dimsum và mantao. Anh làm một bữa tiệc tặng Aki chúc mừng anh ấy đã làm việc chăm chỉ. Liam mỉm cười, háo hức được về nhà.

Nụ cười của anh biến mất trên khuôn mặt khi anh mở cửa căn hộ của họ. Một cảm giác như có điềm báo nào đó hiện lên trong anh khi anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng. Nó thực yên bình. Yên tĩnh đến đáng sợ.

“Aki?” Anh cẩn thận gọi, mắt đảo quanh tìm kiếm. Bên trong tối đen, không có ánh đèn. Có thể nào cậu ấy đã rời đi rồi?

Liam cau mày kiểm tra những chỗ Aki thường hay lười biếng ở đó. Phòng khách trống rỗng, phòng của cả hai cũng vậy, còn một nơi nữa.

Phòng chứa đồ hơi mở.

Cổ họng anh khô khốc, trong ngực anh tim đập thình thịch. Trước đây anh đã cho phép Aki vào phòng chứa đồ, nhưng anh vẫn lo lắng khi nghĩ đến việc Aki tự do lang thang trong đó. Anh thấy ổn khi Aki chạm vào đồ đạc của mình, nhưng có một số thứ trong phòng mà anh muốn giữ bí mật hơn. Thậm chí Liam còn không muốn nghĩ xem Aki sẽ phản ứng thế nào nếu biết những điều đó.

“Aki?” Anh lại gọi. Nỗi sợ hãi càng siết chặt lấy anh hơn khi anh lặng lẽ lẻn vào phòng chứa đồ. Vì lý do nào đó, anh cảm thấy mình cần phải kín đáo, giống như một tên trộm đang vụ trộm.

Mắt anh lập tức nhìn thẳng vào một góc cụ thể của căn phòng… Tim anh như rơi xuống sàn. Những bức tranh của anh đã được phát hiện. Những bức chân dung thất bại của Aki, cùng những thứ khác liên quan đến anh, tất cả đều phơi bày ở đó.

Anh hít một hơi như thể điều đó có thể xoa dịu trái tim mình trong lúc khi tìm kiếm Aki. Anh thấy bạn trai mình đang rúc vào chỗ yêu thích bên cửa sổ và ngủ say. Trước mặt Aki là một cuốn album ảnh đang mở.

‘Ôi trời. Ôi không. Không phải cái đó.'

Tay anh lạnh lẽo và mồ hôi túa ra nhớp nháp. Anh ngại tiến lại gần ngay cả khi Aki bắt đầu cựa quậy.

Aki ngước nhìn Liam, nhìn chằm chằm cho đến khi mắt anh thấy rõ ràng.

“Ồ, thật tốt là cậu ở đây.” Aki ngáp dài và không để ý rằng Liam đang đứng như tượng.

"Giải thích cái này."

Aki đưa bức ảnh trên tay ra, Liam thật muốn đất nuốt chửng anh ngay lúc đó.
 
Top